• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ (3 Viewers)

  • Chương 306-310

Chương 306 “Anh rất có tiền hả?”​


“Tử Huyên, nơi này không phù hợp với tớ lắm, hay chúng ta đổi chỗ khác đi!”



Khương Vân Hi nghe tiếng nhạc ồn ào, nhìn đám người cuồng ma loạn vũ trên sân nhảy, nhíu mày nói.





“Có gì không phù hợp chứ, cậu quá ngoan, đây mới là chỗ người trẻ tuổi chúng ta đến chơi!”





“Cậu cũng nên tiếp xúc chơi thử, đừng suốt ngày chỉ nghĩ đến chữa bệnh cứu người!”





“Nào, uống một ngụm!”





Người phụ nữ áo da rót một ly rượu cho Khương Vân Hi.





“Tớ không biết uống rượu!”





Khương Vân Hi nói.





“Đến quán bar không thể nói không uống rượu, nào, uống một ngụm.”





“Có tớ ở đây, cậu yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì!”





Người phụ nữ mặc áo da cười nói.





Khương Vân Hi đành phải cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, sặc rượu ho khan, khuôn mặt đỏ bừng.





“Anh Trịnh, anh nhìn xem, ở đó có hai người đẹp xuất sắc!”





Có mấy người trẻ tuổi ngồi ở bên kia quầy bar, một người trong đó chỉ vào Khương Vân Hi và người phụ nữ mặc áo da.





Thanh niên được gọi là anh Trịnh liếc nhìn qua đó, khi hắn ta nhìn thấy Khương Vân Hi cột tóc đuôi ngựa, khuôn mặt ngây thơ, hai mắt lóe sáng.





“Không ngờ ở Thiên Hải cũng có vẻ đẹp xuất sắc này, xem ra lần này đến Thiên Hải là lựa chọn đúng đắn!”





Thanh niên này nở nụ cười xấu xa, cầm ly rượu đi qua.





“Hai người đẹp, tôi có thể mời các cô uống một ly không?”





Thanh niên đi đến trước mặt hai người, mỉm cười nói.





“Không được!”





Người phụ nữ áo da từ chối.





“Hai người đẹp muốn uống gì, cứ nói, đêm nay tôi bao hết!”





Thanh niên hào phóng nói.





“Anh rất có tiền hả?”





Người phụ nữ áo da hỏi.





“Ở Long Quốc, rất ít người có nhiều tiền hơn tôi!”





Thanh niên tự hào nói.





“Vậy cầm tiền của anh đi tìm người khác uống, đừng làm phiền chúng tôi.”





Người phụ nữ mặc áo da lạnh lùng nói.





“Cô bé, sao lại ăn nói với anh Trịnh như vậy, em biết anh Trịnh là ai không?”





Người đàn ông phát hiện ra hai người Khương Vân Hi đứng lên nói.





“Ai quan tâm anh ta là ai, nhanh cút đi cho tôi, nếu không đừng trách tôi không khách khí.”





Người phụ nữ áo da tức giận nói.





“Một ngây thơ, một nóng bỏng, tôi thích!”





“Người đây, dẫn hết đi cho tôi, đêm nay thiếu gia đây muốn chơi threesome!”





Thanh niên nhìn hai người Khương Vân Hi, búng tay nói.





Ngay lập tức có người bước lên muốn dẫn hai bọn họ đi.





“Tìm chết!”





Người phụ nữ mặc áo da lạnh mặt lại, tung ra một đấm, đánh bay một người trong số đó, mấy người còn lại lao thẳng về phía người phụ nữ áo da.





“Mấy người làm gì? Nhanh dừng tay!”





Khương Vân Hi kêu lên, vội vàng gọi điện.





“Alo!”





Đầu máy bên kia vang lên giọng nói của Diệp Phàm.





“Diệp thần y, anh có thể đến quán bar Hoa Hồng không? Bên chỗ chúng tôi đã xảy ra chuyện!”





Khương Vân Hi nói.


Chương 307 “Rời khỏi đây đã!”​


“Người đẹp, hôm nay em gọi cho ai cũng vậy, đêm nay em đã được định sẵn là của anh!”





Thanh niên được gọi là anh Trịnh nhìn Khương Vân Hi gọi điện thoại, không hề hốt hoảng, sợ hãi.





Đầu bên kia, Diệp Phàm nghe thấy thanh niên kia nói gậy, nhăn mặt lại.





“Sao vậy?’





Đường Sở Sở tò mò hỏi.





“Bạn của anh có chút việc, anh đi ra ngoài một lát!”





Diệp Phàm nói.





Mặc dù anh và Khương Vân Hi mới quen biết mất ngày, nhưng cũng coi như có quen biết.





Hơn nữa cô nhóc kia cũng không tồi, bây giờ đối phương gặp rắc rối, cầu cứu anh, Diệp Phàm cũng không thể bỏ mặc.





Tất nhiên, có lẽ trong lòng anh cũng không muốn một bắp cải trắng như Khương Vân Hi bị heo ngậm đi!





Chưa đầy 10 phút, Diệp Phàm đi vào quán bar kia.





Hắn vừa bước vào quán bar đã nhìn thấy Khương Vân Hi và một người phụ nữ bị một đám người dẫn ra ngoài.





“Mấy người thả tôi ra!”





Khương Vân Hi và người phụ nữ áo da kia không ngừng kêu.





“Hai người đẹp, đừng giãy giụa, đêm nay anh sẽ yêu thương chăm sóc các em!”





Thanh niên họ Trịnh kia cười nói.





“Thả bọn họ ra.”





Diệp Phàm bước đến, lạnh nhạt nói.





“Diệp Phàm y!”





Khương Vân Hi thấy Diệp Phàm xuất hiện, vui sướng nói.





“Chó con, dám xen vào chuyện của tao, cút!”





Thanh niên họ Trịnh kia kiêu ngạo nói.





Ầm!





Diệp Phàm nhấc chân đá bay tên này ra ngoài.





“Bảo tao cút, mày là cái thá gì?”





Diệp Phàm khinh thường nói.





“Anh Trịnh!”





Đám vệ sĩ đi theo thanh niên họ Trịnh biến sắc, kêu lên.





“Giết thằng chó đó cho tao!”





Thanh niên họ Trịnh kia nằm trên mặt đất, ôm bụng, đau khổ kêu to.





Đám vệ sĩ kia xông vào Diệp Phàm, kết quả còn chưa đến gần hắn đã bị hắn đánh ngã trên mặt đất.





Thanh niên họ Trịnh thấy vậy thay đổi sắc mặt.





“Cô không sao chứ?”





Diệp Phàm hỏi Khương Vân Hi.





“Diệp thần y, cảm ơn anh.”





Khương Vân Hi nhìn Diệp Phàm, nói xong lời cảm ơn, trực tiếp dựa lên người Diệp Phàm ngủ gục.





“Say rượu?”





Diệp Phàm sửng sốt.





“Anh là Diệp thần y kia?”





Người phụ nữ áo da nhìn chăm chú vào Diệp Phàm.





“Cô là ai?”





Diệp Phàm nhìn về phía đối phương.





“Tôi là bạn thân của Vân Hi, tên là Lý Tử Huyên!”





Người phụ nữ áo da nói.





“Rời khỏi đây đã!”





Diệp Phàm đỡ Khương Vân Hi rời khỏi đây.


“Chó chết!”

Chương 308 “Diệp thần y!”​


Thanh niên họ Trịnh trơ mắt nhìn hai người đẹp không cánh mà bay, sắc mặt tràn đầy tức giận.





Sau đó, Diệp Phàm đưa Khương Vân Hi về biệt thự.





Diệp Phàm và Lý Tử Huyên đỡ Khương Vân Hi đến, đặt cô nằm trên giường.





“Anh chăm sóc cô ấy một chút, tôi đi pha trà giải rượu cho cô ấy, không ngờ tửu lượng của cô nhóc này kém vậy!”





Lý Tử Huyên nói xong đi ra phòng bên ngoài.





Diệp Phàm liếc nhìn Khương Vân Hi, đắp chăn cho cô, định rời đi.





“Diệp thần y!”





Khương Vân Hi mở mắt, mơ màng nhìn Diệp Phàm.





“Có chuyện gì sao?”





Diệp Phàm hỏi.





“Diệp thần y, cảm ơn anh!”





Khương Vân Hi nói, đột nhiên lôi ké tay Diệp Phàm.





Diệp Phàm không đứng vững, bị lôi ngã thẳng xuống giường.





Không biết vô tình hay cố ý, Khương Vân Hi vòng tay ôm cổ Diệp Phàm, hai người môi chạm môi.



“Vân…”



Trùng hợp hơn Lý Tử Huyên cũng đi vào.





“Hai người…”





Khi Lý Tử Huyên nhìn thấy hình ảnh Khương Vân Hi ôm lấy cổ của Diệp Phàm, hai người đang hôn nhau, ngạc nhiên đứng ngây ra ở cửa.





Diệp Phàm vội vàng đẩy Khương Vân Hi ra, đứng dậy nói: “Cô đừng hiểu lầm, tôi đi trước, cô chăm sóc cô ấy đi!”





Diệp Phàm vội vàng rời khỏi đây.





Lúc này Khương Vân Hi cũng tỉnh lại, nhìn Lý Tử Huyên nói: “Tử Huyên, tớ làm sao vậy?”





“Con nhóc này, cậu biết cậu vừa làm gì không?”





Lý Tử Huyên đi vào, kinh ngạc cảm thán nói.





“Tớ làm gì?”





Khương Vân Hi mơ hồ hỏi lại.





Lý Tử Huyên kể lại chuyện vừa rồi cho Khương Vân Hi.





“Cái gì? Tớ…”





Khương Vân Hi biết được chính mình và Diệp Phàm hôn nhau, cả người dại ra.





Lý Tử Huyên trêu chọc: “Con nhóc này, không ngờ sau khi say rượu lá gan lại lớn vậy!”





Mặt của Khương Vân Hi đỏ bừng, vùi đầu vào trong chăn.





Bên kia, Diệp Phàm cũng trở về biệt thự, sắc mặt cũng hơi xấu hổ.





Mặc dù đây không phải nụ hôn đầu tiên của hắn, nhưng đây là người phụ nữ thứ ba mà hắn tiếp xúc thân mật ngoài Sở Sở và đại sư phụ, hơn nữa còn là người phụ nữ mới quen được mấy ngày, trong lòng hơi mất tự nhiên!”





Cùng lúc đó.





Trong một căn biệt thự tráng lệ nào đó ở Long quốc.





Thanh niên mặc sơ mi trắng nghe thuộc hạ báo cáo, nhăn mày lại: “Ngươi nói lão Bát và lão Cửu đều bị tên Diệp thiếu này giết chết?”





“Chủ nhân, theo điều tra thì đúng vậy!”





“Hơn nữa chúng tôi còn tra được, đối phương tên là Diệp Phàm, đến từ Thiên Hải, bối cảnh lai lịch rất thần bí!”





Người đàn ông đứng trước mặt thanh niên nói.





“Tuổi còn trẻ đã có thể giết được lão Bát lão Cửu và Trần đại sư kia, khi nào thì Long quốc có một thiên tài như vậy? Không lẽ là đệ tử của một trong các thế lực lánh đời?”





Ánh mắt của thanh niên này lóe lên.





“Ngươi đi điều tra rõ cho ta, dám giết người của ta, chuyện này không thể để yên được!”





Thanh niên lạnh lùng nói.





“Vâng!”


Người đàn ông kia gật đầu: “Đúng rồi chủ nhân, đại hội y đạo năm nay sắp bắt đầu rồi, hơn nữa người bên Quỷ Cốc cũng tham gia, ngay cả mấy tông môn y đạo lớn kia cũng định tham gia, phái m Dương của nước Anh, Vu Môn nước Mạn… đều muốn tham gia!”

Chương 309 “Đại tiểu thư hội Hắc Long?”​


“Một đại hội y đạo thôi cũng có nhiều thế lực tham gia như vậy?”





“Đại hội năm nay có gì đặc biệt sao?”





Thanh niên nhíu mày, lạnh nhạt nói.





“Nghe nói phần thưởng của đại hội lần này rất phong phú, phần thưởng không không chỉ có ngọc Rồng trong truyền thuyết của Long quốc, nghe đòn còn có một chí bảo được dùng làm phần thưởng!”





Người đàn ông này nói.





“Dùng ngọc Rồng làm phần thưởng?”





Thanh niên này nói: “Chí bảo còn lại là gì?”





“Cái này thì chưa xác định!”





Người đàn ông kia nói.





“Nếu đã vậy ta cũng đến tham gia, thuận tiện nhìn xem trình độ y thuật của đám Quỷ Cốc kia đạt đến trình tự nào, liệu có đạt được chân truyền của sư phụ ta không!”





Trong mắt thanh niên này lóe lên một tia sáng kỳ dị, cười nói.





Nước ngoài, tổng bộ Thiên Phạt!





“Ngay cả phán quan Hắc Bạch cũng không phải đối thủ của hắn?”





“Con trai của Diệp Thiên Long mạnh đến vậy sao?”





Một giọng nói lạnh băng trầm thấp vang lên từ một người mặc áo choàng đen.





Một đám cao thủ Thiên Phạt đang quỳ trước mặt người này.





“Tôi nguyện ý đi tróc nã tên nhóc đó!”





Đám cao thủ Thiên Phạt này lên tiếng.





“Truyền xuống, triệu tập 3000 tinh anh Thiên Phạt, gọi bốn thiên tướng Phong Hỏa Lôi Băng đến, bằng bất cứ giá nào cũng phải mang con trai của Diệp Thiên Long về đây, nếu không mang về được, lập tức xử quyết, tóm lại sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”





Bóng người bị bao phủ dưới lớp áo đen lạnh lùng quát.





“Rõ!”





Đám cao thủ Thiên Phạt đáp.





Hôm sau!”





Diệp Phàm vừa ăn xong bữa sáng, Huyết Đồ liền xuất hiện, khom người nói: “Thiếu chủ, tối qua bắt được một ninja nước Anh!”





“Ninja nước Anh?”





Diệp Phàm nói.





“Vâng, theo lời khai, hắn đến từ hội Hắc Long nước Anh, là đại tiểu thư của hội Hắc Long sai hắn đến bắt thiếu phu nhân!”





Huyết Đồ nói.





“Đại tiểu thư hội Hắc Long?”





Diệp Phàm nhíu mày.





Đại tiểu thư hội Hắc Long muốn bắt Sở Sở làm gì?





“Đi điều tra xem đại tiểu thư hội Hắc Long là ai?”





Diệp Phàm lạnh nhạt nói.





“Đứng lại!”





Lúc này bên ngoài biệt thự truyền đến tiếng quát của Lôi Chiến.





Diệp Phàm đứng dậy chạy ra ngoài.





Trong sân, Lôi Chiến và Vua Bắc Cực đứng đó, trước mặt bọn họ là một đám người mặc trang phục giống nhau.





Hai người cầm đầu, một người lạnh như băng, tràn đầy sát ý, người còn lại là một người đàn ông trung niên, nhìn qua rất trung thực.





“Mấy người là ai? Sở giám sát làm việc, tránh ra!”





Người đàn ông lạnh như văng nhìn Lôi Chiến và Vua Bắc Cực, nói.





“Ai thèm quan tâm các người là ai, còn dám bước lên một bước, giết!!!”





Lôi Chiến quát to.





“Sở giám sát các người lại muốn bắt tôi?”





“Vị này chắc là Diệp thiếu đúng không.”


“Tôi là Từ Thành, người phụ trách tứ bộ của sở giám sát, người này là Giang Phong, người phụ trách tam bộ của sở giám sát!”

Chương 310 “Ai dám động đến Thánh Nữ Huyết tộc?”​


Người đàn ông trung niên nói.





“Dương Phong phái các người đến?”





Diệp Phàm nói.





“Không phải, chúng tôi vâng lệnh cấp trên đến mang Thánh Nữ Huyết tộc đi, không phải đến đối địch với Diệp thiếu, xin Diệp thiếu tránh ra!”





Từ Thành nói.





“Thánh Nữ Huyết tộc?”





Diệp Phàm nhíu mày.





“Chính là cô ta!”





Từ Thành chỉ về phía A Cơ.





“Vì sao các người phải dẫn cô ta đi?”





Diệp Phàm lạnh nhạt nói.





“Diệp thiếu, cô ta chính là Thánh Nữ Huyết tộc, nếu Long quốc có thể khống chế được cô ta, điều này sẽ có tác dụng rất lớn với Long quốc!”





“Xin Diệp thiếu tránh đường!”





Từ Thành nói.





“Nếu tôi không đồng ý thì sao?”





Diệp Phàm nói.





“Vậy chết đi!”





Giang Phong nhìn Diệp Phàm, nói.





Ngay lập tức, Huyết Đồ, Lôi Chiến, Vua Bắc Cực lao ra, nhìn chằm chằm đám người này, sẵn sàng ra tay.





Giang Phong bị ba cao thủ nhìn chằm chằm, trong lòng hơi giật mình, sắc mặt thay đổi.





“Diệp thiếu, cô ta rất quan trọng, xin Diệp thiếu giao cho chúng tôi!”





“Đến lúc đó bên trên chắc chắn sẽ rất biết ơn Diệp thiếu!”





Từ Thành nói.





“Ai dám động đến Thánh Nữ Huyết tộc?”





Đột nhiên, một tiếng quát lạnh băng vang lên, một đám cao thủ mang theo mùi máu xuất hiện.





“Huyết tộc!”





Từ Thành và Giang Phong nhìn về phía đám người này, hai người biến sắc.





“Long quốc các người muốn bắt Thánh Nữ Huyết tộc của chúng ta, thật to gan!”





“Giết cho ta!”





Ánh mắt của người đàn ông cầm đầu Huyết tộc lóe lên màu đỏ, lạnh lùng nói.





“Huyết tộc dám bước vào lãnh thổ của Long quốc, lá gan không nhỏ, giết!”





Giang Phong quát to.





“Ai dám ra tay ở đây, giết không tha!”





Hai bên đang định ra tay, Diệp Phàm lên tiếng.





“Thánh Nữ Huyết tộc, cuối cùng cũng tìm được cô!”





“Trốn rất kỹ!”





Lúc này, một giọng nói khàn khàn vang lên.





Một người đàn ông mặc áo dài trắng, tay cầm một quyển Kinh Thánh xuất hiện, cả người tản ra hơi thở thần thánh.





“Thánh Điện!”





Đám người Huyết tộc nhìn thấy người này, sắc mặt thay đổi.





“Thánh Điện?”





Từ Thành và Giang Phong nhìn người này, lập tức kinh sợ, sắc mặt nghiêm lại.





Ngay cả ba người Huyết Đồ cũng cảnh giác nhìn người đàn ông này.


Người đàn ông này vừa xuất hiện, không khí ở đây trở nên vô cùng nặng nề.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Bất Diệt Thần Vương
  • Đang cập nhật
(Full) Binh Vương Chiến Thần
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Thần Vương Bất Diệt
  • Hoa Tiến Tửu

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom