• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm (10 Viewers)

  • Chương 239-242

Chương 239: Báo ứng của Vệ Uyển

Tô Cẩm Ngọc cười gần chết, nói: “Lời của Túc Bảo hẳn là có ý nói rằng khi lớn lên con bé sẽ chăm chỉ kiếm tiền, giúp đỡ Hân Hân.”

Túc Bảo gật đầu như gà mổ thóc.

Đúng nha đúng nha~ Vẫn là mẹ hiểu cô bé.

Hân Hân ngẩn người, chẳng hiểu chuyện gì, nói: “Chị có buồn đâu!”

Cô bé nói tiếp: “Ba chị nói có thể nhớ mẹ vì trẻ con nhớ mẹ là chuyện rất đỗi bình thường, nhưng không nên đi thăm mẹ.”

“Vì mẹ chị làm chuyện xấu nên mẹ phải nhận sự trừng phạt thích đáng. Con người không thể sống vô pháp vô thiên được.”

Túc Bảo khẽ chớp đôi mắt, hình như bé hiểu rồi.

Nhớ mẹ và đi gặp mẹ, không phải chỉ có thể chọn một trong hai.

“Woa! Chị Hân Hân ngày càng thông minh, em thấy chị tuyệt lắm đó!” Túc Bảo rất vui vì đã nghĩ thông suốt chuyện này.

Được Túc Bảo xuýt xoa khen ngợi, cả người Hân Hân lâng lâng, cô bé vui vẻ nói: “Thật à thật à? Chị cũng cảm thấy dạo này chị ngày càng thông minh! Em nhìn xem có phải não chị to hơn chút không nè?”

Túc Bảo vạch tóc Hân Hân ra: “Không thể nhìn thấy não bên trong đâu ạ!”

Hân Hân nói: “Vậy em nhìn đầu chị đi, có phải đầu chị to hơn chút rồi không?”

Túc Bảo nhìn kỹ rồi nói: “Hình như to hơn thật!”

Hân Hân đắc ý nói: “Sau này cứ gọi chị là Hân đầu to nhé!”

Túc Bảo: “Dạ, dạ! Chị Hân Hân đầu to!”

Hân Hân vui mừng đáp: “Ừ!”

Tô Nhất Trần, Tô Cẩm Ngọc, Kỷ Trường đồng loạt giật khóe môi.

Trẻ con vẫn luôn ngây thơ đơn thuần như vậy.

Hân Hân không biết rằng, sau này cô bé sẽ hối hận vì tự đặt cho mình cái tên như vậy.

Hai cô bé tíu ta tíu tít nắm tay nhau chạy vào nhà.

Ánh mắt Tô Nhất Trần chan chứa sự dịu dàng.

Sau khi Túc Bảo đến, Hân Hân đã có bạn đồng hành.

Về đến thư phòng, vẻ rạng rỡ trên mặt Tô Nhất Trần mới vơi bớt, ánh mắt anh lại trở nên rét lạnh và tràn đầy sát khí.

Anh toan gọi điện kêu người ‘chăm sóc chu đáo’ cho Vệ Uyển trong tù giam.

Chợt nghe thấy tiếng cửa mở cạch một tiếng, Túc Bảo thò đầu vào.

“Cậu cả, có phải cậu định làm chuyện xấu không ạ?” Cô bé con hỏi.

Tô Nhất Trần cúp điện thoại, nói: “Không hề.”

Tô Cẩm Ngọc dẩu môi: “Mẹ còn không hiểu cậu cả của con sao? Chắc chắn cậu con muốn kêu người dạy dỗ Vệ Uyển đó mà.”

Tuy cô rất tức giận, nhưng cô không muốn anh cả dính chút vết nhơ vì Vệ Uyển.

Tô Cẩm Ngọc nói: “Túc Bảo, kêu cậu cả của con đừng làm chuyện dại dột.”

Báo thù ấy hả, ai nói chỉ người sống mới làm được?

Một mình quỷ hồn là cô đã có thể hù chết Vệ Uyển rồi!!

Túc Bảo được Tô Nhất Trần bế ngồi trên đùi anh, cô bé cố giơ tay xoa đầu Tô Nhất Trần: “Cậu cả phải ngoan nha, đừng làm chuyện dại dột.”

Tô Nhất Trần bất đắc dĩ nhìn Túc Bảo: “Con lại biết cậu cả tính làm gì à?”

Túc Bảo chỉ tay sang bên cạnh: “Mẹ con nói mẹ còn không hiểu cậu ư?”

Sống lưng Tô Nhất Trần hơi cứng lại, anh hỏi: “Bây giờ mẹ con đang ở bên cạnh à?”

Thực ra lúc ở phòng thăm tù ban nãy, có một khoảnh khắc anh đã ghen tị với Vệ Uyển.

Ít ra cô ta có thể nhìn thấy Ngọc Nhi.

Người mà cô ta khiếp sợ lại chính là người mà nhà họ Tô muốn gặp cũng chẳng gặp được.

Túc Bảo bỗng duỗi tay rồi đẩy mí mắt Tô Nhất Trần lên: “Đây, cậu cả nhìn đi ạ.”

Tô Nhất Trần vừa mất cảnh giác một chốc mà mí mắt đã bị đẩy lên??

Trong tầm nhìn mơ hồ, anh chợt phát hiện ra một người đứng bên cạnh, người đó nói: “Túc Bảo, con đừng chọc vào mắt cậu cả của con! Không nhìn thấy được cũng kệ đi, chẳng phải sư phụ con đã nói nếu mẹ gặp gỡ người nhà thì sẽ ảnh hưởng tới con….”

Tô Cẩm Ngọc còn chưa dứt lời thì đã nghe thấy một giọng nói trầm khàn: “Ngọc Nhi!”

Tô Cẩm Ngọc ngẩn người, nhìn về phía Tô Nhất Trần: “Anh cả, anh có thể trông thấy em rồi à?”

Xa cách 5 năm, hai anh em lại có thể tận mắt nhìn thấy nhau.

Tô Cẩm Ngọc bỗng nhiên không nói nên lời.

Cổ họng Tô Nhất Trần như bị nhét một cục bông gòn, anh im lặng hồi lâu, chỉ lặng lẽ nhìn Tô Cẩm Ngọc.

Cô em gái mà họ yêu thương hơn nửa cuộc đời giờ đã trở thành một quỷ hồn…

Nghĩ tới đây, trái tim Tô Nhất Trần lại nhói đau.

Chẳng biết từ lúc nào, Túc Bảo đã lặng lẽ đi ra cửa rồi khẽ đóng cửa lại.

Mẹ và cậu cả chắc chắn sẽ có rất nhiều lời muốn nói, cô bé là một đứa trẻ hiểu chuyện, lúc này nên ngoan ngoãn rời đi, để lại không gian cho họ.

Cô bé con vui vẻ chạy đi tìm bà cụ Tô.

Bà cụ Tô đang luyện kiếm, hai má ửng hồng, nếu không tận mắt nhìn thấy, sẽ không ai tin rằng bà cụ trước mặt chính là bà cụ ngồi xe lăn suốt một thời gian dài trước đây!

"Sao vậy con?" Nhìn thấy Túc Bảo chạy tới, bà cụ Tô thở hổn hển hỏi: "Túc Bảo của chúng ta vừa làm gì mà mệt thế này?"

Túc Bảo đáp: “Con bận nhiều việc lắm nha!”

Bận đến mầm non, bận bắt quỷ.

Vừa dỗ ngọt chị Hân Hân xong lại dỗ dành cậu cả!

Cô bé quyết định từ bây giờ bắt đầu phải kiếm tiền thôi!

Bé phải chịu trách nhiệm với mọi người trong nhà họ Tô từ già tới trẻ. Có như vậy, cậu cả sẽ không cần đi làm nữa, sức khỏe cũng ngày một tốt hơn!

“Đúng rồi ngoại ơi, cậu cả có uống thuốc đúng giờ không ạ?” Cô bé hệt như một bà mẹ nhọc lòng vì con cái.

Bà cụ Tô chỉ thấy buồn cười: “Có nha, hình như dạo này cậu cả con ổn hơn nhiều đấy.”

Khi trước, sắc mặt của Tô Nhất Trần rất tệ-----Những người thức khuya lâu và mắc chứng mất ngủ trong suốt một khoảng thời gian dài thì dù có làn da trắng đến đâu cũng sẽ sạm đi.

Nhưng dạo này, da mặt Tô Nhất Trần dần trắng lại, thay đổi quá rõ ràng nên anh lại bắt đầu đi phơi nắng để da rám nắng.

Túc Bảo gật đầu: “Dạ, vậy là tốt rồi!”

Gia đình cô bé sẽ ngày một tốt hơn nha!

**

Đêm đến, gió thổi qua then cửa trong phòng giam.

Lúc này, Vệ Uyển cảm thấy mình không ổn chút nào.

Tất cả tù nhân trong cùng một phòng đều nằm trên chiếc giường ghép liền.

Phòng giam cô ta ở là phòng giam 14 người, cô ta bị đẩy xuống vị trí cuối cùng, sát nhà vệ sinh, thực sự rất kinh tởm.

Đây là nơi mà con người có thể ở ư? Xã hội bây giờ phát triển như vậy, không thể cải thiện chất lượng cuộc sống trong tù ư? !

Nhiều người nằm chung một phòng, đôi khi còn có người ngáy to khi ngủ, ồn muốn chết!

Vì chuyện xảy ra ban ngày mà Vệ Uyển không ngủ được, bây giờ nghe tiếng ngáy lúc to lúc nhỏ càng khó chịu hơn.

Nhà họ Tô đúng là máu lạnh mà, cô ta sinh Hân Hân và Tô Tử Tích cho nhà họ Tô, không có công lao cũng có khổ lao!

Ánh mắt của Tô Nhất Trần lúc rời đi….hệt như muốn giết chết cô ta!!

Sau này cô ta sống thế nào trong tù đây?

Ở trong tù vô cùng vất vả. Không giống như người bên ngoài tưởng tượng, nào là được cung cấp chỗ ăn chỗ ở, nào là ngày ngày ra ngoài đi dạo.

Tù nhân phải làm những công việc như siết vít, dán bút bi... Một số thứ rẻ tiền trên thị trường thực chất được sản xuất trên dây chuyền sản xuất của nhà tù.

Rất mệt mỏi!

Nếu Tô Nhất Trần âm thầm kêu người giở trò thì cô ta có thể tưởng tượng được những ngày tháng tiếp theo của cô ta sẽ luôn có việc làm mãi không hết, thậm chí còn có thể bị đánh, bị ấn đầu và uống nước tiểu...

Vệ Uyển càng nghĩ càng tủi thân và bất bình.

Cô ta chỉ muốn gặp con gái của mình thôi, lẽ nào chút quyền con người này cũng bị tước bỏ luôn ư??

Vệ Uyển đang nghĩ ngợi thì chiếc giường ghép lại kêu kẽo kẹt.

Vệ Uyển đã quá quen với âm thanh này, đúng là cái tù ngục rách rưới, hễ ai lật người thì giường lập tức phát ra tiếng động.

Nhưng tiếng cót két mãi không dừng lại, Vệ Uyển bực bội mở mắt ra….

Cảnh tượng trước mắt khiến cô ta run lên vì sợ hãi, xém chút nữa hồn vía cô ta đã thăng thiên luôn rồi….
Chương 240: Nhà tù kinh dị

Trong phòng giam, ánh đèn mờ ảo từ bên ngoài chiếu vào lờ mờ, Vệ Uyển vốn đã quen với bóng tối nên có thể nhìn rõ cảnh tượng trước mắt...

Tất cả tù nhân nằm chung tấm giường ghép với cô ta đều đứng dậy, ai nấy đều cúi đầu và buông thõng tay, không thể nhìn rõ vẻ mặt họ.

Nhưng không khí xung quanh bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, những “người” đang đứng này hệt như những thây ma trong ngày tận thế.

Vệ Uyển như bị bóp cổ, không sao hét lên được, đáy mắt cô ta chất chứa sự hoảng sợ.

Họ, họ…muốn làm cái gì?

Lẽ nào Tô Nhất Trần đã mua chuộc tất cả tù nhân trong phòng giam này để đợi đến tối đánh chết cô ta ư?

Ngay lúc này, một người bỗng bước lên trước.

Rắc.

Lần này không phải là tiếng cót két của tấm giường khi lật người mà là tiếng xương người cọ sát.

Đám người này lặng im không một tiếng động, lần lượt di chuyển vang lên âm thanh rắc rắc.

Vệ Uyển muốn thét lên nhưng cổ họng vẫn không thể phát ra tiếng.

Cô ta vô thức liếc nhìn chân một người trước mặt, bàng hoàng nhận ra người này đang kiễng chân, đi bằng đầu ngón chân như Tô Cẩm Ngọc sáng nay.

Đồng tử Vệ Uyển co rút, cô ta quét mắt nhìn xung quanh, tất cả tù nhân trong phòng giam này đều đang đứng cùng một tư thế!

Đáy mắt Vệ Uyển tràn đầy sự kinh sợ. Lúc này, hơn mười mấy người nhào lên cắn vào cổ cô ta!

"Không! Đừng đến đây...đừng..."

Vệ Uyển thét chói tai rồi lăn người khỏi tấm giường.

Bỗng nhiên, Vệ Uyển phát hiện ra những tù nhân 'thây ma' vừa xé xác cô ta ban nãy đều đang ở trên tấm giường ghép và nhìn chằm chằm vào cô ta.

Bạn tù ở gần Vệ Uyển nhất giơ tay tát vào mặt Vệ Uyển: "Nửa đêm nửa hôm kêu gào như ma quỷ thế hả? Muốn chết à?"

Vệ Uyển bưng mặt, nước mắt lưng tròng: "Tôi không, tôi... xin lỗi..."

Sống trong phòng giam lâu như vậy, Vệ Uyển đã sớm phủ phục sát đất trước sự đánh đập của các bạn tù.

Lời xin lỗi của Vệ Uyển không được tha thứ, một nữ tù nhân có thân hình khá vạm vỡ được nằm ở vị trí tốt nhất lên tiếng: “Lôi cô ta vào nhà vệ sinh! Đóng cửa lại!”

Người phụ nữ vừa tát Vệ Uyển ban nãy lập tức túm tóc Vệ Uyển rồi kéo cô ta vào nhà vệ sinh.

"A...buông ra...!"

Da đầu Vệ Uyển đau đớn, trong lòng cô ta không ngừng chửi rủa nhà tù đúng là cái nơi hạ đẳng nhất, đám tù nhân dơ bẩn này chẳng có chút giáo dục gì cả.

Không thèm nói lý lẽ, hở ra là động tay động chân!

Rầm!

Cánh cửa nhà vệ sinh đóng lại, Một sợi dây được kéo từ bên ngoài và buộc chặt vào cột đá.

Sau đó cửa ban công cũng đóng lại.

Vệ Uyển cứ vậy mà bị bỏ lại trong nhà vệ sinh chật hẹp, suýt chút nữa ói ra máu.

Bây giờ cô ta mới hoàn hồn, hóa ra ban nãy cô ta nằm mơ!!

Đều tại Tô Cẩm Ngọc hù dọa cô ta đến mức này.

Vệ Uyển nhìn quanh, nhà vệ sinh vừa bẩn vừa hôi. Từ khi tới đây, cô ta chịu trách nhiệm dọn dẹp nhà vệ sinh, nhưng cô ta đâu phải loại người làm công việc này??

Vì vậy, lần nào Vệ Uyển cũng dọn dẹp qua loa, bây giờ thì hay rồi, cô ta bị chính mình hại cho ‘say’ luôn vì thứ mùi hôi.

“Ọe…” Vệ Uyển mắc ói.

"Mở cửa... mở cửa!" Cô ta hét lên.

Không ai trả lời cô ta.

Vệ Uyển tức giận ngồi luôn lên bồn cầu, muốn bật khóc.

Sao cô ta lại đen đủi như này?

Lúc này, ngoài cửa có một bóng người lay động.

Vệ Uyển vội vàng nói: "Là ai thế? Làm ơn thả tôi ra với!"

Cái bóng không trả lời, chỉ lặng lẽ đứng ở ngoài cửa nhà vệ sinh.

“Ngô Yên à? Cô có thể mở cửa cho tôi được không..."

Vệ Uyển cứ ngỡ là Ngô Yên - người dễ nói chuyện nhất phòng giam, nhưng đối phương vẫn đứng im lìm ngoài cửa.

Vệ Uyển bỗng thấy sợ hãi, lông tơ cả người dựng lên.

Không phải Ngô Yên!

Vậy…vậy là ai?

Nửa đêm không lo ngủ mà lại đứng ở ngoài cửa nhà vệ sinh??

“Là ai…ai?” Vệ Uyển bật khóc hỏi.

Người đó vẫn im lặng, chỉ có tiếng lạch cạch của cánh cửa nhà vệ sinh vang lên.

Giống như tiếng móng tay cào vào cửa...

Vệ Uyển sợ hãi hét lên: “Người đâu, người đâu mau tới đây! Mau mở cửa!”

Cô ta vừa hét lên thì tiếng cào trên cửa bỗng dừng lại.

Bóng đen cũng biến mất…

Vệ Uyển hoảng sợ, cẩn thận áp vào khe cửa, muốn nhìn xem bên ngoài là ai...

Bỗng nhiên, một con mắt bên ngoài khe cửa sáp tới gần, nhìn thẳng vào mắt cô ta.

“A aaaaaa.”

Vệ Uyển ngã rầm vào bồn cầu, mặt trắng bệch, miệng liên tục kêu cứu, nhưng dường như nhà vệ sinh này đã cách ly với phần còn lại của thế giới, dù cô ta hét to thế nào đi chăng nữa thì vẫn không có người tới cứu.

“Nằm mơ đấy mà…mình đang nằm mơ thôi…”

Vệ Uyển lồm cồm bò dậy từ bồn cầu, cảm giác kinh sợ khiến cô ta ói mửa đến mức bụng đau thắt, cô ta chật vật vặn vòi hoa sen xả nước khắp người.

Bỗng, Cô ta phát hiện nước từ vòi hoa sen khi rơi xuống đất sẽ chuyển sang màu đỏ.

Có máu nhỏ giọt từ trần nhà.

Đồng tử Vệ Uyển co rút, cả người cô ta trở nên cứng đờ, không dám ngẩng đầu nhìn.

Két két….

m thanh kia lại vang lên.

Vệ Uyển không dám cử động, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, cả người cô ta run lên từng chặp….

Vệ Uyển chợt thấy trán hơi ngứa, hình như tóc mai đang rũ xuống.

Cô ta không khỏi đưa tay gạt đi, lúc này mới phát hiện ra đây chẳng phải tóc cô ta, mà là tóc của người nào đó buông xuống vì đang treo ngược trên trần nhà-----

Đây là tóc của ‘người’ đó!!

“A aaaa--”

Ngày hôm sau, các tù nhân mở cửa nhà vệ sinh ra thì thấy Vệ Uyển đang nằm cuộn tròn trên sàn với nước tiểu khắp người, mùi khai nồng nặc!!

"Này! Chết rồi à? Mẹ kiếp, ghê tởm quá, chưa chết thì nhanh đi dọn nhà vệ sinh đi!"

Vệ Uyển sợ hãi nhìn đám bạn tù, vớ lấy một cái khăn rồi bắt đầu lau sàn.

Không ai biết đêm qua Vệ Uyển đã trải qua những gì, mà đây mới là sự khởi đầu.

Ngày sau, cô ta sẽ phải sống quãng đời còn lại trong sợ hãi và hối hận… đau đớn hơn cả cái chết!

**

Nhà họ Tô…

Nhận được tin Vệ Uyển có biểu hiện bất thường trong phòng giam, Tô Nhất Trần chỉ cảm thấy khó hiểu không thôi.

“Túc Bảo, tối qua mẹ con ra ngoài à?” Anh hỏi.

Túc Bảo đáp: “Không ạ, sao cậu cả lại hỏi như thế?”

Tô Nhất Trần đáp: “Vệ Uyển gặp phải cú sốc gì đó.”

Hôm qua Tô Cẩm Ngọc kêu anh đừng động tay động chân, cứ để cô trừng phạt Vệ Uyển, hơn nữa cô sẽ ra tay sạch sẽ, không để lại chút sơ hở.

Tô Nhất Trần còn tưởng tối qua Tô Cẩm Ngọc đi hù dọa Vệ Uyển.

Túc Bảo mù mờ, chịu cú sốc ư??

Cô bé còn chưa ra tay mà?

Mẹ cô bé cũng vậy!

“Là ai nhỉ…” Túc Bảo hồ nghi hỏi.

Còn ai có thù hận với Vệ Uyển ư?

Kỷ Trường lật cuốn sổ, chẳng ngờ lại nhìn thấy một cái tên.

Hắn không khỏi chau mày.

Quỷ hồn này…? Nó muốn làm gì nhỉ?
Chương 241: Là quỷ hồn chết tiệt nào vậy?

Túc Bảo đang ở thư phòng với Tô Nhất Trần. Nghe tin Vệ Uyển bị hù dọa đến mức tè ra quần, điều đầu tiên mà hầu hết mọi người nghĩ đến chính là khả năng cô ta đã bị đánh.

Nhưng điều đầu tiên mà Túc Bảo và Tô Nhất Trần nghĩ đến lại là: Chắc chắn cô ta bị quỷ hù dọa rồi.

“Không phải mẹ con dọa đâu, tối qua mẹ con ở nhà mà…” Túc Bảo nói vậy nhưng cũng không quá chắc chắn.

Tô Cẩm Ngọc nhẹ nhàng bay từ bên ngoài vào thư phòng.

Túc Bảo vội hỏi: "Mẹ, tối muộn hôm qua mẹ có đến nhà tù không?"

Tô Cẩm Ngọc khó hiểu hỏi: “Không, sao con lại hỏi vậy?”

Vốn dĩ cô định đi tìm Vệ Uyển, nhưng có việc khác cần xử lý trước nên tạm thời hoãn lại.

Túc Bảo: “Cậu cả nói đêm qua dì Vệ Uyển quá kích động nên tè ra khắp người…”

Tô Cẩm Ngọc: “Woa, vị anh hùng hảo hán nào ra tay trượng nghĩa thế, xin nhận của mẹ một lạy.”

Túc Bảo: “…”

Kỷ Trường nói: “Không phải anh hùng hảo hán…là một quỷ hồn thôi. Có khả năng nó tới để tìm cô đấy.”

Hắn nhìn sách suy nghĩ, Tô Cẩm Ngọc đã là quỷ hồn được ghi chép trong sách. Thông thường, sẽ không có bất cứ lời nhắc nào bên dưới tên của các tử hồn bình thường.

Nhưng bây giờ một cái tên xuất hiện...

Điều này khiến Kỷ Trường cảm thấy rất kỳ lạ.

“Vì cô mà đi báo thù Vệ Uyển, xem ra quỷ hồn này muốn lấy lòng cô rồi nhỉ?”

Việc đầu tiên quỷ hồn đó làm là giúp Tô Cẩm Ngọc báo thù, mục đích quá rõ ràng còn gì.

Tô Cẩm Ngọc: “Ồ? Là qủy hồn chết tiệt nào thế?”

Khóe miệng Kỷ Trường khẽ giật.

Tô Cẩm Ngọc chả hiểu chuyện gì, cô có nói sai gì đâu, quỷ hồn chết nhiều năm rồi chẳng phải chính là ‘quỷ chết tiệt’ hay sao?

Tô Cẩm Ngọc sáp người tới nhìn cuốn sách trời không có chữ của Kỷ Trường, quả nhiên vẫn không thấy gì như lần trước.

“Trên sách viết gì thế?” Tô Cẩm Ngọc hỏi.

Kỷ Trường phất tay, cuốn sách lập tức biến mất.

Hắn nói: “Không có gì đâu, chỉ xuất hiện một cái tên thôi.”

Tô Cẩm Ngọc: “Tên là gì?”

Kỷ Trường nói ra một cái tên kêu như chuông: “Long Ngạo Thiên.”

Tô Cẩm Ngọc: “???”

Hay lắm, đây có phải cuộc chơi mà Tô Cẩm Ngọc và Long Ngạo Thiên cùng đánh đập hắc liên hoa Vệ Uyển không??

Túc Bảo tò mò hỏi: “Quỷ hồn này lợi hại lắm ạ?”

Khi trước, cuộc sống của Tô Cẩm Ngọc chỉ xoay quanh quá trình hóa trị hoặc tạm nghỉ chờ hóa trị, không có chút vui thú nào ngoài đọc sách.

Số sách cô đọc không phải 700 cuốn thì cũng là 500 cuốn, bao gồm cả tiểu thuyết nữ chủ và nam chủ, vì vậy cô không xa lạ gì với cái tên Long Ngạo Thiên.

Long Ngạo Thiên là nhân vật nam chính lợi hại nhất trong thể loại tiểu thuyết nam chủ, hành sự không theo lẽ thường, chẳng cần dùng đầu óc vẫn có thể dễ dàng tiêu diệt kẻ địch bằng hào quang của nhân vật chính...

Tóm lại, có thể coi đây là phiên bản nam của "Mary Sue".

Tô Cẩm Ngọc ngẫm nghĩ, nói: “Long Ngạo Thiên vô cùng lợi hại…có thể…có thể bay lên trời….”

Túc Bảo: “Lợi hại thế sao còn chết ạ?”

Tô Cẩm Ngọc: “…Ừm.”

Hào quang của nhân vật chính bỗng nhiên bị tắt lụi.

Túc Bảo hỏi tiếp: “Lợi hại thế còn phải lấy lòng mẹ, vậy chẳng phải mẹ còn lợi hại hơn ư?”

Tô Cẩm Ngọc: “…Ừm.”

Túc Bảo lại hỏi: “Anh đó là ác quỷ à? Là loại quỷ gì thế ạ?”

Kỷ Trường: “Khụ…”

Câu hỏi nào của cô bé con hắn cũng không trả lời nổi.

Cụ thể là ác quỷ hay lệ quỷ cũng phải đợi đến lúc tận mắt nhìn thấy mới biết được.

Gương mặt nhỏ nhắn của Túc Bảo thoáng lộ vẻ thất vọng: “Sao người lớn luôn không trả lời thắc mắc của trẻ con vậy!”

Kỷ Trường đứng dậy đi ra ngoài: “Giờ sư phụ đi xem thử luôn.”

Tô Cẩm Ngọc cũng bay ra ngoài: “Mẹ đi xem hôm nay bà ngoại nấu món gì ngon nha!”

Tô Nhất Trần ẵm Túc Bảo lên: “Đi nào, cậu cả và con tới nhà tù một chuyến.”

Tiểu Túc Bảo: Vẫn là cậu cả đáng tin cậy nhất!

Tô Cẩm Ngọc lập tức bám theo: “Bỏ đi, bà ngoại con nấu gì chẳng ngon, trước tiên chúng ta cứ đi gặp Long Ngạo Thiên cái đã.”

Túc Bảo: “…”

Mẹ ơi, sao mẹ trở mặt nhanh thế ạ?

**

Trong nhà tù.

Túc Bảo gặp lại Vệ Uyển, chỉ thấy hai mắt cô ta đờ đẫn như mất hồn.

Thấy Túc Bảo, Vệ Uyển xông tới, tha thiết nói: “Túc Bảo, Túc Bảo, cứu mợ với! Con cứu mợ với…”

Không đợi Túc Bảo trả lời, Vệ Uyển lại nhìn về phía Tô Nhất Trần: Anh cả ơi, em sai rồi, em thực sự sai rồi. Tất cả đều là lỗi của em... Em không xin gặp Hân Hân nữa. Em chỉ xin anh cả đưa em ra khỏi đây, xin anh đấy!”

Vệ Uyển sợ hãi quỳ xuống nói.

Vẻ cao ngạo trước đây của cô ta đã hoàn toàn biến mất.

Túc Bảo và Tô Cẩm Ngọc đều nhìn về phía sau Vệ Uyển.

Tô Cẩm Ngọc vươn cổ nhìn: “Vị anh hùng hảo hán kia đâu rồi?”

Cô là quỷ hồn nên dứt khoát bay vào trong tìm kiếm, nhưng không thấy bóng dáng quỷ hồn nào.

Kỷ Trường chau mày nhìn la bàn bát quái tạo nên từ ánh sáng và bóng tối, nói: “Có lẽ nó đang ở đây.”

Hắn phất tay, la bàn bát quái biến mất.

Đúng lúc này, một nam quỷ mặc áo khoác đen đính đá, phối với quần đen bó sát, đầu tóc chải chuốt như cái chổi “tình cờ” đi ngang qua.

Tóc nó có màu đen, vàng, đỏ, xanh lá cây, xanh lam. Viền mắt được kẻ đen và đôi môi cũng có màu đen.

Có một hàng bông tai ở cả hai tai.

Thấy Túc Bảo cùng Kỷ Trường và Tô Cẩm Ngọc, nó hơi nhướn mày.

“Ồ….đồng loại?” Khóe miệng nó nhếch lên, tà ác mà quyến rũ.

Kỷ Trường và Tô Cẩm Ngọc đều giật khóe môi.

Túc Bảo mở to đôi mắt, wow, đây là Long Ngạo Thiên à?

Dáng vẻ quả nhiên rất lợi hại nha!!

Chẳng ngờ, Tô Cẩm Ngọc lại đập một phát lên đầu Long Ngạo Thiên khiến hắn bay ra ngoài.

Một chiếc dép lê của Long Ngạo Thiên cũng bay lên, nện vào đầu Vệ Uyển.

Vệ Uyển chỉ cảm thấy trên đầu lạnh buốt…..

Long Ngạo Thiên bò dậy, tức giận nói: “Nữ nhân, không ai có thể từ chối Long Ngạo Thiên ta! Nàng….”

Không đợi nó nói xong, Tô Cẩm Ngọc đã túm tóc nó kéo xuống.

Long Ngạo Thiên: “Ôi đau đau đau….”

Tô Cẩm Ngọc: “Chịu hết nổi, tôi còn tưởng mình sẽ được gặp nam chính trong truyền thuyết cơ, không ngờ lại là một lãnh thiếu [1] của Burial love family [2]!”

[1]: Thiếu niên lạnh lùng.

[2]: Burial love family là từ được dùng bên trung quốc, chỉ những người có kiểu tóc cường điệu, ăn mặc gớm ghiếc và đi ngược lại xu hướng, thích làm ra vẻ sát thủ, thích nhảy múa và lập thành một nhóm để thu nạp thêm thành viên....

Túc Bảo khẽ chớp mắt: “Lãnh thiếu là gì? Burial love family là gì?”

Hỏng rồi, sao những lời mẹ nói cô bé đều không hiểu gì, lẽ nào đây là khoảng cách thế hệ mà người lớn hay nhắc tới ư?

Long Ngạo Thiên che đầu, ra sức giữ gìn kiểu tóc của mình, nói: “Tỷ tỷ, có thể nể mặt ta chút không?”

Vừa mở miệng, hình tượng nhân vật của Long Ngạo Thiên càng vỡ nát.

Kỷ Trường chau mày: "Ngươi là Long Ngạo Thiên?"

Nam quỷ gật đầu: “Ừ.”

Tô Cẩm Ngọc chỉ tay vào Vệ Uyển: “Đêm qua ngươi hù dọa cô ta thành ra thế này à?”

Long Ngạo Thiên nhướn mày, hừ một tiếng: “Ca ca hù họa ‘sự cô độc’, đâu có hù dọa con người! Nữ nhân này dám làm vấy bẩn đôi mắt của bổn thiếu gia…..Á đau đau đau…!”

Tô Cẩm Ngọc lại kéo tóc nó,

“Có thể nói chuyện tử thế được không hả?”

Long Ngạo Thiên ngoan ngoãn đáp: “Có thể.”

Túc Bảo hỏi: “Sư phụ, anh ấy là loại quỷ gì?”

Mặt Kỷ Trường không chút biểu cảm, cuối cùng hắn cũng biết tại sao Long Ngạo Thiên lại muốn lấy lòng Tô Cẩm Ngọc rồi.

Vì cô là u Hoàng nhân gian, gọi cô là ‘người’ may mắn nhất trên đời cũng chẳng ngoa.

Nhưng tên Long Ngạo Thiên này...

“Nó là quỷ xui xẻo.”
Chương 242: Vui mừng quá sớm

Túc Bảo bừng tỉnh ngộ, nhìn quỷ xui xẻo trước mặt.

“Chả trách mắt môi đều thâm đen, hóa ra là đen đủi.”

Quỷ xui xẻo thanh minh: “Cái này là đi ngược với xu hướng chính, ngươi thì hiểu cái gì??”

Túc Bảo: Đi ngược với xu hướng chính là gì thế này??

Sở thích của thế hệ cũ thật lạ lùng!

Kỷ Trường hỏi: “Ngươi cố tình ‘chỉnh’ Vệ Uyển thành ra thế này vì muốn thu hút chúng ta tới hả?”

Quỷ xui xẻo: “Cũng không phải, vừa hay ta cũng ghét Vệ Uyển đó thôi…”

Kỷ Trường cười lạnh: “Có lẽ ngươi bị ngồi tù ở đây rất lâu rồi, sớm không ghét muộn không ghét, đằng này cứ phải đợi sau khi Túc Bảo tới thăm nuôi Vệ Uyển mới bắt đầu ghét cô ta ư?”

Thấy không thể che giấu được, quỷ xui xẻo chỉ đành thành thật thú nhận.

Hóa ra quỷ xui xẻo đã bị mắc kẹt ở đây gần hai mươi năm, dù có trở thành ác quỷ cũng không thể rời khỏi nơi này.

Rất nhiều tù nhân mới phải vào tù mỗi ngày nhưng chẳng ai có bát tự khớp với nó.

Vất vả lắm mới biến thành ác quỷ, nó còn cười phá lên vì tưởng có thể rời khỏi đây sau mười năm, chẳng ngờ lại bị lưới điện trên tường giật điện cho bắn trở lại.

Nó muốn rời đi từ cửa chính, kết quả bị một con chó đen rượt đuổi năm vòng quanh nhà tù.

“Ta mất mười năm mới biến thành ác quỷ….Nhưng mất thêm bảy năm mà vẫn chưa thể rời khỏi nhà tù này.”

Mỗi lần nó sắp thành công rời đi thì lại phát sinh đủ tình huống chặn bước nó.

Vô cùng xui xẻo!

“Hôm qua ta nhìn thấy các người tới đây…Ta vui mừng khôn xiết, lặng lẽ đi theo các người, những tưởng rằng có thể thoát khỏi nơi này…”

Nào ngờ chưa ra khỏi cửa nhà tù thì có một bà lão đến thăm con trai ở quê mang theo một con gà trống to, con gà trống đó bay ra khỏi cái bao và mổ cho quỷ xui xẻo lùi về nhà tù.

Túc Bảo mù mờ hỏi: “Anh còn sợ gà nữa ư?”

Quỷ xui xẻo trưng ra bản mặt gặp xúi quẩy: “Gà trống có dương khí quá mạnh.”

Túc Bảo hồ nghi: “Thật sao?”

Quỷ xui xẻo vuốt tóc mái của mình, khẽ hất tóc rồi nói lảng tránh: “Đương nhiên.”

Còn lâu nó mới nhận mình sợ gà nhé.

Thấy Túc Bảo còn muốn hỏi thêm gì đó, quỷ xui xẻo vội nói: “Thế có thể đưa ta đi không? Chỉ cần giúp ta thoát khỏi cái chỗ quỷ quái này thì kêu ta làm gì cũng được hết!”

Túc Bảo nhìn Kỷ Trường, hắn chỉ nói: “Con muốn làm gì thì làm.”

Túc Bảo gật đầu, muốn hỏi quỷ xui xẻo là ai, vì sao lại chết.

Nhưng nơi này quá đông người, Túc Bảo liền kéo tay Tô Nhất Trần, nói: “Cậu cả ơi mau đi thôi.”

Tô Nhất Trần không hỏi lý do, dứt khoát nắm tay Túc Bảo đi luôn.

Vệ Uyển: “??”

Cô ta ngồi đây khóc nửa ngày trời, Tô Nhất Trần chẳng thèm đếm xỉa, còn Túc Bảo thì ngồi chơi ngón tay và lầm bầm lầu bầu gì đó một mình.

Rốt cuộc hai người họ tới làm cái gì thế??

Không phải vì nghe tin cô ta sống thảm trong tù nên mới đến thăm cô ta ư??

Vệ Uyển cảm thấy bị coi thường và sỉ nhục, sao bọn họ có thể như vậy!

Cô ta không cam tâm, không muốn tiếp tục ở lại đây thêm một giây một phút nào nữa, dù chỉ đổi cô ta sang nhà tù khác thôi cũng được!

“Túc Bảo….” Vệ Uyển vùng vẫy muốn đuổi theo, nhưng còn chưa ra khỏi cửa phòng thăm nuôi thì một gương mặt đã đột ngột dán tới.

Hai mắt Tô Cẩm Ngọc đang chảy dòng lệ máu, cô khóc thút thít: “Chị dâu ơi….”

Vệ Uyển sợ đến mức chân đứng vội lại, ngã nhoài ra đất.

Tô Cẩm Ngọc vặn vẹo thân thể, bò trên mặt đất: “Chị dâu….Hình như người em đứt làm đôi rồi, chị giúp em với…”

Vệ Uyển hét lên rồi lùi lại, ngay cả lúc quản giáo lên kéo cô ta, cô ta vẫn kinh hãi vung vẩy tay chân.

“Cút đi! Đừng đến đây, đừng đến đây.” Vệ Uyển hét to.

Tên quản giáo dứt khoát cho cô ta xơi một dùi cui điện.

Vệ Uyển trợn mắt, ngã xuống đất co giật.

Khoảnh khắc trước khi ngất đi, Vệ Uyển tuyệt vọng quá đỗi….Tại sao…Tại sao người bị tổn thương luôn là cô ta? Sao cô ta lại thảm như này?

Tô Nhất Trần nắm tay Túc Bảo ra ngoài, giám ngục dẫn đường cho họ nói: “Người nhà một tháng chỉ được vào thăm một hai lần. Gần đây Vệ Uyển không ngoan ngoãn, tháng sau anh hãy tới thăm cô ta nhé.”

Tô Nhất Trần gật đầu: “Ừm.”

Túc Bảo: “Chú ơi yên tâm đi ạ, con và cậu sẽ không tới nữa đâu.”

Giám ngục: “??”

Chiếc xe từ từ lái đi ra ngoài.

Có hai cổng vào nhà tù, bánh trước của ô tô cuối cùng cũng đi qua cổng và một nửa thân xe đã ra khỏi nhà tù.

Quỷ xui xẻo vô cùng kích động, cuối cùng nó cũng sắp thoát khỏi cái chỗ quỷ quái này rồi.

Nó cười phá lên: “Ta ra ngoài rồi, haha, ta ra ngoài rồi!!”

"17 năm... tròn 17 năm!"

“Ha ha ha, Long Ngạo Thiên ta cuối cùng cũng thoát khỏi cái chỗ quỷ quái này rồi! Ta muốn hỏi hôm nay còn ai! Còn ai có thể ngăn cản ta đây!”

Cả người quỷ xui xẻo bỗng tràn đầy sát khí, nó lao ra khỏi cửa kính ô tô rồi bay ra ngoài!

Kỷ Trường nheo mắt: “Lừa phỉnh ư? Muốn chạy ư?”

Túc Bảo hét to bằng giọng nói non nớt: "Này! Chạy đi đâu vậy!"

Đôi mắt được kẻ một lớp mực đen dày của quỷ xui xẻo thoáng hiện sự khinh miệt.

Hừ, nó muốn tự do!

Chỉ có kẻ ngốc mới đi với họ!

Đúng lúc này, một tia sét đột nhiên đánh xuống từ bầu trời.

Đùng….!

Quỷ xui xẻo bị đánh cho bay ngược trở lại rồi nện vào lưới điện trên tường, giật cho tung hồn thể.

Sau đó ngã xuống, vừa vặn rơi xuống dưới chân chú chó cảnh sát.

Chú chó cảnh sát đang đi tè bỗng sửng sốt.

Chuyện gì thế này, hình như ban nãy nó trông thấy thứ gì đó mà.

Mùi này giống như mùi của bóng đen mà nó truy đuổi năm vòng lần trước?

Chú chó cảnh sát cảnh giác nhìn xung quanh, nhưng không trông thấy gì hết.

Thôi kệ đi, cứ phải tè trước đã!

Chó cũng có ba nhu cầu cấp bách giống con người mà!

Quỷ xui xẻo vừa toan bò dậy thì đã bị chó cảnh sát tè cho ướt đầu.

Quỷ xui xẻo: “…”

Xe của Tô Nhất Trần dừng ngoài cổng lớn, cửa xe mở ra, Túc Bảo bước xuống.

Cô bé ngồi xổm ngoài cổng lớn, tò mò nhìn quỷ xui xẻo đang nằm bên trong.

“Sư phụ ơi, anh ấy không ra ngoài được thật nhỉ!”

Nhà tù này cũng chẳng vẽ lá bùa nào, cánh cổng lớn thậm chí còn chưa đóng lại.

Chỉ bị ngăn cách bởi một tầng không khí thôi mà quỷ xui xẻo không thoát ra nổi.

Kỷ Trường lấy cuốn sổ ra xem, nói: “Hỏi bát tự và nơi sinh của nó để sư phụ xem thử.”

Rốt cuộc quỷ xui xẻo đã làm gì mà bị mắc kẹt trong một nhà tù thế này?

Lúc này, hồn thể quỷ xui xẻo đang tỏa ra khói đen, hai mắt nó đẫm nước ngước nhìn bầu trời.

Nó đắc ý quá sớm rồi.

Sớm biết vậy, nó nên chờ chiếc xe hoàn toàn rời khỏi cửa sắt rồi hãy chạy thoát thân!

“Hu huhu……” Quỷ xui xẻo bật khóc.

Túc Bảo vốn định duỗi tay chọt vào người quỷ xui xẻo, nhưng thấy khắp người nó dính nước tiểu của chú chó nên đành thôi.

“Anh Long Ngạo Thiên, anh sinh ra ở đâu, ngày sinh và bát tự là gì, sao lại chết?” Túc Bảo hỏi.

Đến bây giờ quỷ xui xẻo mới hoàn toàn mất đi sự kiêu ngạo, nó uể oải đáp: “Ta là người quận Hành ở Nam Ninh, sinh vào tháng 1 năm 1988…”

“Ta chết năm 2005….bị một con gà trống mổ chết.”

Túc Bảo: “??”

Tô Cẩm Ngọc cũng thấy hứng thú, bay tới hỏi: “Sau đó thì sao? Sau đó thì sao?”

Quỷ xui xẻo liếc nhìn hai mẹ con không có lương tâm thích hóng hớt trước mặt….

Bỏ đi, dù sao nó cũng đánh không lại!

“Năm đó ta không chịu học hành chăm chỉ, suốt ngày chỉ thích đến quán Internet, nghỉ lễ cũng phải chơi vài ngày rồi mới về quê.”

“Mẹ ta bảo ta cho gà ăn. Ta buồn ngủ quá nên lấy thức ăn cho gà rải bừa bãi rồi đặt cái chậu lên tường.”

“Ta vô tình giẫm phải phân gà nên bám vào tường, giơ chân lên chà vào thành bên”.

"Không rõ tại sao cái chậu trên tường lại rơi xuống và đập vào đầu ta."

“Ta giật mình lùi lại mấy bước, vô tình giẫm lên một con gà mái đang ăn…”

Túc Bảo khẽ chớp đôi mắt: “Sau đó anh bị con gà trống mổ chết à?”

Tô Cẩm Ngọc trưng ra bộ dạng hóng hớt, phân tích: “Không thể như vậy đâu nhỉ, gà mổ mà chết được ư?”

Hai mẹ con Túc Bảo nhìn quỷ xui xẻo.

Quỷ xui xẻo: “…..”
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom