• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New THIẾU GIA TRỜI BAN, BA MẸ MÔNG LUNG (1 Viewer)

  • Chương 67

Cô sửng sốt, vào bếp hỏi: “Ba, ba với mẹ còn mở dịch vụ giao hàng nữa sao?”


Ba Cố gật đầu, cười nói: “Chỉ đưa trong 5 km thôi, ba với mẹ con coi như rèn luyện thân thể.”


Trong lòng Cố Bảo Bảo ê ẩm, “Ba, lát nữa con đưa đi giúp ba, dù sao con ở nhà cũng không có việc gì làm cả.”


Ba Cố sửng sốt, lập tức cười gật đầu: “Được, được.”


Nói rồi vội vàng quay ra rán sủi cảo.


Cầm đồ phải giao lên lầu tám, trên bức tường ở đó có dán mấy chữ thiếp vàng thật to: Lớp mẫu giáo.


Mặc dù thời gian còn sớm nhưng đã có phụ huynh đưa con em tới.


Cố Bảo Bảo cầm đồ tới quầy lễ tân, “Xin chào, tôi ở quán mì vằn thắn Cố thị.”


Quầy lễ tân chỉ có một người đang bề bộn, nghe tiếng vội lấy một cuốn vở màu xanh ra rồi nói với cô: “Phiền cô đưa giúp tôi tới phòng họp A1, ở đó sẽ có người tính tiền cho cô.”


Nói xong cô gái kia vội chỉ tay ý bảo ở bên kia.


Cố Bảo Bảo gật đầu, cầm túi đồ đi vào.


Cửa phòng họp nửa khép hờ, Cố Bảo Bảo tới cửa liền nghe tiếng một cô gái đang nói chuyện.


Cô không phải cố ý nghe trộm, chỉ là khi cô gõ cửa, bên trong lại không có trả lời.


Sau đó giọng nói kia lại vọng ra: “Văn Hạo, anh đi Pháp rồi sao? Em đổi sai giờ mới gọi điện cho anh.”


Cô sửng sốt, giọng này hình như là của… Trịnh Tâm Du? !


Hóa ra Trịnh Tâm Du làm ở đây.


Cô vội lui ra, nhưng vẫn nghe được loáng thoáng lời Trịnh Tâm Du: “Anh không có đi Pháp à? Tối qua em tới mà sao không thấy anh ở nhà?”


Lời Trịnh Tâm Du nói rất mau, giống như là sợ đối phương cúp máy, “Văn Hạo, tối mai anh có rảnh không? Trong công ty có một số việc, em muốn thương lượng với anh… Mai không rảnh sao? Buổi chiều? Vậy cũng được.”


Dừng một chút, cô còn nói: “Văn Hạo, thực ra ngày mai là… Alo, Văn Hạo? !”


Còn chưa nói xong thì bên kia đã cúp máy.


Cô thất vọng bỏ điện thoại xuống, ngây người như phỗng.


“Cộc cộc…”


Chợt tiếng gõ cửa vang lên, cô mới bình thường lại, ngoảnh ra thì thấy người cầm đồ tới, lấy làm kinh hãi: “Cô Cố, sao lại là cô?”


Cố Bảo Bảo cười để khuôn mặt mình trông tự nhiên hơn, “Quán mì vằn thắn là do ba mẹ tôi mở.”


Cô bỏ túi đồ lên bàn “Mọi người thừa dịp còn nóng mau ăn đi, tôi đi trước đây.”


Trịnh Tâm Du gật đầu, nhìn cô gần tới cửa mới phản ứng được: “Chờ đã, bao nhiêu tiền vậy?”


“Không cần đâu, coi như một chút tấm lòng đi.”


Cố Bảo Bảo quay lại nhìn cô ấy: “Mấy năm này, cám ơn cô đã chăm sóc tốt cho Hoan Hoan! Tôi thật không biết làm sao để cám ơn cô nữa.”


“Cô Cố, cô đừng nói vậy.”


Trịnh Tâm Du đi tới trước mặt cô, mỉm cười nói: “Sau này, cô có thể tự chăm sóc Hoan Hoan được mà, Hoan Hoan cái gì cũng không thiếu, chỉ cần một người mẹ thôi!”


Cố Bảo Bảo có thể cảm giác được ý tốt từ lời cô ấy nói, nhưng cô thật sự không thể nói với cô ấy điều gì, chỉ mỉm cười đáp lại.


“Cô Trịnh, tạm biệt.”


“Tạm biệt.” Trịnh Tâm Du bắt được sự đau xót ẩn sâu trong đôi mắt kia, cô hẳn nên đồng tình với cô ấy không phải sao?


Nhưng cô lại không có tâm tình ấy, có lẽ là bởi vì… Văn Hạo.


Nghĩ tới đây, cả người cô run rẩy, dường như nghĩ tới điều gì, sắc mặt dần trở nên trắng bệch…


Cố Bảo Bảo quay lại tiệm mì, chỉ thấy ba đang bận rộn mà mẹ lại không thấy đâu cả.


Cô vội tiến lên hỗ trợ, vừa nói: “Ba, huyết áp của mẹ có phải còn chưa có hạ không ạ?”


Ba Cố lắc đầu, “Mẹ con đã ra ngoài từ sớm rồi, cũng không biết làm gì nữa.”


Chờ tới khi gần hết khách, mẹ cũng về.


“Mẹ!”


Cố Bảo Bảo gọi một tiếng, bà không để ý, trực tiếp ngồi xuống một cái bàn trống, “Ba nó, ông mau tới đây, tôi có việc muốn nói với ông.”


“Chuyện gì thế?”


Ba Cố đi tới liền thấy mẹ Cố cầm giấy tờ nhà mình, còn cả hai quyển sổ tiết kiệm đều bày hết lên bàn.


Ông không khỏi hiếu kỳ: “Bà làm gì vậy?”


Mẹ Cố không đáp, hỏi: “Ông hãy thành thật với tôi, ông có tiền riêng hay không.”


Ba Cố nhíu mày, ông sao lại có tiền riêng được?


Mẹ Cố nói tiếp: “Ông đem hết mấy thứ cổ phiếu của ông cho tôi.”


Không chờ ba Cố phản ứng, bà lại quay ra nói với Cố Bảo Bảo: “Con còn bao nhiêu tiền?”


Cố Bảo Bảo sửng sốt, “Mấy… Mấy ngàn…”


“Cái gì?” Mẹ Cố nhướng mày, không kiên nhẫn quay đi, “Chút tiền ấy coi như đủ.”


“Bà muốn làm cái gì vậy?”


Ba Cố nghi ngờ hỏi, bất động sản lại thêm sổ tiết kiệm, cộng với tiền cổ phiếu của ông cũng gần hai trăm vạn, mẹ Cố cầm nhiều tiền vậy để làm gì?


Mẹ Cố hừ một tiếng, “Tôi đã hỏi luật sư, muốn dành con về sẽ phải chứng minh chúng ta có thể nuôi dưỡng, tôi lấy số tiền này cho quan tòa thấy, để quan tòa biết, không phải chỉ có Mục gia mới nuôi được bọn trẻ!”


Cố Bảo Bảo nghe xong, sắc mặt trắng bệch, “Mẹ, đừng làm vậy…”


“Đừng cái gì hả?”


Mẹ Cố cắt ngang lời cô, “Con bằng lòng để con mình cho mẹ kế nuôi sao, mẹ không muốn đưa cháu ngoại của mẹ cho Mục gia! Bọn trẻ còn nhỏ, đương nhiên phải sống với mẹ, lẽ nào con ngay cả điểm này cũng không biết?”


Bà nói cô đương nhiên hiểu, chỉ là “Mẹ, không nên ra tòa, đừng như vậy mà!”


“Đúng nha, dù sao cũng không nên ra tòa đâu bà.”


Ba Cố cũng không đồng ý với cách nghĩ của mẹ Cố, “Chúng ta cũng có quan hệ chủ mướn với lão Mục tổng ba mươi năm, làm sao có thể ra tòa được? !”


“Vậy ông nói phải làm sao bây giờ?”


Mẹ Cố tức giận hỏi.


“Tôi đi nói,” Ba Cố cởi tạp dề, “Tôi đi tìm lão Mục tổng!”


…tieu_hao…


Người giúp việc gõ mở cửa phòng, “Lão gia, thiếu gia tới.”


Mục Phong Minh “ừ” một tiếng, mí mắt cũng không ngẩng, “Nó tới làm gì?”


Người giúp việc cười: “Đương nhiên là dẫn tiểu thiếu gia… Hai tiểu thiếu gia tới thăm ngài!”


“Cái gì!” Mục Phong Minh ngạc nhiên bỏ quyển sách xuống, vội đứng dậy ra ngoài.


“Ông nội!” Mới vừa tới phòng khách, một bóng dáng bé nhỏ vui sướng nhào vào ông, một bóng dáng nhỏ bé khác thì đứng cạnh sô pha nháy cặp mắt to nhìn ông.


Trong lòng ông cực kỳ ưa thích, “Nhạc Nhạc, tới đây nào, tới chỗ ông nội này!”


Nhạc Nhạc không nhúc nhích, mặc dù trên đường tới đây Hoan Hoan đã giải thích “ông nội” với bé, nhưng “ông nội” cũng xa lạ giống “ba”, bé không muốn tới gần.


“Nhạc Nhạc, mau tới đây!”


Thế nhưng Hoan Hoan lại thúc giục bé, bé không thể làm gì khác đành tiến lên trước.


Mục Phong Minh ôm lấy bé, bé còn thấp và gầy yếu hơn cả Hoan Hoan, chứng tự bế khiến trong đôi mắt bé lộ ra sự sợ hãi và khủng hoảng đối với bên ngoài, ngay cả khi ông nhớ lại một màn đã thấy ở bệnh viện cũng khiến ông đau lòng không.


“Đã tìm bác sĩ cho Nhạc Nhạc chưa?”


Ông hỏi.


Mục Tư Viễn gật đầu: “Tâm Du có giới thiệu một chuyên gia uy tín, đã hẹn ngày mốt gặp mặt.”


Nghe vậy Mục Phong Minh mới yên tâm, vừa dặn người giúp việc làm thêm mấy món cho bữa tối, vừa nói với Mục Tư Viễn: “Không sao, con bận thì đi đi!”


Mục Tư Viễn biết ông muốn giữ Hoan Hoan và Nhạc Nhạc bên cạnh, trước đây vì để Hoan Hoan tới trường gần hơn cho nên mới ở đây, bây giờ có thêm Nhạc Nhạc, hắn lại muốn giữ hai đứa bé ở bên cạnh mình.


Vì vậy hắn không chút nhượng bộ nói: “Sáng mai con sẽ tới đón hai đứa đi học.”


“Con…!”


Mục Phong Minh đục nước béo cò không như ý, sắc mặt có phần khó coi, nhưng hắn là ba bọn nhỏ, yêu cầu này không có gì đáng trách.


Mục Phong Minh không thể làm gì khác hơn nói: “Sáng sớm mai rồi nói.”


Nói xong ông bế hai đứa bé tới phòng đồ chơi.


Nhìn bóng dáng ông, đôi mắt Mục Tư Viễn lập lòe lúc sáng lúc tối mới bỏ đi.


Vừa tới phòng đồ chơi, hai đứa bé đều rất vui, đặc biệt là Nhạc Nhạc, nơi này có rất nhiều đồ chơi mới lạ mà bé chưa từng thấy, lập tức mê say.


Thấy vậy, Hoan Hoan vội âm thầm đẩy em, sau đó lặng lẽ nháy mắt, ra hiệu em đừng quên chuyện đã thương lượng xong ở trường đó.


Nhạc Nhạc ngẩn ngơ, lập tức bỏ đồ chơi xuống, đi tới góc tường cuộn mình lại.


Mục Phong Minh vội lên tiếng: “Nhạc Nhạc, con sao thế?”


Nhạc Nhạc không để ý tới ông, ngơ ngác nhìn một chỗ, như một lão tăng nhập định.


Mục Phong Minh có chút nóng nảy, “Hoan Hoan, Nhạc Nhạc làm sao rồi?”


Hoan Hoan thở dài, nhăn cặp mày nhỏ: “Em ấy nhất định là muốn tìm mẹ, ngày nào cứ tới lúc muốn tìm mẹ là em ấy lại như vậy đó ông!”


Tìm mẹ? !


Mục Phong Minh sửng sốt, lúc này người giúp việc gõ cửa nói: “Lão gia, dưới lầu có vị Cố tiên sinh muốn gặp ngài.”


“Ai vậy?” Ông ngạc nhiên.


Người giúp việc lập lại: “Một vị Cố tiên sinh, ông ấy nói trước kia là đầu bếp của biệt thự bên kia.”


Ông gật đầu, “Cô mời ông ấy lên đi.”


Nói xong, ông suy nghĩ một chút, lại đặc biệt dặn Hoan Hoan: “Hoan Hoan, con với Nhạc Nhạc chơi ở đây, ông phải gặp một vị khách rất đặc biệt, các con nhất định không được quấy rầy, biết không?”


Thấy Hoan Hoan gật đầu ông mới đi ra, cũng hạ giọng dặn người giúp việc chú ý cửa, nhất thiết không được để hai đứa bé đi ra ngoài.


…tieu_hao…


Ba Cố đi theo người giúp việc vào nhà, ông âm thầm quan sát bốn phía một phen, mặc dù căn nhà này rất lớn, lắp đặt thiết bị cũng cực kỳ xa hoa, ông vẫn không hiểu sao lão Mục tổng lại không ở biệt thự.


Vào phòng khách thì thấy Mục Phong Minh đang đợi ông, ông vội đi vào cười nói: “Mục tổng, lâu rồi không gặp, ngài có khỏe không?”


Mục Phong Minh cười tủm tỉm gật đầu, “Mau ngồi, mau ngồi!”


Ba Cố có phần khẩn trương xoa xoa tay, cũng không ngồi xuống, chỉ nói: “Mục tổng, lâu vậy rồi mà không tới thăm ngài, lần này tới là có chuyện muốn làm phiền ngài, tôi thực sự… Áy náy.”


Mục Phong Minh đại khái đoán được chuyện gì, bề ngoài lại tỉnh bơ: “Lão Cố, ông có chuyện gì cứ nói thẳng, chỉ cần tôi có thể giúp ông, tôi nhất định sẽ tận lực.”


Ba Cố gật đầu, lại khe khẽ thở dài, “Mục tổng, tôi cũng không có ý gì khác, nhưng con cái không hiểu chuyện, tôi chỉ đành mặt dày đi cầu ngài, ngài xem… Hai đứa bé Hoan Hoan và Nhạc Nhạc…”


Nói rồi ông không kìm được lại gần hơn: “Mục tổng, chuyện này… Ngài hẳn là đã biết!”


Nhạc Nhạc ở trên ti vi đã lộ ra ngoài ánh sáng, ông muốn nói không cũng không được!


Mục Phong Minh vẫn tươi cười: “Lão Cố à, ông ngồi xuống trước đã, chuyện này chúng ta cứ từ từ nói với nhau.”


Ba Cố đành phải ngồi xuống, chờ xem ông ấy có lời gì nói.


“Lão Cố,” Mục Phong Minh lên tiếng: “Nói tới Hoan Hoan, năm nay Hoan Hoan cũng đã năm tuổi rồi, sao ông giờ mới đến nói với tôi chuyện này?”


Ba Cố đau lòng thở dài, “Mục tổng, không gạt gì ngài, nếu không phải mấy ngày trước đứa bé Nhạc Nhạc lên ti vi, tôi còn không biết khi nào mới có thể biết mình có hai đứa cháu ngoại, Bảo Bảo… Con gái chúng tôi dấu chúng tôi thật khổ a.”


Nói rồi ông đem chuyện Cố Bảo Bảo mấy năm này đã gạt rằng được công ty phái tới bổ túc ở Mỹ.


Hóa ra là có chuyện như vậy!


Mục Phong Minh mơ hồ nhớ tới bé gái mà lúc nào cũng đi theo con trai mình, ông chỉ nhớ là bé gái kia rất bướng bỉnh, rất hướng ngoại, cũng rất thông minh, ai có thể nghĩ tới tình cảm mà nó dành cho con trai mình lại sâu nặng đến vậy.


Ông thay đổi chủ ý vốn muốn tìm cách đuổi ba Cố đi, chậm rãi nói: “Lão Cố, nhắc tới chuyện này, vẫn nên trách tôi a!”


“Mục tổng…?”


Mục Phong Minh mỉm cười khoát khoát tay nói: “Ban đầu, công ty Mục gia là do tôi cùng em gái sáng lập. Em tôi bạc mệnh, sau khi lấy chồng mặc dù sinh được đứa con trai nhưng không được mấy năm thì mắc bệnh qua đời. Thằng em rể tôi cầm tiền em gái tôi để lại, không được mấy năm thì hoang phí không còn một mống, còn định đánh chủ ý tới công ty. May là tôi kịp thời phát hiện, đuổi hắn ra khỏi công ty, hắn liền dẫn con trai đi sang Anh.”


“Sáu năm trước đứa cháu kia đã quay về, hy vọng có thể thừa kế cổ quyền của tập đoàn Mục thị từ mẹ. Trong lòng tôi, từ đầu đến cuối không muốn bất kì người nào có liên quan tới thằng em rể vào công ty, huống hồ khi đó di chúc mà em gái tôi để lại có nói, cổ phần công ty trên danh nghĩa của nó giao cho tôi quản lý, tôi có thể toàn quyền xử trí.”


“Cho nên, tôi có nói với thằng bé kia và Tư Viễn, con trai trong nhà quá ít, nếu ai trong số chúng có cốt nhục của mình trước, tôi sẽ giao quyền quản lý công ty cho người đó. Sau này, Bảo Bảo có con với Tư Viễn, cũng chính là Hoan Hoan!”


Ba Cố ngây dại, “Mục tổng…”


Ông thật không ngờ, Hoan Hoan lại có liên quan trọng đại như thế với Mục gia.


Mục Phong Minh hiểu rõ sự kinh ngạc của ông ấy, gật đầu: “Lão Cố, tôi mặc kệ mẹ Hoan Hoan là ai, tôi trước sau đều coi cháu là người thừa kế Mục gia mà bồi dưỡng cháu,dù sau này Tư Viễn không thể kết hôn với con gái ông, địa vị của Hoan Hoan cũng sẽ không thay đổi!”


Ba Cố yên lặng, nếu là vậy, ông còn có thể cần Hoan Hoan ư?


Lòng ông bỗng trầm xuống…


Bỗng, ông ngẩng lên, con ngươi đang chìm trong u buồn thoáng hiện vẻ vui mừng: “Mục tổng, vậy Nhạc Nhạc…”


Mục Phong Minh cắt ngang lời ông: “Lão Cố, ông nỡ lòng vậy sao? Chúng là anh em sinh đôi, hoàn toàn khác với những cặp anh em khác, ông nhẫn tâm chia rẽ chúng ư?”


Ba Cố rũ mắt, hoàn toàn trầm mặc, đối với câu hỏi của Mục Phong Minh ông không có lời nào để nói.


“Lão Cố,” Ông đứng dậy, “Ông đi theo tôi!”


Ba Cố đi theo ông ấy ra khỏi thư phòng, vào một phòng khác.


Trong căn phòng đầy rẫy đồ chơi, hai đứa bé phấn điêu ngọc trác ngồi ở giữa, chúng có tướng mạo giống hệt nhau, thế nhưng một đứa thì hoạt bát, một đứa thì im lặng.


Ba Cố trông thấy mà đôi mắt dần ẩm ướt.


Thấy qua báo là một chuyện, nhìn tận mắt thế này lại là một chuyện khác, sức mạnh của máu mủ cường đại vậy đó, có thể khiến cho người thân chưa từng gặp mặt cũng yêu thương như thế.


“Hoan Hoan, Nhạc Nhạc!”


Ông run rẩy gọi hai cái tên vừa quen thuộc vừa xa lạ


Hoan Hoan lập tức quay đầu ra nhìn, nghi hoặc nhìn ông lão này, ánh mắt lại nhìn sang ông nội chờ đáp án.


Mục Phong Minh cười, “Hoan Hoan, Nhạc Nhạc, đây là ông ngoại các con!”


…tieu_hao…


Ba Cố lảo đảo đi vào nhà, mẹ Cố lập tức tới: “Ba nó, ông đi cả ngày hôm nay, có gặp được lão Mục tổng không?”


Nghe tiếng, Cố Bảo Bảo đang rửa bát trong bếp cũng đi ra, đứng ở cửa, lòng bàn tay khẩn trương run lên.


Nhưng thấy ba Cố gật đầu, giọng khàn khàn đáp: “Đã gặp.”


“Vậy ông ấy nói gì?” Mẹ Cố vội hỏi.


Ba Cố lắc đầu, không nói lời nào.


Trong ngực ông vẫn còn cảm thấy được hơi thở của Hoan Hoan và Nhạc Nhạc, trên mặt vẫn còn cảm giác như khi Nhạc Nhạc giơ tay ra thân thiết vuốt má ông.


Ông dường như đã yêu thích hai tiểu thiên sứ kia ngay từ lần đầu gặp mặt.


Khi ông ôm chúng, khi Hoan Hoan ngọt ngào gọi tiếng “ông ngoại”, trong lòng ông lúc đó chỉ có một cảm giác —


Đó là khi mà Bảo Bảo mới sinh ra.


Ông nguyện dùng tất cả mọi thứ mình có để bảo vệ hai đứa bé, chỉ cần có một ngày ông còn sống, ông sẽ không để chúng bị tổn thương!


Cho nên, ông không muốn nhắc tới chuyện muốn lấy đứa bé, sau khi tạm biệt Hoan Hoan Nhạc Nhạc thì ông liền về nhà.


“Rốt cuộc là ông ấy nói gì?”


Mẹ Cố sốt ruột, Cố Bảo Bảo cũng khẩn trương nắm chặt góc áo.


Ba Cố thở dài, vẫn không nói một lời, ông đứng dậy về phòng.


Mẹ Cố sửng sốt, nhưng không hỏi nữa, bà và Cố Bảo Bảo đều hiểu, đây là phản ứng khi mà ba Cố khó xử.


Ba Cố lúc còn trẻ có cùng người ta buôn bán, bị gạt tất cả tiền dự trữ, may là được lão Mục tổng thưởng thức, thuê ông tới làm đầu bếp cho Mục gia, ông mới có thể nuôi sống người nhà.


Bây giờ lại bảo ông nói chuyện này với lão Mục tổng, ông nhất định rất khó lên tiếng.


“Mẹ, con xin lỗi.”


Cố Bảo Bảo áy náy nói.


Mẹ Cố nhìn cô, không nói câu nào cũng về phòng.


Cố Bảo Bảo khổ sở ngồi xuống, sắc trời cũng tối dần, tim cô như bị ai đó bóp chặt, hít thở khó khăn.


Cô nhớ Hoan Hoan, nhớ Nhạc Nhạc, nhớ đến tim như muốn vỡ ra, không cách nào hô hấp.


Lúc này, điện thoại reo lên, cô có phần lo sợ không yên, sau khi thấy người gọi tới lại thấy mình thật buồn cười, sao cô lại tưởng là Hoan Hoan gọi tới chứ?


Bé còn nhỏ vậy mà.


“Alo, Văn Hạo?”


Cô đè nén sự đau đớn của mình xuống.


“Bảo Bảo, sao điện thoại em gọi mãi mà không được vậy? Em có khá hơn chút nào không?”


Giọng nói Thân Văn Hạo nghe vào có hơi khàn khàn.


“Em không sao, còn anh?”


“Anh rất khỏe, em bây giờ ở đâu?”


“Em…” Cô theo bản năng không muốn trả lời vấn đề này, thuận miệng nói: “Em đang đi dạo bên ngoài.”


Không ngờ hắn lại tiếp ngay lời cô: “Anh cũng đang ở ngoài, em ở chỗ nào, anh tới đón em.”


Cố Bảo Bảo ngẩn ngơ, vội trả lời: “Không cần, không cần, em sắp về tới nhà rồi.”


“Em vào nhà đi!”


Cuối cùng vẫn bị hắn hỏi ra đáp án trong lòng.


Cố Bảo Bảo bất đắc dĩ, “Đúng vậy, em ở nhà, em mệt rồi phải vào nhà nghỉ đây.”


“Vậy em nghỉ ngơi thật tốt.”


Hắn không nói gì nữa, cúp điện thoại.


Cố Bảo Bảo ngơ ngác nhìn điện thoại di động, lúc ấy cô dùng cái tên rất tùy ý “Thân Văn Hạo bạn học sơ trung” để lưu số hắn, nhưng bọn họ thực sự chỉ cùng học hồi sơ trung thôi?


Cô nhớ Mục Tư Viễn đã nói —


Cô biết Tâm Du đối với anh ta thế nào, tôi hi vọng cô đừng chen một chân vào trong đó —


Trong lòng buồn rầu, “Tôi không hề có ý nghĩ như vậy!”


Cô hét lên, ném điện thoại đi rất xa.


Cô cuộn mình trên ghế, tự sưởi ấm cho bản thân, trái tim mới không còn đau đớn nữa.


Trong mông lung cô nghe được tiếng điện thoại, mở mắt ra nhìn đồng hồ thì đã chín giờ tối, lúc này mà còn ai gọi tới nữa?


Cô cầm lên xem, là một số xa lạ.


“Alo, xin chào?”


Không ngờ đầu dây bên kia lại vang lên giọng nói cô hằng mong: “Mẹ, con là Hoan Hoan!”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom