• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm (10 Viewers)

  • Chương 66-70

Chương 66: Sau giờ học gặp nhau ở rừng cây nhỏ

Vừa vào lớp học, Túc Bảo đã trông thấy Tuyết Nhi.

Hai mắt Túc Bảo lấp lánh…

Wow, một con cừu siêu mập siêu mập đang ngồi trên cổ Tuyết Nhi kìa….Không, một con ác quỷ cực to nha.

Thấy Túc Bảo nhìn mình, ác quỷ trừng đôi mắt hung ác với Túc Bảo như muốn nói cô bé đừng có lo chuyện bao đồng.

Kỷ Trường nhỏ giọng: “Quả nhiên ở đây, cặp sách nhỏ, hôm nay cho con thể hiện! Để sư phụ xem con có tiến bộ không!”

Túc Bảo siết bàn tay nhỏ thành quyền, hai mắt lấp lánh: “Dạ!”

Lúc này một cô giáo trẻ vào lớp, thấy Tô Tử Du và Túc Bảo thì cười híp mắt hỏi: “Túc Bảo phải không, em tới lớp để trải nghiệm trước cuộc sống ở trường tiểu học à?”

Túc Bảo lắc đầu rồi lại ra sức gật: “Dạ dạ!”

Đương nhiên phải gật rồi, không thể nói mình tới bắt quỷ được đâu nhỉ.

Lỡ như cô giáo xinh đẹp bị hù đến mức để mông trần chạy từ nhà vệ sinh ra thì sao được!!

Cô giáo thấy dáng vẻ đáng yêu ngây ngô của Túc Bảo mà mắc cười: “Vậy Túc Bảo và anh trai ngồi cùng nhau nhé?”

Tô Tử Du lập tức quay đầu đi.

Cô giáo định bụng cho bạn cùng bàn của Tô Tử Du tạm thời chuyển chỗ khác.

Lại thấy Túc Bảo chỉ tay về phía chỗ ngồi cạnh Tuyết Nhi, nói: “Thưa cô, em muốn ngồi với Tuyết Nhi.”

Cô giáo như bừng tỉnh ngộ: “Đúng đúng, bạn cùng bàn của Tuyết Nhi vừa hay hôm nay xin nghỉ phép.”

Kỷ Trường bên cạnh nhướn mày.

Đây là vận khí cứt chó gì thế này

Sắc mặt Tuyết Nhi hơi khó coi, cô bé không muốn ngồi cạnh Túc Bảo

Hôm cắm trại Túc Bảo đổ chè lên người Tuyết Nhi, Tuyết Nhi vẫn còn nhớ rõ!

Nhưng, một bạn học ngồi phía trước bất ngờ quay đầu cảm khái: “Woa, Tuyết Nhi, cậu không chỉ có quan hệ tốt với nhà họ Tư , còn thân thiết với cả nhà họ Tô nhỉ.”

Nếu không, tại sao Túc Bảo không chọn người khác mà vừa liếc nhìn đã chọn Tuyết Nhi?

Sự bất đắc dĩ trong lòng Tuyết Nhi lập tức tiêu tan.

Lòng hư vinh được thỏa mãn khiến cô bé tức thì nở một nụ cười: “Đâu có, chỉ là lúc trước tớ đi cắm trại cùng Túc Bảo thôi mà!”

“Em gái Túc Bảo, đến cạnh chỗ chị đi!”

Tuyết Nhi vỗ nhẹ chỗ ngồi bên cạnh.

Túc Bảo đeo cặp nhỏ chạy đến, ngồi xuống.

Hai mắt Tuyết Nhi cong lên, toan làm thân với Túc Bảo.

Lại thấy Túc Bảo lấy một cụ rùa từ cặp sách ra, đặt lưng rùa trên mặt bàn.

Sau đó mò thêm một con vẹt rồi nhét vào ngăn kéo.

Cụ rùa: “@¥%……!”

Tiểu ngũ chui vào ngăn kéo rồi trốn luôn trong đó.

Tuyết Nhi sửng sốt.

Các bạn trong lớp cũng choáng váng.

Cô giáo cũng kinh ngạc.

Đây là thao tác gì?

Tô Tử Du quá mất mặt, lấy tay bưng trán.

“ Túc Bảo… đây là..” Cô giáo cẩn thận cân nhắc lời nói.

“Cô giáo yên tâm ạ, cụ rùa không biết nói, con vẹt cũng không làm ồn đâu!”

Túc Bảo hơi khựng lại rồi bồi thêm một câu: “Túc Bảo đến trường thì họ ở nhà sẽ rất cô đơn, cho nên làm ầm lên đòi theo Túc Bảo đi học.”

Cô giáo bưng trán, khóe miệng khẽ giật.

Rùa với vẹt thì hiểu cô đơn là gì?

Không đúng, trẻ nhỏ như em thì biết gì là cô đơn?

Nhưng cô giáo không nói gì, chỉ mặt mày rạng rỡ nói: “Túc Bảo nè, đây là lớp học, nếu rùa và vẹt làm ồn thì cô sẽ đưa hai bạn đó ra khỏi lớp nha.”

Hôm nay trước khi vào lớp, ban giám hiệu tổ chức họp khẩn.

Bên viện trợ lớn nhất cho trường tư thục Quốc Tế Ngũ Tượng chính là nhà họ Tô.

Ban đầu khi Quốc Tế Ngũ Tượng chưa có danh tiếng, việc đầu tư xây dựng trường học và đội ngũ giáo viên cần 10 tỷ, nhà họ Tô đã đầu tư 8 tỷ.

Vì vậy, khi Tô Nhất Trần nhờ nhà trường chăm sóc cháu gái nhỏ của mình trong một ngày, hiệu trưởng lập tức đồng ý.

Cô giáo cũng không tiện nhắc nhở thêm, chỉ thấy rùa đã chui đầu vào mai như bất động, con vẹt cũng ngoan ngoãn nằm im lìm trong ngăn kéo không hót một tiếng.

Túc Bảo cũng nhìn cô giáo bằng đôi mắt lấp lánh, ngoan ngoãn gật đầu: “Rõ ạ”

Cô giáo chỉ đành dạy bài trước….

Kỷ Trường bay bên cạnh, nhìn đăm đăm vào ác quỷ cưỡi trên cổ Tuyết Nhi.

Ác quỷ nhìn Kỷ Trường đầy cảnh giác, trong mắt chất chứa sự hồ nghi

Nó không thể cảm nhận bất cứ âm sát nào từ người Kỷ Trường nên không sao phân biệt được Kỷ Trường là loại quỷ gì.

Kỷ Trường đang phổ cập kiến thức cho Túc Bảo: “Đây là một con quỷ hư vinh, cặp sách nhỏ, lát nữa tan học con hẹn Tuyết Nhi ở rừng cây nhỏ, chúng ta bắt con quỷ kia.”

Nói với Tuyết Nhi: “Tan học đừng đi, gặp nhau ở rừng cây nhỏ!”

Túc Bảo gật đầu: “Dạ, nói với chị Tuyết Nhi, hẹn gặp ở rừng cây nhỏ!”

Đang nghiêm túc nghe giảng thì nghe thấy lời Túc Bảo lẩm bẩm, Tuyết Nhi hỏi: “Gì cơ?”

Túc Bảo lập tức chụm đầu ghé tai, mặt tỏ vẻ ngạo mạn như Kỷ Trường: “Tan học đừng về, gặp nhau ở rừng cây nhỏ!”

Giọng nói vừa non nớt vừa pha chút hung dữ.

Tuyết Nhi: “…”

Tiết học thứ nhất nhanh chóng kết thúc.

Cô giáo đặt giáo án xuống, nhìn Túc Bảo.

Cô giáo kinh ngạc phát hiện ra, cả buổi học Túc Bảo đều nghiêm túc nghe bài như thực sự đến trường để học.

Cô giáo mặt mày rạng rỡ đến cạnh Túc Bảo, hỏi: “Túc Bảo, hồi nãy nghe hiểu không em?”

Cô giáo hỏi vậy chứ chẳng mảy may hi vọng Túc Bảo đáp có, ngờ đâu Túc Bảo lại nói: “Nghe hiểu ạ!”

"Cửa hàng bán 50 giỏ hoa quả, buổi sáng bán được 12 giỏ, buổi chiều bán được 14 giỏ. Hỏi cửa hàng còn lại bao nhiêu giỏ? Đáp số: Còn 24 giỏ!"

"Chú công nhân muốn xây một con đường dài 100 mét, ngày đầu tiên xây được 64 mét, còn lại 6 ngày sẽ hoàn thành. Trung bình mỗi ngày sửa được bao nhiêu mét? Trả lời: 6 mét!"

Túc Bảo trưng ra vẻ mặt khó hiểu: "Thưa cô, chú công nhân ngày đầu tiên sửa được 64 mét, vậy tại sao mỗi ngày sau đó chú ấy chỉ sửa được 6 mét? Trong một ngày không thể sửa xong sao?"

Cô giáo: “Ừm.”

Đúng nhỉ, sao nhỉ?

Đang lúc cô giáo bị làm khó, không biết trả lời thế nào thì giáo viên dạy toán ở bên cạnh cũng đến.

“Sao thế bạn học Túc Bảo, hôm nay em nghe bài có hiểu không nào?”

Túc Bảo lại gật đầu: “Nghe hiểu ạ!”

Đương nhiên cô bé có thể nghe hiểu, cô giáo nói gì cô bé cũng có thể đọc thuộc được.

Chỉ là không biết tại sao lại như vậy….

Cô giáo giới thiệu với giáo viên dạy toán vừa đi vào: "Túc Bảo rất giỏi, những gì vừa dạy cô bé đều nhớ rõ..."

Cô giáo len lén phớt lờ câu hỏi ban nãy của Túc Bảo.

Ngượng quá, làm giáo viên nhiều năm rồi mà không giải đáp được một câu hỏi của đứa bé bốn tuổi.

Không ngờ giáo viên dạy toán vừa vào lại hứng chí hỏi: “Thế à, Túc Bảo giỏi vậy ư, để giáo viên kiểm tra nào…”

"Bạn nhỏ có 50 chiếc kẹo mút, 70 chiếc kẹo dẻo và 100 chiếc kẹo trái cây trong túi. Bạn nhỏ đã ăn hết 50 chiếc kẹo mút, 60 chiếc kẹo dẻo và 100 chiếc kẹo trái cây. Xin hỏi, bây giờ bạn nhỏ còn loại kẹo nào?"

Túc Bảo lắc đầu: “Giờ bạn nhỏ bị tiểu đường rồi!”

Giống bà ngoại của Túc Bảo cũng bị tiểu đường nha.

Ông ngoại nói bà ngoại lén ăn quá nhiều kẹo nên bị vậy.

Hai giáo viên sửng sốt rồi bật cười ha ha.

Đáp án này hình như cũng không sai!
Chương 67: Túc Bảo bị phạt đứng

Thấy hai giáo viên vây quanh Túc Bảo đều cười vui vẻ, lòng Tuyết Nhi lại thấy không vui.

Cô bé lập tức cười nói: “Em gái Túc Bảo nói không đúng nha, 50-50=0, 100-100 cũng bằng 0. 70-60=10, vậy kẹo mút và kẹo trái cây đều ăn hết, còn lại 10 viên kẹo dẻo, không phải mắc bệnh tiểu đường.”

Tuyết Nhi cố gắng thể hiện mình tính rất lợi hại, nói xong còn nhìn giáo viên mong chờ được khen ngợi.

Nhưng sự chú ý của giáo viên đều tập trung vào Túc Bảo, không hề đáp lời Tuyết Nhi.

Nhóc mập bên cạnh vỗ bàn cười điên cuồng: “Ha haaaa, bạn nhỏ bị tiểu đường, hahaaa, buồn cười quá đi!”

Các bạn học khác cũng vây quanh Túc Bảo để chọc cô bé nói chuyện, ai cũng thấy Túc Bảo thú vị và mới mẻ.

Thấy Túc Bảo được mọi người xem như ngôi sao trung tâm còn lời mình nói ban nãy hoàn toàn bị phớt lờ, Tuyết Nhi lập tức thấy xấu hổ và mất mặt….

Hai giáo viên khẽ xoa đầu Túc Bảo, dặn cô bé cần gì thì tìm giáo viên, sau đó rời đi.

Các bạn học lập tức vây lại, nhìn con rùa trên bàn Túc Bảo: “Túc Bảo, sao em lại đem rùa tới, sao lại để nó nằm ngửa thế này?”

“Vì lật người lại thì cụ rùa sẽ phốc một cái chạy ra ngoài!”

Lại có bạn học hỏi: “A, con vẹt nhỏ hồi nãy của em đâu rồi?”

Túc Bảo ngồi xổm trước bàn, mặt áp vào ngăn kéo, nhìn Tiểu Ngũ bên trong: “Tiểu Ngũ đang trong này nè! Nó sợ người lạ nha!”

Các bạn nhỏ: “Thế phải làm sao nó mới hết sợ?”

“Nó có ăn bánh mỳ không?”

“Nghe nói loại vẹt màu lục này thông minh lắm!”

Các bạn nhỏ đều học theo Túc Bảo, đứa ngồi xổm đứa nửa ngồi nửa quỳ, chụm đầu lại nhìn con vẹt trong ngăn kéo, vừa phấn khích vừa tò mò.

Túc Bảo thoáng chốc đã trở thành học sinh được yêu thích nhất của lớp.

Tuyết Nhi - người ngồi cùng bàn, bị đẩy sang một bên.

Tuyết Nhi tức giận vô cùng.

Trước đây, mỗi khi tan lớp, mọi người đều thích quây quần bên cô bé trò chuyện.

Bây giờ tất cả đều vây quanh Túc Bảo.

Ngoài Tuyết Nhi còn có Tô Tử Du cũng khó chịu.

Không rõ tại sao, ngày thường Tô Tử Du luôn thấy Túc Bảo vốn là một em gái phiền phức, bây giờ thấy mọi người vây quanh em ấy, em ấy lại không đến tìm anh trai nữa.

Tô Tử Du bỗng cảm thấy không vui!

Cậu gập sách lại bộp một tiếng.

Nghe thấy tiếng động, hai mắt Tuyết Nhi xoay tròn, cô bé lập tức đến bên Tô Tử Du.

“ Anh Tử Du, mọi người đều yêu thích Túc Bảo nhỉ, Túc Bảo biết cách nói chuyện thật đó, không giống Tuyết Nhi, mồm miệng Tuyết Nhi vụng về quá….”

Tuyết Nhi nghĩ thầm: Tô Tử Du cũng không thích Túc Bảo đúng chứ?

Vậy sau khi mình nói những lời kia, Tô Tử Du kiểu gì cũng đáp: Túc Bảo có gì mà thích? Anh thích kiểu như Tuyết Nhi ấy.

Ngàn vạn lần không ngờ được, Tô Tử Du- một cậu nhóc như dân khoa học và công nghệ, từ bé đã có ý chí sắt thép dứt khoát bóc mẽ sự giả dối của Tuyết Nhi:

“Gì thế, cậu mới mấy tuổi mà đã học được cái thói của hoa sen trắng rồi hả? Vờ vịt cái gì trước mặt tớ hả?”

Tuyết Nhi: “..”

Hai mắt Tuyết Nhi đỏ hoe: “Anh Tử Du, sao anh lại nói vậy….”

Tô Tử Du bực bội nói: “Cút!”

Cậu không giống anh trai cậu đâu nhé.

Anh trai cậu, giống kiểu đàn ông nghệ thuật, ít ra còn có chút tao nhã lịch sự.

Đương nhiên, đây chỉ là thành kiến của Tô Tử Du với đàn ông theo trường phái nghệ thuật tự do.

Lần trước đi cắm trại, Tuyết Nhi bám lấy anh trai cậu, nhưng anh trai cậu vẫn giữ sự ôn tồn lễ độ, Tô Tử Du chỉ cảm thấy anh mình không ra dáng đàn ông.

Đàn ông chân chính cứ phải như Tô Tử Du cậu đây này----

Tô Tử Du lạnh mặt nhìn Tuyết Nhi chưa chịu rời đi, mất kiên nhẫn nói: “Bạch liên hoa có cút đi không, còn không cút đi tớ động tay động chân đấy!”

Tuyết Nhi cắn môi, ấm ức rời đi.

Đây là lý do cô bé không thích tiếp cận Tô Tử Du, dù hai người học cùng lớp.

Về đến chỗ, Tuyết Nhi phát hiện ra các bạn học trong lớp vây quanh Túc Bảo nhiều hơn, ai cũng chọc Túc Bảo cho vui, nhóc mập còn chiếm chỗ ngồi của Tuyết Nhi.

Vừa hay chuông vào lớp vang lên, Tuyết Nhi bước tới, cố đè nén cảm giác không vui, nói: “Vào lớp rồi, mọi người nhanh chóng về chỗ nào!”

Lúc này các bạn nhỏ mới miễn cưỡng quay về chỗ ngồi.

Giờ nghỉ giải lao chưa đến mười phút mà Túc Bảo quen được bao bạn mới, cô bé vui lắm!

Tiết học này là tiết học tiếng Anh, Túc Bảo thật sự nghe không hiểu, lúc này có người đá vào ghế đẩu của Túc Bảo.

Túc Bảo khó hiểu quay lại nhìn, thấy một đứa trẻ ở bàn phía sau đang đưa cho cô một tờ giấy nhỏ.

Túc Bảo mở tờ giấy nhỏ ra, chỉ vào dòng chữ trên tờ giấy, nghiêm túc đọc:

"Túc Bảo, ăn cơm chưa? À chưa ăn hả, lát nữa ăn đùi gà với anh được không?"

Kỷ Trường bay bên cạnh khẽ giật khóe môi.

Hắn sắp tới nhìn kỹ, chỉ thấy một ghi chú nhỏ có nội dung:

[Túc Bảo, tan học dẫn rùa và vẹt của em ra ngoài chơi không? Anh có thể chạm vào con vẹt của em không?】

Học sinh lớp một chưa học hết chữ nên ‘con vẹt’ dùng bính âm để thay thế.

Kỷ Trường không khỏi phì cười.

Túc Bảo lục lọi trong cặp sách và lấy ra một cây bút chì.

Cô bé nghiêm túc viết trả lời: "Được, em cũng thích ăn chân gà, lát nữa chúng ta cùng nhau ăn chân gà."

Kỷ Trường thấy Túc Bảo lẩm nhẩm trong miệng, nhưng lại chỉ vẽ nguệch ngoạc hai cái đùi gà lên tờ giấy.

Hắn chỉ thấy buồn cười, sờ cằm nhìn Túc Bảo vẽ xong gấp giấy lại, đưa cho bạn nhỏ phía sau.

Tuyết Nhi đặt hai tay lên bàn, ngồi ngay ngắn, đột nhiên giơ tay lên nói: "Thưa cô, Đường Tử Hàng và Túc Bảo đang chuyển giấy trong lớp."

Tuyết Nhi biết giáo viên tiếng Anh là một người rất hung dữ, ghét người khác nói chuyện và chuyển giấy trong lớp, nên Túc Bảo nhất định sẽ bị mắng.

Trong mắt Tuyết Nhi ẩn chứa sự hưng phấn, trên mặt lại lộ ra vẻ chính trực.

Giáo viên tiếng Anh trên bục giảng bị ngắt lời, nhìn Túc Bảo và bạn học nam phía sau.

Cô giáo dạy tiếng Anh là một phụ nữ trung niên đeo kính gọng đen, rất nghiêm túc, nghe vậy lập tức đi xuống dưới.

Cô giáo đưa tay ra quát: “Đưa ra!”

Mặt Đường Tử Hàng trắng bệch, đưa tờ giấy nhỏ trong tay cho giáo viên tiếng Anh.

Giáo viên tiếng Anh mở tờ giấy ra, nhìn thoáng qua nội dung bên trên, sau đó ánh mắt dừng trên người Túc Bảo.

“ Túc Bảo, ai cho em mang thú cưng tới trường?”

Cô giáo tiếng Anh là một phụ nữ trung tuổi, tính tình quái dị, từ khi bị bắt quả tang tặng quà hối lộ, mở miệng ra là cô ta nói về "quy tắc", không ưng cách ban giám hiệu nhà trường bợ đỡ nhà họ Tô.

Vì thế, dù cuộc họp hội đồng nhà trường vào buổi sáng đã nhắc phải quan tâm đặc biệt tới Túc Bảo, cô ta cũng quyết chí không làm theo.

Cả khóa lớp 1, mấy lớp cô ta phụ trách dạy đều giỏi nhất trường, thành tích vốn là tất cả, cho nên cô ta có vốn liếng để tự hào.

“Thu dọn đồ đạc, ra ngoài đứng đi!” Giáo viên tiếng Anh cúi đầu nhìn Túc Bảo.

Túc Bảo chưa bao giờ đi học, nhưng mơ màng hiểu được mình đã làm sai.

Hóa ra lên lớp không được truyền giấy.

“Cô ơi…. em”

Chưa dứt lời, giáo viên tiếng Anh đã đập thước kẻ lên bàn của Túc Bảo và lạnh lùng nói: "Tôi mặc kệ em là con nhà ai! Nhà em giàu cỡ nào! Trong lớp của tôi, em phải tuân thủ quy tắc của tôi!"

Túc Bảo: "..."

Cô bé muốn nói xin lỗi mà!

Nhưng khi nhìn lại cô giáo tiếng anh, đôi lông mày dựng đứng, gò má cao và đôi môi mỏng nhợt nhạt.

Túc Bảo nhớ sư phụ đã dạy, tướng mạo như này gọi là ‘tướng khắc nghiệt ’

Túc Bảo không xin lỗi mà đeo cặp lên, ôm rùa và vẹt ra khỏi lớp.

Đường Tử Hàng cúi đầu không dám phản bác, đi theo Túc Bảo ra ngoài chịu phạt.

Tuyết Nhi vui đến mức suýt nữa cười thành tiếng!

Ha ~

Không phải Túc Bảo giỏi lắm sao? Xem xem, cũng bị bắt như mọi người thôi!

Túc Bảo tưởng trường học là nhà họ Tô chắc? Nhìn đi, rời khỏi nhà họ Tô, Túc Bảo chẳng là cái thá gì!

Tuyết Nhi vui vẻ mím môi, trong mắt tràn đầy ý cười, nhưng lại không biết, quỷ giả dối trên đầu cô bé hít sâu một hơi rồi chợt ngoác miệng cắn vào cổ cô bé…
Chương 68: Bênh vực anh trai nhỏ ngạo kiều

Quỷ dối trá ghé vào cổ Tuyết Nhi hút rột rột, hồn thể của nó phình to đến độ trong suốt hệt như một con muỗi khổng lồ đã hút no máu.

Tuyết Nhi chỉ cảm thấy cổ mình lạnh lẽo, đầu óc cũng hơi lờ đờ, dưới hai mắt hiện lên “quầng thâm” sạm đen.

Giáo viên dạy tiếng Anh trên bục giảng hếch mũi nói: "Các em nhớ kỹ! Cô không quan tâm ba mẹ các em là quan lớn cỡ nào hay giàu sang bao nhiêu, ở chỗ này, lời cô nói chính là quy tắc!”

Nói đến đây, cô ta bỗng nhiên nhìn về phía Tô Tử Du, nói bóng gió: “Tử Du, đây là em gái của em đúng không? Cô nghe nói em gái em vừa về nhà đã quậy tung trời khiến chú hai và thím hai của em ly hôn nhỉ?”

Đáy mắt giáo viên tiếng Anh thoáng qua tia mỉa mai và khinh thường. Cô ta cảm thấy bản thân mình rất “chính trực”, có gì nói đó, là người ngay thẳng không bao giờ làm chuyện mờ ám.

Bản thân cô ta cũng không thích Tô Tử Du, các môn tự nhiên của em học sinh này rất lợi hại nhưng tiếng Anh lại không xuất sắc lắm, hiện tại còn “được ưu tiên” dẫn theo em gái tới lớp, là mục tiêu hàng đầu để cô ta công khai đả kích.

Giáo viên tiếng Anh cho rằng một đứa nhỏ không thích nói chuyện như Tô Tử Du rất dễ bắt nạt, thế là cô ta cầm phấn tiếp tục kênh kiệu lải nhải: "Mấy đứa trẻ ngang ngược được chiều chuộng quá mức như em gái em nên có người dạy dỗ, em cũng đừng học theo mấy thói xấu của nó đấy!”

Là giáo viên của Tô Tử Du, cô ta cần cho học sinh mình một số lời “nhắc nhở” về kinh nghiệm cuộc sống.

Thế mà không nghĩ tới, Tô Tử Du lại đứng phắt dậy, đập mạnh cuốn sách xuống bàn, lạnh lùng nói: “Em gái em thế nào không đến lượt cô phán xét! Là một giáo viên, không cố gắng dạy học lại lạm dụng quyền hạn để đâm chọt người khác trong lớp học, đúng là phần tử xấu xa trong trường lớp.”

"Nguyên tố thứ 51 trên bảng tuần hoàn hóa học là dành cho những người như cô Vương đây đấy.”

Cậu vừa thu dọn túi xách vừa nói: "Còn nữa, chú hai và thím hai của em ly hôn là do thím hai tự mình làm bậy, không liên quan gì đến em gái em! Hiện tại thím hai còn đang bị giam trong tù đấy, cô Vương có muốn vào đó ngồi bóc lịch với thím ấy luôn không?”

Giáo viên tiếng Anh sửng sốt, không ngờ bình thường Tô Tử Du im hơi lặng tiếng lại dám cãi lại cô ta, thoáng chốc tức giận đến run người.

"Em..."

Đầu óc cô ta kêu ong ong, theo bản năng suy nghĩ nguyên tố thứ 51 là có ý gì.

Tô Tử Du xách cặp sách đi ngang qua bục giảng bỗng dừng chân, lạnh lùng thốt lên: “Cô có biết nguyên tố hóa học thứ 51 là gì không? Nó là Antimon, ký hiệu Sb*.”

*Sb còn là viết tắt của từ shǎ bī, nghĩa là ngu ngốc.

Dứt lời, cậu khoác cặp sách lên vai, mặt mày lạnh tanh đi ra ngoài.

Trong lớp vang lên từng tiếng xì xào, các bạn học đều bội phục dõi theo bóng lưng của Tô Tử Du.

Mặc dù... Nhưng...

Quá lợi hại!

Ánh mắt mấy bạn nữ sáng rực.

Tuyết Nhi nhìn chằm chằm Tô Tử Du, trông dáng vẻ sùng bái của các bạn nữ khác thì cảm thấy hình như Tô Tử Du cũng không tệ...

Nhìn Tô Tử Du đi thẳng không thèm quay đầu, giáo viên tiếng Anh giận đến mức suýt thì ngã ngửa ra sau, không ngừng cao giọng mắng chửi: "Sau này em đừng hòng bước vào lớp học của tôi nửa bước! Tôi không có loại học sinh không tôn sư trọng đạo như em!”

Đáng tiếc Tô Tử Du chẳng thèm để ý đến cô ta.

Cô Vương cảm giác nơi ngực truyền đến từng cơn đau nhức râm ran, tức đau phổi.

Bên ngoài hành lang, Túc Bảo đội rùa đen trên đỉnh đầu, Tiểu Ngũ lại đứng trên lưng cụ rùa.

Bé thở dài một tiếng: "Haiz~"

Tiểu Ngũ cũng thở dài một tiếng: "Haiz~"

Kỷ Trường buồn chán quá nên đã tự mình đi dạo quanh khuôn viên trường học rồi.

Đường Tử Hàng vốn đang uể oải, thấy một màn này thì không nhịn được phì cười.

Tô Tử Du cũng đi ra ngoài ngay lúc này, thấy Túc Bảo ngoan ngoãn đứng tựa vào tường thì vô cùng cạn lời.

“Đi.” Khuôn mặt nhỏ bé của cậu đầy lạnh lùng.

Túc Bảo ồ một tiếng, hỏi: “Mình đi đâu ạ?”

Tô Tử Du: “Không phải em muốn ăn lẩu dê béo à? Anh dẫn em đi ăn.”

Đúng là ở trường có chút phiền phức nhưng Tô Tử Du đã am hiểu đạo lý “có tiền là tiên là phật” từ hồi còn nhỏ xíu. Có tiền, đừng nói là dê béo trâu béo, Mãn Hán toàn tịch* cũng không thành vấn đề.

*Mãn-Hán Toàn Tịch (Tiệc triều đình Hán-Thanh) hay còn gọi là Đại tiệc hoàng gia Mãn-Hán. Tương truyền là một đại tiệc lớn kết hợp các món ăn đặc sắc của người Mãn và người Hán. Được bắt nguồn từ triều đình của nhà Thanh và ban đầu là một bữa tiệc cho sinh nhật 66 tuổi của Hoàng đế Khang Hy. Quy tụ đầy đủ các món ăn từ khắp các vùng miền lãnh thổ, nhằm hóa giải mối hận thù giữa hai dân tộc Mãn và Hán trong lịch sử xa xưa, là biểu tượng mạnh mẽ của sự hòa giải và thống nhất. Bữa đại tiệc bao gồm 6 buổi tiệc trong 3 ngày với tổng cộng 320 món, trong đó có 196 món chính và 124 món ăn nhẹ.

Túc Bảo vừa nghe thấy thức ăn là hai mắt sáng ngời. Bé thò đầu qua cửa sổ nhìn bên trong, chỉ thấy hình như Tuyết Nhi sắp bị hút “khô” rồi.

Túc Bảo bấm ngón tay tính toán: Ừm… Có thể tạm thời rời đi, vẫn chưa đến thời điểm!

Dù sao thì Tuyết Nhi cũng chẳng phải bạn tốt của bé, tất nhiên chuyện ăn uống quan trọng hơn rồi.

Nghĩ như vậy, Túc Bảo nhanh chóng đeo túi nhỏ bên chân lên, nhét cụ rùa và Tiểu Ngũ vào trong, kéo khóa lại!

"Đi nào, đi nào!" Túc Bảo vội vàng thúc giục, còn không nhịn được nuốt nước miếng.

Tô Tử Du: "..."

Đường Tử Hàng nhìn cô Vương trong lớp, lại nhìn Túc Bảo, vẻ mặt đầy ghen tị nhưng không dám làm gì.

Khuôn viên trường vừa vắng vẻ vừa yên tĩnh, thỉnh thoảng sẽ truyền đến tiếng đọc sách của các bạn học sinh các lớp khác nhau.

Trên sân trường đang có tiết thể dục, lâu lâu là giáo viên lại thổi còi ra hiệu.

Các bạn học sinh hoạt động tự do tụm năm tụm ba, cầm đồ ăn vặt mua được từ căng tin vừa cười nói vừa đi về lớp.

Tô Tử Du dẫn theo Túc Bảo đi trong sân trường, một người cool ngầu, một người mềm mại đáng yêu.

"Anh ơi, chúng mình đi đâu ạ?" Túc Bảo hỏi.

Tô Tử Du: "Căng tin. ”

Việc quản lý ở trường Tiểu học Quốc tế Ngũ Tượng rất nghiêm ngặt, về cơ bản đã vào trường rồi, không có phụ huynh đến đón thì học sinh không thể ra ngoài.

Tô Tử Du trầm ngâm, suy nghĩ một vấn đề: Cậu có nên gọi điện thoại thông báo cho ba mình đến đón người không nhỉ?

Nhưng trường học không cho phép mang theo điện thoại di động hay đồng hồ thông minh các kiểu, cậu muốn gọi cho ba thì phải đi tìm giáo viên chủ nhiệm...

Thôi được rồi.

Tô Tử Du liếc Túc Bảo đang nhấc hai cái chân ngắn cũn lộc cà lộc cộc đi theo bên cạnh mình, cho nhóc béo, à không em gái mình ăn no trước đã rồi tính sau…

Tô Tử Du dẫn Túc Bảo đến căng tin, tiến thẳng đến khu “phố ẩm thực”.

Hai bên căng tin đều có một siêu thị nhỏ và một khu “phố ẩm thực”, đương nhiên chất lượng ăn uống của trường tư thục cao cấp cũng thuộc diện tốt nhất nên giá cả rất đắt.

Phố ẩm thực không bố trí theo kiểu hàng quán vỉa hè mà các quán ăn đều là những cửa hàng nhỏ san sát nhau, bên trong đặt sofa cạnh cửa sổ sát đất, trang trí bằng đèn sao xen lẫn hoa tươi… khắp nơi đều tỏa ra mùi tiền thơm phức.

"Ông chủ, cho con một phần lẩu dê và hai cái đùi dê nướng."

Túc Bảo vội vàng bổ sung: "Tôm nữa ạ, ông nội rùa cũng muốn ăn. ”

Tô Tử Du cạn lời: “Với thêm một đĩa tôm sống.”

Ông chủ: "Hả? Giờ vẫn còn khá sớm, nguyên liệu nấu ăn đều không…”

Tô Tử Du lấy thẻ cơm ra: "Con trả gấp đôi.”

Ông chủ: "Được! Xin chờ tầm mười lăm phút!”

Túc Bảo trợn tròn mắt.

Wow.

“Anh trai thật lợi hại!” Bé sợ hãi thán phục.

Không biết tại sao Tô Tử Du lại có cảm giác tự hào đầy khó hiểu.

"Hừ, phiền phức." Cậu nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, vô cùng ngạo kiều.

Chẳng lâu sau, lẩu dê và đùi dê nướng đã được mang lên, Túc Bảo lấy cụ rùa ra khỏi balo, đặt một con tôm kế bên miệng nó rồi nhón một miếng táo trên bàn đưa cho Tiểu Ngũ.

Tiểu Ngũ há miệng ngoạm lấy miếng táo, nhảy từ trên cánh tay của bé xuống bàn, xếp hàng cạnh cụ rùa gặm trái cây.

Lúc này Túc Bảo mới vươn tay nhỏ, chuẩn bị cầm lấy một cái đùi dê nướng.

“Đến lượt Túc Bảo ăn rồi!” Bé vui vẻ reo lên.

Tô Tử Du nhíu mày: "Chờ một chút.”

Túc Bảo khó hiểu ngẩng đầu, chỉ thấy Tô Tử Du cầm đôi bao tay dùng một lần lên, nhích lại gần đeo vào cho bé.

“Khách hàng” ở phố ẩm thực đều là học sinh tiểu học nên bao tay cũng được làm theo size thích hợp, Tô Tử Du thoải mái tròng vào tay Túc Bảo.

“Cảm ơn anh trai ạ!” Túc Bảo cất tiếng giòn tan, đồng thời bị hương thơm quyến rũ của đùi dê nướng làm chảy nước miếng.

Tô Tử Du: “...”
Chương 69: Hư vinh

Suýt chút nữa là nước miếng trong suốt của bé con đã nhỏ lên mặt Tô Tử Du, cậu ra vẻ ghét bỏ: "Không cần cảm ơn, mau ăn đi."

Cậu nam sinh cực kỳ ghét bỏ mà cầm lấy khăn giấy, lau miệng cho Túc Bảo.

Cậu không hề chiều chuộng bé nhá, nếu để người khác nhìn thấy em gái của cậu lớn vậy rồi mà vẫn chảy nước dãi thì… Cậu biết để mặt mũi vào đâu đây?

Túc Bảo bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Tô Tử Du cũng không biết đã bắt đầu hóa thân thành "người phục vụ" từ khi nào, vừa nướng tôm lại vừa bóc vỏ tôm cho bé, bản thân mình còn chưa ăn được mấy miếng.

Túc Bảo vừa ăn vừa nói không rõ lời: "Anh ơi, đổi..."

Tô Tử Du tức giận: "Em cứ ăn đi, mặc kệ anh, mau ăn cho xong, lát nữa tiết thứ tứ là môn ngữ văn đấy."

Túc Bảo: "Ừm ừm ừm!"

Nhưng mà không phải anh Tử Du không thích học ngữ văn à?

Túc Bảo nhớ rõ, anh Tử Du chỉ thích mấy con số kỳ lạ, thích tính toán chúng nó trên vở thôi.

Bên này Túc Bảo ăn đến vui sướng tràn trề, bên kia không có Túc Bảo và Kỷ Trường trấn áp, quỷ hư vinh càng trở nên không kiêng nể gì hơn.

Tuyết Nhi vốn đang ngồi thẳng tắp, lại cảm thấy trên lưng như đang cõng một ngọn núi vậy, đè ép khiến cô bé cảm thấy rất mỏi.

Lúc này cô bé cảm giác được ghế của mình bị đá nhẹ, bèn quay đầu lại nhìn.

Bạn học ngồi đằng sau bị doạ sợ, thấp giọng hỏi: "Tuyết Nhi, cậu có sao không? Tối hôm qua cậu không ngủ được à?"

Tuyết Nhi lắc đầu, ban nãy do bị bạn học ở bàn sau đá vào chân ghế nên cô bé đã quay người lại, một tờ giấy nhỏ cũng rơi ra theo đó.

Cô bé mở nó ra xem, chỉ thấy bên trên viết một đoạn chữ xiêu vẹo nguệch ngoạc rất dài:

[Tuyết Nhi, tớ muốn nói với cậu một câu là: Tuy rằng tớ hông* đẹp trai, nhưng tấm lòng của tớ rất tốt. Cậu phải biết rằng: Cậu là ruy* nhất trong trái tim tớ, tớ sẽ không thích bất kỳ ai khác nữa. Bởi vì I LOVE YOU (ps: Là yêu, không phải là thích) — Lưu Tử Tân (nếu cậu đồng ý, hãy ký tên vào đây ___)]

*Học sinh tiểu học viết sai chính tả

Đây là một nhóc nam sinh ngồi ở bàn cuối cùng của tổ hai - Lưu Tử Tân.

Nhóc con mới học lớp một, không rõ khái niệm về "yêu sớm", chỉ có sự ngây thơ mờ mịt và tò mò, viết thư cũng rất ấu trĩ, thậm chí còn có mấy chữ không biết viết nữa.

Tuyết Nhi không thích Lưu Tử Tân nhưng cô bé chưa bao giờ nói rõ ràng, lúc đang định viết mấy chữ "ngoan ngoãn ngồi nghe giảng đi" lên tờ giấy thì giáo viên tiếng Anh chợt quay người lại.

Cô bé lập tức lấy tay che tờ giấy lại.

Bỗng nhiên con quỷ hư vinh trên lưng cô bé cười khà khà, mê hoặc nói: "Được người khác thích là một chuyện ngầu tới cỡ nào chứ, nào, giơ tờ giấy lên đi, lớn tiếng nói cho mọi người, Lưu Tử Tân tỏ tình với nhóc rồi!"

Trong mắt Tuyết Nhi hiện lên một tia hưng phấn, cô bé giơ tay lớn tiếng nói: "Thưa cô, Lưu Tử Tân truyền giấy cho con!"

Lưu Tử Tân đang ở bàn cuối cùng chợt thấy hoảng hốt, bút trong tay rơi xuống đất.

"Lại có người dám truyền giấy nữa hả!" Giáo viên tiếng Anh đập mạnh cuốn sách giáo khoa trong tay xuống bàn.

Vừa nãy cô ta bị Tô Tử Du chọc tức nhưng không thể xả ra được, bây giờ khác nào đang đâm thẳng vào họng súng của cô ta chứ?

Tuyết Nhi mở tờ giấy ra, đọc lớn: "Lưu Tử Tân nói: Tuyết Nhi, tớ muốn nói với cậu một câu... I LOVE YOU..."

Cô bé đọc to và rõ từng chữ được ghi trên giấy, sau khi đọc xong còn hếch cằm lên giống như một con khổng tước kiêu ngạo.

Cả lớp lập tức cười ồ lên, nhao nhao chọc ghẹo Lưu Tử Tân.

Nhóc béo là người cười lớn nhất, vừa cười còn vừa bóp mũi nói: "Bởi vì I LOVE YOU, là yêu, không phải thích ó…"

Các bạn học cười càng to hơn.

Giáo viên tiếng Anh cười gằn một tiếng, lạnh lùng quát: "Lưu Tử Tân đi ra ngoài đứng cho cô! Ngày mai gọi phụ huynh nhà em tới đây một chuyến!"

"Tuổi còn nhỏ mà đã học đòi yêu sớm hả? Loại học sinh như em, cô đây đã gặp quá nhiều rồi, sau này lớn lên sẽ chẳng có tiền đồ gì hết, không phải loại cặn bã thì chính là đồ đểu cáng."

Cô ta trút hết sự bực dọc và cơn giận trong lòng vào ban nãy ra ngoài.

Sắc mặt Lưu Tử Tân tái nhợt, cậu ta oán hận lườm Tuyết Nhi một cái, không nói một lời mà đi ra ngoài.

Tiếng cười vang và giễu cợt cứ oang oang bên tai cậu ta, giờ phút ấy tất cả những điều này đã để lại một bóng ma không thể xoá nhoà ở trong lòng cậu ta.

Tuyết Nhi lại không hề cảm thấy gì cả.

Quỷ hư vinh chỉ có thể ảnh hưởng đến lòng hư vinh của cô bé chứ không động chạm gì đến cảm giác áy náy trong lòng cô bé, thế nên Tuyết Nhi thật sự không cảm thấy hối hận vì mình đã làm tổn thương Lưu Tử Tân.

Trong tiếng cười vang của mọi người, Tuyết Nhi cảm nhận được một sự hài lòng khôn kể, nụ cười hiện lên nơi khóe miệng có chút quái dị...

Lúc này chuông tan học cũng vang lên, cô Vương lại dạy quá giờ thêm bảy tám phút nữa mới chịu cầm sách giáo khoa, giẫm lên đôi guốc đế xuồng đi ra ngoài.

Đám học sinh ở xung quanh lập tức xúm lại: "Ê, Tuyết Nhi, Lưu Tử Tân thích cậu từ khi nào vậy?"

"Ha ha, Lưu Tử Tân chẳng đẹp trai xíu nào, đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga."

"Nhưng mà nói gì thì nói, đúng là có rất nhiều người thích Tuyết Nhi! Có phải ngăn kéo Tuyết Nhi đã chất đầy thư tình rồi đúng không?"

Tuyết Nhi vừa khiêm tốn nói "đâu có" vừa để mặc một bạn nữ móc hết thư tình ở trong ngăn kéo của cô bé ra ngoài.

Nói là thư tình nhưng hầu hết chỉ là mấy tờ giấy nhỏ, hai tay sai đắc lực của Tuyết Nhi bắt đầu ríu rít đọc to.

Bên ngoài hành lang, đám con trai đang vây quanh Lưu Tử Tân giễu cợt, Lưu Tử Tân cúi đầu, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Nhóc béo ghé vào cửa sổ cạnh chỗ Tuyết Nhi ngồi, ồn ào ầm ĩ, lúc đám con trai đang hi hi ha ha thì lại đột nhiên phát hiện Tuyết Nhi để cho người khác lấy hết mấy tờ giấy nhỏ ra...

Bình thường Tuyết Nhi ăn mặc sạch sẽ thơm tho, mặt mũi ưa nhìn, nói năng nhỏ nhẹ, là khoa khôi của lớp.

Rất nhiều bạn nam thích cô bé, đương nhiên cũng có người đã viết giấy gửi cho cô bé rồi.

Hai cậu nhóc vừa mới giễu cợt Lưu Tử Tân lập tức cười không nổi nữa.

Sắc mặt của bọn họ rất tệ, đột nhiên phát hiện Tuyết Nhi chẳng hề đáng yêu giống như tưởng tượng của bọn họ, còn có chút đáng ghét!

Tuyết Nhi vờ vĩnh nói: "Thôi nào, mấy cậu rảnh quá vậy! Tớ không thể có quan hệ gì với bọn họ được."

Người hầu nhỏ của Tuyết Nhi nói: "Đúng rồi đúng rồi! Tuyết Nhi nhà chúng ta đã hứa hôn từ bé với nhà họ Tư, sau này sẽ là cô Tư duy nhất của nhà họ Tư."

Tuyết Nhi cũng không phủ nhận, ngầm thừa nhận trong tiếng cảm thán của mọi người, cảm giác hư vinh nơi đáy lòng lại càng khiến toàn thân cô bé như lâng lâng.

Không ngờ con quỷ hư vinh ở sau lưng cô bé cũng đang phình to đến cùng cực.

Kỷ Trường vừa đi dạo trở về nhìn thấy cảnh này.

"Ơ! Phình to nhanh vậy à?"

Nó đã hút được bao nhiêu sát khí hư vinh rồi?

Kỷ Trường không khỏi lắc đầu.

Tuyết Nhi là một đứa trẻ, không khỏe như người trưởng thành, dựa theo tốc độ hút của quỷ hư vinh, không quá hai ngày Tuyết Nhi sẽ chết.

Lúc Tuyết Nhi chết cũng chính là lúc quỷ hư vinh vào thế chỗ, đến lúc đó Tuyết Nhi sẽ không còn là Tuyết Nhi nữa mà là quỷ hư vinh.

Ác quỷ thay thế được ký chủ sẽ tiến hóa trở nên càng hung ác hơn, vì vậy cần phải tiêu diệt nó trước khi nó thế chỗ của ký chủ.

"Cặp sách nhỏ đi đâu rồi không biết..."

Kỷ Trường vừa lải nhải vừa bay đi.

Trong văn phòng, giáo viên chủ nhiệm vừa kết thúc tiết học uống một ngụm nước, thuận miệng hỏi: "Cô Vương, vừa rồi lớp của cô thế nào? Có thuận lợi không?"

Cô Vương uống một ngụm trà xanh, mơ hồ "ừm" một tiếng.

Túc Bảo là đứa trẻ mà hội đồng ban giám hiệu rất chú ý, tuy rằng cô ta không sợ cường quyền nhưng cũng không muốn bị trách phạt.

Giáo viên chủ nhiệm lại hỏi: "Túc Bảo có ngoan không cô?"

Cô Vương cười nhạo một tiếng, chậm rãi nói: "Một đứa con nít mới bốn tuổi, sao có thể tuân theo kỷ luật cho được!"

Lúc này một cô giáo khác cũng trở lại: "Ủa, sao lại không thấy Túc Bảo đâu vậy?"

Giáo viên chủ nhiệm vội vàng đi ra ngoài xem thử, quả nhiên Túc Bảo và Tô Tử Du đã biến mất, cô ấy vội vàng trở về hỏi cô Vương.

Cô Vương nhíu mày: "Sao mà tôi biết được? Hết tiết rồi thì ai biết con nhóc đó đã đi đâu chơi, mấy đứa nhóc bé xíu như vậy thì đứa nào chẳng ham chơi chứ? Trường học là nơi học tập, không phải là nhà trẻ, chẳng lẽ còn muốn tôi phải bám theo mông nó trông coi chăm sóc chắc?"
Chương 70: Cậu nam sinh khoa học kỹ thuật lại sợ ma cơ à

Giáo viên chủ nhiệm nhíu mày, có ý tốt nhắc nhở: "Cô Vương, cô vẫn nên sửa lại cái tính này của cô đi, đứa nhỏ lần này là ngoại lệ..."

Chuông vào lớp tiếng vang lên, cô Vương cầm lấy giáo án, nói: "Ở trong mắt tôi tất cả học sinh đều bình đẳng, không có phân biệt giàu nghèo sang hèn. Mọi thứ đều dùng điểm số để nói chuyện."

Cô ta nói xong thì ngạo nghễ rời đi.

Các thầy cô giáo khác đều cạn lời.

Nói gì mà tất cả học sinh đều bình đẳng?

Với cô ta thì điểm số là tất cả, mấy đứa nhóc mà chưa được đến 90 điểm môn tiếng Anh thì cô ta còn chẳng thèm liếc mắt lấy một cái, đối xử cực kỳ khác biệt.

"Sớm muộn gì cô ta cũng sẽ có ngày mất hết tất cả..." Cô giáo vừa nói rằng không thấy Túc Bảo đâu cả, cảm thán.

Giáo viên chủ nhiệm nói: "Thôi được rồi, đi xem Túc Bảo đã trở về chưa, tôi cũng đi tìm xem."

Còn về phần cô Vương ấy à?

Điểm tuyệt đối của môn tiếng Anh là 100, một nửa số học sinh mà cô ta đã dạy đều được 96 điểm tiếng Anh trở lên.

Chỉ có những đứa trẻ đạt điểm tuyệt đối mới là học sinh ưu tú trong mắt cô ta.

Mỗi lần đến tiết tự học, cô ta sẽ là người đầu tiên giành tiết, phát bài thi, rồi thì chữa bài. Còn tới tiết thể dục, cô ta đều phải chiếm lấy nửa tiết, bắt buộc học sinh phải làm bài thi tiếng Anh của cô ta...

Cũng có phụ huynh khiếu nại rằng phương pháp dạy học của cô Vương quá cực đoan nhưng không có cách nào cả, điểm số bày ra trước mắt, cuối cùng nhà trường cũng không làm gì được cô Vương.

Bên này, cô Vương giẫm lên đôi guốc đế xuồng đi trên hành lang, trên mặt là vẻ khinh thường.

Một đám tiểu nhân chỉ biết nịnh hót, đều đang chờ ngày cô ta bị đuổi việc đúng không?

Đáng tiếc, điểm tiếng Anh của lớp mà cô ta dạy tốt như vậy, ai khác bị đuổi chứ riêng cô ta thì sẽ không bao giờ.

**

Túc Bảo ăn đến căng tròn bụng nhỏ, thỏa mãn vỗ vỗ: "Ợ…"

Tô Tử Du đầy đầu vạch đen: "Ăn no chưa? Ngày mai đừng đi theo anh nữa."

Túc Bảo nói năng hùng hồn: "Em tới đây với anh không phải là vì ăn đâu nhé."

Tô Tử Du cười nhạo: "Không phải là vì ăn, vậy tới để làm gì? Tới để đi học chắc?"

Bé mới bao nhiêu tuổi chứ, nghĩ cậu tin lời này nổi không?

Không ngờ Túc Bảo lại lắc đầu: "Không phải, em tới để bắt quỷ đấy."

Tô Tử Du: "..."

Đột nhiên cậu nhớ tới con quỷ xấu xí mà mình đã gặp lúc đi vệ sinh ngày hôm qua!

"Bắt... Bắt quỷ gì?" Mí mắt Tô Tử Du giật giật.

Túc Bảo khó hiểu quay đầu nhìn cậu: "Anh ơi, anh sợ hả?"

Khuôn mặt nhỏ của Tô Tử Du cứng đờ, căng da đầu nói: "Ai sợ? Anh, anh chỉ đang hỏi là em bắt con quỷ gì thôi mà!"

Túc Bảo ghé sát vào Tô Tử Du, nhỏ giọng nói: "Bắt ác quỷ."

"Con ác quỷ đó đang đậu ngay trên đầu chị Tuyết Nhi, hút sát khí từ cổ của chị ấy, ừm... Giống như đang uống trà sữa trân châu vậy á."

Cục bột nhỏ hạ thấp tông giọng nói, cách so sánh này đúng là rất khớp.

Tô Tử Du lập tức liên tưởng đến dáng vẻ uống trà sữa của người khác.

Không biết tại sao, Tô Tử Du lại cảm nhận được một cơn gió lạnh thổi qua, sau gáy bỗng dưng lành lạnh.

Cậu che gáy lại theo bản năng, không hề biết rằng trên mặt của mình đang hiện lên vẻ căng thẳng: "Vậy, vậy ban ngày mà con ác quỷ đó cũng có thể ra ngoài hả?"

Túc Bảo gật đầu: "Ừm ừm, trên đời này có ba loại quỷ."

Bé bẻ ngón tay liệt kê: "Giống như dì xấu xí thì sẽ được gọi là du hồn dã quỷ, bởi vì chết không bình thường nên không thể đi đầu thai được, cứ vất vưởng trên nhân gian như vậy..."

Tô Tử Du nghĩ đến nữ quỷ đã doạ mình sợ tới mức chun đít làm rớt phân, sắc mặt lập tức tái nhợt.

"Tiếp theo còn có lệ quỷ, là do lúc người đó còn sống đã chết rất thảm nên mới biến thành lệ quỷ, sẽ đột nhiên xuất hiện, doạ người khác hồn lìa khỏi xác."

Khuôn mặt nhỏ của Tô Tử Du lại trắng thêm.

"Cuối cùng là thứ được gọi là ác quỷ, rất hung ác, sẽ ăn thịt người. Ban ngày du hồn dã quỷ và lệ quỷ đều không thể xuất hiện nhưng nó có thể á! Nó mạnh cực kỳ luôn."

Tô Tử Du: "..."

Cậu bịt miệng Túc Bảo lại, nhanh chóng nói: "Được rồi em đừng nói nữa!"

Túc Bảo: "Ưm ưm ưm!"

Tô Tử Du liếc nhìn xung quanh, mặt trời chiếu rọi trên đỉnh đầu, những bông hoa đang mỉm cười với cậu.

Ờm... Giữa trời nắng như vậy, chắc là sẽ không có quỷ đâu...

Cậu buông Túc Bảo ra.

Túc Bảo nhanh nhảu bảo: "Anh ơi, anh sợ đúng không? Không sao mà, sợ hãi chẳng có gì xấu hổ cả!"

Tô Tử Du: "... Không nói được thì đừng có nói nữa."

Không biết có phải vì đã học được nhiều điều từ chỗ Kỷ Trường hay không mà cục bột nhỏ không quá thích nói chuyện lúc trước lại bắt đầu trở nên hơi lảm nhảm.

"Tại sao anh lại sợ quỷ vậy ạ? Không thể nào, anh trai lợi hại như vậy, đáng lẽ sẽ không thấy sợ mới phải chứ."

"Thật ra ma quỷ không đáng sợ đâu, chúng nó cũng giống như con người á... Ừm, ngoại trừ con ngươi sẽ lồi ra ngoài, bàn tay sẽ bị gãy lìa..."

Tô Tử Du không thể nhịn được nữa, cũng không biết đã lấy một cục kẹo từ đâu ra, nhét vào trong miệng Túc Bảo.

Cuối cùng Túc Bảo cũng chịu yên lặng!

"Được rồi!"

Lúc này giáo viên chủ nhiệm của bọn họ tìm đến, nhìn thấy Tô Tử Du và Túc Bảo đeo cặp sách đi trên sân trường thì vội vàng hỏi: "Tô Tử Du, Túc Bảo, hai đứa đi đâu vậy? Chuông vào lớp đã kêu lâu rồi."

Túc Bảo ngậm kẹo, nói không rõ lời: "Túc Bảo thấy đói bụng, anh trai dẫn con đi ăn chút đồ."

Tô Tử Du lại hừ một tiếng: "Là cô Vương đuổi bọn con ra ngoài."

Đương nhiên không thể bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy rồi.

Nếu đã gặp được giáo viên chủ nhiệm, hiện tại Tô Tử Du chỉ muốn gọi điện cho ba của mình, bảo ba tới đón bọn họ trở về.

Nhìn tòa nhà dạy học ở trước mắt, nhớ đến những gì Túc Bảo đã nói, có một con ác quỷ đang nằm trên đầu Tuyết Nhi, cậu không muốn đi lên đó nữa...

Nghe Tô Tử Du nói muốn lấy điện thoại gọi cho Tô Nhất Trần, giáo viên chủ nhiệm và một cô giáo khác quay sang nhìn nhau, lên tiếng khuyên nhủ: "Tử Du à, tạm thời con cứ dẫn em gái đi lên trước đã."

Tô Tử Du mím môi, không ai biết rằng cậu nam sinh khoa học kỹ thuật Tô Tử Du lại sợ ma nhất trên đời.

Túc Bảo nắm tay Tô Tử Du, cực kỳ ngoan ngoãn: "Vâng thưa cô, Túc Bảo và anh trai sẽ lên lớp ạ."

Phải nghe lời thầy cô giáo nói.

Bà ngoại đã dặn, bé phải làm một bé ngoan.

Tô Tử Du không tình nguyện đi theo sau.

Cậu cũng không có cách nào!

Nếu không đi lên, vậy chẳng phải cậu sẽ bị em gái cười nhạo rằng lớn rồi còn sợ ma à?

Thôi thì cố gồng, căng da đầu vượt qua nỗi sợ...

Vào phòng học, Tô Tử Du nhìn về phía Tuyết Nhi theo phản xạ có điều kiện.

Chỉ thấy đúng lúc Tuyết Nhi cũng ngẩng đầu lên, thấy cậu đang nhìn mình, cô bé nhếch miệng cười với cậu.

Tô Tử Du lập tức rợn cà người.

Tuyết Nhi ở trước mắt cậu, bên dưới bọng mắt phủ một tầng màu xanh đen, sắc mặt cũng xám ngoét, hai con ngươi lại nhìn thẳng vào cậu.

Cô bé cười như vậy, lại càng trông quỷ dị một cách khó tả.

Rõ ràng vừa nãy lúc Tuyết Nhi giả vờ ở trước mặt cậu vẫn chưa trông như thế này mà...

Tô Tử Du lập tức thu hồi tầm mắt, sống lưng cứng đờ… Tay chân đồng đều, vô thức trở về chỗ ngồi.

Giờ phút này quỷ dối trá đang nằm ở trên đầu Tuyết Nhi, mê hoặc: "Nhìn kìa nhìn kìa, Tô Tử Du đang nhìn nhóc đó! Lúc vừa quay về phòng học là nhìn nhóc đầu tiên luôn!"

"Chắc chắn là cậu ta cũng thích nhóc..."

"Quào, mọi người đều thích Tuyết Nhi..."

Tuyết Nhi chống cằm, nhìn Tô Tử Du chằm chằm, trong lòng thầm cảm thấy kiêu ngạo.

Cô bé ưu tú như vậy, quả nhiên tất cả các bạn con trai đều thích cô bé!

Túc Bảo trở lại bên cạnh Tuyết Nhi, nghiêng đầu liếc nhìn con quỷ dối trá.

"Mày cũng ăn no rồi à..." Bé lẩm bẩm.

Một con quỷ lớn như vậy, hẳn là có thể lấp đầy hồ lô linh hồn rồi nhỉ?

Tuyết Nhi mệt mỏi quay đầu, nhíu mày hỏi: "Cái gì ăn no?"

Cô bé không hề giống Túc Bảo nhá, cô bé tới đây là để học tập đàng hoàng, không giống như Túc Bảo, trong đầu chỉ toàn là ăn với ăn.

Lúc này giáo viên chủ nhiệm đi đến, nói: "Nào các bạn học, vào học thôi."

"Hôm nay chúng ta sẽ học bài . Bài thơ này dài hơn những bài thơ mà chúng ta đã học trước đó một chút! Cả lớp cùng đọc theo cô nào, để cô xem xem ai là người học thuộc nhanh nhất..."

Tuyết Nhi lập tức giơ tay: "Thưa cô, con đã thuộc lòng bài thơ này từ lâu rồi ạ!"
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom