• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Thiên Cổ Đại Đế - Diệp Yến (1 Viewer)

  • Chương 26-30

Chương 26: Chiếm lấy nụ hôn đầu tiên

“Vừa rồi bên ngoài, ta vinh hạnh được nghe rằng nhạc khúc mà cô nương Lạc Hinh đàn chính là võ kỹ cấp Địa cao cấp Dao Trì Tiên Khúc, hơn nữa là thuật ám sát cực kỳ thần bí, nếu dùng nó để trao đổi thì...”

Diệp Yến nhẹ giọng, nói.

Bỗng nhiên, Lý Hương Ngữ nhíu mày lại, xoay người đánh nguyên khí ra.

Bức tường bên trái chấn động, một giọng thánh thót bật lên, sau đó hộ vệ bên ngoài vội vàng chạy tới.

Cửa lớn mở ra, một đám người dẫn Bắc Cung Linh đến đây.

Bắc Cung Linh đang cải trang thành đàn ông, nhưng mà Diệp Yến liếc mắt là nhận ra ngay.

“Ôi đúng là một cô nương đẹp trai mà, to gan dám nghe lén ở đây à, người đâu, mau áp giải nàng đi, bán đến Hán Quốc”.

Lý Hương Ngữ cao giọng, thậm chí còn không thèm hỏi lai lịch của Bắc Cung Linh, dựa vào tài nhìn người của nàng ta thì liếc mắt là nhận ra ngay Bắc Cung Linh đang nữ cải trag thành nam.

Sắc mặt Bắc Cung Linh tái nhợt, nàng không nghĩ rằng người nọ sẽ tàn nhẫn như vậy, nhìn không thuận mắt là coi nàng thành hàng hóa buôn bán.

“Từ từ!”

Diệp Yến bỗng lên tiếng, lòng thầm than khổ, tiểu công chúa thật đúng là không biết trời cao đất rộng, chỗ nào cũng dám nghe lén.

“Diệp công tử, chắc hẳn ngươi biết quy tắc của thương hội Thiên Hạ bọn ta”.

Lý Hương Ngữ nghe vậy thì cao giọng đáp.

Lúc này, Diệp Yến đi lên kéo Bắc Cung Linh qua chỗ mình, ngoài miệng nói: “Ta đã nói mình có việc quan trọng rồi, sao ngươi cứ không chịu tin, ngươi tưởng ta đi chơi gái hả? Bây giờ lại gây ra chuyện lớn như vậy nữa”.

Nói xong, hắn ôm Bắc Cung Linh vào lòng, che khuất hai má của nàng, nói tiếp: “Thành thật xin lỗi Lý cô nương, đây là thê tử của ta, chắc là chạy theo ta ấy mà, là hiểu lầm thôi”.

“Diệp công tử, Văn Hương Thức Nhân ta là cơ quan tình báo đấy, mà ngươi giờ cũng coi như là nhân vật có tiếng ở Hoàng Đô, ngươi có vợ hay không sao ta không biết được chứ”.

Lý Hương Ngữ đáp lời, không vì Diệp Yến là khách quý mà làm bộ không biết.

Diệp Yến nghe vậy, cười nói: “Lý cô nương, ngươi không biết không có nghĩa là ta không có, xin hỏi cô nương có biết sư phụ của ta không?”

Theo lý mà nói Bắc Cung Linh hẳn nằm trong bản thông tin của Văn Hương Thức Nhân, chẳng qua Bắc Cung Linh là con gái, không có quyền lực ảnh hưởng tới hướng đi của Sở Quốc nên Lý Hương Ngữ không để ý đến nàng.

Hơn nữa, xưa nay nàng luôn ở trong hoàng cung rất ít khi ló mặt ra ngoài, mà lần này Bắc Cung Linh vụng trộm tới đây, còn cố tình dịch dung nữa.

Vậy nên Lý Hương Ngữ mới không nhận ra.

“Ngươi làm cách nào chứng minh nàng là thê tử của ngươi chứ, ngươi là khách quý của thương hội chúng ta, nếu nàng đúng là thê tử của ngươi thật thì ta sẽ ngoại lệ tha cho nàng”.

Lý Hương Ngữ nhìn Diệp Yến chằm chằm rồi bình thản nói.

Diệp Yến nghe vậy mỉm cười rồi nâng cằm Bắc Cung Linh lên, sau đó hôn xuống, tay kia thì ôm chặt nàng, đôi mắt to tròn của Bắc Cung Linh trừng trừng, cả người ngơ ngác chết lặng.

Nụ hôn đầu tiên của nàng mất rồi, tên dâm tặc này đã cướp lấy nụ hôn đầu tiên của nàng, Bắc Cung Linh sẽ lập tức phản kháng nhưng mà tay phải của Diệp Yến ôm chặt quá nên nàng không giãy dụa được.

Diệp Yến cảm nhận được sự phản kháng của Bắc Cung Linh, lúc này mới dời môi, ôm chặt nàng vào lòng cười nói: “Ngươi tin chưa!”

“Ha ha, được rồi, nếu không tin thì có vẻ như thương hội của ta quá vô lý rồi”.

Lý Hương Ngữ cười nói, cũng có mù đâu mà sao không nhận ra quan hệ của Diệp Yến và cô gái đó chứ, chẳng qua là Diệp Yến đã làm thế rồi, tỏ rõ hắn nhất định phải bảo vệ cô gái đó.

Hắn đã làm đến bước này rồi cho Lý Hương Ngữ một bậc thang đi xuống, thì nàng ta có gì so đo nữa, nếu chỉ vì một cô gái không liên quan mà lại làm mất mối làm ăn này, thậm chí còn chọc thêm một kẻ địch thì thật không khôn ngoan.

Quy tắc của thương hội Thiên Hạ đối với những kẻ nghe lén này là cho dù người kia có thân phận gì cũng phải xử phạt, nhờ thương hội Thiên Hạ thực hiện mạnh mẽ vang dội mà đã khiến các thế lực khác không dám nhằm vào bọn họ.

May thay nơi đây chỉ là phân hội ở một thành nhỏ, những quy tắc này chẳng phải đều do Lý Hương Ngữ nói hay sao.

“Đa tạ Lý cô nương”.

Diệp Yến chắp tay, ôm chặt Bắc Cung Linh vào lòng không cho nàng nhúc nhích.

Mặt Bắc Cung Linh đỏ bừng, lòng vô cùng tức giận, véo hắn, vừa há mồm là cắn.

Diệp Yến hơi đổi sắc mặt, đau đớn trên ngực khiến hắn toát mồ hôi, chỗ cô nhóc này cắn trúng ngay chỗ hiểm của hắn mà.

Lúc này đành buông lỏng tay phải, thả nàng ra, nói to: “Vậy lấy ba ngày làm thời hạn, ba ngày sau ta sẽ lại đây nhận hàng cũng trả thù lao cho các ngươi”.

“Ba ngày, được, quyết định vậy đi”.

Lý Hương Ngữ chắp tay.

Diệp Yến gật đầu, sau đó dẫn Bắc Cung Linh với Diệp Quỷ, Diệp Tàn nhanh chóng rời đi, trên mặt ứa mồ hôi lạnh, hắn cắn răng nhịn đau, lòng thầm mắng cô nhóc kia, chính mình có lòng tốt cứu nàng mà nàng lại ra tay ác thế, ui, đau chết mất.

Đợi đến khi đám người Diệp Yến biến mất, Lạc Hinh bước ra, đôi mắt xinh đẹp dõi về phía Diệp Yến biến mất, trong hai mắt ánh lên một tia mịt mờ.

“Lạc Hinh, nhanh chóng thu thập tình báo về hắn cho ta, còn nữa, cố gắng tiếp cận hắn, tốt nhất là có thể lộ sư phụ sau lưng hắn ra”.

Lý Hương Ngữ lạnh nhạt nói.

“Vâng ạ!”

Lạc Hinh chắp tay.

Ánh mắt cô nàng lay chuyển, lòng có chút chờ mong, người kia biết đầy đủ nhạc khúc ấy sao? Như vậy có vẻ như vừa rồi ở đại sảnh không phải là do Bắc Cung Thanh Thiên nói cho hắn biết, mà người biết chính là hắn.

Vậy sao hắn lại tặng công lao đó cho Bắc Cung Thanh Thiên chứ? Lẽ nào hắn không chút hứng thú với mình ư?

Lòng Lạc Hinh đầy suy tư, không khỏi cảm thấy hứng thú, thật muốn biết người nọ định làm cái gì, hắn là chính nhân quân tử hay là ngụy quân tử đây, sau này là biết thôi.

...

Vừa ra khỏi Văn Hương Thức Nhân, Bắc Cung Linh đã hung hăng trợn mắt nhìn Diệp Yến: “Dâm tặc, đồ háo sắc, ngươi dám bất kính với bổn công chúa, bổn công chúa phải méc phụ hoàng, bảo phụ hoàng giết cả nhà ngươi”.

Nghĩ đến chuyện Diệp Yến cướp nụ hôn đầu của nàng, nàng vô cùng uất ức, từ nhỏ đến lớn, tay cũng không cho tên nào chạm vào mà hôm nay không những bị Diệp Yến hôn mà còn bị hắn ôm nữa.

“Công chúa, vừa rồi tình thế nguy cấp nên chỉ đành làm vậy, rõ ràng là ta có ý tốt sao lại bị oan rồi”.

Diệp Yến nghe vậy, bất đắc dĩ nói, cô nhóc này sao vô lý thế.

“Hứ, ai tin ngươi chứ, ta chỉ cần nói thân phận của mình ra là được rồi, bọn họ làm gì được ta chứ? Ở Sở Quốc này nào có ai dám bất kính với ta, rõ ràng là ngươi thừa cơ đùa cợt ta mà, hu hu hu, ta phải méc với phụ hoàng cho phụ hoàng giết cả đám các ngươi”.

Nói xong, Bắc Cung Linh khóc lóc chạy đi chỉ để lại Diệp Yến im lặng đứng đó lắc đầu, cái danh công chúa này là cái thá gì với thương hội Thiên hạ đâu chứ, nói khó nghe thì là nếu hắn đàm phán một mối làm ăn lớn với bọn họ, cho dù Bắc Cung Hàn Tiêu cũng chả làm được gì.

“Nhị đệ, tam đệ, các ngươi đi theo lặng lẽ bảo hộ nàng”.

Diệp Yến nói.

“Đại ca, ngươi nói giỡn gì thế, cô công chúa điêu ngoa kia là Ngưng Thể tầng chín đó, còn ta với tam đệ mới Ngưng Thể tầng bốn thôi!”

Diệp Tàn nghe vậy không khỏi mỉm cười bất đắc dĩ.

“Ngưng Thể tầng chín hả?”

Diệp Yến nghe vậy bèn gật đầu nói: “Chẳng trách lại cắn đau như vậy, thôi quên đi, bị cô nhóc đó chọc tức nên quên mất tiêu chuyện này, chúng ta trở về thôi”.
Chương 27: Tay nắm thiên địa mới là người hùng

Hoàng cung.

Bắc Cung Hàn Tiêu đăm chiêu nhìn Bắc Cung Linh khóc lóc kể lể, hỏi lại: “Con có chắc là Diệp Yến đi tìm Lý Hương Ngữ không?”

“Đúng vậy, chính là lão yêu bà kia, Lý Hương Ngữ kia còn nói muốn bán con tới Hán Quốc nữa, hứ, đáng ghét, chẳng phải là nghe lén bọn họ nói chuyện thôi sao, cũng có phải chuyện gì quan trọng đâu, phụ hoàng, người làm chủ cho con với”.

Bắc Cung Linh ấm ức nói.

Bắc Cung Hàn Tiêu nghe vậy thì lòng ngổn ngang đầy suy nghĩ, sau đó nghiêm túc nói: “Hành động này của Diệp Yến là vì cứu con, con nên cảm ơn người ta đi, thế lực đứng sau Văn Hương Thức Nhân này đừng nói là con mà cho dù là cả phụ hoàng con là ta hay là Sở Quốc cũng không chọc được đâu”.

“Hơn nữa, thế lực này đúng là có một quy tắc, hễ là ai dám nghe lén tin tức của bọn họ, bất kể người kia có thân phận gì, nhẹ thì bán, nặng thì giết ngay tại chỗ!”

Bắc Cung Linh nghe vậy thì ngơ ngác, Diệp Yến nói có thể nàng không tin, nhưng Bắc Cung Hàn Tiêu sẽ không lừa nàng, nếu đúng thế thật, cái tên dâm tặc kia đã cứu mình thật sao.

Thế nhưng, cho dù hắn đã cứu mình thì cũng đâu có được sàm sỡ mình, nghĩ đến đây, Bắc Cung Linh tức tối nói: “Phụ hoàng, cho dù là thế, nhưng mà, nhưng mà hắn cưỡng hôn con, sau này con còn mặt mũi nào gặp người khác chứ”.

Bắc Cung Hàn Tiêu nghe vậy thì ánh mắt rạng rỡ, nghiêm nghị nói: “Dám sàm sỡ công chúa Sở Quốc ta sao, vậy thì để ngày mai ta sắp xếp đao phủ đứng ngoài cửa biệt viện của con, đợi hắn đến đây thì dùng loạn đao phanh thây”.

“Á! Phụ hoàng, đừng... đừng làm thế, hay là bãi bỏ chức vụ của hắn đi, trong cung nhiều người như thế con sợ gì không có sư phụ”.

Bắc Cung Linh từ chối nói, tuy rằng lòng nàng rất ấm ức, ngoài miệng nói ác nhưng nàng không phải là người ngang ngược vô lý, chẳng qua là nàng không muốn Diệp Yến làm sư phụ của mình chứ chưa từng thật sự muốn giết hắn.

“Ồ? Như vậy sao được chứ, sàm sỡ công chúa là tội chết, nhưng mà tình hình lúc ấy đặc biệt, hay là thế này, cứ coi thử hắn có tư cách làm sư phụ con hay không, nếu như hắn không dạy được con cái gì thì bãi bỏ chức vụ của hắn rồi xử lý, nếu dạy được thì coi như cho hắn lập công chuộc tội”.

Bắc Cung Hàn Tiêu nói tiếp, buồn cười nhìn Bắc Cung Linh, lòng thầm nghĩ bây giờ Linh Nhi cũng đã mười bảy tuổi xuân rồi, đã tới lúc lập gia đình, mà Diệp Yến cho dù là nhân phẩm hay học thức đều đứng đầu trong những người đồng lứa, rất thích hợp làm phu quân của Linh Nhi.

“Nếu hắn không dạy được con thì để hắn làm người luyện kiếm với con”.

Bắc Cung Linh nói ngay, đôi mắt to tròn lấp lánh, chẳng biết đang nghĩ gì, cái răng nanh nhỏ lộ ra trông vô cùng đáng yêu.

Bắc Cung Hàn Tiêu mỉm cười gật đầu, trong tay cầm một quyển võ kỹ chưa hoàn chỉnh, nghĩ một hồi rồi đưa cho Bắc Cung Linh: “Đây là một quyển võ kỹ chưa hoàn chỉnh, chỉ thích hợp cho nữ tu luyện, con cầm nghiên cứu chút đi, không hiểu thì cứ hỏi sư phụ con”.

Bắc Cung Linh nghe vậy thì nhận lấy, vô cùng vui vẻ gật đầu, lòng thầm nghĩ quả nhiên là phụ hoàng hiểu rõ mình nhất, đến cả vấn đề gây khó dễ cũng chuẩn bị xong.

...

Ngày thứ hai, Diệp Yến dặn dò một hồi rồi đến hoàng cung.

Làm sư phụ của công chúa cũng có bổng lộc, một tháng được một ngàn lượng hoàng kim.

Đương nhiên, những thứ như hoàng kim bạc trắng chỉ hữu dụng với võ giả tu vi thấp và dân chúng bình thường thôi, còn với người đạt tới cảnh giới Cương Thể, những thứ giúp họ tăng tiến tu vi không thể mua bằng hoàng kim được.

Khi tới thời điểm đó thì tiền giao dịch chính là nguyên thạch.

Chẳng bao lâu đã tới hoàng cung, Diệp Yến ngựa quen đường cũ chạy thẳng tới phủ công chúa.

Trong phủ công chúa có ba cô gái đang chơi đùa với nhau, bọn họ đều mười bảy tuổi xuân, dung nhan mỹ lệ.

Mà người xinh đẹp nhất chính là Bắc Cung Linh, bàn về dung nhan thì Bắc Cung Linh quả đúng là đệ nhất mỹ nhân của Sở Quốc.

Còn hai cô gái kia cũng có nét đẹp riêng của mình, cô gái nằm trên giường là Triệu Linh Nhiên, là con gái nhỏ của quốc cữu họ Triệu, rất thích tập võ, sùng bái nhất Võ Thánh Vân Thanh Long ở thời Thượng Cổ.

Nàng ấy mới mười bảy xuân xanh, dáng người yêu kiều, tuy nhan sắc không quá đẹp nhưng lại quyến rũ tận xương cốt, khóe miệng có một nốt ruồi mỹ nhân khiến người ta không nhịn được mà muốn thử một miếng.

Tác phong làm việc của nàng ấy xưa nay đều rất táo bạo, nhiệt tình rực cháy, không có chút ngượng ngùng như cô gái bình thường, một tháng trước, nàng ấy đã từng nói thẳng trước mặt mọi người rằng nam nhân nàng chọn phải là kỳ tài võ học như Thượng Quan Phi Độ.

Còn cô gái an tĩnh ngồi ngay ngắn phía dưới là Thượng Quan Thính Vũ, mặc một bộ quần áo màu trắng thướt tha, mái tóc đen dài đến tận eo, da trắng nõn nà động lòng người, đôi mắt quyến rũ dịu dàng như nước.

Đây là một cô gái vô cùng lịch sự tao nhã.

“Chao ôi, cô gái nhỏ trổ mã được lắm nha!”

Bắc Cung Linh nghe vậy thì mặt đỏ bừng, nhảy xuống giường yêu kiều nói: “Thượng Quan tỷ tỷ, Triệu tỷ tỷ lại bắt nạt muội”.

“Tính tình của nàng ấy là thế, ta còn cách xa nàng ấy ra này”.

Thượng Quan Thính Vũ cầm quyển sách trên tay cười nói, ôi một nụ cười rung động thế gian.

“Đúng rồi Linh Nhi muội muội, nghe nói phụ hoàng của muội sắp xếp cho muội một sư phụ, mà còn là Diệp Yến nổi tiếng khắp Hoàng Đô nữa. Chuyện đó là thật à?”

Triệu Linh Nhiên hiếu kỳ hỏi.

Thương Quan Thính Vũ nghe vậy, buông quyển sách trên tay xuống tò mò hỏi: “Tối qua sau khi ca ca ta trở về luôn buồn bực không vui, hôm qua ở tiệc của Tam hoàng tử đã xảy ra chuyện gì à?”

“Tối hôm qua á, ca ca tỷ bị Diệp Yến đánh bại thua mất một ngàn vạn lượng hoàng kim đó, ui chao, đến giờ rồi muội phải đi đây, nếu không tên Diệp Yến kia sẽ mách lẻo với phụ hoàng muội mất, muội không có cách nào đuổi hắn đi hết”.

Bắc Cung Linh bỗng nói, rồi vội vàng cầm kiếm chạy ra ngoài.

Chỉ để lại Thượng Quan Thính Vũ và Triệu Linh Nhiên ngỡ ngàng nhìn nhau.

“Có thể đánh bại ca ca ngươi sao, thật hay giả vậy, chúng ta đi xem thử xem”.

Triệu Linh Nhiên dịu dàng nói.

“Không hay lắm, dù sao cũng là công chúa tập võ, chúng ta đi không được đâu”.

Thượng Quan Thính Vũ nghe vậy do dự nói, hiển nhiên cũng muốn biết xem kẻ xấu xa có tiếng trong truyền thuyết kia có bản lĩnh gì mà khiến Sở Hoàng yêu thích.

“Chậc, một tên tiểu nhân bán đứng gia tộc để leo lên mà thôi, ta không tin hắn có thể đánh bại Thượng Quan Phi Độ, hắn dạy được Linh Nhi cái gì chứ, chúng ta đi xem thử để tránh cho hắn gây rối đi”.

Triệu Linh Nhi không nghĩ thế nói, sau đó đứng lên, phân bua một hồi rồi kéo Thượng Quan Thính Vũ ra ngoài.

Sân tập võ ở phủ công chúa.

Diệp Yến đeo Lăng Hư kiếm trên lưng đứng cạnh hồ, cơ thể cao lớn thẳng tắp như thể chống đỡ được cả khoảng trời.

Hắn nhìn dòng nước chảy trong hồ mà như trở về tới thời kỳ huy hoàng của mình ở kiếp trước, người có vận mệnh của mình giống như cá trong hồ này vậy, suy cho cùng cũng không thể nào thoát khỏi vùng trời này.

Bỗng nhiên, một con cá nhảy lên, những giọt nước trong suốt rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng điểm tô thêm làn sóng nhỏ.

Diệp Yến nghĩ ngợi, cười nói: “Cho dù không thể thoát khỏi mảnh trời này thì ta cũng muốn nhấc lên cơn sóng ở mảnh đất yên bình này, con người sống một đời phải một lời quyết định sinh tử của thiên hạ, một chữ làm mê muội chúng sinh vạn giới!”

Bắc Cung Linh vội vã bước tới, bắt gặp bóng lưng của Diệp Yến, nhìn thoáng qua trông hắn như một cường giả tuyệt đỉnh đang đứng quan sát thế giới, một sự cô độc cùng cực, một sự kiêu ngạo đập tan thế gian ẩn mình trong hắn, trong phút chốc, Bắc Cung Linh cảm thấy rất lạ.

Hắn là Diệp Yến đó sao?

Sao lại có khí thế như vậy chứ?
Chương 28: Không có gì ta dạy không được

Nhưng mà rất nhanh sau đó, Bắc Cung Linh đánh bay cảm giác đó, lòng đầy căm phẫn: hừ, dâm tặc, chuyện hôm qua còn chưa tính sổ đâu, thế mà còn ở đây giả vờ làm cao thủ tuyệt thế, để ta cho ngươi rớt hồ.

Nghĩ đến đây, Bắc Cung Linh ra hiệu người hầu im lặng rồi rón rén lẻn ra phía sau Diệp Yến.

Nơi Diệp Yến đứng là bên cạnh bờ hồ, chỉ cần đẩy nhẹ là hắn cũng rớt xuống.

Bắc Cung Linh nhe răng nanh, lòng đã tưởng tượng ra cảnh Diệp Yến rớt xuống hồ rồi, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn, đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết.

Diệp Yến suy nghĩ ngẩn ngơ, bỗng nhiên cảm thấy sau lưng mình có người bèn theo bản năng lách người qua bên, thi triển Cửu Hư Mê Tung Bộ, hai bóng người một trái một phải tránh ra.

Bắc Cung Linh vốn đang chuẩn bị ở đằng sau đá Diệp Yến xuống, cặp giò thon dài đã giơ lên nhưng Diệp Yến lại phân thân thành hai người né qua hai bên.

Bắc Cung Linh đá vào không trung, mất trọng tâm, cả người loạng choạng ngã xuống dưới hồ.

Diệp Yến chỉ ngửi thấy một hương thơm đặc biệt rồi sau đó nhìn thấy Bắc Cung Linh trượt chân té xuống hồ.

Diệp Yến không kịp suy nghĩ, đưa tay tóm chặt tay Bắc Cung Linh kéo nàng lại.

Bắc Cung Linh chỉ cảm thấy có ai đó kéo mạnh mình rồi cả người nhào vào một cái ôm cực kỳ ấm áp.

Đây là cái ôm của Diệp Yến, sao cảm giác lại tuyệt thế nhở, không đúng, á, dâm tặc, hắn cố tình, chắc chắn là cố tình.

Bắc Cung Linh cắn răng, Diệp Yến cảm thấy ngực đau đớn bèn buông tay ra, không nói gì nhìn về phía Bắc Cung Linh xinh đẹp mỹ miều kia: “Ngươi cầm tinh con chó hả?”

“Dâm tặc, ngươi lại sàm sỡ ta”.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bắc Cung Linh đỏ bừng, đôi mắt to tròn đầy sự ngượng ngùng.

“Ngươi sắp rớt xuống nước nên ta có lòng tốt cứu ngươi, sao con nhóc ranh nhà ngươi luôn không biết phân biệt tốt xấu thế?”

Diệp Yến cạn lời.

“Hứ, chắc chắn là ngươi biết ta ở đằng sau rồi nên mới cố ý đợi ta ngã xuống nước, sau đó thừa cơ trêu cợt ta, đồ dâm tặc”.

Bắc Cung Linh đỏ mặt ngượng nghịu nói, tim bất giác đập nhanh, mùi hương trên người Diệp Yến khiến nàng có chút vấn vương không rõ.

Diệp Yến nghe vậy lắc đầu bất đắc dĩ, cô gái này đúng là không có não.

Bắc Cung Linh còn chưa kịp nói tiếp, bỗng thấy Triệu Linh Nhiên và Thượng Quan Thính Vũ dắt tay nhau tới đây, thế là cất cao giọng, nói: “Muốn làm sư phụ của ta thì trước tiên là ngươi phải dạy được ta đã”.

Diệp Yến thấy khá tò mò, tốc độ đổi đề tài của cô nhóc này mau thật, hắn đáp lại ngay: “Vậy ngươi muốn học cái gì?”

“Ngươi có thể dạy ta cái gì?”

Bắc Cung Linh hỏi ngược lại, lúc này, bọn Thượng Quan Thính Vũ đã đi đến, họ hành lễ với Diệp Yến, nói: “Chúng ta là bạn thân của Linh Nhi muội muội, ta là Triệu Linh Nhiên nàng ấy là Thượng Quan Thính Vũ, nghe nói Linh Nhi muội muội mới có một sư phụ mới bèn lại đây mở mang kiến thức một phen, liệu có được không?”

Diệp Yến nghe vậy thì nhìn vào hai người họ, một người xinh đẹp quyến rũ, một người trang nhã điềm tĩnh, dung nhan xinh xắn, tuy kém dung mạo khuynh thành của Bắc Cung Linh nhưng cũng mang nét đẹp riêng.

“Mời!”

Diệp Yến đáp lễ nói, rồi nhìn về phía Bắc Cung Linh: “Ngươi muốn học cái gì thì ta dạy cái đó”.

“Nói khoác mà không biết ngượng, hứ, đây là do chính miệng ngươi nói đấy, nếu ta muốn học cái gì đó mà ngươi không dạy được thì ngoan ngoãn từ bỏ làm sư phụ của ta mà làm người luyện kiếm với ta đi”.

Bắc Cung Linh nghe vậy cười nói, ánh mắt tinh ranh không chút ý tốt nào.

“Trong thiên hạ này hiện chưa có gì mà ta không dạy được”.

Diệp Yến nghe vậy thì rạng rỡ, khí phách nói.

Ba cô gái nghe vậy thì sửng sốt, Thượng Quan Thính Vũ và Triệu Linh Nhiên khẽ lắc đầu, cho dù là Sở Hoàng cũng không dám nói ra câu ấy, mặc dù người này có chút tài hoa nhưng cũng chỉ là một kẻ bảo thủ tự cao tự đại mà thôi.

Không thể trọng dụng được!

Đây là đánh giá trong lòng hai cô gái.

Bắc Cung Linh cong mắt thành vầng trăng, lòng thầm hứng khởi, ngươi cứ nổ đi, nổ càng to càng tốt, lát nữa để bổn công chúa cho ngươi bẽ mặt lại càng thích hơn, ai bảo ngươi bất kính với ta!

Hai người Thượng Quan Thính Vũ ngồi ngay ngắn một bên xem trò hề, Bắc Cung Linh bước tới, bỗng nhiên cười nói: “Ngươi xem thân pháp của ta này!”

Dứt lời, thân hình Bắc Cung Linh bắt đầu di chuyển hệt như tinh linh, thân pháp như ảo mộng, tốc độ cực kỳ nhanh, chợt gần chợt xa.

Nàng nhảy vọt lên rồi đáp trên ngọn cỏ trong viện, ngọn cỏ bị đè xuống hơi gấp khúc, sau đó người nàng lại bay lên, lượn vòng trên không trung rồi đứng vững trên mặt hồ, mặt nước hơi gợn sóng tạo ra một khung cảnh đẹp không sao tả xiết.

“Thân pháp này là võ kỹ cấp Địa cao cấp của gia tộc Bắc Cung bọn ta Tam Thốn Bộ, ta đã luyện tới cảnh giới viên mãn rồi, cách cảnh giới hoàn mỹ chỉ có một bước, nếu ngươi muốn dạy ta thì ít nhất cũng phải đạt tới cảnh giới hoàn mỹ”.

Nói xong, Bắc Cung Linh đạp trên mặt nước bay trở về, ánh mắt đầy đắc ý.

Võ kỹ muốn luyện tới cảnh giới hoàn mỹ cực kì khó khăn, tiêu tốn rất nhiều thời gian, nếu không có thiên phú đặc biệt gì thì người bình thường sẽ không tốn thời gian làm việc đó.

Cả Hoàng Đô, ngoại trừ Thượng Quan Phi Độ ra thì không một người trẻ tuổi nào có thể luyện một loại võ kỹ tới cảnh giới hoàn mỹ, đây cũng là nguyên nhân tại sao Triệu Linh Nhiên lại sùng bái Thượng Quan Phi Độ như vậy.

Ở thế hệ trước, ngoại trừ Sở Hoàng cũng chưa gặp ai có thể thi triển võ kỹ ở cảnh giới hoàn mỹ.

Bắc Cung Linh có thiên phú trời sinh, hơn nữa tính cách tự do tự tại, những võ kỹ khác chỉ thành thạo hai ba phần, chỉ có mỗi Tam Thốn Bộ này đạt tới cảnh giới viên mãn, mà giờ nàng dùng võ kỹ này để ra đề hiển nhiên là muốn làm khó Diệp Yến rồi.

Thượng Quan Thính Vũ nghe hai người nói vậy thì mỉm cười hiểu ý, các nàng cũng rất hiếu kỳ, không biết Diệp Yến làm sao để phá cục diện này đây.

Hắn nghe vậy thì chế nhạo nói: “Của ngươi mà cũng coi như là cảnh giới viên mãn hả?”

Không thể không nói luôn có vài người vừa mở miệng là chọc tức người khác, chẳng hạn người như Diệp Yến vậy, Bắc Cung Linh nhếch miệng, hung tợn nhìn hắn, hắn dám chê cười thứ mình đắc ý nhất, thật đáng ghét.

“Ngươi lợi hại vậy thì nói cho ta biết cái gì là cảnh giới viên mãn đi”.

Bắc Cung Linh không phục nói.

Diệp Yến không nói gì, người di động, bước hai bước, đạp gió mà đi, chân đè lên ngọn cỏ, ngọn cỏ không chút thay đổi, sau đó xoay tròn trong không trung, vậy mà cơ thể hắn lại liên tục để lại hư ảo trong không trung, trông vô cùng phóng khoáng.

Ba cô gái Bắc Cung Linh nhìn hoa cả mắt, Diệp Yến đã giẫm lên mặt hồ nhưng mà mặt hồ vẫn không chút gợn sóng, sau đó đạp trên mặt nước bước từng bước, người bay lên không, hai bước đã đạp gió mà đi, ba bước, năng lực ẩn dấu Tam Bộ Nhất Thiểm bắt đầu thể hiện.

Người bước hơn năm bước đã thong dong đứng trước mặt Bắc Cung Linh.

Bọn Bắc Cung Linh ngơ ngác, trong mắt cả ba đều đầy kinh hãi, nhất là Tam Bộ Nhất Thiểm vừa rồi của Diệp Yến, nó đã khiến các nàng trở tay không kịp.

Bắc Cung Linh kinh ngạc, nàng đã từng thấy phụ hoàng thi triển nó rồi, đây rõ ràng là thuộc tính ẩn dấu ở trạng thái hoàn mỹ của Tam Thốn Bộ mới có mà.

Thế nhưng, Tam Thốn Bộ là võ kỹ không tiết lộ ra ngoài của hoàng gia Bắc Cung mà, Diệp Yến học từ đâu chứ?

“Giờ có tư cách dạy ngươi chưa?”

Diệp Yến lạnh nhạt nói, hắn vừa thi triển một loạt biến hóa của thân pháp kia mà không có chút đuối sức mà thậm chí còn thấy vô cùng thoải mái nữa.
Chương 29: Thanh Long Xuất Hải Đồ

Bắc Cung Linh nghe vậy thì rất lấy làm ngạc nhiên, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu trước dáng vẻ kiêu ngạo của Diệp Yến. Nàng lập tức dịu dàng bảo: "Chẳng qua là trùng hợp ngươi giỏi bộ pháp này thôi, Thượng Quan Phi Độ còn sử dụng được hai loại công pháp cùng ở cấp độ viên mãn kia kìa".

Ngày hôm ấy Diệp Yến cũng từng sử dụng không dưới hai loại võ kỹ ở trạng thái viên mãn, chẳng qua cả hai công pháp Cửu Hư Mê Tung Bộ lẫn Trích Tinh Thủ bọn họ đều chưa gặp bao giờ, nói gì là biết chúng đã đạt đến trạng thái viên mãn hay chưa.

"Lời lẽ của bại tướng chưa đủ sức thuyết phục, ngươi còn không phục ở đâu thì cứ nói".

Diệp Yến dõng dạc bảo, nếu đã phải làm sư phụ của tiểu nha đầu này thì phải làm nàng tâm phục khẩu phục mới được.

"Để làm sư phụ của ta, không chỉ nắm vững võ kỹ mà còn phải điêu luyện trong cả bốn mảng cầm, kỳ, thi, họa. Về lĩnh vực âm luật, thi họa, nghe đồn Vũ tỷ tỷ là tài nữ nổi tiếng của Hoàng Đô, về cờ thì Triệu Linh Nhiên tỷ tỷ am hiểu nhất".

Bắc Cung Linh dịu dàng thách thức: "Nếu ngay cả bốn lĩnh vực này ngươi cũng không hơn họ thì thà bảo họ dạy ta còn hơn".

Hai người Thượng Quan Thính Vũ nghe vậy thì hơi sửng sốt, cả hai đều không ngờ Bắc Cung Linh lại làm khó Diệp Yến đến mức này. Theo đúng nghĩa đen thì cái danh sư phụ này dùng để dạy võ kỹ còn gì? Nhưng đây cũng là sự châm chọc mà Bắc Cung Linh dành cho Diệp Yến vì cách ăn nói huênh hoang của hắn vừa rồi.

Ngươi nói cái gì ngươi cũng dạy được, vậy ngươi có kiến thức gì về bốn môn này không?

Nghe xong, Diệp Yến gật đầu, phất tay phải lên: "Mời!"

Bắc Cung Linh và hai nữ tử còn lại đều tỏ ra nghi ngờ khi nghe thấy câu này của hắn. Ban đầu các nàng cứ ngỡ Diệp Yến sẽ phản đối, không ngờ hắn lại quyết đoán như vậy, đây cũng là một kẻ quang minh chính trực nhỉ?

Người ta kháo nhau kẻ này bán đứng gia tộc để được giàu sang, cực kỳ tiểu nhân, giờ mới biết hóa ra không phải.

Thượng Quan Thính Vũ và Triệu Linh Nhiên nhìn nhau, Triệu Linh Nhiên nhẹ nhàng đưa ra quyết định: "Thính Vũ muội muội, ngươi thử trước đi, xem thử hắn được mấy cân mấy lạng".

"Ừm, đã thế thì ta sẽ so tài với hắn".

Thượng Quan Thính Vũ dịu dàng gật đầu, sau đó đứng lên, cất những bước nhẹ tênh đến trước mặt Diệp Yến, khẽ hành lễ rồi bảo: "Mời Diệp công tử".

Bắc Cung Linh ngay lập tức ra lệnh bọn hạ nhân chuẩn bị những dụng cụ cần thiết cho từng lĩnh vực cầm, kỳ, thi, họa.

Mảng đầu tiên mà hai người sẽ thi đấu là đánh đàn.

Thượng Quan Thính Vũ nhận lấy chiếc đàn ngọc, bóng hình yêu kiều khẽ lướt qua, chẳng mấy chốc đã đứng trong đình nghỉ chân nhỏ trong hồ, tay gảy đàn, một giai điệu vang lên.

Tiếng đàn tuyệt vời và du dương ngân vang trong phủ công chúa. Chỉ trong chốc lát, mọi người đã bị âm thanh êm ái, nhã nhặn ấy thu hút, dường như cá trong hồ cũng nghe thấy, nhảy lên hoan hô.

Khúc đàn kết thúc rất nhanh, Bắc Cung Linh mỉm cười khen ngợi: "Tiếng đàn của Thính Vũ tỷ tỷ vẫn êm tai như thế, lần nào nghe xong cũng thấy dễ chịu cả".

Nghe vậy, Thượng Quan Thính Vũ cười dịu dàng, sau đó nhìn về phía Diệp Yến bằng đôi mắt bồ câu của mình.

Diệp Yến cũng nhảy lên, đáp xuống đình nghỉ chân trong hồ, nhận lấy chiếc đàn ngọc từ trong tay Thượng Quan Thính Vũ. Cả ba nữ tử đều tò mò nhìn hắn.

Mặc dù Bắc Cung Linh biết đến sự thỏa thuận giữa Diệp Yến và Lý Hương Ngữ nhưng còn rốt cuộc Diệp Yến có thể gảy đàn, tạo ra tiếng đàn tuyệt vời ấy hay không thì vẫn còn là một ẩn số.

Đàn ngọc nâng lên, một nốt nhạc xao xuyến, tất cả mọi người đều ngỡ ngàng.

Hai tay Diệp Yến lướt một cách thanh tao và tự nhiên trên dây đàn. Trong thoáng chốc, ba nữ tử đã đắm chìm trong thế giới chỉ còn mỗi âm thanh của trời. Mặc dù khúc đàn này không phải Dao Trì Tiên Khúc nhưng cũng nằm trong danh sách những khúc đàn danh giá trên đời.

Bất cứ ai có thể đàn được Dao Trì Tiên Khúc đều phải có vốn hiểu biết sâu rộng về âm luật, không phải nói cần thành thạo một trăm bài nhưng ít nhất phải đàn được bảy tám chục bài.

Hơn nữa, trong đây cũng có rất nhiều yếu tố đáng gây tranh cãi. Trong bốn lĩnh vực cầm, kỳ, thi, họa, thứ mà Diệp Yến tinh thông nhất chính là đàn.

Nốt nhạc chạm đến cõi hồng trần, tiếng vọng ngân vang còn mãi, châu tròn ngọc sáng, du dương trầm bổng!

Khúc đàn đã dừng nhưng ba nữ tử vẫn mải mê chìm đắm trong tiếng đàn, mãi mà vẫn chưa thể dứt tâm trí ra được. Cho đến bóng hình của Diệp Yến từ đình nghỉ chân trở về, ba nữ tử mới sực tỉnh.

Không thể tin được trên đời lại có tiếng đàn tuyệt vời, êm tai đến vậy.

Thật bất ngờ làm sao khi có một nam tử am hiểu âm luật đến thế.

Đôi mắt của cả ba nữ tử đều bất giác trở nên sáng ngời một cách kỳ lạ, nhất là Thượng Quan Thính Vũ, ánh mắt của nàng ấy là nóng bỏng nhất. Khúc đàn của Diệp Yến đã đi vào trái tim nàng ấy, làm nàng ấy xao xuyến.

Nhìn dung nhan tuấn tú của Diệp Yến, trong lòng Thượng Quan Thính Vũ có chút phức tạp. Đây mà là kẻ tiểu nhân đã bán đứng gia tộc để đổi lấy vinh quang ư?

“Tiếng đàn của công tử tựa như âm thanh của trời, âm luật đạo của ngươi đã vượt xa ta. Về mảng đàn, ta đã thua”.

Thượng Quan Thính Vũ nhoẻn môi cười, tuyên bố.

“Thượng Quan cô nương quá khen rồi”.

Diệp Yến khách sáo trả lời. Với tiêu chuẩn của hắn, nếu ngay cả những người đồng lứa trong Hoàng Đô mà cũng không thắng nổi thì hắn về nhà tắm rửa thay đồ, đi ngủ luôn cho rồi.

Phần thi tiếp theo là thi họa. “Thi” đại diện cho thư pháp cùng với năng lực của bản thân trong thi từ, ca phú.

Còn “họa” thì đại diện cho kỹ năng vẽ.

Mỗi người sẽ vẽ một bức tranh và viết một dòng chữ.

Giấy, bút và nghiên mực đều đã được chuẩn bị đâu vào đấy, trước mặt mỗi người đều có một cái bàn lớn, hai người bắt đầu vẽ tranh.

Diệp Yến không am hiểu lĩnh vực hội họa cho lắm, cơ mà dẫu sao kiếp trước hắn cũng đã sống hơn ba trăm tuổi, biết được những điều người khác không biết, chẳng hạn như các bài thơ, các bức tranh của người đời sau sẽ thế nào.

Năm ấy, bức vẽ Thanh Long Xuất Hải Đồ bắt nguồn từ Đông Linh Cảnh có thể nói đã làm rúng động toàn bộ thiên hạ.

Trong vẽ tranh, viết thơ, dù là vẽ giống hệt hay thư pháp tốt đều chẳng có gì to tát. Đây là thế giới mạnh được yếu thua, bất cứ thứ gì cũng không thoát khỏi chữ “võ”.

Bức tranh Thanh Long Xuất Hải Đồ ấy chân thật đến nỗi khiến cho võ kỹ cao cấp Cuồng Long Hí Thủy cũng phải dung nhập vào trong đó, là một bức thư họa cực kỳ đặc sắc.

Thầm nhớ lại bức tranh Thanh Long Xuất Hải Đồ ấy, Diệp Yến bắt đầu hạ bút.

Mực đi đến đâu, biển khơi và sóng gợn hiện ra đến đấy. Cây bút trong tay hắn như rồng bay phượng múa, Diệp Yến đã tiến vào ý cảnh đặc biệt ấy.

Một bức tranh cuộn hết sức mênh mông và hùng vĩ đã được tái hiện dưới cây bút của Diệp Yến.

Thượng Quan Thính Vũ đã hoàn thành bức tranh của mình vào nửa nén hương trước đó. Ba nữ tử vây quanh Diệp Yến từ lúc nào không hay, nhưng hắn không hề để ý, cây bút trong tay uyển chuyển như gió, Thanh Long chìm nổi giữa lòng đại dương gợn sóng.

Cả bức tranh đều trông sống động như thật. Vào giây phút thấy bức tranh của Diệp Yến, Thượng Quan Thính Vũ đã biết chắc mình thua rồi, hai người là hai họa sĩ hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.

Diệp Yến đã đến trình độ thổi hồn cho bức tranh, trong khi nàng ấy vẫn còn dừng chân ở bước vẽ giống. Thậm chí, Thượng Quan Thính Vũ còn lờ mờ cảm nhận được rằng, dường như có huyền cơ khác trong bức tranh này của Diệp Yến.

Bức tranh chứa đạo riêng, Diệp Yến đang vẽ tranh lại ngộ đạo. Như một lẽ tự nhiên, tu vi của hắn đã đột phá, từ Ngưng Thể tầng bốn leo lên thẳng Ngưng Thể tầng năm đỉnh phong.

Bất chợt, đầu bút nhọn của Diệp Yến chấm lên hai mắt của Thanh Long. Ngay lập tức, Thanh Long như sống lại, cho người ta ấn tượng rõ mồn một rằng nó sẽ nhảy ra bất cứ lúc nào.

Tiếp đến, Diệp Yến bắt đầu đề thơ.

Thương long phục hải bích ba liên, bách lý bàn cứ nghênh phong biến, thủy trung vô để nan du độ, chích đãi phá hư yêu thanh thiên.

Thanh Long Xuất Hải Đồ!

Sau khi hoàn tất những công đoạn, Diệp Yến cũng từ từ rời khỏi ý cảnh đặc biệt ấy. Bắc Cung Linh và hai nữ tử còn lại đang sững sờ đứng ở bên cạnh, bởi vì bức tranh này còn làm họ chấn động hơn cả khúc đàn lúc nãy nữa.

“Đưa võ kỹ vào tranh vẽ, tài năng của Diệp công tử đã vượt xa ta rồi”.

Thượng Quan Thính Vũ thản nhiên thừa nhận, đôi mắt sáng ngời cả lên. Ban đầu nàng ấy cứ tưởng trong lĩnh vực thi họa, cầm, số người trong thế hệ trẻ có thể sánh bằng mình tại Hoàng Đô chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Đến tận hôm nay, nàng ấy mới nhận ra rằng kiểu người như Diệp Yến mới thật sự là cao thâm.

Bắc Cung Linh cũng ngạc nhiên quá đỗi. Cho dù với tầm nhìn xa trông rộng của nàng, nàng cũng không tìm ra được người thứ hai tài năng như Diệp Yến.

Bất tri bất giác, nàng đã dần dần bị năng lực của Diệp Yến thuyết phục. Đương nhiên, điều này vẫn không thể xóa nhòa hình tượng Diệp Yến là một kẻ biến thái trong lòng nàng.

Thượng Quan Thính Vũ đã thua, tiếp theo là cờ. Ánh mắt của Triệu Linh Nhiên đã không còn tỏ ra khinh thường nữa mà tràn ngập sự thưởng thức. Đây là một nam nhân bí ẩn.

Hơn hết là một nam nhân đa tài. Đối với nàng ấy mà nói, kiểu nam nhân này có một sức hấp dẫn chí mạng, nhất là khi nàng ấy nghe nói Diệp Yến còn từng đánh bại Thượng Quan Phi Độ trực diện.

Trước đây Triệu Linh Nhiên còn không tin, nhưng bây giờ, nàng ấy đã tin điều đó là thật rồi.
Chương 30: Không gì là không thể

Cờ đạo, cần phải chú ý rất nhiều.

Đại lục Thiên Vũ nhanh chóng kết hợp võ đạo cùng với cờ đạo, mỗi một bước cờ cũng giống như là một dạng tinh thông võ đạo.

Nói đến những thành tựu về tu vi và võ kỹ, Triệu Linh Nhiên không thể xem như là đứng đầu, nhưng nếu như nói đến sự tinh thông võ đạo, toàn bộ thế hệ trẻ cùng tuổi ở Hoàng Đô cũng chưa chắc có thể tìm được người nào sánh ngang hàng với nàng ấy.

Có thể nói, cờ đạo, Triệu Linh Nhiên hoàn toàn có khả năng tung hoành giữa thế hệ trẻ.

Hạ cờ, tấn công, quay về, điểm sao.

Ban đầu, Triệu Linh Nhiên mở màn bằng cách sử dụng chiến thuật ngôi sao hỗn tạp, từng quân cờ cứ như những ngôi sao, nguyên lực tán loạn ở giữa giống như công thủ trong võ đạo.

Nhưng ước chừng hai hiệp sau, Diệp Yến đã xé nát cả một biển sao của Triệu Linh Nhiên, ác độc giật lấy tâm sao, chiến thắng.

Quá nhanh, nhanh đến mức Triệu Linh Nhiên không tài nào tưởng tượng được. Cho dù là những cường giả của thế hệ trước cũng không nhiều người có thể thắng được nàng ấy về cờ đạo, ngày hôm nay lại bị Diệp Yến đánh bại dễ như trở bàn tay.

Loại cảm giác này đã rất lâu rồi nàng ấy chưa được nếm trải, lúc này nhìn về phía Diệp Yến, chỉ thấy trên khuôn mặt điển trai của hắn không có chút đắc ý nào, tựa như tất cả những thứ này đều là chuyện đương nhiên vậy.

Chẳng hiểu tại sao, nàng ấy chợt nghĩ đến câu nói kia của Diệp Yến: Giữa thiên hạ này không có thứ gì mà ta không dạy dỗ được.

Đây không phải là kiêu căng mù quáng, đây là sự tự tin của cường giả. Bên ngoài đồn rằng hắn thăng chức là nhờ vào bán đứng gia tộc, thật là buồn cười, một người đàn ông ưu tú như vậy cần gì phải dựa vào loại thủ đoạn này?

Hiển nhiên Sở Hoàng đã nhìn thấu được tài năng của Diệp Yến, nếu không cũng sẽ không để hắn đến dạy dỗ Bắc Cung Linh. Bỗng nhiên nàng ấy thấy hơi hâm mộ Bắc Cung Linh.

Đã hoàn toàn thắng được hai người, Diệp Yến quay lại nhìn về phía Bắc Cung Linh, cất cao giọng nói: “Còn có vấn đề gì, hỏi chung hết đi”.

Bắc Cung Linh nghe vậy, âm thầm định lôi món võ kỹ mà Bắc Cung Hàn Tiêu giao cho nàng ra để gây khó dễ, nhưng chẳng biết tại sao trong lòng lại không quá muốn lấy ra, nếu như Diệp Yến thật sự không biết bản võ kỹ này thì phải làm sao?

Đây là loại võ kỹ mà chỉ có phụ nữ mới có thể tu hành được, tất nhiên Diệp Yến sẽ không biết. Hắn uyên bác đến như thế, nói riêng về cầm kỳ thi họa, toàn bộ thế hệ trẻ ở Hoàng Đô cũng không ai có thể thắng được hắn, làm sư phụ của mình cũng được đi.

“Hiện giờ ta vẫn chưa nghĩ ra, ngươi tạm thời làm sư phụ của ta đi. Chỉ có điều nếu như không dạy được thứ gì cho ta thì ta sẽ đổi ý giữa chừng đó”.

Bắc Cung Linh dịu dàng nói.

Diệp Yến tùy ý gật đầu một cái, thầm than dưới đáy lòng, sao lại có cảm giác hắn mới chính là đồ đệ, dạy dỗ người ta mà người ta còn kén cá chọn canh. Thôi đi thôi đi, đàn ông tốt không đấu với phụ nữ.

“Công tử Diệp tài giỏi à, hai người bọn ta có thể thường xuyên đến đây nghe thử khóa học của ngài hay không?”

Thượng Quan Thính Vũ nói thẳng, trận tỷ thí này đã hoàn toàn sửa đổi hình tượng của Diệp Yến.

“À, tùy ý đi, chỉ cần đồ nhi này của ta không có ý kiến gì là được”.

Diệp Yến nhắc tới đồ nhi trái lại tự nhiên vô cùng, lúc này Bắc Cung Linh nhếch miệng, sao cứ cảm giác như bản thân bị lỗ vậy nhỉ.



Ba ngày nhanh chóng trôi qua, cái cô gái Bắc Cung Linh này cứ như là nghiện gây khó khăn cho Diệp Yến vậy, ngày nào cũng đổi các loại bịp bợm bắt hắn phải dạy, hoặc là hỏi một vài kiến thức cực kỳ hiếm gặp.

Hết lần này tới lần khác, không có thứ gì có thể làm khó được Diệp Yến. Lên tới những suy đoán về hướng đi của đại lục trong tương lai, vừa có lý luận vừa có chứng cứ, xuống tới thống trị Vương Triều, một đường võ kỹ nói tới tôn sư cấp Thiên, lại vừa có thể phân tích từ võ kỹ cấp Nhân, có thể nói không gì là không biết.

Cầm kỳ thi họa, nấu nướng, săn ngựa, thậm chí kể cả một vài việc do người làm xử lý Diệp Yến cũng có thể chỉ bảo chút đỉnh, hắn cứ như là một sứ giả vạn năng vậy, không có chuyện gì mà hắn không biết.

Ba ngày này hai người Triệu Linh Nhiên gần như ngày nào cũng đến, trong đó đa số ý đồ xấu đều do ba người họ họp lại bàn bạc. Mỗi ngày sau khi kết thúc giờ học, ba cô gái đều sẽ trốn trong phòng bàn xem ngày hôm sau phải gây khó dễ cho Diệp Yến bằng cách nào.

Cũng may Bắc Cung Linh là một cô gái nhỏ thẹn thùng, nếu không chỉ sợ ngay cả chuyện nam nữ cũng hỏi luôn rồi. Tuy nhiên có một người con gái quyến rũ là Triệu Linh Nhiên ở đây, loại vấn đề này quả thật không phải là không thể hỏi.

Ngày hôm nay Diệp Yến không có đến hoàng cung dạy học, cho Bắc Cung Linh một ngày nghỉ, chính hắn cũng phải đến Văn Hương Thức Nhân lấy vài thứ.

Tại Văn Hương Thức Nhân.

Diệp Yến phe phẩy chiếc quạt đặc trưng mà thong thả vênh váo đi dạo, lần này không có dẫn theo Diệp Tàn và Diệp Quỷ, hai tên này rõ ràng chính là vật cách điện của phụ nữ.

So với lần trước, lần này Diệp Yến nhận được đãi ngộ khác hoàn toàn, không ít những cô nàng trang điểm xinh đẹp nhìn thấy Diệp Yến bèn uốn éo vòng eo quyến rũ, gợi cảm bước đến bên cạnh hắn, bắt đầu trò chuyện.

Diệp Yến đương nhiên không sợ, lắc lư đi vào sân sau của kỹ viện, những người này hiển nhiên đã được dạy dỗ riêng biệt, sau khi dẫn hắn đến sân sau thì khom người lui ra.

Tại hành lang của sân sau, một bóng dáng mặc trường sam màu trắng, đôi mắt dụ hoặc nhìn chằm chằm vào Diệp Yến, môi đỏ như máu, vô cùng quyến rũ.

“Công tử Diệp, thật khách sáo!”

Lạc Hinh nhẹ giọng nói, chủ động tiến lên, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng kéo lấy cánh tay Diệp Yến, hết sức e thẹn.

Diệp Yến nở một nụ cười châm biếm, loại chiến lược này đối với hắn mà nói chỉ là trò trẻ con, tâm tư của Lạc Hinh hắn liếc mắt một cái đã lập tức nhận ra. Tiếp cận chính mình, moi ra vị sư phụ vô căn cứ ở sau lưng hắn.

Diệp Yến âm thầm hiểu rõ, một cao nhân có khả năng biết thương hội Thiên Hạ, bọn họ sẽ không dễ dàng trêu chọc vào. Nếu như biết hắn không có vị sư phụ cao nhân này, dựa vào việc kinh doanh lớn như vậy của hắn, e là đã sớm bị nuốt đến không một chút dư thừa.

Theo hắn suy đoán, những người này chắc chắn đã lặng lẽ điều tra tình hình của hắn, chỉ là căn bản không có chút manh mối nào. Càng như vậy, bọn họ lại càng kiêng kỵ vị “sư phụ” đứng sau lưng chính mình.

“Công tử Diệp, ngươi xấu tính thật đó, hôm đó nghe nói ngươi được tam hoàng tử báo tin, làm hại người ta hiểu lầm ngươi, nếu như biết tin tức kia là ngươi tự biết, tiếp tục ca khúc của ta ngay tại chỗ, có lẽ người ta đã là người của ngươi rồi”.

Lạc Hinh nhẹ nhàng nói, thanh âm có vẻ mềm mại, khiến cho người nghe ngứa ngáy trong lòng.

“Một quyển võ kỹ cấp Địa cao cấp đổi lấy một đêm xuân của cô nương, cũng coi như là món hời, chỉ tiếc bản thân ta tài sản có hạn, không đủ để xa xỉ như vậy”.

Diệp Yến ám chỉ mà cười đáp.

“Ha ha, công tử giỡn rồi”.

Lạc Hinh nghe vậy thoáng sửng sốt, khẽ cười nói tiếp, trong mắt lại lộ vẻ khó chịu. Cái tên Diệp Yến này thật đúng là không biết điều, lại dám châm chọc ta như vậy, gộp ta vào cùng một giuộc với những cô nàng phong trần kia.

Đôi mắt Diệp Yến hiện lên chút ánh sáng, thầm giễu cợt trong lòng: Rõ ràng chính là kỹ nữ, lại hết lần này tới lần khác muốn làm cho bản thân trông như thanh cao đắt đỏ lắm vậy.

Cũng không phải Diệp Yến có thành kiến gì với những cô gái trong kỹ viện, mỗi người đều có một cuộc sống không dễ dàng, tin tưởng rằng nếu như có con đường khác thì các nàng cũng không tình nguyện làm như vậy.

Chỉ có điều hắn rất không thích hạng người như Lạc Hinh, cứ như người khác phải đánh đổi tất cả chỉ mong có được một đêm vui vẻ của ngươi vậy, thậm chí đến khi người ta tiêu tiền ngươi nói vứt bỏ là vứt bỏ ngay lập tức.

Nếu như ngươi thật sự cao quý như vậy đã không cần phải diễn trò quyến rũ cái đám công tử quý tộc lắm tiền ngu ngốc kia rồi.

Hiển nhiên, những người này đều là một bên muốn chơi một bên tình nguyện bị chơi, chỉ cần không đánh chủ ý lên trên người mình thì mọi chuyện đều dễ nói.

Hai người đều có kế hoạch xấu của riêng mình mà dạo bước vào nhà, Lý Hương Ngữ đã chờ sẵn ở sân sau, sau lưng nàng ta còn có một đám trai gái trẻ tuổi, trên người ai ai cũng có vẻ luộm thuộm, tay chân bị còng, hai mắt trống rỗng tựa như đã nhận mệnh rồi vậy.

Ba trăm tên nô lệ, hơn nữa tư chất ai nấy đều là từ cấp Địa trở lên, chỉ là do đan điền bị hủy hoặc là sinh ra đã phế mất đan điền cho nên không thể nào tu luyện.

Ba trăm người, dù là nam hay nữ, thân thể đều coi như không tệ, Diệp Yến hài lòng mà gật nhẹ đầu: “Không sai, chất lượng làm ăn của thương hội Thiên Hạ vẫn luôn rất tốt”.

“Công tử Diệp quá khen, đây là ba trăm thanh đao kiếm mà ngươi cần, trong đó có một trăm năm mươi thanh trường đao và một trăm năm mươi thanh trường kiếm, cùng với hai loại binh khí làm bắng sắt, còn có dược liệu mà ngươi cần”.

Lý Thanh Ngữ cười nói, từ trong tay lấy ra một chiếc nhẫn: “Chiếc nhẫn trữ vật này cũng tặng cho công tử, coi như là kết một mối giao tình với công tử đi”.

Nhẫn trữ vật, đây chính là một vật cao cấp, ở Sở Quốc có thể có được loại bảo bối cỡ này đều là những người có địa vị cực kỳ cao.

Lần giao dịch này của Diệp Yến là không nhỏ, sau khi được truyền tới tổng bộ, tổng bộ vui vẻ vô cùng, khen thưởng rất nhiều cho Lý Hương Ngữ, lại dặn dò nàng ta phải cố hết sức kết thân với Diệp Yến.

Thế cho nên lần này Lý Hương Ngữ trái lại không chút bủn xỉn.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom