• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full THẦN TƯỢNG "XẤU HỔ" (1 Viewer)

  • Phần 1

Tôi có thuật đọc tâm.

Tình cờ phát hiện ra đỉnh lưu vậy mà lại là một gốc cây xấu hổ.

"Phiền ghê luôn á, mấy cô này cứ sáp sáp lại gần mình chi vậy không biết, vẫn là vợ mình thơm nhất."

"Vợ chạm qua bản thể của mình luôn rồi mà sao vẫn chưa cầu hôn mình nữa ta."

"Vợ đang nhìn mình kìa! Mắc cỡ quá, xấu hổ quá đi mất, nhưng sao cô ấy còn chưa tới hôn mình."

Tôi: "...?"

1.
Tôi là trợ lý sinh hoạt của thần tượng nổi tiếng Chu Tề Yến.

Công việc chính của tôi như một bà quản gia, quản lý tất cả mọi chuyện.

Kể từ khi mọi người biết tôi là trợ lý mới của Chu Tề Yến, ánh mắt họ nhìn tôi đều mang theo đồng tình, thương cảm.

Không ai biết.

Chu Tề Yến đẹp trai bao nhiêu thì tính tình của anh ta khó chiều bấy nhiêu.

Cao ngạo, lạnh lùng, lông bông, thích sạch sẽ, hay trêu đùa những tên tuổi lớn, khó hòa đồng, …

Đó là những cái “mác” được gán lên người anh ta.

Anh ta nổi tiếng chưa được mấy năm, ngoại trừ người đại diện là cố định thì tốc độ thay trợ lý của anh còn nhanh hơn thay áo.

“Tiểu Hạ, em… chịu khó một chút nhé.”

Đó là câu nói đầu tiên của quản lý Lục Kỳ dành cho tôi ngay khi nhìn thấy tôi.

Lúc đó, trong lòng tôi có linh cảm không lành, muốn bỏ việc.

Nhưng nhìn vào số dư tài khoản còn lại ít ỏi trong ngân hàng của mình, tôi đành từ bỏ ý định đó.

Tôi mang tâm trạng lo lắng, thấp thỏm đi gặp mặt Chu Tề Yến.

Anh ta khác xa với hình tượng hoàn hảo, tràn đầy năng lượng và sức quyến rũ khi hát và nhảy trên sân khấu.

Lúc riêng tư, Chu Tề Yến có vẻ rất “ngoan”.

Mái tóc hơi dài mềm mại, tự nhiên rủ xuống.

Anh ấy mặc một chiếc áo len cao cổ màu xanh khói rộng rãi và mềm mại, làm nổi bật nước da trắng như sữa của anh.

Anh được ông trời ban cho một đôi mắt chó con. Theo như lời fan hâm mộ miêu tả, ánh mắt của anh cho dù có nhìn cột điện ven đường vẫn dịu dàng, thâm tình như vậy.

Không thể không công nhận, Chu Tề Yến có đủ vốn liếng để người ta phải phát cuồng vì mình.

Mới lần đàu tiên gặp anh, trái tim tôi không tự chủ được, mềm nhũn.

Chắc chắn có ai đó ghen ghét, tung những tin đồn thất thiệt về anh, thần tượng này rất tốt!

Một giây sau, Chu Tề Yến trực tiếp dập tắt những ấn tượng tốt đẹp của tôi về anh ta: “Cô đang nhìn cái gì? Nhìn nữa có tin tôi chọc mù mắt cô không?”

Tôi: “…”

2.
Sau khi chính thức trở thành trợ lý nhỏ, ngày nào tôi cũng bận tối mặt tối mày.

Dần dần tôi phát hiện ra, không phải Chu Tề Yến xấu tính, anh ta chỉ thờ ơ quá mức với mọi việc xung quanh mà thôi.

Ngoại trừ Lục Kỳ, anh ta hầu như không nói chuyện với ai khác.

Nếu như người khác muốn có tiếp xúc thân thể với anh ta, ngay lập tức, vẻ mặt của anh sẽ tối sầm lại.

Đây là một trong số những lưu ý quan trọng mà Lục Kỳ đã dặn dò tôi.

Chu Tề Yến không thích tiếp xúc gần với bất cứ người nào, cho dù bắt tay cũng không được.

Ngoài ra, tuyệt đối không được đụng vào những chậu cây mà Chu Tề Yến trồng.

Tôi nhớ như in vẻ mặt may mắn khi sống sót sau tai nạn của Lục Kỳ khi nói với tôi điều này.

Tôi lặng lẽ học thuộc lòng hai nguyên tắc tối kỵ này.

Không ngờ lo sợ chuyện gì gặp ngay chuyện đó.

Bình thường tôi rất cẩn thận, nhưng hôm nay tôi bị “lật xe” rồi.

Nhìn chậu cây vỡ tan nát dưới nền, tôi chếc lặng.

Tiêu đời nhà ma rồi!!

Đây là chậu cây xấu hổ mà Chu Tề Yến thích nhất.

Trong nhà trồng rất nhiều loài cây những chỉ có chậu xấu hổ này là chậu cây mà Chu Tề Yến yêu quý nhất.

Ngày nào cũng vậy, trước khi ra ngoài và sau khi về nhà, Chu Tề Yến đều phải ngắm nhìn nó một lúc lâu mới thấy thoải mái.

Hôm nay anh ta có một sự kiện, đáng lẽ ra tôi phải theo sát từ đầu đến cuối.

Nhưng có một vài tài liệu quan trọng bị bỏ quên ở nhà, vậy nên tôi phải quay về tìm gấp. Xui xẻo thay, trước khi rời đi, tôi không cẩn thận, vô tình làm đổ chậu cây xấu hổ quý báu đó.

Liếc nhìn điện thoại, sắp không kịp rồi huhu.

3.
Tôi lấy sức bình sinh, chạy nước rút 100m đến chợ hoa gần đó, mua một chậu cây giống hệt mang về, cẩn thận nhấc cây xấu hổ đặt vào.

Lần đầu tiên tiếp xúc, tôi không biết loài cây này lại yếu ớt đến thế.

Tay tôi vừa chạm vào, toàn bộ lá trên thân đã vội càng cụp lại. Không những thế thân cây héo rũ, lá rụng không ít.

Tôi toát mồ hôi hột, nhanh chóng thu dọn sạch sẽ hiện trường, cuối cùng cũng có thể thở hắt ra: “Hoàn thành!”

“Cạch…” Cửa nhà đột nhiên bị mở ra. Chu Tề Yến trở về, vẻ mặt sa sầm đến mức tôi không dám nhìn thẳng.

Tôi chột dạ chào hỏi: “Chu, thầy Chu, anh đã về rồi à?”

Chu Tề Yến không thèm nhìn tôi, đi thẳng một mạch vào nhà. Nhìn kĩ, dáng đi của anh ta trông hơi kỳ lạ.

Vẻ mặt ủ rũ, anh ta nhìn chằm chằm vào cây xấu hổ kia.

Lồng ngực phập phồng liên tục, đôi mắt chó con cũng có lúc giận dữ như vậy.

Tôi có chút áy náy, vội vàng nhận lỗi: “Xin lỗi, là lỗi của tôi. Tôi không cố ý, lúc đóng cửa không cẩn thận…”

Chu Tề Yến vẫn không nói lời nào.

Đột nhiên, tôi nghe được một giọng nói thút thít: 【 Huhu, sự trong trắng của mình mất sạch rồi. 】

Tôi: ????

Âm thanh từ đâu vậy? Tiếng của ma quỷ sao?

Tôi cố đè nén nỗi sợ trong lòng, đảo mắt nhìn xung quanh, không thấy có gì bất thường.

Giọng nói kia vẫn tiếp tục vang lên: 【 Mình mới trưởng thành thôi mà, đồ cầm thú này…】

Không biết có phải tôi sợ quá sinh ảo giác hay không, khi nghe được ba chữ ” đồ cầm thú”, ánh mắt Chu Tề Yến tình cờ nhìn về phía tôi, mang theo ý buộc tội.

Tôi: “…”

Không! Không thể nào! Chắc là do tôi hoa mắt thôi.

【Thôi, quên đi. Tuy thân thể mình tiều tụy đi nhưng ít nhất vẫn giữ được khuôn mặt】, tiếng lòng của Chu Tề Yến vẫn tiếp tục vang lên

【Vậy là mình có vợ rồi, phải lựa thời gian thích hợp để công khai thôi. 】

Không!!!

Muốn công khai mối qua hệ tình cảm của thần tượng, anh có từng nghĩ cho mái tóc của Lục Kỳ không?

Như có chày đá lớn nện vào đầu, tôi thực sự có thể nghe được tiếng lòng của Chu Tề Yến?

Vậy Chu Tề Yến không phải con người!!!

Tôi thử thăm dò: “Nếu có tình huống đặc biệt, tôi nghĩ anh nên bàn bạc trước với quản lý.”

Xin lỗi Lục Kỳ, đây là điều tốt nhất tôi có thể giúp anh rồi.

“Ừm.”

Một từ lạnh lùng, qua loa cho xong chuyện.

Tuy nhiên, tôi lại tiếp tục nghe được âm thanh khác: 【Vợ đang nhìn mình kìa! Mắc cỡ quá, xấu hổ quá đi mất.】

【Không được, mình phải dè dặt hơn. Lục Kỳ nói, một người đàn ông quá chủ động sẽ không được người ta trân trọng. 】

Tôi: “…”

【Ây da, vợ lại nhìn mình nữa kìa, tim mình đập nhanh quá, làm sao bây giờ, mình muốn hôn em ấy quá! Tại sao em ấy vẫn chưa cầu hôn mình nữa ta? 】

4.
“Cô nhìn tôi làm gì?”, Chu Tề Yến không vui, trừng mắt nhìn tôi.

Trong lòng tôi thầm thở phào nhẹ nhõm.

May mắn thay, vẫn là Chu Tề Yến, người luôn độc mồm độc miệng.

Tôi cảm thấy như vừa nãy mình nghe nhầm rồi.

Vài ngày trước, tôi không chỉ nghe được tiếng lòng của Chu Tề Yến, mà còn biết bản thể của anh ta là cây xấu hổ.

Tin này ai mà biết được sẽ bùng nổ cộng đồng mạng.

Ngày hôm đó, tôi rất sốc, cả người như bị thôi miên.

Ngày thứ hai, khi thức dậy, tôi không còn nghe được những âm thanh đó nữa.

Tôi bối rối thu lại ánh nhìn khác lạ dành cho Chu Tề Yến, thuận miệng khen: “Nhìn anh hôm nay rất đẹp trai, đẹp trai hơn anh của ngày hôm qua.”

Choang! Chiếc cốc pha lê rơi thẳng xuống đất, vỡ tan tành.

Tôi hít một hơi thật sâu.

Đó là chiếc cốc mà Chu Tề Yến thích nhất. Vậy mà anh ta có thể tự mình làm vỡ nó!

Thiếu gia Chu Tề Yến cao quý, thích sạch sẽ, rất nâng niu những thứ mình yêu thích.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ta tự tay đánh rơi một món đồ yêu thích.

Tôi cẩn thận nhìn sắc mặt anh ta. Hơi kém.

Lại nhìn kĩ hơn một chút.

Sao vành tai anh ta lại đỏ lựng lên thế nhỉ?

Tôi trợn tròn mắt. Đây là một sự kiện nghìn năm mới có!

Nếu tôi đoán không nhầm… có phải Chu Tề Yến đang xấu hổ không?

Là do vừa nãy tôi khen anh ta đẹp trai?

【 Vỡ mất rồi. 】

Giọng nói ủ rũ lại vang lên, nghe giống như đang tủi thân.

Chu Tề Yến ngước mắt lên nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt tràn đầy vẻ lên án.

Tôi: ???

Xem ra tội của tôi hơi nặng…

Tôi ngập ngừng gợi ý: “Để tôi tìm mua cho anh một chiếc giống vậy nhé?”

Anh ta khẽ “hừ” một tiếng, sau đó nói: “Ngày mai mua luôn.”

Câu trả lời trẻ con của anh ta khiến tôi phì cười, không khí căng thẳng cũng dịu đi.

Không ngờ, một giây sau anh ta lại nói tiếp: “Từ nay về sau, đó là việc của cô.”

Nhìn theo hướng ngón tay anh ta chỉ, tôi ngẩn người nhìn chậu cây xấu hổ.

“Anh có chắc là giao cho tôi chăm sóc nó không?”

Tôi chỉ vào bản thân, hỏi một câu đầy nghi ngờ.

“Đó không phải là điều tất nhiên à?”

Tôi: “…”

Anh ta không đồng ý, lườm tôi một cái.

Tôi không biết câu nói của mình có vô tình xúc phạm anh ấy không.

Khóe miệng Chu Tề Yến mím xuống, có chút không vui :” Làm sao, cô không nguyện ý à?”

Tôi chỉ là một trợ lý nhỏ, tôi có thể nói gì cơ chứ, đành liên tục gật đầu ” Vâng, vâng tôi rất sẵn lòng.”

Nói xong, tôi đưa tay sờ lên chậu cây, ngón tay không cẩn thận chạm phải cây xấu hổ.

Cây xấu hổ bị ngoại cảnh kích thích lập tức rụt rè khép lá lại.

Tôi mỉm cười ngượng nghịu.

Lúc này, gương mặt Chu Tề Yến đỏ bừng, ngại ngùng và rụt rè nhìn tôi.

Tôi nghe được tiếng lòng của anh đang xấu hổ mắng : 【Đồ lưu manh! Mình biết em ấy thèm muốn cơ thể của mình mà…】

Tôi: “…”

5.
Lần này chắc chắn không phải là ảo giác!

Tôi chắc chắn rằng mình đã nghe được tiếng lòng của Chu Tề Yến.

Nhớ lại hai lần trước, điểm mấu cốt chính là tôi đều chạm vào cây xấu hổ kia.

Có điều, thuật đọc tâm chỉ diễn ra trong khoảng thời gian ngắn.

Dựa vào những tiếng lòng của Chu Tề Yến thời điểm ấy, có thể suy ra cây xấu hổ này này chính là bản thể của anh ta.

Nếu vậy… lúc tôi chạm vào cái cây đó chính là tôi đang giở thói lưu manh với anh ta…

Còn anh ta đơn phương nhận tôi làm vợ?

Không thể hiểu được những quy tắc kì quái của giới thực vật!

Tôi giấu đi hoảng sợ trong lòng, hỏi lại: “Anh vừa nói chuyện gì?”

“Bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ sống ở đây.”

Người đàn ông trước mặt không vui, nhắc lại lần nữa, đối với việc tôi thất thần vô cùng không hài lòng.

Tôi cố sức giãy dụa nói: “Chuyện này… không được đâu.”

“Tôi nói được là được. Tôi cũng không làm gì cô. Nếu cô sống ở đây sẽ tiện chăm sóc cây xấu hổ kia hơn.”

Chu Tề Yến nói xong, vẻ mặt tiu nghỉu, trông có vẻ hơi buồn bã.

Tôi biết rằng anh ấy đang cố khống chế vẻ mặt của mình. Thực tế đang vô cùng tủi thân

Trong lòng, anh ấy đang khóc thút thít, hoài nghi nhân sinh.

【 Tại sao vợ không chịu ở lại đây? Có phải do mình chưa đủ đẹp trai không? 】

【 Sao vợ lại nhìn mình bằng ánh mắt đấy chứ? Mình đã là cây xấu hổ đẹp nhất trong dòng họ rồi, em ấy còn chưa hài lòng ư? 】

【 Vợ lạnh lùng với mình quá, hay là em ấy “không được”? 】

Khoé miệng tôi giật giật, mặt không đổi sắc trả lời: “Không phải.”

Anh đột nhiên ngẩng đầu, khoé miệng cong lên: “Ồ…”

Rõ ràng là đang rất vui!

Tôi sững người trong giây lát. Có vẻ như cái cây này dễ nuôi nhỉ?

Trong lúc quay đầu vô tình nhìn vào gương, tôi mới phát hiện, hoá ra khóe miệng của tôi cũng đang cong lên.

Không biết từ lúc nào, tôi cũng vô thức mỉm cười.

Gần gũi với thiên nhiên cũng khiến con người ta cảm thấy thoải mái hơn phải không?

Kỳ lạ, tôi nhanh chóng tiếp nhận chuyện Chu Tề Yến không phải là con người.

Tôi có thuật đọc tâm.

Tại sao Chu Tề Yến là cây xấu hổ, lại có thể ồn ào như vậy

Thế giới tự nhiên tràn đầy diệu kỳ!

Thế là tôi bắt đầu cuộc sống sinh hoạt chung với Chu Tề Yến.

6.
Ngay khi tôi vừa thu dọn xong hành lý, có tiếng gõ cửa.

Chu Tề Yến xuất hiện trước cửa.

Lúng túng một hồi, anh kỳ quái nói muốn tôi đóng giả bạn gái, cùng tham dự tiệc tối.

Nếu là lúc trước, tôi chắc chắn sẽ thẳng thừng từ chối.

Nhưng chỉ cần cây xấu hổ nhỏ kia nhìn tôi với dáng vẻ 7 phần ủy khuất, 3 phần ngạo kiều lại khiến tôi mềm lòng.

“Em không cần chuẩn bị gì, tôi sẽ bảo Lục Kỳ mang lễ phục tới.”

Thấy tôi đồng ý, giọng nói anh tràn đầy vui vẻ.

Tôi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu ý.

Người đàn ông trước mặt vẫn đứng ở cửa không chịu đi, im lặng cào cào mép cửa, không nói gì.

Lúc này tôi không chạm vào cây xấu hổ nên không nghe ra được tiếng lòng anh, chỉ có thể dựa vào vẻ mặt để đoán.

Nhìn dáng vẻ kia, chắc đang chờ tôi khen ngợi?

Tôi ngập ngừng, thăm dò khen: “Thầy Chu chu đáo quá.”

Chu Tề Yến hừ nhẹ, vẻ mặt còn không vui bằng vừa nãy.

Tôi nghi ngờ trong lòng, không phải muốn tôi khen anh?

Xem ra hôm nay, tôi dỗ dành ông chủ thất bại rồi.

Hay là tôi giả vờ lấy cớ chạm vào chậu cây xem thử nhỉ? Dùng đọc tâm thuật nghe ngóng một chút?

Không nghĩ tới tôi im lặng quá lâu khiến Chu Tề Yến sốt ruột, chủ động lên tiếng: “Tại sao cô vẫn còn gọi tôi là thầy Chu?”

Tôi: ????

Không gọi thầy Chu thì gọi là gì?

vv.

Dựa theo suy nghĩ của cây xấu hổ thì bây giờ tôi đang là “vợ” của anh, chẳng lẽ anh muốn tôi gọi là “chồng”?

Tôi lập tức trả lời: “Không!”

Mỗi lần đọc tâm thuật đều nghe anh gọi “vợ”, “vợ ơi”, tôi chịu không nổi.

“Anh là thần tượng!”

Tôi không thể không nhắc anh chú ý thân phận của mình.

Chu Tề Yến bối rối: “Tôi biết. Nhưng gần đây tôi đang nghỉ ngơi…”

“Nghỉ ngơi cũng không được.” Tôi kiên quyết ngăn chặn ý nghĩ trong lòng của anh.

Chu Tề Yến vẫn đang lẩm bẩm: “Gọi thầy Chu nghe xa lạ lắm…”

Tôi thở dài, lại mềm lòng rồi: “Vậy… tôi sẽ gọi anh là Tề Yến nhé?”

Người trước mặt lập tức mừng rỡ.

Trong không khí vui vẻ, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên dồn dập.

Tôi ra mở cửa, đập vào mắt là khuôn mặt tức giận của Lục Kỳ.

Anh ta kéo tôi sang một bên rồi lớn tiếng mắng mỏ người trong nhà: “Chu Tề Yến, cậu to gan thật đấy, dám chơi cái trò kim ốc tàng kiều* luôn rồi cơ à?”

Kim ốc tàng kiều?

Chữ “kiều” này không phải nói tôi đấy chứ?

7.
Giải thích nửa ngày, cuối cùng Lục Kỳ cũng tin Chu Tề Yến không có kim ốc tàng kiều.

Nhưng dáng vẻ anh ta như gặp ma, ánh mắt nhìn tôi đầy kính nể vì tôi có thể trị được Chu Tề Yến, từ xấu tính khó chiều đến ngoan ngoãn như vậy.

Hiểu được ánh mắt kỳ quái của anh ta, tôi không khỏi cảm thán, không có cách nào để giải thích.

Lục Kỳ đưa lễ phục cho tiệc tối, sau đó yên tâm rời đi.

Trước khi đi, anh ta cố ý dặn dò tôi: “Tiểu Hạ, mắt nhìn người của anh thật chuẩn. Em làm rất tốt, rất được việc. Em tiếp tục theo sát cậu ta cho anh, đặc biệt là chuyện yêu đương. Nếu có bất kỳ tình huống nào xảy ra phải liên lạc cho anh sớm.”

“Anh không hi vọng cậu ta lại bị bế lên hotsearch đâu.”, anh ta vừa nói vừa đưa tay lên giả bộ lau nước mắt.

Tôi đồng cảm sâu sắc với anh ta.

Xem ra Lục Kỳ hiểu rất rõ phong cách làm việc của Chu Tề Yến.

Mặt khác, tôi cảm thấy có chút áy náy.

Lời nói này của Lục Kỳ, rất có thể một câu thành sấm.

Sau khi tôi thay xong lễ phục, bước ra ngoài, Chu Tề Yến mở to hai mắt chăm chú nhìn tôi.

Tôi cảm thấy hơi xấu hổ.

“Trông tôi kỳ lạ lắm à?”

“Rất đẹp.” Anh thẳng thắn khen ngợi.

Mặt tôi đỏ bừng, tim đập nhanh hơn bình thường rất nhiều.

Tôi thúc giục anh đi thay lễ phục.

Chu Tề Yến, người có thân thình rất cân đối, mặc lên người bộ vest chỉn chu, kết hợp với vẻ mặt lạnh lùng thường ngày trông rất quyến rũ. Không ai có thể biết được, đằng sau dáng vẻ thiếu gia cao quý này của anh lại là một tâm hồn tsundere* bướng bỉnh, hay sĩ diện, ngạo kiều.

Giờ phút này, tôi hơi lúng túng. Tôi vẫn chưa quên những nguyên tắc tối kỵ mà quản lý Lục đã nói.

Sau khi biết anh có bản thể là cây xấu hổ, tôi có thể lý giải vì sao anh không thích người khác tiếp xúc thân thể

“Tối nay có thể tôi sẽ phải khoác tay anh.” Tôi nhanh trí nói trước.

Chu Tề Yến khẽ nâng cằm, kiêu ngạo như một con công đứng đó.

Im lặng là đồng ý, không cần nói lời nào, tôi cũng biết ý nghĩ của anh, còn không mau tới đây .

Khoảnh khắc tôi khoác vào cánh tay anh, cả người anh cứng đờ. Đồng thời tôi còn nghe thấy giọng điệu reo hò:

【 Hihi, vợ chủ động chạm vào người mình!】

【 Mình biết mà, em ấy thích những người đẹp trai. Sau này mình phải mua thật nhiều quần áo đẹp để mặc cho vợ xem.】

【 Nghe nói con gái đều thích cơ bụng tám múi. Mình bây giờ mới chỉ được sáu múi, phải đăng ký thẻ tập gym thôi.】

Tôi: “…”

8.
Trong bữa tiệc, các vị khách mời đều rất lộng lẫy, áo quần là lượt thơm phức.

Vừa đến nơi, mắt tôi đã liếc thấy một bóng người quen, tôi vội vàng rụt tay lại, quay mặt đi trốn sau lưng Chu Tề Yến.

Nhưng hẳn là người đó đã kịp nhận ra tôi.

“Hạ Miên, đúng là em rồi.”

Tống Linh nghiêm mặt bước tới, nắm cổ tay tôi chặt đến mức làm tôi đau.

Không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt anh ta nên tôi cố cắn răng chịu đựng, nhưng cơn giận trong lòng lại từ từ bùng lên.

Tôi chưa kịp lên tiếng, Chu tề Yến bên cạnh đã tức giận,”xù lông” lên.

Bây giờ anh mới kịp phản ứng, gỡ tay tôi ra khỏi tay Tống Linh : “Buông em ấy ra! Tay của em ấy anh cũng xứng được nắm hả?”

Tống Linh lúc này mới chợt nhận ra bên cạnh tôi có một người khác. Đôi mắt anh ta đảo qua đảo lại giữa tôi và Chu Tề Yến như dò xét điều gì, không rõ ý tứ.

“Làm sao? Đây là thằng nhóc mới mà em tìm được đấy à?”

Anh ta nói rất thẳng thừng, giọng điệu nghe có vẻ khinh thường. Sau đó thấp giọng nói với Chu Tề Yến: “À, tôi biết cậu, một thằng nhóc thần tượng mới nổi. Tôi khuyên cậu nên lo thân mình trước đi đã.”

“Sao không liên quan đến tôi? Cô ấy là người ….”

Nửa câu sau của anh bị tôi dùng tay bịt lại.

Kém chút nữa mái tóc của Lục Kỳ sẽ hoàn toàn hói mất.

Tôi không dám tưởng tượng nếu truyện này bị lộ ra ngoài, các báo sẽ thay nhau giật tít như thế nào.

Chu Tề Yến đang muốn thể hiện bị tôi chặn lại. Anh hung hăng trừng mắt nhìn tôi, tôi biết anh đang tức điên lên.

Trong lòng, anh đang hùng hùng hổ hổ, âm thầm nguyền rủa, lôi cả họ hàng hang hốc nhà Tống Linh ra hỏi thăm mấy lần rồi!

Lúc này tôi mất tập trung nghĩ, hóa ra trước đây Chu Tề Yến vẫn còn đối xử rất nhân từ với tôi.

“Chỉ là người không liên quan thôi, không cần bận tâm.”

Tôi vỗ nhè nhẹ vào lưng Chu Tề Yến, dịu dàng dỗ dành.

Không biết đầu óc Tống Linh có bị chạm mạch nào không, nhất quyết bám riết lấy tôi không tha.

Anh ta nói với Chu Tề Yến nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn nhìn tôi:

“Tại sao tôi lại không được nắm tay cô ấy? Hạ Miên là bạn gái tôi, chúng tôi đã nắm tay nhau không biết bao nhiêu lần rồi.”

Nghe được những lời này, Chu Tề Yến sững sờ.

Tôi kìm nén cơn giận, lạnh lùng nói: “Tống tổng, làm người không nên nói lung tung. Cùng lắm tôi cũng chỉ có thể coi là bạn gái cũ của anh mà thôi.”

Đúng lúc này, một cô gái uyển chuyển bước tới bên cạnh Tống Linh. Cô ta õng ẹo áp sát vào người anh ta, cất giọng ngọt ngào: “Anh Linh!”

Tống Linh nhanh chóng né khỏi cô ta, phối hợp chỉnh trang lại lễ phục, sau đó nói với tôi một câu chắc nịch: “Tôi đợi em tới tìm tôi.”

9.
Cây xấu hổ nhỏ tức giận rồi.

Nói là tức giận, không bằng nói là tủi thân thì càng đúng hơn.

Khóe miệng bẹp bẹp, hốc mắt bắt đầu phiếm hồng, ầng ậc nước.

Cả đường về đều trốn tranh tôi, không cho tôi chạm vào.

Về đến nhà, không nói lời nào, nhốt mình ở trong phòng.

Tôi há to miệng, nuốt những lời định nói lại.

Sau khi chạm vào Chu Tề Yến hoặc bản thể của anh: cây xấu hổ, tôi có thể có được khả năng đọc tâm thuật trong thời gian ngắn.

Vì vậy, tôi quyết định chạm vào thân cây xấu hổ.

Lưu manh thì lưu manh đi, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên.

Tôi tự an ủi bản thân mình.

Không biết có phải tôi bị ảo giác hay không, tôi nhìn thấy cây xấu hổ trong chậu có chút ủ rũ, giống như tâm trạng không tốt.

Tôi khẽ thở dài.

Có vẻ như tôi không ổn rồi, tôi không thể nhìn Chu Tề Yến buồn bã được.

Những ngón tay tôi nhẹ nhàng chạm vào lá cây xấu hổ, các lá của nó bắt đầu từ từ khép lại theo trình tự, giống như một người đang dần đóng cửa trái tim mình.

Tôi bước đến trước cửa phòng Chu Tề Yến.

Quả nhiên nghe được tiếng lòng đang nghẹn ngào gào khóc của anh.

Cách cánh cửa phòng, tôi vẫn cảm nhận được sự tủi thân to lớn ấy.

【 Huhu, mình không còn vợ nữa rồi.】

【 Vợ không phải của mình, phải làm sao đây? Mình thích em ấy như vậy, em ấy đã cướp đi trong sạch của mình, giờ còn muốn bội tình bạc nghĩa.】

【 Cái tên đáng ghét Tống Linh kia, hắn thế mà dám nắm tay vợ mình!! Huhu, trước đây mình còn chưa được nắm nữa.】

Nghe được những lời này, tôi vừa cảm thấy đau đầu, vừa bất lực.

Tôi giơ tay gõ cửa.

Một lúc sau, cánh cửa hé ra một khe nhỏ xíu.

Chu Tề Yến ló cái đầu bù xù ra, giận dỗi nói: “ Cô muốn gì?”

“Dỗ anh”

Anh khẽ hừ một tiếng, quay mặt đi chỗ khác, mạnh miệng nói: “Tôi không giận, không cần cô phải dỗ.”

“ Vâng, vâng, anh không cần em dỗ, là em muốn nói chuyện với anh.” Tôi kiên nhẫn nói tiếp "Từ bữa tiệc về, anh không nói với em câu nào, em không muốn anh làm ngơ em.”

Vừa dứt lời, lỗ tai cây xấu hổ nhỏ đỏ bừng, ánh mắt mơ màng, không dám nhìn tôi.

Ngón tay móc lấy khung cửa, mơ hồ nói: “ Tôi không có gì muốn nói, đều là lỗi của em.”

“ Đúng vậy, là em sai, em đến để giải thích với anh.”

Khóe miệng anh cong lên trong giây lát, sau đó cố gắng kìm nén, giả vờ không quan tâm”: “Em thích thì cứ giải thích, tôi không có gì để nói.”

Tôi tiến tới, từng bước bước vào khu vực riêng của Chu Tề Yến: “Để em vào, rồi em từ từ giải thích cho anh.”

10.
Tống Linh, cái tên này đã rất lâu rồi không xuất hiện trong cuộc đời của tôi.

Nghĩ lại, vừa quen cũng vừa lạ.

Anh ta từng xuất hiện trong thời khắc đen tối nhất của cuộc đời tôi, kéo tôi khỏi vực sâu tuyệt vọng nhưng sau này, cũng chính anh ta là người quay đầu, đẩy tôi vào bóng tối một lần nữa.

Từng thích là thật, từng hận cũng là thật.

Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình đơn thân.

Tất cả đều dựa vào mẹ tôi một mình làm việc quần quật cả ngày, nuôi tôi ăn học.

Ngoài ra, bà ấy còn phải trả nốt món nợ bài bạc của cha tôi.

Trong công việc và sinh hoạt, mẹ đơn thân sẽ gặp nhiều khó khắn, vất vả hơn so với người bình thường.

Để không bị bắt nạt, bà ấy trở nên cứng rắn.

Ngay từ khi còn nhỏ, bà ấy đối xử rất khắt khe và nghiêm khắc với tôi.

Tôi tận mắt chứng kiến những gian khổ mà mẹ mình gặp phải, thông cảm cho những yêu cầu mà bà ấy dành cho tôi.

Tôi sống một cuộc đời như bà ấy mong muốn.

Tôi thành công trở thành vốn liếng để khoe khoang, trở thành niềm tự hào của bà ấy.

Ngay cả khi không có cha, tôi vẫn luôn hoạt bát, vui vẻ, luôn đứng đầu trong các kỳ thi.

Thế nhưng khi thời gian dần trôi qua, tôi dần nhận ra có điều gì đó không ổn.

Tôi bắt đầu chán ghét bản thân mình.

Mỗi lần đứng ở nơi cao, tôi đều có suy nghĩ muốn nhảy xuống.

Một lần nữa khi đang đứng trên thành tường của sân thượng, Tống Linh, người đang trốn trên đây hút thuốc nhìn thấy, vội vàng ôm eo tôi, kéo tôi trở lại, lớn tiếng quát mắng: “Bạn có biết bạn đang làm gì không?”

Câu trả lời của tôi là sự im lặng.

Kể từ đó, Tống Linh thường xuyên xuất hiện bên cạnh tôi.

Mỗi khi hấy tâm trạng tôi không tốt, anh ta rất lo lắng.

Tống Linh là một người đẹp trai, nhưng lạnh lùng, không hay giao lưu với người khác.

Còn tôi thì ngược lại.

Tôi thành tích tốt, nhân duyên tốt, rất hay cười.

Tôi và Tống Linh đứng với nhau, không ai nghĩ người bị bệnh trầm cảm là tôi, chứ không phải Tống Linh.

Thời gian trôi qua, trong trường có tin đồn tôi và Tống Linh yêu nhau. Thầy cô gọi về cho phụ huynh.

Mẹ tôi tới trường học, vẻ mặt vô cùng khó nhìn.

Đứa con gái mà bà ấy luôn kiêu ngạo, bây giờ lại yêu sớm, chuyện này dường như đi chệch kế hoạch mà bà ấy vẽ ra cho tôi.

Giơ tay muốn tát tôi, nhưng bị Tống Linh giữ lại. Cái tát đó cuối cùng không rơi xuống.

Về sau mẹ tôi đưa tôi tới bệnh viện, tôi bắt đầu tiếp nhận trị liệu.

Tôi biết Tống Linh đã giúp đỡ rất nhiều.

Không phải trước đây tôi chưa từng nghĩ đến việc tự cứu mình.

Tôi đã từng nói với mẹ rằng tôi bị bệnh trầm cảm.

“Làm sao có thể mắc trầm cảm, mày trông vui vẻ, hoạt bát như này mà.”

Mỗi ngày tôi đều cười toe toét, nhìn tôi so với bất kỳ ai, giống như tôi càng yêu sự sống, yêu quý thế giới này hơn.

Tại sao không thể mắc bệnh trầm cảm chứ?

Không một ai tin tưởng chuyện này.

Thậm chí, tôi từng chia sẻ với bạn học: “Thật ra, tớ bị trầm cảm.”

Các bạn trong nháy mắt cưới ầm lên: “Vậy tớ cũng bị. Chúng tớ đều bị trầm cảm.”

Nhìn xem, không một ai tin chuyện này cả.

Ngoại trừ Tống Linh.

Tôi đã từng hỏi hắn vì sao.

Hắn trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nói.”Mẹ tôi cũng đã qua đời vì trầm cảm.”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom