• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Thần cấp ở rể (13 Viewers)

  • Chương 308: Thành thật khai báo

Bạch Kiên Cường hoảng hốt, cố gắng trấn tĩnh nói: “Tôi có tài liệu để quên ở nhà, chuẩn bị đi về lấy.”



Mã Võ cười nhạt: “Giám đốc Bạch, tôi vừa mới nhận được mệnh lệnh của tổng giám đốc Bạch, cô ấy mời anh đi lên văn phòng một chuyến, xin mời?”



“Không thể nào! Tổng giám đốc Bạch căn bản không có khả năng gọi điện cho anh! Tôi vừa mới từ chỗ ngài ấy ra…” Nói đến đây, giọng của anh ta nhỏ dần lại.



Lúc này có hai người bảo vệ công ty Hoa Cường xuất hiện, Mã Võ chỉ hướng công ty Hoa Cường: “Giám đốc Bạch, không cần phải vội đâu, anh cứ lên trước đi đã.”



Tinh thần Bạch Kiên Cường sa sút không thôi, trên trán lấm tấm mồ hôi, anh mờ mịt theo sát Mã Võ, quay về phòng làm việc.



Tổng giám đốc Bạch xảy ra chuyện! Đã được đưa tới bệnh viện.



Tin tức này lập tức lan truyền khắp công ty!



“Mọi người không nên lo lắng! Tổng giám đốc Bạch không có chuyện gì, chẳng qua cô ấy bị cảm nhẹ thôi!” Lâm Thư Âm lập tức đứng ra làm sáng tỏ, cô liếc Bạch Kiên Cường: “Anh tới phòng làm việc của tôi một chút.”



Bạch Kiên Cường sững người, biết mình không thể thoát khỏi liên quan, liền đờ đẫn đi sau lưng Lâm Thư Âm, Tiêu Sắc lập tức đi qua.



Trong văn phòng ba vị tổng giám đốc, giờ chỉ không có Bạch Nhạn Phỉ, nhưng Lâm Thư Âm cùng Tiêu Sắc đã ngồi lên vị trí của mình, Mã Võ và Hàn Kỳ cũng theo sau, đứng hai bên trái phải Bạch Kiên Cường, có cảm giác cực kì áp lực.



Bộp! Bạch Kiên Cường biết mọi chuyện đã bại lộ, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Lâm Thư Âm: “Tổng giám đốc Lâm! Thực xin lỗi, tôi không phải là người, tôi hại tổng giám đốc Bạch…! Ô ô…”



Đến nước này, anh cảm thấy Bạch Nhạn Phỉ đã bị mình hại chết, dù anh có đền mạng trăm lần cũng không đủ!



Sắc mặt Lâm Thư Âm và Tiêu Sắc trầm xuống, Mã Võ giận dữ nói: “Thằng khốn nạn, nói, mày hại tổng giám đốc Bạch như thế nào? Khai thật cho tao!”



Tiêu Sắc xua tay: “Mã Võ, đừng hung giữ như vậy. Bạch Kiên Cường, xin hãy thành thật.”



Bạch Kiên Cường nói: “Tôi hạ độc trong cốc nước của tổng giám đốc Bạch, tôi không phải là người! Tôi xin lỗi! Tôi thực sự xin lỗi!”



“Mẹ! Mày không phải là người! Ông đây làm thịt mày!”



Hàn Kỳ cũng tức giận hét lên: “Bạch Kiên Cường, đồ vô lương tâm, tổng giám đốc Bạch đối xử tốt với mày thế nào? A? Mày còn có thể ra tay hạ độc cô ấy được! Đồ chó, tao phải giết mày!”



Bạch Kiên Cường khóc rống, chảy nước mắt: “Đúng, tôi không bằng cầm thú, tôi không phải là người.”



Tiêu Sắc khoát tay: “Mã Võ, Hàn Kỳ, hai người ra ngoài chờ một chút. Bạch Kiên Cường dù sao cũng là nhân viên cthc, chúng tôi cần nói chuyện với anh ta.”



Lúc này, Diệp Vô Phong vừa vặn đẩy cửa đi vào, Mã Võ và Hàn Kỳ an tâm thoải mái đi ra ngoài.



“Bạch Kiên Cường, vợ và con trai anh đang trong tay tôi.” Dpv kéo ghế, nhìn Bạch Kiên Cường đang té trên mặt đất.



Bạch Kiên Cường kêu thảm thiết: “Tổng giám đốc Diệp, đừng làm thế! Tôi xin anh, tha cho họ!”



Diệp Vô Phong nhàn nhạt nói: “Vợ con anh vốn không tham gia chuyện của anh. Tôi đương nhiên không hại bọn họ, chuyện này anh cứ yên tâm.”



“A? Cảm ơn! Cảm ơn tổng giám đốc Diệp!” Bạch Kiên Cường dập đầu không ngừng.



“Nói đi, tổ chức của bọn anh là gì, ai là người cầm đầu? Bọn anh liên hệ với nhau như thế nào?” Diệp Vô Phong đã nắm được đằng chuôi, giọng nói bình tĩnh.



Sau khi hỏi qua, Bạch Kiên Cường vậy cũng không biết mình liên hệ với đối phương như thế nào, chẳng qua lúc cần thiết sẽ có người mang theo tín vật là con chuột tới tìm anh sắp xếp nhiệm vụ.



Hơn nữa, Bạch Kiên Cường cũng kh0ông biết Lưu Hồng Giang, hai bên cũng không có liên quan gì tới nhau.



Tới đây, manh mối đã đứt, nhưng Diệp Vô Phong vẫn phái người giám sát bên Lưu Hồng Giang.



Tiêu Sắc nhìn Diệp Vô Phong: “Vậy Bạch Kiên Cường này giải quyết sao đây?”



Bạch Kiên Cường dập đầu như băm tỏi: “Tổng giám đốc Tiêu, Tổng giám đốc Lâm, tôi không cầu xin bản thân mình được tha thứ, tôi chỉ mong mọi người tha cho vợ con tôi!”



Diệp Vô Phong cười lạnh: “Bạch Kiên Cường, cho dù tôi bỏ qua cho vợ con anh, chẳng nhẽ anh nghĩ đám con chuột kia sẽ buông tha cho họ sao?”



“A…” Bạch Kiên Cường lộ vẻ sầu thảm, chỉ có thể than thân trách phận mình đi từng bước mình đi đều sai, biết vậy chẳng làm…



Diệp Vô Phong nói: “Bạch Kiên Cường, nhớ lại những ngày anh làm việc tại công ty Hoa Cường, cũng coi như chăm chỉ, tôi sẽ bảo vệ gia đình anh. Anh cứ yên tâm, bọn họ sẽ không bị con chuột động tới.”



“Cảm ơn! Cảm ơn tổng giám đốc Diệp, cảm ơn ngài…” Bạch Kiên Cường khóc ra nước mắt, nhưng không có người nào đồng tình với anh.



Diệp Vô Phong nói: “Bạch Kiên Cường, giờ anh cần phối hợp với chúng tôi diễn một vở kịch.”



“Diễn kịch? Được! Tổng giám đốc Diệp, anh muốn tôi làm gì thì tôi sẽ làm cái đó! Anh chính là cha mẹ sinh ra tôi lần thứ hai!” Bạch Kiên Cường vô cùng phối hợp.



Tiêu Sắc giận dữ nói: “Giờ anh hợp tác thì có ích lợi gì? Anh đã độc chết tổng giám đốc Bạch rồi!”



Bạch Kiên Cường tát vào mặt mình hơn mười cái bốp bốp, Diệp Vô Phong nói: “Được rồi, đừng đánh nữa.”



Lưu Hồng Giang lại nhận được mệnh lệnh của Vua Chuột, gã cầm lấy tín vật, con chuột ngọc,lại đến chỗ Bạch Kiên Cường ở ký túc xá, chờ Bạch Kiên Cường tan tầm.



Hai người Tiêu Ngư cùng Tiết Phi đi tới trước mặt Lưu Hồng Giang, Lưu Hồng Giang cũng không nhận ra hai người này, bởi vậy anh thấy Tiêu Ngưu Nhi với khổ người vạm vỡ thì theo bản năng né tránh. Nhưng Tiết Phi ở một bên đã chuẩn bị từ sớm, một bên tóm lấy cánh tay của Lưu Hồng Giang, Tiểu Ngưu Nhi cũng sải bước sang bên cạnh, nắm lấy một cánh tay khác của Lưu Hồng Giang!



“Nguy rồi!” Lưu Hồng Giang biết rõ mình đã bị lộ! Vì vậy gã khẽ nghiến răng, chuẩn bị cắn thuốc độc tự sát,



Thế nhưng gã lại bị vả một cái vào mồm tê rần, sau đó bị thủ pháp xảo diệu của Tiết Phi tháo khớp hàm.



Kết quả, Lưu Hồng Giang không có cách nào kêu to, lại bị hai người cưỡng ép rời khỏi kí túc xác của Bạch Kiên Cường.



Lưu Hồng Giang cũng luyện qua võ thuật, nhưng trong tay Tiết Phi và Tiêu Ngưu Nhi, thế võ mèo cào của anh ta không đáng để nhắc tới.



Bị đưa lên xe, cả người Lưu Hồng Giang mờ mịt.



Bị lộ chính là chết, nhưng anh không có biện pháp chết. Giờ sống còn khó khăn hơn!



Sau khi lên xe, Lưu Hồng Giang bị bịt kín mắt, xe chạy vòng vòng trong nội thành một lúc rồi ra khỏi thành phố, Lưu Hồng Giang không rõ phương hướng, nhưng gã cũng một mực im lặng không nói gì.



Lưu Hồng Giang nhanh chóng bị dẫn xuống, đến một căn phòng tối, tấm vải đen trên mắt gã được tháo xuống, gã đã thấy Diệp Vô Phong mỉm cười nhìn mình.



Diệp Vô Phong đi tới, trực tiếp mở mồm gã ra, lấy viên thuốc độc trong răng rồi khiến hàm gã về chỗ cũ.



“Mấy người bắt cóc tôi làm cái gì? Đòi tiền hay sao?” Quai hàm Lưu Hồng Giang vẫn còn đau đớn, nói chuyện không lưu loát.



“Đừng có giả bộ, Vua Chuột, con chuột nhỏ Bạch Kiên Cường dưới tay mày đã phải đền tội.” Diệp Vô Phong tự nhiên nói.



“Tôi không phải Vua Chuột! Mấy người là ai?” Lưu Hồng Giang tiếp tục chống chế.



Tiết Phi đá một cước vào đầu gối gã, Lưu Hồng Giang gục xuống, quỳ xuống trước mặt Diệp Vô Phong, Tiêu Ngưu Nhi duỗi bàn tay to lớn của mình ra, đè chặt bả vai Lưu Hồng Giang: “Khai thật ra!”



Dvo lấy điện thoại đưa tới chỗ Lưu Hồng Giang: “Mày nhìn kĩ một chút, Bạch Kiên Cường nhận lệnh của mày đã bị chúng tao bắt được.”
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Thần Cấp Ở Rể
Đỉnh Cấp Thần Y Ở Rể
  • Hội Tác Giả Nghiệp Dư
Chương 56-60
Thần Cấp Kẻ Phản Diện
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Võng Du Thần Cấp Cường Hào

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom