• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Thiên sư tái xuất (9 Viewers)

  • Chương 374-380

Chương 374

Một lời nói ra làm tất cả mọi người ở đây sợ ngây người, mà Diêu Đông, lại càng sững sờ!

Chuyện gì đây?

Chẳng lẽ vừa nãy anh ta xuất hiện ảo giác?

Bốn cậu chủ quần là áo lượt nổi danh này, lại gọi một tiếng anh với một tên nhãi vô dụng?

Diệp Phùng hơi hơi chau mày, cậu chủ Vương nhất thời lộ ra vẻ mặt đương nhiên nên như vậy, trên gương mặt thoảng hiện lên một tia nịnh nọt, tươi cười nói: “Đại ca, chúng em mới nhận được tin tức của cậu chủ Quân, liền lập tức chạy tới đây, anh có chuyện gì, cứ việc phân phó, em chắc chắn sẽ làm cho anh hài lòng!”

Diệp Phùng yên tâm cười cười, ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt đang dại ra của Diêu Đông, khóe miệng nhẹ nhàng gợi lên: “Chân của tôi, cậu còn muốn không?”

“Mẹ nó!” “Ai?! Ai dám nói muốn chân của anh tao? Ông đây thật sự muốn mở to mắt xem, nó ăn gan hùm mật gấu gì mà can đảm như thế!”

Phù phù!

Hai chân Diêu Đông mềm nhũn, trực tiếp quỹ đến trên mặt đất, anh ta vẫn nghĩ mãi không ra, tại sao một tên tầm thường như Diệp Phùng mà lại có thể móc nối quan hệ với mấy cậu chủ mà ngay cả mình trèo cao cũng với không tới này, nhưng mà, anh ta suy nghĩ cẩn thận lại, bây giờ điều anh ta nên lô lắng nhất là làm sao để dập tắt lửa giận của mấy vị cậu chủ này mới đúng!

“Cậu chủ Vương! Cậu chủ Lí! Mấy vị cậu chủ, là em, là em có mắt như mù, đều là lỗi của em…”

Bịch!

Anh ta còn chưa nói xong, Diêu Đông Trực tiếp bị cậu chủ Vương đạp một cái nằm trên đất: “Con mẹ nó! Hóa ra là con bò này à!”

“Là mày nói muốn chân của anh tao? Đến đến đến đây, ông mày ở đây, có năng lực thì chém chân của ông mày trước đi!”

“Không dám không dám! Em nào dám làm càn trước mặt cậu chủ Vương!”

Cậu chủ Lí cười lạnh một tiếng: “Ha ha… Chỉ là một gia tộc hạng hai mà thôi, để nó biến luôn cũng được!”

Cậu chủ Vương gật gật đầu, quay đầu lại nhìn về phía Diệp Phùng: “Anh, anh thấy đề nghị này thế nào?”

“Không! Không, đừng!”

Đến lúc này làm sao mà Diêu Đông còn không hiểu được nữa, bây giờ Diệp Phùng hoàn toàn có thể làm chủ mấy cậu chủ này!

“Diệp tiên sinh! Diệp tiên sinh! Đều là tôi không tốt! Đều là lỗi của tôi!”

“Tôi không nên ăn nói ngông cuồng, lại càng không nên lấy vòng tay của bạn gái ngài, đều là lỗi của tôi, van cầu ngài hãy tha thứ cho tôi!”

Lúc nói lời này, anh đã túm tóc của Dương Huệ Tử đang dại ra ở một bên, hung hăng đẩy cô ta ngã trên mặt đất, nhấc chân đá lung tung lên người cô ta: “Mẹ nó! Con điên này! Ngay cả đồ của bạn gái Diệp tiên sinh mà cũng dám lấy, mày không muốn sống đúng không!”

“Tao đánh chết mày, đồ xấu xa!”

Dương Huệ Tử bị đá thì kêu lên thảm thiết, mà Đào Thiên Linh bên cạnh nhìn thấy thì không đành lòng, mở miệng nói: “Đừng… Đừng đánh …”

Diêu Đông giật mình một cái, lập tức dừng tay, trên mặt mang theo vẻ nịnh nọt: “Được, em nghe theo chị dâu!”

Nghe thấy xưng hô này, gương mặt Đào Thiên Linh đỏ ửng, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Diệp Phùng một cái, trong ánh mắt hiện lên một tia trách móc.

Diệp Phùng đương nhiên hiểu được hàm nghĩa trong ánh mắt này, họ nhẹ một tiếng, không dám đối diện với Đào Thiên Linh, vươn tay với Diêu Đông: “Vòng tay kia, cậu còn muốn nữa không?”

Giờ phút này Diêu Đông đã sợ chết vô cùng, hiện tại chiếc vòng tay kia là một củ khoai lang phỏng tay, cho dù Diệp Phùng nói đưa cho anh ta, anh ta cũng không dám nhận!

Anh ta vội vàng cung kính dâng chiếc vòng tay bằng hai tay, nịnh nọt nói: “Diệp tiên sinh, chiếc vòng tay này trả lại cho ngài, tôi cũng không dám … nữa !”

“Ngài hãy tha thứ cho tôi đi!”

Ngoài câu xin tha thứ ra, Diêu Đông không biết còn có thể làm gì nữa!

Diệp Phùng nhẹ nhàng cười, một tên phú nhị đại nhỏ nhoi mà thôi, không đáng để anh gây chiến, anh đưa vòng tay cho Đào Thiên Linh, cười nói: “Đã lâu không gặp, mời em ăn bữa cơm!”

Cậu chủ Vương vội vội vàng vàng mở cửa chiếc ô tô thể thao ra, cung kính nói: “Diệp tiên sinh, tôi tặng ngài!”

Nhìn thấy mặt mày của Diệp Phùng nhiễm ý cười, Đào Thiên Linh thu lại tâm tình trong lòng mình, cười duyên nói: “Được, được, hôm nay em phải ăn của anh thật nhiều mới được!”

Khách sạn Universal Business, là khách sạn xa hoa bậc nhất toàn thành phố, tầm nhìn của nhà hàng ở đây bao quát cả phong cảnh thành phố, là nơi tốt nhất của khách sạn này, có thể quan sát cả cảnh đẹp của thành thị này, trong nhà hàng, chỉ có mười sáu vị trí, mặc kệ là đồ ăn hay là phục vụ, đều mang theo tiêu chuẩn tốt nhất, nơi này, chỉ phục vụ những khách hàng có địa vị không tầm thường.

“Nói đi, tìm em có chuyện gì?”

Đào Thiên Linh cầm lấy li cà phê khuấy khuấy, nhìn Diệp Phùng một cách tinh quái rồi mở miệng nói.

“Ách… Tốt xấu cũng là bạn bè với nhau, không có chuyện gì thì không thể mời em ăn cơm à?”

“Thực sự không có việc gì? Hiện tại không nói, sau này nói sẽ không kịp đâu!”

Mặt Diệp Phùng nhất thời đầy vạch đen: “Chuyện đó. Cũng không phải không có việc gì…”

Đào Thiên Linh nhẹ nhàng liếc anh một cái, trong giọng nói mang theo vẻ oán trách: “Em chỉ biết, không có chuyện gì thì chắc chắn anh sẽ không đến tìm em!”

“Sao em có thể so được với người vợ xinh đẹp kia của anh được!”

Diệp Phùng cười khổ một tiếng, xấu hổ không biết nên nói tiếp như thế nào.

Đào Thiên Linh cũng ý thức được mình nói sai, ho nhẹ một tiếng, vội vàng nói sang chuyện khác: “Có chuyện gì, nói đi!”

“Xét việc anh đã giúp em ở sảnh chính Nhã Điển Na một lần kia, em nhất định sẽ giúp đốt”

Diệp Phùng nhẹ nhàng cười, yên lặng một lát, mở miệng nói: “Em có biết Thiên Sơn Tuyết Liên không?”

“Thiên Sơn Tuyết Liên? Thiên Sơn Tuyết Liên, loại thuốc tiên khó có được?”

Đào Thiên Linh đột nhiên hô lên, không hiểu nhìn anh: “Sao đột nhiên anh lại hỏi chuyện này?”

“Em nghe ông nội từng nói, mấy ngàn năm qua thảo dược thì đa dạng, nhưng thực sự có thể xưng là thuốc tiên, chỉ có ít ỏi vài loại!”

“Mà Thiên Sơn Tuyết Liên, là nằm trong mấy loại đó!”

“Theo sử kí, người cuối cùng nhìn thấy Thiên Sơn Tuyết Liên, là vào thập niên sáu mươi, đến bây giờ đã hơn năm mươi năm, vẫn chưa từng nghe thấy tin tức gì”

“Dù sao, Thiên Sơn Tuyết Liên sinh ra trong điều kiện môi trường khắc nghiệt, muốn hái cũng là chuyện khó như lên trời!”

Diệp Phùng yên lặng gật gật đầu, theo sau nói: “Cho nên, anh cần Đào tiên sinh trợ giúp!”

“Anh muốn tìm ông nội?”

Đào Thiên Linh sợ hãi nhìn anh một cái.

“Nhưng mà, em cũng chưa bao giờ nghe ông nội nói ông ấy có tin tức của Thiên Sơn Tuyết Liên!”

“Này thì không cần lo lắng, anh có cách lấy được, chẳng qua, Thiên Sơn Tuyết Liên này quá mức hiếm thấy, cho dù có lấy được, thì thây thuốc tâm thường không thể sử dụng được, vì không lãng phí bảo vật như thế, nên anh chỉ có thể mặt dày mời Đào tiên sinh rời núi một lần!”

Chương 375

Diệp Phùng không hề kiêu ngạo, dù sao, mỗi cái đều có chuyên môn, tuy rằng y thuật của anh cao, dạy dỗ chín học trò xuất sắc của đại y học Trung Quốc như vậy, nhưng luận về chuyện dùng thuốc, Đào Xá Quang, mới là chân chính người đứng đầu cả Trung Quốc này!

Nhất là dược liệu quý giá như vậy, không chấp nhận một chút sai lầm nào, cho nên để Đào Xá Quang quang tự mình ra tay, mới là yên tâm nhất “Nhưng Đào tiên sinh từ trước đến nay đều thích ngao du, cho nên, anh chỉ có thể nhờ em giúp, tìm ông nội em, nhờ ông ấy ra tay!”

Diệp Phùng nói đúng, Thiên Sơn Tuyết Liên quá mức quý giá, nếu rơi vào tay những bác sĩ tầm thường, căn bản là sẽ vô dụng, cho dù là cô, cũng không dám nói có thể phát huy công dụng của Thiên Sơn Tuyết Liên một trăm phần trăm được!

Nhưng Đào Xá Quang thì khác, ông ấy đã đắm chìm trong trung y vài chục năm, vô cùng quen thuộc các loại các loại dược liệu, hơn nữa Diệp Phùng căn bản là không tin đám người Thẩm Tuyết Liên, Thiên Sơn Tuyết Liên thật vất vả mới lấy được, giao cho Đào Xá Quang để chữa trị cho Hạng Tư Huấn, anh mới có thể hoàn toàn yên tâm.

“Anh thật sự có thể tìm được Thiên Sơn Tuyết Liên?” Đào Thiên Linh nhất thời hưng phấn, đây chính là thuốc tiên trong truyền thuyết đó, nghĩ vậy, trên mặt cô hiện lên nét tươi cười nghịch ngợm: “Giúp anh tìm ông nội cũng có thể, nhưng em muốn anh dẫn em đi tìm Thiên Sơn Tuyết Liên!”

“Này…”

“Hừ! Em nói cho anh biết, ông nội ngao du tứ phương, ngoại trừ em có cách thức liên lạc đặc biệt để liên lạc với ông ấy, người khác muốn tìm ông ấy vô cùng khó khăn đó nha!”

Diệp Phùng cười khổ một tiếng, gật gật đầu: “Được rồi, anh đồng ý với em!”

“Thật à? Hay bây giờ chúng ta đi luôn, bây giờ em thật sự rất muốn được thấy thuốc tiên trong truyền thuyết này!”

Nhìn thấy cô hân hoan nhảy nhót, Diệp Phùng vội vàng giữ chặt cô: “Chút mặt mũi này của anh anh không muốn để mất đâu!”

“Hơn nữa, cho dù muốn đi, thì cũng phải cơm nước xong rồi đi!”

“Hừ! Em đang rất vui vẻ đấy, em đi toilet đã, anh ăn trước đi!”

Nhìn thấy bóng hình yểu điệu của cô bước đi, Diệp Phùng cười khổ lắc đầu, cô nhóc này, vẫn thiếu kiên nhẫn như vậy!

Nâng chung trà lên, anh vừa định nhấp một ngụm, đột nhiên, có tiếng vỡ vụn của đồ sứ rơi xuống đất và tiếng thét chói tai vang lên, một tiếng tát có vẻ chói tai vang lên giữa nhà hàng đang yên tĩnh, Diệp Phùng quay lại nhiên, sắc mặt đột nhiên lạnh lẽo!

Một người phụ nữ ăn mặc xa hoa, đang đứng đó chỉ tay kêu gào, mà Đào Thiên Linh, liền đứng ở bên cạnh cô ta, ánh mắt tủi thân, bên phải gương mặt là một mảng sưng đỏ!

“Con khốn này, đi đường không có mắt à, mắt để đi đâu vậy!”

“Tôi… Tôi không cố ý, hơn nữa tôi cũng đã xin lỗi cô rồi, sao cô vẫn ra tay đánh người!”

Đào Thiên Linh mím môi, mắt đã có chút đỏ lên.

“Không phải cố ý ! Tao thấy mày chính là cố ý! Tức chết tao, tao thật sự không dám tưởng tượng, rốt cuộc là gia đình có giáo dục thế nào mới dạy dỗ mày thành người như vậy, xem ra cha mẹ của mày, cũng không phải cái thứ gì tốt!”

“Sao cô lại có thể nói như thế!”

Đào Thiên Linh tức giận nhìn cô ta “Tôi đụng phải cô, cũng đã xin lỗi cô, cô cũng đã tát tôi một cái mà vẫn không chịu bỏ qua? Dựa vào cái gì nhục mạ người nhà của tôi? !”

“Đã làm sai mà còn dám tranh cãi?!”

“Nhìn dáng vẻ này của mày xem, một con khốn hạ đẳng, chửi là cho mày chút mặt mũi, đánh là vinh hạnh của mày rồi!”

“Cô! Cô đừng có mà quá đáng!”

“Ai ư, còn dám cãi lại, đúng là thiếu đòn!”

Người phụ nữ giơ tay lên, lúc đang muốn đánh tiếp, đột nhiên cô ta thấy cổ tay bị nắm chặt, vẫn chưa kịp thời thấy rõ cái gì, chỉ nghe bốp một tiếng, má phải tê rần, cô ta không nói nên lời nhìn người đàn ông trước mặt: “Anh… Anh dám đánh tôi?”

Diệp Phùng kéo Đào Thiên Linh ra phía sau mình, lạnh lùng nhìn cô ta: “Cô có thể đánh người khác, thì tôi tại sao lại không được? !”

“A!!!”

Một tiếng thét chói tai như muốn thủng màng nhĩ vang lên, cách đó không xa, một người đàn ông đi từ toilet ra khẽ cau mày, chậm rãi thong thả bước đến người phụ nữ bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Bảo bối, làm sao vậy?”

“Hai tên khốn này, bọn chúng đánh em!”

Người đàn ông ước chừng trên dưới ba mươi tuổi, toàn thân ăn mặc xa hoa chứng minh giá trị con người cũng không phải nhỏ, ngôn ngữ cử chỉ, lộ ra cao quý, tao nhã, người này thực sự là một quý tộc chân chính. Ông ta nhìn thấy má của người phụ nữ sưng đỏ, ánh mắt cao quý lộ ra sự miệt thị, giống như kẻ trên cao đang nhìn và phán quyết chúng sing, thản nhiên mở miệng: “Hai tên kia, quỳ xuống xin lỗi người phụ nữ của tôi ngay!”

Diệp Phùng thản nhiên nhìn ông ta một cái, nhìn thấy dáng vẻ tự kỉ hết chỗ nói của ông ta, Diệp Phùng trực tiếp phớt lờ ông ta.

“Đi thôi, chúng ta quay lại ăn cơm.”

Một cánh tay chắn trước mặt bọn họ.

“Chẳng lẽ các người không nghe tôi nói à?”

Tuy rằng giọng nói người đàn ông lạnh nhạt, nhưng có mấy phần tức giận hơn vừa rồi.

“Ông nói việc ông nói, tôi ăn cơm của tôi, có vấn đề gì sao?”

“Ha hả… Có chút thú vị…”

Khóe miệng người đàn ông lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, lần đầu tiên, ánh mắt bắt đầu đánh giá Diệp Phùng, mà Diệp Phùng không sợ, đứng thẳng người nhìn thẳng vào người đàn ông, mà ánh mắt của người đàn ông cũng dần dần thay đổi.

“Toàn thân toàn đồ giẻ rách không đáng tiền, cộng lại chắc cũng chưa đến một triệu, tôi cảm thấy rất kì lạ, là ai để các người bước vào đây?”

“Ông là ông chủ ở đây à?”

Diệp Phùng hỏi ngược lại.

“Nếu tôi muốn, thì tôi có thể làm chủ bất cứ lúc nào!”

“Vậy chờ sau khi ông trở thành ông chủ, thì hãy hỏi lại tôi vấn đề này đi!”

“Bây giờ, tôi phải ăn cơm, mời ông tránh đường!”

“Nhưng mà, tôi càng ngày càng có hứng thú!”

Trong mắt người đàn ông hiện lên một tia thú vị, ông ta búng tay một cái, một người phục vụ bưng một li rượu đỏ tinh xảo bước tới, người đàn ông nhẹ nhàng lấy chén rượu lên, hứng thú nhìn anh: “Dám động vào người phụ nữ của tôi, khiến quần áo xa hoa của cô ấy thê thảm, cho nên, các người cần bồi thường!”

“Tôi…

Đào Thiên Linh vừa muốn nói cái gì đó, bị Diệp Phùng đánh gãy, nhẹ nhàng gật gật đầu với người đàn ông: “Hợp tình hợp lý.”

“Bộ quần áo này là mẫu mới nhất do nhà thiết kế nổi tiếng đẳng cấp thế giới Đế Lan Tiếu Địch Sở tự tay thiết kế, giá trị phải mấy tỷ, nhưng mà, mỗi bộ quần áo của Đế Lan Tiếu Địch Sở tự tay làm đều là bộ duy nhất trên thế giới này, cho nên giá trị của bộ quần áo này, không thể dùng tiền để đong đếm.”

“Cho nên, ông muốn tôi bồi thường ba tỷ?”

Mắt Diệp Phùng nhướng lên, mỉm cười.

“Không không không! Tiền tài là vô cùng vô tận, nhưng cái đẹp, chỉ có một!”

“Cho nên, tôi cần cậu bồi thường một bộ quần áo giống như đúc!”

Diệp Phùng nhẹ nhàng thở dài, tay phải nhẹ nhàng: “Thật đúng là chuyện khó mà…”

Người phụ nữ bên cạnh giống như tìm được cái cớ, trên gương mặt xinh đẹp, lộ hết sự ác độc, nhất là khi nhìn về phía Đào Thiên Linh, ngôn ngữ lại ngoan độc hơn gấp trăm lần: “Nếu các người không bồi thường được, vậy để cho người phụ nữ khốn kiếp này lột hết quần áo trên người xuống, sau đó tự mình cút khỏi nơi này!”

Diệp Phùng ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt nghiền ngẫm cười cười của người đàn ông, ánh mắt nhẹ lướt qua: “Chờ chút, đợi tôi gọi một cuộc điện thoại!”

Nội dung trong điện thoại rất đơn giản, chỉ ngắn ngủi mấy phút đồng hồ, sau khi cúp điện thoại, Diệp Phùng nói với bọn họ: “Xem ra, không thể như ông mong muốn !”

Người đàn ông nhíu mày một cái, lúc này, điện thoại người phụ nữ đột nhiên vang lên, cô ta thuận tay nhận lấy, chỉ chốc lát sau, sắc mặt của cô ta lập tức thay đổi!

Sau khi điện thoại lúc sau, ánh mắt của đám người nhìn về phía Diệp Phùng, tràn ngập vẻ không nói nên lời!

Chương 376

“Có chuyện gì vậy?”

Người đàn ông hỏi.

“Vừa nãy. ……Vừa nãy trợ lý của em gọi điện thoại cho em, nói rằng thầy Nguyễn Công Trí đã đích thân gọi điện đến công ty, đã thiết kế một bộ trang phục riêng giống bộ trước đó, chậm nhất là tối nay, sẽ vận chuyển bằng máy bay đến tay em, hơn nữa. . . . . . Hơn nữa . . . . “

Nói đến lúc này, trong giọng nói của người phụ nữ, dường như mang theo tiếng khóc nức nở: “Thầy Nguyễn Công Trí còn nói, lần này là lần cuối cùng thầy ấy thiết kế trang phục riêng cho em, về phần đại ngôn đã được ký kết, cũng bị hủy bỏ, cậu Lương, tại sao lại như vậy?”

Là một ngôi sao hạng hai, cô ta không biết đã tốn bao nhiêu tinh thần sức lực, mới có thể leo lên vị trí hiện giờ, tác phẩm mới năm nay của bậc thầy thời trang toàn cầu Nguyễn Công Trí, mời cô ta đến với sàn catwalk, không thể nghi ngờ gì đây là một bước nhảy vọt về danh tiếng của cô ta, thậm chỉ cô ta còn có thể tưởng tượng tới, sau lần đại ngôn này, bản thân chắc chắn có thể tiến lên bảng xếp hạng ngôi sao hàng đầu, nhưng mà đột nhiên, một giấc mộng to lớn, lập tức lại tan biến thành hư vô!”

“Đường lo lắng, bất ngờ, vẫn còn ở phía sau!”

Giọng nói của Diệp Phùng vừa vang lên, điện thoại của người phụ nữ lại đổ chuông, chẳng qua lần này nghe xong sắc mặt của cô ta, lập tức trở nên trắng bệch, thân thể run rẩy, điện thoại, rơi xuống mặt đất.

Trên khuôn mặt tinh xảo, tràn ngập vẻ kinh ngạc không thể tin: “Tại sao có thể như vậy? Tại sao lại có thể như vậy?”

Mới vừa rồi, cô ta nhận được tin tức công ty đuổi việc cô ta, khống chỉ vậy, tất cả những đại ngôn và kịch bản đã được thảo luận xong, đều bị hủy bỏ toàn bộ, trong nháy mắt, tất cả những gì cô ta có được, đều tan thành hư không!

“Cậu Lương, giúp em! Chỉ có anh mới có thể giúp em!”

Người đàn ông căn bản không thèm để ý đến lời cầu xin của người phụ nữ bên cạnh, ánh mắt nhìn Diệp Phùng.

“Chuyện này là anh làm?”

“Trang phục đã bị làm hỏng của cô ta, tôi sẽ đền cho cô ta một bộ trang phục giống y như đúc, hợp tình hợp lý.

“Cô ta tát bạn của tôi một cái, tôi trả lại cô ta một cái tát, hợp tình hợp lý.

“Nhưng mà cô ta xúc phạm bạn tôi và ba mẹ cô ấy, ha ha. . . . . . . Chúng tôi không phải chó điên, Khinh thường việc mắng chửi người khác, cho nên, ăn miếng trả miếng, hợp tình hợp lý!

“Cậu Lương. . . . “

Người phụ nữ đáng thương nhìn người đàn ông, giờ phút này cô ta, không dám tranh cãi với Diệp Phùng, cô ta không ngu, có thể dùng một cuộc điện thoại đã làm cho thầy Nguyễn Công Trí phá vỡ quy tắc không bao giờ thiết kế một bộ trang phục lần thứ hai của mình, làm cho công ty quyết đoán từ bỏ một ngôi sao nữ tiêu tốn nhiều tiền bạc để nâng lên, Diệp Phùng, không thể trêu chọc vào!

Ánh mắt của người đàn ông, dần trở nên âm trầm, tuy rằng người phụ nữ bên cạnh, chẳng qua cũng chỉ là một món đồ chơi của anh ta mà thôi, nhưng trước khi anh ta còn chưa chơi chán, chung quy lại, vẫn là người phụ nữ thuộc về anh ta.

Người đàn ông lập tức đi đến trước mặt Diệp Phùng, khí thế trên người, giống như một quý tộc địa vị cao quý, mà Diệp Phùng ở đối diện, rõ ràng là mặc bộ quần áo rẻ tiền nhất, nhưng không chút nào lộ ra yếu thế. Sau khi đối diện một lúc lâu, người đàn ông dẫn đầu mở miệng: “Anh có tư cách biết tên của tôi, Lương Duy Văn!”

Nhìn thấy thái độ kiêu ngạo ngất trời của anh ta, Diệp Phùng có hơi dùng ánh mắt giống như nhìn người bệnh thần kinh nhìn anh ta, người này, còn tự cảm thấy bản thân rất tốt đẹp!

“Tên của cậu, tôi không cảm thấy hứng thú chút nào!”

Diệp Phùng nhẹ nhàng lắc đầu, ăn một bữa cơm, tại sao lại khó khăn như vậy!

Ánh mắt Lương Duy Văn hoàn toàn trở nên u ám, đáy lòng dâng lên sự tức giận, bản thân đã tự hạ thấp phận xuống như vậy, vậy mà Diệp Phùng, không cho anh ta một chút mặt mũi nào!

“Anh có biết, xúc phạm người của tôi, đều có kết cục như thế nào không?”

Khóe miệng Diệp Phùng giương lên một độ cong nghiền ngẫm: “Tôi thật sự cũng rất hiếu kỳ, có thể sẽ xảy ra kết cục gì?”

Tuy nhiên dưới cái nhìn của Lương Duy Văn, càng chính là, mang tính khiêu khích nhiều hơn!

“Ha ha…….”

Lương Duy Văn nở nụ cười, nụ cười cực kỳ âm trầm: “Được lắm, hi vọng kế tiếp, anh còn có thể không chịu khuất phục giống như hiện tại!”

Lương Duy Văn khẽ vỗ tay, bảy tám tên vệ sĩ mặc đồ đen, đột nhiên xuất hiện xông lên, toàn bộ bên trong nhà ăn, những người còn lại thấy chuyện có vẻ không ổn, vội vàng rời khỏi nơi này, còn lại, chỉ còn Diệp Phùng và đám người Lương Duy Văn.

“Có lẽ anh rất ghê gớm, nhưng vẫn chưa đủ để làm càn trước mặt cậu chủ tôi đây!”

“Cho dù là người đứng đầu của thành phố, cũng không dám nói chuyện với tôi như vậy!”

“Bây giờ, tôi cho anh hai lựa chọn, quỳ xuống, nhận lỗi, hoặc là, tôi đánh gãy chân của anh!”

Diệp Phùng liếc mặt thật sâu nhìn chung quang: “Chỉ bằng mấy người vô dụng này?”

Ánh mắt Lương Duy Văn trầm xuống, cũng không nói lời vô nghĩa: “Xông lên!”

Khóe miệng Diệp Phùng khẽ cong lên, tiếp đó một bóng dáng lập tức vụt qua bên người Đào Thiên Linh, chẳng qua chỉ thời gian trong nháy mắt, khi nhìn rõ bóng dáng của anh, chỉ thấy Diệp Phùng lười biếng dựa vào một cây cột bên cạnh, phất tay, một đám người mặc đồ đen ngã trái ngã phải trên mặt đất, ánh mắt hơi giương lên: “Đã lâu không vận động, tay nghề có chút không thành thạo ….”

Sau đó, ánh mắt nhìn về Lương Duy Văn, khóe miệng lộ sự chế giễu khinh bỉ: “Những tên vệ sĩ này, dường như làm cho cậu thất vọng rồi!”

Cho dù là Lương Duy Văn, giờ phút này trên mặt cũng không kiềm chế được, nhìn Diệp Phùng: “Được lắm, anh đã hoàn toàn chọc giận tôi!”

“Chọc giận cậu, cậu có thể làm gì?” Trên mặt Diệp Phùng, xuất hiện một nụ cười khinh thường.

Soạt!

Một cái ống đen ngòm, thật sự nhằm vào ấn đường của Diệp Phùng, trên khuôn mặt Lương Duy Văn hằn lên vẻ dữ tợn: “Con người của tôi tính tình không tốt, đắc tội người của tôi, thường kết cục sẽ rất thảm hại!”

“Cho nên bây giờ, anh là lựa chọn quỳ xuống, hay là lựa chọn, đi tìm chết!” Diệp Phùng nhẹ nhàng lắc đầu: “Sự nuôi dưỡng quý tộc chỉ cho cậu một cái túi da, thực chất, cậu còn không bằng một tên côn đồ hạng ba!”

“Anh nói cái gì? !”

Ánh mắt Lương Duy Văn trở nên càng dữ tợn thêm mấy phần: “Chẳng lẽ anh không tin, tôi sẽ nổ súng sao?”

Diệp Phùng dường như hoàn toàn không thèm quan tâm đến họng súng trước mặt bất cứ lúc nào cũng có thể muốn mạng của mình, ánh mắt sâu thẳm nhìn anh ta: “Nếu cậu dám nổ súng, tôi đảm bảo, người chết nhất định không phải tôi!”

“Ha ha….”

Trong mắt Lương Duy Văn hiện lên sát ý sâu đậm: “Vậy anh đi chết đi!”

Ngay thời điểm anh ta đang muốn nổ súng, một giọng nói trong trẻo lạnh lùng, từ dưới lầu truyền đến!

“Nếu cậu dám nổ súng, tôi đảm bảo, nhà họ Lương trong vòng ba ngày, sẽ tiêu tan thành mây khói!”

Diệp Phùng nhướng mày, nắm đấm đã dồn lực chờ đợi ở sau lưng hơi buông lỏng, ánh mắt nhìn theo nguồn phát ra âm thanh, một bóng người màu trắng xuất hiện ở cửa cầu thang.

Tuổi tác xấp xỉ Diệp Phùng, mang theo khí chất thư sinh nho học, cơ thể bên trong nhìn có vẻ gầy gò, lại ẩn dấu một sức mạnh bất cứ kẻ nào, cũng không dám khinh thường.

Thấy rõ khuôn mặt của người tới, Lương Duy Văn khẽ nhăn mày, nhìn người đàn ông, nhướng mày: “Anh là ai?”

Trương Thành Quân nhìn anh ta liếc mắt thật sâu, môi khẽ mở, lạnh lùng tùy tiện: “Tôi là người có thể làm người nhà họ Lương của cậu, toàn bộ tan thành tro bụi!”

“Ha ha…,.. Hôm nay cậu chủ tôi đây thật đúng là mở mang kiến thức, không có bao nhiêu năng lực, nhưng kiêu căng xăng bậy, lại thật sự người này so với người kia còn ghê gớm hơn!”

Lương Duy Văn ngạo nghễ nghìn Trương Thành Quân: “Anh có biết tôi đây là ai không? Cũng dám thốt ra lời nói khoa trương này?”

Trương Thành Quân ho khan hai tiếng liên tục, sắc mặt vốn trắng nõn, lại càng tái nhợt đi ba phần, chẳng qua, đôi mắt càng trở nên sáng ngời, nhìn Lương Duy Văn, mở miệng nói: “Nhà họ Lương ở thành phố Phi Vân, kế thừa từ những năm cuối thời dân quốc, tích góp qua nhiều thế hệ, tài sản hơn 30 nghìn tỷ, thế lực trải dài hai bên trắng đen, chính là gia tộc lớn số một sô hai thành phố Phi Vân.”

Có lẽ do liên tục nói ra nhiều lời như vậy, Trương Thành Quân lại liên tục ho khan hai tiếng, bởi vì dùng sức quá lớn, liên lụy đến cơ thể, cũng không làm chủ được mà loạng choạng.

“Ối chà, không nhìn ra, một tên quỷ bệnh lao như anh lại hiểu rõ gia thế của cậu chủ tôi đây như vậy. :.:..

Lương Duy Văn nghiêng đầu nhìn anh ta, vẻ mặt khinh thường; “Nếu biết rõ lai lịch của tôi đây, còn làm láo xược trước mặt cậu chủ tôi như vậy, chẳng lẽ anh không sợ, tôi tiễn anh về Tây thiên trước tiên sao?”

Trên khuôn mặt tái nhợt của Trương Thành Quân, xuất hiện vẻ kiêu ngạo, lắc đầu với anh ta: “Cậu không dám!”

“Tôi không dám? Ha ha…… Anh dám nói cậu chủ tôi đây không dám?”

Lương Duy Văn giận dữ bật cười, sải bước đi qua, tóm lấy cổ Trương Thành Quân, thân hình gây yếu, lập tức bị anh ta nhấc lên, vẻ mặt dữ tợn: “Với dáng vẻ gần chết này của anh, cậu chủ tôi đây muốn giết chết anh, cũng đơn giản giống như bóp chết một con kiến vậy!”

Nhìn thấy vẻ mặt Trương Thành Quân dưới sự dùng sức của Lương Duy Văn trở nên hơi đỏ lên, Đào Thiên Linh sốt ruột nói với Diệp Phùng: “Anh Diệp, đó là bạn của anh đúng không?”

“Em thấy trạng thái hiện tại của anh ấy dường như không ổn lắm. ….

.Chẳng lẽ anh định ra tay giúp đỡ sao?”

Khóe miệng Diệp Phùng nhếch lên một nụ cười nghiên ngẫm, lắc đầu: “Nếu một tên vô dụng đã có thể khiến anh ta bị làm sao, vậy thì anh ta, cũng sẽ không được gọi là Trương Thành Quân.

Chương 377

Vừa dứt lời, Lương Duy Văn kiêu ngạo đột nhiên kêu lên một tiếng thảm thiết, bàn tay tóm lấy Trương Thành Quân đột ngột rút về phía sau, sau đó, lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, toàn bộ tay phải, nhanh phóng biến thành màu đen, hơn nữa chấn động không ngừng.

Sắc mặt Lương Duy Văn đột ngột biến đổi, tay trái dùng súng lập tức dí thẳng lên đầu Trương Thành Quân, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi nói: “ĐM mày dám làm gì với ông đây? ! Tại sao tay của ông đây lại biến thành cái loại này? !”

Trương Thành Quân ho nhẹ hai tiếng, đối mặt với họng súng cách trán mình không đến ba ngón tay, mặt vẫn không đổi sắc như cũ: “Đừng sốt ruột, đây chỉ là mới bắt đầu, trôi qua năm phút, toàn bộ cánh tay cả cậu đều biến thành màu đen, sau nửa tiếng, sẽ xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng của cậu, đến lúc đó, toàn thân cậu, sẽ giống như bị hàng nghìn con kiến xâu xé, đang sống lại đau đớn mà chết!”

Lời nói Trương Thành Quân nhẹ nhàng bâng quơ, lời nói làm cho Lương Duy Văn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, mí mắt giật giật, lập tức đem đầu họng súng dí vào trán Trương Thành Quân: “Thuốc giải đâu! Nhanh lấy thuốc ra giao cho ông!” Ánh mắt Trương Thành Quân lạnh như băng: “Đây là lần thứ hai cậu chĩa súng vào người không nên chĩa vào!”

“ĐM bớt nói lời vô nghĩa!”

Trên cánh tay càng ngày càng truyền đến cảm giác ngứa ngáy, làm cho Lương Duy Văn lúc này vừa nóng nảy vừa sốt ruột, lớn tiếng rít gào: “Nếu không giao ra, vậy trước tiên để ông đây đánh gãy tay chân của mày, sau đó lại chặt đứt từng khớp xương trên người mày, khiến cho mày nhận hết tra tấn, xem mày có giao hay không giao!”

Nói xong, họng súng chuyển tới vai phải của Trương Thành Quân, đang định bóp cò súng, đột nhiên, một tiếng gầm giận dữ đột nhiên truyền đến: “Thằng ranh con, mày muốn làm gì!”

Theo tiếng vang nhìn lại, một người đàn ông trung niên có phần giống Lương Duy Văn, nén giận bước đến, lập tức đi đến bên cạnh Lương Duy Văn, nhấc chân lên, trực tiếp đá anh ta bay ra ngoài!

“Ba! Ba làm gì vậy!”

Trên mặt Lương Duy Văn tràn đầy vẻ không thể tin, điên cuồng rống lên: “Ba vậy mà vì một tên quỷ bệnh lan sắp chết mà đánh con?”

“Trên người con bị thằng khốn này hạ độc, không có thuốc giải, con sẽ chết, sẽ phải chết đó!”

Nhìn thấy dáng vẻ sắp xông lên của Lương Duy Văn, Lương Quang tức giận run rẩy cả người, một tay tóm chặt lấy Lương Duy Văn, cướp lấy khẩu súng trong tay anh ta, tiếp đó giơ tay lên, dùng sức tát hai cái, khuôn mặt của Lương Duy Văn, lập tức sưng tấy lên.

Hải cái tát này, có vẻ đã làm Lương Duy Văn hơi chút tỉnh táo lại, nhìn thấy độc tố đã đến trên vai của mình, toàn thân anh ta mềm nhũn, hai mắt vô thần, trực tiếp ngồi phịch trên mặt đất.

Rốt cuộc cũng là con trai của mình, trong mắt Lương Quang hiện lên vẻ đau lòng, sau đó đối mặt với Trương Thành Quân, hít sâu một hơi, trực tiếp quỳ gối trên mặt đất: “Lương Quang dạy con không chu toàn, xúc phạm đến cậu Trương, xin cậu Trương tha thứ!”

“Xét ở lòng trung thành tận tâm của nhà họ Lương nhiều năm như vậy, mong cậu Trương tha cho thằng nhỏ một mạng, Lương Quang, bây giờ xin dập đầu cảm ơn!”

Nói xong, một cái dập đầu mạnh xuống đất, chưa có người lên tiếng, chưa dám đứng dậy.

Đào Thiên Linh che miệng không thể tin được, nhìn Trương Thành Quân, lẩm bẩm nói: “Anh ta. . . . . . Anh ta là ai vậy?”

Khóe miệng Diệp Phùng gợi lên một độ cong nhàn nhạt: “Trong những vọng tộc có bề dày nghìn năm, gia tộc duy nhất không người nào dám trêu vào!”

“Hành y cứu đời, giành tính mạng từ ông trời, cậu cả của thế gia Trọng Thiên, Trương Thành Quân!”

Trên thế giới này, cho dù bạn có quyền thế ngập trời, hoặc gia tài bạc triệu, nhưng dù thế nào cũng không thể thiếu sinh ra, già đi, bệnh tật rồi chết, mà cho đến lúc đó, điều quan trọng nhất đối với bọn họ, không phải là quyền thế, cũng không phải là của cải, mà chính là bác sĩ!

Thế gia Trọng Thiên, kế thừa Y Thánh, một tay thuật diệu thủ hồi xuân, giành tính mạng từ ông trời!

Trong tất cả những vọng tộc bề dày nghìn năm ẩn giấu trên mảnh đất rộng lớn này, thế gia Trọng Thiên là một sự tồn tại đặc biệt nhất, bọn họ không tham gia thế sự, cũng không tranh quyền đoạt vị, nhưng từng gia tộc, đều đối đãi với bọn họ như khách quý.

Bởi vì bọn họ biết, chỉ cần có thể giành được ấn tượng tốt của bất cứ người nào trong thế gia Trọng Thiên, vậy tương đương với việc cho mình một mạng, cộng thêm việc kéo dài mạng sống!

Trên khuôn mặt tái nhợt của Trương Thành Quân, lộ ra sự lạnh lùng vô tận, nhìn Lương Quang đang quỳ rạp trên mặt đất, giọng điệu lạnh lùng nói: “Ông có biết, hậu quả của việc chĩa súng vào tôi sẽ ra sao không?”

Mồ hôi lạnh trên trán Lương Quang lập tức tuôn rơi, liên tục nói: “Kẻ hèn này dạy con không chu toàn, cầu xin cậu Trương tha thứ!”

Trương Thành Quân hừ nhẹ một tiếng, tiếp đó trở tay, hai cái kim bạc thoáng chốc bắn ra, xâm nhập vào bả vai của Lương Duy Văn, khí đen vốn đang lan tràn, im bặt dừng lại. “Nể tình nhà họ Lương phục vụ thế gia Trọng Thiên nhiều năm như vậy, giữ lại một cánh tay, răn đe!”

“Cảm ơn cậu Trương tha tội, cảm ơn cậu Trương tha tôi!”

Lương Quang dập đầu mấy cái thật mạnh, ông ta hiểu, đây là đã kết quả, Trương Thành Quân đã cực kỳ tha thứ rồi, dù sao, vị này chính là cậu cả của thế gia Trọng Thiên, cũng không phải giống như bề ngoài, nhu nhược không thể chịu nổi. …..

Đỡ Lương Duy Văn đang hồn phách lạc rời đi, bên trong nhà hàng, chỉ còn lại ba người Diệp Phùng bọn họ, Trương Thành Quân ngẩng đầu, nhìn thẳng anh, trên mặt hai người, đồng thời lộ ra nụ cười.

Sau đó, sải bước, ôm lấy nhau thật chặt!

“Khụ khụ. . .Dùng nhiều sức như vậy để làm gì, không biết thân thể của cậu chủ tôi đây không tốt hả!”

“Vị bậc thầy song y độc duy nhất trăm năm có một của gia tộc Trọng Thiên, làm sao lại yếu ớt mỏng manh như vậy!

Đào Thiên Linh đứng ở một bên nghe thấy một câu như thế, lập tức giật mình há miệng, lắp bắp nhìn Trương Thành Quân: “Khó trách. . . . . . Không lẽ anh chính là cậu chủ bệnh tật y độc cùng nằm trong cơ thể kia của gia tộc Trọng Thiên?”

Người chữa bệnh, giỏi y lại càng giỏi độ!

c Mỗi một vị bác sĩ xuất chúng, không chỉ là có tay thần chữa bệnh, mà còn là bậc thầy luyện độc, mà Trương Thành Quân, là cậu cả dòng chính của thế gia Trọng Thiên, từ một phút được sinh ra kia, mỗi ngày đều được ngâm cơ thể trong bồn tắm thuốc do thế gia Trọng Thiên đặc chế, bồi dưỡng tinh thần và sức lực.

Nhưng, vào năm anh ta hai tuổi, vô tình rơi vào bên trong hang độc do thế gia Trọng Thiên nuôi dưỡng, hàng nghìn con độc vật đó, từng con tùy tiện cắn lên một ngụm, cũng có thể độc chết một người trưởng thành, thời điểm tất cả mọi người đều cho rằng Trương Thành Quân chắc chắn sẽ chết, nhưng lại sống sót một cách kỳ tích!

Từ đó về sau, trong cơ thể anh ta nửa độc nửa y, tuy rằng mang trong mình y mạch tinh túy của thế gia Trọng Thiên, nhưng cơ thể lại biến thành dáng vẻ ốm yếu như vậy.

Nhìn thoáng qua Đào Thiên Linh, Trương Thành Quân nhẹ nhàng gật đầu, mở miệng nói: “Vị này chính là?”

Diệp Phùng cười nói: “Vị này, chính là cháu gái của ngài Đào Xá Quang.”

Trương Thành Quân lập tức trở nên kính trọng: “Thế gia Trọng Thiên không tham gia chuyện thế sự, ngài Đào Xá Quang kiên trì chữa trị cứu người, đi khắp thế giới, cứu dân cứu đời, trong lòng Trương Thành Quân vẫn kính nể không thôi, không ngờ tới hôm nay có thể cháu gái của ông ấy, thật sự là vô cùng vinh hạnh!”

Đối diện với lời nói trịnh trọng của Trương Thành Quân, khuôn mặt xinh xắn của Đào Thiên Linh lập tức đỏ lên, lòng sợ hãi đối với biểu hiện lúc vừa rồi của Trương Thành Quân cũng phai nhạt đi một chút, thêm vào đó mấy phần cảm tình tốt.

Ba người ngồi xuống, sắc mặt Diệp Phùng ngưng trọng, mở miệng nói: “Chuyện tôi nhờ vả anh, thế nào rồi?”

Trương Thành Quân khẽ gõ đầu ngón tay lên mặt bàn, trôi qua vài giây, nhìn ánh mắt anh, nghiêm túc trả lời: “Thế gia Trọng Thiên, đúng thật là có Thiên Sơn Tuyết Liên!”

Trong ánh mắt Diệp Phùng hiện lên sự vui vẻ, Thiên Sơn Tuyết Liên là vật hiếm thấy như vậy, nếu nói ở nơi nào mới có thể tìm được, vậy thế gia Trọng Thiên, chính là nơi có khả năng nhất!”

“Nhưng mà……

Trương Thành Quân chuyển đề tài câu chuyện: “Thiên Sơn Tuyết Liên là thân dược, ở trong thế gia Trọng Thiên, cũng thuộc loại thuốc quý giá, nếu anh muốn, chỉ sợ, cũng không dễ dàng như Diệp Phùng gật đầu, đương nhiên anh biết, loại thân dược làm người chết sống lại này, cho dù ở trong thế gia Trọng Thiên cũng là vô cùng quý giá, muốn có được, tất nhiên phải trả một cái giá lớn không kém!

“Nói đi, chỉ cần là cái giá tôi có thể đảm đương, tôi tất nhiên sẽ không từ chối!”

Trương Thành Quân lại chậm rãi lắc đầu: “Cái giá này, cũng không phải trả thứ gì đó, là có thể có được……

“Anh cũng biết, hang độc của thế gia Trọng Thiên tôi đúng không?”

Chương 378

Nói đến đây, trong mắt của Trương Thành Quân, cũng hiện lên một nỗi sợ hãi không dễ nhận ra, trước kia tuy rằng còn nhỏ, nhưng khi nhớ lại lần cửu tử nhất sinh bên trong hang độc, lại càng đặc biệt khắc sâu!

Diệp Phùng có chút khó hiểu nhìn anh ta, chỉ thấy Trương Thành Quân dùng đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm anh, nói ra từng chữ: “Thiên Sơn Tuyết Liên, sau khi thế gia Trọng Thiên có được, dùng phương pháp bí mật, gieo trồng ở bên trong hang độc!”

“Cái gì? !”

Diệp Phùng biến sắc.

Hang độc của thế gia Trọng Thiên, nguồn gốc của nó, có thể ngược dòng đến thời kỳ tổ tiên của họ, theo năm tháng trôi qua, mỗi một thế hệ người trong tộc, tìm thấy những con vật cực độc, sẽ thả vào bên trong hang độc để nuôi dưỡng, suốt năm này tháng nọ, bên trong hang độc, ngay cả chính bọn họ cũng không rõ rốt cuộc nơi này nuôi dưỡng bao nhiêu con vật cực độc!

Chỉ biết là hang độc kia, không có một bóng cây ngọn cỏ, khí đen bay đầy trời, người bình thường e rằng chỉ mới tới gần hít vào một chút mùi, cũng đủ để mất mạng!

Vẻ mặt Trương Thành Quân ngưng trọng nhìn anh: “Từ trước đến nay thế gia Trọng Thiên chữa bệnh tùy duyên, muốn có được Thiên Sơn Tuyết Liên, có thể: Cổng lớn của thế gia Trọng Thiên cũng rộng mở cho anh bất cứ lúc nào, chỉ cần anh có thể xông qua động độc, hàng nghìn hàng vạn thần dược, mặc cho anh ngắt hái!”

“Diệp Phùng, anh đã suy nghĩ kỹ chưa?”

Diệp Phùng im lặng, Đào Thiên Linh ở bên cạnh vội vàng lôi kéo anh, lo lắng nói: “Anh Diệp, nơi này rất nguy hiểm, có thể anh không hiểu rõ, đối với một số độc vật nhiều năm, độc tính thật sự vô cùng mãnh liệt, chỉ cần bị nó cắn nhẹ một ngụm, cũng đủ để mất mạng ngay lập tức đó!”

Trương Thành Quân lặng lẽ nói: “Hàng năm gia tộc Trọng Thiên đều có người đến xin thuốc, nhưng hàng năm, cũng đều để lại xương trắng tiêu điều ở bên trong hang độc, Diệp Phùng, anh phải suy nghĩ kỹ lại!”

Nghe xong lời nói của hai người, Diệp Phùng yên lặng một lúc lâu, sau đó, trong mắt hiện lên ánh sáng, bật cười ha ha, dáng vẻ phô trương: “Diệp Phùng tôi đã đi khắp Cửu Châu, lấy thực lực của bản thân, giáo dục cảm hóa thế giới, chỉ là hang độc, cũng chưa đủ để làm tôi khiếp sợ!”

“Cho dù là đầm rồng hang hổ, cũng không đủ làm Đế Sư tôi đây sợ hãi!”

“Ha ha…..”

Hai mắt Trương Thành Quân phần khỏi: “Đây mới là Diệp Phùng mà tôi quen biết, nếu mà sợ chết như vậy, vậy không xứng làm bạn với Trương Thành Quân tôi!”

“Một khi đã như vậy, vậy cậu chủ tôi đây, sẽ đồng hành cùng anh!”

Nói đến đây, ánh mắt hiện lên ớn lạnh, lẩm bẩm nói: “Nỗi sợ hãi đã bao trùm lấy tôi hai mươi năm, cũng nên để cậu chủ tôi đây tự tay chấm dứt. …..”

Núi Thái Dương, nơi tọa lạc của thế gia Trọng Thiên.

Vừa bước chân vào cửa núi, một mùi thuốc nồng đậm, xông vào mũi, chỉ cần ngửi thấy vài lần đơn giản như vậy, cả người lập tức liền cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Đào Thiên Linh cứ giống như một đứa trẻ bước vào khu vui chơi, vẻ mặt phấn khởi: “Đây là thái quy, đây là trọng thược, a a a, vậy mà còn có mảng lớn linh lung tử!”

Những loại thảo dược này đều tương đối hiếm thấy ở thế giới bên ngoài, ở núi Thái Dương, tùy tiện cũng có thể thấy được.

Nhìn thấy dáng vẻ cô gái nhỏ đầy phấn khích của Đào Thiên Linh, trong đôi mắt Trương Thành Quân hiện lên ánh nhìn khác lạ, cười nói: “Thế gia Trọng Thiên đã sống ở núi Thái Dương từ lâu đời, đồi núi ở nơi này, cũng đều được thay đổi thành những cánh đồng dược liệu để gieo trồng thảo dược, nếu cô Thiên Linh thích, thảo dược ở nơi này, có thể tùy ý sử dụng”

“Thật vậy sao?”

Trên mặt Đào Thiên Linh hiện lên nụ cười tươi tắn: “Nếu tôi lấy hết của anh mang đi, anh có thấy đau lòng không?”

Diệp Phùng bật cười ha ha, nhìn cô: “Nếu em thật sự lấy hết của nhà người ta mang đi, vậy em cứ tự đem mình đi bồi thường cho Trương Thành Quân là được rồi!”

Một câu này, làm Đào Thiên Linh và Trương Thành Quân liếc nhìn nhau, đột nhiên sắc mặt đồng thời đỏ ửng, ánh mắt liếc nhìn đi chỗ khác một cách mất tự nhiên.

Diệp Phùng nhìn ở trong mắt, cười thầm trong lòng, làm sao anh lại không nhìn ra, Trương Thành Quân có cảm tình với Đào Thiên Linh?

Nếu đã là có duyên, anh thật sự vui lòng, tác hợp cho bọn họ.

Trương Thành Quân ho nhẹ một tiếng, che giấu vẻ xấu hổ, mở miệng nói: “Phía trước chính là cổng biệt thự thế gia Trọng Thiên, mà hang độc, ở ngay phía sau nói!”

“Ôi, đây không phải là cậu cả của chúng ta?”

Một giọng nói quái gở vang lên, tiếp đó, chỉ thấy ba bốn người trẻ tuổi ngả ngớn bước lại đây, cầm đầu là một người đàn ông, vẻ mặt kiêu ngạo, từ trên cao liếc mắt nhìn xuống đánh giá hai người Diệp Phùng, sau đó giọng điệu khinh thường nói: “Cậu cả à, không phải tôi đã nói với anh, thế gia Trọng Thiên của chúng ta tốt xấu gì cũng là vọng tộc ẩn mình, thanh danh hiển hách, anh luôn dẫn một vài người không đàng hoàng đến nhà, cũng không sợ làm ô uế đến mặt tiền của thế gia Trọng Thiên sao?”

Trong mắt Trương Thành Quân hiện lên vẻ tức giận, lạnh lùng nhìn anh ta: “Trương Trung Thành, cậu nói chuyện chú ý một chút, bọn họ là bạn của tôi!”

“Ban?” Trương Trung Thành khoa trương kêu lên một câu, lập tức bật cười ha ha, vẻ mặt chế nhạo: “Cậu Trương, tuy rằng anh chỉ là một con ma ốm, không chừng một ngày nào đó liền xong đời, nhưng trước khi anh chưa chết, vẫn là đại diện cho thể diện của thế gia Trọng Thiên chúng ta”

“Anh nhìn lại xem anh giao du với loại bạn bè chó má gì, toàn thân không đến mấy trăm đồng, anh không chê mất thể diện, tôi cũng thay anh thấy mất thể diện!”

“Chẳng qua là. . .”

Anh ta đảo mắt, nhìn về phía Đào Thiên Linh, ánh mắt hơi híp lại, mang theo một màu dục vọng: “Cô gái nhỏ này thật ra cũng không tồi, tuy rằng thân phận thấp kém, nhưng hầu ngủ với cậu chủ tôi đây vẫn miễn cưỡng đủ kiếm sống”

Nói xong, một dáng vẻ lẽ thường nên làm, cười khà khà, đưa tay qua muốn sờ soạng lên khuôn mặt xinh đẹp của Đào Thiên Linh, sắc mặt Trương Thành Quân đột nhiên trở nên lạnh lùng, còn chưa đợi anh ta ra tay, một đôi bàn tay sắt đã đi trước anh ta một bước, giống như kìm sắt tóm lấy cổ tay Trương Trung Thành, mắt hổ rét lạnh, giọng điệu lạnh lùng nói: “Cậu muốn tìm chết?”

“ĐM anh là thằng nào vậy, có biết ông đây là ai hay không?”

“Nhanh buông ông đây ra, bằng không, ông đây làm cho anh còn sống không ra khỏi núi Thái Dương!”

Những người còn lại cũng kêu gào: “Nhanh thả anh Thành của chúng tôi ra, anh có biết anh đang đắc tội với người nào không?”

“Đây chính là gia chủ tương lai của gia tộc Trọng Thiên chúng tôi!”

“Đúng vậy, nếu anh dám gây ra chút thương tổn với anh Thành, dựa vào mối quan hệ của thế gia Trọng Thiên, chỉ cần một câu, cũng có thể khiến cho anh trở thành kẻ thù của thế giới!”

Diệp Phùng khẽ nheo mắt lại, nhìn Trương Thành Quân ở một bên im lặng không nói, lập tức nhìn về phía Trương Trung Thành: “Gia chủ tương lai của gia tộc Trọng Thiên, ngoại trừ Trương Thành Quân ra, cậu mà cũng xứng?”

Trương Trung Thành phát ra một tràng cười châm chọc, kêu gào nói: “Trương Thành Quân? Anh ta chỉ sinh sớm hơn ông đây vài giờ mà thôi, theo lý mà nói, con trai trưởng, cháu đích tôn, tộc trưởng tương lai của gia tộc Trọng Thiên đúng là anh ta, nhưng mà, ai bảo anh ta xui xẻo như vậy, không cẩn thận bước vào động độc, hiện giờ biến thành dáng vẻ sống dở chết dở?”

“Ngay cả mấy lão tổ tông vẫn còn sống trong thế gia Trọng Thiên chúng tôi, cũng đều nói không có hy vọng chữa khỏi, quỷ mới biết ngày nào đó anh ta liền xong đời, chờ anh ta chết đi, vậy vị trí tộc trưởng của thế gia Trọng Thiên, ngoại trừ cậu chủ tôi đây, còn có thể là ai? !”

Sắc mặt Trương Thành Quân âm trầm, bàn tay không ngừng run rẩy, từ khi còn nhỏ, Trương Trung Thành đã chèn ép anh ta, tuy rằng anh ta là cậu cả trên danh nghĩa của thế gia Trọng Thiên, nhưng gân như mọi người, đều lựa chọn phớt lờ anh, mà đi nịnh bợ Trương Trung Thành.

Bởi vì những gì Trương Trung Thành vừa nói là sự thật, thế giá Trọng Thiên, không thể nào lập một người có thể chết bất cứ lúc nào làm tộc trưởng, nhưng bởi vì quy tắc tổ tông truyền xuống, con trai trưởng, cháu đích tôn, vẫn còn sống trên đời, không được phế trưởng lập thứ, tuy rằng không một người nào nói rõ ràng, nhưng mọi người trong thế gia Trọng Thiên, đều đang chờ đợi cái chết của Trương Thành Quân, anh ta chân trước vừa chết, giây tiếp theo, Trương Trung Thành sẽ thế chỗ, trở thành người thừa kế tương lai của thế gia Trọng Thiên!

Nghĩ đến đây, khóe miệng Trương Thành Quân không khỏi lộ ra một nụ cười khổ, đều nói vọng tộc ẩn mình quyền thế ngập trời, hưởng thụ vinh hoa, nhưng có ai biết rằng, vô tình phân lớn là nhà quyên quý, ở trong này, tình thân, là thứ gì đó rẻ rúng nhất!

Chương 379

Nhìn thấy vẻ mặt của Trương Thành Quân, trong lòng Diệp Phùng khẽ động, nhìn Trương Trung Thành kiêu ngạo ngang ngược, đột nhiên mỉm cười: “Hóa ra là tộc trưởng tương lai của thế gia Trọng Thiên, thật sự là thất kính, thất kính.”

Lỗ mũi Trương Trung Thành thiếu chút nữa hất lên trời: “Nếu đã biết thân phận của ông đây, còn không nhanh lấy cái tay bẩn thỉu của anh ra cho tôi?”

“Xem ở phần anh biết điều như vậy, đợi lát nữa hãy đem cô gái này tắm rửa sạch sẽ đưa lên giường cho cậu chủ tôi đây, có lẽ, cậu chủ tôi đây tâm tình tốt, còn có thể thưởng cho anh.”

“Đau đau đau!”

Còn chưa kịp nói xong, nụ cười trên mặt Diệp Phùng biến mất, trên tay chậm rãi gia tăng sức mạnh, Trương Trung Thành lập tức ăn đâu, kêu to lên.

“Xin lỗi bạn của tôi.”

“Cái gì? Anh dám bắt ông đây xin lỗi? !” Trương Trung Thành trừng lớn mắt, không thể tin nhìn Diệp Phùng: “Anh cũng dám bắt người địa vị cao quý như tôi, phải xin lỗi một cô gái thân phận thấp kém như vậy?”

Nơi đáy mắt Diệp Phùng, chợt hiện lên ý lạnh: “Lời tôi nói, không thích nói lại lần thứ hai!”

“Ông đây không xin lỗi, anh có thể làm gì tôi?”

Trên khuôn mặt Trương Trung Thành tràn đầy vẻ kiêu ngạo vô tận: “Thằng nhãi, nhìn rõ xem đây là nơi nào!”

“Nơi này là núi Thái Dương, là thế gia Trọng Thiên!”

“ở trong này, ông đây chính là vua!”

“Xem ra, cậu đã lựa chọn xong!”

Giọng điệu Diệp Phùng tuy rằng lạnh nhạt, nhưng không ngăn được sát ý lạnh lùng: “Một khi đã như vậy, tôi đây đành phải dùng phương pháp của tôi để giải quyết vấn đề!”

Nói xong, chỉ nghe một tiếng rằng rắc giòn vang!

Hô hấp của mọi người căng thẳng, tất cả đều ngây ngẩn cả người, ánh mắt Trương Trung Thành nhìn chằm chằm vào cổ tay bị uốn cong thành vòng cung một cách không thể tin được, trong nhất thời dường như vẫn chưa kịp phản ứng lại, nhưng chỉ trong vài giây, một tiếng kêu kinh hoàng thảm thiết, vang vọng toàn cửa núi!

“A! Tay của tôi! Tay của tôi!”

Lúc này mọi người mới như vừa tỉnh mộng, ba chân bốn cẳng vội vàng chạy tới.

“Anh Thành, anh không sao chứ!”

“Nhanh! Nhanh đi bệnh viện, đm không nhìn thấy tay của anh Thành bị bẻ gãy sao?”

“Chúng ta chính là thế gia Trọng Thiên, đi bệnh viện cái ông nội mày!”

Trương Trung Thành bưng cổ tay, hai mắt đỏ bừng, vẻ mặt hận thù nhìn chằm chằm Diệp Phùng, rít gào: “Anh cũng dám bẻ gãy tay của tôi, tôi muốn anh sống không được, muốn chết không xong!”

“Ở nơi cổng biệt thự, ồn ào ầm ĩ, còn ra thể thống gì? !”

Một giọng nói uy nghiêm vang lên, một người đàn ông trung niên mặc trường bào xám, bước ra ngoài cửa.

Nhìn thấy người tới, Trương Trung Thành giống như gặp được người đáng tin cậy, gào lên một tiếng, nhào tới: “Chú ba! Chú ba, chú phải giải quyết cho cháu!”

“Tay của cháu bị thằng khốn ranh con kia bẻ gãy rồi!”

Trương Hùng Tâm ánh mắt ngưng tụ, nhìn bàn tay tay gãy đang rũ xuống của Trương Trung Thành, đôi mắt co rút lại, lạnh lùng nói: “Mấy người còn đứng nhìn làm gì! Còn không nhanh chóng đưa thằng Thành vào nhà để khám nối xương?”

Mọi người ba chân bốn cẳng nâng anh ta đi, Trương Thành Quân nhấc chân, vừa định nói chuyện, Trương Hùng Tâm phất tay ngăn lại, sau đó, ánh mắt hàm ý thâm sâu liếc mắt nhìn Diệp Phùng, trầm giọng nói: “Người trẻ tuổi, chuyển này đến đây là có nguyên nhân gì?”

“Xin thuốc!”

Diệp Phùng lạnh nhạt đáp lại, không kiêu ngạo không siểm nịnh.

“Vậy cậu có biết, người vừa rồi bị đánh, là người của thế gia Trọng Thiên?”

“Biết!”

“Hừ!” Giọng điệu Trương Hùng Tâm đột ngột nghiêm khắc; “Nếu vì xin thuốc mà đến, nhưng lại làm con cháu tộc nhà chúng tôi bị thương, cậu cho rằng, thế gia Trọng Thiên, còn có thể trao thuốc cho cậu sao?”

“Không cho?”

Ánh mắt Diệp Phùng chuyển động, đột nhiên bật cười ha ha, hai tay chắp sau lưng, trong phút chốc, khí thể liên tục dâng cao, giống như leo lên núi trời, trong mắt phản chiếu ánh sao, ngạo nghễ nói: “Vậy đánh đến lúc cho mới thôi!”

“Láo xược!”

Trương Hùng Tâm nổi giận gầm lên một tiếng: “Cậu có biết đây là nơi nào không? Cũng dám nói lời xằng bậy như vậy? !”

Diệp Phùng không chút sợ hãi, cao giọng đáp: “Đương nhiên biết!”

“Vọng tộc ngàn năm, thế gia Trọng Thiên!” Trương Hùng Tâm bước lên trước một bước, đôi mắt như chim ưng: “Nếu biết đây là thế gia Trọng Thiên, vậy là ai cho cậu dũng khí, dám buông lời nói xằng bậy như thế?”

Diệp Phùng không nói chuyện, Trương Thành Quân mở miệng nói; “Chú ba, đây là anh em của tôi, là anh em của Trương Thành Quân tôi!”

Hai từ anh em, cực kỳ nhấn mạnh.

Trương Hùng Tâm khẽ nhíu mày, ông có thể không cho Diệp Phùng mặt mũi, nhưng không thể không cho Trương Thành Quân mặt mũi!

Truy rằng trong lòng toàn bộ thế gia Trọng Thiên đều biết rằng, tính mạng của Trương Thành Quân bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi, nhưng chỉ cần anh at còn sống, anh ta chính là con trai trưởng, cháu đích tôn của thế gia Trọng Thiên, là người lãnh đạo tương lai của thế gia Trọng Thiên.

“Trương Thành Quân, cháu cũng biết, người anh em này của cháu, bẻ gãy tay của thế hệ sau thế gia Trọng Thiên chúng ta, làm tổn hại đến danh dự của thế gia Trọng Thiên chúng ta!”

Trương Thành Quân cười lạnh, âm trầm mở miệng: “Anh ta ra tay, Trương Trung Thành chỉ gãy một bàn tay, nếu tôi ra tay, vậy, sẽ không chỉ có như thế!”

“Cháu!….”

Lồng ngực Trương Hùng Tâm run rẩy liên tục, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Trương Thành Quân, mở miệng nói: “Cháu có biết hiện giờ cháu đang nói cái gì không?”

“Đương nhiên cháu biết!”

Trương Thành Quân thản nhiên đáp: “Nhưng mà chú ba, chú phải biết, tôi vẫn còn sống, vẫn còn là cậu cả của thế gia Trọng Thiên!”

“Được lắm! Được lắm! Được lắm!”

Trương Hùng Tâm liên tục kêu lên ba tiếng được lắm, vẻ mặt âm trâm: “Cháu là cậu cả của thế gia Trọng Thiên, tôi không có quyền ra lệnh cho cháu, nhưng nếu cháu xin thuốc, vậy phải xông vào dập đầu ba lần với hang độc, quy tắc này, hẳn cháu đã hiểu được đi!”

“Đương nhiên hiểu được!”

Trương Thành Quân mở miệng nói: “Quy tắc tổ tiên ngàn đời của thế gia Trọng Thiên, không thể phá vỡ, dập dâu ba lần với hang độc, nên do Trương Thành Quân tôi làm trước!”

“Cái gì? Cháu điên rồi sao”

Vẻ mặt Trương Hùng Tâm kinh ngạc nhìn anh ta: “Hang độc đối với cháu có ý nghĩa gì chẳng lẽ cháu khô biết?”

“Cháu đây là đang tự tìm đường chết!”

Trương Thành Quân thản nhiên nhìn ông ta, lạnh lùng mở miệng nói: “Sống chết đều tại ý trời, chuyện này, sẽ không cần chú ba lo lắng!”

“Người xin thuốc đã đến, còn làm phiền chú ba dựa theo quy tắc tổ tiên của thế gia Trọng Thiên, mở hang độc, mở ruộng thuốc!”

“Xương trắng trải dài hàng chục mét, thêm một bộ xương cốt mới của cháu, đến lúc đó, cũng đừng oán trách thế gia Trọng Thiên, ngay cả một bộ quan tài mỏng cũng không chuẩn bị cho cháu!”

Nói đến đây, giọng nói đột nhiên nghiêm nghị, mang theo dày đặc khí lạnh: “Bởi vì vừa đi vào hang độc, đó chính là không còn một mảnh xương!”

Đôi mắt Diệp Phùng lạnh nhạt, lớn giọng nói: “Chuyện này không nhọc thế gia Trọng Thiên lo lắng, mạng của Diệp Phùng tôi, cũng không phải người nào muốn lấy, là có thể nhẹ nhàng mà lấy!”

“Được!” Trương Hùng Tâm bất ngờ hét lên: “Đánh ba hồi trống, mở hang độc”

“Xin thuốc cứu mạng, sống chết tùy người!”



Chương 380

Gió đêm ảm đạm, toàn bộ thế gia Trọng Thiên, chấn động, ba tiếng nổi trống vang trời, vô số thành viên trong tộc của thế gia Trọng Thiên, tập trung lại, thẳng tắp đi đến cửa hang độc, một mảnh rừng rậm tối tăm phía trước, ánh lên ánh sáng xanh lục sâu thẳm, vô số những thứ quỷ dị bí ẩn vô hình, lượn lờ qua lại, trong không khí, lại càng tăng thêm mấy phần âm u đáng sợ.

Trương Hùng Tầm nhìn Diệp Phùng, cười lạnh: “Dựa theo quy tắc của thế gia Trọng Thiên, ba lễ dập đầu hang độc, bây giờ, quỳ xuống đi!”

Trương Thành Quân đứng bên cạnh anh, sắc mặt ngưng trọng nói: “Trước khi bước vào hang độc, thành tâm dập đầu ba lần, những vật độc đó, nhận được lễ dập đầu của anh, sẽ có khả năng chúng không ra mặt gây khó dễ cho anh, chuyện này xem như là gia tăng cơ hội sống sót cho chính mình!”

“Dập đầu bái lạy những độc vật này?”

Diệp Phùng hỏi lại một câu, đột nhiên bật cười ha a, sau đó từng bước đi vào, gió đem gào thét, vạt áo hất lên, thâm sâu cao lớn, kiêu ngạo nói: “Diệp Phùng tôi trên không quỳ trời, dưới không lạy đất, chỉ là mấy con côn trùng độc, cũng xứng đáng để tôi phải quỳ?”

Một câu này, dường như chọc giận những sinh linh trong bóng đêm, vô số thanh âm xì xào truyền đến, rắn độc ngẩng đầu, bọ cạp vẫy đuôi, hằng hà sa số độc vật, lập tức, bao vây lấy anh!

Trương Hùng Tâm nhìn thấy dáng vẻ này của anh, trong mắt, hiện lên một nụ cười giễu cợt: “Người trẻ tuổi, tuổi trẻ ngông cuồng cũng không sai, nhưng mà, cũng phải nhìn xem đang ở nơi nào!”

“Những độc vật này đã sớm đã sinh ra trí tuệ, cậu không tôn trọng chúng nó, chúng nó sẽ muốn mạng của cậu!”

Những người trong tộc của thế gia Trọng Thiên đang vây quanh vẻ mặt cũng hiện vẻ châm chọc: “Chậc chậc, bước vào hang độc còn dám ngang ngược như vậy, cậu có bao nhiêu mạng để chết?”

“Haizz, trên đời này, cho tới giờ chưa bao giờ thiếu tên não tàn tự cho mình là đúng…….”

“Hừ! Mấy người đoán xem, cậu ta ở bên trong hang độc có thể kiên trì được bao lâu, năm giây? Hay là mười giây? Ha ha . . . . ”

Đối mặt với sự chế giễu của mọi người, vẻ mặt của Trương Thành Quân cũng trở nên nghiêm trọng, lập tức cắn chặt răng, trong mắt hiện lên lên vẻ quyết đoán, bước lên phía trước một bước, đang chuẩn bị che chắn trước mặt Diệp Phùng, ai ngờ Diệp Phùng duỗi tay ra, ngăn anh ta lại, trong đôi mắt, chớp lên hàng ngàn ánh sao, đối mặt với đảm độc trùng dày đặc, không những không lùi bước, ngược lại còn tiếp tục tiến lên một bước, cất cao giọng nói: “Diệp Phùng tôi lúc thiếu niên rời gia đình, đi qua nghìn dặm đường, đọc hàng nghìn quyền sách, dấu chân đạp khắp Cửu Châu, giáo dục cảm hóa thế giới tối tăm!”

“Người đời chỉ biết học trò của Diệp Phùng tôi trải dài khắp thế giới, tên tuổi Đế Sư, vang vọng khắp gầm trời!”

Thân âm giống như tiếng chuông, cho dù gió đêm có mãnh liệt, nhưng Diệp Phùng giờ phút này, lại giống như thánh thần, vô cùng lúc này, cao lớn vĩ đại!

“Nhưng lại không biết, Diệp Phùng tôi sớm đã lập lời thề, nguyện giữ vững chỉ hướng của tổ tiên, mười năm trồng cây, trăn năm trồng người, vì muôn dân mà lập mệnh trời, vì các bậc hiền nhân mà kế thừa kiến thức bị thất truyền, trọn đời trồng người, dù chết cũng không hối hận!”

“Tôi không làm Đế Sư danh tiếng hư ảo, chỉ để có một ngày dưới, trời đất sáng rọi, mỗi người ai cũng đều có kỹ năng sinh tồn, cũng đều hiểu rõ đạo lý làm người, đều rèn luyện phẩm chất đạo đức!”

“Với nguyện vọng to lớn này, Diệp Phùng tôi, nguyện dùng cả đời để theo đuổi!”

Một tiếng cuối cùng, giống như tiếng chuông Đại Hồng, hung hăng gõ vào trong lòng mỗi người!

Sau đó, gió đêm đột nhiên thổi mạnh, tất cả người trong tộc của thế gia Trọng Thiên, tiếng cười chế giễu lập tức ngưng bặt, trong hoảng hốt, bọn họ chỉ cảm thấy phía sau Diệp Phùng, trong không gian mờ ảo, xuất hiện vô số hư ảnh!

Bọn họ mặc trang phục đủ mọi ngành nghề, có nam có nữ, có già có trẻ, nhưng giống nhau chính là, trên khuôn mặt bọn họ, đều lộ vẻ mặt vô cùng sùng kính, cúi đầu thật sâu với Diệp Phùng ở phía trước.

Người thầy lập mệnh, muôn dân kính ngưỡng!

Cứ như vậy, dưới ánh mắt kinh ngạc khiếp sợ của mọi người, những con độc vật vốn còn đang như hổ rình mồi, giống như gặp phải thiên địch nào đó, ngay trước mắt mọi người ở đây, chậm rãi lui về phía sau.

Diệp Phùng, người có được lòng dân chúng khắp nơi trên thế giới, ở trên thế giới này, không độc nào giám làm anh bị thương!

Diệp Phùng tiến lên một bước, độc vật rút lui về phía sau năm phần, tiến lên ba bước, vốn một rừng độc vật dày đặc, hoàn toàn sạch sẽ, giống như chưa từng xuất hiện!

Người của thế gia Trọng Thiên, trợn mắt há mồm, mở to hai mắt, nói không nên lời!

Hang độc, nơi từng lưu giữ lại vô số xương trắng, ở trước mặt Diệp Phùng, lại biến thành thứ không đáng nói!

Diệp Phùng đón lấy gió đêm, hướng về phương Bắc, thân hình thẳng tắp, chắp tay làm lễ, giọng nói trầm thấp, vang vọng trong đêm tối: “Làm thầy, không sợ hãi!” .

Trong mắt mọi người, chỉ thấy Diệp Phùng không chút sợ hãi, sải bước đến hang độc, tất cả các độc vật đều trốn tránh rút lui, không có can đảm tiến tới gần anh trong vòng ba mét.

Trong tích tắc mở khu rừng rậm ra, một mùi thuốc nồng đậm, lập tức xông vào mũi, xuyên qua ánh trăng sáng người, nhìn thấy mỗi một gốc cây thảo dược tỏa ra mùi thuốc ngào ngạt, cho dù là Diệp Phùng, đôi mắt cũng đột nhiên co rút lại!

Lấy được mỗi một gốc cây ở nơi này đưa ra ngoài, cũng đều là vật quý giá được bán với giá cao ngất trời!

Chẳng qua, Diệp Phùng nhanh chóng lấy lại tinh thần, ánh mắt khẽ tìm kiếm, ở bên trong đám thảo dược rậm rạp, một đóa sen tuyết trắng nõn, giống như vị vua trong mùa đông lạnh giá, đứng ngạo nghễ trong một góc, vươn mình đón gió!

Ánh mắt anh đột nhiên sáng ngời, sải bước đi qua!

Đây là thứ anh đang tìm kiếm, Thiên Sơn Tuyết Liên!

Lập tức thẳng đến Thiên Sơn Tuyết Liên, quan sát từ khoảng cách gần, trong lòng Diệp Phùng chấn động, giỏi thật, thật không hổ là thế gia Trọng Thiên!

Chỗ quý giá của Thiên Sơn Tuyết Liên, có liên quan rất lớn đến môi trường sinh trưởng độc đáo của nó, mà thế gia Trọng Thiên, vậy mà lại có thể đem thần dược quý giá như vậy nhổ lên từ đỉnh núi tuyết rồi đem trồng hết sức bình thường bên trong ruộng thuốc, còn có thể tồn tại được, cũng đủ để xưng là thế gia đứng đầu trong giới y học đương thời!

Diệp Phùng cũng không tham lam, tác dụng của Thiên Sơn Tuyết liên vô cùng quý giá, anh chỉ cần anh cánh hoa sen trong số đó là được!

Nghĩ vậy, anh rút dao găm ra, thời điểm đang chuẩn bị hạ dao xuống, đột nhiên một luồng gió âm u đánh úp tới sau lưng, từ phản ứng theo bản năng, ánh mắt Diệp Phùng ngưng tụ, đầu cũng không quay lại, lập tức vụt xoay người, lắc mạnh nhảy vọt ra ngoài!

Trong nháy mắt ngay tại chỗ anh vừa rời khỏi, có một con mãng xà khổng lồ miệng lớn, xuất hiện tại nơi anh vừa mới đứng, đồng tử nở hoa, cơ thể cúi xuống, bao vây lấy hoa sen tuyết phía sau, lạnh lùng nhìn Diệp Phùng.

Trên khuôn mặt Diệp Phùng cũng xuất hiện vẻ nghiêm trọng, tên to con này, lướt nhìn đại khái, ít nhất cũng phải dài ba bốn mét, toàn thân là vảy giáp, dưới ánh trăng, chiếu sáng bóng lớp vảy đen ngòm, trông mức độ cứng rắn kia, là một vũ khí sắc bén, cực kỳ khó phá vỡ.

Nhưng mà Diệp Phùng cũng hiểu được, loại sinh vật giống như mãng xà khổng lồ này, nếu không cho nó một đòn, một khi bị nó quấn lấy, chỉ bằng sức quấn khủng bố của nó, cũng đủ để vắt kiệt bất cứ thứ gì thành bã!
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom