• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Thần cấp ở rể (14 Viewers)

  • Chương 290: Thật là buồn cười

Diệp Vô Phong chỉ cần giơ tay ra là đã bắt được cánh tay phải của anh ta, anh hơi dùng lực một chút đã khiến cho Bạo Nha Giang kêu la thảm thiết: "Á? Mau buông ra! Buông tay ra! Đau."



Diệp Vô Phong lập tức đẩy mạnh anh ta vào trong căn phòng nhỏ kia, sau đó lại đánh mươi mấy cái bạt tai vào hai má anh ta khiến cho mặt mũi của Bạo Nha Giang chảy máu, đau đến mức quên cả kêu la.



"Qùy xuống!" Diệp Vô Phong gằn giọng quát một tiếng: "Nói mau, là ai sai khiến mày tổ chức nhiều người như vậy đến công trường gây rối hả?"



Bạo Nha Giang đúng là người yếu đuối, mới bị đánh mấy cái bạt tai như vậy mà đã lập tức kinh hãi, quỳ rạp trên mặt đất, thậm chó cong không dám ngẩng đầu lên: "Thưa anh là không có ai sai khiến cả, bọn họ chính là muốn sửa sang lại nhà cửa nên mới cần dùng một số thứ trên công trường, vì vậy bọn họ mới tự mình đi lấy."



Diệp Vô Phong đá một phát mạnh vào bả vai của Bạo Nha Giang làm cho anh ta ngã lăn xuống đất, miệng phát ra tiếng hừ hừ một lúc lâu mới đứng lên được, nhưng anh ta vẫn không dám tỏ ra kiêu ngạo trước mặt Diệp Vô Phong: "Thưa anh ơi, chuyện đám nông dân đó đến công trường thực sự là tự phát! Tôi thật sự không hề tổ chức cho bọn họ thật mà."



Diệp Vô Phong cầm một viên gạch từ trong góc tường, với biểu cảm vô cùng bình tĩnh anh kéo Bạo Nha Giang, sau đó túm lấy bàn tay trái của anh ta đặt lên bàn, ấn chặt cổ tay trái của anh ta xuống bàn: "Tao đếm đến ba, nếu mày còn không nói ra thì tao sẽ lập tức đập nát bét tay của mày ra!"



"Hả? Không, không cần như vậy đâu." Cả người Bạo Nha Giang run lên bần bật, không biết tên thần chết này đến từ nơi nào.



"Một, hai..." Diệp Vô Phong không thèm để ý đến lời cầu xin của anh ta, bắt đầu đếm.



"Tôi nói! A, cái anh này, tôi nói, cầu xin anh đừng có đập nát tay của tôi mà!" Bạo Nha Giang vội vàng đổi giọng.



"Nói mau!" Diệp Vô Phong hung dữ nhìn anh ta, giơ cao viên gạch lấy đà dọa.



"Tôi nói, tôi nói." Khi anh ta đang định nói rõ thì điện thoại di động lại rung lên, Bạo Bạch Giang bày ra một vẻ mặt nịnh nọt nhìn Diệp Vô Phong.



Diệp Vô Phong căn bản không thèm để ý đến: "Bắt máy đi."



"Vâng!" Bạo Nha Giang cầm điện thoại di động lên: "Alo? Tôi là Bạo Nha Giang. Ô hô? Là anh Ba đấy à, người dân trong thôn vừa mới làm xong xuôi hết mọi chuyện rồi! Chuyện đó, anh có muốn gặp tôi báo cáo tình hình cho anh không? Được thôi, vậy thì lát nữa gặp."



Tắt điện thoại, Bạo Nha Giang nói: "Người này chính là anh Long Ba của thị trấn chúng tôi, anh ta rất nổi tiếng trong giới xã hội đen đó nha! Người anh em này, anh nếu đụng vào anh Ba, chắc chắn sẽ không có lời cho anh đâu."



"Đưa tôi đi gặp anh ta." Diệp Vô Phong biết đó chính là cấp trên của Bạo Nha Giang, Bạo Nha Giang làm việc này chính là theo sự sai khiến của Long Ba.



"Được thôi! Nhưng đừng có trách tôi không nói trước cho anh biết, anh Long Ba cũng không phải là một người dễ chọc đâu. Hơn nữa, anh ta còn là thuộc hạ của Mộ Dung Đông đó anh có biết không? Đó chính là người của thế gia Mộ Dung đó!" Bạo Nha Giang cố ý dọa Diệp Vô Phong.



"Tốt lắm, mau đưa tôi đi gặp." Vì muốn nhanh chóng giải quyết tận gốc chuyện người quấy rối, Diệp Vô Phong quyết định đi theo Bạo Nha Giang đi tìm Long Ba.



Long Ba dẫn theo sáu người anh em đến mấy thôn làng xung quanh làm chút công tác động viên, quả nhiên, nghe nói đi cướp đoạt đồ ở công trường mà cảnh sát cũng không quản nên không ít người dân đã bị thuyết phục, đồng ý ngày hôm sau chắc chắn sẽ đến dọn sạch đồ mang về.



Long Ba trở thành tên trùm ở các thôn làng, Bạo Nha Giang cũng trở thành một tên tiểu trùm của thôn Nguyên, sau khi mọi chuyện hoàn thành, Long Ba đồng ý với Bạo Nha Giang chia cho mỗi người dân một triệu rưỡi.



Có tiền thưởng, lại còn được phân phát thì đám nông dân đó dù có lao vào lửa cũng chẳng có chuyện gì là không dám làm cả.



Mã Vũ lái xe đến, đưa Diệp Vô Phong và Bạo Nha Giang đi thêm hơn ba cây số nữa theo chỉ dẫn của Bạo Nha Giang tìm được đến chỗ ở của Long Ba ở bên trong thì trấn. Đó là một cái trang trại rất đặc biệt, trong đó còn có nuôi bốn con chó săn giống Đức màu đen, đám người Diệp Vô Phong vừa bước vào đến sân mấy con chó đó đã sủa điên cuồng mãi không chịu dừng.



"Đừng sủa nữa! Có khách đến." Giọng nói của Long Ba vang lên, đám chó kia đúng là rất thông minh, ngay lập tức dừng không sủa nữa, lại còn phe phẩy cái đuôi lượn quanh người Long Ba.



Bốn còn chó này to như con nghé con vậy khiến cho bất cứ ai nhìn thấy dường như đều sẽ bị dọa cho hết hồn.



"Anh Ba! Thằng nhóc này là người của bên công trường kia đó!" Bạo Nha Giang vừa nhìn thấy Long Ba thì trong lòng đã không còn cảm thấy lo lắng nữa, ngay lập tức chạy về phía của Long Ba.



Diệp Vô Phong bước một bước dài, đá một phát vào bắp chân của Bạo Nha Giang.



Răng rắc! Cùng với tiếng xương gãy răng rắc, Bạo Nha Giang kêu lên một tiếng thảm thiết rồi ngã dúi xuống mặt đất!



Long Ba và năm người anh em bên cạnh anh ta nhờ ánh đèn có thể nhìn rõ ràng bên đùi phải của Bạo Nha Giang đã có một đoạn bị cong hẳn lên nhìn thật quái dị!



Gãy chân rồi! Một phát đá gãy chân của Bạo Nha Giang rồi!



Xì! Mấy người đám Long Ba tức giận hít một hơi thật sâu.



"Xông lên!"



"Lão quỷ kia! Dám vác xác đến đây giở trò ngang ngược, có phải là chán sống rồi phải không?"



Năm anh em Long Ba cầm theo ghế, chai rượu nhanh chóng chạy xông ra, vây quanh người Diệp Vô Phong.



Mã Vũ vẫn đang ngồi chờ ngoài xe để phòng trừ trường hợp chiếc xe bị bọn họ phá hỏng mất.



"Người tao muốn tìm là Mộ Dung Đông! Long Ba, nếu mày thông minh ra thì hãy lập tức bảo đám người của mày dừng ngay cái hành động nhàm chán này lại đi." Diệp Vô Phong thấp giọng nói.



Dù sao đi nữa thì anh vừa rồi đã ngang nhiên đá gãy chân của Bạo Nha Giang rồi, điều đó đã cho bọn họ thấy anh cũng chính là một người tàn nhẫn đến mức nào.



Long Ba hít một hơi sâu, trong tay cầm chặt một cái ghế gỗ, cơ mặt giật giật nói: "Anh bạn, anh là ai hả?"



Diệp Vô Phong nói: "Mày cũng không cần phải nói chuyện gần gũi như vậy làm gì, tao chỉ muốn giải quyết vào thẳng vấn đề luôn. Mày mau nói cho tao biết Mộ Dung Đông đang ở đâu, tao sẽ tha cho bọn mày."



"Ha ha!" Long Ba cảm thấy cực kỳ buồn cười: "Đây là địa bàn của Long Ba tao đó! Tao mặc kệ mày là ai, hôm nay, mày đừng hòng rời khỏi chỗ này!"



Nói tới đây, anh ta đột nhiên hét lớn: "Hổ Tử, xông lên cho tao!"



Anh ta chỉ tay vào Diệp Vô Phong, bốn con chó săn màu đen giống Đức cùng nhau đột nhiên gầm rú, xông về phía của Diệp Vô Phong.



Đám người Long Ba xem ra cũng cảm thấy mặc dù người có trình độ võ thuật lợi hại cũng khó có thể đối phó với bốn con chó săn đó, chắc chắn sẽ bị cắn đến luống cuống cả tay chân.



"Cắn chết nó cho tao!" Bạo Nha Giang vừa rồi bị đau đến mức sắp hôn mê nhưng khi nhìn thấy bốn con chó săn đang lao về phía Diệp Vô Phong thì trong lòng anh ta cũng cảm thấy vô cùng sảng khoái: Tên nhóc con này, đừng hòng kiêu ngạo được lâu nhé.



Lúc bốn con chó săn màu đen đang tán loạn xông vào người Diệp Vô Phong, anh cũng từng bước lùi lại phía sau, hai chân bước những bước rất nhỏ, cảnh giác nhìn bốn con chó săn, trong lúc đó trong lòng anh lại tính toán chính xác khoảng cách giữa bốn con chó với anh.



Con chó thứ nhất lao tới rồi! Khi con chó săn này bay tới, cả cơ thể nó lao thẳng tới, hai chiếc răng nanh trong miệng nó nhe ra nhằm đúng vào cổ của Diệp Vô Phong!



Diệp Vô Phong quát lớn: "Thế chó cẩu!”



Sau đó, đám người Long Ba được tận mắt rõ ràng chứng kiến cảnh Diệp Vô Phong đột nhiên xoay người một cái, hướng lưng về phía con chó, cùng với lực khi vặn mình, anh đá chân phải về phía sau.



Thịch! Một cú đá này đã hoàn toàn đạp trúng vào chính giữa bụng của con chó săn rồi!



Sau đó, con chó thứ nhất ngay lập tức giống như là bị xe lửa đụng phải mà lao cả người lùi về sau!



Tiếp đó Diệp Vô Phong di chuyển bước chân vòng vòng, vừa xoay vòng vòng được mấy bước lại giơ chân đá: "Móc hai chân!"



Chỉ với một cú đá này, Diệp Vô Phong từ sau lưng con chó đã dùng lực đòn ở một chân đập trúng đầu còn chó, chân còn lại kia cũng giống như một cái roi vung trúng trên người con chó.



Chân của Diệp Vô Phong vô cùng cứng rắn đã ghì chặt còn chó nằm gục trên mặt đất đến mức không thể đứng lên được nữa!



Cuối cùng thì vẫn còn hai con chó nữa, chúng vẫn liều lĩnh đồng thời lao lên phía trước.



Diệp Vô Phong bất thình lình bật nhảy cả cơ thể bay lên cao đến hơn một mét, hai chân đạp trên không trung trong như hai bánh xe đáng xoay tròn dữ dội!



Phịch! Hai còn chó săn cuối cùng đã bị Diệp Vô Phong dùng hai chân đạp trúng vào đầu rồi!



"Oẳng!" Hai con chó săn đồng thời kêu lên thảm thiết một tiếng rồi ngã gục trên mặt đất, nằm im bất động!
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Thần Cấp Ở Rể
Đỉnh Cấp Thần Y Ở Rể
  • Hội Tác Giả Nghiệp Dư
Chương 56-60
Thần Cấp Kẻ Phản Diện
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Võng Du Thần Cấp Cường Hào

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom