• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu (34 Viewers)

  • Chương 22 04

Chương 2204:





Bà càng nghĩ càng thấy hơi thương cảm Tiêu Túc, con gái mình đi nửa năm, nó cũng chờ con gái mình nửa năm, hiện tại con gái mình đã trở về, kết quả con gái mình lại trực tiếp ôm đứa bé đi, cậu ngay cả cái gì cũng không làm được.





Không đáng thương sao? Đỗ Tiêu Vũ cảm thấy rất thương cảm cậu tai “Thương cảm sao?” Giang Tiểu Bạch miễn cưỡng cong môi: “Vậy so sánh với thương cảm, thật đáng buồn mới là đáng sợ nhất”





Khi Tiêu Túc tuyệt vọng lao vào lửa để cứu người yêu của mình, khi Tiêu Túc bỏ mặc cô ấy để đưa người yêu của mình vào bệnh viện.





Giang Tiểu Bạch cảm thấy, không đáng thương chút nào, cô ấy mới là người đau khổ nhất.





Bó buộc số phận và trái tim của mình vào một người đàn ông như vậy, nửa năm chìm đắm, đủ rồi.





Đỗ Tiêu Vũ thấy thái độ của con gái, thì biết rõ cô ấy đã ra quyết định, rất giống lúc ra quyết định phải rời đi trước đây, cô ấy quyết định xong bọn họ không thể can thiệp.





Về đến nhà, Giang Tiểu Bạch đặt con nằm cẩn thận.





Lúc tối, Đỗ Tiêu Vũ mở cửa bước vào, sau đó đặt một cuốn sổ tiết kiệm trước mặt Giang Tiểu Bạch.





“Mẹ, đây là ý gì?





“Đây là số tiền mà ba và mẹ dành dụm gần hết cuộc đời, đều để lại toàn bộ cho con, trước lúc con kết hôn đã muốn dùng rồi, thế nhưng người nhà không bằng lòng để cho mẹ dùng, nói cái gì mà đều là của nhà họ, phòng ở người ta cũng tốn không ít tiền, người ta đối đãi với con tốt như vậy, nếu ly hôn, con phải trả lại tiền trước đó họ „ đưa: Nếu không người ta bỏ tiền ra, kết quả không chiếm được cái gì cả.





Giang Tiểu Bạch không đưa tay nhận, sau một hồi trầm mặc cô ấy mới nói: “Mẹ, tự con có tiên, mẹ không cần cho con, nếu đã hơn nửa đời người, vậy mẹ và ba tiêu số tiền này đi, đời người cũng không được bao nhiêu năm, không cần suy nghĩ cho con”





“Nói gì đó? Tiên này chính là mẹ với ba con anh dành dụm để con tiêu, bố mẹ tiêu cái gì? Lớn tuổi rồi, vốn không cần tiêu nhiều tiên như vậy, nhưng con không giống, ly hôn xong con còn mang theo đứa bé, đến lúc đó con thân mang theo con còn có thể giống như lúc độc thân à? Không ai chăm sóc con, nhất định là phải cần tiền. Tiền trong sổ tiết kiệm này, con đưa ít cho nhà họ Tiêu, mẹ Tiêu Túc mua quà cho con cũng tốn không ít, còn dư lại cho con”





“Con không cần, nếu con muốn trả lại, con sẽ tự mình trả lại”





Nói xong, Giang Tiểu Bạch xoay người bò lên giường, cô ấy đút sữa bột cho con, sau đó con ngủ rồi, cô ấy nằm xuống ở bên cạnh.





“Con muốn đi ngủ rồi mẹ, mẹ và ba cũng đi ngủ sớm một chút”





Đỗ Tiêu Vũ thấy cô ấy bày là khuôn mặt như giấy dầu không thấm muối, thì tức giận xoay người đi. Đương nhiên, sổ tiết kiệm vẫn để lên bàn, bà không lấy đi.





Đợi đến lúc Giang Tiểu Bạch tỉnh lại lần nữa, sau khi nhìn thấy cuốn sổ tiết kiệm nằm trên bàn, liền thở dài cất đi.





Dựa theo tính cách của bố mẹ cô ấy, những thứ đã cho cô ấy dù có như thế nào cũng sẽ không bao giờ nhận lại.





Nghĩ tới khoảng thời gian những gì Lương Nha Hòa và Tiêu Túc đã làm cho mình trước đây, Giang Tiểu Bạch quyết định gọi cho Tiêu Túc một cuộc, hẹn cậu ta ra ngoài nói chuyện.





Hai người cũng không hẹn nhau ở địa điểm khác, gặp mặt ở trong căn nhà trước đây, Giang Tiểu Bạch nhờ mẹ của mình chăm sóc đứa con giúp, sau đó tự mình tới địa điểm hẹn.





Tiêu Túc nhìn thấy cô ấy đi tới, đưa cho cô ấy một ly sữa nóng, cũng không nói gì.





“Anh biết em tìm anh để làm gì chứ?”





Sau khi Giang Tiểu Bạch mở lời, Tiêu Túc liền nói: “Trước hết em uống sữa đi, buổi sáng đừng thường xuyên bỏ bữa như vậy, không tốt cho sức khỏe đâu”





Nghe xong, đầu ngón tay của Giang Tiểu Bạch dừng lại, rất lâu sau đó cũng không đụng tới ly sữa, trong phòng khách yên ắng cả nửa ngày, Tiêu Túc nhìn cô ấy cứ mãi ngồi yên, liên thay cô ấy đưa ly sữa tới trước mặt.





“Uống xong rồi nói, cho dù em có nói gì anh đều sẽ đáp ứng”





Đáy lòng Giang Tiểu Bạch run rẩy, ngược lại vẫn không nhận lấy ly sữa bò kia, mấp máy môi, cuối cùng ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Túc.





“Anh biết vì sao em tìm tới anh?”





“Anh biết”





“Vậy mà anh còn nói, em nói gì anh cũng đáp ứng em?”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom