• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New TÌNH MỘT ĐÊM ĐẦY BẤT NGỜ VỚI THIẾU GIA (2 Viewers)

  • Chương 45-46

Chương 45: Phương Thiệu Hoa


Trên khuôn mặt Vệ Nhu Y được bôi một lớp trang điểm nhẹ vẫn cũng không thể hoàn toàn che đậy sự tái nhợt. Thế nhưng thân hình mảnh mai xinh đẹp như một đoá sen còn vươn sương sớm tươi mát thanh nhã giữa mặt hồ xanh ngát. Cô gái này, kiều diễm đến nỗi có thể khiến người người đố kỵ


“Kính, anh có bạn gái mới phải không?” Vệ Nhu Y xinh đẹp mà yếu ớt, giương lên nụ cười gượng ép, kiêu ngạo như một người phụ nữ quyền quý nhưng ánh mắt lại loé lên thư ánh sáng cho thấy cõi lòng của cô ấy đang đau đớn.


Phong Kính cau mày nói: “Tiểu Y, em đang nói bậy bạ gì vậy?” Ngón tay của hắn nhẹ nhàng vỗ về gương mặt cô ấy.


Vệ Nhu Y vẫn cười ôn nhu: “Khụ khụ… Trước kia chúng ta đã giao ước rồi, nếu anh tìm thấy người anh thích, em sẽ… chúc phúc cho anh…” Bởi vì kiềm nén cơn ho khan, gương mặt cô lại ửng đỏ.


Phong Kính nhẹ nhàng hôn lên trán cô ấy, nói: “Đừng có nghĩ bậy nữa. Anh không có, cả đời này cũng sẽ không có” Giọng nói dịu dàng như thế, giống như là một lời thề.


Đôi mắt xinh đẹp của Vệ Nhu Y long lanh nước, trong veo như hai viên lưu ly khiến cho người người thương tiếc: “Anh Kính, anh đừng nói như vậy, em không muốn liên luỵ đến anh… Anh biết rằng em vốn dĩ không thể cho anh… Khụ khụ… Em hi vọng anh sẽ tìm được một cô gái thật tốt, thay thế em chăm sóc cho anh, như vậy em mới có thể an tâm…”


Một tiếng “Anh Kính” này giống như đưa bọn họ quay trở về ngày trước.


Phong Kính lập tức ngắt lời: “Không được nói bậy! Chỉ cần em nghỉ ngơi cho tốt là được, anh không cho phép em nghĩ ngợi lung tung, biết không? Em sẽ khoẻ lại, tin anh, cho dù có tìm hết bác sĩ trên thế giới này anh cũng sẽ trị hết bệnh cho em. Em chỉ cần nghỉ ngơi cho thật tốt, biết không? Anh đưa em trở về phòng” Nói xong, hắn nhẹ nhàng ôm lấy Vệ Nhu Y, ôm cô về phòng bệnh an dưỡng.


Vệ Nhu Y nằm trong ngực hắn, trên mặt tràn ngập bi thương, đôi mắt xinh đẹp như viên kim cương kia dường như có chút cô đơn.


_____________


Ban đêm.


“Thiệu Hoa, có thể nói cho em biết, người phụ nữ kia là ai không?” Vệ Nhu Y do dự đã lâu, mới bấm số điện thoại của Phương Thiệu Hoa.


Phương Thiệu Hoa đang trong quán bar, bên cạnh là Tiền Phong đang ôm lấy vài người đẹp, đôi mắt hoa đào của hắn chớp nháy liên tục “Là vị mỹ nữ gọi lúc đêm khuya à?”


Phương Thiệu Hoa vung tay đẩy mạnh hắn ra, đi đến góc phòng, nói: “Nhu Y, em đang nói cái gì thế? Anh không hiểu” Lông mày của hắn nhíu thật chặt.


Vệ Nhu Y cười nhẹ “Thiệu Hoa, anh đừng giấu em… Khụ khụ, em không còn là đứa em gái các anh lúc nào của bảo vệ lo lắng một cách tỉ mỉ” Nụ cười chứa đựng nhiều phiền muộn “Em không muốn làm cái gì hết, chỉ muốn biết một chút mà thôi… Khụ khụ, chỉ muốn biết người phụ nữ ấy có thật sẽ mang đến hạnh phúc cho Kính hay không mà thôi…”


Nghe thấy tiếng cười của cô ấy, trong lòng Phương Thiệu Hoa đau nhói, nhịn không được nói: “Em đừng nghĩ lung tung, anh sẽ đến chỗ em ngay” Nói xong, hắn trực tiếp lái xe đi.


“Này! Cái tên hỏng não” Tiền Phong bĩu môi, hung hăng liếc mắt.


Những cô gái bên cạnh nhao nhao: “Tiền thiếu, Phương thiếu đi rồi, bọn em đi với anh nhé?”


Tiền Phong nhìn lướt qua, khó chịu ném ly rượu: “Tránh ra, tránh ra, bổn thiếu gia hôm nay không được vui”. Nói xong, hắn một cước đạp lên sôpha, đi ra khỏi quán bar.


Mẹ nó! Thật khó chịu!


Phương Thiệu Hoa mình đầy mồ hôi chạy đến viện điều dưỡng, Vệ Nhu Y vì chờ đợi lâu nên đã ngủ.


Thấy cô ấy rúc người trên ghế dài ngủ một cách nặng nề, Phương Thiệu Hoa đau lòng ôm lấy cô ấy nhẹ nhàng đặt lên giường, đắp kín mền.


Trong lúc ngủ mơ, môi của cô ấy đầy vẻ mê người, chiếc gáy trắng nõn, ngực phập phồng theo từng nhịp thở.


Cô gái như thế, xinh đẹp như thiên sứ, lại khiến cho người khác thương tiếc.


Phương Thiệu Hoa nhẹ nhàng quỳ một gối xuống bên giường, cầm tay cô nâng lên đặt trên môi mình “Nhu Y, anh cam đoan với em, ngoại trừ em ra, hắn sẽ không yêu một ai khác”


Hạnh phúc của người khác hắn mặc kệ, nhưng hạnh phúc của Nhu Y, chẳng sợ phải hi sinh cả tính mạng, hắn cũng sẽ bảo vệ cho bằng được. Cho dù… người cô ấy yêu không phải là hắn…


Hắn cúi người, nhẹ nhàng hôn lên môi cô. Nụ hôn như mang theo tâm tình hắn, dịu dàng, run rẩy, ngậm lấy bờ môi hồng phấn của cô ấy mà mút vào, hai tay chống trên giường, cố gắng khắc chế sự khát vọng của chính mình.


Đây là thiên sứ của hắn, hắn không thể không tôn trọng!


Phương Thiệu Hoa nhẹ hôn lên trán Vệ Nhu Y, chạm nhẹ một chút, rồi bắt buộc mình phải rời khỏi. Mà đằng sau, lông mi thon dài của Vệ Nhu Y, nhẹ nhàng run lên một cái.





Chương 46: Cởi ra!


Chuyện Khúc Quế Âm muốn đến trường gây chuyện, Tô Mộc Vũ cũng không biết.


Cô cầm quyển sách trong tay, mấp máy môi


Hai ngày này sẽ có một đoàn nghệ thuật gốm sứ lớn đến thành phố S mở triển lãm, không chỉ có những nghệ nhân nổi tiếng trong nước mà có cả nước ngoài tham gia, chưa kể rất nhiều tác phẩm tuyệt đẹp được mang ra trưng bày.


Triển lãm đồ gốm như thế ba năm mới có một lần, thật sự rất hiếm. Nhưng không phải ai cũng có thể tham dự, không có địa vị hay thân phận đừng mong được bước vào cổng nửa bước.


Chu Hiểu Đồng nằm úp sấp trên bàn than thở: “Nghe nói chỉ có giáo sư Tôn và giáo sư Trương nhận được thư mời, những người khác đều không có phần. Thật ghen tị”


“Hay là chúng ta bắt cóc một trong hai người, cướp lấy vé mời?” Hai mắt Chu Hiểu Đồng sáng ngời, vô cùng vui vẻ nói.


Tô Mộc Vũ gõ nhẹ lên trán cô ấy, cười nói: “Trên thiệp mời cũng có đề tên, muốn lừa người ta thì cậu phải đi Thái Lan một chuyến”


Biến thái… Chu Hiểu Đồng liếc nhìn lên trời, hay là thôi đi, rồi tiếp tục nằm dài ra bàn giả chết.


Buổi chiều không có tiết, Tô Mộc Vũ về nhà, móng vuốt nhỏ hồng hồng của Bàn Chải phóng đến, Tô Mộc Vũ mỉm cười ôm lấy “Bàn Chải nhà chúng ta hôm nay có ngoan không? Đã đói bụng chưa? Mẹ lấy sữa cho uống nhé?”


Bàn Chải nghe đến chữ sữa, hai mắt liền sáng ngời, liếm vào mặt Tô Mộc Vũ khiến cô cười rộ lên.


“Được rồi, đừng phá nữa, không lấy sữa cho nữa”


Bàn Chải không tin: mẹ Tiểu Vũ mềm lòng nhất, làm sao có thể không cho nó uống sữa nha~


Sữa hơi ấm, Bàn Chải liếm láp, cái đuôi nhỏ vẫy qua vẫy lại, đáng yêu muốn chết.


Tô Mộc Vũ đang ngồi bên cạnh, khẽ vuốt bộ lông mềm mại của nó thì Phong Kính gọi đến.


“Bây giờ không có việc gì chứ? Đến bảo Marie trang điểm cho cô, một tiếng sau tôi đến đón” Phong Kính nói ngắn gọn.


“Có chuyện gì…” Tô Mộc Vũ còn chưa nói xong, Phong Kính liền cúp điện thoại.


Tô Mộc Vũ nghe thấy tiếng “Đô đô”, hận không thể ném đồ lên đầu Phong Kính, người này luôn luôn bá đạo như vậy.


Điện thoại vừa cúp, tài xế Hàn đã dừng xe bên dưới gọi điện lên.


Tô Mộc Vũ phải buông Bàn Chải ra đi xuống lầu.


Nơi này Phong Kính từng đưa cô tới, Marie cũng hiểu, vừa thấy Tô Mộc Vũ liền nói: “Phong thiếu có dặn, mời cô theo tôi”


Tô Mộc Vũ mỉm cười gật gật đầu, cùng cô ấy đi vào trong.


Marie làm việc rất tốt, chỉ cần bốn mươi phút liền đâu vào đấy. Tô Mộc Vũ mặc một lộ lễ phục trễ ngực trắng trong thuần khiết, phong cách này phù hợp với xu hướng Âu Mỹ năm nay. Xem kỹ một chút thì nơi thắt lưng điểm tô một sợi ruy băng màu nhạt hơn uốn lượn đến tận chân váy, phía bên kia vai trần là một đoá hoa mai nở rộ.


Chiếc váy này, thật sự rất đẹp


Tô Mộc Vũ nhìn mình trong gương, hơi nhếch khoé miệng. Thế nhưng bõng người khác đột nhiên xuất hiện trong gương lớn.


Cô gái xinh đẹp theo kiểu diêm dúa lẳng lơ mềm giọng nói: “Phương thiếu, chiếc váy này nhìn đẹp đấy! Người ta cũng muốn” Bộ ngực lớn cố ý cọ lên cánh tay Phương Thiệu Hoa. Cô ta là nữ minh tinh mới trong giới giải trí, rất biết cách đánh đòn tình cảm với những nhân vật cỡ bự.


Phương Thiệu Hoa không thèm để ý, lạnh nhạt nói: “Marie, lấy thêm một cái váy này cho cô ấy”


Marie xấu hổ nói: “Thật có lỗi, Phương thiếu. Lễ phục của chúng tôi cũng chỉ có một, không thể tìm ra cái thứ hai. Chi bằng để tôi tìm cho cô đây một bộ khác hợp với dáng người cô đi”


“Không được nha, người ta thật sự thích chiếc váy này, Phương thiếu à…” Đề Na cầm tay Phương Thiệu Hoa, làm nũng.


Phương Thiệu Hoa đột nhiên thấy có chút hứng thú, khoé miệng nhếch lên một cái, khẽ cười nói: “Tìm không thấy cái thứ hai? Rất đơn giản, bắt cô ta cởi nó ra đi” Tuy là cười nhưng trên mặt lại tràn đầy sự độc địa tàn nhẫn
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tình Một Đêm
  • Đang cập nhật..
SAU MỘT ĐÊM TÌNH
  • Một Đời An Nhiên (Huyền Chang)
Chương 31

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom