• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm (11 Viewers)

  • Chương 151-153

Chương 151: Túc Bảo tìm mẹ

Sau khi thu tiền cho thuê phòng xong, Tô Tiểu Ngọc ra tạp hóa mua đồ uống.

Hôm nay, cô ấy lại trúng thêm một hộp đồ uống khác khi tích mã qr.

Tô Tiểu Ngọc tròn mắt ngỡ ngàng, xách túi đồ uống đi về phía bãi đỗ xe.

Mấy ngày này cô ấy quá may mắn! Hệt như có u Hoàng bám thân vậy. [1].

[1]: Xét về tướng số, người châu u có vận khí rất tốt, trong đó Hoàng đế châu u sẽ có vận khí tốt nhất, cách nói này dùng cho trường hợp gặp nhiều may mắn bất ngờ.

Mua đồ uống chắc chắn sẽ trúng phần thưởng ‘tặng thêm một chai’, quăng rác ở khoảng cách xa cũng chuẩn xác rơi vào thùng rác, đến ăn quả trứng gà cũng gặp được quả hai lòng đỏ….

Tô Tiểu Ngọc cất chai đồ uống cẩn thận rồi lái xe rời đi.

Phía sau cô ấy là quỷ hồn Tô Cẩm Ngọc đang mở mắt nhìn kí chủ--- Cả người kí chủ được bao phủ trong ánh sáng màu vàng, hệt như cá chép may mắn.

“Rốt cuộc mình đã làm cách nào để xuất hiện trên người cô gái này nhỉ?” Tô Cẩm Ngọc cảm thấy rất kỳ lạ, nhiều lần cô thử tìm cách rời đi nhưng phát hiện ra không thể tách khỏi kí chủ.

“Kỳ lạ…”

Tô Cẩm Ngọc gồng hết sức để thoát khỏi thân thể Tô Tiểu Ngọc, kết quả bị đập đầu vào vô lăng xe.

Đúng lúc này, một chiếc xe tải lớn mất kiểm soát lao tới kèm theo tiếng còi inh ỏi.

Vì phanh xe quá gấp nên cả chiếc xe tải bị lật nghiêng.

Tô Tiểu Ngọc còn chưa kịp phản ứng thì vô lăng trong xe đã tự quay một vòng, xe của Tô Tiểu Ngọc tránh được chiếc xe tải trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc!

Rầm rầm rầm, một loạt tiếng va chạm vang lên. Chiếc xe tải lớn đẩy mấy chiếc ô tô nhỏ ra ngoài, sau đó thắng được phanh xe cách đó năm trăm mét…

Tô Tiểu Ngọc sợ tới mức mặt tái nhợt, nhanh chóng dừng xe bên đường. .

Người qua đường đều sững sờ!

Cô gái này tốt số thật!

Chẳng ngờ cô ấy lại tránh được chiếc xe tải mất kiểm soát!

“Trời ạ, ban nãy tôi còn tưởng xe cô ấy sẽ bị đánh bay lên không trung, không chết thì cũng mất nửa cái mạng! Không ngờ lại thoát chết trong tình huống chỉ mành treo chuông như vậy!”

Thậm chí không có một vết xước trên xe.

“Vận may gì thế này….”

Người qua đường cảm khái không thôi, chạy tới tấp ra phía trước để xem hiện trường vụ tai nạn.

Tô Tiểu Ngọc cũng liếc mắt nhìn, mấy chiếc xe nhỏ bị đụng đến thảm hại, chỉ có cô ấy và xe là lành lặn nguyên vẹn.

“Trời ơi…” Nghĩ lại vẫn còn rùng mình, Tô Tiểu Ngọc khẽ vỗ ngực rồi nhanh chóng lái xe rời đi.

Về đến khu chung cư cô ấy ở, chuyện không thể tưởng tượng được lại phát sinh.

Bà chủ tiệm vé số vươn cổ nhìn thấy Tô Tiểu Ngọc thì vội vàng đuổi theo.

Bà ấy đè thấp giọng, nhìn trái ngó phải rồi hỏi: “Này, Tiểu Ngọc! Con xem có phải vé số con mua hôm qua trúng thưởng không! Giải lớn năm trăm vạn! Cô nhớ con chọn dãy số đó…”

Tô Tiểu Ngọc lục tìm trong túi, nói: “Không thể, nào có chuyện trúng giải lớn dễ dàng như vậy ạ, con chỉ tiện tay chọn dãy số theo lịch hôm qua thôi…”

Bà chủ tiệm vé số vừa nhìn đã vỗ đùi, kích động nói: “Chính nó, chính là lịch hôm qua, 20 22 05 16 21 19 01!”

“21h:19 ngày 16 tháng 5, năm 2022! Chọn bừa cũng trúng giải lớn!”

“Năm trăm vạn, mẹ ơi! Tiểu Ngọc, con…. con phát tài rồi đó!”

Tô Tiểu Ngọc: “…”

Cô ấy nhìn vé số đăm đăm, quá đỗi kinh ngạc!

Mẹ kiếp, đến vé số cũng trúng luôn hả?

Tô Tiểu Ngọc quá sốc, cái này, cái này, cái này?

Đến giờ khắc này, cô ấy khẳng định chắc chắn mình đang được u Hoàng bám thân rồi!

Tô Tiểu Ngọc phấn khích không thôi, chợt nhớ ra mình đã muộn giờ học, cô ấy lại cuống quýt thay quần áo rồi vội đến đại học Y.

Tiết học đầu tiên trong sáng nay đã trôi qua nửa thời gian, Tô Tiểu Ngọc lẻn vào qua cửa sau của giảng đường, vừa hay nghe giảng viên nói: “Được rồi, đã học được nửa tiết, tôi thấy các bạn đều như chưa tỉnh ngủ nên giờ chúng ta sẽ điểm danh nhé!”

Thấy các sinh viên ngủ gà ngủ gật nên giảng viên quyết định chơi trò kích thích một chút --- Điểm danh!

“Tô Tiểu Ngọc!”

Tô Tiểu Ngọc mới ngồi vào chỗ lập tức giơ tay: “Có!”

Giảng viên liếc nhìn một cái rồi tiếp tục điểm danh.

Hai bạn học ngồi bên cạnh kinh ngạc nhìn Tô Tiểu Ngọc: “Mẹ kiếp, cậu gặp vận may gì thế…”

Tô Tiểu Ngọc: “Cũng tạm, cũng tạm, đúng là may mắn nhưng chủ yếu vẫn là thành sự tại nhân.”

Các bạn học: “….”

Trên con đường vừa xảy ra vụ tai nạn phía sau đại học Y.

Túc Bảo ngồi xổm bên đường, khó hiểu nhìn dòng xe qua lại.

“Sư phụ, sao người lại dắt con tới đây?”

Hóa ra, Kỷ Trường tìm hoài không thấy Tô Cẩm Ngọc nên mới dẫn Túc Bảo đi dạo một vòng…

Hắn bấm ngón tay, muốn tìm được Tô Cẩm Ngọc thì vẫn phải nhờ vào Túc Bảo.

Vụ tai nạn xe vừa xảy ra ở đây có tổng cộng một người chết và bảy người bị thương. Kỷ Trường kiểm tra một lượt, vẫn không thấy cái tên Tô Cẩm Ngọc.

“Kỳ lạ, quẻ bói nói ở chỗ này mà…Mình còn tưởng có chuyện quỷ hồn xuyên không nhập vào thân xác nguyên chủ cơ đấy.”

Chẳng phải những vụ xuyên không thường xuất hiện khi có người chết vì tai nạn xe, rơi máy bay hoặc là nổ bom gì đó à?

Nhưng sự thật chứng minh, hắn cả nghĩ rồi.

Có tai nạn xe, nhưng vẫn không tìm được Tô Cẩm Ngọc….

Túc Bảo bỗng đứng dậy, vỗ nhẹ cánh tay Kỷ Trường, trịnh trọng hỏi: “Sư phụ, rốt cuộc người đã gặp phải vấn đề hóc búa gì, nói cho con được không? Túc Bảo có thể giúp người đó!”

Kỷ Trường: “…”

Ngẫm nghĩ hồi lâu, Kỷ Trường khó khăn mở miệng: “Túc Bảo, mấy ngày trước mẹ của con quay về nhà lần cuối trước khi đầu thai nhưng không cẩn thận nên đi lạc rồi…”

Túc Bảo thảng thốt.

Mẹ cô bé đi lạc ư?

Kỷ Trường vuốt mũi: “Chính là….gặp phải sự cố bất ngờ, hồn phách của mẹ con hóa thành nhiều đốm sáng rồi bay đi mất rồi…Sư phụ tìm suốt hai ngày nay mà không tìm được.”

“Chúng ta phải tìm ra mẹ con rồi đưa cô ấy đi đầu thai…”

Túc Bảo lập tức cuống lên: “Sư phụ, sao người không nói sớm một chút?”

Kỷ Trường vừa toan nói gì đó, Túc Bảo đã ôm thỏ bông chạy, nói: “Mau, chúng ta cùng tìm mẹ con!”

Mẹ…. Cô bé vẫn có thể gặp lại mẹ!

Lòng Túc Bảo nóng như lửa đốt, tuy ở nhà họ Tô, ông bà ngoại cùng các cậu đều rất tốt với cô bé. Nhưng, cô bé vẫn muốn được gặp lại mẹ…..

Túc Bảo bấm ngón tay bói quẻ, đi băng qua con đường, bất giác đã đến đại học Y.

Cô bé không hề ngoảnh đầu lại mà lập tức chạy vào trong trường.

Kỷ Trường: “Túc Bảo?”

Trong lớp, Tô Tiểu Ngọc học xong, nhìn đồng hồ: “Chiều nay giảng viên xin nghỉ à?”

Vừa hay cô ấy đang muốn đi xem phim ở rạp.

Đúng là quá may mắn mà!

Tô Tiểu Ngọc reo lên một tiếng rồi ôm cặp sách chạy ra xe.

Sau khi xe rời đi, Túc Bảo tìm đến cửa lớp học của Tô Tiểu Ngọc, ló đầu vào nhìn.

“Ở đây cũng không có mẹ nha!” Túc Bảo thất vọng.

Lạ thật, hồi nãy cô bé vừa bốc được quẻ bói nói mẹ đang ở đây mà.

Vận mệnh như đang trêu đùa họ, Túc Bảo và Kỷ Trường đều không biết, bây giờ Tô Cẩm Ngọc đang bám trên người Tô Tiểu Ngọc, còn kí chủ Tô Tiểu Ngọc vẫn làm chủ được mọi hành động của mình…

Trên đường về, Túc Bảo nhoài người lên cửa kính xe, nhìn con phố.

“Mẹ ơi, mẹ ơi…” Miệng cô bé không ngừng lẩm bẩm, đôi mắt đẹp chất chứa nỗi thất vọng và buồn bã.

Ăn cơm xong, Kỷ Trường nói khi trước Tô Cẩm Ngọc biến mất tại nhà họ Tô. Túc Bảo lại lập tức tìm kiếm trong sân.

Người nhà họ Tô mù mờ nhìn cục bột nhỏ chạy khắp sân.

Chỉ thấy cục bột nhỏ chui vào bụi cỏ, trèo lên cây rồi lại nằm bò bên hòn non bộ….

Trong hòn non bộ ở vườn hoa, Túc Bảo ló đầu vào: “Xin chào, mẹ ơi mẹ ở đây à?”

Cụ rùa: “??”

Trong chuồng gà phía sau nhà bếp, Túc Bảo mở ổ gà của gà mái ra: “Xin chào, gà cục tác, có nhìn thấy mẹ Túc Bảo không”

Gà cục tác: “??”

Thậm chí trước giờ đi ngủ buổi tối, Túc Bảo vẫn chạy ra ban công, vạch cánh của Tiểu Ngũ ra xem, hỏi: “Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ, mẹ không trốn trong lông của em à?”

Tiểu Ngũ: “???”

Tiểu Ngũ líu lo: “Không có, Tiểu Ngũ không có mẹ…”

Giày vò tới tận nửa đêm, Túc Bảo trằn trọc mãi mới ngủ được.

Kỷ Trường lơ mơ, cái này….phản ứng quá độ rồi nha…

Người nhà họ Tô vừa lo lắng vừa buồn bã, cô bé con nhớ mẹ rồi à?

Nhất định là nhớ mẹ rồi.

Bà cụ Tô chỉ cảm thấy chua xót, nhớ đến cô con gái Tô Cẩm Ngọc, hốc mắt bà đỏ hoe.

Bé con ngoan của bà…Mẹ của con sẽ không bao giờ quay lại được đâu.
Chương 152: Diễn tập phòng chống hiểm nguy bất ngờ

Túc Bảo tìm suốt hai ngày vẫn không thấy mẹ của mình đâu.

Chẳng mấy chốc đã đến lúc cô bé phải đi học lại.

Túc Bảo chỉ đành tạm gác chuyện tìm mẹ sang một bên, trong giờ học không khỏi ngẩn ngơ.

“Túc Bảo!” Cô giáo Hoa đang điểm danh, thấy Túc Bảo ngẩn người, cô giáo Hoa bèn gọi tên chính: “Tô Tử Túc?”

Cô bé đáng yêu điểm danh to nhất lớp khi mới đi nhà trẻ giờ đây hơi trầm mặc. Nghĩ tới việc Túc Bảo bị bạo lực mạng gây ảnh hưởng, trong lòng cô giáo Hoa hơi khó chịu.

Chỉ thấy Túc Bảo lập tức giơ tay nói: “Có!”

Cô giáo Hoa sửng sốt, cười nói: “Tốt lắm, cuối cùng Túc Bảo cũng đi học lại rồi.”

Người lớn còn không chịu nổi bạo lực mạng, huống chi một cô bé 4 tuổi. Cô giáo Hoa luôn lo lắng Túc Bảo không thể chữa lành vết thương tâm lý.

Cũng may, giờ Túc Bảo vẫn mềm mại đáng yêu như trước.

Túc Bảo rất hiểu chuyện: “Xin lỗi, con khiến cô giáo phải lo lắng rồi!”

Cô giáo Hoa khẽ vuốt tóc Túc Bảo, nói: “Không có gì. Con không sao là tốt rồi!”

“Được rồi, các bạn nhỏ ngồi ngay ngắn nào! Hôm nay chúng ta có một tiết học rất quan trọng, người dạy tiết học này là ba của một bạn nhỏ trong lớp chúng ta, mọi người đoán xem là ai?”

Các bạn nhỏ lập tức xôn xao bàn tán, Túc Bảo cũng tò mò, ba của ai sẽ đến dạy nhỉ?

Chỉ thấy cô giáo Hoa nói: “Vậy cô giáo sẽ không úp mở nữa. Hôm nay toàn bộ mầm non Ngũ Tượng đều phải tham gia diễn tập phòng chống hiểm nguy bất ngờ….”

Cô giáo Hoa giải thích khái niệm diễn tập phòng chống hiểm nguy bất ngờ, mọi người cần làm gì, sau đó tiết lộ bí mật.

“Cuộc diễn tập lần này do ba của bạn Túc Bảo lớp mình tới dạy, ba của Túc Bảo là một quân nhân rất lợi hại, chú ấy sẽ dạy chúng ta cách chạy trốn khi gặp phải côn đồ, cuối cùng còn biểu diễn cho chúng ta xem màn chế ngự bọn côn đồ!”

Cô giáo Hoa chỉ nói đến thân phận quân nhân của Mộc Quy Phàm mà không nhắc tới chiến thần hay gì khác. Có điều, trong mắt đám trẻ con, quân nhân đã là thân phận vô cùng lợi hại rồi.

Các bạn nhỏ lập tức òa lên thán phục rồi nhất loạt nhìn Túc Bảo bằng ánh mắt sáng lấp lánh.

Túc Bảo chợt cảm thấy tự hào biết bao!

Đó là ba của cô bé nha!

Hồi sáng lúc cô bé đi học, ba không hề nói tới chuyện này.

Túc Bảo quá phấn khích nên tạm thời quên đi chuyện tìm mẹ.

Bây giờ trong đầu Túc Bảo chỉ có ba, cô bé nóng lòng muốn được ra sân trường tham gia diễn tập.

Các bạn nhỏ xếp hàng đi ra ngoài. Túc Bảo phóng ánh mắt về phía sân khấu phía xa, lập tức trông thấy ba mình đang mặc một bộ quân phục rằn ri màu xanh lá cây, hai tay chắp sau lưng, đứng thẳng tắp, vẻ mặt lạnh lùng.

Đứng trên bục càng làm nổi bật chiều cao của Mộc Quy Phàm, lông mày anh sắc nét, đôi mắt sáng ngời, Túc Bảo chỉ cảm thấy ba cô bé là người ba đẹp trai nhất trên đời!

Phía sau Mộc Quy Phàm còn có hai người đàn ông cũng mặc đồng phục rằn ri quân đội màu xanh lục, nhưng Túc Bảo đang đeo ‘bộ lọc ba ruột’ chỉ cảm thấy hai chú kia không thể sánh với ba cô bé, họ đứng sau chỉ càng tôn lên vẻ uy phong lẫm liệt của ba bé.

“Nhìn kìa, ba tớ đó! Ba tớ đó!” Túc Bảo nóng lòng chia sẻ niềm vui: “Là người đứng ở phía trước và cao nhất ấy!”

Tâm Tâm wow một tiếng: “Túc Bảo, ba cậu cao quá nha!”

Các bạn nhỏ khác cũng tíu tít nói: “Cao như cột điện thoại.”

"Cao như đèn giao thông."

"Cao hơn cả ba tớ."

“Cao hơn cả Diêu Minh [1].”

: cầu thủ bóng rổ Trung Quốc đã nghỉ hưu, chơi cho CBA Shanghai Sharks 1997-2002 và NBA Houston Rockets 2002-2011.

Các bạn nhỏ miêu tả chiều cao của Mộc Quy Phàm bằng giọng nói hồn nhiên ngây thơ.

Mắt Mộc Quy Phàm vẫn nhìn thẳng nhưng khóe môi lại hơi cong lên.

Lúc lớp Dứa đi ngang qua, anh cụp mi, vừa liếc mắt đã định vị được tiểu Túc Bảo ngoan của anh.

Túc Bảo cũng đang ngẩng đầu, hồi hộp chào nhanh một tiếng: “Chào ba!”

Mộc Quy Phàm vẫn trưng ra bản mặt nghiêm túc, nhưng nhân lúc không ai để ý lại lặng lẽ duỗi một ngón tay, làm động tác ok.

Túc Bảo lập tức cười híp mắt, duỗi ngón tay mập ra, học theo ba cô bé làm động tác ok.

Trông thấy sự tương tác nhỏ của hai ba con họ, trái tim các thầy cô mềm nhũn.

Thầy Chu đang cầm micro trên bục, dịu giọng nói: “Các bạn nhỏ hãy đứng vào đúng vị trí của mình trong lớp.”

Sau vụ bị cắm sừng, thầy Chu tiều tụy đi nhiều, nhưng anh ấy vẫn rất nghiêm túc khi làm việc, trên môi luôn nở nụ cười nên khó có thể nhìn ra sự suy sụp của anh ấy.

Sau khi tất cả các lớp đã xếp thành hàng, thầy Chu mới nói: "Hôm nay chúng ta rất vinh dự mời được sĩ quan huấn luyện Mộc - ba của bạn Túc Bảo lớp Dứa đến hướng dẫn chúng ta diễn tập phòng chống hiểm nguy! Các bạn nhỏ hãy cùng nhau vỗ tay và chào mừng Sĩ quan Mộc nào!”

Các bạn nhỏ lập tức vỗ tay nhiệt liệt và hô to "Hoan nghênh, hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh!"

Thầy Chu cười nói tiếp: “Các bạn nhỏ cùng thầy Chu nói chào Sĩ quan Mộc nhé!”

Các bạn nhỏ đồng thanh: “Chào Sĩ quan Mộc!”

Túc Bảo hét to nhất.

Từ giọng nói non nớt của bao bạn nhỏ, Mộc Quy Phàm có thể nghe được Túc Bảo hét ‘Sĩ quan Mộc’.

Anh mỉm cười, nói: “Chào các bạn nhỏ!”

Thầy Chu đưa micrô cho Mộc Quy Phàm.

Mộc Quy Phàm nói: “Hôm nay, tôi sẽ dẫn dắt tất cả giáo viên và học sinh của trường mầm non Ngũ Tượng tiến hành cuộc diễn tập phòng chống hiểm nguy bất ngờ.”

“Chốc nữa sẽ có một tên côn đổ cầm con dao làm bếp xông vào từ cổng trường----”

Mộc Quy Phàm không giải thích khái niệm ‘diễn tập phòng chống hiểm nguy bất ngờ’ nữa, anh tin các thầy cô đã làm công việc này trước rồi.

Các bạn nhỏ lập tức nhìn về cổng lớn của trường học, tuy thầy cô đã giải thích về cuộc diễn tập, nhưng mặt bạn nhỏ nào cũng lộ vẻ hoang mang.

Khóe miệng hiệu trưởng khẽ giật.

Mộc Quy Phàm nói: “Nhưng các bạn nhỏ đừng sợ, Sĩ quan Mộc và hai chú đứng phía sau sĩ quan cùng với các thầy cô trong trường sẽ bảo vệ các con!”

“Bây giờ các con hãy gióng tai lên nghe thật kỹ!”

“Khi nguy hiểm xuất hiện, cảnh sát trường học sẽ hú còi báo động, những gì các con nên làm là, nâng cao cảnh giác, lắng nghe hiệu lệnh của giáo viên để trốn thoát một cách có trật tự!”

“Đừng chạy lung tung, đừng xô đẩy người khác.”

Một cậu nhóc lấy hết can đảm nói: “Vậy chúng con không thể đánh kẻ xấu sao?”

Mộc Quy Phàm lập tức phủ nhận: “Không thể! Nhớ kỹ, khi có thể chạy trốn, lựa chọn được đặt lên hàng đầu chính là chạy thoát thân.”

Mộc Quy Phàm trả lời các câu hỏi của học sinh, đồng thời nói quy trình tránh bạo lực, những điều cần chú ý, cách nhận biết tiếng còi báo động…

Sau khi truyền dạy kiến thức xong, Mộc Quy Phàm dứt khoát bắt đầu diễn tập thực tế luôn.

Hiệu trưởng: “???”

Nhìn thôi cũng tê liệt cả người….

Các giáo viên: “!!!”

Từ từ…. Chúng tôi còn chưa chuẩn bị tinh thần mà…..

Nhưng cuộc diễn tập vẫn diễn ra ngay tức khắc.

Tiếng chuông báo động vang lên, một tên côn đồ mặc quần áo đen, che mặt bằng ‘đôi tất đen’ trèo qua tường và xông vào với con dao làm bếp trong tay!

Các giáo viên hoảng sợ, không kịp phản ứng trước tình huống bất ngờ, cả trường học lập tức hỗn loạn.

Thầy Chu vô thức chạy về phía trước, tóm lấy mấy bạn nhỏ đang đứng gần tên côn đồ nhất rồi hoảng sợ lùi lại.

Ánh mắt Mộc Quy Phàm vô cùng sắc bén, anh quét nhìn một vòng rồi ghi nhớ kỹ những thiếu sót còn tồn tại trong bảo vệ trị an.

Điều anh muốn là hiệu quả từ cuộc diễn tập bất ngờ.

Tuân theo quy trình thông thường thì có ích gì?

Trường mầm non của con gái anh phải được huấn luyện hiệu quả thực chiến!

Bằng không, chuyến đi này của anh trở thành công cốc rồi.
Chương 153: Cô bé nổi bật nhất trường

Cả sân trường hỗn loạn, có bé khóc to, có bé đứng ngơ ngác không biết làm gì.

Mộc Quy Phàm quăng micro đi, lạnh lùng nói: “Nhớ kỹ quy trình chạy trốn vừa được hướng dẫn!”

Giọng nói lạnh lùng của Mộc Quy Phàm khiến tất cả mọi người hoàn hồn.

Vài đồng chí cảnh sát của trường chạy tới, cầm ‘cái nĩa ăn’ để đâm tên côn đồ.

Tên côn đồ cầm ‘con dao làm bếp’ được làm từ bìa cứng, vừa vung vẩy vừa la hét.

Các bạn nhỏ cũng la hét ầm ĩ, nửa phút sau các thầy cô mới miễn cưỡng kiểm soát được tình hình, sau đó dẫn các học sinh chạy theo lối thoát hiểm đã định trước.

Mộc Quy Phàm lại quét mắt nhìn một vòng, các cảnh sát trường vẫn nỗ lực đánh xáp lá cà với tên lưu manh bằng ‘cái nĩa ăn’.

Mộc Quy Phàm lập tức dùng tay không bắt dao sắc, tóm luôn cánh tay tên côn đồ rồi quật mạnh kẻ đó xuống đất!

Rầm!

Tên côn đồ kêu thảm thiết: “A…”

“Mộc Quy Phàm chết tiệt…”

Đầu Tô Nhạc Phi ong ong vì đau đớn, mẹ kiếp, khi mới biết Mộc Quy Phàm ‘hủy hoại’ em gái mình, Tô Nhạc Phi luôn chờ ngày được nện Mộc Quy Phàm một trận.

Tuy sau này biết Mộc Quy Phàm là người tốt, nhưng trong lòng Tô Nhạc Phi vẫn không phục, dù sao Tô Cẩm Ngọc cũng là cô em gái mà họ yêu thương hơn 20 năm.

Tô Cẩm Ngọc bị Mộc Quy Phàm lừa gạt rồi cuỗm đi mất, thân là anh trai của cô, Tô Nhạc Phi luôn thấy khó chịu trong lòng.

Vì vậy, khi biết trường mầm non sắp diễn tập, Tô Nhạc Phi không nói hai lần, lập tức ghi danh làm côn đồ.

Tô Nhạc Phi mơ tưởng hão huyền rằng anh ấy sẽ đánh ngã Mộc Quy Phàm trong lần diễn tập này…. Sau đó mới làm bộ bị Mộc Quy Phàm chế ngự.

Để Mộc Quy Phàm biết, ai mới là lão đại của nhà họ Tô…..

Chẳng ngờ anh ấy lại bị Mộc Quy Phàm quật ngã…

Mộc Quy Phàm lạnh lùng hừ một tiếng, nhặt micro vừa quăng ban nãy, nói: “Được rồi, vòng diễn tập thứ nhất kết thúc, mọi người về vị trí.”

Túc Bảo như chết lặng.

Tên côn đồ nằm vật ra đất kia chẳng phải ai khác….Chính là cậu năm của cô bé!

Cậu năm trùm chiếc mũ đen che kín mặt, xém chút nữa cô bé đã không nhận ra rồi!

Vòng diễn tập thứ nhất kết thúc, tim mọi người đập loạn xạ, riêng thầy hiệu trưởng thì tái mét mặt.

Các bạn nhỏ vừa sợ hãi vừa phấn khích, nhìn Mộc Quy Phàm với đôi mắt sáng lấp lánh.

Dáng vẻ Sĩ quan Mộc khi quật ngã tên côn đồ siêu ngầu nha!!

Hiệu trưởng đến gần Mộc Quy Phàm, thấp giọng nói: “Sĩ quan Mộc, anh có thể cho mọi người thời gian chuẩn bị trước không …”

Mộc Quy Phàm cười lạnh: "Liệu bọn côn đồ có cho mọi người thời gian chuẩn bị không?"

Hiệu trưởng ngẩn ra một lúc, nói: "Nhưng như vậy sẽ hù dọa tụi nhỏ."

Mộc Quy Phàm không thèm liếc nhìn hiệu trường mà quét mắt về phía các học sinh đang xếp hàng.

Anh nói giọng lạnh lùng, không cho phép hiệu trưởng tiếp tục nghi ngờ: “Tôi tin các bạn nhỏ của chúng ta không yếu ớt như vậy.Tuy vẻ ngoài của chúng mong manh dễ vỡ, nhưng nội tâm lại vô cùng mạnh mẽ.”

Hở ra là sợ các bạn nhỏ dọa, nói chuyện to một chút cũng sợ tụi nhỏ bị hù….

Mộc Quy Phàm không tán đồng phương thức nuôi dạy trẻ như chăm trong nhà kính này, anh cho rằng trẻ con sinh ra vốn dĩ không hề yếu đuối, chính người lớn nuôi dưỡng nên sự yếu đuối của trẻ con.

Anh có chừng mực của mình, biết mức độ nào các bạn nhỏ có thể chấp nhận được.

Chiến tranh, đổ máu, chém giết dã man, đánh đập... những thứ này đều không nên để trẻ em ngày nay phải đối mặt. Nhưng cuộc diễn tập chỉ có tình huống côn đồ xông vào thôi, mức độ nguy hiểm này còn không thể chấp nhận được thì khi có côn đồ thực sự sẽ ra sao?

Có phải tất cả đều sợ đến ngây người, chạy cũng không chạy nổi hay không?

Hiệu trưởng nhất thời câm nín, dưới khí thế mạnh mẽ của Mộc Quy Phàm, ông ta căn bản không dám nói lời nào, cũng không biết phải nói gì.

Mặt hiệu trưởng như đưa đám, ông nói: “Nhưng nếu tụi nhỏ về nhà nói lại với ba mẹ chúng thì họ sẽ tức giận đấy.”

Mộc Quy Phàm liếc hiệu trưởng một cái: “Vì sợ các phụ huynh tìm đến trường tính sổ mà từ bỏ việc dạy những kiến thức cần thiết hả?”

Hiệu trưởng: “…”

Cậu thanh cao, cậu lợi hại, người bị mắng là chúng tôi chứ có phải cậu đâu!!

Hiệu trưởng thầm phỉ nhổ, chợt nghe Mộc Quy Phàm nói: “Sau khi kết thúc diễn tập, làm thế nào để trấn an tâm lý tụi nhỏ là việc của ông và các giáo viên.”

“Còn nữa, nếu có phụ huynh gây chuyện, dứt khoát kêu họ tới tìm tôi là được.”

Hiệu trưởng vội vàng nói: "Được, được..."

Mộc Quy Phàm không buồn nhìn hiệu trưởng nữa. Chờ các học sinh xếp hàng ngay ngắn xong, anh nói: “Vừa nãy các bạn nhỏ có sợ không?”

Có bé nói sợ, lại có bé nói không sợ.

Đương nhiên, có bé vẫn đang khóc……

Mộc Quy Phàm mỉm cười: “Sợ hãi là điều bình thường. Biết sợ hãi mới biết kính sợ thế giới này. Không sợ hãi cũng là điều bình thường, như vậy chứng tỏ các con rất dũng cảm!”

Một đứa bé nức nở nói: “Vậy khóc thì sao….”

Mộc Quy Phàm khẳng định: “Khóc cũng là điều bình thường, lúc Sĩ quan Mộc ở tuổi con cũng từng khóc rồi…”

Các học sinh dần yên tĩnh.

Hai mắt Túc Bảo sáng lấp lánh, cô bé ngước nhìn ba mình.

Ba thật lợi hại…..ngưỡng mộ ba quá!!

??ˊ?ˋ??

Mộc Quy Phàm nói tiếp: “Nội tâm các con đều ẩn chứa một sức mạnh lớn, thế giờ các con đã nhớ, khi có côn đồ xông vào trường thì làm thế nào chưa?”

Các học sinh lần lượt giơ tay, có bé nói phải chạy, bé khác lại nói phải nghe theo hướng dẫn của thầy cô….

Túc Bảo giơ tay, nói to: “Chạy lên, đánh ngã tên côn đồ!”

Hai mắt Túc Bảo như chứa đựng muôn vì sao lấp lánh, bàn tay nhỏ huơ huơ đầy phấn khích.

Vừa nghe thấy Túc Bảo nói vậy, Hân Hân cũng vung nắm tay: “Đúng! Chạy lên đánh ngã tên côn đồ!”

Mộc Quy Phàm: “…”

Các thầy cô: “….”

Khóe miệng Mộc Quy Phàm khẽ giật, giờ anh không dám nghi ngờ sức mạnh của tiểu Túc Bảo ngoan ngoãn mềm mại nhà anh nữa rồi.

Mộc Quy Phàm nói: “Bạn học Túc Bảo rất dũng cảm, nhưng con phải nhớ rõ lời dặn của Sĩ quan Mộc, trong tình huống thông thường, sức lực của trẻ con thua xa người lớn, nguyên tắc đầu tiên của chúng ta vẫn luôn là bảo đảm tính mạng.”

Túc Bảo gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Tình huống thông thường chứ gì----

Cô bé cảm thấy mình không thuộc trường hợp đó.

Bé có sợi dây đỏ nên có thể đánh bay cậu năm!

Nhưng dù thế nào thì bây giờ cũng không nên làm khó ba mình, Túc Bảo quyết định ngoan ngoãn gật đầu: “Con hiểu rồi!”

Mộc Quy Phàm thầm thở phào nhẹ nhõm, anh thực sự rất sợ lát nữa Túc Bảo sẽ xông lên đánh xáp lá cà với tên côn đồ.

Túc Bảo mà lên thì những điều dặn dò các bạn nhỏ ban nãy đổ sông đổ biển hết!

Còn có Hân Hân nữa, kiểu gì cô bé cũng xông lên theo.

Mộc Quy Phàm tổng kết lại tình huống hỗn loạn ban nãy, không chút nể nang mà chỉ ra vấn đề thiếu sót còn tồn tại trong hội giáo viên, còn có phản ứng chậm chạp của cảnh sát trường học và kỹ năng thực chiến kém.

Mộc Quy Phàm dứt lời, vòng diễn tập thứ hai được tiến hành.

Lần này ổn hơn nhiều, ngay khi tiếng còi vang lên, các giáo viên lập tức tổ chức cho các em học sinh sơ tán.

Các bạn nhỏ cũng cũng hiểu mình phải làm gì, không còn chỉ biết tuân theo mệnh lệnh của giáo viên mà đã có suy nghĩ của riêng mình, hiểu tại sao mình lại chạy như vậy.

Mộc Quy Phàm vui vẻ yên tâm rồi.

Lúc này các cảnh sát trường cùng hợp sức kéo Tô Nhạc Phi đang la hét ra ngoài.

Tô Nhạc Phi tức muốn chết.

Lần này, đến mấy đồng chí cảnh sát trường mà anh ấy cũng đánh không lại.

Tô Nhạc Phi dốc hết sức chống trả, các cảnh sát trường cũng vậy.

Tô Nhạc Phi một chọi tám, các cảnh sát trường phải mất hơn hai phút mới lôi được anh ấy đi, thực ra Tô Nhạc Phi cũng rất lợi hại.

Diễn tập hai vòng xong, Mộc Quy Phàm bắt đầu quy trình thứ hai, dạy cảnh sát trường học phòng chống hiểm nguy bất ngờ.

Các bạn nhỏ ngồi xếp bằng trong sân trường, bé nào cũng đầm đìa mồ hôi nhưng vẫn phấn khích nhìn Mộc Quy Phàm bị tám chú cảnh sát trường bao vây.

Các bạn nhỏ hét: “Sĩ quan Mộc cố lên.”

Túc Bảo cũng hét theo: “Sĩ quan Mộc cố lên.”

Một tiếng còi vang lên, tám đồng chí cảnh sát trường đồng thời lao về phía Mộc Quy Phàm.

Ánh mắt Mộc Quy Phàm rét lạnh.

Bốp bốp…

Chưa đầy nửa phút, tám chú cảnh sát trường đã bị đánh gục.

Các bạn nhỏ: “Woa?”

Túc Bảo: “Woa?????”

Cô bé quá đỗi tự hào, liên tục nói: “Đây là ba của tớ. Nhìn đi ba tớ đó.”

Bạn học Túc Bảo lập tức trở thành cô bé nổi bật nhất trường.

Mộc Quy Phàm không khỏi cong môi, nhìn cô bé con tự hào về mình, tim anh như tan chảy…
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom