• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Thôn Phệ cổ đế (1 Viewer)

  • Chương 11-15

Chương 11: Nếu ngươi muốn, ta có thể chịu trách nhiệm

Chương 11: Nếu ngươi muốn, ta có thể chịu trách nhiệm

Sau khi Tô Minh rời khỏi Bàn U thành.

Các gia tộc lớn ở Bàn U thành hoàn toàn điên cuồng, bởi vì Tô Minh đã giết chết rất nhiều đệ tử nòng cốt của bọn họ, trong đó thậm chí còn có cả con cái của các tộc trưởng gia tộc.

Các gia tộc lớn cùng nhau kéo đến Tô gia để hỏi tội, lại nhận được câu trả lời là Tô Minh đã bị trục xuất khỏi Tô gia, không còn là người của Tô gia nữa.

Không ai nghi ngờ, bởi vì sự uy hiếp của Tô gia đã được truyền đi khắp Bàn U thành.

Nhưng bọn họ không muốn bỏ qua chuyện này.

Các đại gia tộc lập tức phái võ giả tinh nhuệ nhất của mình ra, dùng phương pháp giăng lưới để tìm kiếm Tô Minh.

Ở nơi sâu nhất trong rừng Thiên Phạt, Tô Minh thận trọng dò dẫm từng bước một, bởi vì nơi sâu nhất trong rừng Thiên Phạt có rất nhiều loại yêu thú cường hãn, nếu như không may gặp phải bọn chúng, sẽ có phiền phức lớn.

Chỉ cần hắn đi qua rừng rậm thì rất nhanh có thể đi tới học viện Đông Hoang.

Màn đêm hoàn toàn bao phủ rừng rậm.

m trầm tĩnh lặng, yên tĩnh đến kinh người.

Vì muốn tiết kiệm thời gian nên hắn mới cố tình đi vào Bàn U thành, gặp phải nguy hiểm là chuyện thường tình, nếu là người sợ chết thì thà trốn vào một góc còn hơn.

Sắc mặt hắn càng lúc càng trở nên nghiêm trọng, đến bây giờ hắn vẫn chưa gặp được bất kỳ con yêu thú nào, thậm chí không hề nghe thấy tiếng gầm rú, nơi này quá mức bình tĩnh.

Làm cho người ta cảm thấy bất thường.

Rừng rậm bị màn đêm bao phủ đen như mực, bốn phía lạnh lẽo hoang vắng, ngay cả Tô Minh cũng không nhịn được mà rùng mình một cái.

Nhưng hắn không dừng chân lại.

Vẫn tiếp tục đi về phía trước.

Dựa theo lộ trình để tính toán thì chỉ cần một ngày nữa là hắn có thể thuận lợi đi xuyên qua rừng rậm, nếu không có yêu thú tấn công thì càng tốt.

"Trời."

Nhìn xác yêu thú chồng chất trước mặt, nằm rải rác khắp nơi, xương cốt chất đống tỏa ra mùi xác thối buồn nôn, chỉ nhìn qua không thể biết được đã có bao nhiêu con yêu thú bị giết chết.

Chẳng trách hắn lại không nhìn thấy con yêu thú nào, cũng không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì, thì ra tất cả yêu thú đã bị tàn sát hết không còn một con, chuyện này rốt cuộc là do ai làm.

Ánh mắt hắn trở nên nghiêm túc, Tô Minh bước từng bước, độ cảnh giác dâng lên đến mức tối cao.

Nhưng đúng vào lúc này.

Một tia sát ý đáng sợ từ bốn phương tám hướng vọt tới, đánh thẳng vào trong óc, hai mắt Tô Minh nháy mắt trở nên mơ màng.

Ở sâu trong óc, xuất hiện một luyện ngục vô tận, vô số xương cốt chồng chất như núi, hình thành một biển xác chết, thi khí cuồn cuộn xoay quanh mãi không chịu biến mất.

Trên mặt Tô Minh lộ ra vẻ thống khổ, hắn nắm chặt tay, bị luyện ngục trong óc khống chế, bên ngoài thân thể cũng xuất hiện một tia đỏ tươi như máu.

Oang!

Đột nhiên, trong đầu Tô Minh vang lên từng tiếng Phật ngâm, tám âm thanh Phật ngâm đồng thời vang vọng trong đầu óc hắn, luyện ngục vừa hiện hữu lập tức biến mất, Tô Minh cũng trở nên thanh tỉnh.

Trên mặt đổ đầy mồ hôi, sát ý của ảo cảnh thật đáng sợ, nếu không nhờ tám vị Phật đà trong hỗn độn thân thể giúp đỡ thì chỉ sợ lúc này hắn đã bị sát ý hoàn toàn khống chế, trở thành cỗ máy giết chóc, hoặc là bị sát ý cắn nuốt mất.

Càng nghĩ càng thấy sợ.

Nhưng Tô Minh không lùi lại, mà vẫn tiếp tục đi về phía trước.

Có điều.

Lúc này Tô Minh đã bắt đầu vận chuyện Phật môn thần thông, một luồng Phật khí vô hình bao phủ khắp cơ thể hắn, cho dù gặp phải chuyện như vừa rồi thì ít ra hắn cũng có thể đối phó được.

Đi được nửa canh giờ.

Tới trước một vách đá, có một bia đá cao chọc trời khắc đầy hoa văn trên đó, hoa văn như một đám nòng nọc nhỏ, hình thành đồ án quỷ dị.

Xương cốt yêu thú nằm đầy đất, máu tươi chảy thành sông.

Mà ở trước vách đá, có một bóng người đang đứng đó, làm cho Tô Minh bị hấp dẫn.

Cho dù người đó đang đứng đưa lưng về phía hắn, Tô Minh cũng có thể tưởng tượng ra được dung nhan của nàng tuyệt trần đến mức nào, dáng người cao gầy không chút tỳ vết, mái tóc dài đen nhánh thả xõa ở sau lưng.

Đứng im không nhúc nhích giống như lão tăng ngồi thiền.

Tô Minh cảm thấy tò mò, hắn cũng có thể đoán được vách đá trước mặt chắc chắn là một bảo vật, đặc biệt là hoa văn và đồ án quỷ dị trên đó, hắn có thể cảm thụ được hơi thở kỳ dị truyền ra từ vách đá.

Đi tới bên cạnh nữ tử, chỉ quay đầu thoáng nhìn lại.

Da thịt như ngọc, mi mắt như sương, hai mắt lung linh rực rỡ, dưới sống mũi cao thẳng là cánh môi anh đào, còn có một gương mặt xinh đẹp nghiêng nước nghiên thành, Tô Minh cảm thấy hắn lớn đến ngần này nhưng chưa gặp được ai xinh đẹp giống như nữ tử này.

Chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung.

"Tuyệt thế dung nhan."

Càng nhìn càng tò mò, Tô Minh phát hiện nữ tử này vẫn đứng im như cũ, chỉ nhìn chằm chằm vào vách đá trước mặt, sau đó hắn cũng nhìn về vách đá cao chọc trời phía trước.

Vì đảm bảo an toàn cho nên Tô Minh lập tức vận chuyện Phật môn thần thông và Hỗn Độn Thôn Phệ Quyết, sau lưng hắn thoáng hiện lên một bức hỗn độn kim thân.

Người khác nhìn không hiểu, nhưng Tô Minh được hỗn độn kim thân bao phủ, lại dần dần phát hiện ra hoa văn trên vách đá ẩn chứa một môn võ học.

"Thái Cổ Thần Ma Quyết?"

Trong lòng hắn vui mừng không thôi, Tô Minh không hề lãng phí thời gian, lập tức vận chuyển Hỗn Độn Thôn Phệ Quyết trong cơ thể, từng luồng lực thôn phệ không ngừng tràn vào vách đá, bao phu mặt chính diện của vách đá, đặc biệt là những hoa văn được khắc trên đó.

Môn võ học này chắc chắn vô cùng cường hãn, bởi vì chỉ khi hắn dùng lực thôn phệ bao phủ mới có thể hiểu được cái gọi là Thái Cổ Thần Ma Quyết ẩn chứa trên vách đá.

Sau khi cắn nuốt hoa văn xong, trong đầu Tô Minh lập tức bị một đám hoa văn nòng nọc tràn vào, đó là phương pháp tu luyện Thái Cổ Thần Ma Quyết.

Hắn cảm thấy rất vui mừng, không hề chần chừ lãng phí một giây một phút nào, càng vận chuyển Hỗn Độn Thôn Phệ Quyết nhanh hơn, tốc độ cắn nuốt cũng càng lúc càng nhanh.

Sau nửa canh giờ.

Tô Minh mới thở phào một hơi, cuối cùng đã cắn nuốt xong rồi.

"Ngươi làm gì vậy?"

Hắn chợt nhìn thấy nữ tử đột nhiên xoay người về phía mình, hai mắt đen nhánh tựa như bóng đêm đang nhìn chằm chằm vào mình, giống như đang nhìn chằm chằm vào con mồi của mình, dưới ánh mắt khiếp sợ của Tô Minh, nữ tử bắt đầu cởi quần áo ra.

Trên khuôn mặt tuyệt mỹ nổi lên ửng hồng, đánh thẳng về phía Tô Minh.

Khí thế trên người nữ tử quá mạnh mẽ, trực tiếp giam cầm Tô Minh, làm cho hắn không thể nhúc nhích được, thậm chí không thể nào vận chuyển Hỗn Độn Thôn Phệ Quyết, có muốn lấy bút Táng Kiếp ra cũng không được.

Tô Minh chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày bản thân mình sẽ gặp phải chuyện như vậy, hắn chỉ có thể trơ mắt cảm thụ lực lượng trong cơ thể bị giam cầm, nháy mắt đã bị nữ tử bổ nhào vào.

"Ta còn là đồng tử nam, đừng mà!"

Không có người để ý đến Tô Minh đang kêu to, chỉ có thi thể yêu thú nằm đầy đất, có điều ngay lúc thân thể hai người ngã xuống, toàn bộ thi thể yêu thú trên mặt đất đã bị lãng khí đẩy ra, từng luồng khí bao phủ hai người, hình thành một kén tằm thật lớn.

Trong đêm tối yên tĩnh, Tô Minh đánh mất lần đầu tiên của nam nhân.

Hơn nữa đánh mất đi trong tình huống như vậy.

Hơi thở hoang vắng bao trùm bốn phía, khoảng sáu canh giờ sau.

Kén tằm nứt ra, thành vô số vết nứt trải khắp mặt kén, kén tằm vỡ ra cái phịch.

Hai mắt nữ tử toát ra vẻ lạnh lẽo, nàng không thể ngờ rằng bản thân mình sẽ bị vách đá ăn mòn, thậm chí còn làm ra chuyện như vậy, tàn sát toàn bộ yêu thú trong rừng Thiên Phạt, vốn dĩ chỉ muốn giác ngộ được võ học ẩn chứa trên vách đá, lại không thể ngờ rằng trộm gà không được còn mất nắm gạo, mất đi lần đầu tiên của mình.

Chỉ là một tên tiểu tử cảnh giới Trúc Cơ, làm nàng khó mà áp chế sát ý trong lòng, có điều đối với nữ nhân mà nói, người nam nhân đầu tiên không giống với những người khác, nếu là chuyện khác thì chắc chắn nàng đã sớm ra tay rồi.

"Vẻ mặt đó của ngươi là sao?"

Nhìn thanh niên đang làm ra vẻ vô tội, nữ tử cực kỳ phẫn nộ, chỉ hận không thể xông lên tát cho hắn một cái.

"Ta có thể có vẻ mặt gì? Ngươi ỷ vào thực lực của mình mạnh hơn ta, cho nên muốn làm gì thì làm, ta còn không có cơ hội để phản kháng kia kìa."

Vô sỉ!

Quá vô sỉ!

Nàng chưa bao giờ gặp phải người nào vô sỉ đến thế, đã được lợi lại còn khoe khoang, rõ ràng nàng mới là người chịu thiệt, hiện tại hắn lại làm ra vẻ như hắn mới là người chịu thiệt thòi.

Nữ tử đang phẫn nộ tản ra sát ý lạnh như băng, ánh mắt lạnh lẽo.

Tô Minh lại không hề thấy sợ hãi, hắn đúng là người bị hại, theo như suy nghĩ của hắn, vai trò của nam lẫn nữ trong chuyện này quan trọng như nhau, ai bị động thì người đó là người bị hại.

Nhịn!

Nữ tử lạnh lùng nhìn thanh niên trước mặt, hỏi: "Ngươi tên là gì? Đến từ đâu?"

"Tô Minh, tán tu."

Hắn đã tự xin trục xuất khỏi Tô gia, không còn là người Tô gia nữa, cho nên coi như một tán tu.

Tô Minh thở dài một tiếng, đứng lên bất đắc dĩ nói: "Thôi, ta là nam nhân, không thèm so đo với ngươi, nếu như ngươi muốn thì ta có thể chịu trách nhiệm."
Chương 12: Tổ Phượng Cung, Lạc Uyển Hinh

Theo suy nghĩ của Tô Minh, là nam nhân thì phải biết rộng lượng, cho dù mình là người bị động trong chuyện này.

Cũng may nàng có dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, cho nên hắn không chịu thiệt quá nhiều, nếu đối phương vừa xấu vừa hôi thì đúng là kinh khủng.

"Chịu trách nhiệm?"

Nữ tử nghe thấy những lời này, bật cười.

Một kẻ mới đến cảnh giới Trúc Cơ mà đòi chịu trách nhiệm với nàng? Hắn muốn chịu trách nhiệm như thế nào?

Sắc mặt nàng nháy mắt trở nên lạnh lùng, Tô Minh có thể nhìn thấy vẻ khinh miệt toát ra từ trong đáy mắt nữ tử, hắn hiểu được suy nghĩ của đối phương, chẳng qua nàng coi thường tu vi của hắn mà thôi.

"Chuyện hôm nay cứ coi như việc ngoài ý muốn, ngươi quên đi là được."

Tô Minh lại cười nói: "Ngươi có thể coi đây là việc ngoài ý muốn, nhưng mà Tô Minh ta không phải kẻ tùy tiện, đúng là hiện tại ta không có tư cách chịu trách nhiệm với ngươi, nhưng ngày sau ta sẽ khiến người khắp thiên hạ này biết, ngươi là nữ nhân của Tô Minh ta."

Nữ tử hoàn toàn không tin.

Nàng gật đầu, cười nói: "Ta sẽ chờ xem ngày đó."

Theo suy nghĩ của nàng, tất cả mọi người đều có thể nói hão, nhưng có làm được hay không thì chưa biết được.

Cảnh giới Trúc Cơ muốn chịu trách nhiệm với nàng, đúng là một câu chuyện cười.

Nhìn nữ tử quay người chuẩn bị rời đi, Tô Minh hỏi: "Ngươi tên là gì?"

"Tổ Phượng Cung, Lạc Uyển Hinh."

Nhìn bóng người đã biến mất, trong mắt Tô Minh đầy vẻ kiên định, có điều đến bây giờ hắn vẫn chưa thể tin tưởng nổi, không ngờ lần đầu tiên của hắn lại mất đi ở nơi này, hơn nữa còn làm với một nữ nhân xa lạ.

Tổ Phượng Cung?

Hắn chưa từng nghe nói Đông Hoang có một tông môn như vậy.

Có điều Tô Minh cũng hiểu rõ, Đông Hoang rất lớn, ở đó có vô số tông môn, chỉ riêng Hoàng Triều cũng đã có hàng ngàn hàng vạn, hắn không biết đến Tổ Phượng Cung cũng là chuyện bình thường.

Đã tốn thời gian suốt một đêm, Tô Minh không ở lại nơi này, dùng tốc độ nhanh chóng rời khỏi đây.

Bởi vì Lạc Uyển Hinh ra tay tàn sát cho nên toàn bộ yêu thú ở sâu trong rừng Thiên Phạt đã bị giết chết không còn mống nào, nhờ vậy Tô Minh có thể thuận lợi đi xuyên qua rừng Thiên Phạt mà không gặp phải bất kỳ trở ngại nào.

Có kinh hoàng nhưng không nguy hiểm.

Đối với võ giả cảnh giới Trúc Cơ mà nói, rừng Thiên Phạt là một nơi cực kỳ nguy hiểm, chỉ hơi sơ ý một chút là có thể vĩnh viễn nằm lại ở nơi này.

"Tiểu tử, đợi đã."

Tô Minh vừa mới rời khỏi rừng Thiên Phạt, đã bị hai tên nam nhân chặn đường, cả hai đều là cảnh giới Hư Đan, trong đó có một người chỉ cao một mét bốn, vẻ mặt âm hiểm xảo trá.

"Có việc gì?"

"Ngươi có thể sống sót đi ra khỏi rừng Thiên Phạt, chắc chắn trên người ngươi có rất nhiều bảo bối, hai người chúng ta sẽ không giết ngươi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn giao nhẫn không gian của ngươi ra đây là được."

Giết người cướp của là chuyện rất bình thường.

Bọn họ không hề coi trọng thanh niên, thân là võ giả cảnh giới Hư Đan, đừng nói là liên thủ với nhau, chỉ cần một trong hai người bọn họ là có thể dễ dàng giết chết đối phương.

Tô Minh không nói nhiều lời, muốn cướp đoạt nhẫn không gian của hắn thì phải xem xem bọn họ bản lĩnh đó không.

Cổn Thạch Quyền, một trong những võ kỹ của Tô gia.

Chiêu thức xuất phát từ tay Tô Minh quay cuồng gào rít giống như tảng đá lớn đang lăn từ trên vách núi cao, một quyền lại một quyền, chiêu thức mạnh mẽ cuốn gió, đánh thẳng vào hai người kia.

"Ngươi muốn chết!"

Nhìn thanh niên ra tay trước, hai người phẫn nộ gào thét lên, trên mặt tràn ngập giận dự, đằng đằng sát khí ra tay.

Chỉ một tên cảnh giới Trúc Cơ rác rưởi cũng dám thể hiện trước mặt bọn họ, đúng là không biết tự lượng sức mình.

Chưởng ấn bá đạo xông đến từ hai bên trái phải, nắm tay và bàn tay đánh mạnh vào nhau, lãng khí tràn ra bốn phía, ngay cả mặt đất cũng không chịu nổi sức ép, bắt đầu xuất hiện các vết nứt, giống như một tấm mạng nhện.

Chiêu võ kỹ bình thường nhất, xuất phát từ trong tay Tô Minh lại có được uy lực khủng bố.

Sau khi hai bên va chạm vào nhau, sắc mặt hai người hoàn toàn thay đổi, bọn họ không thể ngờ rằng kẻ mới đến như thanh niên lại có được thực lực như vậy.

Bọn họ không dám coi thường nữa, lần lượt phóng thích huyết luân ra, một người là huyết luân sói, một người là huyết luân hổ, một sói một hổ ngửa mặt lên trời gào thét, sói tru hổ rống làm chấn động bốn phía.

Trên đầu Tô Minh cũng nháy mắt ngưng tụ huyết luân, một thanh kiếm giết chóc lẳng lặng lơ lửng bên trong huyết luân, lạnh nhạt nhìn một sói một hổ đang lao về phía mình.

"Thân ta như kiếm, chỉ thẳng trời cao!"

Huyết luân được tụ hợp bằng giết chóc có cấp bậc lớn áp đảo, kiếm ý lạnh băng tựa như luyện ngục vô tận, kiếm khí bá đạo xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp không gian, chém mạnh lên trên hai huyết luân phía trước.

Kiếm khí mạnh mẽ xuyên qua huyết luân sói hổ, một tiếng kêu thảm thiết vang vọng trên bầu trời, cùng lúc đó hai vòng huyết luân trên đỉnh đầu hai người nháy mắt vỡ vụn, hơn nữa thân thể bọn họ giống như con diều đứt dây bay vọt ra phía sau.

Rầm!

Hai người ngã mạnh trên mặt đất, máu tươi nhiễm đỏ toàn thân, chưa để cho hai người kịp phản ứng lại, bóng dáng của Tô Minh đã xuất hiện ở trước mặt hai người.

Một kiếm khiến cho hai vị cảnh giới Hư Đan bị thương nặng.

Bọn họ không thể nào tiếp thu được sự thật này, cho dù bọn họ chỉ mới đến cấp hai của cảnh giới Hư Đan, cũng không thể bị một tên cảnh giới Trúc Cơ áp đảo như thế được.

Chênh lệch giữa cảnh giới Trúc Cơ và cảnh giới Hư Đan giống như một khe núi sâu không thể nào vượt qua được, nhưng mà hiện tại, cho dù bọn họ có muốn tin hay không thì sự thật đã bày ra trước mặt, không phải cứ không tin là được.

Hai người khiếp sợ không thôi.

Vẻ kiêu ngạo vừa nãy đã biến mất tiêu, cũng không rảnh để ý đến sự kinh hãi trong lòng, vội vàng nói: "Cầu xin đại nhân tha cho chúng ta một mạng, chúng ta nguyện ý làm trâu làm ngựa cho ngài, ngài bảo chúng ta đi hướng đông thì chúng ta tuyệt đối không dám đi hướng tây."

"Cầu xin đại nhân tha mạng cho chúng ta."

Đối diện với cái chết, tôn nghiêm cũng chỉ là rẻ rách, chỉ cần có thể giữ được tính mạng thì sao cũng được.

Ánh mắt Tô Minh toát lên vẻ lạnh lẽo, không hề nhiều lời, hắn biết hiện thực tàn khốc và đáng sợ đến cỡ nào, nếu không có thực lực cường đại, nắm đấm không đủ cứng rắn thì chỉ có thể chịu người khác tàn hại.

Hỗn Độn Thôn Phệ Quyết trong thân thể lại vận chuyện, một tay một người, bắt đầu cắn nuốt linh hồn của hai người kia.

Thành Thiên Cốt.

Lúc này, bên trong thành có vô số võ giả đang đi ra vào, đường phố phồn vinh, khắp nơi vang lên tiếng hét to, tiếng ồn ào, thậm chí còn có võ giả cưỡi yêu thú đi lại trên đường phố.

Thành Thiên Cốt có quy củ nghiêm ngặt, nếu muốn cưỡi yêu thú thì phải được sự đồng ý của vệ quân trong thành, hơn nữa còn cần đăng ký vào danh sách, nộp tiền, như vậy nếu xảy ra chuyện yêu thú tấn công hoặc giết chết người khác thì có thể tìm được chủ nhân của nó.

Nhìn thấy người cưỡi yêu thú, những người qua đường vội vàng tránh né, dù sao ai biết được liệu yêu thú có đột nhiên nổi điên tấn công mọi người không, chẳng ai dám lấy tính mạng ra đánh cược cả.

Tô Minh đi vào thành Thiên Cốt, chuẩn bị mua ít đan dược cho hồ ly tím, dù sao vết thương của hồ ly tím quá nghiêm trọng, nếu cứ để vậy thì chỉ sợ nó không sống được bao lâu nữa.

"Sau này nếu có cơ hội thì ta cũng phải hàng phục một con rồng để làm vật cưỡi, như vậy rất có mặt mũi."

Hắn bất đắc dĩ cười.

Tô Minh biết rõ nếu muốn hàng phục một con rồng để làm vật cưỡi khó khăn đến mức nào, Long tộc là sự tồn tại trên đỉnh của thế giới yêu thú, trên đại lục này có thể xưng là thực lực có một không hai.

Hắn đi trên đường phố, nhìn cửa hàng hai bên đường xem xem có đan các hay sạp bán đan dược không.

Một thiếu nữ mặc váy hồng nhạt cưỡi một con cáo trắng xuất hiện ở phía trước, thiếu nữ khoảng mười bảy, mười tám tuổi, khuôn mặt xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, da thịt trắng như tuyết, trên cổ có đeo ngọc trụy.
Chương 13: Ngươi không xứng

Khi hai bên đang cách nhau khoảng năm mét.

Bạch Hồ cúi đầu kêu một tiếng, chạy như bay đến chỗ Tô Minh.

"Bạch Hồ, ngươi đang làm gì vậy?"

"Bạch Hồ, dừng lại."

Bạch Hồ cũng thuộc cảnh giới Trúc Cơ, thực lực áp đảo so với Hạ Lê Nhan, nó đột nhiên nổi điên lên khiến cho Hạ Lê Nhan trở tay không kịp.

Nàng ta không ngồi vững, bị ngã xuống khỏi người Bạch Hồ, cái mông dập mạnh trên mặt đất, là Hạ Lê Nhan đau đến mức nhe răng.

Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

Bạch Hồ đi tới trước mặt Tô Minh,, khuỵu hai đầu gối xuống, quỳ trước mặt Tô Minh.

"Kia có phải là Hạ Lê Nhan của Hạ gia không?"

"Hỏi thừa, ngay cả hòn ngọc quý của Hạ gia mà ngươi còn không biết? Ở trong thành Thiên Cốt này, ngươi có thể không quen thành vệ quân, nhưng không thể không biết Hạ Lê Nhan được."

"Tại sao lại như vậy, vật cưỡi Bạch Hồ của Hạ Lê Nhan sao lah quỳ xuống trước mặt người này, lần này có trò hay để xem rồi."

" y, ngươi nhìn xem sắc mặt của Hạ Lê Nhan kìa."

Nàng ta đứng lên, phủ bụi bẩn trên quần áo.

Nhìn Bạch Hồ đang quỳ trên mặt đất, trong lòng Hạ Lê Nhan cực kỳ khiếp sợ, chính nàng cũng không biết tại sao vật cưỡi Bạch Hồ của mình lại đột nhiên quỳ xuống trước mặt người này.

Lúc này, cho dù là Tô Minh, nhìn con Bạch Hồ đang quỳ phía trước mình cũng có phần không thể tin nổi.

Sao lại như vậy?

"Ngươi là ai? Sao có thể khiến Bạch Hồ của ta quỳ xuống được."

Hạ Lê Nhan đi tới giơ tay vuốt ve Bạch Hồ đang quỳ trên mặt đất, dường như đang trấn an nó.

Xung quanh có rất nhiều người đang đứng xem, dù sao thì Hạ Lê Nhan là người nổi danh trong thành Thiên Cốt, bọn họ muốn xem xem vì sao vật cưỡi Bạch Hồ của Hạ Lê Nhan lại đột nhiên quỳ xuống trước người khác.

Tô Minh ngoài mặt tỏ ra vô tội, nhưng trong lòng có chút bực mình nói: "Có lẽ là do sức hấp dẫn của ta quá lớn, cho nên vật cưỡi của ngươi không kìm nén được."

Hả?

Nghe thấy lời này, tất cả mọi người đều kinh ngạc không thôi, đã gặp qua người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng thấy ai vô sỉ như vậy.

Tình cảm giữa yêu thú và con người hoàn toàn khác nhau, tuy bề ngoài của thanh niên rất anh tuấn, nhưng nếu nói hấp dẫn đến độ làm cho yêu thú quỳ xuống thì đúng là chuyện cười.

Hạ Lê Nhan trợn mắt, khinh bỉ nói: "Ngươi muốn vũ nhục chỉ số thông minh của ta sao, ngươi cho rằng ta sẽ tin lời ngươi nói?"

"Hạ muội muội, sao thế này? Ai làm ngươi tức giận à."

Đúng lúc này có một thanh niên bước ra từ trong đám người, trong tay cầm cây quạt, vừa đi vừa phe phẩy, cả người mặc áo trắng, khuôn mặt cũng coi như thanh tú dễ nhìn, còn tô son trát phấn.

"Đổng Chương của Đổng gia tới."

Hắn đi tới bên cạnh Hạ Lê Nhan, nhìn Bạch Hồ đang quỳ trên mặt đất, Đổng Chương cũng không thèm phân xử xem ai đúng ai sai, lạnh lùng nói: "Ngươi quỳ xuống dập đầu nhận lỗi với Hạ muội muội, nếu như Hạ muội muội không chịu tha thứ, ta sẽ giao ngươi cho thành vệ quân, đến lúc đó hậu quả của ngươi thế nào thì tự ngươi chịu."

Uy hiếp trần trụi.

Mọi người biết rõ Đổng Chương có chỗ dựa để uy hiếp hắn, dù sao thực lực của Đổng gia trong thành Thiên Cốt cũng rất mạnh.

Quỳ xuống? Dập đầu? Nhận lỗi?

Hắn đã làm sai chuyện gì? Tại sao phải xin lỗi thiếu nữ trước mặt.

Ánh mắt Tô Minh dần trở nên lạnh lẽo, hắn không muốn chọc phải phiền phức, nhưng cũng không sợ phiền phức, nếu như có người không biết phân biệt trái phải đúng sai mà nhục nhã hắn, thì chỉ có hai chữ, nằm mơ!

Hiện giờ Tô Minh cũng đã phần nào đoán được tại sao Bạch Hồ lại quỳ xuống trước mặt mình.

Nếu nói đúng ra thì không phải Bạch Hồ quỳ xuống trước hắn, mà là quỳ lạy hồ ly tím trong lòng ngực hắn, xem ra cấp bậc của hồ ly tím rất cao, mới khiến cho Bạch Hồ vội vàng quỳ xuống.

Hắn không hề giải thích, nếu như đối phương nói chuyện hòa thuận, hắn sẽ nói rõ nguyên nhân.

Nhưng nếu cậy vào thế lực sau lưng mà đòi ép buộc hắn quỳ xuống xin lỗi, thì chắc chắn không thể được.

Thấy thanh niên làm lơ mình, Đổng Chương còn tưởng rằng người này đang bị dọa choáng váng, vô cùng tự hào, có điều hắn muốn thể hiện trước mặt Hạ Lê Nhan.

Hắn vẫn luôn theo đuổi Hạ Lê Nhan, hiện tại đang có cơ hội ngàn năm có một để thể hiện, sao có thể bỏ qua được.

"Tiểu tử, quỳ xuống xin lỗi, bổn thiếu gia có thể cho ngươi một cơ hội, cho phép ngươi làm một con chó dưới chân ta."

Tô Minh gật đầu, đi tới trước mặt Đổng Chương, nói: "Ngươi không xứng."

Vừa dứt lời, thân thể Tô Minh đã di chuyển, chỉ để lại một bóng người nhoáng lên, hắn thi triển Cổn Thạch Quyền, nắm đấm đầy trời giáng xuống trên Đổng Chương.

Đổng Chương chỉ là cảnh giới Trúc Cơ cấp ba, kém Tô Minh năm cấp.

Từng nắm đấm rơi xuống trên người Đổng Chương, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, cùng lúc đó cơ thể của Đổng Chương bị đánh ngã xuống đất, Tô Minh đạp mạnh lên chân trái của Đổng Chương.

"Tiểu tử, ta đến từ Đổng gia đấy, nếu ngươi dám động vào ta thì ngươi tiêu đời rồi, ngươi chờ mà xem, bổn thiếu gia nhất định sẽ khiến ngươi hối hận."

Những người đang vây quanh xem há hốc mồm, không thể tin nổi.

Đổng Chương bình thường kiêu ngạo ngang ngược, làm cho bọn họ cảm thấy khiếp sợ.

Dù sao thân phận của hắn không phải bình thường, sau lưng có Đổng gia làm chỗ dựa, trong thành Thiên Cốt này có ai dám trêu chọc Đổng gia?

"Ngươi đang uy hiếp ta?"

"Có phải uy hiếp hay không tự ngươi cũng biết rõ, ta khuyên ngươi một câu, đừng làm chuyện ngu xuẩn." Sắc mặt hắn tái nhợt, đầu đầy mồ hôi, cố nén từng cơn đau đớn trên thân thể, theo suy nghĩ của Đổng Chương, thành Thiên Cốt này là địa bàn của Đổng gia, cho dù thực lực của đối phương có cao cường hơn mình, thì cũng chỉ là một kẻ cảnh giới Trúc Cơ mà thôi.

Hắn không tin đối phương dám ra tay tiếp.

"Mau nhìn xem, thành vệ quân tới rồi."

Hơn mười vị thành vệ quân mặc áo giáp đi tới, bọn họ nhìn thấy chuyện đang xảy ra trước mặt, nhưng mặc kệ trong chuyện này ai đúng ai sai thì cũng phải thiên vị Đổng gia, đây là điều hiển nhiên.

Một bên là thanh niên lạ lẫm, một bên là gia tộc lâu đời của thành Thiên Cốt, còn cần phải lựa chọn?

"Trong thành Thiên Cốt nghiêm cấm đánh nhau, bắt cả hai người này về phủ thành chủ."

Chỉ làm bộ thế thôi.

Chờ đến khi Đổng Chương bị bắt về phủ thành chủ, chắc chắn là chân trước đi vào chân sau đi ra, còn về thanh niên này chỉ sợ không được may mắn như vậy.

Trong thành Thiên Cốt, hết thảy mọi chuyện là do thành vệ quân quyết định, thành vệ quân nói ngươi đúng thì ngươi đúng, thành vệ quân nói ngươi sai thì ngươi sai.

Rắc!

Dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, chân của Đổng Chương bị dẫm gãy, tất cả mọi người đều có vẻ không thể tin nổi, không ai có thể tưởng tượng ra được thành vệ quân đã kéo tới đây mà người này vẫn còn kiêu căng như vậy, dám dẫm gãy chân Đổng Chương, hành động này hoàn toàn đang khiêu khích thành vệ quân.

Đồng thời đắc tội với thành Thiên Cốt và Đổng gia, xem ra hắn không nghĩ đến chuyện ở lại trong thành Thiên Cốt nữa.

"Đồ láo xược!"

"To gan lớn mật, dám làm chuyện càn rỡ như vậy, mau bắt lấy hắn."

Sao Tô Minh có thể không nhận ra những kẻ gọi là thành vệ quân sẽ thiên vị cho Đổng Chương, nếu hắn đi theo bọn họ đến phủ thành chủ, thì chỉ có thể vào mà không ra.

Chuyện đã đến nước này, hắn không còn đường lui, đắc tội với một Đổng gia, hay đắc tội thêm một phủ thành chủ thì cũng như nhau cả.

Nếu khoanh tay chịu trói, chỉ có đường chết.

Nếu liều một lần, còn có cơ hội thoát thân.

Tô Minh hiểu rõ tình huống lúc này của mình đã nguy hiểm thế nào, nhưng lại không hề hối hận, là nam nhân có thể bị giết, nhưng không thể bị nhục nhã.

"Mau đi báo cho người của Đổng gia, để người của gia tộc đến cứu ta."

"Mau lên."

Chính tiếng gào hoảng sợ của Đổng Chương đã cho thấy hắn sợ hãi như thế nào.

Hắn chưa từng nghĩ tới, thậm chí người này còn không để thành vệ quân vào mắt.

Hắn rất sợ bị giết, cho dù sau này gia tộc có báo thù thì hắn cũng chết rồi.

Hắn không phản kháng nữa.

Nơi này là thành Thiên Cốt, Đổng gia và phủ thành chủ nhận được tin tức đều chạy tới đây, bọn họ nhìn thấy Đổng Chương bị giẫm dưới chân, thì rất tức giận.

Chủ nhân Đổng gia, Đổng Hi cố nén lửa giận trong lòng, nói với vẻ mặt u ám: “Các hạ, ngươi thả Đổng Chương ra trước đã, chúng ta từ từ thương lượng chuyện này.”

“Phụ thân, giúp con giết hắn ta.”
Chương 14: Người tiếp theo

Hạ Lê Nhan đứng ở một bên hơi dại ra, nàng ta không ngờ mọi chuyện lại phát triển đến mức này, nhìn phụ thân đã đến và đứng bên cạnh mình, bỗng chốc nàng ta không biết phải làm như thế nào.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Không dám giấu diếm điều gì, Hạ Lê Nhan kể lại toàn bộ sự việc cho phụ thân mình nghe.

Hạ Toàn thở dài, chuyện này là do Lê Nhan gây ra, ông ta nhất định phải cho Đổng gia một câu trả lời, nếu không sau này Đổng gia và Hạ gia sẽ hoàn toàn chấm dứt.

Đắc tội với Đổng gia chỉ vì một võ giả cảnh giới Trúc Cơ chắc chắn không phải là một hành động sáng suốt.

Tô Minh gật đầu và đạp Đổng Chương một cái, không chút sợ hãi, hắn lạnh lùng nói: “Chỉ cần ông thề rằng, không ra tay với ta, ta sẽ thả hắn ra.”

Nói điều kiện với ông ta?

Đổng Hi đã vô cùng tức giận, nếu không phải ông ta quan tâm đến sự sống chết của con trai mình, ông ta đã ra tay từ lâu, căn bản sẽ không dây dưa thế này.

“A!”

Đổng Hi còn chưa kịp nói chuyện, bốn phía liền vang lên tiếng kêu như làm thịt heo, hóa ra chân còn lại của Đổng Chương lại bị đạp gãy, ngay cả xương cốt cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, khiến mọi người cảm thấy rất sợ hãi.

Hàng trăm võ giả cửa phủ thành chủ và Đổng gia đã tập hợp tại đây, vây quanh Tô Minh khiến con kiến cũng không lọt, sắc mặt thành chủ Tề Thương rất u ám, có người dám gây chuyện ở thành Thiên Cốt, chính là không coi phủ thành chủ ra gì.

Có chút ngông cuồng và ngạo mạn, người này nhất định phải bắt lại, để giết gà dọa khỉ.

“Sao ngươi dám!”

Đổng Hi tức giận tiến lên một bước, sát khí bộc phát ra cuồn cuộn như sóng thần, nhưng lại không thể uy hiếp được Tô Minh.

Không nói lời vô nghĩa không cần thiết, Tô Minh biết tình thế hiện tại rất bất lợi với mình, hắn phải rời khỏi thành Thiên Cốt.

“Các người cậy vào đông người mà thôi.”

Sự khinh thường và chế giễu trắng trợn, mọi người đều biết chàng trai này chỉ ở cảnh giới Trúc Cơ, làm sao có thể chống lại Hạ gia, Đổng gia và phủ thành chủ.

Đổng Hi cười lạnh nói: “Xem ra ngươi rất tự tin vào thực lực của mình, đã vậy ta sẽ cho ngươi một cơ hội. Đổng gia ta có sáu võ giả cảnh giới Hư Đan, những người khác sẽ không ra tay. Chỉ cần ngươi có thể đánh thắng sáu người bọn họ, ta sẽ không truy cứu chuyện xảy ra ngày hôm nay nữa.”

“Được.”

Lời này vừa nói ra, bốn phía lập tức xôn xao!

Không ai ngờ rằng, chàng trai sẽ thật sự đồng ý lấy một địch sáu, hơn nữa sáu người đến từ Đổng gia đều là cảnh giới Hư Đan, hai bên chênh lệch quá xa, làm sao có thể đánh thắng được bọn họ.

Sau khi đá Đổng Chương đi, điều Tô Minh muốn là bình yên rời đi, chứ không phải vội vã.

Giết người này sẽ hoàn toàn chọc giận đối phương, đến lúc đó hàng trăm võ giả vây quanh, thật sự là một chuyện vô cùng phiền phức.

“Giết người này cho ta.”

Trong ánh mắt lạnh lẽo tràn đầy sát ý, Đổng Hi có lòng tin tuyệt đối, sáu vị cảnh giới Hư Đan trong gia tộc liên thủ, sao có thể không giết chết được một tên cảnh giới Trúc Cơ.

Vi phạm quy tắc võ đạo? Có khả năng không?

“Phế vật, hôm nay một mình lão tử cũng có thể xé ngươi thành từng mảnh.”

Một người đàn ông to lớn vạm vỡ như một con gấu đen từ phía sau Đổng Hi nhảy ra, hắn ta có thân hình mập mạp nhưng lại rất linh hoạt, nắm đấm như hai quả cầu sắt, đánh mạnh về phía Tô Minh mà không cần sử dụng huyết luân, có lẽ hắn ta thấy chỉ giết một tên cảnh giới Trúc Cơ mà thôi, nếu dùng huyết luân sẽ rất mất mặt.

Ấn Long Tượng bắt nguồn từ thuật Cửu Long Cửu Tượng, đây là lần đầu tiên Tô Minh sử dụng.

Hai tay nhanh chóng kết ấn, những chưởng ấn mạnh mẽ chứa đựng tiếng gầm của rồng và voi chồng lên nhau, giống như không chịu thua kém, hung ác đánh ra.

Ầm!

Công kích của hai người hung hăng va chạm giữa không trung, dao động kinh khủng bao trùm khắp nơi, trong mắt mọi người, người đàn ông đến từ Đổng gia, cho dù chỉ là cảnh giới Hư Đan cấp một, muốn giết chết một người cảnh giới Trúc Cơ, sẽ không có vấn đề gì.

Kết quả thì sao?

Sức mạnh của nắm đấm bị ấn Long Tượng nuốt chửng trong nháy mắt, trong khoảnh khắc tiếng gào thét lạnh lẽo và hung hãn của long tượng bao phủ người đàn ông vạm vỡ, sức mạnh tập trung lại một điểm, đánh mạnh vào trán người đàn ông.

Bùm!

Toàn bộ đầu nổ tung, máu tươi bắn tung tóe, mùi máu tanh nồng nặc lan tràn bốn phía, khiến rất nhiều người sợ hãi lùi về phía sau, trong mắt bọn họ tràn ngập kinh hoàng và sợ hãi, không ai ngờ rằng đường đường cảnh giới Hư Đan sẽ bị người này giết bằng một chiêu trong nháy mắt.

Đây phải mạnh như thế nào!

“Người tiếp theo.”

Lời này thật ngông cuồng!

Không một tiếng động, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào thanh niên trước mặt, thảo nào hắn ngông cuồng như vậy, hóa ra hắn có cái dựa vào, nhưng người đàn ông chỉ là cảnh giới Hư Đan cấp một, Đổng gia còn có năm vị cảnh giới Hư Đan vẫn chưa ra tay.

Nhìn thi thể không đầu trên mặt đất, sắc mặt Đổng Hi trở nên rất khó coi.

“Làm sao người này làm được? Thậm chí hắn còn chưa sử dụng huyết luân, lại có thể giết chết một vị cảnh giới Hư Đan trong chớp mắt, thật sự là rất biến thái.”

“Ừ, thật sự rất giỏi, nhưng trong năm vị cảnh giới Hư Đan còn lại của Đổng Hi, có một người là cảnh giới Hư Đan đỉnh cấp, nếu người này muốn đánh ra thành Thiên Cốt, sợ rằng không có đơn giản như vậy.”

“Đổng Chương cũng sống đủ rồi, ỷ vào Đổng gia làm chỗ dựa, bình thường hắn quen thói ăn ở ngang ngược trong thành. Hôm nay gặp phải chuyện gì, cũng là do hắn tự chuốc lấy.”

“Suỵt, ngươi không muốn sống nữa à? Nếu Đổng gia nghe được lời này, ngươi sẽ gặp rắc rối đấy.”

“Tí nữa thì quên mất.”

Có thể thành công giết chết người này, Tô Minh biết rõ là bởi vì hắn ta lơ là, chỉ sợ cho dù là ai, cũng sẽ không tin mình có thể ngay lập tức giết chết một vị cảnh giới Hư Đan.

“Đều lên hết đi.”

Không phải từng người một, Tô Minh lập tức khiến Đổng gia chấn động, Đổng Hi tức giận và kinh ngạc đến mức không còn để ý đến cái gọi là mặt mũi nữa, trực tiếp bảo năm vị cảnh giới Hư Đan xông lên cùng lúc, bất kể thế nào cũng phải giết người này trước.

Kết quả luôn là người thắng viết ra, tin rằng chuyện này sẽ bị người ta lãng quên rất nhanh, Đổng gia đã là một gia tộc lớn ở thành Thiên Cốt.

Năm võ giả cảnh giới Hư Đan đi ra từ phía sau Đổng Hi, từng ánh mắt lạnh lẽo đều nhìn chằm chằm con mồi trước mặt, khiêu khích Đổng gia, khiến Đổng gia phải chịu nhục nhã, đây là chuyện bọn họ không thể chấp nhận được.

“Tiểu tử, ngươi rất mạnh, nhưng trước mặt Đổng gia chúng ta, ngươi không thể sống sót rời đi. Ta khuyên ngươi nên khoanh tay chịu trói, có lẽ còn có thể giữ được một mạng.”

“Nói nhảm nhiều quá.”

“Tự tìm cái chết!”

Năm người đã hoàn toàn bị chọc giận, không còn nói nhảm nữa, trước mặt nhiều người như vậy, nhất định phải cứu vãn thể diện cho Đổng gia, Đổng gia đã mất đi một vị cảnh giới Hư Đan, năm người bọn họ nhất định phải giết chết hắn.

Trên khuôn mặt hung dữ tràn ngập sát khí, năm vị cảnh giới Hư Đan giống như năm con báo săn mồi, lao về phía con mồi của mình.

Trước khi có người tới, sát ý khủng khiếp đã ập đến.

Trực tiếp khởi động huyết luân, bây giờ năm người không còn để ý cái gọi là mặt mũi nữa, việc duy nhất bọn họ phải làm chính là thành công giết chết người này.

Năm người đều phóng ra một huyết luân trên đỉnh đầu, một cỗ khí tức đáng sợ đan xen thành mạng nhện.

Một con rồng ngâm, một tiếng voi gào thét.

Cùng với huyết luân Long Tượng ngưng tụ trên đỉnh đầu, Tô Minh lập tức thi triển thuật Cửu Long Cửu Tượng, hắn không chút khinh thường, đánh nhanh thắng nhanh tuyệt đối không thể kéo dài.

Tốc độ của Tô Minh tăng vọt đến cực hạn, tàn ảnh lóe lên, chín con rồng và chín con voi giống như hư ảnh điên cuồng gào thét, thân hình hư ảo khổng lồ hung hãn hướng về phía bốn người như muốn nuốt chửng bọn họ.

“Thật là một huyết luân khủng khiếp!”

Ánh mắt thành chủ Tề Thương vô cùng lạnh lùng nói: “Nhất định phải giết chết người này.”
Chương 15: Ông đang uy hiếp ta sao?

Năm người không có phân tán mà tập trung lại với nhau, hy vọng có thể tận dụng sự kết hợp của năm huyết luân, trực tiếp giết chết người này.

Trong khoảnh khắc Tô Minh va chạm vào năm người.

Một huyết luân khác dần xuất hiện trong huyết luân Long Tượng, đó là huyết luân Thôn Phệ, chỉ là nó bị bao phủ bởi chín con rồng và chín con voi khổng lồ, vì vậy không có ai phát hiện ra.

Tô Minh không muốn bị mọi người phát hiện ra chuyện hắn có huyết luân Thôn Phệ.

Một làn sương dày đặc như dây leo lập tức lan lên người một người trong đó, nó quấn thật chặt, khí tức chiếm đoạt lạnh lẽo không ngừng ăn mòn người này.

“Thứ gì vậy!”

Cảm nhận được một cỗ khí tức băng giá, người đàn ông rùng mình kinh ngạc, trong mắt tràn đầy sợ hãi, thậm chí hắn ta còn chưa kịp phản ứng, đã bị màn sương dày đặc mạnh mẽ xâm chiếm tâm trí, trong nháy mắt nuốt chửng linh hồn hắn ta.

Nhìn cơ thể võ giả cảnh giới Hư Đan trực tiếp ngã xuống, tất cả mọi người, bao gồm cả thành chủ và Đổng Hi đều hoàn toàn chết lặng.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Người này đã làm điều đó như thế nào?

Các võ giả Đổng gia bị tàn sát một cách khó hiểu, thậm chí không hề có một chút cảnh báo nào, nếu không tận mắt chứng kiến, e rằng sẽ không có ai muốn tin những gì xảy ra trước mắt.

Thật quá sốc!

Sức mạnh bá đạo của Tô Minh hoàn toàn uy hiếp tất cả mọi người, đây là sức mạnh mà một võ giả cảnh giới Trúc Cơ nên có sao?

Nhìn thấy đồng bạn của mình bị giết, bốn người còn lại hoàn toàn sợ hãi, bọn họ đã hợp sức tấn công, thậm chí không quan tâm đến thể diện, mà vẫn không thể chống lại người này, nếu nói không sợ thì chắc chắn là nói dối.

Giây tiếp theo, bốn người đồng thời cảm nhận được một khí tức lạnh lẽo xâm chiếm tâm trí của mình.

Xem ra đồng bạn của họ đã bị cỗ khí tức xâm chiếm tâm trí này giết chết.

Nghĩ tới đây, cả bốn người đều không dám sơ suất chút nào, lập tức huy động toàn bộ sức mạnh, tập trung vào huyết luân của mình, sau đó điên cuồng phản công luồng khí tức chiếm đoạt xâm lấn.

Cơ hội đã đến.

Huyết luân Long Tượng áp chế và huyết luân Thôn Phệ, huyết luân thứ ba của Tô Minh được ngưng tụ dưới sự bao phủ của huyết luân Long Tượng.

Sau khi thi triển kiếm quyết Cửu Kiếp, kiếm khí lạnh lẽo và hung hãn tụ lại thành một kiếm khí bão táp, không ngừng vung về phía bốn người, hết kiếm này lại kiếm khác, nhát kiếm này nhanh hơn nhát kiếm trước.

Bốn người bị áp chế?

Đổng Hi không thể chấp nhận sự thật trước mắt, mặc kệ ông ta có tin hay không, cảnh tượng trước mắt đã nói ông ta biết, bốn vị cảnh giới Hư Đan còn lại hợp lực cũng chưa chắc có thể thành công giết chết người này.

Không ngừng trục xuất sức mạnh xâm lược ra khỏi tâm trí, bốn người mang theo sát khí ngẩng đầu gào lên, lập tức vận dụng võ công của mình chém giết mãnh liệt từ bốn hướng xung quanh, thế tiến công lạnh giá hung ác hoàn toàn che lấp Tô Minh.

Kiếm khí dày đặc trực tiếp khóa chặt vào một người, đánh từng người một, Tô Minh đủ lý trí và bình tĩnh, lấy một đấu bốn cần quá nhiều thời gian.

Linh hồn bị huyết luân Thôn Phệ áp chế chặt chẽ, kiếm khí mạnh mẽ ác liệt kèm theo những thứ khác trấn áp, thân thể võ giả Đổng gia lập tứ bị kiếm khí xuyên thủng, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.

Lại chết một người nữa.

Trên mặt ba người còn lại đều lộ ra vẻ sợ hãi không tự nhiên, tuy nhiên trận chiến này, bọn họ chỉ có thể tiến mà không thể lùi, họ nghiến răng tiếp tục vây đánh.

Bùm bùm bùm!

Hai bên va chạm nhau khiến mặt đất vỡ vụn từng mảnh, mọi người đứng nhìn đều sợ hãi lùi về phía sau, trong mắt họ tràn ngập hoảng sợ.

Sự điên cuồng của Tô Minh khiến mọi người chấn động hoàn toàn, bởi vì họ phát hiện ra một chuyện, đó chính là thanh niên này chỉ biết tấn công mà không hề phòng thủ, trong tình huống này, ba người vẫn bị áp chế và liên tiếp rút lui.

Khóe miệng Tô Minh cũng xuất hiện một vệt máu tươi, lấy một địch sáu không bị thương chắc chắn là nói dối, nhưng vết thương này đối với hắn không là gì cả.

Công kích càng lúc càng mạnh, càng ngày càng điên cuồng, giống như một con hổ phát điên, ba người trấn áp nó thậm chí còn không có sức lực đánh trả.

Đây là sức mạnh của ba huyết luân kết hợp.

Cho đến thời điểm này, vẫn chưa có ai phát hiện ra thanh niên này lại sở hữu ba huyết luân.

Phụt!

Ba người không chống đỡ được nữa, lập tức bị Tô Minh áp chế, cơ thể không thể nhúc nhích. Tô Minh cũng thở gấp, dù sao hắn cũng chỉ là cảnh giới Trúc Cơ, có thể lấy một địch sáu đánh với sáu vị cảnh giới Hư Đan, hoàn toàn là dựa vào ba huyết luân và kiếm quyết nghịch thiên.

“Thả bọn họ ra!”

“Tiểu tử, ngươi dám!”

Đổng gia tổn thất nặng nề, đã mất đi ba vị cảnh giới Hư Đan, không thể mất thêm ba vị cảnh giới Hư Đan còn lại.

“Tiểu tử, nếu ngươi dám động vào họ, Đổng gia ta nhất định sẽ băm ngươi thành từng mảnh.”

“Ông đang uy hiếp ta sao?”

Trên mặt hắn không có chút sợ hãi, không đợi Đổng Hi tiếp tục nói nhảm, Tô Minh dùng sức đạp xuống, đầu của ba võ giả Đổng gia lần lượt vỡ vụn, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.

Giết ba người và giết sáu người hoàn toàn không có khác biệt gì, chuyện đã đến nước này, tin tưởng Đổng gia sẽ không chịu để yên.

Đương nhiên Tô Minh biết rõ, mặc kệ hắn có giết ba người này hay không, hắn tin rằng đối phương sẽ không bỏ qua cho mình, nếu như vậy, thà giết thêm mấy người còn hơn.

Trơ mắt nhìn sáu vị cảnh giới Hư Đan bị giết chết, Đổng Hi tức giận đến mức không thể chấp nhận sự thật này, nếu đối phương là cảnh giới Hư Đan thì đành vậy.

Nhưng kết quả, người này chỉ là cảnh giới Trúc Cơ mà thôi.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, tất cả mọi người đều kinh hãi, trợn mắt nhìn thanh niên, không ai ngờ người này dùng cảnh giới Trúc Cơ giết chết sáu vị cảnh giới Hư Đan của Đổng gia, hắn căn bản không phải là người bình thường.

“Xem ra Đổng gia bị tổn thất nặng nề rồi.”

“Vừa rồi Đổng Hi có hứa, chỉ cần người này đánh thắng sáu vị cảnh giới Hư Đan thì chuyện này sẽ được xóa bỏ. Đúng là biến thái, nhưng ta rất khâm phục người này.”

“Chuyện này không đơn giản như vậy, nơi này là thành Thiên Cốt, cho dù Đổng gia vì lời hứa buộc phải thả người đi, ngươi cũng biết thành Thiên Cốt còn có phủ thành chủ, các ngươi nhìn sắc mặt thành chủ đi.”

“Chẳng lẽ thành chủ sẽ ra tay sao?”

Trên mặt Tô Minh hiện lên một tia cười lạnh, tuy rằng hắn bị thương nhẹ sau khi giết chết sáu người, nhưng cuối cùng chỉ có kinh hãi nhưng không nguy hiểm, có thể thành công giết sáu vị cảnh giới Hư Đan, dựa theo giao hẹn giữa hắn và Đổng gia, chuyện hôm nay kết thúc ở đây, hắn có thể thuận lợi rời khỏi thành Thiên Cốt.

Không nói nhảm nữa, Tô Minh xoay người chuẩn bị rời khỏi thành Thiên Cốt, dưới tình huống này, hắn không cần thiết tiếp tục ở lại nữa.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Thôn Phệ Hồn Đế
  • Từ Quảng Đại
Thôn Phệ Tinh Không
  • Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chương 1484
Thái Hoang thôn thiên quyết
CÔ GÁI NÔNG THÔN MỀM MẠI - SẮC
Thôn Thiên
  • Yêu Bạch Thái
Đại BOSS Tân Thủ Thôn

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom