• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm (9 Viewers)

  • Chương 496-497

Chương 496: Không biết xấu hổ

Sau khi hiểu được logic của Ngô Tư Cần, mọi người đều bó tay.

Có lần khi Ngô Tư Cần trốn trong nhà vệ sinh khóc lóc thì có người nghe thấy tiếng cô ta khóc, cô ta vừa khóc như một nữ chính trong phim Hàn vừa nói cái gì mà mọi người đều gây khó dễ và bắt nạt cô ta vì cô ta là thực tập sinh.

Trên thực tế, việc bắt nạt thực tập sinh ở tập đoàn Tô thị là rất hiếm, mọi người bận chạy KPI còn không kịp, đương nhiên cũng không ngoại trừ có vài trường hợp đặc biệt.

Nhưng điều mà Ngô Tư Cần nói là mọi người đều bắt nạt cô ta.

Phải biết rằng khi cô ta mới vào tập đoàn Tô thị, ban đầu cấp trên yêu cầu cô ta tiếp đón một vị đối tác, nhưng khách hàng lại làm khó cô ta, cô ta đã quay về khóc lóc và nói rằng mình không thể xử lý được vị khách đó.

Không còn cách nào khác, quản lý giao cho cô ta tiếp đón một khách hàng dễ nói chuyện hơn, kết quả cô ta quay về vừa khóc vừa nói rằng khách hàng nói chuyện khéo léo quá khiến cô ta không hiểu khách hàng muốn gì.

Liên tục đổi hết đối tác này đến đối tác khác, lần nào về cũng khóc nói mình vô dụng.

Sau đó, quản lý không còn cách nào khác đành để cô ta ngồi chơi trong văn phòng, đợi đến khi kết thúc thời gian thực tập sẽ loại bỏ cô ta một cách tự nhiên vì không vượt qua được.

Có lẽ Ngô Tư Cần cũng nghĩ đến điều này nên cô ta rất tích cực đến văn phòng để giúp mọi người in tài liệu, giúp mua trà sữa, chạy ngược chạy xuôi trông rất vất vả.

Cuối cùng, cô ta đổ lỗi cho người khác vì đã làm khó cô ta...

Nghe đồng nghiệp bàn tán.

Ngô Tư Cần càng khóc lớn hơn, nhìn thất bại không biết phải làm sao.

Điều làm bà cụ Tô khó chịu nhất là những người dễ khóc.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Ngô Tư Cần cho đến bây giờ, nước mắt của cô ta chưa bao giờ ngừng rơi.

Bà cụ Tô nhìn Túc Bảo: “Túc Bảo, con có muốn lên gặp cậu cả không?”

Vừa dứt lời, giọng nói của Tô Nhất Trần vang lên: "Chuyện gì vậy?"

Khí tức của Tô Nhất Trần lạnh lẽo, sắc mặt lạnh lùng, khiến cho mọi người vô thức tránh ra.

Túc Bảo chạy tới, nhấc chân bật lên, nhào vào người Tô Nhất Trần: "Cậu cả! Túc Bảo nhớ cậu lắm!"

Tô Nhất Trần âu yếm ôm cô bé, ấm áp nói: "Cái miệng nhỏ ngọt ngào này, con học từ Tiểu Ngũ à?"

Túc Bảo cười nói: "Đúng vậy, cậu cả thật thông minh, cậy đã phát hiện ra hết rồi!”

Nhìn thấy nụ cười trong mắt Tô Nhất Trần, các nhân viên của Tô thị đều cảm thấy khó tin, có người còn sửng sốt.

Thật sự chưa từng thấy gương mặt Tổng giám đốc Tô như này!

Nhưng chỉ ngơ ngác nhìn một chút chứ không dám ngây ngẩn nhìn chằm chằm.

Vị tổng giám đốc mặt tảng băng này mặc dù rất đẹp trai nhưng lại càng đáng sợ hơn, trước đây nếu có người không có mắt nhìn cố gắng dụ dỗ anh, người đó sẽ lập tức bị đuổi khỏi công ty.

Sa thải ngay trong đêm!

Sau này ai dám bàn luận thì cứ cho kpi gấp đôi, làm không được thì cút ngay lập tức.

Cuối cùng mọi người đều rất ngoan ngoãn, ở nhà họ Tô, nguyên tắc đầu tiên để bảo vệ tính mạng đó chính là không được có bất kỳ ý nghĩ không đúng đắn nào đối với tổng giám đốc.

Nhưng Ngô Tư Cần, thực tập sinh trước mặt anh, có vẻ không hiểu tình hình lắm.

Khi nhìn thấy anh Tô, mắt cô ta sáng lên, suy nghĩ thực sự rất rõ ràng.

Cô ta nhìn đồng hồ trên cổ tay Tô Nhất Trần, miệng mím chặt, nghẹn ngào nói: “Xin lỗi tổng giám đóc Tô! Hôm nay tôi có quá nhiều tài liệu phải in nên không chú ý đến đường đi, đã va vào trợ lý Khúc... làm vỡ đồng hồ của anh."

Bà cụ Tô cau mày, vô thức liếc nhìn Diêu Linh Nguyệt.

Ánh mắt của Diêu Linh Nguyệt dán chặt vào Tô Tử Chiến.

Trong mắt người ta chỉ có con trai... Haiz.

Quên đi, cái đầu gỗ này chắc chắn không thể hiểu được suy nghĩ không đứng đắn của những cô gái trẻ.

Nhưng Tô Tử Chiến không dễ dụ dỗ như vậy, cậu cảnh giác nhìn Ngô Tư Cần.

Cô ta có ý gì, có phải đang ngấp nghé vị trí làm mẹ của cậu không?

“Rốt cuộc cô khóc lóc cái gì!” Tô Tử Chiến trừng mắt: "Ba tôi không mắng cũng không đánh cô, cũng không bắt cô bồi thường đồng hồ bị đụng hỏng, cô khóc lóc mãi là muốn thu hút sự chú ý của ba tôi sao?”

Dưới sự ảnh hưởng của dì, cả nhà bọn họ đã đọc hết một trăm lẻ tám cuốn tiểu thuyết ngôn tình đấy.

Cách cũ mèm này không có tác dụng ở đây!

Đôi mắt của Ngô Tư Cần ngập tràn nước mắt, trông thật đáng thương: "Tổng giám đốc Tô..."

Tô Nhất Trần hoàn toàn không để ý đến điều này, lạnh lùng nói: "Cho nên cô định bồi thường?"

Ngô Tư Cần sửng sốt nhịn không được khóc nấc lên: "Tôi... Tôi không đủ khả năng chi trả..."

Vẻ mặt Tô Nhất Trần vô cảm, giống như đang kinh doanh: "Vậy giải pháp của cô là gì?"

Ngô Tư Cần chỉ cảm thấy tủi thân, cô ta không có cách nào giải quyết, chỉ muốn xin lỗi và được tha thứ.

Cô ta thực sự không có ý đó, tổng giám đốc Tô không thiếu tiền, có thể dễ dàng mua được tám, mười chiếc đồng hồ như thế này phải không?

Nhưng cô ta chỉ mới tốt nghiệp lại thuộc tầng lớp thấp nhất trong xã hội, tại sao không nói một câu là sẽ tha thứ cho cô ta… Cứ như vậy cô ta cảm thấy bất an lắm.

"Tôi… Tôi… Tôi xin lỗi!" Ngô Tư Cần khóc lóc: "Tôi thực sự không cố ý đâu, tổng giám đốc Tô, anh có thể tha thứ cho tôi được không?"

Tô Nhất Trần lạnh lùng: "Cho nên giải pháp của cô là cô đập nát đồ của tôi, nhưng tôi phải tha thứ cho cô?"

Ngô Tư Cần vội vàng nói: “Ý tôi không phải vậy…”

Túc Bảo lắc đầu: "Vậy ý của cô là?"

“Cậu cả vốn dĩ không yêu cầu dì bồi thường, nhưng dì cứ nói xin lỗi, sau đó đến khi cậu cả yêu cầu dì bồi thường, dì lại nói không đủ khả năng, cho nên dì chỉ muốn cậu cả nói một câu “không sao” thôi.”

Tô Tử Chiến khoanh tay, vẻ mặt không vui nói: "Đúng vậy, cô đã làm hỏng đồ của người khác, thứ đồ này không chỉ là chuyện tiền bạc mà nó là món quà duy nhất mà người di đã qua đời của tôi tặng cho ba tôi, cô dựa vào cái gì mà muốn cha tôi tha lỗi cho cô?”

Ngô Tư Cần "ôi" rồi nói: "Xin lỗi, tôi không biết chiếc đồng hồ này có ý nghĩa lớn đến thế..."

Nước mắt cô ta lập tức trào ra, giống như mở vòi nước, nói khóc là tuôn.

“Tôi phải làm sao đây… Tôi không biết, tôi thực sự không biết… Tôi xin lỗi, tổng giám đốc Tô, tất cả là lỗi của tôi, tôi xin lỗi… Anh muốn tôi bồi thường thế nào cũng được, đều là lỗi của tôi…”

Tô Tử Chiến trợn mắt nói: "Không chịu nổi! Ba tôi không yêu cầu cô bồi thường thì cô cứ liên tục tiếp cận ba tôi để nói xin lỗi! Ba tôi cho cô bồi thường thì cô nói cô không có tiền nên không bồi thường nỗi! Sau khi nói bồi thường không nổi thì giờ lại nói muốn cô bồi thường như thế nào cũng được!”

"Cứ như thế, cô cho rằng sẽ giống như trong tiểu thuyết viết rồi cô sẽ lấy thaan báo đáp, dùng cả đời của cô bồi thường cho ba tôi à?”

Ngô Tư Cần cắn môi không ngừng khóc.

Nhưng cô ta không có gì khác để bù đắp...

Ánh mắt Túc Bảo rất trong trẻo nhưng lại như thấu cả: “Dì ơi, không phải lời xin lỗi nào cũng sẽ nhận được một câu “không sao” đâu! Cậu cả của con không muốn tha thứ thì cậu cả sẽ không tha thứ, dì đừng cứ mãi làm khó cậu cả được không?”

Ngô Tư Cần: "..."

Cô ta không thể phản bác.

Nhưng tại sao không thể tha thứ cho cô ta?

Cô tự trách mình đến mức bật khóc, cô ta không đáng thương sao?

Họ cũng không thiếu tiền.

Một câu nói bỏ qua khó khăn như thế sao?

Cho dù cái giá bồi thường là cả đời, cô ta cũng không nói là không được... Cô ta đã sẵn sàng hy sinh cả cuộc đời mình...
Chương 497: Rác rưởi, Cút… Cút đi!

Túc Bảo nói thêm: “Nếu dì thật sự thấy vẫn còn băn khoăn thì dì về nhà tìm ba ba ma ma của dì đi, bán xe và nhà, rồi vay tiền những người bạn tốt, sau đó dùng số tiền đó trả cho cậu cả của cháu!”

Ngô Tư Cần khóc lóc thảm thiết: “Gia đình tôi không có tiền, không nhà, không xe, tôi cũng không có bạn bè nào để tôi vay tiền…”

Túc Bảo: "Nhìn xem, vậy dì đã gây họa còn muốn người khác lau mông cho mình sao?”

Cô bé từng vô tình nghe sư phụ nói câu này, cuối cùng cũng có cơ hội sử dụng.

Bà cụ Tô trợn mắt, gần như muốn bịt miệng Túc Bảo.

Bé học mấy câu này ở đâu thế!

Lời thô nhưng lý lẽ thì đúng…

Bà cụ Tô cau mày nói: "Được rồi..."

Ngô Tư Cần vui mừng khôn xiết, nghĩ rằng bà cụ Tô không thể chịu đựng được nữa.

Nhưng bà cụ tiếp tục nói: “Nếu như không bồi thường nổi thì tốt nhất là nên đi làm đi, đừng có đứng mãi ở đây áp đặt đạo đức người khác nữa, bắt người khác phải tha thứ cho cô.”

Bà cụ lạnh lùng nhìn Ngô Tư Cần: "Cô gây ra tổn thất hơn mười vạn cho người khác, người ta không bắt cô bồi thường là đã tốt bụng lắm rồi, đừng được voi lại đòi tiên còn muốn người khác phải tha thứ cho cô là điều không thể.”

Bà cụ Tô nói xong nhìn Tô Nhất Trần: "Thực tập sinh này ở bộ phận nào? Làm sao vào được đây? Đầu óc như vậy mà còn cho làm ở bộ phận chăm sóc khác hàng?”

Tô Nhất Trần gật đầu: “Khúc Hưởng, tổng kết lương rồi trả cho cô ta, hôm nay để cô ta đi luôn.”

Mọi người nghe xong thì hóa ra là sự thật!

Đây là kết thúc...

Ngô Tư Cần lần này thật sự hoảng sợ, vào được Tô thị không dễ gì, phúc lợi đãi ngộ lại tốt.

Sau khi rời khỏi đây, cô ta có thể tìm được công ty tốt như vậy ở đâu?

"Tổng giám đốc Tô, tôi sai rồi, tôi thực sự sai rồi!"

Ngô Tư Cần thực sự đã quỳ xuống và bò về phía Tô Nhất Trần: "Tôi quỳ xuống nhận lỗi trước mặt anh, anh tha thứ cho tôi có được không?"

"Tôi biết là tôi đã làm vỡ đồng hồ của anh, gây ra thiệt hại rất lớn cho anh! Tôi hỏi phí sửa chữa thì họ nói sẽ tốn bảy đến tám chục vạn..."

Ngô Tư Cần nghẹn ngào nức nở: "Xin hãy để tôi ở lại, tôi sẽ làm việc chăm chỉ để trả ơn cho anh…Tôi sẽ trả lại cho anh bằng tiền lương hàng tháng của mình…”

Túc Bảo cảm thấy đau đầu.

Tại sao cứ nói đi nói lại mấy điều này vậy!

"Cậu cả của cháu phải trả lương cho dì sau đó dì sẽ trả lại cho cậu cả, thế khác nào cậu cả của cháu tự trả tiền cho cậu ấy?”

Túc Bảo khó hiểu: "Người lớn các ngươi vì sao luôn thích chơi trò lưu manh như vậy?"

Ngô Tư Cần nghẹn ngào không nói nên lời: “Nhưng, nhưng tôi đã cống hiến miễn phí cho công ty…”

Những người ở bộ phận dịch vụ chăm sóc khách hàng không thể chịu nổi khi nghe điều này.

"Cô thì cống hiến được cái gì? Không gây phiền toái là được!"

“Trong số ba khách hàng mà cấp trên nhờ cô chăm sóc lần trước, một người bị cô chọc tức nên đi mất, một người thì cấp trên phải tự mình dỗ dành rất lâu, còn người còn lại thì giờ không thèm để ý đến chúng ta nữa. Nhìn lại tất cả mà xem, cô giúp đỡ được cái gì!”

"Đúng vậy, cô đề nghị in tài liệu cho chúng tôi, nhưng chúng tôi từ chối! Cô cứ khóc rồi hỏi chúng tôi có ý kiến gì với cô sao!”

"Còn nữa, cô lấy nước giúp tôi, kể cả hôm nay cô làm cho máy tính của tôi tắt nguồn hai lần! Trong đó còn có bản kế hoạch tôi đang làm… Đáng đời cô!”

"Mau đi đi, nhìn thấy cô phiền chết đi được, từ khi vào đây không làm được chuyện gì ra hồn, suốt ngày chỉ biết gây rắc rối!”

"Gây rắc rối còn khóc lóc, còn muốn mọi người phải an ủi, cô là tổ tông của bọn tôi sao?"

Có lẽ là do bình thường có quá nhiều oán giận nên mọi người đột nhiên bộc phát.

Mọi người đều chỉ trích Ngô Tư Cần.

Tô Nhất Trần chẳng muốn nhìn nữa, ôm Túc Bảo xoay người rời đi.

Ngô Tư Cần lo lắng, đứng dậy và lao tới ôm lấy đùi Tô Nhất Trần.

Nhưng “đùng” một tiếng, cô ta đã va phải thứ gì đó cứng ngay đằng trước.

Khi Ngô Tư Cần ngẩng đầu lên, con ngươi của cô ta co rúm lại vì sợ hãi, trước mặt cô ta là một người phụ nữ với khuôn mặt trắng bệch như người chết đang nhìn chằm chằm cô ta.

Cô ấy giơ thẳng tay lên, đâm xuyên qua người cô ta định đi ra ngoài.

"Xiên… Vứt đi!" Diêu Linh Nguyệt lặp lại: "Rác rưởi… Xiên… Vứt đi!"

Ngô Tư Cần sợ hãi, lớn tiếng kêu lên: “Thả tôi ra, thả tôi ra…”

Túc Bảo gọi mợ cả: "mợ cả, đợi đã nào…!"

Ngô Tư Cần vui mừng đến mức kêu lên: "Tô tiểu tiểu thư, làm ơn..."

Túc Bảo chạy tới nắm tóc cô ta.

Túc Bảo nắm lấy mặt quỷ thích khóc, kéo nó ra.

May mắn thay, cậu cả rất cao nên cô bé chỉ cần cầm lấy nó như cầm một bộ quần áo.

Tô Nhất Trần không có nhìn sang bên cạnh, bà cụ Tô cũng giả vờ như không biết gì.

Quỷ thích khóc rên rỉ, hoàn toàn mất đi ý chí phản kháng.

Trong khoảnh khắc bị Túc Bảo bắt được, nó đã cảm nhận được sự áp chế mà chỉ Diêm Vương mới có được.

Tiểu gia hỏa này tuyệt đối không đơn giản, nếu không có người đang ông mặc quần áo màu đỏ của Phán Quan đang bay bên cạnh thì nó cũng hoài nghi cô bé là Phán Quan đại nhân.

Túc Bảo nói: "Đủ rồi mợ cả, cảm ơn dì đã vất vả!"

Diêu Linh Nguyệt quay lại, hai tay như xiên qua người Tô Tư Cần, lặp đi lặp lại "Xiên vứt đi, xiên vứt đi."

Ngô Tư Cần liều mạng vùng vẫy, nhưng điều khiến cô ta sợ hãi là người phụ nữ trước mặt dường như không phải là con người, toàn thân lạnh buốt và cứng đờ, không thể tách ra được!

Một tiếng “bịch” vang lên, Ngô Tư Cần bị ném ra khỏi cửa và rơi xuống đống tuyết.

Cô ta muốn đứng dậy nhưng phát hiện chân mình đã bị trẹo nên khập khiễng đứng dậy và khóc: "Tổng giám đốc Tô, đừng mà, nếu không có công việc này thì làm sao tôi có thể sống được? Tôi thực sự không cố ý, xin hãy tha thứ cho tôi…”

Nhân viên lễ tân nhỏ giọng chửi một tiếng đáng đời

Vốn dĩ người ta cũng không cần cô ta bồi thường, cô ta chỉ cần cúi đầu ngoan ngoãn là được rồi.

Nên làm thì không làm!

Bây giờ thì hay rồi, cô ta đã mất việc... Nhưng ngay từ đầu cô ta đã được quyết định là sẽ không được giữ lại rồi, nhưng mọi người thấy cô ta khóc lóc quá nên chỉ muốn tránh như tránh tà, định đợi đến khi hết thời hạn thực tập thì theo quy trình tự động sa thải thôi.

Tô Nhất Trần, bà cụ Tô và Túc Bảo đều rời đi.

Trưởng bộ phận chăm sóc khách hàng liếc nhìn Ngô Tư Cần, bình tĩnh nói: “Cô đi thu dọn đồ đạc, sau đó đến gặp tôi lấy tờ khai, đến phòng tài chính quyết toán đi.”

Ngô Tư Cần còn muốn nói gì đó, nhưng người quản lý lại lạnh lùng nói: "Tô thị không đối xử tệ với bất kỳ nhân viên nào, kể cả là thực tập sinh! Nhưng nếu cô cảm thấy không ổn thì tôi vẫn có thể quyết định giữ phần tiền này lại!”

Cô ấy nhìn Ngô Tư Cần với ánh mắt “cứ thử xem” rồi quay người rời đi.

Không có ai xin giúp cho cho Ngô Tư Cần, dù sao thì ai cũng thực sự sợ cô ta, sợ bị cô ta bám lấy khóc lóc mãi.

Ngô Tư Cần chỉ có thể khóc trở về văn phòng rồi thu dọn đồ đạc.

"Chị Tĩnh, hu hu hu, chị có thể giúp em nói với cấp trên của em được không..."

Chị Tĩnh không chớp mắt.

Ngô Tư Cần tuyệt vọng, tại sao lại trở nên như thế này.

Tại sao cô ta luôn bất hạnh như vậy, mọi người đều không thích cô ta.

Cô ta buồn bã khóc, nằm trên bàn khóc như thể mình vô cùng oan ức vậy.

Mọi người nhớ lại ngày đầu tiên cô ta đến đây, có vài đồng nghiệp nam thấy cô ta trông thanh tú, yếu đuối nên đồng cảm đã đến an ủi.

Nhưng bây giờ không có ai an ủi cô ta nữa.

Ngô Tư Cần khóc trong cô đơn lạnh lẽo, sau đó chỉ có thể lấy tờ khai đi quyết toán rồi rời khỏi Tô thị trong nước mắt.

Văn phòng của Tô Nhất Trần.

Túc Bảo khoanh tay, khoanh chân ngồi trên sô pha, nhìn chằm chằm quỷ thích khóc.

Kỷ Trường cũng giữ nguyên tư thế đó, khoanh chân lơ lửng trên không trung và nhìn chằm chằm vào quỷ thích khóc.

Khúc Hưởng vừa bưng trà bước vào, đột nhiên nghe thấy Túc Bảo nói

"Nói đi, ngươi chết như thế nào?"

Khúc Hưởng: "??"

Đang hỏi anh ta muốn chết như thế nào sao?

Anh ta không có ý đó mà, hu hu hu!
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom