• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm (11 Viewers)

  • Chương 41-45

Chương 41: Vệ Uyển bị bắt, vờ mất trí

Xẻng cơm nhỏ nện lên đầu Vệ Uyển khiến cô ta quay cuồng.

Vệ Uyển nới lỏng cổ tay, Hân Hân ngã luôn xuống đất, còn Vệ Uyển thì loạng choạng vài bước, xém chút nữa bị một chiếc ô tô đang chạy quá tốc độ đâm phải.

Nhưng cô ta cũng bị ngã nhào ra đất, trán nứt ra....

Tài xế tức giận xuống xe mắng: “Muốn chết hả! ”

Tô Tử Lâm nhanh chóng lên trước, ôm lấy Hân Hân.

Hân Hân sợ đến ngơ người.

Tô Nhất Trần liếc nhìn xẻng cơm dưới đất một cái.

Đây là cái xẻng cơm mà anh ấy mang riêng cho Túc Bảo, chuẩn bị dẫn bé đi àm món salad nguội, chính là kiểu mà trẻ con hay chơi nấu ăn.

Chẳng ngờ lại nện cho Vệ Uyển đầu toác máu chảy....

Túc Bảo nắm lấy tay nhỏ của chính mình, bất an nói: “Cậu cả, hình như Túc Bảo dùng lực hơi quá......”

Cậu cả dặn Túc Bảo không được thể hiện thực lực trước mặt người khác, à nhầm, là sức mạnh lớn.

Huhu, cô bé phá giới rồi.

Tô Nhất Trần nhìn gương mặt nhỏ bất an của Túc Bảo, khẽ xoa đầu bé: “Không sao, cô ta bị vậy là đúng tội đúng người. ”

Lúc này xung quanh đều là người nhà họ Tô, không phải sợ.

Ở phía xa, Vệ Uyển run rẩy che đầu, đau đến co người lại.

Đầu cô ta đang nứt và chảy máu, vươn tay sờ còn thấy một cái lỗ nhỏ.

Lúc bay ra ngoài, trán của cô ta còn va vào một tảng đá, trán cũng bị nứt.

Vệ Uyển hít một ngụm khí lạnh, nức nở nói: “Tử Lâm, em đau quá, ôm em một chút...”

Nhà họ Tô đang thì thầm thảo luận nghe vậy đều nhìn Vệ Uyển, hoàn toàn câm nín.

Ngày thường Tô Tử Lâm không nói nhiều, nhưng lời lẽ đúng kiểu nói toạc móng heo: “Cô không điên đấy chứ? Ôm cô? Thà tôi ôm con heo nái còn hơn!”

Vệ Uyển: “...”

Bà cụ Tô lạnh lùng nói: “Vệ Uyển, chuyện ly hôn của cô và Tử Lâm đã định, đừng để tôi xé toạc mặt cô ra, đến khi đó không còn chốn dung thân ở Kinh Đô đâu nhé.”

Vệ Uyển cụp mi để che đi sự tủi thân và phẫn nộ của cô ta.

Cô ta đã bị bị thương, mặt mũi toàn là máu như này rồi.

Bọn họ chẳng những không quan tâm, còn muốn cô ta không thể nào lăn lộn ở Kinh Đô ư?

Rốt cuộc có còn lương tâm không thế!

Người ta vẫn nói, thà phá một ngôi chùa còn hơn hủy một mối hôn nhân, vậy sao bọn họ cứ khăng khăng một mực muốn ép cô ta với Tô Tử Lâm phải ly hôn!

Nhưng làm ầm ĩ mọi chuyện tới bước này, cũng chẳng thể vãn hồi nữa rồi.....

Vệ Uyển hối hận, sớm biết vậy thì chẳng nên nghe ý kiến tồi của mẹ cô ta.

Gì mà nhà họ Tô sẽ cầu xin cô ta quay về, gì mà trẻ con không thể sống thiếu mẹ! Lẽ ra cô ta nên quỳ gối trước cửa nhà họ Tô vào cái ngày bị đuổi đi ấy, nên đóng cọc không chịu đi mới đúng!

Khi Vệ Uyển đang chìm đắm trong nỗi hối hận và không cam tâm, tiếng còi xe cảnh sát vang lên từ phía xa, mấy người cảnh sát xuống xe rồi lao thẳng về phía cô ta.

Họ lạnh lùng quát: “Không được cử động! Vệ Uyển, cô đã bị bắt!”

Vệ Uyển kinh ngạc không thôi. Cô ta bị bắt ư? Có nhầm lẫn không đấy, người bị đâm nứt đầu là cô ta mà!

“Sao lại bắt tôi?”

Đồng chí cảnh sát lạnh lùng đưa lệnh bắt giữ ra: “Vệ Uyển, cô bị tình nghi liên quan đến vụ án giết chết Lí Mai 6 năm trước, chứng cứ xác thực!”

Vệ Uyển kinh hãi.

Không thể nào!

Chuyện xảy ra sáu năm trước không có bằng chứng, hiện tại lại càng không thể tìm được chứng cứ.

Có phải họ đang gạt cô ta không?

Vệ Uyển bày ra bộ dạng kinh ngạc: “Lí Mai nào? Các anh đang nói gì thế? Tôi không quen ai là Lí Mai cả....”

Đồng chí cảnh sát cười lạnh: “Có một bàn tay người được giấu trong bức tượng ở quảng trường trung tâm của khu Thành Tây, bàn tay này nắm chặt một tờ giấy dầu. Sau khi phân tích kỹ thuật, chúng tôi đã tìm thấy dấu vân tay của cô trên tờ giấy dầu!”

Viên cảnh sát lấy ra một tài liệu khác: “Có một tờ tiền được bọc trong tờ giấy dầu. Sau khi chúng tôi điều tra số sê-ri trên tờ tiền, chúng tôi phát hiện ra rằng 20.000 nhân dân tệ đã được cô rút ra tại máy ATM của Ngân hàng X ở huyện Lâm từ sáu năm trước! Chứng cứ rõ ràng.!”

“ Dẫn đi!"

Lòng Vệ Uyển rét lạnh, không thể nào, tuyệt đối không thể!

Đã lâu như vậy rồi, sao còn có thể điều tra ra chứ!

Hơn nữa, thứ đồ kia được giấu kín trong bức tượng như vậy, làm thế nào phát hiện được?

Liếc thấy viên cảnh sát định còng tay mình, Vệ Uyển đang lo lắng không biết phải làm sao, chợt trong đầu cô ta lóe lên một ý tưởng!

Vệ Uyển trưng ra bản mặt kinh ngạc pha chút mù mờ, liên tiếp lùi về sau, khóc nói: “Rốt cuộc các người đang nói gì thế!”

“Tử Lâm, rốt cuộc có chuyện gì thế? Sao... sao em lại ở đây?”

“Sao em chẳng nhớ ra chuyện gì hết vậy, hu hu..... Tử Lâm, Tử Lâm em đau quá! Ôm em.....”

Người nhà họ Tô: “.....”

Mất trí ư?

Trông không giống nhỉ!

Túc Bảo hồ nghi nghiêng đầu, ngây thơ vô tội hỏi: “Cậu cả, mợ hai sao thế ạ? Đang giả ngốc phải không ạ?”

“Sao lại phải giả ngốc ạ? Vì con người thật của mợ vốn không đủ ngốc sao?”

Vệ Uyển: “....”

Cô ta cố đè nén nỗi tức giận trong lòng, ôm đầu run rẩy, khóc nói: “A.... đầu của tôi... tôi chẳng nhớ gì hết nữa... sao tôi lại ở đây, sao các người lại muốn bắt tôi...”

“Tôi không biết gì hết!”

Đồng chí cảnh sát: “.....”

Viên cảnh sát dẫn đầu lạnh lùng nói: “Chúng tôi đã gặp quá nhiều trường hợp hễ bị bắt là làm bộ mất trí như cô đây rồi! Cô đừng tưởng mất trí thì không cần chịu trách nhiệm pháp lý, dẫn đi!”

Hai viên cảnh sát tiến lên còng tay Vệ Uyển.

Vệ Uyển gào khóc: “Tử Lâm, Tử Lâm cứu em với! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao em lại ở đây, sao cảnh sát lại muốn bắt em!”

“Em không diễn kịch, em không biết gì thật mà!”

Cô ta khóc trong vô vọng và sợ hãi, những người không biết kỹ năng diễn xuất của cô ta còn tưởng cô ta mất trí nhớ thật.

Tiếc thay, diễn mấy cũng vô dụng.

Dù mất trí hay không, con người đều phải chịu trách nhiệm trước pháp luật về tội ác mà mình đã gây ra!

Đến khi bị áp giải vào xe cảnh sát, Vệ Uyển đã không thể kìm nén được nữa.

Cô ta hét lớn: “Tử Lâm, Tử Lâm, em sai rồi! Anh mau kêu cảnh sát thả em ra.....”

“Mẹ ơi, con xin mẹ, Hân Hân còn nhỏ, nó không thể thiếu con!”

Cạch một tiếng, viên cảnh sát dứt khoát đóng cửa xe, Vệ Uyển không từ bỏ hi vọng mà sáp lên cửa kính xe hét lớn.

Tiếc thay, mọi thứ không còn kịp nữa rồi.

Mua sát thủ đầu độc Tô Tử Lâm, tội cố ý giết người——

Ít nhất cũng phải ngồi tù mười năm!

Hơn nữa, Tô Tử Lâm đã nhắc tới việc khởi kiện ly hôn, tức là Vệ Uyển không còn chút quan hệ nào với nhà họ Tô, vào tù rồi sẽ chẳng còn ai tới cứu cô ta! Còn mẹ của cô ta? Bà ta không làm mọi thứ loạn hơn đã tốt lắm rồi, nào hy vọng được gì.

Vệ Uyển khóc, nước mắt rơi lã chã, tuyệt vọng đến cùng cực!

Cô ta không hiểu rốt cuộc sai sót ở chỗ nào, trước giờ vẫn luôn rất ổn mà, sao tự dưng lại bị phát hiện chứ?!

Ngoài xe.

Một viên cảnh sát đang lập biên bản, sau đó đưa tài liệu cho Tô Tử Lâm để lấy chữ ký.

Anh ta hỏi: “Sao Vệ Uyển lại bị thương sau đầu?”

Tô Nhất Trần thản nhiên đáp: “Hồi nãy xảy ra tranh chấp, Vệ Uyển đòi dẫn đứa nhỏ đi tự sát, tình huống cấp bách nên lão nhị nện vào đầu cô ta.”

Viên cảnh sát vừa ghi âm vừa gật đầu: " Dùng cái gì nện thế? Mọi người đừng căng thẳng, khi bắt tội phạm mà phát hiện họ bị thương thì chúng tôi đều phải ghi lại.”

Tô Nhất Trần gật đầu hiểu ý, nói: “Dùng cái xẻng cơm nện vào đầu!”

Viên cảnh sát: “Xẻng cơm nào?”

Tô Tử Lâm không nói một lời, nhặt xẻng cơm trên mặt đất, viên cảnh sát vừa trông thấy đã ngây người: “Anh chắc chứ?!”

Cái xẻng cơm nhỏ như này là đồ chơi của trẻ con ấy nhỉ?

Cái này mà nện cho người ta thành ra thế kia hả?

Tô Tử Lâm nói chắc như đinh đóng cột: “Tôi chắc chắn!”

Đồng chí cảnh sát: “....”

Cuối cùng, viên cảnh sát lập biên bản xong đã mang cái xẻng cơm rời đi.

Túc Bảo mím môi, ngây người dõi theo xe cảnh sát, hồi lâu không nói lời nào.

Ôi, cái xẻng cơm nhỏ của cô bé đã..... bị bắt ngồi tù rồi!
Chương 42: Sư phụ, có thể học thứ không bị ‘bắt’ không

Kỷ Trường bay bên cạnh, liếc cô bé một cái, nói: “Đi thôi, chỉ là một cái xẻng cơm mà thôi, dù người ta không mang đi cũng bẩn rồi!”

Túc Bảo mím môi, được thôi.....

Xẻng cơm nhỏ, xin lỗi nha.....

Cô bé không cố ý vứt bỏ xẻng cơm đâu.

Nhìn gương mặt nhỏ của Túc Bảo nhuốm vẻ ảm đạm, người nhà họ Tô còn tưởng cô bé buồn lắm.

Dù sao bắt người ngay trước mặt trẻ con cũng sẽ ảnh hưởng không tốt đến trẻ, hồi nãy Hân Hân đã được dắt qua một bên.

“Túc Bảo, không sao chứ?”

Bà cụ Tô đau lòng ôm lấy Túc Bảo.

Túc Bảo lắc đầu: “Không sao ạ..... cái cũ không đi, cái mới chẳng tới.”

Người nhà họ Tô: “???”

Tô Tử Lâm phì cười.

Không bao giờ có người mới nữa đâu, cả đời này anh ấy cũng không tìm người thứ hai.

Chuyện này cuối cùng cũng đi đến hồi kết, Tô Tử Lâm thở phào nhẹ nhõm, cảm nhận sự thoải mái chưa từng có.

“Đi nào Túc Bảo, cậu hai đưa con đi ăn.”

Mọi người đều không để ý thấy, cách đó không xa trong khu rừng nhỏ bóng cây khẽ lay động, một bóng đen uốn éo trên cỏ, khi gã ngước mắt lên, trên mặt đầy máu tươi...

Gã duỗi tay về phía nhà họ Tô rồi bắt bắt vài cái, mu bàn tay tím đen loang lổ những đường máu, giống như một em bé quỷ.

**

Đây là lần đầu nhà họ Tô cùng nhau đi cắm trại, ông cụ Tô không muốn chuyến đi bị phá hoại bởi Vệ Uyển.

“Túc Bảo muốn ăn gì? Cậu ba làm cho con.”

Tô Dĩnh Nhạc bưng một cái đĩa, đeo tạp dề, dịu dàng xoa đầu Túc Bảo.

Túc Bảo ngửi thấy mùi thịt nướng, ra sức nuốt nước miếng, khóe miệng còn ánh nước.

“Cái gì cũng được ạ? Thịt nướng cũng được sao?” Cô bé hỏi.

Tô Dĩnh Nhạc cười: “Đương nhiên là được!”

Bà cụ Tô mới nói chuyện với Tô Tử Lâm xong, đẩy xe lăn ra hỏi: “Ăn một xiên là đủ rồi nhỉ! Thịt nướng nóng, không thể ăn quá nhiều!”

Mặt Túc Bảo ỉu xìu: “Được thôi.....”

Cô bé liếc nhìn lò nướng bên cạnh như không nỡ rời xa.

Có cánh gà nướng, xúc xích nướng, tôm nướng tỏi.

Bò nướng, cừu nướng, chân gà nướng...

“Tạm biệt nha đùi gà nướng!”

Túc Bảo nói lời tạm biệt với đám đồ nướng.

“Tạm biệt, tôm nướng!”

“Tạm biệt, thịt nướng.”

Gương mặt nhỏ đáng thương quá chừng, thật khiến người ta vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.

Tô Dĩnh Nhạc nhẹ nhàng hỏi: “Mẹ, cho con bé ăn thêm chút đi, bị nóng trong còn thì còn có lão ba giúp mà.”

Tiểu Ngũ vừa nghe thấy hai chữ lão ba đã lắc đầu hót: “Lão ba, lão ba, cái mông nở hoa!”

Tô Ý Thâm đang đi về phía bờ sông lấy cần câu nghe vậy bỗng loạng choạng, trượt chân ngã phịch xuống bãi cỏ.

Mông sắp nở hoa thật rồi!

Ông cụ câm nín trừng mắt với con vẹt.

Con vẹt đập cánh: “Mau chạy mau chạy!”

Túc Bảo cười khúc khích, lập tức dẫn con vẹt chạy.

Ngày nắng ngày mưa đối với trẻ con mà nói, đơn giản như kéo rèm cửa ra và đóng rèm cửa lại vậy.

Trên bãi cỏ xanh màu ngọc bích, cục bột nhỏ Túc Bảo chạy phía trước, Tiểu Ngũ thì đuổi theo phía sau.

Tô Tử Chiến và Tô Tử Du ngồi xếp bằng trong lều đọc sách, trong khi Tô Tử Tích vẫn nằm dài trên đệm hơi nghịch điện thoại di động như một ông lớn.

Miệng cậu bé hét lớn: “Lên đi lên đi, đồ ngốc!”

Hân Hân thì lặng yên, không biết là khóc quá nhiều hay sợ hãi chuyện ban nãy mà ngủ thiếp đi trên đệm hơi.

Hình ảnh ấm áp đẹp đẽ làm người ta quên đi chuyện không vui vừa rồi.

Lúc này, Tuyết Nhi đã đến.

“Túc Bảo, cho em bánh ga tô dâu tây nè!” Gương mặt Tuyết Nhi vô cùng ngoan ngoãn.

“Chính tay mẹ chị làm đấy! Ngon lắm, ngon hơn ở ngoài làm nha!”

Chuyện ban nãy nhà Tuyết Nhi cũng đã trông thấy, mẹ Tuyết Nhi kêu cô bé mang bánh đi tặng rồi tiện nghe ngóng thêm.

Tuyết Nhi cười vô cùng ngọt ngào, trên đời này không có người nào mà cô bé không thể thu phục.

Nhất là, cô bé còn đem theo bánh gato dâu tây mà chẳng đứa trẻ nào cưỡng lại được.

Nhưng Túc Bảo lại quay đầu: “Em không cần.”

Tuyết Nhi lập tức cảm thấy Túc Bảo rất bất lịch sự, không thèm cho cô bé bậc thang bước xuống.

Tuyết Nhi không khỏi cắn môi, tủi thân nói: “Túc Bảo, có phải em không thích chị không?”

Túc Bảo nghiêm túc nhìn Tuyết Nhi rồi gật đầu như bổ củi: “Đúng nha!”

Chẳng phải lần trước cô bé đã nói rồi sao?

Sao Tuyết Nhi còn không nhớ nhỉ!

Tuyết Nhi chưa từng bị người ta từ chối thẳng thừng như này. Lập tức hai mắt ngân ngấn nước như bị Túc Bảo bắt nạt.

Túc Bảo mím môi, lập tức co giò chạy mất!

Tuyết Nhi không có cơ hội phát huy năng lực, tiếng khóc còn nghẹn trong cổ họng chưa bật ra, chỉ cảm thấy cực kỳ tức giận.

**

Túc Bảo chạy đến bên Bà cụ Tô, tay chân dang rộng hình chữ đại rồi nằm ra cỏ.

Bà cụ Tô cười: “Túc Bảo, đừng nằm dưới đất kẻo lạnh!”

Sau đó, bà cụ kêu người mang đệm hơi tới, Túc Bảo như con sâu ưỡn mông nhỏ ra rồi bò lên.

Bà cụ Tô nói: “Ngồi đó đừng đi đâu nhé, bà ngoại đi lấy đồ ăn cho con.”

Có một loại đói, gọi là bà ngoại cảm thấy cháu gái đói rồi.

Bà cụ Tô nghĩ Túc Bảo chạy hồi lâu như vậy chắc hẳn đói rồi, nên đi lấy đồ ăn cho cô bé.

Cuối cùng thì Kỷ Trường cũng chộp được cơ hội, bay đến bên cạnh: “Cặp sách nhỏ, học bài thôi!”

Vừa nghe vậy Túc Bảo vội che tai lại, sư phụ lắm lời thật, cứ rảnh ra là bắt cô bé học bài.

Toàn nói những thứ bé không hiểu, sư phụ gọi đó là “Lý thuyết cơ bản”.

Đôi tai nhỏ bị che vẫn nghe rõ tiếng Kỷ Trường lẩm bẩm: “Hôm nay sư phụ dạy con Huyền môn võ thuật. ”

“Huyền môn võ thuật, cụ thể là Sơn, y, mệnh, bốc , tướng.”

"Sơn là nói vào núi tu luyện Đạo giáo, luyện đan, bùa chú, bí thuật... an bài binh mã... cảnh giới không dễ đạt tới..."

"Y thuật rất dễ hiểu. Y học cổ truyền Trung Quốc, Tử vi đấu số, bà đồng ... tất cả đều thuộc phạm trù y học."

Tiểu Túc Bảo lập tức dóng tai lên nghe: “Bà đồng? Vậy Túc Bảo còn phải học khiêu đại thần không? ”

Kỷ Trường: “....”

“Con học từ đâu, sao lại biết khiêu đại thần? ”

Túc Bảo vội khoát tay: “Túc Bảo không muốn học! Sẽ bị người ta bắt đi đấy!”

Khi trước cùng ba đi ra ngoài, cô bé từng thấy một người điên, người đó nói mình là phù thủy, đang khiêu đại thần cầu mưa.

Động tác của bà ta hệt như bị chuột rút, cuối cùng bị bắt đi rồi.

Kỷ Trường nghe mà câm nín: “Họ nhảy như vậy quả thực rất dễ bị bắt đi, nhưng bí thuật cao cấp thì chỉ cần khẽ động ngón tay đơn giản....”

“Thôi cái này sẽ giải thích khi học, tiếp theo.”

Túc Bảo: “....?”

Cái đầu nhỏ của cô bé tràn ngập dấu hỏi chấm.

Kỷ Trường nói tiếp: “Con chỉ cần biết học tốt sẽ chữa khỏi bệnh cho bà ngoại con là được rồi!”

Túc Bảo lập tức bò dậy khỏi bãi cỏ, ngồi ngay ngắn như một học sinh ngoan.

Cứu bà ngoại.

Mẹ Túc Bảo nói phải chăm sóc bà ngoại thật tốt.

Vì vậy, cô bé muốn học cái này để cứu bà ngoại.

Thế nên, tiểu Túc Bảo bắt đầu làm một em bé ngoan nghiêm túc nghe giảng.

Kỷ Trường cong môi, nhóc con, ta còn không trị được con chắc?

“Mệnh, tức là mệnh học, bát tự, tinh tú, đoán mệnh. Bốc, tức là Lục Hào, kỳ môn, giải mộng.”

Túc Bảo giơ tay: “Đoán mệnh giải mộng ạ? Túc Bảo biết nha, cái này cũng bị bắt___ Quản lý thành phố bắt.”

Cũng chính lần ra ngoài với ba của Túc Bảo khi trước, một chú bị mù nói muốn đoán mệnh cho cô bé. Kết quả, chú quản lý thành phố đến, chú mù chạy nhanh như gió!

Gương mặt nhỏ của cô bé hiện vẻ rối rắm: “Sư phụ, có thể học thứ mà không bị ai bắt không?”

Kỷ Trường: “...”

Rốt cuộc Lâm Phong đưa cô bé đi tới chỗ nào vậy? Toàn mấy nơi vớ vẩn.

“Túc Bảo, rốt cuộc con với người cha được cho không kia đi tới nơi nào thế hả? ”

Túc Bảo nghiêng đầu: “Con không rõ, ba nói phải đi mua thuốc lá, dặn con đứng tại chỗ chờ ba.”

“Túc Bảo đợi mãi, đợi mãi mà ba không quay lại, trời tối mới có chú cảnh sát đưa con về nhà."

Kỷ Trường: “....”

Nét thờ ơ trên gương mặt hắn bỗng chốc vơi đi.

Hiểu rồi, đâu phải Lâm Phong muốn đưa cô bé ra ngoài chơi, rõ là muốn bỏ rơi Túc Bảo mà.
Chương 43: Thứ sư phụ dạy đều không đàng hoàng

Kỷ Trường cười lạnh, nghẹn họng hỏi: “Con ở đấy chờ thật hả?”

Túc Bảo gật đầu: “Dạ.”

Cô bé đứng yên trên nền gạch vuông, rất ngoan ngoãn, không hề chạy nhảy lung tung.

Nhưng cuối cùng ba vẫn quên mất cô bé.

Nói tới đây, gương mặt nhỏ của Túc Bảo vơi bớt ý cười, nhỏ giọng hỏi: “Ba con muốn bỏ con đi phải không?”

Thực ra cô bé biết, giây phút ba bước đi mà chẳng thèm ngoảnh đầu lại ấy, cô bé đã biết mình bị bỏ rơi rồi.

Ba không cần cô bé nữa.

Túc Bảo đứng yên tại chỗ rất lâu, xung quanh bao người qua lại mà bé chẳng biết đi đâu.

Kỷ Trường nhất thời câm nín.

Hừ.... thật là một đứa trẻ ngốc.

“Sau này người khác không cần con thì con cũng khỏi cần họ luôn, biết chưa? Nhớ rõ nhé cặp sách nhỏ, người bỏ rơi con không bao giờ đáng để con tha thứ, anh ta cũng không đáng để con đau lòng. ”

Túc Bảo nửa hiểu nửa không, khẽ gật đầu rồi nở nụ cười.

Gương mặt trẻ con hệt như bầu trời tháng sáu, nói đổi sắc là đổi liền.

Hoặc là, bây giờ Túc Bảo đã kiên cường hơn trước, có ông bà ngoại và tám người cậu thương yêu, nên không bận tâm tới nỗi đau khi trước nữa.

“Sư phụ, người dạy con trung y nha! Con biết học trung y sẽ không bị bắt, còn có thể lên tivi!”

Kỷ Trường không khỏi che mặt, có thể đừng mở miệng ra lại nhắc tới việc bị bắt được không hả?

“Lên ti vi gì?” Hắn hỏi vu vơ.

Túc Bảo lập tức bắt chước quảng cáo trên TV và nói lại: "Sau khi cân nhắc cẩn thận, tôi đã đưa ra quyết định đi ngược với lời dặn của tổ tiên mình, tặng miễn phí phương thuốc bí mật do tổ tiên truyền lại..."

“Tôi là hậu bối, tức cháu chắt của một thần y nổi tiếng, tôi có một phương thuốc bí mật được tổ tiên truyền lại, có thể chữa khỏi mọi bệnh tật. ”

“ Thuốc của tôi chữa được nhức đầu, đau răng, đau thắt lưng, đau chân, trẻ em ăn không tiêu, tiêu chảy, bỏ ăn, người già ho đờm, ho khò khè, người trẻ thận hư, bệnh gì cũng dùng được. ”

Kỷ Trường: “...”

Túc Bảo hỏi: “Lợi hại lắm phải không? Trên ti vi đều quảng cáo vậy đó! À đúng rồi sư phụ, ‘không cương’ là sao ạ?”

Khóe môi Kỷ Trường khẽ giật, trả lời lấp liếm: “Tức là trong lúc cần nâng lên lại không nâng được.”

Túc Bảo bừng tỉnh ngộ.

Cô bé hiểu rồi, chính là nhắc tới các vận động viên không thể nhấc khối sắt lớn trong thế vận hội Olympic từng phát trên TV!

“Vậy thuốc đó lợi hại ghê!” Mặt Túc Bảo đầy vẻ mong chờ

Lúc này không chỉ có khóe môi giật, mí mắt Kỷ Trường cũng giật lia lịa.

Con có hiểu cái gì đâu mà mong với chờ.

Hắn nghẹn họng nói: “Lợi hại cái quỷ gì, con có biết đám người đó đều bị bắt rồi không?”

Túc Bảo sửng sốt.

Ôi? Học cái này cũng bị bắt ư? Sao thứ gì sư phụ dạy cũng không đàng hoàng thế, học gì bắt nấy.

Nhưng vì bà ngoại.... bất cứ giá nào cô bé cũng phải học.

Nhìn biểu cảm trên gương mặt non nớt của Túc Bảo, không cần suy đoán Kỷ Trường cũng biết Túc Bảo đang nghĩ gì.

Hắn từ bỏ việc giải thích.

"Y học Trung Quốc là y học cổ truyền của Vương quốc rồng chúng ta ..." Kỷ Trường tiếp tục dạy.

Thấy Túc Bảo nghiêm túc nghe, Kỷ Trường say sưa giảng giải hồi lâu.

Kết quả vừa ngoảnh đầu lại thì Túc Bảo đã ngủ rồi.

“Khò khò...”

Kỷ Trường: “...”

Nãy giờ hắn dạy cho cô học trò tên là cô quạnh.

Bà cụ Tô ngồi cách Túc Bảo một đoạn không xa, vui vẻ ngắm cảnh, thi thoảng lại nhìn Túc Bảo.

Chỉ thấy cục bột nhỏ thì thầm với Tiểu Ngũ nửa ngày trời, sau đó ngủ thiếp đi rồi.

Trái tim bà mềm nhũn, kêu người qua ôm Túc Bảo về lều trại.

Tô Ý Thâm rón rén tới gần, không tin được hỏi: “Ngủ rồi sao?”

Cô nhóc này cũng thú vị ghê, hồi nãy còn hót líu lo mà chớp mắt đã ngủ rồi.

Bà cụ Tô cười nói: “Chắc ban nãy chạy tới chạy lui mệt quá!”

Ở một bên khác.

Hân Hân đang cùng ba Tô Tử Lâm nướng thịt.

Cô bé nhìn đăm đăm vào đồ ăn ngon hồi lâu, Tô Tử Tích vừa chơi game xong ngẩng đầu nhìn, cười nhạo: “Vẫn ăn, anh chơi được năm ván rồi mà em vẫn còn ăn.”

Hân Hân hừ một tiếng: “Kệ em!”

Đồ nướng vừa chín, Hân Hân lập tức lấy về phía cô bé.

Tô Tử Lâm chau mày: “Đừng ăn nhiều quá con.”

Hân Hân nghiêng đầu: “Không chịu đâu!”

Vừa nghiêng đầu đã liếc thấy Tô Ý Thâm đang ôm Túc Bảo đi tới.

Hân Hân chợt thấy không vui, chẳng nói chẳng rằng mà nhìn đồ nướng. Mỗi loại đồ nướng, cô bé đều phải lấy hai xiên trước tiên.

Túc Bảo không rõ mình đã ngủ bao lâu.

Lúc mơ màng tỉnh dậy, mặt trời đã lặn đằng tây.

Chợt một xiên thịt hiện ra trước mặt.

Hân Hân nói: “Cho em!”

Túc Bảo ngạc nhiên ngẩng đầu rồi vui vẻ nhận.

“Cảm ơn chị Hân Hân.” Cô bé nói không rõ tiếng.

Hân Hân chau mày: “Chị không cố ý lấy riêng cho em đâu, chỉ vì ăn không hết được nhiều như vậy thôi, hiểu chưa!”

Túc Bảo gật đầu: “Ưm.”

Hân Hân nói xong chạy đi luôn, nếu nhìn kỹ sẽ thấy vẻ mặt không vui của cô bé khi trước đã chuyển thành vui vẻ.

Phía xa bãi cỏ.

Tuyết Nhi đang cầm một bảng vẽ và vẽ tranh.

Cô bé đã vẽ gần một ngày rồi.

Tuyết Nhi ghen ghét nhìn Hân Hân và Túc Bảo đang ăn thịt xiên đằng xa.

Cùng là trẻ con, sao tụi nó có thể chơi đùa vui vẻ đến vậy.

Chẳng có chút cầu tiến gì.

Mẹ của Tuyết Nhi bưng một cái khay, trên khay là một cái nồi đã nguội.

Cô ta nói: “Tuyết Nhi, theo mẹ đi tặng đồ.”

Tuyết Nhi lập tức đặt bút xuống, trưng ra bản mặt ngoan ngoãn: “Được ạ!”

Thấy sắp đến gần nơi nhà họ Tô đang chơi, Tuyết Nhi vờ hồn nhiên hỏi: “Mẹ ơi đây là gì ạ?”

Mẹ của Tuyết Nhi nói: “Chè sâm bổ lượng.”

Tuyết Nhi trợn tròn đôi mắt, khó hiểu hỏi: “Là thứ ăn một chút đã thấy rất mát phải không?”

Mẹ Tuyết Nhi cười, chỉ cảm thấy con gái mình thật hồn nhiên đáng yêu.

Tô Tử Tích chẳng thèm ngẩng đầu, phì cười một tiếng: “Làm bộ cái gì chứ, mắc ói!”

Giọng không lớn nhưng Tuyết Nhi nghe thấy rồi.

Cô bé chợt thấy hơi khó coi....

Cô bé.... còn lâu mới phải vờ vịt....

“Mẹ ơi....”

Mẹ Tuyết Nhi không để ý tới cô bé mà niềm nở nói với nhà họ Tô: “Chào ông cụ Tô! Tôi vừa làm xong món chè sâm bổ lượng, nồi nấu chè được ngâm nước mát hồi lâu, nhiệt độ vừa phải, mời mọi người ăn một chút!”

Ông cụ Tô nói giọng nhàn nhạt: “Cảm ơn, nhưng chúng tôi đều không thích ngọt!”

Mẹ Tuyết Nhi cười nói: “Tôi vừa thấy bọn trẻ ăn rất nhiều đồ nướng, buổi tối có thể sẽ ho, nên ăn chút chè.”

Nói rồi nhìn Tuyết Nhi: “Tuyết Nhi, lấy cho em Hân Hân và Túc Bảo một chút đi.”

Tuyết Nhi dứt khoát dạ một tiếng rồi dùng thìa và bát múc hai bát chè, nói như chị cả: "Nào, em gái Túc Bảo và Hân Hân, để chị lấy cho hai em.”

Muốn bao nhiêu hiểu chuyện liền có bấy nhiêu hiểu chuyện.

Bà cụ Tô nhìn mà không khỏi trợn trắng mắt.

Đúng là mẹ mưu hèn kế bẩn sinh ra con tâm cơ.

“Lam phu nhân, xin nhận lòng tốt của cô, lão tam nhà tôi cũng làm đồ tráng miệng và trà nên không phiền cô nữa.”

Lam phu nhân chẳng hề thấy ngượng, cười nói: “Không sao không sao, đồ cũng mang qua đây rồi, tôi cứ để đây, mọi người muốn ăn khi nào thì ăn!”

Trong lúc người lớn nói chuyện, Tuyết Nhi mang chè tới trước mặt Túc Bảo đang gặm thịt nướng.

“Cho em nè Túc Bảo!”

Tuyết Nhi cười ngọt ngào, Túc Bảo dừng ăn, lắc đầu nói: “Em không cần!”

Dứt lời, Túc Bảo lấy một tờ giấy ăn lau miệng, chuẩn bị chạy về phía Bà cụ Tô.

Kết quả Tuyết Nhi lại ai ui một tiếng rồi ngã xuống đất, bát chè trong tay cô bé đổ hết lên người.

Túc Bảo tức thì ngẩn người.

Mọi người nghe thấy tiếng động chạy tới.

Hốc mắt Tuyết Nhi đỏ hoe, ấm ức nói: “Em gái Túc Bảo, sao em lại đẩy chị....”

Túc Bảo: “....”
Chương 44: Túc Bảo dạy cách làm người

Túc Bảo mím môi nhìn Tuyết Nhi.

Mặc dù Tuyết Nhi và mẹ kế lớn lên không hề giống nhau nhưng vẻ mặt hiện tại của đối phương lại giống y như đúc gương mặt Túc Bảo không thể quen thuộc hơn…

Mỗi lần mẹ kế bày ra dáng vẻ này, sau đó bố đều đi tới mắng cô bé.

Rõ ràng cô bé chẳng làm gì hết!

Túc Bảo nói thẳng: “Em không có đẩy chị, là chị tự té mà.”

Tuyết Nhi cắn môi, đau lòng dụi mắt đến ửng đỏ, thút thít: “Dạ… dạ, Túc Bảo không cố ý, là lỗi của con…”

Túc Bảo mím môi.

Đổi lại đứa trẻ khác, rơi vào tình huống này sẽ ngơ ngác, không rõ chuyện gì đang xảy ra.

Thế nhưng Túc Bảo đã quá quen rồi…

Cô bé nhìn bà cụ Tô, nói: “Bà ngoại, Túc Bảo thật sự không có đẩy, vừa rồi con ăn thịt nướng xong thì đứng lên, sau đó chị Tuyết Nhi bỗng nhiên té ngã.”

Bà cụ Tô ôm Túc Bảo vào lòng, nói chắc nịch: “Không sao, bà ngoại tin Túc Bảo không đẩy người khác, có thể là người ta không phân biệt được cố ý hay vô ý thôi!”

Nói xong, bà cụ còn lơ đãng liếc Tuyết Nhi.

Túc Bảo chớp mắt, đăm chiêu như có điều suy nghĩ.

Mẹ Tuyết Nhi lúng túng nói: “Trẻ con cãi nhau ầm ĩ ấy mà, do cháu sơ ý…”

Cô ta cố ý vịn cớ trẻ con đùa giỡn để qua mặt nhưng người nhà họ Tô đâu có bị mù.

Bà cụ Tô lạnh lùng nói: “Vậy nên? Cô muốn bày tỏ cái gì? Muốn Túc Bảo nhà chúng tôi xin lỗi các người phỏng?”

“Hay là muốn chúng tôi hiểu lầm Túc Bảo, cho rằng con bé xấu tính xấu nết, sau đó cảm thấy Tuyết Nhi rất tốt? Chỉ có kẻ ngu xuẩn mới tự cho mình là đúng thôi cô ạ!”

Bọn họ bỏ mặc nhóc con nhà mình, đi che chở đứa trẻ khác rồi còn quay ngược lại chỉ trích Túc Bảo?

Phải nói là bà cụ Tô không hề khách sáo một chút nào!

Sắc mặt mẹ Tuyết Nhi lúc trắng lúc đỏ… Vậy còn chưa xong, những người nhà họ Tô khác bắt đầu lên tiếng.

Tô Nhất Trần lạnh lùng nói: “Người hại Túc Bảo lần trước vẫn còn trong tù đấy.”

Ông cụ Tô xụ mặt: “Nuôi con mà không dạy là lỗi của cha mẹ, bây giờ không lo uốn nắn con trẻ, sau lớn lên đừng có mà hối hận!”

Tô Ý Thâm sâu kín nói: “Mấy người đang nghĩ gì thế? Chơi trò hề này không ngại mất mặt à?”

Nhà họ Tô đông con, mỗi người nhổ một ngụm nước bọt cũng đủ dìm chết người rồi.

Mẹ Tuyết Nhi nghe mà không nhịn nổi, sắc mặt đỏ thấu.

Người nhà họ Tô này cũng cậy thế hiếp người quá rồi đấy?

Cô ta thừa nhận Tuyết Nhi muốn biểu hiện, muốn được người khác thích nên mới làm vậy, kết quả không cẩn thận mắc lỗi mà thôi.

Nhưng con bé còn nhỏ, điểm xuất phát cũng đâu có sai, bọn họ cắn mãi không chịu buông tha như vậy xem mà được à!

Mẹ Tuyết Nhi nở nụ cười cứng nhắc: “Xin lỗi bà cụ Tô! Xin lỗi tổng giám đốc Tô… Xin mọi người bớt giận, xin bớt giận…”

Tuyết Nhi bên cạnh cũng khóc òa lên, nước mắt rơi tí tách: “Hu hu hu, con sai rồi… Mặc kệ thế nào cũng là lỗi của Tuyết Nhi, bà ngoại Tô, bà đừng tức giận mà.”

Cô bé chỉ khóc thút thít không dám lớn tiếng, vẫn còn hiểu chuyện lên tiếng xin lỗi.

Thoạt nhìn vô cùng đáng thương, khiến người khác nhìn mà không nỡ trách mắng nặng lời.

Tuy nhiên trong lòng một nhà họ Tô lại không thoải mái!

Mặc kệ thế nào là sao?

Đã xin lỗi còn muốn nói kháy Túc Bảo mới chịu?

Ngay lúc này, Túc Bảo bỗng bưng một bát chè sâm bổ lượng tới, cẩn thận đi về phía Tuyết Nhi.

Sắc mặt người nhà họ Tô vô cùng phức tạp, mọi người đều cho rằng Túc Bảo hiền lành tốt bụng, muốn hòa giải với Tuyết Nhi.

Bà Lam nghĩ tìm được bậc thang bước xuống, vội vàng nói: “Ai, Túc Bảo không cần…”

Tuyết Nhi cũng lau nước mắt, rộng lượng nói: “Không sao, em Túc Bảo…”

Lời còn chưa dứt.

Chén chè sâm bổ lượng trong tay Túc Bảo đã bay về phía Tuyết Nhi.

Sợi dây đỏ trên cổ tay bé lóe lên một tia sáng đỏ khó thấy, nước chè sâm văng tung tóe ra ngoài, tạt hết lên mặt Tuyết Nhi…

Tuyết Nhi im bặt!

Túc Bảo hiểu biết nói: “A, đây mới là cố ý nè! Vừa rồi của chị là không cẩn thận ó.”

“Bây giờ chị đã phân biệt được cố ý và không cẩn thận chưa ạ?”

Hóa ra bé nghe hiểu những lời bà cụ Tô vừa nói nên mới tự mình giải thích.

Sư phụ thường nói, lý thuyết phải đi kèm với thực hành mới khiến học trò nhớ kỹ!

Mấy người Tuyết Nhi đều ngẩn tò te!

Vừa rồi lúc cô bé tự đổ bát chè lên người chỉ hất lên tà váy nên không có cảm giác gì, bây giờ quần áo trước ngực đều ướt đẫm, chưa có ai đối xử với cô bé như vậy hết!

Tuyết Nhi mất khống chế hét lên: “Sao em lại làm thế!”

Túc Bảo bưng bát, vô tội chớp mắt: “Em đang dạy cho chị mà!”

Người nhà họ Tô đều ngơ ngác.

Vẻ mặt bé cưng vô cùng thành thật, hai mắt to tròn trong suốt phản chiếu bóng dáng của mọi người, rõ ràng bé chỉ đang giải thích cho Tuyết Nhi thế nào là “cố ý” với “không cố ý” mà thôi.

Bọn họ trợn tròn mắt, mặc dù… Nhưng…

Không thể không nói, làm tốt lắm!

Bà cụ Tô mỉm cười, đứa bé này thông minh lắm, muốn làm gì thì làm cái đó!

Không bị ràng buộc!

Thiên kim nhà họ Tô nên như vậy!

Mẹ Tuyết Nhi vội vàng lau mặt và váy cho cô bé, Tuyết Nhi ấm ức, òa khóc!

Vừa khóc vừa chỉ trích: “Sao em lại làm như vậy chứ, cho dù em muốn dạy chị cũng không thể làm như thế được.. Hu hu hu!”

Túc Bảo thấy lần này cô bé khóc thật, còn khóc rất đau lòng, đành lên tiếng: “Em xin lỗi.”

Nhưng bé vẫn cảm thấy mình không hề sai.

Tin rằng sau này chị Tuyết Nhi sẽ phân biệt được thế nào là cố ý, thế nào là không cẩn thận.

Túc Bảo đã xin lỗi rồi, ngược lại mẹ Tuyết Nhi nuốt xuống lời chỉ trích đã dâng đến tận họng.

Cô ta nén giận trong lòng, bên ngoài vẫn tươi cười, vừa vỗ lưng Tuyết Nhi vừa nói: “Không sao, không sao, trẻ con đùa giỡn ấy mà, hôm nay đánh nhau, ngày may vẫn là bạn tốt đúng không nè?”

Túc Bảo do dự một lát: “Dạ không, ngày mai con vẫn không muốn làm bạn với chị ấy.”

Mẹ Tuyết Nhi: “...”

Cô ta ấp úng: “Xin lỗi, thật xin lỗi, cháu xin phép dẫn Tuyết Nhi đi thay quần áo trước nhé ạ.”

Nói rồi vội vã dẫn Tuyết Nhi rời đi, lúc đến xinh đẹp tao nhã cỡ nào thì bây giờ nhếch nhác thảm hại bấy nhiêu.

Tuyết Nhi siết chặt nắm tay, cô bé chưa hề thất bại lại liên tục mất mặt dưới tay Túc Bảo, chỉ thấy càng ngày càng chán ghét con nhóc kia…

Túc Bảo dõi theo bóng lưng mẹ con Tuyết Nhi một lúc rồi quay sang nhìn bà cụ Tô, nói: “Bà ngoại, con thật sự không muốn làm bạn với Tuyết Nhi.”

Cục bột nhỏ không rõ bé làm vậy tốt hay không tốt, có mang lại rắc rối cho bà ngoại hay không…

Bà cụ Tô kéo tay Túc Bảo khen ngợi: “Con không muốn kết bạn thì không kết, chúng ta không cần oan ức bản thân chiều theo ý của người khác, hôm nay Túc Bảo làm rất tốt!”

Hai mắt Túc Bảo lập tức sáng bừng, bé vô cùng vui vẻ, ôm lấy bà ngoại Tô hôn cái chóc.

Giọng nói mềm mại của cục bột nhỏ vang lên: “Con cảm ơn bà ngoại ạ!”

Trái tim bà cụ Tô mềm nhũn, nhìn cục bột nhỏ thế nào cũng thấy chưa thương bé con đủ.

“Đi, bà ngoại dẫn con đi hái mâm xôi!” Cả bà cụ lẫn bé con đều vô cùng vui vẻ.

Thấy cảnh này, người nhà họ Tô yên tâm.

Sau khi Tô Cẩm Ngọc lạc đường, bà cụ Tô ăn không ngon ngủ không yên, rầu rĩ uất ức khiến sức khỏe sụt giảm nghiêm trọng.

Từ khi Túc Bảo đến đây, sắc mặt bà cụ mới có một chút sức sống.

Túc Bảo đi theo sau bà cụ Tô về phía rừng cây, tò mò hỏi: “Bà ngoại ơi, mâm xôi là gì ạ?”

Bà cụ Tô cười hớn hở: “Là một loại quả dại, bà ngoại thường ăn khi còn bé ở nông thôn, ngọt lắm.”

Túc Bảo vừa nghe ngọt lắm, ánh mắt lập tức sáng bừng.

“Mau mau, bà ngoại ơi, mình đi mau!”

Cục bột nhỏ kéo tay bà cụ, bỗng nhận ra làm vậy không đúng, thế là bé lon ton chạy ra sau, giúp bà ngoại đẩy xe lăn.

Bà cụ Tô không nhịn được bật cười.

Đáng tiếc hai chân bà cụ không thể đứng dậy nổi, nếu không dẫn theo Túc Bảo chạy trên đồng cỏ vui vẻ biết bao…

Túc Bảo nhanh chóng đẩy bà cụ Tô đến bìa rừng.

“Bà ngoại ơi, mâm xôi ở đâu ạ?” Túc Bảo dáo dác ngó nghiêng xung quanh.

Bà cụ Tô chỉ lùm cây trước mặt: “Mâm xôi đang chơi trốn tìm trong lùm cây đó, chúng ta mau tìm xem!”

Đột nhiên, Tiểu Ngũ đang bay phía trước bất ngờ quay đầu lao thẳng vào lồng ngực Túc Bảo!

“Có quỷ nhỏ! Có quỷ nhỏ!”

Nó kêu két két, hoảng loạn đập cánh.

Mặt trời đã khuất bóng sau đỉnh núi, nhiệt độ bên hồ đã bắt đầu giảm xuống, trở nên hơi lạnh lẽo…

Bà cụ Tô không rõ tình hình, trong lòng không nhịn được lo lắng.
Chương 45: Túc Bảo cõng về một tên “quỷ nhỏ”

Bà cụ Tô quyết đoán nói: “Túc Bảo, mình về thôi.”

Túc Bảo nghe có quỷ nhưng không hề sợ, quỷ tốt lắm, sư phụ bé thích quỷ nhất đấy.

Nhìn Kỷ Trường bay về phía trước, Túc Bảo nhanh chân đuổi theo, còn nói: “Bà ngoại ngoan nhé, cứ ở đây chờ Túc Bảo là được ạ!”

Bà cụ Tô nghe xong vô cùng khó hiểu, vậy cũng được à?

“Túc Bảo!” Bà cụ suốt ruột đuổi theo, rút điện thoại gọi cho Tô Nhất Trần.

Túc Bảo lướt qua bìa rừng, cảm giác sắc trời đen kịt hẳn đi.

Vừa nãy bà cụ Tô còn thấy Túc Bảo đang đứng trước mặt mình, chớp mắt đã không thấy tăm hơi đâu.

Rừng cây trong rỗng chỉ còn lại một mình bà cụ, một con chim không biết tên kêu két két bay ngang qua, dọa bà cụ Tô sợ suýt khóc.

“Túc Bảo! Túc Bảo!” Bà cụ hô lớn.

Đột nhiên lùm cây vang lên xào xạc, bà cụ hãi hùng nhìn lại, chỉ thấy Túc Bảo hây da hây da cõng một tên “quỷ nhỏ” đi ra.

Khắp người quỷ nhỏ đều là máu me, tóc tai ướt đẫm che kín gương mặt.

Cũng do Túc Bảo cõng nhẹ tênh nên bà cụ Tô cứ cảm giác tên “quỷ nhỏ” kia như bay tà tà sau lưng bé… Trong đầu bà cụ bỗng hiện lên ba từ “quỷ bám thân”.

“Túc Bảo…” Bà cụ Tô ôm ngực, run rẩy lên tiếng.

Túc Bảo mờ mịt ngẩng đầu lên, lúc này bé mới phát hiện bà ngoại đi theo mình, còn đang trong tình trạng hãi hùng khiếp vía.

Bé lập tức ném “quỷ nhỏ” sau lưng đi cái phịch, đầu đối phương đập xuống đất, rên lên một tiếng nho nhỏ…

Túc Bảo mặc kệ, chạy tới ôm chầm lấy bà cụ Tô.

Bà cụ Tô vốn cho rằng bé con sợ hãi, đang định an ủi thì nghe thấy giọng nói thơm mùi sữa của cục bột nhỏ: “Phù… Phù… Bà ngoại ngoan, bà đừng sợ, đừng sợ! Túc Bảo ở đây nè!”

Bà cụ Tô: “...”

Bà cụ đang bình thường, được Túc Bảo dỗ dành như vậy, viền mắt bỗng đỏ ửng.

“Túc Bảo đừng bỏ bà ngoại lại nhé!” Bà cụ ôm bé con vào lòng, nghẹn ngào nói.

Hức hức, bà cụ thật sự rất sợ hãi, sợ Túc Bảo sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào đó.

Túc Bảo cũng rất tự trách, bé vỗ về bà cụ Tô: “Là Túc Bảo không tốt! Xin lỗi bà ngoại…”

Bé đã hứa với mẹ sẽ chăm sóc bà ngoại thật tốt rồi, thế mà vừa nãy lại bỏ rơi bà ngoại một mình.

Hu hu, Túc Bảo đúng là đứa trẻ hư không chịu trách nhiệm.

Tô Nhất Trần vội vàng chạy tới nơi, thấy hai người một già trẻ một già ôm nhau khóc nức nở: “...”

“Xảy ra chuyện gì?” Anh vội vàng tiến lên, đột nhiên phát hiện “quỷ nhỏ” cách đó không xa, ngay lập tức che chắn trước mặt hai bà cháu.

Những người nhà họ Tô khác cũng đuổi tới sau đó.

Tiểu Ngũ đứng trên nhánh cây không xa, vừa vỗ cánh vừa cạc cạc: “Yo yo, có quỷ nhỏ, có quỷ nhỏ! Thật náo nhiệt!”

Tô Nhất Trần: “...”

Anh híp mắt, tiến lên, dùng mũi chân khều tên quỷ nhỏ trên mặt đất một cái, lật ngược lại thì thấy làm gì có ma quỷ nào ở đây, là một đứa bé.

“Là một bé trai.” Tô Nhất Trần nói: “Đừng sợ!”

Bà cụ Tô nắm tay Túc Bảo: “Bé trai? Đã chết rồi ư?”

Túc Bảo lắc đầu: “Chưa chết ạ.”

Vừa rồi bé còn cho rằng có quỷ thật chứ, kết quả chạy tới nơi thì phát hiện là một anh trai nhỏ.

Sư phụ nói, làm phúc cứu một mạng người còn hơn bảy thịch thịch, thế là bé cõng anh trai nhỏ ra, không ngờ lại dọa sợ bà ngoại.

Tô Nhất Trần ngồi xổm, dò mạch đập của bé trai: “Đúng là chưa chết thật.”

Tô Nhạc Phi nhíu mày: “Sao trong rừng cây lại có một đứa trẻ được nhỉ?”

Mấy người anh em nhà họ Tô quan sát đứa trẻ trên đất, dù sao cũng chưa chết, vẫn nên cứu sống người trước đã.

Tô Ý Thâm đi kiểm tra hô hấp và mạch đập của cậu bé, Tô Nhạc Phi thì đi gọi 110 và 120.

Kỷ Trường bay lơ là bên cạnh, cực kỳ vui vẻ.

“Xem, sáng nay ta mới dạy con y thuật, giờ được thực hành luôn rồi này.” Hắn nói: “Ba hồn bảy vía, thiếu mất một hồn, căn bệnh rất kinh điển! Đợi lát nữa sư phụ dạy con làm sao để cứu thằng nhóc này.”

Túc Bảo gật đầu: “Vâng vâng, làm phúc cứu một mạng người còn hơn bảy thịch thịch ạ.”

Khóe miệng Kỷ Trường khẽ giật giật.

Là bảy tòa tháp Phật, chứ không phải bảy thịch thịch gì đâu nhóc con à.

Nhưng mà trông dáng vẻ xoắn xuýt của cục bột nhỏ, Kỷ Trường lại thấy chơi rất vui nên cố tình không sửa lại.

Bà cụ Tô không giúp được gì sững sờ: “... Hả? Thịch thịch là gì?”

Túc Bảo cũng khó hiểu, ở nhà họ Lâm bé nào được nghe mấy lời như kiểu làm phúc cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp Phật đâu.

Vì vậy lúc này bé cũng không rõ tại sao cứu một mạng người lại hơn bảy thịch thịch.

“Bà ngoại ơi, làm phúc nghĩa là sao ạ?”

Bà cụ Tô bị hỏi khó, sặc một tiếng giải thích: “Tức là còn lợi hại hơn cả thực hiện nguyện vọng của người khác.”

Từ ngữ thuộc về lĩnh vực Phật giáo, bà cụ cũng không tiện giải thích…

Túc Bảo nửa hiểu nửa không, mê man hỏi: “Vậy bảy thịch thịch là cái gì ạ?”

Tại sao cứu người lại lợi hại hơn cả bảy thịch thịch?

Bà cụ Tô không nhịn được bật cười: “Là bảy tòa tháp Phật, không phải bảy thịch thịch gì đâu bé con.”

Túc Bảo lập tức ghi nhớ: “Bảy tòa tháp Phật ạ.”

Bà cụ Tô nghiêm túc dạy dỗ, Túc Bảo nghiêm túc học hành.

Cuối cùng nhóc đáng yêu cũng hiểu rõ, là bảy tòa tháp Phật chứ không phải bảy thịch thịch gì đâu nhé, thế là bé xoay người lườm Kỷ Trường tóe lửa.

Trông dáng vẻ cố nhịn cười của sư phụ, Túc Bảo biết ngay đối phương đang cố ý.

Hừ, sư phụ đúng là đồ trứng thối!

Lúc này, Tô Ý Thâm lên tiếng: “Được rồi, mang cậu nhóc về trước đã.”

Túc Bảo vội vàng hỏi: “Anh trai nhỏ sống lại rồi ạ?”

Tô Ý Thâm bế cậu bé lên: “Còn đang hôn mê nhưng nhịp tim đập rất vững.”

Đoàn người quay về lều vải, đợi đến khi xe cảnh sát và xe cứu thương đến. Nơi này là vùng hoang dã, cho dù y thuật của Tô Ý Thâm có tốt đến đâu cũng không thể nhìn ra bé trai có bị nội thương hay gì không.

Trời sắp tối rồi, một nhà Tuyết Nhi xa xa trông thấy người nhà họ Tô ôm theo gì đó soi đèn về nhà, trong lòng không khỏi thấy quái lạ.

“Cái gì vậy nhỉ…” Mẹ Tuyết Nhi thì thầm.

Bố Tuyết Nhi nói: “Hình như là một đứa trẻ.”

Mẹ Tuyết Nhi ồ lên, trời nhá nhem nên bọn họ không thấy Túc Bảo đang ngồi trên xe lăn với bà cụ Tô, bèn vội hỏi: “Không phải là con nhóc kia xảy ra chuyện gì rồi chứ?”

Nếu đúng là như vậy thật thì… Gieo nhân nào gặt quả đó.

Mẹ Tuyết Nhi nhìn dáo dác, nói: “Em qua xem thử.”

Bố Tuyết Nhi ngăn cản: “Em còn ngại chưa gây rắc rối đủ à? Anh qua đó, hai người chờ ở đây.”

Nếu bé con đầu quả tim nhà họ Tô thật sự xảy ra chuyện, mặc kệ thế nào bọn họ cũng phải đi xem.

Bố Tuyết Nhi đi qua đó.

Tuyết Nhi nghểnh cổ thật cao, mẹ cô bé còn không nhìn thấy thì sao cô bé thấy gì được. Thế nhưng nghĩ tới rất có thể Túc Bảo đã xảy ra chuyện, trong lòng cô bé không nhịn được vui vẻ, ngoài mặt vẫn giả vờ lo lắng: “Mẹ ơi, em gái Túc Bảo không sao chứ ạ?”

Mẹ Tuyết Nhi: “Sẽ không có chuyện gì đâu…”

Không biết bọn họ đã chờ bao lâu, bố Tuyết Nhi mới vội vàng quay về, thấp giọng nói: “Không phải Túc Bảo gặp chuyện mà là một bé trai khác! Quần áo trên người cậu nhóc kia đều là hàng Sdnchv cả đấy.”

Mẹ Tuyết Nhi sững sờ: “Sdnchv? Đừng nói đứa trẻ kia là… Nhà họ Tư…”

Sdnchv đã ngừng sản xuất quần áo cho người ngoài trong những năm gần đây và chỉ tập trung vào việc may quần áo cho một số thế gia lớn.

Họ phục vụ một số quý tộc ở nước ngoài và chỉ phục vụ nhà họ Tô, nhà họ Tư và nhà họ Mộc ở Trung Quốc.

Mấy đứa trẻ nhà họ Tô đều ở đây, nhà họ Mộc không có trẻ con, vậy chỉ có thể là nhà họ Tư...

Hai vợ chồng nhìn nhau, ánh mắt lập lòe.

Thế mà tiểu thái tử nhà họ Tư lại bị bắt cóc.

Mấy ngày nay nhà họ Tư ráo riết tìm kiếm vẫn không thấy, nếu như bọn họ báo cho nhà họ Tư trước tiên, nói bản thân đã tìm được tiểu thái tử...
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom