• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu (46 Viewers)

  • Chương 22 87

Chương 2287:





Hơi thở nặng nề của Uất Trì Diệc Thù truyền vào điện thoại, giống như vừa mới chạy nhanh vậy.





Sau khi Chung Sở Phong nói số phòng thì đầu bên kia lập tức cúp máy, Chung Sở Phong chỉ có thể cất điện thoại vào túi rồi nói với Đường Viên Viên: “Anh trai của em tỉnh rồi, không chừng bây giờ cậu ấy đang ở bệnh viện đấy”





“Anh ấy đến rồi hả?”





‘Ừm: Chung Sở Phong vừa thu dọn những thứ vừa ăn xong vừa an ủi cô bé: “Thấy chưa, trước đây anh đã nói anh trai em sẽ không mặc kệ em đâu.”





‘Ừm: Sau khi biết Uất Trì Diệc Thù đã đến bệnh viện thì Đường Viên Viên mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, lúc trước vẫn có hơi lo lắng nhưng giờ thì tốt rồi.





Không lâu sau đã có một người xuất hiện trước cửa phòng bệnh, Uất Trì Diệc Thù thở hổn hển nhìn thấy Đường Viên Viên vẫn bình an ngồi trên giường mới thở phào một hơi.





Giây phút cậu bước vào, Chung Sở Phong cũng đúng lúc cầm túi rác đứng dậy: “Tới rồi à? Vậy cậu vào đây trông chừng em ấy một lát đi, tớ xuống lầu vứt đống rác này đã”





Sau khi Chung Sở Phong rời khỏi thì trong phòng bệnh chỉ còn lại ba người, Mạnh Khả Phi vẫn còn đang hôn mê, Uất Trì Diệc Thù vừa thở hổn hển vừa đi đến trước mặt Đường Viên Viên ngồi xuống, sau đó nở một nụ cười cưng chiều nhìn về phía cô bé: “Ăn no chưa?”





“Anh”





Đường Viên Viên gật đầu: ‘Ăn no rồi, anh Sở Phong mua rất nhiều thức ăn đến đây, toàn là món em thích nên ăn hơi nhiều một chút.”





“Không sao chứ?” Uất Trì Diệc Thù chợt nghĩ đến chuyện gì đó lập tức nhìn cô bé từ đầu đến chân một chân một lượt, xác định trên người Đường Viên Viên không có vết thương nào mới thở phào nhẹ nhõm.





“Em không sao, nhưng Khả Phi lại bị thương.”





Đường Viên Viên liếc nhìn giường bệnh của Mạnh khả Phi một cái: “Trên người cậu ấy có rất nhiều vết thương”





“Bị thương sao?” Dù sao cậu cũng coi cô bé là em gái trong nhà, hơn nữa còn là bạn thân của Viên Viên cho nên Uất Trì Diệc Thù tự nhiên cũng có chút quan tâm tới Mạnh Khả Phi: “Chuyện gì đã xảy ra?”





“Em cũng không biết nữa” Đường Viên Viên nói với Uất Trì Diệc Thù về những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày hôm nay, lúc nói xong khóe mắt cũng đỏ lên: “Từ lúc vào đây đến giờ cậu ấy vẫn chưa tỉnh lại, không biết đến khi nào cậu ấy mới tỉnh nữa?”





“Không sao đâu” Uất Trì Diệc Thù giơ tay khẽ xoa xoa sau gáy Đường Viên Viên: “Nếu bác sĩ đã nói còn chờ theo dõi vậy thì theo dõi một thời gian xem sao, em sốt ruột hơn nữa cũng không có ích lợi gì, chẳng lẽ tối nay em định canh chừng nguyên đêm luôn hay sao?”





‘Ừm “Được, vậy anh sẽ thức canh với em.”





Đường Viên Viên theo bản năng siết chặt ống tay áo của Uất Trì Diệc Thù, tiếp đó đứng dậy đi đến bên cạnh ngồi xuống dựa vào người cậu. Mới ngồi một lúc mà cô bé đã lim dim buồn ngủ, Uất Trì Diệc Thù thấy vậy vội cởi áo khoát trên người mình ra đắp lên người Đường Viên Viên: “Nếu buồn ngủ thì cứ dựa vào vai anh mà ngủ một lát đi, khi nào bạn em tỉnh anh sẽ gọi em dậy.”





“Cảm ơn anh”





Thật ra Chung Sở Phong đã quay lại từ lâu rồi, cậu đứng ngoài cửa nhìn thấy dáng vẻ dựa dẫm vào Uất Trì Diệc Thù của Đường Viên Viên thì cảm thấy lòng mình chua xót không thôi, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần. Cho dù tình cảm của hai người này có tốt đến đâu cũng chỉ là anh em không thể nào khác được, mà đã là anh em thì tình cảm có tốt hơn bình thường một chút cũng không có gì lạ.





Chẳng qua cậu cảm thấy mình giống như một người thừa thãi nên mới không trở vào phòng bệnh.





Mãi cho đến khi Mạnh Khả Phi tỉnh lại thì Đường Viên Viên mới vội vã chạy đến giường bệnh của cô bé, Chung Sở Phong cũng điều chỉnh tâm trạng lại một chút mới mở cửa bước vào phòng bệnh.





Lúc Mạnh Khả Phi tỉnh lại thì bụng vẫn rất đau, nhìn khung cảnh trắng bệch xung quanh khiến đầu óc cô bé có hơi mơ hồ.





Đến lúc nhìn thấy ba người Đường Viên Viên, Uất Trì Diệc Thù và Chung Sở Phong đứng trước mặt cô bé mới phản ứng lại.





Xem ra chuyện cô bé giấu lâu như vậy rốt cuộc vẫn bị phát hiện.





“Khả Phi, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi” Đường Viên Viên sốt ruột năm tay Mạnh Khả Phi vô cùng ân cần nói.





“Bác sĩ nói khi nào em ấy tỉnh thì báo ngay, để tớ đi nói với ông ấy một tiếng” Chung Sở Phong nhanh chóng xoay người chạy ra ngoài.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom