• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu (29 Viewers)

  • Chương 1434-1438

Chương 1434:



“Không phải trốn tránh, vậy con đi ra ngoài cùng người ta nói cho rõ ràng. Đều đã đợi một ngày rồi, có thể thấy cũng là một đứa nhỏ có tâm.” La Tuệ Mỹ một mực khuyên Tiểu Nhan, phòng tuyến trong lòng Tiểu Nhan cũng dần dần mềm xuống, bất đắc dĩ gật đâu:“Con biết rồi, mẹ, con sẽ đi ra ngoài nói rõ với anh ta.”



“Có cái gì thì nói cho hết, đừng giữ lại trong lòng. La Tuệ Mỹ dặn dò Tiểu Nhan, lại kéo tay áo của cô: “Nghe thấy mẹ nói không, đem mọi chuyện trong lòng nói hết ra, như thế mới dễ chịu được.”



“Con biết rồi.”



Hàn Thanh một mình đến đây. Chỉ là anh ta không ngờ tới đã đợi ở đây một ngày, cô gái nhỏ tới lúc này còn không muốn đi ra nhìn anh ta.



Anh ta vốn là người có thể kiểm soát cảm xúc rất tốt, đã chờ một ngày cũng không thấy sinh ra một chút tâm trạng xấu nào. Lúc Tiểu Nhan đi ra khỏi phòng bếp, trong lòng cô ấy nghĩ: mình nhất định phải tiên phát chế nhân, nắm lấy quyền chủ động, đem mọi chuyện nói cho rõ ràng.



Không cần hạ thấp bản thân nữa Nói một tiếng tự cổ vũ chính mình, sau đó làm cho Hàn Thanh tránh ra, về sau không cần lại đến tìm cô nữa.



Khi cô gái nhỏ đi tới, Hàn thanh đang nghe điện thoại: “Ừ, không khác lắm, muộn một chút.



Thấy thân ảnh của cô gái nhỏ đã xuất hiện trước mặt, Hàn Thanh nhanh chóng ngắt điện thoại: “Đã tới rồi.”



Chờ cho cô gái nhỏ đi đến trước mặt, Hàn Thanh hỏi một câu.



Tiểu Nhan có chút kinh ngạc, vốn nghĩ anh ta đãđợi một ngày, chắc hẳn cảm xúc sẽ có biến chuyển, không ngờ ngữ khí của anh ta vẫn nhàn nhạt như thế, anh ta không có trái tim sao?



Nhưng mà chuyện này thì có liên quan gì đến cô ấy.



“Anh tìm em là vì chuyện 215 triệu đồng kia à ?”



Tiểu Nhan trực tiếp hỏi thẳng.



Hàn Thanh hơi sửng sốt, đôi môi mỏng mím lại.



Thật ra anh đã đoán được 215 triệu đồng kia là Tiểu Nhan chuyển cho anh, nhưng anh tới đây không phải vì nguyên nhân này.



“Em nghe nói lần trước anh bỏ công chạy đến đồn cảnh sát, bỏ qua một thương vụ đàm phán, mất rất nhiều tiền. Ngày đó, lễ phục cũng là anh mua cho em. Em biết em nợ anh rất nhiều tiền, nhưng em nhất định sẽ từ từ trả lại cho anh.”



Trả tiền?



Hàn Thanh nghe vậy, có chút nhíu mày.



“Là Lâm Hứa Chính nói cho cô biết?”



Tiểu Nhan không muốn đem lời của Lâm Hứa Chính nói ra, cho nên nhanh chóng phủ nhận: “Không phải.”



Cô ấy phủ nhận, Hàn Thanh tựa hồ cũng không muốn hỏi tiếp nữa, chỉ thản nhiên nhướng mày, đạm mạc nói: “Chuyện này không có liên quan gì tới cô, cô không cần phải gánh trách nhiệm. Không có liên quan gì với cô? À, Tiểu Nhan tràophúng, nhếch miệng: “Được rồi, anh nói không quan hệ, vậy chính là không quan hệ, nhưng em muốn trả lại tiền, cũng không có liên quan gì đến anh.”



Nhìn thấy bộ dạng của cô ấy, Hàn Thanh không hiểu rõ lắm, hơi nheo mắt, hỏi chuyện hai ngày nay.



“Hai ngày qua, cô bận rộn lắm phải không?”



“Sao vậy, có việc tìm em?”



Ánh mắt Tiểu Nhan như trước vẫn trào phúng nhìn anh ta. Đôi mắt thâm sâu của Hàn Thanh nhìn lại, mày kiếm sắc bén.



“Cô không tới công ty. Nghe vậy, Tiểu Nhan làm ra vẻ bừng tỉnh: “Ra là vì em không giao đồ cho tổng giám đốc Hàn? Anh nói đúng rồi, hai ngày qua em bận quá, có nhiều việc không thuận tiện xảy ra, vừa rồi anh cũng thấy đấy, trong cửa hàng bận tới mức em không đi ra ngoài được.



Nói hết những lời này, hai người liền trầm mặc.



“Ngày mai lại đến, được không?”



Im lặng một lúc, Hàn Thanh bình tĩnh hỏi.



Tiểu Nhan.………
Chương 1435:



Cô ấy chớp mắt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ trước mắt của Hàn Thanh, một nửa sườn mặt của anh ta lẫn trong bóng tối, thoạt nhìn không trông thấy rõ.



“Không đi được.” Cô ấy nói.



“Ừ” Hàn Thanh gật đầu, tỏ vẻ đã biết, rồi lại hỏi: “Ngày kia thì sao?”



Anh ta là thực sự không hiểu, hay cố ý giả ngốc?



Tiểu Nhan cắn môi dưới, luôn cảm thấy, hôm nay Hàn Thanh cố ý đến đây là để chế nhạo cô ấy phải không? Cho nên mới hỏi cô ấy kiểu thế. Chắc anh ta nghĩ, dựa theo bộ dạng trước đây của cô, chỉ cần anh ta ngoäc tay, cô sẽ lại điên cuồng chạy đến gần?



Không đời nào!



Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan dùng sức cắn răng: “Không đi được.”



“Vậy khi nào có thể đến?”



Š Nghe vậy, Tiểu Nhan rốt cuộc biết được, anh ta không phải không hiểu, mà là thật sự giả bộ. Cô nhịn không được mà cong môi, nở nụ cười giễu cợt với Hàn Thanh.



“Không đi được, về sau cũng sẽ không đến nữa.”



Những lời này, cô ấy rất kiên quyết nói ra. Trong ánh mắt bình thường đong đầy ý cười, giờ phút này chỉ còn kiên định.



“Về sau em sẽ không tiếp tục qua công ty tìm anh nữa, anh cũng đừng tới tìm em.”



Lúc này, Hàn Thanh vốn lạnh nhạt, thờ ơ, cuối cùng cũng nhíu mày.



Gió đêm thổi qua, tóc tơ trước trán của Tiểu Nhan bị hất lên, lộ ra ánh mắt bên dưới vẫn kiên định, khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng noãn, không có chút biểu tình dư thừa nào.



“Em đã nói hết những điều muốn nói. Nếu không còn việc gì nữa, mời tổng giám đốc Hàn rời đi trước.”



Trước mặt cô ấy, bóng dáng cao lớn vẫn đứng nguyên ở nơi đó, không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ có một đôi mắt đen nhìn cô chăm chăm.



Anh ta không có ý định rời đi, Tiểu Nhan đợi nhưng anh ta vẫn không đi, cô ấy liền trực tiếp xoay người, quay trở vào cửa hàng mà không nhìn anh ta một cái.



Khi cô ấy bước vào, La Tuệ Mỹ đang đứng cách đó không xa, bà vừa lòng nhìn con gái mình đang nói chuyện với người thanh niên đứng ở cửa. Mặc dù khoảng cách không gần lắm, nhưng La Tuệ Mỹ vẫn nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, quả là nhân trung chi long, hơn nữa từ đầu tới cuối luôn rất bình tĩnh, không có một chút kích động nào, chẳng trách có thểkhiến con gái mình vì anh ta mà đau lòng khổ sở.



Thấy con gái quay lại, La Tuệ Mỹ ra sức ngăn cản nhưng không được, nên đành đi theo Tiểu Nhan vào bếp.



“Cuộc nói chuyện thế nào rồi? Con có nói hết ra như lời mẹ dặn không?”



“Nói rõ hết rồi.”



Tiểu Nhan phiền muộn trả lời, vốn là một cô gái tràn đầy nhiệt huyết, sau khi gặp Hàn Thanh, cả người giống như con rối đứt dây, yếu ớt nằm ở đó, bộ dạng đã chán nản cuộc đời rồi.



“Nói hết rồi, vậy kết quả thế nào? Sao trông con mệt mỏi như vậy? Hai người nói chuyện không tốt sao?”



“Mẹ, đừng có tò mò như thế nữa.” Tiểu Nhan quay đầu lại và tựa vào bàn.



La Tuệ Mỹ lập tức tiến lại: “Mẹ quan tâm đến đời sống tình cảm của con gái, sao lại thành tò mò hỏng chuyện rồi? Mẹ cũng không hỏi chuyện của người khác mà. Từ xa nhìn thấy người đàn ông kia cũng tuấn tú lịch sự. lại đợi con một ngày dài. Có việc gì thì con cũng đừng một mình tức giận.



“Con không có tự mình tức giận, anh ta chờ còn là vì có việc khác, con đã nói rõ ràng với anh ta rồi, về sau sẽ không qua lại nữa.”



Nói đến câu cuối cùng, Tiểu Nhan như mất hết toàn bộ sức lực, giấu mặt vào lòng bàn tay.



“… La Tuệ Mỹ.



Con gái đã nói vậy, bà ấy cũng không biết nóithêm gì nữa.



Cứ thế cho đến buổi tối đóng cửa, trước cửa nhà hàng mì sợi vẫn còn bóng dáng đó. Một vài nhân viên khi tan làm, trên đường đi còn túm tụm nhau bàn tán.



“Ôi, anh ta đẹp trai quá, xem ra còn đẹp trai hơn cả người lần trước đến tìm bà chủ, đã chờ bà chủ của chúng ta cả một ngày nhỉ? sao bà chủ lại không để ý tới anh ta?”
Chương 1436:



“Tôi không biết, có thể là do bà chủ của chúng mình không thích anh ta? Vì thế nên mới không muốn quan tâm đến anh ta?”



“Ảnh mắt của bà chủ cũng thật cao, đối với người đàn ông chất lượng tốt như thế kia mà vẫn chướng mắt”



“Bà chủ của chúng ta cũng là một người kiêu ngạo đẩy, mở một quán mì sợi, lại có người đàn ông đi xe sang trọng đến tìm cô ấy, liệu có phải cô ấy có quan hệ với người đàn ông ấy không?”



“Đừng nói linh tinh, lần trước mẹ của cậu chủ Lâm đến đây, không phải đã nói với chúng ta rằng chỉ là cho bà chủ thuê mặt bằng để mở quán thôi sao, hơn nữa người ta cũng có vợ rồi, còn rất yêu rất yêu vợ mà.”



“Bớt đi, một người đàn ông có thể có vài phần số tình, nhưng cũng chỉ là nói trên miệng thôi, ai biết ngày sau có thể thành đôi hay không.”



“Người mất là người lớn, đừng nói bừa nữa, mau đi thôi.”



Mấy người cùng nhau rời đi.Lúc La Tuệ Mỹ thu dọn đồ đạc xong xuôi, chuẩn bị ra ngoài, không ngờ Hàn Thanh vẫn còn đứng đó, bà nhịn không được đi tới phía trước nói một câu.



“Cậu trai này, hay là cậu trở về trước đi? Hôm nay đã đợi một ngày, còn chưa có ăn gì đấy.” Nhẩm tính tuổi tác của đối phương, Hàn Thanh chuyển dời ánh mắt: “Bác gái, xin chào.”



“Chào cậu, tôi là mẹ của Tiểu Nhan” La Tuệ Mỹ tự giới thiệu bản thân, sau đó nói: “Đừng đợi nữa, trở về sớm đi, đừng tự hủy hoại dạ dày của mình.”



Khóe môi Hàn Thanh mấp máy, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.



“Cảm ơn bác đã quan tâm, tôi muốn đợi một lát nữa.”



La Tuệ Mỹ thuyết phục anh ta không được, mà đối phương lại rất lễ phép, cũng bảo trì khoảng cách tốt. Làm cho bà ấy càng ngạc nhiên là, anh ta không nài nỉ người làm mẹ thay anh ta nói chuyện. Điều này khiến La Tuệ Mỹ nhìn anh với ánh mắt khác xưa.



Vì thế, La Tuệ Mỹ quay trở lại nhà bếp, kéo áo Tiểu Nhan.



“Đứng dậy thôi, con còn nằm đến bao giờ? Không về nhà à?”



Tiểu Nhan đang tựa ở đó, bị kéo lên, biểu tình ai oán.



“Hai ngày nay con mệt lắm, nghỉ ngơi một chút được không?”“Dù muốn nghỉ ngơi cũng không nên nghỉ ngơi ở đây. Trở về tắm rửa, ăn chút gì đó rồi ngủ trên giường lớn của con đi.”



Tiểu Nhan: “…”



Bất đắc dĩ, cô ấy phải đứng dậy dọn dẹp một chút, rồi ra ngoài với La Tuệ Mỹ.



Khi cô ấy đi tới cửa, bước chân của Tiểu Nhan dừng lại một lúc, trên mặt cô ấy hiện lên một biểu cảm khó hiểu.



Vốn dĩ Tiểu Nhan nghĩ sau khi cô ấy nói xong rồi, dựa theo tính khí của Hàn Thanh, anh ta nhất định sẽ rời đi.



Không ngờ, anh ta vẫn còn ở đây.



La Tuệ Mỹ nháy mắt nhìn cô ấy.



“Con có muốn qua đó nói mấy câu không?”



Tiêu Nhân cau mày nói: “Mẹ, mẹ cố ý làm như vậy sao? Sao mẹ không nói trước với con?”



“Nếu mẹ nói cho con biết trước, vậy có phải tối nay con sẽ định không về nhà không?”



Lý do này mạnh mẽ đến mức cô ấy không thể bác bỏ nó.



Tiểu Nhan bước tới với vẻ mặt ngơ ngẩn, coi như không nhìn thấy Hàn Thanh đứng ở đó. Cô ấy đã quyết định, sẽ kiên quyết theo lập trường của mình.



Nếu chỉ vì anh ta tới đây đợi mình một ngày mà đã mềm lòng. Vậy thì những tổn thương trước đó cô chịu đựngthì tính như thế nào?



Cô ấy không muốn lại khiến bản thân thấp hèn nữa.



Cửa của quán mì sợi rất rộng, nhưng nếu mấy người Tiểu Nhan muốn đi đường chính thì nhất định sẽ đi ngang qua Hàn Thanh, Tiểu Nhan muốn đi theo hướng khác và đi vòng qua, ai ngờ lại bị La Tuệ Mỹ ngăn cản.



“Dù sao con cũng không định cùng anh ta nói chuyện, vậy thì còn sợ đi qua người ta à?”
Chương 1437:



Cuối cùng, Tiểu Nhan bị La Tuệ Mỹ kéo sang phía có Hàn Thanh.



Sau đó, khi đi ngang qua Hàn Thanh, Tiểu Nhan nghe thấy giọng anh ta trong trẻo mà lạnh lùng.



“Tôi có chuyện muốn nói với cô.



Có gì để nói với cô? Nói gì cơ? Trong lòng Tiểu Nhan bật ra một nụ cười châm biếm, không thèm đáp lời, thậm chí bước chân còn nhanh hơn.



Hàn Thanh khẽ cau mày, không nhịn được liền tiến lên chặn đường đi của cô ấy, lại nhìn La Tuệ Mỹ với khuôn mặt đầy ý xin lỗi.



“Thật xin lỗi, bác gái, con xin của bác mấy phút.



La Tuệ Mỹ nói: “Người trẻ các con có chuyện gì thì tự giải quyết, tôi sẽ chờ ở một bên. Tiểu Nhan, nói chuyện cho tốt.



Tiểu Nhan: “Mẹ…”



Lúc này đã sắp khuya, nhiều cửa hàng trên con phố đã đóng cửa, ánh đèn đường kéo dài hai bóng người trên mặt đất Một ngày này, Hàn Thanh giống như chật vật vài phần, không còn tinh tế như ngày thường nữa Nhìn Hàn Thanh như vậy, trong lòng Tiểu Nhan lại có chút ngầm thích thú, để cho anh ta cũng phải trải qua cảm giác bình thường của cô đi Hôm ấy, cô cũng đói bụng nguyên một ngày.



Nói trắng ra thì, cuối cùng đền bù như mong muốn không tính.



Vừa không có, mà cô ấy còn chịu tổn thương sâu sắc.



Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan liền lạnh lùng nói”



“Anh có chuyện muốn nói với em? Đáng tiếc, em không có gì để nói với anh.”



Tiểu Nhan ngày hôm nay, so với trong bữa tiệc lần trước, càng thêm tuyệt tình.



Khi đối mặt với anh ta, đã không còn cảm thấy bất an, cũng không khẩn trương sợ hãi. Ánh mắt nhìn anh ta còn mang theo vẻ châm chọc, lúc nói chuyện cũng nhìn thẳng vào mắt anh ta, không hề sợ sệt.



Cô ấy như vậy, rất tốt.



Thế nhưng, những gì cô ấy nói lại không phải là điều mà Hàn Thanh muốn nghe.



Anh ta vẫn nhíu chặt mi, khí thế quanh thân trở nên lạnh lẽo hơn. Anh ta bước từng bước về phía trước: “Vậy thì cô cũng nghe tôi nói hết đã, chuyện buổi tối ngày hôm ấy, tôi cần phải giải thích.



Nhắc đến đêm đó, vẻ mặt của Tiểu Nhan liền thay đổi. Cô ấy lập tức nhớ đến cảnh tượng ngu ngốc chính mình nhắm mắt chờ anh ta hôn, kết quả là khi mở mắt lại bị anh ta đẩy ra ngoài.



Bộ dạng lúc ấy bị Hàn Thanh nhìn thấy, anh ta nhất định cảm thấy cô ấy quá ngố!



c Mỗi lần Tiểu Nhan tự mình nhớ lại ngày đó, cô ấy đều tự mắng mình ngu ngốc và hèn mọn.Mọi chuyện đi đến kết cục này, trong lòng cô ấy cũng tự chán ghét chính bản thân. Nếu hôm nay cô ấy lại còn cùng Hàn Thanh dây dưa thêm nữa, thật sự đời này cô ấy phải quỳ lạy mà tiến về phía trước rồi.



Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan lạnh lùng nói: “Tổng giám đốc Hàn không cần giải thích, thực thực giả giả tự em đều nhìn thấy rất rõ ràng rồi.”



Ánh mắt của Hàn Thanh trong trẻo nhìn cô ấy.



“Buổi tối hôm ấy, tôi uống hơi nhiều, cho nên..



“Đủ rồi!”



Tiểu Nhan đột nhiên lấy tay che lỗ tai mình, kích động mà lùi lại một bước, đôi mắt trừng lớn nhìn anh ta, trong khỏe mắt còn ngấn lệ: “Em đã nói rồi, anh không cần giải thích, tự em cũng nhìn thấy rõ, anh muốn muốn nghĩ như thế nào?”



Phản ứng kích động của cô ấy khiến Hàn Thanh mơ hồ, anh ta đứng bất động, đôi mày nhíu lại.



Từ tối hôm ấy đến giờ, Hàn Thanh vẫn luôn muốn tìm cơ hội giải thích, nhưng cô ấy không đến, lúc này anh ta liền tìm tới đây, đợi cô ấy cả một ngày. Không ngờ là cô ấy không muốn nghe bất kỳ lời giải thích nào. Tiểu Nhan vừa che lỗ tai, vừa lớn tiếng nói: “Trước đây là do em không hiểu chuyện, làm phiền đến anh quá nhiều, em bảo đảm về sau sẽ không bao giờ như thế nữa, không bao giờ lại có chuyện như vậy diễn ra nữa. Nếu anh thật sự cảm thấy là em quá đáng, thì coi như vì em gái của anh mà buông tha cho em đi!”



Nói xong, Tiểu Nhan cũng không quan tâm phảnứng của Hàn Thanh như thế nào, trực tiếp chạy đi.



Bởi vì cảm xúc của cô ấy quá kích động, Hàn Thanh không thể ngăn cản được cô ấy.



La Tuệ Mỹ đứng chờ ở một bên.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom