• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm (11 Viewers)

  • Chương 163-166

Chương 163: Tất cả chỉ là viện cớ

Kỷ Trường nhíu mày: "Nhân gian có pháp, địa phủ có quy, lúc phải xuống âm tào địa phủ thì các ngươi không chịu đi, lỡ mất thời gian, để rồi biến thành cô hồn dã quỷ, đáng lẽ ra phải bị giết chết không nương tay đấy."

Sau khi con người chết đi, họ sẽ được Hắc Bạch Vô Thường dẫn đi, sau đó đến miếu thổ địa để xác nhận "hộ khẩu" theo thủ tục, đến khi xác nhận không có sai sót gì mới được đưa đến Hoàng Tuyền.

Đến đường Hoàng Tuyền, đầu trâu mặt ngựa sẽ phụ trách đưa người đó đến địa phủ, nếu việc xét duyệt trơn tru trót lọt thì sẽ được đưa đến Phong Đô nhận thọ quỷ, còn không thì lên cầu Nại Hà uống canh Mạnh Bà rồi đi đầu thai.

Hoặc bị áp giải đến điện Diêm Vương, bị tra khảo, vào địa ngục và chịu cực hình...

Những linh hồn rơi vào trường hợp đặc biệt như không chịu đi hoặc không có hộ khẩu ở lại dương gian, cuối cùng cũng sẽ từ từ hồn phi phách tán.

Nói chung là cái gì cũng phải tuân theo quy định nghiêm ngặt.

Quỷ du đãng ở nhân gian là trái với quy định, ai gặp đều có thể giết sạch.

Nữ quỷ dập đầu lia lịa: "Ta biết, ta biết... Nhưng hai đứa con của ta chết tội nghiệp quá, ta chỉ muốn tìm một ít may mắn cho con tôi, để kiếp sau bọn chúng đầu thai được tốt hơn thôi..."

Túc Bảo tò mò hỏi: "Các dì đã chết thế nào vậy? Còn nữa, bà cụ muốn nói gì thế?"

Nữ quỷ khóc lóc mách trước.

"Một năm trước, ta ôm đứa thứ hai dẫn con băng qua đường..."

Bởi vì cột đèn giao thông quá xa nên nó cũng lười biếng, thấy ai cũng băng qua đường sau khi đèn xanh nên nó cũng dẫn đứa lớn, cũng chính là bé gái này, qua đường...

"Hôm đó vốn chẳng có nhiều xe mấy, nhưng đột có một âm thanh chói tai vang lên ở đằng xa, ta còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đâm sầm ra ngoài."

Con gái nó cũng gặp nạn theo, chiếc bụng bầu bị đè bẹp, rách ngay tại chỗ, em bé cũng không may mắn qua cơn nguy kịch.

Nữ quỷ khóc lóc: "Tất cả là lỗi của ta, đều là lỗi của ta cả..."

"Giá như ta không lười biếng, giá như ta dẫn con đi mà chú ý đèn giao thông hơn thì chuyện này đã không xảy ra rồi..."

"Ta chết vốn chẳng có gì tiếc nuối, nhưng còn con ta con ta mới có bảy tuổi thôi mà, nó mới học tiểu học thôi mà, nó vẫn một tương lai xa đang chờ nó nữa..."

"Cả đứa con út của ta nữa, nó còn chưa được ra đời, chưa được nhìn thế giới này lần nào cả..."

Nữ quỷ khóc nhiều đến mức chảy cả nước mắt nước mũi.

Kỷ Trường chẳng lạ gì với chuyện sống chết nữa, dửng dưng nói: "Mỗi người đều có số của mình, do ngươi không tuân thủ luật an toàn giao thông trước, chết thì cũng không nên kéo hai đứa con của ngươi theo."

Nữ quỷ biện minh: "Ta không kéo hai đứa con theo, ta chỉ muốn tìm chút vận may cho con tôi mà thôi..."

Kỷ Trường cười khẩy: "Hết tìm vận may đến tìm âm đức, sao không xuống cõi âm ty quỷ đô luôn đi? Ở đó cũng kiếm được mà?"

Nữ quỷ không trả lời được, chỉ biết khóc thút thít.

Xuống cõi âm ty quỷ đô... Ở đó có nhiều quỷ tìm kiếm âm đức như vậy, vất vả biết mấy...

Nó ngước lên để lộ gương mặt thấm đẫm nước mắt, nó cầu xin một cách đáng thương: "Trước mắt thì có, cầu xin các ngươi mà, ta chỉ cần hai mảnh vỡ nhỏ thôi..."

Đoạn nó nhìn vè phía Tô Cẩm Ngọc: "Cầu xin ngươi, ngươi có nhiều phúc lành như vậy mà, ta có thể không cần nhưng con ta là vô tội, xin ngươi hay chia sẻ cho chúng một ít đi mà..."

Khuôn mặt Kỷ Trường không hề bộc lộ một cảm xúc nào, hắn đã nhìn thấu tất cả mọi chuyện từ lâu, vạch trần một cách vô tình: "Có thật là ngươi làm vậy vì con ngươi không?"

"Ngươi chỉ tự huyễn hoặc bản thân mình, hối hận, tự trách vì đã hại chết hai đứa con nên mới nằng nặc đòi 'bù đắp' cho hai đứa trẻ, tất cả là để ngươi hết cắn rứt lương tâm mà thôi. Nếu không tại ngươi mà hai đứa trẻ này đã được đi đầu thai một lần nữa rồi."

Sắc mặt vốn đã nhợt nhạt của nữ quỷ càng thêm trắng bệch hơn, nó lắc đầu nguầy nguậy: "Không phải vậy, không phải vậy, con ta đáng thương quá, ta thật sự chỉ muốn bọn nó có cơ hội đầu thai vào nhà tốt mà thôi..."
Chương 164: Người phán xét

Nữ quỷ càng nói càng kích động: "Vốn dĩ bọn ta bị tai bay vạ gió mà! Đáng lẽ ra có phải hoàn toàn là lỗi của ta đâu, chẳng qua là bọn ta bị liên lụy thôi!"

"Lệ quỷ mặc đồ đỏ hồi nãy ấy, chính cô ta đã tông chết bọn ta đấy!"

"Đường Tráng Cẩm vốn không nhiều xe cộ qua lại, nữ quỷ kia tức giận với người khác nên mới làm liên lụy bọn ta..."

Đường Tráng Cẩm?

Đường Tráng Cẩm vào một năm trước...

Tô Nhạc Phi sực nhớ ra một chuyện: "Quả thật cách đây một năm đã xảy ra một trận tai nạn giao thông trên đường Tráng Cẩm, lúc ấy bọn tôi có một công trường ở gần đó."

"Một nữ tài xế đang lái xe trên đường với tốc độ rất chậm, lúc đi vào tuyến đường một chiều thì chiếc xe đằng sau chờ lâu quá mất kiên nhẫn, nam tài xế trong đó muốn vượt qua."

"Nhưng nữ tài xế không cho nam tài xế vượt, nam tài xế bực dọc, lúc lái tới đường Tráng Cẩm đã nhiều lần cố ý thắng xe ngay trước xe của nữ tài xế."

Nữ tài xế cũng bắt đầu bực mình theo, thế là so bì với nam tài xế. Hai người càng ngày càng tăng tốc, giành đường vượt xe, cuối cùng nữ tài xế mất lái, tông vào chiếc xe vận tải kế bên.

Xe vận tải không kịp trở tay, tông chết hai mẹ con đang từ cột giao thông đang hiển thị đèn xanh băng qua đường, người mẹ ấy còn đang ôm con...

Sau đó nam tài xế bị bắt, do cố tình giành đường, cuối cùng làm cho cả nữ tài xế, người mẹ đang mang thai cùng với một bé gái mất mạng nên bị xử tù chung thân.

Tô Tử Du tỉnh ngộ: "Hóa ra là vậy..."

Thảo nào tự dưng khuôn mặt của nữ quỷ hồi nãy bung bét cả ra, hóa ra là do chết trong một vụ tai nạn xe cộ.

Túc Bảo ngờ vực hỏi: "Sư phụ, thế tại sao dì mặc đồ đỏ lại biến thành lệ quỷ ạ?"

Ai cũng chết như nhau, dì mang thai và bé gái sau khi chết đều biến thành cô hồn bình thường, trong khi người này lại biến thành lệ quỷ.

Kỷ Trường trả lời: "Có lẽ do lúc chết cô ta giận dữ lắm mà chẳng cách nào giải tỏa được, dù gì trước khi chết cũng đang so bì với người khác mà, trùng hợp lúc đó lại đang mặc đồ đỏ nữa."

Có lẽ trong suy nghĩ của nó, chính nam tài xế đã hại chết mình, nó nung nấu chấp niệm muốn kéo nam tài xế chết cùng mình nên hóa thành lệ quỷ đòi báo thù cũng chẳng có gì là lạ.

Túc Bảo mím môi, thoáng chốc chẳng biết nên đánh giá thế nào là đúng, thế nào là sai.

Dì vỡ bụng không tuân thủ luật an toàn giao thông là không đúng nhưng dì mặc đồ đỏ đang đi đường mà giành đường vượt ẩu với người khác, hại chết dì vỡ bụng và bé gái...

Cũng không đúng!

Trong trường hợp này, rốt cuộc họ có đáng được thông cảm hay không?

"Sư phụ... Thế chúng ta phải thu dì vỡ bụng kia ạ?" Bé con ngẩng đầu nhìn Kỷ Trường, trên mặt đầy vẻ bối rối.

Kỷ Trường thì mặt mày thản nhiên như không, không có một chút nhân từ nào: "Thu."

Tô Tử Du: "Chuyện này..."

Kỷ Trường nói: "Đúng là đứa trẻ không có tội tình gì nhưng con cái không thể trở thành lý do để người ta gây ra lỗi lầm được, biết chưa?"

"Trên thế giới này có hàng ngàn người đáng thương, nhưng họ không thể đòi hỏi người khác nhường nhịn mình chỉ vì mình đáng thương được."

Hắn cụp mắt nhìn về phía Túc Bảo, trong lòng thầm thở dài.

Thật sự rất khó cho bé khi bây giờ bắt bé phải lý giải được những chuyện vô cảm nhưng lại khó mà làm được này.

Tuy nhiên, đứng trên cương vị một Diêm Vương nhỏ thì bé vốn dĩ không được phép có bất kỳ tình cảm thừa thãi nào.

Suốt đời phải giữ tâm trí lạnh lùng, hiểu thấu thế gian muôn màu, một khi nảy sinh tình cảm thì sẽ đánh mất sự công bằng chính trực, nhưng nếu vô cảm thờ ơ thì chẳng thể nào tỏ tường tình người nằm ngoài phạm vi của lý lẽ, để rồi trở thành một kẻ đánh mất nhân tính.

"Thế Túc Bảo muốn làm gì nào?" Kỷ Trường nhìn bé.

Sau một hồi nghĩ ngợi, Túc Bảo hỏi: "Giam cầm dì ấy ở Quỷ Giới được không?"

Sư phụ phụ từng nói rằng ở quỷ giới có địa phủ, có Phong Đô, Phong Đô là nơi tụ họp của tất cả những linh hồn không được đầu thai.

Sự khen ngợi hiện lên trong mắt Kỷ Trường, bây giờ bé nghĩ được đến đây là đã giỏi lắm rồi.

"Được chứ."

Mặc dù vẫn còn cách khác nhưng Kỷ Trường không nói gì thêm nữa.

Nếu Túc Bảo đã nói vậy thì cứ làm theo ý muốn của bé thôi.

Nữ quỷ vỡ bụng ôm linh hồn trẻ sơ sinh, nắm tay bé gái, ánh mắt nó vẫn chứa đựng sự không cam tâm, thỉnh thoảng nó còn không kìm được liếc Tô Cẩm Ngọc mấy lần.

Kể từ khi ra khỏi quỷ giới, nó phải vất vả lắm mới kiếm được âm đức, chưa kể đến việc nó còn phải mang hai đứa con đi cùng.

Tô Cẩm Ngọc có nhiều phúc đức như vậy mà không thể chia cho nó một chút được ư...

Kỷ Trường phất tay, nữ quỷ không còn lựa chọn nào nữa, một lớn hai nhỏ biến mất ngay trước mắt họ.

Tô Nhất Trần mím môi. Sau khi xem những gì mà nữ quỷ này đã trải qua khi còn sống, tâm trạng anh nặng trĩu, rối như tơ vò chẳng thể thốt thành lời.

Dẫu sao đây cũng không phải xem tivi, xem phim ảnh mà là chuyện đã thực sự xảy ra trong cuộc sống thực tế.

Tô Nhất Trần nhìn sang Túc Bảo, anh không thể nào tưởng tượng nổi bao nhiêu lần đối mặt với vấn đề nhân tính phức tạp này sẽ không để lại chút tì vết nào trong trái tim vô tư của một đứa trẻ như bé.

Song, anh lại thấy trên khuôn mặt bầu bĩnh của Túc Bảo là một nụ cười tươi tắn, có vẻ bé đang vui lắm, hệt như vừa xong được một câu hỏi hóc búa vậy.

Đó là một sự đơn thuần và vô lo vô nghĩ, không mảy may bận tâm câu chuyện mà nữ quỷ vừa kể…

Con nít mà, cái gì đã qua thì cứ cho nó qua… Như thế cũng tốt.

Túc Bảo quay đầu nhìn về phía bà cụ mặc áo liệm còn đứng ở bên cạnh, hỏi: "Còn bà thì sao? Nguyên nhân cái chết của bà là gì ạ?"

Kỷ Trường thầm khen, giỏi quá, "làm việc" càng lúc càng thành thạo rồi!

Bà cụ mặc áo liệm nói với vẻ sâu xa: "Ta vẫn còn một câu chưa nói với con trai ta..."

"Câu này hết sức quan trọng, ta nhất định phải nói với nó..."

Túc Bảo tò mò hỏi: "'Câu gì mà quan trọng thế ạ?"

Bà cụ mặc áo liệm: "Ta có chôn một cái lon trong mảnh vườn đằng sau nhà cũ của bọn ta, trong lon có mười cây vàng và một cuốn sổ tiết kiệm..."

Nói đến đây, bà ta hết sức kích động: "Cả mười cây vàng ấy đều 100 gam cả, theo giá vàng hiện nay thì một cây vàng trị giá đến ba trăm nghìn, mười cây vàng là ba triệu, thêm cả một triệu trong sổ tiết kiệm của ta là bốn triệu rồi!"

Túc Bảo: "Woa! Nhiều tiền quá!"

Bé con thật sự rất phối hợp, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngập tràn vẻ trầm trồ.

Khoé miệng Mộc Quy Phàm co rúm.

Tô Nhạc Phi kiểu: Túc Bảo à, con mà nói với cậu một tiếng thì một tháng cậu cho mười triệu tiền ăn vặt chơi chơi cũng không thành vấn đề, không cần phải trầm trồ vì bốn triệu đâu con à…

Thế nhưng anh cũng biết số tiền bốn triệu quan trọng với người bình thường nhường nào.

Đối với một số người, đó là số tiền mà cả đời cũng không thể nào kiếm được, thảo nào bà cụ mãi mà vẫn chưa siêu thoát.

Bà cụ mặc áo liệm tiếp tục kích động nói: "Nhưng mà con ta lại đòi bán nhà dưới quê đi! Nó muốn lên thành phố cưới vợ mua nhà mới! Nếu bán thì lỡ người khác đào được, số tiền đó sẽ thuộc về người khác mất!"

Nói tới đây, bà ta vô cùng sốt ruột, rớt cả bộ răng giả xuống đất, kích động đến mức toàn thân đằng đằng sát khí.

"Không được, ta nhất định phải về, ta nhất định phải nói cho con ta biết dưới nhà có tiền..."

Kỷ Trường vẫn tỏ ra hờ hững, lạnh nhạt đáp: "Ồ, muốn nói cho con trai ngươi biết thì ngươi có thể báo mộng mà, tại sao cứ khăng khăng đòi tự quay về vậy?"

"Khi còn sống, tại sao chuyện lớn như vậy mà ngươi chưa bao giờ nói với con ngươi, chết rồi thì lại nghĩ đến chuyện đó?"

“Tiền bạc chỉ là vật ngoài thân, sống không mang đến chết không mang đi*, chẳng lẽ ngươi không biết đạo lý này?"

*Tức là con người đến thế gian này chỉ với hai bàn tay trắng và rời đi cũng chỉ với hai bàn tay trắng, của cải vật chất dù có nhiều đến mấy thì khi chết cũng không mang theo được gì, và tiền tài danh vọng không phải là thứ mang lại cho chúng ta tâm hồn tươi đẹp, sức khỏe và hạnh phúc thật sự!

Thấy vẻ thắc mắc trong ánh mắt Túc Bảo, Kỷ Trường giải thích: "Cặp sách nhỏ, chúng ta phải học cách quan sát quỷ hồn, con xem này…"

"Khuôn mặt bà lão này sạch sẽ, không có bất kỳ vết xây xát nào, điều đó chứng tỏ bà ta không phải đột ngột qua đời, tóc tai gọn gàng, mặc áo liệm, còn đeo một miếng ngọc bội, chứng tỏ con trai có hiếu."

"Sau khi điều tra, bà ta chết vì bệnh tật chứ không phải đột nhiên qua đời, con trai lại hiếu thảo, như vậy bà ta hoàn toàn có cơ hội kể chuyện này với con trước khi chết, tại sao bà ta không nói?"

Biểu cảm trên mặt bà lão mặc áo liệm ngay lập tức trở nên gượng gạo, mắt đảo láo liên: "Ta..."
Chương 165: Sống không mang đến, chết không mang đi

Kỷ Trường nói: "Cho nên ngươi đừng lấy con trai ngươi ra làm cớ nữa, chính bản thân ngươi muốn trở về thì đúng hơn đấy. Bởi vì ngươi chưa được sống đủ, ngươi giấu nhẹm số tiền kia cả đời nhưng về già lại không được hưởng, thế nên ngươi muốn về hưởng thụ xong mới bằng lòng siêu thoát."

Dường như đã bị nói trúng tim đen, bà cụ mặc áo liệm vừa nhặt bộ răng giả của mình lên vừa thều thào: "Ta chưa kịp nói thôi, chưa kịp nói thôi..."

Túc Bảo đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Bé suy luận từng chút một, nói: "Bởi vì bà vẫn còn nhiều tiền chưa dùng hết nên bà không chịu siêu thoát. Bà không chịu báo mộng sau khi chết là vì bà muốn sống lại để tự mình tiêu hết số tiền đó, do đó bà mới muốn cướp thân xác của mẹ cháu… Là vậy đúng không?"

Bà cụ bắt đầu sốt ruột: "Không phải vậy, báo mộng cũng cần có thời gian mà, số người muốn báo mộng đầy ra đó, đâu đến lượt ta đâu! Ta... Con ta sắp bán nhà cũ rồi còn gì, chẳng qua là ta sốt ruột quá thôi!"

Hơn nữa muốn báo mộng thì phải tốn âm đức, vậy là bà ta còn phải vất vả kiếm âm đức nữa...

"Ta vì con ta thật mà…" Bà ta cãi chày cãi cối: "Thật mà, ta vì con ta thật..."

Kỷ Trường giơ tay lên, một lá bùa màu vàng bay đến, bịt kín miệng bà cụ lại.

Sốt ruột? Vì con trai ư?

Những oán linh lang thang ở nhân gian thường người thân sẽ không nhìn thấy, cũng không cách nào để báo mộng cả.

Có lẽ sẽ phải mất đến hàng chục, hàng trăm năm để chờ đợi cơ hội này, nhưng nếu ngoan ngoãn đến địa phủ, trả một chút âm đức để báo mộng thì kể ra còn nhanh hơn so với khi bà ta lang thang trên nhân gian nhiều.

Thực chất bà ta chỉ là một kẻ ích kỷ mà thôi.

Yêu tiền, giữ tiền, đến chết cũng không chịu nói cho con trai biết chuyện mình chôn mấy cây vàng, đến khi chết rồi thì mới phát hiện tiền thật sự không mang theo được.

Kỷ Trường cụp mắt nhìn Túc Bảo: "Túc Bảo nghĩ nên giải quyết chuyện bà cụ thế nào?"

Túc Bảo nghiêm túc nghĩ ngợi.

Số tiền đó nhiều quá trời quá đất!

Nghĩ đến bao lì xì của mình... Túc Bảo thấy xót cả ruột.

Nếu bé bị người khác lấy mất tiền của mình thì bé cũng sẽ rất khó chịu.

Túc Bảo nói: "Vậy... Vậy thì nói cho con trai của bà cụ để chú ấy đào mấy cây vàng lên, như vậy chú ấy không cần bán nhà bà cụ mà vẫn có thể mua nhà mới rồi."

Kỷ Trường gật đầu: "Ừ... Sau đó thì sao?"

Quan trọng nhất là xử lý bà cụ này như thế nào.

Túc Bảo không nghĩ gì nhiều, trả lời: "Giống như dì vỡ bụng hồi nãy vậy, đưa thẳng đến Phong Đô là được rồi ạ!"

Người có nơi dành cho người, quỷ cũng có nơi dành cho quỷ, đơn giản mà!

Kỷ Trường không khỏi buồn cười, nhóc con này còn biết suy một ra ba nữa chứ.

Thật ra vẫn còn một cách là thu bà cụ, biến bà ta thành sát khí rồi thu về hồ lô linh hồn nhằm làm tăng thêm sức mạnh của bé.

Hễ là linh hồn lang thang ở nhân gian trái với quy định thì ai gặp cũng có thể giết sạch.

Tuy nhiên, Kỷ Trường vẫn không tiết lộ gì thêm mà lấy lá bùa vàng ra, hỏi: "Bây giờ ta cho ngươi một cơ hội, ta sẽ giúp ngươi báo mộng con trai và thú thật với cậu ta chuyện mấy cây vàng, ngươi chỉ cần nói cho ta biết tên và địa chỉ của con trai ngươi là được."

Bà cụ mặc áo liệm mấp máy môi, bà ta không đồng ý làm vậy.

"Ta muốn tự mình nói cho con trai ta biết, ta còn muốn gặp nó nữa... Đây là chuyện bình thường của đời người, mẹ muốn gặp con là chuyện bình thường của đời người mà..."

Túc Bảo không kìm được ngắt lời bà ta: "Đúng là chuyện bình thường của đời người, nhưng bây giờ bà là quỷ mà!"

Thế nên công thức này quá vô lý!

Bà cụ: "???"

Thế mà cũng được à?

Bà ta còn định biện minh gì thêm nữa nhưng Kỷ Trường đã phất tay: "Không nói thì thôi, đằng nào ta cũng không có trách nhiệm quản tiền tài, ta chỉ quản âm quỷ mà thôi."

Hắn vừa dứt câu thì chân của bà cụ biến mất một nửa, bà cụ sốt vó lên ngay, vẫn ngoan cố biện giải.

Chỉ đến khi cổ cũng biến mất, cuối cùng bà cụ mới đành thú thật họ tên và địa chỉ của con trai mình.

Bà ta thật sự muốn tự mình tiêu hết số tiền đó nhưng nếu nguyện vọng này chẳng thể thành sự thật thì cho con trai còn đỡ hơn là cho người ngoài.

Kỷ Trường rút tay về, bảo: "Nhìn kìa, rồi cũng chịu nói rồi đấy thôi."

Túc Bảo: "Con học không được!"

Tô Nhất Trần và Mộc Quy Phàm: "..."

Kỷ Trường xoa đầu Túc Bảo, mắng yêu: "Con bé tinh quái này!"

m khí vốn đang bao phủ khắp hành lang đã tan đi hết, cái nồi sắt đang cót két chuyển động của Tô Tử Du cũng từ từ dừng lại.

Còn Tô Cẩm Ngọc thì ngơ ngác đứng tại chỗ.

Những mảnh vỡ linh hồn của cô đã được tập hợp, trí nhớ cũng đã hồi phục nguyên vẹn.

Cô nhìn về phía Túc Bảo và Tô Nhạc Phi đứng gần mình nhất, run rẩy thốt: "Túc Bảo, anh năm..."

Tô Nhạc Phi như bị sét đánh, vội vàng quay ngoắt sang nhìn Tô Cẩm Ngọc, vui vẻ reo lên: "Ngọc Nhi, em, em nhớ lại anh năm rồi ư?"

Tô Cẩm Ngọc rưng rưng nước mắt, nhẹ nhàng gật đầu: "Anh cả, anh hai nữa..."

Tô Nhất Trần ngây ra như phỗng.

Túc Bảo cũng sững sờ, bé con cứ ngẩn ngơ đứng đó mãi mà chưa thể lấy lại tinh thần.

"Mẹ, mẹ nhớ lại Túc Bảo rồi ạ?" Bé nhìn Tô Cẩm Ngọc với vẻ khó tin.

Tô Cẩm Ngọc chỉ biết nhìn bé một cách chăm chú, thậm chí cô còn không dám chìa tay ra chạm bé vì sợ rằng tất cả đều chỉ là ảo giác.

"Xin lỗi con, Túc Bảo!" Cô nghẹn ngào.

Túc Bảo đột nhiên òa khóa.

"Mẹ... Là mẹ thật rồi!" Túc Bảo chợt sà vào lòng Tô Cẩm Ngọc, ôm ghì lấy cô: "Túc Bảo nhớ mẹ lắm!"

Như thể chỉ khi nhìn thấy mẹ mình, bé mới không giấu nổi tất cả ấm ức mà mình đã phải chịu đựng bấy lâu nay vậy.

Túc Bảo nước mắt lưng tròng, vừa nức nở vừa mách: "Mẹ vừa lên trời là ba không thích Túc Bảo nữa..."

Bé khóc thút thít, những giọt nước mắt lăn dài trên má như những hạt đậu: "Dì tự ngã cầu thang nhưng lại nói là con đẩy, mẹ ơi, Túc Bảo chưa từng làm vậy, Túc Bảo không có nhận..."

"Nhưng không ai chịu tin tưởng Túc Bảo hết, họ hay quên cho Túc Bảo ăn cơm lắm, Túc Bảo cũng không có quần áo ấm nữa!"

"Kể từ khi mẹ đi, ngày nào Túc Bảo cũng chịu lạnh cả!"

Túc Bảo vừa giãi bày vừa khóc, sự tủi thân đã được chữa lành giờ phút này lại giằng xé tuôn trào, bé chỉ muốn ôm mẹ mình mà thôi.

Trái tim Tô Cẩm Ngọc nhói đau.

"Túc Bảo..." Cô ôm chầm lấy Túc Bảo, hận mình có mắt như mù, càng hận mình không có bản lĩnh vì đã không thể tạo ra kỳ tích trước khi chết, chiến thắng bệnh tật, ít nhất cũng phải đưa Túc Bảo về nhà họ Tô mới đúng.

"Tất cả là tại mẹ hết!" Từ tận đáy lòng Tô Cẩm Ngọc dâng lên sự xót xa khó có thể thốt thành lời. Ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa!

Nhưng Túc Bảo lại lắc đầu: "Không phải tại mẹ đâu, tại người khác hết."

Cõi lòng Tô Cẩm Ngọc nhói đau khôn kể bé ngoan của cô… lúc nào cũng hiểu chuyện như vậy cả.

Tô Nhạc Phi vội vã tiến về phía Tô Cẩm Ngọc, nhưng thấy cô từ từ biến mất, anh sốt ruột đến mức thét to: "Ngọc Nhi!"

Túc Bảo dụi mắt, trấn an Tô Nhạc Phi: "Cậu năm yên tâm, mẹ còn ở đây ạ."

Tô Nhạc Phi sốt vó cả lên: "Nhưng tại sao cậu không thấy mẹ con đâu cả?"

Túc Bảo khó hiểu nhìn Tô Nhạc Phi: "Có lẽ do chỉ có một mình cậu năm không thấy được ma đấy ạ."

Nhưng mà vì sao hồi nãy cậu năm cũng thấy được ma nhỉ?

Hết anh Tử Du đến cậu năm thấy được ma.

Rốt cuộc tại sao lại như thế nhỉ?

Kỷ Trường im lặng nhìn Túc Bảo, thật ra hắn cũng đang rất thắc mắc về việc này.

Dường như hễ đứng ở những nơi âm khí dày đặc, từ trường cực kỳ hỗn loạn thì chỉ cần đứng cạnh Túc Bảo là có thể thấy linh hồn dễ như trở bàn tay.

Nhưng nếu giải thích theo cách này thì không thể lý giải được tại sao Tô Nhất Trần và Mộc Quy Phàm không thấy được ma.

"Thôi, không nghĩ nữa." Kỷ Trường giơ tay lên, đột nhiên một cuốn sách xuất hiện.

Mặc dù không có thông báo mới xuất hiện trên trang ghi tên Túc Bảo nhưng bây giờ đã tập hợp được những mảnh vỡ linh hồn của Tô Cẩm Ngọc, đã đến lúc cô phải xuống dưới rồi.

Kỷ Trường lên tiếng: "Tô Cẩm Ngọc, cô ở lại nhân gian đã quá lâu, đã đến lúc phải đi rồi."

Tô Cẩm Ngọc vẫn chưa kịp nói một câu nào với Tô Nhất Trần, Túc Bảo cũng chỉ vừa mới gặp mẹ ngay sau khi các mảnh vỡ linh hồn của mẹ đã hoàn chỉnh.

Do đó tất cả mọi người đều luyến tiếc khi nghe thấy câu này.

Vành mắt Túc Bảo đỏ hoe, bé nắm lấy áo bào của Kỷ Trường: "Sư phụ, Túc Bảo muốn mẹ, hu hu hu! Sư phụ lợi hại như vậy nhất định có cách giữ mẹ lại mà!"

Kỷ Trường: "..."

Chết mất thôi bà cô của ta ơi!

Đừng bắt ta tóm một tên cấp dưới mà lừa gạt chứ!

Ta chỉ nói là có thể lừa Hắc Bạch Vô Thường, đầu trâu mặt ngựa, thậm chí Mạnh Bà nấu canh thôi mà...

Thôi, mấy người này đâu đáng tin được như hắn.

Kỷ Trường thoả hiệp: "Có cách đấy, con thu mẹ con vào hồ lô linh hồn đi. Nhưng ta nói trước, cô ấy phải xuống dưới trước ngày mười bốn tháng bảy..."

"Bình thường không có chuyện gì thì không nên ra ngoài đi lung tung."

Hắn chỉ có thể đánh lừa kẻ khác giúp cô đến ngày mười bốn tháng bảy là cùng.

Những phần còn lại hắn sẽ gánh vác tất...

Đôi mắt Túc Bảo sáng ngời, bé thình lình ôm ghì lấy Kỷ Trường và mừng rỡ reo lên: "Sư phụ tuyệt nhất! Con yêu sư phụ!"

Mộc Quy Phàm: "..."

Hắn tuyệt nhất à?

Anh hừ lạnh một tiếng, khoanh tay tựa vào tường.

Quả nhiên anh chẳng quan trọng gì sất nhỉ?

Ba Mộc đã nổi máu ghen thì có hơi nhỏ nhen, ngoảnh mặt sang một bên không thèm nhìn ai.

Túc Bảo vui vẻ chạy vòng vòng khắp hành lang, cứ lẩm bẩm “cảm ơn sư phụ", "cảm ơn sư phụ" mãi.

Kỷ Trường thầm nghĩ trong bụng: "Không cần cám ơn, sau này có tiền đồ thì đừng quên sư phụ là được."

Hi vọng sau khi Diêm Vương nhỏ trở về, bé sẽ cho hắn thăng quan tiến chức, phát tài để còn cưới vợ nữa...

Túc Bảo gật đầu lia lịa: "Dạ dạ dạ! Túc Bảo sẽ cho sư phụ thăng quan tiến chức, phát tài, cưới vợ!"

Kỷ Trường: "???"

Ủa alo, sao con lại biết ta muốn gì?

Chẳng lẽ biểu cảm của hắn... lộ liễu như thế à?
Chương 166: Kế hoạch tìm quỷ của Tô Tử Du

Ngay khoảnh khắc Túc Bảo vui mừng reo lên, một tiếng "cạch" vang lên, bà cụ Tô mở cửa phòng ra.

Bà ấy ngơ ngác nhìn xung quanh, sau đó cau mày: "Trễ vậy rồi còn đứng tụ tập ở đây làm gì? Không đi ngủ hả?"

Tô Nhất Trần mím môi: "Bọn con... đang nói chuyện phiếm ạ."

Bà cụ Tô càm ràm ngay: "Đêm hôm khuya khoắt còn nói chuyện phiếm gì nữa? Con không ngủ cũng phải cho con bé ngủ chứ! Trẻ con không ngủ thì sao mà phát triển chiều cao được? Quậy quá!"

"Còn hai đứa nữa!" Bà cụ Tô trợn mắt nhìn Mộc Quy Phàm và Tô Nhạc Phi: "Bây cũng hùa theo chung vui làm gì hả?"

Tô Nhất Trần khó ngủ từ trước đến nay, thức đến ba bốn giờ sáng mới ngủ là chuyện như cơm bữa, chuyện này thì bà ấy biết.

Nhưng còn Mộc Quy Phàm và Tô Nhạc Phi thì đang làm cái trò gì đây?

Trông dáng vẻ của bà cụ như đang chuẩn bị lấy cây chổi lông gà để đánh người vậy.

Mộc Quy Phàm vội vã giơ tay lên: "Ôi ôi, bác Tô, con vô tội mà!"

Suốt cả buổi tối hôm nay anh chỉ là người qua đường thôi mà?

Anh không hề tham gia vào chuyện gì cả!

Bà cụ Tô cầm cái dép dưới chân lên.

Người nào người nấy ba chân bốn chẳng bỏ chạy, trở về phòng của mình, ai nấy cũng vô cùng "sợ hãi".

Túc Bảo lè lưỡi, kéo Tô Cẩm Ngọc bỏ chạy: "Bà ngoại giận rồi, mau chạy thôi!"

Bà cụ Tô hừ lạnh một tiếng, buông cái dép xuống, nhìn hành lang vắng hoe một cách bất đắc dĩ.

Thật là, lớn to đầu thế rồi mà còn để người khác phải lo lắng nữa.

Sau này lỡ bà ấy không còn thì cái nhà này sẽ thế nào đây...

Bà cụ Tô điều khiển xe lăn về phòng, bà ấy kéo áo choàng lại, bóng lưng có chút buồn bã và cô độc.

Tô Cẩm Ngọc cứ đi được một chốc là quay đầu lại, đôi mắt ngấn lệ, nhìn bà cụ Tô một cách chăm chú đến mức không nỡ rời mắt, mãi đến tận khi bà cụ đóng cửa phòng mới thôi.

Không sao hết, không sao hết.

Cô vẫn còn thời gian mà, đến ngày mười bốn tháng bảy lận, cô vẫn còn thời gian để nói lời tạm biệt với mọi người…

Sau khi về phòng, bà cụ Tô lại trằn trọc mãi không ngủ được.

Bà ấy lặng lẽ nhìn trần nhà, nghĩ sáng mai sẽ làm món gì cho Túc Bảo ăn sáng, nghĩ sau khi bé lên nhà trẻ sẽ lớn nhanh như thổi, rồi tiếp đó nên cho bé học trường tiểu học nào đây?

Lên tiểu học rồi, Túc Bảo thông minh như vậy, chắc hẳn bé sẽ theo kịp chương trình học nhỉ? Ít nhất sẽ không khiến người ta phải lo lắng như Hân Hân nhỉ?

Càng nghĩ càng khó ngủ, bà cụ Tô thấy ông cụ Tô nằm cạnh vẫn ngủ say như chết, miệng ngáy khò khò thì bực mình đến mức hất một chân, đá ông cụ Tô một phát.

Đó là hành động theo bản năng của bà cụ, chính bản thân bà cụ Tô còn không nhận ra chân mình vẫn còn cử động để đạp người khác được. Bà ấy vẫn còn đang mải mê lo cho chuyện sau này của Túc Bảo, hoàn toàn không chú ý tới điều khác lạ đó.

Ông cụ Tô trở mình, thuận tiện kéo chiếc chăn mỏng qua đắp.

Bà cụ Tô nhỏ giọng mắng: "Ngủ ngủ ngủ! Ồn cỡ đó mà cũng không đánh thức nổi ông, ngủ gì ngủ như heo vậy!"

Ông cụ Tô: "Khò khò... khò khò..."

Bà cụ Tô: "..."

Bà ấy cạn lời chẳng biết nên nói gì. Nói thật chứ lúc còn trẻ, mỗi lần đọc truyện miêu tả "XXX ngủ say như chết" là bà ấy lại thấy khoa trương, không ngờ sau này mình lại lấy một ông chồng có tài ngủ say như chết.

"Hây dà..."

Bà cụ Tô nằm thao thức mãi mà không ngủ được, thế là bà ấy dậy xuống lầu chuẩn bị bữa sáng luôn.

Một đêm trôi qua, ngày hôm sau, cả Tô Nhạc Phi, Túc Bảo lẫn Tô Tử Du đều không dậy sớm nổi.

Tô Nhất Trần còn bình thường, anh đã quen với việc ngủ muộn dậy sớm, thế nên sáng nay vẫn dậy được như thường.

Còn ông cụ Tô thì sảng khoái tinh thần, vừa cầm tách trà uống vừa xụ mặt quở trách: "Thằng năm vẫn chưa chịu dậy à? Tô Tử Chiến và Tô Tử Du cũng vậy, bộ chúng nó bắt chước Tô Tử Tích đấy hả?"

"Mộc Quy Phàm đâu rồi?"

Tô Nhất Trần nhấp một ngụm trà đậm đặc, trả lời: "Đi chạy bộ rồi ạ."

Ông cụ Tô hừ một tiếng: "Nửa đêm hôm qua Tô Ý Thâm lại đi cấp cứu nữa đúng không?"

Về tình thì có thể tha thứ nhưng mấy đứa nhóc khác đang tuổi tràn trề tinh thần, bừng bừng sức sống, kết quả cả đám đều ngủ nướng, còn ra thể thống gì nữa?

Tô Nhất Trần không thèm ngước lên lấy cái nào, nói: "Túc Bảo cũng còn ngủ nướng."

Ông cụ Tô tuôn cái vèo: "Túc Bảo thì không sao, con gái mà..."

Tô Nhất Trần bèn ngẩng đầu nhìn ông ấy.

Ông cụ Tô sửa lời ngay tức thì: "Con gái cũng phải ngủ sớm dậy sớm! Ba sẽ đi gọi bọn nó dậy."

Ít nhất cũng phải dậy ăn sáng rồi ngủ tiếp chứ... Không thì lỡ hỏng dạ dày thì sao.

Ông cụ Tô chỉ giữ câu này trong lòng chứ không nói ra.

Bà cụ Tô cầm một giỏ bánh bao chiên nhỏ và điều khiển xe lăn điện đi ra, hỏi: "Tối hôm qua sấm đánh đấy, ông có biết không?"

Ông cụ Tô đơ ra, cau mày: "Thời tiết thế này mà cũng có sấm hả?"

Bà cụ Tô cà khịa: "Đâu phải chỉ có mỗi sấm đánh thôi đâu, sân thượng bị bật tung luôn kìa, bộ ông không nghe thấy hả?"

Ông cụ Tô: "..."

Có cả chuyện đó nữa hả?

Bà cụ Tô chê trách với vẻ không vui: "Biết ngay ông cầm tinh con heo mà!"

Ông cụ Tô bĩu môi, tiếp tục đọc báo.

Trong phòng Tô Tử Du.

Thật ra cậu đã dậy rồi nhưng cầm bút viết sột soạt mãi đến giờ.

"Đêm hôm qua em gái bắt tổng cộng hai mươi ba oán quỷ, một lệ quỷ!"

Nhưng bé lại không bắt nữ quỷ vỡ bụng và bà cụ mặc áo liệm, Tô Tử Du thấy tiếc quá trời quá đất.

"Bây giờ x2(quỷ hư vinh, quỷ nước ngoài giả), y23, z1..."

Tự dưng cậu thấy ánh sáng thắng lợi cũng chói chang phết!

Không hiểu sao Tô Tử Du muốn ngày nào cũng kéo cô Cẩm Ngọc ra ngoài đi một vòng để mang hai mươi con quỷ về mỗi ngày quá.

Chỉ cần chưa đến năm ngày là nhiệm vụ của em gái sẽ hoàn thành rồi!

Tiếc là cậu chỉ đành giấu trong lòng thôi, dù sao chuyện này cũng không tốt cho cô Cẩm Ngọc.

Tô Tử Du đang nghĩ ngợi thì sực nhớ ra một chuyện: Không đúng, thay vì phụ thuộc vào vận may, lỡ bắt gặp con quỷ nào thì bắt con quỷ đó thì tại sao không chủ động tấn công?!

Bệnh viện là nơi lắm điều bất tường, ma quỷ lộng hành này, thậm chí là mộ của người khác nữa…

À thôi, mộ người ta thì hơi quá đà.

Tô Tử Du cho rằng ý tưởng của mình cũng khá là ổn áp, cậu ngay lập tức lên mạng tra cứu những nơi nhiều xui rủi, vùng đất "thánh" ma quỷ lộng hành, rồi quốc lộ chết chóc…

Đúng lúc này, cậu bỗng nhiên lướt thấy một video, là video mà chính tay cậu đã quay.

Tô Tử Du thấy trong video là hình ảnh một nữ quỷ đang phàn nàn môi trường trong nước quá tệ, trong khi không khí nước ngoài vô cùng trong lành, lúc bị quay trúng thì thẹn quá thành giận, bổ nhào về phía ống kính…

Video quay hồi bắt quỷ nước ngoài giả đây mà!

Đây chính là video mà cậu đã đăng trên tài khoản tên là Lý Luận Về Việc Gặp Ma của mình.

Tô Tử Du đã chỉnh sửa và biên tập video kỹ càng, cậu còn làm mờ cả mặt và chỉnh giọng cho Túc Bảo, chỉ trừ những ai vô cùng quen thuộc với Túc Bảo thì mới có thể nhận ra đó là bé.

"Mình bị ăn cắp video à?" Tô Tử Du đến cạn lời.

Cậu thấy tài khoản Weibo đã ăn cắp video này tên là Đậu Trường Thanh Bắc Nọ, chắc có lẽ đây là acc clone, kéo xuống toàn thấy lấy video của người khác cả.

Trong đó video có lượt xem và được thảo luận nhiều nhất là video quay quỷ nước ngoài giả này, nhìn có vẻ mới đạo hai ngày gần đây, lượt thích lên đến năm trăm nghìn, phải biết rằng những video đạo khác của gã ta cùng lắm cũng mới một ngàn lượt thích mà thôi.

Tô Tử Du tiếp tục lướt khu bình luận của video này.

[Đậu má! Đậu má! Đậu má! Tự dưng khúc cuối con ma vồ tới làm tôi sợ chết khiếp!]

[Xin hỏi đây là phim nào thế?? Cho xin phát nào, ai biết gửi tôi miếng link coi!]

[Má ơi, nhìn thật thế này mà do edit đấy hả? Hu hu hu y như thật vậy!]

[Không phải phim đâu! Tôi là fan phim kinh dị có thâm niên, xem hết tất cả những bộ phim từ nổi tiếng cho đến flop ẻ rồi mà chưa bao giờ thấy đoạn video này! Cho nên chắc là chính chủ tự làm rồi đấy… Edit đỉnh cao nhất thường sẽ khiến người ta tưởng là thật luôn chứ không phải edit, bác ơi bác thắng rồi! Follow ngay và luôn!]

Tô Tử Du "..."

Cậu nhấn report rồi cung cấp ngay chứng cứ và đường link video gốc. Đến khi Tô Tử Du đi vệ sinh, đánh răng rửa mặt, thay quần áo xuống lầu, cậu phát hiện video đã bị gỡ xuống.

"Làm việc nhanh thật đấy!" Tô Tử Du chỉ trầm trồ một câu rồi vứt chuyện này ra sau đầu.

Trong phòng cho thuê ở một làng đô thị.

Thượng Thanh Bắc kích động nhìn lượng truy cập của acc clone đang tăng lên một cách chóng mặt, tiếng thông báo của video vang lên không ngừng quả thật khiến cho người ta mê mẩn.

Năm trăm nghìn lượt thích, số lượt xem đã vượt quá hai trăm nghìn!

"Phát tài rồi! Phát tài rồi!" Thượng Thanh Bắc hào hứng đến mức xoay mòng mòng.

Mấy ngày nay gã ta xem đi xem lại video phát trực tiếp hồi trước mãi, cụm từ khóa hot search Túc Bảo bắt cá ba tay này đã bị gã ta mổ xẻ rốt ráo.

Ban đầu lợi nhuận mà video này thu được một ngày còn được hơn ba ngàn, hôm sau thì bị chặt chém còn có hơn một ngàn, sau đó thì vỏn vẹn mấy trăm, mấy chục…

Một video chỉ nổi được có dăm ba bữa.

Thế là gã ta phải làm một video mới.

Thế nhưng những video mới mà gã ta đã edit đều cùng một nội dung cả, gã ta đã cắt thành các góc độ khác nhau với những tựa đề khác nhau, tổng số video như vậy đã lên đến mười mấy video, không ngờ vẫn không có chút khởi sắc nào!

Thượng Thanh Bắc có hai tài khoản, acc clone chuyên được gã ta dùng để xào đi xào lại video. Từ đó đến giờ gã ta vốn không trông cậy acc clone sẽ nổi tiếng, ngờ đâu chính nó lại cho gã ta một niềm vui ngoài ý muốn.

"Phát tài rồi, phát tài rồi, phát tài rồi!" Thượng Thanh Bắc nhìn số lợi nhuận kiếm được được hiển thị trên nền tảng: "Mới một buổi tối thôi mà lợi nhuận đã hơn hai ngàn!"

Theo dự đoán của gã ta, video này chắc chắn vẫn còn tăng nữa, tình cờ đường link mà gã ta đính kèm ở dưới là thời điểm chương trình khuyến mãi của affiliate sẽ đem lại tỉ lệ hoa hồng cao nhất, gã ta nhận được năm ngàn tệ mỗi ngày hoàn toàn không thành vấn đề!

"Đây là video dài… ăn được ít nhất cũng phải mười ngày nửa tháng gì đó, đến khi chương trình khuyến mãi kết thúc… ít nhất mình sẽ kiếm một trăm ngàn tệ!"

Không ngờ tài khoản Tiktok mà gã ta vô tình phát hiện lại đem đến cho gã ta món quà bất ngờ đến như vậy.

Thượng Thanh Bắc cực kỳ kích động, nhưng khi làm mới trang để kiểm tra mục lợi nhuận thì phát hiện một thông báo:

Tác phẩm của bạn bị nghi ngờ là ăn cắp, chúng tôi đã gỡ video để xử lý.

Thượng Thanh Bắc "..."

Cái quái gì thế!

Một trăm ngàn tệ của gã ta!

Thượng Thanh Bắc giận đùng đùng, chửi đổng lên: "Cái nền tảng gì mà rác rưởi vậy! Người ta ăn cắp video đầy ra đó, mắc mớ gì bắt tao chứ!!"

Gã ta không phục chút nào.

Chắc chắn là con chó nào đó ghen tỵ, thấy lượng truy cập của gã ta bắt đầu tăng nên report đây mà!

Thượng Thanh Bắc cắn răng, lại đăng ký một acc clone khác rồi đăng nhập, vào trang tên là Lý Luận Về Việc Gặp Ma, tiếp tục lén lút đạo video…
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom