• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Song Thánh Giáng Phàm (1 Viewer)

  • Chương 76-80

Chương 76 Chương 76: Mời Thanh Tiêu Huynh Làm Thơ (1)

Có câu nói muốn diệt được bên ngoài, trước hết phải yên lòng bên trong.

Chuyện bên ngoài như thế nào đi nữa, nói tóm lại vẫn có đường để đi, cho dù man di đã đánh hạ Tĩnh thành rồi, nhưng họ vẫn chưa gây ra được họa diệt quốc.

Bố trí chiến tuyến, lòng dân mấu chốt, phân phối tài nguyên, cùng với trị quốc an cư, có cái nào không nhức đầu hơn vấn đề man di không?

Chỉ dựa vào bản thân đánh giết thì có hữu dụng không?

Nhất định là vô dụng,

Cho nên [An Quốc], tuyệt đối không phải ở vấn đề biên cương.

Trăm việc không dùng được nhất chính là thư sinh, bảo thư sinh đi nói chiến tranh lịch sử, chẳng khác gì lý luận suông, một đống mã hậu pháo.

Không đi đến chiến trường, không biết được chiến tranh chân chính, tất cả mọi thứ nói đến đều là vô nghĩa.

Cho nên hoàng đế sẽ không ngu xuẩn đến mức như vậy, để cho một đám thư sinh đàm luận chuyện chiến tranh.

Cái an quốc này.

Hẳn là... kinh tế.

Ừ.

Vấn đề kinh tế.

Đối với một quốc gia mà nói, các vấn đề bên ngoài nhỏ hơn các vấn đề bên trong, lấy lịch sử ra làm gương, hầu hết các quốc gia sụp đổ, lý do đều là có vấn đề ở bên trong.

Mà bộ phận ở trong đó, chẳng qua chỉ có hai cái.

Triều đình và bách tính.

Phiên vương, quyền thần, đảng phái là gốc rễ của triều đình.

Kinh tế, nông nghiệp, cuộc sống, là nguồn gốc của người dân.

Chuyện triều đình, không tới phiên một đám thư sinh đến khoa tay múa chân, mấy cái cấp bậc như chiến đấu, dùng đầu ngón chân thôi đã có thể đùa chết một đám người.

Vì vậy, nếu hoàng đế lấy ''An quốc'' làm chủ đề.

Gốc rễ phải là "An trị quốc gia."

Làm thế nào để làm cho đất nước an bình, để cho bách tính ăn uống no đủ.

Một khi dân chúng ăn uống no đủ, sẽ giảm bớt rất nhiều cạnh tranh, tranh chấp, hơn nữa bách tính cũng sẽ sinh ra niềm tin cậy rất lớn đối với quốc gia.

Lấy một ví dụ đơn giản nhất, dân chúng ăn không đủ no, mặc không ấm, ngoại tộc đánh vào, liên quan méo gì tới ta? Trái lại thì chẳng phải thời khổ kéo dài ra thêm tý nữa thôi à, thậm chí còn hận sao không đánh đến mau lên.

Nhưng nếu dân chúng ăn no uống đủ, còn có tiền nhàn rỗi đi câu lan nghe hát, có giặc đánh tới thật, ai mà không tức?

Ta đang sống sướng thế này, ngươi tới phá hỏng cuộc sống của ta hả? Ông đây liều mạng với ngươi.

Cho nên chính sách an quốc, phải bắt đầu từ dân chúng, đáp ứng nguyện vọng của dân chúng, nên là củi gạo dầu muối, mà tất cả những thứ đều là ngân lượng.

Nói toẹt hẳn ra.

Là đồng tiền.

Trong lòng Hứa Vân Tiêu đã chắc chắn được phương hướng, nhưng trên mặt không hiện ra, hắn là người đọc sách, nhưng không phải thánh nhân.

Nói ra làm gì? Khoe bản thân có rất có tài à? Sao đó bị người ta sao đề?

Những lời tốt đẹp thì nói suốt được, lại không mất tiền.

Nhưng cái việc ấy vẫn kín tiếng lại, người ta có tán thành hay không là một chuyện, không cần thiết cái danh tiếng này lắm.

Ừm, âm thầm phát triển thì ổn định hơn.

Trong yến hội.

Đợi đến khi Hứa Thanh Tiêu hồi thần lại, mới phát hiện mọi người có chút đau khổ, vốn còn đang rất náo nhiệt, đột nhiên cảnh sắc thay đổi hẳn đi.

"Nhục của quốc gia rõ mồm một ở trước mắt, chúng ta là người đọc sách, chỉ có thể hàn song khổ đọc chứ không thể cống hiến được cho quốc gia, đúng là xấu hổ."

(Hàn song khổ đọc: Miêu tả sự gian khổ miệt mài đèn sách của những kẻ đọc sách xưa dưới khung cửa lạnh mùa đông.)

"Đúng thế, phồn hoa đương thời không thể tách rời khỏi sự hy sinh của các tiền bối, lũ man di đáng hận.”

"Đợi đến một ngày nào đó, ta có thể gia nhập binh bộ, tới phương Bắc chinh chiến, ta nhất định phải giết tận diệt bọn họ."

Đề tài không biết từ lúc này bắt đầu dần dần chuyển sang công kích man di phương Bắc.

Hứa Thanh Tiêu ở nhà Chu Lăng đã đọc qua không ít sách, ở trong đó có nhắc đến man di phương Bắc.

Man di phương Bắc là một cái gai trong lòng con dân Đại Ngụy, từng giờ từng phút một đều đang đâm vào lòng từng người trong thiên hạ.

Dòng tộc phương Bắc, trời sinh thích hợp làm võ giả, cơ thể cường tráng, hơn nữa gân mạch tự thông, đây là ưu thế của chủng tộc.

Mười người binh sĩ Đại Ngụy đánh không lại một kẻ phương Bắc, đây cũng là sự thật không thể chối cãi.

Cũng may, ông trời cho ngươi thiên phú về thể lực, sẽ suy yếu trí lực, đại bộ phận bọn họ trí lực đều ở mức bình thường.

Bọn họ xâm lược Đại Ngụy, cướp bóc đều là chuyện nhỏ, trọng điểm là bọn họ vô cùng tàn ác thích hành hạ người đến chết.

Nhục nhã Tĩnh thành ấy, không chỉ đánh tới gần kinh đô.

Mà còn dùng thủ đoạn hành hạ con người đến thảm khốc, hành hạ bách tính vùng Trung Nguyên đến chết.

Đây mới là điểm phẫn nộ thật sự.

Đây cũng là việc Đại Ngụy muốn làm nhất từ khi lập quốc tới nay, quét sạch man di, thống nhất thế lực phương bắc, gom góp tài lực, một lần nữa trấn áp biên cảnh, hoàn thành sự nghiệp thống nhất đất nước trước đây chưa từng có.

Nhưng mà chín đời quân vương rồi vẫn chưa làm được, thế hệ này thật ra càng khó làm được hơn.

Có hy vọng nhất vẫn là võ đế, nhưng đáng tiếc vẫn là thất bại.

"Tội ác man di, kê lên chồng chất, thật sự muốn làm một câu thơ để tiết hận trong tâm, nhưng câu chữ không đủ, khó lòng thanh nhã."

"Ở đây có ai nguyện phú một bài thơ không?"

Lý Hâm mở miệng, hắn lên án Man tộc mạnh mẽ, muốn làm thơ, đáng tiếc trình văn chương không đủ, liền đưa ánh mắt nhìn về phía mọi người.

Giờ khắc này, cảnh tượng yên tĩnh lại.

Cũng không phải là không ai biết làm thơ, nhưng đột nhiên làm thơ thì có chút khó khăn, nhưng lâm trận phát huy cũng không phải là không được, có điều nhiều người nhìn như vậy, chẳng may thơ không hay, chẳng phải là trở thành chuyện cười rồi sao?

Hứa Thanh Tiêu ngồi ở phía dưới, hắn uống một ngụm rượu, rất là hiểu được cảm giác của mọi người.

Dù sao đọc là đọc sách vài năm, viết văn cũng tạm được, dù sao thì nghĩ đến cái gì thì viết cái đó, nhưng làm thơ thì không giống thế, không có chút văn hóa thì đúng thật là không làm được.

Lại phải hợp cảnh, hợp tình, còn phải gieo vần, không thể là thơ con cóc nữa, chẳng may nói sai, rước nhục vào thân, đúng là thành chuyện hủy hoại danh tiếng.

Có thể hiểu được.

Nhưng mà vào đúng lúc này, có người bỗng nhiên nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, không nhịn được đứng dậy cười nói.

"Lý công tử, ta nghe nói Trần Tinh Hà, Trần huynh làm thơ vô cùng hay, nhưng mà hình như Trần huynh không tới, trái lại thì sư đệ Hứa Thanh Tiêu của hắn đã tới rồi, chi bằng mời Thanh Tiêu huynh ngâm một bài thơ?"

Người này mở miệng.

Trên mặt tràn đầy tươi cười, nhìn Hứa Thanh Tiêu mà nói.

Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ ánh mắt mọi người đều tụ lại đấy.

Hứa Thanh Tiêu có chút bối rối.

Hả?

Bảo ta làm thơ?
Chương 77 Chương 77: Mời Thanh Tiêu Huynh Làm Thơ (2)

Ta làm ra được cái cóc khô gì ngươi có biết không?

Mà nè, hình như ta chưa từng đắc tội với ngươi mà nhỉ?

Không đúng, vừa rồi ta còn khen ngươi, không ngờ ngươi lại đối xử với ta như vậy?

Được được lắm, ta phải nhớ kỹ tên ngươi, sau này không bao giờ khen ngươi nữa.

Hứa Thanh Tiêu hơi rối, hắn đang ngồi ngoan ngoãn uống rượu, bỗng nhiên có người kêu mình ra làm thơ?

Hắn đếch thèm làm.

Bản thân chỉ có một tẹo văn hóa, đứng lên làm thơ chính là vứt mặt nhận xấu hổ, không làm không làm…

Không phải Hứa Thanh Tiêu khiêm tốn.

Hứa Thanh Tiêu cũng rất thích được nghe mọi người nói chuyện phiếm, dù sao thì từ đó hắn cũng có thể biết thêm được một vài tin tức.

Nhưng bảo hắn làm thơ, làm kiểu gì đây?

Vấn đề là lúc này, tác dụng phụ của quan hệ xã giao tốt đã xuất hiện.

“Đúng vậy đấy, đúng vậy đấy, vừa nhìn là biết Thanh Tiêu huynh tài hoa hơn người, mau làm một bài đi.”

“Ta rất xem trọng Thanh Tiêu huynh, mau mau mau, Thanh Tiêu huynh, chớ có khiêm tốn.”

“Ừ, tài làm thơ của Tinh Hà huynh đúng là rất nổi danh, nếu như Thanh Tiêu hiền đệ là người cùng một sư môn với huynh ấy thì chắc chắn cũng không kém.”

“Thanh Tiêu hiền đệ, mau làm đi.”

Rất nhiều người mở miệng, trước đó Hứa Thanh Tiêu đã từng khen bọn họ, được mọi người yêu thích, bây giờ gặp loại chuyện này thì tất nhiên là mọi người đều muốn khen ngược lại.

Đây chính là quân tử chi giao.

Lý Hâm ngồi ở ghế chủ tọa bên trên có chút hiếu kì, bình thường hắn mời mọi người đến làm thơ thì hoặc chính là ngươi tranh ta đấu, hoặc chính là sau khi có người đọc xong thì mỗi người sẽ nêu ra nhận xét của riêng mình về những chỗ không tốt.

Từ bao giờ lại khách khí như vậy?

Vị Hứa Thanh Tiêu này, xem ra có chút địa vị nhỉ? Đây là một nhân tài, vậy mà mình không biết, phải kết giao một phen mới được.

Trong lòng Lý Hâm suy tư, hắn sinh ra đã phú quý, thuở nhỏ thì đi theo sau phủ quân đọc sách, tất nhiên cũng rất rành về đạo lý đối nhân xử thế, biết được nếu gặp nhân tài thì phải kết giao.

Nói không chừng có một ngày nào đó đối phương sẽ lên như diều gặp gió, đây chính là một mối quan hệ.

Đây là lần đầu tiên hắn gặp Hứa Thanh Tiêu nhưng đám người kia lại đối xử với Hứa Thanh Tiêu nhiệt tình như lửa, lại còn khách khí như thế, vậy sao có thể không khiến người ta cảm thấy hắn là nhân tài được chứ?

“Thanh Tiêu huynh, tuy đây là lần đầu tiên gặp mặt nhưng nghe được chư vị ở đây tán dương như thế, ta nghĩ Thanh Tiêu huynh làm thơ chắc là rất hay, có thể cho ta một chút mặt mũi, làm một bài thơ được không?”

Lý Hâm mở miệng, chủ động mời Hứa Thanh Tiêu ngẫu hứng làm thơ.

Giờ khắc này, Hứa Thanh Tiêu lại càng thêm phiền muộn.

Đối mặt với sự ồn ào của đám người, lại thêm chuyện chủ nhà cũng đã mở miệng, nếu như hắn lại chối từ thì đây há chẳng phải là vả vào mặt người ta sao?

Nhưng cứ căng da đầu ra làm thơ thì cũng có hơi khó.

Ồ… vậy thì phải sao chép thơ rồi.

Làm thơ thì hắn không quá rành, nhưng chép thơ thì Hứa Thanh Tiêu hắn vẫn biết.

Nhưng mà Hứa Thanh Tiêu cũng không có ý định bước đi trên con đường sao chép văn chương này, dù sao thì sao chép văn chương cũng không phải là một chuyện đơn giản, có một vài bà thơ nếu như đặt ở đời trước thì đó chính là thiên cổ danh thi.

Nhưng nếu như ngươi đã xuyên qua thì sao có thể tùy tiện sao chép được?

Thơ phải hợp cảnh hợp tình thì ngươi nói một câu “ngắm thác nước Lư sơn”, vậy xin hỏi, ngọn núi Lư sơn kia ở nơi nào?

Cái này còn có thể cố gắng biện minh, nhưng nếu như bài thơ liên quan đến điển cố, vậy ngươi biện minh thế nào? Tất cả mọi người cũng không ai hiểu được.

Cho nên muốn chép văn thì nhất định phải hiểu rõ lịch sử, sao đó tiến hành sửa đổi chứ không phải chép nguyên xi, từ tốt nhưng ý không đúng, nghe thế nào cũng không phê.

Chỉ là khi đối mặt với đám người đang trông đợi thì Hứa Thanh Tiêu chỉ có thể thở dài đứng dậy nói:

“Ta nhập học vẫn chưa đến nửa năm, vẫn còn đang tìm tòi học hỏi, nhưng mà nếu như chư vị đã muốn ta làm thơ thì ngu đệ đây cũng chỉ đành chịu bêu xấu một chút.’

“Chẳng qua ta không làm thơ, mà là từ, là ta sáng tác cho một vị tướng, cũng không phải ngẫu hứng gì.”

Hứa Thanh Tiêu mở miệng đầu tiên là tự chê mình một phen sau đó lại nói đây không phải là do ngẫu hứng, quan trọng nhất là sáng tác cho người khác chứ không phải là dùng để biểu lộ cảm xúc của mình.

Những lời này nói ra làm cho đám người lại càng thêm tò mò.

“Làm cho người khác? Ai thế?”

“Đúng là có hơi hiếu kì.”

“Từ cũng được nữa, thi từ thi từ, đều giống nhau mà.”

“Vì một vị tướng quân? Thú vị, thú vị.”

Đám người tràn ngập vẻ tò mò.

Mà Lý Hâm thì khẽ phất phất tay, ý bảo yên lặng.

Trong nháy mắt, yến hội an tĩnh lại.

Đám người đều yên lặng.

Hứa Thanh Tiêu nhìn lướt qua đám người, trong lòng vẫn mang đầy vẻ bất đắc dĩ như cũ, nhưng đã bị ép đến mức này rồi thì hắn cũng chỉ có thể cố gắng.

Hô!

Hít sau một hơi, cố gắng ổn định lại tâm tình của mình.

Sau một khắc, Hứa Thanh Tiêu mở miệng.

“Nộ phát xung quan, bằng lan xử, tiêu tiêu vũ hiết.”

Hứa Thanh Tiêu dồi dào tình cảm mở miệng, đọc bài từ lên.

Không hiểu sao, Hứa Thanh Tiêu có chút cảm khái.

“Sĩ vọng nhãn, ngưỡng thiên trường khiếu, tráng hoài kích liệt.”

Hứa Thanh Tiêu ngẩng đầu nhìn lại, phảng phất như trước mắt không phải là đình viện mà là cảnh tượng chiến trường đổ nát khắp nơi, lại dường như đây là một khoảng không.

Giờ khắc này, đám người nín thở.

Âm thanh của Hứa Thanh Tiêu dường như có một sức hút khiến người ta không hiểu sao lại yên lặng.

“Tam thập niên công danh trần dữ thổ, bát thiên lý lộ vân hòa nguyệt.”

“Mạc đẳng nhàn.”

“Bạch liễu thiếu niên đầu, không bi thiết.”

Sau khi khúc nhạc cao thấp kết thúc, giọng của Hứa Thanh Tiêu lại nâng lên, “Tam thập niên công danh trần dữ thổ, bát thiên lý lộ vân hòa nguyệt”, thanh thúy cực kỳ, có sức cuốn hút bất ngờ.

Nhất là câu nói sau cùng, càng lại làm cho tất cả mọi người ở đây không hiểu sao lại cảm thấy trong lòng mình sục sôi cả lên.

“Tĩnh thành sỉ, do vị tuyết.”

“Thần tử hận, hà thì diệt.”

Giọng nói Hứa Thanh Tiêu vừa chuyển, thanh âm vốn đã cao giờ lại tràn đầy sự bi phẫn và không cam lòng.

Mối nhục Tĩnh thành chưa rửa sạch, mối hận của thần tử khi nào mới hết.

Câu nói kia đã đâm trúng trái tim của tất cả mọi người ở đây.

Đám người đều siết chặt nắm đấm, phảng phất như mối nhục Tĩnh thành đang hiện lên ngay trước mắt.

“Giá trường xa, đạp phá Liên Vân sơn khuyết.”

“Tráng chí cơ xan hồ lỗ nhục.”

“Tiếu đàm khát ẩm Man Di huyết”

“Đãi tòng đầu, thu thập cựu sơn hà, triêu thiên khuyết.”

(Mãn Giang Hồng

Tóc dựng mái đầu,

Lan can đứng tựa,

Trận mưa vừa dứt.

Ngóng trời xa,

Uất hận kêu dài.

Hùng tâm khích liệt,

Ba mươi tuổi cát bụi công danh,

Tám ngàn dặm dầm sương dãi nguyệt.

Chớ lỏng lơi nữa kẻo bạc đầu,

Ích gì rên xiết.

Mối nhục Tĩnh thành,

Chưa gội hết.

Hận thù này,

Bao giờ mới diệt.

Cưỡi cỗ binh xa,

Dẫm Liên Vân nát bét.

Đói, vùng lên ăn thịt giặc Hồ,

Khát, cười chém Man Di uống huyết.

Rồi đây giành lại cả giang san,

Về chầu cửa khuyết.)
Chương 78 Chương 78: Dùng Từ Tấn Phẩm, Rung Động Toàn Trường

Ba câu cuối cùng, Hứa Thanh Tiêu lại càng dõng dạc, trong mắt như có lửa, tráng chí ngút trời.

Mà bài từ này cũng làm cho trong lòng mọi người ở đây đều chấn động.

Quân đội lái chiến xa, đạp phá doanh trạng Liên Vân sơn, chí khí và sự thù hận, đói thì ăn của Man Di, khát thì uống máu Man Di, ta muốn thu lại sơn hà như cũ, lại hồi kinh hồi báo tin mừng.

Hay!

Quả nhiên là hay!

Giờ khắc này, văn nhân ở cả sảnh đường đều đã lấy lại tinh thần.

Phản ứng đầu tiên của bọn họ là khen hay.

Còn về Lý Hâm, lại càng kích động đến thất thố khen hay.

Không ai có thể ngờ tới Hứa Thanh Tiêu vậy mà lại làm nên một bài từ như thế này.

Vô cùng đơn giản, không đến trăm chữ nhưng lại có thể biểu đạt sự phẫn nộ của con dân Đại Ngụy với mối nhục Tĩnh thành.

Vừa có hổ thẹn, lại vừa có tráng chí ngút trời.

“Tam thập niên công danh trần dữ thổ.”

“Bát thiên lý lộ vân hòa nguyệt.”

“Mạc đẳng nhàn, bạch liễu thiếu niên đầu.”

(Ba mươi tuổi cát bụi công danh,

Tám ngàn dặm dầm sương dãi nguyệt.

Chớ lỏng lơi nữa kẻo bạc đầu)

Câu nói này như sấm vang bên tai, khuyên răn con dân Đại Ngụy chớ có sống uổng kiếp người.

Phải luôn thời thời khắc khắc ghi nhớ mối nhục Tĩnh thành, sự hy sinh của Đại Ngụy cuối cùng cũng phải có một kết quả.

“Hay!”

“Hay lắm.”

“Thanh Tiêu huynh, thật đúng là đại tài.”

“Thiên cổ danh từ, thiên cổ danh từ, đây đúng là thiên cổ danh từ mà.”

“Tĩnh thành sỉ, do vị tuyết, thần tử hận, hà thì diệt, Hứa huynh nói quá là hay, ta kính huynh một chén.”

“Không ngờ tới, chỉ trên yến hội thế này mà cũng có thể nghe được danh từ bậc này, đời này không còn gì hối tiếc, không còn gì hối tiếc.”

Trên yến hội, mấy người cũng lần lượt lấy lại tinh thần, bọn họ kích động đứng dậy, tán dương hướng về phía Hứa Thanh Tiêu mời rượu.

Mặc dù khả năng làm thi phú của bọn họ có sự chênh lệch nhưng năng lực giám thưởng cũng không quá kém.

Bài từ này của Hứa Thanh Tiêu, lập ý tuyệt hảo, dùng từ tinh diệu, nửa đoạn trước là khuyên can thế nhân chớ có phí hoài thanh xuân, nửa đoạn sau dùng mối nhục Tĩnh thành làm lý do, biểu đạt ý nghĩ trong lòng, đầu hô đuôi ứng, đúng là một bài thơ hay.

Có thể nói, sau bữa tiệc tối hôm nay, tên tuổi của Hứa Thanh Tiêu chắc chắn sẽ hiển lộ tài năng.

Đây chính là chỗ tốt của tụ hội, nếu như có tài năng thật sự thì sẽ có được danh tiếng vang xa.

“Thanh Tiêu huynh, tuổi ngu đệ nhỏ hơn huynh một chút, bài từ vừa rồi đúng thật là đáng để lưu truyền thiên cổ, ngu đệ bội phục, mời huynh ba chén.”

Ngay tức khắc, Lý Hâm đi xuống muốn mời rượu Hứa Thanh Tiêu.

Nhưng ngay vào lúc này.

Từng luồng khí thuần trắng quấn quanh người Hứa Thanh Tiêu.

Tài khí phun trào, ngưng tụ thành từng luồng Hạo nhiên chi khí.

Đám người kinh ngạc nhìn qua Hứa Thanh Tiêu, bên trong ánh mắt tràn ngập vẻ không thể tin được.

“Hắn đang tấn phẩm kìa.”

“Thanh Tiêu huynh tấn phẩm?”

“Là nhập phẩm, đúng không?”

“Không, là tấn phẩm, cửu phẩm khai khiếu.”

“Cửu phẩm? Thì ra Thanh Tiêu huynh đã nhập phẩm từ lâu rồi?”

“Trời, thấy Thanh Tiêu huynh chẳng qua chỉ hai mươi tuổi, vậy mà đã sớm nhập phẩm Nho giả rồi sao? Ta đây quả nhiên đáng hổ thẹn.”

“Tự nhận không bằng, tự nhận không bằng.”

“Chỉ mới hai mươi tuổi liền đã lên cửu phẩm, tiền đồ vô lượng. Lão sư của ta đã qua trăm tuổi mới miễn cưỡng tiến vào cửu phẩm, Thanh Tiêu huynh đúng là một người tài hoa.”

“Một bài từ tấn phẩm, không ngời ta lại có thể tận mắt nhìn thấy loại kỳ quan này.”

Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.

Bọn họ đứng nguyên tại chỗ, có chút si ngốc nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu.

Bọn họ cực khổ đọc thi thư hơn mười năm là vì cái gì? Làm quan tham chính chỉ là thứ yếu, chủ yếu nhất vẫn là tấn phẩm.

Chức quan là do triều đình phong thưởng.

Mà phẩm cấp là do thiên địa tán thành.

Triều đình to hay là thiên địa to? Vấn đề này khỏi cần nghĩ cũng biết.

Trong lòng đám người ghen tị nhưng vẫn hiểu rõ một chuyện.

Từ sau tối hôm nay, danh tiếng của Hứa Thanh Tiêu ít nhất thì cũng sẽ truyền vang phủ Nam Dự, thậm chí sẽ truyền thẳng đến quận Trường Bình.

Không, rất có thể là cả nước đều sẽ biết đến.

Bài ca dõng dạc này chính là thiên cổ danh từ, một khi được truyền ra, tất nhiên là văn nhân cả nước đều sẽ biết đến.

Chỉ một bài từ này thôi, cả đời này cho dù Hứa Thanh Tiêu không cần làm cái gì khác thì cũng có thể để lại tiếng tâm trong sử sách.

Đây mới là chỗ làm cho đám người ghen tị.

Bây giờ còn lấy từ tấn phẩm, làm sao bảo người ta không ghen tị cho được?

Làm sao khiến người ta không ngạc nhiên cho được?

Đại tài!

Đại tài!

Đúng là đại tài!

Nếu nói ai là người kích động nhất thì người đó chính là Lý Hâm.

Hắn là con trai của Phủ quân, từ nhỏ đã được kí thác nhiều loại kỳ vọng, tương lai nhất định sẽ tham chính, chỉ là nếu như hắn muốn vượt qua cha mình vậy thì rất khó, nhưng nếu như hắn có thể kết bạn với một vị đại Nho vậy thì sẽ không giống nữa rồi.

Hứa Thanh Tiêu không phải đại Nho nhưng mới hai mươi tuổi mà đã đạt đến cửu phẩm, lại còn có thiên cổ danh từ, vô cùng có hy vọng trở thành đại Nho.

Nếu như hắn làm quen được với Hứa Thanh Tiêu thì tương lai chắc chắn sẽ có một trợ thủ đắc lực.

Không chỉ có mình hắn nghĩ vậy mà mỗi người ở đây ai cũng đang nghĩ thế.

Mà người ngơ ngác nhất ở đây thì đó chính là bản thân Hứa Thanh Tiêu.

Hứa Thanh Tiêu chưa bao giờ nghĩ tới mình chỉ đọc một bài từ vậy mà lại có thể tấn phẩm?

Có cần phải đơn giản như vậy không chứ?

Sao thăng cấp Nho đạo lại nhanh vậy chứ? Chẳng có chút tính khiêu chiến nào luôn?

Nhưng bất luận là trong lòng có nhiều suy nghĩ như thế nào thì sau khi tài khí nhập vào cơ thể thì hóa thành từng luồng Hạo Nhiên chính khí tràn vào đại não.

Đám Hạo Nhiên chính khí này hệt như là được dẫn dắt, phun trào ra trong đầu hắn.

Ầm!

Trong đầu vang lên một tiếng nổ lớn, giờ khắc này, Hứa Thanh Tiêu đang có một loại cảm giác khó mà hình dung được.

Dường như tất cả mọi thứ trong đầu toàn bộ đều bị quét sạch đi, thất thức khai khiếu.

Đây là Nho đạo cửu phẩm.

Khai Khiếu.

Một khi người đã được khai khiếu thì đã gặp sẽ không quên, trí tuệ được tăng lên.

Mà ngay vào lúc này.

Hạo Nhiên chính khí ngưng tụ ở hai mắt hắn, thai nghén ra thần thông Nho đạo mới.

Chỉ trong chốc lát, Thiên Địa Văn Cung hiện lên trong đầu hắn, trấn áp tất cả Hạo Nhiên chính khí trong cơ thể.

“Thanh Tiêu huynh, chờ đến lúc không có ai, tiến vào Văn Cung để hoàn toàn tấn thăng.”

Âm thanh của mỹ nam tử xuất hiện, hắn dùng Văn cung để áp chế tài khí của Hứa Thanh Tiêu.

“Được.”

Tâm thần Hứa Thanh Tiêu đáp lại hắn.

Sau một khắc, tài khí chung quanh tán đi, tất cả đều khôi phục lại bình thường.

Mở đôi mắt ra.

Chỉ thấy từng khuôn mặt rung động đến ngây ngốc đập vào mắt hắn.

Cảnh tượng lại một lần nữa trở nên yên tĩnh.

Vì để hòa nhập với mọi người, Hứa Thanh Tiêu cũng im lặng theo.
Chương 79 Chương 79: Nho Đạo Thần Thông Thứ Hai (1)

Có câu nói là chỉ cần ta không cảm thấy xấu hổ vậy thì người xấu hổ sẽ chính là các ngươi.

Thấy tất cả mọi người đều không nói lời nào, Hứa Thanh Tiêu cũng không mở miệng nói chuyện.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau.

Một lát sau, nội tâm chấn động của đám người cuối cùng cũng bình phục lại.

“Thanh Tiêu huynh, tài hoa hơn người, Lý mỗ bội phục, bội phục!”

Lý Hâm nâng ly rượu lên, có thể nhìn thấy thiên cổ danh từ được sinh ra, lại còn có thể thấy được Hứa Thanh Tiêu dùng từ tấn phẩm, bất luận là cái nào thì cũng đều có thể vang danh phủ Nam Dự, thậm chí vế trước còn có thể ảnh hưởng đến vương triều Đại Ngụy.

Tam thập niên công dữ danh, bát thiên lý lộ vân hòa nguyệt.

Từng câu từng chữ như châu như ngọc.

Lý Hâm tin phục. Hắn cúi đầu hướng về phía Hứa Thanh Tiêu, hành đại lễ của văn nhân, đại lễ biểu đạt cho sự tôn trọng khó có thể diễn tả được bằng lời.

Lý Hâm cúi đầu, đám người cũng dần dần tỉnh táo lại, nhao nhao cúi đầu hướng về phía Hứa Thanh Tiêu.

Đây là sự tán thành, cũng là sự tôn trọng. Quan trọng hơn là bọn họ biết, văn đàn Đại Ngụy lại xuất hiện thêm một người tài ba.

Bọn họ không thể nào đánh giá được con đường của Hứa Thanh Tiêu có thể đi được bao xa, nhưng nhất định là sẽ đi xa hơn bản thân mình.

“Các vị nói quá lời rồi, chỉ là thể hiện cảm xúc mà thôi, không là gì cả.”

Hứa Thanh Tiêu hoàn lại đại lễ, sau khi mạnh mẽ một hồi hắn lại càng nên khiêm tốn lại, nếu không thì sẽ có vẻ như hơi cuồng vọng.

“Không không không, Thanh Tiêu huynh, bài từ này của huynh có thể nói là thiên cổ danh từ, từng chữ đều như châu như ngọc, như sấm vang bên tai, cho dù bọn ta không thể làm ra được danh từ bậc này nhưng bọn ta cũng có năng lực giám thưởng.”

“Thanh Tiêu huynh mới là quá lời, lại đây, các vị, kính Thanh Tiêu huynh một ly.”

Lý Hâm là một người thực tế, nói cách khác thì mọi người ở đây đều là những người rất chân thành, không dám gièm pha, chỉ có sùng kính.

Đám người bưng ly rượu lên, lại mời một ly.

Lúc này, Lý Hâm nhịn không được hỏi.

“Thanh Tiêu huynh, xin hỏi, bài từ này có tên hay không?”

Lý Hâm hỏi.

“Mãn giang hồng nộ phát xung quan.”

Hứa Thanh Tiêu không chút nghĩ ngợi nói.

Bài thơ này là do Nhạc Phi viết ở đời trước, bối cảnh thật sự rất phù hợp với mỗi nhục Tĩnh thành, cho nên Hứa Thanh Tiêu mới lấy nó ra được, hợp với tình, ứng với vật.

Hơn nữa Hứa Thanh Tiêu cũng đã giải thích, đây không phải Hứa Thanh Tiêu làm vì mình, mà hắn làm cho một vị tướng quân.

Mối nhục Tĩnh thành, tất nhiên là sẽ có rất nhiều tướng quân bất bình phẫn nộ, cho nên hoàn toàn có thể thay vào đó, chờ lúc quay về hắn lại xem sách, tìm một vị tướng quân rồi gắn vào câu chuyện, không chút sơ hở.

Về phần nội dung, Hứa Thanh Tiêu cũng chỉ cải biên lại một xíu. Thế giới này không có Hạ Lan sơn, nhưng mà có Liên Vân sơn, không có Hung Nô, cho nên đổi thành Man Di.

Nếu như không hiểu biết một cách tinh vi thì khó mà dung hợp được với thế giới này.

“Hay!”

“Hay cho một câu nộ phát xung quan.”

“Thanh Tiêu huynh đại tài.”

Đám người vỗ tay, rất hài lòng đối với cái tên này.

“Thanh Tiêu huynh, bài từ này của huynh là viết cho vị tướng quân nào vậy?”

Lý Hâm tiếp tục hỏi. Vấn đề này vừa hỏi ra thì mọi người đều thấy tò mò.

“Cái này hay là bây giờ đừng nói, nói ra thì thấy có vẻ hơi nịnh nọt, hay là để sau rồi lại nói đi.”

“Các vị, thời gian cũng không còn sớm, ngu đệ muốn trở về nghỉ ngơi sớm, ổn định tài khí lại một chút. Quấy rầy đến nhã hứng của các vị, ta tự phạt ba ly vậy.”

Hứa Thanh Tiêu sao mà biết được bài từ này thích hợp với vị tướng quân nào chứ, cho nên hắn tranh thủ nhanh chóng chuồn đi.

Chẳng qua, hắn nói cũng là thật. Hứa Thanh Tiêu muốn nhanh chóng quay về để khắc ấn thiên văn chương thứ hai.

Thập phẩm Nho đạo, mỗi lần tăng lên một phẩm thì đều có thể ngưng tụ ra Nho đạo thần thông và khắc ấn Nho đạo văn chương. Hắn không muốn chậm trễ, về cho nhanh rồi tính.

“Nói quá lời, nói quá lời.”

“Thanh Tiêu huynh đi đi thôi, ổn định tài khí mới là quan trọng nhất.”

“Thanh Tiêu huynh, ngày mai ta đi tìm ngươi.”

“Thanh Tiêu huynh, ngày mai huynh có rảnh không? Ta đặt chỗ ở tửu lâu, cùng nhau uống rượu nhé.”

“Phạt rượu thì không cần đâu, Thanh Tiêu huynh đi mau đi, chớ làm ảnh hưởng đến bản thân.”

Đám người nhao nhao mở miệng, hiểu được sự nóng lòng của Hứa Thanh Tiêu, đổi lại là bọn họ thì bọn họ cũng hận rằng không thể bỏ về thẳng.”

“Đa tạ chư vị thông cảm.”

Hứa Thanh Tiêu vẫn tự phạt mình ba ly rượu như cũ, sau đó quay người rời đi. Vương Nho đi theo phía sau cũng cáo biệt đám người.

Thấy Hứa Thanh Tiêu rời đi, đám người bỗng thấy hơi xúc động.

Yến hội không hiểu sao cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, chẳng qua bỗng nhiên có người lên tiếng, nhìn về phía Lý Hâm nói:

“Lý huynh, không phải nói hôm nay có một nhân vật lớn hay sao? Là ai vậy?”

Âm thanh vang lên, lúc này đám người mới kịp phản ứng lại.

“Vĩnh Bình quận chúa và thế tử, chẳng qua đột nhiên bọn họ có chút việc cho nên không đến được.

Lý Hâm mở miệng nói ra lai lịch của đối phương.

“Quận chúa? Thế tử?”

“Vĩnh Bình quận chúa, Vĩnh Bình thế tử? Hai vị này sao lại tới phủ Nam Dự?”

“Là bọn họ sao? Đúng là nhân vật lớn thật.”

Đám người mở miệng, có chút rung động.

“Vốn định giới thiệu cùng chư vị, nhưng hai vị này bận quá, ta cũng không tiện đi hối bọn họ.”

Lý Hâm hơi cười khổ.

Quận chúa, thế tử, đây là nữ nhi và hậu duệ của Vĩnh Bình vương đó, Lý Hâm nào dám hối thúc gì họ, toàn làm theo sự vui giận của họ.

Đám người có thể hiểu được, họ cũng không nói thêm gì.

Mà lúc này.

Hứa Thanh Tiêu cứ đi thẳng về phía tửu lâu, bước đi của hắn hơi nhanh, Vương Nho đi sát theo phía sau.

“Thanh Tiêu hiền đệ, thịnh yến hôm nay tên tuổi của ngươi là nổi bật nhất đó. Có thể là đồng môn của Trần huynh thì ta nghĩ chắc không phải là người bình thường, sau này đợi khi Thanh Tiêu hiền đệ đề tên bảng vàng, giẫm điện Kim Loan thì cũng đừng quên ngu huynh nhé.”

Vương Nho đi sát theo sau lưng, hắn là người dẫn dắt quan hệ với Hứa Thanh Tiêu tất nhiên cũng tính là gần. Bây giờ đi theo cũng là vì cũng cố tình nghĩa.

“Ân huynh trưởng dìu dắt, ngu đệ khắc ghi sau trong lòng, đương nhiên sẽ không quên.”

Hứa Thanh Tiêu khách khí đáp lại một câu. Vương Nho này làm người xem như không tệ, chẳng qua bây giờ hắn đang có việc, hơi gấp chút, cũng không muốn trễ nãi gì thêm.

Có được sự đáp lại của Hứa Thanh Tiêu, Vương Nho hưng phấn.

“Thanh Tiêu hiền đệ quả nhiên là nhân phẩm cao thượng, bội phục, bội phục.”

Vương Nho ở phía sau kích động nói.

Rất nhanh sau đó, hai người đã trở lại khách điếm.

Hứa Thanh Tiêu đang gấp, sau khi nói một câu ngắn gọn với Vương Nho xong thì cũng từ từ đi lên lầu.

Vương Nho hiểu được, cũng không có bất kỳ câu trách móc nào, thậm chí hắn còn cố ý tìm tiểu nhị bảo tiểu nhị chú ý một chút. Nếu như có ai gây ồn ào các kiểu thì phải ngăn cản đúng lúc, tránh làm ảnh hưởng đến Hứa Thanh Tiêu.
Chương 80 Chương 80: Nho Đạo Thần Thông Thứ Hai (2)

Đợi sau khi Hứa Thanh Tiêu lên lầu, không lâu sau đó, bóng người Trần Tinh Hà cũng xuất hiện.

“Vương Nho huynh, sao huynh lại ở nơi này? Đang chờ ta hả?”

Trần Tinh Hà hơi kinh ngạc, hắn không biết chuyện gì đã xảy ra, vừa rồi vẫn cứ mãi nghiên cứu thi từ cho nên làm chậm trễ hồi lâu không ngờ tới Vương Nho vẫn còn ở dưới lầu.

“Trần huynh, Trần huynh...”

Nhìn thấy Thanh Tiêu xuất hiện, Vương Nho lập tức lôi kéo đối phương, lộ ra vẻ hết sức kích động.

“Kích động như vậy làm gì?”

Thanh Tiêu tràn ngập tò mò.

“Được rồi, ta biết, làm chậm trễ thời gian lâu như vậy đúng thật là có hơi không tốt.”

“Đi thôi, ta và ngươi cùng nhau đi dự yến hội, ta bồi lễ với Lý Hâm công tử một chút là được.”

“Chẳng qua chuyện đi trễ cũng không phải do Trần mỗ cố ý, vừa lúc thể hiện cảm xúc, ta sẽ làm một bài từ trên yến hội, bêu xấu một phen.

Trần Tinh Hà hiểu nhầm là do mình chậm chạp không đi làm cho có người không vui, cho nên Vương Nho mới cố ý chạy đến nhắc nhở.

Vì vậy hắn có vẻ hơi bất đắc dĩ, cũng nói ra nguyên nhân mình chưa đi.

Ánh sáng lóe lên hắn cũng đâu còn cách nào, đành suy nghĩ thêm một bài thơ.

Thực ra thì ban đầu là thơ, nhưng làm nữa ngày vẫn làm không ra cho nên dứt khoát đổi luôn thành từ.

Chỉnh thể cũng không tệ lắm, có vận có vị, cũng coi như là tác phẩm thượng đẳng. Tuy chưa đến mức là tuyệt từ nhưng so với những người bình thường thì chắc chắn tốt hơn nhiều.

“Trần huynh làm từ?”

Nghe thấy làm từ, Vương Nho kích động lên.

“Ừ.”

Trần Tinh Hà ngạo nghễ gật gật đầu.

“Vậy thì tốt a, Đi đi đi, Trần huynh, thừa dịp người còn ở đó, chớ có chậm trễ.”

Vương Nho rất là kích động.

Hứa Thanh Tiêu là sư đệ của Thanh Tiêu còn có thể làm ra thiên cổ tuyệt từ.

Trần Tinh Hà là sư huynh của Hứa Thanh Tiêu, vậy nếu như người này làm ra bài từ thì đó chẳng phải là kinh thiên động địa hay sao?

Không suy nghĩ gì nhiều, Vương Nho vội vàng lôi kéo Trần Tinh Hà cùng nhau đi.

Mà Trần Tinh Hà thì cũng đã quen rồi.

Haizz mình quá ưu tú, biết sao được.

Hai người biến mất trên đường lớn.

Mà trong khách điếm.

Hứa Thanh Tiêu đã trở lại phòng, đi vào bên trong Văn Cung.

“Chúc mừng Thanh Tiêu huynh, trong một tháng lại tấn thăng hai phẩm, đúng là tài hoa hơn người.”

Bên trong văn cung, nam tử tuấn mỹ đã chờ đợi từ lâu.

Hứa Thanh Tiêu bước vào Nho đạo tính ra cũng chỉ mới một khoảng thời gian mà thôi, trực tiếp tăng lên hai phẩm, tốc độ tấn cấp này nhanh đến nỗi làm cho người ta cảm thấy không thể tin nỗi.

“Tiền bối đừng cười vãn bối, xin hỏi tiền bối, bây giờ ta phải khắc ấn văn chương đúng không, ta tới kịp chứ?”

Hứa Thanh Tiêu cười khổ một tiếng, phẩm tiếp theo có thể thăng được hay không chủ yếu là dựa vào chuyện có thể ngăn được ma tính trong cơ thể hay không, đây mới là căn bản nhất.

“Kịp chứ, ta đã lấy văn cung để áp chế tài khí của ngươi, không để cho ngươi thật sự đột phá, ngươi hãy nhanh chóng đi đến Văn trì khắc ấn văn chương đi.”

Nam tử tuấn mỹ nói thế.

Hứa Thanh Tiêu khẽ gật đầu, cũng không nói nhảm gì thêm mà trực tiếp nhảy vào trong Văn trì.

Giống như lần trước vậy, ngồi xếp bằng trong Văn trì.

Có kinh nghiệm từ lần đầu tiên, lần khắc ấn văn chương thứ hai của Hứa Thanh Tiêu đơn giản hơn rất nhiều.

Hơn nữa văn chương thì Hứa Thanh Tiêu cũng đã chọn xong, chính là Mãn Giang Hồng.

Khắc ấn thi từ.

Hạo nhiên chính khí xung quanh hình thành một cơn lốc xoáy.

Đơn giản hơn so với lần đầu tiên nhiều.

Hạo nhiên chính khí màu tím hình thành nên một phôi thai, trước đó còn tán loạn nhưng bây giờ đã ngưng tụ lại một chỗ, hình thành một phôi thai, dường như đang thai nghén cái gì đó.

“Hãy suy nghĩ về món đồ.”

Âm thanh của nam tử tuấn mỹ vang lên.

Hứa Thanh Tiêu lập tức lấy lại tinh thần, bắt đầu suy nghĩ về món văn khí thứ hai.

Món văn khí thứ hai này nên ngưng tụ thành cái gì đây?

Thăng phẩm quá nhanh làm cho Hứa Thanh Tiêu hoàn toàn không có chuẩn bị gì.

Sau này nếu như rảnh rỗi hắn sẽ suy nghĩ kỹ. Lỡ như lại thăng phẩm thì chẳng phải sẽ bối rối nữa sao?

Nước tới chân mới nhảy nhất định không tốt chút nào.

Cây thước.

Trong đầu Hứa Thanh Tiêu nghĩ tới một thứ. Văn phòng tứ bảo phổ biến hắn vừa nghĩ thì đã cảm thấy chán.

Muốn làm thì phải làm thứ mà người thường không có.

Chọn cây thước đi.

Nghĩ tới đây, Hứa Thanh Tiêu bắt đầu suy nghĩ ra một cây thước.

Dài ba thước là được rồi.

Long phượng thì thôi đi, hai mặt thước vẽ tranh thiên địa, thêm vào đó một vài lời khuyên của lão sư, sau này nếu như lăn lộn không được thì có thể quay lại làm phu tử, khỏi cần phải mua thước.

Cây thước dài ba thước nhanh chóng hiện ra.

Mặt chính của thước vẽ đám mây trên trời.

Mặt sau của thước vẽ sông núi đất đai.

Có khắc cả lời khuyên của phu tử.

Sau khi kiểm tra thấy không sai sót thì món văn khí thứ hai cũng được ngưng tụ hoàn thành.

Cùng lúc đó, văn bút cũng nổi lên. Có lẽ là do tấn thăng cửu phẩm nên văn bút cũng có sự thay đổi rất nhỏ. Trên cán bút có khắc vết tích hình rồng.

Văn bút đuổi theo cây thước hai món đồ vật giống như là có linh trí vậy, ngươi truy ta đuổi, bay vờn chung quanh.

Sau khi thưởng thức tác phẩm của mình xong, Hứa Thanh Tiêu phất tay, hai món văn khí lập tức chui vào trong cơ thể.

Ngay sau đó, Hạo nhiên chính khí màu tím chui vào trong cơ thể, ngưng tụ lại trong mắt.

Đây là Nho đạo thần thông.

Nho đạo thần thông đầu tiên chính là ‘Ngôn’, Hứa Thanh Tiêu còn chưa biết, trên yến hội hôm nay, sở dĩ cảm giác của Hứa Thanh Tiêu có thể gây nên sự cộng minh của đám người cũng có lẽ có liên quan đến Nho đạo thần thông của bản thân.

Về phần cuối cùng có phải hay không thì khó mà phán đoán được.

Mà Nho đạo thần thông thứ hai này.

Ngưng tụ tại mắt.

‘Nho đạo thần mục’

Có thể nhìn thấu tất cả các phép, tất cả các vật phẩm, yêu ma quỷ quái không chỗ che thân. Món thần thông này rất tốt, so với thần thông nói chữ thì còn tốt hơn nhiều, ít nhất thì nó có tác dụng.

Đợi đến sau khi khắc ấn văn chương xong, Hứa Thanh Tiêu lại một lần nữa leo ra khỏi Văn trì.

Sau khi ra khỏi Văn trì.

Nam tử tuấn mỹ liền xuất hiện ở trước mặt Hứa Thanh Tiêu.

Nhìn thấy khuôn mặt của nam tử tuấn mỹ, Hứa Thanh Tiêu thấy có chút ganh tỵ.

“Chúc mừng Thanh Tiêu huynh, lại có thêm một tuyệt thế thi từ. Đáng tiếc là ta đã mất đi kí ức, nếu không nói không chừng ta còn có thể viết ra thêm mấy thiên văn chương, để tránh cho sau này không đủ dùng.”

Nam tử tuấn mỹ bước lên chúc mừng.

Còn Hứa Thanh Tiêu thì vẫn cung kính vô cùng.

“Tiền bối quá lời, huynh có lòng nghĩ đến chuyện này, Thanh Tiêu cảm động không thôi.”

Hứa Thanh Tiêu khách khí một câu.

Cùng lúc đó, hắn tiếp tục mở miệng nói.

“Tiền bối, ta đã rời khỏi huyện Bình An, bây giờ đã đến phủ Nam Dự, qua một khoảng thời gian nữa ta sẽ đi thư viện Bách Lư để xem thử, xem có thể tìm được thân thế của tiền bối hay không.”
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Thần Y Vô Song
  • Đang cập nhật..
Chương 26-29
Song Sinh Tình: Cố Thiếu Cuồng Thê
  • 5.00 star(s)
  • Thiên Nguyệt Phụng
Song Sinh Tình: Cố Thiếu Cuồng Thê

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom