• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New SẮC ĐẸP NGHIÊNG THÀNH TIỂU THƯ HỨA (1 Viewer)

  • Chương 3-4

Chương 3: Phía trước địa ngục, phía sau thiên đường


Tưởng Viễn Chu cúi người xuống, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt Hứa Tình Thâm, anh bắt đầu đặt nụ hôn lên khóe miệng cô.


Hứa Tình Thâm đang định mở miệng nói chuyện, nhưng đôi môi của cô bị anh chặn lại, không nói lên lời.


Người đàn ông đẩy cô đi tới bên cạnh chiếc bàn, Hứa Tình Thâm chống hai tay vào mép bàn, anh để cô đứng đưa lưng về phía anh, Hứa Tình Thâm nhân cơ hội đó, nói: “Nói như vậy, có phải anh muốn xem tình trạng của người bị thương, nếu cô ta không sao thì sao?”


“Nếu như cô ta vốn có thể cấp cứu được, có phải em sẽ nghĩ rằng em đã ngủ với tôi một cách vô ích không?”


Bàn tay trái của Tưởng Viễn Chu nắm chặt eo cô, tay kia gõ gõ lên bàn phím của chiếc laptop.


“Em nói em là bác sĩ, khoa nào?”


“Khoa ngoại.”


“Phẫu thuật?”


Ánh mắt Hứa Tình Thâm dừng lại ở hình ảnh trên màn hình chiếc máy vi tính, người bị tai nạn kia được đưa vào căn phòng có máy camera.


Tưởng Viễn Chu vùi mặt vào cổ cô, hô hấp nóng bỏng như thiêu đốt làn da trên cổ, cảm giác này thật sự giống như có ngàn vạn con kiến líu ríu bò qua.


“Em xem, người nhà của người bị tai nạn đó tới nay vẫn chưa xuất hiện, ngay cả giấy cam kết phẫu thuật cũng không có ai ký tên, việc liên quan tới sự sống chết của một con người ai dám làm chứ?”


Ngón tay của Tưởng Viễn Chu men theo góc áo của cô vào trong, da bụng cô mềm nhẵn không gì sánh được, thế cho nên lòng bàn tay người đàn ông chỉ khẽ xoa, nhưng lại làm cả người cô run rẩy, cảm giác rung động xa lạ khiến cho thân thể anh trở nên thành thực với chính mình, hoàn toàn không kiểm soát nổi “đứng lên”.


Camera dừng hình ở bên trong phòng phẫu thuật, ngón tay của người đàn ông bắt đầu đưa lên cao, Hứa Tình Thâm đưa tay đè lại.


“Sao vậy?” Tưởng Viễn Chu quay ra cắn vào miệng cô.


Cô bị đau, khẽ kêu lên. “Buổi tối mới là lúc.”


Suy nghĩ của Hứa Tình Thâm đã hoàn toàn ở trên bàn mổ kia rồi, cô cũng không muốn cả đời phải chịu trách nhiệm cũng như sự ám ảnh bởi một mạng người.


Tai nạn phát sinh quá bất ngờ, sau khi cô bị Hứa Minh Xuyên đẩy đi mới thấy hối hận.


Thứ nhất, cô là một bác sĩ, thứ hai, cô không muốn vĩnh viễn phải chịu cảnh lương tâm bất an.


Nhưng dưới tình huống lúc đó, cô nào còn có thời gian để suy nghĩ nhiều như vậy?


Camera dừng lại, một loạt nhân viên y tế vây quanh bàn mổ.


“Não có tổn thương, bị nứt, cần giải phẫu mổ sọ khẩn cấp, làm dẫn lưu, não bộ có máu đọng. . .”


Đôi môi mỏng của Tưởng Viễn Chu khẽ mở, chầm chậm nói ra cả một quy trình, làm Hứa Tình Thâm thất thần.


Dây thắt lưng của cô bị kéo căng, sau đó buông lỏng, khóa kéo bị giật xuống phát ra âm thanh chói tai.


Bác sĩ trưởng cầm con dao phẫu dính máu, trên đỉnh đầu là ngọn đèn lớn đong đưa làm người ta thấy hoa mắt.


Hứa Tình Thâm cảm giác được một bàn tay đè sau lưng của cô, để cho cô cúi xuống phối hợp. Lúc này tầm nhìn còn gần màn hình máy tính hơn nữa, cô ý thức được người đàn ông đang điều khiển động tác của mình, bỗng nhiên cô giãy giụa.


Cô không phải là đối thủ của anh, dứt khoát thúc mạnh khuỷu tay về phía sau.


Tưởng Viễn Chu bị đau, đưa tay ôm ngực, tiến lên nắm chặt bả vai cô, xoay cô quay lại đối diện mình.


“Tưởng tiên sinh, bây giờ là lúc nào chứ.”


Trong lòng Hứa Tình Thâm như có một ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội, nhưng lại không thể phát ra ngoài. Quay cả những cảnh trên bàn mổ, vừa xem vừa “tìm vui”. Cô thực sự hoài nghi không biết có phải người đàn ông này có ham muốn biến thái hay không.


“Bây giờ là lúc nào?” Người đàn ông hỏi ngược lại.


“Phía trước là địa ngục, phía sau là thiên đường, kẹp ở giữa là ngọn lửa đang thiêu đốt, tốt hơn?”


Địa ngục là sự sống chết chưa biết rõ,


Thiên đường… Là hưởng thụ cảm giác vui vẻ bên Tưởng Viễn Chu?


Vậy còn ở giữa thì sao?


Hứa Tình Thâm nghĩ, không phải là cô sao?


“Tưởng tiên sinh. . .”


Anh tiến lên ôm cô hôn, người đàn ông này thực sự có thể khiến cho người khác tức điên lên.


^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team)^_^


Hứa Tình Thâm co rút hai vai lại, có động tác kháng cự, Tưởng Viễn Chu cắn cắn vành tai của cô hỏi: “Biết đây là bệnh viện nào không?”


“Không biết.”


“Bệnh viện Tinh Cảng.”


Nửa người trên căng cứng của Hứa Tình Thâm từ từ thả lỏng, Tinh Cảng, khắp Đông Thành đây là bệnh viện tư nhân có quy mô lớn nhất, tài nguyên tốt nhất, có biết bao bác sĩ nổi tiếng muôn chen chúc nhau để được vào đây?


Tưởng Viễn Chu lần nữa ôm lấy cô, để cô ngồi trên mép bàn: “Còn em, em ở bệnh viện nào?”


Cổ họng cô khó khăn nuốt xuống: “Bệnh viện nhân dân.”


Người đàn ông nở nụ cười nhẹ, khóe mắt đuôi mày không chỗ nào là không tô vẽ ý muốn rõ ràng, giọng nói tựa như quết mật, gợi cảm mà giày vò: “Hưởng thụ trước, đợi lát sau hãy nói cái khác.”


Bên trong, có lẽ Tưởng Viễn Chu vẫn chưa hết hứng thú, lại ném cô xuống giường.


Sự mệt mỏi vô cùng lại tiếp diễn, Hứa Tình Thâm liếc nhìn máy tính, cuộc phẫu thuật vẫn phải tiếp tục.


Tưởng Viễn Chu mặc quần áo tử tế xong đi ra từ trong phòng thay đồ: “Đi, xuống lầu ăn chút gì đó.”


Hứa Tình Thâm xuống khỏi lầu hai, ngay cả cửa phòng ăn cũng là ngọc thạch gia công tinh xảo đắt đỏ, đường nét hoa văn lịch sự tao nhã, ánh sáng ôn hòa dễ chịu. Tưởng Viễn Chu đứng trước bàn ăn, thân hình thon dài cao hơn người bên cạnh một khúc, ngay lúc này anh đang tự mình mở một bình rượu.


“Ngồi đi.”


Hứa Tình Thâm kéo ghế ngồi vào bàn ăn.


Tưởng Viễn Chu nghiêng người rót cho cô ly rượu: “Vẫn còn lo lắng chuyện phẫu thuật à? Tôi nói không sao rồi.”


“À đúng rồi, em tên là gì?”


“Hứa Tình Thâm.”


“Ha…” Người đàn ông không kiêng nể cười thành tiếng.


“Anh cho rằng tôi không xứng với cái tên này?”


“Cũng không hẳn, Hứa Tình Thâm, Tình Thâm… em nghĩ em là người thâm tình?”


“Nếu như tên gọi có thể đại diện nói lên hết thảy, tôi tình nguyện được đặt là Hứa Hữu Tiễn (Hứa có tiền), hoặc là Hứa Hữu Quyền (Hứa có quyền) cũng được.”


Tưởng Viễn Chu nhấp rượu đỏ, ánh mắt chăm chú nhìn người phụ nữ trước mặt: “Em thích tiền?”


“Có tiền có thể sai khiến cả quỷ.”


Người đàn ông tùy tiện nở nụ cười nhẹ: “Vậy em còn giữ lại đêm đầu tiên để làm gì? Nó hẳn là rất đáng giá.”


Hứa Tình Thâm cũng không cảm thấy có gì đó quá khủng khiếp, chỉ là trong lòng dâng lên một chút chua chát, nhưng ngoài miệng cô vẫn lơ đễnh nói: “Không phải nó đang phát huy tác dụng rất lớn à?”


“Em cũng nói, nếu như người cấp cứu không trở lại, có lẽ sự hiến thân của em cũng không có tác dụng lớn như vậy.”


“Cái đó…” Vừa rồi Hứa Tình Thâm còn đang tính toán cân nhắc trong đầu, đôi mắt của cô khẽ lẩn trốn, kiên định nói: “Cậu chủ Tưởng, bệnh viện Tinh Cảng của anh có thiếu bác sĩ không?”


Ngón tay của Tưởng Viễn Chu đang thưởng thức ly rượu: “Không thiếu.”


“Vậy thêm một bác sĩ khoa ngoại nữa, chắc cũng nuôi nổi chứ nhỉ?”


Người phụ nữ này, có phải bình thường làm việc, nếu không đạt được mục đích cũng sẽ không bỏ qua bất cứ thủ đoạn nào không?


Ngón tay đặt trên bàn của Tưởng Viễn Chu gõ nhẹ, âm thanh kia từng đợt từng đợt vỗ vào lòng của Hứa Tình Thâm, thiếu chút nữa đem hết tất cả dũng khí của cô ra đập tan nát: “Nuôi thì nuôi được, nhưng em phải thế hiện cho tôi xem một chút, em có bản lĩnh này hay không.”


Hứa Tình Thâm nhấc ly rượu trên bàn, cô mạnh miệng nhấp một ngụm lớn, quai hàm hơi bạnh ra, cô không hiểu được cái gì gọi là tao nhã xinh đẹp, càng không biết cái gì gọi là ra vẻ thanh cao.


Cô chậm rãi nuốt rượu đỏ xuống một chút, chống mắt nhìn lại Tưởng Viễn Chu, khi ngụm rượu cuối cùng lướt qua cổ họng: “Vậy tôi dùng thời gian cả đêm để chứng minh, có đủ hay không?”


“Tôi phải nói đủ hay không đây?” Bàn tay Tưởng Viễn Chu bấm bấm cằm của mình, ngón trỏ vân vê vuốt dọc làn môi mỏng.


Hứa Tình Thâm không lập tức trả lời ngay, ngược lại bản thân Tưởng Viễn Chu cảm thấy không được bình thường, hai lần thân mật quá ngắn, tiếp theo còn có thời gian cả một đêm, anh gấp như vậy làm gì?


Không ngờ sẽ phải trải qua những chuyện sau này.




Chương 4: Chỉ giữ thêm một người phụ nữ bên cạnh


Một lát sau, Hứa Tình Thâm vẫn không đáp lại, cô không thể ngờ được rằng mình bị đẩy vào hố lửa lớn như vậy.


Cô ăn không cảm thấy ngon miệng, nhưng vẫn phải ngồi cùng, vị đại gia ngồi đối diện còn chưa đứng dậy, cô không có quyền nói mình không muốn ăn nữa.


Hứa Tình Thâm khẽ nâng tầm mắt, không dám nhìn thẳng vào Tưởng Viễn Chu, chỉ len lén nhìn.


Tưởng Viễn Chu là một người nhanh nhạy, anh đối diện với ánh nhìn của cô, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên thành một đường cong mê người.


“Bác sĩ, nghề nghiệp rất cao thượng, em lại để tôi bao nuôi một bác sĩ.”


Từng câu nói của anh đều ám chỉ tới chuyện mờ ám kia, nét mặt Hứa Tình Thâm trở nên nghiêm túc.


“Đúng là làm bác sĩ thường phải đối mặt giữa sự sống và cái chết, nên so với người khác, tôi biết rõ mình muốn gì. Tôi là bác sĩ, bệnh nhân không cần quan tâm tới cuộc sống cá nhân của tôi. Chỉ có chuyện, năng lực của tôi càng ngày càng được nâng cao thì khả năng bọn họ được điều trị tốt mới đáng chú ý.”


Lão Bạch đứng ở bên cạnh liếc nhìn cô.


Tưởng Viễn Chu cầm lấy khăn ăn lau khóe miệng. “Đi, lên lầu ba.”


Hứa Tình Thâm đi theo phía sau tới căn phòng, ánh mắt không tự chủ được dừng lại trên chiếc giường kia. Trong lòng cô càng lúc càng nảy sinh phản ứng bài xích, cuộc phẫu thuật vẫn còn tiếp tục, cô nhìn ra phía ngoài cửa sổ, thấy bóng đêm dày đặc che phủ tất cả. Bóng tối có điểm này là tốt nhất, có thể che phủ tất cả những chuyện xấu xa…


Tưởng Viễn Chu thấy cô vẫn đứng im một chỗ.


“Bình thường em thích làm gì?”


“Đọc sách.”


“Quen Phương Thành như thế nào?”


Hứa Tình Thâm thu hồi ánh mắt xao động. “Thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư.”


“”Nhiễu sàng lộng cây mơ”* à, vậy sao đùa cả lên giường?”


( Câu gốc: 绕床弄青梅


“Chàng cưỡi ngựa trúc đến


Quanh giường tung quả mơ xanh nghịch đùa.”


Trích bài thơ “Trường can hành” của Lý Bạch )


Hứa Tình Thâm đi tới trước bàn máy vi tính, ánh mắt nhìn chằm chằm vào động tác của bác sĩ phẫu thuật.


“Phương Thành cướp mất đối tượng kết hôn của Tưởng tiên sinh, trong lòng anh cũng không chịu nổi sao?”


“Tôi không nghĩ như vậy…” Tưởng Viễn Chu đi tới gần, bóp bóp vào vai Hứa Tình Thâm. “Không phải tôi đã cướp được cây mơ của hắn rồi sao. Không thiệt.”


Cuộc phẫu thuật kết thúc, bên bệnh viện gọi điện thoại tới.


Tưởng Viễn Chu nói chuyện một hồi lâu, sau đó đưa điện thoại di động đặt lên tủ đầu giường.


“Phẫu thuật coi như thuận lợi, chờ xem ngày mai có thể tỉnh lại hay không.”


Cả đêm mệt mỏi, Hứa Tình Thâm thở hổn hển, hai tay hầu như giơ lên cao đặt trên đỉnh đầu của mình.


Tưởng Viễn Chu thu dọn sạch sẽ xong tới nằm bên cạnh cô, mặc dù bọn họ có những hành động thân mật nguyên thủy nhất, nhưng thực vẫn là hai người xa lạ.


Hứa Tình Thâm cảm giác được hơi thở của người đàn ông, đều đều, lúc nặng lúc nhẹ. Thậm chí anh còn gối đầu lên cánh tay của cô như là chuyện đương nhiên. Tiếng hít thở của anh càng lúc càng đều hơn, ngủ say sưa, còn nằm đè nửa người lên cô.


Tới gần sáng sớm, anh lại muốn cô một lần nữa.


Hứa Tình Thâm gần như là không ngủ được.


Suy nghĩ của cô quá hỗn loạn, lo lắng trai em trai, lo lắng gia đình, cả lo lắng cho người bị thương nằm trong bệnh viện người.


Không tới chín giờ, điện thoại của Tưởng Viễn Chu lại vang lên. Anh buông người phụ nữ trong lòng ra, đưa tay với lên tủ đầu giường.


“Alo.”


“Tỉnh thật rồi à? Tình trạng cũng không có gì đáng lo, vậy là tốt rồi.”


Tảng đá đè nặng trong lòng Hứa Tình Thâm cuối cũng rơi xuống đất, cô ngồi dậy, bất chấp trước người không có gì che đậy.


Tưởng Viễn Chu để điện thoại di động xuống nhìn về phía cô.


“Vận may của em không tệ.”


“Tôi phải đi đón em trai tôi.”


“Để tôi gọi Lão Bạch sắp xếp xe, đi với em.”


Hứa Tình Thâm xoay người nhặt quần áo rơi trên nền lên.


“Được.”


Lúc bước ra khỏi biệt thự, cô thấy hai chân mềm nhũn, cảm giác như cơ thể trống rỗng, xe đỗ ở bên ngoài nên gần như là cô chạy chậm tới.


Xe chạy thẳng ra khỏi khu biệt thự, Hứa Tình Thâm không tự chủ được nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn xung quanh.


Tài xế nhận ra vẻ nôn nóng của cô.


“Cô Hứa, phía trước là tới rồi, còn mấy phút nữa.”


“Vâng.”


Cô ngồi lui về phía sau, thấy một chiếc xe màu trắng lao vút qua, ngay sau đó, bỗng nhiên cô bị kéo về phía trước, may là có dây an toàn kéo cô ngược trở lại ghế.


“Lái xe kiểu gì vậy!” Tài xế không nhịn được quát lên.


Có hai chiếc xe chặn ở đằng trước, tài xế liếc nhìn gương chiếu hậu thì thấy ngay cả đường lui cũng không có. Tài xế ấn còi vài cái, đằng trước không nhúc nhích chút nào.


Đây vốn là con đường quan trọng, đoàn xe rất nhanh bị chặn lại nối thành một hàng dài, tiếng còi xe vang lên chói tai.


“Chuyện gì xảy ra vậy?” Hứa Tình Thâm vừa cất tiếng hỏi thì cửa sổ xe đã bị gõ nhẹ hai cái.


“Là Tưởng tiên sinh.”


Tài xế vội vàng mở cửa xe, Tưởng Viễn Chu không chờ anh ta mở cửa cho mình, tự mình mở cửa ngồi vào bên cạnh Hứa Tình Thâm.


“Anh Tưởng, anh xem…”


Lúc Tưởng Viễn Chu vào xe, cả người mang theo hơi lạnh, chiếc áo khoác ngoài hết sức phẳng phiu.


“Nói cho bọn họ biết, đây là xe của tôi.”


Tài xế bật người đẩy cửa đi xuống.


Cũng không lâu sau đó, hai người ở chiếc xe phía trước bước xuống, theo người tài xế đi tới bên cạnh xe.


“Chào Tưởng tiên sinh.”


“Đùa à? Nhà họ Vạn mấy người đều thích lái xe như vậy sao?”


Hai người nhìn nhau, Hứa Tình Thâm nghiêng đầu nhìn sang khuôn mặt của người đàn ông, chiếc cằm kiên nghị, vẻ mặt lạnh lùng, không tỏ thái độ gì nhưng cũng đủ để uy hiếp người khác.


Một người trong đó lấy điện thoại ra liếc nhìn.


Hứa Tình Thâm nghĩ những người này chặn xe của Tưởng Viễn Chu lại chắc là có ý không muốn để anh ta đi.


Nhưng không ngờ Tưởng Viễn Chu lại cất giọng nhàn nhạt nói: “Ngăn cô ấy, hay là ở đây chờ cảnh sát đến?”


Hứa Tình Thâm thấy đầu óc quay mòng mòng.


Ngoài xe, sắc mặt của hai người kia cũng rất khó coi, Tưởng Viễn Chu nói tiếp: “Cô Vạn cho là cô ấy đi tự thú, chứ không phải là gây chuyện đi chạy tội sao?”


Hứa Tình Thâm nghe vậy bỗng thấy giật mình.


Cô không biết ai họ Vạn cả, chứ đừng nói là có gì đó liên quan, vậy…


Vị hôn thê của Phương Thành mang họ Vạn.


“Tưởng tiên sinh, chúng tôi không có ý này.”


Tưởng Viễn Chu vắt một chân lên, rút đôi găng tay được làm bằng da thật ra.


“Cho xe lùi ra, mấy người trở về nói cho cô ta biết, hiếm khi tôi thấy tâm trạng vui vẻ, hôm qua đã cứu được người bị tai nạn kia. Các người có muốn ngăn cũng không được, hiểu chưa?”


Bàn tay Hứa Tình Thâm cuộn chặt lại, cách đó không xa, có tiền còi của xe cảnh sát đang tới gần.


Hai người kia thấy không dối gạt được, đành phải thừa nhận.


“Tưởng tiên sinh, ngài làm như vậy cô Vạn sẽ đau lòng.”


“Bọn tôi có thể qua mặt được gã họ Phương đó, sao nào, tôi chỉ giữ thêm một phụ nữ bên cạnh, ai dám nhiều lời?”


Người đàn ông đứng ngoài cửa á khẩu không trả lời được.


Ngón tay Tưởng Viễn Chu bắt đầu vuốt phẳng chiếc găng tay, ánh mắt lạnh lùng ẩn giấu dưới đôi mắt kính màu đen, sống mũi thẳng tắp, anh ngồi ung dung ở đó, khiến cho người khác không dám có động tác tiếp theo.


Hứa Tình Thâm thấy đôi môi mỏng của anh khẽ mấp máy.


“Còn em, có muốn bọn họ dẫn tới chỗ Phương Thành hay không?”


“Tôi và người đó không quen nhau.”


Tưởng Viễn Chu khẽ hừ nhẹ: “Đồ không có tiền đồ.”


Hai người đàn ông xoay người định rời đi.


“Này…” Hứa Tình Thâm bỗng nhiên nở nụ cười, nói: “Truyền lời giúp tôi một câu.”


Tưởng Viễn Chu không nói lời nào, hai người đứng ngoài cửa không dám rời đi ngay, sắc mặt Hứa Tình Thâm thản nhiên nhìn về phía bọn họ,


“Nếu gặp Phương Thành thì nói giúp tôi, hiện tại tôi ở bên Tưởng Viễn Chu rất tốt.”


Vị Tưởng tiên sinh này vừa nghe xong, lồng ngực đập mạnh vài cái, khóe miệng dần dần cong lên, sau cùng đúng là sung sướng bật cười. Thật không uổng phí anh tốn nhiều thể lực ở trên người cô như vậy.


Rất quen thuộc, bọn họ quả thực rất quen thuộc.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom