• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Thực tập sinh thần tượng full dịch 2024 (1 Viewer)

  • thuc-tap-sinh-than-tuong-385.html

Chương 385: PHƯƠNG THỨC HẸN HÒ CỦA NGƯỜI TRƯỞNG THÀNH




Tề Lỗ nói đưa cô về, giờ này quá muộn rồi, một cô gái như cô đi về sẽ không an toàn. - “Không cần.” Chẩm Khê nói, “Vân Tụ tới đón tôi, hôm nay2tôi phải về nhà.”



Tề Lỗ đưa cô xuống tầng, hỏi cô sau khi đã nhìn thấy Sầm Nhiễm và Đoạn Ái Đình và tranh giành Vân Tụ mà đánh nhau vào mấy năm trước, tại9sao vẫn có thể kết hôn với Vân Tụ mà không để ý chút nào như vậy.



“Không phải không để ý, lần tôi, Huy Dương, cậu và chị cậu nhìn thấy Vân Tụ và Đoạn6Ái Đình đó...” Chẩm Khê do dự một chút, vẫn nói: “Lúc đó tôi và Vân Tụ đã hẹn hò rồi, sau đó không lâu thì chia tay. Người như tôi làm sao có thể0không để ý, chỉ là lúc đó đã từng để ý rồi, hơn nữa cũng đã trả một cái giá rất lớn. Bây giờ lại nói đến chuyện này thì rất vô vị.”



“Nhiều năm như7vậy tôi cũng coi như đã nhìn thấy cuộc sống của chị tôi trôi qua như thế nào, cũng biết chị ấy và Vân Tụ... Tôi không phải là muốn chia rẽ hai người đầu. Theo như tôi biết, quả thật là chị tôi đã yêu đơn phương đồng thời còn sử dụng một vài thủ đoạn rất quá đáng và cực đoan, từ đầu đến cuối Vân Tụ đều chưa từng hứa hẹn với chị ấy điều gì. Chị tôi luôn nói, bây giờ Vân Tụ công thành danh toại như vậy, có ít nhất một nửa là công lao của chị ấy, nhưng thực tế thì Vân Tụ có thể ngồi lên vị trí ngày hôm nay lại không liên quan đến chị ấy cho lắm.”



“Đương nhiên!” Chẩm Khê nửa đùa nửa thật nói, “Sự nghiệp thuở ban đầu của anh ấy là do tôi gây dựng đấy.” Sắp đi đến hầm để xe, Tề Lỗ hỏi cô: “Cô thích điểm nào của Vân Tụ?”



Chẩm Khê giật mình, “Anh là người đầu tiên hỏi tôi thích điểm nào của anh ấy sau khi biết hai chúng tôi kết hôn mà không phải hỏi tại sao lại kết hôn với anh ấy.”



“Cô quá có chủ kiến. Ngoài lý do thích ra thì tôi không tưởng tượng được còn lý do gì có thể ép cô lấy người ta được.”



Thích điểm nào của anh ấy sao? Nói thật, ngay cả chính bản thân tôi cũng không biết mình đã bắt đầu thích anh ấy từ khi nào, cho nên cái lý do này cũng không thể nói cụ thể ra được.”



“Tôi biết rồi.”



Chẩm Khê đã nhìn thấy biển số xe quen thuộc, cô vẫy tay với Tề Lỗ, “Anh quay về đi.”



“Hai người có tổ chức đám cưới không?”



“Chắc là có. Nhưng mấy năm tới có lẽ là không được.” Chẩm Khê cười, “Anh yên tâm, nếu thật sự có ngày đó thì tôi nhất định sẽ gửi thiệp mời cho anh.” Chẩm Khê kéo cánh cửa ở ghế sau của xe ra, phát hiện hôm nay Vân Tụ lái xe.



Vì thế, cô lặng lẽ quay lên ngồi vào ghế lái phụ.



“Không khóc sao?” Vân Tụ nhìn cô một cái, hỏi.



“Tại sao em phải khóc?”.



“Trình tự bình thường không phải là nhắc lại chuyện quá khứ, hối hận khó chịu rồi cậu ta khóc, em cũng khóc sao?”



“Anh cũng nói là chuyện quá khứ mà, tính ra thì cũng đã là chuyện của năm năm trước rồi, tại sao em với cậu ấy lại không thể nói chuyện bình tĩnh với nhau được chứ?” “Vừa nhìn đã biết Quả Tử Lê không phải là một người trưởng thành và lý trí.”



“Nhưng em lại là người như thế!”



Xe khởi động, Chẩm Khê quay mặt nhìn anh.



“Nói thật, em có chút không hiểu được sao anh lại tức giận.”



Vân Tụ nở nụ cười, “Vậy, anh là chồng em nhưng sau khi nhìn thấy những bức ảnh với video kia, anh vẫn phải tươi cười niềm nở ?” “Anh giận em có thể hiểu, nhưng giận đến mức mấy ngày liền không để ý đến người ta, không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn. Hôm nay, nếu không phải là em chủ động đến công ty tìm anh thì anh còn định tránh em đến bao giờ?”



“Anh cũng có quyền tức giận mà, đúng không?” “Anh cũng không phải không biết chuyện trước kia em đã từng có người yêu, tại sao lại có phản ứng lớn như thế?”



Liên quan đến vấn đề này, Chẩm Khê không phải xuất phát từ mục đích muốn cãi nhau mà là thật sự tò mò.



“Không giống với trong tưởng tượng của anh.” Vân Tụ tìm một chỗ và dừng xe lại, “Anh cho rằng mối tình đó là kết quả của việc em rảnh rỗi sinh nông nổi và do đối phương đơn phương xin em. Trên thực tế, hai người không ở bên nhau quá lâu cũng đã chứng minh suy đoán này của anh. Nhưng khi bức ảnh kia bị tung ra, anh mới biết, bởi vì thích nên hai người mới đến với nhau.”



“Nếu theo như lời anh nói, mối tình đó là kết quả của lúc em rảnh rỗi, là kết quả do đối phương cầu xin, vậy em thành cái gì?”



“Chẩm Khê!” Vân Tụ nhìn cô, “Quãng thời gian em qua lại với cậu ta, lúc em vui vẻ đi công viên trò chơi là lúc anh đau khổ nhất, sống không bằng chết nhất. Mỗi đêm anh đều phải uống một lượng thuốc ngủ vượt quá liều lượng bình thường mới có thể ngủ được. Mỗi ngày, anh đều chỉ đi về giữa nhà ở và công ty, sống giống như xác chết di động. Lúc đó anh cũng nghĩ, liệu em có thấy khó chịu giống như anh không. Nhưng em không giống, em nhìn dáng vẻ của mình ở trong ảnh đi, rất vui vẻ.”



Chẩm Khê mệt mỏi ôm lấy mặt, nói: “Bây giờ lại nói đến mấy cái này, thật sự chẳng có ý nghĩ gì cả. Anh hy vọng có thể nhận được đáp án gì từ em chứ? Ngoài việc sẽ dẫn đến cãi nhau ra thì chẳng còn ý nghĩa nào cả.”



Vân Tụ nhìn cô một lúc, nói: “Đúng.”



Sau đó anh khởi động xe, đưa cô trở về khách sạn.



Chẩm Khê cũng không hỏi tại sao không về nhà. Sáng sớm hôm nay, bốn giờ cô đã phải dậy để trang điểm, bảy giờ đã bắt đầu chạy lịch trình. Buổi trưa, khó khăn lắm mới có được thời gian mấy tiếng để nghỉ ngơi liền vội vàng chạy đến Vân Thị tìm anh. Sau đó lại là một đống lịch trình dày đặc, tiến hành liền một mạch đến mười giờ đêm, khi cô đi tìm Quả Tử Lê, hai người cũng nói chuyện đến hai giờ sáng. Bây giờ, đã qua ba giờ sáng. Chẳng mấy chốc sẽ đến sáu giờ, cô lại phải trang điểm, chuẩn bị lịch trình.



Bây giờ cô rất tủi thân rất muốn khóc, nhưng cũng vì quá mệt mỏi mà không thể khóc được. Cô yên lặng mở cửa xe rồi xuống xe. Cô nói với Vân Tụ:



“Thứ hai tuần tới em phải đi Hàn Quốc.”



Vân Tụ khẽ gật đầu, bảo cô về đến phòng thì gửi tin nhắn cho anh. Cô mệt mỏi trở về phòng, ngã xuống giường liền không thể dậy được, cô gửi tin nhắn cho anh, nói mình đã về đến phòng rồi.



Vân Tụ không trả lời. Một thời gian sau đó, đến tận khi cô rời khỏi mảnh đất này đi đến Hàn Quốc, anh cũng không chủ động liên lạc với cổ.



Da mặt cô cũng không dày đến mức có thể làm giống như trước đây - mỗi ngày gọi điện kể rất nhiều chuyện cho anh nghe. Liên lạc với đối phương cũng là vì chuyện công việc, cô gửi tin nhắn qua, đối phương trả lời. Bàn công việc hoàn toàn không xen lẫn chút tình cảm cá nhân nào.



Lần này đi Hàn Quốc là để chuẩn bị cho việc phát hành của album. Lịch trình cũng đã giảm đi rất nhiều, nhưng thời gian mà nhóm cô bỏ ra ở phòng tập cũng bắt đầu tăng lên.



Có lúc buổi sáng 8 đến 9 giờ đi đến phòng tập, phải đến 11, 12 giờ đêm mới kết thúc. Mở điện thoại ra, không có bất kỳ tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ nào của Vân Tụ.



Bây giờ cô có thể hiểu được lời mà trước kia khi Quả Tử Lê chia tay với cô đã nói. Bận rộn cả ngày, mang theo sự kỳ vọng mà mở điện thoại ra nhưng lại phát hiện, chẳng có gì cả. Thế nhưng cô và Vân Tụ cũng không phải quan hệ yêu đương bình thường, cãi nhau thì có thể tùy ý nói chia tay. Chỉ cần có một bên không muốn kết thúc chuyện tình cảm này thì mâu thuẫn sẽ có khả năng xoa dịu.



Cô và Vân Tụ đều sẽ không nói ra những lời như chia tay, ly hôn mà là hai người tự giận dỗi, giống như ai cũng không muốn thỏa hiệp trước. Điều quan trọng nhất là chuyện này dường như rất khó trao đổi. Đó là chuyện đã xảy ra, không thể nào giải thích được, cũng giống như đạo lý không thể giải thích được - vì sao Trái Đất lại tròn?



Có thể bàn bạc thảo luận, nhưng cô không thể bóp méo sự thật thành kết quả mà đối phương vui vẻ chấp nhận.



Cô hy vọng Vân Tụ có thể tự suy nghĩ rõ ràng mọi chuyện ở trong đó. Có lẽ Vân Tụ cũng đang hy vọng cô đưa cho anh một kết quả có thể thỏa mãn lòng tự trọng của anh. Như vậy, thật sự rất phiền phức. Trong khoảng thời gian cô rất lo lắng buồn bực này, Chẩm Toàn lại còn gọi điện cho cô để rước lấy bực mình.



“Hàm Hàm xảy ra chút chuyện ở thành phố T rồi, con qua đó mau đi!” “Chết rồi à?” Cô hỏi.



“Lời mày nói là lời của con người à, con bé là em gái ruột của mày đấy!”



“Nó chưa chết thì không tính là chuyện. Đợi nó chết rồi thì hãy thông báo cho tôi, tôi nhất định sẽ dành thời gian đi dự đám tang của nó.”



“Mày thật sự không phải con người!” Không lâu sau khi nhận được điện thoại của Chẩm Toàn, Vân Tụ gửi tin nhắn cho cô. [Chẩm Hàm bị người ta cắt đứt hai ngón tay ở thành phố T, bây giờ đang ở bệnh viện.] [Chẩm Toàn nói với anh à? Không cần để ý đến bọn họ!] [Lý do gây ra chuyện lần này rất mất mặt. Chẩm Hàm nói với mọi người rằng cô ta là em gái của em, nếu bỏ mặc không quan tâm thì sẽ thu hút truyền thông. Anh sẽ đi xử lý.] Chẩm Khê thầm mắng một tiếng xui xẻo, nhưng vẫn điều chỉnh thời gian với công ty, ngay ngày hôm đó đã đặt vé máy bay bay thẳng đến thành phố T.



Cô cũng không nói với Vân Tụ, chỉ nghĩ rằng đi là có thể gặp được anh. Chờ đến bệnh viện, vừa đẩy cửa phòng bệnh ra, cô đã nhìn thấy ở trong đó ngoài Chẩm Hàm đang bị bệnh ra, còn có một người quen nữa.



“Hà Viện?”



“Chẩm Khê?”



“Sao cô lại ở đây?” “Sao cô lại tới đây?”



Hai người đồng thời mở miệng. Ánh mắt Chẩm Khê liếc Chẩm Hàm đang nằm trên giường, “Đến xem xem nó chết hay chưa.”



“Tôi cũng ngẫu nhiên biết được tin tức Chẩm Hàm nằm viện cho nên mới đến xem sao.”



Chẩm Khê đứng bên giường nhìn Chẩm Hàm, thấy tay phải của nó bị băng gạc quấn chặt lấy, khuôn mặt già hơn rất nhiều so với lần trước cô gặp nó. “Làm sao lại sa đọa đến mức bị người ta cắt ngón tay vậy? Đắc tội với ai thế?” Chẩm Khê cười trên sự đau khổ của người khác.



“Chị quản được à?” “Tao đương nhiên không quản được, mày còn cho rằng tao đến đây là để thăm bệnh à? Mày không chết thật sự tao còn thấy hơi thất vọng đấy, đi!” “Nói thế nào thì tôi cũng là em gái của chị, nếu như tôi xảy ra chuyện gì, chị cho rằng chị có thể chỉ lo thân mình sao?”



(*) Chỉ lo thân mình là một thành ngữ ý là chỉ lo giữ được mình tốt, mặc kệ kẻ khác tốt xấu,



“Ái chà! Một người mù chữ ngay cả cấp hai cũng chưa tốt nghiệp mà cũng biết dùng thành ngữ cơ đấy, xem ra mấy năm nay mày quả thật đã biết thêm được không ít kiến thức nhỉ. Mày không chết thì không còn chuyện gì của tao nữa rồi, tạo còn rất bận nên về trước đây.”



Chẩm Khê nhìn Hà Viện, “Đã lâu không gặp, có muốn đi ăn chút gì không?”



Hà Viện hơi khó xử, nói: “Nếu như tôi đi rồi, ở đây sẽ không còn ai nữa, chờ một lát đi, sau khi Nhiêu Lực Quần đến...”



“Nhiêu Lực Quần?” Chẩm Khê nhíu mày, “Chuyện này liên quan gì đến anh ta?”



Một mình Chẩm Hàm ở thành phố T không nơi nương tựa, chỉ quen biết tôi và Lực Quần...” “Chuyện này cũng không liên quan đến hai người!” Chẩm Khê cố nén xuống sự ghê tởm và buồn bực mà hỏi cô ta, “Chuyện Chẩm Hàm nằm viện là Nhiêu Lực Quần nói cho cô biết à?”



Hà Viện gật đầu. “Chắc không phải chuyện nó ở đây không nơi nương tựa chỉ quen biết hai người cũng là anh ta nói với cô chứ.”



“Anh ấy cũng không nói sai.”



Chẩm Khê suýt chút nữa bật cười thành tiếng. Cảnh tượng này nhìn thế nào cũng thấy quen đến lạ kỳ nhỉ. Kiếp trước, khi mang Chẩm Hàm vừa bị gã nhà giàu vứt bỏ trở về, Nhiêu Lực Quần cũng nói với cô như vậy.



Dù sao thì Chẩm Hàm cũng là em gái ruột của cô, hai người bạn có một người là chị gái, một người là anh rể thì nên chăm sóc cho nó. Cho nên Nhiêu Lực Quần thường mượn cớ đến thăm Chẩm Hàm, mua cho nó hết cái này đến cái khác, mang nó đi theo gặp mặt đối tác làm ăn, chăm sóc chu đáo đến mức chăm sóc luôn cả trên giường.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom