• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế (1 Viewer)

  • Chương 16-20

Chương 16: Thật hiếm khi tìm thấy người đàn ông tuyệt vời như vậy nữa

"Ai?!"

Vân Thủy Dao kinh ngạc, định đuổi theo, nhưng lại bị Sở Phong ngăn lại: "Đừng đuổi theo, người đó đã chạy rồi."

"Mặc dù tôi chưa tận mắt nhìn thấy, nhưng từ lực bắn ra và sức xuyên thấu của phi tiêu, cũng đủ cho thấy người đó là một cao thủ."

"Kỹ năng cao siêu, hành động như bóng ma, trong đêm tối, nhưng trong nháy mắt đã có thể biến mất không dấu vết."

Nghe vậy, cô càng kinh hoàng hơn, tức giận nói: "Trước tiên là để Từ Hậu Đạt đến đầu độc ông nội tôi."

"Bây giờ lại phái tên đầu trọc này tới chặn giết tôi trên đường."

"Ai là kẻ chủ mưu đằng sau việc này, rốt cuộc người đó muốn làm gì?!"

Sở Phong im lặng.

Hắn có thể hiểu được tâm trạng của cô.

Chỉ là tức giận và chửi rủa cũng không giúp ích được gì.

Ít nhất hiện tại đã có manh mối về Hoa Mai xã.

Chỉ cần lần theo manh mối và tìm ra Đao Sẹo, mọi câu trả lời sẽ được giải quyết dễ dàng.

"Xin lỗi anh Sở, tôi mất bình tĩnh."

Sau khi định thần lại, Vân Thủy Dao xấu hổ nói một câu, sau đó gạt đi sự bất mãn và cảm kích nói: "Vừa rồi thật sự cảm ơn anh."

"Nếu không có anh, tôi đã bị bọn họ bắt đi hoặc là giết chết rồi."

"Anh lại cứu tôi một mạng, cộng với việc chữa trị cho ông nội tôi trước đó, tôi đã nợ anh hai ân tình."

"Anh nói đi, anh cần tôi làm gì?"

Sở Phong mỉm cười, xua tay nói: "Không có việc gì, cô Vân, chỉ là một chút chuyện nhỏ không tốn sức thôi, cô không cần để trong lòng..."

"Sao làm vậy được."

"Anh đã cứu mạng tôi, tôi nhất định phải ghi nhớ."

"Tôi phải cảm ơn anh cho đàng hoàng mới được."

Thái độ của Vân Thủy Dao rất quả quyết, sau khi cân nhắc một lúc, đôi mắt cô đột nhiên sáng lên, cô tiến lại gần và hỏi: "Hay là tôi lấy thân báo đáp, thế nào?"

"Hả?"

Sở Phong giật mình.

Vị chủ tịch đúng là không hành động theo lẽ thường.

Bình thường trông có vẻ xa cách.

Vừa rồi khi vung dao lên, lại có vẻ tàn nhẫn vô tình.

Trong bầu không khí này, cô đột nhiên nói đùa như vậy.

Trong lúc nhất thời, khiến hắn không biết phải làm sao, tại sao hắn lại cảm thấy người phụ nữ này là một nữ hoàng hay thay đổi?

"Ha ha."

"Chỉ đùa một chút thôi, nhìn anh sợ kìa."

Vân Thủy Dao mỉm cười quyến rũ, đôi thỏ ngọc lớn trước ngực run rẩy, khiến người ta xem mê mẩn, khó có thể cưỡng lại.

Đặc biệt cách cô giơ tay nhấc chân đầy quyến rũ, như thể trời sinh đã là một con hồ ly tinh, khiến người ta đắm chìm một cách vô thức.

Ngay cả một người tu hành như Sở Phong, khi đối mặt với một người phụ nữ tuyệt vời như vậy, cũng không khỏi rung động, mặt đỏ tai hồng.

"Sở Phong, tôi có thể gọi anh như vậy không?"

Đột nhiên, cô đến gần, thổi gió vào tai Sở Phong, hơi thở nóng bỏng khiến toàn thân hắn tê dại, như thể xương cốt hắn sắp bị tan chảy.

Hắn còn chưa kịp mở miệng, đối phương đã nói tiếp: “Vừa rồi chúng ta cũng coi như cùng nhau trải qua sinh tử, có thể coi là bạn bè phải không?”

"Ừ, có thể coi là bạn bè."

"Cô Vân, nếu cô muốn gọi là Sở Phong thì cứ gọi..."

"Vậy thì anh cũng phải thay đổi xưng hô."

Thấy Sở Phong không có từ chối, Vân Thủy Dao vui vẻ ra mặt, nói đùa: "Sau này anh cứ thể gọi tôi là Dao Dao đi, chỉ có những người thân cận với tôi mới có thể gọi như vậy."

"Cái này..."

Hai má Sở Phong càng đỏ hơn.

Nhìn vẻ mặt xấu hổ bối rối của hắn, Vân Thủy Dao không khỏi mỉm cười.

Cô chợt nhận ra người đàn ông trước mặt mình cũng có lúc còn ngây thơ, khá đáng yêu.

Vừa có thể mạnh mẽ cứng rắn.

Lại có thể mềm mại như nước.

Đây là người đàn ông mà cô chưa bao giờ được gặp, không quá lời khi nói rằng hắn là người rất tuyệt vời.

"Dao Dao, trở lại chuyện chính đi."

Sở Phong cảm thấy không cách nào chống cự được cô gái này.

Nếu còn tiếp tục nói chuyện với cô, sớm muộn gì hắn cũng sẽ bị đưa xuống hố, nên hắn đổi chủ đề nói: “Vừa rồi trên xe cô nói có một yêu cầu, không biết đó là chuyện gì?"

"Chắc cũng có liên quan tới vụ chặn giết vừa rồi đúng chứ."

Nhắc tới chuyện này, vẻ mặt Vân Thủy Dao trở nên lạnh lẽo, nghiêm túc nói: "Tối nay lúc chín giờ, nhà họ Vân chúng tôi sẽ tổ chức một hội nghị kêu gọi đầu tư."

"Như anh thấy đấy, có người muốn làm hại tôi, vì vậy tôi muốn mời anh làm vệ sĩ riêng cho tôi trong một đêm, có vấn đề gì không?"

"Có vấn đề."

Sở Phong cau mày, nghi hoặc nói: "Nếu như cô sợ đối phương lại gây rối, có thể tìm thêm vài vệ sĩ, không cần phải tìm tôi."

"Hơn nữa, có vẻ như cô đang bị lẫn lộn, trước khi bị chặn giết, cô đã nói có chuyện muốn nhờ tôi."

"Chuyện này à..."

Vân Thủy Dao tỏ vẻ xấu hổ, trầm ngâm một lúc rồi nói qua loa cho có lệ: "Các vệ sĩ của tôi đều có thực lực rất bình thường."

"Nếu so với anh thì rất tầm thường, không thể so sánh được."

"Sở Phong, chúng ta là bạn bè, nếu bạn bè gặp khó khăn, chẳng lẽ anh có thể bỏ mặc không quan tâm sao?"

"Hơn nữa, chỉ là một đêm thôi."

Nói xong.

Cô thực sự bước tới, ôm cánh tay hắn lắc lắc, như đang làm nũng.

Người phụ nữ này.

Cô luôn thay đổi, mỗi lúc một khác, thực sự không biết mặt nào của cô mới là bộ mặt chân thật nhất.

Theo bản năng hắn muốn từ chối, nhưng nhìn đôi mắt rưng rưng và khuôn mặt tha thiết của cô, hắn thực sự khó có thể nói ra được.

Thôi.

Như cô đã nói, dù sao thì hai người họ cũng là bạn bè.

Nếu cô có việc muốn nhờ, và việc đó cũng không quá khó đối với hắn, coi như giúp người thì giúp đến cùng.

"Được, tôi sẽ làm vệ sĩ cho cô."

“Nhưng, chỉ một đêm thôi.”

"Thêm một phút cũng không được."

Rồi sau đó.

Hắn buông tay ra, quay người bước trở lại xe.

"Được rồi."

Vân Thủy Dao hưng phấn hét nhỏ, trên mặt nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Thật ra, ý định ban đầu của cô là mời hắn làm bạn nam của mình, nhưng hiện tại có vẻ như mời hắn làm vệ sĩ cho cô cũng không tệ.

Về phần một đêm?

Ha ha.

Vậy phải xem đêm nay hắn thể hiện như thế nào.

8h30 tối, khách sạn Hoàng Thành.

Là một tòa nhà mang tính đại diện ở thành phố Tây Kinh, khách sạn không chỉ được xây dựng hoành tráng, mà các chi tiết tinh tế cũng được xây dựng một cách hoàn hảo.

Những người có thể đến đây tiêu tiền đều là người giàu có hoặc có quyền thế.

Không những phải có tiền mà còn phải có địa vị.

Và có thể bao trọn nơi này cũng đủ cho thấy sức ảnh hưởng xã hội của nhà họ Vân mạnh đến mức nào!

Tiệc tối chỉ còn nửa tiếng nữa là bắt đầu, ngay lúc này trước cửa đã có xe sang tụ tập, tất cả những người quyền quý đều đã đến.

Khi xe dừng lại, Lạc Thi Thi bước xuống từ ghế sau và đi về phía cửa.

Tối nay, cô mặc một chiếc váy ngắn ôm hông màu đen, làm nổi bật đường cong của cô một cách hoàn hảo.

Một đôi chân dài đi giày cao gót được bọc trong chiếc tất ren đen, phần ngực trên để hở, lộ ra khe rãnh.

Khi cô bước đi, phần trước ngực run lên, kết hợp với khuôn mặt thanh tú, trông giống như một vật báu biết đi, làm người điên cuồng!

"Đây không phải Lạc Thi Thi, con gái của nhà họ Lạc, một gia tộc hạng ba sao?"

"Chậc chậc, tuy rằng gia tộc thuộc tầng dưới chót, nhưng dung mạo lại là hạng nhất, nhìn dáng người và vẻ mặt kia, thật nổi trội!"

"Nghe nói cô ta vừa ly hôn, không biết cuối cùng anh chàng may mắn nào có thể ôm được mỹ nhân về nhà?"

"Đừng nói có được cô ta, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy thích mắt rồi, đúng là một phong cảnh tươi đẹp..."

Nhìn Lạc Thi Thi tao nhã và điềm tĩnh.

Những người quyền quý đi ngang qua đều tặc lưỡi và thở dài.

Đây là vẻ đẹp tuyệt trần khiến phụ nữ nhìn thì ghen tị, đàn ông nhìn thì phát cuồng.

"Đúng là sếp Lạc, đi đến đâu cũng là nữ hoàng tự mang đề tài để mọi người chú ý."

"Biết cô còn độc thân, bao nhiêu người đàn ông ngưỡng mộ cô, sau này với ánh hào quang này, công việc kinh doanh của tập đoàn Lạc thị chúng ta chắc chắn sẽ suôn sẻ".

Trình Lan đi theo phía sau, cố gắng hết sức để nịnh nọt.

Nhưng sắc mặt Lạc Thi Thi lại rất lạnh lùng, trừng mắt nhìn cô ta: "Trợ lý Trình, sau này đừng nói những lời như vậy."

"Tôi thực sự muốn phát triển nhà họ Lạc, nhưng tôi muốn dựa vào chính mình, chứ không phải dựa vào những người khác."

"Cho dù là Diệp Kim Long, cũng chỉ là bởi vì chúng tôi là bạn bè, nếu không, tôi cũng sẽ không nhờ anh ta giúp đỡ."

"Đáng tiếc Sở Phong đánh anh ta nặng như vậy, không biết tình huống hiện tại của anh ta thế nào, chỉ sợ về sau anh ta sẽ không giúp tôi nữa."

"Thậm chí còn có thể ôm hận trong lòng, trút giận lên nhà họ Lạc của tôi..."

Nghĩ tới đây, Lạc Thi Thi không khỏi cảm thấy bất an.

Tên Sở Phong kia thật sự rất vô lý.

Lúc đó cô đã cố gắng khuyên can hắn, nhưng hắn không chịu nghe và nhất quyết muốn làm theo ý mình.

Hắn thì cứ vậy vỗ mông rồi bỏ đi, nhưng cô thì phải xử lý hậu quả cho hắn.

Nếu biết hắn làm việc bốc đồng như vậy, bất chấp hậu quả như vậy, ngay từ đầu cô không nên đồng ý gả cho hắn!

"Sếp Lạc, cô lo lắng quá rồi."

“Tên vô dụng đó thực sự rất đáng ghét, nhưng Diệp thiếu gia cũng không hẹp hòi như vậy.”

"Nếu anh ấy muốn trách thì nên trách tên vô dụng kia, chắc chắn anh ấy sẽ không trách cô đâu."

"Cô nhìn đi, không phải anh ấy đang đến sao?"

Nhìn theo ngón tay của cô, lập tức nhìn thấy Diệp Kim Long, hai tay bị quấn băng, bước đi khập khiễng, đang từ từ bước tới.

"Cậu Diệp, sao anh lại tới đây?"

Trên mặt Lạc Thi Thi tràn đầy kinh ngạc, có chút không kịp phản ứng.

Diệp Kim Long mỉm cười nói: "Tối nay liên quan đến việc nhà họ Lạc có thu hút được đầu tư hay không, tôi có thể không đến được sao?"

"Nhưng trước đó, Sở Phong..."

“Việc nào ra việc đó, sau này tôi sẽ từ từ giải quyết mối thù giữa tôi với hắn.”

"Nhưng chuyện của em là ưu tiên hàng đầu, dù thế nào thì tôi cũng sẽ đến giúp em."

Khi nói, anh ta chớp chớp mắt.

Trình Lan hiểu ý, phụ họa nói: "Sếp Lạc, cô thấy không, cậu Diệp đối xử với cô rất tốt."

“Anh ấy bị tên vô dụng đó đánh bị thương nặng, bác sĩ khuyên anh ấy nên ở lại bệnh viện để theo dõi, tránh sau này bị tàn tật.”

“Nhưng anh ấy biết buổi tranh cử tối nay quan trọng với cô như thế nào, nên dù nói gì cũng đến, thậm chí còn gây gổ với bác sĩ.”

"Cậu Diệp có quyền có thế, lại còn tốt với cô, người đàn ông tốt như anh ấy thật sự rất hiếm có!"
Chương 17: Nữ vương cao quý này là ai

Nghe vậy, Lạc Thi Thi cảm động trong lòng.

Cô cứ tưởng đối phương nhất định sẽ nhắm mắt làm ngơ, thậm chí giận lây sang nhà họ Lạc.

Nhưng nào ngờ anh ta lại không so đo hiềm khích lúc trước, còn lê lết cơ thể ốm yếu đến giúp mình.

Nếu nói không cảm động là không thể nào.

Trước đây cô chỉ xem đối phương là bạn, nhưng bây giờ xem ra thử qua lại cũng được.

So ra thì:

Sở Phong bạo lực, xốc nổi, lại còn nhỏ nhen.

Diệp Kim Long tốt hơn hắn không biết bao nhiêu lần.

"Cảm ơn anh Diệp."

Lạc Thi Thi nhếch môi nói, gương mặt ửng hồng. Không ngờ đối mặt với anh ta, cô lại hơi thẹn thùng.

Diệp Kim Long xem trong mắt, ngứa trong lòng. Lạc Thi Thi càng như vậy, lòng mình càng ngứa ngáy khó nhịn.

Kiểu phụ nữ thú vị như vậy, không biết lát nữa lên giường sẽ sướng cỡ nào đây.

"Tôi đã nói rồi, chúng ta là bạn bè, thậm chí sau này còn có thể tiến triển thêm."

"Giữa hai ta không cần nói cảm ơn biết chưa?"

Nói xong Diệp Kim Long duỗi tay mang tính thăm dò, muốn ôm eo đối phương.

Trong lòng Lạc Thi Thi vẫn hơi kháng cự, vô thức muốn tránh. Nhưng đúng lúc này Trình Lan đi tới, thuận thế cầm tay Diệp Kim Long đặt lên eo cô, gật đầu nói:

"Phải đó tổng giám đốc Lạc, đều là người nhà cả mà, cô không cần khách sáo thế đâu."

"Anh Diệp mạnh hơn tên vô dụng kia không biết bao nhiêu lần."

"Hơn nữa, cô cũng thấy đấy, anh Diệp quan tâm đến chị và chuyện của của nhà họ Lạc như vậy kia mà."

"Tôi đề nghị sau khi chúng ta kéo được đầu tư, hai người dứt khoát thuận nước đẩy thuyền, làm cho xong chuyện đi."

Cơ thể Lạc Thi Thi chợt cứng đờ.

Cô đang định trách Trình Lan ăn nói lung tung, thì đột nhiên hai mắt sáng lên, kinh ngạc nói: "Sở Phong..."

"Tổng giám đốc Lạc đừng nhắc đến tên vô dụng kia nữa, cô và anh ta đã ly hôn rồi, hiện tại cô đang độc thân."

"Cô qua lại với ai cũng chẳng liên quan gì đến anh ta..."

"Sao anh ấy lại tới đây?"

Lạc Thi Thi mặc kệ Trình Lan, đôi mắt lấp lánh nhìn phía trước.

Nghe cô nói vậy, hai người kia cũng kinh ngạc, cùng ngoảnh đầu nhìn.

Sở Phong đứng trong đám đông nhìn ngó xung quanh, hình như đang tìm ai đó.

So với những người khác ăn mặc sang trọng, hắn mặc đồ vỉa hè rẻ tiền trông càng bắt mắt.

"Tên vô dụng này dám tới đây?"

Diệp Kim Long nhớ lại cảnh tượng mình bị đánh ở bệnh viện, giận không kìm được.

Anh ta bất giác siết chặt nắm đấm làm ảnh hưởng tới vết thương, khiến bản thân không nhịn được hít sâu một hơi.

Ánh mắt Trình Lan cũng thay đổi, bĩu môi nói: "Tên vô dụng này đúng là bám dai như đỉa."

"Không được, tôi phải qua đó dạy dỗ anh ta mới được!"

Trình Lan bước nhanh về phía trước, Diệp Kim Long và Lạc Thi Thi cũng đi theo.

"Đồ vô dụng, anh đúng là mặt dày!"

Trình Lan tức giận nhìn Sở Phong, hung hăng nói: "Lúc trước anh đánh dì Mai và chị Đào, lại đánh cả anh Diệp."

"Bây giờ anh còn dám bám theo đến đây, rốt cuộc anh muốn làm gì?"

"Rốt cuộc tổng giám đốc Lạc nhà chúng tôi đã đắc tội anh chỗ nào, anh cứ bám riết cô ấy như vậy thú vị lắm sao?"

"Anh tưởng anh làm vậy là có thể khiến tổng giám đốc Lạc hồi tâm chuyển ý à?"

Sở Phong nhíu mày, không ngờ mình lại chạm mặt bọn họ ở đây.

Anh vừa mới xuống xe thì có người đến báo đội trưởng bảo vệ có việc đột xuất không đến được, nhờ Vân Thủy Dao chỉ huy sắp xếp.

Vân Thủy Dao bảo Sở Phong đợi chút, cô đi một lát sẽ quay lại ngay.

Trong lúc rảnh rỗi anh quan sát xung quanh để đảm bảo buổi dạ tiệc tối nay sẽ không xuất hiện bất cứ sự cố ngoài ý muốn nào.

Nhưng mấy người này lại cho rằng anh lén la lén lút, chậm chí bám đuôi?

"Tôi là Lạc Thi Thi đã ly hôn, cho dù cô ta cầu xin tôi tái hôn, tôi cũng không chấp nhận."

"Tôi bám theo cô ta á?"

"Bớt tự dát vàng lên mặt mình đi!"

Nét mặt Sở Phong bình tĩnh, không chút dao động.

Lạc Thi Thi nghe hắn nói vậy thì sắc mặt tối sầm, không ngờ hắn lại nói năng cay nghiệt như vậy.

Trước kia lúc ở nhà, hắn coi mình như bảo bối, nâng trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan.

Nhưng bây giờ...

"Đồ vô dụng, anh dám mắng tổng giám đốc Lạc?"

Trình Lan trợn trừng mắt, quát to: "Anh nói không phải anh bám theo tổng giám đốc Lạc, vậy anh đến đây làm gì?"

"Những người ra vào nơi này đều là người có danh tiếng trong xã hội. Kẻ không có thân phận địa vị ấy à, đừng nói là vào trong, đứng ở đây còn không xứng nữa là!"

"Một con chó ướt nước bị đuổi ra khỏi nhà, một tên vô tích sự như anh thì có tư cách gì xuất hiện ở đây..."

Bốp!

Trình Lan còn chưa nói xong, Sở Phong đã ra tay nhanh như chớp, tát mạnh vào mặt cô ta!

"Con khốn, ngậm miệng đi!"

"Đừng tưởng tôi không biết cô đã làm bao nhiêu chuyện xấu sau lưng tôi."

"Bây giờ tôi không có thời gian trừng trị cô, khi nào rảnh tôi sẽ từ từ tìm cô tính sổ!"

Hễ nghĩ đến chuyện Trình Lan lén tiết lộ tin tức cho mẹ con Tô Mai, đến bây giờ anh vẫn khó nén cơn giận.

Nhưng tối nay anh là vệ sĩ của Vân Thủy Dao, không cần thiết phải gây chuyện. Sở Phong hít sâu một hơi, lạnh nhạt nói: "Tôi không bám theo Lạc Thi Thi, tối nay tôi cũng đến tham dự dạ tiệc đầu tư..."

"Ha ha ha!"

Nghe hắn nói vậy, Diệp Kim Long lập tức cười to, chế giễu: "Mày coi chúng tao là trẻ con ba tuổi đấy à?"

"Người tham dự dạ tiệc đầu tư tối nay có ai không phải là ông trùm giới kinh doanh hoặc là lãnh đạo giới chính trị chứ?"

"Đến thư mời của Thi Thi cũng là tao cố gắng lắm mới lấy được. Vậy mà mày lại chém gió thành bão, nói mày cũng đến tham dự dạ tiệc?"

"Đúng là không sợ gió to cắn trúng đầu lưỡi, mày có biết xấu hổ không hả?"

Sở Phong dửng dưng ứng đối, lạnh lùng nói: "Tin hay không thì tùy, tao không có nghĩa vụ giải thích với chúng mày."

"Ngược lại là mày đấy, ở bệnh viện tao đánh mày không đau à? Có muốn ăn hành lần nữa không?"

"Có điều lần này mày phải khâu cái miệng thối của mày vào, kẻo lại cắn bậy cắn bạ như chó điên!"

"Mày!"

"Sở Phong, anh ầm ĩ đủ chưa?"

Lạc Thi Thi thực sự không nghe nổi nữa, trợn mắt trừng đối phương, nhỏ nhẹ nói:

"Buổi dạ tiệc tối nay có quy cách cực cao, anh nói là đến tham dự dạ tiệc, đến ma cũng chẳng tin. Không phải là anh bám theo thôi thì là gì?"

"Tôi không ngờ anh không chỉ ngạo mạn, xốc nổi, hẹp hòi, mà còn nói dối như cuội, lừa mình dối người!"

"Trước đây anh đánh mẹ tôi, đánh cả anh Diệp, tuy rất quá đáng nhưng tôi đã thử đứng ở góc độ của anh để lý giải, dù sao bài vị và hũ đựng tro cốt cũng bị họ đập vỡ, anh nổi nóng cũng rất bình thường."

"Nhưng bây giờ anh lại trợn mắt nói dối, vừa rồi còn ra tay đánh Trình Lan. Rốt cuộc trong mắt anh còn có tôi không? Còn có luật pháp không?"

Lạc Thi Thi nghẹn ngào hét to, vô cùng thất vọng về Sở Phong.

Mới ly hôn hai ngày đã thành ra như vậy, qua một thời gian nữa chẳng phải hắn sẽ biến thành kẻ điên sao?

Lẽ nào rời khỏi mình, hắn thật sự không sống nổi?

Nếu biết trước sẽ hối hận, trước đây đã làm gì chứ? Mình đã cho hắn rất nhiều cơ hội!

"Trong mắt tôi, cô chẳng là cái thá gì!"

Ánh mắt Sở Phong lạnh lùng u ám, anh phản bác: "Tối nay tôi tới tham dự dạ tiệc, không có hứng thú và cũng không có nghĩa vụ phải giải thích với các người."

"Tin thì tin không tin thì tôi, tôi mặc kệ các người!"

Nói xong hắn xoay người rời đi.

Đối phương chỉ trích hắn, hắn cảm thấy thật nực cười.

Lại còn đứng ở góc độ của mình để lý giải mình?

Nếu cô ta thật sự tâm lý như thế, thì sẽ không kết luận mình theo dõi cô ta chỉ dựa vào phán đoán của bản thân.

Lại càng không ly hôn dứt khoát như vậy, không để lại cho mình một đường sống.

"Bảo vệ! Bảo vệ đâu!"

Thấy Sở Phong muốn đi, Trình Lan bị đánh cực kỳ tức giận, lập tức gào to: "Tên này đánh người, mau bắt anh ta lại!"

"Còn nữa, anh ta là một kẻ vô dụng, muốn trà trộn vào trong khách sạn để gây rối, đừng bỏ qua cho anh ta!"

Động tĩnh bên này lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Có hai bảo vệ chạy đến, nhưng còn chưa đến gần đã nghe thấy một tiếng quát khẽ: "Ai cho các anh qua đây? Cút về đi!"

Vân Thủy Dao lườm bọn họ. Hai người sợ hãi, không dám ho he gì, vội vàng rút quân!

Sau đó, Vân Thủy Dao rảo bước đi tới, vô thức khoác tay Sở Phong, dịu dàng hỏi: "Sao thế Sở Phong? Anh gặp phiền phức gì à?"

Nhìn thấy người vừa tới, mấy người kia lập tức sững sờ.

Nhất là Lạc Thi Thi. Cô cẩn thận quan sát đối phương. Ngoại hình xinh đẹp, có vẻ đẹp đặc biệt.

Cô gái này mặc một chiếc váy liền thân mềm mại như voan, lộ ra sự cao quý đoan trang, thân hình duyên dáng trước lồi sau vểnh được phô bày một cách hoàn mỹ, nhưng không hề mang lại cảm giác kệch cỡm thô tục, trái lại càng cuốn hút và hấp dẫn như yêu cơ.

Nhất là nét lạnh lùng cao quý trên gương mặt xinh đẹp kia tựa như nữ vương ngạo nghễ, cảm giác áp lực mạnh mẽ khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng bất giác cảm thấy mình thấp kém hơn.

Đây là một cô gái khiến bản thân Lạc Thi Thi cũng thấy tự ti mặc cảm.

Một cô gái như thế này mà lại quen biết Sở Phong?

Hơn nữa, cử chỉ thân mật của hai người họ khiến cô hơi hoảng hốt.

Rốt cuộc hai người họ có quan hệ gì?
Chương 18: Còn dám lắm mồm bà đây bẻ gãy tay mày

“Chỉ là một đám ruồi bọ mà thôi.”

Sở Phong nói.

Giọng điệu lạnh nhạt, không cảm xúc.

Vân Thủy Dao hiểu ra, có vẻ bọn họ chính là đám người đã xảy ra tranh chấp với hắn lúc ở bệnh viện.

Đang định mở miệng thì Lạc Thi Thi lên tiếng hỏi: “Sở Phong, cô ta là ai?”

Lúc trước nghe mẹ và em gái nói hắn đã có người đàn bà khác ở bên ngoài từ lâu, cho nên lúc ký tên mới dứt khoát như vậy.

Lúc đó cô còn tưởng rằng mẹ cô đang đổ thêm dầu vào lửa, nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ thân mật của bọn họ thì có vẻ đó là sự thật.

Một lửa giận bùng lên trong tim cô.

Hai người kết hôn ba năm, hiện tại chồng cũ lại mang theo người phụ nữ khác đến ra oai trước mặt cô.

Đối với cô, đây là sỉ nhục, cũng là khiêu khích.

Nếu không hỏi rõ, cô sẽ cảm thấy rất khó chịu.

“Cô ấy là ai không liên quan gì đến cô.”

“Cô không cần biết, cũng không có tư cách biết.”

“Dao Dao, chúng ta đi thôi.”

Sở Phong không muốn nhiều lời với cô, xoay người rời đi.

Nhưng Vân Thủy Dao lại kẹp chặt cánh tay của hắn, cười duyên nói: “Không vội, nửa tiếng nữa tiệc tối mới bắt đầu mà.”

“Cô không định giới thiệu chút sao?”

Nhìn ra được hai người quen biết nhau, hơn nữa quan hệ rất sâu.

Chẳng qua hình như có mâu thuẫn nên cuộc nói chuyện của bọn họ mang theo mùi thuốc súng.

Người phụ nữ này rất xinh đẹp, khí chất tạm được, miễn cưỡng xứng với Sở Phong.

Bạn gái?

“Vợ cũ.”

Sở Phong nói.

Vân Thủy Dao trợn tròn mắt, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

Không ngờ cô gái này lại là vợ cũ của Sở Phong.

Nhìn lịch sự nghiêm túc, không ngờ lại là ngực to ngốc nghếch.

Một người đàn ông tốt như Sở Phong lại không cần, lựa chọn ly hôn, đầu óc úng nước hả?

“Thì ra là vợ cũ.”

“Xin chào.”

Vân Thủy Dao chủ động vươn tay.

Hành xử duyên dáng, tự nhiên hào phóng.

“Xin chào.”

Vì lễ phép, Lạc Thi Thi cũng vươn tay ra.

Nhưng rất nhanh đã rút ra.

Trong lòng càng không thoải mái.

Trong giọng nói của đối phương mang theo sự trêu chọc, hoàn toàn không coi mình ra gì?

Không thể không nói.

Sắc đẹp, dáng người, quần áo và khí chất của người phụ nữ này đều vượt xa người bình thường.

Thậm chí đứng trước mặt người phụ nữ này, cô cảm giác mình thua kém một bậc.

Hiển nhiên, người phụ nữ này không xuất thân danh môn thì cũng là thiên kim hào môn, nếu không cũng sẽ không dễ dàng tham gia bữa tiệc tối này.

Hừ.

Bát cơm nhà họ Lạc không thơm nên muốn đổi bát khác sao?

Mới ly hôn một ngày.

Không ngờ hắn thay đổi nhiều như vậy.

Sao lúc trước cô không phát hiện hắn là người như vậy chứ?

“Sở Phong, kết hôn ba năm, sao tôi không biết anh còn có một người bạn như vậy?”

“Rốt cuộc hai người quen biết như thế nào?”

Không cam lòng.

Nếu cô không dò hỏi rõ ràng, cô sẽ không thể vượt qua rào cản trong lòng.

“Tổng giám đốc Lạc, đừng giả vờ giả vịt.”

Đối mặt với sự chất vấn của vợ cũ, sắc mặt của Sở Phong lạnh xuống, hỏi ngược lại: “Tôi kết bạn với ai, quen khi nào, cô thật sự để ý hả?”

Lời nói thẳng thừng, câu chữ lạnh băng làm Lạc Thi Thi nghẹn họng không trả lời được.

Không khí đông cứng lại.

Một lúc sau, cô hít sâu, nghiêm mặt nói: “Sở Phong, sao anh ăn nói khắc nghiệt như vậy?”

“Tôi hỏi cũng vì quan tâm anh…”

“Không cần.”

Sở Phong xua tay, nhắc nhở: “Tổng giám đốc Lạc, cô nhớ rõ giùm tôi, chúng ta đã ly hôn.”

“Cô hỏi như vậy sẽ tạo thành hiểu lầm không cần thiết.”

“Anh!”

Lạc Thi Thi nghẹn lời.

Cô không ngờ đối phương lại ăn nói khó nghe như vậy.

Nhưng tố chất tốt đẹp vẫn làm cô ép xuống cơn giận, nghiêm mặt nói: “Sở Phong, tôi không muốn cãi nhau với cô.”

“Từng là vợ chồng, tôi cảm thấy tôi phải nhắc nhở anh.”

“Anh đừng tường mình tìm được chỗ dựa lớn hơn nhà họ Lạc thì có thể yên tâm ngồi bám váy.”

“Cần phải có một nghề chân chính cho bản thân, nếu anh không cầu tiến, không có năng lực sinh tồn, anh cũng không bám được bát cơm này.”

“Câm mồm!”

Sở Phong gầm lên.

Hắn không muốn nhiều lời với cô, nhưng cô lại thích dựa theo suy đoán của mình để áp đặt lên người khác làm hắn rất tức giận, lạnh lùng nói: “Có bám váy hay không là chuyện của tôi, cô không có tư cách phán xét tôi.”

“Hơn nữa cho dù tôi bám váy cũng bám váy sau ly hôn.”

“Ít nhất còn tốt hơn người ngoại tình trong hôn nhân, đội nón xanh cắm sừng tôi rất nhiều!”

Rõ ràng cô ngoại tình trong hôn nhân, làm chuyện có lỗi với hắn.

Bây giờ còn cắn ngược lại, chỉ trích hắn bám váy phụ nữ?

Thực sự quá buồn cười!

“Sở Phong!”

Nghe thấy lời chỉ trích của đối phương, Lạc Thi Thi không chịu được, nói: “Anh đừng có nói vớ vẩn!”

“Tôi và Diệp thiếu chỉ là bạn bè, chúng tôi trong sạch!”

“Anh…”

“Thi Thi.”

Chưa kịp nói xong đã bị Diệp Kim Long ngắt lời, ôm lấy cô khuyên can: “Nói nhiều với tên phế vật làm gì.”

“Chuyện của hai bọn mình không cần giải thích cho anh ta, anh ta không xứng biết.”

“Một con chó nhà có tang, bắt được ai cắn người đó, không phải so đo với anh ta làm gì.”

Anh ta không sợ bị người hiểu lầm.

Ngược lại hiểu lầm càng tốt.

Như vậy có thể chứng thực mối quan hệ của hai người, anh ta cũng được như ý nguyện.

Sau đó.

Anh ta ngẩng đầu lên, nhìn Sở Phong với ánh mắt khinh thường, sau đó nhìn về phía Vân Thủy Dao, nói: “Vị tiểu thư này, cô cũng thấy rồi đó.”

“Tên phế vật này là một kẻ bất lực chỉ biết bám váy, bây giờ Thi Thi đã tỉnh táo, đuổi anh ta ra khỏi nhà, chắc cô sẽ không muốn làm hiệp sĩ tiếp mâm chứ?”

“Thấy cô cũng xinh, khí chất cao quý, khẳng định xuất thân từ gia đình danh giá, sao không tìm một thanh niên tài tuấn môn đăng hộ đối? Trộn lẫn với tên phế vật này khẳng định sẽ chịu khổ, cô phải cẩn thận đó.”

Ánh mắt ngả ngớn, thi thoảng liếc nhìn ba vòng của đối phương.

Sự tham lam và dục vọng trong mắt rõ như ban ngày.

CMN quá nóng bỏng!

Còn tưởng rằng Lạc Thi Thi đã đẹp nhất rồi, nhưng không ngờ còn có người còn quyến rũ hơn!

Xinh đẹp duyên dáng, dáng người nóng bóng, lạnh lùng cao quý cùng với khí chất bẩm sinh.

Đàn ông nhìn thấy phải si mê, ai lại không muốn nếm thử một lần chứ?

“Thanh niên tài tuấn sao so được với Sở Phong, bọn họ còn không bằng một ngón tay của anh ấy.” Vân Thủy Dao phản bác.

Diệp Kim Long khinh thường nói: “Người đẹp à, quá giả rồi đó, tên phế vật này đòi tiền không có tiền, cần quyền không có quyền, ngoại trừ cái mặt, gần như không còn ưu điểm nào cả.”

“Mấy người không nhìn thấy ưu điểm của anh ấy, không có nghĩa tôi không nhìn thấy.”

“Mấy người có mù hay không thì tôi không biết, nhưng tôi cảm thấy lòng mình sáng như gương.”

Nói xong, cô còn liếc nhìn Lạc Thi Thi.

Thấy cô vẫn cố chấp không tỉnh, Diệp Kim Long cũng rất bực!

Một người là Lạc Thi Thu, vợ cũ của tên kia.

Bây giờ lại thêm một người đẹp quyến rũ, lì lợm la liếm sống chết đi theo tên kia.

Rốt cuộc tên phế vật này có gì tốt, không lẽ đàn ông trên đời này đều chết sạch, sống chết phải đi theo tên đó?

Ngọn lửa ghen ghét bùng lên dữ dội, gần như gầm lên: “Con đàn bà không biết tốt xấu.”

“Tôi có lòng nhắc nhở cô, sao cô ăn nói ngang ngược cố chấp vậy. Tên phế vật này không có bản lĩnh không có năng lực, ngay cả nhân phẩm cũng rất kém cỏi, đến lúc đó anh ta chơi chán cô rồi vứt, cô muốn khóc cũng không tìm thấy chỗ khóc…”

“Chơi chán?”

Vân Thủy Dao ngẩn người, sau đó bật cười: “Tôi nguyện ý cho anh ấy chơi, liên quan gì đến anh?”

“Tôi còn lo lắng tôi cho chơi, anh ấy còn không muốn chơi kìa.”

Woa.

Nghe thấy vậy, mọi người đều rất kinh ngạc.

Sao một người phụ nữ xinh đẹp như vậy lại nói ra những lời tục tĩu như này cơ chứ?

Đừng nói người khác, ngay cả Sở Phong cũng nghe không nổi.

Hắn biết đối phương muốn giúp mình, nhưng cũng không cần thiết phải làm đến mức này.

“ĐM!”

Thấy bộ dáng hồ đồ mê muội này của Vân Thủy Dao, Diệp Kim Long không nhịn được chửi tục: “Đồ đàn bà ngực to ngu ngốc.”

“Tôi đã khuyên cô đến nước này rồi, cô còn dán chặt lấy tên kia, có phải cô…”

“Ầm!”

Còn chưa kịp nói xong Vân Thủy Dao đã ra tay.

Nắm lấy cánh tay của Diệp Kim Long, véo mạnh.

Diệp Kim Long đau đến mức rú lên, chảy nước mắt.

“Bà đây ngực to hay không liên quan gì đến mày?

“Đừng có ra vẻ tử tế, đừng tưởng tao không biết mày đang theo đuổi vợ cũ của Sở Phong.”

“Bây giờ lại chạy đến đây liếc mắt đưa tình với tao, từ lúc mày bắt đầu mở miệng mày đã nhìn dáng người tao không dưới mười lần.”

“Sao hả, muốn ăn trong chén lại nhìn trong nồi?”

“Còn dám lắm mồm, bà đây bẻ gãy tay mày!”
Chương 19: Sẽ thấy kết quả sau 3 tháng

“Cô!”

Nhìn bộ dáng đanh đá của đối phương, Diệp Kim Long muốn nói lại thôi.

Có thể dùng một câu nói đẩy lùi vệ sĩ ở đây, bởi vậy có thể thấy được người phụ nữ này không tầm thường.

Mặc dù nhà họ Diệp là một trong ba gia tộc hạng hai, nhưng quyền quý tham dự bữa tiệc hôm nay đều là người nắm giữ quyền lực!

So với bọn họ, nhà họ Diệp vẫn còn thua xa, vì sự an toàn, anh ta phải tạm thời nén giận.

Nhưng trong lòng vẫn cực kỳ tức giận.

Đầu tiên là Lạc Thi Thi.

Bây giờ lại thêm người phụ nữ này.

Hai người đẹp tuyệt sắc này lại đều thích tên phế vật kia.

Còn không phải có cái mặt tiền đẹp thôi sao, đến mức bọn họ lì lợm la liếm như vậy?

“Diệp thiếu, ngài đừng để ý đến cô ta.”

“Cô ta muốn chịu khổ, vậy để cô ta chịu khổ.”

“Đến lúc ăn khổ thật, muốn khóc cũng không tìm được chỗ khóc.”

Thấy vậy, Trình Lan không nhịn được xen mồm vào nói.

“Haizzz…”

Diệp Kim Long thở dài, ra vẻ đấm ngực dậm chân, trách trời thương dân: “Xã hội bây giờ, không thể hiểu được.”

“Rõ ràng tôi có lòng nhắc nhở, nhưng lòng tốt lại bị coi như long lang dạ thú.”

“Thôi vậy, biết rõ là hố lửa, cô ta cố chấp nhảy xuống, tôi cũng không còn cách nào.”

“Cũng may Thi Thi nhà tôi tỉnh sớm, ly hôn với tên phế vật kia, thoát khỏi bể khổ…”

Nghe vậy.

Lạc Thi Thi liếc nhìn Vân Thủy Dao, cuối cùng không nhịn được hỏi:

“Vị tiểu thư này, sợ rằng cô và Sở Phong đã ở bên nhau trong lúc chúng tôi chưa ly hôn đúng không?”

“Tôi rất tò mò, nếu hai người đã yêu nhau, tại sao không nói thẳng với tôi, việc gì phải ra vẻ yêu thương trước mặt tôi vào lúc này?”

Không thể phủ nhận.

Người phụ nữ này đều nghiền áp cô ở tất cả các phương diện, cô tự nhận không bằng.

Nhưng ít nhất chính mình sạch sẽ hơn cô ta, sẽ không chen chân vào hôn nhân của người khác.

Thua kém những mặt khác, nhưng ít ra bên cô vẫn có đạo lý.

“Sao vậy, cô rất để ý chuyện ngoại tình trong hôn nhân?”

“Vậy nếu tôi nói tôi và Sở Phong đã ở bên nhau từ lâu, có phải cô sẽ càng tức giận hơn không?”

Vân Thủy Dao nở nụ cười quyến rũ, không chỉ kẹp chặt cánh tay của Sở Phong, còn dùng bộ ngực đầy đặn của mình cọ xát trên người hắn.

Tình chàng ý thiếp, tình sâu như biển.

Lạc Thi Thi tức nổ phổi, suýt nữa không nhịn được chửi tục!

Cô biết rõ đối phương cố ý kích thích chính mình.

Với tính cách của cô, vốn dĩ không cần để ý.

Nhưng cố tình đối mặt với sự thân mật của Vân Thủy Dao, Sở Phong không chỉ không kháng cự, còn rất thích thú.

Càng thêm chứng thực gian tình của hai người, ánh mắt cô trở nên sắc bén, quát to: “Sở Phong, anh không biết xấu hổ!”

“Anh dám lừa tôi, ngoại tình trong hôn nhân, thấy bát cơm của nhà họ Lạc không thơm, lập tức tìm chỗ dựa lớn hơn để ăn cơm mềm.”

“Anh không thể tay làm hàm nhai sao, sao cứ thích làm con sâu mọt ăn no chờ chết dựa vào người khác thế?”

Cô thật sự rất tức giận!

Nhưng phần lớn là thất vọng!

Dù sao cũng sống chung ba năm, cho dù ly hôn cô cũng hy vọng đối phương mạnh khỏe.

Ít nhất dựa vào chính sức của mình, tay làm hàm nhai.

Nhưng bây giờ hắn vẫn còn ăn cơm mềm, chẳng qua đổi bát đũa khác.

Vốn dĩ cô còn đang tự trách vì tự tiện nói ly hôn với hắn, nhưng có vẻ chính mình suy nghĩ nhiều.

Đáng lẽ nên phủi sạch quan hệ với loại người này từ lâu rồi mới phải.

Xấu hổ với hắn?

Cô thật sự quá rảnh!

“Có người nguyện ý cho tôi ăn cơm mềm, tại sao tôi phải tự tay nấu cơm?”

Đối mặt với chỉ trích, Sở Phong vẫn chưa giải thích.

Bởi vì hắn biết, cho dù giải thích đối phương cũng không tin.

Hơn nữa bây giờ hai người không còn quan hệ gì cả, việc gì phải giải thích cho cô?

“Đi thôi Dao Dao.”

“Không cần tốn nước bọt với người xa lạ.”

Sở Phong liếc nhìn đối phương, sau đó xoay người đi vào trong, đột nhiên…

“Sở Phong, chờ đã.”

Vân Thủy Dao dẫm lên giày cao gót đi đến trước mặt Lạc Thi Thi, nói: “Lạc tiểu thư, nếu không ngại chúng ta có thể lưu phương thức liên hệ được không.”

“Cô có ý gì?”

Lạc Thi Thi tức giận nói.

“Đừng suy nghĩ nhiều, cô là vợ cũ của Sở Phong, còn tôi là bạn gái hiện tại của anh ấy.”

“Tôi phải nắm chặt người đàn ông xuất sắc như anh ấy, định mấy ngày nữa sẽ thông báo.”

“Đến lúc đó tôi sẽ mời cô đến tham gia.”

Rải muối lên miệng vết thương.

Không chỉ khiêu khích cô trước mặt mọi người, bây giờ còn muốn làm nhục cô.

Trình Lan không nhịn được quát lớn: “Tiện nhân, bị điên hả…”

“Trợ lý Trình.”

Chưa kịp nói xong thì bị Lạc Thi Thi trừng mắt, ý bảo câm miệng.

Giống như suy nghĩ của Diệp Kim Long, cô biết rõ người phụ nữ này không tầm thường, nếu xé rách mặt với người này, chính mình sẽ mất nhiều hơn được.

Nhưng cô cũng không phải là người thích bị người khác nắm mũi đắn đo.

Cô khoanh tay trước ngực, lạnh nhạt nói: “Không cần.”

“Sở Phong có xuất sắc hay không, lòng tôi tự biết.”

“Tôi tin chắc cô ở chung với anh ta thêm một thời gian sẽ thay đổi cái nhìn về anh ta…”

“Cô biết rõ cái rắm!”

Vân Thủy Dao bật cười, bĩu môi nói: “Tôi hỏi cô, cô có biết chuyện Sở Phong giỏi y thuật hay không?”

“Anh ấy võ công cao cường, cô có biết hay không?”

“Anh ấy thông minh tài trí hơn người, cô có biết hay không?”

Ba câu hỏi liên tiếp đánh thẳng vào linh hồn làm Lạc Thi Thi sửng sốt: “Cô đang nói gì vậy, sao tôi nghe không hiểu.”

“Nếu nghe không hiểu, chứng tỏ cô không biết gì cả.”

“Nếu đã vậy, sao cô dám nói Sở Phong không xuất sắc?”

“Bản thân cô có mắt không tròng, đừng tưởng người khác cũng như cô!”

Nói đến đây.

Cô liếc nhìn Diệp Kim Long, khịt mũi coi thường: “Ngược lại chính cô vì một cái cây khô từ bỏ cả rừng rậm.”

Nghe vậy, Diệp Kim Long vô cùng tức giận.

Đang định lên tiếng, Lạc Thi Thi lại mở miệng ngắt lời: “Sở Phong có phải rừng rậm hay không thì tôi không biết, nhưng Diệp thiếu tuyệt đối không phải cây khô.”

“Ở trong mắt tôi, anh ấy mạnh hơn Sở Phong nhiều…”

Vân Thủy Dao cười nhạo: “Nhìn lầm còn ăn nói đúng lý hợp tình như vậy, tôi đã đánh giá cô quá cao rồi.”

“Cũng đúng, nếu cô không cảm thấy mình có mắt không tròng, vậy tôi sẽ giúp cô nhìn rõ hiện thực.”

“Ba tháng, tôi tin tưởng với năng lực của Sở Phong, chắc chắn anh ấy sẽ tỏa sáng rực rỡ ở thành phố Tây Kinh.”

“Đến lúc đó mời cô đến tham dự hôn lễ của tôi và Sở Phong.”

“Còn quà thì tặng lời chúc là được, không thành vấn đề chứ?”

Sở Phong nhíu mày, trò đùa này quá trớn rồi.

Mặc dù nhìn cô dỗi ngược lại Lạc Thi Thi rất hả giận.

Nhưng thân phận của cô đặc thù, lại nói những lời này trước mặt mọi người, khác gì lấy hôn nhân của chính mình làm tiền đặt cược?

“Ha ha.”

Nghe thấy vậy, Trình Lan bật cười: “Thảo nào người phụ nữ này nói chuyện quái quái như vậy, thì ra là bệnh tâm thần!”

“Sau ba tháng tên phế vật kia sẽ trở thành thanh niên tài tuấn, nghiền áp Diệp thiếu?”

“Cho dù 3 năm, 30 năm, anh ta cũng không thể so được.”

Diệp Kim Long cũng nhìn Vân Thủy Dao với ánh mắt khinh thường: “Vị tiểu thư này, có lẽ cô không biết tôi.”

“Tôi là Diệp Kim Long, đại thiếu gia nhà họ Diệp, một trong ba gia tộc hạng hai ở thành phố Tây Kinh.”

“Không chỉ năng lực cá nhân xuất sắc, từ bố cục thương nghiệp đến hoạt động cũng đứng đầu tiêu chuẩn.”

“Ai cho cô dũng khí nói ra mấy lời này?”

Không chỉ bọn họ.

Quần chúng vây xem cũng đều tán đồng.

Một người là đại thiếu gia hào môn, một người là kẻ bất lực ăn no chờ chết.

Để hai người kia quyết đấu khác gì lấy trứng chọi đá.

“Đã nghe qua câu ba ngày không gặp kẻ sõ, phải nhìn bằng con mắt khác chưa?”

“Đừng dùng ánh mắt hiện tại của mấy người để nhìn Sở Phong tương lai.”

“Tôi tin tưởng anh ấy.”

Vân Thủy Dao liếc nhìn Sở Phong, nói: “Nếu anh ấy không làm được tôi thu hồi lời vừa nói.”

“Thậm chí cô, còn có tên họ Diệp kia muốn tôi làm gì cũng được.”

“Lạc Thi Thi, cô thấy thế nào?”

Lạc Thi Thi ngẩn người.

Trong nháy mắt, cô sinh ra một loại ảo giác Sở Phong thật sự rất mạnh.

Nhưng sống chung ba năm, cô tin tưởng phán đoán của mình.

Ngoại trừ túi da đẹp, năng lực khác của Sở Phong quá bình thường nếu không muốn nói là khó coi.

Đừng nói so với Diệp thiếu, tùy tiện kéo một người bình thường đi trên đường cũng mạnh hơn hắn nhiều!

“Tôi không có ý kiến!”

Lạc Thi Thi gật đầu, ánh mắt kiên định nói: “Nếu sau ba tháng, Sở Phong thật sự có thể làm được như cô nói.”

“Tôi không chỉ ra mặt dâng quà chúc phúc, còn tự tay bưng trà rót nước cho hai người, hầu hạ hai người vào động phòng.”

“Quyết định như vậy!”

Hai bên nhất trí.

Sau đó Vân Thủy Dao kéo Sở Phong đi thẳng vào trong khách sạn.

Không ngờ người khác đi vào đều phải đưa ra thư mời, nhưng bọn họ lại có thể đi vào dễ dàng.
Chương 20: Nâng mức đầu tư từ 500 triệu lên 1 tỷ

“Tiện nhân không biết xấu hổ!”

Trình Lan nhìn bóng dáng của Vân Thủy Dao, nói.

Diệp Kim Long cũng lạnh lùng nói: “Một người phụ nữ không đầu óc, ngu xuẩn.”

“Lì lợm la liếm đi theo tên phế vật kia, lại còn nói cái gì mà 3 tháng sau tên kia sẽ vượt qua tôi?”

“Đùa cũng có mức độ, tôi chấp tên đó hai tay, tên đó cũng không đuổi kịp!”

Anh ta quay đầu nhìn về Lạc Thi Thi, an ủi: “Thi Thi, em đừng tức giận.”

“Tôi đã ghi âm lại cuộc đối thoại vừa rồi.”

“Chờ 3 tháng sau, tên phế vật kia vẫn chỉ là kẻ bất lực chỉ biết ăn cơm mềm, chúng ta lại đi tìm cô ta để tính sổ.”

Lạc Thi Thi không nói gì, trong lòng đang thổn thức.

Đến giờ cô vẫn không hiểu người phụ nữ kia lấy dũng khí từ đâu ra.

Dám nói Sở Phong có thể trở thành thanh niên tài tuấn.

Y thuật tinh vi.

Võ công cao cường.

Tài trí hơn người….

Nghĩ lại vẫn cảm thấy buồn cười.

“Thôi, không nói đến mấy chuyện này nữa.”

Lạc Thi Thi không muốn miệt mài suy nghĩ, mỗi lần nghĩ đến đều cảm thấy rất đau đớn.

Mặc dù cô không thích Sở Phong, nhưng làm một người vợ, cô chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với đối phương.

Ngược lại hắn còn ăn trong bát lại nhìn trong nồi, ngay cả ly hôn cũng tính sẵn đường lui.

Loại người này không đáng để mình lưu luyến.

“Đi thôi, chúng ta đi xếp hàng!”

Lạc Thi Thi xoay người đi xếp hàng, nhưng vẫn khó nén được nỗi cô đơn.

Dựa theo quy củ ra vào khách sạn, từ lớn đến nhỏ, từ cao đến thấp.

Với địa vị của nhà họ Lạc cùng mới mức đầu tư có thể có được lần này, bọn họ chỉ có thể xếp sau cùng.

Hơn nữa sau khi đi vào đại sảnh cũng chỉ được ngồi ở ghế ngoài cùng.

“Tổng giám đốc Lạc, cô làm sao vậy?”

“Còn đang lo lắng chuyện có nhận được đầu tư hay không à?”

Trình Lan an ủi: “Không phải đã nói rồi sao?”

“Có thư mời ít nhất có thể nhận được mức đầu tư 500 triệu…”

“Đúng vậy, nhưng tôi không cam lòng.”

Lạc Thi Thi lắc đầu nói: “500 triệu không giúp nhà họ Lạc trở thành gia tộc hạng hai được.”

“Dựa theo kế hoạch, nếu có thể kéo được 1 tỷ, thậm chí tôi có thể ngồi cùng với các nhân vật cấp cao.”

“Tôi tin chắc với tài ăn nói của mình, khẳng định có thể có tiếng nói chung với bọn họ, đạt được nhiều cơ hội hơn.”

Nghe vậy Trình Lan ngầm hiểu, liếc nhìn Diệp Kim Long, anh ta cười nói: “Thì ra là vậy.”

“Không thành vấn đề, để tôi giúp em, chỉ là nhiều thêm 500 triệu mà thôi.”

“Thật ư?”

Lạc Thi Thi cực kỳ vui mừng, nói: “Diệp thiếu, anh thật sự có thể kéo thêm 500 triệu giúp tôi?”

“Chờ tôi gọi điện cho cậu tôi đã.”

Diệp Kim Long xua tay, sau đó cầm máy gọi điện cho chú.

Trong mắt anh ta, bọn họ có thể lấy được thư mời, chắc chắn do cậu của anh ta đã giúp đỡ nói hộ vài câu.

Nếu có thể bị đầu tư.

Chắc chắn cũng có thể đầu tư thêm.

Suy cho cùng tạo mối quan hệ tốt với thương hội sẽ càng có lợi cho sự phát triển sau này của nhà họ Vân..

“Alo, cậu, là cháu, Kim Long đây ạ.”

Diệp Kim Long bắt đầu nịnh hót.

Bên kia truyền đến âm thanh không kiên nhẫn của chú của Diệp Kim Long: “Có chuyện gì nói nhanh, cậu đang rất bận.”

“Nhà họ Vân muốn đẩy ra một nhân vật lớn, sau này sẽ phụ trách vấn đề đầu tư cho nhà họ Vân, cậu đang bận tìm hiểu thêm thông tin để tạo mối quan hệ tốt với đối phương.”

“À, là như vầy, lần trước cậu lấy được thư mời cho nhà họ Lạc, bọn họ rất biết ơn chú.”

“Muốn rèn sắt khi còn nóng, làm phiền cậu nói với bên nhà họ Vân, xem xem có thể tăng mức đầu từ từ 500 triệu lên 1 tỷ được không?”

Nghe xong, chú của Diệp Kim Long ngạc nhiên nói: “Cậu lấy giúp thư mời?”

“Đúng vậy, không phải cậu…”

“Được rồi, cậu đang bận, chuyện này để sau đi.”

Không chờ Diệp Kim Long nói xong, đối phương chủ động cúp máy.

“Sao rồi Diệp thiếu, cậu của anh nói thế nào?” Lạc Thi Thi mong chờ nói.

Trình Lan cười nói: “Giám đốc Lạc đừng quá lo, chỉ cần Diệp thiếu mở miệng vàng, đừng nói 1 tỷ, 10 tỷ cũng không thành vấn đề, đúng không Diệp thiếu?”

Diệp Kim Long xấu hổ.

Hình như cậu không biết chuyện lấy được thư mời.

Hơn nữa chuyện đầu tư 1 tỷ cũng nói rất mơ hồ không chắc chắn.

Anh ta rất muốn nói đã thất bại.

Nhưng nhìn thấy bộ dáng mong chờ của Lạc Thi Thi, anh ta lại rất khó từ chối, hít sâu, gật đầu nói: “Không thành vấn đề!”

“Cậu của tôi là bí thư của thương hội, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật.”

“Tốt quá!”

Lạc Thi Thi hét lên, nói: “Cảm ơn anh rất nhiều.”

“Nhìn Diệp thiếu, lại nhìn tên phế vật kia, hai người có thể so sao?”

“Tiện nhân kia còn dám nói Sở Phong có thể đuổi kịp Diệp thiếu, nằm mơ giữa ban ngày!”

Trình Lan bĩu môi, hỏi: “Đúng rồi, Diệp thiếu, vừa rồi tôi nghe thấy nhân vật cấp cao gì đó trong điện thoại, rốt cuộc là sao vậy?”

“À, đang nói lần này nhà họ Vân sẽ đẩy ra một nhân vật lớn, sau này người đó sẽ phụ trách quản lý nghiệp vụ đầu tư.”

“Nhưng cậu tôi chưa nói đó là ai.”

Nghe vậy Lạc Thi Thi nói: “Có thể bị nhà họ Vân tán thành, khẳng định lai lịch không tầm thường.”

“Nếu có thể móc nối quan hệ với đối phương, sau này có khi có thể giúp đỡ được nhà họ Lạc chúng ta.”

“Diệp thiếu, anh xem…”

“Không thành vấn đề, Thi Thi, cứ để chuyện này cho tôi.”

Diệp Kim Long biết cô nghĩ gì, cười nói: “Chờ cậu tôi gửi tin tức đến, tôi sẽ nói cho em.”

“Tôi sẽ nghĩ cách giúp em làm quen với nhân vật cấp cao kia, tranh thủ góp sức vào sự phát triển của nhà họ Lạc.”

“Cảm ơn Diệp thiếu, cảm ơn Diệp thiếu.”

Lạc Thi Thi vô cùng biết ơn, chưa kịp nói xong thì nghe thấy đối phương nói: “Thi Thi, mặc dù cuộc tranh cử chưa bắt đầu, nhưng ván đã đóng thuyền, mọi chuyện đã được quyết định.”

“Xong việc chúng ta đến Sơn Thủy Impression làm SPA đi?”

“Đến phòng tư nhân của tôi, nằm ở đó rất thoải mái.”

Nhìn khe rãnh trước ngực của Lạc Thi Thi.

No đủ quyến rũ, hút mắt người nhìn.

Diệp Kim Long hận không thể rút súng lên đạn ngay bây giờ!

Lạc Thi Thi ngẩn ra, vừa xấu hổ lại không tiện từ chối, nói: “Chuyện này nói sau đi.”

“Đến lượt chúng ta rồi, đi thôi.”

Sau đó cô bước nhanh về phía trước.

Diệp Kim Long đang định gọi cô lại thì bị Trình Lan cản lại: “Diệp thiếu, đừng nóng vội.”

“Nóng vội không ăn được món ngon, sớm hay muộn giám đốc Lạc sẽ là của anh.”

“Ha ha…”

Diệp Kim Long vuốt cằm, nói: “Có cô phối hợp, sớm hay muộn Lạc Thi Thi cũng là người của tôi.”

“Cô yên tâm, tôi sẽ không bạc đãi cô.”

“Đến lúc đó cưới cô làm vợ nhỏ cũng không phải không thể.”

“Ghét ghê!”

….…

Ở đại sảnh.

Lúc này đã 8h50 phút, còn 10 phút nữa tiệc tối sẽ bắt đầu.

Khách đã ngồi đầy bàn, đang nói chuyện với nhau, vô cùng đông vui.

“Dao Dao, có thể buông ra được rồi.”

Sở Phong dừng chân liếc nhìn Vân Thủy Dao.

Vân Thủy Dao lưu luyến không rời, sau khi buông ra, cười nói: “Sao hả, vừa rồi hả giận chứ?”

“Trong lòng thoải mái hơn nhiều.”

Sở Phong nhíu mày: “Nhưng làm rõ quan hệ giữa tôi và cô trước mặt mọi người, chuyện này không tốt lắm.”

“Tôi thì không sao, nhưng cô là đại tiểu thư nhà họ Vân……”

“Sở Phong mà tôi quen biết không phải loại người chú trọng nghi thức xã giao.”

Vân Thủy Dao ngắt lời, nói: “Nếu tôi nói vừa rồi tôi nghiêm túc thì sao?”

“Hả?”

Sở Phong kinh ngạc: “Vân tiểu thư, cô…”

“Nói đùa thôi, nhìn anh kìa, khẩn trương như vậy làm gì.”

Vân Thủy Dao nói: “Dù sao tôi không thích thái độ kiêu ngạo kia của Lạc Thi Thi.”

“Rõ ràng bản thân có mắt không tròng, lại thích ra vẻ sáng suốt tự tin thái quá.”

“Nhìn tên Diệp thiếu bên cạnh cô ta giống như một con chó vậy, nếu không phải đêm nay nhà họ Vân chủ trì bữa tiệc, tôi sẽ cho anh ta một cái tát nhớ đời!”

Sở Phong xấu hổ.

Hắn không biết đâu mới là con người thật của cô.

“Vân tổng, Vân tổng.”

Đúng lúc này, một vệ sĩ chạy đến, thở gấp, đang định nói thì thấy Sở Phong cũng ở đây, ngập ngừng do dự không biết nên nói hay không.

“Mấy người nói chuyện đi, tôi đi sang kia chờ……”

Nói xong, hắn đang định rời đi thì bị Vân Thủy Dao ngăn lại: “Không sao, chuyện này có liên quan đến anh, ở lại nghe một chút cũng không sao.”

“Anh nói đi.”

“Vâng, Vân tổng.”

Vệ sĩ gật đầu, nói: “Đã điều tra xong, không phải gia đình của đội trưởng Phó xảy ra chuyện, mà là bị tập đoàn Hồng thị cướp đi.”

“Không chỉ có vài anh em có quan hệ tốt với đội trưởng Phó cũng đi ăn máng khác, ngay cả sự bố trí an ninh ở bữa tiệc tối nay cũng bị đối phương nắm rõ như lòng bàn tay, bây giờ phải làm sao đây?”

“Các anh em như rắn mất đầu, ngài phải nhanh chóng tìm một đội trưởng mới để ổn định cục diện mới được!”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom