• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Thiếu Gia Soái Ca - Hạo Thiên (1 Viewer)

  • Chương 21-25

Chương 21 :

Sau đó tên Béo quay đầu lại, mặt không biết từ lúc nào đã cười toe:

- Mọi người nghe rõ đây, bây giờ bắt đầu đi cướp, chúng ta cũng chỉ là lấy chút tiền thừa của mọi người để cứu tế những kẻ nghèo khó. Chúng ta cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, ai mà thích công việc cướp bóc đầy nguy hiểm này chứ? Chúng ta cam đoan chỉ cướp của chứ không giết người, đó gọi là làm gì cũng phải có nguyên tắc. Cướp bóc cũng vậy, mong rằng mọi người sẽ phối hợp chặt chẽ với nhau, cam đoan không che dấu, không chống đối, không báo cảnh sát, bằng không, đao gậy vô tình!

Hạo Thiên không nhịn nổi cười. Tên cướp này cũng thật thú vị, đã đi cướp còn nói lời hoa mỹ, không chỉ thanh minh mình làm việc này là bất đắc dĩ mà còn biến mình trở thành hiệp sĩ cướp của người giàu chia cho người nghèo.

Triệu Ngọc Khánh trên khuôn mặt lộ rõ vẻ kinh sợ, bất giác sờ vào miếng ngọc thạch gia truyền trên cổ, nghĩ thầm không biết miếng ngọc gia truyền này liệu có giữ nổi không? Cô nghiêng đầu nhìn sang bộ dạng không hề lo lắng gì của Hạo Thiên, trong lòng vô cùng giận dữ, cũng chỉ tại đợi tên khốn này nên mới chậm trễ mất thời gian. Bằng không lên chuyến xe trước thì đã không gặp phải lũ cướp này rồi.

Tên Béo phái một người canh giữ dưới xe, một người canh giữ ở cửa. Một tên trông chừng người lái xe, sau đó đích thân dẫn theo hai thanh niên cầm túi từng hàng từng hàng đi thu tiền. Tay tên Béo cầm theo chiếc máy dò kim loại, sau khi hai thuộc hạ lấy tiền xong, kiểm tra một lượt từng người từ trên xuống dưới, phân công vô cùng rõ ràng, ngay ngắn trật tự. Hạo Thiên lại cười, quả nhiên có chút đạo nghĩa. .

Chiếc máy dò kim loại của tên Béo lúc dò đến người đàn ông trung niên đầu húi cua bỗng nhiên kêu lên. Hai tên thuộc hạ đang đi phía trước lập tức quay lại, giơ tay lục soát người đàn ông trung niên đầu húi cua. Sau đó, tìm thấy một chiếc nhẫn vàng trong túi quần. Sau khi vứt vào túi đựng tiền, hai tên thanh niên lập tức đánh tới tấp vào người đàn ông trung niên này, miệng chửi:

- Ai bảo mày dấu hả, ai bảo mày dấu hả?

Tên Béo phất tay ra hiệu thuộc hạ dừng tay lại, vỗ vào người trung niên đầu húi cua lúc này mặt mũi bầm dập, nói:

- Đồ chó má, ông đây ghét nhất lũ điêu dân như chúng mày. Bên ngoài một đường, bên trong một nẻo, lần này coi như là một bài học, còn gì đáng giá mà còn chưa lấy ra không?

Người đàn ông trung niên tóc húi cua hoảng sợ lắc lắc đầu, nói:

- Đại ca, không còn nữa, thật sự không còn nữa, chiếc nhẫn này là món quà tôi mua tặng vợ kỉ niệm tròn 1 năm ngày kết hôn. Vì vậy nhất thời bối rối đã dấu đi, thực sự xin lỗi.

Tên Béo mặt đầy nghi ngờ nhìn người đàn ông trung niên này, nói:

- Thật không?

Người đàn ông trung niên gật gật đầu:

- Thật, thật sự là mua cho vợ tôi.

Tên Béo thấy người đàn ông trung niên này không có vẻ gì là nói dối, gật gật đầu, giơ ngón tay cái lên, nói:

- Chiếc nhẫn này trả lại cho anh, chúc hai người hạnh phúc!

Tên Béo không ngờ lại đem chiếc nhẫn trả lại cho người đàn ông trung niên một cách lạ lung như vậy.

Sau đó tên Béo lẩm bẩm:

- Ông mày hôm nay lại làm một việc tốt rồi, đúng thật là tích đức.

Hạo Thiên lại cười sờ sờ cổ. Lâm Ngọc Đình thì vô cùng căng thẳng nhìn Hạo Thiên, người hơi run lên. Hạo Thiên dùng lực vỗ vỗ vai Lâm Ngọc Đình, truyền chút hơi ấm và sức mạnh lên vai Lâm Ngọc Đình, để cô yên tâm phần nào.

Triệu Ngọc Khánh nhìn tên Béo đang dần tiến về phía mình, trong lòng càng thêm lo sợ. Ngoài việc sợ miếng ngọc thạch gia truyền bị cướp, còn có sự mâu thuẫn về tư tưởng, giữa việc thầy dạy thấy việc nghĩa phải hăng hái ra tay với việc quân tử phải biết phòng thân mà người nhà hay dặn dò, trong lòng có sự tranh cãi mãnh liệt. Cô rất muốn đứng dậy, vung cánh tay lên hô hào mọi người cùng cô cho tên cướp này vào trại giam. Nhưng Triệu Ngọc Khánh cũng biết được, kiểu này chỉ có trong phim mà thôi. Những anh hùng trong thực tế phải trả giá bằng máu. Cô quay đầu nhìn vẻ thờ ơ của Hạo Thiên, bất giác những mâu thuẫn chuyển hóa hết thành sự căm phẫn Hạo Thiên. Tên này là đàn ông sao lại không dám đứng ra gánh vác trách nhiệm, thấy việc nghĩa không ra tay cứu giúp? Học nhiều năm như vậy để làm gì, đợi xong vụ này nhất định phải nhắc nhở Lâm Ngọc Đình tránh xa gã đàn ông vô nhân tính này ra, một người đàn ông đến người phụ nữ của mình cũng không dám bảo vệ thì còn làm được việc gì?

Chiêu vừa đấm vừa xoa của tên Béo phát huy tác dụng rõ rệt. Những người phía sau đều vô cùng thành thực, ra sức bỏ đồ trong người ra, tránh bị bọn người của tên Béo phát hiện trên người còn giấu đồ gì rồi lại bị đánh te tua.

Hai tên thuộc hạ của tên Béo cuối cùng cũng đi đến hàng ghế của Hạo Thiên, giơ cái túi ra, muốn bọn họ tự giác giao những thứ có giá trị ra. Hạo Thiên sờ sờ mũi, cười cười nói:

- Trên người tôi có 2000 tệ, nhưng đây là tiền ăn hai tuần của tôi, không cho các anh được. Nếu không tôi sẽ chết đói mất. Các anh chẳng lẽ chỉ vì việc cướp của vặt vãnh mà làm người khác chết đói sao. Vậy là vi phạm mong muốn bạn đầu của các anh rồi, các anh thấy vậy có đúng không?

Hai thuộc hạ của tên Béo hiển nhiên là lần đầu tiên gặp phải người thế này, nhất thời sững lại. Dưới sự dạy bảo nhiều năm của tên Béo, bọn họ cũng biết nói đạo lý, vừa nghe thấy Hạo Thiên nói đến lý liền không biết phải trả lời thế nào.

Tên Béo chen đến, nhìn thấy Hạo Thiên, Lâm Ngọc Đình và Triệu Ngọc Khánh đều ăn mặc giống học sinh, hòa nhã dễ gần nói:

- Ba vị đều là học sinh? Những năm này làm học sinh không phải dễ, bài học nhiều, áp lực lớn, ngày nào cũng mệt đến muốn chết, được rồi, thấy cậu thành thật như vậy, lại là học sinh, nên mỗi người đưa một nửa, thế nào?

Lần này Hạo Thiên cười lớn tiếng, nói:

- Sao anh lại làm nghề cướp bóc này? Lại còn có chuyện mặc cả nữa? Truyền ra ngoài không sợ những người trong nghề cười cho thối mũi sao?

Triệu Ngọc Khánh sặc mặt thay đổi nhanh chóng, suýt chút nữa lên tiếng mắng Hạo Thiên. Bọn người tên Béo không dễ gì chỉ cướp một nửa, đã là kì tích lớn rồi, giờ còn mở miệng chế giễu bọn chúng, thật sự là chán sống mà.

Tên Béo cười cười, có chút ngại ngùng nói:

- Hết cách rồi, không có thứ gì là tuyệt đối cả!

Hạo Thiên lần này có chút tán thưởng tên Béo, nhưng bất luận thế nào, cướp bóc trước mặt mình cũng không phù hợp với nguyên tắc của hắn. Cho dù thế nào, những người ngồi trên chiếc xe này đều là người dân bình thường. Mấy năm gần đây, mọi người kiếm tiền không phải là dễ. Vì vậy hắn thản nhiên nói:

- Anh Béo, tôi rất thích phong cách của anh, chỉ là anh không nên cướp bóc trước mặt tôi!

Sắc mặt tên Béo hơi thay đổi, nói:

- Vì sao?

Hạo Thiên cười nhạt:

- Vì tôi tên là Hạo Thiên.

Triệu Ngọc Khánh khinh thường nhìn Hạo Thiên, thầm nghĩ: "Lấy cái tên ra dọa lũ cướp này sao, thật quá vớ vẩn, không biết lượng sức mình".

Hai tên thuộc hạ của tên Béo vô cùng giận dữ, đang định xông đến cho Hạo Thiên một bạt tai. Tên Béo không ngờ lại ngăn cản bọn họ. Tên Béo cảm thấy người thanh niên trước mắt không đơn giản, luồng khí chất điềm tĩnh của hắn khiến gã thấy bất an, nên gã quyết định thăm dò đã.

Tên Béo vẫn giữ nụ cười, nói:

- Người anh em họ Hạo này, không để cho anh em chúng tôi kiếm ăn trên chiếc xe này, thì chắc phải có gì đó thuyết phục chúng tôi chứ?

Hạo Thiên khẽ cười, thân hình chớp động. Tên Béo và hai tên thuộc hạ không thấy Hạo Thiên động đậy gì, nhưng lại cảm thấy yết hầu khó chịu vô cùng, trong lòng kinh hãi, ho khan vài tiếng, mặt nhìn ra xa. Hạo Thiên vẫn ngồi ở vị trí đó, dường như không có động đậy gì. Tên Béo biết đã gặp phải cao nhân. Gã cũng là người thức thời, khẽ cười:

- Hôm nay đắc tội rồi, mong lượng thứ, xin hỏi Hạo huynh để ở đâu?

Thông thường người ta nghe đến hỏi họ tên đều bất giác đề cao cảnh giác, sợ bị trả thù, chỉ có Hạo Thiên biết được tên Béo có thành ý, nói:

- Trường trung học Thiên Đô.

Tên Béo lại giơ ngón tay lên, tán thưởng:

- Anh hùng xuất thiếu niên, anh em ta lần này quen biết, non xanh nước biếc, sau này sẽ gặp lại.

Tên Béo nói xong, vung tay, bỏ túi đồ xuống xe. Sau đó dẫn theo thuộc hạ chưa hoàn hồn và chẳng hiểu gì rời khỏi.

Những người trên xe đều ngạc nhiên ngây người ra. Sao tên Béo này hôm nay nghe một người học sinh tên Hạo Thiên nói xong mấy câu lại trả lại hết đồ vật?

Những người trên xe đợi cho bọn người tên Béo khởi động chiếc xe con rồi đi khỏi liền lập tức nhao nhao, tranh nhau lấy đồ của mình về. Người lái xe yếu ớt quay đầu hỏi:

- Mọi người có muốn báo cảnh sát không?

Mọi người trên xe vội hô lên:

- Tiền của không bị tổn thất, báo cảnh sát làm gì, mau đi thôi, báo cảnh sát là tự tìm phiền phức đó.

Hạo Thiên cười cười, tâm lý mọi người không muốn dính đến quan phủ hàng trăm năm nay vẫn chưa biến mất.

Sau khi mọi người trên xe nhận lại tiền của mới nhớ đến người đã đòi lại tiền của cho bọn họ liền vây quanh hắn, không ngừng cảm ơn. Mặc dù bọn họ không biết Hạo Thiên đã làm gì, nhưng tên Béo sau khi gặp Hạo Thiên không đánh mà lui, điều này cho thấy người thanh niên này thực sự có năng lực. Bọn họ hoàn toàn không nghĩ được nếu bọn họ cũng liên kết lại với nhau thì đã sớm cho bọn người tên Béo vào đồn công an rồi.

Trong tiếng cảm ơn của mọi người, Hạo Thiên dường như tìm thấy được cảm giác của người hiệp sĩ trượng nghĩa xưa kia.

Một bà cụ ngồi phía sau còn vỗ vào vai Lâm Ngọc Đình, nói:

- Cháu gái, bạn trai cháu thật là giỏi đó.

Những người già ở phía trên cũng quay đầu lại nói chen vào:

- Đúng đó, thời đại này mà dám đem thân mình ra, những người dám làm việc nghĩa đã chẳng còn mấy ai.

Lâm Ngọc Đình cũng không giải thích gì về thân phận của mình, mà ngọt ngào nhìn Hạo Thiên. Cô thấy Hạo Thiên không nói gì, cho rằng Hạo Thiên cũng đồng ý, sự ngượng ngùng và nét vui mừng trên khuôn mặt không ngừng luân phiên thay nhau. Hạo Thiên lúc này vẫn đang ngẫm lại phong cách cướp bóc đặc biệt của bọn người tên Béo, không chú ý đến vẻ mặt của Lâm Ngọc Đình.

Triệu Ngọc Khánh kì quặc nhìn Hạo Thiên, vừa rồi cô không thấy Hạo Thiên ra tay, cho rằng hắn chỉ là đùa cợt với mấy người tên Béo vài câu. Đám người này tay trắng quay về như vậy, hoặc là anh chàng Hạo Thiên này có năng lực, hoặc là do may mắn. Mấy lời nói rỗng tuếch đã làm cho bọn chúng Béo sợ chạy mất, nhưng xem bộ dạng không thèm quan tâm của Hạo Thiên thì khả năng cái thứ hai nhiều hơn.

Rời khỏi chưa lâu, tên Béo ngồi trong chiếc xe con đau khổ suy nghĩ một hồi, sau đó nói với tên thuộc hạ bên cạnh:

- Chúng mày không nhìn thấy thằng thanh niên đó ra tay thế nào sao?

Hai tên thuộc hạ bị Hạo Thiên ra tay đều lắc lắc đầu:

- Không nhìn thấy rõ, chỉ cảm thấy cổ họng lúc bị xiết chặt, lúc buông lỏng, nhưng thằng đấy có vẻ như không rời khỏi vị trí ngồi.

Tên Béo không nói gì, đúng là gặp được cao nhân, trong lòng nghĩ lúc nào đó phải đến trường trung học Thiên Đô làm quen với Hạo Thiên.

Chương 22 :

Mặc dù giữa đường gặp phải cướp nhưng hứng thú của Lâm Ngọc Đình không hề giảm xuống, ngược lại còn tăng cao hơn. Có thể là do biểu hiện trên xe buýt của Hạo Thiên khiến tâm trạng cô vui hơn phần nào. Hoặc có thể do lời nói của bà cụ khiến tâm hồn thiếu nữ của cô bay bổng. Sau đó, Lâm Ngọc Đình không ngại ngần khoác tay Hạo Thiên, bộ dạng có đánh chết cũng không buông ra.

Hạo Thiên mấy lần có ý né tránh nhưng đều bất lực, đành chỉ biết buông xuôi, cũng bởi Lâm Ngọc Đình như con chim non nép vào người khác, chỉ cần bản thân không có ý đồ xấu xa là được.

Triệu Ngọc Khánh bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Ngọc Đình xem ra mắc bệnh mê trai rồi. Anh chàng Hạo Thiên này cũng vậy, cũng không xem xem bản thân mình có xứng hay không?

Trải qua hơn một giờ lắc lư trên xe, cuối cùng cũng đến vườn bách thảo Thiên Hồ. Lâm Ngọc Đình bắt đầu cao hứng thuyết minh. Vườn bách thảo Thiên Hồ nằm ở ngoại ô Đông Bắc thành phố Nghi Hưng, phía Đông giáp với núi cao, phía Tây pháp với hồ nước. Trong hồ nước sóng sánh lấp lánh. Cây xanh trong đình soi bóng xuống mặt hồ, cảnh sắc như tranh vẽ. Càng mê hoặc người khác đó chính là ở bên trong có một ngôi chùa. Tên chùa là Thiên Pháp, cả ngày có tiếng chuông vọng ra, tiếng tụng kinh đều đặn hấp dẫn, khiến người ta có cảm giác trang nghiêm thành kính và u tịnh. Phương trượng Không Vô đại sư đức cao vọng trọng, Phật pháp tinh thâm nên không chỉ những người dân thành phố Nghi Hưng thường xuyên đến vườn bách thảo Thiên Hồ để tĩnh tâm, mà những người đến thành phố Nghi Hưng du lịch nhất định cũng muốn đến vườn bách thảo Thiên Hồ, đến chùa Thiên Pháp xin một tâm nguyện.

Đứng ở trước cổng vườn bách thảo Thiên Hồ, Hạo Thiên trong người cảm nhận được một cảm giác thoải mái, tựa như thoát khỏi phàm trần, tâm hồn tĩnh lặng. Hạo Thiên, Lâm Ngọc Đình và Triệu Ngọc Khánh hòa trong đám đông khách du lịch, nối đuôi nhau đi vào. Triệu Ngọc Khánh vốn không thích vào chùa chiền hương khói, thấy thật vô vị, nhưng Lâm Ngọc Đình một mực nài nỉ, đành phải đến chùa Thiên Pháp trước. Chen lấn hơn nửa tiếng đồng hồ, Hạo Thiên cuối cũng đã đứng trước chùa Thiên Pháp. Chùa Thiên Pháp khí thế hùng vĩ, tắm mình trong ánh nắng mặt trời, toát lên vẻ vô cùng trang nghiêm. Trong cơn gió nhẹ, mơ hồ có tiếng chuông vọng ra, trong hương thơm cỏ cây mơ hồ có mùi hương trầm cửa phật. Hạo Thiên đứng trên bậc thềm, cố hít một luồng khí thật sâu. Lâm Ngọc Đình và Triệu Ngọc Khánh dắt tay nhau đi phía sau. Những du khách xung quanh trên nét mặt đều có vẻ hưng phấn và cố tình tỏ ra rất trang nghiêm.

Lúc Hạo Thiên chuẩn bị bước vào đại điện, hắn bỗng bị một Hành hương giả ở dưới bậc thềm thu hút. Vị Hành hương giả này cứ 3 bước lại lễ một cái, tiếng hai tay hai chân và đầu chạm đất làm cho người ta hình dung được thế nào là đầu rạp xuống đất. Bộ quần áo rách rưới cùng đôi găng tay da trâu rách nát tựa như đang ám chỉ những ngày tháng và lộ trình mà chúng đã trải qua. Hành hương giả coi những người hiếu kì xung quanh như không khí, tiếp tục lý tưởng và tín niệm của ông, thành kính bước lên bậc thang phía trước. Không gian và thời gian ông đi qua dường như tĩnh lại, không có ai nói chuyện, không có ai giễu cợt, tiếng đôi găng tay da trâu và trán chạm đất đã đánh thức tâm linh của mọi người.

Triệu Ngọc Khánh đã nghiên cứu qua Phật pháp mấy ngày, nhưng vì Triệu Ngọc Khánh thấy khó chịu việc bà cô ngày ngày đều tụng kinh niệm Phật nên mới nghiên cứu Phật pháp để càng có khả năng phản đối sự tồn tại của Phật giáo, vì vậy hơi tiêu cực nói:

- Cũng không biết nên nói vị Hành hương giả này cố chấp hay là ngoan cố, vì một tín ngưỡng hoàn toàn không có kết quả mà hủy hoại thân thể, tinh thần có lên cấp độ cao hơn nữa thì cũng có ích gì?

Lâm Ngọc Đình lắc lắc đầu, mặt tỏ vẻ tôn trọng, thần sắc nghiêm túc than vãn:

- Ngọc Khánh, bạn tiêu cực rồi! Có tín ngưỡng, trong sinh mệnh của ông ấy sẽ có vầng sáng thần kì, sinh mệnh của ông ấy sẽ lên đến một cảnh giới mới, và sẽ được giao phó một tinh thần vĩnh hằng bất diệt.

Triệu Ngọc Khánh không nói gì, cười cười, không giải thích. Phật gia nói, tranh mà lại không tranh, không tranh lại là tranh, vậy bản thân hà tất phải tranh đấu?

Hạo Thiên gật gật đầu, Ngọc Đình nói không sai, nhưng điều hắn chú ý hơn đó là sự nhịp nhàng của cơ thể khi chạm đất và tư thế lễ của vị Hành hương giả, còn có độ lực phát ra từ toàn thân. Càng chăm chú xem, vẻ mặt của Hạo Thiên càng nghiêm túc, ánh mắt không ngừng phiêu theo động tác của Hành hương giả. Lúc còn cách Hạo Thiên khoảng 3m, ánh mắt Hạo Thiên và Hành hương giả hơi chạm nhau, cả hai đều cảm thấy sức mạnh đằng sau đôi mắt, tâm hai người đều tĩnh lại, bờ môi Hạo Thiên hơi mở ra, khẽ nói hai từ:

- Cao thủ.

Sau khi Lâm Ngọc Đình nghe thấy Hạo Thiên nói "cao thủ", khẽ sững người, hỏi:

- Hạo Thiên, cao thủ gì cơ?

Hạo Thiên không tiện giải thích với Lâm Ngọc Đình, nói qua loa:

- Tôi ông ấy nhất định từ phương xa đến lễ Phật, đúng là cao thủ hành hương, chúng ta vào đại điện thắp hương thôi.

Nói rồi kéo tay Lâm Ngọc Đình vội vàng rời khỏi, nhưng ở chỗ ngoặt lại nhìn vị Hành hương giả thành kính đó một lần nữa.

Trong đại điện, nhìn mấy pho tượng Phật, Lâm Ngọc Đình không còn khuôn mặt tươi cười hàng ngày, mà tỏ vẻ vô cùng thành kính, giơ tay định lấy hương. Hạo Thiên giữ tay cô lại, khẽ nói:

- Làm theo tôi.

Lâm Ngọc Đình hơi kinh ngạc, sau đó gật gật đầu. Cô tin rằng Hạo Thiên làm như vậy đương nhiên là có lý do của hắn.

Triệu Ngọc Khánh khinh thường nhìn Hạo Thiên. Tên nhóc này thích học người ta chơi trò giả thần giả quỷ, để thể hiện đẳng cấp của mình, thu hút sự tán dương của phụ nữ, thật đáng tiếc gặp phải sát tinh thông thạo Phật pháp là mình, đoán rằng hắn sẽ không giở được trò gì hay ho.

Vị hòa thượng ngồi trong đại điện khẽ mở mắt, có vẻ hơi tò mò về những lời nói của Hạo Thiên.

Hạo Thiên rút ra ba nén hương, dùng bật lửa châm, khẽ dập tắt ngọn lửa, sau đó dùng ngón tay cái và ngón trỏ kẹp nén hương lại, ba ngón tay còn lại khép vào, hai bàn tay giơ nén hương lên ngang lông mày, đầu nén hương đối diện với thần thánh trong đại điện, kính bái ba cái, tay trái cắm nén hương, đồng thời trong lòng khẽ niệm:

- Cung dưỡng Phật, cung dưỡng Pháp, cung dưỡng Tăng, cung dưỡng tất cả chúng sinh

Sau khi thắp hương xong, đến điện chính quỳ lên tấm lót, hai tay chắp lại lễ phật ba vái, mỗi một vái trong miệng đều khẽ niệm:

- Một lòng quỳ lạy thập phương Tam Bảo.

Sau đó lại chắp tay quỳ lạy, thành kính ước nguyện:

- Chúng sinh vô hạn thề nguyện độ, phiền não vô tận thề nguyện đoạn, pháp môn vô lượng thề nguyện học, Phật Đạo vô thề nguyện thành.

Cuối cùng, Hạo Thiên khẽ nói:

- Mong cho mọi chuyện sẽ tốt đẹp.

Lâm Ngọc Đình nhìn Hạo Thiên lẩm bẩm cũng bắt chước làm theo. Lúc Lâm Ngọc Đình đọc đến câu cuối cùng mong cho mọi chuyện sẽ tốt đẹp.

Hạo Thiên lại khẽ cười, nói:

- Câu cuối cùng, bạn có thể nói ra tâm nguyện của mình, không nhất thiết phải học theo tôi toàn bộ.

Lâm Ngọc Đình cười nói:

- Mọi chuyện đều tốt đẹp đã tóm gọn lại tâm nguyện mà tôi muốn nói, bằng không tôi thật sự không biết sẽ phải nói bao lâu.

Triệu Ngọc Khánh đã thắp hương xong từ lâu, đứng phía sau Hạo Thiên và Lâm Ngọc Đình, thấy Hạo Thiên làm nhiều quy tắc như vậy, có chút khinh thường. Nếu Phật tổ thật sự có linh thiêng thì hà tất phải làm nhiều chuyện như vậy? Nếu Phật tổ không linh thiêng, có làm nhiều chuyện như vậy cũng không nghe được, hà tất phải làm khổ mình?

Hơn nữa, ai dám chắc những quy tắc này của Hạo Thiên không phải do hắn tự nghĩ ra, đem ra lừa Lâm Ngọc Đình, tăng thêm phần thần bí cho mình, không thì sao mình chưa gặp qua trong kinh Phật?

Lúc Hạo Thiên niệm xong câu cuối cùng "Cầu mong mọi chuyện tốt đẹp", vị lão hòa thượng ngồi bên cạnh đã hoàn toàn mở mắt, nhìn người thanh niên có diện mạo không mấy đẹp traia, cảm thấy một luồng khí chất siêu phàm thoát túc khẽ phát ra từ xương tủy. Lão Hòa Thượng trong lòng có ấn tượng tốt, có ý muốn kết giao.

Ngay sau đó hòa thượng bước lên phía trước, đứng trước mặt Hạo Thiên, bình thản nói:

- Vị thí chủ này biết rõ lễ hương tuần như vậy, lão nạp thực sự mười năm khó thấy, không biết thí chủ có phải là người có duyên với cửa Phật không?

Hạo Thiên nhìn lão hòa thượng, giống như một đầm nước tĩnh lặng, biết là cao tăng đắc đạo, cũng không dám thất lễ, nói:

- Đại sư quá khen, tiểu sinh chẳng qua chỉ là biết sơ qua về lễ tiết Phật giáo, không dám xưng là người có duyên với Phật gia.

Lão hòa thường vẫn điềm nhiên, khẽ nói:

- Lão nạp pháp danh Không Kiến, gặp nhau coi như có duyên. Khi nào thí chủ rảnh thì đến thiện phòng lão nạp ngồi uống chén trà thơm, tâm tình Phật pháp.

Hạo Thiên vội gật đầu, nói:







- Không Kiến đại sư đa lễ rồi, tiểu sinh Hạo Thiên ở trước mặt đại sư không dám nói chuyện Phật pháp, khi nào có duyên nhất định sẽ đến thăm đại sư và nghe giảng thiền.

Không Kiến đại sư mỉm cười, sau đó chào từ biệt, trong lòng thở dài. Hạo Thiên, người này không phải tầm thường, gặp gió nhất định sẽ hóa rồng.

Lâm Ngọc Đình nhìn Hạo Thiên với ánh mắt sùng bái phục sát đất, đến đại sư cũng chủ động kết giao với Hạo Thiên, thực sự không còn gì để nói, trong lòng liền dùng bốn từ "đẹp trai ngây người" để giải thoát sự điên cuồng của mình.

Triệu Ngọc Khánh cũng chỉ hơi ngạc nhiên. Xem ra Hạo Thiên không phải là giả thần giả quỷ, có lẽ thực sự là biết một chút về Phật pháp. Nhưng Triệu Ngọc Khánh cũng không để trong lòng gì nhiều, hiểu biết lễ tiết Phật pháp như vậy có tác dụng gì? Đại học cũng không thi cái này, thuần túy là một Hạo thích mà thôi, không có gì to tát lắm.

Chương 23 :

Hạo Thiên, Lâm Ngọc Đình và Triệu Ngọc Khánh đi qua đại điện thứ nhất, đến trước cửa đại điện thứ hai. Đây là nơi ngắm cảnh tuyệt vời nhất của ngôi chùa., phía đông nhìn ra núi cao xanh bát ngát, phía tây nhìn ra mặt hồ mênh mông, ngồi ngắm cảnh non nước, cảm giác có được non sông lập tức dâng lên trong lòng.

Trước cửa đại điện, người đông như kiến. Du khách vào trong đại điện không được phép chụp ảnh, vì vậy tất cả đều tập trung trước cửa chụp ảnh tấp nập. Các tầng tháp cầu nguyện chất đầy tiền, dưới chân rùa ở trong hồ Tụ Tài cũng tràn ngập tiền, đi đứng rất khó khăn. Lư hương ở chỗ nào cũng bốc khói nghi ngút. Mặc dù khách du lịch mỗi người một sắc thái nhưng khuôn mặt đều vừa tươi cười vừa nghiêm túc, cũng không thiếu tiếng huyên náo gọi nhau. Hạo Thiên khẽ thở dài, xem ra làm Phật tổ cũng không phải chuyện dễ. Cửa Phật vốn là nơi thanh tịnh không tranh giành đua chen, tiếc rằng người trong thiên hạ đều như ong vỡ tổ, tranh nhau đến cầu thăng quan, cầu phát tài, quấy rầy sự yên tĩnh.

Sự xuất hiện của Triệu Ngọc Khánh và Lâm Ngọc Đình nhanh chóng thu hút ánh mắt của một số người. Cấm sắc trong cửa Phật không hề có tác dụng với bọn họ. Bọn họ chỉ là khách du lịch, dĩ nhiên là người thường, đương nhiên có thể quang minh chính đại nhìn ngắm người đẹp, dù nơi đây là cửa Phật thanh tịnh, dù vừa rồi còn giả vẻ thuần khiết lương thiện khi thắp hương cầu nguyền trước Phật tổ.

Lâm Ngọc Đình lấy ra mấy đồng tiền xu, đưa cho Hạo Thiên và Triệu Ngọc Khánh mỗi người hai đồng, cười nói:

- Chúng ta cũng cầu nguyện đi, phát tài phát tài, thế nào? Xem xem có thể tung trúng đỉnh tháp không, tung trúng mai rùa không?

Triệu Ngọc Khánh đón lấy tiền xu, lăn qua lăn lại trong tay, thản nhiên nói:

- Bạn cho rằng tung trúng dễ dàng vậy sao? Bạn xem xem đỉnh tháp cầu nguyện có một đống tiền giấy, mai rùa thì càng không thể ném trúng được, bất luận lực cản của nước hay khúc xạ ánh sáng đều cản trở bạn nhắm trúng mục tiêu, vì vậy chúng ta cứ ném đại đi.

Triệu Ngọc Khánh nói rất có lý. Tháp cầu nguyện tổng cộng có 7 tầng, mặc dù không khó ném nhưng khoảng giữa tháp đều trống, vì vậy rất nhiều tiền ném đi đều từ khoảng giữa ấy rơi xuống, tiền còn lưu lại ở ven tầng tháp càng lên cao càng ít dần. Đỉnh tháp tầng thứ 7 càng không có một đồng tiền nào. Miệng thấp nhỏ hẹp đó có vẻ chỉ chứa được một đồng tiền, càng không nói đến việc lưu lại ở vành tháp. Còn rùa ở trong hồ, trước tiên không nói đến các nhân tố khách quan, lực của bàn tay thôi cũng cần phải thật chính xác.

Hạo Thiên đứng bên cạnh lại cười nói:

- Chưa có không có nghĩa là không thể. Phật pháp vô biên, nói không chừng Phật tổ sẽ cho chúng ta ném trúng?

Triệu Ngọc Khánh khẽ hừ một tiếng:

- Phật pháp vô biên, người trong thiên hạ đều có cơm ăn rồi. Cậu có bản lĩnh ném trúng đỉnh tháp, ném trúng mai rùa thì tôi sẽ tin Phật pháp vô biên.

Một số khách du lịch bên cạnh nghe thấy Triệu Ngọc Khánh nói đều chậm rãi vây đến xem trò vui, xem Hạo Thiên làm sao đối phó với cô gái kiêu ngạo này.

Hạo Thiên thản nhiên không nói gì.

Lâm Ngọc Đình lại phải giảng hòa, nói:

- Hai người đừng tranh cãi nữa, chơi vui thôi mà, đừng quá xem trọng.

Mấy du khách bên cạnh còn sợ thiên hạ không loạn nổi, vì vậy châm ngòi nổ nói với Hạo Thiên:

- Người anh em, cậu ném cho cô gái này xem đi, cho cô ấy biết Phật pháp vô biên.

- Người anh em, cậu không phải là ném không trúng chứ? Chưa ném mà đã sợ vậy rồi, đúng thật không phải là đàn ông.

- Con người bây giờ thật là biết khoác lác, đến trước cửa Phật cũng nói dối, đúng là muốn gặp báo ứng mà.

Hạo Thiên nhìn vẻ kiêu ngạo lãnh đạm của cô, trong lòng khẽ động, nói:

- Không thì chúng ta chơi trò này nhỉ? Nếu tôi ném trúng đỉnh tháp, ném trúng mai rùa, bữa tối cô mời?

Hạo Thiên ở trước cửa Phật không tiện nói chúng ta cược một ván, chỉ có thể dùng từ chơi trò này để thay thế.

Triệu Ngọc Khánh lông mày nheo nheo, khóe mắt xếch lên, mặt đầy vẻ khinh thường nhìn Hạo Thiên, nói:

- Ném trúng thì bữa tối và bữa ăn khuya, thậm chí sau đó đi Bắc Kinh, tôi bao cậu chơi đủ thì thôi.

Triệu Ngọc Khánh cảm thấy cơ hội đã đến, khẽ mỉm cười, nói:

- Nếu không trúng, cậu đừng có dây dưa với người chị em tốt của tôi, Lâm Ngọc Đình nữa.

Lâm Ngọc Đình mặt đỏ ửng, vỗ vào người Triệu Ngọc Khánh nói:

- Ngọc Khánh, sao lại lấy mình ra làm trò đùa vậy? Không chơi với bạn nữa!

Hạo Thiên đột nhiên cảm thấy cả hai đường đều khó. Nếu đồng ý thì Lâm Ngọc Đình sẽ cho rằng Hạo Thiên lấy cô ra cá cược, không tôn trọng cô. Nếu không đồng ý thì, Triệu Ngọc Khánh sẽ càng gây khó dễ cho cậu.

Triệu Ngọc Khánh có vẻ sớm đoán được Hạo Thiên không biết chọn cái nào, liền cố ý khiêu khích cậu, nói:

- Sao? Không dám à? Vừa rồi còn khoác lác thiên hạ vô địch, đến lúc làm thì lại hữu tâm vô lực. Ngọc Đình, bạn không nên kết giao với người như vậy đâu!

Những du khách đứng cạnh xem trò vui cũng cười ồ, vẻ mặt khinh thường nhìn Hạo Thiên vừa rồi còn miệng lưỡi lưu loát.

Hạo Thiên khẽ mỉm cười, nói:

- Triệu Ngọc Khánh, cô đem Ngọc Đình ra làm thứ đặt cược, vậy là không tôn trọng cô ấy rồi. Tôi cũng không thể nhận đồ cá cược không hợp lý như vậy, nếu không ném trúng.

Hạo Thiên nhìn bậc thềm dài lê thê, nói:

- Nếu ném không trúng, tôi sẽ bò từ đây xuống chùa Thiên Pháp, thế nào?

Triệu Ngọc Khánh nhìn Hạo Thiên, cậu ta không ngờ không buông tha Lâm Ngọc Đình, để cậu ta xấu mặt một chút cũng là chuyện vui, vì vậy nghiến răng nghiến lợi nói:

- Được, nhất ngôn cửu đỉnh.

Lâm Ngọc Đình lo lắng nhìn Hạo Thiên, có chút hối hận vì mình đã lấy mấy đồng tiền xu ra, dẫn đến chiến tranh giữa hai người. Cô không sợ Triệu Ngọc Khánh thua, chỉ là sợ Hạo Thiên phải bò từ đây đến phía dưới chùa Thiên Pháp, vậy thì sẽ thật là mất mặt.

Triệu Ngọc Khánh tin chắc rằng Hạo Thiên sẽ ném không trúng, đám du khách xung quanh cũng cho rằng như vậy, nếu có may mắn ném trúng vậy thì đi mua vé số được rồi.

Hạo Thiên lấy hai ngón tay kẹp một đồng xu, mặc dù công lực của mình chỉ mới khôi phục hai phần, nhưng ở cự li gần thế này ném hai đồng tiền xu vẫn là chuyện có thể làm được. Hạo Thiên đón hướng gió, ánh sáng, chọn vị trí đứng cách tháp cầu nguyện khoảng 2m, lúc này, những người vây quanh xem đều cảm thấy Hạo Thiên điên rồi. Người ta đứng ở dưới tháp, cự li bằng không cũng chẳng ném được lên đỉnh tháp, anh chàng này lại còn đứng cách xa 2m, thật sự là quá điên rồ.

Dưới sự khinh thường của Triệu Ngọc Khánh và những cái lắc đầu của mọi người, Hạo Thiên mắt sáng lên, tay dồn lực, đồng tiền xu liền giống như mũi tên rời cung, bay lên miệng tháp nhỏ hẹp ở tầng sáu, mọi người được trận kinh ngạc, chẳng phải là cần ném vào tầng bảy sao? Anh chàng này ném lên tầng sáu làm gì chứ? Dù là ném vào tầng sáu cũng là thua. Trong lòng họ chưa kịp than thở tiếc nuối thì đồng xu đã xuyên qua miệng tháp, đập vào vách tường của tầng sáu, bắn ngược lại bốn mươi lăm độ. Mọi người đang cho rằng nó sẽ giống những đồng tiền khác, từ khoảng giữa của tháp rơi xuống, ai ngờ, đồng tiền xu bắn ngược lại, rơi trúng vào ven của tầng tháp thứ bảy, giống như một đứa trẻ nghe lời, không hề chuyển động, và trở thành đồng tiền duy nhất nằm đỉnh tháp cầu nguyện.

Mọi người đều sửng sốt, Triệu Ngọc Khánh cũng đơ người, việc này sao có thể? Sao có thể từ tầng sáu lên tầng bảy?

Hạo Thiên mỉm cười, nói với mọi người xung quanh:

- Không biết như thế này có được tính là ném trúng đỉnh tháp không?

Mọi người cuối cùng cũng có phản ứng, vỗ tay rào rào. Triệu Ngọc Khánh vốn tưởng có thể chơi xấu nhưng việc làm này của Hạo Thiên thực sự rất tuyệt, không chỉ những người xung quanh thán phục mà bản thân cô cũng thấy phục. Nếu cố hãm hại nói Hạo Thiên ném từ tầng sáu rồi mới lên tầng bảy nên chỉ có thể coi là tầng sáu thì e rằng những người xung quanh sẽ nói cô vô lại.

Lâm Ngọc Đình cũng vui mừng ra mặt, xoa xoa tay, giống như là cô thắng vậy.

Triệu Ngọc Khánh đành khẽ thừa nhận:

- Được rồi, coi như trúng, giờ đến lượt cậu ném vào mai rùa.

Mọi người xung quanh đã bắt đầu hưng phấn, không hề coi thường Hạo Thiên, mắt nhìn đồng tiền xu trong hai ngón tay Hạo Thiên, muốn xem xem hắn ném đi như thế nào.

Hạo Thiên chậm rãi đi đến bên hồ, nhìn rùa chậm rãi di chuyển, giơ tay kiểm nghiệm nhiệt độ dưới nước, híp mắt nhìn ánh nắng mặt trời, cuối cùng bấm ngón tay tính toán giờ cụ rùa bò lên, sau đó lúc rùa lại chuyển động, đồng tiền xu trong tay Hạo Thiên kêu lên một tiếng, đập vào mặt nước, tạo một đường chéo đẹp mắt, đập vào cụ rùa, không lệch đi đâu, "coong" một tiếng, đồng xu không chỉ đập vào mai rùa mà còn nằm yên vị trên ấy, khiến cho cụ rùa giữ nguyên hình dạng, thò đầu nhìn ra tứ phía, dường như muốn tìm xem ai mà may mắn như vậy đã ném trúng mai của mình.

Mắt mọi người mở to hết cỡ, miệng càng mở to hơn. Chàng trai trước mặt đã thực sự thuyết phục bọn họ, thậm chí có người còn lấy máy ảnh chụp hình Hạo Thiên lại.

Mặt Triệu Ngọc Khánh trở nên u ám, vốn cho rằng anh chàng này chỉ là công tử bột, không ngờ thực sự có tài. Lời hứa là chuyện nhỏ, chỉ có điều bị mất mặt trước bao nhiêu người, cô có chút khó chịu.







May mà Hạo Thiên không hề nhìn sang Triệu Ngọc Khánh, mỉm cười nói với mọi người:

- Phật pháp vô biên

Sau đó chậm rãi đi về phía đại điện thứ ba, Lâm Ngọc Đình vội kéo tay Triệu Ngọc Khánh đi theo.

Triệu Ngọc Khánh thấy Hạo Thiên không mỉa mai mình, trong lòng có chút ấn tượng tốt. Bây giờ mới biết Lâm Ngọc Đình vì sao lại chết mê chết mệt anh chàng không mấy điển trai này, thì ra còn rất có bản lĩnh.

Mọi người ở phía sau vẫn còn tiếp tục tụ tập ở tháp cầu nguyện và hồ Tụ Tài kinh ngạc thán phục hành động thần kì của Hạo Thiên. Hạo Thiên hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt hưng phấn của Hành hương giả lúc vừa rồi.

Chương 24 :

Càng đi lên cao, bọn Hạo Thiên càng cảm thấy mọi thứ đổ nát, cầu thang khó đi. Lâm Ngọc Đình thì oán trách đám hòa thượng kia tại sao lại xây dựng đệ tam Trọng Bảo Điện ở trên này. Phong thủy của đệ nhị Trọng Bảo Điện là tốt nhất, xây dựng ngang ở đó chẳng phải là tốt sao? Cũng đỡ phiền phức cho khách du lịch phải leo cầu thang. Triệu Ngọc Khánh sau khi bị Hạo Thiên làm cho xúc động cũng bớt tự đại đi mấy phần, ít nói hơn và cũng không nhằm vào Hạo Thiên nữa. Chỉ có điều trong lòng đang nghĩ, không ngờ Hạo Thiên lại không nhắc đến việc cá cược hồi nãy trước mặt mọi người, giữ thể diện cho mình. Nhưng tự mình lại không thể không giữ lời hứa, nên tìm một cơ hội thực hiện tránh việc trong lòng luôn lo lắng.

Ở cửa Trọng Bảo Điện thứ ba, mấy người Hạo Thiên bị hai hòa thượng trung niên chặn lại, vị hòa thượng trung niên thi lễ nói:

- Ba vị tiểu thí chủ, Đệ tam Trọng Đại Điện đang chuẩn bị nghiên pháp không tiếp khách, mời ba vị quay về cho.

Hạo Thiên suy tư một lát, biết đây là chùa mà các cao tăng đắc đạo tụ tập, không định kỳ giảng thuật Phật pháp cho các đệ tử. Vì thế cũng không miễn cưỡng, quay sang lắc lắc đầu với Lâm Ngọc Đình và Triệu Ngọc Khánh, chuẩn bị quay trở về.

Lúc này, phía trước có một vị lão hòa thượng đi tới, Hạo Thiên nhìn thoáng thì thấy chính là Không Kiến đại sư của Đệ nhất Trọng Đại Điện, vì vậy cười nói:

- Tiểu sinh kính chào Không Kiến đại sư.

Không Kiến đại sư ngẩng đầu lên nhìn thấy Hạo Thiên trong lòng chợt vui mừng, vội vàng đáp lễ nói:

- Kính chào Hạo thí chủ, không biết ba vị thí chủ định đi đâu bây giờ?

Hạo Thiên vẫn chưa kịp nói gì thì Triệu Ngọc Khánh

vội ngắt lời nói:

- Vốn định đi tới Đệ Tam Trọng Đại Điện dạo chơi, ai ngờ đệ tử của các đại sư lại nói bên trong phải nghiên pháp không cho chúng tôi vào.

Không Kiến đại sư cười thản nhiên nói với Hạo Thiên bọn họ:

- Ba vị thí chủ đều là người hữu duyên, lão nạp hôm nay sẽ dẫn các vị đi nghe Phật pháp, mời đi theo lão nạp.

Trong mắt Hạo Thiên ánh lên niềm vui sướng, vẫy vẫy tay với Lâm Ngọc Đình và Triệu Ngọc Khánh rồi đi theo Không Kiến đại sư vào Đệ tam Trọng Đại Điện. Hai vị hòa thượng trung niên ở ngoài cửa ngạc nhiên nhìn bọn Hạo Thiên thầm nghĩ sao ba người này lại quay lại vậy? Bọn họ quay sang Không Kiến đại sư thi lễ nói:

- Sư thúc!

Sau khi Không Kiến Đại Sư đáp lễ thì chỉ vào ba người bọn Hạo Thiên nói với họ:

- Ba vị này là người hữu duyên với sư thúc, hôm nay sẽ theo lão nạp vào trong nghe Phật pháp.

Vị hòa thượng trung niên vội tránh sang một bên, cung kính đưa mắt nhìn Kiến Không đại sư và mấy người Hạo Thiên đi về phía trước. Trong lòng lại nghĩ mấy thiếu niên này không ngờ lại là người hữu duyên với sư thức sao? Nhìn không ra bọn họ có gì khác ngoài tuổi trẻ. Phật pháp cũng không thể tinh thông, chắc hẳn là người nhà phú quý nào công tiến tiền hương dầu, để con cái của mình bắt kịp thời đại.

Tiến vào Đệ tam Trọng Đại Điện, Không Kiến đại sư cũng không dừng lại mà dẫn bọn Hạo Thiên đi qua đại điện tới một tiểu viện phía sau đại điện. Trong tiểu viện lá trúc um tùm, cỏ cây san sát nhau, bên trong bụi trúc là một căn nhà ba gian được màn trúc che phủ. Nhìn qua màn trúc có thể nhìn thấy không ít những bóng người đang ngồi khoanh chân dưới đất. Trong viện vắng vẻ, gió thổi lung lay khiến cho hình ảnh trên màn trúc khẽ động. Triệu Ngọc Khánh và Lâm Ngọc Đình dường như e ngại chốn phiêu trần thoát tục này.

Triệu Ngọc Khánh lần đầu tiên cảm nhận được người của Phật giáo mà lại có thể tao nhã tới như vậy đồng thời cũng cảm nhận sâu sắc sự nông cạn của mình.

Không Kiến đại sư dẫn theo bọn Hạo Thiên vén màn trúc đi vào. Bên trong đã có bảy người ngồi xếp bằng, trong đó có hai lão hòa thượng, năm người kia là người tục gia. Nhìn cách ăn mặc, thần sắc, cử chỉ của họ, trong lòng Hạo Thiên đoán rằng năm người này hẳn là người tôn quý, có thể thường xuyên đi lại trong này. Cao tăng vì sự phát triển lâu dài của ngôi chùa cũng sẽ sắp xếp những buổi giảng Phật pháp cho những người thiện duyên có công đức lớn, chỉ điểm những sai lầm.

Không Kiến đại sư hướng lão hòa thượng ở giữa thi lễ nói:

- Phương trượng sư huynh!

Sau đó giới thiệu bọn Hạo Thiên với họ, rồi giới thiệu Không Vô phương trượng và Không Văn chủ trì bên cạnh với bọn Hạo Thiên. Ngoài ra những tục gia trên bồ đoàn thì gọi là thí chủ, năm người tục gia hiển nhiên không có cảm tình gì với Hạo Thiên. Họ cho rằng Hạo Thiên và Không Kiến đại sư hẳn phải có quan hệ thế nào mới có thể vào được đây. Mặc dù họ cũng cống hiến không ít tiền hương dầu mới được sắp xếp

Không Vô phương trượng nhìn thấy Hạo Thiên trong lòng khẽ chấn động. Trên người vị thiếu niên này toát lên khí phàm trần thoát tục mà những người phàm trần khó mà có được. Vì thế nhẹ nhàng hỏi Hạo Thiên:

- Thí chủ từ đâu tới vậy?

Trong lòng Lâm Ngọc Đình và Triệu Ngọc Khánh có chút xem thường, một câu hỏi quê mùa như vậy ai chẳng có thể trả lời, trên ti vi chẳng phải thường xuyên trả lời là "Đến từ nơi nên đến, đi từ nơi nên đi" sao?

Hạo Thiên lại biết rõ lời nói của Không Vô phương trượng vô cùng sắc bén, vì vậy trả lời:

- Ta đến từ phía chân trời.

Không Vô phương trượng lại một lần nữa dùng những lời sắc bén hỏi:

- Chân trời đã xuất hiện mặt trời chưa?

Hạo Thiên mỉm cười không chịu yếu thế liền nói:

- Nếu mặt trời rơi xuống thế gian sao có Không Vô?

Lúc này Không Kiến Đại Sư và Không Văn chủ trì đều thầm kinh ngạc, tiểu tử này nói năng sắc bén không giống người bình thường.

Không Vô phương trượng thấy Hạo Thiên xuất ngôn bất phàm hỏi lại:

- Tên cậu là gì?

Hạo Thiên cung kính trả lời:

- Là Hạo Thiên.

Không Vô phương trượng lại hỏi:

- Trời rộng bao nhiêu.

Hạo Thiên không chút trầm tư:

- Lòng không lo lắng.

Không Vô phương trượng cười cười gật đầu. Những người tục gia, Lâm Ngọc Đình và Triệu Ngọc Khánh bọn họ tuy rằng nghe cũng không hiểu lắm. Nhưng thấy Phương trượng có vẻ tán thưởng nên cũng mắt đầu thay đổi cách nhìn đối với Hạo Thiên, tiểu tử này cũng rất có hiểu biết.

Lúc Hạo Thiên lễ bái để quay ra, mới đi được ba bước đột nhiên Không Vô phương trượng nói:

- Đồ của cậu rơi dưới đất rồi!

Mọi người vội ngẩng đầu lên nhìn thì thấy trên mặt đất chẳng có gì cả nhưng Hạo Thiên đến nhìn cũng không nhìn mà trực tiếp quay lại chỗ ngồi của mình.

Không Vô phương trượng lại một lần nữa gật đầu cười nói:

- Tốt cho một cái lòng không lo lắng, Hạo thí chủ đúng là có trí tuệ, một kỳ tài trăm năm khó có được, Không Kiến sư đệ, đệ thật là có con mắt.

Không Kiến đại sư cũng không ngờ Hạo Thiên lại lợi hại như vậy, trên mặt cũng thêm vài phần rạng rỡ.

Triệu Ngọc Khánh là một người thông minh, nghĩ kỹ lại một chút, cô đã hiểu được thiên cơ của Không Vô phương trượng. Nếu như lúc nãy mà Hạo Thiên cúi đầu xuống nhìn thì Không Vô phương trượng có thể dễ dàng bác bỏ điều "lâm không lo lắng" của Hạo Thiên, tiến tới đả đảo mọi thiên cơ của Hạo Thiên. Nhưng Hạo Thiên lại đến nhìn cũng không thèm nhìn mà dùng hành động để chứng minh thiên cơ "lòng không lo lắng trời rộng bao nhiêu" của mình.

Triệu Ngọc Khánh một lần nữa lại cảm thấy nghiên cứu về Phật pháp của mình rất nông cạn, sau này không thể tuyên bố ra ngoài là mình có nghiên cứu Phật pháp nữa. Nếu không thì bị người ta cười chết mất. Nhìn thấy Hạo Thiên bên cạnh tự nhiên bình tĩnh đến vậy Triệu Ngọc Khánh cuối cùng cũng biết tại sao Lâm Ngọc Đình lại say mê khí chất thản nhiên trên người tên tiểu tử này đến thế. Luôn làm cho người ta có cảm giác không sợ sóng gió, giống như tất cả mọi việc đều nằm trong tay hắn vậy.

Lâm Ngọc Đình cầm lấy tay Triệu Ngọc Khánh có phần khó hiểu không biết tại sao trong lòng bàn tay của cô ấy lại toát mồ hôi.

Những người tục gia kia thấy một người trẻ tuổi như vậy nổi danh trước mặt phương trượng cũng có chút kính nể kèm theo vài phần không phục, đoán rằng người trẻ tuổi này chẳng qua cũng chỉ có chút tài, may mắn biện hộ lung tung nên trúng phải.







Lúc này một hòa thượng trung niên vội vàng vào báo:

- Sơn Bản Nghĩa Thanh của Nhật Bản muốn cầu kiến phương trượng.

Không Vô phương trượng thản nhiên nói:

- Cho mời!

Mọi người đột nhiên trầm mặc, gió trên núi dần nổi lên, trong làn gió núi đã mang theo tín hiệu của mùa đông, mọi người chỉ cảm thấy hơi lạnh.

Chương 25 :

Sơn Bản Nghĩa Thanh được vị hòa thượng trung niên dẫn vào với bộ y phục rách rưới và đôi găng tay da bò rách khiến mọi người không khỏi liếc nhìn. Trên mặt mấy người tục gia tỏ vẻ khinh thường. Tại nơi cửa phật mà lại ăn mặc rách rưới như vậy thực sự là bất kính với phật tổ. Chỉ có điều Không Vô đại sư bọn họ lại hiểu rằng đó là biểu tượng của tín ngưỡng và ý chí, không được xem nhẹ thực lực của người mới tới, chắc chắn sẽ có chỗ hơn người khác nhiều.

Hạo Thiên nhìn thấy Sơn Bản Nghĩa Thanh trong lòng thầm giật mình. Sơn Bản Nghĩa Thanh không ngờ lại là khách hành hương mà vừa rồi mới gặp tại cầu thang lên chùa.

Mắt Sơn Bản Nghĩa Thanh quét qua mọi người một lượt rồi từ từ dừng lại trên người Hạo Thiên, rồi lập tức nhìn sang Không Vô phương trượng đang ngồi ở giữa, thần sắc trên mặt cung kính khác thường.

Không Vô phương trượng thản nhiên nói:

- Hoan nghênh thí chủ hạ cố tới chùa, không biết thí chủ tới là vì chuyện gì?

Sơn Bản Nghĩa Thanh cung kính nói:

- Nghe nói Không Vô đại sư là một cao tăng đắc đạo, thanh danh có một không hai ở Thần Châu. Sơn Bản Nghĩa Thanh lần này trăm dặm hành hương tới là thành tâm muốn thỉnh giáo đại sư về Phật pháp cũng như võ thuật.

Lúc Sơn Bản Nghĩa Thanh nói câu này thì đặc biệt nhấn mạnh từ "võ thuật" khiến cho mọi người ngồi đây đều hồi hộp, phản ứng đầu tiên của Lâm Ngọc Đình và Triệu Ngọc Khánh là: Tên này tới là để phá đám đây.

Hạo Thiên nhìn thấy thần sắc phấn khích của hai cô gái kia không khỏi cười khổ, thực sự là e sợ cho thiên hạ bất loạn, phải biết không có kim cương làm sao nắm được sứ. Thân thủ của người này không kém, phải nói là rất phi thường.

Thần sắc của Không Vô phương trượng không hề thay đổi vẫn thản nhiêu như cũ nói:

- Lòng thành tâm của thí chủ thật đáng khen, thỉnh giáo về Phật pháp thì ta không dám nhận, chỉ có thể nói là cùng thảo luận thì được. Còn về võ thuật Thiên Pháp tự không có một võ tăng nào, không thể học hỏi cùng thí chủ được.

Sơn Bản Nghĩa Thanh thở dài một tiếng nói:

- Người xuất gia không nói dối, người ngoài không biết được bộ mặt thật của phương trượng, Sơn Bản Nghĩa Thanh cũng trải qua một phen cất công tìm hiểu. Không Vô đại sư xuất thân từ Thiếu Lâm, trí tuệ hơn người không chỉ tinh thâm Phật pháp mà võ nghệ cũng cao cường. Vì vậy mới được phái tới Thiên Pháp tự làm phương trượng để trấn áp. Hơn nữa theo tại hạ được biết người mang tuyệt kỹ ở Thiên Pháp tự không dưới mười người. Đại sư có thể nói Thiên Pháp tự không có một võ tăng nào sao?

Lời nói của Sơn Bản Nghĩa Thanh tuy rằng rất thong thả nhưng chấn động mọi người có mặt ở đây. Không ngờ Không Vô phương trượng lại xuất thân từ Thiếu Lâm. Không Vô phương trượng càng kinh ngạc, không ngờ Sơn Bản Nghĩa Thanh này lại điều tra rõ thân phận của mình như vậy. Xem ra người không thiện ý thì tới, người có thiện ý thì không tới. Hôm nay lại có một chuyện phiền toái đây. Nhưng Không Vô phương trượng biết tất cả họa phúc đều theo đây mà sinh ra, kết quả cuối cùng chỉ duy nhất Phậ tổ có thể biết.

Không Vô phương trượng chậm rãi nói:

- Thí chủ cẩn thận quá rồi. Lão nạp trước giờ không nói dối. Lúc trước tuy rằng lão nạp có ở Thiếu Lâm luyện vài chiêu võ nhưng lại chưa từng vào võ tăng đoàn. Chùa Thiên Pháp từ khi xây dựng đến nay cũng không thiết lập võ đường, càng không thu nhận một người đệ tử nào. Người mang tuyệt kỹ mà thí chủ nói e rằng chỉ là lời đồn thôi.

Sơn Bản Nghĩa Thanh khẽ gật đầu nhìn thần sắc Không Vô phương trượng, biết rõ những lời ông nói có thể là sự thật. Nhưng Không Vô phương trượng dù không phải xuất thân từ võ tăng Thiếu Lâm thì vẫn là người mang tuyệt kỹ, vì thế hướng Không Vô phương trượng thành khẩn xin lỗi:

- Không Vô phương trượng, Sơn Bản Nghĩa Thanh vì những lời nói và việc làm hồi nãy xin thứ lỗi nhưng cả Không Vô phương trượng võ công tuyệt thế chắc hẳn có thể chỉ giáo Sơn Bản Nghĩa Thanh.

Tuy trong lòng Không Vô phương trượng có hơi chấn động nhưng thần sắc bên ngoài lại không chút sợ hãi nói:

- Tất cả đều thoảng qua như mây khói, lão nạp sớm đã không màng tới danh lợi, không tranh cường háo thắng chỉ sợ không thể cùng thí chủ học hỏi được.

Sơn Bản Nghĩa Thanh thở dài nói:

- Phật thuyết: tranh giành không phải là tranh giành, không tranh giành cũng là tranh giành. Sơn Bản Nghĩa Thanh một đường hành hương, không quản gian khổ chỉ hy vọng được lãnh giáo một hai chiêu với Không Vô phương trượng. Bây giờ lại bảo tôi tay không ra về. Phương trượng yêu cầu không tranh giành cũng đã là tranh giành rồi, không biết có vi phạm Phật gia pháp chỉ không?

Hạo Thiên nhìn Không Vô phương trượng thì biết ông có điểm khó xử. Nếu một người Nhật Bản đưa ra lời khiêu chiến với Thiên Pháp tự, có thể tưởng tượng ra trong mắt rất nhiều người Thiên Pháp tự đại diện cho Thành phố Nghi Hưng thậm chí là sự tôn nghiêm và hình tượng của quốc gia. Liên quan tới danh dự, dù Không Vô phương trượng có là người mang tuyệt kỹ thì cũng không thể sơ suất.

Không Vô phương trượng bình thản nói:

- Mọi sự tùy duyên, hà tất phải miễn cưỡng?

Sơn Bản Nghĩa Thanh vẫn chưa từ bỏ ý định nói:

- Không Vô phương trượng, đến Thiếu Lâm còn hoan nghênh sĩ tử có nhận thức trong thiên hạ muốn học hỏi võ nghệ thì tại sao Thiên Pháp tự lại hèn nhát như vậy? Chẳng lẽ phương trượng đã già thật rồi sao? Hoặc là trong chùa không còn ai nữa?

Lời này vừa nói ra trong lòng mọi người ngồi đây đều rõ Sơn Bản Nghĩa Thanh bắt đầu dùng phép khích tướng, mặc dù khẩu khí của y vẫn bình tĩnh như vậy nhưng nhuệ khí giữa những hàng chữ đã dần dần giãn ra, đập vào tâm linh của mọi người.

Triệu Ngọc Khánh và Lâm Ngọc Đình bất mãn nhìn tên Sơn Bản Nghĩa Thanh tự đại này, một chút tình cảm dân tộc và thiện cảm về con người kiêu ngạo Sơn Bản Nghĩa Thanh đã biến mất. Nếu như ánh mắt có trể biến thành đao thì Sơn Bản Nghĩa Thanh sớm đã bị ngã gục xuống đất rồi. Năm người tục gia kia cũng đầy phẫn nộ, hận vì không thể xông vào tấn công. Chẳng qua vì họ nể mặt Không Vô phương trượng nên mới không vung tay hô lên.

Sơn Bản Nghĩa Thanh vỗ vỗ lên bộ y phục rách rưới trên người nhìn vài cái rồi thốt lên vài tiếng:

- Đáng tiếc.

Lúc này một vị tục gia bước ra phẫn nộ chỉ vào Sơn Bản Nghĩa Thanh nói:

- Người trẻ tuổi, đừng có tùy tiện như vậy, đây là đâu mà cậu được phép giương oai? Phương trượng không so đo với cậu là nể mặt cậu nhưng cậu lại được thể lấn tới. Hôm nay để tôi thay phương trượng cho cậu một bài học.

Vị tục gia này là huấn luyện viên võ thuật địa phương tên Vạn Kiếm Phong. Ở thành phố Nghi Hưng ông ta có mấy Kiếm phong võ quán ngày kiếm được cả trăm lạng vàng. Sau khi có tiền tự nhiên muốn sống có chiều sâu tâm linh. Hàng tháng đều tới Thiên Pháp tự dâng hương cúng dường. Vì là đại thiện nhân của Thiên Pháp tự nên hôm nay rốt cục cũng có cơ hội tận mắt thấy được phong phạm của Không Vô phương trượng. Tiếc rằng tự nhiên lại chui ra cái tên Sơn Bản Nghĩa Thanh càn quấy ở đây vì vậy với sự phẫn nộ của người luyên võ cộng thêm cảm xúc xủa dân tộc cuối cùng đã không nhịn được phải đứng ra.

Sơn Bản Nghĩa Thanh cười cười:

- Thực lực là được thể hiện bằng hành động chứ không phải bằng lời nói.

Vạn Kiếm Phong quay đầu lại cung kính nói với Không Vô phương trượng:

- Các vị đại sư, để Vạn mỗ tôi thay đại sư đánh một trận.

Không Vô phương trượng thấy sự việc đã tới mức này thì một trận chiến là không thể tránh khỏi. Một tục gia xuất chiến, thắng thì đương nhiên là tốt, thua cũng chỉ là cá nhân quyết đấu không liên quan tới danh dự của Thiên Pháp tự. Nếu thực sự mà không được nữa thì mình sẽ ra tay, vì vậy, ông gật gật đầu nói:

- Vạn thí chủ cẩn thận. Mọi người không thù không hận, đến điểm thì dừng lại tuyệt đối không thể để tổn thương hòa khí.

Sơn Bản Nghĩa Thanh vẫn nghiêm túc như cũ trả lời:

- Phương trượng yên tâm, Sơn Bản Nghĩa Thanh chẳng qua cũng chỉ là muốn học hỏi võ nghệ, không có ý đả thương người khác.

Mọi người xung quanh dời bước ra ngoài tiểu viện. gió núi từ trên thổi xuống, nhưng mọi người lại không cảm thấy lạnh, ánh mắt đã dừng lại ở Sơn Bản Nghĩa Thanh và Vạn Kiếm Phong trong phòng.

Hạo Thiên nhìn một lát trong lòng khẽ than thở: "Vạn Kiếm Phong còn lâu mới là đối thủ của Sơn Bản Nghĩa Thanh."

Không Vô phương trượng cũng nhìn được ra, chỉ có điều lúc này đã không tiện để cho Vạn Kiếm Phong lùi ra nữa rồi, chỉ có thể yên lặng nhìn sự việc tiến triển.

Vạn Kiếm Phong tay trái che ngực, tay phải đặt ở eo, bày ra một tư thế rất đẹp, khinh thường nhìn Sơn Bản Nghĩa Thanh đứng đối diện nói:

- Mời!

Lâm Ngọc Đình, Triệu Ngọc Khánh và cả mấy vị tục gia vội vàng vỗ tay trầm trồ khen ngợi tư thế của Vạn Kiếm Phong, khiến cho sắc mặt của Vạn Kiếm Phong càng tự hào, dương dương tự đắc.

Sơn Bản Nghĩa Thanh mỉm cười, nhảy lên vung tay đánh vào mặt Vạn Kiếm Phong một quyền.

Vạn Kiếm Phong thấy một chiêu rất bình thường không có gì là lạ, tay trái xuất kích, muốn ngăn cản nắm đấm của Sơn Bản Nghĩa Thanh đồng thời tay phải tấn công vào ngực Sơn Bản Nghĩa Thanh. Nhưng khi tay trái vừa chạm vào nắm đấm của Sơn Bản Nghĩa Thanh thì ông ta liền cảm thấy có gì đó không ổn. Lực của tay trái cơ bản là không thể chống đỡ nổi nắm đấm của Sơn Bản Nghĩa Thanh, chỉ có thể rút tay phải về và dùng hai tay đan vào nhau để chống đỡ lại nắm đấm của Sơn Bản Nghĩa Thanh.

Nắm đấm của Sơn Bản Nghĩa Thanh như được chứa hỏa dược vậy, đột nhiên tăng lên giống như sấm sét xuyên qua khoảng không giữa hai tay của Vạn Kiếm Phong đánh trúng bả vai phải của Vạn Kiếm Phong. Cơ thể Vạn Kiếm Phong tự nhiên bị chịu một lực lớn mất điều khiển ngã xuống phía sau. Vạn Kiếm Phong nhảy dựng lên định tiếp tục đánh nhưng bả vai bên phải không còn sức lực, rất yếu.

Sơn Bản Nghĩa Thanh chắp tay cười nói:







- Vị huynh đệ này thừa nhận đi.

Sắc mặt Vạn Kiếm Phong vô cùng khó coi. Một chiêu, Sơn Bản Nghĩa Thanh chỉ dùng một chiêu mà đã đánh gục mình không còn sức chiến đấu. Vốn dĩ định đánh bại tên Sơn Bản Nghĩa Thanh này để làm tăng thêm vài phần danh khí cho võ quán của mình. Ai ngờ lại bị thua thảm hại như vậy, thực sự không còn mặt mũi nào gặp Giang Đông phụ lão rồi.

Không Vô phương trượng than nhẹ một tiếng, kêu một Sa di ngoài cửa đi vào thiện phòng lấy một ít thuốc trị thương cho Vạn Kiếm Phong. Không Vô phương trượng hiểu Sơn Bản Nghĩa Thanh ra tay cũng nể tình. Nếu như chiêu đó mà đánh vào ngực của Vạn Kiếm Phong thì chắc là Vạn Kiếm Phong đã thổ huyết mà ngất rồi. Xem ra hôm nay vẫn phải tự mình ra tay mới có thể dẹp được lòng háo thắng của Sơn Bản Nghĩa Thanh.

Không Vô phương trượng đang chìm trong suy nghĩ định dời bước thì Hạo Thiên dần bước ra nhẹ nhàng nói với Sơn Bản Nghĩa Thanh:

- Võ sĩ Đông Doanh quả nhiên không giống người bình thường, Hạo Thiên muốn chỉ giáo mấy chiêu.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom