• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu (27 Viewers)

  • Chương 1977-1980

Chương 1977:



Bước vào đó là trợ lý mới của cô ta.



“Cô Yến Uyển, anh Hàn Thanh tìm cô”



Nghe câu đó, Hứa Yến Uyển ngừng lại một chút, Hàn Thanh vì sao lại tới tìm cô vào lúc này!



Chẳng nhẽ có gì đó liên quan đến chuyện Tiểu Nhan ngày hôm qua!



Tiểu Nhan nói với Hàn Thanh!



Cô ấy nói với Hàn Thanh là muốn hại cô, như vậy Hàn Thanh sẽ rất chán nghét bản thân mình sao!



Nghĩ đến đây, Hứa Yến Uyển hoảng sợ, nhanh chóng đứng dậy: “Anh ta ở đâu?”



“Anh Hàn đang đợi cô ở phòng tiếp tân”



Vừa dứt lời, Hứa Yến Uyển xông ra ngoài, chạy một mạch, đến khi đến phòng tiếp tân, cô ta mới dừng lại để điều chỉnh hô hấp, sau khi bước vào, bàn tay buông thõng sang một bên nắm chặt lại.



Nếu Tiểu Nhan thực sự nói cô ta trước mặt Hàn Thanh, thì cô ta… Cô ta có thể làm gì khác!



Đây vốn là sự thật. Ngày hôm đó cô ấy mời cô ta ra ngoài, ngoài chính mình ra thì còn có thể nghĩ đến ai!



Cho dù chuyện không phải cô ta làm, nhưng Hạ Liên Cảnh đã làm chuyện này là vì cô ta, cho nên anh ta có có mối quan hệ thân thiết với cô ta.



Cô ấy có quyền gì mà trách cô ta chứ!



Chỉ là cô ta không ngờ Hàn Thanh lại đến đòi lại công bằng sớm như vậy, hiện tại chắc anh rất chán ghét bản thân cô ta rồi đúng không!



Hứa Yến Uyển hít một hơi thật sâu và chậm rãi bước vào.



Trong phòng tiếp tân, bóng dáng cao to của Hàn Thanh đứng trước cửa sổ, đôi chân thon dài đứng thẳng, thân hình cao lớn, khí phách hiên ngang.



Đối với Hứa Yến Uyển, ngay cả phần gáy hay lưng của anh đều rất đẹp.



Cô ta vẫn không một tiếng động mà cứ im lặng nhìn anh, trước giờ không có nhiều cơ hội gặp, chỉ có thể như bây giờ lặng yên ngắm nhìn anh, trong lòng Hứa Yến Uyển cũng thấy rất thỏa mãn rồi.



Cô đã lâu không gặp anh, có lẽ anh đã kết hôn. Không biết là ánh mắt của cô quá mãnh liệt hay sao, Hàn Thanh như ý thức được, quay đầu sang một bên.



Hứa Yến Uyển cũng đồng thời mỉm cười.



Nhưng nét mặt Hàn Thanh lại mờ nhạt, nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng không chút nhiệt độ, so với ánh mắt yêu chiều của anh ta với Tiểu Nhan, Hứa Yến Uyển lại cảm thấy tim mình như nhói lên.



Trợ lý pha một tách cà phê đi vào, Hứa Yến Uyển nhận lấy, sau đó đích thân đưa cho Hàn Thanh.



“Không cần.”



Tuy nhiên, khi cà phê của cô chưa được đưa ra, Hàn Thanh đứng trước mặt cô lạnh lùng nói: “Tôi nói vài lời rồi sẽ rời đi”



Nghe câu đó, Hứa Yến Uyển cứ như vậy đứng sững tại chỗ, cà phê cầm trên tay, nhiệt độ càng nóng, sắc mặt có chút tái nhợt, bên tai ù ù, gân như không thể ngăn cản. Cuối cùng, cô ta vẫn miễn cưỡng mỉm cười.



“Được thôi, anh muốn nói cái gì”



Nói xong, cô đặt ly cà phê xuống bàn bên cạnh, rồi lại ngồi thẳng.



“Cô rốt cuộc muốn làm gì?”



Nghe tới đây, Hứa Yến Uyển cảm thấy trái tim lạnh lẽo, đúng là anh đã biết, thái độ đối anh đối với cô lạnh nhạt như vậy, anh cho rằng cô là một người phụ nữ xấu xa sao!



Nghĩ đến đây, Hứa Yến Uyển trong lòng tự giêu cười, nhưng trên mặt lại không chút nào biểu hiện ra.



“Ý của anh là gì? Anh có thể diễn đạt rõ ràng hơn được không?”



“Hứa Yến Uyển” Hàn Thanh nghiêm túc nhìn cô chằm chằm rồi gọi đây đủ họ tên của cô ta.



“Tôi sẵn lòng chống lưng giúp nhà họ Hứa của cô. Việc đó hoàn toàn tùy thuộc vào thể diện của chú Hứa và thím Hứa. Nếu cô không phải là con gái của chú Hứa, tôi sẽ không đứng đây và nói chuyện với cô đâu.”



Không ngờ anh sẽ nói thẳng như vậy, Hứa Yến Uyển sắc mặt tái nhợt, bộ dáng cũng hoảng sợ.
Chương 1978:



“Tôi có thể chống lưng giúp nhà họ Hứa. Sau khi chống lưng nhà họ Hứa xong, tôi và cô không còn bất kì quan hệ gì nữa. Tôi hy vọng trong khoảng thời gian này, cô sẽ không quấy rầy vợ sắp cưới của tôi”



Hứa Yến Uyển nghe đến đây có chút oán hận, căn môi dưới hỏi: “Cô ấy nói với anh cái gì? Cô ấy nói với anh là tôi định giết cô ấy sao? Anh nguyện ý nghe tôi giải thích sao? Chuyện ngày hôm qua căn bản là không phải…



Tuy nhiên, cô chưa kịp nói hết lời thì Hàn Thanh đã cắt ngang lời cô.



“Không cần phải giải thích.”



Hứa Yến Uyển không thể tin được nhìn anh: “Chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy, chẳng lẽ anh không tin chút nào vào con người của tôi sao? Hiện tại anh cho rằng tôi ra tay với, hại cô ấy đúng không? Anh coi em là con người như vậy sao?”



“Gô là ai? Không quan trọng.”



Hàn Thanh vẫn tuyệt cự tuyệt nói, hoặc có lẽ đây là phong cách nói chuyện của anh, lạnh lùng dứt khoát.



Chỉ khi đối mặt với người phụ nữ đó, anh mới tỏ ra vẻ dịu dàng bên trong Hứa Yến Uyển không nói thêm lời nào, căm hận cắn chặt môi dưới, viền mắt hơi đỏ: “Đừng làm phiền cô ấy nữa, đừng phá hỏng tình hữu nghị bao năm giữa nhà họ Hàn và nhà họ Hứa.



Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, chắc cô cũng nắm được rõ hậu quả”



Những gì định nói đã nói ra, Hàn Thanh chuẩn bị cất bước rời đi. Nhưng Hứa Yến Uyển ở phía sau gọi anh, oán hận hỏi: “Cô ấy có phàn nàn với anh sao? Cô ấy nói rằng tôi đã giết cô ấy? Vậy cô ấy nói với anh rằng người phục vụ đã nhốt cô ấy trong phòng vệ sinh không? Rồi người đã thả cô ấy ra là tôi! Là tôi cứu cô ấy!”



“Cho nên cô cho rằng người phục vụ vô cớ nhốt cô ấy trong phòng vệ sinh sao? Hứa Yến Uyển, đừng coi người khác là đồ ngốc. Hơn nữa, Nhan Nhan không phải loại người hay phàn nàn, cô ấy và cô không giống nhau”



Lần này, Hàn Thanh rời đi không chút do dự.



Hứa Yến Uyển ở một mình trong phòng tiếp tân, vẫn đang suy nghĩ về những gì Hàn Thanh nói vừa rồi.



Anh ta muốn nói, Tiểu Nhan không phàn nàn sao!



Nhưng nếu Tiểu Nhan không phàn nàn, làm sao anh ta có thể biết và trực tiếp đến gặp cô ta được!



Vốn dĩ Hứa Yến Uyển còn tưởng rằng ngày hôm qua cô ấy nói đố ky với cô, thái độ đột nhiên trở nên dịu dàng, trong lòng cô rất cảm động, nhưng bây giờ thì sao!



“Thấy gì chưa?”



Ngoài cửa có một bóng người quen thuộc đi vào, Hứa Yến Uyển ngẩng đầu lên nhìn thấy Hạ Liên Cảnh đang dựa vào cửa liếc mắt nhìn cô ta.



“Anh ta rất tin tưởng người phụ nữ của mình.



Dù em có giải thích trăm lần cũng vô dụng. Bây giờ hối hận sao? Nếu hôm qua em không cứu cô ấy, có lẽ bây giờ Hàn Thanh sẽ không đến nói những điều này với em”



“Hạ Liên Cảnh?”



Hứa Yến Uyển nhìn Hạ Liên Cảnh đột nhiên xuất hiện ở ngoài cửa, nghe anh ta nói vậy, không chừng vừa rồi anh ta đều nghe được cuộc đối thoại của cô và Hàn Thanh. Cô có chút buồn bực, nói: “Anh theo dõi tôi để làm gì? Tôi đã nói là tôi không cần anh giúp. Cho dù Hứa Yến Uyển này có nghèo túng, cũng không có đàn ông đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không ở cùng một chỗ với loại người lưu manh như anhl”



Lưu manh!



Nghe thấy từ này, biểu cảm của Hạ Liên Cảnh thay đổi, anh ta sải bước về phía trước và bắt lấy cổ tay của Hứa Yến Uyển: “Em nói ai lưu manh!



Anh đã thay đổi bao nhiêu vì em mà em không nhận ra sao? Nếu em sẵn lòng ngoảnh lại nhìn anh, có thể em biết rõ rằng anh không giống như Hạ Liên Cảnh trước đây, nếu em sẵn sàng bỏ Hàn Thanh và theo anh ra nước ngoài, Hạ Liên Cảnh này có thể mãi mãi bảo vệ em mỗi ngày. Hứa Yến Uyển, người đàn ông đó không thích em chút nào, vậy em khổ sở ở chỗ này làm gì? Em là cô chủ nhà họ Hứa, em cái gì cũng có, nhưng lại vì một người đàn ông mà khổ sở như vậy, ngay cả nhân phẩm cũng bị dẫm nát dưới chân, em cho rằng linh hồn chú Hứa và thím Hứa ở trên thiên đàng, có đau xót cho con gái của mình không?”



“Buông tôi ra!” Hứa Yến Uyển mạnh mẽ hất tay anh ta ra: “Tôi thế nào cũng không khiến anh xen vào, chuyện của tôi không cần anh quản.



Đừng đi theo tôi nữa, và tôi cũng sẽ không cần anh giúp. Còn những gì anh vừa nói, dù có hết hy vọng, Hạ Liên Cảnh, tôi sẽ không bao giờ thích anh: Nói xong, Hứa Yến Uyển quay người bỏ đi không thương tiếc.



Trong phòng tiếp tân chỉ còn lại Hạ Liên Cảnh, có lẽ từ lưu manh kia chọc giận anh ta, tức giận đến mức đập tay về phía cửa.
Chương 1979:



Aml Một tiếng vang thật to, Hạ Liên Cảnh rời khỏi phòng tiếp tân với bàn tay bị thương. Hứa Yến Uyển một mình ngồi trong phòng làm việc, ngơ ngác nhìn bầu trời xanh biếc ban ngày ngoài cửa sổ, những lời Hàn Thanh nói trước đó tựa như mũi tên xuyên qua lồng ngực cô ta, đến giờ trong lòng vẫn đau đớn, vẫn chưa nguôi ngoai.



Cô ta đưa tay chạm vào vào lồng ngực đang rung rung, nước mắt từng giọt một rơi xuống.



Là cô ta làm sai sao!



Hoặc có thể Hạ Liên Cảnh nói đúng, nếu ngày hôm qua cô ta phải…



Không, tại sao cô ta lại nghĩ như vậy? Hứa Yến Uyển lắc đầu, cắn chặt môi dưới, cô là cô chủ của nhà họ Hứa, cho dù nhà họ Hứa không còn nữa, cho dù cả nhà họ Hứa chỉ có mình cô, cô vẫn nhất quyết nói chuyện này. Dù chỉ còn một ngày cô làm con gái nhà họ Hứa, cô sẽ không làm chuyện điên rô như vậy. Cô phải bình tĩnh, bình tĩnh. Hứa Yến Uyển nhìn kĩ xung quanh, cuối cùng cầm lấy cốc nước lạnh bên cạnh uống cạn, có lẽ trong lòng còn bực bội nên tay cầm cốc nước có chút run rẩy.



Không biết Hứa Yến Uyển mất bao lâu mới bình tĩnh lại, hít một hơi thật sâu, sau đó ngả xuống ghế phía sau nhắm mắt lại.



Kể từ khi sự việc lần trước xảy ra gần ngày cưới, Tiểu Nhan không đi đâu, cô ở nhà cả ngày, chắc do đang mang thai nên chứng vọng tưởng rất nghiêm trọng. Cô rất sợ gặp Hứa Yến Uyển khi đi ra ngoài, dù sao đối với một người phụ nữ phát điên là điều vô cùng đáng sợ.



Vì lý do này, La Tuệ Mỹ đã đặc biệt nói với Tiểu Nhan một phen: “Không phải kết hôn xong là lười biếng sao? Đến nỗi ngày nào cũng ở nhà, biết là con đã kết hôn không thì còn tưởng con đang ở cữ đấy”



La Tuệ Mỹ vẫn không biết về chuyện Tiểu Nhan mang thai, thuận miệng vừa nói vừa tâm sự nỗi lòng.



Tiểu Nhan tranh luận qua điện thoại: “Mẹ, ai ở cữ chứ? Gần đây con hay buồn ngủ nên hơi uể oải một chút. Hơn nữa con sắp kết hôn rồi. Con sẽ không nghỉ ngời ở nhà lâu đâu, đợi cho đến khi con kết hôn. Sẽ không muộn để đi đến quán mì đâu mẹ”



“Bây giờ con còn nói muốn nghỉ ngơi. Lúc con mở quán mì, con từng nói để cho bố mẹ nghỉ ngơi nhiều hơn, bây giờ thì sao, vẫn còn có thời gian đây, vậy mà con liền rụt lại như rùa đen rụt cổ hả”



“Mẹ, không thể nói như vậy à. Con chỉ nghỉ ngơi một thời gan, sau khi kết hôn con sẽ về.”



La Tuệ Mỹ không thèm trách cô nghỉ ngơi, con gái muốn nghỉ ngơi phải lập gia đình, đợi cô đồng ý lấy được người chồng tốt, bà chỉ là không nhịn được muốn trêu ghẹo con gái. Nhưng La Tuệ Mỹ luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, bà nhận ra điều gì đó liền hỏi thẳng: “Con vừa nói rằng gần đây con hay buồn ngủ sao?”



Nghe vậy, trái tim của Tiểu Nhan rung lên một hồi, không xong rồi, mẹ sẽ không vạch trần cái gì chứ!



“À, có lẽ là do bận quá nên buồn ngủ, hoặc là do mùa đông nên muốn ngủ đông ấy mà”



“Con đang nói cái gì vậy? Tại sao trước đây con không như thế hả? Nói thật với mẹ, con có phải là có thai không?”



“Con không có!” Tiểu Nhan nhanh chóng phủ nhận.



“Làm sao có thể mang thai? Con còn chưa có kết hôn, mẹ đừng có nói nhảm nha. Phủ nhận cũng chính là khẳng định con đã không thừa nhận bao nhiều lần rồi, Nhan Nhan. Con là điển hình là giấu đầu hở đuôi đấy nhá”



Tiểu Nhan cảm thấy nếu mình nói thêm gì nữa, thực sự sẽ bị phát hiện, vì vậy cô vội vàng nói: “Trời ơi, con không thèm nói với mẹ nữa. Hôm nay con có việc gấp. Con cúp máy trước đây.



Hôm khác gặp mẹ ở quán”



Cô cúp điện thoại nhanh như vậy, La Tuệ Mỹ nghe thấy tiếng ‘tút tút’ từ điện thoại, không khỏi nói: “Đứa nhỏ này, vừa hỏi đến chuyện mang thai, liền thần thần bí bí như vậy. Có thai thì bảo có thai. Mẹ là mẹ của con đó. Chuyện này cũng không dám nói cho mẹ biết, đứa nhỏ xấu xa”



Bà vừa chửi mát vừa đặt điện thoại xuống.



Biệt thự Hải Giang.



“Hai ngày nữa là đám cưới của dì Tiểu Nhan và chú con. Đồ đạc của con đã chuẩn bị xong chưa? Với cả đã nói với giáo viên xin phép nghỉ học chưa?”



“Mẹ à, mọi việc đã xong rồi ạ, Đậu Nành lo mọi việc rồi, mẹ vấn còn lo ư?”



“Vậy được. Không phải trước đây con từng hy vọng dì Tiểu Nhan sẽ là dì của con sao? Giờ đây, mọi thứ đã thành hiện thực, con không vui à?”



Đậu Nành khit mũi: “Dì Tiểu Nhan kết hôn với chú, sau này sẽ không đoái hoài gì đến con nữa”
Chương 1980:

Cảm thấy cậu bé không được vui vẻ, Hàn Minh Thư vươn tay thích thú vỗ võ đầu: “Dì Tiểu Nhan của con đang bận chuẩn bị hôn lễ, thật sự rất bận, Con ấy à, chờ dì Tiểu Nhan mang thai rồi sinh em bé. Sẽ lại càng không còn thời gian để quan tâm đến con nữa, vì thế giờ đây mọi thứ mới chỉ là bắt đầu, con đừng buồn, sau này con sẽ còn buồn “

hơn: Đậu Nành: “Mẹ này, mẹ nỡ đánh con trai yêu quý của mẹ như thế này à?”

“Ồ, nếu con mà nói chuyện này với ba, nhất định ba sẽ đánh con còn đau hơn cả mẹ”

Đậu Nành: “…”

Quên đi, dù sao cũng là ba mẹ ruột của cậu, cậu cũng không nên nghĩ tới chuyện này.

“Mẹ, vậy hôn lễ chúng ta có cần mang theo Giá Nhỏ đi cùng không ạ?”

“Đương nhiên, đây là lễ cưới của dì chú.

Đương nhiên nên mang cả Giá Nhỏ cùng đi”

“Vâng.”

Cửa phòng bị đẩy ra, Dạ Âu Thần thất thân bước vào, nhìn thấy trong phòng có sự xuất hiệt của Đậu Nành, khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ khó chịu.

“Sao con lại ở đây?”

Đậu Nành nhìn thấy ba mình đột nhiên tỏ vẻ ghét bỏ, gương mặt liền trở nên lạnh lùng, vừa rồi mẹ đánh cậu cũng không sao, nhìn thấy ba, biểu hiện của cậu lại khác lại như vậy? Cậu luôn trách ba mình cướp mẹ từ tay cậu”

Đậu Nành khịt mũi: “Mẹ gọi con qual”

“Ừm, em gọi thằng bé đến hỏi về chuyện chuẩn bị hôn lễ”

“Hỏi xong chưa?” Dạ Âu Thần nhìn vào Đậu Nành, rồi nói: “Hỏi xong rồi thì về phòng học bài.”

Đậu Nành mặc kệ anh, chỉ xoay người ôm lấy cánh tay của Hàn Minh Thư: “Mẹ, đêm nay Đậu Nành ngủ với mẹ nhá”

Nghe vậy, Hàn Minh Thư hơi kinh ngạc: “A, có chuyện gì vậy?”

“Đậu Nành hơi sợ ngủ một mình. Tối mẹ với Giá Nhỏ lên ngủ với con, được không?”

Sau khi nói xong Đậu Nành giữ lấy tay Hàn Minh Thư, làm nũng như một đứa trẻ. Hàn Minh Thư chỉ cảm thấy kỳ quái, hỏi cậu: “Con làm sao vậy!

Trước kia không phải con muốn ngủ một mình sao? Sao trước đây chưa nghe thấy con nói sợ bao giờ?”

Hàn Minh Thư không để ý đến dòng điện ngầm đang dâng trào giữa hai ba con, cô chỉ nghĩ rằng hành vi của Đậu Nành rất kỳ lạ, dù sao thì cậu cũng chưa bao giờ nói rằng cậu sợ trước đây. Chẳng lẽ gần đây đã xảy ra chuyện gì sao!

Khi cô vừa muốn hỏi, Dạ Âu Thần đã lạnh lùng nói.

“Nam tử hán đại trượng phu, lại đi nói là mình sợ? Sau mày đi ra ngoài đừng giới thiệu bản thân là con trai của ba”

Nghe vậy, Đậu Nành lộ ra vẻ mặt hung tợn, trực tiếp nói: “Ba, ba đang tự cắm sừng lên đầu mình à? Đậu Nành không phải là con của ba, còn có thể là của người khác sao?”

Dạ Âu Thần đôi mắt hơi sâu, nheo lại nguy hiểm nhìn chằm chằm cậu.

“Cũng đừng nói là do mẹ con sinh con ra”

“Mẹ chưa bao giờ nói rằng con không được nói như vậy, phải không mẹ?”

Hàn Minh Thư nghĩ thầm, hai ba con này, sợ ngủ một mình chỉ là cái cớ, hai người này lại bắt đầu chiến tranh lạnh rồi sao!

Cô bất lực thở dài, sau đó liếc nhìn Giá Nhỏ đang ngủ say bên cạnh.

Không biết từ lúc nào Giá Nhỏ đã tỉnh dậy, nhìn cô bằng một đôi mắt đen, Đôi mắt của Giá Nhỏ rất đẹp, giống như những vì sao trên bầu trời đầy sao sau cơn mưa, chúng sáng lạ thường.

Không biết đang nghĩ gì, lại đột nhiên cười toe toét với Hàn Minh Thư.

Không cười thì không sao, khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé trở nên hơi ngốc nghếch khi cười.

Chao ôi, Hàn Minh Thư rất lo lắng khi nhìn Giá Nhỏ như vậy, con gái yêu của mẹ, đừng có ngốc, đừng làm mẹ lo lắng.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom