• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Thiên kim đại chiến (1 Viewer)

  • Chương 11 + 12

Chương 11





Trương Hinh lại không phản ứng gay gắt đến thế mà chỉ đủng đỉnh nhét hai cục thịt cỡ 36D của mình vào áo lót, còn liếc nhìn Nghê Gia một cái mang vẻ khiêu khích.



Giống như đang nói, xin lỗi, người đàn ông này chảy mồ hôi như mưa trên người tôi đấy, cô đừng đau lòng quá nhé.



Sao hạng hai cũng chạy đến Masquerade, còn dính với Nghê Lạc, bảy tám phần là có động cơ đen tối rồi.



Nghê Gia ngồi xuống ghế vắt chân chữ ngũ, chiếc váy xẻ cao mở rộng, để lộ đôi chân thon dài tuyệt đẹp, ngay cả Trương Hinh cũng phải xuýt xoa.



Cô thủng thẳng phì cười: “Nghê Lạc, cậu căng thẳng thế làm gì? Chúng ta ngủ với nhau mười tháng, nhưng trước giờ tôi chưa từng lấy việc này ra để nói gì cậu nhé!”.



Nghê Lạc đang luống cuống kéo khóa quần, nghe thấy câu này của Nghê Gia thì suýt nữa kéo hỏng cả khóa.



Nghê Lạc mặt mày xám ngoét như nuốt phải ruồi.



Trương Hinh thì tức đến tái mặt, Nghê Lạc đi với gái chưa bao giờ quá nửa tháng, sao cô nàng này lại có bản lĩnh thần thông thế?



Nhìn cô ta không hề giận dữ, ăn vận đẹp đẽ, khí chất dung mạo đều rất tuyệt, Trương Hinh cảm thấy vô cùng thất bại. Chẳng lẽ là đại tiểu thư môn đăng hộ đối thanh mai trúc mã của Nghê Lạc?



Vất vả lắm mới câu được cậu ấm nhà giàu này, Trương Hinh cuống lên: “Nghê Lạc, chẳng phải anh nói anh không có người đàn bà nào khác sao?”.



Nghê Lạc đỏ mặt tía tai: “Cô ta không liên quan gì đến anh hết”.



“Nhưng vừa rồi cô ta nói cô ta đã ngủ với anh mười tháng, rốt cuộc cô ta là ai?”



Cậu sẽ mặt dày nói với chị gái diễn viên kia, cô gái đó là chị gái sinh đôi của cậu sao? Cậu sẽ mặt dày nói mười tháng đó là ở trong bụng mẹ sao?



Bẽ mặt quá!



Sao nhà cậu lại có sao chổi bay vào thế này?



“Nghê Lạc, anh làm em thất vọng quá!” Trương Hinh lập tức nước mắt ngắn dài, xách túi muốn lao ra ngoài.



“Hinh Nhi!” Giờ phút này Nghê Lạc như một người đàn ông trưởng thành, muốn đuổi theo người con gái mình yêu.



Nghê Gia sởn hết gai ốc, đổ thêm dầu vào lửa tiến về phía Trương Hinh, đổi thành giọng điệu ngây thơ non nớt của nữ sinh:



“Chị gái ơi, đã lăn lộn trường đời bao năm thế rồi mà còn đi dụ dỗ thiếu nam, chị có biết nhục không? Anh Nghê Lạc nhà tôi không phải đạo diễn cũng không phải nhà đầu tư, không cho chị lợi ích gì đâu.”



Trương Hinh vừa rồi quả thật cố ý để Nghê Lạc đuổi theo mình ra ngoài, đến lúc đó đi đâu con ranh này cũng không thể nhúng tay vào được. Nhưng câu nói này của Nghê Gia hoàn toàn dồn ép cô ta. Dù gì cô ta cũng là ngôi sao có tên tuổi, con ranh này đã nói thế, nếu cô ta còn ở lì đây không đi thì đúng là không biết nhục thật.



Nhưng cô ta còn ôm chút hi vọng rằng thấy cô ta bị uất ức nhiều như thế, Nghê Lạc nhất định sẽ đau lòng đuổi theo. Cô ta lao ra ngoài bằng tư thế đau thương gấp bội.



Như cô ta đoán trước, Nghê Lạc thật sự càng muốn đuổi theo.



Thế nhưng...



“Nghê Lạc, không được đi!” Giọng Nghê Gia nghe vừa giống làm nũng vừa giống oán trách, là nói cho Trương Hinh nghe. Song ánh mắt cô nhìn vào mắt Nghê Lạc vô cùng hung ác.



Quét chân một cái và đấm thêm một cú, cô giữ chặt lấy cổ em mình, đổ rầm xuống...



Thế là cậu chàng cao mét tám đành trơ mắt ra nhìn. Rõ ràng chỉ một chút nữa thôi là có thể bắt được bà chị ngôi sao kia, kết quả giữa đường nhảy ra một Nghê Gia, rồi bị cô đánh ngã xuống ghế sofa.



Nghê Lạc nổi điên muốn chết luôn cho rồi, cậu rất muốn một chưởng đánh bay Nghê Gia ở trên người mình!



Nhưng bây giờ đến nói cậu cũng không nói được hẳn hoi, chỉ có thể đau đớn kêu ư ử. Tuy sức Nghê Gia không lớn, nhưng động tác áp chế rất đúng chỗ, hai khuỷu tay bé nhỏ bắt chéo thành hình chữ thập kẹp lấy cổ Nghê Lạc. Cậu sắp bị mưu sát rồi!



Cậu thật sự không muốn sống nữa. Vì sao thằng cao to khỏe mạnh như cậu lại liên tục bị con người mảnh mai gầy gò là cô hết quật ngã, đá ngã lại đến đẩy ngã, đè ngã?



Mẹ ơi, Trái Đất nguy hiểm quá, cho con về sao Hỏa đi! Trương Hinh ra đến cửa, nhưng Nghê Lạc lại không đuổi theo giữ chặt lấy tay cô ta như cô ta nghĩ. Cô ta ngoái lại nhìn, suýt nữa thì chết vì tức.



Mình còn chưa đi mà hai kẻ kia đã đổ ập xuống ghế quấn quýt lấy nhau.



Đầu họ kề sát nhau, nhất định là đang hôn nhau say đắm, bàn tay tên nhóc Nghê Lạc còn đang bóp hông cô ta, đúng là đồ bạc tình. Còn chiếc váy xẻ cao của Nghê Gia hoàn toàn để lộ đôi chân dài trắng ngần đang quắp thẳng lên đùi Nghê Lạc, đúng là thứ đồ đàn bà lẳng lơ dâm đãng!



Trương Hinh căm giận nghiến răng, tức tối bỏ đi.



Đường Tuyên vừa đi tới, thấy Trương Hinh nổi giận đùng đùng bỏ đi, y lấy làm khó hiểu, đẩy cửa ra nhìn thử. Ồ, Nghê Lạc giỏi thật, lại có thể quấn lấy một cô gái có vóc dáng đẹp như vậy!



Đường Tuyên nheo nheo mắt, tuy chỉ thấy dáng, nhưng y vốn có nhiều năm kinh nghiệm tìm hoa vấn liễu, cô nàng này hẳn là một món hàng tốt.



Cổ mịn màng như đồ sứ, vòng eo nhỏ nhắn có thể ôm bằng một tay, quyến rũ nhất chính là đôi chân thon dài, nhẵn nhụi trắng trẻo...



Cô nàng này còn chủ động hạ gục cả cậu chủ dân chơi Nghê Lạc, Đường Tuyên gãi gãi cằm, loại con gái này mới nóng bỏng mới kích thích chứ!



Nghê Gia cảm thấy Trương Hinh đi rồi lại có người khác đến liền quay đầu sang nhìn, là Đường Tuyên.



Giờ cô mới lỏng tay ra, Nghê Lạc bị cô đè ở dưới đã ngạt thở đến nỗi hai má đỏ gay, lập tức sung sướng hít thở không khí, suýt ho mà chết.



Đường Tuyên kinh ngạc, xem tình hình này không phải vừa mới đắm đuối thì phải, nhìn kiểu gì cũng thấy giống mưu sát là sao?



Mặc kệ có phải mưu sát hay không, Đường Tuyên không mảy may quan tâm đến “anh em” Nghê Lạc. Ánh mắt y dán chặt vào Nghê Gia, không phải vì Nghê Gia có bề ngoài đẹp đến mức chó cũng phải ngoái nhìn như Tống Nghiên Nhi, cũng không phải vì Nghê Gia có nét đẹp hồn nhiên có thể dụ dỗ mọi gã đàn ông như Mạc Doãn Nhi.



Chỉ cần là một cô em khá khẩm một chút, Đường Tuyên sẽ nổi máu dê như thường.



Chưa kể Nghê Gia là mỹ nhân thứ thiệt, còn là một mỹ nhân bé nhỏ có cặp giò tuyệt đẹp làm người ta suy nghĩ bậy bạ.



Sau một lúc lâu nhìn chằm chằm Nghê Gia, Đường Tuyên đưa ra kết luận rất nhanh, cô nàng này còn gà lắm, bị Nghê Lạc chơi đùa đã đời rồi đá, nên mới đến đây gây rối. Đúng là vừa đáng thương vừa đáng yêu, Đường Tuyên nghĩ bụng, để anh đây an ủi tâm hồn bị tổn thương của thiếu nữ nào.



Nghê Lạc đứng dậy, cậu không muốn cãi nhau với Nghê Gia trước mặt Đường Tuyên, bèn sầm mặt đi thẳng ra ngoài.



Nghê Gia sững người, nếu để nó chạy mất, đêm nay cô đến đây công toi rồi. Cô nhanh chân chạy theo, kéo lấy tay cậu: “Nghê Lạc, cậu muốn đi đâu? Về với chị”.



Kiên nhẫn của Nghê Lạc đã chạm giới hạn từ lâu.



Các người nói xem, có thằng em nào lúc đến quán bar ân ái với bạn gái mới, bị chị gái ruột bắt được còn ngồi bên cạnh bình luận không?



Có bà chị nào lại giả vờ làm bạn gái của em trai để chọc tức bạn gái thật bỏ đi không?



Có bà chị nào lại đè thằng em ra bóp cổ suýt chết, còn làm người khác hiểu lầm rằng hai người đang thân mật không?



Mặt mũi của cậu thật sự đã bị ném đi hết lần này đến lần khác rồi.



Nghê Lạc thấy Nghê Gia còn kéo mình, cáu tiết, đột nhiên dùng sức, hất tay cô ra:



“Cút!”



Suy cho cùng Nghê Gia cũng là con gái, sức lực không bằng cậu, bị cậu hất lui về phía sau liên tục, suýt thì ngã, đúng lúc này được Đường Tuyên đứng sau lưng đỡ lấy.



Đường Tuyên rất vô liêm sỉ vòng tay quanh eo cô, quan tâm hỏi: “Em không sao chứ?”.



Sắc mặt Nghê Gia khó coi, tức tối đẩy y ra, tiếp tục đuổi theo Nghê Lạc: “Nghê Lạc!”.



“Ấy!” Đường Tuyên thấy cô muốn chạy, túm lấy tay cô, “Nghê Lạc lăng nhăng lắm, chỉ có anh là chung tình thôi”.



Nghê Gia không thừa hơi nói nhiều, nhắm ngay vào dưới háng y, sút một phát!



“Á!” Đường Tuyên đau đớn thét một tiếng, mặt mũi trắng bệch bưng lấy bộ phận quan trọng, lăn lộn dưới đất.



Nghê Gia mặt lạnh như phủ một tầng sương: “Lần sau còn dám động tay động chân nữa, chị thiến”.



Nói xong, cô chạy ra ngoài đuổi theo Nghê Lạc.



Nghê Lạc bước nhanh vào bãi đỗ xe, tức như bị bò đá. Nói thật, ban đầu cậu cũng không thích Trương Hinh, nhưng Trương Hinh rất tốt, vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, lại là ngôi sao hạng hai, coi như có sự nghiệp thành công, mấu chốt là cô ta si tình với cậu.



Khi cậu và Liễu Phi Phi còn bên nhau thì Trương Hinh đã thích cậu. Liễu Phi Phi không khác gì Nghê Lạc, một chân đạp nhiều thuyền, trừ lúc trên giường thì chẳng có thùy mị nữ tính chút nào. Ngược lại, Trương Hinh thường xuyên gửi tin nhắn hỏi thăm sức khỏe, tâm sự tình cảm vân vân.



Thế tấn công ngọt ngào như thế là điều một người đàn ông khó chống đỡ. Trương Hinh rất ngoan, mọi việc đều nghe cậu, ngay cả khi cậu đến quán bar, người của công chúng như cô ta cũng theo sát không cãi nửa câu.



Nghê Gia làm cô ta giận dỗi bỏ đi, Nghê Lạc nhất thời không chấp nhận được.



Cũng không phải cậu có tình cảm sâu đậm gì với cô ta, nhưng một cô gái mọi việc đều thuận theo ý cậu, đột nhiên không đoái hoài đến cậu nữa, sẽ rất khó chịu.



Bất luận ra sao, cậu cũng phải đuổi theo đưa cô ta về nhà rồi hẵng nói.



Nhưng chưa đi được mấy bước, đằng sau lưng đã vang lên giọng nói đáng ghét của bà chị chết bằm kia: “Nghê Lạc, cậu đứng lại đó cho chị!”.



Nghê Lạc đương nhiên không đứng lại!



“Cậu có tin chị sẽ đá cậu không hả?”



Nghê Lạc đương nhiên là tin!

---------------------

Chương 12





Bước chân Nghê Lạc hơi khựng lại theo phản xạ có điều kiện, rồi chậm chạp, chần chừ, lưỡng lự, buồn bực vô cùng, cuối cùng vẫn dừng lại.



Ngày mai phải đi đăng ký học võ! Jeet Kune Do, Taekwondo, Karatedo, Thật-mạnh-do, nhất định phải đánh thắng chị ta!



Nghê Gia dừng lại trước mặt cậu, ngẩng đầu: “Chị không cho cậu đi tìm Trương Hinh”.



“Nghê Gia, chị ầm ĩ đủ chưa?” Vẻ mặt Nghê Lạc sầm sì như sắp mưa, “Tôi lên giường với ai mà chị cũng muốn quản lý?”.



“Trương Hinh không phải người tốt.”



“Còn tốt hơn chị.” Nghê Lạc hung dữ lườm cô, “Chị chỉ biết cướp tài sản của tôi, còn Trương Hinh biết từ nay trở đi tôi không có tiền nữa mà vẫn bằng lòng đi theo tôi, còn an ủi tôi nữa”.



Nghê Gia nghe mà câm nín, đầu óc thằng nhóc này phát triển kiểu gì vậy? Chú em nói mình không có tiền thì người ta sẽ tin chắc? Mánh khóe này cũng có thể làm chú em cảm động, đúng là đầu để trồng dưa mà!



Nghê Lạc thấy Nghê Gia cứng họng, đoán rằng đã lấn lướt được cô, càng đắc ý: “Chị không thích tôi và cô ta bên nhau, tôi lại càng ở bên cô ta đấy”.



Xong rồi, tâm lý phản nghịch rồi.



Nghê Gia nghiến răng: “Trương Hinh không thích cậu, cô ta chỉ thích tiền của cậu thôi. Dù bây giờ cậu không có tiền, nhưng cô ta thừa biết sau này cậu sẽ kế thừa Hoa thị. Cậu tưởng cô ta thật sự không mưu mô, thật sự rất ngây thơ sao?”.



Nghê Lạc cau mày: “Nghê Gia, chị soi gương đi xem có ngượng khi nói người khác thế không. Tôi phát hiện người mưu mô nhất, không ngây thơ nhất là chị đấy”.



Nghê Gia trả đũa: “Đúng rồi, chị mưu mô chị không ngây thơ, nhưng ít nhất chị còn bảo vệ cậu, không như những đứa con gái khác bên cạnh cậu, một đám lòng dạ sâu hơn biển mà còn ra vẻ thanh khiết. Nếu không phải số phận sau này của chị dính liền với cậu, nếu không phải sợ cậu phá nát Hoa thị, thì cho dù cậu bị chúng nó lừa hết sạch, chị đây cũng chẳng thèm ngó”.



Nghê Lạc tức điên: “Nói như chị, bản thân tôi không hấp dẫn phụ nữ chắc? Những cô thích tôi đều vì tiền vì thân phận của tôi sao?”.



Nghê Gia thấy rất hiển nhiên, vô cùng kinh ngạc nhìn cậu: “Chứ không thì một thằng công tử bột hư hỏng bảnh chọe háo sắc như cậu dựa vào đâu mà khiến đám con gái đứa trước vừa đi đứa sau đã đến bâu vào chịu ngược đãi?”.



Nghê Lạc nhắm mắt lại, khuôn mặt tuấn tú run bần bật, sức hấp dẫn của bản thân bị phủ định, đây chắc chắn là nỗi nhục lớn nhất của đàn ông.



Nhưng những câu đả kích Nghê Gia dành cho cậu còn chưa hết, lấy luôn ví dụ còn tươi roi rói: “Ví dụ như Liễu Phi Phi kia, nếu không phải bộ phim điện ảnh đó do công ty con của Hoa thị bỏ tiền ra, nó sẽ bám lấy cậu chắc? Giờ thì hay rồi, cậu xem người ta lại vừa tìm mùa xuân mới kìa. Tình cảm dành cho cậu chân thành quá”.



Nghê Lạc tức giận nhướng cao lông mày: “Chị đả kích đủ chưa? Đây là niềm vui của chị à?”.



“Không phải! Chị chỉ muốn nói, Nghê Lạc, em nên trưởng thành rồi.” Nghê Gia vững vàng nhìn vào đôi mắt đầy oán hận của cậu, ôn hòa mà mạnh mẽ nói, “Em nên nghĩ tới nhà họ Nghê và Hoa thị nhiều hơn, em là cháu trai duy nhất của toàn bộ gia tộc này. Sau này cả Hoa thị phải trông cả vào em. Dù em không có hứng thú với lĩnh vực này, cũng mong em ít nhất có thể làm một người đàn ông chính trực vẻ vang, có thể giữ hình tượng gia tộc mình với người ngoài”.



Nghê Lạc sửng sốt, chưa có ai từng nói với cậu những câu này, cậu cũng chưa từng nghĩ đến những vấn đề này. Nghê Gia làm trái ý cậu đủ mọi chuyện, cậu rất ác cảm, cũng rất chán ghét, nhưng chẳng hiểu sao, mấy câu này lại khiến cậu nóng bừng cả mặt.



Trong lòng cậu lại nhen nhóm chút xấu hổ xưa nay chưa từng có.



Nghê Gia thấy mặt em trai mình dần đỏ lên, đang lúc mong chờ cậu có thể trả lời thì Nghê Lạc lại rút chân về, lướt qua người cô: “Tôi đi tìm Trương Hinh đã”.



Nghê Gia gần như muốn giẫm đạp cậu, con cá không chịu ăn muối này!



“Nghê Lạc, chúng ta đánh cược đi.” Nghê Gia hết cách, gọi cậu từ phía sau.



Nghê Lạc dừng bước: “Gì hả?”.



“Chị cược, nếu em không chủ động liên hệ với Trương Hinh, không tìm cô ta, không nhận điện thoại của cô ta, không trả lời tin nhắn, không gặp mặt, không đầy một tháng, nhất định cô ta sẽ chủ động tìm em, có lẽ còn gây sự với em nữa.”



Nghê Gia cong môi, “Tới lúc đó em thấy cô ta không ngây thơ tốt đẹp như em tưởng tượng”.



Kiếp trước nhân vật Trương Hinh này đã gây ra một hồi phong ba bão táp, chẳng qua người tình của Nghê Lạc quá nhiều, Nghê Gia nhất thời không nhớ ra. Nhưng bây giờ cô đã nắm chắc mười phần.



Nghê Lạc nghiêng người, ngọn đèn trắng kéo bóng cậu dãn ra cao to khác thường, cậu liếc xéo cô: “Chị không ưa cô ta đến thế sao?”.



“Không phải là vấn đề ưa hay không ưa, mà là cô ta vốn không phải người tốt.” Nghê Gia tự tin tươi cười, “Đừng xem thường trực giác của phụ nữ!”.



“Tiền cược là gì?”



Quả nhiên cậu chàng quan tâm cái này nhất, ban nãy bảo vệ Trương Hinh, chủ yếu là vì chọc tức Nghê Gia.



“Nếu em thua, sau này phải ngoan ngoãn nghe lời chị, chăm chỉ đến trường, chịu khó học quản lý. Nếu chị thua, chị sẽ nghe lời em, trả lại cho em tất cả tiền, nhà, cổ phiếu, xe, tài khoản chị đã cướp của em, không thiếu một xu.” Cuối cùng cô bỏ thêm một câu, “Nhưng viên kim cương thì không lấy về được nữa”.



Nghê Lạc không chút nghĩ ngợi: “Được”.



Nghê Gia vừa lòng gật đầu, bổ sung thêm: “Đương nhiên, không cho phép em giở trò trong lúc cược”.



Nghê Lạc khinh thường nhìn cô một cái, chị không tin vào khí tiết của tôi ư? Song Nghê Gia cho rằng khí tiết của cậu đã vỡ nát từ đời nào rồi, vẫn nên dùng vật gì đó để trói buộc thì hơn, “Cấm lén lút nhắn tin gọi điện với Trương Hinh, bằng không cả đời này cậu không cứng được nữa đâu”.



Nghê Lạc vất vả lắm mới có thể trấn tĩnh lại, giờ nghe cô nói câu này xong lại mém hộc máu, bà chị ơi đừng khẩu vị nặng thế được không? Tuy tôi với đám bạn cũng nói đủ thứ bậy bạ tục tĩu nhưng chị là chị ruột tôi! Tôi thật sự chịu không thấu!



Cậu lườm cô cái nữa: “Thế còn chị, nếu chị mua chuộc Trương Hinh thì sao?”.



Nghê Gia nhún nhún vai, nhàn tản như không: “Nếu chị mua chuộc Trương Hinh, cả đời chị sẽ không biết sung sướng là gì!”.



Sau khi về nhà, Nghê Gia tìm bà nội, kể cho bà nghe một lượt tình hình ở buổi tiệc.



Bà nội im lặng nghe hết, không tỏ rõ ý mà chỉ nở một nụ cười: “Con nhóc này, rõ ràng bà bảo cháu viết 150 triệu, cháu lại dám viết 250? Lần này nhà họ Việt bị cháu hại chết rồi”.



Nghê Gia mỉm cười: “Cháu làm vậy chính là để mọi người biết, đồ của nhà họ Nghê ta quý giá chừng nào!”.



“Hơn nữa, viên kim cương này là do mạng của người nhà họ Nghê đổi lấy”, giọng cô thấp dần, lộ ra sự đau thương mờ nhạt, “đồ có đắt tiền hơn nữa cũng không quý bằng sự bình an của người thân”.



Bà nội thoáng ngẩn ra, không ngờ cô cháu gái sẽ nói thế. Nhưng dù gì bà cũng không phải người dễ cảm động, chỉ nháy mắt đã chuyển ngay sang đề tài khác: “Cháu làm thế cũng tốt, cũng làm ông cụ nhà họ Việt thấy sự kiên cường của cháu”.



Nghê Gia không hiểu: “Gì ạ?”.



Bà nội không giải thích, lại hỏi ngược: “Cháu đã nhìn thấy cậu cháu trai đi theo cụ Việt chưa?”.



“Bà nói là Việt Trạch?”



Bà nội gật đầu: “Cháu thấy nó thế nào?”.



Nghê Gia đỏ lựng mặt, khó khăn nói: “Bà, bà nói gì thế?”.



Bà nội không nhịn được cười: “Ta chỉ hỏi cháu thấy nó là người thế nào, không hỏi cháu có thiện cảm với nó hay không. Cháu cuống gì mà cuống?”.



“Bà nội!” Nghê Gia lúng túng, mặt càng đỏ, ai bảo trước đó hai người còn bàn chuyện cưới xin chứ, cô nhất thời hiểu lầm cũng là chuyện có thể tha thứ được.



Cuối cùng, Nghê Gia nghiêm túc lại, nói năng đâu ra đấy: “Nhìn không rõ tốt xấu, có cảm giác anh ta rất lãnh đạm”.



Bà nội lại cười, mang chút ý tứ sâu xa: “Muốn giấu được nhiều thứ, đương nhiên phải làm người khác không nhìn ra được gì. Trên thương trường, loại đối thủ này là đáng sợ nhất”.



Nhưng Nghê Gia lại không cảm thấy có gì không ổn, chỉ nghiêng đầu: “Thế thì đừng làm đối thủ với anh ta nữa, làm đồng minh là được rồi ạ”.



Trong mắt bà nội lóe lên một tia sáng, không biết câu này của Nghê Gia là vô tình hay cố ý, nhưng không bình luận sâu thêm, chỉ nói sang chuyện khác:



“Cháu bảo cụ Việt, người nhà chúng ta cố gắng thay đổi Hoa thị trong mười ba tháng, bà nghe thế thấy rất vui. Cháu tin có thể làm được như vậy thật sao?”



“Có bà nội đây rồi, còn sợ gì nữa!” Nghê Gia kiên định gật đầu, “Những vấn đề hiện tại của Hoa thị, cháu đều biết cả, nhưng cháu lại không hiểu rõ, cũng chưa chắc đã quản lý tốt được. Nên giờ cháu chỉ có thể dựa theo cách hiểu của cháu...”.



Cô nói sơ qua suy nghĩ của mình, “Sức sản xuất thiếu hụt, vậy mua thêm dây chuyền sản xuất. Tiền vốn ít, tìm cách vay ngân hàng hoặc trung tâm tài chính. Chảy máu chất xám, nâng cao phúc lợi và không gian phát triển, nhân tiện tiến cử thêm nhân tài công nghệ cao nữa. Ừm, tạm thời cháu chỉ nghĩ được bấy nhiêu đây. Có điều...”, cô cắn môi, “nghĩ thì đơn giản, đến lúc thực hiện cụ thể, nhất định sẽ gặp nhiều vấn đề cho mà xem”.



Bà nội nghe thế gật đầu lia lịa, thở dài: “Những điều ‘đơn giản’ mà cháu nói, cũng chính là việc quan trọng của Hoa thị. Cháu có thể nghĩ ra những điều đó, bà đã rất vui rồi. Cháu đừng sợ, có thắc mắc gì cứ hỏi bà”.



Nghê Gia giờ mới yên tâm nở nụ cười, cuối cùng còn thở dài khe khẽ: “Hy vọng thằng nhóc thối Nghê Lạc kia có thể hiểu ra nhanh một chút”.



Nhắc tới Nghê Lạc, khuôn mặt bà nội toát lên vẻ vui mừng: “Ta vừa thấy cháu đưa nó về, nó chưa từng về nhà trước 12 giờ đêm bao giờ cả. Đây là khởi đầu thuận lợi đấy”.



Nghê Gia ra sức gật đầu, bày tỏ ý chí chiến đấu: “Cháu sẽ xem xét mấy việc cháu có thể làm rồi liệt kê đưa bà xem, bà phê chuẩn rồi, cháu mới yên tâm dũng cảm xung phong”. Bà nội cười xòa vỗ đầu cô: “Được, bà chờ đấy. À, cuối tuần rồi, cũng phải nhớ nghỉ ngơi ra ngoài thay đổi không khí”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom