• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full THIÊN KIM BÁO THÙ - 金墩墩 (1 Viewer)

  • Phần 1

————————————

1.

Cuối tuần, người một nhà đang tụ tập ở phòng khách tán gẫu.

Bên ngoài biệt thự bỗng nhiên truyền đến một trận huyên náo.

Quản gia đi ra ngoài kiểm tra tình hình.

Lúc trở về, phía sau có thêm một thiếu nữ.

Thân hình đơn bạc, quần áo mộc mạc, sắc mặt trắng bệch nhưng ngũ quan lại minh diễm phi thường.

Cực kỳ giống tôi khi còn trẻ.

Trong lòng tôi khẽ run: "Cháu là?"

“Phu nhân chào người, con tên là Tần Tuế, là con gái ruột của người, mà cậu ấy," con bé chỉ về phía Tô Miên, con gái nuôi lớn như châu báu của tôi, “Chỉ là một kẻ giả mạo chim cu chiếm tổ chim khách!"

Lúc nói lời này, trong mắt con bé tràn đầy lệ khí.

Chuyện này quá lố bịch.

Khuôn mặt giống hệt tôi khiến tôi không thể không tin.

Những người khác trong phòng khách lúc này mới từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần.

Tô Miên khóc nhào vào trong lòng tôi.

"Mẹ, con chính là con gái ruột của mẹ, mẹ mau đuổi con bé kia ra ngoài đi!"

Tô Trạch Vũ theo sát phía sau lên tiếng: "Miên Miên ngoan, em yên tâm, anh trai chỉ nhận em là em gái thôi!”

Ông xã Tô Chấn Nam kính trọng tôi nhiều năm cũng tỏ thái độ:

“Miên Miên không khóc, mặc kệ con có phải con ruột của ba hay không, con vĩnh viễn là con gái duy nhất của ba.”

Không cho tôi cơ hội mở miệng, bọn họ mỗi người một câu, ngầm xác định Tô Miên không phải con gái tôi, Tần Tuế mới đúng.

Không chỉ vậy, họ còn phớt lờ quyết định của tôi.

“Công nuôi dưỡng lớn hơn công sinh thành, dám tuỳ ý tới cửa nhận người thân, muốn một bước lên trời sao, mau đuổi cô ta ra ngoài đi!”

“Được. "Tô Chấn Nam gật đầu, phất phất tay.

Hai gã bảo vệ đi ra, đỡ Tần Tuế đi ra ngoài.

Tôi nhìn về phía Tần Tuế, con bé không có phản kháng, ánh mắt sáng chói loé lên một mảnh ảm đạm, thất vọng không chút che dấu.

Trái tim tôi hơi nhói.

Nếu con bé thật sự là con gái tôi, bị người nhà đối xử như vậy, sẽ có bao nhiêu khổ sở?

2.

Tôi lập tức đứng lên, "Dừng tay!”

Sau khi bảo vệ thả Tần Tuế xuống, tôi nhìn về phía quản gia.

"Bảo bác sĩ gia đình tới đây, làm giám định DNA!"

“Vâng!”

Quản gia chuẩn bị rời đi, Tô Chấn Nam là người đầu tiên không đồng ý.

"Không được đi!"

Nhưng quản gia nhìn tôi lớn lên nghe lời tôi nhất.

Ông ấy nhìn về phía tôi, thấy tôi gật đầu liền kiên định đi ra ngoài.

Thấy vậy, Tô Chấn Nam nổi giận.

"Cố Từ, rốt cuộc em có để anh vào mắt hay không?”

Tôi không để ý đến hắn, không muốn cãi nhau với hắn trước mặt bọn nhỏ.

Với cả tôi cùng hắn đã sớm không có tình nghĩa vợ chồng, chỉ là vì con nên mới duy trì đến bây giờ.

Tôi không quan tâm đến suy nghĩ của hắn.

Nhưng mắt Tô Miên đầy vết thương, tôi rất đau lòng.

Tôi luôn yêu con bé nhất.

Chuẩn bị ôm nó, nó lại đẩy tôi ra: "Mẹ làm cho con quá thất vọng! Mẹ không xứng làm mẹ con!"

Lời nói của nó làm cho tôi cảm thấy trái tim băng giá.

Ngay sau đó, lời nói của con trai Tô Trạch Vũ, càng làm cho trái tim tôi rơi vào hầm băng.

"Mẹ, đối với mẹ mà nói, quan hệ huyết thống quan trọng như vậy sao?”

Cả ba cha con họ đều nhìn tôi với ánh mắt trách móc.

Giống như bọn họ đoàn kết một lòng, mà tôi chỉ là người ngoài.

Tôi tức giận đến cả người phát run, cắn răng chờ bác sĩ gia đình tới, làm giám định DNA.

Kết quả giám định có rất nhanh.

Đáp án rất rõ ràng: Tô Miên không phải con gái của tôi và Tô Chấn Nam, Tần Tuế mới đúng.

3.

Cho dù sớm có suy đoán nhưng khi kết quả này được xác nhận, trong lòng tôi vẫn cảm thấy đau lòng.

Con gái nhiều năm qua yêu thương lại không phải con gái ruột, mà con gái ruột của tôi thì lưu lạc ở bên ngoài chịu khổ.

Hốc mắt cay cay, tôi đi tới trước mặt Tần Tuế, ôm con bé vào lòng.

“Mấy năm nay, con chịu khổ rồi.”

Thân thể con bé cứng ngắc, không nhúc nhích, cũng không lên tiếng.

Giống như là đã trải qua rất nhiều tổn thương, đối với người khác phòng bị rất mạnh.

Chuyện bồi dưỡng tình cảm nhất thời không cần vội.

Tôi bảo người sắp xếp cho Tần Tuế căn phòng tốt nhất trong biệt thự, mua cho con bé các loại quần áo, túi xách và trang sức, bảo người canh giữ trước cửa hầu hạ.

Sau đó tôi đi vào phòng làm việc, liên lạc với trợ lý:

"Điều tra một chút, năm đó bệnh viện rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vì sao đứa nhỏ lại bị ôm nhầm? Trong chuyện này có bàn tay của Tô Chấn Nam hay không? Còn có tình huống gia đình Tần Tuế mấy năm nay cũng phải điều tra. Tốc độ càng nhanh càng tốt!"

Sở dĩ gấp như vậy, là bởi vì tôi nhận thấy được có điều không thích hợp.

Hôm nay Tô Chấn Nam, Tô Trạch Vũ và Tô Miên, phản ứng của ba người đều vô cùng mãnh liệt.

Như thể họ đã biết sự thật từ lâu và đang giấu tôi nhưng thái độ khác thường nhất, vẫn là Tô Chấn Nam.

Tần Tuế cũng là con gái của hắn, cho dù cưng chiều Tô Miên, cũng không nên địch ý với Tần Tuế lớn như vậy.

Hai giờ sau, tin tức về gia đình Tần Tuế được gửi tới.

Nhìn nội dung hiển thị trên tư liệu, lòng tôi giống như bị một bàn tay to nắm chặt, không thở nổi.

Con gái ruột của tôi, vậy mà từ nhỏ đã trải qua cuộc sống mặc cho người ta đánh chửi, ăn không no bụng!

Tôi vừa đau lòng vừa tức giận, muốn đi thăm con bé, lại sợ con bé đang ngủ, không dám quấy rầy.

Tôi không gõ cửa cho đến bữa tối.

"Chúng ta đi ăn cơm đi?" nói xong, tôi kéo tay Tần Tuế, con bé theo bản năng né tránh, nhưng vẫn bị tôi bắt được.

Lúc đến nhà hàng, bên trong trống rỗng.

Quản gia mặt lộ vẻ khó xử, "Phu nhân, lão gia, tiểu thư cùng thiếu gia đều nói không đói bụng.”

“Vậy mặc kệ bọn họ.”

Sau khi lôi kéo Tần Tuế ngồi xuống, tôi không ngừng gắp thức ăn cho con bé, đem bát của nó chất lên thật cao.

Cho dù con bé luôn luôn bình tĩnh tỉnh táo, lúc này đối mặt với những món chưa bao giờ ăn qua, tốc độ cũng không khỏi tăng nhanh.

Nhìn bộ dáng miệng phồng lên của con bé, tôi lại nhịn không được rơi lệ.

Quay đầu không muốn để cho con bé nhìn thấy tôi khóc, trước mặt lại bỗng nhiên chìa ra một tờ khăn giấy.

“Lau đi!”

Là Tần Tuế.

Giọng nói lạnh lùng cứng rắn của con bé hiếm khi có chút ôn hòa.

“Được.”

4.

Sau khi ăn xong, tôi theo con bé vào phòng.

Tần Tuế nói rất ít, chúng tôi về cơ bản bị vây trong trạng thái nhìn nhau không nói gì.

Nhưng cứ nhìn con bé như vậy, tôi cũng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Cho đến khi...

Tiếng đập vỡ đồ đạc dữ dội từ phòng bên cạnh truyền đến.

Bên cạnh là phòng của Tô Miên.

Nó từ nhỏ đã được cưng chiều, có thể tưởng tượng chuyện này đã khiến nó đả kích lớn bao nhiêu.

Cho dù ban ngày lời nói của nó làm tổn thương người, nhưng lúc này tôi cũng nhịn không được đau lòng.

Muốn đi thăm nó, lại không bỏ xuống được Tần Tuế.

Đôi mắt bình tĩnh của Tần Tuế giống như có sức mạnh nhìn thấu lòng người, con bé thản nhiên mở miệng: "Đi đi!"

Thở dài, tôi đi sang phòng bên cạnh.

Tô Miên không đuổi tôi đi nữa, mà ôm tôi thật chặt, "Mẹ, hu hu hu... Mẹ đừng không cần con.”

Hốc mắt tôi lại cay cay: "Yên tâm, con và Tần Tuế đều là con gái bảo bối của mẹ, vĩnh viễn là vậy.”

Sau khi dỗ Tô Miên ngủ đã là đêm khuya.

Tôi nhờ trợ lý điều tra chuyện bệnh viện năm đó, rốt cục nhận được câu trả lời thuyết phục.

Kết quả cho thấy, lúc trước đúng là y tá của bệnh viện thất trách, ôm nhầm đứa bé, Tô Chấn Nam cũng không nhúng tay vào.

Những năm gần đây, mẹ nuôi của Tần Tuế cũng không có bất cứ liên hệ gì với Tô Chấn Nam.

Chẳng lẽ là tôi suy nghĩ nhiều?

Cất điện thoại đi, tôi chuẩn bị về phòng ngủ.

Thấy khe cửa phòng Tần Tuế vẫn còn sáng.

Chần chừ một lát, tôi vẫn đi qua gõ cửa phòng con bé.

“Có chuyện gì sao? "

Vẻ mặt của con bé lạnh như băng hờ hững.

Sau khi đóng cửa lại, tôi nhìn Tần Tuế mở miệng nói:"Tần Tuế, mẹ có thể hỏi con một chút hay không, làm sao con biết, con là con gái của mẹ?"

5.

Trên người con bé quả thật có rất nhiều điểm đáng ngờ.

Ổn trọng cùng thành thục không thuộc về tuổi này, thỉnh thoảng còn toát ra địch ý.

Điểm đáng ngờ lớn nhất chính là, con bé làm sao lại biết chính mình mới là thiên kim thật.

Tâm phòng bị của con bé rất cao, nếu không phải điều tra không ra cái gì, tôi cũng không muốn hỏi con bé.

Lời của tôi vừa nói ra, cả người Tần Tuế liền cứng đờ.

Giống như có hồi ức thống khổ nào đó kéo tới, hai nắm đấm của con bé nắm chặt, hàm răng cắn chặt, hận ý trong mắt muốn ngưng tụ thành thực chất, ép tới mức tôi cũng có chút không thở nổi.

Nhìn con bé giống như bị yểm trụ, trong lòng tôi căng thẳng.

"Tuế tuế, con làm sao vậy?”

Tôi nâng mặt con bé, vỗ vỗ.

Lúc này Tần Tuế mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần.

“Không có việc gì Tuế Tuế, con không muốn nói cũng không sao. "

Tôi nhẹ nhàng thở ra, ôm con bé trở lại trên giường, để cho con nằm xuống.

Dịch dịch góc chăn cho con bé, "Chuyện không tốt thì đừng nghĩ, sau này mẹ không hỏi nữa.Nghỉ ngơi sớm một chút. "

Tôi khom lưng, nhẹ nhàng hôn lên trán Tần Tuế.

Con bé rất không thích ứng quay đầu.

Bộ dáng không được tự nhiên làm cho tôi nhịn không được nở nụ cười.

Lúc chuẩn bị rời đi, con bé lại đột nhiên nắm chặt tay tôi.

“Con mơ một giấc mộng.”

"Giấc mơ gì?"

Tôi lại ngồi bên giường con bé.

“Con mơ thấy cả đời phải chịu đau khổ, khi còn bé bị mẹ nuôi ngược đãi, thật vất vả mới lớn lên nhưng mọi chuyện đều không suôn sẻ. Con không biết mình đắc tội với ai, chỉ cho là mình xui xẻo. Cho đến trước khi chet, một cô gái tên là Tô Miên tìm được con."

“Cô ấy thương hại nói cho con biết chân tướng, nói con thật ra là thiên kim hào môn chân chính, mà cô ấy là con của người trong lòng của ba, ba cùng tình nhân của ông ấy đã bày ra chuyện này mới khiến chúng con bị tráo đổi.”
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom