• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full TÌNH YÊU GÀ RÁN (1 Viewer)

  • Phần 3

11.

Vốn tưởng rằng sáng hôm sau, tôi và Hoắc Cảnh Thiên sẽ nhanh chóng giải quyết vấn đề ly hôn, sau đó tiếp tục sống vui vẻ bên nhau.

Kết quả là, chúng tôi cãi nhau một trận kịch liệt nhất từ trước đến nay.

Hoắc Cảnh Thiên mệt mỏi không thôi, "Chu Tiểu Hồng rốt cuộc em có yêu anh không?”

Xong rồi, rắc rối rồi, chuyện này tôi còn chưa nghĩ rõ ràng.

“Yêu! "

“Em nói dối, em cũng không dám nhìn anh."

Tôi nghe xong trừng to hai mắt nhìn thẳng anh.

“Em căn bản không yêu anh, em chỉ yêu tiền của anh.”

“Yêu tiền của anh không phải là yêu anh sao?"

"Chu Tiểu Hồng, em rốt cuộc có hiểu yêu hay không, có biết cái gì là yêu, em biết không?"

"Em như thế nào là không biết, anh biết không?"

Được rồi, tôi là người lớn, tôi phải biết nhường nhịn trẻ nhỏ.

Tôi tiến lên kéo tay Hoắc Cảnh Thiên, "Hoắc Cảnh Thiên, chúng ta không thể sống thật tốt sao?"

"Được rồi, em hỏi anh, lúc anh đói thì giữa gà rán với em, anh chọn cái nào."

Hoắc Cảnh Thiên ảm đạm cười, "Chu Tiểu Hồng, xem ra em thật sự không yêu anh. Anh còn có việc, đi trước đây."

Tôi thật sự không hiểu vì sao Hoắc Cảnh Thiên tức giận, tôi không yêu anh ấy sao?

Nếu không yêu, tôi đã ly hôn với anh ấy từ lâu rồi.

Có phải tôi đã thể hiện quá ít tình yêu?

Tôi sẽ nói nhiều hơn cho đến khi anh cảm nhận được.

Hoắc Cảnh Thiên, em không thích cãi nhau với anh, sau này chúng ta đừng cãi nhau nữa, được không.

12.

Điện thoại rung một cái, mỗi lần đều là vừa vang chuông liền bị cúp.

Điều đó khiến tôi rất tức giận.

Tôi không thể nhịn được nữa, đi tới đại sảnh khách sạn, dùng máy bàn ở quầy lễ tân gọi.

"Hoắc Cảnh Thiên anh tốt nhất đừng nên cúp điện thoại, bằng không hai chúng ta liền triệt để tạm biệt!"

Điện thoại vừa chuyển được tôi nhanh chóng nói, thanh âm rất lớn, rất nhiều người đều hướng bên này nhìn.

Anh im lặng vài giây, giận dỗi lại có vẻ ủy khuất trả lời: "Biết rồi.”

“Vợ à. "Anh bổ sung.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, dịu dàng nói: "Hoắc Cảnh Thiên, anh cũng biết cuộc sống trước kia của em, bề bộn nhiều việc mệt mỏi, gặp được anh em thật sự là tích đức của nhiều đời trước. Anh nói em không yêu anh, em cũng đang nghĩ lại. Được, bây giờ anh nói xem em làm sao khiến anh cảm thấy em không yêu anh?"

“Vậy, vậy anh nói?”

“ Ừ “

"Thật ra mà nói, hôm nay em ở giữa gà rán và anh lại chọn gà rán, một giây cũng không có suy nghĩ đến anh.................."

Tôi phản bác: "Đó không phải là bởi vì có một điều kiện tiên quyết là em đói bụng sao, vì lấp đầy bụng em khẳng định chọn gà rán a."

“Nhưng nếu em chọn anh, anh sẽ không để cho em đói bụng, anh càng không có khả năng để cho em chịu khổ.”

Tôi:................................. Tâm giống như muốn hóa rồi.

“Được rồi, là lỗi của em.”

Thấy mình có lý anh lại tiếp tục nói: "Hơn nữa anh trước đó vài ngày đi công tác, em một cuộc điện thoại hỏi thăm cũng không có, ngay cả video cũng không. Còn có, anh trở về hơn nửa ngày, trong mắt em chỉ có gà rán, anh nói ly hôn em cũng không phản bác, còn tiếp tục ăn.”

Tôi xấu hổ, gà rán kia là phiên bản số lượng có hạn mà tôi đã xếp hàng mua rất lâu, nó nguội đi tôi sợ ăn không ngon.

Hoắc Cảnh Thiên còn đang lên án, "Còn có anh tìm người giả làm nhân tình nằm úp sấp trong lòng mình, em tức giận, anh rất vui vẻ, chứng minh trong lòng em cũng có anh. Nhưng giây tiếp theo em lại nói rõ đã sớm ly hôn, còn ở quán bar uống rượu, cùng người khác liết mắt đưa tình.... Em tự mình xem, em có yêu anh không?"

Tuy rằng Hoắc Cảnh Thiên không ở trước mặt tôi, nhưng tôi vẫn có thể tưởng tượng ra hiện tại:

"... Vậy em phải làm thế nào, anh mới có thể cảm nhận được em yêu anh?"

"Em cảm thấy em nên làm như thế nào đây?"

"Đô --"

Tên nhãi nãy, lại cúp điện thoại của tôi!

13.

Thở dài một tiếng, tôi hồi tưởng lại quá khứ..................

Từ khi thêm vào wechat của tôi, Hoắc Cảnh Thiên tựa như đụng phải suy thần.

Không phải ống nước hỏng, thì là tủ lạnh hỏng, bằng không thì là sô pha hỏng, mọi thứ đều bảo tôi đi sửa.

Tôi không khỏi hoài nghi, Hoắc Cảnh Thiên có phải có chút thiếu sót hay không, cho nên giống như một tên ngốc, cái gì cũng không biết.

Nếu không là mỗi lần anh ấy đều phát cho tôi một số tiền lớn tiền lì xì, tôi căn bản sẽ không để ý đến anh ấy.

Có một ngày, tôi đang điều chế rượu ở quầy bar, Hoắc Cảnh Thiên cùng một đám đàn ông đi tới.

Bọn họ hoặc là âu phục giày da, hoặc là hip hop khốc huyễn, bình thường nhất cũng là phong cách vận động ánh mặt trời, chỉ có Hoắc Cảnh Thiên, mặc quần ngắn tay, trên chân có một đôi dép lê.

Người này..................... thật là quái dị.

Anh quay đầu nhìn thấy tôi, hai mắt phát sáng, vui vẻ chạy về phía tôi.

“Lại gặp em, thật trùng hợp! "

" Thật trùng hợp. "

Anh nhìn thấy giao diện wechat trên điện thoại di động bên cạnh tôi.

“Coi tiền như rác...... Là tôi? "

Tôi không hề xấu hổ, gật đầu," Đúng.”

Anh nghi hoặc dùng hai tay xoa đầu, giống như đang đo đạc cái gì.

"Đầu của ta rất lớn sao?"

"..."

Đứa nhỏ này không phải là một kẻ ngốc chứ?

“Không có việc gì thì tránh ra, đừng ảnh hưởng tôi kiếm tiền.”

“Có việc. "

Anh nghiêm túc nói, tôi không hiểu ngẩng đầu.

“Tôi không biết em tên gì, wechat tôi còn chưa ghi chú. "

Im lặng==.

“Chu Tiểu Hồng. "

“Tên hay! Tôi tên Hoắc Cảnh Thiên, em cũng sửa lại ghi chú đi.”

Anh mở điện thoại ra, tôi nhìn thấy ghi chú anh đưa cho tôi – Đại Lực Nữ sửa ống nước.

Khóe mắt tôi co giật, trong lúc anh cằn nhằn đem ghi chú sửa lại.

Ách, tôi nhanh chóng lắc đầu, cả người nổi da gà, tràng diện kia thật sự là quá dọa người.

Tôi không có khả năng ngốc như Hoắc Cảnh Thiên.

Ai, không nghĩ tới, gánh vác thành A tôi cũng có một ngày sẽ vắt hết óc mà đoạt lại ngạo kiều phu.

14.

Trước mặt là cà phê sôi ùng ục, bên cạnh là Hoắc Cảnh Thiên đang đàm phán hợp đồng.

Mà tôi có thể xem là trợ lý bên người Hoắc Cảnh Thiên, cũng có thể là một chị đứng vô tình.

Chân thật mỏi a!

Hoắc Cảnh Thiên một chút cũng không đau lòng tôi.

Về phần tại sao tôi ở đây, chuyện này phải nói từ tối hôm qua.

Hôm qua nói chuyện điện thoại xong, tôi đi ra khỏi thang máy, nhìn thấy Hoắc Cảnh Thiên từ phòng bên cạnh đi ra.

Hai chúng tôi nhìn nhau, tôi khoanh tay, anh chột dạ cười.

“Chuyện gì xảy ra? "

“Khụ khụ, anh đang thương lượng chuyện hợp đồng.”

Tôi hoài nghi nói: "Tại sao người phụ nữ mặc váy đỏ kia lại ở trong phòng ?"

Đừng tưởng tôi không nhìn thấy.

Anh đứng thẳng, "Cô ấy là trợ lý, không tin em xem.”

Hoắc Cảnh Thiên bước hai bước tiến lên túm lấy tôi đi vào phòng, bên trong có một phụ nữ mặc váy đỏ, mấy người đàn ông mặc âu phục đen, còn có một ông chú râu quai nón, trên bàn mở ra một xấp tài liệu.

“Xin chào, Chu tiểu thư, ngưỡng mộ đại danh đã lâu. "

Ông chú dùng tiếng Trung sứt sẹo nói.

"Xin chào... xin chào..."

Hoắc Cảnh Thiên chắp hai tay lại, ngẩng đầu lên, "Bà xã, em thấy không, anh đang làm chính sự!"

Tôi: "..."

Hoắc Cảnh Thiên lại nói một chút, ông chú nhìn về phía tôi cười, tôi luôn cảm thấy ánh mắt này không có ý tốt.

“Đi thôi bà xã, trở về phòng. "

Hoắc Cảnh Thiên hai tay nắm vai tôi, vội vàng đẩy tôi về phía trước, trong miệng còn đang nói:" Bà xã, em vừa mới nói em đừng quên, em muốn biểu hiện với anh là em yêu anh, em đã nghĩ ra phải làm thế nào chưa?”

Tôi: "..."

Anh mở to hai mắt nhìn tôi chớp chớp, tôi thỏa hiệp, "Biết rồi, để em ngẫm lại" lúc này anh vui vẻ ôm lấy tôi, mang theo tôi lảo đảo nằm trên giường.

“Này, anh làm gì vậy?”

“ Vợ à, anh nhớ em. "

Anh vùi đầu trước ngực tôi mơ hồ nói.

Tôi đẩy đầu anh ra, nhìn chăm chú anh, "Bà dì của em còn chưa đi."

Ánh mắt anh lập tức rũ xuống, ngữ khí tiếc nuối đáng thương, "A."

Tôi vỗ vỗ anh.

Anh ngoan ngoãn nghe lời, không rên một tiếng theo tôi đến phòng vệ sinh rửa mặt, trông mong nhìn tôi, giống như là muốn quên mặc nước thu.

“Làm gì? "

Tôi thở dài, Hoắc Cảnh Thiên nhất định là có ý đồ quỷ quái gì đó.

"Bà xã, em phải bồi thường cho anh, làm trợ lý của anh được không?"

Tôi nghĩ nghĩ, đồng ý, dù sao tôi vốn muốn bày tỏ với anh, ở bên cạnh anh càng thuận tiện.

15.

“Bà xã, em đi đâu vậy? “

Tôi mặt không chút thay đổi quay đầu lại, "Đi WC."

“A. "Hoắc Cảnh Thiên gật đầu, lại ngoan ngoãn ngồi xuống.

Tôi vừa mới mở cửa, Hoắc Cảnh Thiên chú ý tới tôi, dùng sức vỗ vỗ cái ghế bên cạnh.

“ Bà xã đến đây. "

“Vừa rồi anh thấy em xoa chân, nhất định là mệt mỏi, mau tới ngồi nghỉ ngơi."

Nói xong anh thuận tay đem nước ấm đặt ở trước mặt tôi.

Trong lòng tôi có dòng nước ấm chảy qua, lơ đãng ngẩng đầu, vị nữ trợ lý kia ranh mãnh nhìn tôi và Hoắc Cảnh Thiên.

Tôi nghi hoặc, đây là làm sao vậy?

Tôi nghiêng đầu nhìn Hoắc Cảnh Thiên, anh và ông chú nghiêm túc trò chuyện với nhau, ngón tay thon dài thỉnh thoảng đốt trên giấy trắng, lông mày kiếm tinh mục, trông rất đẹp mắt.

Hoắc Cảnh Thiên cảm nhận được tầm mắt của tôi, quay đầu cười với tôi, lại đột nhiên hôn lên khóe miệng tôi, ôn nhu nói: "Bà xã, sắp xong rồi, hai phút nữa."

Mặt tôi nóng bỏng như lửa thiêu, đặc biệt là ánh mắt có cảm giác tồn tại rất mạnh ông của chú, khiến tôi như ngồi trên đống lửa.

“Anh đứng đắn một chút. "

Tôi nhịn không được nhắc nhở.

“Đã biết vợ à. "

Mặt của tôi đỏ như quả cà chua rồi...............

Lúc đi ông chú nhỏ giọng nói với tôi: "Cô Chu, quan hệ giữa cô và Hoắc tổng thật tốt. Vừa rồi cô đi toilet, cứ cách một phút Hoắc tổng lại nhìn ra cửa một cái. Nói thật, tôi còn chưa từng thấy Hoắc tổng dính người như vậy."

Tôi xấu hổ cười, Hoắc Cảnh Thiên này, tuyệt không biết tiết chế!

Hoắc Cảnh Thiên phút chốc ôm lấy thắt lưng tôi từ phía sau, ngữ khí bất mãn, "Em cứ nhìn chú ấy làm gì, em thích chú?"

“Vợ à, anh cảm thấy em thích hợp với người trẻ hơn một chút, ví dụ như anh........................... Vợ ơi, em đi nhanh quá, chờ anh một chút!"
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom