• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Sủng ái của bá thiếu: bắt giữ cặp song sinh yêu dấu của manh mẫu (24 Viewers)

  • Chương 741

70741.



“Thật không?” anh không tin tí nào.





Cố Linh lười trả lời câu nói của anh, nể tình anh cứu cô, không tính toán với anh.





Trong phòng bệnh trở nên rất yên tĩnh, Mẫn Lệ nhìn động tác của cô, quả táo trên tay đã gọt xong, nhưng thứ cô vừa mới mua không phải là táo, mà là xoài.





“Đến lúc anh xuất viện, em sẽ ở bên anh, cho nên anh cứ yên tâm.” Cô đưa quả táo cho anh, “Em là vợ anh! Đương Nhiên phải bên anh!





“Được!” Anh tin cô thêm lần nữa.





Kết quả là, Sự tin tưởng của anh thật là có giá trị.





Liên tục ở bệnh viện cả tuần, Cố Linh ở bên anh cả tuần.





Tinh thần Mẫn Lệ khá tốt, phục hồi cũng rất nhanh.





Cho nên sau khi xuất viện, anh vội vàng đi gặp Cảnh Thần Hạo và Thích Thịnh Thiên.





Lúc ở bệnh viện, tuy họ không thường đến thăm anh, nhưng dù sao cũng là anh em, xuất viện khỏe rồi đương nhiên nên chia sẻ tin tốt lành này.





Và cùng Cố Linh đi đến Cảnh Thị, nhưng Cảnh Thần Hạo vốn không ở công ty.





Thế là đành quay xe chạy đến Tú Viên!





Bọn họ ngừng xe, khi còn đang ở ngoài, đã nghe giọng của Bùi Nhiễm Nhiễm.





“Ông xã, ông xã, anh giúp em đi mà…lần này thôi, 1 ván!” Chị dâu đang làm nũng.





Bọn họ có cần vào không?





Hay là quay lưng đi?





Mẫn Lệ nhìn Cố Linh bên cạnh mình, đang tính mở miệng, cô đã đi vào trong.





Bùi Nhiễm Nhiễm sắp sinh rồi, nên việc gì hầu như cũng nghe theo cô.





Cho nên, Bùi Nhiễm Nhiễm đã bắt đầu chơi game mà thua mãi, cho nên chuyện bắt Cảnh Thần Hạo giúp đỡ đã trở thành chuyện thường ngày.





Thường lúc này, sẽ xuất hiện cảnh như sau.





Cố Linh nhìn thấy Bùi Nhiễm Nhiễm hôn lên má Cảnh Thần Hạo 1 cái, cô vừa rồi quả là không nên xông vào đây, giờ ra ngoài có còn kịp không?





‘‘Anh Hạo, em xuất viện rồi !’’ giọng Mẫn Lệ đột nhiên vang lên.





Cố Linh cũng cười, chào hỏi họ.





Bùi Nhiễm Nhiễm thấy bọn họ, không thèm để ý Cảnh Thần Hạo nữa, qua nói chuyện với họ.





Còn đại boss tội nghiệp còn đang đánh đại boss !





Không thể phụ lòng món quà mà vợ tặng lúc nãy.





‘‘Anh Hạo từ khi nào lại chơi game này ?’’ Mẫn Lệ nhìn màn hình ipad, cười hỏi.





‘‘Tôi chơi, anh ấy mới chơi thì có, để giết thời gian, không thì chán lắm.’’ cô cười đáp, nhìn màn hình hiện lên 2 chữ thắng lợi, mắt đầy vui vẻ.





Quả nhiên cô không thích hợp chơi trò này, nhất định là vì đứa con trong bụng, ảnh hưởng đên cô.





“Đúng là chán thật đó.” Cố Linh nhiệt liệt tán thành, “Cho nên, vì để em không chán, em sẽ không có con.”





Lời của cô chính là để Mẫn Lệ nghe thấy, để mẹ anh từ bỏ ý nghĩ bắt cô sinh con.





“Cũng không thể nói thế, con thì vẫn phải đẻ, tìm việc gì làm cho hết chán là được.” Việc cô tìm là chơi game.





“Nếu em có thai, cầm máy ảnh ra ngoài chụp ảnh, nhất định...sẽ bị ai đó phán xét.” Cô nói xong liếc nhìn người nào đó.





“Anh sẽ không!” Nhưng anh vẫn luôn tôn trọng ý kiến của cô, giờ không muốn đẻ thì không đẻ!





“Em chỉ qua thăm 2 người, tiện thể báo là em đỡ rồi, khỏe như rồng như hổ! Vậy tụi em đi trước nhế” Mẫn Lệ đứng lên, kéo Cố Linh đi.



Mới đến đã đi rồi?





Cảnh Thần Hạo chỉ khẽ gật đầu, Bùi Nhiễm Nhiễm cười đưa tiễn 2 người đi khỏi.





Sau khi 2 người đó đi khỏi, Bùi Nhiễm Nhiễm cũng không còn muốn chơi tiếp.





“Vết thương trên vai của Mẫn Lệ không nghiêm trọng hả? Sao khỏe nhanh thế?” Cô nhớ bị thương chưa bao lâu, vết thương khá sâu.





“Có thể xuất viện rồi.” Cảnh Thần Hạo ôm eo cô, “Tối nay, ba mẹ muốn đến nhà ăn cơm.”





“dạ, em biết rồi.” Cô dựa vào người anh, sờ bụng.





Ba mẹ đến nhà ăn cơm, nhưng cô không ngờ là Cố Phi Trì và mẹ cô cũng đến.





Ba mẹ Cảnh Thần Hạo nhìn thấy hai người đó cùng xuất hiện, ánh mắt hiện lên sự nghi vấn.





“Đây là chú Cố!” Bùi Nhiễm Nhiễm cười giới thiệu.





Những cái khác không cần nói, tự nhiên hiểu là ý gì.





“Chào ông!” Ba Cảnh đưa tay ra, nhìn vết thương trên mặt ông, cảm thấy có chút quen thuộc.





Nhưng không thể nhớ nỗi gặp ở đâu rồi!





Chẳng lẽ là ảo giác?





Cả nhà cùng ăn cơm, bữa tối khá là yên ổn.





Cố Phi Trì luôn chăm lo cho Bối Tĩnh Nguyệt, không ngừng gắp đồ ăn cho bà, hỏi bà có ngon không.





Bối Tĩnh Nguyệt khẽ gật đầu, trong lòng bà hơi khẩn trương.





Bà biết Cố Phi Trì và Cảnh Thắng có chút ân oán, lâu rồi 2 người không gặp nhau, dường như lại giống như người xa lạ chưa từng quen biết.





Thời gian thật sự có thể phủi sạch mọi thứ?





Cảnh Thắng lại không nhớ ra Cố Phi Trì.





Có thể do mấy năm nay Cố Phi Trì thay đổi khá nhiều.





Cụ thể là vì sao, bà không rõ.





Bà chỉ biết bà và Cố Phi Trì ở bên nhau vì có mối thù với người nhà họ Cảnh, ông hoàn thành báo thù, bà cũng thế.





Chuyện Bùi Gia khi xưa, còn chồng đã mất của bà, trong lòng bà đột nhiên thấy khó chịu.





Bà cảm thấy chuyện này Cảnh Gia không thể không liên quan.





Sau khi ăn xong, bên ngoài đột nhiên mưa lớn, chớp ầm ầm, đường nhanh chóng ướt hết cả, mưa lớn thế, rời khỏi không an toàn.





Trong biệt thự phòng khách rất nhiều, ở lại qua đêm không có vấn đề.





Bối Tĩnh Nguyệt ngồi trên sofa nói chuyện với Bùi Nhiễm Nhiễm, nhanh chóng đến giờ ngủ, bà kéo tay Bùi Nhiễm Nhiễm, “Nhiễm Nhiễm, mẹ con ta cùng đi ngủ nhé! Lâu rồi không ngủ với con!”





“Dạ!” cô vui vẻ trả lời.





Cảnh Thần Hạo vừa tính mở miệng bảo cô đi ngủ thì nghe thấy lời hai mẹ con, lại âm thầm đi khỏi.





Cố Phi Trì đang nói chuyện với Cảnh Thắng, nghe câu của Bối Tĩnh Nguyệt, nghiêng đầu nhìn bà ta, lại thấy Cảnh Thần Hạo rời khỏi.





Cảnh Thần Hạo không nói câu gì, ông ta ở nhà người khác cũng sẽ không nói câu gì.





Bối Tĩnh Nguyệt vẫn cứ từ chối ở bên ông, sợ rằng xếp hai người ngủ chung, nên mới ngủ với Bùi Nhiễm Nhiễm chăng?





Tối đó, Bùi Nhiễm Nhiễm và Bối Tĩnh Nguyệt nằm trên giường, nghe tiếng mưa ngoài kia, gió thồi qua cửa sổ rất mạnh, “bùm bùm bùm” vang lên.





Bùi Nhiễm Nhiễm đang mơ màng muốn ngủ, Bối Tĩnh Nguyệt đột nhiên mở miệng nói.





“Nhiễm Nhiễm.”





“Dạ, mẹ, mẹ chưa ngủ sao?” Cô sắp ngủ mất tiêu rồi.





“Con rất thích Cảnh Thần Hạo đúng không?” Bà nhẹ nhàng hỏi.





“Không phải thích, con yêu anh ấy.” Bùi Nhiễm Nhiễm kéo tay bà, nhẹ nắm chặt “ Mẹ thì sao? Mẹ thích chú Cố không?”





“Mẹ thích ba con.” Bà chỉ thích mỗi Chính Nam.





“Nhưng giờ mẹ ở bên chú Cố, nếu không thích chú ấy, sao lại bên chú ấy.” Lòng cô thấy lạ, Bối Tĩnh Nguyệt cũng không trả lời cô mà chỉ im lặng.





“Là do cảm động? Mẹ, sau khi mẹ đi khỏi, mẹ nói mẹ bệnh, xảy ra chuyện, chẳng lẽ là do chú ấy luôn ở bên chăm sóc mẹ, nên mới đồng ý bên chú ấy?” Cô phát hiện đầu mình có vấn đề mất rồi.





Nhưng cũng có thể xảy ra khả năng này chứ.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom