• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Thiên sư tái xuất (9 Viewers)

  • Chương 313-320

Chương 313

Ngân hàng Thế giới có kết hợp cùng với hơn tám mươi phần trăm các thương hiệu xa xỉ trên toàn thế giới, cho nên đã phát hành ra chín mươi chín cái thẻ Rồng Vàng trên toàn thế giới. Mà loại thẻ này thì chỉ có phát hành ra chứ không có bán, vì vậy chỉ có những người có địa vị cao nhất trên thế giới và được Ngân hàng Thế giới công nhân thì mới có thể may mắn được sở hữu một cái.

Số dư trong thẻ còn không có giới hạn. Trên toàn thế giới này, bất kỳ là một thương hiệu xa xỉ, khách sạn năm sao, sân bay và những nơi khác thì những người có chiếc thẻ này đều nhận được sự đãi ngộ cao nhất. Nói một cách khác, người có thể nắm giữ tấm thẻ này cũng có nghĩa là thân phận của người đó chắc hẳn là ở một vị trí rất cao trên toàn thế giới.

Lúc này, hai người phụ nữ vẫn ở trong trạng thái khiếp sợ ở mấy phút trước đã lấy lại được tinh thần. Với thân phận hiện tại của bọn họ, dĩ nhiên là bọn họ phải biết thẻ Rồng Vàng kia là đại diện cho điều gì. Ở trong Thiên Triều rộng lớn này, số lượng người sử hữu thẻ Rồng Vàng có thể đếm trên đầu ngón tay.

Gia tộc của bọn họ cũng coi như là có chút tiếng tăm trong thủ đô này.

Nhưng nếu so sánh với những người sở hữu thẻ Rồng Vàng thì rất giống sự khác biệt giữa trăng sáng và bụi rậm.

“Ai nha, Tổng giám đốc Hà! Bộ váy này thật sự là quá đẹp! Ý tôi là, với dáng người của Tổng giám đốc Hà thì mặc cái gì cũng đều đẹp như thế.”

“Đúng vậy, hỏi sao tuổi của Tổng giám đốc Hà dù còn trẻ như vậy, nhưng đã trở thành một nữ doanh nhân trẻ thành đạt ở Thủ Đô của chúng ta rồi. Chúng tôi đúng là không thể nghĩ tới xuất thân của cô lại cao quý khác thường như vậy.”

Hai người phụ nữ một trái một phải, vây quanh Hà Tố Nghi rồi nhiệt tình khen ngợi cô. Lúc này bà Lý tỏ ra rất hâm mộ, đưa mắt liếc nhìn về phía Diệp Phùng. Trong lòng bà ta tràn đầy sự tò mò mang theo một tia sợ hãi: “Tổng giám đốc Hà, hình như tôi chưa thấy cô nhắc đến vị này.. Vị này là ai vậy?”

Hà Tố Nghị nhẹ nhàng cắn môi, Diệp Phùng là ai chứ?

Anh không phải là một thầy giáo bình thường thôi sao?

Nhiều nhất cũng chỉ là một thầy giáo có nhiều học trò mà thôi.

Lúc này, cô nhân viên tư vấn bán hàng lập tức trở nên cung kính. Cô ấy quay người về phía Diệp Phùng rồi cúi người xuống.

“Kính thưa quý khách hàng, anh đang sở hữu thẻ Rồng Vàng đắt giá nhất trên thế giới, theo thỏa thuận của Ngân hàng Thế giới với các thương hiệu, anh sẽ được hưởng ưu đãi tốt nhất của cửa hàng chúng tôi, chính là được giảm một nửa giá cho tất cả các sản phẩm ở đây.”

“Trước tiên, mời anh ngồi xuống đây, cửa hàng của chúng tôi có trà đại hồng bào cao cấp và cà phê mèo đặc biệt, anh có muốn thử một chút không?”

Diệp Phùng nhàn nhạt xua tay.

“Không cần.”

“Được rồi, vậy tôi lập tức giúp anh thanh toán. Sau khi đã giảm giá, tổng cộng là hết chín tỉ, đây là anh.”

“Ừ?”

Đột nhiên, cô nhân viên tư vấn bán hàng nhíu mày, trên máy quét thẻ đang hiện lên bốn chữ rất khác thường khiến cho cô ấy có chút sửng sốt.

Cô ấy lấy thẻ ra, cẩn thận nhìn lại một lần nữa, sau đó sắc mặt của cô ấy lập tức trở nên rất khó coi, giọng nói cũng có chút cứng nhắc “Thưa anh, anh còn thẻ khác không?”

Diệp Phùng lắc đầu. Diệp Phùng vốn là một người không thích tiêu sài hoang phí, cho nên bình thường mỗi lần ra ngoài, anh cũng rất ít khi phải dùng đến tiền, vì vậy hầu hết anh đều không mang theo thẻ ngân hàng.

Đến tấm thẻ này, cũng là một học trò làm tổng giám đốc của anh mặt dày mày dạn cố gắng nhét cho anh ta là, hay là không muốn không được loại kia!

Bốp!

Cô nhân viên tư vấn bán hàng trực tiếp đem thẻ còn tại trên mặt bàn, lạnh lùng nói “Vậy thì mời anh đổi một phương thức thanh toán khác đi.”

“! Sao cô có thể nói chuyện với người của Tổng giám đốc Hà như vậy!”

Người đàn bà tóc vàng quát: “Một cô nhân viên tư vấn bán hàng nhỏ bé như cô lại dám dùng thái độ bất kính như vậy với Tổng giám đốc Hà của chúng tôi sao? Cô có tin tôi khiến cho cô cút ngay khỏi đây không?”

“Đúng đấy, ai lại dám đắc tội với chủ sở hữu thẻ Rồng Vàng chứ?”

Cô nhân viên tư vấn bán hàng khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Nếu anh ta là muốn thật sự là chủ của thẻ Rồng Vàng thì có cho tôi thêm một trăm cái lá gan, tôi cũng không dám bất kính. Nhưng anh ta là thật sao?”

Vừa nói cô ấy vừa mang tấm thẻ đang cầm trong tay đặt lên trên bàn: “Thẻ Rồng Vàng trên toàn thế giới, tên đã nói lên việc trên thẻ sẽ có một con rồng vàng. Nhưng hai người thử nhìn màu sắc của con rồng này đi, đây là màu vàng sao?”

“Cái gì?”

Hai người kia vội vàng bó lại Hà Tố Nghi mà chạy qua. Bọn họ tập trung nhìn vào, mang cái thẻ Rồng Vàng kia xoay qua xoay lại, nhưng màu sắc trên con rồng đó vẫn là màu đỏ thẫm.”

“Anh này, lần sau có muốn làm giá thì cũng nên chú ý một chút. Ít nhất cũng phải nhìn cho rõ màu sắc của cái thẻ để không làm nhầm.”

Cô nhân viên tư vấn bán hàng nói với giọng tràn đầy sự giễu cợt.

Giọng điệu của hai người phụ nữ kia cũng lập tức thay đổi.

“Tổng giám đốc Hà, dù sao thì cô cũng đường đường là một Tổng giám đốc của cả một công ty, vậy sao người chồng này của cô lại đi làm mấy chuyện giả mạo như thế này được chứ?” “Chậc chậc, xem ra tin tức này, tôi phải tìm thời điểm thích hợp để nói cho các đối tác của Tập đoàn Thiên Ngân biết mới được. Nói không chừng, bọn họ lại không biết trong cái Tập đoàn Thiên Ngân này lại có mấy phần giả dối.”

“Tổng giám đốc Hà, nếu cô không mua nổi thì cũng có thể nói với chúng ta mà. Chúng ta quen biết đã lâu rồi cho nên chúng tôi có thể cảm thấy thương hại mà cho cô mấy bộ quần áo chúng tôi không mặc đến, cô cần gì phải làm giả như vậy.”

“Đương nhiên là vì muốn khoe khoang rồi!”

“Tổng giám đốc Hà, cô đã mặc thử xong chưa? Nếu mà cô chụp xong rồi thì mau mau cởi ra đi chứ, đây chính là ngôi sao Bắc Phi đó, cô mà không cẩn thận làm rơi mất một viên là phải đền không ít tiền đâu.”

Khuôn mặt của Hà Tố Nghi đỏ bừng. Cô cúi đầu muốn chạy ngay vào phòng thử đồ. Nhưng đúng lúc này, cô nhân viên bán hàng kia lại lạnh lùng gọi cô lại: “Chờ một chút! Bộ trang phục này là số lượng có hạn, không thể tùy tiện mà mặc vào. Nếu đã bị mặc qua một lần, vậy thì giá trị của nó đã bị giảm đi một chút. Mấy người đã không đủ tiền mua thì hãy trả sáu mươi triệu cho chi phí bị hao tổn đó đi.”

“Cái gì cơ? Chỉ mới mặc qua có một lần mà các người cũng đòi sáu mươi triệu sao?”

Hà Tổ Nghi kinh ngạc nói.

“Này, cô là đang muốn trốn nợ sao?”

Tay của cô nhân viên tư vấn mua hàng chống lên eo, mặt cô ấy ngập tràn vẻ khinh thường: “Không có tiền lại còn muốn làm giá, chỗ này là nơi mà mấy người nghèo như mấy người có thể đến sao? Chính cô là muốn thử bộ váy này cho nên tôi mới đưa cô vào thử, cô cũng không nhìn lại xem bản thân mình có xứng không. Loại người như cô tôi cũng gặp nhiều rồi, rõ ràng là nghèo kiết xác, lại còn tỏ vẻ là những bà chủ giàu có. Tôi nói cho cô biết, bây giờ là sáu mươi triệu nhưng thêm một lúc nữa sẽ là giá khác.”

Ha ha…

Đột nhiên, Diệp Phùng bật cười một tiếng, anh nhìn về phía cô nhân viên tư vấn bán hàng kia: “Từ trước tới nay tôi chưa từng nghe qua việc thử quần áo mà còn tốn tiền. Đây là quy định của cửa hàng các cô hay là quy định do cô đặt ra vậy?”

“Tôi quy định thì cũng chính là cửa hàng quy định. Nếu các người mà không trả tiền đi, hôm nay các người chắc chắn không thể ra khỏi đây.”

“Nếu không thành thành thật thật lấy tiên, bằng không, các người hôm nay tuyệt đối đi ra không được nơi này!”

Nói xong, cô ấy ấn vào một cái nút màu đỏ, sau đó tiếng còi báo động vang lên, một đám bảo vệ lập tức bước vào cửa hàng.

Thái độ của cô nhân viên tư vấn bán hàng vẫn là xem thường: “Bảo vệ, phải cho anh ta nhớ việc này thật lâu.

Cũng là để cho anh ta biết rõ, không phải người nào cũng có thể bước August Le.”

Khi nhìn thấy một đám bảo vệ đang dần dần vây quanh, ánh mắt của Diệp Phùng trở nên lạnh lẽo. Ngay khi mọi chuyện đang trở nên sức căng thẳng, có một giọng nói vang lên: “Vây nhiều người như vậy để làm gì? Tôi không thể nhìn được khách hàng mất rồi.”

Đám người kia lập tức tránh đi, hai người mặc một bộ Âu và đi giày da lập tức xuất hiện ở cửa ra vào.

Khi cô nhân viên tư vấn mua hàn nhìn thấy, mặt của cô ấy lập tức cười tươi, đi châm chậm tới: “Quản lý Lưu, sao ông lại tới đây?”


Chương 314
Là tổng giám đốc của August Le, Lưu Hòa Đức cau mày “Có chuyện gì vậy?”
Cô nhân viên tư vấn bán hàng kể lại mấy chuyện vừa rồi cho ông ta, dĩ nhiên là cô ấy có thêm mắm thêm muối vào rồi, sau đó chỉ vào hai người Diệp Phùng: “Chính là hai người này, không có tiền mà còn tới cửa hàng gây chuyện. Nếu là không giáo huấn bọn họ một chút, sau này mấy người nghèo đói sẽ cứ đến August Le của chúng ta, chẳng phải như vậy sẽ làm xấu đi danh tiếng của chúng ta sao?”
Nghe xong, Lưu Hòa Đức hừ lạnh một tiếng, sau đó hướng bên người lão giả cung kính thấp cúi đầu “Tổng giám đốc Tưởng, thật xin lỗi, tôi có chút chuyện nên phải đi xử lý một chút. Tôi sẽ trở lại ngay.”
Lưu Hòa Đức đi đến trước mặt Diệp Phùng, rồi đánh giá từ trên xuống dưới một chút, sau đó kiêu ngạo nói: “Tên nhóc kia, cậu gặp may rồi đấy. Hôm nay tôi có khách quý đến thăm, cho nên sẽ không làm khó cậu. Vì vậy cậu mau mau trả tiền rồi an ổn đi khỏi chỗ này đi.”
Diệp Phùng cười: “Trung tâm thương mại này của ông là nơi mua sắm hay là nơi cướp bóc vậy? Muốn đòi tiền sao? Ông dựa vào cái gì chứ?”
“Dựa vào việc loại người nghèo đói như cậu bước vào August Le đã làm bẩn chỗ này của tôi. Dựa vào việc Lưu Hòa Đức tôi muốn cậu trả tiền, cậu buộc phải bỏ tiền!”
“Ha ha…”
Diệp Phùng cười rất to: “Quản lý Lưu đúng thật là có khí phách quá.”
Anh vừa nói lời kia xong thì ánh mặt lập tức trở lạnh: “Nếu nói như vậy, tôi mà không trả thì sao?”
Lưu Hòa Đức nhìn lướt qua Hà Tố Nghị đang đứng cách đó không xa, đáy mắt của ông ta hiện lên một tia tham lam, lạnh giọng cười một tiếng: “Vậy thì cậu có thể rời đi, còn người bạn gái kia của cậu phải ở lại đây để trả nợ”
Trên mặt Diệp Phùng lẳng lặng hiện lên một vẻ sát ý: “Mấy lời này ông nói ra, sau này cũng đừng hối hận.”
“Hối hận sao? Ha ha…” Lưu Hòa Đức giống như là nghe được chuyện gì rất hài hước nên ông ta cười một tiếng rất lớn. Sau đó ông ta thuận tay cầm lên tấm thẻ Rồng Vàng kia kên, lắc lư trong không trung: “Chỉ bằng cái này sao? Hay là dựa vào kỹ thuật giả mạo thối nát này của cậu? Thằng nhóc kia, nếu cậu còn không biết thức thời, cậu có tin tôi hay không…”
“Tấm thẻ kia, đưa qua đây cho tôi xem một chút.”
Đột nhiên, có một giọng nói uy nghiêm vang lên từ phía xa. Không biết từ khi nào mà sắc mặt của người kia đã trở nên nghiêm trọng.
Lưu Hòa Đức vội vàng trở về vẻ mặt cười lấy lòng: “Tổng giám đốc Tưởng, một chút chuyện nhỏ mà thôi, anh cứ giao cho tôi xử lý là được rồi, ông…”
“Đem tấm thẻ kia qua đây.”
Một tiếng quát vô cùng lớn vang lên. Cả người Lưu Hòa Đức run lên một cái, ông ta lập tức mang tấm thẻ trong tay đưa tới.
Người kia tiếp nhận thẻ rồi thận trọng dò xét một lúc. Cuối cùng ánh mắt của ông ta rơi xuống cái thân màu hồng đậm của con rồng, hai mắt của ông ta trợn lên.
Sau đó, tại trước mắt bao người, ông ta cầm tấm thẻ bằng hai tay rồi đưa đến trước mặt Diệp Phùng. Ông ta khom người chín mươi độ, cung kính nói: “Đã để cho quý khách sợ hãi rồi. Tôi là Tổng giám đốc của August Le, Tưởng Sâm, xin thay mặt cho toàn bộ tám trăm của hàng của August Le gửi đến anh một lời xin lỗi chân thành nhất.”
Tất cả mọi người ở đây khi nhìn thấy cảnh này đều cảm thấy sợ hãi.
“Tổng… Tổng giám đốc Tưởng, anh đang làm cái gì vậy? Sao anh lại phải cúi đầu trước một tên nhóc nghèo nàn như vậy chứ?”
Lưu Hòa Đức khó hiểu mở miệng. Ông ta đang vô cùng hy vọng Tưởng Sâm chỉ là nhất thời kinh ngạc cho nên mới làm ra hành động này, nhưng những giọt mồ hôi đang chảy đầm đìa trên trán vào lúc này lại khiến cho ông ta thấy chột dạ.
Bốp!
Phía sau chợt vang lên một cái tát mạnh đến mức như vang vọng khắp chân trời. Tưởng Sâm lạnh lùng nhìn ông ta một cái: “Lưu Hòa Đức! Từ giờ trở đi, anh phải chính thức sa thải người chủ của August Le Thủ Đô, lập tức thu dọn đồ đạc, biến ra August Le ngay.”
“Không! Tổng giám đốc Tưởng, tôi đã làm việc ở công ty hơn mười năm rồi. Cho dù không có công lao nhưng cũng có khổ lao, ông không thể vì một tên nhóc nghèo mà sa thải tôi được? Tôi không phục!”
“Tên nhóc nghèo sao?”
Trên mặt Tưởng Sâm hiển rõ sự tức giận: “Mở đôi mắt chó của cô mà nhìn cho rõ, xem người đang đứng trước mắt cô, là một người được Ngân hàng Thế giới trao cho thẻ Rồng Vàng, là khách quý nhất của August Le.”
“Tổng giám đốc Tưởng, ông bị hoa mắt rồi.”
Lưu Hòa Đức chỉ vào tấm thẻ kia “Có ai lại không biết, trên mặt của tấm thẻ Rồng Vàng trên toàn thế giới có khắc chính là một đầu Rồng Vàng. Nhưng cái này, rõ ràng là một đầu rồng màu hồng đậm mà.” Tưởng Sâm khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Cái mà anh biết chỉ là chín mươi chín tấm thẻ Rồng Vàng, nhưng anh không biết, khi Ngân hàng Thế giới phát hành ra chín mươi chín tấm thẻ Đầu Rồng thì đã lấy ra chín tấm và khắc Rồng Vàng có sắc hồng, đây chính là biểu tượng cho những người đẳng cấp nhất trong những người đẳng cấp. Nếu nói những người sở hữu thẻ Rồng Vàng là những người có địa vị rất cao, vậy thì những người sở hữu thẻ Rồng đỏ sẽ là người có địa vị cao nhất trong những người đó.”
Sắc mặt của Lưu Hòa Đức lập tức trở nên trắng bệch, giống như là không thể tin, nhưng ông ta vẫn cố gắng cãi lại: “Nếu như tấm thẻ kia là thật, nhưng vì khi quẹt lại xuất hiện những chữ khác thường?”
“Hừ! Giới hạn về số dư trên tất cả các thẻ Rồng Vàng đều ở mức cao nhất, bởi vì Ngân hàng Thế giới biết rằng cho dù bọn họ có tiêu bao nhiêu tiền thì chủ của thẻ Rồng Vàng cũng đủ khả năng để trả hết. Nhưng dù nói như vậy, khi bọn họ mua đồ vẫn phải tự trả tiền. Nhưng thẻ Rồng Đỏ lại không giống như vậy. Chủ sở hữu của thẻ Rồng Đỏ không cần tự bỏ tiền, toàn bộ đều là do Ngân hàng Thế giới trả tiền. Bởi vì…”
Tưởng Sâm nhìn thoáng qua vẻ mặt lạnh nhạt của Diệp Phùng một chút, trong mắt của ông ta lộ ra sự khiêm tốn và sợ hãi “Người ngoài sẽ vì có được một cái thẻ Rồng Vàng mà thấy tự hào. Nhưng việc Ngân Hàng Thế giới tự trả tiền cho các chủ sở hữu của thẻ Rồng đỏ là một việc khiến cho Ngân hàng Thế giới cảm thấy tự hào. Cho nên, chủ sở hữu của thẻ Rồng Đỏ không cần quét thẻ. Tất cả các hóa đơn đều do Ngân hàng Thế giới trả tiền.”
Chỉ với một câu nói cũng đủ làm tất cả mọi người ở đây cảm thấy sợ hãi.
Tất cả mọi người đều không có ngốc, tất nhiên là sẽ hiểu ra ý tứ trong lời nói của Tưởng Sâm.
Thân phận của Ngân hàng Thế giới là gì chứ. Đây chính là nơi tập trung nhiều của cải nhất, nhưng mà khi xuất hiện một người, đến ngay cả Ngân hàng Thế giới cũng vì việc trả tiền cho người đó mà cảm thấy tự hào, vậy thì đến cuối cùng thân phận của người này là cao quý đến mức nào?
Lưu Hòa Đức hoàn toàn sững sờ đứng im. Còn cô nhân viên tư vấn kia thì đã sớm run rẩy mà ngồi trên mặt đất.
Khóe miệng của Diệp Phùng nhẹ nhàng nhếch lên, nhìn vê phía Lưu Hòa Đức rồi chỉ vào Hà Tố Nghị: “Bộ lễ phục này, cô ấy đã có thể mặc đi chưa?”
Lưu Hòa Đức cố gắng nặn ra một nụ cười trong còn khó coi hơn cả khóc: “Cô… Cô ấy đương nhiên có thể mặc “Vậy tôi còn cần phải thanh toán cho bộ váy này không?”
“Đương… Đương nhiên là không cần! Là do tôi có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn, anh… Anh tuyệt đối đừng để vào trong lòng.”
Lúc này, Lưu Hòa Đức thực sự muốn tát cho mình mất cái. Ngay cả nhân vật mà Ngân hàng Thế giới cũng muốn nịnh bờ thì ông ta là cái gì mà dám kiêu ngạo trước mặt người như vậy chứ?
Một người như thế này mà muốn giết chết ông ta thì chắc chắn là còn dễ hơn so với việc giết một con kiến.
Ngay lúc trong lòng ông ta có một dự cảm không lành, Diệp Phùng lại nở một nụ cười. Nhưng mà, nụ cười lần này lại một nụ cười rất nhẹ nhàng: “Con người tôi ấy mà, từ trước đến nay đều là một người rất hiền lành…”
Chương 315

Câu nói này vừa được nói ra, trong lòng Lưu Hòa Đức chợt chững lại một chút. Nhưng khi những lời kế tiếp được nói ra, ngay lập tức làm cho ông ta cảm thấy như bản thân mình rơi vào hầm băng.

“Việc mua đồ không trả tiền, trước nay không phải là phong cách của tôi, nhưng toàn thân tôi từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoại lại chỉ có mỗi tấm thẻ này mà không có tiến mặt. Ông nói xem tôi nên làm cái gì bây giờ?”

Lưu Hòa Đức làm sao có thể không hiểu ý của Diệp Phùng. Cả người ông ta toát ra những giọt mồ hôi lạnh rồi cười khan nói: “Anh.. Anh xem trọng những đồ ở nơi này đã là phúc khí của chúng tôi rồi. Chúng tôi làm sao có thể để anh trả tiền được.”

“Bộ trang phục này, tôi… Tôi sẽ tự trả tiền cho nó, coi như là tôi gửi một lời xin lỗi đến anh.”

Diệp Phùng hài lòng gật đầu: “Mấy người kinh doanh kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, cho nên cũng không cần giảm giá đâu.”

Lưu Hòa Đức cắn chặt răng rồi gật đầu. Dùng hơn chín tỉ mà có thể tránh được một tai họa, như vậy cũng đáng giá! Ông ta vốn cho là mọi chuyện đã được giải quyết xong, nhưng lại không ngờ Diệp Phùng quay sang Tưởng Sâm nói thêm: “Tổng giám đốc Tưởng, tối nay tôi với bạn gái của mình cần phải tham gia một bữa tiệc tối vô cùng quan trọng, cho nên việc chuẩn bị trang phục là không thể thiếu, đúng không?”

Tưởng Sâm lập tức hiểu ra ý tứ trong lời nói của Diệp Phùng, cho nên ông ta vội vàng cười và khom lưng nói: “Có thể phục vụ cho anh chính là vinh hạnh của August Le chúng tôi.”

Chỉ chốc lát sau, toàn bộ các nhãn hiệu, cửa hàng cao cấp và xa xỉ nhất có trong August Le đều mang hết các sản phẩm tốt nhất của mình ra và xếp thành hàng theo thứ tự, giống như là đang có một cuộc tuyển chọn lớn được kết hợp với hàng loạt các nhà thiết kế cao cấp nhất. Một lúc sau, một đôi nam thanh nữ tú ung dung xuất hiện trước mặt tất cả mọi người.

Nhất là Hà Tố Nghi, hơn mười tỉ bộ lễ phục dạ hội cùng với sợi dây chuyền phỉ thúy lạc hoa, thi bảo hai mươi tư tỉ và chiếc nhẫn kim cương sáu tỉ, cùng cái vòng tay phỉ thúy Đạt Lợi Phật mười lăm tỉ. Tất cả những đồ này để mang lại vẻ sang trọng, cực kỳ nổi bật.

Về phần Diệp Phùng, ngoại trừ một bộ âu phục được làm thủ công có giá trị chín trăm triệu đồng là đáng giá nhất, thì cũng chỉ có một chiếc đồng hồ Patek Philippe trị giá ba mươi sáu tỉ trên tay.

Trên mặt Hà Tố Nghi lúc này tràn đầy nụ cười hạnh phúc, không chỉ là vì những đồ trang sức quý giá trước mặt rất đẹp mà còn là vì những thứ này không phải mua bằng tiền của cô.

Diệp Phùng hài lòng gật đầu, sau đó cười với Lưu Hòa Đức một tiếng: “Vậy thì phải cảm ơn quản lý Lưu đã hào phóng như vậy.”

Một câu nói này lập tức khiến cho Lưu Hòa Đức sững sờ.

Ông ta lắp bắp nói “Anh… Anh đang có ý gì vậy? Không phải tôi sẽ trả hết chỗ này chứ?” Diệp Phùng gật đầu “Nếu không, ông cho là tôi có ý gì?”

Phù phù!

Lưu Hòa Đức lập tức ngồi liệt trên mặt đất. Hơn chín tỉ thì ông ta còn có thể miễn cưỡng mà chấp nhận, nhưng nếu cộng tất cả chỗ này lại cũng phải đến trăm tỉ, cho dù có bán ông ta đi cũng không đủ mà trả.

Diệp Đế Sư của chúng ta chưa bao giờ là một người hiền lành”, dễ mềm lòng cả.

“Đúng rồi, đừng quên mấy lời tôi vừa nói, không cần phải giảm giá đâu.”

Lưu Hòa Đức quỳ trên mặt đất, tiếng ông ta dập đầu vang lên ầm ầm: “Xin anh hãy bỏ qua cho tôi đi, những đồ này, dù có bản cả người tôi đi, tôi cũng không mua nổi.”

Diệp Phùng lạnh lùng nói: “Việc này thì có liên quan gì đến tôi chứ? Ông còn nhớ mấy lời ông nói vừa nãy không, không đủ khả năng thì ông có thể mang một người đến gán nợ”

“Tổng giám đốc Tưởng, mấy chuyện này giao cho ông không có vấn đề gì chứ?”

Tưởng Sâm lạnh lùng nhìn Lưu Hòa Đức một cái rồi cung kính nói: “Mong quý khách yên tâm, Lưu Hòa Đức mà không thể trả hết nợ ba trăm tỉ trước đó, chúng tôi sẽ nghĩ hết tất cả mọi biện pháp, để bắt anh ta trả nợ”

Khi hai người đến bãi đậu xe của Khách sạn Minh Hòa, trời cũng dần dần tối đen, Một bãi đậu xe lớn như vậy, nhìn thoáng qua một cái nhìn trông giống như một cái triển lãm xe ô tô vật. Không có một chiếc nào dưới mười lăm tỉ. Điều này đã đủ để chức minh phong cách của bữa tiệc tối nay là vô cùng cao cấp.

Khi hai người vừa bước vào đại sảnh của khách sạn, đã có một người đàn ông trẻ đứng đấy đợi với vẻ mặt cung kính nói: “Anh Diệp, cô Hà, Tổng giám đốc Tống có phân phó cho tôi ở đây đợi hai người đến. Mời đi bên này.”

Diệp Phùng khẽ gật đầu một cái, Tổng giám đốc Tống mà người đàn ông trẻ kia vừa nhắc đến là học trò của anh, Tống Chính Đăng.

Với danh hiệu đại gia Hồng Bắc của anh ta, chỉ mới bước vào giới kinh doanh của Thủ đô đã lập tức thuận lợi như cá gặp nước, chỉ trong một thời gian ngắn đã trở thành một nhân vật lớn trong giới kinh doanh ở Thủ đô.

Dưới sự chỉ dẫn của người đàn ông trẻ đó, hai người đã đi thẳng đến tầng trên cùng của Khách sạn Minh Hòa rồi lần lượt đứng xếp hàng ở trước cửa phòng hội nghị sang trọng để tiến vào. Lúc này, Hà Tố Nghị sửa sang lại lớp trang điểm một chút và đem những suy nghĩ đều để lại phía sau. Hiện tại việc quan trọng mà cô chỉ nghĩ xem đêm nay phải làm thế nào mới có thể để thúc đẩy hợp tác với James Karen.

Lúc cô đang theo hàng đứng đợi để tiến vào, đột nhiên phía sau phát ra một giọng nói ngạc nhiên: “Tôi đúng là không có nhìn lầm, Hà Tố Nghi, đúng là cô sao?”

Khi cô quay đầu lại thì nhìn thấy một người phụ nữ trang điểm đậm trông như một người đã buốn mươi tuổi, vẻ mặt của cô ta kinh ngạc nhìn Hà Tố Nghi.

“Cô là… Nhân Khiết sao?”

Hà Tố Nghi nhìn một hồi lâu rồi mới kinh ngạc lên tiếng.

Bởi vì người phụ nữ đang đứng trước mặt cô không phải là một người xa lại, mà là một người bạn từ thời phổ thông của cô, Từ Nhân Khiết.

Nhưng ngay sau đó, sắc mặt của cô lập tức có chút khó coi. Cô và Từ Nhân Khiết không hợp với nhau. Hồi cô còn ở Thành phố Hướng Dương, Từ Nhân Khiết đã nhiều lần lấy chuyện cô chưa kết hôn mà đã có con để nói xấu cô. Vốn cho rằng khi cô rời khỏi Thành phố Hướng Dương thì bọn họ sẽ không còn gặp lại nhau nữa, nhưng thật không ngờ, thế gian này vậy mà lại nhỏ đến thế, ở nơi Thủ đô cách hàng kilomet mà bọn họ vẫn có thể gặp lại nhau.

Từ Nhân Khiết nhìn cách ăn mặc xa hoa của cô, trong mắt lóe lên một tia hâm mộ, sau đó vẻ mặt lại lộ ra có chút xem thường: “Nếu không đến cũng không thể biết, trang phục hàng ngày cô mặc lại là đồ secondhand rách nát. Cô vậy mà lại có thể tùy tiện chọn một bộ trang phục như thế này mà đến đây. Tố Nghi, tôi thật hâm mộ cô đấy.”

“Từ Nhân Khiết, cô đang nói cái gì vậy?”

“Tôi nói sai sao? Lúc trước khi cô còn ở Thành phố Hướng Dương, có ai là không biết Hà Tố Nghi cô chưa kết hôn mà đã có con. Lúc còn đi học mà đã bị người ta làm lớn bụng rồi. Chậc chậc, chỉ sợ, cô đã lên giường với không ít người đàn ông đâu nhỉ? Toàn bộ người Thành phố Hướng Dương có ai lại không biết Hà Tố Nghi là một con đàn bà phóng túng, dâm loạn. Sao nào? Rời quê hương mà vẫn không thể sống được cho nên đến Thủ đô để tìm một người mà dựa vào sao?

Hà Tố Nghị, cô cũng thật thông minh, biết được ở Thủ đô này có nhiều nhân vật có danh tiếng, cho nên mới nghĩ hết các cách để đến đây rồi dựa vào chút nhan sắc kia mà đi quyến rũ đàn ông sao? Nhưng mà, bạn cũ à, tôi cũng khuyên cô một câu, loại chuyện này cũng không dễ đâu. Đàn ông mà càng có tiền thì lại càng biết chơi, muốn làm cho bọn họ vui vẻ thì một khuôn mặt xinh đẹp là không đủ. Nhưng tôi thấy với kinh nghiệm năm hai mươi tuổi của cô, nếu cô cùng chiến với ba, bốn người. tôi nghĩ chắc cũng không thành vấn đề nhỉ? Ha ha.”

Người đàn ông đang đi cùng Từ Nhân Khiết có vẻ mặt tham lam nhìn Hà Tố Nghị, mở miệng nói: “Cô Hà vậy mà lại làm ra những loại chuyện này sao?

Đợi lát nữa bữa tiệc bắt đầu, tôi có một vài đối tác cũng không tôi như người bạn đi cùng cô đâu, có thể cùng cô Hà đây nói chuyện một chút. Đương nhiên, giá cả nhất định sẽ khiến chơ cô Hà hài lòng.”

“Từ Nhân Khiết, cô ngậm máu phun người Trong đám bạn học của cô, thì Từ Nhân Khiết là người độc mồm độc miệng nhất. Chính vì vậy mà Hà Tố Nghi không thể nói lại cô ta. Nhưng những câu từ bỉ ổi như vậy khiến cô cảm thấy tức giận đến mức cả người cô run rẩy, sắc mặt cô cũng đỏ lên nói: “Tôi được mời đến đây một cách đàng hoàng, trong tay tôi còn có thư mời. Tôi không phải là một người xấu xa như cô nói.

“Thư mời? Cô mà cũng xứng sao?”

Vẻ mặt của Từ Nhân Khiết tràn đầy sự khinh thường.

“Nếu cô không tin, cô thử nhìn xem.”

Nói xong cô đưa tay vào lục túi, vẻ mặt phẫn nộ của cô đột nhiên thay đổi, động tác của tay cũng trở nên lộn xôn…

“Thư mời đâu? Làm sao lại tìm không thấy đâu? Tôi rõ ràng đã cho vào túi rồi mà?”

“Này, cô muốn dùng sức đâm thủng da trâu sao? Còn nói đến thư mời à?

Đây dù sao cũng là một bữa tiệc cao cấp, một người chỉ có nói chuyện trên cả trăm cái giường như cô mà cũng xứng đáng có thư mời sao?”

Nói xong, cô ta lấy một cái thư mời từ trong túi của mình ra. Đưa ra trước mặt cô và khoe khoang Nhìn xem, đây mới gọi là thư mời!”

““CôI…

Lúc này, Diệp Phùng đứng ra chặn trước mặc cô rồi lên tiếng với một giọng nói lạnh như băng: “Cũng chỉ có lại cấp thấp như mấy người thì mới phải sử dụng đến thư mời thôi. Còn chúng tôi đi vào thì không cần dùng đến cái gọi là thư mời.”


Chương 316
Đang im lặng, đột nhiên vang lên một tràng tiếng cười.
Từ Nhân Khiết cười đến run rẩy cả người, chỉ vào Diệp Phùng, nói với Hà Tổ Nghi: “Hà Tố Nghi, người cô mang tới có phải bị ngốc không?”
“Lại dám nói chúng tôi là hạng người thấp kém?”
“Anh có biết chồng tôi là ai không? Nói ra sợ hù chết anh!”
Từ Nhân Khiết đắc ý chỉ vào người đàn ông trung niên bên cạnh: “Anh ấy chính là Chủ tịch tập đoàn Trung Châu, một người giàu có ở đế đô giá trị hơn ba trăm tỷ! “
Diệp Phùng nghiêng đầu chỉ vào Từ Nhân Khiết: “Cô đây là… kiếm một người chồng về làm cha à?”
“Không đúng, không đúng? Phải là kiếm một người cha về làm chồng mới đúng chứ phải không?”
Phụt!
Hà Tố Nghi ở bên cạnh không khống chế được, cô trực tiếp bật cười, vẻ mặt kiêu ngạo vốn có của Từ Nhân Khiết lập tức thay đổi, nhìn vẻ mặt đùa cợt của hai người, ánh mắt u ám: “Hừ! Hà Tố Nghi, tôi biết cô là đang ghen tị với tôi. “
“Người giàu có như tôi, loại người thấp kém như cô sao dám mơ tưởng đến?”
“Tôi nói cô này, là ai cho cô cái loại ảo tưởng như vậy, thế này mà cũng được gọi là giàu sang phú quý, là ai làm cho cô bị ảo giác về cái cảm giác ưu việt vô lý này? “
“Anh!…”
“Dù anh có nói gì đi nữa, chúng tôi sẽ sớm nằm trong tầng lớp cao nhất của giới nhà giàu, còn anh, chỉ đáng đứng trước cửa mà hâm mộ, thậm chí ngay cả tư cách bước vào cánh cửa này cũng không có!
“Nếu như chúng tôi cũng có thể bước vào thì sao?
“Chỉ dựa vào các người? ” Từ Nhân Khiết khinh thường nhìn họ.
“Nếu anh vào được, tôi Từ Nhân Khiết sẽ để bò đi ra ngoài!”
“Vậy bây giờ, cô có thể bắt đầu biểu diễn được rồi! ” Một giọng nói mỉa mai trêu chọc vang lên, không biết từ lúc nào, một người đàn ông trung niên đang bước theo hướng sảnh tiệc bước tới.
Hồ Kiến Quốc ở bên cạnh Từ Nhân Khiết sửng sốt, trên mặt hiện ra ý cười, hai ba bước liền đi tới: “Chủ tịch Tống? Không ngờ lại có thể nhìn thấy ngài ở đây. trước đây tôi có đi tới công ty của ngài vài lần, nhưng đều không thể gặp được ngài!”
Tổng Chính Đăng như không nhìn thấy bàn tay mà Hồ Kiến Quốc đưa ra, ngược lại xoay về phía Diệp Phùng đang ở bên cạnh cúi đầu cung kính:“Thầy, cô, hai người đã đến rồi, học trò đã đợi người ở đây từ rất lâu!”
Nụ cười của Hồ Kiến Quốc chợt tắt ngúm trên mặt.
Diệp Phùng vui vẻ cười: “Thực ra là có thư mời, nhưng mà tôi không cẩn thận làm mất tìm không thấy, chỉ có thể làm phiền cậu tới cửa đón!”
“Thầy đang nói gì vậy, thư mời chẳng qua là để chút mặt mũi cho một số người bình thường. Người trực tiếp đến đây là được sao lại phải cần thư mời?”
Là gia tộc giàu có bậc nhất giới kinh doanh tại đế đô, Tống Chính Đăng tất nhiên đủ tư cách để nói điều này!
Nghe vậy, Từ Nhân Khiết không vui, bĩu môi: “Haizz, sao các người có thể nói chuyện như thế!”
“Thế nào là người bình thường?”
“Chúng tôi là người bình thường à?”
“Đúng là mặt người dạ thú, với một tên hai lúa lại nhiệt tình như vậy, chẳng lẽ anh là người phục vụ ở đây à?”
Bốp!
Hồ Kiến Quốc vung tay tát một cái vào mặt cô ta và hét lên: “Cô câm miệng cho tôi!”
“Cô có biết người đang đứng trước mặt là ai không?!”
“Đây là thần tài ở Giang Bắc. Bây giờ là nhà giàu nắm giữ cả trăm nghìn tỷ ở thủ đô, chủ tịch Tổng Chính Đăng!”
Từ Nhân Khiết bất ngờ ngây người tại chỗ, gia tộc nắm giữ khối tài sản hơn trăm nghìn tỷ, chính mình vẫn luôn tự hào về chồng, nhưng mà nếu đem so với người này, thực sự khác biệt như giữa trăng sáng và hạt bụi!
Nhưng làm sao mà một vị ở trên cao như vậy lại có thể nhiệt tình với một kẻ quê mùa mà mình vẫn coi thường như vậy?
Ánh mắt Tổng Chính Đăng từ từ chìm xuống, nhìn Hồ Kiến Quốc đã toát mồ hôi lạnh, cau mày nói: “Đây là người phụ nữ của anh?”
“Không! Không phải!”
Hồ Kiến Quốc nhanh chóng tránh xa Từ Nhân Khiết, phủ nhận: “Tôi không biết cô ta! Tôi không có quan hệ gì với cô ta hết!”
Từ Nhân Khiết sững sờ, người đàn ông vẫn thường nói chuyện ngọt ngào với cô, giờ phút này nhìn cô, giống như đang nhìn một người xa lạ, tràn đầy coi thường!
Tống Chính Đăng thản nhiên mở miệng: “Bảo an làm sao vậy? Ngay cả mấy thứ chó mèo này mà cũng cho vào?”
“Người đâu! Nhanh đem người phụ nữ này đuổi ra ngoài!”
“Chờ đã.”
Diệp Phùng nói xong, từ từ đi tới chỗ Từ Nhân Khiết, nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, khóe miệng hơi nhếch lên: “Tôi không có thư mời thì không được vào có phải không? ” Từ Nhân Khiết há hốc mồm không nói nên lời.
Được ông chủ giàu có tài sản trị giá trăm nghìn tỷ tự mình mời tới, ai dám đòi thư mời?
“Không phải cô có thư mời à, vậy bây giờ cô có thể đi vào được không?”
Khuôn mặt Từ Nhân Khiết vừa nóng vừa đau, cô cảm thấy mình đang cầm trên tay lá thư mời mà cô coi như là vinh hạnh, lúc này lại giống như một tờ giấy rơi trong nhà vệ sinh. Thật kinh tởm!
Cười nhạt một cái, anh quay người rời đi, trong lòng âm thầm châm chọc, càng thêm sắc bén.
Ngay khi Từ Nhân Khiết đang tuyệt vọng muốn rời đi, giọng nói của Diệp Phùng lại vang lên: “Tôi nhớ ra rồi, vừa nãy cô nói, nếu chúng tôi vào được thì cô phải bò ra khỏi cánh cửa này, đúng không?”
Từ Nhân Khiết liền bối rối. Vừa nãy đối đầu, cô ấy đã bị mất mặt rồi, còn tưởng rằng chính mình vượt trội hơn người, nhưng không ngờ lại chỉ là một tên hề, nếu giờ cô bò ra trước mặt nhiều người như vậy, thì giấc mơ bước chân vào giới nhà giàu kinh đô của cô sẽ hoàn toàn tan vỡ!
“Đúng vậy, vừa rồi tôi có nghe thấy.”
Tống Chính Đăng nói: “ Nhưng có vẻ như cô gái này không có ý định thực hiện lời hứa của mình, vậy thì… Anh! Đúng, là anh, Hồ Quốc cái gì đó, hay là anh hãy giúp đỡ cô ta, giúp cô ta thực hiện lời hứa mà cô ấy vừa hứa!”
Hồ Kiến Quốc nghe xong thì vui mừng khôn xiết. Không chút do dự, anh ta lao đến, túm tóc Từ Nhân Khiết, đạp cô ta xuống đất rồi nói: “Cô bị điếc à, cô không nghe nói Chủ tịch Tống yêu cầu cô bò ra sao? “
“Bò ra ngoài cho ông! Nếu không, tôi sẽ giết cô đồ tiện nhân này!”
Nhìn Từ Nhân Khiết khóc lóc nhòe cả lớp trang điểm, cô ta bị Hồ Kiến Quốc kéo tóc, giống như một con chó bị lôi ra ngoài, Diệp Phùng không có một chút thương cảm.
Làm việc gì cũng sẽ có báo ứng, dựa theo lời nói ác độc vừa rồi của Từ Nhân Khiết, đây cũng là những hình phạt mà cô ta đáng phải chịu!
Sau khi lôi Từ Nhân Khiết ra khỏi khách sạn, Hồ Kiến Quốc chạy tới như một con chó, vừa liếm vừa cười: “Chủ tịch Tống, tôi đã giải quyết con khốn ấy rồi, anh có hài lòng không ạ?”
Tống Chính Đăng thậm chí còn không nhìn anh ta, vẫy tay với Diệp Phùng và mỉm cười: “Mời thây vào trong!”
Diệp Phùng nắm tay Hà Tố Nghi bước đi về phía trước. Trên mặt Hồ Kiến Quốc không có một chút xấu hổ, nhấc chân lên định đuổi theo, Diệp Phùng dừng lại, hơi quay đầu lại, bình tính nói: “Súc sinh như anh mà cũng vào được à?”
So với Từ Nhân Khiết, Diệp Phùng càng xem thường Hồ Kiến Quốc hơn. Vì nịnh bợ Tống Chính Đăng, người phụ nữ của mình ông ta còn có thể tùy ý vứt bỏ như một con búp bê, hơn nữa lúc nãy ông ta nhục mạ Hà Tố Nghi, Diệp Phùng đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qual Tống Chính Đăng bình tĩnh gật đầu: “Thầy nói đúng, súc sinh, đương nhiên không thể tham gia yến tiệc của con người!”
“Người đâu, ném con súc sinh này ra ngoài!”
“Còn nữa, tập đoàn Trung Châu phải không? Ngày mai tôi không muốn phải nhìn thấy cái tên bẩn thỉu xấu xa như vậy xuất hiện nữa.!”
“Không, chủ tịch Tống! Ngài không thể làm điều này với tôi! Ngài không thể…”
Hai người đàn ông cao lớn mỗi người nắm một bên cánh tay của ông ta, mặc kệ ông ta có la hét thô bạo bao nhiêu thì họ vẫn nhẫn tâm ném thẳng ông ta ra khỏi cửa.
Chương 317

Trong bữa tiệc có rất nhiều người, mọi người đều là những gia tộc nổi tiếng ở thủ đô, ít nhiều cũng biết nhau, túm năm tụm ba nói chuyện uống rượu, Tống Chính Đăng cười xin lỗi Diệp Phùng: “Anh Diệp Phùng, bên kia tôi còn có chút việc cần xử lý, đợi tôi xử lý xong sẽ đến gặp anh!”

Diệp Phùng gật đầu với ông ta: “Ông đi trước đi, không cần phải để ý đến tôi.”

Sau khi đợi Tống Chính Đăng đi khỏi, đột nhiên Diệp Phùng cảm thấy một luồng khí tức phảng phất, lan ra từ bên cạnh mình.

Anh hơi cau mày, sau đó nhìn thấy Hà Tô Nghi đẹp như thiên tiên ở bên cạnh, trong lòng chợt hiểu ra, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khổ.

Quả nhiên, người đẹp dù đi đến đâu cũng đều là tâm điểm.

Vốn dĩ Hà Tô Nghi rất xinh đẹp, đêm nay lại chú ý trang điểm, khuôn mặt trong sáng phối với bộ quần áo lộng lẫy, giờ phút này cô đẹp không ai sánh bằng, làm người khác chói mắt. Có lẽ Hà Tô Nghi cũng cảm nhận được ánh mắt của mọi người, khuôn mặt xinh đẹp hơi ửng hồng, nhẹ nhàng kéo váy lên trên ngực một chút.

Ngay khi cô đang nghĩ xem có nên mặc áo khoác không, đột nhiên một bóng dáng mảnh khảnh chầm chậm bước tới.

Khí chất và dung mạo đều trên vạn người, một bộ lễ phục màu đen, càng làm nổi bật lên như một con thiên nga xinh đẹp, mỗi cái cau mày mỗi nụ cười đều mang theo sự duyên dáng và cao quý.

Khi cô gái đi đến trước mặt Hà Tô Nghi, khi hai người con gái đẹp khuynh quốc khuynh thành đứng đối diện nhau, rất nhiều đàn ông trong sảnh tiệc không ai bảo ai mà cùng nuốt nước bọt.

“Cô Hà, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, bữa tiệc hôm nay cô thực sự sẽ tham gia!”

“Cô không nên ngây thơ cho rằng, chỉ một người đến sau không có tư cách như cô mới có thể giành được hợp đồng trong tay đại sư James Karen sao? Ha Ha…”

Đối mặt với sự khiêu khích của người phụ nữ, tình tình của Hà Tô Nghi thay đổi, trong giây lát một luồng khí thanh lạnh thuộc về nữ thần, từ người cô tỏa ra.

“Có thể giành lấy sự coi trọng của đại sư Khải Đức và tư cách hình như không liên quan đến nhau lắm.”

“Cho dù cô là cô cả của tập đoàn họ Đào tự mình ra mặt, miếng mồi béo bở này chưa biết là ai giành được đâu!”

Hai đối thủ cạnh tranh lớn nhất lần này, một người là Hà Tố Nghi một nhân vật xuất sắc mới nổi lên, mà một người còn lại chính là người đứng đầu ngành công nghiệp trang sức thủ đô, tập đoàn họ Đào.

Mà thay mặt tập đoàn họ Đào dự tiệc tối nay chính là cô cả tập đoàn họ Đào, Đào Hồng Nghi được mệnh danh là nữ thần giới trang sức.

Tập đoàn họ Đào đã hoạt động nhiều năm trong ngành trang sức, với uy tín và trình độ chuyên môn sâu, mà tập đoàn Tổ Nghi mặc dù đi sau nhưng có sự hỗ trợ của Tống Chính Đăng, ủng hộ tài chính khổng lồ của các nhà đầu tư lớn với nhân công dồi dào, nguồn vốn hùng hậu.

Hơn nữa hai người lại là nữ thần kinh doanh nổi tiếng của thủ đô, một người trong sáng lạnh lùng, một người quyến rũ nóng bỏng, hai người gặp cạnh tranh sự nghiệp và sắc đẹp, đêm nay nhất định là một cuộc đọ sức không bình thường.

Cuộc đọ sức này vô hình chung không gây ra nhiều sóng gió.

Vốn dĩ giữa phụ nữ đẹp trời sinh đã có thù địch với nhau, sắc đẹp của Hà Tố Nghi và Đào Hồng Nghi, mỗi người một vẻ, vậy nên hôm nay ai giành được sự hợp tác với Khải Đức đại sư chắc chắn sẽ xuất sắc hơn. “Cô Đào, nhìn dáng vẻ của cô dường như có chút không vui?

Lúc này một thanh niên trẻ cầm ly rượu bước đến trước mặt cô ta.

Đào Hồng Nghi nhìn khuôn mặt còn trang điểm đậm hơn cả phụ nữ của chàng trai ẻo lả này, nhíu mày chán ghét.

Lộc Hàm là thần tượng nổi tiếng hàng đầu, có vô số fan hâm mộ, nhưng trong đôi mắt thương gia của Đào Hồng Nghi, những người gọi là thần tượng này chẳng qua chỉ là một nhóm người những kẻ may mắn được mọi người quan tâm nâng lên.

Đối với thương gia như Đào Hồng Nghi mà nói, chỉ cần dùng tiền muốn ai lên thì người đó lên, muốn ai xuống cũng chỉ cần một câu nói.

Đối với những vinh quang của thần tượng mà nói, anh ta mù quáng cho rằng tất cả là do mình nên nhận được.

Đặc biệt là Lộc Hàm, càng cho rằng bản thân có hơn 100 triệu fan, đứng ở đỉnh kim tự tháp không biết lượng sức mà quấy rầy Đào Hồng Nghi, bình thường Đào Hồng Nghi sẽ không để ý anh ta, nhưng khi cô ta lướt qua Hà Tố Nghi, khoé miệng đột nhiên nở nụ cười.

“Anh Lộc nói không sai, nhìn thấy người mình ghét, tâm trạng cũng có chút không tốt!”

Thấy nữ thần mà mình thích đột nhiên nhiệt tình với mình, Lộc Hàm vui mừng khôn xiết, liền vội nói: “Là ai không có mắt dám làm cô Đào tức giận, Lộc Hàm tôi nhất định sẽ không để yên cho cô ta!”

Đào Hồng Nghi nở một nụ cười thỏa mãn, chỉ vào Hà Tố Nghi: “Tôi có lòng đến phía trước chào cô ta, không ngờ rằng cô ta ỷ vào mình có chút thành tựu nho nhỏ mà châm chọc khiêu khích tôi, thật làm người khác đau lòng!”

Ánh mắt Lộc Hàm khinh bỉ: “Tôi là ai chứ! Một người phụ nữ không biết xấu hổ, tôi nghe nói cô ta có thể lập nên tập đoàn Hà Tư, thần tài Hồng Bắc Tống Chính Đăng đã giúp đỡ rất nhiều!”

“Hừ, chỉ là một người thứ ba không hơn không kém, Đào tiểu thư yên tâm, xem tôi làm thế nào giúp cô xả giận!”

Nói xong, ánh mắt Lộc Hàm lạnh lẽo, cầm ly rượu, đi đến chỗ Hà Tố Nghi.

Xoảng!

Một tiếng của ly rượu rơi xuống đất, làm mọi người chú ý.

“Cô mù sao! Va vào tôi rồi, không nhìn gì à?I”

“Xin lỗi, xin lỗi! Tôi không cố ý!”

Hà Tố Nghi lập tức xin lỗi.

“Không cố ý?! Tôi thấy cô cố ý thì cóI”

Khuôn mặt cao ngạo của Lộc Hàm nhìn cô: “Loại người giống như cô tôi thấy nhiều rồi, muốn dùng cách này để tiếp cận tôi hả? Hừ! Vừa nhìn đã biết loại người mưu mô thấy đàn ông có tiền có thế là muốn quyến rũ!”

“Những người có thân phận như tôi, loại phụ nữ như cô có thể với được sao?”

“Sao cậu có thể nói như vậy được!”

Trên mặt Hà Tố Nghi lộ rõ vẻ khó chịu: “Rõ ràng là cậu dựa vào tôi quá sát, tôi quay người mới làm rượu đổ lên người cậu, hơn nữa tôi cũng xin lỗi rồi, cậu còn muốn thế nào nữa?”

“Cô còn cứng miệng?!”

Lộc Hàm định giơ tay lên đánh, đúng lúc hạ tay xuống đột nhiên cổ tay bị siết chặt, còn chưa kịp nhìn rõ, chỉ nghe thấy một tiếng bốp, mặt đau rát, dường như không thể tin được khuôn mặt lạ lãm trước mắt: “Anh… anh dám đánh tôi?”

Diệp Phùng kéo Hà Tố Nghi ra phía sau, lạnh lùng nhìn anh ta: “Muốn đánh vợ tôi, sao tôi không dám đánh cô? Chỉ vì cô giống người?”

Chương 318

“A!”

Lộc Hàm hừ một tiếng rồi chỉ vào anh: “Anh… anh có biết tôi là ai không? Tôi là một ngôi sao đó!”

“Anh có tin là người hâm mộ của tôi chỉ cần dùng từng ngụm nước bọt thôi cũng có thể nhấn chìm chết anh rồi đó.”

Diệp Phùng khinh thường nhìn cô ta: “Người hâm mộ của cô có dìm chết tôi không thì tôi không biết nhưng tôi biết nếu cô còn dám nói bậy một câu nữa thì nửa bên mặt kia của cô sẽ không giữ được đâu!”

Lộc Hàm theo bản năng che nửa khuôn mặt còn lại, muốn mở miệng nói nhưng không dám.

Ngay khi Diệp Phùng vừa định đưa Hà Tố Nghi đi thì một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Chờ đã!”

Đào Hồng Nghi bước tới, ánh mắt kiêu ngạo nói: “Làm đổ rượu lên quần áo người khác rồi còn đánh người, hai người cứ như vậy mà đi sao?”

Diệp Phùng lạnh lùng nhìn cô: “Vậy thì cô muốn thế nào?”

Đào Hồng Nghi hứng thú nói: “Cô Lộc là bạn tốt của tôi mà cô Hà đây lại làm đổ rượu lên bộ váy đắt tiền của bạn tôi khiến nó trông thảm đến mức không thể nào nhìn nổi, cho nên các người phải bồi thường!”

“Rõ ràng là cô ta…” Hà Tố Nghi định giải thích nhưng bị Diệp Phùng cắt ngang, anh nhẹ nhàng gật đầu với Đào Hồng Nghi: “Cô nói rất có lý.”

Lộc Hàm nhìn Diệp Phùng với vẻ mặt ảm đạm rồi lên tiếng: “Bộ váy này là mẫu mới nhất do bậc thầy thời trang nổi tiếng nhất trên thế giới Nguyễn Công Trí tự tay làm nên. Nó trị giá hơn mười tỉ nhưng mà mỗi món phụ kiện trên đây đều được làm thủ công, trên thế giới lại chỉ có một cái duy nhất cho nên giá trị của bộ váy này không thể dùng tiền mà đo lường được.”

“Vậy là cô muốn tôi trả cho cô mười tỉ phải không?” Diệp Phùng cười nhẹ.

Lộc Hàm vừa định mở miệng thì Đào Hồng Nghi đã lên tiếng trước: “Không không không! Tiền không phải là vấn đề, vấn đề ở đây chính là vẻ đẹp của cô ấy!”

“Cho nên anh cần phải trả lại cho bạn tôi một bộ váy giống y hệt!”

Lộc Hàm vội vàng phụ họa theo: “Đúng vậy, phải bồi thường cho tôi một bộ váy giống hệt vậy!”

Diệp Phùng thở dài, tay phải xoa nhẹ lên lòng mày: “Thật sự là một chuyện khó làm.”

Trên mặt Lộc Hàm lộ vẻ kiêu ngạo tự mãn, đặc biệt là khi nhìn Hà Tố Nghi, trong mắt cô ta hiện lên sự hung ác và lời nói cũng không kém cạnh: “Nếu các người không bồi thường nổi thì hãy để cho con đàn bà đê tiện đó lột quần áo của mình ra rồi tự mình đi ra đây!”

Diệp Phùng nhìn Lộc Hàm, lông mày anh khẽ giãn ra, trên mặt nở một nụ cười đùa giỡn: “Chờ một chút để tôi đi gọi điện thoại!”

Nội dung cuộc gọi diễn ra rất đơn giản chỉ trong vài phút ngắn ngủi, sau khi cúp điện thoại Diệp Phùng nói với bọn họ: “Xem ra không có cách nào như cô mong muốn!”

Đào Hồng Nghi nhíu mày khi nhìn thấy có một bóng người đang vội vàng chạy tới, trên tay cầm điện thoại với vẻ mặt đầy lo lắng.

“Tại sao anh lại vào đây?” Nhìn bộ dạng bối rối của người đại diện khiến Lộc Hàm có chút bất mãn nói.

“Vừa rồi đích thân thầy Nguyễn Công Trí đã gọi điện thoại cho tôi nói rằng bộ váy lúc trước đã làm cho cô bây giờ sẽ đặc biệt làm cho cô thêm một bộ nữa, nó sẽ được vận chuyển bằng đường hàng không và chậm nhất là tối nay tôi sẽ nhận được. Hơn nữa…hơn nữa.”

Giọng điệu của người đại diện nói đến đây rõ ràng là có chút bối rối: “Thầy Nguyễn Công Trí cũng nói rằng đây sẽ là lần cuối cùng ông ấy chỉnh sửa quần áo cho cô và những yêu cầu đã xác nhận trước đây cũng sẽ bị hủy bỏ. Lộc Hàm, rốt cuộc là cô đã làm cái gì mà đắc tôi với cả thầy Nguyễn Công Trí?”

Công ty đứng sau Lộc Hàm đã bỏ ra vô số tiền bạc và sức lực để có đưa cô lên vị trí của một ngôi sao hạng nhất như ngày hôm nay. Tác phẩm mới của bậc thầy thời trang hàng đầu Nguyễn Công Trí trong năm nay sẽ được Lộc Hàm làm người đại diện, đây là một bước nhảy vọt để cô có thể tăng danh tiếng của mình.

Công ty thậm chí còn không ngần ngại chi ra một cái giá cực kỳ cao, chỉ mong Lộc Hàm có thể một lần nữa dẫn đầu làn sóng xu hướng thời trang và kiếm thêm một khoản tiền nữa cho công ty. Nhưng tất cả những điều này chỉ trong phút chốc đã hóa thành hư vô.

“Đừng lo lắng, bất ngờ vẫn còn ở phía sau!” Khóe miệng Diệp Phùng hơi nhếch lên, vừa dứt lời thì điện thoại của người đại diện lại reo lên một lần nữa. Sau khi nghe máy xong thì sắc mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc: “Được! Tôi hiểu rồi! Tôi sẽ thu xếp ngay!”

Sau khi cúp điện thoại, người đại diện nghiêm túc nhìn Lộc Hàm: “Lộc Hàm, tôi vừa nhận được thông báo mới nhất của công ty, bây giờ tôi chính thức thông báo cho cô rằng cô bị sa thải.”

“Tất cả các xác nhận và hợp đồng kịch bản trước đó đều bị hủy bỏ vì những tổn thất mà cô đã mang lại cho công ty. Sau này sẽ có luật sư đến liên hệ với côi”

Nói xong, anh ta xoay người rời đi.

Còn Lộc Hàm thì đứng tại chỗ, khuôn mặt tinh xảo tràn đầy vẻ kinh ngạc và khó tin: “Sao có thể? Mọi chuyện sao có thể xảy ra như vậy được?”

Lộc Hàm nhất thời bối rối, không có công ty chống đỡ phía sau thì cô ta chẳng khác nào một loại rác rưởi nga cả bưng đĩa quét nhà cũng không làm đượ!

c “Cô Đào, giúp tôi với! Chỉ cô mới có thể giúp được tôi!”

Đào Hồng Nghi phớt lờ lời của Lộc Hàm mà nhìn Diệp Phùng.

“Chính anh đã làm những chuyện này sao?”

“Chúng tôi làm hỏng bộ váy của cô ta thì tôi sẽ bồi thường cho cô ta một bộ giống hệt. Đó là điều hợp lý mà.”

“Cô ta đánh vợ tôi, tôi cho cô ta một tát thì đó cũng là điều hợp lý.”

“Nhưng cô ta xúc phạm vợ tôi, ha ha… Chúng tôi cũng không phải là chó điên đi khinh thường và chửi bới người khác, cho nên tôi dùng cách khác để làm như vậy thì không hợp lý sao?”

Đào Hồng Nghi nhìn anh thật sâu, cô ta giống như Lộc Hàm, là một người nổi tiếng và muốn anh ta bị dìm chết ngay lập tức nhưng đó chỉ có thể là ý nghĩ mà thôi.

Nhưng có tin đồn rằng tập đoàn Tố Nghi của Hà Tố Nghi rất được Tống Chính Đăng quan tâm, trong suy nghĩ của mọi người đều nghĩ tại sao Hà Tố Nghi và Tống Chính Đăng lại chia tay.

Nhưng hôm nay được lần đầu gặp mặt chồng của cô, hình như nhân vật này cũng không phải nhân vật đơn giản…

Đúng lúc này, đèn sân khấu bỗng nhiên sáng lên, một bóng người râu ria đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người.

Chương 319

Bậc thầy thiết kế châu báu nổi danh thế giới, nhân vật chính của buổi tối hôm nay, James Karen, xuất hiện ngay giữa trung tâm. Nhân vật chính xuất hiện, trong chốc lát hấp dẫn tất cả mọi người, Hà Tố Nghi và Đào Hồng Nghi tất nhiên cũng tụ lại.

Một người đàn ông mái tóc hoa râm, nhưng tinh thần vô cùng phấn chấn đi tới, ông ta chính là chủ tịch công hội của đế đô thương nghiệp – Lưu Chí Vinh!

Ông ta cười, đưa tay ra nhiệt tình nắm lấy tay Karen: “Ngài Karen vừa mới xuống máy bay đã tới đây, dọc đường đi tàu xe hẳn là vất vả rồi!”

“Tôi đặc biệt mời đầu bếp ba sao Michelin tới, tiếp đãi ngài Karen một bàn tiệc phong phú.”

Người ngoại quốc từ trước đến nay luôn thẳng thắn, không biết cái gì gọi là vòng vo, Karen đương nhiên cũng vậy, ông bĩu môi, có hơi bất mãn nói: “Chúa ơi! Tòa cổ thành hơn năm nghìn năm văn minh, nơi đâu cũng tồn tại những truyền thừa cổ xưa nhất!” “Nhất là những mỹ thực kia, bất kỳ thời khắc nào cũng chực chờ quyến rũ con sâu tham lam trong bao tử tôi, nếu đã như vậy, sao các bạn không thiết đãi tôi những gì tinh túy nhất của Đông Ngọc chứ?”

Lưu Chí Vinh sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ lúng túng!

Tôi tốn công tốn sức mời đầu bếp Michelin tới mà ông còn không cảm kích?

Ông cũng không nói trước là ông thích ẩm thực Đông Ngọ!

c Bằng không, đã chuẩn bị cho ông một bàn Mãn Hán Toàn Tịch rồi!

Nhưng bây giờ, tôi biết đi đâu tìm cho ông đây?

Lúc này, giọng nói tự tin của Đào Hồng Nghi vang lên: “Nếu ngài Karen đã muốn thưởng thức mỹ thực Đông Ngọc, với tư cách là chủ tiệc, chúng tôi đương nhiên sẽ không để cho ngài thất vọng!”

“Tối nay, tôi đặc biệt mời đầu bếp của nhà hàng Jufukurou, đến đây đích thân làm một bàn tiệc thịnh soạn thiết đãi ngài Karen!”

“Thật sao? Vậy tốt quá!”

Ánh mắt của Karen sáng rực, làm lơi Lưu Chí Vinh ngay lập tức, đi tới trước mặt Đào Hồng Nghi, nắm lấy tay phải của cô, nhã nhặn hôn lên: “Cô gái xinh đẹp, cô chính là nữ thần đẹp nhất đêm nay của tôi!”

Đào Hồng Nghi cũng cười đáp lại: “Đào Hồng Nghi của tập đoàn họ Đào, rất vui khi được bỏ công sức vì ngài!”

Mắt thấy Đào Hồng Nghi chiếm ưu thế, lúc này Hà Tố Nghi cũng đứng dậy, mở miệng nói: “Ngài Karen, để tiếp đãi ngài, tập đoàn Thiên Ngân cũng đặc biệt mời đầu bếp của nhà hàng Hải Thiên tới đây, đảm bảo sẽ để ngài được thưởng thức những món ăn chính tông nhất, khiến ngài hài lòng nhất!”

Mọi người nhất thời ngạc nhiên mà ồ lên, nhỏ giọng rầm rì rỉ tai nhau.

“Hải Thiên và Jufukurou đều là những nhà hàng có tuổi đời trăm năm, có khả năng mời đầu bếp ở chỗ đó, xem ra nhà họ Đào và Thiên Ngân cũng đều là có chuẩn bị mà đến!”

“Thật đáng tiếc! Để bọn họ nhanh chân, tôi nào biết ngài Karen thích ẩm thực Đông Ngọc chứ!”

“Ây, đừng nói nữa, xem ra tối nay ai sẽ hợp tác với ngài Karen, phải xem xét giữa hai người Đào Hồng Nghi và Hà Tố Nghi rồi, xem xem đầu bếp mà hai người ấy mời tới, ai làm đồ ăn khiến ngài Karen ưu ái hơn!”

“PK! PK!”

Hai mắt Karen sáng rực, bộ dáng kích động, lớn tiếng nói: “Chúa ơi! Có thể được thưởng thức mỹ thực mà hai đầu bếp Đông Ngọc chế biến cùng một lúc, tôi không chờ nổi rồi!”

“Tập đoàn nhà họ Đào và Thiên Ngân tôi đã từng nghe nói, có đủ thực lực để hợp tác cùng tôi!”

“Vậy tôi xin tuyên bố, ai có thể chế biến ra được món ăn tôi yêu thích nhất, bản thảo thiết kế lần này tôi mang đến, sẽ thuộc về bên đó!”

Không sai, phương thức hợp tác của người nước ngoài, lúc nào cũng mang lại những bất ngờ ngoài dự đoán, nhưng một câu nói này, lại làm cho mắt của Đào Hồng Nghi và Hà Tố Nghi hết sạch sẽ, rồi đột nhiên sáng ngời!

“Cô Hà, cô nhất định phải tranh giành với tôi sao?” Đào Hồng Nghi híp mắt, nhìn Hà Tố Nghi noi.

“Cô Đào nói gì vậy, cô cũng không thể tác oai tác quái rồi bắt người khác phải giữ thân giữ phận được!”

“Chỉ sợ là cô không thể tranh giành được với tôi, ngược lại, đến cuối cùng người mất mặt lại là cô đấy!”

Đào Hồng Nghi ngừng một chút, đáy mắt thoáng hiện vẻ nghiền ngẫm: “Cô Hà này, nghe tôi khuyên một câu, rút lui bây giờ vẫn còn kịp, đừng có đến lúc đó, vừa lỗ, lại vừa thiệt!”

Việc đã đến nước này, làm sao Hà Tố Nghi có thể rút lui, hừ nhẹ một tiếng: “Nếu như cô Đào đã tự tin đến vậy, không bằng so một phen!”

“Nhìn xem chúng tôi mời đầu bếp nào đến đây, có thể nắm bắt được khẩu vị của ngài Karen!”

Đám người dần dần tách ra, nhường sân khấu cho Đào Hồng Nghi và Hà Tố Nghi.

Sau đó, hai người đàn ông trung niên mặc đồng phục đầu bếp, tách nhau ra đi tới trước mặt hai người.

Đào Hồng Nghi dẫn đầu mở lời trước: “Vị này chính là bếp trưởng của Jufukurou, đầu bếp Bành Đại Hải! Tối nay, anh ấy sẽ hiến dâng cho thượng khách của chúng ta, ngài Karen, một món ăn khởi thuỷ, tôn quý nhất của Đông Ngọc chúng ta, phật khiêu tường!”

Hà Tố Nghi vội vàng quay về phía đầu bếp Hải Thiên, nói: “Bếp trưởng Tạ, thắng thua lần này có quan hệ mật thiết đến tương lai của tập đoàn Thiên Ngân, hết thảy đều trông cậy vào anh!”

Trên khuôn mặt phúc hậu của Tạ Hiền lộ ra một nụ cười: “Giám đốc Hà yên tâm, món kho bậc nhất của Đông Ngọc, ruột già cuộn kho, để tên đầu bếp Jufukurou kia tự biết muối mặt mà về!”

Hà Tố Nghi vốn chẳng chú ý tới nụ cười của Tạ Hiền, cảm kính tạ ơn: “Vậy thì phiền bếp trưởng Tạ rồi!”

Sau đó, hai vị đầu bếp xuống dưới chuẩn bị, trong ánh mắt chờ đợi của Karen, một lúc lâu sau, hai xe thức ăn được chậm rãi đẩy ra.

Bành Đại Hải đi tới trước, xốc miếng vải ra, ngay tức khắc, một mùi hương xộc thẳng vào mũi, thoáng chốc cả phòng tiệc bị bao phủ bởi mùi thơm ấy, Karen say mê hít mũi, không nhịn được mà thở dài nói: “Trời ạ, cái mùi này, quả thực là kiệt tác của thượng đết “Tôi chưa từng ngửi thấy mùi vị thơm đến như vậy!”

Đào Hồng Nghi đắc ý nói: “Trong này, toàn bộ là hải sâm cho chúng tôi dày công chọn lựa, cá muối, tôm hùm cùng với mười tám vị hải sản, phối cùng còn có nấm hương, sơn sam cùng với ba mươi loại thảo dược quý hiếm, do đầu bếp Bành tự mình nêm nếm mà thành, chỉ để dâng lên cho thượng khách tôn kính nhất của tập đoàn nhà họ Đào!”

Chỉ một câu nói, chiếm được tiếng reo hò của cả sảnh, nguyên liệu là nguyên liệu quý giá nhất, đầu bếp cũn là người đứng đầu, chỉ với ngân này thành ý, tập đoàn họ Đào đã bước một bước gần hơn tới thành công!

Một chén phật khiêu tường bị Karen như ăn tươi nuốt sống xuống dạ dày, liếm môi một cái, ánh mắt sau khi ăn xong lại hướng về phía xe thức ăn của Hà Tố Nghỉ: “Chúa ơi, đây tuyệt đối là mỹ vị ngon nhất trên đời tôi từng ăn!”

“Hiện giờ, tôi cũng không chờ được mà muốn nếm thử xem cao lương mỹ vị mà cô Hà đã chuẩn bị cho tôi như thế nào!”

Hà Tố Nghi vội vàng nói: “Bếp trưởng Tạ, món ăn của chúng ta không có vấn đề gì chứ!”

Tạ Hiền giương khóe miệng: “Đương nhiên không vấn đề, giám đốc Hà, tự cô mang lên cho ngài Karen địa Hà Tố Nghi không nghi ngờ anh ta, đưa tay bưng mâm, lại bị Diệp Phùng ở một bên nắm lấy cổ tay!

“Diệp Phùng! Anh giữ em lại làm cái gì!”

Ánh mắt của Diệp Phùng nhìn Tạ Hiền một cách sâu xa, mở miệng đáp: “Anh cũng tò mò bếp trưởng Tạ đã chuẩn bị món ngon gì, cho nên, trước khi mang lên cho ngài Karen, không bằng để anh nhìn trước một chút!”

Nói xong, chiếc khăn che bị xốc lên, trong thoáng chốc, một mùi hôi thối nhàn nhạt dần toả ra.

Trên cái mâm tinh xảo, thế mà lại là một đoạn ruột heo được xử lí chẳng ra sao, chặt thành chín đoạn!


Chương 320 Anh mất đi cơ hội tốt nhất!
Mùi hôi thối lên men nhanh chóng tỏa ra, thậm chí ngay cả mấy thứ dơ bẩn trên da cũng có thể nhìn thấy rõ ràng!
Vốn dĩ khách khứa xung quanh còn tỏ mò xúm lại, tức khắc giải tán. “Đây là mùi gì vậy, ghê tởm chết mất!”
“Đại tràng lợn? Không phải là Tập đoàn Thiên Ngân muốn lấy mấy thứ này đi chiêu đãi Karen đấy chứ? “Lần này Hà Tổ Nghi tạch rồi! Dám lấy thứ này ra ghê tom Karen, chẳng lẽ cô ta không biết, với sức ảnh hưởng trong ngành của James Karen, đừng nói Tập đoàn Thiên Ngân đầu tư mấy tỷ thành lập một con đường tiêu thu châu báu, cho dù dùng đến mấy trăm trăm triệu, chỉ cần James nói một câu, ai cũng không dám hợp tác gì với cô ta nữa!”
Đã vậy James Karen chưa hiểu chuyện gì xảy ra còn người ngừi một chút, hiếu kỳ hỏi: “Sao lại khó ngửi thế? Chẳng lẽ đây cũng là mỹ thực giống đậu hủ thúi sao?
Nghe thấy mọi người châm chọc, vui sướng khi người gặp họa, mặt mũi Hà Tổ Nghệ trắng bệch, không thể tin được nhìn Tạ Hiển: “Ta… bếp trường Ta, sao anh lại làm như vậy?”
“Vi sao ư? Cô cho rằng, toàn bộ thành phố đều không mấy ai biết được sở thích của James Karen mà chỉ bằng vòng bạn bè hẹp hòi kia của cô là có thể nghe ngóng dễ như trở bàn tay như vậy được sao?”
Đào Hồng Nghi chậm rãi đi tới, trên mặt đầy vẻ châm chọc. “Là… Là cô?”
Hà Tổ Nghi bừng tinh! “Đương nhiên là tôi! Nếu không phải tôi thà tin tức ra, liệu cô có đi mời đầu bếp của tôi về không? Nếu không phải tôi sắp xếp tốt từ trước, cô thật sự cho rằng, chỉ bằng chút lợi ích nho nhỏ cô đưa ra mà có thể khiến đầu bếp của nhà hàng Hải Thiên phục vụ cho cô sao?”
“Hà Tổ Nghi, đấu với tôi! Cô vẫn còn quá non!”
“Đấu bếp Tạ, tôi tin tưởng anh như vậy, sao thể làm thể với tôi!”
Trên mặt Tạ Hiển không những không xuất hiện chút áy này nào ngược lại còn cực kỳ thàn nhiên nói: Tổng giám đốc Hà nói lời này là sai rối, chủ của tôi, từ trước đến nay chưa bao giờ là cô!”
Đào Hồng Nghi che mũi, đi tới gần Hà Tổ Nghi, đắc ý nói: “Cô Hà, còn chở gì nữa vậy, James Karen đang đợi đồ ăn cô tỉ mi chuẩn bị cho ông ấy kia!”
Hà Tố Nghi gục đầu xuống, mặt đầy tro tàn, mặc kệ có đem đồ ăn trên bàn bưng lên hay không, Tập đoàn Tố Nghi đã định sẵn là thất bại rồi!
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh nhạt vang lên: “Món Phật Nhảy Tường của đầu bếp Bành rất tuyệt, nhưng nếu so với sự chuẩn bị của Tập đoàn Thiên Ngân chúng tôi, chẳng qua chỉ là ánh trăng với ánh đèn chói lóa, căn bàn là không đáng nhắc tới!”
Sau câu đó, mọi người không khỏi ngạc nhiên, Đào Hồng Nghi lại càng khoa trương nhìn anh một cái, khinh thường cười nói: “Anh Diệp, lúc này rồi anh lấy đầu ra tự tin để mà nói ra câu đó?”
“Toàn bộ thành phố, đầu bếp nổi tiếng nhất đều là người của Nhà hàng Hài Thiên và Nhà hàng Jufukurou, hiện giờ, hai người bọn họ cùng ở cho này, anh lấy gì để đấu với tôi?”
“Bằng đại tràng lon sắp lên men trên bàn này sao?
Sắc mặt Diệp Phùng bình tĩnh gạt rớt miềng đại tràng xuống, lạnh nhạt mờ miệng: “Đầu bếp Tập đoàn Thiên Ngân mời không phải là đầu bếp của Nhà hàng Hài Thiên, vì tỏ thành ý với đổi khách quý, Tổng giám đốc Hà đã tự mình ra mặt, cố ý mời Lão Đầu Bếp tới, đích thân xuống bếp vì đại sư James Karen!”
Lời vừa dứt, không gian lập tức trở lên yên ắng, sau đó tuôn ra những tràng cười vang! “Không phải anh ta phát điên rồi chứ? Vậy mà cũng dám nói mời được Lão Đầu Bếp?”
“Lão Đầu Bếp là đầu bếp cao cấp từng làm cơm cho người quyền lực nhất nước ta, ông ấy là quốc bảo, toàn bộ đầu bếp nổi danh phương bắc nhìn thấy Lão Đầu Bếp cũng phải gọi ông ấy một tiếng thầy, chì bằng anh ta cũng xứng mời được Lão Đầu Bếp sao?”
“Không sai! Lại nói Lão Đầu Bếp đã gác đao mười năm nay rối, năm trước mẹ của một vị lãnh tụ của Thiên Triều đại thọ 80, năm lần bảy lượt mời Lão Đầu Bếp cũng không mời được, anh ta là cái thá gi?”
Nghe mọi người trào phúng, trên mặt Đào Hồng Nghi cũng lộ ra vẻ châm biếm: “Vốn tưởng rằng anh không giống người khác, nhưng hiện tại vừa gặp cũng chỉ có chút công phu khoác lác này thôi, thật khiến tôi phải lau mắt mà nhìn.”
Mà Tạ Hiền cũng châm chọc nói: “Hóa ra tổng giám đốc Hà có mặt mũi lớn như vậy, nếu có thể mời Lão Đầu Bếp, lúc trước cần gì phải hèn mọn khẩn cấu tôi ra tay như vậy nhì?”
Ảnh mắt Diệp Phùng chuyển qua nhìn anh ta: “Vốn tường rằng tay nghề đầu bếp Tạ có thể áp chế được Nhà hàng Jufukurou, không ngờ tới, chỉ bằng chút nhân phẩm có vấn để này của anh, nói đến khả năng nấu nướng, chì sợ trình độ cũng là loại thối nát mà thôi!”
“Đúng rồi, tôi sửa lại một chút cách dùng từ của anh, chúng tôi không khẩn cầu, là bố thí, bố thí cho anh một cơ hội nghênh ngang đi vào, cơ hội thể hiện trước mọi người khả năng của mình, nhưng đáng tiếc anh lại không quý trọng!”
“Anh!…”
Trong mắt Tạ Hiển hiện lên sự phẫn nộ: “Khả năng nấu nướng của tôi cao thấp thể nào, anh không có tư cách bình luận!”
“Tôi không có tư cách, vậy Lão Đầu Bếp thì sao?”
“Hừ! Anh đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nếu anh có thể mời được Lão Đầu Bếp, tôi đây đứng trước mọi người xin lỗi, từ giờ trở đi, không bao giờ làm đầu bếp nữa!”
“Được!”
Miệng Diệp Phùng nở nụ cười cười, đưa điện thoại của mình cho Hà Tổ Nghi dang đứng mờ mịt, nhỏ giọng nói: “Tổ Nghi, còn chờ gì nữa, Lão Đầu Bếp đang chờ điện thoại của em đẩy!”
Hà Tổ Nghi khẽ cắn môi, thấp giọng nói: “Diệp Phùng! Anh đang làm gì vậy!”
“Sao em có thể quen biết Lão Đầu Bếp được? Lại còn mời ông ấy đến nữa?”
“Em không thử gọi thì sao biết được mình không mời được hà?”
Nhìn về mặt tự tin của Diệp Phùng, Hà Tổ Nghi cắn môi, hít một hơi thật sâu, trong mắt hiện lên chút hy vọng!
Anh chưa bao giờ khiến cô phải thất vọng, lúc này đây, cô vẫn chọn tin tưởng Diệp Phùng!
Tiếp lấy điện thoại, bấm lên dãy số đã sớm hiện lên màn hình, điện thoại rung lên gọi cho người đầu dây bên kia!
Ring… ring… ring
Chuông reo ba lần, điện thoại đã được kết nối, Hà Tố Nghi thấp thom, cần thận mở miệng: “Xin hỏi, có phải là Lão Đầu Bếp không?”
Đầu dây bên kia im lặng mất một nhịp sau đó vang lên một trận cười sàng khoái “Cô Hà, tôi chờ cuộc điện thoại này của cô đến sắp ngủ gật rồi đây này!”
Giọng nói vừa vang lên, không gian lại yên ắng! Tố Nghi thấp thom, cần thận mở miệng: “Xin hỏi, có phải là Lão Đầu Bếp không?”
Đầu dây bên kia im lặng mất một nhịp sau đó vang lên một trận cười sàng khoái “Cô Hà, tôi chờ cuộc điện thoại này của cô đến sắp ngủ gật rồi đây này!”
Giọng nói vừa vang lên, không gian lại yên ắng!
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom