• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Tổng tài truy thê, 36 kế chưa đủ (10 Viewers)

  • Chap-300

Chương 300: Nếu như anh xảy ra chuyện gì, em sẽ tái hôn




*Chương có nội dung hình ảnh
“Anh đừng dọa em mà!”



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!


Thi Nhân vội vàng chạy lại đỡ anh lên, cô luôn cảm giác động tác của Tiêu Khôn Hằng có gì đó sai sai, nhưng lại không biết diễn tả thế nào.



"Không sao, em khóc gì chứ?"





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Khi Tiêu Khôn Hoằng ngồi dậy, anh lại có thể nhìn thấy được mọi thứ, anh cọ nhẹ vào mặt cô: “Đừng khóc, anh không sao."



"Nhưng vừa rồi tại sao anh lại bị ngã?”



“Có lẽ là lâu quá rồi không vận động nên hơi chóng mặt."



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!


Sắc mặt Tiêu Khôn Hoằng hơi nhợt nhạt, trông trạng thái không được tốt lắm.



Anh không nói cho cô biết, vừa rồi anh không nhìn thấy gì cả.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Đây đã là lần thứ hai xảy ra tình trạng như vậy rồi, lẽ nào anh đã thật sự già rồi sao?



Thi Nhân đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, một tia lo lắng thoáng qua trong ánh mắt cô, không phải bệnh tình của anh đã có chuyển biến gì rồi đó chứ?



Chẳng phải Diệp Tranh đã nói rằng, chỉ cần nghỉ ngơi và bồi dưỡng cơ thể thật tốt, đợi tới năm sau là có thể sắp xếp phẫu thuật sao?



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!


“Anh thật sự không sao mà."



Tiêu Khôn Hoằng nhìn đôi mắt đỏ hoa và những giọt nước mắt của cô đang lăn dài trên má, trái tim anh bỗng thấy ấm áp lạ thường: “Nếu như anh thật sự xảy ra chuyện, anh cũng sẽ không lựa chọn xảy ra bây giờ."





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
“Anh im đi, em không cho phép anh nói những lời xui xẻo này."



Thi Nhân bịt miệng anh lại, cô nghiêm túc nhìn anh: "Sau này anh không được nói như thế nữa, nếu như anh đi, vậy thì em và các con biết phải làm thế nào? Anh đã gây thù chuốc oán với nhiều người như thế, tới lúc đó bọn họ chắc chắn sẽ tới tìm em báo thù."



“Sẽ không đâu, anh sẽ thu xếp ổn thỏa, cho dù anh chết, cũng sẽ phải kéo bọn chúng cùng xuống địa ngục."



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!


Người đàn ông cất giọng nặng nề, không giống như đang nói đùa.



Thi Nhân ngây người sửng sốt: “Vậy tới khi đó em sẽ tái hôn."





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Tiêu Khôn Hoằng há miệng cắn ngón tay cô: “Gan em lớn lắm rồi đúng không, hả?”



“Là anh nói vậy mà, tới lúc đó anh cũng đã chết rồi, có thể làm gì được chứ?"



Người đàn ông lật người đè cô xuống sàn gỗ, anh nhìn cô đầy nghiêm túc: “Cho dù anh có chết thì cũng sẽ bò ra ngoài tìm em, em có tin không hả?"



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!


"Có ma mới tin anh.”



Thi Nhân nằm áp lưng vào sàn gỗ, ánh nắng chiếu vào hai người họ, cảm giác thật ấm áp.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Cô vươn tay chạm vào sau đầu anh, cô còn có thể sờ được vết sẹo trên đó.



Trong lòng Thi Nhân thấy hơi khó chịu: “Còn đau không?"



Trong khoảng thời gian này, Tiêu Khôn Hoằng đã hồi phục rất tốt, có đôi khi cô đã suýt quên mất, trong đầu anh vẫn còn máu tụ.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!


"Em hôn anh một cái thì anh sẽ không đau nữa."



Không đợi Thi Nhân định thần lại, khuôn mặt anh tuấn của anh đã áp sát lại gần, sau đó khóa chặt môi cô.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Thi Nhân đẩy anh một cái, nhưng không đẩy ra được.



Bên cạnh tấm cửa kính sát đất, có một đôi nam nữ yêu nhau, quấn quýt thân mật bên nhau.



Cho đến mãi về sau, Thi Nhân vẫn luôn nhớ đến khung cảnh này.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!


Những khoảnh khắc cô và Tiêu Khôn Hoằng được ở riêng bên nhau thực sự quá ít ỏi.



Nếu như thời gian có thể quay trở lại, cô thực sự muốn nói với bản thân của hiện tại, nhân lúc ánh mặt trời còn lung linh đẹp đẽ, hãy cố gắng yêu người mà mình muốn yêu, đừng ngang ngược quá, đừng để phải nuối tiếc bất cứ điều gì.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Buổi tối, Thi Nhân tìm cơ hội rồi gọi điện thoại cho Diệp Tranh



"Alo, Thi Nhân à, có chuyện gì cần giúp mà lại tìm đến bác sĩ tâm lý này thế?"



Thi Nhân rất muốn cười nhưng lại không cười nổi. Cập nhật nhanh nhất trên truyen88.net



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!


Cô nói: “Hôm nay Tiêu Khôn Hoằng đã bị ngất xỉu."



"Ngất xỉu sao? Sao lại ngất vậy? Hiện giờ anh ấy không sao chứ?"





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
“Hiện giờ thì không sao rồi, lúc đó chúng tôi đang chạy bộ trong phòng tập gym, nhưng anh ấy đột nhiên ngã xuống nền, nói là bị chóng mặt. Tôi thấy hơi lo."



Diệp Tranh trầm mặc một hồi, sau đó nói: “Chị dâu nghĩ cách gì đó để anh ấy tới bệnh viện kiểm tra lại một lần nữa xem sao."



"Được."



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!


Thi Nhân nắm chặt điện thoại, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Anh ấy sẽ không có chuyện gì đâu, đúng không?"



“Ừ, chị hãy tin vào kỹ thuật của em, sẽ không sao đâu.”





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
"Chẳng phải cậu là bác sĩ tâm lý sao? Cậu có thể làm phẫu thuật từ bao giờ vậy?"





Diệp Tranh họ khan một tiếng: “Dù sao thì em cũng quen biết nhiều bạn bè."



Thi Nhân khẽ thở phào nhẹ nhõm: “Vậy được rồi, tôi cúp máy nhé."



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!


Cô quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy Tiêu Khôn Hoằng đang đứng ở cửa, vẻ mặt lập tức trở nên luống cuống.



Sao anh lại ra đây.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Vừa rồi chẳng phải anh đang chơi cùng các con trong phòng khách sao?



Thi Nhân để ý khoảng cách, với khoảng cách này có lẽ anh không nghe được cô đã nói gì trong điện thoại chứ.



Cô buông điện thoại xuống rồi đi về phía anh, cố tỏ ra bình tĩnh: "Sao thế anh?”



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!


"Không có gì, mợ Hồng đã gọt xong hoa quả, tới đây cùng ăn đi."



Tiêu Khôn Hoằng chủ động nắm lấy tay cô, cũng không hỏi cô đang nói chuyện điện thoại với ai.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Cho dù là ai gọi đi chăng nữa, thì cũng không ai có thể cướp bà xã bé nhỏ khỏi anh, kẻ nào muốn cướp, anh sẽ giết chết kẻ đó!



Tin tức Thi Nhân thua kiện đã truyền đi rất nhanh.



Bà Hách đang ở trong bệnh viện, khi nghe được tin tức này, bà ta vui mừng khôn xiết.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!


Mạc Hồi cũng có ngày hôm nay!



Không còn tập đoàn Quang Viễn nữa, cô là cái thá gì chứ?





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Bà Hách vội vàng lên tiếng: “Quản gia, hãy nghĩ cách khởi kiện Mạc Hồi cố ý hăm dọa và uy hiếp người nhà tôi.”



Hiện giờ giậu đổ bìm leo, bà ta phải cho thêm một mồi lửa mới được.



“Chị dâu à, lần này nhất định phải dạy cho Mạc Hồi một bài học để cô ta biết thế nào là lễ độ.”



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!


"Phải đó, cũng để đám người đó nhìn xem, nhà họ Hách chúng ta không phải dễ đụng vào.”



Người quản gia chưa ra đến cửa, Hách Liên Thành đã bước vào.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Anh ta lạnh nhạt liếc nhìn một lượt những người có mặt ở đó, cả căn phòng bỗng chốc trở nên yên lặng.



Anh ta lạnh lùng lên tiếng: “Ra ngoài hết đi.”



Chẳng mấy chốc, trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con họ.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!


Vẻ mặt bà Hách vẫn khó coi như cũ: “Hiện giờ bọn họ đã thua kiện, dù sao cũng nên để đám người của cô con rời khỏi đó chứ.”



“Cảnh sát đã điều tra rõ ràng rồi, đương nhiên sẽ để bọn họ đi."





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
“Hách Liên Thành, đây rõ ràng là nhà họ Tiêu đã hãm hại chúng ta mà, con trai của người bảo mẫu đó đã chết, có liên quan gì tới chúng ta đâu?"



Bà Hách vô cùng tức giận. Cập nhật nhanh nhất trên truyen88.net



Hách Liên Thành đứng đó một lúc lâu: “Mấy hôm nữa mẹ hãy về Mỹ cùng bọn họ đi.”



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!


"Con đuổi mẹ về trước sao? Không thể nào, trước khi dự án của nhà họ Mạc còn chưa xác định, mẹ sẽ không đi đâu hết.”



Hách Liên Thành chau mày: “Con sẽ xử lý chuyện dự án."





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
"Con sao? Mẹ sợ là tới lúc đó con sẽ mềm lòng, rồi lại nhường cho tập đoàn Quang Viễn.”



"Con sẽ tiếp nhận một số cổ phần của tập đoàn Quang Viễn, vậy nên tập đoàn Quang Viễn sẽ không có cơ hội đâu."



Ánh mắt bà Hách bỗng sáng rực:



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!


“Thật sao?”



"Vâng, giờ thì mẹ đã yên tâm rồi chứ.”





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
"Thế thì còn được.”



Bà Hách nở nụ cười, nói: “Cuối năm là tiệc mừng thọ của ông cụ nhà họ Mạc, con đã chuẩn bị quà xong chưa? Nghe nói ông ấy đã tìm thấy cháu gái của em gái thất lạc, tới lúc đó sẽ công khai trong bữa tiệc.”



“Vâng, con cũng nghe nói rồi."



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!


Biểu cảm của Hách Liên Thành lộ rõ vẻ lạnh lùng.



"Liên Thành à, trước đây đều là mẹ không đúng. Bây giờ mẹ không ngăn cấm con nữa, nghe nói cô cháu gái thất lạc đó của nhà họ Mạc rất xinh đẹp, tới lúc đó mẹ có thể nói chuyện với cụ ông, hai gia đình chúng ta sẽ đính hôn."





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
"Mẹ đừng nói nữa."



"Không, mẹ phải nói. Đến lúc đó




1652319064.jpg




Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!

1987041316.jpg



220447842.jpg
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom