• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm (14 Viewers)

  • Chương 132-136

Chương 132: Sư phụ có tật giật mình

Kỷ Trường giận quá hóa cười: “Cô thật sự tin rằng thế gian này tồn tại loại chuyện linh hồn quỷ xuyên không nhập vào thân xác người khác ư?”

Kỷ Trường lắc đầu: “Tôi thấy cô đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi đấy!”

Tô Cẩm Ngọc nói: “Trước khi chết em cũng đâu tin trên đời này có quỷ, anh xem chẳng phải quỷ đang tồn tại đấy sao?”

Kỷ Trường : “…”.

Tô Cẩm Ngọc đáng thương nói: “Ngọc Nhi đâu có sai, Ngọc Nhi chỉ muốn được ở bên con gái của mình thôi mà.”

Kỷ Trường: “…”.

Tô Cẩm Ngọc : “Nhưng đến cơ hội gặp gỡ âm dương giữa hai mẹ con em anh cũng không cho.”

Đôi mắt Tô Cẩm Ngọc ngân ngấn nước, hàng mi dài khẽ chớp chớp, cuối cùng nước mắt cũng rơi xuống: “Hu hu.”

Kỷ Trường: “Cô nhập vai sâu quá rồi đấy.”

“Chẳng phải lần đầu tiên Túc Bảo đi máy bay từ Nam Thành tới Kinh Đô, cô và con bé đã gặp nhau rồi đó sao?”

Còn nói ‘đến một câu hội hắn cũng không cho’ ư? Rõ là nói dối không chớp mắt mà.

Tô Cẩm Ngọc: “Lần cuối cùng, cho em và Túc Bảo gặp nhau một lần cuối thôi, cầu xin anh đấy anh cả.”

Kỷ Trường tức hộc máu: “Tôi không phải anh cả của cô, anh cả cô là Tô Nhất Trần, đi mà tìm anh ta.”

Hắn đã nhìn thấu rồi, ‘lần cuối cùng’ thốt ra từ miệng Tô Cẩm Ngọc chẳng bao giờ là lần cuối cùng hết. Sau khi trước không nhìn ra cô ấy thích bám riết như sam thế này nhỉ. Lẽ nào sau khi hóa thành quỷ, linh hồn sẽ bị tiến hóa nhân cách ư?

Chẳng ngờ, hai mắt Tô Cẩm Ngọc sáng lấp lánh: “Nói vậy tức là anh đồng ý cho em đi tìm anh cả của em sao?”

Kỷ Trường : “…”.

Kỷ Trường bất đắc dĩ, duỗi tay lấy một cuốn sổ từ trong không trung.

Hắn giở đến trang viết về Túc Bảo, nói: “Tất cả những gì liên quan đến Túc Bảo, mỗi một biến cố lớn trong cuộc đời cô bé đều sẽ được ghi chép thành một dòng chữ trong trang giấy này.”

“Không phải tôi không muốn cho hai mẹ con cô gặp gỡ nhau, tôi chỉ có thể nói với cô rằng những gì Túc Bảo đang trải qua ở đời này đều là khảo nghiệm rất quan trọng đối với cô bé.”

“Sau khi Túc Bảo kết thúc khảo nghiệm, mọi thứ được ghi chép trong quyển sổ này về cô bé sẽ được trình bày lại và làm sáng tỏ từng cái một.”

Điều này không khác gì lý lịch trích ngang của tiểu Diêm vương. Mọi thứ cô bé trải qua đều được định sẵn và sắp đặt.

Cuộc gặp gỡ của Tô Cẩm Ngọc với Túc Bảo hoặc gặp gỡ giữa Tô Cẩm Ngọc với người thân trong nhà họ Tô đều không nằm trong sự sắp đặt này.



Điều này vốn trái với quy tắc, nếu lợi dụng quyền hạn của Âm ty để đạt được mục đích của mình, tỷ như muốn gặp ai thì gặp…Thì lý lịch trích ngang của Túc Bảo sẽ không thể xóa nhòa ghi chép này.

Kỷ Trường nói: “Như vậy sẽ ảnh hưởng đến sự thành công của cô bé trong tương lai, có biết không?”

Tô Cẩm Ngọc nhìn đăm đăm vào quyển sổ.

Bìa sách đơn giản mộc mạc, trang giấy óng ánh vàng... Nhưng cô không nhìn ra một dòng chữ nào.

Có điều, cô hiểu những điều Kỷ Trường nói đều là sự thật.

Có một số chuyện, cô không thể tham lam được.

Lòng Tô Cẩm Ngọc chua xót nhưng cô vẫn cố bày ra bộ dạng không biết xấu hổ, dẩu môi nói:

“Được thôi nhưng không phải anh đang gạt em đó chứ? Trang giấy của cuốn sổ này chẳng có một dòng chữ nào, muốn từ chối em cũng đâu cần phải kiếm lý do phức tạp như vậy!”

Kỷ Trường phát hờn, khẽ vỗ nhẹ cuốn sổ lên đầu Tô Cẩm Ngọc: “Cô an phận một chút đi, mau xuống địa phủ để đầu thai.”

Chẳng ngờ cú vỗ nhẹ này lại khiến sự cố phát sinh.

Một tia chớp bất ngờ đánh xuống ngoài cửa sổ, sấm sét ầm ầm trên bầu trời.

Tô Cẩm Ngọc bị cuốn sổ đập thành vô số mảnh vụn, không thể khống chế được mà bay về bốn phương tám hướng như những chú đom đóm.

Tô Cẩm Ngọc : “???”

Kỷ Trường : Mẹ kiếp!!

Hồn bay phách tán!

Kỷ Trường vội vươn tay toan thu về tất cả mảnh vụn từ hồn thể của Tô Cẩm Ngọc.

Nhưng chỉ tốn công vô ích.

Hai mắt Tô Cẩm Ngọc chất chứa sự kinh hoàng, cô chỉ kịp nói một câu: “Kỷ đại nhân, xin anh hãy chăm sóc cho Túc Bảo giúp em. Cho dù…..”

Hồn thể của Tô Cẩm Ngọc đã hoàn toàn biến mất, chẳng còn vương lại một chút dấu vết nào.

Cả người Kỷ Trường toát mồ hôi lạnh, hắn liên tục chửi thề.

Hắn vừa mới đập chết mẹ ruột của tiểu Diêm Vương đấy!!!

Xong đời rồi!

Kỷ Trường vội đứng dậy rồi chạy vù ra ngoài.

Hắn bài bố thiên la địa võng, chỉ cần là quỷ hồn đang lởn vởn trong phạm vi 100 dặm thì không có con nào có thể chạy thoát được.

Kỷ Trường kiểm tra kỹ càng từng hang cùng ngõ hẻm nhưng chẳng thể tìm ra quỷ hồn của Tô Cẩm Ngọc, tựa như Tô Cẩm Ngọc chưa từng tồn tại trong ba tầng đất trời này.

“Xong đời rồi!” Gương mặt trắng bệch của Kỷ Trường càng thêm tái nhợt: “Xong đời rồi!!”

Tô Cẩm Ngọc dùng hết mọi may mắn của cuộc đời mình để sinh ra Túc Bảo, sau đó rời khỏi thế gian.

Kiếp sau cô nhất định sẽ được đầu thai làm người có số mệnh tốt, không phải phú quý thì cũng cực kỳ may mắn…

Nhưng cô đã bị hắn vỗ cho hồn bay phách tán rồi.

Kỷ đại nhân: Cầu cứu, bây giờ chạy đi tìm thì có còn kịp không, tình huống cấp bách lắm rồi….

Kỷ Trường căng cả đầu, kiếm tìm suốt đêm cũng chẳng thấy hồn thể Tô Cẩm Ngọc đâu, đến chuyện tìm bà nội của tiểu Dương Dương tính sổ cũng quên béng luôn.

Sáng hôm sau.

Túc Bảo tỉnh dậy, cảm thấy cả người tràn trề sức sống. Cô bé tự đánh răng rửa mặt sau đó thay đồ và soạn cặp sách.

Túc Bảo lẩm bẩm: “Mang một bộ quần áo để thay, khăn lau mồ hôi, cốc nước… Cô giáo còn dặn mang áo khoác mỏng.”

“Áo khoác mỏng, áo khoác mỏng ơi áo khoác mỏng…”

Túc Bảo trèo lên ghế rồi với chiếc áo khoác trong tủ, sau đó gấp gọn gàng và bỏ vào cặp sách.

Mọi thứ đều do cô bé tự mình chuẩn bị đâu ra đấy, đúng là đứa trẻ ngoan không khiến người lớn phải nhọc lòng mà.

Xong xuôi, cô bé đeo cặp trên lưng rồi vui vẻ ra khỏi phòng.

Ngược lại hoàn toàn với Túc Bảo là Hân Hân với bộ dạng như chưa hoàn hồn, liên tục ngáp ngủ, nói năng lộn xộn: “Mặc cặp sách, đeo cốc uống nước…. Túc Bảo ơi chúng ta đi thôi.”

Dạo này Hân Hân tỉnh giấc rất sớm để cùng Túc Bảo đến trường mầm non.

Ông cụ Tô gấp tờ báo lại, hỏi: “Chuẩn bị đầy đủ đồ chưa các con?”

Túc Bảo: “Dạ!”

Hân Hân: “Dạ…”

Hân Hân vừa nói vừa ngáp ngủ, theo bản năng kéo cặp ra.

Túc Bảo liếc nhìn, trong cặp của chị Hân Hân có một cái đèn ngủ và một chiếc giày thối.

(?⊿?)?

Mộc Quy Phàm vừa luyện tập buổi sáng xong thì trông thấy Hân Hân và Túc Bảo ra khỏi cửa.

Anh bèn hỏi: “Đi học sớm vậy à?”

Cô bé con không thèm đợi người ba này…..

Xe đưa đón của trường học chạy hai khung giờ 7h:30 và 8h:00. Hôm qua Túc Bảo đi xe 8h:00 nên Mộc Quy Phàm nghĩ hôm nay cô bé cũng đi xe đấy.

Túc Bảo gật đầu: “Dạ, con đến trường mầm non đây, ba ở nhà phải ngoan nhé!”

Mộc Quy Phàm cười: “Ừ.”

Bà cụ Tô chạy đuổi theo, nói: “Túc Bảo, ăn sáng xong rồi hẵng đi con!”

Túc Bảo khoát tay: “Không ạ, con muốn đến ăn bữa sáng ở trường.”

Trẻ con đều như vậy, mới đi học có cảm giác mới lạ nên thấy đồ ăn ở trường mầm non ngon hơn ở nhà.

Tâm trạng bà cụ Tô lập tức trở nên ủ dột: Ôi Túc Bảo ngoan của bà không cần bữa sáng tình yêu của bà nữa sao?

**

Phía sau Túc Bảo và Hân Hân còn có ba cậu bé khác cũng lên xe đưa đón của trường học.

Hân Hân dựa đầu vào vai của Túc Bảo để ngủ bù.

Túc Bảo nhìn trái ngó phải hồi lâu mới thấy Kỷ Trường chậm rì rì bay tới.

Túc Bảo hỏi: “Sư phụ, người sao vậy? Hôm qua người đã làm chuyện xấu gì à? Sao trông bộ dạng cứ như bị sét đánh vậy!”

Kỷ Trường : “…”.

Nói ra có lẽ con không tin, nhưng ta đã lỡ tay vỗ chết mẹ ruột của con rồi.

Kỷ Trường mấp máy môi, cố làm ra vẻ bình tĩnh: “Không, không có gì….Hôm qua sư phụ tăng ca nên quá mệt mỏi thôi.”

Túc Bảo bỗng nhìn Kỷ Trường đăm đăm, hỏi: “Sư phụ, có phải người giấu con chuyện gì không?”

Kỷ Trường khựng lại vài giây rồi lập tức đáp: “Không có, tuyệt đối không có chuyện gì giấu con hết.”
Chương 133: Cưới vợ ghê gớm chỉ tổ hại ba đời

Túc Bảo hồ nghi nhìn, chỉ cảm thấy bộ dạng của sư mình rất giống kẻ có tật giật mình.

Cô bé chưa bao giờ thấy sư phụ đi làm, cho nên thức đêm tăng ca gì đó chắc chắn chỉ là cái cớ.

Có điều Túc Bảo khéo hiểu lòng người không truy hỏi thêm nữa.

Sư phụ sẽ không bao giờ làm hại cô bé, nếu sư phụ có chuyện gì cần nói thì người nhất định sẽ nói thôi.

Thấy Túc Bảo không gặng hỏi thêm, Kỷ Trường thở phào nhẹ nhõm. Nhưng sau đó hắn lập tức thấy đầu thêm đau.

Hắn thật sự không thể tìm thấy Tô Cẩm Ngọc, như này thì phải làm sao…..

****

Túc Bảo đến trường mới phát hiện ra cậu bạn Dương Dương đánh nhau với cô bé hôm qua nghỉ học.

Một cô bé cầm bát cơm chạy đến rồi ngồi cùng bàn với Túc Bảo. Cô bé này nhìn Túc Bảo, hai mắt sáng lấp lánh.

Đây chính là bé bị Dương Dương đạp ghế hôm qua.

“Túc Bảo, cậu lợi hại thật nha.”

“Tớ là Tâm Tâm, cậu còn nhớ tớ không?”

Túc Bảo vừa ăn cơm vừa gật đầu: “Tớ nhớ nha.”

Trí nhớ của Túc Bảo rất tốt.

Tâm Tâm phấn khích kể: “Mẹ tớ nói, Dương Dương bị cậu đánh nhập viện rồi đó!”

Túc Bảo ngẩn người: “Gì cơ?”

Tâm Tâm chụm đầu ghé tai, đè thấp giọng - - rất có khí chất của trưởng thôn buôn chuyện trong ‘cục tình báo’.

“Hôm qua bà nội Dương Dương gửi tin nhắn vào group của lớp mắng trường học, cô giáo và cả ba cậu nữa.”

“Sau đó ba cậu lập tức mắng lại bà nội Dương Dương.”

Túc Bảo tỏ thái độ: Ơ có chuyện này ư?

Sao cô bé không biết, cậu cả và ba đều không nói với cô bé…

Túc Bảo nghiêm túc thỉnh giáo: “Sao cậu lại biết!”

Tâm Tâm nói: “Mẹ tớ kể mà, nghe nói bà nội Dương Dương còn đăng tấm hình cậu ấy nhập viện lên group, tớ nhìn thấy rồi.”

Túc Bảo sững sờ!

Ôi!

Mới thế mà đã nhập viện ư?

Túc Bảo hoang mang, cô bé có mạnh tay đâu mà Dương Dương phải nhập viện rồi.

Thật sự quá yếu ớt….

Tâm Tâm lại mừng ra mặt, khi trước cô bé bị Dương Dương đặt biệt danh, còn bị cậu véo má.

Tâm Tâm kêu cậu không được véo má nữa, nhưng cô bé càng tức giận thì Dương Dương càng trêu hăng hơn.

Sau đó Tâm Tâm mách với mẹ mình, mẹ cô bé tìm bà nội Dương Dương nói chuyện.

Tâm Tâm mãi mãi không quên được ngày hôm đó, bà nội Dương Dương cãi nhau ầm ĩ với mẹ cô bé ngay trước cổng trường.

Bà cụ nói to: [Cô bảo Dương Dương nhà chúng tôi véo má con cô, thế cô có trông thấy không? Tôi thấy Tâm Tâm đang nói dối đấy! Chẳng phải con bé đang lành lặn khỏe mạnh đó ư? Mách tội bừa bãi gì không biết!]

Mẹ Tâm Tâm nói bạn nam véo má bạn nữ là không tốt, hi vọng bà nội Dương Dương dặn cháu trai không làm vậy nữa.

Chẳng ngờ bà cụ lại nói: [Giữa trẻ con với nhau chỉ có tình cảm đơn thuần sạch sẽ, nào tồn tại suy nghĩ gì dơ bẩn bỉ ổi đâu! Mấy đứa nhỏ đều thích chơi đùa véo má linh tinh, chỉ có con nhà cô là lập dị khác người!]

Khi ấy rất nhiều người vây xem, Tâm Tâm thấy mất mặt và buồn quá đỗi.

Như thể đó là do lỗi của cô bé….

Mẹ Tâm Tâm hết cách, chỉ đành dặn con gái tránh xa Dương Dương ra, đừng chơi với cậu bé nữa.

Bây giờ Túc Bảo đánh Dương Dương nhập viện, Tâm Tâm cảm thấy hình như ba mẹ cô bé rất vui, vì vậy Túc Bảo trở thành siêu anh hùng cực kỳ lợi hại trong mắt cô bé.

Mấy bạn nhỏ trong lớp nghe được lời Tâm Tâm thì tíu tít bàn về chủ đề này.

Các bạn nhỏ nói chuyện với nhau luôn kỳ lạ như vậy đấy, Tâm Tâm tuyên bố: Dương Dương là cậu bé nghịch ngợm, Túc Bảo đã xử đẹp Dương Dương, Túc Bảo vô cùng lợi hại.

Tâm Tâm: “Túc Bảo siêu lợi hại.”

Các bạn nhỏ khác: “Túc Bảo siêu lợi hại.”

Thế là…

Ngày thứ hai đi nhà trẻ, Túc Bảo đã thu phục được bốn bạn nhỏ hâm mộ cô bé, bao gồm cả trai và gái.

Túc Bảo: “??”.

Tuy cô bé không hiểu tại sao các bạn lại ngưỡng mộ mình, nhưng bỗng dưng có thêm bốn bạn nhỏ thân thiết chơi đùa khiến Túc Bảo rất vui.

**

Ở bệnh viện.

Bà nội Dương Dương đang nổi trận lôi đình: “Cháu trai tôi đau muốn chết mà các người không kiểm tra ra gì à! Lang băm! Phế vật!”

Bác sĩ câm nín.

Chụp X-quang và MRI đều đã được thực hiện. Ngay cả việc kiểm tra tổng thể như chụp CT, lấy máu và cái gì có thể kiểm tra đều đã được kiểm tra.

Cậu bé này chẳng bị sao hết, không chảy máu trong, không chấn thương hay tràn dịch, duy chỉ có đầu gối hơi đỏ.

“Bác bình tĩnh đi, cháu trai bác chỉ thương ngoài da chút thôi, đừng lo lắng…”

Không ngờ bà nội Dương Dương cất giọng cao vút: “Cậu nói gì? Bị thương ngoài da chút thôi ư???”

“Sao có thể chứ! Cháu tôi cứ khóc hoài, kêu đầu gối rất đau! Các người kiểm tra đủ thứ hết hơn mấy vạn tệ mà kết quả kiểm tra là vết thương ngoài da? Lừa đảo gạt tiền đúng không? Tôi phải bóc phốt cái bệnh viện này!”

Bác sĩ: “...”.

Bất đắc dĩ, bác sĩ chỉ đành viết thêm một dòng vào chẩn đoán bệnh án: Nghi ngờ chấn thương dây chằng…

Bà nội Dương Dương không hài lòng, chẩn đoán như vậy quá nhẹ. Bà cụ bám riết không buông: “Tôi tra trên baidu rồi, tình trạng như cháu trai tôi rất có thể bị chấn thương sụn chêm, cậu viết luôn vào bệnh án đi…”

Bà cụ cố tình gây sự làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới công việc của bác sĩ, khoa nhi còn là khoa chịu áp lực lớn nhất viện.

Bác sĩ chỉ đành chiều ý bà nội Dương Dương, nhưng để tránh bảo hiểm khởi kiện, anh ta viết thêm một dòng:

[Nghi ngờ tổn thương dây chằng, nghi ngờ tổn thương sụn chêm, kiến nghị kiểm tra thêm một bước.]

Bà nội Dương Dương không vừa lòng thỏa dạ cho lắm, nhưng dù sao cũng lấy được thứ mình muốn.

Về nhà, bà cụ lập tức tung lên mạng chuyện cháu trai bị đánh nhập viện và chẩn đoán của bác sĩ.

Bà cụ khóc lóc kể lể trước ống kính: [Sáng sớm cháu tôi đến trường mầm non còn đang lành lặn khỏe mạnh, ai ngờ về đến nhà đã bị thương, tôi tìm phụ huynh của đối phương nói lý thì bị anh ta cho luôn một cái tát tai!]

[Cháu tôi có trêu chọc ai đâu! Chỉ là lúc tập thể dục không cẩn thận đụng phải tóc một cô bé, thế mà bị đánh luôn!]

[Cô bé kia quá bạo lực, đúng là học theo phong cách của ba mình, nói một lời không hợp đã động tay động chân đánh người, cậy mình có người lớn chống lưng nên không chịu xin lỗi, nói chung cô bé đó vô cùng kiêu căng hợm hĩnh.]

[Đều là bạn học cùng lớp, chúng tôi chỉ cần đối phương nói xin lỗi một câu là hòa giải, ngàn vạn lần không ngờ được…]

Bà cụ lau nước mắt trước ống kính..

Có video ở viện, có chẩn đoán của bác sĩ, người già rơi lệ còn trẻ nhỏ thì khóc vì đau đớn.

Bà nội Dương Dương còn mua lưu lượng đẩy bài đăng lên hotsearch.

Bài đăng lập tức châm ngòi sự tức giận của cộng đồng mạng.

[Quá đáng lắm rồi đấy! Đúng là phụ huynh thế nào thì con nhỏ thế ấy! Không nói cái khác, riêng chuyện xuống tay đánh một bà cụ cũng đủ thấy đây tuyệt đối chẳng phải loại người tốt đẹp gì!]

[Tôi gặp loại trẻ con như này nhiều rồi, thật đấy, hễ có gì không hài lòng là lập tức ném đồ đánh người, tất cả đều do phụ huynh chiều hư ấy mà.]

[Mau báo cảnh sát cho con bé đó một bài học nhớ đời! Nó còn là trẻ con, ngàn vạn lần đừng tha cho nó ha ha ha.]

Các cụ vẫn nói, trẻ con khóc mới có sữa uống.

Người mặt dày thì cuộc sống luôn tốt đẹp hơn kẻ khác.

Trên mạng có nhiều vụ gió đổi chiều, vả mặt bôm bốp rồi nhưng đại đa số cư dân mạng ăn dưa chẳng bao giờ nhớ lâu. Bọn họ phẫn nộ kêu nhà trường đưa ra lời giải thích.

Bà nội Dương Dương vô cùng hài lòng vì sự lanh trí của bản thân.

Làm ầm ĩ lên thì dù nhà họ Tô có là gia tộc giàu có nhất cũng không thể không thận trọng cân nhắc.

Chẳng mấy chốc ba mẹ Dương Dương đã đến viện.

Hai người này bận tối mắt tối mũi nên ít khi về nhà, lần này bà nội Dương Dương kể lại chuyện thì họ mới hiểu.

Mẹ Dương Dương cuống lên: “Mẹ, mẹ làm gì thế? Mẹ có biết đối phương là nhà họ Tô không! Nhà họ Tô giàu nhất Kinh Đô đấy!”

Bà nội Dương Dương hừ một tiếng: “Sợ cái gì? Có tiền thì ghê gớm lắm hả? Tổ tiên nhà họ Lí chúng ta còn lắm tiền hơn họ!”

Có điều sau đó nhà họ Lí mai một dần….. Không rõ vì sao sau khi bà nội Dương Dương được gả vào nhà họ Lí thì gia tộc này bắt đầu xuống dốc không phanh…

Nếu không nhà họ Lí cũng là gia tộc giàu có rồi!

“Hơn nữa chúng ta còn có nhà họ Mộc chống lưng! Đôi bên có quan hệ hợp tác, mẹ và bà cụ Mộc cũng thân thiết!”

Tóm lại Dương Dương là điểm yếu chí mạng của bà cụ, bà nuốt không trôi cục tức này.

Ba Dương Dương mặc áo vest nhưng bụng bia to đến mức sắp bung cả cúc.

Anh ta chau mày, không vui nói: “Mẹ anh nói đúng đấy!”

Vấn đề liên quan đến con cái chính là giới hạn của họ, con trai của anh ta bị đánh đến mức nhập viện rồi, sao còn có thể nhẫn nhịn được đây?

Mẹ của anh ta đã nói rồi, đối phương là người ra tay đánh người trước.

Dù bọn họ có lý thế nào thì anh ta cũng không sợ.
Chương 134: Dư luận lên men

Có được lời khẳng định của con trai mình, bà lão càng thêm kiêu ngạo hơn.

Lại bắt đầu đăng video thứ hai:

[Hôm nay tôi lại đến gặp người lớn trong nhà của đối phương để phân rõ phải trái đúng sai, nhưng đối phương lại rất kiêu ngạo, nói cho tôi một trăm vạn, kêu tôi giao cháu trai ra cho anh ta đánh hai trận!]

[Ba của con nhóc đó rất lợi hại, xăm kín cả cánh tay, ngay cả bà già mà cũng đánh, đánh rụng hết cả răng của bà cụ già là tôi đây… Trời ơi là trời, đạo đức ở phương nào chứ hả!]

Bà lão chìa hàm răng giả của mình ra.

Các cư dân mạng đều phẫn nộ.

Đây quả thật là một kiểu thế lực đen độc ác!

Người ba đó của Túc Bảo rõ ràng chính là một kẻ cuồng bạo lực, đến bà già mà cũng dám đánh!

Nhìn thấy sự kiện hot này bắt đầu bùng nổ lượng truy cập, rất nhiều tài khoản V lớn và người nổi tiếng trên mạng vọt tới như thủy triều, nhao nhao ké fame.

Bà mẹ trí thức nói về cách nuôi dạy con cái V: [Bà mẹ trí thức cho rằng, các sự kiện bạo lực học đường thường xuyên xảy ra như vậy chính là bởi vì ngay từ khi còn bé đã có những đứa trẻ như vậy rồi, chúng nó đánh người nhưng lại không bị trừng phạt nghiêm khắc...]

Tuyến đầu ăn dưa hóng chuyện V: [Ui ui ui, hôm nay chị Dưa đã bới ra được cho các cưng rồi nè, đứa nhóc đánh người đó là tiểu thiên kim của nhà họ Tô! Nhà họ Tô là gia tộc như thế nào chứ? Cô thiên kim này được chiều chuộng đến mức nào chứ hả? Cứ nghe chị kể từ từ nha...]

Bình luận về các sự kiện nóng hổi trong thời gian thực V: [Tôi cũng hóng được chuyện này á, nhà họ Tô đó có tám người con trai, tám đứa cháu trai nhưng lại chỉ có duy nhất một cô cháu gái — bọ cạp ị phân thì sẽ là cục phân độc nhất*, từ khi cô cháu gái này ra đời vẫn luôn được nuông chiều đến độ hai chân cũng không cần phải chạm đất, đi đến đâu cũng được ôm, ba tuổi vẫn chưa biết đi, cho nên đến tận khi bốn tuổi rồi mới đi mẫu giáo... Ăn cơm cũng phải làm cả một bàn Mãn-Hán toàn tịch để cho nhóc đó chọn, không muốn ăn thì sẽ ném ngay xuống đất... Thế nên một đứa trẻ trưởng thành trong hoàn cảnh được chiều chuộng không có điểm cuối này, cứ hễ không vừa ý là sẽ vung tay đánh người cũng không có gì lạ...]

(*) ý chỉ hành vi của một người nào đó cực kỳ khác biệt, hoặc là đi ngược với quy chuẩn thì sẽ trở nên độc nhất.

Có một số tài khoản V lớn nổi tiếng trên mạng biết cách phải nói như thế nào mới có được độ bàn luận.

Chỉ cần khơi dậy được sự tức giận và cảm xúc của quần chúng, càng có nhiều lượt thích thì bọn họ càng có thể nhận được nhiều tiền thưởng.

Thế nên bọn họ hoàn toàn không quan tâm đến chân tướng là gì, 'điều tra' qua loa một chút, thậm chí còn có người bịa thẳng luôn.

Dù sao những người như bọn họ rất khó có thể tiếp xúc được với nhà họ Tô, có nổ cỡ nào thì cũng không ảnh hưởng gì, cuối cùng ghi thêm cụm từ 'nguồn quan điểm là từ internet', thường thì nếu bị cảnh cáo thì chỉ cần xóa video là được, không xảy ra chuyện gì cả.

Vì thế chuyện này càng lan truyền càng trở nên quá đáng.

Nói quá nhiều, giả cũng biến thành thật.

Túc Bảo biến thành bé con bị ghét nhất trên mạng, Mộc Quy Phàm cũng biến thành tên ác bá ăn không ngồi rồi, xăm kín người chỉ biết bắt nạt người khác.

[Cặn bã của xã hội, đồ đỉa hút máu!]

[Chống lại Tô thị, bắt đầu từ tôi!]

[Đời này tôi ghét nhất là mấy đứa trẻ bố láo như vậy, đám trẻ ranh chết hết đi!]

Bà lão thấy trên mạng toàn là bình luận có lợi cho mình, càng đắc ý hơn, đáy lòng cảm thấy rất sảng khoái!

Không phải nhà họ Tô lợi hại lắm à? Có giỏi thì chiến đi!

**

Nhà họ Tô không bao giờ ngờ rằng, một ngày nào đó mình lại bị tấn công mạng dữ dội như vậy...

Mấy lời mắng chửi trên mạng rất khó nghe, người nhà họ Tô cố gắng che giấu sự tức giận của mình, biểu hiện như chưa hề có chuyện gì xảy ra khi ở trước mặt bé Túc Bảo.

Nhưng Tô Tử Du lại rất tức giận.

Cậu nhìn mấy video ở trên mạng, tất cả đều đổi trắng thay đen!

Những cư dân mạng không rõ chân tướng bị người khác dắt như bò, những gì họ nói càng khiến người ta tức giận hơn.

Tô Tử Du để lại bình luận dưới các video mắng Túc Bảo:

[Không rõ chân tướng thì đừng có nói linh tinh được không? Coi chừng bị sét đánh đấy nhá!]

[Xuỳ xuỳ xuỳ! Cái đồ rác rưởi bị người ta dắt mũi như bò, chẳng biết cái gì hết!]

[Mày mới ghê tởm ấy, cả nhà mày đều ghê tởm!]

Tô Tử Du nho nhỏ khẩu chiến với quần chúng... Mắng cạn 10G lưu lượng truy cập, mới phát hiện mình quên bật wifi...

Thế nên Túc Bảo đã không cẩn thận nhìn thấy mấy video đó.

Khuôn mặt vốn dĩ tràn ngập nụ cười của cục bột nhỏ dần dần xám xịt.

"Cậu cả, Túc Bảo làm sai rồi ạ?" Túc Bảo mím môi hỏi.

Tô Nhất Trần nói: "Không phải, Túc Bảo không sai."

Túc Bảo lại hỏi: "Vậy tại sao bọn họ lại nói như vậy ạ?"

"Rõ ràng là bọn họ đã làm sai mà, tại sao lại mắng chúng ta?"

Bà cụ Tô đành phải nói: "Bởi vì bọn họ không biết cái gì hết, chỉ nghe thấy người khác nói..."

Tiểu Túc Bảo càng không hiểu.

Nếu không biết gì cả.

Vậy tại sao lại khẳng định chắc nịch như vậy chứ, lời lẽ đanh thép, cứ như thể bọn họ đã tận mắt nhìn thấy mọi chuyện vậy.

Tại sao khi vẫn chưa biết chân tướng bọn họ lại có thể tùy ý định tội cho một người khác?

Mộc Quy Phàm không nói lời nào, bế Túc Bảo lên trở về phòng.

Nhà họ Tô cực kỳ đau lòng, nhưng cũng chỉ có thể chịu đựng trước, để xử lý xong hết mấy chuyện trên mạng rồi nói tiếp.

Đến tối, nhóm quan hệ công chúng của nhà họ Tô online, giải thích rõ ràng sự việc, cũng tuyên bố rằng Túc Bảo không làm ai bị thương cả, bên phía bọn họ có thể phối hợp đối phương đi bệnh viện cao cấp hơn để kiểm tra.

Ngoài ra còn tố cáo hết tất cả các tài khoản V lớn trên mạng một lượt, truy cứu trách nhiệm tuyên truyền thông tin sai lệch!

Nhà họ Tô cũng đã báo cảnh sát, cảnh sát thông báo rằng chân tướng sự việc đang được điều tra, tùy ý tung tin sai sự thật là hành vi vi phạm pháp luật.

Hành động cực kỳ mạnh mẽ vang dội, chưa đầy nửa buổi tối đã quét sạch internet.

Mấy tài khoản V lớn trên mạng đều sợ hãi, nhao nhao xóa bỏ video, không dám hé răng.

Chẳng qua, chuyện này đã không thể phanh lại được rồi.

[Tại sao video lại biến mất vậy, quyền lực đồng tiền của gia tộc nào đó lợi hại như vậy sao?]

[Ngay cả cảnh sát mà cũng có thể mua chuộc được à?]

[Các anh em, tôi đã nhận được một văn kiện từ luật sư của nhà họ Tô! Ôi chao, tôi sợ quá đi à! Thời buổi này, có nơi nào nói thật được à?]

Mấy người hóng chuyện đó, bọn họ tin vào suy đoán của mình hơn.

Dù cho cảnh sát đã đứng ra làm rõ, bọn họ vẫn cảm thấy thói đời hủ bại, quan chức thương nhân chỉ biết bênh nhau!

Chẳng trách một bà già và một đứa trẻ có thể bị bắt nạt đến mức độ đó.

Thế cho nên bọn họ càng phải bảo vệ công lý!

Cô giáo Hoa nhìn thấy những tin tức gây sốc ở trên mạng, quả thật không thể kìm lòng được nữa, lấy tài khoản thật ra nói chuyện.

[Tôi là giáo viên của lớp đã xảy ra vụ việc này, lúc ấy tôi đã có mặt ở hiện trường. Tôi xin thề rằng: Mọi chuyện không giống như những gì mà các bạn đang tưởng tượng đâu!]

Cô giáo Hoa đã quay một đoạn video dài năm phút để giải thích tất cả các chi tiết về những gì đã xảy ra vào ngày hôm đó.

Nhưng cô ấy hoàn toàn không ngờ được, video này không những không khiến cư dân mạng bình tĩnh, ngược lại còn kéo tới một làn sóng giễu cợt lớn hơn nữa!

[Úi, nhà họ Tô này xã giao ghê thật đó! Ngay cả giáo viên mà cũng mua chuộc được nữa kìa!]

[Tôi không tin mấy lời mà cô nói! Nói đi, cô đã nhận bao nhiêu tiền từ nhà đó rồi? Loại người như cô mà cũng xứng làm giáo viên à?]

[Cạn lời luôn, dù sao hiện tại chỉ cần có tiền là có thể muốn làm gì thì làm đúng không?]

Cô giáo Hoa không ngờ chuyện này lại phát triển theo hướng càng tồi tệ hơn, hoàn toàn choáng váng.

Mẹ của Tâm Tâm cũng do dự cả một đêm, cuối cùng cũng chịu đựng áp lực đứng ra:

[Tôi là phụ huynh của một bé trong lớp này. Tôi làm chứng, cô giáo Hoa không hề nói đối. Cậu bé trong vụ việc này thường bắt nạt các bạn học khác... Con gái của tôi cũng từng bị cậu nhóc đó bắt nạt, bà cụ nhà bọn họ ăn nói cực kỳ vô lý.]

Không ngoại lệ chút nào, cũng bị mắng ngược lại:

[Chậc chậc, cô nói cô làm chứng thì cô có thể làm chứng được à? Cô cũng nhận tiền rồi đúng không?]

[Cười chết, rốt cuộc nhà họ Tô đã mua chuộc bao nhiêu người vậy? Tôi đoán trước bước tiếp theo nhé, tiếp theo chắc chắn sẽ còn có người khác tự nhận là phụ huynh của học sinh trong lớp này đứng ra bênh tiểu thiên kim này cho mà xem!]

[Ha ha, nhà họ Tô đang gấp gáp lắm rồi! Cứ nói là mình trong sạch, có giỏi thì tung video ra đây!]

[Đừng có hỏi video làm gì, kiểu gì chả đáp là 'camera giám sát đã bị hỏng lúc xảy ra chuyện'. Mọi người hãy mở to hai mắt nhìn cho rõ, hiện tại đã bắt đầu có con chó tẩy trắng rồi.]

Nhà họ Tô giăng đầy mây đen.

Chỉ cần bênh Túc Bảo là sẽ bị coi là đang tẩy trắng.

Trên đời này, bất kể là chính trị hay là thương gia, thứ khó kiểm soát nhất chính là miệng lưỡi của cư dân mạng.

"Có video giám sát không?" Ông cụ Tô lạnh mặt hỏi.

Tô Nhất Trần: "Trường học trao cho giáo viên sự tin tưởng và tự do hoàn toàn, vì vậy cán bộ trong trường chỉ đi quan sát trực tiếp, không có camera theo dõi."

Không thì bọn họ đã không bị động như vậy rồi.
Chương 135: Túc Bảo lột xác một lần nữa, ánh sáng của lòng dũng cảm

Trên tầng.

Túc Bảo ghé vào trên bàn, tay nhỏ vuốt ve lông chim của Tiểu Ngũ.

Ánh mắt bé ảm đạm, khó chịu hỏi: "Sư phụ, tại sao những người kia lại như vậy ạ?"

Kỷ Trường mím môi, thở dài: "Thế gian này đen tối bất công như vậy đó, tiếng tạp âm lẫn lộn, thay phiên làm xáo trộn muôn màu của nhân gian. Miệng mọc ở trên người của người khác, chúng ta không thể nào kiểm soát được."

Có một nghìn người thì sẽ có một nghìn quan điểm khác nhau, nhưng hầu hết mọi người đều sẽ nghe gió đoán gió, nghe mưa tưởng là mưa.

Bọn họ tin rằng những gì họ nhìn thấy là sự thật, nhưng lại không biết rằng có đôi khi những gì họ nhìn thấy là do người khác cố tình phơi bày ra cho họ thấy.

Túc Bảo tủi thân: "Nhưng con đâu có làm sai."

Nếu được quay trở lại lúc đó, bé nghĩ rằng mình vẫn sẽ đánh cậu nhóc kia thôi.

Đây là lần đầu tiên bé Túc Bảo gây bão ở trên mạng, bé không rõ tại sao thế giới này lại như vậy nữa.

Cũng không hiểu vì sao bọn họ rõ ràng chưa từng trải qua chuyện này, nhưng lại kể lại từng chuyện giống như đã xảy ra thật vậy.

Thậm chí Túc Bảo còn thảng thốt, tự hỏi rằng có phải mình thật sự đã làm ra những chuyện đó hay không...

**

Mộc Quy Phàm đứng ngoài cửa, trầm mặc nhìn cục bột nhỏ đang rầu rĩ không vui.

Rốt cuộc thì bé vẫn bị tổn thương...

Mộc Quy Phàm xoay người rời đi, gương mặt không chút biểu cảm thay một bộ quần áo màu đen, thừa dịp trời tối rời khỏi nhà họ Tô.

Trong trường mẫu giáo không camera giám sát.

Nhưng mà ở bên cạnh trường mẫu giáo sẽ có Thiên Nhãn.

Thiên Nhãn khác với camera giám sát, phần lớn Thiên Nhãn đều nằm trong tay chính phủ, để duy trì trật tự xã hội.

Thiên Nhãn có độ nét cao có thể phóng to đến độ nhìn thấy rõ cả tổ chim ở trên cây.

Anh có thể lợi dụng chức quyền để kiểm tra Thiên Nhãn ở gần đó, nếu may mắn thì anh có thể khôi phục lại toàn bộ chuyện đã xảy ra vào ngày hôm đó.

Mấy năm gần đây, không có việc gì mà anh không làm được!

**

Sau khi sự việc lên men, các người anh em khác của nhà họ Tô mới biết được Túc Bảo bị bạo lực mạng, đều gấp rút chạy về nhà.

Tô Ý Thâm nổi giận đùng đùng, anh không ngờ cháu gái nhỏ ngoan ngoãn của mình lại bị người ta bịa đặt vu khống như vậy!

Tô Nhạc Phi tức giận đến mức đập móp nắp trước của xe ô tô thành một cái hố.

Ảnh đế Tô Lạc thì không màng hậu quả, lập tức đứng ra bảo vệ Túc Bảo, nhanh chóng kéo tới một lượng anti-fan cực lớn...

Mọi người đều tập trung trong phòng sách, Tô Nhất Trần không cho bọn họ đi làm phiền Túc Bảo vào lúc này.

Sợ cảm xúc của bọn họ sẽ ảnh hưởng đến Túc Bảo.

Tô Nhạc Phi trợn trừng hai mắt: "Anh cả, chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy sao? Bây giờ em sẽ đi tìm bà già chết tiệt đó, con mẹ nó, em sẽ đánh cho bà ta quy thiên luôn!"

Tô Lạc ôm cánh tay, đẩy gọng kính nói: "Thêm cả anh nữa."

Tô Nhất Trần lạnh lùng nói: "Hiện tại dư luận trên mạng quá nóng, chỉ có thể tiến hành từng bước một, mấy đứa đừng có mà xằng bậy."

Hiện tại bất kể bọn họ có làm gì thì đối phương cũng có thể cắn ngược lại một phát, chuyện này rất bất lợi đối với bọn họ.

Chẳng lẽ bọn họ có thể giết người diệt khẩu được chắc?

Coi thường luật pháp, chứng thực những gì mà đám cư dân mạng kia đã nói sao?

Không thể được.

Trừ khi có video giám sát, không thì cho dù hiện tại có thể uy hiếp bà ta sửa miệng, cư dân mạng vẫn sẽ không tin thôi, sẽ tiếp tục nói ra mấy lời tổn thương Túc Bảo.

Tô Nhất Trần thật sự không muốn Túc Bảo lại bị tổn thương nữa...

Mấy anh em nhà họ Tô đều bực bội không thôi.

**

Trong phòng, Túc Bảo vẫn cực kỳ uể oải.

Bé đã nghe được rất nhiều đạo lý, nhưng vẫn không thể hiểu được thế giới này.

Kỷ Trường trầm mặc khoanh chân ngồi ở trước mặt Túc Bảo, hỏi: "Vậy thì, Túc Bảo có còn can đảm để phản kháng nữa không?"

Túc Bảo ngước mắt, hỏi: "Được không ạ?"

Kỷ Trường: "Con cảm thấy được thì sẽ được! Lòng dũng cảm của con chính là mũi tên ánh sáng giúp con đánh bại tất cả quái vật trên thế gian này."

Vì để an ủi Túc Bảo, Kỷ Trường lôi cả thuật ngữ trong phim hoạt hình Ultraman ra nói.

"Con có thể lớn tiếng nói không với những kẻ bạo lực mạng đó, con có thể dũng cảm đứng lên, tự thanh minh cho bản thân."

"Con có thể làm được rất nhiều, mặc dù cơn bão đến mãnh liệt hơn, nhưng chỉ cần con không sợ, như vậy sẽ chẳng còn điều gì đáng sợ nữa."

Túc Bảo nghe sư phụ nói, ánh sáng trong lòng lại bừng lên.

Không ai biết biết rằng đây sẽ là lần lột xác quan trọng nhất của Túc Bảo...

Túc Bảo nắm chặt nắm tay nhỏ, kiên định nói: "Con có thể, con muốn tự giải thích rõ ràng!"

Tiểu Ngũ quạc quạc một tiếng, vỗ cánh: "Túc Bảo rất giỏi, Túc Bảo cố lên! Túc Bảo đút cho mình một gói muối!"

Túc Bảo: "Ừm! Đút cho mình một gói muối!"

Khóe miệng Kỷ Trường giật giật.

"Bảo à, đó là tự lên tiếng cho bản thân*, ý là chính mình tự thanh minh, không phải là đút cho mình một gói muối..."

(*) “đút cho mình một gói muối” với “tự lên tiếng cho bản thân” có cách đọc khá giống nhau nên con vẹt với Túc Bảo đều nghe lộn.

Túc Bảo giẫm lên chiếc dép lê mềm mại, lạch bạch chạy đến phòng của Tô Tử Du.

Tóc trên đầu của Tô Tử Du bị chính cậu vò đến rối như tổ quạ, vẫn còn đang chìm đắm trong công cuộc đấu khẩu ở trên mạng.

Miệng khô lưỡi khô, mắt đầy sao xẹt.

Thấy Túc Bảo đi tới thì cậu vội vàng cất điện thoại đi, hỏi: "Túc Bảo, sao thế?"

Túc Bảo nói: "Anh trai, anh không cần giấu đâu! Em biết hết rồi."

Tô Tử Du trầm mặc, cố nghĩ cách an ủi bé: "Túc Bảo, em đừng nghe bọn họ nói bậy, những người đó không biết cái gì cả. Ba của anh đã giải quyết mọi chuyện xong hết rồi!"

Túc Bảo lắc đầu: "Anh trai, em muốn tự nói."

Tô Tử Du ngây ra một lúc, hỏi: "Cái gì?"

Túc Bảo lớn tiếng nói: "Em phải tự lên tiếng cho bản thân!"

"Chuyện mà em không làm, em dám đứng ra nói rõ!"

"Bọn họ không thể bắt nạt được em đâu!"

Ba đã nói, nhất định không được chịu một chút thiệt thòi nào!

Tô Tử Du há miệng thở dốc, ngọn lửa chiến đấu trong lòng chợt bùng cháy dữ dội: "Được! Anh trai sẽ đi chuẩn bị dụng cụ cho em!"

Hai đứa nhóc quả thật đã bắt đầu chuẩn bị dụng cụ, quay video, nói làm là làm luôn.

Không hề do dự chút nào.

Nếu Túc Bảo đi tìm Tô Nhất Trần, Tô Nhất Trần chắc chắn sẽ không để bé xằng bậy như vậy.

Nhưng trẻ con làm việc gì cũng không nghĩ đến hậu quả, sẽ không lo trước lo sau giống như người lớn.

Dũng cảm tiến tới, ngang ngược đi lên, dù có phạm sai lầm và bị thương cũng có một loại khí thế như nghé con mới sinh không sợ cọp.

Khi Tô Nhất Trần phát hiện Túc Bảo ‘tự lên tiếng cho bản thân’ thì đã không còn kịp ngăn cản nữa rồi.

Người nhà họ Tô đang sa sầm mặt mày trong phòng làm việc, vận dụng hết mọi phương pháp hợp lý, từ từ giải quyết và phơi bày sự thật.

Lại không ngờ, bỗng nhiên nhận được tin tức mới.

Click mở xem thử, tất cả mọi người trong nhà họ Tô đều ngây ngẩn cả người.

Túc Bảo ngoan ngoãn ngồi trước máy quay, tay nhỏ vẫn nghiêm túc đặt trên đầu gối.

Bé chớp mắt to, có thể thấy rằng bé đang hơi căng thẳng.

Sau đó bé hỏi một câu: "Được chưa ạ? Em có thể bắt đầu bắt đầu nói được chưa?"

Bên cạnh truyền đến giọng nói của Tô Tử Du: "Được rồi."

Lúc này Túc Bảo mới nhìn thẳng vào máy quay, nói: "Các cô các chú, các anh các chị, chào mọi người..."

"Con, con là Túc Bảo, là đứa trẻ hư đốn mà mọi người nhắc tới."

Túc Bảo cắn môi, lúc vừa mới bắt đầu nói bé còn không dám nhìn vào máy quay nhiều, nhưng dần dần bé càng ngày càng dũng cảm hơn.

"Quả thật con đã đánh Dương Dương, nhưng con không cảm thấy mình sai."

"Ngay từ đầu, lúc con đang ăn sáng, Dương Dương đã nói con là bà bầu, bảo con ăn nhiều ị nhiều, ăn cái gì cũng ăn sạch sành sanh, làm cái gì cũng không thể làm nổi."

"Túc Bảo rất tức giận, Túc Bảo bảo cậu ấy đừng nói nữa, nhưng Dương Dương vẫn nói."

"Túc Bảo không thèm để ý đến cậu ấy, chạy ra chỗ cô giáo để điểm danh."

Giọng nói Túc Bảo mềm mại, bản thân bé cũng rất điềm tĩnh.

Nhưng khi thấy bé điềm tĩnh như vậy, bà cụ Tô lại rất muốn khóc.

Túc Bảo của bà... đã làm gì sai chứ? Tại sao lại luôn gặp phải nhiều tai hoạ như vậy?

Trong video, giọng nói ngọt ngào của Túc Bảo lại tiếp tục vang lên.

"Đó là ngày đầu tiên Túc Bảo đi mẫu giáo, cô giáo bảo Túc Bảo hãy tự giới thiệu, Túc Bảo rất vui vẻ nói rằng: Chào các bạn, tớ tên là Tô Tử Túc, rất vui khi được làm bạn với các bạn."

"Nhưng Dương Dương lại gào lên, nói con tên là khoai lang tím, một củ khoai lang tím lớn vừa ăn được lại vừa ị được!"

"Cô giáo đã bảo Dương Dương xin lỗi, nhưng Dương Dương nhanh chóng nói xin lỗi, nhưng con không hề muốn tha thứ cho cậu ấy, bởi vì con cảm thấy cậu ấy xin lỗi rất không chân thành."

"Thế nên con không thèm để ý đến cậu ấy nữa, nhưng lúc đang học bài Dương Dương lại đột nhiên giật kẹp tóc của con."

Túc Bảo sờ sờ cái đầu nhỏ của mình, nói: "Nơi này ạ, cậu ấy giật luôn kẹp tóc hình con thỏ của con xuống, tóc của con cũng bị cậu ấy giật xuống theo. Đau lắm luôn."

"Con nói tại sao cậu lại làm như thế, nhưng cậu ấy lại không nghe, cậu ấy còn tháo bím tóc của con ra rồi bảo là cởi tóc cho con."

"Con tức giận nên con cũng túm lấy tóc của cậu ấy, cậu ấy đánh con, con cũng đánh cậu ấy!"

Trong mắt Túc Bảo hiện lên vẻ bướng bỉnh: "Con cảm thấy con không sai, ba con đã nói rằng ‘chúng ta không bắt nạt người khác, nhưng nếu người khác bắt nạt chúng ta thì chúng ta nhất định phải cho kẻ đó biết, chúng ta không dễ chọc’."

Bé con vừa nói, trong mắt vừa nổi lên nước mắt: "Nhưng mà các cô các chú, các anh các chị, mọi người đều nói là Túc Bảo đã làm sai."

"Mọi người đều mắng Túc Bảo là đứa trẻ hư đốn."

"Các cậu của con rất buồn phiền, ba con cũng rất lo lắng, bọn họ vẫn luôn cố gắng nói ra sự thật, nhưng mà mọi người đều không tin."

"Túc Bảo muốn hỏi một chút, các cô các chú, các anh các chị, mọi người có tận mắt nhìn thấy cảnh Túc Bảo và Dương Dương đánh nhau không? Tại sao mọi người chẳng biết gì hết nhưng lại có thể mở miệng mắng Túc Bảo là đứa trẻ hư đốn vậy ạ?"

Nước mắt của Túc Bảo rơi lộp bộp, bé lại kiên cường lau đi, nhưng càng lau lại càng nhiều.

Cuối cùng bé khóc oà lên: "Vì sao những người nói ra sự thật lại không được tin tưởng, vì sao nói bậy nói bạ lại có nhiều người ủng hộ như vậy? Chẳng lẽ con đã làm sai thật sao ạ?"
Chương 136: Túc Bảo đừng sợ, ba đến rồi đây con

Bé con nhỏ tí trong ống kính đang òa khóc nức nở, bé chẳng biết mình đã làm gì sai, lại càng không hiểu tại sao các chú các dì đều chỉ trích mình là đứa trẻ hư.

Bé vô cùng tủi thân, bé chẳng tài nào hiểu nổi suy nghĩ của những người lớn xung quanh mình là sao nữa.

Tuy nhiên, dẫu cho hoang mang không biết phải làm gì lúc này, Túc Bảo vẫn lấy hết can đảm tìm kiếm lối ra cho mình.

Tô Tử Du vội vàng chạy tới, luống la luống cuống lấy khăn giấy cho bé: "Nín đi, ngoan nào."

Nước mắt Túc Bảo lại lã chã tuôn rơi hệt những hạt đậu tròn trĩnh, bé tiếp tục ấm ức khóc.

"Anh ơi, Túc Bảo không sai mà!" Túc Bảo thút thít: "Nếu cậu ta bắt nạt em nữa thì em vẫn sẽ đánh cậu ta!"

Tô Tử Du chẳng biết phải làm sao cho bé nín khóc, đành phải ôm lấy bé.

"Ừ ừ ừ, em không sai mà, cậu ta mà dám làm vậy nữa thì anh sẽ cùng em đánh cậu ta luôn!"

"Chúng ta không hề sai!" Tô Tử Du nói một cách chắc nịch.

Trong suốt thời gian quay đến tận khi kết thúc, Tô Tử Du liên tục lau nước mắt cho Túc Bảo, đến khi có vẻ như sực nhớ ra chưa tắt máy thì cậu mới chạy lại tắt camera.

Video này không qua cắt ghép chỉnh sửa, tới đây thì xem như kết thúc.

Trên mạng.

Nhiều người đều lặng người khi nhìn thấy video ấy.

Bé gái trong video ngồi một chỗ rất ngoan, chưa bao giờ quơ đôi tay nhỏ nhắn ấy loạn xạ lấy lần nào, ngồi ngoan đến nỗi bất giác khiến người ta xót xa.

Lời nghẹn ngào rằng "Vì sao nói thật thì không tin mà bịa đặt vẽ chuyện lại được nhiều người ủng hộ như vậy ạ? Lẽ nào em sai thật rồi ư?" như con dao sắc lẻm đâm thấu tâm can họ.

Nhưng... không một ai trả lời được câu hỏi này.

Một người lưỡng lự lên tiếng: [Tôi nghĩ, có khi nào chúng ta hiểu lầm gì rồi không?]

[Vết thương trên mặt cô bé này nhìn có vẻ còn nặng hơn vết thương của cậu bé kia nữa.]

[Ứa nước mắt rồi, tôi khóc từ lúc nào không hay luôn. Cô bé nói đúng, tại sao lại như vậy? Những gì chúng ta thấy trên mạng liệu có phải là sự thật không?]

[Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng lúc này đây, tôi chọn tin tưởng Túc Bảo! Ánh mắt tủi thân của cô bé không thể nào là thật được!]

[Phải đó, cô bé này khóc nhìn thấy mà thương. Nếu đúng như những gì cô bé đã nói thì bé đánh cậu nhóc đó không sai chút nào! Nếu tôi là cô bé, tôi cũng muốn đánh lại!]

Song, khó tránh khỏi có những tiếng nói chỉ trích đầy gay gắt xen lẫn những bình luận thiện chí ấy:

[Ơ, con bé này ló mặt ra tẩy trắng đáy à? Mấy người nhà giàu dạy con hay thật đấy! Con bé này khóc bao lâu mới ra vẻ tội nghiệp được như thế vậy?]

[Mọi người ngẫm lại những lời con bé nói đi, một đứa con nít thì làm gì có chuyện biết hỏi những vấn đề sâu sắc như thế được? Rõ ràng là có kịch bản sẵn rồi!]

[Còn nhỏ mà đã biết diễn vậy rồi, ha ha, sao không vào giới giải trí đi? Ơ không không, quên khuấy, người ta có một người câu là ảnh đế giới giải trí rồi mà!]

[Thảo nào diễn hay như vậy, nhìn giả tạo vãi cả ra! Nếu trong số những lời nó vừa nói có một câu là thật thì tôi sẽ livestream quỳ dập đầu với nó, 500 anh em mau chụp màn hình lại đi nào, ha ha ha ha...]

[Còn cố tình khóc xong mới tắt quay nữa cơ, để đáng tin hơn à?]

Bà cụ đang ngồi trong phòng bệnh VIP của bệnh viện thì lướt đến video của Túc Bảo.

Khi thấy Túc Bảo khóc tấm tức như vậy, bà ta ngoác mồm cười khục khặc.

Ha ha! Ranh con, khóc à? Giờ đổi qua chơi trò khóc à?

Hôm qua còn hùng hổ lắm mà?

Không có chứng cứ mà khóc thì làm được gì?

Bà ta đã đánh phủ đầu rồi, có giỏi thì lấy video theo dõi ra chứng minh mình trong sạch đi, còn không thì đừng hòng tẩy trắng nổi!

Tiếc quá đi thôi, trường mẫu giáo làm gì có camera theo dõi ~

Bà cụ cười hả hê.

**

Tại nhà họ Tô, sau khi xem video, bà cụ Tô không thể chịu nổi nữa, vội vàng đẩy xe lăn chạy đến bên cạnh Túc Bảo.

Các anh em Tô Nhất Trần cũng siết chặt nắm đấm, trái tim ai nấy cũng nhói đau như thể bị ai đó róc mất một miếng vậy.

Túc Bảo đã nín khóc, ngồi bần thần trên ghế sofa.

"Túc Bảo ơi... Túc Bảo ngoan của bà ngoại!" Bà cụ không nén được nước mắt, dòng lệ lăn dài trên má.

"Bà ngoại..." Túc Bảo hơi giật mình: "Sao bà ngoại lại khóc? Bà đừng khóc mà."

Bé hoảng hốt vừa rút khăn giấy vừa vỗ về bà cụ: "Sức khỏe bà ngoại không tốt, bà không được khóc đâu!"

Nước mắt bà cụ Tô càng tuôn rơi dữ dội hơn nữa, bé con này thật sự quá lương thiện, cho dù bé đang rất buồn nhưng vẫn an ủi bà cụ, điều này làm cho trong lòng bà ấy càng xót xa hơn nữa.

"Túc Bảo, con đừng quan tâm lời nói của mấy người trên mạng làm gì, cậu cả của con sẽ xử lý." Ông cụ Tô nhẹ nhàng dỗ dành.

Tô Nhất Trần gật đầu đồng ý: "Đúng thế, Túc Bảo chỉ cần sống trong vui vẻ là được, còn lại cứ giao cho cậu cả."

Tô Nhạc Phi nóng tính la lớn: "Đúng! Ai còn dám trách con là đứa trẻ hư, cậu năm sẽ đến tận nhà tên đó ngay trong đêm, đập điện thoại tên đó nát bét luôn!"

Nhìn ông bà ngoại, cậu cả và những người cậu của mình, lòng Túc Bảo đã được vỗ về nên cũng nhẹ nhõm hơn.

"Dạ vâng ạ." Bé hỏi: "Nhưng con vẫn muốn xem sao, chú dì và các anh chị đã hiểu chưa ạ?"

Bé con nghĩ mình đã cố gắng giải thích bằng tất cả tấm lòng thành.

Trước đó chẳng qua là vì các chú dì chưa hiểu thôi, nhất định là bây giờ họ đã tỏ tường rồi.

Tô Nhất Trần lưỡng lự, không muốn để Túc Bảo đọc những dòng bình luận kia.

Túc Bảo chưa học chữ nên cần họ đọc cho bé nghe, thế nhưng sao họ nỡ lòng đọc những lời lẽ ác độc ấy ra chứ? Khổ nổi Túc Bảo cứ khăng khăng muốn nghe.

Người lớn nhìn qua nhìn lại, đúng lúc này, một giọng nói cất lên: "Để con đọc cho."

Là Tô Tử Chiến.

Khuôn mặt bầu bĩnh của cậu vẫn nghiêm túc trước sau như một, có vài nét khá giống với Tô Nhất Trần và ông cụ Tô, cậu điềm tĩnh bước tới nhìn Túc Bảo, hỏi: "Em chắc chắn sẽ không khóc nhè chứ?"

Túc Bảo lắc đầu cam đoan: "Em không khóc nhè đâu, Túc Bảo dũng cảm lắm!"

Quay video đó và khóc một trận xong, bé đột nhiên nghĩ mình đã có đủ can đảm để đứng ra đương đầu với chuyện này.

Không ai có thể dập tắt sự dũng cảm tràn trề trong con tim bé!

Tô Tử Chiến gật đầu, lần lượt đọc từng bình luận một.

Có bình luận tốt nhưng cũng có bình luận không tốt, mà bình luận không tốt thì dùng lời lẽ còn khó nghe hơn cả.

Ban đầu Túc Bảo còn mừng rỡ, bởi vì có người chịu tin tưởng bé rồi!

Tuy nhiên, khi nghe đến những lời chỉ trích, nhục mạ thậm tệ kia, bé càng lúc càng buồn hơn.

"Không sao đâu, dù gì cũng có vài chú dì tin tưởng mà." Túc Bảo an ủi mọi người.

Tất cả những ai đang có mặt trong nhà họ Tô đều thấy sống mũi cay cay.

Rõ ràng bản thân bé đang buồn lắm nhưng vẫn gượng cười an ủi họ.

Túc Bảo là một bé cưng đáng yêu như thiên thần, sao những kẻ đó nỡ lòng nào thốt những lời chối tai như thế? Giờ phút này, các thành viên của nhà họ Tô đều cầu nguyện rằng báo ứng tồn tại trên đời này.

Ngoài mặt Túc Bảo vẫn cười tươi rói, nhưng thực chất tâm trạng vẫn khó tránh khỏi suy sụp.

[Con bé này diễn giỏi nhỉ...]

[Tưởng khóc là xong chuyện rồi hả? Ai mà không biết khóc chứ...]

[Mới tí tuổi đầu mà đã diễn trò rồi, đúng là ghê tởm...]

Túc Bảo càng nghĩ sống mũi càng cay, thật tình bé chẳng tài nào tươi tỉnh lên nổi.

Bé mới có bốn tuổi mà lần đầu tiên trong đời cảm nhận được thế nào là bất lực và sụp đổ, xung quanh dần chìm vào bóng tối như thể bé đang rớt xuống vực thẳm đen ngòm vậy.

Dường như mọi cố gắng nỗ lực của bé đều chỉ là vô ích.

Đúng lúc đó, một video mới "oanh tạc" khu vực bình luận trên toàn phương diện, trong chốc lát đã có mặt xuyên suốt khu bình luận, không gì có thể ngăn cản được.

Trong video, nửa người của Mộc Quy Phàm chìm trong bóng tối, song đôi mắt anh vẫn rạng ngời vô cùng.

Anh nói: [Túc Bảo đừng sợ, ba tới rồi đây con.]

Ngay sau đó, anh mở Thiên Nhãn, phóng to video được tập hợp từ tất cả những đoạn băng mà Thiên Nhãn quay được!

Những đoạn băng ấy có phần chắp vá, có video chỉ quay đến cổng trường, có video chỉ quay sau trường, có video chỉ quay độc một ô cửa sổ.

May mà số lượng thiên nhãn nhiều vô số kể, lắp ghép tất cả những hình ảnh sau khi phóng to, cuối cùng chắp nối thành một diễn biến hoàn chỉnh.

Trong video, Túc Bảo đang chăm chỉ nấu ăn, bên cạnh có một cậu bé chẳng biết nói gì rồi bỗng phá lên cười.

Những đứa trẻ xung quanh cũng cười theo, Túc Bảo vô cùng tức giận, trông có vẻ bé đang nghiêm túc nói gì đó.

Cậu bé chẳng những không bớt táo tợn mà trái lại còn làm mặt xấu với bé.

Lúc này, một cô giáo đi tới, cậu bé đó chạy đi.

Cảnh tượng được phát không lâu sau đó là Túc Bảo nói chuyện với một nhóm trẻ con, cậu bé trước đó lại đùa cợt quá trớn.

Mặc dù không nghe thấy cậu ta nói gì nhưng biểu cảm kệch cỡm trên mặt cậu ta trông rất đáng ghét.

Giáo viên nói gì đó với Túc Bảo, thằng bé kia tỏ ra bất mãn, chuyện này cứ thế trôi qua.

Chẳng mấy chốc đã đến diễn biến mấy chốt, cậu bé ấy mạnh bạo giật tóc Túc Bảo. Hình như Túc Bảo rất đau, bé ôm đầu giật mình quay lại.

Dù bé đã trách mấy câu nhưng thằng bé kia hoàn toàn không biết chừng mực, thậm chí còn tiếp tục giật tóc bé.

Thế mà lúc này Túc Bảo còn lịch sự nhẹ nhàng cất chiếc ghế nhỏ qua một bên, rồi mới nhào tới giật tóc thằng bé, hai người lao vào đánh nhau túi bụi.

Chuyện này... không khác gì so với lời kể của Túc Bảo cả!

Tất cả những kẻ cười nhạo, nói mát, chửi bới thậm tệ trên mạng thoắt cái im bặt.

Ai nấy cũng ba chân bốn cẳng tìm lại lịch sử bình luận của mình để xóa sạch chúng nhanh hết mức nhất có thể.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom