• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm (12 Viewers)

  • Chương 281-284

Chương 282: Mỳ Lục Hà rất ngon, nhưng các cậu của Túc Bảo lại hơi tốn công

Ăn tối xong, người giúp việc mua loại tôm sông mà Tô Lạc đã dặn dò.

Tôm đựng trong hai cái chậu, không biết nặng bao nhiêu kg.

Bà cụ Tô bước tới nhìn nhìn, hỏi: "Con muốn làm gì thế?"

Tô Lạc đang nhặt tôm, đáp bâng quơ: "Túc Bảo muốn ăn mỳ Lục Hà [1] ."

[1]: Một loại mỳ có thành phần chủ yếu từ tôm.

Bà cụ Tô sửng sốt, nhìn Tô Lạc đầy hồ nghi.

Con có chắc muốn tự làm mỳ Lục Hà không? Đây là món ăn rất khó làm đấy nhé!

Túc Bảo đang nằm trên chiếc ghế nhỏ gần đó, nhìn cậu tư làm mỳ.

Công đoạn đầu tiên là lọc trứng tôm từ tôm sông, việc này không khó chút nào nhưng lại rất tốn công.

Tô Lạc làm được mười phút, bây giờ nhìn khắp chậu toàn là trứng tôm.

Túc Bảo chạy ra khỏi phòng, chẳng mấy chốc đã kéo Tô Nhất Trần mới vừa họp xong cùng ba người cậu đang nằm trên sofa và Mộc Quy Phàm đang đọc sách tới phòng bếp.

Và thế là….

Mấy người cậu mới chịu khổ hình tập một ngàn cái chống đẩy buổi sáng lại phải lọc trứng tôm với đôi tay run rẩy.

Trong bếp trở nên ồn ào.

Chiếc thìa dùng để hớt trứng tôm chạm vào bát, chậu, đĩa hoa quả. Mỗi người lấy trứng tôm theo một cách khác nhau, phòng bếp phát ra nhiều âm thanh khác nhau.

Túc Bảo cũng lao vào giúp mọi người lấy trứng tôm. Lát sau, Hân Hân, Tô Tử Tích, Tô Tử Du và Tô Tử Chiến ngủ dậy rồi cũng tham gia trận chiến.

Chỉ có đôi tay của Mộc Quy Phàm vừa nhanh vừa vững vàng. Túc Bảo khen không ngớt miệng: "Ba thật tuyệt vời!"

Dưới ánh mắt oán giận của mấy người cậu, Mộc Quy Phàm thản nhiên đáp: “Tất nhiên rồi.”

Tô Cẩm Ngọc vừa bay ra khỏi hồ lô linh hồn đã trông thấy cảnh mọi người bận bịu trong phòng bếp, cô hoàn toàn sững sờ.

Mấy người anh của cô đều đang chau mày, riêng Tô Nhạc Phi còn mặt mày dữ tợn.

Cái này, cái này, lấy trứng tôm vất vả vậy ư?

Túc Bảo và mấy đứa nhóc kia lại rất vui vẻ, đôi khi trẻ con làm mấy việc như này còn cẩn thận hơn người lớn.

Mộc Quy Phàm thì… Bỏ đi, người này không - đáng - nhắc - đến.

Mộc Quy Phàm: “….”

Người đông sức nhiều, khoảng một giờsau, trứng tôm đã được lấy xong.

"Bước tiếp theo là lột vỏ tôm." Tô Lạc vừa xem video vừa nói: "Bóc thịt tôm ra..."

Mấy anh em Tô Nhất Trần nhìn hai chậu tôm sông ước chừng cỡ vài ngàn con, nhất thời không nói nên lời.

Làm gì chẳng được, sao cứ phải chọn món này??

Tô Lạc nói nhỏ: “Ngọc Nhi nói muốn ăn mỳ Lục Hà!”

Anh giơ tay ra, mặt lộ vẻ bất đắc dĩ: “Còn có kem chiên, bánh tổ ong nướng than củi và cá hồi tươi.”

Ngọc Nhi muốn ăn mấy thứ này…

Mấy anh em vốn định gọi người giúp việc tới giúp lại lặng lẽ bóc vỏ tôm.

Một giờ nữa trôi qua.

Thịt tôm được tách hết khỏi vỏ.

Tô Lạc: Tiếp theo là moi óc tôm."

Mấy anh em chụm đầu lại xem video của một blogger tên ‘Không lái máy xúc nhưng nấu đồ ăn rất ngon’.

Trong video, người này đang dùng một chiếc thìa nhỏ để moi óc tôm.

Mọi người "..."

Đây là chuyện mà con người có thể làm được ư?

Sau khi chần đầu tôm bằng nước sôi, mọi người bắt đầu moi óc tôm. Hơn một giờ hì hục, cuối cùng cũng moi được hết não của cả ngàn con tôm.

Túc Bảo giơ bàn tay nhỏ bé lên nói: "Ôi, ngón tay của con nhăn hết rồi!"

Hân Hân: “Thú vị quá!”

Tô Tử Du và Tô Tử Chiến: “…”

Sau khi lọc hết những thứ không cần thiết trong tôm, Tô Lạc bưng nồi, đổ trứng tôm vào nồi, xào trên lửa nhỏ cho đến khi trứng tôm chuyển từ màu đỏ cam sang màu nâu sẫm thì dừng lại.

Tiếp theo, luộc tôm nõn. Đầu tiên cho tôm đã bóc vỏ vào nước sôi, cho hành, gừng, tỏi vào để khử mùi, khi tôm chuyển sang màu đỏ đẹp thì vớt ra là tôm đã chín.

Cho những đầu tôm còn lại vào chảo dầu xào cho ra dầu tôm, sau đó đổ dầu vào bát.

Tiếp theo, cho nước trực tiếp vào nồi vừa chiên đầu tôm để nấu thành nước tôm rồi đổ nước ra. Số đầu tôm còn lại chiên tiếp cho đến khi khô hoàn toàn, dùng máy đập thành bột rồi trộn với bột mỳ, sau đó dùng máy để làm thành sợi mỳ.

Làm đến bước này, đầu óc mấy người cậu của Túc Bảo đã như bị dính hồ.

Mặt ai nấy đều ngơ ngẩn, động tác trên tay thì vô cùng máy móc.

Tô Lạc nói: "Bước tiếp theo rất đơn giản, cho dầu tôm vào chảo, cho tôm nõn, óc tôm và trứng tôm vào xào đều..."

“Nấu chín sợi mì rồi đổ vào bát, rưới nước tôm lên… Sau đó, cho tiếp tôm nõn chiên, óc tôm và trứng tôm chiên lên trên sợi mì, rưới thêm một chút dầu tôm và hành lá cắt nhỏ. .."

Cuối cùng, mỳ Lục Hà đã hoàn thành!

Năm người cậu nhìn mấy cái bát nhỏ đựng mỳ Lục Hà, chỉ biết trầm ngâm.

Nấu nướng cả một ngày trời mà chỉ làm được 7 bát mì nhỏ---

Ngọc Nhi một bát.

Túc Bảo một bát.

Hân Hân, Tô Tử Tích, Tô Tử Du, Tô Tử Chiến và bà cụ Tô mỗi người một bát.

Mấy đứa trẻ ăn đến mức hai mắt sáng lấp lánh: “Ngon quá! Ngon quá!”

Túc Bảo: “Cậu tư, cho con thêm bát nữa!”

Tô Lạc "..."

Tay lại run rẩy.

Tô Nhất Trần nhìn chiếc bát nhỏ bên cạnh, hỏi Túc Bảo: “Mẹ con đã ăn chưa?”

Túc Bảo nhìn sang bên cạnh, Tô Cẩm Ngọc đang ngửi mỳ Lục Hà với vẻ mặt ngất ngây.

Cô bé đáp: “Ăn rồi ạ! Mẹ con nói mì ngon lắm!”

Cô bé phất tay để Tô Nhất Trần và mấy người khác trông thấy Tô Cẩm Ngọc.

Trong phòng ăn, mấy đứa nhóc đang cầm bát liếm môi, Tô Cẩm Ngọc cũng đang liếm môi, mặt lộ vẻ chưa đã ghiền.

Ý cười hiện lên trong mắt mấy anh em Tô Lạc, họ bỗng cảm thấy bận bịu cả ngày cũng rất đáng giá.

Tô Nhạc Phi nói: “Làm thêm mấy chậu tôm nữa nhé?”

Tô Lạc: “…”

Mỳ Lục Hà ngon thật đấy, nhưng mà… các cậu của Túc Bảo hơi tốn sức.

Tô Lạc đứng dậy: “Anh đi làm kem chiên.”

Tô Cẩm Ngọc giơ tay: “Em muốn ăn vị sữa!”

Tô Lạc cưng nựng đáp: “Được!”

Tô Nhất Trần xem video của blogger, nói: “Anh làm bánh tổ ong nướng than củi!”

Món này dễ làm hơn mỳ Lục Hà nhiều.

Tô Ý Thâm đứng dậy: “Em đi làm cá hồi.”

Còn ai thích hợp cầm dao hơn anh đây?

Tô Lạc cũng đã đặt mua trước cá hồi. Cá hồi chất lượng cao được đông lạnh trong 24 giờ để tiêu diệt hầu hết ký sinh trùng trước.

Cá hồi thái lát được đặt trên đá rồi khử trùng bằng tia hồng ngoại, để cá hồi vẫn giữ được độ ngon của sashimi mà vẫn đảm bảo vệ sinh tối đa.

Bà cụ Tô cầm bát mì trên tay, hiếm khi không càm ràm, chỉ lặng lẽ nhìn các con trai bà bận bịu nấu nướng.

Mấy người con của bà bận nấu mỳ cả ngày, bây giờ lại chuẩn bị một bàn đồ ăn khác. Tuy một số món khó do dì Ngô vừa dạy vừa nấu cùng, nhưng cũng đáng khen vì chính tay các con bà đã làm.

Hầu như tất cả đều là món ăn yêu thích của Ngọc Nhi khi còn sống...

Bà cụ Tô quay người, hai mắt đỏ hoe.

Buổi tối, Tô Dĩnh Nhạc, Tô Triều Vân và Tô Cẩn Mặc cũng trở về, cả nhà quây quần bên nhau.

Tô Cẩm Ngọc cảm thấy rất hài lòng, những nuối tiếc khi còn sống đã được các anh trai và cô con gái đáng yêu của cô bù đắp rồi.

Chẳng còn gì tiếc nuối nữa.

“Ngày mai là ngày 14 tháng 7, mình phải rời đi rồi.” Tô Cẩm Ngọc nhìn người nhà họ Tô, vẫn không nỡ xa họ.

Tay vịn cầu thang quen thuộc, phòng khách tầng một quen thuộc, hoa cỏ quen thuộc.

Con gái yêu quý của cô, các anh trai yêu quý của cô, bố mẹ yêu quý của cô……

Thực sự, cô không đành lòng rời đi….
Chương 283: Lời tạm biệt cuối cùng - Mẹ ơi, con muốn ăn thịt kho!

Sau khi ăn xong, bọn trẻ tung tăng nhảy nhót quanh phòng khách, hiếm khi tám anh em nhà họ Tô có dịp tụ tập đông đủ, đang ngồi dưới tầng một vừa trò chuyện vừa xem Hân Hân và Túc Bảo chơi đùa.

Bà cụ Tô nhìn xung quanh một vòng rồi im lặng lên lầu.

Trẻ con trong nhà đều đang ở đây, dù thiếu Ngọc Nhi nhưng lại nhiều thêm một Túc Bảo.

Giống như chẳng có gì thay đổi, nhà họ Tô lặng im năm năm đã quay về dáng vẻ rộn rã tiếng cười như lúc trước.

Gần đến mười bốn tháng bảy rồi, Ngọc Nhi của bà cũng sắp đi.

Bọn trẻ đều đang nấu đồ ăn cho Ngọc Nhi, cả bàn đều là món Ngọc Nhi thích, mấy đứa con trai của bả cũng bắt đầu học theo Túc Bảo thắp một nén nhang trước khi ăn cơm.

Không biết lúc bà còn sống có thể gặp lại Ngọc Nhi một lần không nhỉ?

Bà cụ Tô về phòng, lặng yên đứng trước cửa sổ, nhìn bóng đêm xa xăm ngoài kia.

Ông cụ Tô tháo kính lão, hỏi: “Sao thế bà?”

Bà cụ Tô khẽ đáp: “Không có gì.”

Ông cụ Tô bĩu môi, cái bà này, người gì càng già càng không hiểu nổi.

Mấy cô gái trẻ thì thôi không nói làm gì, bà đã lớn tuổi thế rồi, sao tâm hồn còn nhạy cảm thế?

Lúc này, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.

Bà cụ Tô tưởng là mấy người Tô Nhất Trần hoặc Túc Bảo, sắp xếp lại biểu cảm, quay về dáng vẻ bà cụ thích lải nhải lúc trước.

“Ai thế?” Bà vừa đi vừa hỏi: “Không phải mấy đứa đang chơi dưới đó à, sao, lại phá phách gì rồi hả?”

Cửa phòng vừa mở ra, con ngươi bà cụ Tô co rụt, cả người đứng sững như trời trồng!

Ông cụ Tô mãi không nghe thấy vợ mình nói gì, ngước mắt nhìn lên chỉ thấy bà cụ sững sờ trước cửa, trông dáng vẻ hệt như mất hồn.

Ông lập tức đứng dậy, nhíu mày hỏi: “Bà sao vậy? Hồn vía bay đi đâu rồi?”

Hay là gặp quỷ… Câu này thì ông cụ không dám hỏi.

Thế nhưng sau khi đi ra, trông thấy bóng người ngoài cửa, ông cụ Tô cũng sửng sốt y hệt.

Ngọc Nhi?

Ông cụ Tô ngơ ngác, tay chân cứng đờ, không dám nhúc nhích.

Chắc chắn mình bị hoa mắt rồi, nhưng nếu hoa mắt là có thể nhìn thấy Ngọc Nhi thì ông rất muốn hoa mắt thêm một chút nữa…

Bờ môi bà cụ Tô run rẩy, nước mắt cứ thế trào dâng khiến tầm nhìn nhòe đi.

Bà run run vươn tay ra, thật sự chạm tới gò má của Tô Cẩm Ngọc.

Tô Cẩm Ngọc nắm tay bà cụ Tô, nức nở: “Mẹ ơi…”

Bà cụ Tô không kiềm được nữa, nước mắt rơi tí tách từng hạt. Bà sợ mình khóc sẽ không nhìn Tô Cẩm Ngọc được nên vội vàng giơ tay lau nước mắt.

“Ngọc Nhi… Ngọc Nhi, con về rồi?” Bà cụ Tô vuốt ve gò má Tô Cẩm Ngọc, giọng nói run rẩy không che giấu được sự quan tâm của người mẹ: “Ngọc Nhi, con… Con đã ăn cơm chưa?”

Bà cụ Tô giống hệt như khi cô còn sống, cứ hỏi hết chuyện này đến chuyện khác: “Ở… bên kia, con có khỏe không?”

“Bình thường ăn cái gì? Có quần áo để mặc không con, có bị lạnh nhạt không?”

Viền mắt Tô Cẩm Ngọc ướt đẫm, nhẹ nhàng nói: “Mẹ ơi, con tốt lắm. Ăn uống đầy đủ, Túc Bảo thường xuyên cúng cơm cho con, con đều ăn hết… Hai hôm nay là rằm tháng bảy, quỷ môn quan mở nên con được lên đây… Cũng ăn được mì tôm thượng hạng, bánh nướng tổ ong và sữa tươi chiên của anh tư.”

“Mùi vị sữa tươi chiên rất độc đáo, với cả con còn ăn được sashimi cá hồi chưa bao giờ thử nữa…”

Bà cụ Tô vừa cười vừa khóc: “Con còn muốn ăn gì không, mẹ nấu cho con.”

Tô Cẩm Ngọc vốn định bảo không cần, cô ăn no rồi nhưng nghĩ một hồi lại nũng nịu: “Mẹ ơi, con muốn ăn thịt viên kho tàu của mẹ, thêm cay ạ!”

“Còn có cánh gà sốt tiêu nữa, con muốn ăn loại không xương dành cho mấy bà cụ không có răng í!”

Bà cụ Tô sửng sốt, không nhịn được phì cười, trong tiếng cười lại xen lẫn một chút nức nở.

Còn nhớ khi Tô Cẩm Ngọc còn bé đòi ăn cánh gà không xương sốt tiêu, bà đã nói với con gái ăn không ngon đâu con, sở dĩ cánh gà phải rút hết xương là vì chỉ có mấy bà cụ đã rụng hết răng rồi mới ăn món này thôi.

Không ngờ Tô Cẩm Ngọc vẫn còn nhớ rõ.

Bà cụ Tô xoa khóe mắt ướt át: “Được, mẹ làm cho con ăn. Khi trước cũng biết con thích ăn cay nhưng bệnh tật không cho phép nên mẹ đâu dám, sao lại nuôi ra con sâu tham ăn này chứ?”

Tô Cẩm Ngọc ôm chầm lấy cánh tay bà cụ Tô như bé gái, ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng vâng, con nằm mơ cũng muốn ăn! Thèm lắm!”

Lòng bà cụ Tô xót xa, cuối cùng bà cũng có cơ hội tự tay làm cho đứa con gái mình yêu thương nhất một bữa cơm.

Bà cụ không dám đòi hỏi gì nữa.

Ông cụ Tô vẫn đứng sững tại chỗ.

Tô Cẩm Ngọc ngoái đầu, vẫy tay gọi: “Ba ơi, đừng ở trong phòng nữa chán lắm, mau xuống đây!”

Ông cụ Tô mím môi, cuối cùng chỉ thốt được mấy chữ: “À… Được.”

Ông theo sát ngay sau, hai mắt cứ dán chặt vào người Tô Cẩm Ngọc không dám chớp.

Xưa nay ông chưa từng nằm mơ, thoáng chốc không thể phân biệt được trước mắt là hiện thực hay chỉ một giấc mộng.

Nếu là mơ, ông sợ mình đi nhanh quá, tiếng bước chân lớn quá sẽ khiến bản thân giật mình tỉnh lại.

Tô Cẩm Ngọc ôm cánh tay bà cụ Tô, ông cụ Tô thì đi sau lưng, ba người cùng nhau xuống lầu.

Tầng một đang náo nhiệt lập tức im lặng như tờ.

Tô Nhất Trần thả bàn tay cứng đờ xuống, không xem số liệu và văn kiện nữa.

Tô Tử Lâm đang kiểm tra bài tập của Hân Hân cũng ngẩng đầu lên.

Tối hôm qua mấy người đã gặp Tô Cẩm Ngọc không còn ngạc nhiên nữa, giờ chỉ tranh thủ từng giây từng phút ngắm em gái.

Thế nhưng ba người kia…

Tô Dĩnh Nhạc đang xiên một miếng trái cây kinh ngạc há hốc miệng, trái cây trên tay rớt thẳng xuống đất. Tô Cẩn Mặc dùng sức xoa mắt, Tô Vân Triều thì đứng phắt dậy, nhìn Tô Cẩm Ngọc bằng ánh mắt kỳ dị.

Mấy người lớn bỗng im lặng, Tô Tử Du ngẩng đầu, kết quả trông thấy người cô mình chỉ thấy qua ảnh chụp đang bay tà tà từ trên lầu xuống.

Cậu hoảng sợ ngồi bệt xuống đất, kết quả ngồi trúng miếng gỗ xếp hình, đau đến mức nhảy tót lên.

Tô Tử Tích đờ đẫn nhìn bóng trắng kia, sao đôi mắt này quen thuộc thế nhỉ? Trong đầu suy đoán đây là ai nhưng tay chân lại cứng đờ như tượng gỗ.

Hân Hân và Tô Tử Chiến thì ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Sao thế?

Mọi người bị làm sao thế?

Đều trúng Quỳ Hoa điểm huyệt hết rồi à?

Túc Bảo thả đồ chơi chạy tới, vui vẻ hỏi: “Bà ngoại ơi, bà muốn đi đâu thế ạ?”

Bà cụ Tô nắm lấy tay bé, nói: “Bà đi nấu thịt viên kho tàu cho mẹ con, còn có cánh gà không xương sốt tiêu nữa.”

Hai mắt Túc Bảo sáng lên, bé giơ tay: “Túc Bảo cũng muốn ăn!”

Tô Nhất Trần bước tới, rũ mắt: “Cay lắm, con ăn được không?”

Túc Bảo: “Dạ có, con ăn được!”

Bé phải nếm thử món mẹ thích ăn, như vậy về sau bé mới thể thay mẹ ăn hết những món mẹ thích được.

Vì thế cả nhà vừa ăn cơm no lại lần lượt nối đuôi nhau tới phòng bếp.

Một người băm thịt vo viên, một người rửa cánh gà, thêm một người pha sốt tiêu để ướp.

Cánh gà chần sơ qua nước sôi rồi nhúng qua nước lạnh, sau đó dùng kéo rạch một đường, rút xương.

Tô Dĩnh Nhạc, Tô Cẩn Mặc và Tô Vân Triều vẫn đang ngơ ngác ở cửa phòng bếp, lúc này trong đầu bọn họ sấm chớp đùng đùng, giống như trước mắt vừa mở ra một thế giới mới.

Trong thế giới đó… Lại có quỷ?

“Ngọc Nhi…” Tô Dĩnh Nhạc thấp giọng lẩm bẩm.

Nếu được nhìn thấy em gái, tam quan có sụp đổ thì đã làm sao?
Chương 284: Thế gian này có bao nhiêu người không kịp nói lời tạm biệt, thế này đã tốt lắm rồi

Trong phòng bếp, Tô Ý Thâm lấy ra một lọ tiêu ngâm không biết từ đâu, hỏi: "Mẹ, tiêu ngâm năm xưa còn ăn được không? Hình như để một hai năm rồi thì phải?”

Tô Tử Lâm tìm giỏ tre trong tủ: "Mẹ, giỏ tre ở đâu ấy nhỉ?"

Tô Lạc nhận nhiệm vụ sơ chế hành gừng tỏi làm gia vị nhưng tìm mãi không thấy tỏi băm sẵn đâu: “Mẹ, không có tỏi băm à?

Tô Nhạc Phi nóng nảy hỏi: "Mẹ ơi, xương gà này phải rút hết ra hở? Khó rút quá, để vậy gặm luôn được không?”

Ngoài cửa, Tô Dĩnh Nhạc, Tô Cẩn Mạc và Tô Vân Triều vô cùng cạn lời.

Có điều bọn họ không ở nhà quanh năm suốt tháng, muốn tìm đồ cũng chẳng biết tìm ở đâu…

Bà cụ Tô trừng mắt: "Thôi thôi, lăn hết ra ngoài giùm, đứa nào đứa nấy chỉ biết mẹ ơi mẹ ới thôi.”

Tô Cẩm Ngọc không nhịn cười lớn.

Cô lấy ra một cái giỏ tre từ tủ ngoài cùng bên trái, lại mở tủ treo lấy tỏi băm, nhân tiện nói: “Tiêu ngâm hai năm thì không ăn được, chẳng qua hũ này mẹ mới làm hai tháng trước thôi, hũ ban đầu đã đổ đi rồi!"

Sống lưng bà cụ Tô cứng đờ, động tác thái rau bỗng dừng lại.

Hai mắt bà cụ đỏ hoe, Túc Bảo đang cầm củ hành tây ngửa đầu hỏi: “Bà ngoại ơi, bà làm sao thế?”

Bà cụ Tô cười đáp: "Không có gì, mùi hành tây cay quá, xộc vào mắt..."

Túc Bảo tò mò dùng ngón tay khẩy khẩy củ hành tây.

Hành tây cay á? Hình như không phải mà!

Hành tây còn khiến người ta rơi nước mắt ư?

Kết quả, móng tay của bé đâm thủng vỏ hành tây, vị cay xộc thẳng vào mắt khiến nước mắt Túc Bảo lập tức rớt tạch tạch.

"Hu hu hu... Hành tây này biết cắn người.” Túc Bảo sụt sịt ném hành tây ra xa.

Mọi người vốn đang khó chịu khi thấy bà cụ Tô buồn, bỗng dưng tiếng khóc hức hức lên án hành tây sặc mùi trẻ con của cục bột nhỏ vang lên, bầu không khí lập tức sáng sủa lại.

Bà cụ Tô nhanh chóng nhặt hành tây lên: "Trẻ con đừng đụng vào hành tây, lát nữa không được dụi mắt biết không?"

Túc Bảo: "Con dụi mất rồi!”

Vừa nãy cay quá nên bé giơ tay lên dụi mắt, tuyệt vời, giờ thì khóc như mưa.

Hân Hân cầm khăn giấy chạy vào: "Đây đây, chị lau cho em!”

Tô Tử Du cầm khăn mặt, cau mày nói: "Khăn giấy khô sao mà lau ra, phải dùng khăn lông ướt!”

Tô Cẩm Ngọc vừa tức giận vừa buồn cười, cô nắm lấy tay Túc Bảo: "Đi thôi, mẹ dẫn con đi rửa mắt!"

Bởi vì khúc nhạc đêm này, sự xuất hiện bất ngờ của Tô Cẩm Ngọc cũng biến thành niềm vui ấm áp.

Sau khi giúp Túc Bảo rửa mắt, mấy đứa trẻ tay trong tay chạy vào bếp gây chuyện... Không, là giúp đỡ.

Tô Cẩm Ngọc đứng ngoài cửa, khẽ gọi: "Anh ba."

Thật sự quá hạnh phúc... Con gái là tiểu Diêm Vương, cho cô và gia đình một cơ hội đoàn tụ cuối cùng.

Bởi lo lắng Kỷ Trường sẽ phải chịu trách nhiệm, cô đã trực tiếp đi gặp mấy lão đầu dưới địa phủ. Bình thường theo luật thì người đã mất không thể gặp mặt người nhà, nhưng mấy lão đầu kia bị cô dây dưa đến phiền, đều nhắm một mắt mở một mắt làm bộ như không thấy.

Tô Dĩnh Nhạc mím môi, nhẹ nhàng xoa đầu Tô Cẩm Ngọc, cười nói: "Đã lâu không gặp, em gái."

Đôi mắt Tô Cẩm Ngọc cong cong lấp lánh ý cười: "Đã lâu không gặp, anh ba!"

Sau đó cô lại nhìn sang bên cạnh: "Anh sáu, động cơ bước của anh thành công chưa? Đây là bí mật tối cao đó! Anh bảy, anh nhớ chú ý an toàn… Đặc công thời hòa bình sẽ nguy hiểm hơn nhỉ?”

Tô Vân Triều ừ một tiếng, cười tươi như anh trai hàng xóm: “Ngọc Nhi vẫn còn nhớ anh bảy làm công việc gì à?”

Tô Cẩm Ngọc lẩm bẩm: "Đương nhiên rồi!”

Tô Vân Triều tiến lên, ôm Tô Cẩm Ngọc thật chặt: "Anh cảm giác em béo hơn một chút rồi."

Tô Cẩm Ngọc tự hào giơ cánh tay lên: "Đúng không? Sau khi chết, em đã làm việc rất chăm chỉ để lấy lại vóc dáng đấy.”

Tô Cẩn Mặc không nhịn được bật cười.

Bữa khuya trước khi đi ngủ gồm có thịt viên kho cay, đùi cừu nướng thì là và cánh gà không xương sốt tiêu.

Túc Bảo ăn hăng say đến mức toát hết mồ hôi, miệng cứ hít hà không ngừng, vừa ăn vừa uống nước.

Mộc Quy Phàm vẫn luôn như người vô hình từ nãy đến giờ thấy vậy không nhịn được nói: “Ăn cay không được thì đừng ăn nữa con.”

Vốn dĩ anh không định làm phiền người một nhà họ Tô đoàn tụ, sự tồn tại của anh khá dư thừa trong tình huống này.

Ai ngờ Túc Bảo cứ nằng nặc kéo anh ra khỏi phòng.

Túc Bảo nốc gần nửa bình nước mới dừng lại, khó hiểu hỏi: “Vì sao cay cắn người nhưng càng ăn lại càng nghiện nhỉ?”

Mọi người phì cười, sau này lại thêm một nhóc tham ăn rồi.

Mộc Quy Phàm nhúng cánh gà sốt tiêu qua nước mấy lần mới đưa cho bé: “Bởi vì cay là một loại xúc giác chứ không phải vị giác, rất dễ gây nghiện, trẻ con không nên ăn nhiều.”

Túc Bảo gặm cánh gà, lại hỏi: “Vì sao ạ, vì sao trẻ con không được ăn nhiều?”

Bà cụ Tô buồn cười nói: “Con chưa từng ăn cay, bỗng chốc ăn nhiều quá sẽ đau bụng đấy.”

Tô Nhạc Phi hì hục gặm cánh gà, bổ sung: “Không chỉ đau bụng, ngày mai lúc con giải quyết nỗi buồn, mông nhỏ cũng đau luôn á!”

Túc Bảo sợ ngây người.

Thật đáng sợ!

Cây ớt cắn miệng đã đành, còn cắn bụng, cắn mông nữa á?

Thậm chí khi người ta giải quyết nỗi buồn cũng không tha?

Bé con vội vàng thả cánh gà xuống: “Không ăn, Túc Bảo không ăn nữa đâu!”

Dừng một lát, bé lại bổ sung: “Sáng mai bé ăn sau!”

Mẹ thích món này, bé phải ăn giúp mẹ!

Mọi người cười phá lên, mãi đến gần mười hai giờ đêm mới không cam lòng tản đi.

Thời khắc tạm biệt cuối cùng, Tô Cẩm Ngọc lại không thấy tiếc nuối mấy, qua mười hai giờ là quỷ tiết, bầy quỷ tràn lên nhưng cô phải đi xuống.

Tô Cẩm Ngọc ở trong phòng bà cụ Tô, tâm sự với mẹ mình rất lâu đến khi bà cụ không chống đỡ nổi thiếp đi, cô mới lặng yên đứng dậy.

“Mẹ ơi nhớ chú ý sức khỏe nhé!” Tô Cẩm Ngọc nhẹ nhàng nói: “Ngọc Nhi mãi mãi yêu mẹ.”

Cô lại nhìn sang ông cụ Tô: “Ba cũng giữ gìn sức khỏe, phải dỗ dành mẹ vui nhiều một chút, Ngọc Nhi mãi mãi yêu ba.”

“Ngọc Nhi đi đầu thai đây… Ba, mẹ, tạm biệt.”

Tô Cẩm Ngọc nhìn hai ông bà lần cuối, dứt khoát xoay người rời đi.

Sau khi cô đi, khóe mắt bà cụ Tô ứa nước mắt, không thể kìm được tiếng nức nở.

Ông cụ Tô giơ tay giúp bà lâu đi, lẩm bẩm: “Trên đời này làm gì có bữa tiệc nào không tàn, ngay cả vầng trăng cũng có lúc tròn lúc khuyết cơ mà.”

Vốn không có cơ hội gặp lại, giờ có thể chào tạm biệt nhau, như vậy đã quá tốt rồi.

Có biết bao nhiêu người không kịp nói lời tạm biệt, cứ thế vương vấn tiếc nuối cả đời.

Con cái đều đã lớn khôn, muốn đi xa… Cứ xem như Ngọc Nhi rời nhà, đến một nơi rất xa, rất xa thôi…

Tô Cẩm Ngọc ra cửa, thấy tám anh trai đều im lặng ngồi dưới lầu.

Túc Bảo đã sắp gục, bé giơ hai ngón tay chống mí mắt lên.

“Cậu cả ơi… Túc Bảo cần băng dính.” Bé con buồn ngủ díp mắt lí nhí bằng giọng sữa mềm mại, rõ ràng mắt không nổi nữa nên mới tìm băng keo dán mí mắt lên.

Bé vừa dán xong đã thấy mẹ bay xuống, cục bột nhỏ lập tức lao tới: “Mẹ ơi, mẹ phải đi rồi ạ?”

Tô Cẩm Ngọc yêu thương xoa đầu nhỏ của con gái: “Sau này con nhớ phải nghe lời ông bà ngoại và các cậu nhé.”

Dừng một lát, cô lại bổ sung: “Nghe lời ba con nữa.”

Mộc Quy Phàm đang đứng tựa lưng vào cửa phòng trên tầng hai, nghe vậy thì khẽ mím môi.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom