• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm (7 Viewers)

  • Chương 502-503

Chương 502: Ly biệt mà không ai có thể tưởng tượng được

Ăn tối xong, bà cụ Tô đến đón Túc Bảo.

"Chơi vui không con?" Bà cụ Tô âu yếm ôm Túc Bảo, hai người mới xa nhau hai tiếng đồng hồ nhưng bà đã nóng lòng muốn quay lại, thậm chí còn không thèm quan tâm đến việc đi mua sắm với người bạn già thân thiết của mình.

Mặt Túc Bảo hồng hào, bé đội một chiếc mũ nhỏ màu đỏ, càng nhìn càng thấy ngoan ngoãn đáng yêu.

Bà cụ Tô không nhịn được mà hôn bé.

"Vậy mẹ và tụi nhỏ về trước" Bà cụ Tô nhìn đồng hồ nói: " Tan làm con về sớm nhé."

Vẻ mặt Tô Nhất Trần vẫn như thường lệ, ánh mắt tập trung: “Tối nay con phải tăng ca.”

Bà cụ Tô gật đầu: “Được, mẹ để lại một ít đồ ăn cho con.”

Tô Nhất Trần: "..."

Bà cụ Tô đưa Túc Bảo, Tô Tử Du và Diêu Linh Nguyệt về nhà.

Túc Bảo ngủ quên trong vòng tay bà ngoại.

Bé mê man lẩm bẩm: "Bà ngoại..."

Bà cụ Tô ừ một tiếng nhưng cẩn thận lắng nghe lại không thấy Túc Bảo nói gì tiếp.

Đúng lúc bà cụ quay người nhìn ra ngoài cửa sổ, cô bé con chợt cười khúc khích.

Bà cụ Tô cúi đầu nhìn Túc Bảo trong lòng, thấy bé vẫn nhắm mắt, không biết bé đã mơ thấy giấc mơ ngọt ngào nào mà cười vui vẻ thế.

Bà không khỏi nhếch môi, cũng mỉm cười.

Xe chạy về nhà họ Tô, vừa dừng xe thì Túc Bảo đã tỉnh dậy.

Bà cụ Tô hỏi: “Túc Bảo, con vừa mơ thấy giấc mơ gì vậy? Tại sao con lại cười vui vẻ thế?”

Túc Bảo hưng phấn nói: "Bà ngoại, con nằm mơ thấy mình kiếm được rất nhiều tiền!"

Trong giấc mơ, bé đang ngồi trên một đống tiền vàng, vui vẻ giơ những đồng tiền vàng lên và ném chúng lên không trung.

Nhưng sau đó bé qua đời, bà ngoại và các cậu của bé khóc rất đau lòng, thậm chí còn tiêu tốn rất nhiều tiền.

Túc Bảo nghĩ tới đây liền dặn dò bà ngoại: "Bà ngoại ơi, sau này Túc Bảo có chết cũng đừng tiêu tiền cho con! Cứ hỏa táng rồi đi chôn luôn..."

Bà cụ Tô sửng sốt, cau mày nói: “Đang yên đang lành sao lại nhắc đến chuyện sống chết?”

Túc Bảo đếm đầu ngón tay và kể lại tất cả công việc kinh doanh mà bé và anh trai vừa lập ra.

Bà cụ Tô: "..."

Lần này, ánh mắt hình viên đạn của bà cụ phóng về phía Tô Tử Du.

Tô Tử Du kinh ngạc, đang định lên tiếng thì nghe được Diêu Linh Nguyệt lắp bắp nói: "Đi…. ị..."

Cậu lập tức ôm lấy Diêu Linh Nguyệt rồi chạy thật nhanh: "Đi thôi mẹ, con sẽ nói cho mẹ biết nhà vệ sinh ở đâu!"

Diêu Linh Nguyệt bước rất nhanh.

Hai mẹ con biến mất ngay lập tức.

Bà cụ Tô vừa giận vừa buồn cười, khi nhìn Túc Bảo... bà chỉ xem như bé vừa kể chuyện cười.

Lúc những người còn lại trong nhà họ Tô quay lại, Túc Bảo cũng kể với họ kế hoạch kinh doanh to lớn và vĩ đại của bé.

Mọi người dở khóc dở cười, tất cả đều cho rằng đó chỉ là ý tưởng kỳ quặc của một đứa trẻ.

Họ không ngờ cuộc chia ly lại đến nhanh như vậy, thậm chí họ còn không kịp đến khu vui chơi đảo Nghê Quang để chúc mừng sinh nhật lần thứ năm của Túc Bảo...

"Ngày mai là đông chí, Túc Bảo muốn ăn xôi hay bánh bao?"

"Em con thích đồ ngọt. Bà nội ơi, chúng ta làm món xôi vừng và đậu phộng nhé, ngon lắm ạ." Tô Tử Du nói.

"Bà ơi, con muốn ăn xôi vừng và đậu phộng~" Túc Bảo đáp.

Những bông tuyết đang bay bên ngoài, nhưng bên trong ngôi nhà lại vô cùng ấm áp.

Mùa đông trời tối rất nhanh, khi Tô Nhất Trần trở về nhà, anh đột nhiên nhìn thấy hai bóng người, một lớn một nhỏ đang đứng cách cửa không xa.

Túc Bảo thấy cậu cả trở về, liền chạy trên tuyết nói: "Cậu cả về rồi! Sao trời tối như vậy mới tan làm ạ?"

Tô Nhất Trần cười ấm áp: “Hôm nay thật sự có cuộc họp nên cậu cả về hơi muộn.”

Túc Bảo thò đầu: “Ba con cũng chưa về, gần đây con không nhìn thấy ba.”

Tô Nhất Trần ôm bé, vừa đi vào trong vừa nói: “Chắc tối muộn hơn ba con sẽ về.”

Túc Bảo reo lên, lập tức vùng ra: “Vậy con đi hâm đồ ăn cho ba con nhé!”

"Đúng rồi, ngày mai con sẽ dẫn mợ cả đi nạp điện!"

Tô Nhất Trần gật đầu và nhìn bé chạy vào. Vừa chạy, bé vừa hét lên "Dì Ngô, dì ở đâu ạ~"

Dì Ngô vội vàng bước ra ngoài với nụ cười trên môi: "Có chuyện gì vậy?"

Hai người vừa đi vào bếp vừa nói chuyện.

Tô Nhất Trần quay lại và thấy Diêu Linh Nguyệt vẫn đứng bên ngoài.

“Sao vậy em?” Anh dừng lại và khó hiểu hỏi.

Tuyết rơi dày đặc trên tóc và lông mi của Diêu Linh Nguyệt, cô không cảm nhận được lạnh, cũng không cảm nhận được nhiệt độ của thế giới.

Cô nhìn chằm chằm vào Tô Nhất Trần và ngập ngừng nói: "Rửa..."

Tô Nhất Trần chậm rãi tiến về phía trước vài bước, đi tới gần cô, giúp cô gỡ những bông tuyết trên tóc ra, nhìn quần cô.

Cô đi một đôi dép bông màu hồng mà Tô Tử Du đã mua cho cô.

Sạch rồi sao phải giặt lại?

“Chúng ta vào nhà nào!” Anh nói.

Diêu Linh Nguyệt không chịu rời đi, bướng bỉnh nói: "Rửa...!"

Tô Nhất Trần rũ mắt xuống nhìn cô.

Diêu Linh Nguyệt cũng ngẩng đầu nhìn anh.

Dưới ánh đèn, những bông tuyết nhuốm màu vàng ấm áp, rơi xuống chiếc áo khoác cashmere đen của anh, khiến anh trông càng lạnh lùng hơn.

"Rửa……"

Tô Nhất Trần bất đắc dĩ xoa đầu Diêu Linh Nguyệt, giọng nói lạnh lùng dịu đi một chút, nói: "Muốn rửa cũng phải vào nhà mới rửa được chứ. Đi thôi em."

Anh nắm một tay cô như dắt một đứa trẻ, nửa kéo nửa dỗ cô vào nhà, rồi gọi người giúp việc đưa nước cho cô.

“Đi đi.” Tô Nhất Trần cởi áo khoác và treo lên mắc áo.

Diêu Linh Nguyệt không chịu rời đi, ngơ ngác nhìn anh, có vẻ tức giận.

Tô Nhất Trần: "..."

Anh liếc nhìn lên lầu và hỏi một cách không chắc chắn: "Muốn anh... tắm cho em à?" [1].

[1]: Từ đầu tiên của từ thích trong tiếng trung có thể hiểu là tắm hoặc rửa.

Diêu Linh Nguyệt nhìn chằm chằm anh mà không nói gì.

Khóe miệng Tô Nhất Trần giật giật: "Ngoan, đi cùng người giúp việc, anh làm vậy không tiện đâu."

Diêu Linh Nguyệt mím môi, cụp đôi mắt đẹp xuống, cuối cùng cũng ngoan ngoãn đi theo người giúp việc.

Trong phòng, Diêu Linh Nguyệt ngâm mình trong bồn tắm, dần dần trượt xuống, chìm trong nước, chỉ có bong bóng nổi lên.

Chẳng mấy chốc, mặt nước trở nên tĩnh lặng và không còn bọt sóng nữa...

Phòng tắm yên tĩnh đến đáng sợ.

Đột nhiên có tiếng nước bắn tung tóe, Diêu Linh Nguyệt đứng thẳng dậy, nước từ làn da trắng nõn mịn màng của cô nhỏ giọt xuống bồn tắm.

Cô gật đầu khẳng định: "Xong rồi!"

Sau đó cô đi ra ngoài thay quần áo.

“Haha, này!” Tiểu Ngũ dùng hai móng vuốt móc quần áo, treo ngược người chào Diêu Linh Nguyệt: “Mợ ăn cơm chưa?”

Diêu Linh Nguyệt nhìn chằm chằm nó.

Cô mở miệng và lẩm bẩm, "Rửa...?"

Tiểu Ngũ: "Rửa cái gì?"

Diêu Linh Nguyệt: "Rửa!"

Tiểu Ngũ bay xuống, đậu trên vai Diêu Linh Nguyệt, nghiêng đầu nhìn cô.

Nó lập tức lắc đầu nói: "Con người thật phức tạp, con không hiểu mợ đang nói cái gì."

Nói xong nó liền bay đi.

Diêu Linh Nguyệt: "..."

Cái đồ gạt người!

Rõ ràng lúc trước nói... muốn dạy tiếng người cho cô mà!
Chương 503: Thích anh lắm!

Ngày hôm sau.

Túc Bảo thay quần áo xỏ giày, đánh răng rửa mặt sạch sẽ rồi chạy ra khỏi phòng.

Tiểu Ngũ theo sát phía sau, đôi cánh đập mạnh khiến Cái Chuông ngứa ngáy, nó chỉ muốn cắn cánh của Tiểu Ngũ.

"Quạc~ Chào buổi sáng!" Tiểu Ngũ đậu lên vai Túc Bảo.

Gần đây trời lạnh quá nên Tiểu Ngũ không thể ra ngoài được, nó chỉ đành nhìn bông tuyết qua cửa sổ, cuộc sống quá đỗi ngột ngạt.

Túc Bảo nghiêng đầu nhìn nó, đưa tay xoa đầu nó, nói: "Chào buổi sáng, Tiểu Ngũ!"

Tiểu Ngũ cọ đầu vào tay Túc Bảo, trìu mến nói: "Bảo! Em đi mua hàu! Nhưng trên đường về nhà, hàu nhảy ra khỏi túi và rơi xuống bùn! Chị có biết tại sao không?"

Giọng nói của Túc Bảo mềm mại như sáp: "Tại sao?"

Tiểu Ngũ: “Bởi vì hàu thích bùn!”

"..."

Cái Chuông trừng mắt.

Túc Bảo lắc đầu chạy xuống lầu.

Hôm nay là đông chí, bà ngoại nói sẽ làm món xôi mè và đậu phộng.

Bé chuẩn bị đưa mợ cả đi sạc pin sớm để mợ cả “no” trước, sau đó về sớm và cùng bà ngoại làm bánh bao nếp cẩm.

“Hôm nay đi không con?” Mộc Quy Phàm đi từ trên lầu xuống.

Đêm qua tiểu bảo bối của anh đã nấu chút đồ ăn đợi anh về, đáng tiếc lúc anh tới nhà thì bé đã ngủ rồi.

“Ba!” Túc Bảo sáng bừng hai mắt, chưa kịp nhào tới đã bị Mộc Quy Phàm bế lên.

"Đi thôi, ba sẽ lái xe. Ngày tuyết rơi dày đặc như vậy, cậu cả của con không thể lái xe được đâu."

Tô Nhất Trần ngẩng đầu lên và liếc nhìn Mộc Quy Phàm.

Ăn sáng xong họ ra ngoài, Hân Hân đòi đi theo nhưng bà cụ Tô không cho, nói bên ngoài tuyết rơi nhiều nên đừng đi gây chuyện.

Tô Tử Tích đứng ở cửa, cầm một quyển sách dày cộp trong tay, dặn dò: "Về sớm nhé, anh làm một bản hướng dẫn thăng cấp cho em rồi."

Tô Tử Du đưa Diêu Linh Nguyệt ra ngoài, Tô Tử Chiến lạnh lùng đứng ở cửa, hai tay đút túi.

Tô Tử Du nhướn mày nói: "Anh, anh chắc chắn không muốn đi theo hả? Muốn đi thì cứ nói. Trẻ con theo mẹ không phải là chuyện bình thường sao? Hay là anh thích đi theo em gái chúng ta?”

Tô Tử Chiến hừ lạnh một tiếng: "Không cần em quan tâm!"

Mộc Quy Phàm ôm Túc Bảo chạy về phía xe: “Đi thôi!”

Túc Bảo cười khúc khích.

"Về sớm nhé!" Bà cụ Tô nói với Tô Nhất Trần: "Đeo găng tay cho Túc Bảo, đừng để bị cảm lạnh."

Tô Nhất Trần gật đầu.

Bà cụ Tô mỉm cười nhìn, hôm nay Túc Bảo thay một chiếc áo khoác ngoài màu đen, phối hợp với chiếc mũ màu hồng có hình con thỏ trắng bông.

Trông bé ngọt ngào, mềm mại và rất dễ thương.

Túc Bảo thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, cười tươi vẫy tay chào, bà cụ Tô cũng vẫy tay.

Nhưng khi chiếc xe biến mất ở cuối đường, không hiểu sao mí mắt bà cụ Tô lại giật giật.

“Chuyện gì thế này…” Bà cụ Tô lẩm bẩm, đưa tay xoa xoa:“Sao mí mắt cứ giật, không có chuyện gì đâu nhỉ…”

Ông cụ Tô ngồi bên cạnh xem tin tức, thuận miệng nói: "Có thể xảy ra chuyện gì được? A Trần và Mộc Quy Phàm đều đi, bà chỉ lo bò trắng răng."

Mí mắt của bà cụ Tô vẫn tiếp tục giật, bà không còn tâm trạng để chém ông chồng già bằng tay không nữa.

Bà lo lắng gọi điện cho Tô Nhất Trần: "Tuyết rơi dày, đường trơn trượt. Con nhắc Mộc Quy Phàm lái xe cẩn thận nhé!"

Giọng nói của Tô Nhất Trần vang lên: "Đừng lo ạ, Mộc Quy Phàm biết rõ tình hình thời tiết mà mẹ"

Có Túc Bảo ngồi trên xe, Mộc Quy Phàm sẽ cẩn thận hơn bất cứ ai.

Bà cụ Tô gật đầu, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hãy về sớm, nhớ để mắt tới Túc Bảo. Trời lạnh quá đừng để hai đứa nhỏ xuống xe.”

Tô Nhất Trần ậm ừ rồi cúp điện thoại.

Túc Bảo hỏi: “Bà ngoại sao vậy ạ?”

Tô Nhất Trần nghiêng đầu nhìn bé nói: "Không sao đâu."

Xe dừng lại bên đường dưới chân một ngọn núi hoang vu.

Nơi này khá xa xôi hẻo lánh, người đi bộ cũng ít, cũng không có người tận tâm xúc tuyết, xuống xe phải tự mình đi bộ đến chân núi.

Diêu Linh Nguyệt xuống xe trước, Túc Bảo nhoài trên cửa kính xe địa hình vẫy tay chào cô.

"Mợ cả ơi, đi nhanh về nhanh, cẩn thận nha!"

Diêu Linh Nguyệt vừa quay lại vừa gật đầu trong khi bước chân của cô vẫn tiến về phía trước.

Kết quả, cô trượt chân và lăn vào một đống tuyết.

Tô Tử Du: "..."

Tô Nhất Trần: "..."

Tô Tử Du vội vàng mở cửa xe, nhưng Tô Nhất Trần đã mở cửa, nói: "Đừng ra ngoài, tuyết dày lắm."

Tô Nhất Trần dẫm lên tuyết, bộ quần áo đen của anh dính đầy những đốm tuyết trắng.

“Em có thể đứng dậy được không?” Tô Nhất Trần đưa tay ra.

Diêu Linh Nguyệt nằm trong tuyết và nhìn anh chằm chằm.

“Con hàu…” Cô nói.

Tô Nhất Trần: "?"

Thèm ăn hàu ư?

Anh nắm lấy một tay cô, kéo cô đứng dậy: "Lúc về anh sẽ kêu người làm cho em ăn."

Diêu Linh Nguyệt cau mày, cố gắng nhớ lại, lặp đi lặp lại: "Rửa..."

Cô nhìn người đàn ông cao lớn thẳng tắp trước mặt, trên tóc anh có những bông tuyết bay lơ lửng, nhưng anh khẽ cau mày, vẫn không hiểu ý cô.

Diêu Linh Nguyệt lại cố gắng hết sức, sau khi nói lắp vài lần, cuối cùng cô cũng nói ra được chữ mình muốn nói: "Thích."

Tô Nhất Trần hơi giật mình.

Cô gái trước mặt có khuôn mặt nhợt nhạt nhưng vô cùng xinh đẹp, hàng mi đen hơi chớp nhẹ, mỗi lần nói chuyện cô đều phải tốn không ít sức lực, nhưng cô luôn rất cố gắng.

Cô đưa tay ra như muốn đưa cho anh thứ gì đó.

Tô Nhất Trần vô thức đưa tay ra, nhìn thấy cô đặt vào tay anh một nắm tuyết trộn đất, hơi bẩn.

Diêu Linh Nguyệt lặp lại: "Thích!"

Cô nhìn anh, nói rõ ràng: “Hàu thích bùn!” [1]

[1]: ‘Hàu thích bùn’ và ‘Rất thích anh’ chỉ hơi biến âm một chút ở âm cuối cùng.

Tô Nhất Trần đã hiểu, anh chỉ nghe thấy tiếng gió tuyết thổi qua, giọng nói trong trẻo của cô vang vọng bên tai anh, cô nói cô thích anh lắm!

Hóa ra là vậy……

Mấy lần cô nói trước đây không phải tắm hay rửa gì hết.

Mà là ‘thích’!

Khi Tô Nhất Trần hoàn hồn, Diêu Linh Nguyệt đã đặt chân lên con đường núi vắng vẻ, chỉ để lại một bóng lưng.

Ngọn núi bị tuyết dày bao phủ, chỉ có cô đi một mình, từng bước một, vô cùng kiên định.

Tô Nhất Trần mím môi, nhìn tuyết trong lòng bàn tay.

Anh nắm chặt hai tay, tuyết chưa tan trong tay Diêu Linh Nguyệt đã nhanh chóng biến thành một vũng nước trong tay anh.

Túc Bảo ngồi ở trong xe, Kỷ Trường nói: "Sau ngày đông chí này, tiễn mợ cả của con đi thôi!"

Hắn nhìn cuốn sách nhỏ, lạnh lùng nói: "Để mợ cả con ở lại càng lâu thì càng bất lợi cho con."

Túc Bảo bĩu môi hỏi: "Lại là tên Diêm Vương ngu ngốc đó à? Nếu con không thả mợ cả đi thì tên đó có tới bắt con không? Nếu có bản lĩnh thì cứ tới đây!"

Trán Kỷ Trường nổi lên những đường đen, hắn nhất thời không nói nên lời.

Túc Bảo đá hai bàn chân nhỏ của mình, khi chân bé cử động, đôi tất hình con vịt màu vàng trở nên linh hoạt.

Không biết bé đang nghĩ gì, đột nhiên nhỏ giọng nói: "Sư phụ, con hiểu rồi, tối nay con sẽ nói với bà ngoại và những người khác."

Tô Tử Du cảm thấy có chuyện không ổn: "Em nói gì cơ?"

Túc Bảo không trả lời mà hạ cửa sổ xuống, nhoài trên cửa sổ xe ngơ ngác nhìn cậu cả ở phía xa.

"Cậu cả ơi ~" Túc Bảo vẫy tay với anh.

Tô Nhất Trần quay người lại, đang định giơ tay lên vẫy, nhưng không biết anh nhìn thấy gì mà đồng tử chợt co rút lại.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom