• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu (21 Viewers)

  • Chương 2087

Chương 2087:





Bây giờ Tiêu Túc hỏi cô, khi đối mặt với ánh mắt của anh Giang Tiểu Bạch lại nghĩ tới những lời mà Lương Nha Hòa đã nói với mình.





Con của người ta cũng là con, mặc dù lúc bắt đầu tình cảm này cũng không phải là hai bên đều có tình cảm với nhau, thế nhưng cho tới bây giờ Giang Tiểu Bạch cảm thấy Tiêu Túc thật sự đã bỏ ra rất nhiều cho cô.





Ý của cô không phải là số tiền tài kia mà là tâm tư Tiêu Túc đã dành cho mình, đang thực hiện những thay đổi một cách nghiêm túc và bận tâm tới suy nghĩ của cô.





Chỉ điểm này thôi Giang Tiểu Bạch đã cảm thấy nếu như không nói kết quả này với Tiêu Túc vậy thì giữa hai người họ có còn được tính là ngang hàng sao?





Anh là người có tư tưởng có tình cảm có máu có thịt, anh có quyền được biết chân tướng của chuyện này.





Người đưa ra quyết định không nên chỉ có bản thân cô.





Nghĩ tới đây Giang Tiểu Bạch mấp máy đôi môi đỏ, sau đó yên lặng nhìn Tiêu Túc.





“Em có chuyện muốn nói với anh”





Tiêu Túc gần như ngay lập tức cảm giác được ánh mắt của và biểu cảm của cô trở nên vô cùng nghiêm túc nên cũng cảm thấy căng thẳng theo: “Chuyện gì?”





Giang Tiểu Bạch nói mọi chuyện đã xảy ra cho Tiêu Túc biết, không sót chữ nào.





Trước đó, cô nghĩ rằng nói ra rất khó, nhưng khi thật sự mở miệng lại phát hiện trong lòng đau đớn như thế, tảng đá ở trong lòng cũng rơi xuống.





Đợi đến khi nói xong, Giang Tiểu Bạch cũng thở dài một hơi, sau đó rủ mắt xuống.





“Mọi chuyện đại khái là thế, em nói xong rồi.”





Ánh mắt Tiêu Túc nhìn đôi mi của cô: “Cho nên em bởi vì chuyện này mà không vui?”





Nghe nói thế, Tiểu Nhan sững sờ hơi ngẩng đầu lên nhìn vào tròng mắt đen nhanh của Tiêu Túc.





“Mẹ anh để em quyết định, cho nên em tính thế nào?”





Đôi môi Giang Tiểu Bạch mấp máy, không nói tiếp.





“Là vẫn chưa cân nhắc xong hay là đã suy nghĩ kì mà không dám nói ra kết quả?”





“Có ý gì?” Giang Tiểu Bạch cắn môi dưới mà nhìn Tiêu Túc, anh nói những lời này có ý gì, cô không rõ.





“Từ đầu đến cuối anh nói rõ ràng như thế mà vẫn không rõ?” Giọng nói của Tiêu Túc vô cùng dịu dàng, đưa tay đè lại gáy cô kéo cô đến bên người mình: “Từ rất lâu rồi anh nói anh phải chịu trách nhiệm, lúc ấy em nói muốn có thời gian kiểm tra xem xét. Bây giờ đã có cơ hội nhảy qua khỏi thời gian khảo sát rồi, anh cầu còn không được”“





Cầu còn không được?





Nói cách khác, sau khi Tiêu Túc nghe xong kết quả này vẫn muốn đi cùng với cô?





Mặt Giang Tiểu Bạch tựa trên bờ vai Tiêu Túc, đột nhiên trong lòng mềm mại đến rối tinh rối mù: “Cho nên ý của anh là, anh vốn không quan tâm đến kết quả bát tự có hợp hay không?”





“Quan tâm đến chuyện đó làm gì?”





Tiêu Túc cúi đầu nhìn mắt cô, nắm chặt bàn tay cô: “Tương lai còn quan trọng hơn hiện tại sao? Hơn nữa, mệnh là do mình nắm trong lòng bàn tay, lúc đầu anh cũng suýt chết, sau đó chẳng phải còn sống sao? Em biết không?





Nếu lúc trước, khi máy bay rơi anh không vùng vẫy thì có thể sẽ mất mạng thật. Nhưng bởi vì anh vùng vẫy cho nên anh chỉ bị thương ở mặt chứ không phải đầu.”





Nghe đến đó, trong lòng Giang Tiểu Bạch chấn động, đây là lần đầu tiên cô nghe Tiêu Túc chủ động nhắc đến quá khứ của mình. Lúc mới quen Tiêu Túc cô có tò mò vì sao trên mặt Tiêu Túc lại có vết sẹo này, tuy nhiên cô không cảm thấy xấu, còn vô cùng có cảm giác đàn ông.





Nhưng khó tránh khỏi vài người sẽ cảm thấy vết sẹo này đáng sợ.





“Em chưa từng hỏi qua, lần đầu tiên đi đến nhà em, lúc ấy trong thang máy có dì kia nói vết sẹo của anh, là em bảo vệ anh”





Nói đến chuyện này, Giang Tiểu Bạch cũng nhớ kỹ, lúc đó cô thật sự đã che chở Tiêu Túc.





Nhưng khi đó cô nghĩ rằng thật vất vả mình mới mời được Tiêu Túc đến giúp đỡ, nhưng mà người kia lại luôn miệng nói như thế, lại muốn chạm vào vết thương cũ của người khác.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom