• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm (9 Viewers)

  • Chương 257-258

Chương 257: Số 602 tòa nhà số 7

Tô Cẩm Ngọc tỏ vẻ khó hiểu: "Bên đó xảy ra chuyện gì vậy bà?"

Bà cụ nhìn trái phải rồi lại gần Tô Cẩm Ngọc: "Bà nói cho cháu biết... chỗ đó xui xẻo lắm. Đừng qua bên đó."

Tô Cẩm Ngọc: "Hả? Có chuyện gì vậy ạ? Bà kể thêm đi?"

Hai người châu đầu ghé tai, miệng mấp máy, vừa bận nói chuyện lại thỉnh thoảng liếc nhìn tòa nhà số 7, trông rất có khí chất của các camera chạy bằng cơm ở đầu thôn, chỉ thiếu ở chỗ trong tay họ không có hạt dưa thôi.

“Tòa nhà đó bây giờ bị coi là toà nhà nguy hiểm, không ai được sống ở đó nữa nên giờ nó rách nát lắm.”

"Chỉ là nguyên nhân thực sự không phải như vậy. Mười mấy năm trước bên đó vẫn có người ở, là ngôi nhà ở tầng sáu..."

Tô Cẩm Ngọc xen ngang: "602 ạ?”

Bà cụ: "Đúng đúng, chính là căn phòng đó đấy, trước đây có mấy người đàn ông sống ở đó nhưng họ không phải người bản địa ở đây."

"Họ nói giọng vùng khác, là người từ nơi khác đến đây làm ăn, còn mở sạp bán hàng trong khu dân cư. Chủ nhà không cho bày sạp, thế là bọn họ đánh người luôn, thực sự không biết điều tí nào hết."

Túc Bảo không biết lấy ở đâu ra một nắm hạt dưa, nói chen vào: "Ghế gớm thế cơ à?"

Trạng thái tinh thần của Tô Tử Du lập tức căng thẳng, ghê gớm (hung)? Đất này đại hung rồi!

Đúng là có ma mà!

Bà cụ khịt mũi lạnh lùng nói: "Lại chả không à? Bọn họ không chỉ đánh chủ nhà, mấy đứa thấy quầy bán quà vặt ở tòa nhà số 3 lúc nãy rồi đúng không? Bọn họ còn cướp cả quầy bán quà vặt, đuổi ông chủ cũ đi, tự mình mở hàng đấy."

“Chúng ta không mua bất cứ thứ gì của bọn họ, thế là bị họ đe dọa.”

Như đang nhớ lại trải nghiệm vô cùng tồi tệ, trong mắt bà cụ hiện lên vẻ căm thù.

Tô Cẩm Ngọc cau mày, những người này thật đúng là đám xấu xa.

Tại sao không có ai đứng ra can thiệp?

Tô Cẩm Ngọc đưa ra nghi vấn của mình: “Quá đáng thế mà không có người đứng ra can thiệp à?”

Giọng điệu của bà cụ có chút kìm nén: "Không có..."

“Bọn họ chiếm đoạt quầy quà vặt, ép mua ép bán, về sau bọn họ không hài lòng khi chỉ kiếm được số tiền ít ỏi đó."

"Sau đó, bọn họ bắt đầu chiếm đoạt những không gian còn bỏ trống trong khu dân cư. Lúc đó, khi đó nhà chúng ta có xe máy, xe ba bánh các loại, bình thường vẫn hay để miễn phí ở sân bên dưới nhà mình."

"Bọn họ quy định khoảng đất trống bên dưới nhà không phải của chúng ta, chúng ta phải trả tiền để xe."

"Sau này còn quá đáng hơn nữa, bọn họ chặn chúng ta ở cửa, nói rằng chúng ta phải chứng minh rằng chúng ta đã sống ở đây đã rồi mới được vào, mà làm thế nào để chứng minh? Mọi người phải nộp đơn xin thẻ cư trú từ họ, bên trên có ghi tên tuổi của mình, còn viết nghề nghiệp của mình để chứng minh rằng mình là một công dân tốt nữa...”

Tô Cẩm Ngọc mở to mắt kinh ngạc: "Không phải chứ? Xảy ra chuyện thế này mà không ai gọi cảnh sát ạ?"

Bà cụ giận dữ nói: “Bọn họ là một tập đoàn làm ăn phi pháp, tàn nhẫn lại xảo quyệt... khi ấy không ai làm gì được bọn họ.”

Khu dân cư cứ vậy mà vật lộn để sinh tồn dưới sự áp bức của đám người đó, không ít người đã phải bỏ việc để đi khiếu nại, vì để lật đổ bọn họ.

Để ra oai phủ đầu với những người này, đám đàn ông đó đã bắt nhốt người già, phụ nữ và trẻ em nhà họ.

“Họ bị nhốt ở tòa nhà số 7 kia kìa.” Bà cụ nhìn về phía tòa nhà đó.

Túc Bảo, Hân Hân, Tô Tử Du và Tô Tử Tích không kìm được trở nên căng thẳng, hỏi: "Sau đó thì sao ạ?"

Bà cụ nhìn cô bé, cuối cùng vẫn nói: “Sau đó mọi người bắt đầu đánh nhau với bọn họ... Để răn đe những kẻ dám chống cự, bọn họ... đã giết chết tất cả người già, trẻ em và phụ nữ rồi.”

Ánh mắt bà cụ dần trở nên u ám: "Đến cả trẻ con mà bọn chúng cũng không buông tha, đêm hôm đó đã chết tất thảy ba mươi người!"

Khi chuyện trở nên nghiêm trọng, cuối cùng những người đàn ông đó cũng bị bắt và bỏ tù.

Tô Cẩm Ngọc lẩm bẩm nói: "Không thể nào... chuyện này hơi quá rồi đấy, chết tận ba mươi người... Thật khó mà tin nổi..."

Trên đời sao lại có chuyện bi kịch như vậy chứ?

Bà cụ mím môi: “Lại chả? Vì quá khó tin nên không ai dám tin. Cho đến tận khi ra tòa, bọn họ vẫn còn ngụy biện, nói rằng con số ba mươi này thật vớ vẩn, sao họ có thể giết nhiều người như vậy được?"

"Phải cho đến khi bằng chứng được đưa ra trước mặt bọn họ, những kẻ khốn nạn đó lại nói rằng họ chỉ đang cố gắng giáo dục đứa em trai không vâng lời của mình, nói rằng bọn họ có quan hệ thân nhân với khu dân cư, mà những người khiếu nại kia đều là em trai của bọn họ, bọn họ rất đau lòng vì em trai lầm đường lạc lối, nên mới muốn dạy dỗ chúng ta.”

Bà cụ nói đến đây thì không khỏi cười mỉa mai.

Hạt dưa trong tay Túc Bảo loạch xoạch rơi xuống đất, bé không còn lòng dạ nào mà nhặt lên nữa, khuôn mặt nhỏ vô thức nhăn tít lại.

Tô Cẩm Ngọc hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn: "Sao chuyện lớn như vậy mà cháu chưa nghe ai nói bao giờ nhỉ?"

Bà cụ lắc đầu: "Chuyện qua lâu lắm rồi nên cũng dần bị lãng quên. Thậm chí có mấy đứa con cháu nhà chúng ta còn nghi ngờ liệu đó có phải là sự thật hay không. Dù sao cũng là ba mươi người đã chết chứ không phải ba người."

Sau đó những kẻ ác nhân đó bị xử tử.

Ngược lại, con cái của đám ác nhân đó lại rất tức giận, không những không thừa nhận việc các bậc cha chú nhà mình đã giết người, mà còn cho rằng người trong khu dân cư đã vu oan cho cha chú mình.

Tô Cẩm Ngọc vẫn im lặng, chẳng trách căn nhà số 602, tòa nhà số 7 luôn bị chăng dây đỏ và dán đầy những tấm bùa chú màu vàng.

Trong một khu dân cư náo nhiệt như vậy, nhưng không ai thấy có gì đó không ổn, hóa ra là vì nguyên nhân này.

Sau khi tìm ra sự thật về số 602 tòa nhà số 7, Túc Bảo và Tô Cẩm Ngọc quay về tìm Kỷ Trường.

Thấy trời đã tối, bà cụ khom lưng gọi cháu trai mình về nhà.

Có người lấy làm lạ hỏi bà sao thì thầm to nhỏ với mấy đứa trẻ lâu như vậy, bà cụ sửng sốt, đang định nói thì có một chàng trai trẻ đi tới, vui vẻ nói rằng quê hương của bà cụ đã bị phá bỏ để di dời, được đền bù mấy những chục triệu!

Đám người lập tức quên luôn chuyện này, bà cụ cũng vui vẻ vội vã chạy về nhà.

Túc Bảo hỏi: "Sư phụ, chuyện này có liên quan gì đến nhà tù không?"

Kỷ Trường nói: “Nhà tù giam giữ đám quỷ xui xẻo, cũng chính là nhà tù đã giam giữ những kẻ bất lương ở số 602 lúc trước."

Nhà tù mà đám quỷ xui xẻo không thể rời khỏi có liên quan đến những kẻ ác nhân đó.

"Nhà tù bát phương đã bị ta trấn áp, hẳn là muốn nhốt âm hồn của đám ác nhân đó, để bọn chúng vĩnh viễn không thể đi đầu thai kiếp khác. Đây chính là nguyên nhân quỷ xui xẻo bị nhốt trong nhà tù, không có cách nào rời khỏi."

Túc Bảo chợt hiểu ra.

"Nhưng bây giờ số 602 lại có âm khí hội tụ, vậy nên chúng ta phải tìm ra nguyên nhân."

Túc Bảo hỏi: "Sư phụ, người không vào xem thế nào ạ?"

Kỷ Trường không nói gì, cúi đầu nhìn bé, nói: "Sư phụ xem là chuyện của sư phụ, có những thứ con phải tự mình đi xem mới được."

Túc Bảo đã hiểu rồi.

Vì trời tối rồi nên Tô Nhất Trần tìm tới, nghe Túc Bảo nói muốn đến căn nhà số 602 xem xét thêm, không hỏi han gì đã lập tức đi cùng bé lên đó.

Tòa nhà số 7 nằm ở tận cùng phía tây của cộng đồng, cách tòa nhà số 6 gần đó nhất là một sân chơi nhỏ.

Cỏ dại trên sân chơi mọc um tùm, có thể thấy có rất ít người tới đây.

Trong tòa nhà tối tăm chỉ có tiếng bước chân của Tô Nhất Trần và Túc Bảo, Tô Nhất Trần lấy điện thoại di động, bật đèn flash lên rồi đi lên lầu.

Kẹt...

Không biết cánh cửa nào bị gió thổi tung, nghe thấy tiếng động trong trời đêm tĩnh lặng này mà da đầu muốn tê rần.

Tô Tử Du lơ đãng ngẩng đầu lên nhìn, đồng tử sợ hãi co lại, hét lớn ôm lấy cánh tay Túc Bảo: "Em, em gái ơi!"
Chương 258: Nhìn em gái bằng ánh mắt ngưỡng mộ

Túc Bảo vỗ vỗ Tô Tử Du, nói: "Đừng sợ, có em ở đây rồi."

Tô Tử Tích đang giơ máy ảnh cũng đứng hình.

Chỉ có Hân Hân vẫn luôn không trong trạng thái là ngơ ngác không hiểu có chuyện gì xảy ra: "?"

Sao thế?

Rốt cuộc ở đây có chuyện gì vậy?

Không phải chỉ là một cánh cửa bị mở thôi sao?

Tô Nhất Trần cau mày, cảm thấy không khí xung quanh trở nên lạnh hơn, thấp giọng nói: “Túc Bảo?”

Túc Bảo nói: "Cậu cả cứ yên tâm, có sư phụ ở đây rồi, sẽ không có chuyện gì đâu."

Tô Nhất Trần cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe tin có Kỷ Trường ở đây, nhưng đột nhiên Tô Tử Tích lại ném máy ảnh trong tay cho anh, lắp bắp nói: "Cậu, cậu cả, cậu cả cầm đi..."

Tô Nhất Trần nhận lấy máy ảnh, muốn anh cầm thì anh cầm thôi, dù sao thì đúng là máy ảnh của Tô Tử Du không tầm thường, bởi Tô Tử Tích vẫn còn là trẻ con, anh cũng có thể hiểu được...

Trong khi suy nghĩ, Tô Nhất Trần liếc nhìn hình ảnh, thấy trong máy ảnh chụp được cả đống người.

Bên cạnh cánh cửa vừa bị gió thổi tung, già trẻ lớn bé của cả một gia đình lẳng lặng đứng đó...

Khuôn mặt họ khô héo mà vô hồn, hai tay buông thõng bên hông, mắt nhìn thẳng về phía bên này.

Những ngón tay của anh khẽ run lên...

Thế là đội ngũ đổi thành Túc Bảo dẫn mọi người đi lên, Tô Tử Du nhìn thẳng tắp, biến mình thành mắt lác, dáng đi của Tô Tử Tích trở nên cứng đờ, tay chân lóng ngóng.

Tô Nhất Trần cầm máy ảnh nhưng không dám nhìn vào màn hình, mắt cũng nhìn thẳng tắp.

Chỉ có Hân Hân là than thở: "Túc Bảo, chúng ta phải leo bao lâu nữa thế? Chẳng vui chút nào, cũng chẳng có gì cả. Chị mệt sắp chết rồi, không leo nổi nữa đâu..."

Túc Bảo ngắt lời cô nhóc, nói: "Tới rồi nè!"

Họ lại đến cửa căn nhà số 602 trên tầng sáu lần nữa.

Cánh cửa nhà số 602 không biết đã mở ra từ khi nào, tờ giấy màu vàng treo trên sợi dây đỏ rung lên xào xạc.

Đột nhiên Tô Tử Du nghe thấy tiếng chuông quen thuộc, leng keng.. leng keng...

Túc Bảo nói: "Vào thôi."

Tô Tử Du sợ tái mặt: "Anh, anh, anh không cần đi vào đúng không?"

Túc Bảo gật đầu: "Được chứ, vậy anh chờ bên ngoài nhé."

Tô Tử Du liếc nhìn qua, thấy có mấy bóng người bay lơ lửng trên hành lang...

Không biết tại sao, bọn họ đều nhìn thẳng vào cậu, còn có một bà già giọng khàn khàn đang cố gắng nói: "Cô... bé..."

Da đầu Tô Tử Du tê rần, vội vàng nói: "Bỏ đi bỏ đi, anh cũng vào, em gái đi đâu anh theo đó..."

Bên kia, Tô Tử Tích vẫn nín thinh không nói câu nào.

Tô Tử Du không khỏi càng thêm ngưỡng mộ, thế mà lúc này anh họ lại bình tĩnh như vậy, bình thường mình đánh giá thấp anh ấy rồi.

Chỉ có Hân Hân không hề hay biết gì, nói: “Bên trong tối quá, chị sợ có chuột.”

Tô Tử Du nghĩ thầm trong lòng lúc này mà chuột còn là vấn đề hả?

Theo lời bà cụ nói thì những thứ trong nhà này rất có thể là hồn ma của những kẻ ác nhân thất đức đó.

Túc Bảo an ủi nói: "Chị cứ yên tâm, nơi này là đất chết, sẽ không có chuột đâu."

Hân Hân: "Ồ...!"

Đất chết nghĩa là gì? Đất còn chia ra sống chết nữa hả?

Bước vào nhà, Tô Nhất Trần giơ điện thoại lên soi một vòng thì thấy bàn ghế bên trong đã đổ nát, có vẻ như trước kia ở đây đã từng xảy ra đánh nhau, chân bàn ghế đều gãy hết, mọi thứ rơi lung tung khắp mặt đất.

Cuối phòng khách có một cái bàn vẫn đứng rất vững, không hề bị hư hại gì, mượn ánh đèn có thể nhìn thấy có bốn thứ gì đó đứng bên trên, phía trước mơ hồ có một bóng đen.

Tô Tử Du vội vàng nhìn quanh bốn phía, kỳ lạ là trong phòng này không có ma quỷ gì cả, cậu vừa ném lưới bắt quỷ ra ở cách cửa không xa, thỉnh thoảng lại nghe leng keng một tiếng, nhưng bên trong lại không có cái gì.

Có lẽ nào là lưới bắt quỷ của cậu không hoạt động không? Lúc chế tạo ra nó có vấn đề gì hả?

Dù sao thì chỉ cần nơi này không có quỷ là được... Tô Tử Du thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này thình lình vang lên một tiếng soạt!

Rèm cửa sổ bất ngờ bị kéo ra.

Tô Tử Du sợ hãi nhảy dựng lên: "U hu hu, ba ơi!"

Cậu nhào vào lòng Tô Nhất Trần, đập mạnh đầu vào đúng giữa háng Tô Nhất Trần...

Tô Nhất Trần lập tức rên lên.

Cái thằng quỷ sứ này!

Tô Tử Tích đứng đơ ra ngay tại chỗ, Hân Hân cũng giật mình, mặt mũi tái nhợt nhìn bóng dáng nhỏ bé bên cửa sổ.

Túc Bảo ngây thơ chớp mắt: "Là em nè!"

Mọi người: “..."

Đúng thật là, tự mình dọa mình, sợ chết khiếp đi được...

Tấm rèm mục nát giũ ra rất nhiều bụi, mọi người đều phải che mũi bịt miệng. Xuyên qua ánh sáng lờ mờ bên ngoài, cuối cùng họ cũng nhìn rõ thứ đang đứng thẳng trên bàn là cái gì...

Là bốn tấm bài vị!

Dưới ánh trăng mờ tối, bốn tấm bài vị lặng lẽ dựng thẳng ở đó, phía trước còn bày một đĩa trái cây, những quả táo đỏ tươi khiến cho những tấm bài vị màu đen trông càng lạnh lẽo ghê rợn hơn.

Tô Tử Du dựng tóc gáy, nhìn bốn tấm bài vị trên bàn, sợ đến mức suýt nữa thì tè ra quần.

"Là... là ai làm thế? Ai lại biến thái đến mức đặt bốn tấm bài vị ở đây thế này?" Cậu tức giận nói.

Sắc mặt Hân Hân dần thay đổi, bài vị... chỉ có người chết rồi mới có bài vị!

Cuối cùng Hân đầu to cũng phản ứng lại.

Cô nhóc run rẩy tiến lên mấy bước, nắm lấy cánh tay của Tô Tử Tích ở gần mình nhất.

"Anh ơi, em sợ!" Hân Hân nức nở.

Giọng Tô Tử Tích cũng run run: "Đừng... đừng kéo anh! Anh cũng sợ!"

Kỷ Trường bay đến một bên, nói: "Túc Bảo, đi lấy bốn tấm bài vị kia xuống đi."

“Dạ!” Túc Bảo chạy tới, kéo một chiếc ghế bị gãy chân qua.

Bé lảo đảo đứng lên ghế, chiếc bàn này là một bàn thờ bằng gỗ mun siêu nặng, cũng rất cao, Túc Bảo không với tới.

Tô Nhất Trần lập tức tiến lên, một tay ôm lấy Túc Bảo, tay kia lấy mấy tấm bài vị xuống.

Đèn flash của điện thoại di động trong tay anh nhấp nháy, chiếu sáng trần nhà, chỉ thấy bốn khuôn mặt dán chặt lên trần nhà...

Khi nhìn thấy mấy người họ, bốn khuôn mặt đều nở nụ cười quỷ dị, thoáng chốc lao về phía họ.

Lần này không chỉ có Tô Tử Du mà Tô Tử Tích và Hân Hân cũng hét lên.

Tô Tử Tích: "Đậu má, aaa! Cái đậu má nó!"

Tô Tử Du: "Ba ơi! Em gái ơi!"

Hân Hân: "Hu hu hu... Túc Bảo ơi, cứu chị! Hu hu..."

Dường như Túc Bảo đã chuẩn bị sẵn, bé vung tay lên, một chiếc la bàn bát quái như trăng tròn bay ra, đồng thời lưới Phược Linh cũng nhanh chóng bắn ra.

La bàn bát quái trấn áp hai khuôn mặt, lưới trói buộc linh hồn bắt được một kẻ vừa chạy sang bên trái trong số chúng.

Còn có một kẻ rất gian xảo từ trượt trên mặt đất, chuẩn bị lao ra ngoài cửa.

"Chạy đâu cho thoát!"

Túc Bảo hét lớn, lao tới và giẫm lên cái mặt kia.

"A!"

Cái mặt kia hét lên một tiếng, thoáng chốc đã bị giẫm cho co lại thành một quả bóng.

Túc Bảo hừ một tiếng, hai tay chống nạnh, từ trên cao nhìn xuống nó, nói: "Chạy đi! Có giỏi thì mày chạy tiếp đi!"

Tô Tử Du, Tô Tử Tích, Hân Hân mắt chữ A mồm chữ O.

Đây... đây là em gái của bọn họ ư?

?▽?
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom