• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

[sáng Tác] Đi Trong Màn Mưa (1 Viewer)

Tên: Đi Trong Màn Mưa
Thể Loại: truyện sáng tác
Tuổi: 18

Em xin chào các bác ạ. chả là lần đầu viết truyện nên còn lúng túng. e cũng post ở vài chỗ rồi, nhưng ngta ko ưa văn của e cho lắm. buồn vĐ' :(
hôm nay e xin mạn phép góp chút kí tự vào box truyện cho vui cửa vui nhà. mong m.n ủng hộ e phát ạ.
truyện sáng tác nên tất nhiên là hư cấu. =))
tuy nhiên vẫn có 20 30% tình tiết là c/s thật của e vào đó. mong các bác các thím :gach: nhẹ tay!!!t
à, nhân đây e cũng thank thím Hữu Phong tạo đk cho e đc viết truyện ợ!
sau đây là vài dòng đầu cho các thím xem thử:

chap 1:
Ánh nắng vàng nhạt trải dài khắp nơi, cơn gió ù lướt qua đem đến cái lạnh run của những ngày cuối năm, cành cây khô sau một thời gian ngủ đông đã dần như sống dậy với những mầm lá mới đang trổ ra. Xuân về rồi. Khắp các nẻo đường được trang trí với đủ màu sắc. Người người vui tươi hớn hở chuẩn bị đón tết. Riêng tôi thì ngược lại. Lại một năm nữa, tôi phải ăn tết xa nhà. Những ngày gần tết, Cảm giác nhớ nhà, nhớ bố mẹ, nhớ đứa em gái nhỏ, nhớ nồi bánh chưng của mẹ lại càng da diết. Nhưng tôi không thể về được...Tôi sinh ra ở một miền quê nghèo thuộc một tỉnh miền núi phía bắc. Như bao người khác, tôi cũng ước mơ mình có được một cuộc sống sung sướng. Có chăng được ăn no mặc ấm, được đi học như lũ bạn cùng trang lứa. cái nghèo nó không cho phép con người ta làm được điều gì ngoài tầm với của mình cả. Nhưng ko vì thế mà tôi từ bỏ ước mơ của mình cả. Tôi đã quyết định ra thành phố, tìm việc làm thêm. Vừa học vừa làm để khôg phải làm bố mẹkhổ nữa. Ngày tôi ra đi... Trời mưa rất lớn.Đứa em gái khóc nức nở, tay ôm con búp bê cũ bằng vải mà tôi nhặt được ở bãi rác vừa ôm chặt lấy tôi không cho tôi đi. Tôi đau lòng lắm, tự hứa với lòng mình rằng phải quyết tâm kiếm thật nhiều tiền để đưa em và bố mẹ đến một nơi khôg có sựnghèo khổ nữa...Khi ấy, tôi mới 15 tuổi.Đã 3 năm trôi qua. Tôi cũng trưởng thành hơn, chín chắn hơn. Tôi đã phải làm rất nhiều công việc. Từ bốc vác xe hàng, quétdọn nhà vệ sinh cho tới cắt tỉa cây cảnh thuê. Cánh tay, đôi vai gầy gò của tôi ngày càng chai sạm đi, cái dáng người nhỏ xíu của tôi dường như không thể lớn thêm. Tôi luôn cố gắng đi làm thật nhiều để gửi về cho bố mẹ. Với đồng lương ít ỏi từ những buổi thu gom sắt vụn của mẹ. Không đủ để chữatrị cho bệnh của bố. Bố tôi là bộ đội. Ông bị một mảnh đạn găm vào lưng khi chiến đấu trên chiến trường miền nam, cứ trở trời là tái phát. Những giọt nước mắt của mẹ khóc trộm lúc tôi vôtình thấy. Càng làm tôi phải cố gắng học. Để sau này có bát cơm đầy hơn, có nhữngcon búp bê đẹp cho em tôi hơn...Tôi còn nhớ lúc còn nhỏ. Tôi chẳng có lấy một đứabạn. Chúng nó chê nhà tôi nghèo nên ai cũng xa lánh tôi. Cũng phải thôi, tôi đi học mà chẳng có lấy một bộ quần áo tử tế. Chỗ nào cũng rách vá chi chít. Duy chỉ có một cô bé học cùng lớp luôn chơi cùng tôi.Cho tôi ăn kẹo, chơi đồ chơi cùng. Tôi vui lắm. Ít ra mình cũng có một người bạn đúng nghĩa. Ngày nào cô bé ấy cũng rủ tôira gốc cây sau trường ngồi gấp những chiếc thuyền, rồi cùng thả xuống vũng nước mưa. Niềm vui đó với tôi như là một giấc mơ vậy. Nhưng rồi chuyện cũng đến tai phụ huynh. Bố mẹ cô bạn ấy cấm không cho chơi với tôi nữa. Giây phút cô bé bị mẹ kéo lên ôtô, vừa khóc vừa ngoái lại nhìn tôi. Tôi cũng khóc mà nhìn theo. Rồi cô bé ấy chuyển trường đi nơi khác. Từ ngày đó, tôi buồn bã. Tôi trở nên hận những kẻ nhà giàu. Nghèo thì có gì sai chứ? Người giàu thì có quyền ức hiếp người nghèo sao? Trong đầu tôi luôn có suy nghĩ những kẻ giàu luôn độc ác, tàn bạo như nhau. Nhưng suy nghĩ ấy đã được thay đổi...khi gặp Em. Hiện tại..Tiếng còi xe kêu inh ỏi ngoài ngõ làm nó tỉnh giấc, người ê ẩm, cánh tay phải bị bầm tím vì tốiqua phải đi bốc hàng ca đêm. Lạikhông có thuốcbôi nên giờ mới đau. Tôi đang vscn thì bác Lan chủ phòng trọ chạy sang đưa cho tôi một cái phong bì, hôm qua nó đi làm cả ngày nên bác nhận giúp.Tôi mở ra là giấy báo nhận tiền. Chắc mẹ lại gửi tiền lên vì lo tôi không đi làm được rồi hết tiền. Những lần mẹ gửi lên, tôi luôn cất cẩn thận, không dám tiêu đi đồngnào. Rồi gom với tiền tôi làm được gửi về cho mẹ. Uể oải úp gói mì tôm, tôi ăn ság xog lại tiếp tục đến quán ăn làm. Công việc này tôi may mắn đc bà cô họ của bố giới thiệu cho. Nhưbg người ta không muốn dây dưa với tôi vì bố mẹ tôi nghèo nên chỉ làm như trách nhiệm mà thôi. Tôi làm ca sáng, chiều đi học, tối lại làm thêm bốc vác hàng. Công việc, cuộc sống cứ trôi đi như vậy. Tôi ko phải khôg thấy nản lòng, nhưg thay vào đó tôi phải cố gắng làm. Để đỗ đại học, kiếm đc côg việc nhẹ nhàng hơn...Dắt xe ra khỏi phòng trọ, cái lạnh vẫn còn kéo dài. Mặc dù năm nay đài báo sẽ bớt lạnh hơn mọi năm. Dòng người ồn ã ngược xuôi, tôi cảm thấy mình có chút vui vui dù không đc đoàn tụ với gđ ngày cuối năm nhưg ít ra ở nơi này, tôi cũng không cô đơn. Dạo xe qua khắp phố phường, hít thở vào cái khôg khí se lạnh. Tư dưng thấy yêu đời hơn....
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

MOD SÁNG TÁC
  • Thông tin, lí lịch
5 Wee
Event Sáng Tác ATSM Vietwriter.com
Thơ Sáng Tác
  • Đang cập nhật..
Đầu Xuân Tươi Sáng
  • Cô Nương Đừng Khóc
Đầu Xuân Tươi Sáng
  • Cô Nương Đừng Khóc
[Zhihu] TẢNG SÁNG
  • Dịch: Striving for growth

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom