• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Sự trả thù ngọt ngào - nhạc huy full (7 Viewers)

  • Chương 446-450

Chương 446: Ông Quỷ

Thấy người tới, sắc mặt Tần Lãnh bỗng như hóa đá.

Đây là lần đầu tiên Long Vũ nhìn thấy Tần Lãnh không khống chế được cảm xúc.

Rốt cuộc người tới là ai mà lại có thể khiến vị sát thần như Tần Lãnh mất kiểm soát chứ?

“Là… là ông Quỷ!”



“Sao ông ta cũng tới đây, ông ta không nên tới đây mới phải, rốt cuộc chuyện này là sao?”

Trong đám người bỗng vang lên vô vàn tiếng bàn tán.

Lúc này có những tên đàn em không biết ông lão chống gậy đầu rồng nên hơi thắc mắc, thi nhau hỏi ông lớn của mình.

“Các người không biết ông ta cũng phải thôi”.



Các ông lớn từ mọi tầng lớp xã hội thở dài nói:

“Ông ta là ông Quỷ, là ông tổ trong thế giới ngầm của tỉnh Giang Kiên, giống với ông Tần – ông tổ của tỉnh Giang Bắc chúng ta. Thân phận và địa vị của hai người họ là ngang hàng nhau”.

“Nghe đồn năm đó ông Quỷ và ông Tần là kẻ thù như nước với lửa. Hai người đánh qua đánh lại suốt gần ba mươi năm, nhưng chẳng ai chiếm ưu thế hơn ai, hai người đều có thế lực ngang nhau, bên cạnh ông Tần có sát thủ Ngọc Diện thì bên ông Quỷ cũng có một cao thủ tên là Khuê Khôi. Chỉ có điều hình như hôm nay không thấy ông ta…”

Nói xong, các ông lớn từ các tầng lớp xã hội đều đổ dồn ánh mắt về phía ông Quỷ, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng như con gấu đen của Khuê Khôi.

Năm đó người duy nhất có thể đánh với Tần Lãnh chính là Khuê Khôi.

“Trời ơi! Ông Quỷ đó cũng là ông trùm, nhưng sao hôm nay ông ta lại tới đây? Đây là cuộc tụ họp của thế giới ngầm ở Giang Bắc chúng ta, liên quan gì tới thế giới ngầm ở tỉnh Giang Kiên chứ?”

Có người không nhịn được mà phản bác.

Các ông lớn đều lắc đầu:

“Không rõ, chắc là ông Quỷ nghe nói đến đấu trường ngầm này của chúng ta, muốn tới để góp vui, coi thử xem ông Tần có ở đây hay không đó. Nhưng ông Tần đã lui về ở ẩn mười năm rồi, chắc ông Quỷ này cũng phải biết chứ nhỉ?”

Mọi người bàn tán không ngừng, cảm thấy rất khó hiểu trước sự xuất hiện của ông Quỷ.

Đừng nói là bọn họ, mà ngay cả Tần Lãnh cũng không hiểu.

“Ông Quỷ, đây là đấu trường ngầm của thế giới ngầm Giang Bắc chúng tôi, ông tới đây làm gì?”

Tần Lãnh đứng dậy, lạnh lùng nhìn ông lão đó, lạnh giọng chất vấn.

“Cậu bạn, đều là người quen cũ, sao lại nói chuyện bất lịch sự như vậy chứ?”

Ông Quỷ chống gậy đầu rồng, tuy dáng người hơi gù, trông còn già hơn ông Tần mấy tuổi, nhưng sự oai phong vẫn còn đó, ngoài ông Tần ra thì chẳng ai dám nói chuyện trực tiếp với ông ta.

Thấy Tần Lãnh ăn nói khó chịu, ông Quỷ cười khẩy nói:

“Tôi và ông chủ của các cậu là người cùng lứa, sao hôm nay không thấy ông lão đó tới?”

Tần Lãnh nói với vẻ mặt lạnh băng:

“Anh Tần đã lui về ở ẩn, không can thiệp tới chuyện trong thiên hạ nữa nên đương nhiên anh ấy sẽ không tới đây”.

“Ông Quỷ không gặp được kẻ thù thì tốt nhất nên về đi, tôi cho người tiễn ông”.

Nghe thấy Tần Lãnh nói vậy, trên mặt ông Quỷ nở nụ cười giả tạo, thản nhiên đáp:

“Tuy tôi không gặp được kẻ thù, nhưng dù gì cũng đã tới rồi, đi đường xa như thế chẳng lẽ tôi không được ngồi xuống nghỉ ngơi chút sao?”

“Bây giờ lứa trẻ đúng là chẳng có phép tắc gì, không thèm mời ông lão như tôi ngồi. Tôi tới xem đấu trường ngầm của các người chắc không ai muốn đuổi tôi đi đâu nhỉ?”

Nói xong, ông ta ngẩng đầu liếc nhìn cả khán đài một lượt, ánh mắt liếc tới đâu là không một ai dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào ánh mắt của ông ta, trừ Tần Lãnh.

Đây là người bằng vai phải lứa với Tần Nghị, là ông tổ của thế giới ngầm tỉnh Giang Kiên. Điều khác với Tần Nghị đó là bây giờ ông Quỷ vẫn chưa lui về ở ẩn, còn Tần Nghị tuy vẫn ở phía sau chỉ điểm cho đám Ngô Thiên Long nhưng hiện giờ ông Quỷ vẫn có tiếng nói rất lớn ở trong tỉnh Giang Kiên.

Hơn nữa khối tài sản của ông ta cũng đã vượt qua con số hàng chục tỷ đồng, hoàn toàn không phải người mà những người ngồi đây hôm nay có thể đắc tội.

Tần Lãnh nghiến răng, tuy ông ta rất khó chịu khi ông Quỷ không mời mà tới, nhưng ông ta cũng không dám nói muốn đuổi ông Quỷ đi.

“Nếu không ai dám đuổi tôi đi thì tôi tự vào chỗ ngồi vậy”.

Ông Quỷ cười ha hả, dẫn đám vệ sĩ đi vào hội trường, vừa đi vừa cười nói:

“Tôi đã nói mà, Giang Kiên và Giang Bắc là một nhà, bạn bè bên Giang Bắc vẫn rất hiếu khách”.

Không ngờ ông ta đi thẳng lên trên võ đài, ngồi đằng sau đám người Tần Lãnh và Long Vũ.

“Ông Lãnh, chuyện này…”

Đám người Long Vũ và Lôi Thiên Tuyệt thấy thế, trong lòng hơi khó chịu, nhưng lại không dám nói nhiều.

Tần Lãnh thấy vậy, không khỏi siết chặt nắm đấm.

“Ông Quỷ, dám hỏi ông một câu, hôm nay ông tới rốt cuộc là muốn làm gì?”

“Chắc không phải là muốn trả thù chứ?”

Tần Lãnh tò mò hỏi.

Ông Quỷ cười như không cười nhìn ông ta, cũng thấy được ông ta đang siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi.

“Trả thù? Trả thù gì?”

“Chuyện đã qua lâu như vậy rồi, ai còn nhớ mấy ân oán lúc xưa nữa, cậu bạn nghĩ nhiều rồi”.

“Tôi chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí, vận động chút, xem thử coi Giang Bắc các người phát triển như nào rồi thôi. Sao, làm thế cũng không được sao?”

Nghe thấy vậy, Tần Lãnh cố gắng kìm nén cơn giận nói:

“Đương nhiên là được, đây là tự do của ông Quỷ”.

Ông ta liếc nhìn đám vệ sĩ phía sau ông Quỷ, rồi bỗng hỏi:

“Sao… không thấy Khuê Khôi?”

Ông Quỷ cười nói:

“Thấy không, đó gọi là có tính cách cảnh ngộ như nhau sẽ cảm thông yêu thương nhau, cũng giống như tôi và Tần Nghị ấy. Cậu và Khuê Khôi cũng là trường hợp đó, lâu ngày không gặp, nhớ cậu ta rồi đúng không?”

“Hi hi, nhưng mà cậu ta không tới, đang ở nhà”.

Tần Lãnh thấy thế liền nói:

“Khuê Khôi luôn như hình với bóng bên cạnh ông, chẳng lẽ anh ta yên tâm để ông một mình tới Giang Bắc sao, chẳng xứng đáng với chức vụ gì cả”.

Ông Quỷ cười lớn nói:

“Có gì mà không yên tâm chứ? Chẳng lẽ tôi tới chơi một chuyến cũng xảy ra chuyện được ư? Đâu có nghiêm trọng vậy”.

Tần Lãnh cũng không nói nhiều thêm nữa, đi tới ngồi xuống, tiếp tục chờ đợi mấy người Nhạc Huy tới.

Đợi thêm khoảng mười phút, cuối cùng nhóm Nhạc Huy cũng tới.

Chỉ thấy hai chiếc xe sang đi tới cửa vào hội trường, theo sau là gần hai mươi chiếc xe van.

Thấy cảnh tượng phô trương này, cả hội trường lại bỗng ngạc nhiên, hai mươi mấy chiếc xe van tức là sao? Trên xe ít nhất phải có hơn hai trăm người đó!




Tới đấu võ hay là tới đánh nhau?

Sau khi xe dừng lại, mấy người Nhạc Huy xuống xe trước.

Nhóm Nhạc Huy, Đoàn Thiên Hành, Kỳ Phi và Kim Võ với Hắc Long.

Sau đó là nhóm Ngô Tịnh Vũ, Ngô Hạo và Triệu Vỹ.

Cuối cùng những người từ trên xe van xuống đều là các binh sĩ hùng mạnh được Kỳ Phi huấn luyện.

Thấy Nhạc Huy phô trương như thế, Long Vũ ở trên võ đài không nhịn được mà cười ồ lên, hỏi:

“Ông chủ Nhạc đúng là khí chất, ra ngoài mà đem theo nhiều người như này”.

“Sao, chẳng lẽ cậu sợ chúng tôi ăn cậu luôn sao?”

Nói xong, cả hội trường bỗng cười vang lên.

Nhạc Huy đi lên đằng đầu, chỉ vào số người ở trong hội trường:

“Một, hai, ba, bốn…”

“Ông Long nhìn đi, người của các ông nhiều tới nỗi tôi không đếm nổi nữa, số người ít nhất cũng phải trên nghìn người nhỉ? Hơn hai trăm người của tôi mà so với số người của ông thì có được coi là nhiều không?”



Chương 447: Cậu sợ rồi sao?

Hội trường sớm đã để sẵn chỗ trống cho mấy người Nhạc Huy.

Vị trí đó giống như bị cô lập, dù gì thì đấu trường ngầm hôm nay là nhằm vào mỗi nhóm Nhạc Huy.

Có vẻ như Nhạc Huy không hề bận tâm mấy, dẫn mọi người đi vào ngồi xuống, cười lớn và nói:

“Nghe nói đấu trường ngầm của Giang Bắc trước đây ba năm tổ chức một lần. Từ khi ông Tần lui về ở ẩn thì chưa tổ chức lại lần nào?”



“Mười năm sau mới tổ chức lại. Có phải ông Long đây làm vậy là vì Nhạc Huy tôi không?"

Long Vũ đứng trên sàn đấu cười khẩy đáp:

“Đương nhiên rồi, ông chủ Nhạc, tôi cũng không giấu cậu làm gì”.

“Cậu muốn chiếm một vị trí ở Giang Bắc của chúng tôi, ít nhất cậu cũng phải tuân theo quy tắc của chúng tôi, tục ngữ nói rằng nhập gia tùy tục, cậu vừa đến Giang Bắc mà đã lần lượt giết Ngô Thiên Long và Hoắc Hải Tôn. Cậu như vậy là giành bát hương trên miếu người khác”.



“Cậu khiến tất cả chúng tôi cảm thấy rất khó chịu đấy”.

Nghe vậy, trong lòng Nhạc Huy đã hiểu được bảy tám phần, thật ra từ đầu đến cuối, anh chỉ nhắm đến Thánh Hoàng của Ngô Thiên Long mà thôi, về phần Ngô Thiên Long, đúng là anh không theo quy củ, nhưng anh không hề muốn đụng vào Long Vũ và Hoắc Hải Tôn, là những người này khiêu khích anh trước.

Tên Long Vũ này, chủ yếu là thêm mắm dặm muối, thêm dầu vào lửa với hơn phân nửa số người ngồi ở đây để bôi nhọ danh tiếng Nhạc Huy ra khắp nơi.

"Lời này của ông Long là không đúng lắm rồi. Tôi chỉ là một thanh niên đang cố gắng phấn đấu, làm sao có gan dám so tài với mọi người ở đây?"

Nhạc Huy lắc lắc đầu, bình tĩnh đáp lại Long Vũ:

“Tôi chưa bao giờ muốn gây hiềm khích với ai trong các vị ở đây và tôi càng chưa bao giờ nghĩ đến việc gây hiềm khích với ông Long”.

“Tôi càng không ngờ, sẽ làm chấn động đến sát thần Ngọc Diện năm xưa, khiến ông Tần Lãnh phải đích thân đưa ra thư khiêu chiến với tôi”.

“Các vị xem đây có phải là hiểu lầm không?”

Nhạc Huy nở nụ cười.

Vừa dứt lời, sắc mặt Long Vũ đã tối sầm lại.

Ông ta không ngờ Nhạc Huy lại khiêm tốn và có lễ độ như vậy vào lúc này, khác hoàn toàn so với một Nhạc Huy không việc ác gì không dám làm mà ông ta đã miêu tả với mọi người.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, với tài ăn nói của Nhạc Huy, trận đấu trên võ đài này ngày hôm nay có diễn ra được hay không cũng là một vấn đề.

Quả nhiên, các ông lớn khác trong hội trường đã bắt đầu xôn xao bàn tán truyền tai nhau.

Cuộc thảo luận đại khái được chia thành hai phe, một bên cho rằng Nhạc Huy vẫn được coi là lễ phép, hơn nữa còn khiêm tốn, không giống như lời Long Vũ nói, bên còn lại đương nhiên cho rằng Nhạc Huy thấy họ có quá nhiều người, hiển nhiên sẽ sợ thua. Vậy nên mới tỏ vẻ lịch sự và khiêm tốn.

Trên sàn đấu ông Quỷ nhìn thấy cảnh này chỉ im lặng không nói gì, có vẻ như đang suy tư điều gì khác, hơn nữa còn đưa mắt nhìn về phía Nhạc Huy.

Tần Lãnh không khỏi cảm thấy thất vọng khi nghe thấy lời này.

Giống như nhiều người ở đây, ông ta cho rằng Nhạc Huy đang sợ hãi nên mới tỏ ra khiêm tốn và lễ phép, điều này hoàn toàn khác với Nhạc Huy mà Long Vũ miêu tả.

“Ông chủ Nhạc, thư khiêu chiến là tôi gửi cho cậu, tôi chính là Tần Lãnh”.

Ông ta nhìn về phía Nhạc Huy, lạnh lùng nói.

“Cậu nói rằng cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc gây thù kết oán với bất kỳ ai, nhưng cậu lại luôn làm những chuyện không tuân theo quy tắc”.

“Trước giờ thế giới ngầm Giang Bắc luôn chung sống hòa thuận, chưa từng xảy ra biến cố lớn như vậy. Cậu cho tôi biết, Ngô Thiên Long và Hoắc Hải Tôn đã chết như thế nào vậy? Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cậu lại vơ vét hết bao nhiêu địa bàn của người khác ở thành phố Đông An, cậu như thế không vi phạm quy tắc thì là gì?”

Nghe tới đây, Nhạc Huy im lặng một lúc rồi nói:

“Đám người Hoắc Hải Tôn đến đập phá địa bàn của Thánh Hoàng chúng tôi trước, làm rất nhiều người của chúng tôi bị thương”.

“Người khác không động tới tôi, tôi cũng không động chạm người khác làm gì. Ông ta khiêu chiến trước, tôi đương nhiên sẽ muốn sống chết với ông ta một phen. Không phải ông ta chết thì là tôi chết, tôi nghĩ đây là lẽ thường”.

Tần Lãnh nghe vậy liền gật đầu:

“Nếu vậy Hoắc Hải Tôn không chết oan, còn Ngô Thiên Long thì sao? Ngô Thiên Long cũng không chết oan ư?”

Nói đến đây, Nhạc Huy hoàn toàn im lặng.

Đúng là anh không thù không oán gì với Ngô Thiên Long, nhưng quả thật Ngô Thiên Long đã vì anh mà chết.

“Chuyện này tôi không phủ nhận, nhưng thứ tôi muốn chỉ là Thánh Hoàng mà thôi, Ngô Thiên Long không chết dưới tay tôi”.

Nhạc Huy nói:

“Ông ta chết dưới tay của con trai cả của mình là Ngô Chí Huân, Ngô Chí Huân vì việc này mới bị ngồi tù. Ông có thể tự kiểm chứng điều này”.

Sau khi nghe những lời này, tất cả mọi người đều cảm thấy ớn lạnh, sắc mặt của họ thay đổi rõ rệt.

"Ngô Thiên Long bị con trai cả của ông ta giết chết ư?"

“Có chuyện như vậy nữa hả?”

Đám người lại tiếp tục bàn tán, bọn họ chỉ biết Ngô Thiên Long đã chết, lại không biết Ngô Thiên Long chết như thế nào, không ngờ là chết dưới tay con ruột của mình.

Chuyện giết bố kiểu này cũng coi như chuyện lạ có thật.

"Tôi không quan tâm Ngô Thiên Long chết như thế nào, tóm lại, những chuyện cậu làm, không theo quy tắc lắm".

Tần Lãnh lắc đầu, nói:

“Những lời này của cậu khiến tôi nghĩ rằng là cậu đang sợ hãi. Người mà Tần Lãnh tôi coi thường nhất chính là loại người có gan làm mà không có gan nhận. Tôi khinh thường loại người đó”.

Nghe Tần Lãnh nói vậy, Nhạc Huy đột nhiên bật cười, dựa lưng vào ghế, nhìn Tần Lãnh trên sàn đấu, nói rõ từng chữ:

“Từ trước đến nay Nhạc Huy tôi chưa biết sợ là gì, trong từ điển của tôi không có hai chữ sợ hãi”.

“Tôi nghĩ rằng, có thể bớt đi chút phiền phức thì cũng tốt, tôi vui, ông vui, mọi người đều vui, nhưng nếu nhất định phải xảy ra xung đột thì tôi sẽ không thụt lùi dù chỉ nửa bước”.

Tần Lãnh đột nhiên cười toe toét khi nghe đến đây, hai người trố mắt nhìn nhau, bầu không khí dường như có tia lửa xẹt qua.

“Can đảm! Trước mặt ông Lãnh đây mà cậu cũng dám kiêu căng vậy, Nhạc Huy, một người mới đến như cậu không biết danh tiếng của Tần Lãnh cũng đúng thôi, tôi cho cậu biết, năm xưa lúc ông Lãnh còn ở Giang Bắc, là sát thần Ngọc Diện mà ai ai cũng phải vừa sợ hãi vừa tôn kính”.

“Nhạc Huy, cậu là cái thá gì?”

Long Vũ có vẻ rất bất mãn với sự kiêu ngạo của Nhạc Huy, bắt đầu chửi bới.

"Tôi là cái thá gì thì lát nữa ông sẽ được biết ngay thôi".

Nhạc Huy lạnh lùng liếc xéo ông ta rồi nói:

"Tôi đã nghe đến cái tên sát thần Ngọc Diện này từ lâu lắm rồi, đã vậy thì chúng ta đừng vòng vo nữa".

"Tôi biết rằng tất cả các vị đến đây hôm nay đều là vì tôi, nếu đã muốn tôi theo quy tắc, vậy tôi sẽ tuân theo. Muốn như thế nào thì tôi cũng sẽ tôn trọng các vị. Tôi chỉ mong rằng các vị cũng tôn trọng thắng thua, tôn trọng quy tắc".

Anh vừa dứt lời, Tần Lãnh đứng lên, chắp tay nói:

“Được thôi, dù thế nào, tôi cũng tán thưởng sự thẳng thắn của cậu”.

"Tần Lãnh tôi cũng là một người thẳng thắn. Đã vậy, tôi cũng không vòng vo với cậu nữa, tôi là người mạnh nhất ở đây. Nếu cậu đã muốn có một chỗ đứng vững chắc ở Giang Bắc thì phải thể hiện một chút thực lực của mình, có thể đánh bại tôi thì điều đó chứng tỏ cậu có thực lực".

"Thắng làm vua thua làm giặc, hãy chứng tỏ bản thân bằng sức mạnh, sẽ không ai ở đây dám nói xấu cậu nửa lời nào nữa. Dù là ông chủ Long, hay Lôi Thiên Tuyệt đều phải chấp nhận cậu, thế nào?"

Ông ta vừa dứt lời, đám người Long Vũ cười khẩy, còn mọi người ở đó đều thay đổi sắc mặt.

Có thể đánh thắng Tần Lãnh được sao?




Rõ ràng là Nhạc Huy chết chắc ở đây rồi.

"Được, không thành vấn đề".

Vẻ mặt của Nhạc Huy không thay đổi, nói với Kỳ Phi:

"Kỳ Phi, không phải cậu luôn muốn so tài với sát thần Ngọc Diện hay sao? Cơ hội đến rồi, lên sàn đi".

Ngay khi Kỳ Phi đứng lên, Tần Lãnh lại nói:

"Không được, vì cậu là ông chủ của họ, chẳng lẽ cậu lại để đàn em của mình ra tay?"

"Muốn chứng minh bản thân thì phải dựa vào bản thân, Nhạc Huy, cậu phải đích thân lên võ đài!"

Lời nói của Tần Lãnh khiến hiện trường hoàn toàn im lặng ngay lập tức, đám người Kỳ Phi cũng nhíu mày lại.

Cho dù là đám Kim Võ hay Ngô Tịnh Vũ cũng không nghi ngờ gì về việc Kỳ Phi có thể lên sàn đấu đánh chết Tần Lãnh.

Nhưng Nhạc Huy thì không được, Tần Lãnh là cao thủ, điều này không có gì nghi ngờ, dù Nhạc Huy có mạnh đến đâu cũng không thể đánh bại Tần Lãnh đâu...

Thấy Nhạc Huy không trả lời, Tần Lãnh cười khẩy nói:

"Sao nào, cậu không dám hả?"

Chương 448: Tôi muốn cược mạng

“Nhạc Huy, đừng để ông ta lừa, sao anh lại phải đánh nhau với ông ta, sao ông ta không gọi Tần Nghị ra đánh với anh?”

“Tuyệt đối đừng mắc lừa, em thấy ông ta đúng là một cao thủ, anh không thể nhận lời lên sàn được!”

Lúc này, Kỳ Phi cũng bắt đầu thấy lo lắng, vội vã nói nhỏ với Nhạc Huy.

“Đúng vậy đấy anh Nhạc, tuyệt đối đừng đồng ý, anh là chỗ dựa đáng tin cậy của Thánh Hoàng chúng ta, nếu anh xảy ra chuyện gì thì nhất định đám người này sẽ điên cuồng đòi sống chết một phen với chúng ta!”



Mấy người Ngô Tịnh Vũ và Triệu Vỹ cũng trở nên hoang mang, sợ rằng Nhạc Huy bị kích động mà đồng ý lời thách thức của Tần Lãnh.

Nhạc Huy cúi đầu, dường như đang suy xét.

Lúc này, khi thấy anh mãi chưa trả lời, Tần Lãnh đột nhiên nhảy thẳng từ trên bục cao hơn hai mét xuống mặt đất.

Lúc ông ta tiếp đất, bàn chân không hề xê dịch dù chỉ một bước, tay còn chắp ở sau lưng, dáng vẻ phóng khoáng và nhẹ nhàng.



Cách thức vào cuộc như vậy khiến cho cả căn phòng đột nhiên trở nên náo động.

Có vẻ như tất cả mọi người đều hô gào tên Tần Lãnh.

Ở ẩn mười năm, cuối cùng sát thần Ngọc Diện cũng lại phải ra tay thêm lần nữa rồi.

“Tần Lãnh!”

“Tần Lãnh!”

Tần Lãnh nhếch miệng, xua tay nhìn Nhạc Huy phía dưới, cười khẩy nói:

“Sao thế, làm đại ca mà chút dũng khí cũng không có hả?”

“Tôi rất hiếu kỳ không hiểu tại sao mấy người nhà họ Ngô lại phải bán mạng thay cho cái tên nhát gan này. Tôi đưa ra thách thức cho cậu ta mà ngay cả dũng khí nhận lời thách đấu cậu ta cũng không có, loại đại ca này đáng để mấy người phải bán mạng hay sao?”

Mấy người Long Vũ và Lôi Thiên Tuyệt đứng trên bục, cũng rất biết lựa lúc để châm chọc Nhạc Huy:

“Nhạc Huy, không phải cậu rất có bản lĩnh à, lúc cậu uy hiếp chúng tôi không phải oai phong lắm sao?”

“Sao đến lúc này cậu lại không có dũng khí để đối diện rồi? Cậu nói xem cậu không có cái gan đó, cậu còn giả bộ cái quái gì, cậu là đồ vô dụng đấy à?”

Cả hội trường đều cười ồ lên, từ trong đám người không ngừng phát ra âm thanh cười cợt chế giễu.

“Giang Bắc bọn tao không tiếp nhận đồ vô dụng, đồ vô dụng thì phải cút khỏi Giang Bắc của bọn tao!”

“Thứ gì thế này, thế mà cũng muốn đến gây sự ở Giang Bắc, lông đã mọc hết chưa thế?”

“Ha ha ha!”

Nghe thấy những tiếng cười cợt này, mấy người Hắc Long và Long Vương đều sa sầm mặt mũi, trong chớp mắt sát khí trên người như bộc phát hết ra.

Ngô Tịnh Vũ và Triệu Vỹ càng không thể nhẫn nhịn, sắc mặt u ám nhìn Tần Lãnh và gào lên:

“Thứ chúng tôi kính phục là mưu trí và sức hút của anh Nhạc. Hơn nữa anh ấy là đại ca của Thánh Hoàng chúng tôi, làm gì có chuyện để cho đại ca phải ra tay. Sao mấy người không để ông Tần ra mà đánh với đại ca của chúng tôi!”

Lời Ngô Tịnh Vũ nói ra như châm ngòi cho một trái bom, chớp mắt khiến bầu không khí cả phòng trở nên sôi sục.

Tất cả mọi người đều đưa ánh mắt phẫn nộ nhìn hắn, còn khuôn mặt Tần Lãnh vẫn lạnh băng:

“Mày là cái thá gì mà cũng dám bảo anh Tần phải ra tay, vả cho vào mồm!”

Vừa dứt lời, Tần Lãnh đã xông thẳng xuống từ trên võ đài, sự nhanh nhẹn của cơ thể khiến cho cả căn phòng đều kinh ngạc, còn Ngô Tịnh Vũ đang đứng ở phía xa kia thì vẫn chưa kịp phản ứng.

Ngô Tịnh Vũ lại thêm một lần cảm nhận được mùi vị của chết chóc, hắn không hề hoài nghi một đấm lần này của Tần Lãnh có thể đánh cho hắn tàn phế luôn.

“Coi ông đây không tồn tại à?”

Kỳ Phi lạnh lùng hừ một tiếng, mạnh mẽ đứng lên, tung ra một cú đấm nhắm thẳng vào mặt Tần Lãnh.

Tần Lãnh hoàn toàn không ngờ đến chuyện có người dám động tay với mình, bị Kỳ Phi đánh trở tay không kịp, ông ta lập tức vung một đấm ra để cản lại nắm đấm của Kỳ Phi.

“Bụp bụp bụp!”

Cả căn phòng đều trở nên kinh ngạc, sát thần Ngọc Diện không trận nào thua vậy mà bị người ta đấm cho lùi cả ra sau.

Đợi đến khi cơ thể đứng vững, Tần Lãnh mới ngạc nhiên nhìn Kỳ Phi, khuôn mặt ngập tràn vẻ khó tin.

“Cao thủ?”

“Anh Kỳ…”, lúc này Ngô Tịnh Vũ mới định thần lại, kinh hồn bạt vía chạy tới trốn sau lưng Kỳ Phi.

“Đừng sợ, có tôi ở đây, sát thần gì đến thì cũng vô dụng”.

Kỳ Phi nhếch mép cười khẩy, nhìn Tần Lãnh nói:

“Cũng tàn ác ghê gớm, tôi không phải cao thủ gì cả, nhưng đánh ông thì không thành vấn đề”.

Tần Lãnh khẽ cau mày, nói:

“Vừa nãy tôi không ngờ cậu ra tay nên mới bị đánh không kịp trở tay, tôi rất khâm phục thực lực của cậu”.

“Đợi tôi đánh bại đại ca Nhạc Huy của các cậu thì sẽ gặp cậu để học hỏi thêm”.

Kỳ Phi nghe vậy, cười nói:

“Ông thật sự muốn đấu với Nhạc Huy à, ông đánh không lại anh ấy đâu”.

Tần Lãnh nói:

“Đánh có lại hay không thì phải đánh đã mới biết được. Nghe cậu nói như vậy thì có vẻ cậu ta rất lợi hại, nếu đã như vậy thì sao cậu ta không nhận lời thách đấu?”

Lúc này, Nhạc Huy đã im lặng nãy giờ mới đứng dậy, nói:

“Tôi đồng ý, nếu ông cứ khăng khăng muốn đánh với tôi, vậy thì đánh đi”.

“Đánh nhau phân thắng bại với ông thì sau này ở Giang Bắc sẽ không có ai đến gây sự với tôi đúng không?”

Thấy Nhạc Huy đồng ý, cuối cùng Tần Lãnh cũng cười với anh:

“Đương nhiên, chỉ cần đánh thắng tôi, tôi có thể bảo đảm sau này ở Giang Bắc sẽ không có ai dám đến gây sự với cậu nữa”.

Tần Lãnh hoàn toàn không tin Nhạc Huy có thể đánh thắng mình, nếu một người bất kỳ có thể đánh thắng ông ta, vậy cái danh hiệu sát thần Ngọc Diện của ông ta cũng chẳng có giá trị gì rồi.

“Được thôi, nhưng tôi vẫn có một yêu cầu”, Nhạc Huy nói.

“Nói đi!”, Tần Lãnh nhìn anh.

“Con người tôi trước nay không thích phiền phức, nhưng khi có phiền phức tìm tới cửa thì tôi sẽ không sợ”, Nhạc Huy cười khẩy nói: “Tôi thích chơi lớn một chút, muốn thêm một phần đặt cược…”

“Cược mạng đi!”

Anh vừa dứt lời, dù là Tần Lãnh cũng không khỏi sững sờ, cau mày nhìn anh:

“Cậu nói cái gì?”

Lúc này, Kỳ Phi cũng bị dọa sợ chết khiếp, trừng mắt nhìn Nhạc Huy, nói:

“Anh điên à? Cược mạng cái gì, đại ca, anh bị dở hơi đấy à?”

Nhạc Huy giơ tay lên ý bảo rằng mấy người Kỳ Phi đừng nói gì cả, sau đó liếc nhìn Tần Lãnh:

“Không phải ông là sát thần Ngọc Diện sao, nghe nói không ít người phải chết trong tay ông”.

“Nếu đã là sát thần, không dám cược mạng thì sao gọi là sát thần được chứ?”

Nghe thấy yêu cầu điên khùng này của Nhạc Huy, cả căn phòng đều trở nên kinh ngạc.

“Mẹ kiếp, tên này có phải bị điên rồi không, vậy mà cậu ta lại chủ động muốn cược mạng với Tần Lãnh?”

“Cậu ta không biết Tần Lãnh năm đó tàn nhẫn ra sao ư? Tần Lãnh đã không nói cược mạng thì thôi, cậu ta lại còn dám chủ động đề nghị?”

“Điên rồi, điên rồi, tên này nhất định là sợ thua sẽ không còn thể diện để gặp người khác, cứ chết luôn trong tay Tần Lãnh cũng coi như đầu xuôi đuôi lọt đấy!”

Mấy người Long Vũ và Lôi Thiên Tuyệt cũng trố mắt nhìn nhau, không hiểu hành động của Nhạc Huy lắm.




Đương nhiên bọn họ mong Nhạc Huy chết, Nhạc Huy chết rồi thì lại tốt quá, nhưng cách thức ứng chiến không tha thiết mạng sống kiểu này thì lần đầu bọn họ chứng kiến.

Lúc này, ông Quỷ đứng sau lưng bọn họ lại thích thú bật cười.

“Thú vị đấy!”

“Từ trước đến nay chưa có ai dám chủ động đưa ra yêu cầu này ở trước mặt tôi, cậu là người đầu tiên, tôi cho cậu toại nguyện!”

Tần Lãnh cười khẩy, quay người nhảy lên trên võ đài.

Nhạc Huy cởi bỏ âu phục, mặc một chiếc sơ mi trắng, cũng mạnh mẽ nhảy lên trên đài cao.

Lúc này, mấy người Kỳ Phi đều bắt đầu trở nên căng thẳng, ánh mắt nhìn chăm chú vào Nhạc Huy.

Mấy ông lớn ở phía dưới đều bật cười giễu cợt, Nhạc Huy không biết tự lượng sức mình.

“Yên tâm đi, anh không sao”.

Nhạc Huy quay đầu khẽ cười và nói với Kỳ Phi, sau đó quay người lại, bắt đầu cởi bỏ lớp áo sơ mi trắng, để lộ ra cơ bắp mạnh mẽ và rắn chắc như là nham thạch.

Lúc này, Tần Lãnh đang tràn trề tự tin khi nhìn thấy khí thế của Nhạc Huy đột nhiên thay đổi thì cũng hơi sững sờ.

Trên mặt Nhạc Huy đã không còn chút ngập ngừng nào nữa, chỉ thấy nụ cười nhạt không ai có thể nhìn thấu, thêm cả những luồng sát khí lạnh thấu xương.

Chương 449: Sát thần gục ngã

Trên võ đài, Nhạc Huy và Tần Lãnh đứng đối diện nhau, bầu không khí ngập tràn mùi chết chóc.

Trong đấu trường này, một khi đã phân thắng thua thì cũng quyết định sống chết.

Cho dù là người của Tần Lãnh trong thế giới ngầm ở Giang Bắc, hay là người của Thánh Hoàng và đám Kỳ Phi bên phía Nhạc Huy thì tất cả đều trở nên căng thẳng, nhìn chằm chằm lên võ đài.

Trận quyết đấu này không chỉ quyết định sự sống chết của Nhạc Huy mà còn quyết định sự sống còn của Thánh Hoàng.



“Tôi niệm tình cậu là thế hệ sau, cho cậu ra tay trước, kẻo người ta lại nói Tần Lãnh tôi cậy lớn hiếp nhỏ”.

Mặc dù Tần Lãnh hơi kinh ngạc trước khí thế đột ngột thay đổi của Nhạc Huy, nhưng người đã trải qua trăm trận chiến như ông ta vẫn không hề để tâm, thậm chí còn chắp tay, bình thản nói với anh.

Tuổi tác ông ta quả thực là lớn hơn Nhạc Huy.

“Nếu đã vậy thì tôi sẽ không khách sáo với ông Tần nữa, đắc tội rồi!”



Nhạc Huy cười nhạt, thân hình đột nhiên di chuyển, khí thế hung mãnh như hổ rình mồi, vừa giơ tay lên liền đấm thẳng tới mặt Tần Lãnh.

Dưới võ đài, Kỳ Phi đã nhìn thấy rất rõ ràng, Nhạc Huy đang sử dụng quyền pháp Hồng Quyền.

Hồng Quyền cứng rắn mạnh mẽ, là quyền pháp chí cương chí dương, hiện tại truyền nhân chân chính của Hồng Quyền gần như là không còn ai, ngoại trừ những cao thủ đã ở ẩn từ lâu, thì Kỳ Vạn Sơn có lẽ là truyền nhân tông sư duy nhất của Hồng Quyền.

Mà Kỳ Phi và Nhạc Huy đều là đồ đệ của Kỳ Vạn Sơn.

“Kỳ Phi, Nhạc Huy... làm được không?”

Đoàn Thiên Hành nhìn thấy vậy lại toát mồ hôi hột, lo lắng hỏi.

“Chắc không có vấn đề gì...”

Ánh mắt Kỳ Phi nhìn chằm chằm lên võ đài, khẽ cau mày nói:

“Mặc dù Nhạc Huy không phải là đối thủ của tôi, nhưng hai người chúng tôi đều là do ông nội dạy, ông nội đã dạy cho chúng tôi tất cả các chiêu thức của Hồng Quyền. Sự hiểu biết của người đời về Hồng Quyền rất nông cạn, bọn họ không biết Hồng Quyền là quyền pháp mạnh mẽ như Bát Cực Quyền, ông nội tôi có thể đập vỡ tảng đá lớn chỉ bằng một nắm đấm”.

Nghe vậy, ngay cả Kim Võ cũng phải nuốt nước bọt.

“Chết tiệt, ông nội anh lợi hại vậy sao...”, Đoàn Thiên Hành trợn tròn mắt.

“Cho nên tôi nghĩ Nhạc Huy nhất định có thể đánh bại ông ta, chỉ là Tần Lãnh này quả thực cũng là một cao thủ, bây giờ tôi cũng không rõ ông ta đang sử dụng quyền pháp gì, nhưng chắc chắn ông ta xuất thân từ danh môn, được huấn luyện một cách bài bản”.

“Nếu Nhạc Huy muốn thắng ông ta thì cũng phải trả giá, tôi đoán ít nhất là phải gãy một chân”.

Kỳ Phi vừa xem trận đấu trên võ đài vừa phân tích.

Mọi người nghe xong lập tức liếc nhìn anh ta với vẻ hoài nghi.

“Gãy chân luôn hả? Chết tiệt, không phải chứ?”, đám người Đoàn Thiên Hành và Ngô Tịnh Vũ run rẩy vì sợ hãi.

“Gãy chân cũng coi như là thắng rồi, dù sao cũng hơn là thua phải mất mạng!”, Kỳ Phi lắc đầu.

Đoàn Thiên Hành nuốt nước bọt, nhanh chóng nói với Ngô Tịnh Vũ:

“Tịnh Vũ, mau gọi điện cho bệnh viện bảo bọn họ đưa xe cấp cứu đến chân núi, chuẩn bị cáng sẵn sàng đưa đại ca đi bất cứ lúc nào”.

Ngô Tịnh Vũ không dám chậm trễ, vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho bệnh viện.

Lúc này hai người trên võ đài đã đánh đến mức khó giải hòa.

Những ông lớn ở Giang Bắc và Long Vũ cũng hơi kinh ngạc.

Theo như họ thấy, Tần Lãnh là một vệ sĩ gương mẫu, là chiến thần bất khả chiến bại, chắc hẳn Nhạc Huy không phải là đối thủ của ông ta, nhất định sẽ bị Tần Lãnh đánh đến tàn phế.

Nhưng lúc này tình hình trên võ đài, Nhạc Huy không đánh lại được Tần Lãnh, mà Tần Lãnh cũng không đánh lại Nhạc Huy.

Đừng nói tới người khác, ngay cả bản thân Tần Lãnh càng đánh càng thấy kinh sợ, càng đánh càng khó tin.

Quyền pháp của Nhạc Huy mạnh mẽ, động tác nhanh nhẹn, lực phản ứng nhanh, không thua kém gì Tần Lãnh.

“Không thể nào, sao cậu ta có thể mạnh như vậy...”

Tần Lãnh đột nhiên luống cuống, nếu cứ đánh tiếp như vậy thì thắng thua thật khó nói.

Thấy có sơ hở, ông ta đá về phía bụng của Nhạc Huy.

Nhưng giây tiếp theo, lông mày ông ta lại dựng đứng, bởi vì chân phải của Nhạc Huy đã đá thẳng vào ngực ông ta như roi thép.

“Bụp bụp bụp”.

Cả hai gần như cùng lúc lùi về sau sáu bảy bước mới có thể đứng vững.

Lúc này, tất cả mọi người đều sững sờ.

“Sao lại như vậy chứ?”

“Ông Lãnh...”

Long Vũ và Lôi Thiên Tuyệt đứng bật dậy khỏi ghế.

Mà đám người Đoàn Thiên Hành cũng toát mồ hôi lạnh, từ tình hình trận đấu có thể thấy Nhạc Huy không hề yếu thế chút nào, gần như là ngang ngửa với Tần Lãnh.

Nhạc Huy cúi đầu liếc nhìn dấu chân trên áo sơ mi trắng, vừa giơ tay lên phủi nhẹ, nhìn Tần Lãnh nhếch mép cười:

“Vui đấy!”

“Sát thần Ngọc Diện quả nhiên danh bất hư truyền, thật thú vị”.

Tần Lãnh cũng nhìn Nhạc Huy, vẻ khinh thường trên mặt đã bị Nhạc Huy đánh bay, thay vào đó là kiêng dè và khâm phục:

“Cậu cũng không tệ, tôi đã đánh giá thấp cậu rồi, cho dù là tôi của năm đó thì cũng không lợi hại bằng cậu bây giờ”.

“Tiếp tục đi!”

Lúc này Kỳ Phi ở dưới võ đài hét lên với Nhạc Huy:

“Nhạc Huy, ông ta là cao thủ Bát Cực Quyền, ông ta luôn che giấu thực lực của mình, anh hãy cẩn thận, Bát Cực Quyền không yếu hơn Hồng Quyền đâu!”

Nhạc Huy nghe vậy cũng thấy hơi bất ngờ, quả nhiên Tần Lãnh này chưa phát huy hết thực lực, vừa nãy chỉ là đang thử sức anh mà thôi.

“Được!”

Anh quay đầu cười với Kỳ Phi, sau đó tiếp tục lao về phía Tần Lãnh.

Lần này, Tần Lãnh không che giấu thực lực nữa, mà lập tức thi triển Bát Cực Quyền.

Bát Cực Quyền của nước Hoa và Thái Quyền của nước Mễ gần như là quyền pháp có lực sát thương lớn, thi đấu Thái Quyền chết người là chuyện bình thường. Trong những trận đấu quyền, nếu như thua thì nhẹ nhất là gãy chân gãy tay.

Lúc này Tần Lãnh đã thi triển hoàn toàn Bát Cực Quyền, lập tức khiến mọi người kinh ngạc.

Mấy ông trùm và những người luyện võ có mặt ở đây đều có thể nhìn ra đây mới là sát thần Ngọc Diện năm đó, thực sự là quá đáng sợ. Nếu như bọn họ lên võ đài thi đấu với Tần Lãnh, thì không thể chịu nổi một cú đấm đã bị Tần Lãnh đánh đã xuống đất rồi.

Ngay cả Kỳ Phi cũng không khỏi nhíu mày, hơi lo lắng cho Nhạc Huy.

Nhưng lúc này, sắc mặt ông ta lại đột nhiên thay đổi, hoài nghi nhìn Nhạc Huy.

Nhạc Huy trên võ đài vẫn sử dụng chiêu thức của Hồng Quyền, chiêu nào cũng mạnh mẽ quyết liệt, thậm chí anh còn hạ được đòn công kích của Tần Lãnh. Nhưng điều quan trọng nhất không phải là quyền pháp mà là thân hình bộ pháp của anh, ngay cả Kỳ Phi nhìn cũng không hiểu.

“Động tác chân của anh Nhạc là bộ pháp của Quyền Anh...”

Kim Võ và Hắc Long đồng thanh nói.

“Không phải, bộ pháp của Quyền Anh uyển chuyển quỷ quyệt, mặc dù bộ pháp của cậu Nhạc rất giống bộ pháp của Quyền Anh nhưng lại hơi cứng cáp, đây rốt cuộc là bộ pháp của quyền thuật nào? Tôi không hiểu lắm”.

Hắc Long rõ ràng cũng là cao thủ, nhưng cũng hoảng sợ nói.

Kỳ Phi lại nhếch mép cười, đột nhiên vỗ đùi nói:

“Chính là bộ pháp của Quyền Anh, nhưng không phải tất cả. Đây chắc là sự kết hợp giữa cương bộ Hồng Quyền và bộ pháp Quyền Anh. Nhạc Huy đã kết hợp hai môn võ này lại với nhau. Bộ pháp Quyền Anh chỉ có thể tránh né chứ không thể tấn công bằng chân, còn cương bộ của Hồng Quyền lại phối hợp tấn công bằng chân, nhưng vì quá cứng nhắc nên cương bộ thiếu linh hoạt, đến ông nội tôi cũng không thể xử lý khuyết điểm của cương bộ Hồng Quyền!”

“Anh ấy học Quyền Anh từ khi nào vậy? Anh ấy muốn khi sư diệt tổ à?”

Mặc dù nói vậy nhưng Kỳ Phi lại không giấu nổi vẻ kinh ngạc, hai mắt sáng ngời, biểu cảm này như biết rõ Nhạc Huy sẽ thắng.

“Chết tiệt!”, lúc này, Đoàn Thiên Hành đột nhiên hét lên: “Lúc ở Sở Châu, đại ca thường đến võ quán Quyền Anh, nói muốn theo học, tôi cứ tưởng anh ấy nói đùa, không ngờ anh ấy đi học Quyền Anh thật...”

Lúc này trên võ đài, thắng bại dần lộ ra.

Tần Lãnh quả thực là cao thủ hiếm gặp, Bát Cực Quyền của ông ta đã đạt tới cấp bậc Đại Sư. Nhưng đáng tiếc... ông ta gặp phải Nhạc Huy, lúc đầu ông ta che giấu thực lực, nhưng không ngờ Nhạc Huy cũng che giấu thực lực của mình.

Nhạc Huy kết hợp cương bộ Hồng Quyền và bộ pháp Quyền Anh, như con cá chạch, dù Bát Cực Quyền của Tần Lãnh có mạnh hơn nữa thì cũng khó có thể chạm đến Nhạc Huy.

Còn Nhạc Huy vừa tránh né vừa thi triển Hồng Quyền, gần như mọi cú đấm đều đánh trúng Tần Lãnh. Cho dù thể lực của Tần Lãnh tốt, chịu được vài cú đấm, nhưng cũng không thể chống đỡ mãi.

Lúc ông ta đấm Nhạc Huy một quyền thì Nhạc Huy đã đấm ông ta bản tám quyền.

Cuối cùng, Tần Lãnh bị đánh đến loạng choạng.

Đột nhiên, ông ta gầm lên như hổ dữ, ôm lấy Nhạc Huy, định đánh Nhạc Huy, cho dù bị đánh thêm mấy quyền thì lần này cũng phải đánh gục Nhạc Huy xuống đất.




Thế nhưng... Nhạc Huy có thể dễ dàng bị ông ta bắt được sao?

Lần này, Tần Lãnh lại thất bại, đột nhiên phát hiện eo dưới ông ta bị ôm chặt.

“Không hay rồi!”

Sắc mặt Tần Lãnh thay đổi, đợi đến lúc ông ta phản ứng lại thì đã bị Nhạc Huy nhấc cả người lên, đầu đập thẳng xuống đất.

Một tiếng ‘rầm’ vang lên, sàn võ đài gần như rung chuyển, dọa Long Vũ tê dại cả da đầu.

“Ông Tần!”

Mọi người ồ lên, chỉ thấy Tần Lãnh bị Nhạc Huy đánh ngã xuống đất.

Tần Lãnh tê liệt trên mặt đất, không cam lòng nhìn Nhạc Huy, máu mũi máu mồm chảy ròng ròng.

“Ông thua rồi!”

Nhạc Huy nhếch mép nhìn ông ta, cũng lau vết máu ở khóe miệng, lao về phía ông ta và bẻ mạnh chân ông ta.

Một tiếng ‘rắc’ vang lên, sau đó cả hội trường vang lên tiếng kêu thảm thiết của Tần Lãnh.

Chương 450: Cái chết của Tần Lãnh

Khi tiếng kêu thảm thiết của Tần Lãnh vang khắp hội trường, thậm chí đã truyền đến khắp lưng chừng núi. Người trong toàn bộ thế giới ngầm khắp tỉnh Giang Bắc, đều đồng loạt đứng bật dậy từ chỗ ngồi, trợn mắt há mồm kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mặt.

“Ông Lãnh!”

“Ông Lãnh ông không sao chứ?”

Tất cả mọi người kêu thất thanh, sắc mặt của mấy người Long Vũ và Lôi Thiên Tuyệt lại càng tái nhợt, toàn thân run rẩy nhìn trên võ đài.



Tần Lãnh bất khả chiến bại, được người khác tôn sùng là sát thần Ngọc Diện, vậy mà thất bại rồi! Bại dưới một tên thanh niên ngoài hai mươi tuổi!

“Khốn kiếp! Mày làm gì ông Lãnh rồi?”

Vành mắt Long Vũ như sắp nứt ra gào thét về phía Nhạc Huy.

Cuối cùng Nhạc Huy cũng buông Tần Lãnh ra, đứng thẳng người, cười khẩy nhìn mấy người Long Vũ và nói:



“Nhìn không ra sao, tôi đánh chân ông ta tàn phế rồi”.

“Mày… Mày ngang ngược quá rồi! Nhạc Huy, mày làm như vậy là đang gieo gió gặp bão đó mày biết không?”, Long Vũ trợn con mắt đỏ ngầu, tức giận gào thét.

“Gieo gió gặp bão?”, Nhạc Huy khẽ bật cười: “Quy tắc là do các người đặt, chỉ cần tôi thắng, từ nay về sau các người không được phép đến gây chuyện với tôi nữa”.

“Muốn cược mạng, cũng là bản thân ông ta đồng ý, thua rồi, thì phải để lại mạng”.

“Người trong giang hồ, lời nói ra chính là lòng tin à danh dự, nói lấy mạng thì phải lấy mạng!”

Vừa dứt lời, cả hội trường lập tức vang lên tiếng hít thở sâu.

Lẽ nào… tên Nhạc Huy này thật sự muốn giết Tần Lãnh?

“Mày dám!”

“Ông Lãnh là người của ông Tần, mày dám giết ông ấy thì ông Tần sẽ không tha cho mày!”

“Mày dám động đến ông Lãnh, tất cả bọn tao cũng sẽ không tha cho mày!”

Cả hội trường lập tức mất kiểm soát, tất cả mọi người đều bắt đầu phẫn nộ.

Không thể không nói, thế giới ngầm của Giang Bắc này đúng là rất đoàn kết.

Nhìn những người này nói một đằng làm một nẻo, Nhạc Huy không khỏi lắc đầu.

Trường đấu ngầm là bọn họ tổ chức, thư khiêu chiến cũng là bọn họ đề ra, quy tắc cũng là bọn họ xác định. Bây giờ Nhạc Huy đánh thắng rồi thì những người này lại bắt đầu chơi xấu.

“Mẹ kiếp! Các người muốn làm gì?”

Bọn Ngô Tịnh Vũ và Triệu Vỹ hung tợn, tức giận quát về phía những người này:

“Các người có chịu nói quy tắc không hả, cái gì cũng là các người quyết định, chúng tôi đều nghe theo quy tắc của các người!”

“Đến bây giờ, lẽ nào các người định nói không giữ lời sao?”

“Thể diện đâu? Các người nhiều anh hùng hào kiệt như thế, lẽ nào không cần thể diện?”

Đám người Kỳ Phi và Kim Võ đã bắt đầu trở nên căng thẳng, chăm chú quan sát khắp nơi. Dưới tình huống này, xuất hiện bạo loạn cũng không kỳ lạ, bọn họ phải chuẩn bị đối phó bất cứ lúc nào.

“Mẹ kiếp! Bọn tao chính là quy tắc!”

“Ai dám động vào ông Lãnh, cả thế giới ngầm bọn tao sẽ liều mạng đến chết cùng ông ấy!”

Lôi Thiên Tuyệt và Kiều Lão Tứ đứng trên đài, nghênh ngang gầm thét.

“Đúng! Ai dám động đến ông Lãnh, liều mạng đến cùng!”

“Liều mạng đến cùng!”

“Liều mạng đến cùng!”

Tiếng gào thét đều nhịp, khí thế hừng hực lên đến tận trời xanh, mấy người Ngô Tịnh Vũ và Triệu Vỹ không khỏi khiếp sợ.

Tình hình này, nếu những người này thật sự muốn chen nhau lên, chắc chắn sẽ xảy ra một trận đổ máu. Bọn họ chỉ dẫn theo hơn hai trăm người đến đây, mặc dù đều là tinh binh tướng mạnh, nhưng dưới tình hình số người quá chênh lệch thì đánh thế nào đây? Đánh thế nào cũng rất thảm!

“Anh Kỳ, ông Kim Võ, bây giờ chúng ta làm sao?”

Ngô Tịnh Vũ sốt ruột hỏi.

“Xem Nhạc Huy trước đi”.

Kỳ Phi nhìn trên đài, nói với gương mặt lạnh lùng.

Bọn Ngô Tịnh Vũ lập tức nhìn lên võ đài, trong lòng cầu nguyện tốt nhất Nhạc Huy đừng giết Tần Lãnh. Giết Tần Lãnh trong tình huống này thì chắc chắn là đang chọc giận thế giới ngầm của cả Giang Bắc, không sáng suốt lắm!

Nhưng lúc nào cũng vậy, sợ cái gì thì cái đó sẽ đến, một tay Nhạc Huy nhấc Tần Lãnh lên, cười nhạt nhìn ông ta:

“Sao, chịu thua chưa?”

Tần Lãnh không hổ là người cứng cỏi, mặc dù vừa nãy rên rỉ rất thê thảm, nhưng bây giờ, lại không thốt ra một tiếng nào nữa.

Ông ta cắn răng nhìn Nhạc Huy, trên gương mặt lại lộ ra nụ cười nhạt và nói:

“Tôi thua rồi, cậu giỏi!”

“Tần Lãnh tôi không sợ chết, nếu đã là giao ước, cậu giết tôi thì tôi cũng không có gì để nói. Nhưng cậu đừng nghĩ tôi sẽ cầu xin cậu tha mạng, hơn nữa hôm nay cậu cũng không thể rời khỏi nơi này”.

Nhạc Huy nghe vậy, không khỏi lắc đầu bật cười:

“Tôi biết chứ, các người căn bản không có ý định cho tôi sống sót rời khỏi đây”.

“Nhưng mặc kệ thế nào, tôi vẫn kính nể ông là người có trách nhiệm, ít nhất ông quang minh lỗi lạc hơn những người kia. Nếu trận đấu này quyết định sống chết thì hôm nay ông chết chắc rồi”.

Tần Lãnh bật cười:

“Đến đi, giết tôi đi”.

“Chết trong tay người như cậu, tôi không oán không hận, tôi cũng nể cậu là một người có trách nhiệm. Nếu hôm nay cậu có thể sống sót ra khỏi đây, Tần Lãnh tôi bái phục cậu”.

Nói xong, ông ta lại tự mình vươn cổ lên.

Nhạc Huy rút dao ra, kề dao lên cổ ông ta, lạnh lùng nói:

“Ông Quỷ là người của tôi, còn cả ông chủ Tần Nghị của ông, chắc bây giờ biệt thự của ông ta đã bị người của ông Quỷ bao vây rồi”.

Nghe câu này, sắc mặt Tần Lãnh chợt thay đổi đột ngột.

“Cậu…”

Nhưng ông ta chỉ nói được một chữ, cổ đã xuất hiện một vệt máu.

Nhạc Huy không giày vò ông ta nữa, một dao cắt đứt động mạch cổ của ông ta.

Tần Lãnh ôm cổ, đầu nghiêng một bên, ngã trên võ đài, không ngừng co giật.

“Ông Lãnh!”

Cả hội trường lập tức chấn động, mọi người lần lượt bật dậy từ trên chỗ ngồi của mình, vành mắt như sắp nứt ra, vọt xuống từ bốn phía của hội trường.

“Giết chúng! Giết chúng báo thù cho ông Lãnh!”

Long Vũ đứng trên võ đài, toàn thân run lẩy bẩy, gào thét thất thanh.

Bây giờ ông ta không phải vì báo thù cho Tần Lãnh. Mà vì ngay cả Tần Lãnh cũng không cách nào khống chế Nhạc Huy, nếu hôm nay Nhạc Huy không chết thì chắc chắn ông ta sẽ tiêu đời.

“Giết bọn chúng!”

“Giết bọn chúng!”

Thấy hơn hai nghìn người xông lên cùng lúc, đám người Ngô Tịnh Vũ và Triệu Vỹ bỗng sững sờ.

“Mau! Lên võ đài!”

Kỳ Phi hét lớn một tiếng, ngay lập tức kéo bọn Ngô Tịnh Vũ và Triệu Vỹ chạy lên võ đài.

Hơn hai trăm tinh anh của Thánh Hoàng, cũng đã lần lượt chạy lên võ đài, vây thành một vòng, bảo vệ mấy người Nhạc Huy ở trong.

“Giết!”

“Giết chúng!”

Hội trường đã hoàn toàn mất khống chế, cho dù là ông trùm lớn nhỏ của thế giới ngầm ở Giang Bắc, hay là bọn đàn em kia cũng như thể nhìn thấy kẻ thù giết bố, toàn bộ đều xông lên võ đài.




Dọa đám người Ngô Tịnh Vũ và Ngô Hạo sợ tái mét, trơ mắt nhìn trận chiến đổ máu hết sức căng thẳng.

Đúng lúc này, bỗng nhiên Long Vũ trên đài cảm thấy sau gáy mình bị vật cứng lạnh buốt chĩa vào.

Toàn thân ông ta run lên, chậm rãi xoay đầu qua, khó tin nhìn ông Quỷ:

“Ông Quỷ… ông là đang…”

Tay trái của ông Quỷ chống gậy đầu rồng, tay phải cầm súng, nở nụ cười nham hiểm:

“Mày là cái thá gì, cũng dám làm vậy với Nhạc Huy, mày biết cậu ta có thân phận gì không?”

Nói xong, ông ta quay họng súng, bắn liên tiếp ba phát súng lên trời. Dọa đám người Long Vũ và Lôi Thiên Tuyệt vô thức ôm đầu quỳ xuống đất.

Ba tiếng súng này vang khắp cả hội trường, hiện trường vốn dĩ vô cùng rối loạn, bỗng chốc đã yên tĩnh trở lại.

Lúc này những người xông về phía Nhạc Huy cũng dừng bước, kinh ngạc nhìn ông Quỷ trên đài.

“Dừng tay lại hết cho tao! Ai dám lộn xộn, đừng trách đạn trong súng của tao không có mắt!”

Ông Quỷ cười nhạt, khí thế chợt tản ra, khiến đám người có mặt ở đó cũng không dám nhúc nhích.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom