• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm (7 Viewers)

  • Chương 377-378

Chương 377: Thiết lập sụp đổ rồi

Cậu ba sợ tới mức nhảy lên cao ba thước, liên tục lui về phía sau, ngã ngồi mông xuống đất!

Cái áo cưới kia tiến lên một bước, giơ hai tay áo lên......

Cậu ba: "Sụp sụp sụp sụp…”

Việc tay áo giơ lên vừa nãy còn có thể miễn cưỡng giải thích được nhưng bây giờ nó còn có thể tiến lên một bước nữa!

Điều này chứng minh bên trong bộ quần áo không hề có giá áo đỡ, không có dây móc, không có gì chống đỡ, thậm chí Tô Việt Phi còn chú ý tới hình như bộ áo cưới này đang bay trên mặt đất.

“Tướng công…”

Giọng nói xa xôi, nhẹ nhàng, như có như không kia lại vang lên.

Lúc này giọng nói kia như vang lên bên tai, vừa u oán vừa thâm tình…

Ngay sau đó bộ váy cưới đỏ thẫm kia lao mạnh về phía anh.

Tô Việt Phi: “!”

Thứ kia bay vọt lên, anh không biết mình đã nghĩ thế nào, lập tức cắm đầu chạy ra sau lưng Túc Bảo.

Tô Tử Chiến: “...”

Tô Tử Du: “...”

Hân Hân: “...”

Túc Bảo “a” một tiếng: "Cậu ba, không phải nói là không sợ sao?”

Tô Việt Phi: “...”

Hân Hân: "Cậu ba, lúc nãy muốn nói gì vậy? Sụp sụp sụp cái gì?”

Tô Việt Phi cảm giác có cái gì đó sụp đổ.

Anh ho khan một tiếng, thấp giọng nói: "Cái áo cưới kia hình như không phải là bộ đạo…”

Còn chưa nói xong từ bộ đạo cụ, anh lại phát hiện ra bộ áo cưới đỏ thẫm cách đó không xa đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa!

Là thật sự đột nhiên biến mất, chỉ nháy mắt một cái đã không thấy đâu nữa rồi.

Một làn gió thổi qua, đáy lòng mọi người lạnh ngắt, sống lưng lạnh lẽo, cổ lạnh, da đầu cũng lạnh theo.

Cả lớn cả nhỏ đều sợ tới mức trốn sau bình phong của nhị tiến môn.

Nơi này hơi hẻo lánh, hai cách cửa khép lại cùng một tấm bình phong tạo thành một cái góc, nhưng trên đầu trống không.

Túc Bảo bị bầu không khí căng thẳng này làm cho căng thẳng theo.

Có chuyện gì? Có chuyện gì vậy?

Trốn tìm sao?

Mọi người suỵt một tiếng, Túc Bảo cũng không nói gì, đi theo co đầu rụt cổ.

Lúc này bên ngoài viện, bộ áo cưới chậm rãi bay là là, nó giống như một con ruồi không có đầu bay qua bay lại mò mẫm lung tung.

"Tướng công, chàng đang ở đâu..." Trong mảnh sân trống trải vang lên tiếng khóc ai oán: “Chàng mau ra đây đi…”

Da đầu Tô Việt Phi run lên tê dại.

Lúc này thấy càng rõ ràng, áo cưới không được thứ gì kéo theo cả, đúng thật là tự đứng tự đi.

Bộ áo cưới tìm lung tung một hồi rồi nhanh chóng biến mất ở góc cua cuối cùng của hành lang, mấy người mới vừa thở phào nhẹ nhõm, chợt nghe thấy một giọng nói và rơi tình cảnh khủng bố nhất đáng sợ nhất trước giờ”

“Hóa ra mọi người ở đây…”

Giọng nói kia vô cùng rõ ràng, giống như chơi trốn tìm, đè âm thanh xuống thật thấp.

Mọi người vừa ngẩng đầu đã thấy áo cưới bay ngay trên đỉnh đầu bọn họ.

“Á á hu hu… Đm, Cmn!" Đó là tiếng của Tô Tử Du.

“Á a a quỷ quỷ có quỷ!” Còn đây là Hân Hân.

“Túc Bảo!" Này là Tô Tử Chiến.

Về phần Tô Việt Phi...

Anh nắm một tay kéo Túc Bảo chạy ra ngoài, phía sau còn kéo theo Tô Tử Du, Hân Hân “vèo” một tiếng chạy ra ngoài, lúc này rõ ràng tốc độ là số một.

Tô Tử Chiến chỉ kịp bắt lấy chân Túc Bảo, một chiếc giày của Túc Bảo bị cậu nắm rớt ra.

Mấy người cứ như vậy chạy như bay ra ngoài, vừa chạy vừa la hét thất thanh “a a a a a…”

Túc Bảo "???”

Bé vội vàng lấy ra một tấm bùa màu vàng, vung bàn tay bé nhỏ ném ra ngoài: "Chư tà lui tán!”

Một tiếng thét sắc nhọn vang lên, áo cưới đỏ thẫm lại biến mất không dấu vết.

Hân Hân khóc: "Làm sao bây giờ, sợ quá! Bộ y phục đỏ vừa rồi có phải là tân nương mà anh nói không?”

Túc Bảo lắc đầu, chị Hân Hân à, cung phản xạ của chị lúc thì hoạt động lúc lại không như thế sao, đó không phải tân nương thì còn có thể là ai đây chứ.

Tô Việt Phi quả quyết nói: "Đừng chơi nữa, bây giờ anh sẽ gọi điện thoại cho cậu cả, bảo anh ấy phái người đến đón chúng ta ra ngoài.”

Tút tút tút - số điện thoại bạn gọi ngoài vùng phủ sóng.

Tô Việt Phi: “...”

Anh không tin tà nhưng mà lúc này ngay cả tín hiệu cũng không có.

Tô Việt Phi trầm mặc.

“Đừng sợ đừng sợ." Túc Bảo an ủi: "Chúng ta chỉ cần tìm được tân lang mất tích kia là có thể ra ngoài rồi!”

Không đề cập tới tân lang thì còn ổn, nhắc tới tân lang – người đến nay vẫn chưa xuất hiện thì càng kinh khủng hơn.

Tô Tử Du nuốt một ngụm nước miếng, không sợ, cậu không sợ chút nào cả, có em gái ở đây mà!

Tô Tử Du áp sát gần Túc Bảo, Tô Tử Chiến cũng tiến lên cùng, Hân Hân trực tiếp ôm lấy cánh tay Túc Bảo.

Tô Việt Phi... nắm chặt một tay Túc Bảo.

Vừa rồi là Tô Việt Phi người dẫn theo mấy đứa nhỏ vào đây.

Bây giờ ngược lại, là Túc Bảo dẫn theo “mấy đứa trẻ lớn xác”.

Túc Bảo: “...”

Bé nói khẽ: "Anh hai, giày của em..."

Tô Tử Chiến mới phát hiện giày của Túc Bảo đang nằm trong tay mình, vội vàng mang vào cho bé.

Túc Bảo mang giày xong, đứng chống nạnh, ra lệnh "Được rồi, vậy bây giờ đến phiên chúng ta, trước mắt chúng ta cứ đi tìm dì nữ quỷ đi!"

Chân mọi người đã mọc rễ, không nhúc nhích được.

Túc Bảo cố sức xê dịch một bước, bất đắc dĩ nhìn các anh các chị.

“Mọi người làm vậy sao em đi được!” Bé nói.

Tô Tử Chiến thỏ thẻ: "Nhất định phải đi tìm sao?”

Túc Bảo suy nghĩ một chút rồi nói: "Mọi người không đi cũng được, để em tự đi tìm, mọi người ở yên đây chờ em về đi!”

Mọi người: “...” Được rồi, đi cùng nhau đi.

Vì thế Túc Bảo lại khó khăn di chuyển từ bước một, tìm ở đông - tây sương phòng, rồi trở lại chính phòng, tới tân phòng cùng thư phòng bên kia, tìm cả hai cái nhĩ phòng nhưng không thấy gì cả.

Chỉ còn lại mỗi dãy nhà sau, cũng chính là hậu viện, mấy người đi qua cánh cửa thứ ba, đứng trước cửa vào hậu viện.

Bên trong thật âm u, một cỗ khí lạnh lẽo như băng xông thẳng tới.

Túc Bảo đột nhiên dừng bước, lông mày nhỏ nhíu chặt.

Chuyện gì xảy ra ở đây vậy, bé cảm giác được ở đây có nguy hiểm.

Ai đang trốn trong đó?
Chương 378: Chẳng lẽ anh chính là tân lang

Hân đầu to ôm chặt tay Túc Bảo, thế nào cũng không chịu đi vào.

Túc Bảo nhỏ giọng thì thầm: "Đừng sợ... Em tìm người giúp.”

Dứt lời, quỷ xui xẻo, quỷ đào hoa cùng quỷ nhu nhược, quỷ hồ đồ trong hồ lô đi ra.

Tô Việt Phi nhíu mày: "Điện thoại không thể liên lạc, muốn gọi điện thoại còn phải......

Còn chưa nói xong trước mặt đang trống không lập tức xuất hiện mấy “người” bay ra.

Quỷ đào hoa: “Hô… Cuối cùng cũng được ra ngoài!”

Quỷ xui xẻo oán niệm: "Ở bên trong buồn quá.”

Quỷ nhu nhược: "Suỵt... Đừng ồn ào, bọn họ hình như có thể nhìn thấy chúng ta.”

Quỷ hồ đồ: "Ai, ở đâu, cái gì?"

Dì xấu xí thò đầu ra trước mặt Tô Việt Phi: "Cái gì, có thể nhìn thấy... Này, anh đẹp trai?”

Tay Tô Việt Phi run lên, di động trong tay không hề báo trước rơi xuống đất.

Mấy ác quỷ quay đầu, nhìn chằm chằm bọn Tô Việt Phi.

Tô Tử Du: "Em em em gái, anh anh, bọn họ là dạ dạ…”

Hân Hân: "Á á á! Cứu tôi cứu tôi!

Túc Bảo tránh khỏi tay mấy người, một mình chạy về phía trước chỉ bỏ lại một câu: "Không cần sợ, bọn họ đều là quỷ tốt! Bọn họ sẽ bảo vệ mọi người!”

Tô Việt Phi, Tô Tử Du Tô Tử Chiến và Hân Hân cứng đờ tại chỗ, không dám cử động.

Quỷ... bảo vệ họ.

No, cái này càng đáng sợ hơn đó!

Em gái đừng đi mà!

Cậu ba ta tin rồi, cháu gái ngoan cháu có thể quay lại đây hay không…

Mấy tên ác quỷ cảm thấy thú vị.

“Ha ha, tôi kêu anh có dám trả lời không?” Quỷ đào hoa cười hì hì.

“Cái đầu to này tròn thật đấy, thật muốn đặt lên bàn xem thử một chút."Quỷ hồ đồ nhìn chằm chằm Hân Hân.

"Bọn ta chết từ lâu lắm rồi, ở một chỗ thường rất buồn bực. Nghe nói mấy người hay đi đây đó khắp nơi có thể kể mấy chuyện vui vui cho bọn ta nghe được không?” Quỷ xui xẻo nhìn Tô Việt Phi.

Biểu cảm của cậu ba hoàn toàn rạn nứt, dần dần mất khống chế.

Kể chuyện cho quỷ nghe, con mẹ nó, đây là đầm rồng hang hổ gì thế này!

Tô Tử Du lần này không mang theo trang bị, lúc này cũng chỉ biết ngây ngốc đứng đó, trong đầu đều suy nghĩ:

Tại sao mới thoáng một cái đã có thể trông thấy những con quỷ này, là bởi vì đây là nhà ma sao?

Cũng từng nghe đồn là trong nhà ma có quỷ thật, nhưng mà đây là sao vậy, là vấn đề từ trường hay là vấn đề xác suất?

Trong nháy mắt trong đầu Tô Tử Du suy nghĩ ra được mấy trăm phương án để giải đáp.

Bên này, Túc Bảo bước vào phạm vi hậu viện.

Bé cứ cảm giác có cái gì đó đang nhìn chằm chằm bé, nhưng bé hoàn toàn không tìm ra là ai.

Bàn tay bé nhỏ của Túc Bảo di chuyển một cái, tử kim đại chùy xuất hiện ở trong tay.

Bé không thấy sợ chút nào

Bây giờ bé không còn là Túc Bảo ba tuổi nữa rồi.

Bây giờ bé là Túc Bảo bốn tuổi!

Siêu trâu bò!

Túc Bảo kéo tử kim đại chùy, miệng hét lớn: "Đâu rồi! Ra đây mau!”

“Có bản lĩnh dọa người thì có bản lĩnh ra đây!”

"Vừa rồi cô chơi trốn tìm với bọn ta bây giờ tới phiên bé đến tìm cô đây!”

Một đứa bé miệng còn hôi sữa nho nhỏ, kéo theo một thanh chùy to to.

Vừa đi, vừa nói "Bé đến tìm cô đây".

Quả thực còn kinh hồn hơn cưa điện rất nhiều.

Trước mắt cậu ba tối sầm lại, nhất định là anh đang nằm mơ.

Nhất định là bây giờ anh còn đang nằm trên giường ở nhà họ Tô, buổi sáng nay căn bản anh chưa ra khỏi nhà, tất cả những chuyện nãy giờ anh trải qua chỉ là mơ thôi…

Ầm!

Một tiếng nổ lớn kéo cậu ba trở về hiện thực.

Mọi người và đám quỷ đều nhìn theo.

Chỉ thấy Túc Bảo vung đại chùy lên, bắt đầu phá nhà: “Bé thấy cô rồi nha!”

Đùng!

Một cánh cửa sổ giấy bị Túc Bảo đập bay, một vật màu đỏ bay vụt qua.

Túc Bảo hơi híp mắt, động tác nhanh chóng, lập tức đuổi theo.

Đáng tiếc - chân hơi ngắn, không đuổi kịp.

Chỉ chốc lát, Túc Bảo lại tìm được một cái vại lớn trước mặt, bổ một chùy xuống, “rầm” một tiếng: "Ở chỗ này!"

Vì thế cảnh mọi người thấy là Túc Bảo kéo lê tử kim đại chùy, đuổi quỷ khắp sân.

Nữ quỷ áo cưới đỏ sợ tới mức hồn phi phách tán.

Không nên chơi như vậy!

Rõ ràng phải là cô đi dọa người mới đúng, sao lại biến thành em bé miệng còn hôi sữa này dọa cô chứ.

Nữ quỷ áo cưới đỏ cảm thấy vô cùng sợ hãi khí thế sắc bén của tử kim đại chùy trong tay Túc Bảo, cái loại uy áp này thật giống như khi nhóm tiểu quỷ nhìn thấy Diêm Vương, cô cũng không biết mình tại sao lại sợ như vậy.

Nhưng có thể khẳng định là chỉ cần dính trúng một chùy của Túc Bảo thì chắc chắn cô sẽ thật sự hồn phi phách tán.

“Tôi sai rồi..." Giọng nói ai oán xa xôi kia lại vang lên nhưng bây giờ lại dồn dập hơn nhiều: “Tha mạng…”

Túc Bảo rốt cục cũng đuổi kịp áo cưới đỏ, giáng một chùy xuống

Sư phụ đã nói, khi quỷ kêu tha mạng, ngàn vạn lần không thể tha.

Đập nó một chùy trước đã rồi nói sau.

Nữ quỷ bị đập trúng kêu thảm một tiếng, áo cưới màu đỏ vốn hoa lệ mới tinh, “phù” một tiếng trở nên cũ kỹ, màu đỏ tươi đẹp cũng biến thành màu đỏ sậm.

“Vù” một tiếng, áo cưới đỏ buông xuống treo lên, một cái đầu lâu xuất hiện ở trên vạt áo, nữ quỷ lộ ra thảm trạng lúc chết, cứ treo lơ lửng giữa không trung như vậy…

“Tha mạng..." Cô thút thít nỉ non xin tha: "Tôi cũng chỉ vì bất đắc dĩ thôi.”

Túc Bảo đang muốn nói chuyện, lại cảm giác thấy mình bị theo dõi.

Bé nắm chặt tử kim đại chùy trong tay, hỏi: "Vì sao lại là bất đắc dĩ? Cô trốn ở đây lâu chưa? Có từng hại người hay không? Còn nữa, tân lang của cô ở nơi nào rồi?

Nữ quỷ nghe vậy vặn vẹo đầu, u oán nhìn về phía Tô Việt Phi.

Dưới đầu cô trống rỗng, áo cưới cũ nát đong đưa theo gió, cứ như vậy treo lơ lửng cách mặt đất chừng ba mét.

Tô Việt Phi liếc mắt nhìn lại, chỉ cảm thấy sau gáy lạnh toát.

Sao cô ta lại nhìn anh?

Chẳng lẽ...

Anh chính là tân lang sao?!
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom