• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Thần cấp ở rể (10 Viewers)

  • Thần Cấp Ở Rể - Chương 583: Bắt cóc vô nghĩa

Vì vậy Diệp Vô Phong chỉ có thể thở dài nói: "Cô ở công ty chờ tôi, bây giwof tôi qua tìm cô."



Diệp Vô Phong đến công ty, thấy Bạch Nhạn Phi đã đợi ở cửa công ty, nhìn thấy anh liền vội vàng chạy tới, sau đó lo lắng nói: "Hiện tại tôi đã cho người điều tra rõ ràng, Nguyên Đông Thành hiện tại ở trong một nhà máy bỏ hoang ở phía tây."



Diệp Vô Phong gật đầu: "Xem ra Nguyên Đông Thành này không chỉ có ý định giết Phong Lệ Na, mà còn có ý định giết tôi và cô."



Bạch Nhạn Phi nhìn Diệp Vô Phong có chút khó hiểu, Diệp Vô Phong giải thích: "Thực ra rất đơn giản, nếu anh ta chỉ đơn giản muốn giết Phong Lệ Na, anh ta hoàn toàn không cần đưa Phong Lệ Na đến nhà máy bỏ hoang. Lý do làm vậy là vì dẫn chúng ta đến đó, phục kích xung quanh để giết chúng ta."



Vẻ mặt Bạch Yến Phi thay đổi, cô ta thật sự không nghĩ tới điều này nên nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi điện cho vệ sĩ.



Nếu có mai phục thì tất nhiên càng nhiều người càng tốt.



Tuy nhiên, Diệp Vô Phong đã ngăn Bạch Nhạn Phi lại: "Tôi nghĩ hai người chúng ta đi lần này là đủ rồi. Có quá nhiều người sẽ dễ dàng rút dây động rừng."



Bạch Nhạn Phi lo lắng nói: "Nhưng Nguyên Đông Thành đã gài bẫy, nếu hai người chúng ta đi qua thì sẽ bị mai phục, sẽ không có ai hỗ trợ."



Diệp Vô Phong cười nói: "Đừng lo lắng, cái loại vô dụng như Nguyên Đông Thành này thì dùng được kế mai phục tinh vi gì chứ? Chắc là sẽ tìm thêm người ẩn nấp ở hai bên, chờ chúng ta đi qua thì hai bên sẽ xông lên. Mấy người như anh ta hay nghĩ loại mai phục này có uy lực rất lớn."






Bạch Nhạn Phi nhìn Diệp Vô Phong có chút nghi hoặc: "Hai người chúng ta đi thật sự không sao chứ?"



Diệp Vô Phong cười nói: "Thật ra, tôi đi một mình là an toàn nhất, bởi vì nếu tôi đi một mình, tôi có thể giết hết bọn họ, nhân tiện giải cứu Phong Lệ Na. Nếu đi cùng với cô, tôi chỉ có thể trực diện đối phó với bọn họ."



Bạch Nhạn Phi vội vàng nói: "Vậy thì tốt hơn là tôi không nên đi theo, tôi cứ ở chỗ này là được, một mình anh cứu người sẽ càng thuận tiện hơn, anh cứ đi một mình đi, tôi sẽ nói vị trí của Phong Lệ Na cho anh."



Diệp Vô Phong nhún vai, đối với anh không thành vấn đề, nhưng anh cũng biết tình huống hiện tại, nếu anh đi một mình, xác suất cứu được Phong Lệ Na sẽ cao hơn nhiều.



Diệp Vô Phong chỉ gật đầu nói: "Nếu đã như vậy, tôi sẽ đi ngay bây giờ, tôi đoán Nguyên Đông Thành đã đợi rất lâu rồi, nếu tôi không đến, anh ta có thể sẽ giải quyết Phong Lệ Na trước."



Bạch Nhạn Phi vội vàng gật đầu.



Bên trong nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô phía tây, lúc này có bọn côn đồ đang tuần tra ở cổng và khu vực xung quanh, bọn chúng đều cầm hung khí như dao rựa, cũng có người cầm súng.



Bọn họ không ngừng tuần tra bên ngoài nhà máy, bên trong nhà máy có người đang cười rộ lên.



Nguyên Đông Thành rất vui vẻ, khi nhìn thấy Phong Lệ Na lúc này toàn thân đầy sẹo, vẻ mặt rất đau đớn, anh ta rất thích nhìn vẻ mặt đau khổ này của Phong Lệ Na.



Anh ta đến gần Phong Lệ Na, vui vẻ cười nói: "Cô nói đi, cô đã tìm lại được cảm giác khi ở bên tôi trước đây chưa? Cảm giác rất sảng khoái nhỉ!"



Phong Lệ Na chỉ nhìn Nguyên Đông Thành một cách lạnh lùng, như thể cô ta không quan tâm chút nào.



Nguyên Đông Thành tát vào mặt Phong Lệ Na, sau đó giận dữ nói: "Sao cô lại thay đổi! Lúc trước cô không phải như thế này, sao trước đây cô không biểu hiện như thế trước mặt tôi!! Ánh mắt này như thể muốn giết chết tôi vậy, Không phải cô yêu tôi lắm sao?"



Phong Lệ Na chỉ cười khẩy: "Đúng vậy, trước đây tôi thật sự rất ngu dốt, hiện tại rốt cuộc tôi cũng nhìn rõ rồi, cho nên tôi cũng phát hiện ra anh thật sự ghê tởm, phiền phức!"



Nguyên Đông Thành rút cây gậy bóng chày bên hông và đập mạnh vào bụng Phong Lệ Na.



Bịch!



Âm thanh kêu rên truyền đến, Phong Lệ Na nghiến răng cố gắng hết sức để không phát ra âm thanh, ý chí của cô ta rất phi thường, sau khi trải qua một loạt chuyện, cô ta cũng không sợ chết nữa.



Nguyên Đông Thành càng thêm điên cuồng, anh ta không thể ngờ rằng một người phụ nữ đã từng rất yếu đuối nay lại tỏ ra cứng đầu trước mặt anh ta như thế.






Anh ta tiếp tục tàn phá cơ thể của Phong Lệ Na, cây gậy bóng chày liên tục rơi xuống cơ thể của cô ta, Phong Lệ Na bị đánh suýt chết.



Loại phương thức tra tấn này quả thực rất tàn nhẫn, ngay cả những tên xã hội đen đang theo dõi cũng nghĩ rằng Nguyên Đông Thành thật sự quá độc ác khi làm loại chuyện này với một người phụ nữ.



Nhưng bọn họ cũng biết rằng bọn họ chỉ là cấp dưới, không có quyền lên tiếng.



“Tên khốn Diệp Vô Phong kia còn chưa tới sao?” Nguyên Đông Thành ném cây gậy bóng chày sang một bên với vẻ rất không vui, anh ta đã chơi đùa hơi mệt rồi.



Phong Lệ Na gần như ngất đi.



Ý thức của cô ta cũng rơi vào trạng thái mơ hồ.



Một tên xã hội đen nhanh chóng nói: "Tạm thời vẫn chưa tới. Đội tuần tra của chúng tôi chưa nắm được tin tức của Diệp Vô Phong."



Nguyên Đông Thành giễu cợt: "Chắc là anh ta không dám tới đây. Dù sao anh ta cũng biết tôi ở đây nhất định phải chôn rất nhiều mai phục. Nếu anh ta dám xông vào, thì sẽ là đường cụt!"



Tên xã hội đen vội vàng gật đầu: "Cậu Thành nói đúng, nếu như Diệp Vô Phong kia thật sự dám xông tới, hắn nhất định sẽ bị anh giết chết."



Nguyên Đông Thành lạnh lùng nói: "Tao sợ nó không tới. Nếu nó dám tới, tao nhất định sẽ khiến nó chết ở chỗ này!"



Vừa dứt lời, đằng xa liền truyền đến tiếng súng, tất cả bọn côn đồ bắt đầu cảnh giác theo dõi phương hướng tiếng súng, giơ vũ khí của bọn họ về phía trước.



Nguyên Đông Thành giật mình, sau khi đẩy hai tên côn đồ, anh ta tức giận nói: "Đi xem chuyện gì đang xảy ra? Diệp Vô Phong đến rồi à!"



Một vài tên côn đồ vội vã bước ra ngoài.



Trong công xưởng nhà máy này chỉ còn lại hơn 20 vệ sĩ, nhưng anh ta không hề hoảng sợ, phải biết rằng số lượng xã hội đen trong công xưởng này là hơn 150 người.



Ngay cả khi thực lực của họ không tốt lắm, nhưng cũng đủ để đè bẹp người khác về mặt quân số.



Trên mặt Nguyên Đông Thành hiện lên một nụ cười tự mãn: "Cuối cùng cũng đến rồi, lần này tao sẽ cho mày có đến mà không có về!"



Sau khi Diệp Vô Phong dẫn tất cả bọn côn đồ đến bên này, anh trèo qua bức tường từ một vị trí khác và bước nhanh vào trong.



Anh biết rằng ở bên ngoài sẽ không có Phong Lệ Na, vì vậy cứ lang thang ở bên ngoài cũng không có ích gì.



Có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian bằng cách dẫn dụ và bỏ xa những kẻ thù đó từ đây. Điều quan trọng nhất là bằng cách này, bên kia sẽ không biết vị trí của mình.



Không thể để Nguyên Đông Thành biết vị trí của mình.



Trong nhà máy bỏ hoang này chắc là cũng không có trang bị camera gì, nếu không Diệp Vô Phong đã phát hiện ra nó ngay lập tức.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Thần Cấp Ở Rể
Đỉnh Cấp Thần Y Ở Rể
  • Hội Tác Giả Nghiệp Dư
Chương 56-60
Thần Cấp Kẻ Phản Diện
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Võng Du Thần Cấp Cường Hào

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom