• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu! (3 Viewers)

  • Chương 461-480

"Hoắc Duật Hy." Tư Cảnh Hàn vội đỡ lấy cô, nhưng cô chẳng khá hơn tí nào cứ như thế mềm nhũn dựa vào hắn. Lúc nãy cô bảo ngồi bên ngoài đã một giờ nên hắn càng thấy sợ, vội lật ra nhìn thì mới biết cô chỉ là buồn ngủ không đi nổi nữa.

Phải nói dáng vẻ của cô hiện tại chẳng đẹp đẽ gì, hai chân khụy xuống thành tư thế ngồi xổm, chỉ có hai tay là trong vô thức còn bấu chặt lấy mép quần của hắn để không ngã về phía sau.

Tư Cảnh Hàn dở khóc dở cười muốn bế cô lên, nhưng cô cứ mềm oặc tay chân thật chất rất khó xoay sở. Bình thường một người còn ý thức dù có yếu cỡ nào thì vẫn nhẹ hơn gấp nhiều lần so với người đã ngất xỉu, huống chi cô bây giờ còn mặc thêm một cái váy đuôi cá.

"Mới nói đó mà đã ngủ say đến vậy ư?" Hắn vừa lầm bầm vừa cúi đầu ngửi ngửi trên người cô, đúng là mùi rượu nồng nặc suýt làm hắn bị sặc, không khỏi mắng khẽ: "Thối chết đi được."

"Em mới không thối!" Đột nhiên Hoắc Duật Hy lại hét lên làm Tư Cảnh Hàn ở bên cạnh giật cả mình.

Chọc được người khác giật mình bao giờ cũng thấy thú vị vô cùng, say rồi nên cô càng cảm thấy kích động, cười sặc sụa mà không hiểu càng là như vậy càng khiến đối phương phát điên.

Tư Cảnh Hàn không chịu được quát: "Em có thôi dọa người đi không? Còn một lần như vậy nữa liền không ôm ấp gì nữa hết!"

Đương nhiên là Hoắc Duật Hy sợ rồi, lập tức ngậm miệng nép vào ngực hắn, mắt mơ màng.

Cô mềm như cục bông làm trái tim hắn thoáng cái đã mềm đi, nhìn nhìn rồi lại khom lưng bế lên đi vào phòng ngủ ở tầng hai.

Thấy bản thân được đem đi nơi khác không phải căn phòng hắn đã ở cô lại giãy nảy: "Em không chịu, em muốn ngủ ở phòng chính cơ, em muốn ngủ ở phòng của anh."

"Phòng đó Đại Bạch ngủ rồi."

"Ứ, nhưng tương lai em mới là vợ của anh mà. Không biết, em phải ngủ ở phòng chính."

"Em bớt mèo nheo đi, với dáng vẻ của em bây giờ đem vào phòng sẽ làm thằng bé thức giấc mất, nồng nặc mùi rượu thế này sẽ tốt cho con trai chúng ta sao?"




Con trai chúng ta - một cụm từ đánh đúng vào tâm lý Hoắc Duật Hy, không biết có phải vì say không mà nghe xong cô lại càng miên man, từ thích thú biến thành sung sướng và sau cùng là hạnh phúc vô biên.

Thật ra Tư Cảnh Hàn chỉ nói một sự thật hiển nhiên và không pha theo chút ngọt ngào nào cả nhưng lọt vào tai lại trở nên mát dạ vô cùng. Trước đây hắn không như vậy, gọi Đại Bạch là "con trai của tôi" mỗi lúc hắn trở mặt và "con trai của em" khi thằng bé bán đứng hắn đứng về phía cô chứ chưa lần nào là "của chúng ta" cả.

Chúng ta - nghe cứ như hai người đã không còn khoảng cách vậy, của hắn cũng là của cô và ngược lại, hai người gắn kết thành một thể thống nhất.

Cô đang cảm nhận được hắn đang chấp nhận cô như lời hắn đã hứa.

"Phịch."

Đặt Hoắc Duật Hy ngồi xuống giường, Tư Cảnh Hàn đi vào nhà tắm tìm một cái khăn sạch giặt qua nước rồi vắt ráo đem ra lau người cho cô.

Không biết có phải là thiên tính của phụ nữ trời sinh hay e thẹn mà cho dù đã trải qua bao nhiêu lần gần gũi nhưng mỗi lằn Tư Cảnh Hàn đưa tay kéo áo cô xuống cô đều thấy xấu hổ.

Tư Cảnh Hàn thì không như vậy, đã quá quen thuộc với việc nhìn cô trần như nhộng mà mặt không biến sắc, hắn từ đầu tới móng chân lau cho cô mấy lần liền, bàn tay thon dài lướt dọc trên làn da mềm mại, đi qua những vị trí đặc biệt đắc địa cũng chẳng dấy lên tạp niệm nào. Khi mùi rượu trên người cô chỉ còn thoang thoảng, ở gần mới nghe thấy thì hắn hài lòng, đưa cho cô áo choàng ngủ, nói:

"Em mặc vào đi."

Hoắc Duật Hy từ đầu tới cuối luôn chắm chú nhìn hắn, thấy biểu cảm của hắn nhìn cô không chút thay đổi quả thật khó hiểu vô cùng: "Em... em..."

"Em thế nào hả?" Hắn định quay trở vào phòng tắm nghe cô ấp úng nên dừng chân.

Không biết phải nói như nào nhưng Hoắc Duật Hy cảm thấy tức tức: "Chẳng lẽ vừa rồi trong mắt anh em chỉ như một bé gái chưa "phát triển" sao?"
"Không có." Tư Cảnh Hàn khẳng định.

"Thế em nude như vậy rồi, anh còn nhìn em như khúc gỗ là thế nào?"

À, bây giờ Tư Cảnh Hàn đã hiểu ra nhưng cũng đi luôn vào nhà tắm, sau đó bên trong mới nói vọng ra: "Em khóc ướt cả người tôi, da thịt đều bứt rứt khó chịu, trước chưa lau sạch tôi liền không có hứng thú gì khác."

Tất cả đều do căn bệnh thích ở sạch của hắn gây nên. Hoắc Duật Hy nghe xong mà phải sốc, có lẽ vấn đề sinh lý chưa bao giờ là chuyện cấp bách đối với hắn, mà chuyện được sạch sẽ mới là cấp thiết nhất đối với Tư Cảnh Hàn.

Không lâu sau người đàn ông kia cũng trở lại với vẻ mặt sáng trưng khi đã được ăn mặc sạch sẽ.

Hắn đến đầu giường nhìn cô lim dim nằm đấy rồi bế lên.

Cô buồn ngủ đến díp cả mắt lại, uể oải hỏi: "Đi đâu vậy?"

"Về phòng chính."

"Vậy Đại Bạch ngủ ở đâu?"

"Ngủ với chúng ta."

"Ư... không phải em với anh sẽ ngủ riêng à?" Cô lập tức thất vọng đến tỉnh ngủ.

Tư Cảnh Hàn mím môi nhìn cô, sau cùng cười rất đáng ghét: "Em đừng tưởng bỡ nữa, cùng em sống chung một chỗ không đồng nghĩa sẽ cùng em ngủ riêng một giường."




Hoắc Duật Hy nghe xong thật sự rũ rượi cả người, không còn hơi sức đôi co nữa.

Lúc hai người vào phòng ngủ chỉ có hai con chó cưng nằm quanh chân Đại Bạch là ngẩn cổ lên nhìn, nhưng chúng nó cũng không rảnh rang vẫy đuôi mừng rỡ mà nằm uỵch xuống ngáy ngủ ngay sau đó.

Cái giường lớn chỉ còn một nữa cho hai người trưởng thành, Tư Cảnh Hàn nằm ở giữa cạnh Đại Bạch, Hoắc Duật Hy thì nằm bên ngoài để tránh hơi rượu lây sang chỗ thằng bé, đương nhiên với không gian không mấy rộng rãi này Tư Cảnh Hàn ôm cô là chắc chắn.

Nhưng Đại Bạch đánh hơi rất hay, bọn họ vừa nằm xuống chưa lâu, còn chưa kịp ôm ấp thằng bé đã lăn tới lưng Tư Cảnh Hàn ôm lấy áo của hắn.

Không giống trước kia hắn một tay ôm con trai một tay ôm mẹ nó, hôm nay hắn chỉ hơi ngoái đầu lại rồi dùng tay trái xách mông thằng bé lên, nhẹ nhàng đặt ra đằng xa rồi quay lại ôm Hoắc Duật Hy thu vào một góc.

"Như vậy có quá đáng lắm không?" Ngược lại Hoắc Duật Hy hơi cảm thấy áy náy khi bỏ bê con trai như vậy.

Tư Cảnh Hàn nhướng mày: "Vậy tôi ôm nó sang đây."

"Ưm..." Đương nhiên là cô không muốn Tư Cảnh Hàn phân tâm khỏi mình nên lắc lắc đầu, nhưng đồng thời cảm thấy phải làm gì đó quan tâm thằng bé.

Nhìn ra vẻ áy náy của cô, Tư Cảnh Hàn đưa tay vuốt ve cái cằm nhọn tinh tế mà bảo: "Đừng giả vờ lương thiện nữa. Trước kia cũng như bây giờ, tôi hoặc chọn Đại Bạch hoặc chọn em, không thể nào cùng lúc nâng niu hai người, em hiểu không? Hay là em muốn nhường tôi cho thằng bé?"

Đương nhiên là không rồi: "Nhưng thà rằng ở riêng một phòng không nhìn thấy thằng bé thì có thế nào em cũng không bứt rứt."

"À, thì ra vẫn là chuyện không thể ở riêng với tôi." Tư Cảnh Hàn à một tiếng như đã hiểu ra, xuyên tạc ý tứ.




Hoắc Duật Hy say rồi rất dễ nổi nóng, giãy nãy không chịu, cũng may hắn giữ kịp cô lại mới không làm rung rinh cái giường.

"Đại Bạch tỉnh bây giờ, em muốn nó chen vào nằm giữa lắm sao?"

Quả nhiên Hoắc Duật Hy liền im re dính chặt vào Tư Cảnh Hàn như sam, không muốn chia sẻ hắn với ai dù là một chút. Nghĩ đến trước kia hắn có nhiều phụ nữ như vậy lại thấy tức tức, vặn hỏi: "Nói xem anh yêu em từ lúc nào chứ?"

Đột nhiên bị hỏi như vậy Tư Cảnh Hàn cũng thấy bất ngờ: "Nhưng đây không phải câu tôi hỏi em sao?"

"Thì đấy, vì là câu hỏi của anh nên đương nhiên anh phải trả lời được câu hỏi mình đặt ra rồi."

Tư Cảnh Hàn thấy cô nói cũng có lý lẽ, hắn nghĩ một tí đã có đáp án: "Khi nào à?"

"Ừm, ừm." Hoắc Duật Hy gật đầu như giả tỏi.

"Muốn biết thật sao?" Hắn hỏi thêm lần nữa.

Cô khẳng định chắc chắn muốn.

"Nhớ lần sinh nhật 19 tuổi của em hai chúng ta giận nhau không?"

"Thì sao nào?"

"Ừm, sau đó em gọi cho tôi bảo rằng em đang ở quán bar, sắp đi gặp Tề Thiếu Khanh rồi, bảo tôi đừng tới." Hắn nghĩ tới lại thấy buồn cười: "Em mâu thuẫn thật đấy, đã chỉ cho người khác biết luôn địa chỉ còn kêu người ta đừng tới, đúng là dối lòng vô cùng. Nhưng lúc đó tôi thấy em rất đáng yêu."
"Hả, vậy anh yêu em từ đó sao?" Hoắc Duật Hy thích thú ôm mặt.

"Đương nhiên là không phải." Ai ngờ Tư Cảnh Hàn tạt cho cô một gáo nước lạnh. "Mà ấn tượng nhất là lúc đưa em về nhà, tôi định rời đi khiến em nóng lòng đến nỗi đứng trên giường giậm chân bình bịch khóc bù lu bù loa kéo tôi ở lại."

Cô lập tức đơ ra, hắn lại cười: "Trước đó tuy nhiều người mê mẩn tôi thật, nhưng cuồng như em thì chưa ai đạt tới. Tôi cũng chưa từng gặp qua ai có cách thức quyến rũ người khác lạ như em."

"Anh... anh không cần nói nữa." Cô muốn che miệng hắn lại nhưng hắn lại cưỡng chế cố định tay cô lên đỉnh đầu, môi mỏng hơi cong lên: "Tôi còn chưa nói xong mà, chẳng phải lúc nãy đòi nghe cho bằng được sao? Thật ra lúc đó em có ý thức được dáng vẻ của mình không mà còn muốn câu dẫn người khác nhỉ, thành thật mà nói nếu là người khác đã chạy mất dép vì khuôn mặt như mèo hoa của em rồi."

"Anh nói dối! Nếu vậy sao anh không chạy?"

"Chẳng phải mới nói đó là lý do tôi yêu em sao, hơn nữa em bám lấy tôi như vậy tôi chạy thế nào?"

"Anh nói dối, anh nói dối, em mới không tin." Hoắc Duật Hy vẫn không thể tiêu hóa nổi lý do này: "Anh mau đổi lý do khác đi."

Yêu cầu vô lý này sao hắn có thể thực hiện, yêu thì yêu thôi, quy định yêu khi nào, cô đẹp xấu ra sao thì còn gì là tình yêu.

"Được rồi, không đùa nữa. Mau ngủ đi."

"Ưm... Em không muốn ngủ. Em kể chuyện cho anh nghe nha."

"Thôi, ngày mai rồi kể." Tư Cảnh Hàn từ chối nhưng người phụ nữ trong lòng vẫn khăng khăng.

"Lúc nãy ngồi bên ngoài một giờ em mới phát hiện được một chuyện vô cùng ghê gớm của anh Thiếu Khanh."

"Hử?" Tư Cảnh Hàn nghi hoặc nhìn cô: "Em thấy cái gì sao?"

"Đúng vậy. Một giờ trước nhóm phụ nữ của em bị anh ấy cưỡng chế giải tán ai về nhà nấy, em thì đến villa của anh ngồi, một lúc thôi đã thấy có bóng người đi về phía này rồi dừng trước villa của Hoàng Tịch Liên. Em thấy lạ nên nép sang một bên, nhìn kỹ thì nhận ra đó là anh Thiếu Khanh... Hi hi hi, không ngờ anh ấy cũng bị mộng du nữa, nhưng mà sau khi anh ấy vào trong villa của Hoàng Tịch Liên thì chưa có trở ra, lúc nãy em bị anh kéo vào trong này nên không biết anh ấy đã mộng du được về villa của mình chưa nữa." Dù mí mắt đã dính chặt vào nhau nhưng Hoắc Duật Hy vẫn cố gắng kể cho hết câu chuyện ly kỳ.

Cô kể xong Tư Cảnh Hàn cũng đứng hình chẳng biết nói gì thêm.




"Ngày mai em có nên gọi điện hỏi Hoàng Tịch Liên không nhỉ?"

"Không được."

"Tại sao vậy?"

"Đừng thắc mắc nữa, Đại Bạch càng ngày càng giống em rồi. Mau ngủ đi." Tư Cảnh Hàn dùng tay bịt mắt cô lại.

"Nhưng..."

"Được rồi, ngày mai tôi hỏi Tề Thiếu Khanh rồi kể cho em nghe được không?"

Vì hắn nói như vậy Hoắc Duật Hy mới chịu im lặng nhưng vẫn ngoe nguẩy mãi.

"Mau ngủ đi, trễ rồi, em không buồn ngủ sao?"

"Lỡ như em ngủ rồi, khi tỉnh dậy anh lại bỏ trốn thì sao, đi tìm rất tốn kinh phí."

Tư Cảnh Hàn dở khóc dở cười, không ngờ chuyện cô canh cánh nhất là việc tiền nông, tự hỏi tài sản hắn cho cô bao nhiêu đó còn không đủ sao?

"Còn nữa... em đang rất hạnh phúc nên không muốn tỉnh giấc chút nào đâu, không muốn chút nào..." Đột nhiên cô lại nói thêm, cùng lắm chỉ tính là rù rì. Nhìn xuống lần nữa Tư Cảnh Hàn mới biết là cô đang nói mớ, thực chất đã buông lỏng hết thảy cảm giác rồi. Hắn hơi xúc động, không nghĩ nhiều đã cúi đầu để môi chạm vào trán của cô: "Yên tâm đi, không phải nằm mơ đâu. Biết tôi đang hôn em thì ngủ đi."

Dường như cảm nhận được hơi thở của hắn lởn vởn trên trán nên cô an tâm hơn nhiều, đều đều nhịp thở ngủ say không chút mộng mị. Cả Tư Cảnh Hàn cũng vậy, sau khi hạ thấp ánh sáng đèn ngủ hắn gối đầu bên tóc của cô, nhanh chóng thiếp đi.

Lâu như vậy rồi mới cảm thấy hai người đang ở rất gần nhau, không còn cảnh đồng sàn dị mộng, thân tâm là hai nơi hoàn toàn khác nhau.

Có lẽ nào hạnh phúc đến thật rồi sao?
Trở lại chuyện của một giờ trước.

Hoắc Duật Hy đang ngồi dựa mặt vào cửa thì nhìn thấy một bóng người đi tới, người này đi rất nhanh và không tạo ra bất cứ tiếng bước chân nào, thi thoảng lại nhìn xung quanh đôi lần trước khi dừng trước cửa villla của Hoàng Tịch Liên.

Villa của cô ấy ở vị trí chếch về phía bên phải so với villa của Tư Cảnh Hàn, cho nên ở khoảng cách này Hoắc Duật Hy có thể nhận ra được người lặng lẽ di chuyển đó là Tề Thiếu Khanh. Còn anh đã bị bàn trà đặt bên ngoài villa của Tư Cảnh Hàn che khuất tầm nhìn nên không hề thấy cô cũng đang ở đó.

Anh đưa tay gõ cửa, không phải ấn chuông.

Rất nhanh bên trong đã có động tĩnh, mở cửa cho anh vào. Nhìn xung quanh thêm một lần nữa, chắc chắn không có ai nhìn thấy anh mới đi vào trong.

Anh vừa vào Hoàng Tịch Liên đã nói ngay: "Em đã nói là đừng qua giờ này, sao anh còn... Bị nhìn thấy thì phải làm sao?"

Từ sau đêm đính hôn, hai người đã có một cuộc nhảy vọt trong mối quan hệ, nếu không muốn nói là ngoại trừ việc đăng kí kết hôn thì tất cả các "thủ tục" hôn nhân còn lại đều đã hoàn thành.

Có được mối quan hệ tối cao dường như tính chất mọi việc đều trở nên khác đi, có rất nhiều chuyện rất nhanh được hợp thức quá mà không cần lý do rõ ràng. Giống như bây giờ anh vừa nói vừa đi đến, ở phía sau lưng rất tự nhiên ôm lấy cô, thầm than: "Không qua giờ này thì là giờ nào, đâu phải chuyện phạm pháp thì sợ gì người khác thấy."

Vừa đụng vào thôi Hoàng Tịch Liên đã nhận ra ngay, đẩy anh ra: "Anh lại uống say à, còn không chịu thay quần áo, thối chết đi được."

"Qua đây chẳng phải định nhờ em thay sao?"

"Anh đừng có nói bậy, em mới không."




Cô vừa dứt lời anh từ phía sau đã nâng cổ tay lên nắm lấy cằm của cô, hơi nghiêng đầu ra phía trước: "Vậy lúc nãy sao còn mở cửa cho tôi? Dẫn sói vào nhà, em được xem là đồng phạm nếu xảy ra án tình rồi."

"Anh say rồi càng nói càng hàm hồ, mau về đi." Cô càm ràm nhưng không đẩy anh ra nữa, ở gần anh đã được xem như một chuyện bình thường, dù cô và anh vẫn là nước và lửa, nhưng là ngọn lửa cháy bằng xăng nổi trên mặt nước, có thể tồn tại cùng một lúc, cùng một chỗ.

Anh luôn điềm đạm đến nỗi người ta phải hoang mang: "Ừ, đúng là tôi say rồi nhưng không thể về như vậy được."

"Sao chứ? Đây là villa em thuê, không hoan nghênh anh nữa." Hoàng Tịch Liên hơi bực khi phải đôi chối với một người đã say.

Tề Thiếu Khanh cười trầm, vừa hé môi một cái đã ngậm được vành tai của cô, mặt cô lập tức đỏ bừng muốn giãy ra nhưng không được: "Này, anh có thôi đi không, đã say rồi còn không chịu ở phòng mà ngủ chạy đến đây phá người khác."

"Tôi về villa của mình cũng được..." Cuối cùng anh cũng chịu thỏa hiệp, "Nhưng em phải đi cùng."

Hoàng Tịch Liên xoay lại, định đánh cho anh tỉnh nhưng bất thành, ngược lại bị anh ôm chặt hơn, hôn dồn dập.

"Tư Cảnh Hàn đáng ghét thế nào Tiểu Hy cũng đã cho hắn danh phận, còn tôi cưng chiều em như thế em lại giấu tôi như giấu chuyện rất xấu hổ. Thật không công bằng."

Nói xong anh lại buồn bực gặm vào xương quai xanh của cô khiến cô phải kêu đau điên, nhưng rất nhanh đôi môi mỏng lại trở về vị trí mềm mại nơi cánh môi của cô.

So với Tư Cảnh Hàn thì anh hôn có vẻ dịu dàng và mùi mẩn hơn nhiều, nhưng Hoàng Tịch Liên chưa bao giờ vui mừng vì điều này, đó là tại anh chưa nổi điên đó thôi, một khi chính thức lâm trận thì anh không còn là anh của lúc mặc quần áo nữa.
"Tề Thiếu Khanh, anh bình tĩnh đi, em đau đấy."

"Đau ở đâu?" Anh quan tâm.

"Toàn thân, chỗ nào cũng đau cả." Cô lập tức nói.

"Vô lý, lần nào tôi cũng nâng niu em vậy mà, làm sao có thể đau được." Anh phủ nhận lời của cô, rồi lại cảnh cáo: "Em nghĩ tôi đã say bao nhiều phần mà muốn dối gạt hả, Hoàng Tịch Liên, tôi dư thừa tỉnh táo để ninh nhừ em đó."

Hoàng Tịch Liên lập tức rùng mình, nghe đến từ "ninh nhừ" mà tay chân muốn bủn rủn, tay vẫn còn câu chặt lấy áo anh mong anh đừng manh động: "Chẳng phải nói đàn ông say rồi đều muốn ngủ sao? Em chỉ lo lắng cho anh thôi."

"Vậy em biết say cũng có nhiều loại không? Cơ bản có hai loại hoặc hơi say, hoặc là rất say. Rất say thì giống như em nói chỉ muốn ngủ thôi, nhưng đáng tiếc tôi lại thuộc vào dạng thứ nhất, nên chỉ muốn "ninh nhừ" em thôi."

Hoàng Tịch Liên suy sụp hoàn toàn, giống như đứng không vững dựa vào người anh, đáng thương cầu xin: "Đại gia, anh tha cho em được không, em còn phải chừa sức để du lịch nữa."

"Du lịch thôi, khi nào mà chẳng được, tôi có thể giống Tư Cảnh Hàn mua cho em một cái đảo, nếu không đủ tôi sẽ mua thêm, kiếm được bao nhiêu tiền liền cho em du lịch hết. Chỉ riêng chuyện này thì không phải lúc nào cũng được, nên em hãy chiều ý tôi đi."

Anh ra sức dụ dỗ nhưng Hoàng Tịch Liên vẫn lắc đầu khiến anh không hài lòng tí nào, dứt khoát không nói nữa, đem cô bế ngang đi vào phòng ngủ.

"Không, thả em ra! Thả em ra!" Hoàng Tịch Liên vừa ngửa cổ hét vừa quẫy đạp.

"Uỵch."

Hoàng Tịch Liên bị ném rơi xuống giường, lăn hai vòng thì ụp mặt vào gối. Lúc hoàn hồn ngồi dậy đã thấy người kia tháo thắt lưng, cô cười hì hì lùi lại, đếm một hai ba liền co chân chạy ra cửa.

Chân cô có dài thật nhưng không dài bằng chân Tề Thiếu Khanh, tay chỉ kịp chạm vào nắm cửa đã bị anh kéo lại, ôm eo kéo ngược vào trong.

"A..." Cô thét lên tuyệt vọng và sau đó tiếng thét cũng bị nuốt mất.




Tề Thiếu Khanh chống tay vây cô trong tầm kiểm soát của mình, cô nằm dài còn anh đang khom lưng, hai chân quỳ trên giường nhốt cô ở giữa, bây giờ chỉ cần cô cong đầu gối lên sẽ lập tức cho anh một đòn chí tử ngay hạ thân. Anh nheo mắt một cái cũng biết cô muốn làm gì tiếp theo bèn cảnh cáo trước: "Em thử đá một cái xem."

Trời sinh không hiểu vì sao cô rất sợ anh, cô còn chưa sợ lão ba đến vậy nữa nên anh cảnh cáo cô liền rụt cổ lại, không dám manh động.

Bây giờ anh mới hài lòng được đôi chút, cúi đầu muốn hôn cô, cô lại nhăn nhó mặt mùi thành một nhúm: "Rượu, mùi rượu làm em khó thở."

"Không lý do nữa, còn thoái thác lần nữa lập tức cho em biết tay."

Hoàng Tịch Liên giả vờ biết điều gật gật đầu.

"Có biết ngoài xoài thì ở đây còn phổ biến với trái cây gì không?" Đột nhiên anh hỏi một câu ngoài lề.

"Chuối." Hoàng Tịch Liên nhạy miệng nên trả lời ngay. Nhưng nghĩ lại thì nó không ngoài lề với chủ đề cô đang đối mặt chút nào.

"Tốt. Có thích chuối không?"

"Không thích." Đừng tưởng dễ dàng lừa được cô, vừa rồi chỉ là do cô hớ miệng thôi.

Tề Thiếu Khanh bật cười trước vẻ giảo hoạt của cô, cảm thán nói: "Không thể cố tình bị lừa sao?"

"Không."

"Cũng chẳng sao, tôi đảm bảo khi thử lại em sẽ rất thích, tôi sẽ cho em thử đến khi nào em thích mới thôi."
So với một số người chuyến du lịch này có thể là chuyến đi vô cùng tuyệt vời nhưng đối với Trí Quân thì không tính là thế.

Lúc cô về đến villa đã thấy Lạc Tư Vũ đứng đó đợi mình, không nói hai lời cô liền dời bước tiếp tục đi thẳng mà không rẻ vào trong.

Hắn biết cô cố tình nên nói: "Em có thể đi tiếp, nhưng đừng nghĩ như thế tôi sẽ rời đi, không muốn chuyện nhỏ xé ra to thì quay lại."

Xiết chặt nắm tay Trí Quân quay phắt lại, trừng trừng nhìn hắn: "Anh có điên không, tôi phải nói bao nhiêu lần nữa thì anh mới tha cho tôi hả? Villa này không phải mình tôi ở, đợi Mạc Doanh và Mộc Tích trở về thì anh thích lắm phải không?"

"Sao em phải hoảng hốt như vậy, tôi đã làm gì em đâu." Lạc Tư Vũ nhún vai vô tội, đôi mắt tà ác bắt đầu dò xét dáng vẻ tức giận của cô, mà càng là như vậy thì cô càng thêm khó chịu, cau mày:

"Lạc Tư Vũ, anh đừng ỷ thế có tiền thì muốn trêu chọc cũng được, có ngày bị cắn ngược lại đó."

"Hừm..." Lạc Tư Vũ cười khẽ, trang phục đen xám càng làm hắn tà mị hơn: "Em nên nhớ dù cắn được tôi vẫn chưa chắc sẽ làm tôi đau, ngược lại bị tôi bẻ mất răng mới là đau đớn."

Trí Quân giận đến nghiến răng, không nói nổi với hắn nữa, muốn vào villa của mình. Lạc Tư Vũ cố tình chắn ngang cửa không cho cô vào trong: "Còn chưa nói xong em muốn đi đâu?"

"Anh tránh ra."

"Đừng giận dữ, ngược lại người nên tức giận là tôi mới phải, phụ nữ không ngoan như em tôi nói bao nhiêu lần mới chịu nghe lời đây. Dặn em không được liên lạc với Thất Cửu nữa em liền quay sang chỗ Tề Thiếu Khanh tránh nắng. Em là muốn tôi trừng trị em?"

"Lạc Tư Vũ, anh đừng nực cười nữa được không, chuyện cá nhân của tôi đến lượt anh quản từ khi nào?"

"Từ khi em chủ động bò lên giường của tôi." Lạc Tư Vũ sắc mặt một chút cũng không thay đổi nói ra câu này, bàn tay mảnh khảnh lại nâng lên bóp nhẹ lấy cổ của cô, ngón tay cái như có ma lực vuốt ve khuôn cằm xinh đẹp khiến cô khó thở vô cùng.

"Đừng nói hoàn cảnh lúc đó là do em say, có gan làm thì có gan nhận đi. Tôi không thích người hay đổ lỗi cho hoàn cảnh tí nào đâu, càng không chấp nhận lý do đó."

Trí Quân dù đã mang giày cao gót vẫn thấp hơn hắn một cái đầu, ở tư thế này cô hoàn toàn mất lợi thế khống chế đại cuộc, cứ như một con mèo nhỏ bị hắn xách lên cao chỉ biết quẫy đạp vô vọng.




Cô đã từng thử dùng thân thủ học được để đối phó hắn, kết quả là ba năm rèn luyện miệt mài trước mặt hắn cũng chỉ là công phu mèo cào. Lần đó bại trận cô nếm không ít hậu quả chua chát, hắn ra tay rất độc, cũng không vì cô là phụ nữ mà nương tay, khiến cô từ đó về sau mỗi lần có ý định đối phó thì trong đầu lại hiện lên nỗi ám ảnh đó.

Biết đánh không lại, cô chỉ còn cách dùng miệng nói lý lẽ: "Bao nhiêu phụ nữ bò lên giường của anh sao không thấy anh quản đông quản tây, tôi với anh cũng không nợ nần gì nhau, chuyện đã qua cũng không nên nhắc lại."

"Tôi vốn định là vậy nhưng ai bảo em cứ lởn vởn trước mặt tôi. Cái này là lỗi của em rồi, cho nên, tôi rất chướng mắt người phụ nữ đang là của tôi lại đi ôm ấp người khác, nhắc em lần cuối, nên nghe lời của tôi, nếu không Thất Cửu kia tôi sẽ khiến cậu ta mất việc, đến lúc đó thì em chính là nguyên nhân của bi kịch rồi."

"Anh... đê tiện!" Trí Quân buộc miệng nói, cả người cũng run lên theo từng chữ.

Lạc Tư Vũ phản ứng không quá mạnh mẽ, hơi nheo mắt nhìn cô: "So với vẻ mặt lạnh lùng trước đây thì tôi hứng thú với vẻ tức giận bây giờ của em hơn đó. À, còn nữa, dáng vẻ xinh đẹp của em không nên để quá nhiều người trông thấy đâu, bikini có thể mặc nhưng cho tôi thấy là được rồi, cái này trước khi đến đây tôi cũng đã dặn rồi nhỉ?"

Trí Quân không còn gì để nói, khuôn mặt nghẹn bừng vì tâm hỏa trong lòng, thật muốn tát cho hắn một cái.

Lạc Tư Vũ lại đột nhiên ôm lấy cô, dịu dàng nhưng khiến cô phải lạnh rợn người, quả nhiên lời của hắn sau đó còn khủng khiếp hơn: "Báo cho em một tin vui, tổng tài của em chuẩn bị nghỉ dài hạn nên bổ nhiệm tôi làm phó tổng cho công ty anh ấy điều hành ở Trung Quốc, nên là trợ lý riêng như em cũng được phân cho tôi rồi."

Thông tin trong đầu Trí Quân gần như nổ tung, đôi môi xinh đẹp thoáng run lên không thể thốt nên lời.

Ngược lại người đàn ông rất thích thú phản ứng này của cô, cười lịch lãm xoay bả vai cô lại, chủ động mở cửa villa giúp cô: "Ngày tháng của chúng ta sẽ còn rất dài, em không cần phải nóng vội phản công tôi đâu."

"Rầm!"

Vừa vào trong Trí Quân lập tức sập cửa lại, tránh hắn như tránh tà mà lúc này hắn cũng thu lại nụ cười trên môi.

Dù rằng thắng thế nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu, mỗi khi như vậy vừa có cảm giác tội lỗi vừa thấy áy náy, hắn cũng không hiểu bản thân đang muốn gì nữa, nghĩ đến một người quá cố trong lòng sẽ phím đau, mà mỗi khi nhìn thấy cô lại không tự chủ bị cô thu hút nên khổ sở đến gần cô bằng cách thức sai lệch như vậy.

Lẽ nào hắn muốn trấn tĩnh mình trước cảnh phải yêu cùng lúc hai người?

Hắn lẽ nào lại tồi tệ đến mức đó?
Maldives, buổi sáng.

Hôm qua vui vẻ no say nên sáng nay cả đoàn người của Tề Thiếu Khanh không lên du thuyền đi ngắm bình minh mà ở villa ngủ bù.

Nói đến ngủ nướng thì ít ai phi thường bằng gia đình Tư Cảnh Hàn.

Đồng hồ đã điểm đến lần thứ ba Hoắc Duật Hy mới lần mò đưa tay ra tắt, hơi đau đầu cô rên ư ư hai tiếng than thở rồi uể oải lật người úp sấp người vào chăn.

"Bịch."

Chân lập tức đá trúng thứ gì đó.

Ngẩn cổ lên nhìn, thì ra là đá trúng mông của Đại Bạch đang nằm ở cuối giường, bên cạnh hai con chó cưng cũng lười biếng y hệt ngủ chống vó không hay biết trời đất gì.

Cô thầm cười chế nhạo, đúng là vô dụng mà, không ngờ người như Tư Cảnh Hàn lại huấn luận ra được mấy con thú cưng ngốc nghếch như vậy.

Ơ...

Cười thầm chưa được bao lâu cô chực nhớ đến cái gì đó không đúng.

Tư Cảnh Hàn, đúng rồi, Tư Cảnh Hàn đâu? Không nhìn thấy hắn!




Mi mắt nặng trĩu lúc này cũng mở toang, cô gần như ngồi phắt dậy hốt hoảng ôm mặt, nghĩ có khi nào ngủ dậy hắn hối hận nên bỏ trốn rồi không?!

"Tư Cảnh Hàn." Cô gấp gáp gọi tìm.

"Tư Cảnh Hàn, anh có trong nhà tắm không?"

"Tư Cảnh Hàn, anh ở đâu vậy?"

Không có ai trả lời.

Cô hoảng hơn nữa, trái tim sắp vọt tới cổ, cảm giác bất an làm cô mếu máo.

Đại Bạch từ lúc nghe cô gọi đã tỉnh dậy, bây giờ thấy cố ngồi đó mếu máo nên thấy lắng vô cùng lòm còm ngồi dậy, bò đến hỏi: "Mommy, mommy làm sao thế?"

"Hu hu hu... Đại Bạch, tên ba Tiểu Bạch chết tiệt của con lại bỏ trốn rồi, hắn lại bỏ mẹ con chúng ta rồi!" Hoắc Duật Hy lâp tức ôm lấy thằng bé mà rằng.

"Mommy đừng khóc." Đại Bạch hiểu chuyện dỗ mẹ mình trước: "Mommy nói Tiểu Bạch đi đâu nữa hả?"

"Ưm." Cô gật đầu.

"Ơ nhưng mà..." Đại Bạch ôm đầu khó hiểu, chỉ chỉ vào một cái chân ló ra dưới lớp chân.

Hoắc Duật Hy sụt sùi nhìn theo phía nhóc chỉ: "Hic... cái chân à?"




Cô rụt rè đưa tay sờ sờ xuống chỗ mình đang ngồi lên, ôi chao, cô dường như phát hiện ra cả một châu lục mới, thì ra cái chân xinh đẹp đó không phải là của mình.

Dưới lớp chăn cô ngồi lên không phải là gối bông như cô tưởng.

Mà là...

"Còn muốn ngồi đến khi nào nữa?" Giọng nói lành lạnh của Tư Cảnh Hàn vào lúc này làm cô giật thót mình.

"Soạt." Cô lật tấm chăn xuống, quả nhiên nhìn thấy ngay khuôn mặt rất không vui của người kia.

Theo quán tính cô sợ hãi định đắp tấm chăn lại che hắn đi coi như không thấy gì, mà không biết thì không có tội.

Tư Cảnh Hàn lập tức bắt lấy cánh tay của cô ngăn lại, từng chữ tiếp đó dường như đều rít qua kẽ răng mới lọt ra ngoài: "Cái mông của em cũng biết lựa chỗ ngồi quá nhỉ, chỉ thiếu nước bức tôi chết ngạt nữa thôi." Nói xong, hắn kéo cô ngồi sang chỗ bên cạnh, sau đó một tay rầu rĩ đỡ trán một tay còn lại chống đỡ cơ thể đau nhức ngồi dậy. Cả đêm qua cô nằm chồng lên người hắn, sáng sớm lại lăn mông lên tới trên đầu khiến hắn đang ngủ phải vì đất trời tối tâm, có mũi cũng không thở được mà tỉnh dậy.

Nhìn đầu tóc rối như tổ quạ của hắn Hoắc Duật Hy cũng đoán ra đêm qua tướng ngủ của mình chắc không mấy đẹp đẽ. Bất quá cô vẫn sung sướng vô cùng khi thấy hắn còn nguyên vẹn ngồi ở đây mà không giống tưởng tượng vừa rồi, cô bèn sà đến ôm chằm chặp lấy hắn: "Tư Cảnh Hàn, thật tốt quá anh vẫn còn ở đây."

Đang ngủ ngon bị người khác chọc cho tỉnh dậy ít ai vui vẻ, Tư Cảnh Hàn cũng vậy, đưa tay đẩy cái má lấm lem nước mắt của cô sang một bên: "Mắt sưng như con gấu trúc, xấu chết đi được, xuống giường rửa mặt tránh dọa người."

Mặc kệ hắn dè bỉu, cô vẫn khư khư: "Không đâu, cho em ôm thêm chút nữa đi."

Hắn nghe xong phải nhíu mày, xách Đại Bạch bên cạnh lên: "Có thấy ai không, tai vách mạch rừng. Em muốn nó nói cho cả cái đảo này biết em cuồng tôi đến mức nào à?" Xong rồi hắn lại đặt nhóc xuống, nhìn cô.
Ơ? Đại Bạch sờ sờ đầu, sao lại nói như chuyện gì ở nhà nhóc cũng đem đi nói được hết vậy?

"Mặc kệ, em là vậy đó, ai thích nói cứ nói, cười cứ cười, miễn biết anh là của em mà biết điều tránh xa là được rồi."

"Hoắc Duật Hy..." Tư Cảnh Hàn đưa tay bẹo má cô xuống, nói không nên lời, nhưng phải thừa nhận rằng hắn rất thích sự cuồng nhiệt của cô đối với mình.

Hắn nghĩ nghĩ rồi xách Đại Bạch thả xuống sàn, dặn: "Đại Bạch dẫn bọn Nhị Bạch xuống tầng dưới vệ sinh buổi sáng đi. Một lát ba và mommy sẽ xuống sau."

"Ơ..." Đại Bạch ngồi dưới đất nhìn hai người lớn trên giường, ngẩn tò te.

"Ngoan nào, một lát bữa sáng ba dặn đầu bếp chiên trứng cho."

"Vâng ạ." Đại Bạch không hiểu chuyện gì nhưng vì trứng chiên cũng đứng lên, dẫn hai con chó cưng lật đật đi ra ngoài.

Thằng bé vừa đi khuất hai người lớn không biết xấu hổ liền bắt đầu âu yếm nhau.

"Đừng khóc nữa, sáng nay muốn ăn gì tôi nấu cho em, chịu không?" Lời trước kia hứa chỉ nấu cho con ăn đã trở thành gió thoảng mây bay khi hắn có thể lấy được mẹ nó.

"Không cần đâu, em chỉ muốn anh ôm em thế này thôi."

"Được, chỉ cần đừng khóc nữa, ôm bao lâu cũng không sao."

___________

Lúc đoàn người Tề Thiếu Khanh tụ họp với nhau ở bãi biển đã là tám giờ.

Hoắc Duật Hy đang chân ngắn chân dài đuổi theo phía sau Tư Cảnh Hàn, gọi: "Tư Cảnh Hàn, anh đừng giả vờ được nữa không, muốn quan tâm em thì cứ quan tâm đi, cũng không ai cười đâu."




Tư Cảnh Hàn nhắm mắt làm ngơ, thanh cao giống như hắn không có vậy, nhưng sau sự kiện tối qua ai chẳng biết đích thị là hắn giả vờ giống như Hoắc Duật Hy nói thật.

Theo bình luận mới nhất của Tề Thiếu Khanh thì hắn không chịu là đầu hàng là vì sợ Hoắc Duật Hy cậy thế hắn cưng chiều mà ép hắn về Hoắc gia. Chuyện của Hoắc gia thế nào hắn vẫn còn chút ít canh cánh, cần thêm thời gian suy nghĩ nên tạm thời hắn muốn tránh né.

Ai cũng cho rằng giả thuyết này là hợp lý nhất, vì thế không còn lo lắng cho chuyện của Hoắc Duật Hy nữa, hạnh phúc của cô đang tới rất gần rồi.

"Gâu gâu."

Có tiếng chó sủa, Đại Bạch từ xa xa dắt theo hai con chó cưng đi tới, trên cổ mỗi con có treo nửa nải chuối. Thằng bé nhìn vào đám đông những người lớn một lượt, cuối cùng đi băng băng đến chỗ của Hoàng Tịch Liên, cười ngọt ngào: "Chị xinh đẹp, ăn chuối nhé?"

Hoàng Tịch Liên nhìn Đại Bạch, rồi bần thần, nhắc đến chuối cô lại bất giác thấy xấu hổ nghĩ đến tối qua, bối rối vô cùng.

"Đại Bạch." Tề Thiếu Khanh lúc này vừa vặn xách Đại Bạch cùng những quả chuối lên, mỉm cười: "Chị xinh đẹp đã ăn nhiều chuối lắm rồi, không ăn nổi nữa đâu. Đại Bạch tự ăn được rồi."

"Ơ, thật sao?" Đại Bạch thất vọng nhìn sang Hoàng Tịch Liên, cô bất đắc dĩ không biết nói gì hơn, có chút tức giận đối với Tề Thiếu Khanh.

Anh vẫn xem như không, ôm thằng bé đi đến chỗ của Tư Cảnh Hàn trả cho hắn, tiện thể nói: "Con trai thì tôi thương thật đấy, nhưng mà cha con các người không nên cái gì cũng giành của tôi chứ?"

"Anh có thể sinh vài đứa để tranh ngược lại mà, bằng không thì tôi cũng hết cách." Tư Cảnh Hàn vừa bênh vực con trai vừa thách thức Tề Thiếu Khanh.

"Đừng khích tôi, tự tôi biết lo liệu."

"Tề gia, đừng nói trước, không ai là đấng toàn năng khi đứng trước tình yêu đâu, huống hồ gì người anh muốn sinh cùng chưa chắc đã muốn sinh cho anh, càng đau hơn khi cô ấy không phải tuýt người để cho anh lo liệu." Tư Cảnh Hàn để con trai ngồi xuống ghế dài, vừa nói vừa bôi kem chống nắng cho thằng bé.

"Tôi nghĩ miếng này sẽ rất chua cho anh đấy, tôi với mẹ Đại Bạch ít nhất còn có sự ràng buộc, nhưng người kia với anh thì hoàn toàn không, cô ấy lại có suy nghĩ độc lập. Tình yêu cũng giống như một món ăn, biết đâu cô ấy chỉ muốn nếm thử, chứ không nhất thiết phải ăn cho kỳ được. Đến lúc đó..." Nói đến đây Tư Cảnh Hàn cố tình kéo dài thanh điệu, trêu chọc cho tâm tình người khác ngứa ngáy.

Tề Thiếu Khanh nhìn hắn đắc ý như vậy cũng không hoang mang: "Nếu còn đợi cậu nhắc nhở thì ngày xưa tôi đã không phải Tề ca ca của các người rồi, nhóc con." Dứt lời anh đưa tay bẹo má Đại Bạch mà cũng như bẹo má của Tiểu Bao lúc nhỏ, nhắc nhở Tư Cảnh Hàn.
Khi mọi người xuống biển Đại Bạch và ba nó vẫn còn trong chùm ô. Hỏi Hoắc Duật Hy chồng con thế nào còn chưa xuống cô chỉ đành bất lực nhún vai: "Xịt khoáng, dưỡng ẩm, kem chống nắng, không dùng xong thì không ra đây đâu."

Mấy cái vali của Đại Bạch cũng toàn để mấy thứ tránh nắng, dưỡng da đó thôi, theo lý thuyết thì nó rất sợ đen, đen rồi sẽ xấu và xấu thì không làm tiểu bạch kiểm được nữa. Còn trên thực tế là do di truyền, cha nào con nấy.

"Tư tổng thật khác với mình tưởng tượng đó, không ngờ anh ấy cũng có mặt này." Mộc Tích không khỏi cảm thán.

"Ha, còn có nhiều mặt bất ngờ hơn nữa kia, cậu nếu biết được chắc chắn sẽ rất đồng cảm với mình." Hoắc Duật Hy nghiêng đầu dựa vào vai bạn thân, ngó vào chụm ô có cha con Đại Bạch, thở dài.

"Ơ, nhưng mà Tống Ly Ninh đâu nhỉ? Từ giữa buổi tiệc tối qua cô ấy đột nhiên không thấy cô ấy nữa." Hoắc Duật Hy chực nhớ ra cái "bóng đèn" bất đắc dĩ kia.

"Sáng nay cô ấy đã bay về nước rồi. Không còn ai ghen hộ anh trai với cậu đâu, yên tâm."

"Về nước? Sao lại đột ngột vậy?"

Mộc Tích làm sao hiểu được, nghĩ đến chuyện tối qua lại nói: "Cậu nhớ chuyện hôm qua quần áo mình bị rượu đổ vào Mạc Doanh đưa mình đến villa của cô ấy thay nhờ không, khi thấy mình trong phòng biểu cảm của cô ấy thật sự rất quái đản. Đến sáng nay một câu không nói đã lên thủy phi cơ về đất liền rồi đặt vé về nước."

Hoắc Duật Hy tò mò hơn: "Rốt cuộc thì tối qua cô ấy quái đản thế nào, hả?"

"Thì là thế này..."

Tối qua.

Sau khi bị đổ rượu lên người, Mộc Tích cùng Mạc Doanh về villa để thay quần áo, vì để nhanh quay lại bữa tiệc nên giữa đường Mạc Doanh dẫn Mộc Tích rẽ vào villa của Tống Ly Ninh vì chỗ của cô ấy gần với nơi diễn ra bữa tiệc nhất.




Đến nơi, Tống Ly Ninh sau khi rời bữa tiệc vẫn chưa về villa, Mạc Doanh bèn gọi cho cô ấy một cuộc.

Bên kia không nhanh không chậm bắt máy: [Alo? Tôi nghe đây Mạc Doanh.]

"Ly Ninh, váy của Mộc Tích bị dính bẩn rồi tôi dẫn cô ấy vào phòng cô thay đồ một lát được không?"

[A ha, Mộc Tích ư? Đáng đời lắm.] Tống Ly Ninh nghe thế không khỏi cười nhạo.

Mạc Doanh mặc kệ cô ấy: "Vậy có chưa mượn phòng hay không đây tiểu thư?"

Tống Ly Ninh tuy cười vậy nhưng vẫn đồng ý ngay sau đó: [Được rồi, nếu cần thì lễ phục của tôi để trong tủ quần áo, hai người cứ tự nhiên.]

"Không cần đâu, tôi đã dặn phục vụ đem đồ qua rồi. Mật khẩu cửa là gì vậy?"

[...]

"À, được, cảm ơn." Lấy được mật khẩu cửa, Mạc Doanh cúp máy, dẫn Mộc Tích vào vào trong.

"Tôi xong ngay đây, cô ngồi đây chờ một chút nhé." Mộc Tích cầm bộ lễ phục sạch nói với Mạc Doanh.

Mạc Doanh giơ tay ra dấu ok, vậy mà cô ngồi được bao lâu thì Tống Ly Ninh đã từ ngoài cửa đi vào, khi thấy cô ngồi ở phòng khách cô ấy sững người một cách ngạc nhiên.




"Cô về nhanh vậy?" Mạc Doanh ban đầu không chú ý, bèn hỏi.

Lúc này Tống Ly Ninh mới thu lại vẻ mặt vừa rồi, cởi giày đế bằng ra, đi dép lê vào: "Ừ, cô mới tới sao?"

"Đúng vậy, lúc gọi cho cô chúng tôi đã đứng ở cửa rồi."

Hai từ "chúng tôi" của Mạc Doanh làm Tống Ly Ninh của lúc này ngờ ngợ, không cởi áo choàng bên ngoài ra ngay mà đi vào phòng ngủ của mình.

Mạc Doanh lúc này mới chú ý, ngoài bộ váy rất kín đáo hôm nay Tống Ly Ninh mặc thì đôi giày đế bằng của cô ấy lại càng lạ hơn, nhưng lạ ở chỗ nào thì cô chưa nghĩ hiện ra.

So với suy nghĩ của Mạc Doanh thì lúc này Mộc Tích đang thời thay đồ bên trong thoáng giật mình khi có người đột ngột bước vào, nhưng khi nhìn thấy đó là Tống Ly Ninh cô mới thở hắc ra một hơi: "Làm tôi giật cả mình, cô về nhanh vậy?"

Ngược lại Tống Ly Ninh khi nhìn thấy cô chỉ mặc đồ lót đã phải đứng hình, quay phắt đi: "Cô không thể vào phòng thay đồ sao?"

Mộc Tích kéo lễ phục qua khỏi eo nghe vậy thì nghiêng đầu nhìn cô ấy một cái: "Đều là phụ nữ mà cô cũng ngại à? Hơn nữa lúc nãy tôi không nghĩ cô về nhanh như vậy."

Tống Ly Ninh bất lực phát tay: "Thôi đi, cô từ từ mà thay."

Nói xong cô ấy liền đi ra ngoài, Mạc Doanh ngoài phòng khách thấy cô ấy trở ra muốn nói gì đó nhưng Tống Ly Ninh còn chẳng buồn nhìn ai, một mạch thẳng lên tầng hai.

Mạc Doanh càng thấy lạ hơn nhưng lúc này Mộc Tích đã thay xong lễ phục, còn có người chờ ở buổi tiệc nên hai người cũng không nán lại, cứ thế rời đi.

Trở lại thực tại, Mộc Tích càng kể lại càng thấy lạ, hỏi Mạc Doanh cô ấy cũng bảo như thế, chỉ là chuyện này không quá quan trọng nên hết chuyện các cô không bàn sâu vào hơn.
Đúng lúc này Đại Bạch và Tư Cảnh Hàn từ trong chùm ô đi ra, kính râm nhỏ kính râm lớn đảo một vòng đã thấy mục tiêu mỗi người một ngã đi đến chỗ người phụ nữ mình tìm.

Bây giờ thì Tư Cảnh Hàn ngoan ngoãn hơn, biết chủ động đi đến chỗ của Hoắc Duật Hy, ngược lại Đại Bạch cứ tia mãi Hoàng Tịch Liên làm Tề Thiếu Khanh đứng ngồi không yên với nhóc.

Sau cuộc vui đêm qua, trong nhóm phụ nữ chỉ còn Hoắc Duật Hy, Mộc Tích và Mạc Doanh can đảm diện bikini, so với Trí Quân vốn không thích mặc loại trang phục không nói thì hôm nay cả Hoàng Tịch Liên cũng kín gió như bưng.

Đến bây giờ Hoắc Duật Hy mới ngộ ra chân lý nằm ở đâu, cô thốt lên kinh ngạc rồi nhìn sang Tư Cảnh Hàn: "Hóa ra tối qua không phải anh Thiếu Khanh mộng du ư?"

Tư Cảnh Hàn nhìn Tề Thiếu Khanh và Hoàng Tịch Liên đứng chung một chỗ, lại nhìn người phụ nữ của mình: "Đã đến thế này rồi em còn nghĩ thế thì tôi cũng hết cách."

"Này, anh sớm biết chuyện này rồi sao?" Cô đánh vào cánh tay của hắn, hỏi.

Tư Cảnh Hàn cười nhạt, không đáp, làm ra vẻ thần bí càng khiến cô tò mò hơn: "Này, kể em nghe xem, là từ khi nào vậy?"

Người đàn ông từ chối kể chuyện phím mà tốt bụng đi đến xách Đại Bạch về để nhóc con không phá chuyện tốt của ba Tiểu Tề nữa.

Lục Nguyên và Mao Lập Tát sau một hồi chụp ảnh cho Mạc Doanh và Mộc Tích thì gọi những người còn lại sang, định rằng làm một luôn một cuốn album lưu niệm.

Cánh đàn ông của Tư Cảnh Hàn chụp trước, Hoàng Tịch Liên cầm máy rất giỏi nên xung phong lên giúp, lúc xếp đội hình liền ăn gian để Tề Thiếu Khanh đứng ở giữa, chụp mấy tấm liền đều chọn khoảnh khắc đẹp nhất của anh. Cũng may những người còn lại đều có dung mạo cực tốt mới không bị dìm thậm tệ, đặc biệt là Đại Bạch và hai con chó cưng, dù ở tấm nào cũng tươi như trái đào vừa chín tới.




Nhóm phụ nữ của Hoắc Duật Hy có nhiều dáng để chụp hơn, lần này là Tề Thiếu Khanh cầm máy, nhưng trái ngược hoàn toàn với Hoàng Tịch Liên, file ảnh nào anh chụp đều là lúc những người phụ nữ khác đẹp nhất chỉ riêng Hoàng Tịch Liên là táo ngố nhất, hoặc là cô đang chớp mắt, hoặc là đang há miệng cười, thân hình nghiêng ngã, chưa kịp tạo dáng, vâng vâng...

Xem ảnh xong mà cô phải phát nộ, lấy máy ảnh giao cho người khác cầm. Lần này Lạc Tư Vũ chụp có tâm hơn nhiều, vì vậy Hoàng Tịch Liên mới hạ cơn thịnh nộ xuống.

Đến khi cả đoàn người chụp chung Mao Lập Tát có gọi một nhân viên ra giúp, khỏi nói Hoắc Duật Hy liền nhào vào Tư Cảnh Hàn bắt hắn bế mình bằng tư thế bế công chúa, Đại Bạch dắt hai con chó đứng dưới chân ba mẹ nhìn lên, nhưng chẳng ai để ý nhóc mà chỉ lo tình tứ tạo dáng. Khác hẳn lúc trước lúc nào cũng làm trung tâm, Đại Bạch dần nhận ra, ba mẹ nhóc càng hòa thuận thì nhóc càng giống con ghẻ.

Lúc chụp xong nhóm phụ nữ hoàn toàn độc chiếm máy ảnh để xem hình, những người đàn ông cũng không vội, nằm dưới bóng dừa tắm nắng.

"Này, Tư tổng nhà cậu trắng ghê thật đấy." Vừa đập vào mắt nhóm phụ nữ là làn da trắng như trứng gà bóc của ai kia.

Hoắc Duật Hy gượng cười: "Ừ, thì trắng thật."

Mấy cô gái chép miệng: "Chà, cậu sẽ không ghen tị với anh ấy đấy chứ?"

Lần này thì Hoắc Duật Hy từ chối trả lời.

"Này, nhìn kỹ mới thấy chiều cao của Tề gia có vẻ nhỉnh hơn hết nhỉ?" Mạc Doanh phát biểu.

"Đúng đấy, nhưng sao tôi cứ có cảm giác cô chụp rất thiên vị vậy Tịch Liên?" Mộc Tích phát hiện.

Hoàng Tịch Liên nhướng mài: "Có sao, tôi thấy ai cũng rất đẹp mà."




"Không đúng, nhìn này, tấm nào cũng là Tề gia nhìn vào máy ảnh, còn những người khác chưa kịp cười nữa đã ra ảnh rồi. Chụp ba tấm mới có một tấm cả nhóm cùng nhìn máy ảnh, cô cố tình chụp trước sao?" Mạc Doanh cũng nhìn ra nguyên lý.

Lần này thì Hoàng Tịch Liên hết chối cãi, cười trừ. Nụ cười của cô làm những người còn lại ngoại trừ Hoắc Duật Hy phải giật mình: "Không phải chứ?"

Lần này đến lượt Hoàng Tịch Liên từ chối trả lời.

___________

Villa của Tư Cảnh Hàn.

"Chủm chủm chủm..."

"Chủm chủm chủm..."

Tiếng của Đại Bạch đạp nước vẫn đều đều vang lên.

Tư Cảnh Hàn đang tập cho nhóc học bơi. Lúc trước khi nhóc được mấy tháng hắn đã có tập cho, nhưng Đại Bạch dường như sợ nước nên về sau cơ bản chỉ vừa đủ nổi chứ chẳng đi đâu được. Bây giờ thì thi thoảng hắn phải đem nhóc ra luyện tập, mong rằng sẽ thành thạo và cải thiện hơn đôi chút.

Hoắc Duật Hy ở mép cửa nhìn ra hồ bơi ngoài ban công đã được 20 phút, sau một hồi thập thò cô cảm thấy đã đúng lúc cô liền đi tới. Cả bikini cô cũng mặc sẵn rồi, cứ thế đứng trên bờ rất tự nhiên khởi động, không ai mời cũng chuẩn bị xuống nước.
Tư Cảnh Hàn đang chăm chú dạy cho con trai lại có người cứ múa tới múa lui bên cạnh ít nhiều cũng làm hắn phân tâm. Hoắc Duật Hy chờ chính là thời cơ này, khi hắn chịu nhìn cô thì cô nhích tới, đi xuống hồ ngay còn nói rất tự nhiên: "Em cũng chưa biết bơi."

Cô bỏ lửng nữa câu, Đại Bạch thì không hiểu được hàm ý rồi, riêng Tư Cảnh Hàn quá rõ bụng dạ của cô nên nói: "Khi khác đi."

"Hơn hai mươi phút còn gì, nó muốn bơi cũng đã bơi đủ."

Tư Cảnh Hàn nghe cô nói thì nhìn thoáng qua Đại Bạch, thằng bé con cũng to mắt nhìn hắn, hắn lại nhìn sang Hoắc Duật Hy, quan trọng hơn là bộ bikini màu đen cô đang mặc rất đặc sắc.

Sau cùng Đại Bạch đang chum chủm bơi bị xách bỏ lên bờ cùng với đó là một câu nói vô tình đến từ chỗ ba nó: "Đại Bạch vào trong thay đồ đi, ba dạy cho mommy học bơi thêm lúc nữa."

"Nhưng Đại Bạch ngồi trên phao con vịt cũng được mà, Đại Bạch muốn ngồi phao vịt." Đại Bạch vẫn còn tiếc nuối, ôm con vịt màu vàng đặt xuống nước.

Ai ngờ Tư Cảnh Hàn lấy cái phao nhưng không cho Đại Bạch ngồi lên mà để Hoắc Duật Hy leo lên đó, còn nói với con trai: "Con bơi lâu rồi, ngồi vịt nữa sẽ bị cảm lạnh, mau lau khô người rồi mặc đồ vào, lần sau ba sẽ cho ngồi vịt."

Đại Bạch đứng trên bờ chùm khăn, nhìn Hoắc Duật Hy ngồi trên con vịt của mình rồi lại nhìn Tư Cảnh Hàn, lúc này nhóc muốn nói gì đó nhưng vẫn không hình dung được tình cảnh diễn ra gọi là "thiên vị" nên cứ ú ớ mấy tiếng rồi đi vào trong.

Nhìn Đại Bạch bị từ chối phũ phàng Tư Cảnh Hàn cũng cảm tháy áy náy nhưng không thể làm gì hơn vì Hoắc Duật Hy thực sự rất cuốn hút đối với hắn.

Ban đầu Hoắc Duật Hy cũng học hành rất nghiêm túc, hắn bảo sao cô đều làm y hệt như vậy. Nhưng dường như chứng sợ nước của Đại Bạch là từ cô truyền sang, nên đối với mảng này Đại Bạch chậm tiêu hóa thì cô cũng y hệt như vậy.




Học một hồi, tuy rằng cô có cần cù thật nhưng sự lĩnh hội quá kém đã khiến Tư Cảnh Hàn trở nên thiếu kiên nhẫn, đỡ trán lắc đầu: "Sao em ngốc quá vậy, trông kìa, tướng bơi xấu không chịu được."

Hoắc Duật Hy nghe xong cũng bực, cố tình đạp nước quật vào hắn: "Nhưng em đã cố hết sức rồi."

Tay đang đỡ bụng cho cô của Tư Cảnh Hàn thu lại, chưa quá ba giây cô lập tức chìm xuống, may là chưa uống ngụm nước nào nhưng rất căm tức nhìn hắn.

"Đây là cố gắng hết sức của em sao? Còn tệ hơn Đại Bạch."

"Sao anh lại so sánh em với thằng nhóc bốn tuổi chứ?"

"Vì so sánh với những người trạc tuổi em thì kết quả sẽ càng thảm hơn." Tư Cảnh Hàn vô tình nói ra sự thật, điều này chứng minh ở trên người Hoàng Tịch Liên là rõ nhất.

Hoắc Duật Hy nghe đến mà hận không thể xé cái miệng của hắn cho rộng tuệch ra, chưa từng thấy người đàn ông nào như hắn cả, còn may cô là người hắn yêu, bằng không sẽ bị chê bai đến mức nào nữa chứ?

Mới đó mà cô đã giận dỗi không thèm nói với hắn nữa, tự mình ôm con vịt của Đại Bạch mà ngẩn cổ lên bơi.

Tư Cảnh Hàn trông thấy có chút buồn cười mím môi, di chuyển đến thành hồ với tay lấy ly nước ép đặt trên cái khây gỗ nhàn nhã thưởng thức, đây là thói quen của hắn.

Hoắc Duật Hy quay đầu lại mà thấy chướng mắt làm sao, quyết định không bơi nữa, dùng tay hất nước về phía hắn, nước trong bể vừa vặn bắn mấy giọt vào ly của Tư Cảnh Hàn, khiến hắn không dám uống tiếp.
Hoắc Duật Hy được một trận hả hê, cong mông bơi tiếp, chỉ là đạp nước được mấy phát nữa đã bị người kia giật lấy con vịt khiến cô lập tức chìm xuống.

Uống được một ngụm nước cô mới nhô lên được, tức đến nghiến răng nghiến lợi nhìn Tư Cảnh Hàn: "Anh đáng ghét!"

Hắn khoanh tay trước ngực, kiêu ngạo nhìn cô: "Nếu thấy tôi đáng ghét có thể không học nữa mà."

"Anh uy hiếp em à?"

"Ừ, có thể tính là vậy." Tư Cảnh Hàn thậm chí còn dửng dưng thừa nhận.

"Có ai như anh không chứ?!"

"Vậy thì không. Em may mắn rồi, trong trăm nghìn người chọn đúng một người đặc biệt là tôi."

Hoắc Duật Hy thật sự chẳng còn ngôn từ nào để diễn đạt, mặt mày nhanh chóng đỏ lên đầy ấm ức.

Tư Cảnh Hàn thấy cô giận phát run có chút ái ngại, thu lại ý cười trên môi, hỏi: "Uống một ngụm nước mà tức đến vậy sao?"

"Không." Hoắc Duật Hy quay phắt đi.




"Được rồi, đừng giận, tôi cũng không phải cố ý."

"Không phải cố ý? Anh đang định lừa con nít ba tuổi sao?" Hoắc Duật Hy coi bộ giận thật, nhất quyết nói cho ra lẽ.

Tư Cảnh Hàn chịu thua trước: "Được được, là tôi sai, nhận lỗi với em được không?"

"Chẳng có ai xin lỗi bằng miệng cả." Cô cần là thành ý.

"Vậy em muốn thế nào?"

Hoắc Duật Hy chờ chính là câu này của hắn, nhanh chóng nở nụ cười đưa tay câu lên người hắn mà nói: "Em hỏi Đại Bạch rồi, thằng bé bảo muốn về ngoại một chuyến."

"Ừ, tôi sẽ cho người hộ tống hai mẹ con sang đó." Tư Cảnh Hàn đồng ý ngay.

"Gì chứ, anh không đi cùng bọn em sao?" Cô tròn mắt.

"Em đừng cố gắng lừa người nữa, lúc trước thỏa thuận thế nào tôi còn chưa quên." Hắn không dễ bị lừa, dù cô có quàng sẵn hai chân trên eo hắn cũng không chút xao động.

Hoắc Duật Hy chu môi điểm vào má hắn: "Ai cho phép anh thông minh như vậy chứ?"




"Không được sao?"

"Không được." Dứt lời cô hơi ngẩn đầu chạm môi vào môi của hắn. Tuy rằng dụ dỗ bất thành nhưng cô không lấy làm tức giận, dù sao cái này cũng không nằm trong kế hoạch, Tư Cảnh Hàn dễ như vậy mà mắc lừa thì quá vô lý đi. Ngược lại cô muốn cùng hắn âu yếm hơn, ngẫm đi ngẫm lại mấy năm nay hai người không được mấy khi như bây giờ, đặc biệt hắn dễ tính thế này lại càng không.

Tư Cảnh Hàn không từ chối nụ hôn của cô, đôi môi vẫn giữ ý cười nhẹ, dịu dàng vòng cánh tay xuống nước để cô ngồi lên vòng tay của mình.

Học bơi đích xác chỉ còn là danh nghĩa khi hai người cứ dáng chặt vào nhau, Đại Bạch tốt bụng đem nước ra còn bị đuổi vào trong vì đã làm phiền không gian riêng tư của phụ huynh.

Thật không biết lúc trước cưng chiều nhóc như vậy làm gì để rồi bây giờ hất hủi thành ra thế này?

Khi Đại Bạch quay mông vào trong Hoắc Duật Hy cảm thấy có hơi buồn cười hỏi Tư Cảnh Hàn: "Anh vô tình với thằng bé hệt như cách trước đây anh vứt bỏ tình nhân của anh vậy."

"Có sao?" Tư Cảnh Hàn cũng không mấy để ý, khi cô nhắc nhở hắn mới liếc đến cái mông của Đại Bạch vừa đi khuất.

"Có, trước đây anh chính là bạc tình như vậy. Phụ nữ bên cạnh anh đúng là bất hạnh." Hoắc Duật Hy không biết là giúp ai hờn trách, nhưng cốt yếu cô muốn nhìn thấy vẻ mặt khó xử của hắn khi nhắc đến chuyện nhạy cảm này.

Vậy mà Tư Cảnh Hàn bình tâm như vại: "Tôi không bạc tình với họ là để chung tình với em, em còn trách cứ?"

"Này nhé đừng lấy em ra làm bình phong, anh trước kia phong lưu có nghĩ đến em không, bây giờ lại nói như anh làm vậy là rất chính nghĩa."
"Hóa ra cả em cũng nghĩ trước kia tôi rất trụy lạc?" Tư Cảnh Hàn nhíu mày.

Hoắc Duật Hy thấy hắn nhíu mày thì hỏi: "Sao vậy, cứ như anh oan ức lắm?"

"À không, em nghĩ thế nào thì cứ vậy đi." Hắn không vội phân trần.

Cô nghe hắn cứ nói nửa vời nên thoáng nghĩ ngợi, sau cùng nói một câu khiến mặt mũi của hắn không biết giấu vào đâu: "Nhưng nhớ lại lần đầu của chúng ta lúc đó anh có vẻ non nhỉ? Lúc đó em không hiểu, nhưng bây giờ nghĩ lại anh khi đó cứ như sói con ấy."

"Hoắc Duật Hy, chuyện này đáng để bàn bạc thế sao?"

Hắn không có hứng nhưng cô thì dư thừa: "Tóm lại so với bây giờ thì em cảm thấy anh lúc đó cứ như một chiến sĩ cảm tử vậy, "võ nghệ" bằng không, cũng may là không lâu đã xong nếu không.... úm úm..."

Cô đang nói giữa chừng thì bị người kia cưỡng chế bịt miệng lại, không hiểu vì cớ vì mặt của hắn lúc trắng lúc đỏ, chỉ thiếu nước bỏ đi ngay lập tức.

"Em còn dám bàn tán chuyện này thêm một lần nữa tôi liền mặc kệ em." Cuối cùng hắn cũng nói được mỗi câu uy hiếp này.

Hoắc Duật Hy tròn xoe mắt không hiểu vì sao, chẳng phải nói một hồi thì ý cô cũng là muốn tâng bốc kỹ năng của hắn hiện tại thôi, hắn cần gì bài xích như thế chứ? Cứ như bị người ta nhắc đến lần đầu xé tem vậy.

Gì?!

"Ức..." Cô kinh ngạc đến nỗi nấc cụt một phen, cứng đờ cổ quay sang nhìn Tư Cảnh Hàn, từ trên mặt hắn rồi lại chạy xuống phía dưới cơ thể tinh tráng.

Lần đầu của hắn là khi nào nhỉ?

Cô sẽ không xui xẻo đến như vậy chứ? Lần đầu đã đau đớn còn ăn trúng trai tân.




Nghĩ đến đây cô thoáng cái đã rùng mình. Nhớ đến sáng hôm sau đó mình còn phải nhập viện thì xác xuất cho giả thuyết vừa đưa ra càng cao hơn.

Tư Cảnh Hàn nhìn nét mặt của cô cũng đoán được cô đã phát hiện chuyện gì, hắn đưa tay kéo mạnh má của cô: "Không được nghĩ nữa, em không được nghĩ nữa."

"Tư Cảnh Hàn, anh đang xấu hổ sao? Đừng nói với em đó cũng là lần đầu của anh nhé." Hoắc Duật Hy biết nhưng vẫn còn cố hỏi, cầu hắn phải tự mình xác nhận cô mới thỏa mãn.

"Không được nhìn." Tư Cảnh Hàn quay mặt đi, còn đưa tay che mắt cô lại để cô không nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của hắn lúc này.

Hoắc Duật Hy không thấy gì nhưng cái miệng vẫn nhanh nhảu: "Anh nói đi, nói đi, em sẽ không cười anh đâu. Đó là lần đầu của anh, phải không?"

"Sao em lắm chuyện quá vậy." Hắn vờ đánh trống lãng hôn lên môi cô hòng phân tán sự chú ý của cô.

Hắn càng làm vậy thì cô càng xác định là đúng rồi, bất giác cười hì hì ôm cổ của hắn chặt hơn, đôi môi anh đào không cho hắn hôn mình nữa mà ngược lại tiếm quyền cắn cắn phiến môi mỏng của hắn, thì thầm: "Nghĩ lại tuy hơi đau nhưng em vui lắm. Ăn được của hời là có thật rồi."

Nghe cô nói vậy Tư Cảnh Hàn cũng cảm thấy buồn cười, gỡ tay ra khỏi tầm mắt của cô, chút xấu hổ còn lại nhanh chóng tiêu tán, hắn tì trán lên vai cô: "Vậy mà em còn không biết trân trọng, cứ chê lên chê xuống."

"Vì em cứ nghĩ anh lão làng rồi mà còn... Nhưng thôi, em hứa sau này sẽ trân trọng anh hơn nữa, được không?"

Tư Cảnh Hàn không nói gì, chỉ là một hồi sau hắn nói thêm một câu không đầu, không đuôi: "Đó cũng là một trong những lý do tôi không thể dứt khỏi em."

Chà! Hoắc Duật Hy nghe xong phải xuýt xoa, tôn ti trong tư tưởng của hắn đã đảo lộn hết rồi, nhưng cô vẫn hỏi: "Không thể dứt khỏi là vì anh nghĩ sau đó bản thân đã trở thành người của em sao?"

Giống như một cô gái Á Đông truyền thống cho ai lần đầu quý giá thì sẽ mặc định bản thân gắn liền với người đó, thuộc sở hữu của người đó rồi nên phải giữ mình vì người đó vậy.
"Có thể hình dung như vậy, nhưng lý do thì còn nhiều hơn thế nữa." Tư Cảnh Hàn rời khỏi bờ vai gầy của cô, hơi ngẩn đầu lên.

Thật sự lúc đó đối với hắn, có được cô cũng như một con chim sẻ được đứng cạnh phượng hoàng vậy, có lẽ là do ám ảnh tâm lí lúc nhỏ nên lúc nào hắn cũng cảm thấy cô là một điều gì đó cao quý, xa xỉ mà cả đời hắn cũng đừng mơ chạm tới. Hắn chẳng qua chỉ là một loài quỷ của chốn tối tăm đang mơ đến ánh sáng thiên đường, cách biệt thân phận khiến hai người chỉ có thể ngược đường bước đi, mãi mãi cũng không thể song hành tiến về một lối.

Hoắc Duật Hy nhìn thấy nét nghĩ ngợi trong mắt hắn, cô đặc biệt thích vẻ trầm tĩnh của hắn lúc này, có chút gì đó dịu dàng lắm, đặc biệt là trên khóe mi hay lay động.

Cô không tự chủ vuốt ve khuôn mặt điển trai: "Đôi lúc em cảm thấy anh đặc biệt mỏng manh, làm cho người ta có cảm giác phải bảo vệ."

"Em cảm thấy vậy sao?" Chí ít thì đối với Tề Thiếu Khanh khi hắn còn nhỏ có thể cho là vậy, nhưng còn với Hoắc Duật Hy thì không thể nào.

"Ừm." Cô gật đầu: "Nhưng khi sóng gió ập tới, anh lại không cho người ta có hội đó, mà bản thân anh trở thành một nơi kiên cố vững chãi để bảo vệ người khác. Khi sóng gió qua đi anh mới bày ra vẻ mỏng manh ban đầu."

"Tôi không cố ý biểu hiện như vậy." Tư Cảnh Hàn cười bất đắc dĩ.

Hoắc Duật Hy cúi đầu hôn lên trán hắn một cái như gà mổ: "Thật ra có thể phần lớn là do vẻ ngoài của anh thôi. Lúc anh cau mày, sắc lạnh đôi mắt nhìn ai đó trông thật sự rất nghiêm trọng, nhưng đổi ngược lại khi anh buông lỏng biểu cảm, em sẽ như được thấy một người hoàn toàn đối lập với anh."

"Vậy em thích tôi của khi nào hơn?"

"Đương nhiên là..." Cô cố tình kéo dài: "... lúc nào cũng thích."



Khỏi nói Tư Cảnh Hàn hài lòng thế nào, chủ động yêu thương cô một phen, cô trước ngực hắn lại nũng nịu: "Nhưng em đặc biệt thích anh của lúc "yêu" em."

"Tiểu hồ ly nghịch ngợm." Lần này thì hắn cười rộ để lộ cả hàm răng trắng đều tăm tắp, quyết định thưởng mạnh cho cô bằng cách gọi Đại Bạch ra.

Thằng bé ở trong phòng nghe gọi liền bình bịch chân ngắn chạy ra, hớn hở: "Ba ba gọi Đại Bạch ạ?" Nhìn sang phao con vịt không có ai sử dụng, mắt nhóc con càng sáng rỡ, nghĩ rằng ba gọi ra để cho nhóc ngồi phao vịt.

Tư Cảnh Hàn đúng là với tay lấy cái phao sang thật, nhưng để Hoắc Duật Hy trèo lên trên, còn Đại Bạch thì được dặn: "Vào trong lấy máy ảnh chụp giúp ba vài kiểu, mommy ưng ý bao nhiêu tấm thì cho con ngồi phao bấy nhiêu phút."

"Vâng ạ?"

"Nhanh nào, mommy sắp bị lạnh rồi." Tư Cảnh Hàn vừa nói vừa giúp Hoắc Duật Hy chỉnh dáng ngồi mặc cho dáng vẻ ỉu xìu của Đại Bạch bên bờ hồ.

Khi thằng bé quay vào trong Hoắc Duật Hy mới thắc mắc hỏi ba nó: "Đại Bạch còn biết chụp ảnh sao?"

Tư Cảnh Hàn khá tự hào nhướng mài với cô, không đáp mà hỏi ngược lại: "Rất được việc phải không?"

Hoắc Duật Hy nhìn hắn lại nhìn Đại Bạch dắt hai con chó cưng cùng cái máy ảnh đi ra đúng là cảm phục không thôi, tự hỏi Tư Cảnh Hàn rốt cuộc đã luyện cho con trai cô bao món nghề trong suốt mấy năm nay rồi?

Đúng là đồ tốt thì không cần quảng cáo quá nhiều, cô từng chê cách hắn dạy con trai, hắn không nói nhiều mà để thực tiễn chứng minh cho cô thấy cách của là hắn đúng hay sai.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom