• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Thiểm hôn tổng tài khế ước thê (2 Viewers)

  • Chap-582

Chương 582: Thượng Kha lâm bệnh








Mã Anh Anh đứng ở nơi xa xa nhìn trộm Doãn Tư Thần, người đàn ông này mỗi một lần thay đổi trang phục đều bộc lộ nét hấp dẫn nam tính vô cùng, dù là quần áo như thế nào đều vậy. Cho dù không cố tình nhưng khí khái của anh luôn thể hiện một cách tự nhiên.




Đặc biệt mỗi lần ánh mắt Doãn Tư Thần hướng nhìn về phía Cố Hề Hề, cái nhìn dịu dàng đó quả thật có thể khiến người ta chết đuối trong biển tình.




Mã Anh Anh thật sự hâm mộ Cố Hề Hề đến chết, bởi vì chỉ khi nhìn Cố Hề Hề thì Doãn Tư Thần mới dùng ánh mắt đó. Nếu như… nếu như được thay thế Cố Hề Hề, dù chỉ là một đêm triền miên cùng Doãn Tư Thần… thì cũng thật đáng giá, thật mỹ mãn…




Nhưng Mã Anh Anh biết đó là chuyện không thể.




Bởi vì Doãn Tư Thần căn bản chưa từng thèm liếc nhìn cô ta dù một cái, đừng nói Cố Hề Hề có thể chủ động nhường người đàn ông của mình…




Doãn Tư Thần dẫn Cố Hề Hề đi gặp Doãn lão phu nhân, Doãn Tư Dược thấy vậy cũng rời đi, bước ra cửa gặp Mã Anh Anh đứng chờ bên ngoài thì liền nói lại câu trả lời của Cố Hề Hề.




Nghe thấy Cố Hề Hề từ chối không nhận mình làm trợ lý, gương mặt Mã Anh Anh biểu lộ rõ vẻ tiếc nuối.




Doãn Tư Dược không khỏi tò mò: “Em làm gì một hai cứ phải xin làm trợ lý của chị dâu? Trợ lý của chị dâu đều do anh hai lựa chọn rất kỹ và được đào tạo rất tốt. Em cái gì cũng không biết, chị dâu đương nhiên sẽ không nhận em.”




Ánh mắt Mã Anh Anh tức khắc trốn tránh, cô ta dĩ nhiên không dám trả lời thật rằng cô ta muốn làm trợ lý của Cố Hề Hề là vì chỉ có như vậy, cô ta mới có thể nhìn thấy Doãn Tư Thần hằng ngày và có cơ hội gặp mặt anh nhiều hơn.




Từ lần đầu nhìn thấy Doãn Tư Thần thì trong lòng cô ta đã in đậm bóng hình người đàn ông này, không thể buông bỏ được. Cô ta không dám mong Doãn Tư Thần có thể nhìn đến cô ta, chỉ cần có thể gần gũi thấy anh hằng ngày là đã mãn nguyện.




Bất quá những lời này làm sao Mã Anh Anh có thể nói với Doãn Tư Dược, đành lấp liếm bằng cách nói tránh: “Có ơn phải trả là chuyện xưa nay, không phải sao? Họ không chỉ giúp anh mà còn giúp em, cho nên em mới muốn trả ơn chị ấy thôi.”




Doãn Tư Dược cảm thấy Mã Anh Anh rất kỳ quái, nhưng anh không khẳng định được là quái lại ở chỗ nào, có lẽ do anh đã nghĩ nhiều, suy cho cùng em gái của anh trước nay luôn là một người rất đơn thuần.









Doãn Tư Thần dẫn Cố Hề Hề vào gặp Doãn lão phu nhân.




Doãn lão phu nhân nắm tay lôi kéo Cố Hề Hề, vui vẻ nói: “Nếu đã dọn về nhà rồi, mau chóng sinh thêm đứa nữa đi, tranh thủ lúc bà già này còn đi đứng khoẻ mạnh thì bà muốn nhìn thấy thêm một đứa chắt nữa.”




Cố Hề Hề hơi lúng túng, cô nhớ thời điểm trước khi phẫu thuật sinh Doãn Ngự Hàm, các bác sĩ từng nói cả đời còn lại của cô rất khó mang thai. Có lẽ, đời này cô chỉ có một đứa con là Doãn Ngự Hàm.




Nhưng, nếu người lớn trong nhà đã mong mỏi như vậy, chắc là cũng nên nỗ lực một chút.




Hiện tại Cố Hề Hề đã hoàn toàn quên mất cô và Doãn Tư Thần vẫn chưa phục hôn…




Bữa cơm tối mọi người quây quần bên nhau vô cùng vui vẻ, Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu quấn lấy Doãn lão phu nhân, một tiếng bà cố, hai tiếng bà cố nũng nịu, khiến bà cười tươi không khép miệng lại được. Nếu không phải Cố Hề Hề ngăn cản, chắc bà sẽ thật sự đem hết quà trong nhà đưa hết cho hai bánh bao nhỏ.




Sau bữa tối, Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần dẫn hai bánh bao nhỏ trở về biệt thự của mình.




Vừa thấy mọi người, thím Trương liền vui vẻ chào đón: “Thiếu gia đã về, thiếu phu nhân đã về! Hai vị tiểu thiếu gia đã về!”




“Thím Trương, mấy ngày nay vất vả cho thím rồi.” Cố Hề Hề mỉm cười, lấy món quà trong túi xách đưa cho thím Trương, nói: “Đây là vòng trân châu tôi mua ở Nam Thái Bình Dương, rất hợp với màu da của thím, mong thím đừng chê bai.”




Gương mặt thím Trương cười cực kỳ hạnh phúc: “Thiếu phu nhân thật là, đi chơi còn để tâm dành thời gian mua quà cho tôi.”




“Nên như vậy mà.” Cố Hề Hề cười nói: “Mấy ngày này trong nhà không có việc gì chứ?”




Thím Trương nghĩ nghĩ, nói: “Cũng không có việc gì, chỉ là có cô gái tên Mã Anh Anh đến đây rất nhiều lần, nói là xin làm trợ lý cho thiếu phu nhân. Tôi nói chuyện này tôi không quyết định được, phải để thiếu gia và cô cho phép mới được.”




Cố Hề Hề gật gật đầu: “Ừ, chuyện này tôi biết rồi.”




Tiểu Vương đi theo phía sau, nghe thím Trương nói vậy thì ánh mắt tức khắc khó chịu. Trợ lý bên cạnh thiếu phu nhân trước giờ luôn là cô, chưa từng có ai thay thế vị trí này. Cái cô gái tên Mã Anh Anh kia thật không biết điều, thế mà muốn cướp vị trí của cô sao?




Tưởng rằng làm trợ lý chỉ đơn giản xách dùm túi xách cho chủ nhân, chạy đi chạy lại làm việc vặt sao?




Đừng có đùa chứ, được không?




Để làm tốt công việc của mình, Tiểu Vương không ngừng học hỏi đủ thứ kiến thức thường nhật và xã hội, không chỉ để đảm bảo công việc và cuộc sống sinh hoạt của thiếu phu nhân, mà còn tuyệt đối không để thiếu phu nhân mất mặt.




Chuyện phức tạp tạm thời chưa nói tới, chỉ riêng việc chọn trang phục của thiếu phu nhân thôi, Mã Anh Anh kia liệu có làm được? Cô ta làm sao biết cách phối hợp các loại trang phục và phụ tùng xa xỉ? Mỗi một kiểu đồng hồ đều có một bộ quần áo riêng biệt đi kèm, được chưa nào?




Thật may, thiếu phu nhân không bị Mã Anh Anh kia nịnh nọt dụ dỗ thành công, vẫn kiên định mà lựa chọn Tiểu Vương cô đây! Cô nhất định không để bất kỳ ai cướp mất vị trí của cô trong lòng thiếu phu nhân!




Vậy là Tiểu Vương trở nên sốt sắng cần mẫn hơn nữa.




Cố Hề Hề không khỏi ngạc nhiên mà quay sang hỏi Doãn Tư Thần: “Tiểu Vương làm sao vậy nhỉ? Từ nãy đến giờ cô ấy đã pha cho chúng ta ba tách cà phê rồi?”




Doãn Tư Thần ngồi ngay bàn làm việc, thoáng ngước nhìn bóng dáng Tiểu Vương vừa rời khỏi phòng, cười cười nói: “Cô ấy đang lo lắng, sợ em định thuê thêm trợ lý nên muốn chứng minh thực lực, để em thấy bên cạnh em chỉ cần một mình cô ấy là đủ.”




Cố Hề Hề nghe xong mới nhớ ra việc của Mã Anh Anh, liền bật cười ha hả.




Đột nhiên cô thấy trợ lý của mình thật đáng yêu.




Lúc này, Tiểu Vương lại đi vào từ bên ngoài, đưa di động cho Cố Hề Hề: “Thiếu phu nhân, là điện thoại của Mộc tổng.”




Mộc Nhược Na gọi sao?




Cố Hề Hề nhận điện thoại: “Alo? Có chuyện gì vậy?”




Mộc Nhược Na ở đầu dây bên kia lập tức kể khổ: “Hề Hề ơi, tôi phải làm sao bây giờ…!”




“Xảy ra chuyện gì?” Cố Hề Hề nghĩ nghĩ: “Đừng nói cậu đang ở bệnh viện?”




“Đúng vậy, tôi đang ở bệnh viện của Doãn gia! Thượng Kha thật sự lâm bệnh!” Mộc Nhược Na bất đắc dĩ thở dài: “Hơn nữa còn bệnh rất nặng, bác sĩ nói anh ấy tuyệt thực rất nhiều ngày và uống bia rượu liên tục nên đã bị viêm dạ dày nghiêm trọng, đang điều trị trong bệnh viện.”




A ha, thật sự là bị bệnh thật?




“Khổ nhất là gì cậu biết không? Giờ người của Thượng gia lại đến tìm tôi, nói là chỉ có tôi mới khuyên nhủ được Thượng Kha chịu điều trị ở bệnh viện. Tôi thật sự không muốn liên quan gì với anh ấy nữa!” Mộc Nhược Na buồn rầu nói: “Vì chuyện này mà Hirayama Jiro với tôi đã cãi nhau, cậu ta thiếu chút nữa đã hạ độc Thượng Kha.”




Cố Hề Hề: “…”




“Cậu biết đó, nếu tôi còn liên quan gì đến Thượng Kha nữa, sợ rằng Hirayama Jiro sẽ làm thật, cậu ta là chuyên gia hoá sinh mà!” Mộc Nhược Na thở dài một tiếng: “Hề Hề, cậu nói tôi nên làm gì đây? Trước kia khi tôi muốn ở bên cạnh Thượng Kha thì người của Thượng gia phản đối kịch liệt, thậm chí còn cho tôi tiền để tôi rời khỏi anh ấy. Giờ bọn họ đã được toại nguyện, tôi và Thượng Kha đã đoạn tuyệt thì họ lại đi cầu xin tôi khuyên bảo Thượng Kha… Hề Hề, cậu nói đi, chuyện này là sao chứ?”




Mọi thứ thật rối loạn…




Cố Hề Hề than nhẹ một tiếng: “Vậy cậu định làm gì?”




“Tôi không biết nữa, tôi không thể trơ mắt nhìn Thượng Kha có bệnh nhưng lại nhất quyết không điều trị. Tôi và anh ấy từng có tình cảm nhiều năm, dù không thể yêu nhau thì cũng không phải kẻ thù.” Mộc Nhược Na thở dài một tiếng: “Hề Hề, cậu đến chỗ tôi được không, nếu không Hirayama Jiro lại nổi giận nữa.”




Cố Hề Hề phát hiện sau chuyến đi biển lần này trở về, dường như Mộc Nhược Na rất quan tâm đến việc Hirayama Jiro đang nghĩ gì, trước kia rõ ràng không như vậy.




Hay là, Mộc Nhược Na thật sự bị Hirayama Jiro làm cho rung động?




Cố Hề Hề nhìn thoáng qua Doãn Tư Thần, nhận được cái gật đầu nhẹ nhàng của anh, cô mới nói qua điện thoại: “Được,tôi sẽ đến ngay.”




Cúp điện thoại, Cố Hề Hề quay sang nói với Doãn Tư Thần: “Anh có thể nói chuyện với Thượng gia thử được không? Giờ Thượng Kha và Nhược Na đã không còn quan hệ, Thượng gia không nên làm phiền Nhược Na nữa, suy cho cùng Nhược Na cũng không nợ Thượng gia điều gì cả.”




Doãn Tư Thần gật gật đầu: “Anh biết rồi.”




Sau đó, Cố Hề Hề trực tiếp lái xe đi đến bệnh viện. Vừa vào cổng đã thấy viện trưởng và các bác sĩ đang đứng ở cửa phòng bệnh. Cố Hề Hề hỏi han tình hình một chút, mới biết thời gian này do Thượng Kha thường xuyên bỏ bữa và uống rượu bia liên tục dẫn đến loét dạ dày nghiêm trọng.




Cố Hề Hề không khỏi thở dài cảm thán, cô hiểu Thượng Kha thật lòng yêu Mộc Nhược Na, từ lúc Mộc Nhược Na vào đại học thì Thượng Kha đã âm thầm có tình cảm và cố tình tạo cơ hội để giữ Mộc Nhược Na bên cạnh.




Nhưng Thượng Kha lại là người không biết cách biểu đạt tình cảm, là người đôi khi lý trí bất minh, sự nhập nhằng đó đã khiến người khác có lúc phải phát điên. Giống như năm đó, vì giúp Nhiễm Tịch Vi mà Thượng Kha nhắm vào cô hết năm lần bảy lượt, không phân phải trái trắng đen, luôn tự cho mình là đúng.




Hiện tại Thượng Kha cũng tự cho mình là đúng, hành động sốc nổi, không những tự huỷ hoại bản thân mà còn đánh mất đi sự tin tưởng cuối cùng của Mộc Nhược Na.




Dù có say rượu mỗi ngày thì sao, đều không thể thay đổi sự thật đã định!




Nói thẳng ra, Thượng Kha tỉnh ngộ thì mọi thứ đã quá muộn!




Mộc Nhược Na đã chờ đợi mười năm, không thể chờ thêm được nữa…




Cố Hề Hề bước vào hành lang bệnh viện, tức khắc nhìn thấy Mộc Nhược Na đang nôn nóng chạy tới.




Chưa kịp đợi Cố Hề Hề lên tiếng thì Mộc Nhược Na đã nói: “Hề Hề, cậu giúp tôi đi khuyên nhủ Thượng Kha đi, Hirayama Jiro vừa tức giận bỏ đi mất rồi, để tôi đi tìm cậu ta. Cậu ta trước giờ là người chuyên làm những chuyện không ai ngờ, ngộ nhỡ cậu ta không vui rồi đi bào chế độc dược hại chết người thật thì phải làm sao? Tôi đi tìm cậu ta đây, cậu mau vào đi!”




Nhìn Mộc Nhược Na vội vàng chạy đi như một cơn gió, sự khẩn trương nóng nảy trong ánh mắt hoàn toàn không hề che giấu, Cố Hề Hề biết trong lòng Mộc Nhược Na thật sự đã để ý đến Hirayama Jiro. Nếu không, sao Mộc Nhược Na có thể vì Hirayama Jiro tức giận mà lo lắng đến vậy?




Chỉ là chính bản thân Mộc Nhược Na vẫn chưa nhận ra mà thôi.




Cố Hề Hề khẽ lắc đầu, đi về phía phòng bệnh của Thượng Kha.









Từ xa xa, Mộc Nhược Na thấy Hirayama Jiro hùng hùng hổ hổ bước đi ra ngoài. Cô bất chấp hết mọi thứ chạy vọt đến ngăn cản Hirayama Jiro, thở phì phò đứt hơi.




Cái tên quái quỷ này, làm gì mà đi nhanh đến thế?




Không phát hiện ra cô đang mang giày cao gót sao mà còn đi nhanh, bắt cô phải đuổi theo?




Hirayama Jiro tức giận, thở phì phì nhìn Mộc Nhược Na: “Nếu em để ý anh ta như vậy, thì em cứ trở lại bên cạnh anh ta đi!”




“Ai nói tôi để ý anh ấy?” Mộc Nhược Na trợn mắt nói: “Tôi chỉ nể tình từng quen biết mà đi khuyên nhủ anh ấy thôi!”




“Anh ta không phải trẻ con, việc gì phải cần em khuyên?” Hirayama Jiro tỏ vẻ không tin.




Mộc Nhược Na dở cười dở khóc: “Giờ cậu muốn thế nào mới chịu tin tôi?”



Edited by Airy



Beta by Airy
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom