• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full THẦN TƯỢNG "XẤU HỔ" (1 Viewer)

  • Phần 2

11.
Tôi không biết Tống Linh nghĩ gì khi giúp tôi.

Nhưng con người thật khó để không dành tình cảm cho người đã cứu rỗi mình.

Nhất là khi, tôi lúc đó cảm thấy chỉ còn lại một mình mình trên thế giới này.

Cô đơn, trơ trọi, bất lực đến tuyệt vọng.

Chỉ có Tống Linh sẵn sàng xé toạc những bóng tối quanh tôi, đưa tay cho tôi, nói rằng anh ta hiểu được những thống khổ mà tôi chịu đựng.

Anh ta tựa như tia nắng duy nhất chiếu sáng tăm tối nơi tôi.

Kể từ lúc đó, ánh mắt tôi luôn bất giác dõi theo anh ta.

Hai chúng tôi ngầm hiểu với nhau, cùng chọn một trường đại học.

Trong lòng tôi vô cùng vui sướng nhưng tôi không đủ can đảm để tiến xa hơn với anh ta.

Để ở bên một người bị trầm cảm, người bên cạnh cần nhiều nỗ lực, bao dung hơn.

Mặc dù bệnh tình của tôi đang trở nên tốt hơn, nhưng Tống Linh không có nghĩa vụ phải làm như vậy. Tôi không muốn trút hết những tiêu cực của bản thân mình lên anh ấy.

Nhưng một ngày, Tống Linh tỏ tình với tôi.

Khoảnh khắc đó, tâm trạng của tôi như chú hươu con chạy loạn. Tôi kìm nén tình cảm, niềm vui của mình, từ chối anh ta.

Tôi chỉ muốn ở bên cạnh anh với tư cách là bạn bè mà thôi.

Tống Linh vẫn rất kiên trì. Anh ta theo sát tôi hàng ngày, giống như khi lần đầu tiên anh ta phát hiện tôi định nhảy lầu.

“Anh biết em đang lo lắng điều gì nhưng em hãy tin anh, tin vào chính bản thân mình. Mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi.” Anh ta nói.

Một lần, hai lần tôi còn có nghị lực từ chối, nhưng nhiều lần như vậy, trái tim tôi không thể ngừng rung động.

Tôi và Tống Linh ở bên nhau, cùng nhau trải qua một khoảng thời gian tốt đẹp.

Cho đến một ngày, cha của anh ta tới tìm tôi. Đó là một doanh nhân thành đạt, là một con cáo già giới kinh doanh. Ông ta lười nói những điều vô nghĩa với một sinh viên nghèo khó như tôi.

Cha Tống Linh trực tiếp nói rõ mục đích, yêu cầu tôi chủ động chia tay với Tống Linh.

Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ trở thành một nhân vật chính trong một cảnh phim truyền hình như vậy.

Lúc đầu, tôi hơi bối rối, nhưng sau đó tôi vẫn tỏ rõ lập trường, nhất quyết từ chối đề nghị này.

Ông ta cũng không làm khó tôi, chỉ đưa cho tôi một tấm danh thiếp, khẳng định nói: “Chắc chắn cháu sẽ cần tìm tôi.”

Ban đầu, tôi không quan tâm lời nói đó. Ông ta cũng không nói cho Tống Linh biết về cuộc gặp mặt này.

Dù sao bọn họ mới là một gia đình, còn tôi, chỉ là người dưng nước lã mà thôi.

Nếu như tôi muốn có tương lai lâu dài với Tống Linh, tôi cần phải xây dựng được mối quan hệ tốt với người nhà anh ta trước.

Tôi nói chuyện với Tống Linh, bằng nhiều cách vô tình hay cố ý, nắm được sở thích của cha anh ta, âm thầm chuẩn bị.

Chỉ là không ngờ, ngay lúc ấy, mẹ tôi ngã bệnh, cần phải ghép thận gấp.

Tôi dành toàn bộ thời gian, tập trung chăm sóc cho mẹ.

Những năm qua, một mình mẹ tôi bươn chải, mở sạp bán trái cây ở nhà.

Toàn bộ số tiền kiếm được ngoại trừ một ít phí sinh hoạt, tất cả phần còn lại đều dùng để trả nợ.

Trong nhà không có bao nhiêu tiền tiết kiệm.

Tiền thuốc men trả trước, cũng là giật gấu vá vai, vay chỗ này chỗ nọ bù vào.

Thời gian ấy, Tống Linh cũng thường xuyên biến mất. Ngay cả khi đến gặp tôi, cũng đang trong trạng thái mệt mỏi.

Tôi không suy nghĩ nhiều cho đến khi cha anh ta mang đến một xấp ảnh, trong đó đều là hình ảnh anh ta đi chơi thân mật với một cô gái.

“Trong ảnh là con gái của nhà họ Sầm, cũng là đối tượng liên hôn của Tống Linh, là con dâu được Tống gia tôi công nhận. Có lẽ cháu cũng nhận ra thời gian gần đây thằng bé thường xuyên không tới trường học. Khi đó, nó đang đi chơi với Sầm Nhã.”

12.
Ngay từ đầu, tôi không muốn tin những lời này..

Nhiều cặp đôi đã chia tay nhau về những hiểu lầm không đáng có do không trò chuyện, thấu hiểu cho nhau.

Vậy nên tôi tìm Tống Linh, hỏi trực tiếp anh ta đã đi đâu suốt những ngày qua.

Vốn dĩ tôi tưởng rằng mình sẽ nhận được những lời giải thích.

Nhưng… anh ta lựa chọn nói dối.

Mầm mống nghi ngờ đã nảy sinh trong tình yêu, dễ gì có thể loại bỏ được.

Tôi phát hiện khoảng thời gian ấy Tống Linh không bình thường. Những lần tôi muốn nói chuyện rõ ràng, anh ta lại nói dối tôi. Tôi chưa bao giờ nghĩ điều này có thể xảy ra trong tình yêu của mình.

Tôi từng cho rằng tôi và Tống Linh đã cùng nhau trải qua nhiều khó khăn, trắc trở như vậy, chúng tôi sẽ có thể nắm tay nhau đi đến cuối đời.

Nhưng tôi lại quên mất, chúng tôi cũng chỉ là những người bình thường, chẳng ai có thể yêu mãi một người.

Những gì diễn ra ở thời điểm này như là một bài kiểm tra về đạo đức và trách nhiệm của con người trong tình yêu.

Nước chảy chỗ trũng, người tìm chỗ cao.

Đối với sự lựa chọn của Tống Linh, tôi không muốn đổ lỗi cho bất cứ điều gì.

Tôi chỉ tức giận vì anh ta giấu diếm tôi.

Nếu anh ta nói thẳng với tôi, anh ta đã chán ngấy tôi, chán ngấy ở bên một người bị trầm cảm, tôi chắc chắn sẽ tôn trọng điều đó, thoải mái rời đi, tuyệt đối không dây dưa.

Nhưng tôi càng chán ghét hơn cả, là sự phản bội và dối trá.

Tôi từ từ cảm thấy thất vọng, vô cùng mệt mỏi.

Làm gì có tình yêu nào là mãi mãi? Tôi dựa vào đâu mà dám cho mình là ngoại lệ cơ chứ?

Hơn nữa, Sầm Nhã trong tấm ảnh đó rất xinh đẹp, gia cảnh giàu có, môn đăng hậu đối với nhà họ Tống.

Bọn họ rất xứng đôi vừa lứa.

Tống Linh cứu tôi thoát khỏi vực sâu tuyệt vọng, cho tôi cơ hội để cảm nhận cái ấm áp của tia nắng, để rồi một lần nữa đẩy tôi xuống nơi chính tôi nên thuộc về.

Bệnh trầm cảm của tôi lại tái phát...

Trong nhà chỉ còn mình tôi là trụ cột, tôi không thể gục ngã.

Bằng niềm tin vào bản thân, tôi vừa uống thuốc chống chọi vừa gắng gượng đi làm kiếm tiền.

Tiền có thể vay mượn, nhưng thận để ghép cho mẹ lại rất khó tìm. Mẹ tôi không còn nhiều thời gian để đợi nữa.

Trong lúc tuyệt vọng nhất, tôi chợt tìm lại được tấm danh thiếp bị lãng quên kia.

Cha của Tống Linh không chỉ vận dụng hết các mối quan hệ tìm thận thích hợp cho mẹ tôi, ông ta còn hứa sẽ thanh toán mọi chi phí chữa trị sau đó.

Với một điều kiện duy nhất: tôi phải chủ động chia tay với Tống Linh, không bao giờ được liên hệ cũng không thể tiết lộ sự thật đằng sau đó.

13.

Cuộc phẫu thuật của mẹ tôi rất thành công.

Khi sức khỏe của bà đã hồi phục, chúng tôi lập tức chuyển nhà.

Sau khi nói chia tay với Tống Linh, tôi thay đổi toàn bộ thông tin liên lạc của mình, cắt đứt liên hệ với các bạn học cũ.

Tôi chỉ là một cô gái bình thường, sinh ra trong một gia đình tầm thường. Còn anh ta lại là một thiếu gia sinh ra trong một gia đình giàu có. Theo lẽ tự nhiên, chúng tôi là người của hai thế giới.

Vốn dĩ tôi cho rằng cả đời này tôi sẽ không bao giờ gặp lại Tống Linh, không ngờ lại vô tình gặp nhau tại bữa tiệc.

“Vậy là em vẫn còn thích tên Tống Linh đó?.”

Chu Tề Yến nghe chuyện cũ của tôi và Tống Linh, bắt được trọng điểm, nhất quyết không buông tha.

Tôi cười: “Đã từng thích, hiện tại không còn nữa rồi.”

Anh vẫn tỏ ra không vui, quay mặt đi, giận dỗi ngồi bên cạnh.

Tôi từng nghĩ kí ức này sẽ mãi mãi phủ bụi, không nhắc đến với ai cả.

Không nghĩ tới bây giờ, chính tôi, lại nguyện ý lật lại kí ức đau thương đó, để dỗ một ai đó vui vẻ.

Quãng thời gian đó là thời gian khó khăn nhất của đời tôi.

Cũng chính là lúc tôi nhận ra, không thể coi bất cứ người nào làm trụ cột tinh thần.

Về sau, khi tôi lấy chính mình làm trụ cột tinh thần cho bản thân, tôi đã mạnh mẽ sống tiếp.

Bệnh trầm cảm của tôi cũng không tái phát thêm lần nào nữa.

“ Từng thích, vẫn là thích.”

Thấy tôi lại lần nữa chìm đắm trong hồi ức, Chu Tề Yến nhìn tôi bằng đôi mắt chó con, tràn đầy tủi thân.

Ánh mắt ấy khiến tôi cảm thấy đối với anh, tôi đã phạm phải một tội ác tày trời nào đó.

Sau những chuyện đã xảy ra giữa tôi và Tống Linh, tôi tự nhủ lòng mình sẽ không yêu thêm một ai nữa.

Không nghĩ tới cây xấu hổ nhỏ hay hờn dỗi, thích khóc nhè này chẳng biết từ lúc nào đã từng chút một len lỏi vào trái tim tôi.

Tôi từng chút từng chút mềm lòng vì anh.

Không đành lòng nhìn dáng vẻ đáng thương của anh, tôi cong môi cười: “Nhưng sao anh không hỏi bây giờ em thích ai?”

“Vậy hiện tại em thích ai?”

“Thích anh.”

14.
Cây xấu hổ nhỏ thật sự xấu hổ rồi.

Chu Tề Yến hoảng hốt tung chăn ra, vùi mình vào đó.

Hành động của anh rất nhanh nhưng vẫn kịp để tôi bắt gặp đôi tai đỏ lựng. Màu đỏ kia còn đang lan dần xuống cổ, nhìn giống như con tôm luộc chín.

Không ngờ anh lại đáng yêu như vậy.

Bình thường độc mồm độc miệng với người khác nhưng thực tế lại rất tốt bụng, cũng dễ mềm lòng.

Anh rất thích được khen, nhưng mỗi lần được khen lại luôn xấu hổ.

Nhìn giữa giường đang nhô một cục nhỏ, tôi cố ý nói: “Thế là em tỏ tình thất bại rồi phải không? Vậy em đi đây.”

Chu Tề Yến sốt sắng vén chăn lên, mấy ngón tay bấu chặt góc áo của tôi.

Khuôn mặt vùi trong chăn, đỏ hơn mấy phần.

Hai mắt mơ màng, không dám nhìn thẳng vào tôi, lắp bắp: “Không được đi.”

“Sao không được đi? Em tỏ tình thất bại rồi. Cũng không thấy ai đó trả lời em.”

“Anh… anh đồng ý với em.”

Tôi nổi lên ý xấu, hỏi tiếp: “Anh đồng ý gì cơ?”

Chu Tề Yến thẹn quá hoá giận, trừng mắt nhìn tôi, nhỏ giọng lầm bầm: “Chính là cái đó.”

Anh rất kiêu ngạo, cũng rất bướng bỉnh.

Bình thường tôi sẽ bỏ qua, nhưng lần này tôi dứt khoát truy vấn đến cùng: “Cái gì cơ?”

Anh xấu hổ hết cỡ, vò mẻ không sợ nứt, trả lời tôi: “Anh cũng thích em, đồng ý ở bên em.”

Tôi kéo dài giọng “Ồ” một tiếng.

“Vậy thì mong giúp đỡ nhiều hơn nhé, bạn trai?”

Nghe tới đó, cây xấu hổ nhỏ lại lập tức trốn vào chăn.

Cũng không biết tại sao, chỉ là nhìn dáng vẻ anh vừa đáng yêu vừa mềm mại, tôi chỉ muốn bắt nạt anh.

Tôi vươn tay, chạm nhẹ vào đôi tai đang để lộ ra ngoài.

Anh giật mình, co rúm người, hoảng hốt kéo chăn lên trùm kín đầu. Lần này nhất quyết không muốn gặp người khác.

Tôi ghé sát người lại gần, giọng điệu tiếc nuối: “Làm sao giờ? Bạn trai em xấu hổ quá nên trốn mất rồi, em muốn hôn anh. Mà hình như anh ấy không thích em rồi.”

Cuộn chăn giật giật một chút, rồi cứng đờ. Trêu chọc một chút, cây xấu hổ nhỏ cũng muốn cắn người rồi.

Tôi khẽ cười, xoay người định rời đi, để lại không gian riêng tư cho anh.

Nếu không đi, tôi thật sự sợ anh sẽ chết ngạt trong chăn mất.

Tay tôi còn chưa kịp vặn chốt cửa, một giọng nói ngượng ngùng xen chút thất vọng vang lên phía sau lưng: “Không hôn anh à?”

15.

Giọng điệu này thì cần gì liêm sỉ nữa!!

Tôi xoay người lại, ngã nhào vào Chu Tề Yến.

Môi lưỡi quấn quýt, hơi thở hoà quyện vào nhau.

Nụ hôn kết thúc.

Hai người đều hô hấp dồn dập, sắc mặt đỏ ửng.

Chu Tề Yến bị tôi đè trên giường, môi dưới sưng đỏ, còn có một vết rách hơi rướm máu.

Lông mi bị nước mắt thấm ướt, đuôi mắt phiếm hồng.

Trong nháy mắt, tôi thấy mình như một tên lưu manh.

Sau khi ổn định nhịp thở, tôi muốn đứng dậy rời đi.

Chu Tề Yến bất ngờ nắm chặt tay tôi, tôi mất thăng bằng ngã đè lên anh.

Anh vòng tay qua eo tôi, giọng nhỏ như muỗi kêu: “ Muốn hôn nữa.”

Tôi nghiêng đầu nhìn anh, chưa kịp phản ứng lại, Chu Tề Yến đã đảo khách thành chủ, đè tôi trên giường, hôn lên.

Hô hấp của tôi bị tước đoạt.

Hoá ra vừa nãy câu nói kia không phải câu hỏi mà là một thông báo.

Tôi bị hôn đến choáng váng. Không ngờ cái cây xấu hổ nhỏ này học rất nhanh.

Đêm khuya, Chu Tề Yến hôn đủ bèn buông tôi ra, xấu hổ vùi mặt vào cổ tôi, không nói câu gì.

Chỉ còn tiếng tim đập, đang dần đồng bộ.

Không khí yên lặng, mập mờ xung quanh chúng tôi. Tiếp tục như vậy, tôi sợ mình sẽ trở thành cầm thú.

Nhưng bây giờ tôi cần làm rõ một chuyện. Tôi xoa xoa mái tóc bù xù của anh, bất ngờ hỏi: “Em muốn xác nhận: Có phải anh thích em chỉ vì em đã cướp mất sự trong trắng của anh không?”

Chu Tề Yến bật dậy, đôi mắt cún con tròn xoe, sửng sốt nhìn tôi.

“Em…” Nửa ngày, cũng không thể nói một câu đầy đủ.

Tôi gật đầu khẳng định suy đoán của anh: “Em biết, anh là cây xấu hổ.”

Sắc đỏ ửng của nụ hôn ban nãy biến mất. Anh nhỏ giọng hỏi: “Em có sợ anh không?”

Trong câu hỏi ấy mang cả sự lo âu, thấp thỏm.

Tôi nhoài người tới, ôm lấy anh: “Không sợ. Anh đáng yêu như vậy, sao em phải sợ? Em cũng biết anh muốn em chăm sóc chậu cây xấu hổ kia vì nó là bản thể của anh. Ban đầu em rất bất ngờ, nhưng anh cũng không có làm chuyện xấu xa gì.”

Chu Tề Yến gật đầu, vòng tay ôm tôi, hai cánh tay anh siết chặt như thể muốn rút hết sức lực tôi đi luôn.

Tôi biết điều đó sẽ cho anh cảm giác an toàn, nên tôi để anh tùy ý ôm.

Suy nghĩ một lúc lâu, tôi quyết định thành thật: “Thật ra, em có thuật đọc tâm. Chỉ cần chạm vào anh, cho dù là chính anh hay bản thể của anh, em đều có thể nghe được tiếng lòng của anh trong một khoảng thời gian ngắn.”

Vừa dứt lời, tôi đã bị bạn trai mới này đẩy ra xa và nhìn bằng ánh mắt hung hăng: “Em!”

Tôi hiểu cảm giác vừa tức giận vừa xấu hổ của anh.

Thế nhưng có ai mới ngày đầu tiên xác định quan hệ, đã bị bạn trai đuổi ra khỏi phòng chưa?

Ừm, tôi. Chính là tôi đây!!!

16.

Tôi và Chu Tề Yến vụng trộm yêu đương. Giai đoạn mới bắt đầu yêu luôn ngọt ngào như mật, tình nồng ý đậm, nhưng tôi vẫn thấy ngờ ngợ dường như bản thân đã bỏ quên điều gì đó, cho đến khi nhận được tin nhắn.

Tôi: “… !!!”

“Có chuyện gì?”

Đôi môi của Chu Tề Yến còn đỏ bừng, hơi sưng.

Tôi xấu hổ cụp mắt xuống. Đối diện với tin nhắn của Lục Kỳ, tôi đột nhiên cảm thấy mình và Chu Tề Yến như hai đứa nhóc lén lút yêu sớm, bị phụ huynh phát hiện vậy.

“Công khai luôn đi.”

Chu Tề Yến không thèm cau mày một cái, cầm lấy điện thoại trong tay tôi, chuẩn bị soạn tin nhắn trả lời lại.

Tôi nhanh tay cản anh lại: “Không được! Anh có chút ý thức của thần tượng đi. Chúng ta nên suy nghĩ cho mái tóc của Lục Kỳ, cho người ta có thời gian mọc lại tóc nữa chứ. Chúng ta từ từ lựa chọn thời điểm để công khai sau.”

Cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng tôi.

Không ngờ lời dặn dò của Lục Kỳ lại một câu thành sấm.

Cuối cùng tôi lại biến mình thành “kiều” trong “kim ốc tàng kiều” kia.

Tôi đã phụ sự tín nhiệm, tin tưởng của Lục Kỳ.

Khoảng thời gian này, Chu Tề Yến hoàn toàn trong trạng thái nghỉ ngơi.

Tin nhắn của Lục Kỳ có thể coi là tín hiệu để chuẩn bị hoạt động trở lại.

Ngành giải trí không ngừng vận động. Chẳng ai có thể ngồi không mà vẫn giữ được vị thế của mình.

Lục Kỳ báo đã nhận cho Chu Tề Yến một hợp đồng quảng cáo cao cấp. Ngày mốt anh sẽ phải bay tới Giang Thành bắt đầu quay chụp tạp chí tuyên truyền.

Nhận được thông báo lịch trình, Chu Tề Yến buồn bã suốt mấy tiếng.

“Sao em lại không đi? Em là trợ lý của anh mà.” Anh dựa vào lý lẽ biện luận.

Tình yêu dù không nói, nhưng từ ánh mắt người ta cũng có thể cảm nhận được.

Hơn nữa, chúng tôi mới chỉ xác nhận yêu đương không lâu.

Người ta sẽ luôn vô thức nhìn về phía người mình thích. Nếu tôi đi theo anh, không quá ba tiếng, mối quan hệ này sẽ bị khui ra ánh sáng.

Tôi kiên nhẫn giải thích. Anh lúc này mới không tình nguyện “Ừm” một tiếng.

Vừa sắp xếp xong hành lý, Lục Kỳ đã tìm tới tận cửa.

Khuôn mặt bình tĩnh, sắc mặt khó coi, tôi giật nảy mình.

Chẳng lẽ chúng tôi bị phát hiện rồi sao? Chuyện tình cảm của chúng tôi bị bế lên hotsearch và Lục Kỳ đã đọc được?

“Cậu có đắc tội với ai không?” Lục Kỳ sắc mặt lạnh lùng, giọng điệu nghiêm túc hỏi.

Tôi và Chu Tề Yến vô thức liếc nhau, trong mắt hiện lên mê man.

Tôi cẩn thận hỏi lại: “Có chuyện gì xảy ra sao?”

“Chúng ta bị mất hợp đồng quảng cáo rồi. Không chỉ một cái. Rõ ràng là đã thương lượng xong, nhưng đến ngày hẹn ký kết hợp đồng thì bên kia lại đổi ý. Nếu chỉ diễn ra một, hai lần, chúng ta có thể nói là ngoài ý muốn. Nhưng hợp đồng nào cũng thế, chứng tỏ có gì đó không bình thường. Có một đối tác quen trong lúc ăn cơm đã ra ám hiệu cho tôi.”

Anh ta thở dài, nhìn sang Chu Tề Yến: “Cho nên hôm nay tôi tới tìm cậu là muốn biết chuyện gì đang xảy ra. Thời gian vừa rồi cậu hoàn toàn không có lịch trình gì, chỉ tập trung nghỉ dưỡng. Lần duy nhất tham gia hoạt động chính là bữa tiệc gây quỹ từ thiện. Hình như cũng không có chuyện…”

Anh ta đột nhiên trừng mắt: “Bữa tiệc tối gây quỹ từ thiện, hôm đó xảy ra chuyện gì không?”

Vừa nhắc đến bữa tiệc tối, tôi lập tức hiểu ra, trái tim chìm xuống.

Việc này không thể thiếu vết tích của Tống Linh.

Nghĩ đến câu nói khẳng định khi nói tôi chắc chắn sẽ cần tìm anh ta, có lẽ từ lúc đó anh ta đã lên kế hoạch trả thù tôi.

Chỉ là nghĩ Chu Tề Yến vì tôi mà bị liên lụy.

Phong cách làm việc của hai cha con nhà họ Tống rất giống nhau, chỉ biết đe doạ.

Nếu chỉ là chuyện của một mình tôi, tôi đương nhiên sẽ chiến đấu đến cùng. Nhưng việc này lại liên lụy Chu Tề Yến. Tôi không còn cách nào khác, đành kể lại thật ngắn gọn chuyện đã xảy ra vào ngày hôm đó.

“Tại sao lại làm thế?” Lục Kỳ nhìn hai chúng tôi bằng ánh mắt không đồng ý, rõ ràng là đang phản đối cách xử lý của chúng tôi ở thời điểm đó.

“Hạ Miên là vợ tôi, tôi không đánh anh ta là may lắm rồi.”

Chu Tề Yến bất ngờ chen vào một câu, thể hiện rõ sự chiếm hữu.

17.

Lục Kỳ tức xì khói.

Tôi vội rót cho anh ta một ly nước: “Đừng kích động. Chúng em có thể giải thích.”

Anh ta nhìn tôi sắc lẹm, giọng điệu mệt mỏi: “Tiểu Hạ, anh bảo em để mắt tới thằng nhóc này, canh chừng cậu ta cho anh. Đây chính là cách canh chừng của em đấy à, lấy chính mình làm đối tượng luôn?”

Tới rồi.

Nghe thấy câu chất vấn này, tôi thật sự không dám trả lời câu nào.

Tôi áy náy.

Trái lại, Chu Tề Yến không chút nào chột dạ: “Hai chúng tôi đang yêu nhau.”

“Được rồi, đừng đứng trước mặt tôi bày tỏ tình cảm yêu đương nữa.”

Lục Kỳ chán nản ôm trán: “Mấu chốt bây giờ là nên giải quyết như thế nào. Chúng ta đã đắc tội với nhà họ Tống, cũng đã đánh mất kha khá hợp đồng quảng cáo. Nếu bọn họ để cho đám paparazzi có cơ hội vạch trần mối quan hệ của hai người thì sự nghiệp của cậu…”

“Người mà Tống Linh nhắm đến là em. Để em đi tìm anh ta nói chuyện.”

Chu Tề Yến ôm eo tôi, thản nhiên nói: “Không cần. Anh không quan tâm mấy hợp đồng đó.”

Tôi nắm tay anh dỗ dành: “Nào, đừng gây thêm rắc rối nữa.”

“Anh không gây thêm rắc rối.”

Chu Tề Yến không vui, một lần nữa ôm lấy eo tôi: “Mấy nhãn hàng đó ngày bình thường muốn gặp ba mẹ anh còn không có cửa. Nếu nhà họ Chu thả ra tin tức muốn có hợp đồng quảng cáo, bọn họ lại tranh nhau xếp hàng. Mấy nhãn hàng lúc trước anh quay quảng cáo, độ nhận diện quá thấp, mẹ còn cười anh.”

Tôi: “…”

Lục Kỳ: “…”

Tuy nhiên dù gì anh ta cũng đã lăn lộn trong giới này nhiều năm, chỉ im lặng vài giây, do dự xác nhận lại: “Không lẽ cậu chính là thiếu gia nhà họ Chu nổi tiếng nhất Bắc Kinh kia?”

Chu Tề Yến gật đầu xác nhận.

Lục Kỳ đột nhiên trở nên gấp gáp: “Thật xin lỗi, thành thật xin lỗi. Tôi không ngờ đại thiếu gia của Chu gia lừng lẫy kinh thành lại dấn thân vào con đường ca hát.”

Chu Tề Yến kiêu ngạo liếc một cái, sau đó rút điện thoại ra, gọi điện thoại về nhà.

Sau đó anh thông báo với chúng tôi giọng điệu thoải mái: “Đã giải quyết xong.”

Tôi và Lục Kỳ liếc nhau. Đây chính là cuộc sống của người có tiền.

Nghĩ tới đây, trong lòng tôi bắt đầu dần dần cảm thấy bất an.

Tôi cùng Tống Linh chia tay cũng vì khoảng cách gia cảnh trong nhà, nhà họ Tống kiên quyết lựa chọn một cô con dâu môn đăng hộ đối, không chấp nhận một đứa con gái có xuất thân quá mức tầm thường như tôi.

Bây giờ, chênh lệch giữa tôi và Chu Tề Yến càng lớn hơn.

Chẳng lẽ tôi lại tắm hai lần trên một dòng sông sao?

18.

“Em đang nghĩ gì vậy? Có phải em muốn chia tay với anh không?”

Chu Tề Yến nhìn chằm chằm vào tôi, sự bất bình trong mắt muốn tràn ra ngoài.

Tôi nghẹn ngào.

Rồi ai mới là người có thuật đọc tâm đây?

Làm sao anh có thể biết được suy nghĩ trong tôi ngay lúc này?

“Em muốn chia tay anh.” Chu Tề Yến tức giận: “Em không yêu anh.”

“Em không nói em không yêu anh.”

“Nhưng ý của em là thế. Nếu em yêu anh, tại sao em lại muốn chia tay với anh?”

Tôi cố sức dỗ dành: “Không phải em chưa nói gì sao? Anh nghe em nói ở đâu?”

Anh vẫn một mực khăng khăng: “Ánh mắt của em nói cho anh biết. Vừa rồi em không hề phản bác, em chột dạ đúng không?”

Lục Kỳ ở bên cạnh, dè dặt hỏi: “Cái đó… Có thể cho tôi nói vài lời được không?”

Tôi gần như quên mất bên cạnh còn có một người khác.

Cuộc cãi nhau ngây thơ của tôi và Chu Tề Yến đã bị anh ta nghe hết rồi. Tôi xấu hổ đến mức muốn đào hố chôn mình luôn.

Lục Kỳ vuốt vuốt tóc, chua xót hỏi: “Chuyện Tống gia gây sự đã có Chu gia đứng ra giải quyết, vậy còn mối quan hệ của hai người thì sao?”

“Cũng đơn giản thôi. Tôi sẽ giải nghệ.”

Câu nói nhẹ nhàng ấy như sét đánh ngang tai tôi với Lục Kỳ.

Không đợi chúng tôi hỏi, anh chủ động giải thích: “Tôi đã tính đến chuyện này lâu rồi, nếu không cũng chẳng xin nghỉ thường xuyên làm gì cả.”

Tôi kéo vạt áo của anh, nhỏ giọng: “Anh không cần làm vậy vì…”

“Anh muốn giải nghệ, đúng là có liên quan đến em, nhưng chỉ là vô tình trùng hợp thôi. Bố mẹ anh từ lâu đã không tán thành việc anh bước chân vào ngành giải trí rồi. Nhưng vì anh cứng đầu, bố mẹ đành phải thoả hiệp, cho anh thời gian năm năm rong ruổi bên ngoài vui chơi, sau đó quay về tập trung tiếp quản công ty gia đình.”

Anh đột nhiên xấu hổ bĩu môi: “Nguyên nhân chính là họ thúc giục anh dẫn em về ra mắt.”

“Bố mẹ anh biết rồi? Hai bác biết từ bao giờ?”

Chu Tề Yến khịt mũi, nói bằng giọng tự hào: “Từ đêm em tỏ tình với anh đấy.”

Tôi sửng sốt. Sao mà công khai sớm vậy?

Dường như nhìn thấu những lo lắng của tôi, anh đưa tay nắm chặt tay tôi: “Bố mẹ anh rất thích em, em đừng lo. Chỉ cần là người anh thích, họ cũng sẽ thích em.”

Toàn thân tôi như có một dòng điện chạy qua, đặc biệt ấm áp. Hoá ra anh thực sự rất để tâm tới cảm xúc của tôi. Anh hiểu nỗi lo lắng của tôi sau chuyện của tôi với Tống Linh. Vậy nên anh đã lựa chọn thời điểm thích hợp để dàn xếp ổn thoả.

Bỏ qua sự tồn tại của Lục Kỳ, tôi chủ động ôm lấy anh, ghé sát vào tai, nhỏ giọng cảm ơn.

Cây xấu hổ nhỏ đỏ bừng hai tai, mơ hồ trả lời.

Lục Kỳ bất đắc dĩ che mắt: “Này, hai đứa kia, đừng cho anh ăn cơm chó nữa được không?”

19.

Tôi nhận được cuộc gọi từ Tống Linh.

Cũng không mấy bất ngờ khi Tống thiếu gia có được số điện thoại mới của tôi.

Anh ta muốn hẹn tôi ra ngoài nói chuyện.

Tôi lạnh lùng: “Tống Linh, tôi cảm thấy giữa hai chúng ta không có gì để nói cả. Những gì cần nói đều nói rõ hết rồi. Chúng ta đã chia tay nhau lâu như vậy, mỗi người cũng nên tiến về phía trước, hãy giữ chút tôn trọng cuối cùng tôi dành cho anh đi.”

Vì anh ta phá hoại mấy hợp đồng quảng cáo của Chu Tề Yến, tôi không nhịn được giận chó đánh mèo.

“Chẳng lẽ anh không được phép tức giận sao? Em đột nhiên chia tay anh, không cho anh một lời giải thích, biến mất vô tung vô ảnh. Anh lục tung thành phố cũng không thể tìm được em.”

“Hạ Miên, em nói đi. Vì sao em chia tay anh? Em bỏ anh đi theo người khác, một câu giải thích cũng không. Em nói đi, chỉ cần là em nói, anh đều tin.”

Tôi sửng sốt. Giọng Tống Linh vậy mà lại có chút nghẹn ngào.

Trước kia, vào lúc bệnh trầm cảm của tôi nghiêm trọng nhất, anh ta cầm tay tôi mà khóc, cầu xin tôi hãy sống, hãy nhớ nhung một chút thế giới này.

Đó là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất tôi thấy anh ta khóc.

Ở thời điểm đó, tôi hoàn toàn không chút hoài nghi về sự chân thành của anh ta. Tôi từng nghĩ đến việc sẽ ở bên anh ta cả đời.

Nhưng mà đâu ai có thể đoán trước tương lai. Tình cảm sâu đậm đến mấy rồi cũng thay đổi mà thôi.

Cổ họng nghẹn lại, tôi cố gắng xác nhận lại một chuyện khiến tôi canh cánh mãi trong lòng.

“Tống Linh, tôi hỏi anh lần cuối, khoảng thời gian mẹ tôi ngã bệnh, anh thường xuyên mất tích cả ngày, tôi không thể tìm được anh. Lúc đó anh đi đâu làm gì? Nghĩ kĩ rồi trả lời tôi. Năm đó, một chữ của anh, tôi cũng không tin.”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, sau đó mới cất giọng: “Em biết được chuyện gì rồi sao?”

“Tôi muốn nghe câu trả lời từ anh.”

“Mẹ anh qua đời vì bệnh trầm cảm. Bà nhảy từ tầng năm xuống, tự tử ngay trước mắt anh. Cảnh tượng đó đã trở thành bóng ma tâm lý ám ảnh anh trong nhiều năm sau. Một mình cha nuôi anh lớn. Vốn dĩ ông ấy không quá coi trọng hoàn cảnh, địa vị của bất cứ ai, nhưng vì anh kể về em, nói thích em, thế nên ông ấy mới cho người điều tra em.”

Tôi hiểu rõ: “Cha anh biết chuyện tôi bị trầm cảm, cho nên mới không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau.”

“Phải...” Tống Linh thở dài: “Anh đã đấu tranh rất lâu nhưng vẫn không được cha chấp thuận. Mãi tới một hôm, ông ấy lừa anh đến một bữa tiệc, về sau anh mới biết đó là một buổi xem mắt.”

“Thời điểm đó, công ty của cha anh gặp khó khăn trong việc xoay vòng vốn nên ông phải nhờ tới sự trợ giúp của nhà họ Sầm. Dù lúc đó phát hiện mình bị lừa, anh cũng không thể nào đứng dậy bỏ đi được.”

Lúc này, tôi đã hiểu nguồn gốc của những bức ảnh đó. Chắc chắn là do cha của Tống Linh sai người cố tình chụp ảnh, dập tắt hi vọng của tôi, khiến tôi bỏ cuộc.

“Cha anh nói, chỉ cần anh lấy lòng Sầm Nhã, giúp công ty vượt qua được giai đoạn khó khăn, ông ấy sẽ chấp thuận cho tình yêu của anh với em. Lúc đó, anh thật sự rất muốn nói cho em biết nhưng cha anh lại nói như vậy sẽ rất khó giấu được Sầm gia, cho nên anh mới không nói với em.”

Những ngón tay tôi siết chặt điện thoại đến mức trắng bệch. Cuối cùng thì sự thật cũng đã được phơi bày.

20.

Tất cả mọi chuyện đều là cha Tống Linh ở sau lưng thao túng.

Lần đầu tiên đưa ra đề nghị nhưng bị tôi thẳng thừng từ chối, ông ta án binh bất động, không can thiệp thêm gì.

Tôi cho rằng ông ta đã bỏ cuộc. Mãi cho tới khi mẹ tôi bị bệnh, ông ta biết cơ hội đã tới rồi.

Ông ta một bên dỗ dành, lừa gạt Tống Linh tham gia bữa tiệc xem mắt, biết Tống Linh sẽ không đồng ý hôn sự ấy, bèn lấy tôi ra làm mồi nhử.

Tống Linh quả nhiên vì công ty, vì tôi mà ngoan ngoãn nghe lời.

Cùng lúc đó, ông ta sai người chụp ảnh thân mật của Tống Linh và Sầm Nhã. Sau đó, đến tìm tôi, cho tôi hai sự lựa chọn.

Kế hoạch của ông ta thành công mĩ mãn. Dù tôi có đi tìm Tống Linh đối chất, Tống Linh cũng vì muốn sự chấp thuận của ông ta, mà nói dối tôi, giấu diếm chuyện của Sầm Nhã.

Cứ như vậy, tình cảm, sự tin tưởng giữa tôi và Tống Linh ngày càng mờ nhạt.

Cho đến khi mẹ tôi không còn đợi được nữa. Vào lúc tuyệt vọng ấy, bất cứ người nào cho tôi hi vọng, tôi cũng sẽ không bỏ qua.

Cha Tống Linh đã nghĩ đến cơ hội này từ lâu, bàn tính của ông ta sâu không thấy đáy. Ông ta là người làm ăn, và ông ta cũng chắc chắn rằng tôi sẽ tới tìm.

Không hổ lăn lộn trong thương truồng bao nhiêu năm, lúc ấy một sinh viên như tôi sao có thể thoát khỏi kế hoạch này.

Kể cả lần đó, tôi và Tống Linh không chia tay, tôi tin rằng sau đấy cũng sẽ còn nhiều chuyện tương tự như vậy xảy ra.

Bởi vì tôi không phù hợp với điều kiện tuyển con dâu của ông ta, nên tôi có làm gì cũng sai thôi.

Tôi và anh ta sớm định sẵn không thể ở bên nhau.

Nếu như không bị cha Tống ngăn cản, có lẽ chúng tôi cũng sẽ như bao cặp đôi khác, dần dần cũng chán nhau, cãi vã và cuối cùng là chia tay.

Không bằng cứ như thế này, nút thắt trong lòng cũng đã được gỡ bỏ, dù xa cách vẫn cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.

“Miên Miên, em còn nghe máy sao?”

Tống Linh hạ giọng, gọi tên tôi như ngày trước. Vẫn rất nhẹ nhàng, dịu dàng như vậy.

Nhưng giữa chúng tôi, giờ đây có quá nhiều thứ ngăn cách.

“Em vẫn nghe điện thoại nữa.”

Một cái đầu bù xù ló ra, mắt díu lại, hỏi tôi bằng giọng ngái ngủ.

Chu Tề Yến mơ mơ màng màng dang hai tay, kéo tôi ôm vào lòng.

Tôi chợt cảm thấy trái tim lang thang của mình cuối cùng cũng tìm được một điểm đến cho nó.

“Tống Linh, anh hãy tự nói chuyện với cha của mình đi. Tất cả những gì anh muốn biết, cha anh đều có thể cho anh câu trả lời.”

“ Hai chúng ta cứ vậy đi. Bây giờ là kết cục tốt đẹp nhất cho cả rồi. Cuối cùng, cảm ơn anh vì ngày ấy đã từng kéo tôi lại trên sân thượng.”

Nói xong tôi cúp điện thoại, tiện tay cho số anh ta vào danh sách chặn.

Chuyện cũ giữa chúng tôi cũng nên kết thúc ở đây thôi.

“Hừ, lại là cái tên Tống Linh.”

Cây xấu hổ nhỏ lại bắt đầu hờn dỗi, ghen tuông.

Tôi cười khẽ, hôn một cái vào khóe miệng anh, dỗ dành: “Từ nay về sau sẽ chỉ có anh. Em yêu anh nhất.”

Anh lúc này mới hài lòng.

Ngắm bộ dạng yên lặng nằm ngủ của anh, trái tim nhỏ bé của tôi chợt thấy yên bình đến lạ.

May mắn, vì gặp được anh.

May mắn, vì đôi ta có nhau.

[Hoàn]
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom