• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Thần Tử Hoang Cổ (1 Viewer)

  • Chương 846-850

Chương 846

Thực tế chính là tiểu thư xinh đẹp sẽ chỉ để ý công tử đẹp trai. Mà Quân Tiêu Dao lại chính là công tử đẹp trai, còn là kiểu cực kỳ xứng đôi nữa.

Thiên Cung di động hạ xuống giữa không trung Cự Khuyết thành, hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Ánh hào quang tỏa ra, cầu thang ngàn bậc hạ xuống, đến thẳng chỗ quán rượu Quân Tiêu Dao đang ở.

Một dáng người vô cùng cao quý xinh đẹp chậm rãi bước ra khỏi Thiên Cung.

Vào giờ phút này, tất cả mọi người trong Cự Khuyết thành đều nhìn về một hướng. Trong ánh sáng chói lòa, một cô gái cực kỳ xinh đẹp mặc váy nhung lưu ly màu xanh ngọc bước xuống bậc thang.

Cô gái khoảng chừng hai mươi tuổi, làn da trắng muốt, gương mặt như hoa như ngọc. Vóc dáng của nàng cực kỳ đẹp với những đường cong quyến rũ. Làn tóc đen suôn mượt mềm mại được búi lên, lại cài thêm một cây trâm khổng tước lam bảo thạch, trông thì khiêm tốn nhưng thực chất lại vô cùng xa hoa. Nàng mắt ngọc mày ngày, gương mặt mịn màng như hoa sen mới nở rung động lòng người.

Thế nhưng nàng lại không giống những cô gái chỉ có vẻ bề ngoài, đôi mắt của nàng vừa đẹp vừa trầm tĩnh vừa sâu sắc, mang khí chất thông minh, trông có cảm giác như một mỹ nhân xinh đẹp ưu nhã. Đây chính là đại tiểu thư của Hạ gia – Hạ Băng Vân.

“Tham kiến tiểu thư.”

Một vài người Hạ gia trong quán rượu chắp tay.

Những năm qua, nếu không có Hạ Băng Vân và Tụ Bảo Bồn giúp đỡ, Hạ gia cũng không thể phát triển đến mức hưng thịnh như vậy.

“Tội Ác Khanh kia dám bắt muội muội ta đi, đúng là đáng hận, nhưng cũng may đã được một vị anh hùng cứu giúp, Băng Vân muốn mở mang kiến thức một chút đấy.”

Hạ Băng Vân mỉm cười rung động lòng người, khiến những tu sĩ nam trong Cự Khuyết thành đều sững sờ. Hạ Băng Vân không chỉ là một mỹ nhân, mà còn là một tiên tủy khoáng mạch di động nữa. Nhìn đường cong đôi chân ẩn hiện dưới làn váy nàng, cả đám đàn ông ở đây chỉ muốn ôm đùi Hạ Băng Vân, nói rằng mình không muốn cố gắng nữa. Nhưng đương nhiên bọn họ chỉ có thể tưởng tượng trong mơ mà thôi.

Lúc này, trong tửu lâu, Quân Tiêu Dao đang ngồi tùy ý trên ghế. Nhan Như Mộng ở bên cạnh thì đang bóp vai cho hắn. Hạ Sơ Tình cũng mỉm cười.

Ngay cả Chuẩn Chí Tôn của Phong tộc, Phong Khiếu Thiên và những người khác cũng ở đây. Tuy biểu hiện của Phong Khiếu Thiên chẳng ra làm sao, gần như không giúp được gì, nhưng dù sao Phong tộc cũng là một đại tộc vô thượng, trưởng lão Hạ gia không tiện gạt bọn họ sang một bên.

“Cuối cùng cũng có thể gặp được Băng Vân.” Vẻ mặt của Phong Khiếu Thiên khá kích động.

Mặc dù cục diện không phát triển giống như suy nghĩ của hắn ta, nhưng chỉ cần gặp mặt là sẽ có cơ hội. Hắn ta tin tưởng với thân phận đạo tử Phong tộc của mình kiểu gì cũng sẽ được Hạ Băng Vân tin tưởng hơn cái tên đàn ông mặt quỷ không rõ lai lịch kia.

Một lát sau, một cô gái xinh đẹp tỏa sáng bước chân vào trong tửu lâu, đó chính là Hạ Băng Vân.

“Tiểu thư…”

Các trưởng lão Hạ gia đứng xung quanh đều chắp tay với Hạ Băng Vân, dù sao nàng cũng gần như được xem là nữ gia chủ đời tiếp theo của Hạ gia, toàn bộ Hạ gia sau này đều phải nghe theo mệnh lệnh của nàng.

Hạ Băng Vân không để ý đến những người xung quanh, nàng vừa lướt mắt đã nhìn thấy chàng trai mặt quỷ đang ngồi ung dung thưởng trà trên ghế.

Thân là một nữ cường nhân trong giới thương nghiệp, tất nhiên là Hạ Băng Vân biết nhìn người. Nàng phát hiện ra ngay chàng trai trước mặt là một người không thể trêu chọc được, là một nhân vật cao cao tại thượng, lai lịch đáng gờm. Khí chất bình tĩnh lạnh nhạt quan sát hàng tỷ sinh linh kia không thể tùy tiện bắt chước được.

“Băng Vân tỷ!”

Hạ Sơ Tình nhìn thấy Hạ Băng Vân đi vào thì nhanh chóng nhào vào lòng nàng giống như én non bay về tổ.

“Không có việc gì thì tốt, lần sau không cho muội ra khỏi cửa nữa.” Hạ Băng Vân xoa đầu Hạ Sơ Tình, trong đôi mắt xinh đẹp đong đầy sự nuông chiều.

Nhưng điều khiến nàng nghi ngờ chính là tại sao người của Tội Ác Khanh lại biết Hạ Sơ Tình đi đâu? Việc nàng tới Bạo Loạn Tinh Hải thu thập vật liệu hẳn chỉ có người của Thương Minh biết mới đúng.

“Băng Vân tỷ, đều do vị tiểu ca ca kia cứu muội.” Hạ Sơ Tình ngẩng đầu nói.

Hạ Băng Vân nghe thấy thế thì thi lễ với Quân Tiêu Dao rồi nói: “Băng Vân đa tạ công tử đã cứu xá muội.”

“Chỉ là tiện tay mà thôi, không cần khách sáo.” Quân Tiêu Dao vẫn ngồi yên trên ghế, thản nhiên nhấp một ngụm trà rồi trả lời.

Điều này khiến ánh mắt Hạ Băng Vân trở nên khác lạ. Những người đàn ông khác nhìn thấy nàng, có ai không cảm thấy kinh sợ, sợ thất lễ với nàng khiến nàng không vui. Còn chàng trai trước mắt này lại bình tĩnh thản nhiên, đừng nói là đáp lễ, thậm chí hắn còn chưa đứng dậy khỏi ghế nữa. Nói cách khác, hắn không đối xử với Hạ Băng Vân như người ngang địa vị.

Hạ Băng Vân không hề tức giận, ngược lại nàng càng thêm chắc chắn chàng trai trước mắt có lai lịch kinh người.

Hạ Băng Vân không hề hay biết rằng dưới lớp mặt nạ, ánh mắt Quân Tiêu Dao cũng trở nên khác lạ.

“Khí tức kia hẳn là…” Quân Tiêu Dao thầm suy nghĩ trong lòng.

Hắn cảm nhận được một luồng khí tức từ trên người Hạ Băng Vân, là một luồng khí tức khiến hắn quen thuộc.

“Đế Binh, Tụ Bảo Bồn, chẳng lẽ…” Quân Tiêu Dao như nghĩ tới điều gì đó, hai mắt hơi sáng lên.

Đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, chẳng tốn công sức lại tới tay.

Hắn khẽ mỉm cười, suy nghĩ thu phục Hạ Băng Vân và cả Hạ gia lại càng thêm chắc chắn.

“Công tử đã cứu được xá muội, dù muốn bất cứ phần thưởng gì cũng có thể nói ra, hẳn là Hạ gia ta có thể thỏa mãn được.”

Vẻ mặt Hạ Băng Vân vẫn điềm tĩnh, không hề bất mãn với thái độ của Quân Tiêu Dao. Tính cách này khiến Quân Tiêu Dao thầm gật đầu, đúng là nguyên liệu tốt để làm quản gia.

“Nếu đã như thế thì ta cũng không khách sáo nữa, ta muốn nàng…”

Quân Tiêu Dao ngắt lời.

Tất cả mọi người xung quanh đều ngạc nhiên. Hắn muốn Hạ Băng Vân à? Khá lắm, đây đâu phải là muốn ăn quả đào, mà là muốn cả vườn đào luôn đấy.

Các trưởng lão của Hạ gia cũng ngạc nhiên. Tuy bọn họ rất muốn chào mời Quân Tiêu Dao thật, nhưng hắn trực tiếp nói muốn đại tiểu thư Hạ gia nhà bọn họ thì hình như hơi đột ngột.

Hết chương 846.
Chương 847

Phong Khiếu Thiên chợt cười lạnh. Ngay cả hắn ta còn không theo đuổi được tiểu thư xinh đẹp, cái tên đàn ông mặt quỷ trước mặt này sao có thể làm được. Huống chi kiểu nói chuyện như trai thẳng này còn mạo phạm đến giai nhân.

Nhưng điều khiến Phong Khiếu Thiên và tất cả mọi người bất ngờ chính là Hạ Băng Vân không hề bực bội chút nào. Nàng vừa định lên tiếng nói gì đó, Quân Tiêu Dao lại nói tiếp: “Ta muốn nàng cho ta một thứ trên người nàng.”

Chuyện này khiến cả đám đều mở mang tầm mắt. Có thể nói hết trong một câu luôn không?

Hạ Băng Vân cũng che miệng cười nói: “Công tử thật là hài hước, ngài muốn thứ gì trên người Băng Vân đây?”

Quân Tiêu Dao dùng ngón tay gõ gõ thành ghế, thản nhiên nói: “Chỗ này không tiện, vẫn nên tìm một chỗ yên tĩnh nói chuyện riêng đi.”

Con cừu béo Hạ Băng Vân này không tốn tí lông cừu thì sao xứng để hắn ra tay cứu Hạ Sơ Tình được.

Lần này, Phong Khiếu Thiên đứng ngồi không yên. Cô nam quả nữ tìm chỗ yên tĩnh nói chuyện riêng, có thể nói chuyện gì chứ?

“Huynh đài, hình như hơi quá đáng thì phải. Đừng nói đến những thứ khác, chỉ với việc huynh đeo cái mặt nạ này thì không thể không khiến người ta nghi ngờ lai lịch của huynh được.”

Phong Khiếu Thiên nói nghe rất chính nghĩa, cứ như đang suy nghĩ cho Hạ Băng Vân vậy.

“Liên quan gì tới ngươi?” Quân Tiêu Dao khẽ lắc đầu, cảm thấy hơi buồn cười.

Ánh mắt Phong Khiếu Thiên lóe lên, một khắc sau, thân hình hắn ta hóa thành một ngọn gió lao vụt đến trước mặt Quân Tiêu Dao, trực tiếp tháo mặt nạ quỷ của hắn ra.

Hắn ta muốn biết cái người dám trêu ghẹo Hạ Băng Vân, lại còn giấu đầu lộ đuôi này rốt cuộc là ai.

Quân Tiêu Dao cũng chẳng hề phản ứng, dù sao thì bây giờ hắn không cần phải che giấu gì nữa.

Mặt nạ bị tháo ra, trong phút chốc, một gương mặt tuấn tú không tì vết, không minh xuất trần giống như trích tiên xuất hiện trước mắt mọi người.

Khi nhìn thấy khuôn mặt này, tất cả đàn ông ở đâu đều sửng sốt, kinh ngạc, rung động đến ngây người. Phụ nữ thì ngạt thở và ngơ ngác.

Không biết là ai đã dùng giọng điệu hoảng sợ thất thanh kêu lên: “Là thần tử Quân gia, không ngờ lại là hắn thật!”

Đầu óc của tất cả mọi người đều như muốn nổ tung, giống như có sấm chớp xẹt qua chân trời. Một truyền kỳ trẻ tuổi chỉ tồn tại trong lời đồn đãi lại xuất hiện sừng sững trước mặt bọn họ, sức chấn động này không thể nói rõ được, khiến đầu óc người ta trở nên mê muội, cảm thấy cực kỳ không chân thực, giống như thần tiên trực tiếp giáng lâm trước mắt người đời.

Hạ Sơ Tình ngơ ngác, gần như hưng phấn đến nỗi ngạt thở. Nàng hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi người đã cứu mình lại chính là thần tử Quân gia trẻ tuổi vô địch trong truyền thuyết.

“Chẳng trách…” Trái tim Hạ Sơ Tình rung động đến nỗi tê dại.

Thiên kiêu bình thường sao có thể giết nổi cường giả Đại Thánh Cảnh, chỉ có truyền kỳ như Quân Tiêu Dao mới có thể làm được.

Vừa nghĩ tới việc mình được một truyền kỳ trẻ tuổi thế này cứu được, hơn nữa còn được hắn ôm vào lòng, Hạ Sơ Tinh cảm thấy hơi choáng váng.

Hạnh phúc đến quá đột ngột!

Nhìn thấy gương mặt tuấn tú đẹp trai của Quân Tiêu Dao, Hạ Sơ Tình mỉm cười ngây thơ. Tiểu cô nương giống như nàng sao có thể chống lại sức hấp dẫn của Quân Tiêu Dao, chứ nói chi Quân Tiêu Dao lại còn là ân nhân cứu mạng nàng.

Ngay cả một người thông minh tài trí, vui buồn gì cũng không thể hiện ra ngoài như Hạ Băng Vân cũng hơi chấn động. Nàng đoán có lẽ thân phận của chàng trai mặt quỷ rất cao, lai lịch lớn kinh người, nhưng nàng hoàn toàn không ngờ hắn lại là thần tử Quân gia danh tiếng lẫy lừng kia.

Với thân phận này, ngay cả đại tiểu thư Hạ gia như nàng cũng còn lâu mới sánh bằng. Bất cứ tiền tài, bản lĩnh gì đứng trước mặt Quân Tiêu Dao cũng chẳng đáng là bao.

Chẳng trách Quân Tiêu Dao không đối xử với nàng như người ngang địa vị, bởi vì thân phận của đôi bên vốn đã không nằm trên một đường thẳng.

Còn cái tên Phong Khiếu Thiên đã tự tay cởi mặt nạ của Quân Tiêu Dao ra thì lúc này đã đờ người ra giống như hóa đá. Hắn ta vô cùng ngơ ngác, đầu óc trống rỗng, suýt chút nữa đã hôn mê bất tỉnh trên mặt đất.

Hắn ta từng cho rằng dưới lớp mặt nạ quỷ kia nói không chừng là một vị truyền nhân bất hủ nào đó, dù vậy thì hắn ta cũng không sợ, bởi ít nhiều gì hắn ta cũng là đạo tử của Phong tộc, có thân phận không thấp. Nhưng bây giờ nhìn thấy Quân Tiêu Dao mang vẻ mặt lạnh nhạt kia, Phong Khiếu Thiên choáng váng. Mẹ nó, sói đội lốt cừu cũng đừng đến mức này chứ, sẽ sợ tới mức bị bệnh tim đó biết không hả!

Quân Tiêu Dao thoáng liếc nhìn Phong Khiếu Thiên bị dọa sợ, thản nhiên nói với giọng nghiền ngẫm: “Bây giờ ngươi thấy được rồi, hài lòng chưa?”

Hai chân Phong Khiếu Thiên mềm nhũn, quỳ phịch xuống mặt đất.

Ai có thể ngờ được đường đường là đạo tử Phong tộc lại bị dọa sợ đến nỗi quỳ xuống đất chứ!

“Thần… thần tử Quân gia, ta… ta…” Giọng nói của Phong Khiếu Thiên cũng run run.

Ngoài thanh danh lẫy lừng ra, Quân Tiêu Dao còn nổi tiếng với sự sát phạt quả đoán của mình.

Phong Khiếu Thiên vừa nghĩ tới thái độ của mình với Quân Tiêu Dao khi trước, thậm chí còn nghĩ tới việc trêu ghẹo người phụ nữ của Quân Tiêu Dao, hắn ta cảm thấy mạng của bản thân chẳng còn nữa.

Hắn ta chỉ là một đạo tử của Phong tộc, trước mặt Quân Tiêu Dao thì chỉ giống như một con sâu cái kiến có thể tiện tay giết chết mà thôi. Thậm chí Phong tộc còn không dám truy cứu, có khi còn phải nhận lỗi trước mặt Quân Tiêu Dao.

Nhan Như Mộng đang xoa bóp vai cho Quân Tiêu Dao thì bật cười thành tiếng, nhìn Phong Khiếu Thiên đang quỳ rạp dưới đất với ánh mắt ngập tràn hứng thú.

Lúc trước Phong Khiếu Thiên còn định bắt chuyện với nàng, kết quả là bị bơ đẹp. Cũng may lúc đó hắn ta không làm ra hành động gì quá khích, nếu không thì sao có thể sống được tới bây giờ.

“Tại hạ có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, xin thần tử thứ tội!” Phong Khiếu Thiên dập đầu xuống đất, phát ra tiếng cộp cộp.

Trước mặt Hạ Băng Vân mà hắn ta lại quỳ xuống dập đầu trước một người đàn ông khác, cầu xin tha thứ, hình tượng của hắn ta coi như đã bị hủy sạch. Nhưng bây giờ ngay cả tính mạng còn sắp mất đi, mỹ nhân gì đó chỉ đành gác lại sau lưng.

Hết chương 847.
Chương 848

Vẻ mặt Quân Tiêu Dao vẫn thản nhiên, loại sâu kiến như thế vốn chẳng thể lọt vào mắt hắn. Cũng may Phong Khiếu Thiên không phải dạng ngu ngốc, tuy khi trước có ý kiến với hắn nhưng không khiêu khích kiểu mất não, nếu không thì sao hắn ta có thể sống được tới bây giờ?

“Phong tộc… Thái Hư Chi Phong…” Quân Tiêu Dao suy tư một lúc.

“Thần tử, xin hãy tha cho đạo tử tộc ta một mạng.”

Chuẩn Chí Tôn của Phong tộc cũng hạ mình chắp tay với Quân Tiêu Dao. Mặc dù Phong Khiếu Thiên chẳng ra làm sao, nhưng dù gì hắn ta cũng là đạo tử Phong tộc, nếu chết trước mặt công chúng thì sẽ ảnh hưởng xấu đến thanh danh của Phong tộc.

Quân Tiêu Dao không trả lời, trái lại nhìn sang Hạ Băng Vân, lạnh nhạt hỏi lại: “Bây giờ bản thần tử có tư cách mời Hạ cô nương nói chuyện riêng chưa?”

Hạ Băng Vân nghe thấy thế thì vội vàng đáp lễ, trả lời: “Băng Vân sợ hãi, có thể nói chuyện cùng thần tử là niềm vinh hạnh của Băng Vân, Băng Vân vui mừng còn chẳng kịp nữa là.”

Nhìn thấy thái độ của Hạ Băng Vân thay đổi trong chớp mắt, tất cả mọi người ở đây đều cảm thán không thôi. Dù lúc trước Hạ Băng Vân vẫn khách sáo với Quân Tiêu Dao đeo mặt nạ, nhưng nàng vẫn ỷ vào thân phận của bản thân nên không khiêm tốn cho lắm. Bây giờ, sau khi thân phận của Quân Tiêu Dao được phơi bày, tiểu thư xinh đẹp nổi tiếng gần xa này lại tỏ thái độ khiêm tốn lấy lòng.

Không thể không nói, cái thứ thân phận địa vị này, dù là giai cấp nào cũng không thể thoát khỏi được.

Quân Tiêu Dao đứng dậy, Hạ Băng Vân theo sát phía sau giống như nha hoàn.

Mãi đến khi hai người đi vào phòng trong, toàn trường mới nhốn nháo lại lần nữa.

“Ôi trời đất ơi, không ngờ lại là thần tử Quân gia thật, còn là lần đầu tiên nhìn thấy ở khoảng cách gần như vậy đấy.”

“Lúc trước tôi đã đoán thế rồi, chỉ là không xác định được, bây giờ xem ra nếu là thần tử Quân gia thì đối phó với một Đại Thánh bị thương cũng là hợp tình hợp lý.

“Nói chứ nhìn gần thì thần tử đẹp trai thật đấy, chẳng trách có nhiều tiên tử thần nữ chết mê chết mệt vì hắn như thế.”

“Nghe nói mấy vị nữ thần nổi tiếng trên Cổ Lộ như Khương Thánh Y và Khương Lạc Ly đều có quan hệ mập mờ với thần tử Quân gia đấy.”

“Thế thì sao chứ, nhân bất phong lưu uổng thiếu niên, ta mà có vẻ ngoài, thân phận và thực lực giống như thần tử thì chắc chắn sẽ có hậu cung ba nghìn mỹ nữ, mỗi ngày chơi với một người, mười năm chẳng hề lặp lại.” Một vài tu sĩ nói với vẻ phóng túng.

“Xì, ngươi cho rằng thần tử là kiểu người dung tục như các người à, hắn nhất định là một người vô cùng chung tình, một lòng một dạ, che chở cho bạn lữ vô cùng.” Có nữ tu gắt gỏng phản bác.

Các trưởng lão Hạ gia ở bên này đều không nói được gì. Trước đó bọn họ còn muốn chào mời Quân Tiêu Dao làm rể, bây giờ xem ra suy nghĩ này quả thật là vô cùng nực cười. Đừng nói là một Hạ gia, dù có mười Hạ gia cộng lại cũng không thể.

“Nếu như tiểu thư có thể bấu víu quan hệ với thần tử thì sẽ có ý nghĩa to lớn với Hạ gia ta.” Trưởng lão Hạ gia sáng mắt lên.

“Đúng thế, dù có làm thiếp cũng không sao, đây chính là cơ hội giúp Hạ gia ta một bước lên mây, nói không chừng Hạ gia chúng ta có thể mượn chuyện này trở thành bá chủ đứng đầu Vạn Tộc Thương Minh, khống chế toàn bộ liên minh.

Trong lòng một vài trưởng lão Hạ gia nổi lên dã tâm.

Trong mắt Chí Tôn của Hạ gia cũng lóe sáng. Đây chính là cơ hội nghìn năm có một, nếu không nắm chắc thì chắc chắn Hạ gia sẽ hối hận cả đời.

“Băng Vân, nhất định phải nắm chắc cơ hội đấy.” Chí Tôn Hạ gia khẽ siết tay, lẩm bẩm trong lòng.

Trong căn phòng yên tĩnh chỉ có hai người là Quân Tiêu Dao và Hạ Băng Vân.

Quân Tiêu Dao đang đánh giá Hạ Băng Vân. Mái tóc nàng đen như mực, được búi thành một búi trông vô cùng trang nhã và đoan chính. Làn da trắng mịn như ngọc tỏa ánh hào quang. Ngũ quan tinh xảo thanh tú, gương mặt động lòng người. Dáng người nàng không quá “trước cong sau vểnh” nhưng lại có những đường cong mềm mại xinh đẹp, lộ ra sự mỹ miều của con gái. Toàn thân nàng tỏa ra sự tao nhã xinh đẹp thông minh.

Nhận thấy ánh mắt dò xét của Quân Tiêu Dao, Hạ Băng Vân khá ngạc nhiên, và còn hơi căng thẳng. Trước giờ toàn là nàng nhìn rõ người khác, nhưng lần này nàng lại có cảm giác Quân Tiêu Dao đã nhìn rõ mình. Ở trước mặt Quân Tiêu Dao, dường như tất cả mọi thứ của nàng đều lộ ra hoàn toàn.

“Căng thẳng cái gì, bản thần tử đâu phải ác ma, sợ ta ăn mất nàng à?

Quân Tiêu Dao cười khẽ rồi ngồi xuống.

Nghe hắn nói vậy, gương mặt Hạ Băng Vân đỏ ửng. Sao mấy lời này nghe cứ mập mờ trêu ghẹo người khác thế?

“Lần đầu tiên nhìn thấy thần tử trong truyền thuyết, Băng Vân khó tránh khỏi căng thẳng.” Hạ Băng Vân nói.

“Không cần, nàng biết ta muốn thứ gì trên người nàng không?” Quân Tiêu Dao dùng ngón tay gõ lên thành ghế, hỏi với giọng thản nhiên.

“Băng Vân không biết.” Hạ Băng Vân trả lời.

Nhờ có Tụ Bảo Bồn nên nàng có khá nhiều bảo bối. Nhưng vừa nghĩ đến thân phận thần tử Quân gia của Quân Tiêu Dao, nàng cảm thấy thứ trên người mình có thể lọt vào mắt của Quân Tiêu Dao hẳn là không nhiều.

“Chẳng lẽ là…” Hạ Băng Vân đột nhiên nghĩ đến một thứ.

Đó là bí mật chỉ có một mình nàng biết, thậm chí ngay cả cha mẹ nàng và muội muội Hạ Sơ Tình cũng không hề biết.

“Thứ bản thần tử muốn là một trong Cửu Đại Thiên Thư trên người nàng – Bảo Thư!”

Hắn vừa dứt lời, cơ thể mềm mại của Hạ Băng Vân run lên, trong đầu như muốn nổ tung!

Nàng hoàn toàn không ngờ bí mật lớn nhất trên người mình lại bị Quân Tiêu Dao phát hiện tùy tiện như thế.

Đương nhiên lúc này Hạ Băng Vân không biết Quân Tiêu Dao đã có được Thể Thư và Không Thư. Hắn có thể dựa vào hai quyển sách này để cảm ứng Bảo Thư trên người Hạ Băng Vân. Còn những người nắm giữ Thiên Thư khác muốn cảm ứng được Quân Tiêu Dao là chuyện không thể nào. Bởi vì nếu Quân Tiêu Dao không muốn tiết lộ, bất kỳ ai cũng không thể nhìn thấu thực hư về hắn.

“Tại sao thần tử đại nhân lại biết được?” Hạ Băng Vân hết sức tò mò.

Bảo Thư là bí mật lớn nhất của nàng, trước giờ nàng chưa từng tiết lộ chuyện này cho bất cứ ai.

“Bởi vì ta cũng là người nắm giữ Thiên Thư.” Quân Tiêu Dao nói thẳng.

“Thì ra là thế.” Hạ Băng Vân khẽ gật đầu.

Hết chương 848.
Chương 849

Mặc dù Hạ Băng Vân không rõ Quân Tiêu Dao làm cách nào cảm ứng được Thiên Thư của mình thông qua Thiên Thư của hắn, nhưng đây là bản lĩnh của Quân Tiêu Dao, tất nhiên nàng không thể biết rõ ngọn nguồn được.

“Vậy làm sao thần tử biết được Băng Vân nắm giữ Bảo Thư trong Cửu Đại Thiên Thư?” Hạ Băng Vân tiếp tục hỏi.

“Đế Binh Tụ Bảo Bồn là thứ có thể tùy ý nhặt được à?” Quân Tiêu Dao cười cười.

Nếu nói đó là vận may thì vận may này hơi lố rồi đấy.

“Quả là không giấu được thần tử đại nhân. Đúng vậy, Băng Vân có giữ Bảo Thư.”

Bí mật bị bại lộ hoàn toàn, Hạ Băng Vân cũng không thể che giấu được gì nữa. Nàng bèn kể sơ lại mọi chuyện một chút.

Thì ra từ lúc còn rất nhỏ, nàng đã có được nửa quyển Bảo Thư. Sau đó, nàng lại dựa vào nửa quyển Bảo Thư trong tay để tìm ra Đế Binh Tụ Bảo Bồn, mà bên trong Tụ Bảo Bồn lại có nửa quyển Bảo Thư còn lại.

Cửu Đại Thiên Thư cũng được xem như thiên địa chí bảo có linh tính, sẽ tự tìm chủ nhân cho bản thân từ cõi u minh, để họ trở thành người nắm giữ Thiên Thư.

Hạ Băng Vân chính là người nắm giữ Thiên Thư.

“Vậy bây giờ bản thần tử muốn Bảo Thư cực kỳ quý báu này, nàng sẽ giao nó ra chứ?” Quân Tiêu Dao nhìn Hạ Băng Vân, hỏi.

Hắn đã đưa ra quyết định phải thu thập đủ Cửu Đại Thiên Thư. Quân Tiêu Dao mơ hồ cảm thấy đằng sau Cửu Đại Thiên Thư cất giấu bí mật to lớn. Thế nhân đồn rằng nếu có thể tập hợp đủ Cửu Đại Thiên Thư thì có thể lờ mờ nhìn thấy con đường thành tiên.

Đương nhiên lời đồn chỉ là lời đồn, suy cho cùng cũng chưa có ai tập hợp đủ Cửu Đại Thiên Thư.

Có thể nói bảo vật cực kỳ quý giá giống như Cửu Đại Thiên Thư này không thể dùng bất cứ giá trị gì để so sánh được. Ngay cả người có xuất thân từ thương nghiệp thế gia, am hiểu cân nhắc giá trị như Hạ Băng Vân cũng không muốn giao nó ra.

Có điều giao hay không giao là chuyện của Hạ Băng Vân, còn Quân Tiêu Dao nhất định sẽ lấy được. Nếu mềm không được thì chuyển sang cứng.

Nhưng điều khiến Quân Tiêu Dao bất ngờ chính là Hạ Băng Vân chỉ chần chờ một chốc rồi lấy ngón tay xoa vào pháp giới không gian giữa ngón tay. Một quyển sách làm từ lá vàng bỗng hiện ra.

Hạ Băng Vân dùng hai tay dâng quyển sách lên, nói: “Bảo Thư ở đây.”

“Ồ?”

Trong mắt Quân Tiêu Dao lộ vẻ khác lạ. Hắn nhận lấy quyển sách, dò xét một lượt là có thể đưa ra kết luận đây đúng là Bảo Thư, không phải hàng giả.

Sự quả quyết này khiến Quân Tiêu Dao phải nhìn Hạ Băng Vân bằng ánh mắt khác.

“Một thứ quý giá như vậy mà nàng cứ giao ra như thế sao?” Quân Tiêu Dao hỏi với vẻ hứng thú.

Hắn còn tưởng rằng phải dùng biện pháp mạnh nữa chứ.

“Thần tử đã cứu xá muội, Băng Vân vô cùng cảm kích. Chỉ là một quyển Bảo Thư mà thôi, nếu thần tử muốn, tất nhiên ta sẽ dâng lên.” Hạ Băng Vân không hề tỏ vẻ không nỡ.

“Xem ra quyển Bảo Thư này nàng cũng đã lĩnh hội gần hết rồi.” Quân Tiêu Dao cười nói.

Dù sao Hạ Băng Vân cũng đã có được nửa quyển Bảo Thư từ nhỏ. Dù Bảo Thư có sâu sắc huyền bí thì nàng cũng đã tìm hiểu được.

Hạ Băng Vân cũng khẽ gật đầu thừa nhận.

Nàng quả quyết giao Bảo Thư ra như vậy, ngoài việc lấy lòng Quân Tiêu Dao ra thì cũng là vì nàng đã hiểu được phần nào sự tinh túy trong đó. Và đương nhiên với thiên phú của Hạ Băng Vân thì nàng không thể nào lĩnh ngộ hoàn toàn tinh túy của Bảo Thư được.

“Bất luận là vì nguyên nhân gì, nàng thật sự khiến bản thần tử cảm thấy bất ngờ.” Quân Tiêu Dao vừa nói vừa thản nhiên cất Bảo Thư vào pháp khí không gian.

Đến lúc này, Quân Tiêu Dao đã đạt được ba trong Cửu Đại Thiên Thư.

Bảo Thư trong Cửu Đại Thiên Thư quản lý khí đạo, có được năng lực luyện khí. Chỉ cần tu luyện đến cực hạn là có thể khống chế bất cứ thần binh lợi khí nào, thậm chí có thể khống chế cả Đế Binh, còn có thể cướp đoạt binh khí của đối phương.

Ngoài ra, Bảo Thư còn có năng lực tìm kiếm cảm ứng các loại bảo vật và tài nguyên khoáng sản. Đây cũng là lý do vì sao Hạ Băng Vân có thể tự xưng là tiểu phú bà. Ngoại trừ sự giúp đỡ của Tụ Bảo Bồn, Bảo Thư cũng đã giúp Hạ Băng Vân tìm kiếm không ít bảo bối.

“Có thể góp được một phần sức lực nhỏ bé cho thần tử là niềm vinh hạnh của Băng Vân.” Hạ Băng Vân mỉm cười nói.

Nàng là một cô gái mạnh mẽ, thủ đoạn phi phàm, linh hoạt khéo léo. Nếu đã có cơ hội trèo lên cành cây cao là Quân Tiêu Dao, tất nhiên nàng sẽ không từ bỏ dễ dàng.

“Nếu đã như vậy, nàng có bằng lòng tận trung với bản thần tử không?” Quân Tiêu Dao hỏi.

Câu này khiến Hạ Băng Vân sững sờ đôi chút, sau đó trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ sợ hãi xen lẫn với vui mừng.

Với sự thông minh của nàng, sao có thể không biết ý nghĩa của câu này cho được.

Thật ra lúc nãy Hạ Băng Vân đang tính toán trong lòng xem nên bấu víu quan hệ với Quân Tiêu Dao như thế nào. Nàng đã muốn đề nghị nhưng lại sợ phản tác dụng, khiến Quân Tiêu Dao không thích, thế thì mọi chuyện biến thành xôi hỏng bỏng không mất.

Bây giờ Quân Tiêu Dao đã chủ động đề nghị, chắc chắn đây chính là cơ hội của nàng.

“Tất nhiên là Băng Vân bằng lòng.” Hạ Băng Vân đồng ý mà không hề do dự.

Ánh mắt Quân Tiêu Dao trở nên sâu thẳm, hắn nói: “Nàng phải suy nghĩ cho thật kỹ, ta không chỉ muốn nàng mà còn muốn cả Hạ gia gia nhập vào Quân Đế Đình dưới trướng ta. Điều này cũng có nghĩa là tất cả mọi thứ của Hạ gia đều thuộc về Quân Đế Đình, bao gồm cả những tài nguyên kia, và cả Đế Binh, Tụ Bảo Bồn!”

Hắn vừa dứt lời, vẻ vui mừng trên mặt Hạ Băng Vân đã cứng đờ. Nàng cứ nghĩ rằng Quân Tiêu Dao chỉ muốn giữ lại mỗi mình nàng bên cạnh, kết quả lại phát hiện thứ mà Quân Tiêu Dao muốn là toàn bộ Hạ gia! Hơn nữa hắn còn muốn tất cả tài nguyên bảo vật, bao gồm cả Đế Binh Tụ Bảo Bồn.

Đây quả là giở trò chặt chém, muốn chiếm lấy tất cả của Hạ gia!

Nếu đổi lại là bất kỳ thiên kiêu nào khác dám nói ra những lời này, dù cho Hạ Băng Vân có được dạy dỗ tốt cũng sẽ nổi giận, lạnh lùng mắng mỏ.

Nhưng người nói ra lời này lại là thần tử Quân gia có địa vị tôn kính, dù Hạ Băng Vân có bất mãn đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể giấu kín trong lòng. Thậm chí ngoài mặt nàng còn không dám tỏ vẻ tức giận hay bất mãn, chỉ sợ làm cho Quân Tiêu Dao không vui.

Hết chương 849.
Chương 850

“Thần tử đại nhân, chuyện này không phải một mình Băng Vân có thể quyết định được.” Trong mắt Hạ Băng Vân lộ vẻ hơi ấm ức.

Nàng vốn vô cùng xinh đẹp, bây giờ lại tỏ vẻ ấm ức càng khiến người ta động lòng hơn.

Quân Tiêu Dao cười nhạt một tiếng, mưu kế kiểu này không có tác dụng gì với hắn.

“Hạ cô nương cảm thấy bản thần tử bá đạo quá à?”

“Sao Băng Vân dám nghĩ như vậy chứ.” Hạ Băng Vân trả lời.

“Nếu như ta nói ta có thể giúp đỡ Hạ gia khống chế toàn bộ Vạn Tộc Thương Minh thì sao?” Quân Tiêu Dao hỏi.

“Cái gì?” Thân thể mềm mại của Hạ Băng Vân run lên, trong đôi mắt xinh đẹp hiện vẻ kinh ngạc giật mình.

Vạn Tộc Thương Minh là một tổ chức thương nghiệp vô cùng to lớn, lợi ích giữa các bên đan xen khó tách rời. Quyền lợi của Nhân tộc, Yêu tộc, Thái Cổ Hoàng tộc và các đại chủng tộc xen lẫn với nhau, giống như một búi chỉ rối. Trước giờ chưa có thế lực bá chủ nào có năng lực khống chế Vạn Tộc Thương Minh hoàn toàn. Ngay cả Hạ gia cực kỳ giàu có cũng chỉ là một trong những bá chủ mà thôi.

“Chẳng lẽ nàng không cảm thấy chuyện muội muội nàng trùng hợp bị Tội Ác Khanh bắt cóc là rất kỳ lạ à?” Quân Tiêu Dao dẫn dắt.

Hạ Băng Vân khẽ gật đầu. Trước đó nàng cũng nghi ngờ chuyện này. Hiện giờ xem ra có lẽ là trong Vạn Tộc Thương Minh có kẻ không ưa Hạ gia, thậm chí là ghen ghét bọn họ. Dù sao bây giờ Hạ gia đã nắm trong tay rất nhiều thương lộ và tài sản trong Vạn Tộc Thương Minh, thậm chí đã bắt đầu uy hiếp đến những bá chủ khác.

“Có bản thần tử giúp đỡ, Hạ gia các ngươi muốn khống chế toàn bộ Vạn Tộc Thương Minh cũng không phải chuyện gì khó.” Quân Tiêu Dao nói.

Hắn không hề khoe khoang khoác lác mà thật sự là có năng lực như thế.

Trong đôi mắt xinh đẹp của Hạ Băng Vân cũng ánh lên vẻ kích động. Đây là giấc mộng của Hạ gia bọn họ từ xưa đến nay. Có sự giúp đỡ của Quân Tiêu Dao, giấc mộng này có thể sẽ biến thành sự thật.

Không…

Chắc chắn là có thể biến thành sự thật!

“Hạ gia ta bằng lòng lấy thần tử làm đầu!” Hạ Băng Vân nói với giọng điệu kiên định.

Lúc này nàng hoàn toàn có tư cách thay Hạ gia nói những lời này.

“Được.” Quân Tiêu Dao hết sức hài lòng.

Mặc dù mục tiêu ban đầu của hắn là Hạ gia, nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy trực tiếp khống chế Vạn Tộc Thương Minh mới là sự lựa chọn tốt nhất.

Vạn Tộc Thương Minh sẽ cung cấp tài nguyên liên tục cho Quân Đế Đình, mà Hạ gia chính là con cờ Quân Tiêu Dao dùng để khống chế Vạn Tộc Thương Minh.

“Chờ ta đi đến Chung Cực Cổ Lộ, chuyện này ta sẽ tìm người sắp xếp, các nàng cứ kiên nhẫn chờ đi.” Quân Tiêu Dao nói.

“Đa tạ thần tử.” Đôi mắt xinh đẹp của Hạ Băng Vân sáng lấp lánh.

Nàng biết chỉ với một câu của Quân Tiêu Dao đã có thể làm thay đổi toàn bộ vận mệnh của Hạ gia.

“Sau này sẽ là người một nhà rồi, không cần phải vậy đâu.” Quân Tiêu Dao nói xong thì vung tay lên, năm Chứng Đạo Ấn sáng chói lơ lửng trong không trung.

“Đây là…” Hạ Băng Vân lại tiếp tục sửng sốt, không tài nào tin được.

Đây chính là năm Chứng Đạo Ấn!

Phải biết là trên Chung Cực Cổ Lộ, chỉ cần dung hợp một, hai Chứng Đạo Ấn là đã có thể trở thành thiên kiêu đứng hàng đầu. Thiên kiêu dung hợp năm Chứng Đạo Ấn hiếm như lá mùa thu, đã ít càng thêm ít.

“Ta đối xử với người nhà không hề keo kiệt, nàng cất đi.” Quân Tiêu Dao nói.

Hạ Băng Vân hít sâu một hơi, cố nén nỗi kích động rồi nhận lấy chúng. Những thứ này cho dù có tiền cũng không mua được.

Trong đôi mắt xinh đẹp của Hạ Băng Vân bỗng hiện lên vẻ kiên định: “Mời công tử gieo Nô Ấn cho Băng Vân.”

Nếu Quân Tiêu Dao đã hào phóng như vậy, tất nhiên nàng cũng phải “bánh ít đi, bánh quy lại”. Và trung thành chính là lễ vật tốt nhất.

Quân Tiêu Dao nhướng mày, mỉm cười.

Hắn thích nói chuyện với người thông minh, mà Hạ Băng Vân lại là một người cực kỳ thông minh, nếu không thì nàng cũng không thể điều hành cả một thương cổ thế gia như này được.

“Vậy thì không cần, ta tin nàng là một cô gái thông minh, sẽ không làm ra hành động phản bội.” Quân Tiêu Dao khẽ lắc đầu.

Hắn cũng không đến nỗi chẳng thể khống chế nổi một người phụ nữ.

Quân Tiêu Dao càng như vậy, Hạ Băng Vân càng cảm thấy kính sợ hơn. Nàng phát hiện những suy nghĩ, tính toán của mình vốn chẳng bằng một góc của Quân Tiêu Dao. Thử hỏi một vị thần sẽ để ý đến mưu kế và tính toán của phàm nhân hay sao? Đương nhiên là không rồi.

Sau khi mọi chuyện đã được quyết định, bầu không khí cũng hòa hoãn hơn.

Hạ Băng Vân rất tài giỏi. Sau khi xác định mình đã trở thành người của Quân Tiêu Dao, nàng bắt đầu suy nghĩ kế hoạch tiếp theo.

“Đúng rồi, Hạ gia các nàng có Cửu Thiên Tức Nhưỡng, Vô Căn Chi Thủy, Bất Diệt Thần Hỏa và Thái Hư Chi Phong không?” Quân Tiêu Dao hỏi.

Hạ Băng Vân đáp: “Bốn thứ này đều cực kỳ hiếm có, Hạ gia ta cũng không có. Có điều công tử gặp may đấy, tuy bọn ta không có nhưng có người lại có.”

“Quả nhiên, là Phong Khiếu Thiên kia sao?” Quân Tiêu Dao hỏi.

“Phong Khiếu Thiên đến từ Phong tộc, chắc hẳn Phong tộc có Thái Hư Chi Phong. Thạch tộc có Cửu Thiên Tức Nhưỡng, Vũ tộc có Vô Căn Chi Thủy, Viêm tộc có Bất Diệt Thần Hỏa.” Hạ Băng Vân trả lời.

Phong tộc, Vũ tộc, Thạch tộc, Viêm tộc đều là chủng tộc nguyên tố. Tộc nhân bọn họ khi sinh ra đã mang một loại nguyên tố nào đó, có thể đi đến cực hạn của đường đó.

Đừng nên xem thường những chủng tộc nguyên tố này. Từ rất lâu trước kia, những tộc này đã từng xuất hiện các cường giả danh chấn chư thiên như Thủy Thần, Hỏa Thần,…

“Vậy thì đơn giản, đến lúc đó cứ bắt bọn họ tiến cống là được.” Quân Tiêu Dao thản nhiên nói.

“Đó là đương nhiên, cho dù là để kết thiện duyên với công tử, bọn họ cũng sẽ đồng ý.” Hạ Băng Vân cười nói.

Bây giờ nàng đang suy nghĩ thay cho Quân Tiêu Dao.

“Phải rồi, công tử sưu tầm bốn thứ này không phải là vì tu luyện Thế Giới Tạo Hóa Đạo đấy chứ?” Hạ Băng Vân chớp mắt, hỏi.

“Nàng rất thông minh, vậy thì?” Quân Tiêu Dao nói.

Nghe thấy Quân Tiêu Dao tán dương mình, Hạ Băng Vân lại càng cười tươi hơn.

“Công tử, trước đó có tin đồn rằng trong nội vực Bạo Loạn Tinh Hải có Tạo Hóa Chi Chu xuất hiện. Nghe đồn Tạo Hóa Chi Chu chính là do đại năng cổ đại mô phỏng theo Độ Thế Phương Chu trong thần thoại tạo nên, bên trong ẩn chứa một tiểu thế giới hoàn chỉnh, chất chứa vô số tài nguyên, thần binh bảo vật, thuốc bất tử,… Thậm chí trong đó còn có thế giới tạo hóa bản nguyên hoàn chỉnh, nói không chừng sẽ có ích cho việc tu luyện của công tử.” Hạ Băng Vân nói.

Tin tức này khiến mắt Quân Tiêu Dao sáng lên.

Hết chương 850.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom