• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm (9 Viewers)

  • Chương 361-362

Chương 361: Kẻ có học có thể giết chứ không thể sỉ nhục

Tiểu Ngũ đang bay trên không trung, chao liệng từ cây này sang cây khác. Nó có thể bay, còn Cái Chuông dù chạy nhanh đến đâu cũng không có đôi cánh mà chỉ có bốn chân!

Cái Chuông tức giận đến mức bộ râu trên má run lên!!

Meo…! Kẻ có học có thể giết nhưng không thể làm nhục nha……! !

Cái Chuông vồ lên như mảnh hổ, nhưng Tiểu Ngũ đã tránh được, Cái Chuông đâm thẳng vào bụi rậm.

“Meo...¥!!”

Tiểu Ngũ đùa giỡn với Cái Chuông chán chê rồi bay về tầng hai, không quên đóng cửa sổ, cài chốt lại!

Sau đó, nó lẳng lặng thưởng thức cảnh con mèo đuổi theo tới mép cửa sổ và cào cửa kính một cách điên cuồng.

Tiểu Ngũ nhàn nhã ăn uống, dáng vẻ đắc ý vô cùng.

Lần trước nó mất cảnh giác nên suýt chút nữa đã bị con mèo tóm được, rõ là sự sỉ nhục trong cuộc đời nó.

Bây giờ, cuối cùng thì nó đã rửa sạch nỗi nhục kia!

Tiểu Ngũ ??ˊˋ??

Cái Chuông {~}

Lúc này, Túc Bảo đang theo bà cụ Tô đến bệnh viện, bé vừa xuống xe đã trông thấy xe cấp cứu đang lao về phía mình.

Một bóng người nhỏ bé bị đẩy xuống, ngay sau đó là tiếng phụ nữ kêu khóc: “Tuấn Tuấn, Tuấn Tuấn của mẹ!”

Túc Bảo vô thức ngoảnh đầu nhìn lại.

Cậu nhóc kia là Tuấn Tuấn?

Nhìn kỹ hơn, dì đang khóc đằng kia trông rất quen, Túc Bảo mới trông thấy dì ấy ngày hôm qua...

Kỷ Trường nói: “Đó là mẹ của Tuấn Tuấn.”

Túc Bảo sửng sốt, hôm qua bé chỉ thấy ấn đường của ông cụ Hoàng tối đen, không hề để ý em trai kia cũng sẽ gặp rắc rối.

Nếu bé nhìn thấy, chắc chắn bé sẽ nhắc nhở đôi lời, hình như bây giờ đã quá muộn rồi.

Kỷ Trường nói: “Đi thôi.”

Vẻ mặt Kỷ Trường thờ ơ hờ hững, hắn đã quen nhìn thấy sự sống và cái chết, trải qua rất nhiều chuyện chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn mà chẳng thể can thiệp vào số mệnh của người khác, trái tim hắn dần trở nên cứng rắn và lạnh lùng.

Túc Bảo im lặng đi theo bà cụ Tô, cứ bước một bước bé lại ngoảnh đầu nhìn lại.

“Sư phụ, nếu chúng ta nhìn thấy mà không ngăn cản được, vậy bắt quỷ có ý nghĩa gì?” Túc Bảo ngẩng đầu hỏi.

Kỷ Trường cụp mắt nhìn bé, dịu dàng nói: “Con dĩ nhiên có thể ngăn cản được, nhưng con có biết hiệu ứng cánh bướm không?"

“Nếu con thay đổi số phận của một người, nó sẽ ảnh hưởng đến số phận của ngàn vạn người có liên quan đến người được con đổi thay số phận.”

“Tỷ như, nếu Trương Tam lớn lên trở thành kẻ luôn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, phóng hỏa giết người, vậy thì sẽ có mười người chết vì cậu ta. Còn nếu đúng như số phận đã an bài, Trương Tam chết do một tai nạn khi cậu ta còn nhỏ, thì mười người bị giết trong giả thiết kia sẽ tiếp tục sống.”

“Nhưng nếu hôm nay con cứu nhóc Trương Tam , khi cậu ta lớn lên, mười người kia sẽ chết.”

“Đây gọi là vận mệnh.”

Không phải hắn thờ ơ mà là đôi khi hắn không rõ những việc mình can thiệp lúc này sẽ là lựa chọn đúng đắn hay sai lầm vào mai sau.

Túc Bảo mím môi, hỏi: “Nếu như ngày sau Trương Tam là đại anh hùng thì sao ạ?”

Nếu như sau khi trưởng thành, Trương Tam cứu được mười người, vậy thì hôm nay ngoảnh mặt làm ngơ để cậu bé chết đi, tương lai mười người kia chẳng phải cũng sẽ chết ư?

Kỷ Trường gật đầu: “Không sai, nhưng lý do gốc rễ là chúng ta không có cách nào xác định tương lai Trương Tam là kẻ xấu hay người tốt, là đấng anh hùng hay tên hung thủ giết người.”

“Bởi vì chúng ta không biết rõ con người của cậu ta trong tương lai, nên tốt nhất không nên can thiệp. Chúng ta không thể mặc sức can thiệp vào cuộc sống của người khác chỉ vì chúng ta lợi hại và có bản lĩnh hơn người bình thường.”

Túc Bảo nửa hiểu nửa không.

Có những đạo lý ta không hiểu khi còn nhỏ, hoặc có thể phải thông qua trải nghiệm thực tế mới hiểu được.

Bà cụ Tô đã quen với việc Túc Bảo tự nói chuyện một mình nên cũng không quấy rầy bé, chỉ có Tô Tử Tích bỗng lên tiếng: “ Em gái, mèo có thể kêu gọi sự giàu có đấy.”

Chẳng phải Túc Bảo thích tiền nhất đó sao?

Thật tốt biết bao khi mèo mở ra sự giàu có và thịnh vượng.

Túc Bảo sửng sốt : “...”

Bé nghẹn họng: “Anh, tốt nhất anh vẫn nên ngoan ngoãn ở lại bệnh viện đi nha.”

Sau khi bỏ hết thái độ bài xích và cảnh giác với người nhà nhà họ Tô, anh trai bé ngày càng trở nên đần độn!

Túc Bảo lắc đầu.

Bà cụ Tô ung dung thực hiện một loạt thủ tục nhập viện theo trình tự.

Mẹ của Tuấn Tuấn đang quỳ gối trước cửa phòng ICU, bà ấy khóc đến nỗi nhòa cả mắt.

“Tuấn Tuấn, Tuấn Tuấn của mẹ…”

Đi sau bà ấy là người thân và bạn bè mới đuổi theo tới bệnh viện, trong đó có Chu Cử.

“Sao vậy?” Chu Cử vừa tỉnh lại sau cơn say nên chưa hiểu rõ tình huống, hỏi: “Hôm qua tiểu Tuấn Tuấn đang yên đang lành, ban đêm không canh chừng cẩn thận để thẳng bé rơi khỏi giường hả?”

Vợ của Chu Cử tát bốp vào miệng anh ta: “Anh bớt nói vài câu đi.”

Chu Cử hơi bực vì bị xơi một cái tát tai, nhưng thấy người thân đều nhìn mình với vẻ mặt không mấy thiện cảm, ông ta bèn câm miệng.

Dù sao cũng chẳng liên quan đến ông ta, thế là ông ta ngồi một bên nghịch điện thoại, cứ coi như đến đây thăm bệnh nhân vậy.

Lúc này, cửa ICU mở ra, bác sĩ lấy phiếu khám.

“Đồng nghiệp của tôi đã hỏi thăm tình trạng của cậu bé trên đường tới đây. Trong đó có một mấu chốt quan trọng, có phải hôm qua cậu bé đã uống chút rượu không?”

Mẹ của Tuấn Tuấn ngẩn người.

Bà ấy nhanh chóng nói: “Chỉ nhấp một ngụm nhỏ thôi…”

Bác sĩ nghiêm túc nói: “Loại trừ vết thương bên ngoài và ngộ độc thực phẩm, khả năng lớn nhất bây giờ là ngộ độc rượu hoặc dị ứng với rượu! Chị không biết rằng trẻ em không được uống rượu sao?”

Mẹ của Tuấn Tuấn nhớ lại chuyện ngày hôm qua, lẩm bẩm nói: “Hôm qua sau khi uống một ngụm rượu, tiểu Tuấn Tuấn đã nhanh chóng ngủ thiếp đi. Buổi chiều lúc đến nhà, tôi ôm thằng bé suốt nhưng về đến nhà thằng bé cũng không tỉnh lại mà chỉ động đậy chút xíu. Tôi còn tưởng tiểu Tuấn Tuấn chơi điên cuồng quá nên mệt, tôi không nghĩ gì nhiều. Ban đêm tiểu Tuấn Tuấn ngủ rất sâu, đến sáng thằng bé vẫn chưa tỉnh dậy, mặt thì xanh đen…”

Ngờ đâu……

Vợ của Chu Cử nghe chị họ nói mà như rớt vào hầm băng, mỗi ngày sống trong phòng bệnh ICU sẽ phải trả hàng chục nghìn tệ đó nha, ông chồng có cái mỏ hỗn của bà ta đúng là hây họa mà ... Bà ta lấy đâu ra số tiền lớn như vậy mà bồi thường tiền viện phí cho nhà Tuấn Tuấn đây?

Bác sĩ nói thêm đôi câu, đại khái là gia đình đưa đến quá muộn, chưa chắc đã cứu được, cho dù cứu được thì cũng có thể bị tổn thương não và chỉ số IQ luôn ở mức ba tuổi. Bác sĩ yêu cầu người nhà bệnh nhân chuẩn bị tinh thần.

Mẹ của Tuấn Tuấn phát điên, sau khi cửa ICU đóng lại, bà ấy lao về phía Chu Cử, giơ tay tát mạnh vào mặt ông ta!

“Tại chú! Đều là chú! Chú đã cho con trai tôi uống rượu! Trả lại mạng sống cho con trai tôi.”

Chu Cử đang xem clip mỹ nhân khiêu vũ, ban nãy ông ta không hề nghe bác sĩ nói, chưa hiểu chuyện gì đã bị ăn mấy cái bạt tai rồi.

“Này này, chị đang làm gì vậy hả! Dừng lại!” Ông ta nhanh chóng dùng tay chặn lại.

Mẹ của Tuấn Tuấn đã hoàn toàn sụp đổ, nào biết dừng tay?

Bà ấy vừa hét vừa đánh Chu Cử, hận không thể khiến ông ta chết luôn!

Người thân vội vàng đến kéo bà ấy ra, nghe họ hàng mồm năm miệng mười nói về tình trạng của tiểu Tuấn Tuấn, cuối cùng Chu Cử cũng hiểu ra cậu bé phải nhập viện vì ly rượu đã uống.

Ông ta ngơ ngẩn, chỉ là một ngụm rượu thôi, làm gì đến mức đó?

Hơn nữa, kết quả chẩn đoán cuối cùng vẫn chưa có mà!

“Điên rồi! Bác sĩ chỉ nói nghi ngờ khả năng ngộ độc rượu, chưa phải kết luận chính xác.” Chu Cử nói xong xoay người muốn lẩn đi.

Không ngờ đầu ông ta đập ngay vào một thùng rác.

Đôi mắt Tiểu Hồng đỏ ngầu, cô ấy tức giận hét lên: “Chu Cử! Anh hại ba tôi chảy máu nhiều phải nhập viện. Tôi đã bảo anh đừng xúi ba tôi uống rượu mà anh cứ một mực xúi giục, anh phải hại chết ba tôi mới vui phải không?”

Hóa ra tiểu Tuấn Tuấn vừa được xe cấp cứu đưa đi thì Hoàng Đại Toàn cũng sập luôn sau cuộc rượu.

Hôm qua sau khi uống rượu, ông ấy thấy bụng đau âm ỉ, tưởng không vấn đề gì nên cố nhịn, không ngờ sáng hôm nay ngã nhào, đến bệnh viện ông ấy mới biết chỗ vừa phẫu thuật bị chảy máu rất nhiều.

Bây giờ ông ấy đang ở phòng cấp cứu.

Tiểu Hồng vừa lo lắng vừa tức giận, nghe thêm tin tức con trai của người chị họ khác cũng phải vào ICU vì uống một ngụm rượu, Tiểu Hồng hoàn toàn bùng nổ.

Trong bệnh viện không có vũ khí, chỉ có thùng rác ở hành lang.

Tiểu Hồng lấy thùng rác đập vào đầu Chu Cử, cơn nóng giận bốc lên não nên cô ấy không màng nể mặt ông ta, mặt Chu Cử bị bao phủ bởi tàn thuốc và khăn giấy bẩn.

Mẹ của Tuấn Tuấn đứng bên cạnh nhìn viên gạch chống cửa cầu thang thoát hiểm với đôi mắt đỏ hoe...
Chương 362: Bồi thường đến táng gia bại sản

Mẹ của Tuấn Tuấn chộp lấy viên gạch, hét to rồi lao tới cạnh Chu Cử, giơ tay đập mạnh!

Bà ấy thấp hơn Chu Cử, trong lúc hỗn loạn, viên gạch đã đập vào mặt Chu Cử, tạo nên một vết lõm trên mặt ông ta.

Chu Cử kêu thảm thiết, nhổ ra vài chiếc răng cửa đẫm máu, nói không rõ ràng: “Cô… cô điên rồi…”

Mẹ của Tuấn Tuấn điên cuồng hét to: “Tôi điên rồi, điên rồi đấy!”

Bà ấy vừa nói vừa đập mạnh viên gạch vào người Chu Cử.

Chu Cử né trái né phải nhưng đâu thể trốn thoát, lần này, mặt ông ta lại bị đập thêm hai phát.

Sống mũi của ông ta bị gãy, môi cũng rách, mặt dính đầy máu.

Họ hàng thấy mà sợ bay màu, lóng ngóng kéo mẹ của Tuấn Tuấn và Chu Cử tách nhau ra, đến Tiểu Hồng đang dùng thùng rác đánh người cũng sửng sốt không thôi.

Sau một lúc hoảng loạn, mẹ của Tuấn Tuấn và Chu Cử mới bị tách ra, vợ của Chu Cử lo lắng nói: “Tiểu Hồng, sao em lại đập thùng rác vào người anh rể em. Có chuyện gì chúng ta ngồi xuống bàn bạc, anh rể của em…”

Tiểu Hồng cười lạnh nói: “Chị họ, chị đừng nói đỡ cho anh rể nữa! Chị sống cùng anh ta, lẽ nào không hiểu rõ con người anh ta hay sao?”

Cái gì mà ‘khẩu xà tâm phật’?

Cô ấy phỉ nhổ vào!

Vợ của Chu Cử không nói thêm gì, nhưng bà ta thầm thở phào nhẹ nhõm…

Chị họ của bà ta đánh Chu Cử thành ra như vậy, không thể coi như huề nhau, nhưng ít ra còn bớt được chút viện phí phải đền cho Tuấn Tuấn…

Cuối cùng, Chu Cử bị kéo đi băng bó. Kết quả, ông ta chỉ bị gãy mũi, rách môi và rụng mất 6 chiếc răng (trong đó có chiếc răng bị Túc Bảo đánh gãy).

Đây chỉ có thể coi là vết thương nhẹ, mẹ của Tuấn Tuấn lại bắt đầu lo lắng.

Chu Cử nói ngọng như đau răng, đáy mắt ông ta chất chứa nỗi oán hận, ông ta mắng mẹ của Tuấn Tuấn: “Đồ điên…!”

Còn chưa có kết quả kiểm tra của viện, sao có thể chắc chắn tiểu Tuấn Tuấn hôn mê là do ngụm rượu kia?

Có ai chưa từng lén lút uống rượu khi còn bé không? Bao đứa trẻ uống trộm rượu có sao đâu? Sao lại đổ lỗi cho ông ta chứ?

Chẳng lẽ chỉ có con trai của bà chị họ kia mong manh dễ vỡ ư?

Còn chú năm nữa chứ, trước kia uống rượu giỏi lắm cơ mà, lúc lợi hại nhất còn uống năm cân rượu một bữa nhậu, hôm qua chỉ nhấp một ngụm thôi mà, sao lại đổ hết lỗi cho ông ta chứ?

Có khi chú năm không nghỉ ngơi đủ sau ca phẫu thuật hoặc không chăm sóc tốt cho bản thân, hoặc ở nhà nghỉ ngơi nhàm chán quá động tay chân làm việc quá sức nên mới ra nhiều máu, cuối cùng lại đổ lỗi cho ông ta!

Lẽ nào chú năm không có chút trách nhiệm nào sao? Bản thân mình không thể uống sao còn uống?

Mẹ của Tuấn Tuấn không phải chịu chút trách nhiệm nào ư? Không trông con mình cho cẩn thận, thấy con mình uống rượu cũng không biết cản ư?

Đến khi nhập viện lại đổ thừa cho ông ta!

Chu Cử chửi rầm trời, nhưng không ai nghe rõ ông ta mắng cái gì.

Buổi chiều, đã có kết quả báo cáo của Tuấn Tuấn và Hoàng Đại Toàn, Tuấn Tuấn bị ngộ độc rượu cấp tính, Hoàng Đại Toàn xuất huyết nặng, cũng vì uống rượu.

Lần này thì hay rồi, Chu Cử không còn lời nào lấp liếm.

Hoàng Đại Quyền mắc bệnh tim mạch vành, cao huyết áp và tiểu đường. Ông ấy được đặt ống trụ trong tim, không thể cầm máu ở nơi cắt bỏ khối u đường ruột, các chỉ số của ông ấy đều tăng vọt, ca phẫu thuật không suôn sẻ, cuối cùng ông ấy được đưa vào phòng ICU.

Tuấn Tuấn được cứu sống, nhưng ngộ độc rượu đã gây tổn thương não và động kinh, ảnh hưởng đến IQ, khả năng vận động và ngôn ngữ của cậu bé, có khả năng cao tương lại cậu bé sẽ mắc chứng mất trí nhớ và cần chăm sóc suốt cuộc đời.

Mẹ của Tuấn Tuấn và Tiểu Hồng lập tức kiện Chu Cử, yêu cầu ông ta bồi thường.

Chu Cử chỉ thấy như rơi vào hầm băng, đầu óc ong ong.

Không, không thể nào... Ông ta chỉ khuyên người khác uống hai ngụm rượu thôi mà! Sao mọi chuyện lại thành ra thế này….

Chưa nói tới chú năm, cứu được thì cứu mà không cứu được thì coi như bỏ mạng, số tiền bồi thường cùng lắm cũng mấy vạn hoặc mấy chục vạn.

Nhưng chi phí điều trị cho Tuấn Tuấn, tiền nuôi dưỡng suốt đời, tổn thất tinh thần, v.v., kiểu gì chẳng lên tới mấy trăm vạn tệ?

Dẫu ông ta bán xe, bán nhà đến táng gia bại sản cũng chẳng đủ để bồi thường!

Vợ ông ta đã lập tức ly dị với ông ta ngay tại chỗ, dù Chu Cử bỏ trốn được cũng sẽ trở thành con nợ, chiếc xe trị giá hai mươi vạn tệ và ngôi nhà trị giá hai đến ba triệu tệ cũng sẽ bị cưỡng chế bán đi để bồi thường tiền mặt cho Hoàng Đại Quyền và Tuấn Tuấn.

Đôi chân Chu Cử mềm nhũn, ông ta khụy xuống sàn bệnh viện, hồi lâu vẫn không thể hoàn hồn, trong lòng chất chứa nỗi hối hận và buồn khổ, ông ta xui xẻo quá mà!

**

Tin tức mẹ của Tuấn Tuấn đánh Chu Cử đến đầu toác máu chảy trước cửa phòng ICU đã lan truyền khắp bệnh viện, người nhà trong bệnh viện truyền miệng lẫn nhau, chẳng bao lâu, cả bệnh viện đều biết tin.

Nghe nói sau khi ba của Tuấn Tuấn vội trở về khi đang làm thuê ở tỉnh thành khác đã dùng dao rượt đuổi Chu Cử suốt năm con phố...

Đâu đâu cũng có người xì xào bàn tán.

***

Có lẽ do mối quan hệ của Tô Ý Thâm hoặc cũng có thể do may mắn nên Tô Tử Tích đặt được phòng bệnh đơn.

Thay quần áo bệnh nhân xong, Tô Tử Tích nằm xuống, bà cụ Tô nghe người bên ngoài phòng bệnh rỉ tai bàn tán chuyện của Chu Cử, lẩm bẩm nói: “Xem ra Chu Cử này không phải thứ tốt đẹp gì.”

Nói xong, bà lại nói với Tô Tử Tích: “Phải hai ba ngày nữa mới phẫu thuật. Sau phẫu thuật, bà nội sẽ chuyển con đến bệnh viện tư, môi trường ở đó sẽ tốt hơn, con cố gắng chịu đựng vài ngày nha.”

Điều bà cụ Tô ưng ý ở bệnh viện tư chính là trình độ y tế, công nghệ và dịch vụ chăm sóc sau điều trị, v.v ...

Các bác sĩ, y tá ở bệnh viện công rất bận rộn nên không có nhiều thời gian để chăm sóc kỹ từ A tới Z.

Thấy Tô Tử Tích im lặng gật đầu, không rõ cậu bé đồng tình với câu nói nào của bà, bà cụ Tô không nói thêm nữa.

Liếc thấy Túc Bảo cũng hơi ngẩn người, bà cụ Tô gọi: “Túc Bảo!

Túc Bảo hoàn hồn, nói: “Ngoại ơi sao vậy ạ?”

Bà cụ Tô liếc nhìn Tô Tử Chiến - người cũng im lặng trong phòng bệnh, bà tự hỏi rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì?

Cuối cùng, bà cụ Tô lắc đầu đi ra ngoài.

Một lúc sau, Tô Tử Du phấn khích chạy vào: “Nè, em gái, ông chú Chu Cử mà em nhắc tới đêm qua bị đánh rồi đó, nghe nói mặt ông ta bị lõm, mũi gãy, miệng cũng rách.”

Túc Bảo: “Ồ…”

Sau đó Kỷ Trường bay vào, Túc Bảo vội vàng hỏi: “Ông cụ Hoàng và Tuấn Tuấn thế nào rồi ạ?”

Tô Tử Du tưởng Túc Bảo đang hỏi cậu, đắc ý nói: “Việc này anh đương nhiên đã hỏi dò, hiện tại hai người đó vẫn đang ở phòng ICU, nghe nói…”

Tô Tử Du nói một tràng, Túc Bảo chăm chú lắng nghe — đáng tiếc, thực ra bé đang nghe Kỷ Trường nói.

Kỷ Trường nói: “Mệnh chưa hết, không chết được đâu, thân thể Hoàng Đại Toàn đã hoàn toàn suy sụp, Tuấn Tuấn sẽ không chết, nhưng sẽ trở nên ngớ ngẩn đần độn.”

Túc Bảo hơi thất vọng, dù sao bé cũng chỉ là một đứa trẻ, dễ mềm lòng, dễ cảm thấy lỗi nằm ở mình.

Kỷ Trường an ủi: “Đừng lo lắng, số phận đã an bài Tuấn Tuấn được chăm sóc cả đời. Ba mẹ thằng bé sẽ không vứt bỏ nó đâu.”

Cuối cùng, Túc Bảo thở dài: “Ôi…”

Hóa ra đây là vận mệnh.

Túc Bảo đang ngẫm nghĩ thì ngoài cửa bỗng có người bước vào.

Cố Tiểu Bát... Không, Cố Thịnh Tuyết tay trái cầm la bàn, tay phải cầm thanh kiếm gỗ gụ.

Túc Bảo sửng sốt.

Tại sao chị Tiểu Bát lại ở đây... Không, tại sao chị Tiểu Tuyết lại ở đây?

Cố Tiểu Bát tức giận trừng mắt với Túc Bảo: “Có phải em đã thu nữ quỷ kia không hả?”

Túc Bảo nhất thời không hiểu chuyện gì, ngơ ngác hỏi: “Nữ quỷ nào cơ?”

Cố Thịnh Tuyết: “Chính là thi thể nữ trong tủ, kẻ đã ở cùng 'chị' hai tháng!”

Túc Bảo: “...”

Là Đào Lục Thổ ý hả?

Ôi trời, lâu quá rồi, suýt nữa bé đã quên béng rồi.

Hơn nữa…

Túc Bảo vô tội nhìn Cố Thịnh Tuyết: “Em từng hỏi chị rồi, hơn nữa em còn xác nhận lại tới hai lần, em nói em muốn đi bắt quỷ hồn đó, chính chị đã đồng ý mà!”

Cố Thịnh Tuyết: “Chị đồng ý lúc nào? Chị…”

Đồng chí Tiểu Bát bỗng sửng sốt….

Cô bé nhớ ra rồi, lúc trước Túc Bảo nói muốn đi bắt quỷ, kêu cô bé không được trách em ấy cướp KPI….

Hóa ra là nói tới quỷ hồn này đây…

Cố Tiểu Bát tức đến muốn khóc.

Lần đầu tiên Cố Thịnh Tuyết cảm thấy muốn khóc, nước mắt ngân ngấn trong mắt, nhưng cô bé buộc mình phải kìm lại.

Coi như cô bé đen đủi đi!

Không phải chỉ là một quỷ hồn thôi sao?

Khi đến đây, cô bé đi ngang qua bệnh viện Đệ Tứ, nhìn từ xa đã thấy âm khí bay lượn rồi.

Lần này cô bé tới bệnh viện Đệ Tứ bắt quỷ, đừng hòng có ai tranh của cô bé nữa!

Đồng chí Tiểu Bát giận dữ quay đi.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom