• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full TÔI LÀ CON ĐỖ NGHÈO KHỈ!! (1 Viewer)

  • Phần 2

————————————
6.

Bạch Nhu Nhu tới rất nhanh, cô ấy mang theo nấm cục đen cùng với cá sống.

Cô ta nghiêng người, không để ý tay tôi đang giơ ra để nhận nguyên liệu nấu ăn:

"Cái này rất đắt, là sáng sớm hôm nay từ nước ngoài vận chuyển tới. Chị nhất định chưa từng thấy qua nhỉ? Hay là để tôi xử lý nguyên liệu nấu ăn đi.”

Tôi nhớ đến nhiệm vụ của mình nói : "Woa... Chưa từng thấy qua đâu, thật là làm cho tôi mở rộng tầm mắt!"

Nói xong tôi nổi hết cả da gà.

Cũng may Bạch Nhu Nhu cũng không để ý diễn xuất khoa trương của tôi, thấy tôi phối hợp cô ấy kiêu ngạo ưỡn vai giới thiệu với phòng truyền hình trực tiếp.

"Hôm nay khiến mọi người chê cười rồi, thích ăn nấm cục có thể học một chút"

Fan của cô vô cùng cổ vũ :

“Hu hu hu tôi cũng muốn thử một chút đồ ăn cao cấp như vậy."

“Không nghĩ tới Nhu Nhu còn có thể có những thứ này! Thật sự là hoàn mỹ mà!”

Bạch Nhu Nhu thấy mình thành công hấp dẫn đông đảo fan, đắc ý nở nụ cười.

Cô ấy không mang nguyên liệu nấu ăn về phòng bếp mà lại đi tới trước mặt tôi ra vẻ nói:

“Nấm cục này chị chưa từng ăn qua khả năng sẽ ăn không quen, hay em chuẩn bị món khác cho chị?”

Tôi liếc mắt nhìn hai cái máy quay nói:

“Vậy tôi có thể ăn món Phật nhảy tường không?”

Tôi vừa nói xong nụ cười giả tạo trên mặt Bạch Nhu Nhu lập tức cứng đờ, giống như bị tôi khi dễ hai mắt long lanh như sắp khóc.

“Em thật vô dụng, em không biết làm món Phật nhảy tường…….Hu hu hu em quá vô dụng.”

Tốc độ lật mặt cũng nhanh quá đi khiến tôi trợn mắt há mồm.

Tôi học theo bộ dạng của cô ta uỷ khuất mở miệng:

“Đều là chị không tốt, còn tưởng rằng hôm nay sẽ được mở rộng tầm mắt…… Dù sao Phật nhảy tường cũng là món nổi danh nhất của nước chúng ta.”

Không khí lập tức trầm mặc, sắc mặt Bạch Nhu Nhu trong nháy mắt khó coi quay đầu nhìn về phía phòng truyền hình trực tiếp.

Quả nhiên, có một số fan nghe hiểu được ẩn ý trong lời nói của tôi.

"Người có tiền đều thích ăn cơm Tây, thật không biết có cái gì ngon!"

"Ăn không hiểu những thứ này, chẳng lẽ Phật nhảy tường của chúng ta không ngon sao?"

"Ăn không nổi Phật nhảy tường, tôi yêu gà cay, dưa chua cá, Cung Bảo gà thái hạt lựu,...”

“Lầu trên làm cơm cho tôi đi. Thèm. Thèm.”

Bạch Nhu Nhu hốc mắt nước mắt càng sâu:

“Em vụng về chỉ học được những thứ đơn giản này. Bình thường trong nhà đều là đầu bếp năm sao có chuyên môn làm món Phật nhảy tường này……”

Uất ức này khiến cho đám fan của cô ta đau lòng muốn chết, nhao nhao bình luận an ủi.

“Nhu Nhu siêu cấp tuyệt vời! Một đại tiểu thư không biết xuống bếp không phải rất bình thường sao?!”

“Đúng vậy đúng vậy, huống chi cô ấy cũng biết nấu nấm cục! Vậy là siêu cấp tuyệt vời rồi!”

“Bạch Khung làm cái gì vậy? Còn dám nói muốn ăn Phật nhảy tường, nghĩ mình là ai chứ!”

Bạch Nhu Nhu cũng rất thông minh thấy không khí tốt thì thôi.

Cố gắng bình tĩnh đi vào phòng bếp, tiếp tục xử lý nguyên liệu nấu ăn.

Bị bỏ lại tại chỗ tôi lặng lẽ lấy điện thoại di động ra.

“Chị Dương, thầy hướng dẫn diễn xuất của Bạch Nhu Nhu đẩy em một cái.”

Chị Dương: "...???”

Tôi cất điện thoại đi theo vào bếp cùng nhau xử lý nguyên liệu nấu ăn.

Kế tiếp Bạch Nhu Nhu an phận không làm ầm ĩ gì nữa.

Phòng truyền hình trực tiếp của hai chúng tôi nhất thời biến thành phòng truyền hình trực tiếp về nấu ăn.

Chỉ là không có chuyên môn kỹ thuật gì.

Rất nhanh Lâm Dương cùng Dung Khương cũng tới.

Lâm Dương là vừa quay phim xong chạy tới vẻ mặt rất mệt mỏi.

Vô sô fan hâm mộ thương anh nhà họ bảo anh ở lại phòng nghỉ ngơi.

Dung Khương tràn đầy sức sống chen vào phòng bếp muốn hỗ trợ, nhìn nguyên liệu nấu ăn trên bàn quyết định làm món canh nơ nấm cục.

Có tiểu thiên hậu gia nhập liên minh spotlight của Bạch Nhu Nhu đều bị đoạt.

Ba người trong phòng bếp thật sự chật chội, tôi đang định kiếm cớ ra phòng khách chiêu đãi Lâm Dương chợt nghe được một tiếng giòn vang.

Loảng xoảng.

Bạch Nhu Nhu ném vỡ bát.

Mà bộ bát này chính là bộ trị giá 8 vạn 8 được cư dân mạng bới ra.

7.

“Ui da, em cũng quá không cẩn thận rồi. Bạch Khung để em bồi thường lại cho chị nha, nếu không lại hại chị không có cơm ăn….”

Bạch Nhu Nhu khóc nức nở, nước mắt lưng tròng nhìn về phía tôi.

Tôi giật giật khoé miệng:

“Không sao, chỉ là một cái bát thôi để tôi tìm xem còn cái nào nữa không.”

Bạch Nhu Nhu thấy tôi lục lọi lại lấy ra một bộ giống nhau như đúc biểu tình trở nên vi diệu.

Tôi đem chén nhét vào trong tay cô ta:

"Đại tiểu thư cứ tùy tiện ném, không sao hết.”

Lúc này trong phòng truyền hình trực tiếp giữa một đám fan đau lòng thay cho idol nhà mình lẫn vào một số bình luận kỳ quái.

“Chuyện gì đang xảy ra, sao tôi lại cảm thấy Bạch Khung có phong thái của bá tổng.”

“Bộ chén bát trị giá 8 vạn 8 liền nói có thể tuỳ tiện ném.”

“Cái bát này nhiều lắm là 88 tệ, rõ ràng là khoác lác các người lại tin là thật à?”

Bạch Nhu Nhu có chút bối rối, vội vàng hoảng hốt cầm lấy điện thoại di động chuyển tiền cho tôi.

“Alipay chuyển đến số tiền năm ngàn nhân dân tệ.”

Giọng nói trong trẻo vang lên trong căn phòng bếp yên tĩnh vô cùng chói tai.

Sắc mặt Bạch Nhu Nhu lập tức đen xuống.

Tôi cười híp mắt lấy di động ra lắc lắc: "Nhận được rồi.”

“Xì! "

Dung Khương dẫn đầu không nhịn được cười ra tiếng.

Chú ý tới ánh mắt của chúng tôi cô ấy nghiêm mặt:

"Tiểu Bạch, cô mang Nhu Nhu đi thay quần áo đi ở đây để tôi thu dọn.”

Lúc này tôi mới chú ý tới trên váy trắng mềm mại bắn lên không ít vết nước.

Bởi vì phải đi thay quần áo nên không mang theo máy quay.

Vừa ra khỏi phạm vi quay hình Bạch Nhu Nhu chỉ vào tôi cảnh cáo.

“Bạch Khung! Cô đừng tưởng rằng tôi không biết tâm tư nhỏ nhen của cô.”

“Tôi khuyên cô sớm ngày nhận rõ sự chênh lệch giữa chúng ta!”

Nói xong lời tàn nhẫn cô ta xoay người rời đi.

“Bạch Nhu Nhu... "

Tôi hô một tiếng, đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Bước chân Bạch Nhu Nhu dừng lại một chút, ngẩng đầu ngạo mạn nói:

“Được rồi, chỉ cần cô cầu xin tôi, tôi liền cho phép cô làm cái đuôi đi theo tôi.”

Tôi: "Bên kia là nhà vệ sinh tủ quần áo ở bên này, cô đi nhầm rồi.”

Bạch Nhu Nhu nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm tôi một hồi lâu mới sải hai bước đi tới trước người tôi.

Cô ta từ trên cao nhìn xuống tôi, gằn từng chữ nói:

“Cô đã muốn tự rước lấy nhục, tôi đây cũng không thể khách khí nữa!”

Dứt lời cô ta hừ lạnh một tiếng trực tiếp đi về phía trước.

Tôi lặng lẽ lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho chị Dương.

“Chỉ đạo diễn xuất của Bạch Nhu Nhu không cần giới thiệu, tôi sợ học xong đầu óc không tốt.”

Chị Dương: "...???”

Sau khi tìm quần áo thay cho Bạch Nhu Nhu tôi liền trở về phòng bếp.

Đợi mười mấy phút Bạch Nhu Nhu mới trở về.

Ban đầu Bạch Nhu Nhu mặc một chiếc váy ngắn màu trắng tinh xảo, toát lên vẻ khí chất động lòng người.

Hiện tại thay quần áo thể thao rộng thùng thình có vẻ bình thường không ít.

“Mọi người, nhan sắc của Bạch Khung cũng không phải vừa đâu dù cho cô ấy chỉ mặc quần áo thể thao…..”

“Bạch Khung cùng Dung Khương đứng chung một chỗ, khí chất tướng mạo hoàn toàn không thua!”

“Lầu trên đang nói cái gì đấy? Nhu nhu của chúng tôi là mang khí chất mỹ nhân! Bạch Khung ngoại hình dung tục có cái gì chứ!”

“Đúng vậy, đúng vậy, diễn xuất xấu hổ của Bạch Khung làm tôi cười chết.”

Màn đạn còn chưa ầm ĩ bao lâu đã bị fan của Dung Khương nhấn chìm.

Phòng truyền hình trực tiếp tất cả đều là khích lệ tiểu thiên hậu.

Bạch Nhu Nhu không quen bị bỏ lơ liền lấy cớ nghênh đón Trương Trí Kiệt ra cửa.

Đợi gần một tiếng đồng hồ hai người vẫn chưa trở về.

Lúc này một hàng màn đạn bay qua phòng truyền hình trực tiếp của tôi.

“Bạch Nhu Nhu mặc quần áo của Bạch Khung bị dị ứng rồi!”

8.

“Trời ạ, Bạch Khung đưa loại quần áo gì vậy? Không phải là quần áo cũ mốc meo chứ!”

“Không phải là 20 đồng một món hàng vỉa hè chứ!”

“Nhu Nhu có lòng đến hỗ trợ, không ngờ lòng dạ Bạch Khung lại xấu như vậy.”

“Thật sự là hết chỗ nói rồi, tổ tiết mục mời Bạch Khung làm gì! Lại thêm phiền!”

Rất nhiều antifan càn quét trong phòng truyền hình trực tiếp của tôi, thậm chí có fan còn quét trong phòng truyền hình trực tiếp của Lâm Dương và Dung Khương.

Lâm Dương nhìn màn bình luận có chút không vui:

"Bạch Khung, cô cho Nhu Nhu mặc quần áo gì vậy?"

Tôi đối với ống kính giải thích: "Chỉ là một bộ quần áo thể thao bình thường!"

“Vậy Bạch Nhu Nhu sao lại dị ứng? "

Lâm Dương ngữ khí cứng nhắc.

Vẻ mặt tôi không hiểu ra sao: "Sao tôi biết được.”

Ngay khi không khí ngưng đọng, Dung Khương cầm di động kinh hô.

“Trời ạ, tôi không nhìn lầm chứ! Bạch Khung bộ đồ cô cho Bạch Nhu Nhu mặc là phiên bản mới của Địch gia. Nhà đó mới đổi thành logo thêu hai mặt thiếu chút nữa không nhận ra!”

Dung Khương nói xong, vẻ mặt Lâm Dương nhất thời cứng đờ thần sắc vi diệu.

Tôi có chút kinh ngạc Dung Khương lại nhận ra bộ quần áo này.

Phiên bản mới của nhà đó còn chưa ra mắt, cái này là phiên bản mới đưa tới nghe ý kiến của VIP.

Những gì nhận được sẽ không nhiều.

Tôi nhanh chóng suy tư rốt cuộc là nhận hay là duy trì nhân thiết.

Lúc này Bạch Nhu Nhu mở acc lớn vào phòng truyền hình trực tiếp.

“Mọi người hiểu lầm rồi tôi bị dị ứng ở bên ngoài. Không phải vấn đề quần áo của Bạch Khung, mọi người đừng làm khó cô ấy!”

Có những lời này của Bạch Nhu Nhu fan của cô theo bậc thang xuống, để cho cô nghỉ ngơi thật tốt.

Lúc này Dung Khương lại lên tiếng: "Fan của Nhu Nhu có nên xin lỗi Bạch Khung không?"

Tôi kinh ngạc nhìn Dung Khương cô ấy dí dỏm trừng mắt nhìn tôi.

Chẳng mấy chốc Bạch Nhu Nhu đã đại diện cho fan của cô ấy xin lỗi tôi.

Sau đó lập tức rời khỏi phòng truyền hình trực tiếp nói là muốn nghỉ ngơi.

Trò khôi hài này cứ như vậy hạ màn.

Tổ đạo diễn nói cho chúng tôi biết Trương Trí Kiệt đưa Bạch Nhu Nhu về sẽ không đến, bảo chúng tôi không cần đợi nữa.

Lâm Dương đối với chuyện vừa nãy có chút xấu hổ, ăn được hai ba miếng liền lấy cớ cần xem kịch bản rời đi.

Dung Khương chẳng thèm để ý bưng canh bơ nấm cục đã nguội vào bếp đun nóng.

Tôi đuổi theo hạ giọng hỏi: "Tại sao lại giúp tôi?"

Dung Khương lại gần cắn tai tôi.

"Bởi vì tập đoàn Á Mỹ không có đại tiểu thư, chỉ có Bạch tổng."

“Phải không? Bạch Á Mỹ?”

Tôi khiếp sợ nhìn Dung Khương.

Năm năm rồi tôi mới lại nghe thấy cái tên này.

Tôi từng dùng tên - Bạch Á Mỹ.

9.

Sau khi kết thúc bữa tối tổ đạo diễn thông báo Bạch Nhu Nhu vì muốn xin lỗi ngày mai mở tiệc chiêu đãi mọi người ở trang viên.

Mọi người có thể mang theo bạn bè tham gia.

Tin tức này làm cho các fan trong phòng phát sóng trực tiếp một lần nữa sôi trào lên.

"Xuất hiện rồi, trang viên của đại tiểu thư!"

“Đề nghị tổ tiết mục đổi tên thành đi vào cuộc sống phú bà."

“Chỉ có một mình tôi chờ mong mọi người sẽ dẫn theo ai sao?"

Nhìn thấy cái này tôi yên lặng châm chọc, tôi khẳng định mang người đại diện!

Vừa mới châm chọc xong, đạo diễn bổ sung một câu quy tắc: "Không thể mang theo người đại diện, trợ lý.”

Xong rồi đường bị chặn rồi!

Dung Khương đột nhiên hăng hái dẫn mọi người trong phòng truyền hình trực tiếp muốn tập kích bạn tốt vào ban đêm.

Cứ như vậy các fan trong phòng truyền hình trực tiếp của tôi cũng bị mang đi theo chỉ để lại vài fan hâm mộ vụn vặt.

Tôi thở phào nhẹ nhõm tìm cớ rời khỏi phòng truyền hình trực tiếp.

Dung Khương rốt cuộc là ai? Cô ấy đã gọi tên thật của tôi.

Tập đoàn Á Mỹ cũng từng có đại tiểu thư, tên tập đoàn là lấy từ tên con gái của bọn họ.

Cho nên đại tiểu thư chân chính gọi là Bạch Á Mỹ.

Nhưng từ năm năm trước tổng giám đốc tập đoàn Á Mỹ và vợ xảy ra tai nạn xe cộ.

Chỉ còn lại một mình con gái vừa trưởng thành.

Chuyện này bị hội đồng quản trị gắt gao giấu diếm, cho nên tất cả mọi người không biết tập đoàn Á Mỹ đã sớm không có đại tiểu thư.

Hiện tại tập đoàn Á Mỹ chỉ có Bạch tổng.

Tôi lắc đầu gạt bỏ hồi ức trong đầu, bắt đầu tự hỏi ngày mai nên tìm ai cùng tham gia yến hội của Bạch Nhu Nhu.

Nếu không thì tìm một người trong đoàn tân binh của công ty?

Bọn họ hẳn là cũng rất vui lòng tăng thêm danh tiếng trước khi chính thức ra mắt!

10.

Trang viên của Bạch Nhu Nhu ở ngoại ô Bắc Kinh.

Để giúp cho chương trình truyền hình trực tiếp không nhàm chán tôi bắt đầu xuất phát từ giữa trưa, một đường ăn uống vui chơi đến cửa trang viên.

Tôi vừa tới Bạch Nhu Nhu liền nghênh đón.

“Bạch Khung rốt cục cũng tới! Tôi còn tưởng rằng chị tìm không thấy.”

Tôi nhìn về phía trang viên vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Đây là nơi cuối cùng tôi gặp bố mẹ, đó cũng là lý do tôi bán nó.

Toàn bộ rau củ quả trồng trong trang viên trước kia đều bị đổi thành giống hoa.

Nơi này hiện tại đã trở thành một biển hoa.

Bạch Nhu Nhu thấy tôi nhìn ngây người vẻ đắc ý trên mặt càng sâu.

Cô ta dựa người vào một chiếc Bentley càng toát thêm vẻ hoàn mỹ.

Eo nhỏ chân dài nhìn qua thật giống…..người mẫu xe hơi.

“Bạch Khung để tôi chở chị vào nếu không chờ chị đến nơi ít nhất phải nửa giờ nữa mới tới.”

Tôi khó khăn chuyển tầm mắt từ biển hoa sang khuôn mặt Bạch Nhu Nhu, giọng nói chắc chắn:

"Xem ra tạm thời em bị dị ứng rồi.”

Biểu tình kiêu ngạo của Bạch Nhu Nhu cứng đờ.

Tôi không để ý đến cô ta, điều chỉnh ống kính phòng truyền hình trực tiếp một chút.

“Các fan thân mến nếu đi vào mất đến nửa giờ cũng vừa hay có thể cho mọi người xem kĩ trang viên hơn.”

Tôi cầm theo máy quay lướt qua cô ta mà đi.

Không nghĩ tới lại còn có không ít fan của Bạch Nhu Nhu lẻn vào phòng truyền hình trực tiếp của tôi.

Có lẽ là bọn họ nhìn Bentley nửa giờ nhìn đến chán rồi?

Bán lại trang viên đã bốn năm, toàn bộ trang viên lại giống như là vừa mới tân trang qua ngay cả biển hoa kia cũng giống như là mới được trồng.

Cả tòa trang viên có hoa mà không có quả, không có cảm giác của một trang viên chút nào.

Tôi bước vào con đường mòn theo trí nhớ.

Giàn hoa bìm bìm ban đầu cũng không thấy, toàn bộ bị đổi thành hoa mẫu đơn.

“Bị tiểu thuyết lừa rồi, cho dù có tặng cả rừng hoa cũng không cưới được đại tiểu thư! Vì cô ấy căn bản không thiếu hoa!”

“Cách một màn hình vẫn khiến tôi bị dị ứng phấn hoa này.”

“Tôi như thế nào lại có cảm giác nơi này giống địa điểm quẹt thẻ du lịch hơn là trang viên vậy?”

Câu nói cuối cùng khiến tôi chú ý.

Trang viên quẹt thẻ du lịch?

Vừa nói như thế tôi mới nhớ tới người lúc trước mua trang viên của tôi cũng không phải họ Bạch.

Sao Bạch Nhu Nhu lại là chủ nhân nơi này?

Tôi thu lại cảm xúc tiếp tục đi vào bên trong.

Không sao cả cho dù Bạch Nhu Nhu có phải chủ nhân nơi này hay không đều không liên quan đến tôi.

Sau khi nhìn gần ba mươi loại hoa cuối cùng cũng đến phòng tiệc.

Trời còn chưa tối nhưng trong phòng tiệc ánh đèn sáng ngời.

Bạch Nhu Nhu ở chính giữa bên cạnh là Lâm Dương cùng một đám tiểu thịt tươi đang chen chúc.

Mà trên bàn ở giữa phòng tiệc bày rất nhiều đồ ăn.

Tôi đi qua tùy ý cầm hai miếng điểm tâm ngồi ở trong góc chờ "bạn tốt" chị Dương chuẩn bị cho tôi.

Trong góc không có ai, phòng truyền hình trực tiếp cũng không có ai nói chuyện, cho dù là fan hay là người qua đường đều rời đi.

Cũng hay không cần phải diễn trò, tôi vui vẻ ăn điểm tâm.

“Thế nào? Lăn lộn ngoài xã hội đến nổi không có cơm ăn à?”

Theo giọng nói vang lên, một thân ảnh ngồi xuống bên cạnh tôi.

Tôi xoay người cười mỉa hai tiếng: "Chú, đã lâu không gặp.”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom