• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm (10 Viewers)

  • Chương 394-395

Chương 394: Tại sao anh luôn bị người khác dán vậy!

Mã Lâm không muốn nhượng bộ. Cô ta đã tiêu năm mươi vạn cho ngày hôm nay, toàn bộ số tiền tiết kiệm của cô ta đã tiêu sạch rồi.

Thất bại cũng vậy, tại sao không thử cố gắng một lần!

Mã Lâm nghiến răng nghiến lợi, dùng kỹ năng diễn xuất kém cỏi ngã vào người Tô Dĩnh Nhạc, giả vờ túm lấy lưng Tô Dĩnh Nhạc... Nhân cơ hội dán bùa hoa đào lên đó.

Tiểu Ngũ sửng sốt: "Thật đáng sợ! Giữa ban ngày, lại có một người phụ nữ dám làm ra chuyện như vậy! Là xuyên tạc nhân tính hay là mất đạo đức? Đàn ông không thốt nên lời, phụ nữ nhìn phải rơi lệ, nếu bạn không thay đổi, bạn không phải là người Trung Quốc!"

Mọi người: "..."

Mã Lâm bị lời nói của Tiểu Ngũ dọa đến mức tim gần như nhảy ra khỏi lồng ngực, cô ta không nhìn thấy lá bùa đang bốc cháy. Đang trong lúc lo lắng, đột nhiên cảm thấy bùa đào hoa không còn ở dưới tay mình nữa!

Thành công rồi!

Mã Lâm thở phào nhẹ nhõm, cô ta không sợ người khác sẽ nói gì tiếp theo nữa.

Thậm chí khi nghĩ đến người đàn ông lịch lãm và nho nhã trước mặt sắp theo đuổi cô ta, trái tim Mã Lâm đã lỡ mất hai nhịp.

"A... Thực xin lỗi!" Mã Lâm ngẩng đầu, giả vờ xin lỗi nhìn Tô Dĩnh Nhạc.

Túc Bảo và Mộc Quy Phàm theo dõi toàn bộ quá trình: "..."

Cha và con gái nhìn nhau.

Mặc dù Mộc Quy Phàm không thể nhìn thấy ngọn lửa bốc lên thiêu cháy lá bùa, nhưng anh có thể thấy lá bùa sau khi vừa được dán lên đã biến mất nhanh chóng.

Đây là đang nghịch đại đao trước mặt Quan Công, múa rìu trước cửa Lỗ Ban hay hù ma dọa quỷ Diêm Vương?

Cái này dán lên người ai cũng được nhưng không được dán lên người cậu ba!

Nếu là anh, người phụ nữ này tuyệt đối không thể đến gần trong phạm vi cách anh ba bước chân.

Túc Bảo lập tức muốn tháo lá bùa ra, lại đột nhiên bị Mộc Quy Phàm ngăn lại, thấp giọng nói: "Cục cưng ngoan, đừng đánh rắn động cỏ."

Túc Bảo tỏ vẻ bối rối nhưng vẫn thu tay lại.

Cậu ba Tô Dĩnh Nhạc trong suốt quá trình đều bối rối: "?"

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tôi cảm thấy cả người hơi yếu đi, thế giới xung quanh dường như có chút kỳ lạ, người phụ nữ trước mặt lại có mái tóc mượt mà, đôi mắt long lanh cũng đẹp hơn rất nhiều.

Nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của cô ta, anh thậm chí còn muốn an ủi cô ta.

Nhưng cậu ba vẫn cố gắng chống lại, lùi lại vài bước... đứng sau lưng Túc Bảo.

Nếu có chuyện gì xảy ra thì nhất định phải có yêu ma, anh không phải kẻ hèn nhát, anh chỉ đang cố gắng trốn tránh nguy hiểm.

Mã Lâm có chút thất vọng, cô ta còn tưởng rằng Tô Dĩnh Nhạc sẽ lập tức tới giải vây cho mình…

Nhưng không sao, bùa đào hoa cũng cần một khoảng thời gian mới có thể phát huy tác dụng, dù sao nếu Tô Dĩnh Nhạc muốn tìm được cô ta, nhất định có thể tra ra được thông tin liên lạc của cô ta.

Bây giờ cô ta chỉ cần quay về và chờ đợi thôi!

Nghĩ tới đây, Mã Lâm mỉm cười xin lỗi bà cụ Tô: "Thật xin lỗi đã gây phiền toái cho bà… Tôi có thể tự mình về xử lý vết thương, một lần nữa xin lỗi…"

Cô ta rồi thật sự chủ động ra về.

Đây là lần đầu tiên chú Nhiếp gặp phải chuyện như thế này, ông ấy cảm thấy thật kỳ lạ, hoàn toàn không biết đã có chuyện gì xảy ra với Mã Lâm nhưng vẫn đưa cô ta ra ngoài.

Bà cụ Tô càng nghĩ càng không hiểu: "Kỳ lạ thật, chẳng lẽ ta hiểu lầm sao..."

Khi nãy lúc Mã Lâm ngã xuống nhìn giống hệt như cô ta đang cố ý nhưng phản ứng sau đó lại cho thấy như cú ngã chỉ là vô tình thôi.

Cô ta không nhân cơ hội thu hút sự chú ý của Tô Dĩnh Nhạc, cũng không kiếm cớ ở lại.

Cảm giác này giống như ăn đậu phụ rồi bỏ chạy sau khi ăn vậy?

Bà cụ Tô lạ lùng nhìn Tô Dĩnh Nhạc.

Tô Dĩnh Nhạc: "..."

Ánh thấy có điều gì đó không ổn, rất không ổn.

Anh thực sự muốn lao ra giữ Mã Lâm lại???

Lúc này, Mộc Quy Phàm tóm lấy Tô Dĩnh Nhạc, nói: "Đi thôi, cậu ba."

Túc Bảo nắm lấy ống quần của cậu ba, nói: "Đi thôi, cậu ba!"

Vẻ mặt Tô Dĩnh Nhạc khó hiểu: "Ý mọi người là…"

Mộc Quy Phàm bĩu môi, hạ giọng, giọng điệu có phần đáng sợ nói: "Anh ba, lại bị dán nữa rồi."

Cậu ba: "..."

Anh từ bỏ phản kháng, cực kỳ hợp tác đi lên lầu.

Tô Tử Du nhận ra chuyện gì xảy ra, vội vàng đuổi theo.

Người qua đường hóng chuyện Tô Tử Lâm: "?"

Người qua đường hóng chuyện Tô Nhạc Phi: "?"

Người qua đường hóng chuyện Tô Ý Thâm: "?"

"Đi thôi, đi thôi, đi làm thôi!" Tô Nhạc Phi nhìn đồng hồ, lẩm bẩm trước khi ra ngoài.

Thực sự, ban đầu anh chỉ muốn nhìn thấy cô cháu gái nhỏ nhắn dễ thương của mình mặc quần áo mới thôi, nhưng kết quả là không xem được gì cả.

Tô Tử Lâm cầm hộp thức ăn mà dì Ngô đã chuẩn bị sẵn đi ra ngoài đến bệnh viện thăm Tô Tử Tích.

Hân đầu to vui vẻ đi từ trên lầu xuống.

Lúc đi xuống, cô nhóc vội vàng nói: "Chọn quần áo, chọn quần áo đi! Túc Bảo, em đã chọn xong chưa?"

"Ơ, em gái đâu?"

"Ơ, bà dì đưa quần áo đến đâu rồi?"

"Ơ, cậu ba và những người khác đâu rồi?"

Trong đầu Hân đầu to đầy dấu chấm hỏi: "Bà ngoại, bọn họ đi đâu hết rồi rồi?"

Cô nhóc ăn no nên lên lầu đi vệ sinh, sao giờ xuống đã không còn ai nữa rồi?

Tầng trên, phòng của Túc Bảo.

Tô Dĩnh Nhạc đứng trước mặt Túc Bảo, Túc Bảo và Mộc Quy Phàm đều nhìn chằm chằm vào Tô Dĩnh Nhạc như thể họ đang đối mặt với một kẻ thù đáng gờm.

Tô Dĩnh Nhạc: "Vậy... Tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì?"

Ánh mắt Mộc Quy Phàm sắc bén, hỏi: "Tiểu Bảo ngoan, tiếp theo con muốn làm gì?"

Túc Bảo dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm cậu ba của mình: "Con không biết."

Tô Tử Du: "Vậy em nhìn chằm chằm vào cậu ba làm gì vậy..."

Túc Bảo: "Em không biết, ba nhìn chằm chằm nên em cũng nhìn chằm chằm."

Dừng một chút, bé lại nói thêm: "Trên người cậu ba có con rắn!"

Lúc nãy ba không cho bé đụng vào lá bùa trên người cậu ba, nói làm vậy sẽ dọa con rắn chạy mất.

Vậy nên bé thực sự không biết!

Bé không giỏi bắt rắn.

Tô Tử Du: "!!"

Mộc Quy Phàm sững sờ trong giây lát.

Tô Dĩnh Nhạc cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, dây thần kinh đã kéo căng như dây đàn của anh càng căng thẳng hơn.

Vậy là lần này anh bị dán rắn lên người sao???

Tại sao anh luôn bị người khác dán vậy!

"Có thể gỡ xuống được không?" Tô Dĩnh Nhạc cứng ngắc hỏi.

Tô Tử Du nhìn Mộc Quy Phàm.

Mộc Quy Phàm nhìn Túc Bảo.

Túc Bảo… Túc Bảo liên tục xua tay: "Ba, con không bắt được rắn đâu!"

Mộc Quy Phàm hiểu ra, khóe miệng giật giật: "Ba nói con đừng đánh rắn động cỏ đúng không, chứ không nói là có rắn thật…"

Tô Tử Du: "..."

Tô Dĩnh Nhạc: "..."

Lo lắng đến trắng bệch.

Mộc Quy Phàm buồn cười nhưng cũng đành chịu: "Trước tiên con gỡ bùa chú sau lưng cậu ba xuống đây đã!"

Vừa rồi, khi Mã Lâm dán lá bùa này lên lưng Tô Dĩnh Nhạc, trực giác của anh đã cảm nhận được có điều gì đó không ổn.

Lá bùa này cho anh một cảm giác quen thuộc!

Mộc Quy Phàm vô thức nghĩ đến người đàn ông đầu trọc, nhưng anh không thể xác định được người đàn ông đầu trọc có mối liên hệ gì với Mã Lâm.

Cho nên mới yêu cầu Túc Bảo tạm thời nhẫn nhịn, để tránh đánh rắn động cỏ.

Lúc này Túc Bảo mới hiểu ra được ý bảo đừng đánh rắn động cỏ là như vậy chứ căn bản không có con rắn nào cả.

Lại học được một thành ngữ mới!

Thần kinh căng thẳng của Tô Dĩnh Nhạc hơi thả lỏng một chút, nói: "Túc Bảo, lần này cậu ba bị dán cái gì vậy?"

Thứ hôm qua bị xé ra là một mảnh da, nghĩ tới đây, da đầu Tô Dĩnh Nhạc vẫn thấy tê dại.

Túc Bảo giải thích: "Cái này gọi là bùa âm đào hoa. Một khi dán lên người sẽ thu hút âm đào hoa, bình thường chỉ có quỷ dùng loại này. Nhưng bây giờ nó đang được dì Mã sử dụng."

"Lá bùa này sẽ hấp thụ dương khí của dì Mã, sau đó có thể nương nhờ bên dì Mã, giống như người ta nuôi dưỡng tiểu quỷ vậy."

"Sau khi cậu ba bị dán bùa lên người, cậu ba sẽ thích dì Mã."

Tô Dĩnh Nhạc cuối cùng cũng hiểu ra, hóa ra những suy nghĩ khó hiểu vừa rồi nảy ra trong đầu anh là do lá bùa này gây ra.

Tô Tử Du kinh ngạc nói: "Thật là độc địa! Người vẽ ra lá bùa này nhất định không phải là người tốt. Cậu ba xong đời rồi!"

Tô Dĩnh Nhạc: "..."

Túc Bảo an ủi nói: "Cậu ba đừng sợ, có cháu đây!"

Bé lập tức bước tới, ôm lấy lưng Tô Dĩnh Nhạc.

Nắm lấy một vị trí nhất định và kéo mạnh nó ra hết sức có thể!

Bé có chút chật vật, Tô Tử Du và Mộc Quy Phàm đều không nhìn thấy gì, chỉ thấy bé đang gặp khó khăn.

Tô Tử Du lo lắng hỏi: "Em gái, cần giúp đỡ không?"

Túc Bảo kéo gì đó trong không khí lùi lại, cả người bé gái nhỏ bé ngã hết về phía sau, nói: "Không cần... anh trai... anh không thể giúp được... này đâu!"

Mộc Quy Phàm lẩm bẩm nói: "Túc Bảo, có cần dùng pháp khí gì không?"

Lá bùa đó rất mạnh, dùng tay không không thể xé nó ra được...

Đang nghĩ tới đây, anh nghe thấy một tiếng xé rách, tấm bùa trên lưng Tô Dĩnh Nhạc bị xé toạc xuống!

Túc Bảo đột nhiên ngã xuống đất, hét lên: "Mông của con!"

Trên tay bé đang cầm một lá bùa, chính xác là thứ mà Mã Lâm vừa mới dán lên…

Mộc đạo sĩ lập tức bị nghẹn, nuốt lời nói vừa ra khỏi miệng xuống.
Chương 395: Tê dại rồi, nhất định phải tin vào khoa học

Tô Tử Du nhanh chóng bước tới đỡ Túc Bảo dậy. Cậu toan xoa mông giúp Túc Bảo nhưng cảm thấy không thích hợp nên rút tay lại.

Nét mặt cậu không sao che giấu được sự đau lòng: "Em không sao chứ? Còn đau không? Thật khó cho em mà..."

Mộc Quy Phàm đứng bên cạnh: Khó chỗ nào thế?

Anh thấy Túc Bảo giải quyết dễ dàng lắm mà!

Ừm, thật không hổ là con gái của anh!

Tô Tử Du ngồi xổm bên cạnh, nhìn chằm chằm vào lá bùa trong tay Túc Bảo, "Thì ra đây chính là bùa hoa đào của cõi âm!"

Tại sao chỉ vẽ trên giấy mà lá bùa lại có thể phát huy tác dụng nhỉ?

Tô Tử Du chỉ cảm thấy thật thần kỳ, cậu chợt phát hiện ra có những thứ cậu không thể nghiên cứu xong, nhưng một ngày nào đó, cậu sẽ giải thích những thứ này một cách khoa học!

Tô Dĩnh Nhạc vẫn còn sợ hãi, hỏi: "Làm sao bây giờ? Cậu ba có phải đi lấy thêm một cái chén nữa không?"

Anh cho rằng 'miếng da' mà Túc Bảo bắt được tối qua được làm bằng một chiếc chén.

Túc Bảo lắc đầu nói: "Không cần, đốt là được ấy mà!"

Tô Dĩnh Nhạc lập tức nói: “Cậu đi lấy bật lửa.”

Nhưng, Túc Bảo lại giơ tay quăng ra một quả cầu lửa. Bùng một tiếng, lá bùa hoa đào bị đốt cháy.

Lá bùa như còn sống, phát ra một tiếng kêu chói tai, sau đó hoàn toàn im lặng.

Cậu ba: "..." Tê dại mất thôi, nhất định phải tin vào khoa học...

Tô Tử Du: “Woa…”

Mục đạo sĩ cũng rất lợi hại ở kỹ năng này, cậu muốn học!

Sau khi lá bùa hoa đào bị đốt cháy hoàn toàn, Tô Dĩnh Nhạc mới thở phào nhẹ nhõm, Mộc Quy Phàm cũng âm thầm thở hắt ra.

Anh nói: "Ba có cảm giác rất quen thuộc với lá bùa này. Con có nhớ gã hói đầu mà ba bắt được không? Ba luôn cảm thấy gã đó và cô giám đốc kia có mối liên hệ không sao giải thích được."

Tô Dĩnh Nhạc cau mày nói: “Hai người họ là đồng bọn hả?”

Trong ngôi nhà ma, anh đã bị gã hói đầu dán người giấy lên người.

Thậm chí còn đuổi theo tới tận cửa nhà để dán lên người anh.

Tô Tử Du sờ cằm, tư duy phân tán: “Chẳng lẽ ‘Hạt gạo Mã Lâm’ là học trò của gã hói đầu? Thấy chủ nhân bị bắt, dì này tìm cách giải cứu nên đã tìm đến tận nhà chúng ta. Dì ấy muốn khống chế chú ba rồi đe dọa dượng phải thả gã hói đầu ra."

Mộc Quy Phàm trưng ra vẻ mặt lạnh tanh: “Suy luận hay lắm, lần sau đừng suy nữa.”

Tô Tử Du trừng mắt: "Lẽ nào không phải sao? Con cảm thấy con nói có lý!"

Mộc Quy Phàm nói, "Đầu tiên, trước khi các con đến công viên giải trí, ‘Hạt gạo Mã Lâm’ đã gọi điện để hẹn giao quần áo, cô ta không thể chưa bói đã biết chuyện gã hói đầu bị bắt."

"Thứ hai, chỉ có mùi hương của bùa hoa đào giống với mùi của người đàn ông hói đầu. Mùi hương từ Hạt gạo Mã Lâm không đem lại cảm giác quen thuộc này."

“Thứ ba, kỹ thuật dán bùa kém cỏi của Hạt gạo Mã Lâm cho thấy rõ rằng cô ta không làm ngành khống chế ma quỷ.”

Tô Tử Du không tìm được gì để phản bác, đành phải thừa nhận phân tích của dượng mình là đúng.

“Thế nên?” Tô Tử Du hỏi.

Mộc Quy Phàm nói: "Cho nên gã hói đầu và Hạt gạo Mã Lâm không quen biết nhau, nhưng người đưa bùa hoa đào cho Hạt gạo Mã Lâm chắc chắn quen biết gã hói đầu."

"Người đàn ông hói đầu và người vẽ lá bùa là người đi chung đường. Có lẽ Hạt gạo Mã Lâm chỉ tình cờ đi cầu được lá bùa hoa đào. Cô ta không biết người đàn ông hói đầu hay người đã vẽ lá bùa đâu."

Dòng suy nghĩ của Tô Tử Du đột nhiên trở nên rõ ràng: "Ồ ồ ồ!"

Cậu không thể phủ nhận Mộc Quy Phàm vô cùng lợi hại, tất cả phân tích của anh đều đúng.

Tô Dĩnh Nhạc gật đầu đồng ý.

Túc Bảo ù ù cạc cạc, nói chung cứ gật đầu theo là được rồi!

Cô bé gật đầu như gà mổ thóc: "Dạ dạ!"

Mộc Quy Phàm chỉ cảm thấy buồn cười, giải thích đơn giản: “Vì thế bây giờ chúng ta phải xác định xem người vẽ bùa là ai.”

Chỉ cần điều tra tung tích của Hạt gạo Mã Lâm trong khoảng thời gian này là có thể biết được điều này.

Mộc Quy Phàm nhìn đồng hồ nói: “Cho ba một giờ, ba nhất định sẽ cho con kết quả chính xác!”

Lúc này, cụ rùa thò đầu ra khỏi gầm bàn với miếng thịt tôm yêu thích trong miệng.

Túc Bảo bắt chước giọng điệu của ba bé: "Cho con một phút! Trong một phút nữa, bảo bối con đây nhất định sẽ cho ba một... ừm, một kết quả không quá chính xác."

Bé cảm thấy áy náy, ngẩng đầu lên: “Con gà quá, không đoán ra được tên người bí ẩn vẽ lá bùa.”

Thế nên bé mới nói không quá chính xác.

Mọi người: "..."

Túc Bảo tóm lấy cụ rùa và xoay một vòng...

Cụ rùa lâu rồi không được xoay, dạo này cụ không bị con vẹt khó chịu dụi đầu vào nên nhất thời không quen.

Sau đó miếng thịt tôm trong miệng bay ra ngoài.

Cụ rùa: "..."
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom