• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tiên võ đế vương (1 Viewer)

  • Chương 1711-1715

Chương 1711: Sâm La xâm lược

Ra khỏi Tiên Nguyệt Tinh, Diệp Thành bay thẳng đến Đại Sở Tinh.

Khoảng cách giữa Đại Sở Tinh và Tiên Nguyệt Tinh không xa lắm, chỉ một triệu dặm.

Trên đường đi, Diệp Thành lại đưa mọi người đến vài cổ tinh nữa, điều khiến họ vui mừng là trong những cổ tinh ấy có người chuyển kiếp, nhưng điều khiến họ tiếc nuối là chỉ có ba người.

Đến mãi khuya, mấy người mới dừng lại trên tinh không.

Phía xa, Đại Sở Tinh đã hiện ra trong tầm mắt.

Nhưng bên ngoài Đại Sở Tinh lại có rất nhiều người, số lượng có tới một trăm nghìn, ai cũng mặc áo choàng đen, sương mù đen bao phủ toàn thân, không nhìn rõ mặt, chỉ thấy từng đôi mắt lạnh lùng loé lên u quang âm u, bọn chúng giống như u linh trong đêm và ác quỷ khát máu.

Sâm La Điện!

Diệp Thành hơi nheo mắt, nhận ra lai lịch của những kẻ đó, hắn rất quen thuộc với khí tức của Sâm La Điện.

Bùm! Rầm!

Khi mấy người nhìn thì một trăm nghìn tu sĩ của Sâm La Điện đang oanh tạc dữ dội kết giới hộ tinh của Đại Sở, trong đó có không ít Chuẩn Thánh, còn có năm Thánh Nhân, đội hình này cực kỳ lớn mạnh.

“Chuyện gì thế này!”

Phía Yên Lão Đạo đều cau mày, vừa mới tới đã thấy động tĩnh lớn thế này.

Diệp Thành cũng khó hiểu, không rõ vì sao Sâm La Điện lại tới đây, hơn nữa còn đánh nhau với Thiên Đình.

Tinh không trở nên náo loạn, tu sĩ từ khắp nơi chạy đến xem tình hình, chỉ trách Sâm La Điện gây ra động tĩnh quá lớn, cử ra một trăm nghìn tu sĩ, năm Thánh Nhân và hơn mười Chuẩn Thánh.

“Xem ra cổ tinh này lại sắp đổi chủ rồi!”

Tu sĩ tứ phương đứng ở khắp nơi trên tinh không, tiếng bàn tán nối nhau vang lên, dường như họ đang nhớ lại chuyện Hoá Long Tông bị đánh đuổi, Sâm La Điện dẫn theo đội hình này khả năng là muốn chiếm đóng cổ tinh này.

“Kết giới hộ tinh của Thiên Đình thật sự vô cùng kiên cố!”

Trong lúc thảo luận cũng có không ít tiếng chậc lưỡi, Sâm La Điện có bao nhiêu cao thủ như thế mà cũng không phá được phòng ngự.

“Không cầm cự được bao lâu nữa đâu!”

Có lão bối tu sĩ vuốt râu, dù kết giới hộ tinh của Thiên Đình mạnh nhưng không thể chịu được sức công phá của đám người này, đội hình của Sâm La Điện quá lớn, kết giới bị phá vỡ cũng chỉ là vấn đề thời gian.

“Vào đỉnh đi!”

Diệp Thành gọi Hỗn Độn Thần Đỉnh ra, cho nhóm Yên Lão Đạo vào trong rồi sát phạt về hướng trận chiến.

“Không ai có thể trốn thoát!”

Bên ngoài Đại Sở Tinh, một Thánh Nhân của Sâm La Điện khịt mũi lạnh lùng, tự mình điều khiển một công kích trận pháp, mỗi đòn đều mang theo uy lực của Thánh Nhân, có mấy lần đã sắp phá được kết giới của Đại Sở Tinh.

“Mùi máu hẳn là rất tuyệt!”

Ở bốn hướng khác, bốn Thánh Nhân còn lại của Sâm La Điện cũng đưa đầu lưỡi đỏ tươi ra liếm môi.

Vạn Kiếm Triều Tông!

Diệp Thành lao đến, không nhiều lời lập tức xuất chiêu, một đòn Vạn Kiếm Triều Tông đánh từ phía sau khiến Sâm La Điện trở tay không kịp, từng đám người hoá thành huyết vụ.

“Tự tìm cái chết!”

Một Thánh Nhân của Sâm La Điện hừ lạnh, sau đó vươn tay huyễn hoá thành một bàn tay to trăm trượng chộp lấy Diệp Thành.

Thúc Địa Thành Thốn!

Diệp Thành di chuyển, lập tức né tránh, tiến vào đại quân của Sâm La Điện, vung sát kiếm, một kiếm giết được cả đám, kẻ mạnh của Sâm La Điện còn chưa phản ứng lại đã chết cả mấy trăm người.

“Khốn kiếp!”

Âm thanh giận dữ phát ra từ năm hướng, năm Thánh Nhân của Sâm La Điện cùng sát phạt tới.

Diệp Thành cười khẩy, chém giết tạo ra một con đường máu, bay vào Đại Sở Tinh rồi lập tức biến mất.

“Tấn công cho ta!”

Năm Thánh Nhân khuôn mặt dữ tợn, tiếng hét giận dữ rung chuyển tinh không.

Cao thủ của Sâm La Điện như bị hắt máu gà, hoặc là trận pháp, hoặc là thần thông bí thuật, hoặc là pháp khí, toàn bộ áp đảo lên Đại Sở Tinh, gần như đã sắp phá được kết giới của Đại Sở Tinh.

Bên này, Diệp Thành đã trở lại tiên sơn Thiên Đình.

Thấy Diệp Thành, phía Long Nhất và Tư Đồ Nam đều tiến lên, sắc mặt tái nhợt, đặc biệt là Thánh Nhân áo đen và Thánh Nhân áo trắng, kết giới hộ tinh của Đại Sở Tinh do họ trấn toạ điều khiển, họ đã gặp phản phệ không nhỏ, sắc mặt còn tái hơn nhóm Long Nhất.

Diệp Thành phất tay thả nhóm Yên Lão Đạo từ trong Hỗn Độn Thần Đỉnh ra.

“Oa!”

Nhìn thấy nhóm Ngô Tam Pháo, Ngưu Thập Tam, Thái Ất Chân Nhân, các tu sĩ của Thiên Đình đều sáng mắt lên, nhìn tu sĩ của Thiên Đình, phía Ngô Tam Pháo cũng sáng mắt, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt họ.

“Một trăm năm rồi”.

“Ta chưa bao giờ nghĩ rằng chúng ta còn có thể gặp lại”, mọi người quây quần bên nhau, cảnh tượng rất sống động.

“Họ là ai thế?”, Thánh Nhân áo đen và Thánh Nhân áo trắng vẫn đang điều khiển trận pháp sửng sốt.

“Đại Sở là nơi nào vậy?”, Yên lão đạo vẫn khó hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều.

“Thu hoạch lần này không nhỏ”, Long Nhất và Tư Đồ Nam kích động nhìn những người chuyển kiếp Diệp Thành vừa đưa về, trong đó có không ít người của Hằng Nhạc Tông, nhưng đều là sư điệt thế hệ Huyền Tự.

“Chuyện này để sau rồi nói”, Diệp Thành nhìn đám Long Nhất với vẻ vô cùng khó hiểu: “Sao lại đánh nhau với Sâm La Điện thế?”

“Chắc là tàn dư của Hoá Long Tông tìm tới bọn chúng”, Long Nhất mắng một tiếng: “Đúng là kín kẽ đến mấy vẫn có sơ hở, không ngờ Hoá Long Tông lại là tông môn trực thuộc Sâm La Điện, đúng là bực thật”.

“Biết trước thì đã xoá sổ toàn bộ Hoá Long Tông rồi, như vậy sẽ không có chuyện vớ vẩn như ngày hôm nay”, Tư Đồ Nam gãi đầu bực bội: “Đội hình này thật sự không nhỏ”.

“Xoá sổ toàn bộ cũng vô ích”, Diệp Thành hít sâu một hơi: “Nếu đã là tông môn phụ thuộc Sâm La Điện thì sớm muộn gì bọn chúng cũng biết, chỉ là vấn đề thời gian thôi”.

“Không sao”, Long Nhất dựng thẳng cổ áo: “Kết giới hộ tinh bị phá thì chúng ta vẫn còn kết giới hộ sơn, cũng phải mười ngày nửa tháng bọn chúng mới phá được phòng ngự tiên sơn này của chúng ta”.

“Ta tin điều này”, Diệp Thành cười nhẹ.

“Nhưng cứ thế này cũng không phải là giải pháp”, Thái Ất Chân Nhân trầm ngâm: “Không thể đảm bảo rằng chúng sẽ không cử thêm người đến”.

“Chúng ta có tinh không vực đài, thật sự không ổn thì chạy”, Long Nhất vẫn không có chút áp lực nào: “Yên tâm, Long gia ta làm việc rất đáng tin cậy, không chỉ có một phương án dự phòng đâu”.

“Kết giới bị phá rồi”, khi mấy người nói chuyện thì Yên lão đạo nhàn nhạt nói một tiếng.

“Ông còn có thể mượn pháp được nữa không?”, Diệp Thành nhìn Yên lão đạo: “Mời ba vị tinh quân xuống đây lần nữa”.

“Trong vòng một tháng không thể mượn pháp lần nữa”, Yên lão đạo lắc đầu bất lực: “Lúc trước mượn pháp ba người một lúc đã hao tổn công đức của ta, cho dù cưỡng ép mượn pháp với trời thì cũng chẳng ai xuống”.

Cao thủ của Sâm La Điện đã ập vào Đại Sở Tinh, kẻ nào cũng mặt mũi hung tợn, tàn khốc, khát máu.

Có lẽ là đội hình quá đông, cao thủ quá nhiều, khí thế nối liền liên tiếp khiến vùng thiên địa trở nên hỗn loạn, sát khí cuồn cuộn xen lẫn uy thế của Thánh Nhân nghiền nát từng tấc đất.

Năm Thánh Nhân của Sâm La Điện có tốc độ nhanh nhất, bọn chúng tới trước tiên sơn muốn vào tiên sơn Thiên Đình nhưng bị kết giới hộ sơn chặn lại, năm người hợp lực cũng không thể làm rung chuyển kết giới.

“Tấn công cho ta!”

Tiếng hét giận dữ vang vọng cả đất trời, kẻ mạnh của Sâm La Điện vừa tới nơi đã lập tức hành động.

Bùm! Rầm! Đoàng!

Đại Sở Tinh náo động, những đòn tấn công dữ dội đập vào kết giới.

“Đừng ai ngồi không ở đó!”

Long Nhất xoay cổ, bước lên đỉnh núi cao nhất trong dãy núi này.

Giống như hắn ta, người chuyển kiếp của Đại Sở cũng vậy, hai người một nhóm hoặc ba người một đội, tất cả đều bước lên những đỉnh núi khác nhau, trong tay mỗi người cầm một thanh sát kiếm.

Diệp Thành cũng lên hư thiên, tay cầm kiếm Xích Tiêu.

Vạn Kiếm Triều Tông!

Cùng với tiếng hét chấn động bầu trời, người chuyển kiếp của Đại Sở đồng loạt giơ kiếm lên, hướng ra bên ngoài.

Ngay lập tức, vạn kiếm rung lên, kiếm mang áp đảo bắn ra từ tiên sơn Thiên Đình.

“Wow!”

Thánh Nhân áo đen, áo trắng đang điều khiển trận pháp và Yên lão đạo đều kinh ngạc, mấy chục nghìn người cùng thi triển một loại bí thuật, hơn nữa bí thuật đó còn là chiêu lớn tấn công tập thể, cảnh tượng cực kỳ hào hùng.

Quân Sâm La Điện ngoài núi trúng chiêu, có lẽ là bọn chúng không ngờ tới điều này, đến nỗi một chiêu đã giết được hơn chục nghìn người, từng nhóm người lần lượt ngã xuống, máu tươi nhuộm đỏ hư thiên.

Tu sĩ Đại Sở có thể đánh Sâm La Điện trở tay không kịp đều nhờ Long Nhất đã sửa lại kết giới ở đây.

Thông thường, có kết giới hộ sơn thì đòn tấn công từ bên ngoài không thể xuyên qua, mà đòn tấn công từ bên trong cũng không thể ra được ngoài, dù trong hay ngoài đều bị kết giới hạn chế, nó giống như một tấm ngăn.

Nhưng bây giờ kết giới hộ sơn của Thiên Đình đã khác, Long Nhất gia trì bí thuật trận pháp của mạch Thái Hư, giải quyết nhược điểm của tấm ngăn kết giới, đòn tấn công bên ngoài vẫn không thể vào được, nhưng người bên trong có thể tấn công ra ngoài, quả thực rất bá đạo.

Sâm La Điện cũng chính vì không nghĩ tới điều này nên mới bị một làn sóng Vạn Kiếm Triều Tông làm cho tổn thất nặng nề.
Chương 1712: Điểm danh từng người

“Khốn kiếp!”

Các Thánh Nhân của Sâm La Điện phẫn nộ, những kẻ mạnh còn lại của Sâm La Điện lại càng chật vật, người không bị tuyệt sát thì đều chạy đi cả chục nghìn trượng, không muốn bị Vạn Kiếm Triều Tông tàn sát bừa bãi lần nữa.

“Tấn công, tiếp tục tấn công!”

Thánh Nhân của Sâm La Điện hét lớn, đích thân điều khiển công kích pháp trận.

“Coi Thiên Đình của ta không tồn tại à?”

Diệp Thành hừ lạnh một tiếng, trên ngọn núi nằm chính giữa Cửu Long Củng Thiên có một hư thiên tuyệt sát trận khổng lồ.

Đây là công kích pháp trận bá đạo nhất của Thiên Đình, dựa trên thế Cửu Long Củng Thiên hình thành, thêm vào đó là sự sửa đổi của Long Nhất và trận đồ trận văn của mạch Thái Hư Cổ Long khiến cho uy lực của nó cực kỳ kinh khủng.

Diệp Thành hào phóng bỏ ra mười triệu nguyên thạch để kích hoạt tuyệt sát trận này, tuyệt sát trận lập tức khôi phục, sức mạnh huỷ diệt bắn ra không kiêng dè, Diệp Thành đích thân điều khiển nhắm chuẩn vào Thánh Nhân tóc đỏ của Sâm La Điện, bắn ra một đạo thần mang chín màu rực rỡ, uy lực của nó phải gọi là cực kỳ đáng sợ.

Thánh Nhân tóc đỏ biến sắc, vội vàng lấy Thánh binh bản mệnh ra chắn trước người, đó là một tấm lá chắn bằng đồng thau.

Keng!

Thần mang chín màu bắn chuẩn xác lên lá chắn đồng thau, tia lửa đỏ bắn ra rực rỡ.

Lá chắn ấy không hề yếu, chặn lại được thần mang chín màu.

Tuy nhiên Thánh Nhân của Sâm La Điện đã gặp phản phệ dữ dội, bay ngược ra ngoài cùng với lá chắn, lăn hơn chục vòng trong hư thiên mới dừng lại, sau đó phun ra một ngụm máu.

Woa…

Nhìn thấy cảnh này, không chỉ cao thủ của Sâm La Điện chấn động mà các Thánh Nhân khác của Sâm La Điện cũng chấn động.

“Giết!”

Thánh Nhân tóc đỏ đó giận dữ gầm thét, tóc tai bù xù xông tới.

Nhưng còn chưa lại gần tiên sơn, ông ta đã bị thần mang chín màu của hư thiên tuyệt sát trận bắn trúng, lần này ông ta còn bay xa hơn, đập tan ngọn núi cách đó không xa.

“Giết!”

“Giết cho ta!”

Thánh Nhân của Sâm La Điện nổi trận lôi đình, giơ kiếm lên chỉ về tiên sơn Thiên Đình.

Những kẻ mạnh của Sâm La Điện dồn ép áp đảo, lần này chúng đã thông minh hơn, lấy pháp khí bản mệnh ra bảo vệ quanh mình.

“Điểm danh từng người!”

Diệp Thành thi triển thần uy, lại bỏ ra mười triệu nguyên thạch nữa, tinh nguyên Thánh thể cuồn cuộn cũng được trút vào, nhắm chuẩn tới một Chuẩn Thánh, thần mang chín màu thứ hai bắn ra, cũng mang theo sức mạnh huỷ thiên diệt địa.

Đến Thánh Nhân cũng bị thương, sao Chuẩn Thánh có thể trụ được, không né kịp là sẽ bị tiêu diệt ngay.

“Rút, mau rút lui!”

Thánh Nhân của Sâm La Điện hét lớn, nhưng thần mang chín màu ấy đã bắn trúng nên Chuẩn Thánh kia vẫn bay ra ngoài.

Các cao thủ của Sâm La Điện phản ứng lại ngay, chẳng những không tấn công mà còn rút lui.

“Đi đâu?”

Diệp Thành điều khiển hư thiên tuyệt sát trận bắn ra thần mang, một Chuẩn Thánh của Sâm La Điện cả thân thể và nguyên thần đều bị tiêu diệt dưới thần mang chín màu, các cao thủ của Sâm La Điện xung quanh hầu hết đều bị ảnh hưởng.

Phía Long Nhất cũng không nhàn rỗi, ba người một nhóm hay năm người một đội cùng điều khiển một công kích pháp trận, nhưng không phải tấn công quy mô lớn mà là điểm danh từng người một giống như Diệp Thành.

Điều đáng nói là người chuyển kiếp của Đại Sở bắn rất chuẩn, đều là bậc thầy bắn tỉa, không một lần nào bắn trượt, mỗi lần bắn ra thần mang pháp trận đều có người đổ máu.

Phụt! Phụt! Phụt!

Đại quân Sâm La Điện bị giết, hết bông hoa máu này đến bông hoa khác nở rộ, cực kỳ lộng lẫy giữa hư không.

“Phong tục nơi này thật hung hãn!”

Hai Thánh Nhân áo đen áo trắng bị Diệp Thành lừa tới lúc trước đều tặc lưỡi.

“Những người này là ai vậy!”

Yên lão đạo cũng cảm thán, ông ta thấy rất rõ một trăm nghìn quân tu sĩ của Sâm La Điện mà lại bị một nhóm ba mươi nghìn tu sĩ không có lấy một Thánh Nhân nào đánh cho không ngóc đầu lên được.

Phụt! Phụt! Phụt!

Hoa máu vẫn nở rộ, bức tranh vẫn lộng lẫy.

Nhìn từng kẻ mạnh bị tuyệt sát, Thánh Nhân của Sâm La Điện có xúc động muốn hộc máu.

Dù như vậy thì đòn tấn công ở đây cũng không thể lọt qua kết giới, nhưng đòn tấn công ở trong lại hoàn toàn có thể công kích ra ngoài không chút kiêng dè, tu đạo hơn hai nghìn năm, bọn chúng chưa phải đánh trận nào kìm nén, bực bội như thế này.

“Đi!”

Thánh Nhân của Sâm La Điện hét lên, chật vật bay ra khỏi Đại Sở Tinh.

Lại nhìn tới binh tàn tướng bại của Sâm La Điện, ban đầu có một trăm nghìn quân bây giờ chỉ còn chưa tới ba mươi nghìn, Thánh Nhân không ai chết nhưng hơn chục Chuẩn Thánh chỉ còn lại bốn, cao thủ cảnh giới Hoàng đỉnh phong không biết đã chết bao nhiêu, tổn thất nặng nề dưới pháp trận.

“Có bản lĩnh thì quay lại!”

Trong tiên sơn Thiên Đình vọng lại tiếng quát lạnh lùng uy nghiêm của Diệp Thành.

Một lời nói khiến cho kẻ mạnh của Sâm La Điện suýt thì nghẹn chết, năm Thánh Nhân, hơn mười Chuẩn Thánh và một trăm nghìn tu sĩ, nhưng lại bị một Thiên Đình nhỏ bé đánh bỏ chạy thảm hại, không còn gì mất mặt hơn điều này nữa.
Chương 1713: Truy tìm hồn phách

“Hế?”

Tu sĩ tứ phương vẫn đang quan sát bên ngoài Đại Sở Tinh, thấy cao thủ của Sâm La Điện chạy ra thì đều sững sờ.

“Có chuyện gì vậy?”

Mọi người gãi đầu gãi tai, bối rối khó hiểu.

Một trăm nghìn người bị đánh chỉ còn lại ba mươi nghìn?

Thiên Đình mạnh vậy sao?

Chẳng trách dám đánh đuổi Hoá Long Tông, hoá ra là có chỗ dựa nên không sợ!

Trong những tiếng bàn tán, cao thủ của Sâm La Điện hốt hoảng chạy về phía Bắc, nhưng mọi người đều biết Sâm La Điện chắc chắn sẽ không bỏ cuộc.

Không chỉ bọn họ biết mà phía Diệp Thành cũng biết, nhưng họ không sợ, thật sự đánh không lại thì có thể bỏ chạy.

“Thu dọn chiến trường!”

Diệp Thành mỉm cười phất tay.

“Được!”

Người chuyển kiếp của Đại Sở đều cười tươi rói, bay ra khỏi tiên sơn.

Mặt đất bên ngoài tiên sơn đều là máu, tất cả đều là máu của kẻ mạnh Sâm La Điện, bảy mươi nghìn người bị tiêu diệt, trong đó có không ít Chuẩn Thánh, túi đựng đồ đương nhiên không ít, pháp khí không còn nguyên vẹn đương nhiên cũng nhiều.

Đối với việc thu dọn chiến trường này, tu sĩ Đại Sở rất thành thạo.

Kiếp trước dưới sự lãnh đạo anh minh của Thánh chủ Diệp Thành, hầu hết đều là đánh đến đâu vơ vét tới đó.

Mà lúc này Diệp Thành đã dẫn Yên lão đạo và Long Nhất tới một toà Địa Cung.

Yên lão đạo cực kỳ có hứng thú với cái đầu sáng bóng của Long Nhất, nhìn một hồi lại có ý muốn tiến lên xoa vài cái, cảm giác chắc hẳn rất tuyệt.

Long Nhất bên này cũng đang quan sát Yên lão đạo, nhất là sau khi thấy bộ râu dài của ông ta, hắn cũng có một ý muốn tiến lên giật vài cái.

Nhìn nhau một hồi, hai người một người sờ đầu một người vuốt râu, ánh mắt nhìn đối phương đều có thêm ẩn ý, đều là người có nhãn giới cực cao, dường như họ đều nhìn ra điểm bất phàm ở đối phương.

“Có phải có cảm giác cùng chung chí hướng không?”, Diệp Thành hứng thú nhìn hai người.

“Như từng quen biết”, Long Nhất nghiêm trang nói.

“Chỉ hận gặp nhau quá muộn”, Yên lão đạo nói đầy ẩn ý.

“Ta thật sự rất thích hai người đấy”, Diệp Thành nói xong thì đưa Lâm Thi Hoạ đã bị phong cấm tới, phất tay giải trừ phong cấm cho cô ấy. Lâm Thi Hoạ vẫn điên điên khùng khùng như vậy, nhìn thấy gì cũng sợ, thân thể mỏng manh run lên, không ngừng tiến sát về phía Diệp Thành, bám chặt lấy cánh tay hắn.

“Đừng sợ”, Diệp Thành vỗ lên tay Lâm Thi Hoạ, mỗi lần thấy cô ấy như vậy là lòng hắn lại đau xót không giải thích được.

“Đúng như ngươi nói, thiếu một hồn ba phách”, Yên lão đạo nheo mắt.

“Ngươi được đó! Liếc mắt qua là đã rõ”, Long Nhất ngạc nhiên thốt lên.

“Ngươi là tàn hồn của Thái Hư Long Đế, hẳn là có thể nhìn ra lai lịch của ta”, Yên Lão Đạo ung dung nói: “Nếu đến chút đạo hạnh này còn không có thì lão đạo không cần phải hành nghề nữa”.

“Đúng là ta đã quên mất chuyện này”, Long Nhất vuốt cằm.

“Hai người hợp lực có nghĩ ra được cách gì không?”, Diệp Thành nhìn Long Nhất và Yên lão đạo với vẻ đầy hy vọng.

“Cần ngươi giúp đỡ”, điều khiến Diệp Thành kinh ngạc là Long Nhất và Yên lão đạo cùng đồng thanh nói ra câu này.

“Làm thế nào?”

“Tàn hồn của Thái Hư Long Đế hẳn là thông hiểu pháp trận hoán linh”, Yên lão đạo lên tiếng trước: “Pháp trận hoán linh tuy kỳ diệu nhưng rất khó tìm được chính xác hồn phách của cô ấy trong Minh giới, vì vậy cần phối hợp giữa pháp trận truy linh của lão bản gia ta và pháp trận hoán linh của mạch Thái Hư”.

“Vào vấn đề chính”, Diệp Thành lập tức nói.

“Nói thẳng ra là đưa nguyên thần của ngươi vào Minh giới để tìm hồn phách của Lâm Thi Hoạ”, Long Nhất chậm rãi nói: “Nhưng cách này cực kỳ nguy hiểm, dù sao Minh giới cũng không phải vùng đất lành”.

“Đừng lề mề nữa, bắt đầu đi”.

“Đúng là đồ nóng nảy”, Yên Lão Đạo bĩu môi, lấy đồ trong túi càn khôn ra, đa phần là đạo phù, còn có chín cây đèn thần cổ xưa được khắc phù văn phía trên.

Long Nhất cũng không nhàn rỗi, liên tục lấy những thứ đồ kỳ quái ra.

Chẳng bao lâu, hai người đã tụ lại một chỗ, lẩm bẩm một lúc mới bắt đầu bày trận, khắc vẽ trận văn cổ.

Thấy vậy Diệp Thành kéo Lâm Thi Hoạ lùi lại, tìm một chỗ thoải mái ngồi xuống, lấy bình rượu ra, không quên đưa cho Lâm Thi Hoạ một viên linh quả, cô ấy không từ chối, vẫn kéo cánh tay Diệp Thành, cô sợ tất cả mọi người, ngoại trừ Diệp Thành.

“Lão đạo này…”

Diệp Thành nhìn Long Nhất rồi lại nhìn Yên lão đạo, hắn rất tò mò về lai lịch của ông ta.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Cho đến khi màn đêm buông xuống, Yên lão đạo và Long Nhất mới dừng lại.

Lúc này, một trận pháp âm dương khổng lồ xuất hiện trong Địa Cung, pháp trận hoán linh của Long Nhất ở trận dương, pháp trận truy linh của Yên Lão Đạo ở trận âm, hai trận này bổ sung cho nhau hình thành âm dương.

Hai loại pháp trận này khá giống nhau, đều khắc phù văn cổ.

Điểm khác biệt là xung quanh pháp trận truy linh có nhiều hơn pháp trận hoán linh chín cây đèn.

“Ngồi vào!”

Long Nhất và Yên lão đạo đều nhìn Diệp Thành.

Diệp Thành đứng dậy, đưa Lâm Thi Hoạ ngồi vào chính giữa pháp trận hoán linh, còn hắn thì ngồi ở giữa pháp trận truy linh, hai trận pháp phối hợp để nguyên thần của Diệp Thành dẫn hồn phách của Lâm Thi Hoạ vào Minh giới, so với pháp trận hoán linh lúc trước thì lần này đúng là có mục tiêu hơn.

Yên lão đạo thắp chín cây đèn thần, đưa cho Diệp Thành một lá đạo phù, nghiêm nghị nhìn hắn: “Lá đạo phù này dùng để giam giữ hồn phách cô ấy, ngươi chỉ có ba canh giờ, sau ba canh giờ dù có tìm được một hồn ba phách của cô ấy hay không cũng phải lập tức quay về”.

“Đây là đèn thần Thông Minh, đốt lên là có thể quay lại”, Long Nhất đưa một cây đèn thần cho hắn rồi nhắc nhở: “Đừng sử dụng tu vi trong Minh giới, nếu không sẽ phạm phải tồn tại vô thượng”.

“Đã rõ”, Diệp Thành khẽ gật đầu.

“Khai trận”, Long Nhất và Yên lão đạo cùng tạo quyết, bắt đầu pháp trận hoán linh và truy linh.

Hai trận pháp rung lên, phù văn dày đặc và cổ xưa được thắp sáng, ánh sáng bay vút lên bắn vào hư vô vời vợi, mở ra một vòng xoáy, gợi lên Minh giới chết chóc.

Ngay lập tức, một luồng khí tức không thuộc về thế giới này tràn ra từ vòng xoáy.

Cơ thể yểu điệu của Lâm Thi Hoạ run lên, một hồn phách bay ra từ giữa hai hàng lông mày.

Mà Diệp Thành cũng run lên, nguyên thần xuất khiếu, nắm lấy hồn phách của Lâm Thi Hoạ đi về nơi hư ảo, bay lên theo hai luồng ánh sáng, vào trong vòng xoáy dưới sự quan sát của Long Nhất và Yên lão đạo.
Chương 1714: Minh Giới

Đây là một thế giới tối tăm lạnh lẽo, đất đai khô cằn kéo dài tới vô tận, nhìn không thấy chút ánh sáng nào.

Minh Giới đúng là chốn địa ngục, gió lạnh bạt tới, lệ quỷ thét gào, khắp nơi có thể thấy từng dòng huyết hà chảy dọc chảy xuôi, trong từng mảnh đất khô cằn còn thấy thấp thoáng một nửa phần đầu lâu đã bị năm tháng xói mòn.

Đây là Minh Giới sao?

Diệp Thành tĩnh lặng đứng đó đưa mắt nhìn tứ phương, nguyên thần giống như ngọn lửa đung đưa, một người mạnh như hắn cũng không thể đứng vững trong từng cơn gió lạnh của Minh Giới, nơi này thực sự quá lạnh, lạnh tới mức khiến hắn run rẩy.

Minh Giới cũng giống như Chư Thiên Vạn Vực, có núi có sông, có cây có có cỏ nhưng tất cả đều chỉ là màu đen.

Nếu nhìn kĩ thì còn có thể thấy một hai cô hồn hoang dã bay qua bay lại, sắc mặt đờ đẫn, đôi mắt rỗng tuếch, chốc chốc lại ngẩng đầu để lộ ra nét mặt giữ tợn, trông chẳng khác gì ác ma.

Diệp Thành hít vào một hơi rồi mới di chuyển về một hướng, trong tay hắn vẫn nắm lấy một phần hồn của Lâm Thi Hoạ để có thể phát hiện ra một phần hồn và ba phần phách của cô.

Diệp Thành trong trạng thái nguyên thần, hắn bay qua từng ngọn núi, vượt qua từng dòng huyết hà.

Minh Giới quá rộng lớn, cô hồn dã quỷ thực sự rất nhiều, ngoài ra còn có rất nhiều sự tồn tại đáng sợ ví dụ như thể hắn có thể nhìn thấy một người không đầu đang chẻ củi, hay như trong một ngọn núi, hắn có thể trông thấy một đứa trẻ đang gào khóc, hoặc là cảnh tượng một chiếc quan tài đang trôi dạt trên dòng sông.

Mọi thứ đều dị thường đến mức khiến hắn phải cau mày, Minh Giới còn đáng sợ hơn cả hố đen không gian.

Lại là một dòng huyết hà tử tịch chảy từ tây sang đông.

Diệp Thành tiến lên trước, hắn băng qua dòng huyết hà.

Thế nhưng đúng lúc này, dòng huyết hà kia mới xao động dấy lên từng lượt sóng đỏ chót.

Tiếp đó là tiếng lệ quỷ thét gào, chỉ thấy bên trong dòng nước là từng hồn phách màu đỏ như máu đang nhe nanh giơ vuốt về phía Diệp Thành, mặt mày gớm ghiếc, ngoài ra còn có rất nhiều hồn phách đang vùng vẫy như thể muốn thoát ra khỏi dòng huyết hà này nhưng chưa lần nào thành công.

Diệp Thành cau mày sâu hơn, hắn vội vã băng qua.

Phía trước là một ngọn núi sừng sững cao tám nghìn trượng, cả ngọn núi là một màu đen kịt nhưng lại bị từng đoạn xích sắt vừa to vừa nặng quấn quanh, xích xắt màu đen lạnh băng, bên trên còn khắc đầy phù văn cổ khó hiểu.

Khi Diệp Thành bay qua, đoạn xích xắt kia vang lên âm thanh leng keng, cả ngọn núi rung chuyển.

Trong ngọn núi còn vọng lên tiếng gào thét như lôi kiếp vạn cổ, mang theo cơn phẫn nộ oán thán và thê lương.

Diệp Thành bị chấn động, thần hải ong ong, suýt chút nữa thì thất thủ, hắn nhìn ngọn núi khổng lồ kia với sắc mặt tái nhợt, bên trong còn có sự tồn tại đang sợ bị phong cấm, hắn không dám sử dụng Tiên Luân Nhãn để nhìn.

Tiếng thét gào vẫn tiếp diễn, sự tồn tại bị phong ấn bên trong ngọn núi như thể muốn thoát ra ngoài nhưng không thành công.

Diệp Thành run rẩy vội bay qua, hắn lại bay xuống bên dưới, nguyên thần vẫn còn chấn động vì tiếng gào thét kia.

Trong một khoảng thời gian dài sau đó Diệp Thành vẫn còn ở lại vùng đất tăm tối này.

Một hồn ba phách của Lâm Thi Hoạ như thể cách đây rất xa, cho tới giờ hắn vẫn chưa tìm thấy.

Thời gian còn lại không nhiều, Diệp Thành đương nhiên không dám chậm trễ, hắn lại lần nữa lên đường, mục tiêu rất rõ ràng.

Không biết mất bao lâu Diệp Thành mới vô thức dừng chân.

Rầm! Rầm! Rầm!

Thiên địa của Minh Giới rung chuyển, từng tiếng động mạnh vang lên theo tiết tấu, nếu nghe kĩ thì đó chính là âm thanh của bước chân người đi đường, có lẽ vì cơ thể quá nặng nên khiến mặt đất rung chuyển.

Diệp Thành ngẩng đầu nhìn ra xa.

Nơi đó có một người khổng lồ chống trời, cao cả hàng chục nghìn trượng, để chân trần, vai trần, trên vai trái còn khắc minh văn cổ xưa, người này có ba mắt, phần đầu lại mọc sừng, đôi mắt to lồ lộ, khí tức dồn dập mạnh mẽ.

Diệp Thành bất giác lùi về sau, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nguyên thần run rẩy.

Người đó quá cao lớn, lại mnahj mẽ, cho dù cách rất xa thì Diệp Thành vẫn có một cảm giác sắp quỳ phục đến nơi, dưới bước chân người đó, hắn e rằng đến tư cách một con kiến hắn cũng không có.

Rầm! Rầm! Rầm!

Người khổng lồ sải bước từng bước đi tới, trong tay cầm một đoạn dây xích màu đen, một đầu đoạn xích xích một cỗ quan tài cổ bằng đồng xanh to như cả ngọn núi, trên cỗ quan tài còn khắc đầy phù văn, có cả luồng khí âm minh lưu chuyển.

Diệp Thành không dám cử động, cho tới khi người khổng lồ kia đi rất xa thì hắn mới rời đi như một đạo tiên quang.

Đó rốt cục là gì?
Chương 1715: Minh Giới

Cho tới khi bay đi thật xa thì Diệp Thành mới không quên quay đầu nhìn bóng người khổng lồ kia.

Đó như thể là một con người mà cũng có phần không giống, giống thú mà cũng không giống hẳn, giống ma nhưng lại có phần khác, như thể vượt qua cả lục đạo tam giới, Diệp Thành không tìm ra vật gì để hình dung về người này.

Diệp Thành thu lại ánh mắt và tiếp tục lên đường, tốc độ vô cùng nhanh chóng.

Khắp nơi của Minh Giới đều vô cùng nguy hiểm, hắn tìm được hồn phách của Lâm Thi Hoạ bên trong từng rặng núi đen kịt.

Nhìn từ xa, hồn phách của Lâm Thi Hoạ đang lơ lửng bên dưới một cái cây màu đen, giống như cô hồn dã quỷ mà hắn từng gặp trên đường, vẻ mặt đờ đẫn, đôi mắt vô hồn, không mang theo bất cứ cảm xúc nào.

Chính là muội!

Diệp Thành không nghĩ gì nhiều, hắn bay tới.

Có lẽ vì tốc độ quá nhanh lại kéo theo gió lướt tới nên khiến hồn phách của Lâm Thi Hoạ chao đảo qua lại.

Tới trước hồn phách của Lâm Thi Hoạ, Diệp Thành vội lấy ra đạo phù mà Yên Lão Đạo đưa cho hắn sau đó thu lại hồn phách của Lâm Thi Hoạ vào trong.

Nhiệm vụ hoàn thành!

Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu rồi mới lấy ra một cây thần đèn mà Long Nhất đưa cho hắn, chỉ cần đốt nó lên thì có thể kết nối với Chư Thiên Vạn Vực, tiếp đó là giúp thần đen quay về Chư Thiên Vạn Vực.

Có điều hắn vừa định châm thần đèn lên thì liền nghe thấy âm thanh va chạm trên mặt đất của từng đoạn xích va chạm vào nhau.

Diệp Thành vô thức đưa mắt nhìn.

Ở phía xa có một bóng người, nói chính xác hơn là một nữ tử trong hình thái hồn phách, đầu tóc rối bời, chân còn đeo gông cùm xiềng xích, hi bước đi liên tục chạm vào mặt đất, vang lên từng âm thanh leng keng.

Thần thái của người này đờ đẫn y như Lâm Thi Hoạ, đôi mắt vô hồn, không hề có chút cảm xúc của con người.

Cơn gió thổi tới, thổi bay mái tóc người này, để lộ ra khuôn mặt.

Sao...sao có thể!

Nhìn thấy dung nhan của nữ tử này, cơ thể Diệp Thành bất giác run lên, đôi mắt hắn trố hẳn ra.

Mau đi!

Suy nghĩ của Diệp Thành cuối cùng cũng bị một âm thanh phá vỡ, âm thanh đó rất kì lạ, mặc dù là tiếng người nhưng lại giống như tiếng bò kêu, phía sau nữ tử này còn có thêm hai bóng người nữa.

Đó là hai sự tồn tại hết sức kì quái, một là đầu trâu mặt ngựa, giống như nha dịch áp giải phạm nhân ở thế giới người phàm, còn hồn phách của nữ tử kia chính là phạm nhân của bọn chúng, chúng đang hối thúc nữ tử kia đi nhanh hơn.

Diệp Thành di chuyển hắn bay tới nắm lấy hồn phách của nữ tử này.

To gan!

Tên đầu trâu né người, mặt mày hung tợn, hắn gằn giọng chấn động khiến Diệp Thành bay đi.

Thả cô ấy ra!

Diệp Thành tức tối, hắn lại lần nữa xông lên như một tên điên, nguyên thần nhanh chóng thắp lên hoả diệm, hắn dùng tới tu vi, trong tay cầm một thanh sát kiếm ngưng tụ từ sức mạnh nguyên thần.

Cút!

Tên mặt ngựa cũng lên tiếng, giọng nói mang theo âm của ngựa kêu nhưng lại như tiếng chuông dội khiến người ta rùng mình, Diệp Thành vừa xông lên đã lại bay đi, nguyên thần suýt chút nữa thì tiêu tán.

Thả cô ấy ra!

Lại là tiếng gằn phẫn nộ, Diệp Thành xông lên lần thứ ba, mặt mày tôi độc, giọng nói còn lạnh băng hơn cả từng đợt gió âm u của Minh Giới.

Vù!

Minh Giới cũng chấn động vì tiếng gằn phẫn nộ của hắn, như thể tiếp xúc với pháp tắc vô thượng của Minh Giới, cả Minh Giới đong đưa, có một luồng áp lực khiến thiên địa rung chuyển xuất hiện.

Thần đèn trong tay Diệp Thành vang lên tiếng kêu gấp gáp sau đó tự bùng lên ngọn lửa.

Một đạo thần hồng từ thần đèn xuyên lên thiên tiêu rồi lan to dần tạo thành vòng xoáy hướng về Chư Thiên Vạn Vực, một đạo tiên quang bao quanh Diệp Thành, kéo hắn bay về phía vòng xoáy.

Không...!

Diệp Thành vùng vẫy, đôi mắt đỏ ngầu, hắn rít lên, đôi lay điên cuồng vươn về phía hồn phách của nữ nhân kia, có điều hắn đã bị kéo đi, càng lúc càng cách xa phần hồn phách của nữ tử này, hắn chắc chắn sẽ không nắm bắt được gì và cũng không thể thoát ra được.

Rầm!

Minh Giới lại lần nữa chấn động!

Đương lúc Diệp Thành bị kéo về Chư Thiên Vạn Vực, một bàn tay đen kịt từ phía xa tóm về phái hắn, bàn tay đó thực sự quá lớn, cùng phải hàng chục nghìn trượng với dày đặc triện văn bên trên.

Đó là sự tồn tại vô thượng của Minh Giới, người này ra tay như thể muốn muốn lôi Diệp Thành và giữ hắn lại Minh Giới.

Hự!

Diệp Thành vẫn đang gào thét, có lẽ vì không thể chịu được áp lực đó nên bị luồng áp lực đó trấn áp đến mức hôn mê.

“Minh Đế, nể mặt ta, tha cho hắn”, trong không gian như có âm thanh vang vọng từ phía xa xăm, mang theo bao thăng trầm của thời gian.

Và quả thực, bàn tay đang vươn về phía Diệp Thành liền thu lại, sau đó thì giọng nói uy nghiêm mà lạnh lùng vang khắp Minh Giới: “Đế Hoang, món nợ ân tình của ngươi bản Đế đã trả xong rồi”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
Ngạo Thế Tiên Giới
Chương 11-15
(Full) TIÊN ĐẾ TRÙNG SINH

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom