• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Rể Quý Trở Về Full Dịch (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 301-320

Chương 301: Buổi bán đấu giá bắt đầu
Chương 301: Buổi bán đấu giá bắt đầu

Vương Binh nghe thấy thông tin đầu tiên thì rất vui mừng, cuối cùng cũng sắp kết thúc rồi. Lúc nghe tin thứ hai, trêи mặt hiện lên vẻ lo lắng. “Thật ra, chúng ta cũng không biết tình hình cụ thể của gia tộc Đông Phương, nhưng điều lạ lùng là gia tộc Đông Phương không hề ra tay với chúng ta.”

Câu nói này khiến Dương Hiên kinh ngạc, vốn dĩ anh cho rằng gia tộc Đông Phương dùng sức mạnh chủ lực để đối phó với bọn họ, bây giờ xem ra không phải như vậy.

“Cậu định làm thế nào?” Vương Binh lên tiếng hỏi.

Dương Hiên nghĩ một lát, chậm rãi nói, “Vẫn cần sự giúp đỡ của anh, anh nghĩ cách hẹn Đông Phương Quỳnh ra ngoài, chúng tôi gặp mặt riêng, không thể để bất cứ ai biết.”

Tề Cấm nghe câu này, liền nói, “Anh có thể tìm Vương Tĩnh, cô ấy có thể giúp anh, dù sao cô ấy cũng thân thiết với gia tộc Đông

Phương như vậy.”

Dương Hiên lắc đầu, “Tôi muốn gặp Đông Phương Quỳnh, nhưng không thể gặp dưới danh nghĩa của tôi, không thì rất dễ thu hút sự chú ý của người khác.”

Vương Binh nghĩ một lát, khóe miệng vô thức nhếch lên, “Tôi có một cách hay…”

Ba người thương lượng rất lâu mới quyết định xong chuyện này. Sau khi ở lại một lúc, Dương Hiên và Tề Cấm rời khỏi Vương gia, trở về biệt thự.

Đến ngày thứ hai, Vương Binh đưa thiệp mời của bố mình đến gia tộc Đông Phương.

Chưa vào đến nơi đã bị chặn lại, “Anh là ai? Đến đây làm gì?”

Vương Binh hơi lúng túng, đường đường là người thừa kế của một gia tộc lại bị hỏi thế này, sắc mặt có phần khó coi. “Tôi là Vương

Binh của Vương gia, đến đây thăm hỏi Đông Phương tiên sinh.”

“Vương gia?” Những người bảo vệ này tuy canh gác ở đây nhiều năm, nhưng họ biết rất rõ từng gia tộc, trong đó có gia tộc của thành phố Trung Giang.

“Không sai, chính là Vương gia.” Trong lòng Vương Binh tuy không vui, nhưng trêи mặt vẫn nở nụ cười như cũ.

“Anh đợi một lát, tôi lập tức đi vào báo cáo.” Bảo vệ đi vào không lâu liền vội vã chạy ra.

“Anh Vương, trưởng tộc mời anh đi vào.” Bảo vệ cung kính mở cổng lớn, để xe Vương Binh đi vào trong biệt thự.

Lúc bọn họ đến trước cửa nhà, một người bảo vệ nhận lấy xe của Vương Binh, lái đến bãi đỗ xe bên cạnh.

Vương Binh đưa vệ sĩ riêng của mình đi vào phòng, thấy Đông Phương Quỳnh đang nhìn mình cười tít mắt, biểu cảm lập tức cung kính.

“Đông Phương tiên sinh, chào ông.”

Đông Phương Quỳnh đứng dậy, mời Vương Binh sang ghế sofa bên cạnh, cười nói, “Đúng là thiếu niên anh hùng, còn trẻ như vậy có thể quản lí cả công ty.”

Vương Binh mỉm cười, “Thật là hổ thẹn, đều là bố đặt nên tảng cho tôi, tôi chỉ đứng trêи vai của bố mà bước đi thôi.”

Vương Binh thể hiện rất khiêm tốn, không cảm thấy mình làm chuyện vĩ đại gì, so với Dương Hiên mà nói, thật sự khác biệt quá lớn.

“Lần này cậu đến có chuyện gì sao?” Đông Phương Quỳnh tuy đoán được mục đích lần này đến đây của Vương Binh, nhưng vẫn lên tiếng hỏi.

“Như thế này, mấy ngày nữa Vương gia chúng tôi tổ chức một buổi đấu giá, trong đó có một vài thứ đố tốt, không biết Đông Phương tiên sinh có hứng thú hay không?” Vương Binh nói ra mục đích đến đây lần này.

“Buổi đấu giá? Tôi muốn nghe xem có thứ đồ tốt gì.” Đông Phương Quỳnh ngay lập tức có hứng thú.

“Rất nhiều đồ đấu giá của chúng tôi đều là thư pháp cổ do Vương gia chúng tôi sưu tầm nhiều năm nay. Quan trọng nhất chính là chúng tôi muốn đấu giá một số nhà máy, ông cũng biết tình hình hiện giờ của chúng tôi, cơ bản không thể tiếp tục kinh doanh được nữa.” Vương Binh tỏ vẻ bất lực.

Đông Phương Quỳnh không có hứng thú với thư pháp cổ, nhưng lại khá hứng thú với một số nhà máy đó. Tuy những nhà máy này đều do Vương gia kinh doanh không tốt nên mới bán đi, nhưng đối với ông ta mà nói, vẫn rất có giá trị. Quan trọng nhất là ông ta cảm thấy buổi đấu giá lần này không hề đơn giản.

“Không sai, một vài đồ tốt, cậu yên tâm, đến lúc đó tôi nhất định tham gia.” Vẻ mặt Đông Phương Quỳnh cực kỳ thích thú.

Vương Binh nghe xong câu này rất vui mừng, biết lần này mình đến không hề vô ích. “Nếu đã như vậy, tôi xin phép rời đi, thư mời giao cho ông, mời ông Đông Phương nhất định phải đến.”

Cuối cùng nói xong liền liếc nhìn Đông Phương Quỳnh.

Đông Phương Quỳnh sững sờ một lúc lâu, mới khẽ gật đầu, “Cậu yên tâm, đến lúc đó tôi nhất định sẽ đến.”

Vương Binh gật đầu hài lòng, nói mấy lời khách sáo xong rồi trực tiếp rời đi. Vừa ra khỏi cổng lớn của gia tộc Đông Phương, Vương Binh đã nói thông tin này với Dương Hiên.

Dương Hiên biết được cũng không quá vui mừng, đây là chuyện nằm trong dự liệu của anh.

Đến tối, Vương Tĩnh mang về một bàn thức ăn ngon, Dương Hiên và Tề Cấm không hề khách sao, ăn hả dạ một trận. Sau khi ăn xong, Dương Hiên ngồi trêи ghế sofa hỏi, “Đằng lão gia gần đây vẫn ổn chứ?”

Vương Tĩnh gật đầu, “Vẫn không tệ, quan hệ thân thiết với Đông Phương lão gia.”

Dương Hiên do dự một lát, rồi nói, “Bây giờ trong năm gia tộc lớn của các cô thì ai là người lãnh đạo?”

Vương Tĩnh nở nụ cười bất lực, “Người chiến thắng như anh đi rồi, còn ai có thể làm người lãnh đạo của chúng tôi chứ. Hơn nữa, hiện giờ bất luận để gia tộc nào đảm nhiệm, các gia tộc khác đều không khuất phục.”

Dương Hiên cảm thấy cô nói không sai, “Vậy hiện giờ là cuộc cạnh tranh của năm gia tộc lớn, không hề liên quan gì đến các cô rồi.”

Vương Tĩnh lắc đầu, “Bây giờ không phải như vậy, năm gia tộc lớn đều nương nhờ vào gia tộc Đông Phương, Vương gia chúng tôi chỉ có hai người, tuy nói là nương nhờ vào gia tộc Đông Phương, nhưng đúng hơn là đã thành người của nhà bọn họ rồi.”

Dương Hiên không ngờ sẽ có kết quả như vậy, anh nhớ đến Viên gia rồi hỏi, “Viên gia đâu?”

Vương Tĩnh nghĩ một hồi mới nói, “Gia tộc Nam Cung.”

Viên gia chưa bao giờ chấm dứt quan hệ hợp tác với bọn họ, quan trọng nhất là Vương gia vẫn nhận nhiều sự quan tâm từ họ, theo hoàn cảnh bình thường sẽ không dựa vào các gia tộc khác, sao giờ lại nương nhờ vào gia tộc Nam Cung chứ.

Nghĩ ngợi một lúc, anh lập tức hiểu ra, Viên gia là vì tự bảo vệ mình mới làm như vậy.

“Cô có biết chuyện lần trước gia tộc Đông Phương đối phó với chúng tôi không?” Do dự một lúc mới hỏi câu này, anh không muốn thấy người mình tin tưởng lại phản bội mình.

Vương Tĩnh lắc đầu, vội vàng nói, “Tôi không biết chuyện này, sau khi xảy ra chuyện, tôi mới biết. Chuyện này tôi đã suy nghĩ rất lâu, cũng hỏi ông nội và Đông Phương lão gia. Ngoài mặt bọn họ nói là anh không đồng ý chuyện này nên chỉ có thể làm như vậy, nếu không các gia tộc khác sẽ có ác cảm với họ. Nhưng tôi nghĩ không phải vậy, cũng không biết rõ nguyên nhân cụ thể.”

Dương Hiên sững sờ, tiếp tục hỏi, “Cô thấy sao? Cảm giác của cô từ đâu mà có?”

“Là thế này, lúc bọn họ nói chuyện không có biểu cảm phẫn nộ, mà lại tỏ vẻ bất lực, điều này không hợp với lẽ thường. Nếu là Đông Phương lão gia thì còn có thể cho rằng là ông ấy cáo già xảo quyệt, nhưng ngay cả ông nội tôi cũng vậy, chứng tỏ chuyện này họ chỉ tỏ ra đơn giản ở bên ngoài thôi. Tôi hiểu ông nội của tôi, ông ấy là một người không biết che giấu cảm xúc.” Lúc Vương Tĩnh nói cũng tràn đầy sự bất lực.

Dương Hiên và Tề Cấm nghe thấy vậy liền trầm tư suy ngẫm, anh muốn đến đây gặp Đông Phương Quỳnh là vì lúc anh gặp nguy hiểm ông ta đã ra tay giúp anh một lần, vì thế anh muốn xem thử rốt cuộc ông ta là bạn hay kẻ địch. Bây giờ nghe Vương Tĩnh nói vậy, mới cảm thấy chuyện này không hề đơn giản.

————————-

Chương 302: Nguyên nhân căn bản
Chương 302: Nguyên nhân căn bản

Điều này khiến Dương Hiên càng quyết tâm gặp Đông Phương Quỳnh, anh muốn điều tra rõ ràng vấn đề này.

Sau đó ba người kết thúc cuộc đối thoại, trở về phòng mình nghỉ ngơi.

Mấy ngày sau, buổi đấu giá của Vương gia chính thức bắt đầu. Dương Hiên và Tề Cấm bí mật đến căn phòng phía sau buổi đấu giá, lặng lẽ đợi Đông Phương Quỳnh đến.

Rất nhiều người đến tham gia buổi đấu giá vì Vương gia sẽ đấu giá một số nhà máy, khiến họ rất hứng thú. Đặc biệt là một số gia tộc lớn đều hi vọng kiếm được ít tiền ở đây.

Lúc buổi đấu giá bắt đầu, mọi người lần lượt đi vào hội trường, Đông Phương Quỳnh được sắp xếp ở giữa hàng đầu tiên, Vương Binh và bố của anh ta Vương Tiếu đích thân đi cùng, đồng thời liên tục giới thiệu các sản phẩm trêи sân khấu.

Trước mặt chỉ là một số tranh thư pháp cổ, Đông Phương Quỳnh không quan tâm lắm, một lúc sau, vài hình ảnh của nhà máy được chiếu lên sân khấu.

“Điểm nhấn của phiên đấu giá tiếp theo là đấu giá quyền sở hữu nhà máy. Nhà máy thứ nhất là công ty Lam Hà, là nhà máy có liên quan đến hóa chất. Mọi người nếu đã đến đây thì chắc chắn rất quen thuộc với nhà máy này, tôi cũng sẽ không giới thiệu quá nhiều. Bây giờ chính thức đấu giá, giá khởi điểm, hai mươi triệu tệ.” Sau tiếng hô lớn của người dẫn chương trình, thời khắc quan trọng của buổi đấu giá chính thức bắt đầu.

Nhiều người tại hội trường rục rịch đứng dậy, giá này thật sự quá hấp dẫn. Công ty Lam Hà vốn là một công ty lớn có giá trị mấy trăm triệu tệ, do bị các gia tộc khác chèn ép nên mới thành ra như vậy.

“Tôi trả năm mươi triệu.” Một người không kiềm chế được liền trực tiếp nâng giá lên gấp đôi, muốn dằn mặt một vài người khác.

Kết quả lại phản tác dụng, mọi người liên tục đưa ra giá cao hơn, giá cả trong chớp mắt đã lên đến một trăm triệu.

Lúc này những tiếng hò hét xung quanh đã ít hơn nhiều, giá này gần như đã chạm đến giá trị thật sự của công ty Lam Hà, nếu tiếp tục cũng không kiếm được nhiều tiền.

Đến bây giờ, Đông Phương Quỳnh vẫn chưa nói gì, lúc những âm thanh xung quanh gần như biến mất, mới mở lời, “Một trăm mười triệu

tệ.”

Nghe giọng nói này, rất nhiều người câm như hến, không chỉ vì giá cả quá cao, điều quan trọng là bọn họ không thể đắc tội với người vừa mở lời.

Thời gian trôi qua, Đông Phương Quỳnh thuận lợi giành được công ty này với giá một trăm mười triệu tệ.

Vương Tiếu nhìn thấy vậy, cười nói, “Ông Đông Phương có mắt nhìn tốt, nếu như công ty này phát triển lại, giá trị sẽ vượt xa con số này.”

Đông Phương Quỳnh mỉm cười, không nói lời nào. Muốn đạt được mục tiêu này cần có thời gian rất dài.

Trong ba phiên đấu giá tiếp theo, Đông Phương Quỳnh dựa vào ưu thế tuyệt đối giành lấy tất cả các công ty, người khác nhìn thấy cảnh tượng này cũng hơi thất vọng, nhưng không còn cách nào khác, bất luận so về tiền bạc hay thực lực đều không mạnh mẽ hơn đối phương.

Ngay khi buổi đấu giá sắp kết thúc, Vương Tiếu đột nhiên đứng dậy, nói với mọi người, “Thời gian không còn sớm nữa, Vương gia chúng tôi chuẩn bị tiệc tối, nếu như mọi người không ghét bỏ, có thể ở lại dùng bữa. Cuối cùng cảm ơn mọi người đến buổi đấu giá, cũng cảm ơn mọi người chiếu cố cho Vương gia chúng tôi.”

Sau khi chào một cách kính cẩn, ông ta quay người sang nhìn Đông Phương Quỳnh nói, “Ông Đông Phương nếu đã đến rồi thì ở đây ăn chút gì rồi hẵng đi.”

Đông Phương Quỳnh nhìn nụ cười có phần bí hiểm của Vương Tiếu, gật đầu, “Nếu ông Vương đã có thành ý mời, tôi làm sao có thể từ chối, cứ nghe theo sự sắp xếp của ông.”

Bố con Vương Tiếu rất vui khi nghe ông ta nói vậy, bọn họ tổ chức buổi đấu giá lần này đều là vì mong muốn của Dương Hiên. Vì thế bọn họ mới từ bỏ một số nhà máy, nếu như Đông Phương Quỳnh không ở lại thì mọi thứ trở nên vô ích.

Sau đó ông ta dẫn Đông Phương Quỳnh đến căn phòng Dương Hiên đang chờ, lúc vừa tới cửa, Vương Tiếu chặn vệ sĩ riêng của Đông Phương Quỳnh lại, “Xin lỗi, anh không thể vào.”

Biểu cảm của Đông Phương Quỳnh hơi thay đổi, sắc mặt không vui lắm.

Vương Tiếu lập tức cười, bí hiểm nói, “Tốt nhất là ông tự mình đi vào, không thì sẽ xảy ra chuyện không hay.”

Đông Phương Quỳnh hơi sững sờ, không hiểu ý của Vương Tiếu. Sau khi nhìn thấy biểu cảm của Vương Tiếu, liền cược một ván. “Cậu ở đây đợi, tôi tự mình đi vào.”

Vệ sĩ của ông ta không đồng ý, vội vàng nói, “Hay là tôi theo ngài vào, một mình ngài đi vào quá nguy hiểm.”

Đông Phương Quỳnh lắc đầu, “Cậu ở đây đợi tôi được rồi, tôi tự mình đi vào. Ông Vương sẽ không hại tôi, ông nói có đúng không?” Nói câu cuối cùng, ông ta liếc nhìn Vương Tiếu.

Vương Tiếu trong lòng chợt run rẩy, có vẻ sợ ánh mắt của ông ta, vội vàng nói, “Không sai, sao tôi lại làm hại ông Đông Phương chứ, tôi biết bản thân nặng nhẹ thế nào mà.”

Vệ sĩ nghe câu này, hơi thả lỏng, đứng sát hai bên cánh cửa, lập tức sẵn sàng tư thế để giải cứu Đông Phương Quỳnh bất cứ lúc nào.

Sau khi Đông Phương Quỳnh đi vào, Vương Tiếu và Vương Binh cũng tự giác đứng ngoài cửa, không hề có ý định vào trong.

Tên vệ sĩ có phần do dự, nhưng không hỏi gì, bây giờ anh ta chỉ quan tâm đến sự an toàn của Đông Phương Quỳnh.

Khi Đông Phương Quỳnh đi vào, thấy bóng dáng quen thuộc, liền quan sát cẩn thận rồi mỉm cười, “Quả nhiên là cậu, lúc Vương Binh đi mời tôi, tôi biết ngay là có liên quan đến cậu.”

Dương Hiên đứng dậy, chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh nói, “Mời ngồi.”

Sau khi Đông Phương Quỳnh ngồi xuống, câu đầu hỏi chính là, “Mục đích lần này cậu đến đây chắc chắn có liên quan đến chuyện chúng tôi đối phó với cậu, cậu muốn hỏi gì cứ nói thẳng.”

Dương Hiên giơ ngón tay cái lên, “Đông Phương tiên sinh không hổ danh là gia chủ, nhìn đã đoán được suy nghĩ của tôi, vậy thì nói cho tôi nghe nguyên nhân các ông đối phó với tôi.”

Đông Phương Quỳnh nhìn anh, cười nói, “Đối phó với các cậu còn cần có lí do sao? Nếu đã không trung thành với chúng tôi, vậy chỉ có thể loại bỏ.”

Dương Hiên lắc đầu, “Đừng vòng vo trước mặt tôi nữa, cứ nói ra chân tướng sự việc cho tôi. Nếu như tôi không biết một vài điều thì sẽ không đến tìm ông.”

Đông Phương Quỳnh mỉm cười, sau khi nghĩ ngợi một lát, liền nói, “Chắc cậu đã biết chuyện thế lực nước ngoài đối phó với năm gia tộc lớn chúng tôi rồi phải không?”

Dương Hiên gật đầu, anh phát hiện chuyện này đầu tiên. “Chuyện này có liên quan gì với việc đối phó tôi?”

“Cậu đừng vội, nghe tôi nói. Thế lực năm gia tộc lớn của chúng tôi đã không được như trước, nếu như bọn họ đánh vào, khả năng thua cuộc của chúng tôi rất cao, khoảng 70%.” Đông Phương Quỳnh nói xong, bất lực thở dài.

Dương Hiên vẫn chưa hiểu, có liên quan gì đến việc đối phó với anh.

“Ban đầu, chúng tôi dự định giúp cậu phát triển, nhưng khi cậu gặp Viên Thuật, chúng tôi đã thay đổi chủ ý. Sau đó thời gian dài trôi qua cậu có thể gia nhập tổ chức Ngọa Long, có sự giúp đỡ của Ngọa Long, cậu sẽ phát triển nhanh hơn. Đến lúc đó thì có thể giúp đất nước chúng ta ngăn chặn cuộc tấn công của bọn chúng.” Đông Phương Quỳnh kể lại kế hoạch của bọn họ.

————————-

Chương 303: Đường hồng
Chương 303: Đường Hồng

Dương Hiên nghe xong lời giải thích này liền sửng sốt, “Các người thật sự quá nhọc lòng rồi, nhưng làm sao các người biết tôi có được

Ngọa Long giúp đỡ hay không?”

Đông Phương Quỳnh liếc mắt nói: “Nếu như tôi không nhầm thì vài ngày trước có lẽ là người của Ngọa Long cứu cậu, nếu không cậu nhất định đã rơi vào tay Đa Thuẫn rồi.”

Dương Hiên khẽ cười: “Xứng đáng là người của năm gia tộc lớn, tin tức đều truyền đến nhanh chóng như vậy. Ông nói không sai, vài ngày trước đúng là người của Ngọa Long đã cứu tôi, nhưng mà tôi không hề gia nhập vào Ngọa Long, bọn họ có mời tôi gia nhập, song

lại tôi từ chối rồi.”

Khi Đông Phương Quỳnh nghe những lời này lập tức sững sờ, vội vàng nói: “Những gì cậu nói là thật chứ?”

Dương Hiên gật đầu: “Đương nhiên, nếu không sao tôi có thể ở đây được.”

Đông Phương Quỳnh im lặng một lúc, rồi bắt đầu hối hận về quyết định ban đầu của mình: “Cậu thật sự không gia nhập vào Ngọa

Long?”

Dương Hiên tiếp tục gật đầu, anh không định nói thật cho Đông Phương Quỳnh, chuyện này càng ít người biết càng tốt.

“Lúc đầu tôi không nên xua đuổi các cậu đi, tôi cho rằng các cậu nhất định liên hệ với người của Ngọa Long, kết quả thì mọi chuyện lại thành ra như thế này, sau này tôi phải làm thế nào đây.” Đông Phương Quỳnh vô cùng hối hận, bây giờ Dương Hiên không có bất kỳ nền tảng nào ở trong nước, ngay cả khi được gia tộc Đông Phương hỗ trợ thì cũng rất khó phát triển nhanh chóng.

Dương Hiên mỉm cười nói tiếp: “Ông đừng buồn, lần này tôi quay trở lại là muốn bàn chuyện phát triển trong nước. Nói rõ cho ông một chút, mục đích của tôi là đánh chiếm bốn gia tộc còn lại, tất cả thế lực trong nước đều nằm trong tầm khống chế của chúng ta, như vậy thì mới có thể hoàn toàn đối phó được với sự tấn công của bọn họ.” Đông Phương Quỳnh gật đầu, cảm thấy rất có lý.

“Mặc dù chúng tôi không có nền tảng ở trong nước, nhưng chúng tôi không phải là bắt đầu từ số không, phát triển cũng rất nhanh chóng. So sánh với năm gia tộc lớn của các người, vẫn còn một khoảng cách lớn. Vì vậy, tôi muốn thương lượng với ông một chút, nên làm như thế nào.” Dương Hiên quyết định tiếp tục hợp tác với gia tộc Đông Phương một lần nữa, anh có thể nhìn ra rằng Đông Phương Quỳnh không hề nói dối.

Đông Phương Quỳnh lắc đầu, ban đầu có năm gia tộc lớn Vương gia của bọn họ hỗ trợ, thì còn có thể chống đỡ lại được những gia tộc khác, nhưng bây giờ đã không còn ai hỗ trợ nữa rồi, muốn đối đầu lại bọn họ thì đó là một chuyện vô cùng khó khăn.

Hai người rơi vào trầm mặc một hồi lâu, Dương Hiên nói: “Tôi biết năm gia tộc lớn của ông không đơn giản như mọi người tưởng tượng, nhưng tôi có thể nói với ông rằng, không có một gia tộc nào là không có khuyết điểm cả. Nếu chúng ta có thể tìm một khe hở nào đó thì có lẽ có thể giáng một đòn trí mạng cho họ.”

Đông Phương Quỳnh đồng ý với quan điểm của anh, nhưng muốn tìm ra cái khe hở này thì không hề đơn giản chút nào.

“Chuyện này phải trông cậy vào các người rồi, bên phía Vương gia cũng đều dựa vào vào các người. Thời gian sắp tới tôi sẽ ở trong nước, nếu có vấn đề gì thì ông có thể liên hệ với tôi. Thời gian thì phải tính nhanh gọn lại, không nên để quá lâu, dễ khiến cho người khác nghi ngờ. ”Dương Hiên nói xong, chậm rãi đi đến cửa nhỏ bên cạnh và rời khỏi đó.

Đông Phương Quỳnh bất lực thở dài, không biết tiếp theo nên làm gì.

Khi ông ta mở cửa, vệ sĩ của ông ta lập tức bước tới, nhìn thấy ông ta an toàn ra ngoài thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Vương Tiếu liếc nhìn căn phòng, không tìm thấy bóng dáng của Dương Hiên đâu, trong lòng hơi nghi hoặc, lẽ nào đã rời đi rồi sao?

“Ông Vương, bữa ăn này của ông thật sự rất ngon.” Đông Phương Quỳnh cười nói.

Vương Tiếu và Vương Binh chỉ cười chứ không nói gì, họ cũng không hề biết tình hình Dương Hiên thương lượng với ông ta ra sao. Nếu như vui vẻ, thì bọn họ cũng sẽ chẳng có chuyện gì, nhưng nếu không vui thì ông ta nhất định trút giận lên bọn họ.

“Được rồi, tôi cũng đã ăn kha khá rồi, tôi đi trước đây.” Đông Phương Quỳnh mỉm cười với bọn họ, sau đó dẫn theo vệ sĩ của mình rời đi.

Bố con Vương Tiếu lập tức cười lớn, xem ra là kế hoạch của Dương Hiên đã thành công rồi.

Sau khi Dương Hiên rời đi, anh đi thẳng về biệt thự, không gặp lại bố con Vương Tiếu.

Đến buổi tối, anh nhìn Vương Tĩnh đang ở trước mặt, vừa cười vừa nói: “Chuyện ở đây tôi đều đã sắp xếp tạm ổn rồi, tôi đi trước đây. Cô cũng biết tình hình của tôi đó, không dám ở đây quá lâu.” Vương Tĩnh gật đầu, hiểu ý của Dương Hiên.

Sau đó ba người đều không nói lời nào, ăn xong Dương Hiên thu dọn đồ đạc sau đó dẫn Tề Cấm rời khỏi biệt thự, với thân phận bây giờ của bọn họ thì rời đi vào buổi tối an toàn hơn nhiều.

Vương Tĩnh nhìn theo bóng lưng của anh, rơm rớm nước mắt, sao anh lại không nhìn ra chứ, tôi thật sự thích anh đến vậy, tôi ở bên anh không phải bởi vì mưu lợi.

Dương Hiên không rời khỏi thành phố Trung Giang, mà đến cổng một nhà máy đổ nát thì dừng lại: “Nơi này khá thích hợp. Từ hôm nay, chúng ta sẽ ở đây.”

Tề Cấm liếc nhìn anh: “Ở chỗ này làm gì? Tồi tàn đến như vậy.”

Dương Hiên cười, chậm rãi nói: “Chúng ta không thể rời khỏi đây mà phải lẫn trốn ở đây để khống chế Đồ Lâm, dò xét tin tức của năm gia tộc lớn, quan trọng nhất là tìm ra điểm yếu của bọn họ, chuẩn bị cho lần trở lại tiếp theo. “ Tề Cấm gật đầu, hiểu ý của anh.

“Nhưng chúng ta không thể xuất hiện trước mặt người khác với thân phận thật của mình, cho nên chỉ có thể tìm người phát ngôn. Người này không thể có quan hệ gì với chúng ta, quan trọng nhất phải tìm người thông minh một chút. Tôi đã thu thập được nhiều thông tin, phát hiện ông chủ của nhà máy này khá có quyền lực. Dương Hiên nói xong, khóe miệng anh nở một nụ cười thần bí.

Họ đi thẳng vào nhà máy và nhìn thấy một người đàn ông trung niên khoảng 40-50 tuổi đang hướng dẫn công nhân thao tác, mặc dù trước mặt là một công nhân bình thường nhưng ông ta vô cùng lịch sự.

Dương Hiên nhìn thấy cảnh này liền rất vui vẻ, anh rất thích loại người như thế này, sau đó anh tiến về phía ông ta, mỉm cười rồi nói:

“Là Đường tiên sinh sao?”

Chủ của nhà máy này tên là Đường Hồng, là một người đàn ông nông thôn chân chất, tự mình kiếm được một ít tiền, sau đó mua lại nhà máy để phát triển. Bởi vì đắc tội với một vài người, bị bọn họ nhắm vào khá ghê gớm, nếu không thì sớm đã trở thành một người có tiếng ở thành phố Trung Giang rồi.

“Tôi là Đường Hồng, các cậu là ai?” Đường Hồng nhìn kỹ hai người Dương Hiên, quả thực là không hề quen biết họ.

“Chúng tôi là ai không quan trọng, lần này tôi đến đây là muốn thương lượng với ông một việc.” Dương Hiên nở một nụ cười thần bí.

“Chuyện gì? Mời hai người cứ nói.” Đường Không lịch sự đáp lời.

“Tôi sẽ đưa ông một khoản tiền để mua cổ phần trong nhà máy này. Cũng có thể cung cấp cho ông một số tài nguyên và mối quan hệ để ông phát triển nhanh hơn. Nhưng tôi có một điều kiện, không biết ông có đồng ý hay không.” Dương Hiên tiếp tục nói.

Đây là một cám dỗ lớn, bây giờ đúng là ông ta đang thiếu tiền, nếu số tiền này được bơm vào thì nhà máy sẽ phát triển nhanh hơn, quan trọng nhất là mối quan hệ và nguồn lực, đó là những thứ ông ta đang thiếu. Nhưng ông ta không đồng ý ngay lập tức, bởi ông ta biết nhiều lợi ích như vậy chắc hẳn là một số yêu cầu hà khắc ở phía sau.

————————-

Chương 304: Cởi bỏ nút thắt trong lòng
Chương 304: Cởi bỏ nút thắt trong lòng

“Mời nói.” Đường Hồng mời Dương Hiên qua một bên để tiếp tục nói chuyện.

“Rất đơn giản. Bắt đầu từ hôm nay, ông phải nghe lời của tôi, tôi muốn ông làm việc gì thì ông nhất định phải làm theo, cho dù muốn ông đi chết thì ông cũng phải tuân theo.” Trong giọng nói của Dương Hiên còn mang theo sự lạnh lùng.

Nếu Đường Hồng đồng ý thì đó chính là ông ta trực tiếp bán mình cho Dương Hiên, sau này sẽ không còn quyền tự do, quyền tự quyết định. Nếu không đồng ý, mà tiếp tục hoạt động như vậy thì ông ta sẽ phá sản, lúc này ông ta rất do dự không biết nên lựa chọn như thế nào.

Dương Hiên không vội, anh biết đây là một lựa chọn khó khăn.

Mười phút sau, Đường Hồng chật vật ngẩng đầu lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi đồng ý với điều kiện này của cậu, nhưng thời hạn là mười năm, mười năm sau tôi có quyền quyết định lựa chọn rời đi hoặc là tiếp tục ở lại làm việc cho cậu.”

Dương Hiên gật đầu: “Được, không thành vấn đề.”

Đường Hồng vui vẻ cười nói, mười năm này nhất định phải sống cho Dương Hiên, mười năm sau sẽ sống cho chính mình.

“Tôi sẽ đưa cho ông ba mươi triệu đô la Mỹ. Tôi chỉ có một yêu cầu, đó là hãy nhanh chóng phát triển nhà máy này. Nếu như có yêu cầu về phương diện nào thì cứ nói thẳng với tôi, tôi nhất định sẽ đáp ứng cho ông.” Dương Hiên nghĩ một lát, rồi đưa ra quyết định.

“Không thành vấn đề, khi nào thì tiền sẽ được chuyển đến?” Trong lòng Đường Hồng thầm phấn khích.

“Đưa tôi số tài khoản ngân hàng của ông, vài phút nữa tiền sẽ được chuyển vào.”

Nghe thấy vậy, Đường Hồng sửng sốt, vội vàng đưa số tài khoản cho Dương Hiên. Khi tiền được chuyển đến thì trong lòng ông ta mới hiểu, Dương Hiên tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản.

“Đúng rồi, tiện thể sắp xếp chỗ ở cho hai người chúng tôi, nếu như không có việc gì quan trọng thì không được phép quấy rầy.” Dương Hiên liếc nhìn xung quanh một vòng, rồi chậm rãi nói.

“Không thành vấn đề, tôi lập tức sắp xếp phòng tốt nhất cho các cậu.” Đường Hồng vừa muốn đi chuẩn bị thì bị Dương Hiên ngăn lại.

“Không cần, chúng tôi ở những phòng khác là được rồi, ông là chủ xưởng thì phòng tốt nhất phải để ông dùng.” Dương Hiên nói xong liền bước vào tòa nhà cao nhất trong nhà máy.

Ngay sau đó, Đường Hồng đưa bọn họ đến một gian phòng, trang trí bên trong không sang trọng lắm, nhưng các loại vật dụng cần thiết hàng ngày đều rất đầy đủ.

“Đây là căn phòng tốt nhất trong nhà máy của chúng tôi rồi, thường ngày đều để cho khách hàng sử dụng, đến cả tôi cũng không ở trong đó.” Đường Hồng nói đến đây, cảm thấy hơi xấu hổ.

Dương Hiên không từ chối, anh xua tay, “Ông ra ngoài đi, không cần phải phục vụ chúng tôi đâu, làm tốt công việc trong nhà máy chính là báo ơn lớn nhất đối với chúng tôi rồi.”

Đường Hồng gật đầu, hiểu được ẩn ý của Dương Hiên, ông ta lập tức xoay người rời đi.

Nhìn thấy ông ta rời đi, Tề Cấm liền hỏi: “Anh đang muốn làm gì? Để ông ta tự mình phát triển có tác dụng gì sao?”

Dương Hiên lắc đầu, đành nói: “Tôi cũng không biết có tác dụng gì, chỉ cần ông ta phát triển tốt thì mới có thể khống chế được một số thứ nhất định. Bắt đầu từ hôm nay, anh có trách nhiệm liên hệ với Điền Chấn để nắm bắt mọi thông tin của thành phố Trung Giang. Tôi liên lạc với Công Tôn Minh một chút, để anh ta nghĩ cách giúp đỡ Đường Hồng phát triển.” Tề Cấm gật đầu, hiểu ý của Dương Hiên.

“Còn một chuyện nữa, để người của Ngọa Long trà trộn vào bên cạnh Đường Hồng, theo dõi ông ta từ giờ từng phút nếu như phát hiện có dấu hiệu nghịch phản, lập tức báo lại cho tôi.” Dương Hiên không hiểu con người Đường Hồng lắm, nhỡ đâu ông ta không phải là một người trung thành, thì lập tức loại bỏ ông ta, để một người khác thế vào công xưởng này.

Ngày hôm sau, Dương Hiên đến văn phòng của Đường Hồng, mỉm cười hỏi: “Tôi rất muốn biết là ai đang đối phó với ông và lí do tại sao lại đối phó ông?”

Nghe câu này Đường Hồng bất lực cười rồi nói: “Nói ra thì sợ cậu chê cười. Nếu như cậu đã hỏi thì tôi sẽ nói cho cậu biết. Người đang đối phó với chúng tôi là người của gia tộc Đông Phương, tên là Đông Phương Bác. Theo như tôi biết thì anh ta không phải là thành viên của gia tộc Đông Phương, mà là đệ tử của nhánh bên. Cho dù là một nhánh bên, thì một xí nghiệp nhỏ như tôi cũng rất khó để có thể đối phó lại.”

Dương Hiên gật đầu, trong mắt những người bình thường này, thì quả thực gia tộc Đông Phương quá lớn mạnh.

“Còn về phần nguyên nhân thì nói ra có chút xấu hổ, đó là vì một người phụ nữ. Trước đây tôi có một người bạn gái, trong một lần gặp gỡ tình cờ đã bị Đông Phương Bác nhìn thấy. Kể từ đó mỗi này đều quấy rối bạn gái tôi, khiến tôi rất tức giận và tìm đến anh ta nói rõ ràng, liền bị vệ sĩ của anh ta đánh đập cho một trận. Dù vậy, tôi cũng vẫn không bỏ cuộc, sau đó không lâu thì bạn gái tôi chia tay với

tôi.”

Nói đến đây, trêи mặt Đường Hồng nở nụ cười cay đắng.

“Nguyên nhân chia tay có lẽ cậu cũng có thể đoán ra được, tôi từng đi tìm cô ấy một lần, liền bị cô ấy và Đông Phương Bác sỉ nhục một trận, từ đó về sau bọn họ bắt đầu chèn ép tôi, chỉ cần là thứ của tôi thì bất luận chất lượng có tốt đến đâu, giá cả có thấp đến mấy thì cũng rất khó để bán ra thị trường.” Đường Hồng vô cùng khó chịu.

“Tôi hiểu rồi, hôm nay tôi sẽ ra ngoài với ông, giúp ông giải quyết chuyện riêng của ông, sau khi giải quyết xong, tôi hi vọng ông có thể toàn tâm toàn ý xây dựng phát triển công xưởng.” Dương Hiên trịnh trọng nói.

Đường Hồng đột nhiên bật cười, cho tới bây giờ ông ta vẫn chưa kết hôn, phần lớn nguyên nhân chính là do bạn gái cũ của ông ta.

Sau đó Dương Hiên đi theo Đường Hồng đến một khu biệt thự sang trọng, ông ta chỉ vào bên trong ngôi biệt thự nói: “Nơi đó chính là nơi mà bọn họ sống, cũng chính là nơi tôi bị đánh.”

Dương Hiên gật đầu, đeo mặt nạ, rồi nói: “Bắt đầu từ giờ, tôi chính là vệ sĩ của ông, ông muốn làm gì thì tôi nhất định sẽ giúp ông.”

Đường Hồng hơi bối rối, cười nói: “Hay là thôi bỏ đi, bọn họ đông người, chúng ta căn bản là không phải là đối thủ của họ. Nói thật, cậu có thể đến đây với tôi thì tôi cũng đã vui lắm rồi.”

Dương Hiên lắc đầu: “Ông đi vào đi, nút thắt này phải được cởi ra, nếu không ông mãi mãi không thể thoát ra được.”

Đường Hồng bắt đầu do dự, quay sang nhìn ánh mắt kiên định của Dương Hiên, sau đó nói: “Tôi biết rồi, bây giờ dẫn cậu đi vào. Nhiều năm như vậy không gặp, cũng không biết họ đã thay đổi như thế nào rồi.”

Sau đó bọn họ bước đến trước cánh cửa một biệt thự, Đường Hồng đứng ở trước cửa nhưng không hề có ý muốn gõ cửa.

Dương Hiên thấy vậy đang định giúp ông ta, thì bị Đường Hồng ngăn lại: “Hay là chúng ta đừng vào nữa.”

“Hôm nay nhất định phải vào.” Dương Hiên biết rõ, nếu như hôm nay ông ta không vào trong thì nút thắt trong lòng ông ta sẽ không bao giờ tháo gỡ được.

Trong cơn tuyệt vọng, ông ta đành phải đi đến trước cổng nhẹ nhàng bấm chuông.

Ngay sau đó, tiếng bước chân dồn dập truyền đến, khi mở cửa ra, người phụ nữ nhìn thấy hai người họ liền sửng sốt một lúc lâu, sau đó mới nói: “Đường Hồng, anh thật sự không biết xấu hổ, đã nhiều năm như vậy rồi còn đến đây tìm tôi làm gì?”

Khuôn mặt của người phụ nữ đầy vẻ khinh thường, quan trọng nhất, trêи người cô ta ăn mặc rất mát mẻ gợi cảm, thấp thoáng một hình xăm hình hoa hồng.

Khi Dương Hiên nhìn thấy người phụ nữ này, thì biết ngay cô ta không phải là một người tốt đẹp gì.

————————-

Chương 305: Đông phương bác
Chương 305: Đông Phương Bác

“Hôm nay tôi đến là muốn giải quyết ân oán với cô, xem ra cô sống khá tốt đấy nhỉ, còn mặc cả loại trang phục gợi cảm như này.” Lời nói của Đường Hồng đầy vẻ mỉa mai.

Người phụ nữ này không có chút liêm sỉ nào, còn cố tình ưỡn ngực, “Đúng vậy, tôi rất quyến rũ, tôi cũng có tư chất để mặc như vậy.

Còn anh, chắc là bây giờ vẫn độc thân nhỉ, người như anh đoán chắc không kiếm nổi bạn gái.”

Đường Hồng vô cùng tức giận, nhưng ông ta có giới hạn, sẽ không đánh phụ nữ. Khi nhìn thấy dáng vẻ đó của cô ta, trái tim ông đã chết rồi, cô ta đã không giống như trước đây, trong lòng ông ta cũng không còn lưu luyến nữa. Bây giờ ông chỉ còn hận thù và phẫn nộ.

“Đông Phương Bác đâu?” Đường Hồng ngẩng đầu nhìn vào phòng, không thấy bóng dáng hắn.

“Anh tìm anh ta làm gì? Chúng tôi chia tay lâu rồi.” Bạn gái cũ của ông ta nói câu này rất thẳng thừng, không hề cảm thấy nhục nhã khi bị người khác vứt bỏ.

Nghe thấy vậy, trong lòng Đường Hồng cảm thấy rất vui sướиɠ, cuối cùng cô ta cũng phải trả giá cho hành vi của bản thân. “Ồ, thì ra là vậy, thế cô có bám theo gã nhà giàu nào khác không, hay là bây giờ cô không còn bản lĩnh quyến rũ mấy kẻ có tiền nữa rồi.”

Bạn gái cũ của ông ta nghe vậy liền tức giận, đây là nỗi đau lớn nhất trong lòng cô ta. “Đường Hồng, anh đừng không biết xấu hổ như vậy, có chuyện gì không? Không có thì cút đi, đừng ở đây làm người khác ngứa mắt.”

Đường Hồng khẽ cười, không có ý định so đo với một người phụ nữ, đúng lúc này, một người đàn ông trẻ tuổi đi ra khỏi phòng, nói bằng giọng địa phương, “Em yêu à, ai ở bên ngoài vậy, sao không để họ vào.”

Vừa đi tới trước mặt Đường Hồng, vẻ mặt liền sững sờ, căn bản không biết hắn là ai.

“Anh mau vào đi, ở đây không có chuyện của anh.” Bạn gái cũ của ông ta lạnh lùng nói.

Đường Hồng không chế giễu cô ta, chỉ xua tay rồi cùng Dương Hiên rời đi.

Bạn gái cũ của ông ta thấy cảnh này, không khỏi sững sờ, trước đây cô ta đối xử với Đường Hồng như vậy mà ông ta vẫn muốn giữ lại cho cô chút tôn nghiêm cuối cùng.

Sau khi hai người rời khỏi khu biệt thự, Dương Hiên cười hỏi, “Thế nào? Nghĩ kỹ rồi chứ?”

Đường Hồng cười, “Qua nhiều năm như vậy, có vài chuyện đã suy nghĩ rõ ràng rồi. Chỉ có điều nuốt không trôi cục tức này, hôm nay thấy cô ấy như vậy, trong lòng thoải mái hơn nhiều. Ông trời vẫn rất công bằng, có được vài thứ thì nhất định phải đánh đổi.” Dương Hiên gật đầu, rất tán thành với lời ông ta nói.

“Thực ra chuyện này đối với ông mà nói lại là chuyện tốt, biết cô ta là loại phụ nữ như vậy từ trước còn hơn là sau khi kết hôn mới biết.”

“Tôi biết, tôi vẫn luôn biết, nhưng tôi không buông xuống được cậu hiểu không, tôi rất yêu cô ấy.” Đường Hồng dừng xe bên vệ đường cao tốc, khóc lớn.

Dương Hiên không nói gì, ông ta đã chịu đựng nhiều năm như vậy, lúc này cũng nên bộc phát.

Không lâu sau, ông ta ổn định lại cảm xúc, tiếp tục nói, “Thấy dáng vẻ bây giờ của cô ấy, tôi đã tuyệt vọng rồi, từ nay về sau, tôi sẽ không nghĩ đến cô ấy nữa.”

Dương Hiên gật đầu, không nói lời nào.

Lúc Đường Hồng giẫm chân ga, Dương Hiên hỏi tiếp, “Tiếp theo ông định làm thế nào?”

“Đương nhiên là đem hết mọi nhục nhã trước đây trả lại cho hắn, phụ nữ có thể tha thứ, đàn ông thì tuyệt đối không được.” Trêи mặt Đường Hồng thoáng qua nét thù hận, đây là nỗi hận của ông ta đối với Đông Phương Bác trong nhiều năm qua.

Sau đó Đường Hồng đưa anh đến một khách sạn, hai người nhìn khách sạn trước mặt, một người vẻ mặt nghi hoặc, một người đầy thù hận.

“Đây là chỗ của Đông Phương Bác?” Dương Hiên nghĩ một lúc, chậm rãi hỏi.

“Không phải, đây là khách sạn do hắn ta đứng tên, bình thường không có chuyện gì, hắn thích ở lại đây.” Lúc Đường Hồng nói, thân thể hơi run rẩy, đây là tức giận đến mất lí trí.

Dương Hiên không đi thẳng vào, chỉ cười nói, “Ông nên học cách kiểm soát cảm xúc của bản thân, ông làm ông chủ lâu như vậy, nên biết rõ đạo lý này.”

Đường Hồng nghe xong, hít một hơi thật sâu, để bản thân thoải mái hơn. Sau đó chậm rãi nói, “Cậu có biết tôi hận hắn đến mức nào không? Tôi hận không thể ăn thịt uống máu hắn.”

Dương Hiên vô cùng chấn động vì mấy lời này, đây là lần đầu tiên anh thấy một người căm thù kẻ khác đến vậy.

“Tôi hận hắn không chỉ bởi vì hắn ta sỉ nhục tôi, mà còn vì hắn không trân trọng bạn gái cũ của tôi. Cô ấy trước đây đã từng là một cô gái rất tốt, bây giờ trở nên như vậy, cũng là do tên khốn khϊếp đó gây ra.” Đường Hồng nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này.

Dương Hiên bất lực thở dài, chầm chậm nói, “Đi nào, hôm nay chúng ta giải quyết chuyện này cho xong.”

Trước khi tới đây Đường Hồng hơi sợ hãi, sợ Dương Hiên không có thực lực đưa mình vào trong, còn bây giờ, ông ta không còn sợ nữa, trong lòng đã bị tức giận thế chỗ. “Đi, đi gặp bạn cũ.”

Đường Hồng dẫn đường đi thẳng đến phòng làm việc của Đông Phương Bác. Trêи đường đi bọn họ không gặp bất cứ trở ngại nào, rất nhiều người nghĩ ông ta là khách quen của khách sạn nên không để ý.

Khi tới phòng làm việc, có hai vệ sĩ hai bên cửa, vừa thấy hai người Dương Hiên đi đến vội vàng hỏi, “Các người làm gì vậy? Đến đây có chuyện gì?”

Đường Hồng chưa lên tiếng, Dương Hiên đã xông lên trước, đá hai tên vệ sĩ bay đến đập vào bức tường bên cạnh, khiến bọn họ không đứng dậy nổi.

Ông ta thấy cảnh này liền sửng sốt, mình lần này không đi theo sai người, người này thực lực rất mạnh.

Sau đó hai người không chút do dự, đạp tung cửa phòng, thấy một gã đàn ông và một người phụ nữ trẻ đang ôm ấp hôn hít.

Hai người đi vào khiến người phụ nữ hoảng hốt, vội vàng rời khỏi vòng tay Đông Phương Bác, đứng qua một bên.

Đông Phương Bác ban đầu khá sợ hãi, nhưng khi thấy Đường Hồng liền bật cười, “Thì ra là mày, bao nhiêu năm không gặp, mày thay đổi nhiều quá, già đi nhiều rồi nhỉ.”

Đường Hồng không hề cảm thấy tự ti, cười nói, “So với mày đúng là tao lớn tuổi hơn, chuyện này tao nhận.”

Dương Hiên thấy vậy, gật đầu, chỉ có người dám đối mặt với khuyết điểm của bản thân mới là người ưu tú, cũng sẽ là ông chủ tốt.

“Nhưng tao cũng không ghen tị với mày, một tên cặn bã như mày vốn không có tưu cách so sánh với tao.” Đường Hồng nói đến câu cuối cùng lộ ra một phần khí phách.

Đông Phương Bác nghe xong liền bật cười, “Mày nói gì? Tao là cặn bã, vậy mày còn không bằng cặn bã, mày đừng quên, nếu như không có tao, sao mày có thể yên ổn đứng đây.”

Đường Hồng nghe vậy càng thêm tức giận, mấy năm nay ngày nào ông cũng nỗ lực, đến cuối cùng chuyện gì cũng không thành, căn bản không thể phá bỏ vây hãm của gia tộc Đông Phương. “Đúng, lời mày nói không sai, nhưng tao muốn nói với mày, bắt đầu từ hôm nay, tao muốn lấy lại tất cả những gì đã mất và đứng trước mặt mọi người một lần nữa.”

Ông dám tự tin nói như vậy là vì có Dương Hiên, chính xác mà nói thì là do hai cú đá vừa nãy của Dương Hiên.

————————-

Chương 306: Chặn hắn lại
Chương 306: Chặn hắn lại

“Đứng trước mặt mọi người lần nữa?” Đông Phương Bác cười lớn.

Sau khi cười một hồi, hắn chầm chậm ngồi dậy, lạnh lùng nói, “Mày có tin hôm nay tao sẽ khiến mày không ra khỏi khách sạn này được không.”

Đường Hồng lắc đầu, nếu là trước đây nghe những lời này, ông ta sẽ không dám phản bác, hôm nay lại khác, đã có Dương Hiên ở bên cạnh ông ta.

Đông Phương Bác trừng mắt, lớn tiếng nói, “Người đâu, chết hết rồi à?”

Tiếng hét giận dữ này khiến đám vệ sĩ đang nghỉ ngơi xung quanh đồng loạt đứng dậy, nhanh chóng vây quanh Dương Hiên và Đường Hồng, chỉ chờ Đông Phương Bác ra lệnh sẽ ra tay đánh người.

Thân thể Đường Hồng bất giác lùi lại một bước, trước đây ông ta chưa từng thấy tình cảnh như vậy, sợ hãi cũng là chuyện thường tình.

“Hôm nay tao muốn xem mày có thể đứng trước mặt mọi người được hay không.” Đông Phương Bác vẫy tay, các vệ sĩ đồng loạt hành động.

Bọn chúng cho rằng đây là chuyện rất dễ dàng vì vậy cũng không dùng toàn bộ sức lực. Tay vừa mới đưa ra, còn chưa chạm đến hai người Dương Hiên, thì chúng đã bị hai bàn tay to bắt lấy cánh tay, quăng vào bức tường bên cạnh. Tiếng la hét vang lên, còn có giày dép bay loạn xạ.

Chưa tới một phút, Dương Hiên đã giải quyết xong tất cả. Đông Phương Bác mặc dù là người gia tộc Đông Phương, nhưng địa vị không cao nên căn bản không có vệ sĩ có thực lực bảo vệ.

Thấy cảnh tượng trước mắt, Đông Phương Bác và người phụ nữ bên cạnh hắn đều sững sờ, đây là con người ư? Sao có thể mạnh đến vậy.

Sau khi đánh bọn chúng tan tác, Dương Hiên phủi bỏ bụi bẩn trêи quần áo, tự giác đứng sau lưng Đường Hồng, làm nền cho ông ta.

“Thế nào? Bây giờ là ai không đi được đây?” Đường Hồng vừa nói vừa đi về phía Đông Phương Bác.

Đông Phương Bác không sợ Đường Hồng mà là sợ Dương Hiên, hắn nhìn Dương Hiên chằm chằm, không chớp mắt.

Một lúc sau, Đông Phương Bác cười lớn tiếng, nói với Dương Hiên, “Anh là vệ sĩ của hắn à? Tôi thấy anh khá tốt, làm việc cho tôi, tôi cho anh tiền lương gấp ba, anh nghĩ sao?”

Đường Hồng nghe vậy không hề thấy lo lắng, ông ta biết rất rõ quan hệ giữa mình và Dương Hiên.

Dương Hiên đột nhiên cười nhếch môi, lộ ra vẻ hứng thú, nói, “Anh có thể cho tôi bao nhiêu tiền?” Đường Hồng nghe câu này hơi sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại.

Đông Phương Bác vẻ mặt khiêu khích nhìn Đường Hồng, nói “Anh nói Đường Hồng cho anh bao nhiêu tiền, tôi trả anh gấp ba, anh thấy thế nào?”

Dương Hiên cố ý giả vờ nghĩ ngợi một lúc rồi nói, “Ông ấy mỗi tháng trả tôi hai triệu tệ, nếu anh có thể trả bảy mươi hai triệu một năm cho tôi, tôi sẽ đi theo anh.”

Đông Phương Bác nghe xong liền đờ đẫn, một tháng sáu triệu, một năm bảy mươi hai triệu, cho dù khách sạn đứng tên hắn cũng không nhiều tiền đến vậy.

“Anh đừng đùa, hắn ta có bao nhiêu tiền tôi là người rõ nhất, không thể cho anh nhiều đến vậy.”

Đông Phương Bác mấy năm nay vẫn luôn cho người theo sát Đường Hồng, nhà máy của ông ta tổng giá trị còn không đến hai triệu, không có khả năng trả được tiền lương hai triệu tệ một tháng.

Dương Hiên lắc đầu, “Tôi không nói sai, thực sự là hai triệu, hơn nữa chỉ có nhiều hơn, nếu như anh không trả được nhiều tiền như vậy, tôi cũng hết cách.”

Đông Phương Bác ngây người nhìn Đường Hồng, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin nổi.

“Xem ra mày cũng không có bao nhiêu tiền, chẳng trách thực lực của vệ sĩ lại kém cỏi đến vậy.” Đường Hồng không muốn bỏ qua cơ hội chế giễu hắn, liền nói.

Đông Phương Bác nghiến răng, vô cùng tức giận, “Cho dù vệ sĩ của tao không đánh lại bọn mày, nhưng đừng quên, tao là người gia tộc Đông Phương, bọn mày dám động vào tao sao?”

Nghe những lời này, Đường Hồng hơi sững sờ, gia tộc hùng mạnh như vậy, nhân vật nhỏ bé như ông ta căn bản không đối phó nổi, ông ta không thể tự quyết định được liền quay đầu nhìn Dương Hiên, muốn hỏi ý kiến.

Dương Hiên không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, để ông ta yên tâm, không cần do dự.

Có được sự đảm bảo này, Đường Hồng bỗng chốc trở nên có khí thế hơn hẳn, đi đến trước mặt Đông Phương Bác, giơ tay tát hắn một cái, “Đây là sỉ nhục mấy năm trước tao phải chịu, hôm nay tao trả lại toàn bộ cho mày.”

Đông Phương Bác sững sờ, không ngờ Đường Hồng tự mình ra tay, hơn nữa còn đánh vào mặt hắn, “Đường Hồng, mày chán sống rồi à, hôm nay cho dù có người bảo vệ mày, tao cũng sẽ cho mày chết.” Hắn lấy điện thoại ra, bắt đầu tìm người.

Đường Hồng không hề ngăn cản, lần này nhất định phải khiến hắn biết đau, nếu không hắn vẫn sẽ kiếm chuyện. Dương Hiên cũng không cản lại, anh biết đây là cơ hội để danh tiếng của Đường Hồng lan truyền, không thể lãng phí.

Sau khi Đông Phương Bác bỏ điện thoại xuống, chầm chậm nói, “Mày đợi đó, hôm nay tao sẽ khiến mày sống không bằng chết.” Dương Hiên mỉm cười, mấy phút đồng hồ ngắn ngủi anh đã khiến Đường Hồng thay đổi ngoạn mục.

Không lâu sau, tiếng bước chân dồn dập truyền đến tai bọn họ, theo sau đó là hơn chục người chạy đến phòng làm việc của Đông Phương Bác, bao vây hai người Dương Hiên lần nữa.

Một người trung niên đi đến chỗ Đông Phương Bác, vội vàng nói, “Cháu trai, không sao chứ?”

Đông Phương bác lập tức tỏ vẻ tủi thân, vội nói, “Chú, mấy kẻ đó đánh cháu, chú nhất định phải trút giận cho cháu.” Hắn vừa nói vừa chỉ vào Đường Hồng.

Ông ta không hề trốn tránh, thẳng thắn thừa nhận, nói, “Đúng, là tôi đánh.”

Chú của Đông Phương Bác lập tức đến trước mặt Đường Hồng và Dương Hiên, lạnh lùng nói, “Láo xược, mày cũng lợi hại đấy, mày có tin, chỉ cần một câu nói của tao cũng khiến mày chết ở đây không.”

Đường Hồng không hề sợ hãi, lớn tiếng nói, “Bây giờ là xã hội cai trị bằng pháp luật, các người dám giết người sao?”

Nghe thấy vậy, Đông Phương Bác và chú hắn cười lớn, “Mày đừng kể chuyện cười nữa, trêи đời này nắm đấm mới là đạo lý chân chính, ai thèm nói chuyện pháp luật với mày.”

Vẻ mặt Đường Hồng lúng túng, một đại gia tộc như gia tộc Đông Phương có thể mặc kệ đạo đức pháp luật.

“Chú, cẩn thận chút, người này thực lực khá lắm đó.” Đông Phương Bác cẩn thận chỉ vào Dương Hiên, hơi hoảng sợ nói.

“Đánh rất giỏi? Hôm nay ta muốn cho hắn biết có năng lực đánh nhau cũng vô dụng.” Chú của Đông Phương Bác vẫy tay, tất cả mọi người đồng loạt hành động, xông về phía Dương Hiên.

Dương Hiên ngay tức khắc kéo Đường Hồng ra sau lưng, chân tay linh hoạt, đồng thời thân thể không ngừng xoay tròn, mỗi một động tác đều chuẩn xác chặn lại đòn tấn công của đối phương. Những người giao đấu với anh đều bị đánh bay qua một bên, phút chốc mất đi sức chiến đấu.

Chú của Đông Phương Bác là người từng trải, mắt thấy có phần đánh không lại, bèn kéo Đông Phương Bác chạy ra khỏi phòng.

Đường Hồng vẫn luôn chú ý tới hai người bọn họ, phát hiện họ bỏ chạy liền lớn tiếng hô lên, “Bọn chúng chạy rồi, mau chặn lại.”

————————-

Chương 307: Người của gia tộc đông phương đến
Chương 307: Người của gia tộc Đông Phương đến

Sắc mặt Dương Hiên biến đổi, một tay kéo Đường Hồng, một tay đánh bay người bên cạnh, cơ thể phóng tới trước mặt hai người Đông Phương Bác, chặn đường bọn chúng.

“Sao lại đi thế, chuyện giữa chúng ta vẫn chưa giải quyết, vội vàng làm gì chứ?” Đường Hồng nheo mắt, thô lỗ nói.

Đông Phương Bác và chú của hắn đột nhiên cười lớn, ngượng ngùng nói, “Người anh em, chúng tôi có mắt không thấy thái sơn, đắc tội với hai người là chúng tôi không đúng, chúng tôi xin lỗi.”

Chú của Đông Phương Bác vừa nói vừa kéo cháu trai của mình xin lỗi.

Đường Hồng lại lần nữa tát thẳng vào mặt Đông Phương Bác, lớn tiếng nói, “Cái tát này là để mày mãi mãi ghi nhớ.”

Chú của Đông Phương Bác nhìn thấy cảnh này, trong chốc lát không đành lòng, lạnh lùng nói, “Người anh em, đừng quá đáng, chúng tôi xin lỗi anh không phải là sợ các anh, mà là chúng tôi có lỗi trước, dự định giải quyết êm đẹp chuyện này. Cái tát này của anh có phải quá đáng rồi không?”

Đường Hồng không có ý tỏ ra yếu đuối, tiếp tục nói, “Đây là hắn nợ tôi, hôm nay tôi chỉ muốn trả lại, không có cái gì gọi là quá đáng cả.”

Sắc mặt Đông Phương Bác tái nhợt, mấy năm trước khi hắn đánh Đường Hồng, cũng không ngờ tới một ngày, chính mình lại bị ông ta đánh trả lại.

“Chuyện hôm nay đến đây kết thúc thôi, xem như nể mặt gia tộc Đông Phương, tôi tha cho các người.” Đường Hồng sau khi nói xong liếc mắt nhìn người bên cạnh.

Dương Hiên mỉm cười, quay người rời khỏi đây trước. Độ nắm bắt của Đường Hồng vô cùng tốt, vừa xóa bỏ sự sỉ nhục của chính mình, lại có thể tạo dựng danh tiếng cho bản thân. Quan trọng nhất là không làm quá chuyện này lên, khiến cho gia tộc Đông Phương quá mất mặt.

Khi hai người họ rời khỏi đó, Đông Phương Bác và chú của hắn không nói một lời nào, sợ bản thân phạm sai lầm, lại phải chịu sự trừng phạt nhục nhã lần nữa.

Sau khi bọn họ rời khỏi khách sạn, liền quay về nhà máy của Đường Hồng, không đi đâu khác.

Tối ngày hôm đó, việc Đông Phương Bác bị đánh truyền đến tai của mọi người, bọn họ rối rít đi điều tra thân phận của Đường Hồng, điều khiến bọn họ hứng thú nhất là Dương Hiên rốt cuộc là ai?

Chuyện lần này, hoàn toàn đã đưa danh tiếng của Đường Hồng ra bên ngoài, nhà máy trước kia chén ép ông, bây giờ cũng đã bắt đầu nhượng bộ, không dám xảy ra xung đột với Đường Hồng. Người dám đánh người của gia tộc Đông Phương thì bọn họ làm sao có thể động vào.

Chuyện này nhanh chóng lọt vào tai của Đông Phương Quỳnh, ông ta nói với quản gia bên cạnh, “Ông điều tra tên Đường Hồng kia rốt cuộc là ai, quan trọng nhất là điều tra vệ sĩ bên cạnh hắn, rốt cuộc là đến từ đâu.”

Mệnh lệnh như vậy không chỉ có ở gia tộc Đông Phương, rất nhiều tộc trưởng của các gia tộc cũng đã phát ra mệnh lệnh này.

Sau một thời gian điều tra, bọn họ không tìm được gì, người này giống như đột ngột xuất hiện, một chút manh mối cũng không tìm được.

Đường Hồng không biết chuyện này, một lòng tập trung vào công việc, nhanh chóng hoàn thành yêu cầu của Dương Hiên.

Nhà máy bởi vì không có sự chèn ép của Đông Phương Bác, lại có thêm sự cố gắng của Đường Hồng, bắt đầu nhanh chóng phát triển, chỉ không tới ba ngày, doanh thu đã tăng gấp đôi.

Nhìn thấy kết quả này, Dương Hiên vô cùng vui mừng, chứng minh anh không nhìn nhầm, Đường Hồng thực sự là một người có năng

lực.

Trong phòng làm việc của Đông Phương Quỳnh, Đông Phương Bác và chú của hắn giả bộ đáng thương, đồng thời nói xấu Đường Hồng.

“Đường Hồng căn bản không coi gia tộc Đông Phương chúng ta ra gì, khi chúng tôi nhắc đến gia tộc, bọn chúng không hề sợ hãi, trực tiếp đánh người của chúng ta, còn đánh cho Tiểu Bác một trận.” Chú của Đông Phương Bác bắt đầu than thở, đồng thời thêm mắm thêm muối.

Đông Phương Quỳnh không nói gì, sau khi do dự một lúc, chậm rãi nói, “Các ông có lẽ rất hiểu Đường Hồng, bên cạnh ông ta trước đây có cao thủ mạnh như vậy không?”

Đông Phương Bác mạnh mẽ lắc đầu, “Tuyệt đối không có khả năng, trước kia nếu có cao thủ như vậy thì sẽ không bị cháu đánh rồi.”

Nghe đến câu này, Đông Phương Quỳnh trừng mắt nhìn hắn, tức giận nói, “Còn không xấu hổ nói ra, nếu không phải cậu chọc tức người ta, sẽ xảy ra chuyện như thế này sao. Không tự kiểm điểm những việc bản thân đã làm đi, còn đứng đây cáo trạng, cậu có mặt mũi gì mà đứng ở đây, lẽ nào là bởi vì danh tiếng của gia tộc Đông Phương chúng ta sao?”

Cơ thể hai người khẽ run rẩy, Đông Phương Bác cúi đầu, bị dọa đến mức một câu cũng không dám nói. Chú của hắn cười nói, “Gia chủ, ông bớt giận. Chuyện này không phải là lỗi của một mình Đông Phương Bác, bọn họ hoàn toàn không coi gia tộc Đông Phương chúng ta ra gì, mới dám làm ra hành động quá đáng như thế. Nếu như chúng ta không có hành động phản đòn, sẽ bị gia tộc khác coi thường.”

Đông Phương Quỳnh trừng mắt nhìn ông ta, tức giận nói, “Đừng cho rằng tôi không biết chuyện bại hoại mà Đông Phương Bác đã làm, cướp lấy bạn gái của người ta, chơi chán lập tức bỏ rơi, còn làm nhục Đường Hồng một trận, những chuyện này ông dám nói không phải lỗi của nó không? Tôi thấy các người dưới sự che chở của gia tộc đã quá thoải mái rồi đấy. Kể từ ngày hôm nay, hai người các người sẽ là nhân viên bình thường ở cửa hàng bên dưới, khi nào có biểu hiện tốt thì mới được quay về.” Hai người Đông Phương Bác đang muốn phản bác, bị Đông Phương Quỳnh trừng mắt đành quay về.

Bọn họ biết chuyện này đã không thể nào trở về như cũ được nữa, sau khi hành lễ với Đông Phương Quỳnh, họ quay người rời khỏi đó.

Đông Phương Quỳnh nhìn bọn họ rời đi, nghiến răng nói, “Thật là lũ phế vật, không có chút tác dụng gì.”

Sau khi suy nghĩ một chút, ông ta gật đầu, cảm thấy lời của hai người Đông Phương Bác có chút đạo lí, nếu như không có hành động gì thì sẽ bị các gia tộc khác coi thường.

“Quản gia, ông phái vài người đi tìm Đường Hồng, nhân cơ hội này, tìm hiểu thân phận người bên cạnh Đường Hồng kia một chút, có lợi cho công việc của chúng ta sau này. Đúng rồi, đánh bại Đường Hồng không phải là mục đích chính, mà mục tiêu lần này là thân phận của người cao thủ kia.”

Hành động của quản gia vô cùng nhanh chóng, trong thời gian ngắn đã phái ra bốn người đến nhà máy của Đường Hồng. Người phụ trách chính của hành động lần này là Đông Phương Môn, người đã cùng chiến đấu với Dương Hiên.

Đường Hồng đang làm việc, đột nhiên công nhân vội vàng đi vào, lớn tiếng nói, “Giám đốc, không hay rồi, có vài người đến nhà máy, không nói lời nào liền bắt đầu đập phá đồ đạc, giống như muốn gây sự.”

Sắc mặt của Đường Hồng hơi thay đổi, không biết phải làm sao, đúng lúc này nhớ tới Dương Hiên, vội vàng nói với nhân công, “Anh mau chóng đi tìm tiên sinh, tôi sẽ đi ngăn bọn họ trước.”

Hai người chia nhau ra hành động, người công nhân nói tin tức này với Dương Hiên, còn Đường Hồng đến cửa nhà máy, nhìn thấy mấy người Đông Phương Môn khí thế ào ào, biểu cảm vô cùng hung hăng.

Đường Hồng nhìn thấy một số đồ bị đập nát, trong lòng cảm thấy phẫn nộ, nhưng vẫn nở nụ cười đi tới trước mặt Đông Phương Môn, nói, “Vị tiên sinh này, tôi hình như không quen biết ông, ông đến chỗ tôi có chuyện gì không?”

Đông Phương Môn cười khinh thường, tiếp lời, “Ông chắc chắn không biết tôi, tôi là một trưởng lão của gia tộc Đông Phương, hôm nay đến vì chuyện của Đông Phương Bác.”

Trong lòng Đường Hồng chấn động, không ngờ gia tộc Đông Phương lại coi trọng chuyện này như vậy, còn phái tới đây một trưởng lão.

“Tôi biết ông không hiểu ân oán giữa tôi và Đông Phương Bác, nhưng tôi có thể nói với ông, chuyện này hôm đó tôi chỉ là trả nợ, không phải kiếm chuyện.”

————————-

Chương 308: Kiểm tra và niêm phong
Chương 308: Kiểm tra và niêm phong

Đông Phương Môn khẽ cười, ông ta không muốn tìm hiểu chuyện này, sau đó nói: “Mục đích tôi tới lần này là để giữ vững sự hùng mạnh của gia tộc Đông Phương. Bất kể là ai có lỗi với ai, nhưng chỉ cần gây bất lợi cho gia tộc chúng tôi thì đều không được.”

Đường Hồng tức giận, nhưng ông ta không có cách nào khác, người có thực lực mới có thể nói được lời này, còn người như ông ta, hoàn toàn không có tư cách nói vậy.

Mặc dù thế, ông ta cũng không từ bỏ việc chống lại, tiếp lời nói: “Bất kể là ai, bất kể các người là gia tộc nào đều phải nói đạo lý, là hắn đắc tội với tôi trước, tại sao tôi không thể bắt hắn trả giá?”

Đông Phương Môn nghe thấy vậy, sắc mặt hơi biến đổi, sau đó bật cười, “Thú vị, thật sự thú vị. Tôi không biết ông là kẻ ngu ngốc, hay thật sự có sức mạnh. Hôm nay tôi sẽ cho ông biết, tôi có giảng đạo lý hay không!”

Khi ông ta đang chuẩn bị ra tay, Dương Hiên bước đến bên cạnh. Anh vẫn đang đeo mặt nạ, chiếc mặt nạ này chính là chiếc mà anh đã đeo trong cuộc chiến săn bắn.

Đông Phương Môn nhìn thấy cảnh này, nhất thời sửng sốt, chỉ vào Dương Hiên nói, “Vệ sĩ ở bên cạnh ông ta chính là cậu?”

Dương Hiên gật đầu, tiếp tục nói, “Đông Phương Môn, lâu rồi không gặp, hôm nay tới có chuyện gì không?” Mặc dù anh biết mục đích của Đông Phương Môn, nhưng vẫn giả ngốc, đặt ra câu hỏi này.

Đông Phương Môn không biết nên nói thế nào, vừa nãy nói ra những lời hung hăng đó đã không thể rút lại được, những người này của mình không phải đối thủ của Dương Hiên, khiến ông ta vô cùng khó xử. “Tôi không biết cậu là vệ sĩ của Đường Hồng, sự việc hôm nay đã đắc tội nhiều, lúc về tôi sẽ kể lại chi tiết những chuyện này cho gia chủ, có thể giải quyết hòa bình chuyện này là tốt nhất.”

Dương Hiên gật đầu, anh và gia tộc Đông Phương bây giờ là đồng minh, có thể giải quyết mâu thuẫn là tốt nhất. “Đúng rồi, thân phận của tôi vẫn nhờ ông giữ bí mật, không được nói với bất kì ai, kể cả gia chủ nhà các ông cũng đừng nói.”

Anh đã đoán ra mục đích Đông Phương Môn lần này tới đây, khẳng định là để điều tra thân phận của anh.

Đông Phương Môn không chút do dự gật đầu, “Cậu yên tâm, cậu là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi sẽ không nói ra thân phận của cậu, Hơn nữa, tôi hoàn toàn không biết thân phận của cậu mà.”

Ông ta cho rằng Dương Hiên vì tránh sự truy sát của gia tộc Tư Tháp Khắc, mới che giấu thân phận của mình ẩn náu ở đây, vì vậy rất nhanh đã đồng ý chuyện này.

“Như vậy là tốt nhất!” Dương Hiên hài lòng gật đầu.

Sau đó Đông Phương Môn cho thuộc hạ của mình ra ngoài, rồi bước tới trước mặt Dương Hiên, cười hỏi: “Tiên sinh, nếu như có khó khăn gì, tôi sẽ giúp cậu. Gia tộc Đông Phương của chúng tôi mặc dù không quá lợi hại, nhưng ẩn trốn thì không thành vấn đề.”

Dương Hiên ngay lập tức hiểu ra ý của Đông Phương Môn, cười nói, “Không sao, tôi rất ổn, sau cuộc săn bắn lần này cảm thấy hơi mệt rồi, dự định nghỉ ngơi ở đây một chút. Trở về ông hãy nói với gia chủ của các ông, tôi không có ý chống đối ông ta, đừng đến tìm tôi gây chuyện nữa.”

Đông Phương Môn gật đầu, cúi đầu chào Dương Hiên, rồi quay người đi thẳng rời khỏi nơi này.

Sau đó Đường Hồng đến bên Dương Hiên, nhỏ tiếng hỏi, “Cậu quen ông ta sao?”

“Có duyên từng gặp một lần, nhưng không quá thân thiết. Ông không cần sợ hãi, kinh doanh tốt nhà máy là được, những việc còn lại giao cho tôi.” Dương Hiên nói xong, liền về thẳng phòng mình.

Đường Hồng thở dài, trong lòng thầm nghĩ, rốt cuộc mình đang hợp tác với một người như thế nào, thực sự quá đáng sợ.

Đông Phương Môn sau khi quay về gia tộc Đông Phương, dặn dò thuộc hạ của mình một lượt, bảo họ giữ kín miệng của mình, tuyệt đối không được nói chuyện này ra ngoài.

Sau khi ông ta đến phòng của Đông Phương Quỳnh, vừa cười vừa nói, “Gia chủ, hôm nay tôi đã đến đó, không đánh nhau với bọn họ.” Đông Phương Quỳnh “Ồ” một tiếng, trong lòng hơi kinh ngạc.

“Là thế này, vệ sĩ kia nói không có ý đối đầu với chúng ta, muốn hòa giải chuyện này với gia tộc Đông Phương chúng ta.” Đông Phương Môn vừa nói vừa quan sát biểu cảm của Đông Phương Quỳnh?

“Hòa giải? Muốn hòa giải cũng phải đưa ra chút thành ý, nói không như vậy có lợi ích gì?” Đông Phương Quỳnh tỏ ý khinh thường.

Đông Phương Môn không nói gì, ngẩn người đứng ở bên cạnh.

“Ông có biết thân phận của người kia không?” Đông Phương Quỳnh hỏi tiếp.

Đông Phương Môn lắc đầu, “Tôi không biết, nhưng tôi có thể cảm nhận được, tôi không phải đối thủ của cậu ta, vì vậy mới chấp nhận ý kiến hòa giải của cậu ta.”

Nói tới đây, gương mặt ông ta lộ ra vẻ bất lực.

“Ông không phải đối thủ của cậu ta? Lẽ nào cậu ta mạnh như thế? Không đúng, nếu như cậu ta thực sự như vậy, thì chúng ta không có được thông tin của cậu ta mới đúng.” Đông Phương Quỳnh thắc mắc nói.

Đông Phương Môn vẫn không nói gì, lặng lẽ đứng ở đó.

Đông Phương Quỳnh nhìn dáng vẻ đó của ông ta, xua tay, “Về nghỉ ngơi đi, chuyện hòa giải tôi sẽ suy nghĩ sau.” Đông Phương Môn gật đầu, quay người đi về phòng.

Đông Phương Quỳnh không chút hoài nghi, dù sao đây cũng là mấy người ông ta tin tưởng nhất, hoàn toàn không nghi ngờ lời nói của bọn họ.

Chuyện này theo thời gian trôi qua, biến mất trong mắt mọi người. Nhà máy của Đường Hồng dưới sự hỗ trợ của Dương Hiên, liên tục thu mua lại vài nhà máy khác, bắt đầu sản xuất quy mô lớn. Thu nhập cũng càng ngày càng cao, doanh thu một tháng đột phá một trăm

triệu tệ.

Sau khi Dương Hiên biết, cảm thấy cơ hội của mình đã đến, anh nói với Đường Hồng, “Tôi muốn tiếp tục phát triển, nhất định phải đột phá thành phố Trung Giang, tốt nhất là phát triển ở phía nam. Đi tới đó nhất định sẽ gặp sự cản trở của các gia tộc, đây đều là những chuyện phải trải qua, thực ra không cần sợ hãi.”

Đường Hồng gật đầu, cảm thấy có đạo lý. Nhưng ông ta vẫn không yên tâm lắm, “Nền tảng của chúng ta có phải không tốt lắm không?”

Dương Hiên lắc đầu, “Ông sợ gì chứ, có tôi ở phía sau hỗ trợ các ông, cứ mạnh dạn làm đi, nơi đó sẽ có thị trường rộng lớn hơn.” Đường Hồng gật đầu, quyết định nghe theo ý kiến của Dương Hiên, bắt đầu phát triển ở phía nam thành phố.

Vài tháng sau, ông ta bắt đầu phát triển rầm rộ về phía nam, rất nhanh đã gặp phải trở ngại từ các gia tộc nơi đó. Gia tộc bắt đầu sớm nhất là Đổng gia.

Sản phẩm của gia tộc này với sản phẩm kinh doanh của Đường Hồng rất giống nhau, việc gia nhập của Đường Hồng, ảnh hưởng rất lớn đến lợi ích của bọn họ.

Một buổi sáng, Đường Hồng đang xử lý văn kiện, thư kí của ông ta đi đến, nói, “Ông chủ, không hay rồi, một số cửa hàng ở Lĩnh Nam bị người của Bộ tài chính kiểm tra và phong tỏa, nói sản phẩm của chúng ta không đạt tiêu chuẩn.”

Đường Hồng đã trải qua thời gian tôi luyện dài, không chút hoảng sợ, chậm rãi nói, “Tôi biết rồi, chuẩn bị cho tôi hai vé máy bay đi Lĩnh Nam, tôi đích thân đi xem thử.”

————————-

Chương 309: Thu thập tin tức
Chương 309: Thu thập tin tức

Ông ta biết chuyện này là do Đổng gia làm nên chỉ có thể đích thân ra tay, nếu chỉ dựa vào cấp dưới của mình thì không thể hoàn thành được.

Sau đó ông ta đến phòng của Dương Hiên cung kính nói: “Mấy gia tộc ở phía nam đã hành động rồi, Bộ tài chính đã niêm phong cửa hàng của chúng ta, nói rằng sản phẩm của chúng ta không đạt tiêu chuẩn, tôi muốn tự mình đến đó xem thử.” Dương Hiên gật đầu, không nói gì, đây là chuyện nằm trong dự đoán của anh.

“Một mình tôi đi không yên tâm lắm, tôi muốn nhờ cậu đi cùng tôi.” Ông ta nói rồi chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Dương Hiên, không thấy anh có biểu cảm gì.

Một lúc sau, Dương Hiên chậm rãi nói: “Tôi biết rồi, lúc đó tôi sẽ đi cùng ông một chuyến, khi nào đi vậy?”

Đường Hồng vô cùng mừng rỡ nói tiếp: “Tất nhiên càng nhanh càng tốt, sợ cứ kéo dài sẽ xảy ra những chuyện khác.”

Dương Hiên gật đầu, anh biết ông ta nói không sai: “Lúc nào đi cứ gọi cho tôi là được, ông đi làm việc của mình đi, hãy chuẩn bị những thứ cần thiết.”

Đường Hồng cúi chào rồi rời khỏi phòng Dương Hiên.

Ngày hôm sau, Dương Hiên và Đường Hồng ngồi máy bay đến Lĩnh Nam. Đến nơi thì đã có một chuyến xe đợi sẵn ở đó, vừa lúc định đưa hai người họ đến khách sạn thì bị Đường Hồng ngăn lại: “Đến cửa hàng trước, tôi muốn tìm hiểu tình hình một chút.”

Sau đó tài xế lái xe đưa hai người họ đến cửa hàng trụ sở chính ở Lĩnh Nam. Đến nơi nhìn thấy toàn bộ hàng hóa đều dán giấy niêm phòng, quản lý cửa hàng bị đưa về đồn cảnh sát để tiếp nhận điều tra.

Đường Hồng thấy nhân viên cửa hàng bên cạnh trực tiếp hỏi: “Kể lại chi tiết toàn bộ sự việc cho tôi, quan trọng nhất là cái nào không đủ tiêu chuẩn phải nói hết ra.”

Bạch Húc Đông – phó quản lý cửa hàng này nghĩ một lúc mới chậm rãi mới: “Là thế này, ngày hôm qua bỗng có một nhóm người xông vào cửa hàng, không nói lời nào đã lấy đi một lô hàng. Lúc chúng tôi vừa định ngăn lại thì họ giơ thẻ của Bộ tài chính ra, chúng tôi cũng không còn cách nào khác đành phải để họ lấy đồ đi.”

Lời nói này khiến mấy người ở đó hết sức khó chịu, chuyện này đều làm ngay trước mắt họ.

“Chưa đến một tiếng sau, bọn họ lại đến cửa hàng, lần này còn cầm theo giấy điều tra của Bộ tài chính, nói là sản phẩm của chúng ta không đủ tiêu chuẩn phải niêm phong toàn bộ, đồng thời cũng bắt quản lý đi. Chúng tôi nói rất lâu với họ nhưng họ không thèm nghe, còn trực tiếp niêm phong cửa hàng. Chúng tôi muốn tìm lãnh đạo của họ thì họ chẳng cho chúng tôi gặp. Trong lúc bất lực đành phải gọi điện thoại cho ông chủ.”

Đường Hồng gật đầu, ông ta đã rõ tình huống cụ thể.

Dương Hiên vừa nghe đã biết có nghe đang giở trò, nhưng anh không nói gì, anh biết Đường Hồng cũng nghĩ đến kết quả này rồi. Đường Hồng ra khỏi cửa hàng, nói với tài xế: “Chúng ta đến Bộ tài chính tìm hiểu tình hình cụ thể.” Dương Hiên ở phía sau yên lặng đi theo Đường Hồng, vẫn không lên tiếng.

Sau khi đến Bộ tài chính hai người trực tiếp tìm gặp Phó giám đốc Bộ tài chính Diễm Hồng. Trước khi đến đây họ đã cẩn thận tìm hiểu Diễm Hồng là một người vô cùng chính trực, đồng thời cũng là một lãnh đạo tốt, làm việc vì nhân dân.

Diễm Hồng rất vui khi biết bọn họ là người ngoại tỉnh, cũng tiếp đón anh rất nhiệt tình. Vừa ngồi xuống câu đầu tiên đã nói: “Ở đây chúng tôi vẫn sức lực bên ngoài để giúp thành phố phát triển, tôi rất vui khi ông chủ Đường có thể chọn nơi này của chúng tôi.”

Đường Hồng cũng cười: “Tôi cũng rất vinh hạnh được đến đây để phát triển. Lần này tôi đến đây là muốn hỏi sản phẩm của chúng tôi có vấn đề gì về chất lượng. Chúng tôi muốn biết để sau này có thể dễ dàng thay đổi, có được không?”

Diễm Hồng không biết chuyện này, bà gọi thư kí của mình đến cẩn thận tìm hiểu sự việc mới biết: “Thư kí Dương, cô lấy kết quả kiểm tra lại đây, tôi muốn xem một chút.”

Không lâu sau đó, thư kí Dương mang kết quả kiểm tra trong phòng thí nghiệm đến, theo số liệu trêи thì sản phẩm quả thật có vấn đề. Diễm Hồng đưa kết quả cho Đường Hồng, cười nói: “Ông xem, kết quả không phải rất tốt. Mặc dù tôi rất mong sức lực bên ngoài có thể tham gia vào công cuộc phát triển thành phố chúng tôi, nhưng cũng không mong có sản phẩm không đủ tiêu chuẩn được bày bán ở thành phố.”

Đường Hồng cẩn thận nhìn một lượt, quả thật không đủ tiêu chuẩn, quay đầu liếc nhìn Dương Hiên bên cạnh, không biết nên làm gì.

Lúc đầu ông ta nghĩ người của Bộ tài chính giở trò, nhưng bây giờ xem ra là không phải.

“Các ông có chắc chắn đồ được sản xuất trong nhà máy hợp tiêu chuẩn không?” Dương Hiên lạnh lùng nói.

“Cực kì chắc chắn, tôi kiểm soát rất nghiêm ngặt về vấn đề chất lượng sản phẩm. Nếu phát hiện sản phẩm không đủ tiêu chuẩn thì sẽ lập tức dán nhãn ngay trở thành hàng thải. Vậy nên sản phẩm không đủ tiêu chuẩn sẽ không được đưa ra bán.” Lúc nói, vẻ mặt Đường Hồng vô cùng chắc chắn.

Dương Hiên gật đầu, cười nói với Diễm Hồng: “Lần này chúng tôi đến đây là muốn tìm hiểu tình hình cụ thể, bây giờ đã biết rõ nên chúng tôi cũng không làm phiền bà nhiều nữa, hôm khác lại đến.”

Nói rồi anh nhìn Đường Hồng một cái, hai người cùng rời khỏi căn phòng.

Diễm Hồng nhìn bóng dáng rời đi của hai người họ, vẻ mặt tràn đầy vẻ nghi hoặc, rốt cuộc trong hai người này ai mới là ông chủ, sao lại cứ có cảm giác kì lạ.

Sau khi ra khỏi đó, khuôn mặt Đường Hồng đẩy vẻ khó hiểu. Kết quả này khiến ông ta hơi thất vọng, nhất thời không biết nên làm thế nào.

Lúc cả hai lên xe, Dương Hiên mới chậm rãi nói: “Đừng đặt hết mọi chú ý lên Bộ tài chính, đó là đơn vị chính phủ, dưới tình huống bình thường sẽ không xảy ra vấn đề gì, nhất là kết quả kiểm tra. Anh nên suy nghĩ vấn đề theo hướng khác, tập trung mọi chú ý vào cửa hàng.”

“Cửa hàng? Cửa hàng thì có thể xảy ra vấn đề gì chứ?” Đường Hồng thắc mắc khó hiểu.

“Sản phẩm chắn chắn được mang ra từ cửa hàng, khả năng bị rơi giữa chừng khi vận chuyển rất khó xảy ra vì làm như vậy rủi ro tương đối cao, rất dễ bị người khác tra ra, họ cũng không thể đảm bảo tất cả người bên cạnh đều là người của họ. Thế nên chỉ có một khả năng sản phẩm trong cửa hàng của các ông không đủ tiêu chuẩn.” Dương Hiên cẩn thận suy nghĩ rồi đưa ra kết luận.

Đường Hồng ngẫm nghĩ một lát cảm thấy cũng có lý, ông ta chắc chắn nhà máy của mình sẽ không xảy ra vấn đề sản phẩm không hợp quy cách, vậy nên chỉ có một khả năng có người đổi hàng hóa trong cửa hàng.

Khi suy xét kĩ điểm này thì một ý nghĩ khác xuất hiện trong đầu ông ta, chắc hẳn có người của Đổng gia trong cửa hàng của mình.

“Chúng ta có cần phải bắt hắn ra không?” Đường Hồng quay đầu lại nói.

Dương Hiên lắc đầu: “Vội gì chứ, cứ từ từ, còn rất nhiều chuyện cần ông lắm.”

Đường Hồng không hiểu ý của Dương Hiên, lúc nghe nói đừng vội, ông ta cũng không quay lại cửa hàng mà đến khách sạn nghỉ ngơi.

Đến tối, Dương Hiên rời khỏi khách sạn, đến một quán ven đường nói với chủ quán: “Cho tôi một bát hoành thánh, đừng bỏ rau mùi, cho thêm ít dầu mè.”

————————-

Chương 310: Mời tiền bối xuống núi
Chương 310: Mời tiền bối xuống núi

Chủ quán khẽ cười nói: “Có muốn cho thêm hành lá không?”

“Đừng bỏ hành vào, tôi không thích ăn nhưng có thể cho thêm ít tỏi.” Dương Hiên cười nói.

Một lát sau, chủ quán bưng bát hoành thánh theo yêu cầu của Dương Hiên lên đặt trêи bàn, cùng lúc cũng nhét vào tay anh một chiếc USB sau đó xoay người trở về chỗ của mình tiếp tục bán hoành thánh.

Dương Hiên không cảm xúc cầm lấy USB, sau khi chậm rãi ăn xong hoành thánh thì lập tức quay về khách sạn.

Anh không mở USB ra xem ngay mà cẩn thận kiểm tra mọi ngóc ngách trong phòng, sau khi không phát hiện ra thiết bị nghe lén trong phòng thì anh mới mở USB ra.

Bên trong là một tập tài liệu lớn, có vài thông tin chi tiết về gia tộc Nam Cung và các gia tộc có liên quan. Anh tìm một hồi nhưng không phát hiện ra tên của Đổng gia, nên không khỏi cảm thấy hơi kì lạ.

Đến cuối tài liệu mới xuất hiện thông tin chi tiết về Đổng gia, tình trạng công ty, thành viên gia tộc và mối quan hệ của từng thành viên trong gia tộc, cuối cùng là một số chuyện bí mật của gia tộc.

Anh cẩn thận đọc lướt qua, khóe miệng vô thức nhếch lên: “Hóa ra là như vậy à.”

Mặc dù nhớ đến chuyện đã xảy ra nhưng anh không có ý định nói với Đường Hồng, anh muốn nhân cơ hội này để ông ta tự phát huy khả năng của mình.

Ngày hôm sau, anh để Đường Hồng đi xử lý chuyện ở cửa hàng, còn anh thì đến một tòa nhà đang xây dở. Theo thông tin trong tài liệu ngày hôm qua thì có một vị cao thủ đang sống ở đây, người này năm nay đã hơn bảy mươi tuổi, là một nhân vật có máu mặt ở trong gia tộc Đông Phương. Quan trọng nhất là thực lực của ông cụ này mạnh hơn những người khác của gia tộc Đông Phương rất nhiều.

Dương Hiên chậm rãi đi đến trước cửa, gõ nhẹ lên cánh cửa, đợi một lát nhưng không có ai trả lời. Anh ổn định lại hơi thở, đẩy cửa bước

vào trong.

Nơi này rất cũ kĩ, cỏ dại cao ngất mọc đầy trong sân, ngay cả con đường đi hoàn chỉnh cũng không có. Nếu không có thông tin kia, anh không tin có người sống ở nơi như vậy.

Lúc anh đi đến căn phòng chính giữa thì khẽ sửng sốt một lúc, mặc dù bên ngoài rất lộn xộn nhưng bên trong lại vô cùng sạch sẽ, gọn gàng, nền nhà không có một hạt bụi.

“Có ai ở đây không? Hôm nay tôi đặc biệt đến đây để gặp lão tiên sinh.” Dương Hiên không đi hẳn vào bên trong mà chỉ đứng ngoài cửa lớn giọng nói.

Một lúc sau, một ông lão chống gậy chậm rãi bước ra từ đằng sau, nhìn Dương Hiên từ trêи xuống dưới, lắc đầu: “Chàng trai, tôi không quen cậu, cậu đến đây làm gì?”

Dương Hiên bật cười cung kính chào ông cụ.

“Có cơ hội tình cờ được biết đến danh tiếng của tiền bối nên đặc biệt đến thăm.”

Ông lão mở to mắt sau đó bật cười: “Thế mà vẫn có người biết đến tên của tôi à, quả thật hơi ngạc nhiên đấy.” Dương Hiên khẽ cười không trả lời.

“Cậu đến tìm tôi có chuyện gì sao?” Ông lão hỏi lại.

“Lần này cháu đến đây là muốn mời ông xuống núi để bảo vệ đất nước của chúng ta.” Giọng nói Dương Hiên tràn đầy tình yêu với tổ quốc.

“Đất nước? Tại sao tôi phải bảo vệ đất nước? Điều gì không có lợi gì với tôi cả, cũng không cho tôi tiền.” Ông lão xua tay, ông không coi trọng đất nước của mình.

“Tiền bối, cháu biết ông chịu oan ức nhưng bây giờ là lúc đất nước gặp khó khăn nhất, lẽ nào tiền bối không sẵn lòng buông bỏ oán hận trước đây để giữ lấy ngôi nhà chung của chúng ta sao?” Dương Hiên cũng vô cùng bất lực. Theo thông tin thì ông lão chính là vì quốc gia phụ lòng ông nên ông mới đến đây ở ẩn, cụ thể là vì chuyện gì thì anh không biết.

“Tôi không chịu oan ức gì, tôi chỉ không muốn giúp thôi.” Ông lão bày ra vẻ mặt không đồng ý.

Dương Hiên ngẫm nghĩ một hồi, rồi nói: “Tiền bối quả thật rất giỏi, có lòng tin sẽ sống sót trong cuộc đại chiến này nhưng cháu có thể nói với ông là nếu mất nước thì họ sẽ không cho ông sống trêи đời này nữa, đây là một mối đe dọa với họ.” Ông lão không nói gì, những gì Dương Hiên nói ông đều hiểu.

“Cháu hy vọng ông có thể xuống núi, bề ngoài thì có vẻ đất nước có lợi, thật ra là có lợi cho ông.” Lúc này Dương Hiên bắt đầu tìm nguyên nhân từ chỗ ông lão.

Ông lão bỗng híp mắt, khẽ cười: “Lời này của cậu có ý gì?”

“Rất đơn giản, với trạng thái vô tư vô lo như này của tiền bối sẽ làm thực lực của bản thân giảm xuống. Cụ thể là vì nguyên nhân gì thì cháu nghĩ ông nên biết. Dù là ai, ở trong hoàn cảnh này thời gian dài đều sẽ biến chất và sa đọa.” Dương Hiên nghĩ hồi lâu mới tìm ra lí do này.

“Như thế không thể không thể ngăn cản đường đi mà rất có thể sẽ khiến ông lui bước nhanh hơn, hơn nữa tốc độ ngày càng nhanh.” Anh không nói dối, thực tế thì đúng là như vậy.

Ông lão không để lộ vẻ mặt gì, chỉ cười híp mắt nhìn Dương Hiên muốn nghe thử anh còn có thể nói được lý do gì.

Dương Hiên cười chậm rãi nói: “Tiền bối nên biết thế lực ở nước ngoài đang để mắt đến chúng ta, các cao thủ và người dân bình thường của họ đều mạnh hơn chúng ta rất nhiều. Nếu chúng ta không ngăn cản được, rất có thể sẽ xảy ra tình trạng chúng ta lại làm nô ɭệ lần nữa. Dù gì thì tiền bối cũng là con dân của đất nước, không muốn thấy quốc gia rơi vào tình trạng như vậy chứ.”

Ông lão khẽ cười nói: “Cậu có quan hệ gì với Ngọa Long?”

Vẻ mặt Dương Hiên thay đổi thấy rõ, đây là bí mật của anh, ngay cả Đông Phương Quỳnh cũng không biết mà ông lão mới chỉ gặp anh một lần làm sao biết được.

“Tại sao tiền bối lại cho rằng cháu có quan hệ với Ngọa Long?” Ông lão bật cười: “Nếu tôi nói là trực giác thì cậu có tin không?”

Dương Hiên gật đầu: “Cháu tin chứ, ở đất nước này chẳng có ai biết thân phận của cháu, ông có thể đoán ra được là đã khiến cháu cực kì kinh ngạc rồi.”

Nghe vậy ông lão không khỏi nhướn mày: “Quả nhiên cậu có quan hệ với Ngọa long, lần này cậu đến đây có phải để thuyết phục tôi làm việc cho Ngọa Long không?”

Dương Hiên lắc đầu: “Chuyện này thì tiền bối nói sai rồi, mặc dù cháu là người của Ngọa Long nhưng không hoàn toàn thuộc về Ngọa

Long. Có chuyện này cháu có thể nói cho ông biết, Ngọa Long và Đồ Lâm là hai thế lực tuyệt đối không thể hợp lại với nhau.”

“Đồ Lâm? Tôi chưa từng nghe nói về gia tộc này, lẽ nào tôi nhiều năm không quan hệ với bên ngoài, tin tức lại lạc hậu như vậy sao?” Ông lão ngước mắt lên tiếp tục hỏi.

“Đồ Lâm không có bao nhiêu danh tiếng nhưng cháu có thể tự tin nói trong vòng mười năm sau Đồ Lâm chắc chắn sẽ phát triển rất nhanh. Dù là thế lực về kinh tế hay quân sự đều sẽ vượt xa năm gia tộc lơn hiện giờ.”

Dương Hiên nói lời này không phải không có cơ sở, có trường học thì quân sự của họ không thiếu, có mạch khoáng ở châu Phi và nước X thì kinh tế của họ cũng sẽ phát triển rất nhanh.

“Chàng trai, khẩu khí cũng lớn đấy, nhưng tôi thích. Tôi có thể giúp cậu nhưng tôi sẽ không gia nhập vào Ngọa Long, chỉ có thể xem là người Đồ Lâm nhưng tôi không biết rốt cuộc Đồ Lâm này là gia tộc thế nào.” Ông lão vô cùng vui mừng, ông sống cuộc sống như vậy trong nhiều năm là quá đủ rồi, bây giờ cần phải đổi lối sống khác cho mình thôi.

Dương Hiên bật cười, đây chính là kết quả mà anh muốn: “Bây giờ tiền bối đi theo cháu hay là ở lại đây vài ngày?”

Ông lão lắc đầu: “Mặc dù tôi đồng ý đi với cậu nhưng có một điều kiện, nếu cậu có thể chặn được ba đòn tấn công của tôi thì tôi sẽ rời đi với cậu. Còn nếu không được thì tôi không còn cách nào khác.”

Vẻ mặt Dương Hiên khẽ thay đổi, sao vẫn là ba đòn tấn công vậy. Lần trước lúc lấy ngọc bội cũng xảy ra chuyện tương tự như vậy.

————————-

Chương 311: Ông lão
Chương 311: Ông lão

“Đừng cảm thấy kì lạ, yêu cầu của tôi cũng giống với lão già kia thôi. Kể từ lúc lấy ngọc bội đi, người kia cũng rời khỏi nơi này bỏ lại tôi một mình ở đây, thực sự khiến người ta tức chết mà.” Mặc dù miệng thì nói tức giận nhưng ông lão không hề biểu lộ vẻ mặt gì.

Dương Hiên lắc đầu: “Vậy thì ông ra đòn đi.”

Ông lão nghe vậy sắc mặt hơi biến đổi, đồng thời hai chân dang ra, cơ thể nhanh chóng di chuyển, chớp mắt đã đến trước mặt Dương Hiên.

Anh khẽ chấn động, khi nhìn thấy bóng dáng ông lão ngay trước mắt, cơ thể anh bắt đầu chuyển động rời khỏi chỗ đứng bằng tốc độ nhanh nhất, nhưng điều khiến anh không ngờ là cuối cùng anh vẫn không thoát khỏi đòn tấn công.

Anh hét lên một tiếng, hai tay đập mạnh về phía trước. Ông lão khẽ cười: “Phản đòn rất đúng lúc.”

Ông chỉ duỗi một tay ra trực tiếp quật ngã Dương Hiên xuống đất, khiến nền đất không kiên cố tạo ra một cái hố cực lớn.

“Chàng trai, cậu như vậy là không được rồi, chỉ một đòn tấn công nhỏ nhoi này mà cũng không đánh lại được.” Ông lão không tấn công ngay mà đứng bên cạnh nói.

Dương Hiên chật vật đứng dậy, hé môi nói: “Tiền bối ra tay mạnh thật, nhưng chưa đủ để đánh bại cháu đâu, còn hai đòn nữa, nào.” Dứt lời, anh hét lên để cổ vũ cho mình.

Ông lão lắc đầu: “Cậu nên cẩn thận một chút, tôi không nương tay với cậu đâu.”

Nói rồi khóe miệng ông khẽ nhếch lên, cơ thể lại tiếp tục xông đến, tung một đòn đánh vào đầu Dương Hiên.

Lần này Dương Hiên sử dụng chiêu thức Băng Long, nhắm hai mắt lại cảm nhận sự thay đổi xung quanh.

Ông lão khó hiểu nhìn Dương Hiên đứng tại chỗ, cho rằng anh bị dọa đến ngu người rồi. Cho dù vậy ông cũng không hề nương tay, chẳng để ý đến sống chết của anh. Trong mắt ông, nếu không thể cản được đòn tấn công này thì không có tư cách mời ông xuống núi, càng đừng nói đến việc làm gia chủ của ông. Mặc dù ông không phải là người có thực lực mạnh nhất nhưng ông cũng không để bản thân chịu thiệt thòi.

Ngay khi đòn tấn công của ông sắp đến gần, Dương Hiên bỗng mở mắt ra, cơ thể chợt chuyển động tránh khỏi đòn tấn công đầu tiên của ông lão. Vào lúc anh nghĩ đòn thứ nhất đã kết thúc, ông lão lại tung nắm đấm khác đến trước mặt anh.

Trong lúc đó, anh chỉ có thể cố gắng phản kháng, vì thực lực có hạn, anh lại một lần nữa bị hất tung ra ngoài, ngã xuống cạnh bức tường, vẻ mặt có chút khó chịu.

Ông lão thấy cảnh này liền bật cười: “Chàng trai, thế nào, thoải mái chứ.”

Dương Hiên kìm nén sự đau đớn, chậm rãi đứng dậy tức giận nói: “Mẹ kiếp, ông thật thâm hiểm.”

“Không có thủ đoạn thì không làm nên việc lớn, làm người đừng quá ngây thơ thế, nhất là đàn ông.” Ông lão không cảm thấy áp bức, ngược lại còn cảm thấy vô cùng đắc ý.

“Hay cho câu không có thủ đoạn thì không làm nên việc lớn.” Dương Hiên nói xong cơ thể bỗng di chuyển đến trước mặt ông lão, hét lên một tiếng, một chân đá về hướng đầu của ông.

Ông lão khẽ cười, thầm nghĩ ra đòn hay đấy.

Ông vẫn vươn tay một nắm đấm chắn trước mặt mình. Lúc ông nghĩ Dương Hiên sẽ bị hất tung lần nữa thì ông bỗng cảm thấy sức lực trêи cánh tay rất nhỏ.

Khi ông phản ứng lại thì đã không kịp nữa rồi, Dương Hiên tiếp tục tấn công vào bên hông của ông lão, hai cú đấm lao thẳng về phía ông.

Trong lúc không biết làm gì, ông chỉ có thể dùng một tay khác ngăn đòn tấn công, nhưng đòn tấn công đến quá nhanh khiến ông không thể ngăn lại được, cơ thể vô thức bị đánh lùi lại mấy bước.

Dương Hiên thấy vậy liền bật cười: “Bây giờ ba chiêu đã đánh xong, ông đã là người của cháu rồi.”

Ông lão nghe vậy thì trong lòng vô cùng tức giận, lập tức kéo Dương Hiên đến cạnh mình bắt đầu điên cuồng đánh anh, mặc dù nói là đánh nhưng không dùng sức, đánh cũng không đau.

Đánh xong, Dương Hiên vui vẻ nói: “Ông nói rất đúng, không có thủ đoạn thì không làm nên việc lớn.”

Ông lão nghe vậy thì chỉ biết trợn mắt với anh, tỏ vẻ tức giận nói: “Cậu yên tâm, tôi đã đồng ý thì nhất định sẽ giữ lời. Bây giờ tôi là người Đồ Lâm các cậu, có chuyện gì cậu cứ thu xếp đi.”

Dương Hiên nghe vậy thì gật đâu: “Tối nay ông và cháu đến gia tộc Nam Cung một chuyến, cháu nhận được tin họ đang lên kế hoạch một chuyện vô cùng quan trọng, cháu phải biết chuyện này là gì.” Ông lão gật đầu, hiểu ý của Dương Hiên.

“Vậy cậu phải chuẩn bị đồ đi trong bóng đêm, nếu không rất dễ bị phát hiện.” Ông lão nhìn cách ăn mặc của Dương Hiên chậm rãi nói.

“Không, lần này cháu phải quang minh chính đại đi vào.” Dương Hiên nói rồi híp mắt bật cười.

“Quang minh chính đại? Cậu không làm sai cách đấy chứ, như vậy sao có thể biết được tin tức gì từ bọn họ?” Ông lão hơi khó hiểu, không biết Dương Hiên đang làm gì.

“Chuyện này cứ giao cho cháu, ông chỉ cần đi với cháu đến đó là được.” Sau đó Dương Hiên đặt một cái mặt nạ vào tay ông lão.

“Tối nay ông đeo nó, đừng để người khác nhận ra thân phận của ông, nếu không sẽ xảy ra rắc rối.” Dương Hiên cực kì cẩn thận, một chút bất cẩn rất có thể anh phải ở lại đây.

Ông lão không từ chối, người như ông hiểu rõ hơn Dương Hiên ý nghĩa câu nói mình giỏi còn có người giỏi hơn.

Đến tối hai người đeo mặt nạ đến cửa gia tộc Nam Cung, người qua người lại nơi đây vô cùng náo nhiệt.

“Cậu đã biết hôm nay gia tộc Nam Cung tổ chức tiệc rồi chứ gì, nếu không sao có thể quang minh chính đại đến đây.” Ông lão nhìn Dương Hiên như nhìn một con cáo già.

Dương Hiên cong môi: “Thật ra cháu không biết tối nay họ tổ chức tiệc, ban đầu còn định trực tiếp đến gặp gia chủ của họ.”

Anh đã gặp gia chủ gia tộc Nam Cung trong cuộc chiến săn bắn, nếu anh đến đây, vậy gia chủ Nam Cung chắc chắn sẽ đích thân tiếp đãi anh, đây mới là lí do cơ bản để anh quang minh chính đại đến đây.

Ông lão hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó vẻ mặt trở lại bình thường.

Dương Hiên dẫn ông lão quang minh chính đại đi vào gia tộc Nam Cung mà không có bất kỳ trở ngại nào. Họ không trực tiếp đến nơi tổ chức tiệc mà sau khi đi dạo một vòng quanh rồi mới vào trong.

Họ tìm một góc ngồi xuống, vừa uống rượu vừa quan sát những người xung quanh. Vì hai người mang mặt nạ nên thu hút vô số ánh nhìn, bảo vệ thấy nhưng cũng không nói gì, bọn họ biết những người đến đây hôm nay đều là nhân vật có quyền có thế nên không dám đắc tội.

Không lâu sau, gia chủ Nam Cung bước lên sân khấu phía trước lớn giọng nói: “Cảm ơn các vị đã đến tham gia bữa tiệc gia tộc Nam Cung của chúng tôi, mục đích tổ chức bữa tiệc lần này là để cùng nhau phát triển, mọi người có thể giao lưu và hợp tác với nhau.” Gia chủ vừa dứt lời, bên dưới vang lên một tràng pháo tay.

Gia chủ Nam Cung vẫy tay tỏ ý mọi người yên lặng một chút rồi nói: “Gia tộc Nam Cung chúng tôi chuẩn bị cho các vị mỗi người một món quà, hy vọng mọi người sẽ thích.”

Nghe thấy ông ta nói vậy, mọi người càng nhiệt liệt vỗ tay, nét mặt ai cũng trở nên phấn khích.

————————-

Chương 312: Mị nương
Chương 312: Mị Nương

Dương Hiên liếc nhìn ông lão một cái, hai người đều không biết món quà lớn này rốt cuộc là thứ gì.

Họ định bắt đầu bữa tiệc sẽ hành động, nhưng vì nguyên nhân này nên hai người đã dừng kế hoạch lại.

Sau ba vòng mời rượu và ăn uống này nọ thì mọi người nhiệt tình trò chuyện với nhau, đồ trêи bàn cũng đã ăn gần hết. Sau đó một chiếc xe lớn được đẩy đến trước mặt, bên trêи che một tấm vải đỏ, nhìn bên ngoài có độ gập ghềnh, trong có vẻ rất có cảm giác.

Một vài người thấy cảnh này hơi thở trở nên gấp gáp, trợn mắt há hốc mồm.

Dương Hiên và ông lão không nhìn ra đó là thứ gì, nhìn từ bên ngoài thì có lẽ là một tác phẩm điêu khắc hình người.

“Đây là món quà gia tộc Nam Cung chuẩn bị cho mọi người, thứ đồ này cực kì hiếm gặp, cả nước cũng chỉ có ba món mà thôi. Gia tộc

Nam Cung chúng tôi phải mất một thời gian dài mới có thể đem cô ta về đây để mọi người cùng chiêm ngưỡng.” Gia chủ Gia tộc Nam Cung nói xong liền nhấc tay mở tấm vải đỏ ra, bên trong lộ ra làn da trắng sáng.

Dương Hiên thấy vậy thì sửng sốt trong chốc lát: “Bên trong thế mà lại là người.”

Ông lão thấy thế bèn lắc đầu. Trêи xe đẩy là một cô gái chưa đầy hai mươi tuổi, mặc dù còn trẻ nhưng quả thực rất xinh đẹp, chẳng khác gì phụ nữ trưởng thành. Quan trọng nhất là cơ thể tяầи ȶяυồиɠ của cô, không chút xấu hổ nhìn mọi người, hơn nữa không ngừng liếc mắt quyến rũ bọn họ.

“Người phụ nữ này là người nước Y, một chủng tộc đặc biệt và rất hiếm gặp. Dân số trêи cả thế giới chưa đến một người trăm, bao gồm cả đàn ông, phụ nữ nhiều nhất cũng chỉ có năm mươi người.”

Dương Hiên cực kì ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên anh nghe nói đến chủng tộc này.

“Họ có một cái tên rất hay, Mị Nương. Chỉ có phụ nữ mới gọi là Mị Nương, đàn ông tên là Làm Vạn Người Mê.”

Dương Hiên vừa nghe liền biết đàn ông của chủng tộc này rất đẹp trai, phụ nữ rất xinh đẹp, hơn nữa đều rất giỏi quyến rũ người khác

giới.

“Ưu điểm lớn nhất của họ không phải những điều này, mà là đặc tính quyến rũ trời sinh của họ. Nhiều người tận dụng đặc tính này để luyện tính cách của mình, để có thể khống chế bản thân vào những thời điểm quan trọng, tránh làm một số chuyện bất lợi. Còn một đặc điểm nữa, nếu cậu có thể có được một Mị Nương, người đó có thể làm rất nhiều việc cho cậu.” Ông lão nói lại những gì mình biết cho anh nghe.

Dương Hiên gật đầu, xem ra Mị Nương này quả thật là một thứ tốt: “Có phải Mị Nương này là người do gia tộc Nam Cung thu phục không?”

Ông lão lắc đầu, ông cũng không biết.

“Có lẽ mọi người cũng biết đây là thứ gì, tôi sẽ không nói nhiều lời vô nghĩa, mọi người có thể thỏa thích thưởng thức. Bên cạnh có rất nhiều phòng, cũng chuẩn bị một vài người đẹp cho mọi người, mọi người có thể tận hưởng miễn phí.” Gia chủ Nam Cung nói rồi làm động tác mời.

Mọi người thấy cảnh tượng trước mặt đều không kiềm chế được mình, vội vàng đi đến một trong những căn phòng bên cạnh. Những căn phòng này đều đã được đặc biệt xử lý, bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài nhưng bên ngoài không thể nhìn được ở trong. Bọn họ có thể vừa ngắm nhìn Mị Nương, vừa chơi với người phụ nữ bên cạnh mình.

Dương Hiên lần đầu thấy trò chơi kiểu này, anh liếc nhìn ông lão một cái, hai người đi vào một căn phòng. Những người khác thấy vậy cũng không thấy làm lạ, mọi người đều xem Dương Hiên là vệ sĩ của ông lão.

Lúc người phụ nữ bên cạnh vừa muốn bổ nhào vào người ông thì bị ánh mắt của ông cản lại: “Các cô ở bên cạnh nhìn là được, bọn tôi không cần dịch vụ này.”

Để tránh người khác nghi ngờ nên họ không để hai người phụ nữ ra ngoài.

Dương Hiên vừa lúc tận dụng cơ hội này mắt nhìn Mị Nương, muốn tận dụng đặc tính quyến rũ người khác của cô để luyện cho mình một chút. Dưới sự không chế mạnh mẽ của anh, không xuất hiện phản ứng sinh lí của đàn ông bình thường, trong lòng vô cùng bình tĩnh, không sinh ra chút cảm xúc dao động nào.

Anh nhìn như vậy mười phút, ông lão chợt nói: “Như thế không có tác dụng gì đâu, chỉ vào lúc cậu không có phòng bị mới có thể luyện tập ra kết quả được. Cậu nghĩ đi chẳng có ai đi quyến rũ trong khi cậu đã chuẩn bị tâm lý phòng bị rõ ràng.”

Dương Hiên gật đầu để mình thả lỏng một chút. Sau đó cơ thể bỗng run rẩy, suýt nữa không kiềm chế được mình.

Qua hồi lâu, anh bỗng bật cười: “Hiệu quả huấn luyện này quả thực không tồi, chính là cảm giác vẫn còn thiếu sót gì đó.”

Ông lão khẽ cười: “Nếu cậu đứng đối diện với cô ta, có lẽ sẽ không phải là dáng vẻ này nữa.”

Dương Hiên gật đầu, anh cảm thấy thiếu đi thứ gì đó hình như là thứ đồ này: “Không được, phải giành được cô ta thôi, cháu thấy vẫn có ích cho cháu.”

Ông lão gật đầu, ông tin Dương Hiên có thể kiềm chế được mình, xem Mị Nương là vật để mình huấn luyện chứ không phải trở thành con rối của cô ta.

Mấy người phụ nữ bên cạnh không biết hai nguời đang nói cái gì, nên cũng chẳng có bất kì suy nghĩ quái lạ nào.

“Cô đi tìm gia chủ các cô một chút, nói có người bạn cũ trong cuộc đi săn đến gặp, nói ông ấy nhất định phải đến gặp tôi.” Lúc nói, Dương Hiên không nhìn hai cô gái kia, vẫn đặt ánh mắt trêи người Mị Nương.

Không lâu sau, hai người phụ nữ đó dẫn gia chủ Nam Cung đến phòng của Dương Hiên, vừa nhìn mặt nạ của anh, vẻ mặt ông ta khẽ thay đổi. Sau đó ông ta thoải mái cười nói: “Người của Đồ Lâm à, nếu không phải nhờ vào cuộc chiến săn bắn, tôi cũng không biết Đồ

Lâm là gia tộc thế nào.”

Lúc Dương Hiên gặp ông ta với thân phận này có nghĩa anh đã nói với gia chủ Nam Cung thân phận của mình. Người của năm gia tộc lớn đều đã đối phó với Đồ Lâm, dĩ nhiên đều biết Đồ Lâm là của Dương Hiên.

“Dương tiên sinh đến đây tìm tôi có chuyện gì sao?” Lúc nói ông ta đưa tay ra hiệu cho vệ sĩ để hắn đi gọi người đến.

“Không cần phiền phức như vậy, hai người đều vào đi. Gia chủ Nam Cung à, ông có lẽ biết thực lực của tôi, nếu tôi ra tay thì ông chẳng thể sống mà ra khỏi đây.” Dương Hiên chậm rãi quay đầu lại, híp mắt cười nói với ông ta.

Gia chủ Nam Cung khẽ run rẩy, lúc thấy Dương Hiên thì ông ta đã hối hận vì đã chạy đến đây nhưng bây giờ đã muộn rồi.

Sau đó ông ta, vệ sĩ bên cạnh và người phụ nữ ở trong phòng lúc đầu cùng đi vào phòng.

“Mục đích tôi đến đây lần này là muốn hỏi ông, gần đây các ông đang bận chuyện gì sao?” Mặc dù Dương Hiên vừa cười vừa nói nhưng giọng điệu lại vô cùng lạnh lùng.

“Bận làm vài chuyện vớ vẩn thôi, còn có thể bận chuyện gì chứ.” Gia chủ Nam Cung hơi kinh ngạc, dĩ nhiên ông ta biết Dương Hiên muốn hỏi chuyện gì nhưng ông ta không thể nói.

“Gia chủ Nam Cung à, tôi khuyên ông tốt nhất nên nói thật đi, nếu không tôi không đảm bảo sẽ làm ra chuyện gì đâu.” Giọng Dương Hiên đầy vẻ uy hϊếp.

“Dương tiên sinh, nơi này là gia tộc Nam Cung không phải là địa bàn của cậu. Nếu tôi giết cậu, cậu còn có thể rời khỏi nơi này sao?” Gia chủ Nam Cung cũng bắt đầu đe dọa anh.

“Nếu tôi đã đến đây thì sẽ có cách để rời khỏi đây, không tin ông có thể thử xem. Nhưng ông đừng quên ông chỉ có một cái mạng, nếu thua rồi thì không còn cơ hội sống nữa đâu.” Dương Hiên khẽ cười, trong ánh mắt đều là vẻ khinh thường.

————————-

Chương 313: Không đánh cuộc được
Chương 313: Không đánh cuộc được

Gia chủ Nam Cung vô cùng sửng sốt, ông ta không đánh cuộc được, cũng không dám làm thế.

Đúng lúc ông ta đang chẳng biết làm sao, thì một tiếng hét đột nhiên vang lên từ căn phòng bên cạnh, khiến phần lớn các cao thủ của gia tộc Nam Cung đều tới đây, còn có vài vị trưởng lão gia tộc.

Gia chủ Nam Cung nhìn thấy thế thì nheo mắt cười: “Cậu nhìn xem, không có trời giúp thì tôi biết làm sao. Tôi khuyên cậu, mau rời nhanh đi, nếu muộn chút nữa e là sẽ không về nổi đâu.”

Vẻ mặt Dương Hiên không chút biểu cảm. Đây là thời điểm anh không lường tới. Nhìn sang ông lão bên cạnh, hai người còn chưa kịp giết chết gia chủ Nam Cung, thì đã quyết định quay người rời đi. Dương Hiên lúc này nở nụ cười tà ác.

Gia chủ Nam Cung thấy vậy, thở phào nhẹ nhõm. Áp lực vừa rồi thật sự quá lớn, chỉ cần sơ ý một chút khéo cái mạng nhỏ của ông ta sẽ không giữ được.

Dương Hiên cũng không hề nhàn rỗi, tranh thủ lúc bọn họ đang đổ dồn sự chú ý lên gia chủ Nam Cung, hai người họ lập tức đánh Mị Nương ngất xỉu rồi đưa cô rời khỏi đó.

Gia chủ Nam Cung sau khi bình tĩnh lại thì đi sang phòng bên cạnh, phát hiện tiếng thét chói tai kia là do ông chủ của căn phòng này có sở thích kì quái, nhưng cô gái kia không đồng ý. Bình thường ông ta sẽ rất tức giận, nhưng giờ tâm trạng lại vui vẻ. Nếu không vì cô gái kia, chắc ông ta đã chết rồi.

Cô gái nhìn gia chủ, đôi mắt khẩn cầu mong ông ta không trách phạt mình.

Gia chủ Nam Cung mỉm cười, vỗ vai cô gái: “Không sao, cậu ta đối xử với cô như vậy, cô phản kháng lại là phải.”

Những người đứng bên cạnh nghe thấy vậy cũng hơi giật mình. Đây là lần đầu tiên họ thấy ông ta bảo vệ một cô gái. Sau đó một người bảo vệ đi tới bên cạnh gia chủ vội vàng nói: “Không xong rồi, không thấy Mị Nương.” Ông ta nghe xong, tức giận nghĩ ngay tới Dương Hiên.

“Chúng ta nên làm gì tiếp? Đi tìm ạ?” Bảo vệ nhỏ giọng hỏi.

Gia chủ Nam Cung biết được thực lực của Dương Hiên và người còn lại, nếu có cho bảo vệ đuổi theo cũng không có kết quả gì. “Đừng đuổi theo, cho người điều tra lối ra các con đường, quan sát bọn họ đi đâu. Bọn họ phải cõng một người nên nhìn sẽ rất rõ.”

Bảo vệ tuân lệnh vội đi ngay.

Lúc rời khỏi đó, Dương Hiên đã nghĩ đến điều này, tìm một chiếc xe và trở lại khách sạn. Trêи đường đi bọn họ cũng rất cẩn thận, không để ai phát hiện dấu vết của Mị Nương.

Trở về khách sạn, Dương Hiên đặt Mị Nương lên giường rồi hỏi: “Bọn họ không thấy xấu hổ khi khỏa thân như này sao?”

Ông lão lắc đầu: “Bọn họ là kiểu người chưa văn minh hóa, thấy rất bình thường khi không mặc gì, cũng không hề quan tâm người xung quanh nghĩ sao. Nhưng bọn họ rất thông minh, có thể đoán được đối phương toan tính điều gì qua ánh mắt. Đây là lí do tại sao bọn họ được coi trọng như vậy, rất nhiều người lợi dụng năng lực này để nghe ngóng tin tức của kẻ địch.”

Dương Hiên nghe thấy vậy thì cười phá lên: “Bảo sao Mị Nương quý báu với bọn họ như vậy, ở điểm này đúng là không ai so bì được.”

Không lâu sau, Mị Nương bị đánh ngất xỉu đã tỉnh dậy, thấy mọi thứ thật lạ lẫm nên cô hơi sợ hãi. Đưa mắt nhìn quanh, cô phát hiện Dương Hiên và ông lão.

“Hai người là ai? Tôi đang ở đâu?” Mị Nương hoảng hốt hỏi.

Dương Hiên mỉm cười: “Chỉ cần cô đồng ý đi theo tôi, tôi sẽ đáp ứng mọi mong muốn của cô, chỉ cần nó hợp tình hợp lí. Tôi muốn có một người bạn, chứ không phải một nô ɭệ, mong cô hiểu ý tôi.”

Mị Nương hiểu ý của Dương Hiên, từ ánh mắt cũng biết anh không hề nói dối.

“Nếu tôi không đồng ý thì sao?” Mị Nương hỏi lại.

“Chỉ cần cô chấp nhận không hại những người bên cạnh, tôi sẽ để cô đi. Nếu cô không muốn quay về gia tộc Nam Cung nữa, tôi cũng giúp cô rời khỏi đất nước này.” Dương Hiên vô cùng chân thành, không có ý định lừa lọc.

Mị Nương bất đắc dĩ cười: “Tôi còn chỗ nào để đi sao, ở đâu người ta cũng coi tôi như món đồ chơi, chẳng có lấy chút tự do. Nếu anh đối xử với tôi như một người bình thường, tôi sẽ đồng ý đi theo anh.”

Dương Hiên nghe thấy vậy, mỉm cười: “Cô yên tâm, tôi hứa sẽ tôn trọng cô như mọi người.”

Sau đó, anh đặt thẻ ngân hàng vào tay Mị Nương: “Trong này có mười triệu, cô hãy dùng làm tiền tiêu vặt. Từ đầu năm nay, mỗi năm tôi sẽ chuyển vào tài khoản một trăm triệu, coi như đó là tiền lương của cô.”

Mị Nương hơi kinh ngạc, được Dương Hiên chi tiền ăn tiền ở là cô đã rất thỏa mãn, không ngờ một năm anh lại trả cô nhiều tiền như vậy, đối xử chân tình như một người bạn. Hai giọt nước mắt chảy dài, trong lòng cô vô cùng ấm áp.

Dương Hiên và ông lão thấy vậy cũng yên lòng, hẳn cô đang cảm động lắm.

“Thằng bé này, sao không cho tôi tiền, chẳng lẽ cậu không coi tôi là bạn sao?” Ông lão oán trách.

“Tiền bối, cháu còn lạ ông sao, ông còn có nhiều tiền hơn cả cháu, sao cháu phải cho ông chứ.” Dương Hiên nghịch ngợm đáp lại.

Sau đó anh bảo nhân viên cửa hàng quần áo mang đến vài bộ, đưa cho Mị Nương mặc.

Dương Hiên gật đầu: “Phải quen dần việc mặc đồ, bộ dạng vừa nãy nhìn mất tự nhiên quá.”

Mị Nương nghe thấy vậy thì cười khúc khích: “Chẳng lẽ anh không thích nhìn cơ thể tôi sao?”

Dương Hiên bật cười: “Đối với các cô chuyện này có vẻ bình thường, nhưng với tôi thì khá là kì quặc.”

Cả ba người đều cười to. Mị Nương nói như vậy cũng chỉ để trêu đùa Dương Hiên, không có ý định nào khác.

Dương Hiên gỡ mặt nạ xuống, rồi lấy một mặt nạ khác ở trong túi. Anh tự đeo lên mặt một cái, hai cái còn lại thì đưa cho Mị Nương và ông lão.

“Thân phận chúng ta hơi đặc biệt, nên đeo mặt nạ vào. Năng lực tự vệ của Mị Nương không tốt, cô đừng ra ngoài một mình, tránh xảy ra chuyện gì.” Dương Hiên bắt đầu sắp xếp vài chuyện.

Mị Nương hiểu ý Dương Hiên, gật đầu một cái.

Sau đó có tiếng gõ cửa vang lên, ông lão và Mị Nương trở nên vô cùng căng thẳng. Dương Hiên ra hiệu bảo bọn họ không cần như vậy.

Thì ra là Đường Hồng tới. Khi nhìn thấy ba người đeo mặt nạ, ông ta cũng hơi giật mình, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại. Đường Hồng không hỏi hai người kia là ai, chỉ nói luôn: “Hôm nay tôi đã tìm hiểu kĩ càng, trong cửa hàng quả thật có nội gián, cũng đã xác định được là ai rồi, nhưng vẫn chưa ra tay với người đó.”

————————-

Chương 314: Đầu mối
Chương 314: Đầu mối

Dương Hiên gật đầu, chậm rãi nói: “Ông tìm thời cơ để cho tên nội gián biết là chúng ta đã tìm được cách cứu cửa hàng quản lý. Chú ý chỉ để hắn tình cờ biết được, như vậy bọn họ mới tin.”

Đường Hồng nghe xong, bật cười đáp: “Kế hoạch này của cậu thật lợi hại, lúc bế tắc thì rút dây động rừng cũng là cách hữu hiệu.”

Dương Hiên mỉm cười rồi tiếp tục: “Sắp xếp phòng cho hai người này, nhất định phải để họ ở gần tôi, đặc biệt là cô gái này, xếp ngay phòng bên cạnh cho tôi.”

Đường Hồng gật đầu hiểu ý. Không tới mười phút anh đã ổn định xong.

Ngày thứ hai, Đường Hồng một mình nói chuyện với phó quản lí cửa hàng Bạch Húc Đông, nhằm lúc nội gián đi tới để cố ý cho hắn nghe mình đã tìm ra cách giải quyết.

Sau khi nghe xong, chưa tới mười phút, hắn đã thông báo tin tức cho Đổng gia.

Gia chủ Đổng gia Đổng Bằng gõ mạnh xuống mặt bàn. Nghĩ một hồi cũng không biết kế hoạch của Đường Hồng là gì, cuối cùng ông ta gọi thư ký tới: “Chuyển ngay lô hàng giả của chúng ta đi, cẩn thận một chút đừng để bị phát hiện.” Thư ký vừa rời đi, Đổng Bằng thở phào nhẹ nhõm.

Dương Hiên đang ngồi nói chuyện phiếm với Mị Nương: “Cô thấy Đường Hồng là người như thế nào?” Anh hỏi như vậy, vì biết Mị Nương có thể nhìn thấu được suy nghĩ, bản chất của người khác.

“Đường Hồng là người rất trung thành, biết thân biết phận, nắm được công việc cần làm.” Mị Nương từ lúc tới đây, mới chỉ gặp thêm một người, nên cho rằng đó là Đường Hồng.

Dương Hiên gật đầu, cũng không khác những gì anh biết. “Vậy cô thấy tôi như nào?” Anh muốn biết Mị Nương nghĩ gì về mình, để hiểu bản thân nên làm gì.

“Nói thật thì, tôi không nhìn thấu được anh. Bình thường sau khi chúng ta nói chuyện nhiều thế này, tôi đã có thể thấu được rồi, nhưng riêng anh tôi không rõ lắm.” Mị Nương thấy hơi bối rối, cô không nghĩ anh sẽ hỏi điều này.

Dương Hiên bật cười, biết cô hơi khách sáo. Anh nói tiếp: “Cứ thẳng thắn mà nói, tôi cũng muốn hiểu rõ hơn về bản thân. Điều này cũng tốt cho tương lai tôi sau này.”

Mị Nương suy nghĩ một lát, rồi nhìn Dương Hiên nói: “Anh là người suy nghĩ sâu sắc, làm việc có lúc từ tốn, có lúc hấp tấp. Anh biết khi nào thì nên làm gì. Dù tôi không tiếp xúc nhiều, nhưng tôi nhận thấy anh là người có hoài bão, tham vọng. Nhưng khuyết điểm rất lớn của anh, là không chừa đường lui cho bản thân. Nếu như thất bại, có thể anh sẽ không còn cơ hội vực dậy.”

Dương Hiên nghe xong, gật đầu một cái. Trong cuộc đi săn, một thân một mình đi tìm thuốc, cũng không nghĩ tới chuyện lỡ anh chết đi, những vấn đề sau đó giải quyết như nào, người thân của anh phải làm sao.

“Anh còn một khuyết điểm nữa, đó là quá tự tin. Có một số chuyện anh không nắm rõ nhưng vẫn làm.” Mị Nương suy nghĩ một hồi rồi

nói tiếp.

Dương Hiên lại gật đầu, điểm này anh cũng biết, nếu không làm như vậy, thì dựa vào thực lực hiện tại, kể cả có hợp tác với năm gia tộc lớn, anh hoàn toàn không thể chống đỡ được sự tấn công từ bọn họ. Chỉ khi nắm chắc năm gia tộc lớn trong tay thì mới thành công được.

Năm gia tộc lớn giải tán hay hợp tác, cũng đều nằm trong tính toán chi tiết của mình. Nếu không tập trung tất cả lực lượng tại một chỗ, thì sẽ không chống đỡ được sự công kϊƈɦ của đối phương.

Mị Nương thấy sự lo lắng trêи khuôn mặt Dương Hiên, trong lòng thấy hơi áy náy: “Anh đừng để tâm, tôi chỉ nói linh tinh thôi, đừng để ý quá.”

Dương Hiên phẩy tay: “Cô nói rất chính xác, tôi đúng là người như vậy. Nhưng vì hết cách rồi, nếu không liều mạng, tôi sợ là không đủ thời gian, vuột mất cơ hội nắm giữ Ngọa Long và năm gia tộc lớn. Tôi buộc phải mạo hiểm, tự thân đi tới đây, chịu mọi hiểm nguy để tạo chút thuận lợi cho thời điểm tôi thu phục bọn họ sau này.”

Mị Nương bất đắc dĩ thở dài. Người đàn ông trước mặt cô rốt cuộc phải chịu áp lực lớn thế nào, mới nói ra những lời như vậy. “Thật ra thì anh đâu cần dồn ép đến thế, hãy nhìn mọi chuyện một cách lạc quan, đừng khiến bản thân thêm mệt mỏi.” Dương Hiên không nói gì thêm, chỉ gật đầu.

Lúc này, điện thoại báo tin nhắn đến, anh hào hứng hẳn lên: “Cơ hội cuối cùng cũng tới rồi.”

Dứt lời, Dương Hiên quay về hướng Mị Nương: “Cô ở đây chờ tôi, không được đi ra ngoài, nếu có chuyện gì thì cứ tìm ông lão kia là được.”

Anh không chờ Mị Nương đồng ý, vội vàng ra khỏi phòng, nhanh chóng tới địa điểm báo trêи điện thoại. Đó là một nhà kho cũ kĩ, cửa sổ bị phá vỡ, cửa ra vào cũng không còn nguyên vẹn.

Ở cạnh đó chờ một lúc, anh phát hiện có một chiếc xe trong nhà kho đi ra. Tốc độ rất nhanh, người lái có vẻ khá nóng vội.

Anh bí mật lái xe đi theo, cách xa đến mấy trăm mét để tránh bị phát hiện. Vì khu này khá thoáng, ít có ngã ba, nên khoảng cách xa chút cũng không lạc.

Không tới nửa tiếng thì bọn họ dừng lại. Dương Hiên xuống xe, chậm rãi tới gần rồi lẳng lặng quan sát.

Trước mặt bọn họ là một cái hố sâu rất lớn. Sau đó, một người phụ nữ xinh đẹp bước ra khỏi xe, nói vài câu với người đàn ông bên cạnh rồi im lặng đứng một bên đợi.

Mấy người bảo vệ bắt đầu đào đất ở xung quanh, rất nhanh đã đào sâu được mấy thước. Dương Hiên hiểu ngay, bọn họ đang muốn chôn giấu đồ vật.

Anh nghĩ một lúc, rồi gọi điện thoại cho Bộ tài chính tố cáo.

Bảo vệ đào hố xong, dùng nilon bọc kín đồ vật, thận trọng đặt xuống hố. Bọn họ rất cẩn thận, sợ làm hư hại đồ vật.

Đúng lúc vừa đặt xong, chuẩn bị phủ đất, thì tiếng còi inh ỏi vang lên. Bọn họ hoảng hốt, nhất thời bất động không biết phải làm gì.

Người phụ nữ vô cùng bối rối, cô ta không nghĩ người của Bộ tài chính lại đến đúng lúc bọn họ chuẩn bị rời đi. Xe của Bộ đến ngay trước mặt, chặn hết đường lui của bọn họ.

Dương Hiên cười khẩy: “Để xem các người giải thích như thế nào.”

————————-

Chương 315: Ám sát
Chương 315: Ám sát

Người vừa đến là Diễm Hồng mà trước đây Dương Hiên đã từng gặp, bà ấy không nói chuyện, chỉ đưa theo mọi người đến cái hố phía trước, cẩn thận quan sát, đồ bên trong giống hệt với đồ trong cửa hàng Đường Hồng, ngay cả đóng gói bên ngoài cũng không có gì khác

biệt.

Bà ấy lấy ra một hộp sản phẩm đưa cho nhân viên làm việc bên cạnh, “Cậu mang đi kiểm tra xem những thứ này có đạt tiêu chuẩn không.”

Mặc dù bà biết những món này nhất định không đạt tiêu chuẩn, nhưng cũng phải theo trình tự, nếu không sẽ không thể khép tội bọn họ.

Sau đó bà ấy đi đến trước mặt cô gái, hờ hững nói: “Quý cô này, hãy đi với tôi một chuyến, nếu những sản phẩm này không sao, tôi lập tức thả cô ra, còn nó không đạt tiêu chuẩn, vậy tôi cũng hết cách, chỉ có thể đưa cô vào nhà giam.”

Cô gái lập tức hoảng sợ, đây là kết quả mà cô ta không ngờ được, sau khi suy nghĩ một hồi, cô ta liền nói: “Tại sao tôi phải đi với bà, tôi đã phạm tội gì?”

Diễm Hồng liếc nhìn túi đồ trong hố, cười nói: “Việc cụ thể trong lòng cô hẳn rõ nhất, tôi nói rồi nếu đạt tiêu chuẩn, tự nhiên chúng tôi sẽ để cô đi.”

Trong lòng cô ta hiểu rõ, chỉ cần đi theo Diễm Hồng, mình sẽ không còn lối thoát nữa, ông chủ sẽ không lo lắng hay quan tâm nữa, bây giờ chỉ có ở bên ngoài, cô ta mới có thể tìm cách không để mình bước vào nhà giam.

“Không có chứng cứ, tôi sẽ không đi theo bà, hơn nữa cho dù sản phẩm không đạt tiêu chuẩn, chúng tôi cũng không có tội, chúng tôi cũng không bán chúng ra, chỉ là tiêu hủy mà thôi.”

Cô gái dự định nhất quyết sẽ không thừa nhận, như vậy cũng không thể bắt giữ cô ta.

Diễm Hông vô cùng tức giận khi nghe tin bị tiết lộ, sau đó nghĩ đến một chuyện, liền nói với nhân viên bên cạnh: “Để người của cục công an đến vậy, gần đây có một lô hàng không đạt tiêu chuẩn rơi vào chỗ chúng ta, cần họ trợ giúp điều tra, đưa những tên đầu sỏ phạm tội ra công lý.”

Nghe thấy vậy, cô gái lập tức hoảng sợ, bây giờ căn bản không thể rời khỏi đây.

Chẳng mấy chốc, công an đã đến, không nói nhiều lời trực tiếp bắt giữ tất cả người ở đây lại, đồng thời đem toàn bộ sản phẩm không đạt tiêu chuẩn lên xe, rời khỏi nơi này.

Dương Hiên nhìn cảnh tượng này, khẽ mỉm cười, chuyện này xử lý xong rồi.

Sau đó anh đến nơi mà Đường Hồng ở, vừa cười vừa nói: “Bộ tài chính đã tra được một lô hàng giả, bây giờ ông lật tẩy nội gián đi, để công an tra rõ nguồn gốc của lô hàng giả này. Chuyện này ông nhất định phải nắm chắc thành công, đây là cơ hội tốt để đối phó với

Đổng gia.”

Trong lòng Đường Hồng hiểu rõ, lập tức đứng dậy đi đến Bộ tài chính. Dương Hiên không đi cùng ông ta mà trở về khách sạn.

Vừa mở cửa phòng lập tức cảm giác được một bầu không khí căng thẳng, ngẩng đầu nhìn vào bên trong, vô cùng bừa bộn, trông có vẻ đã xảy ra trận chiến quyết liệt.

Khi hiểu ra điều này, anh liền liếc nhìn về phía phòng ông lão và Mị Nương, vô cùng chỉnh tề, điều này nói rõ, hai người bọn họ đã từng ở phòng mình.

Sau đó anh lập tức đi đến trước bàn tiếp tân của khách sạn, vội vàng nói: “Tôi muốn xem đoạn giám sát ở tầng mà tôi ở, bạn của tôi đã không thấy đâu nữa, trong phòng cũng rất lộn xộn.”

Chị tiếp tân ngại ngùng nói: “Xin lỗi anh, có rất nhiều người xông khách sạn, trực tiếp chạy đến phòng của anh. Không lâu sau đó, có một ông cụ dẫn theo một cô gái bỏ chạy, còn có một đám người đuổi theo sau.”

Sắc mặt Dương Hiên hơi tức giận, không ngờ bị bọn chúng tìm đến nơi mình ở, thật đáng hận. “Cô biết chúng đã đi đâu không?”

Chị tiếp tân suy nghĩ một lúc rồi chỉ về phía đông, “Bọn họ chạy về phía đông của khách sạn, cụ thể nơi nào thì tôi không biết,”

Dương Hiên gật đầu, lập tức chạy qua hướng mà chị tiếp tân đã nói. Động tác của anh rất nhanh, nhưng không tìm được bất kỳ tin tức nào liên quan đến họ.

Sau khi tìm một lúc, anh lắc đầu bất lực, tìm được một gốc ẩn núp nhỏ. Bây giờ xung đều là người của gia tộc Nam Cung, tùy tiện ra ngoài rất dễ bị bọn họ phát hiện. Khi bắt đầu tìm kiếm ông lão và Mị Nương, anh cũng không nghĩ đến điểm này, sau khi bình tĩnh lại anh mới nghĩ đến.

Dương Hiên lẳng lặng chờ đợi mấy tiếng, rồi ưu buồn đi trêи trêи con đường lớn xung quanh, tiếp tục bắt đầu tìm kiếm dấu vết của hai người họ. Đã tìm rất lâu cũng không phát hiện dấu vết gì, anh gọi điện thoại cho Điền Chấn, để người của tổ chức bí mật giúp đỡ tìm kiếm.

Mấy tiếng cố gắng trôi qua, cuối cùng bọn họ cũng có được tin tức, đã tìm được dấu vết của hai người, chỉ có điều chớp mắt đã biết mất không thấy nữa.

Dương Hiên dựa theo tin tức của Điền Chấn, đến nơi mà ông lão biến mất cuối cùng. Sau khi nhìn sơ lược xung quanh, phát hiện hai người họ đã đi về phía khu ổ chuột.

Anh cũng đi theo qua đó, một lát sau liền mất đi dấu vết của cả hai. Trong lòng thấy hơi bất lực, vừa muốn rời khỏi đó, đột nhiên nhìn thấy một cánh tay to lớn, trực tiếp kéo anh vào trong căn phòng nhỏ bên cạnh.

Sau khi bị kéo vào trong, anh mới phản ứng lại, đang muốn phản kháng, đột nhiên nhìn thấy nụ cười của ông lão.

“Nhóc con, tôi biết cậu nhất định sẽ tìm đến.” Ông lão vô cùng vui mừng, chứng minh Dương Hiên là một người trọng tình trọng nghĩa.” “Là gia tộc Nam Cung à?” Dương Hiên hỏi thẳng.

“Ở đây ngoài bọn chúng, không còn ai có thực lực này.” Ông lão nghĩ đến sức chiến đấu của những người kia, căn bản không phải một cao thủ bình thường có thể làm được.

“Bọn chúng phái trưởng lão tới rồi sao?” Dương Hiên tiếp tục hỏi.

“Không sai, người kia chính là nhị trưởng lão của gia tộc Nam Cung. Nói về thực lực, hắn không bằng tôi, nhưng số người của chúng quá nhiều, tôi căn bản không phải đối thủ.” Ông lão nói đến đây, cảm thấy lực bất tòng tâm.

“Nếu ông so với đại trưởng lão của bọn họ thì ai mạnh ai yếu?” Dương Hiên hơi nghi ngờ.

“Bọn tôi ngang tài ngang sức, thực lực của đại trưởng lão năm gia tộc lớn ngang bằng tôi, đồng thời cũng ngang bằng với sức mạnh năm hộ pháp của Ngọa Long.” Khi ông lão nói đến đây, nét mặt nghiêm trọng, trong mắt ông năm gia tộc lớn thật sự rất lợi hại.

Dương Hiên gật đầu, sau khi suy nghĩ một hồi liền nói: “Chúng ta tìm nơi ở trước, sau khi thu xếp ổn thỏa, cháu sẽ đến gia tộc Nam

Cung một chuyến. Bọn chúng đã ra tay thì đương nhiên cháu sẽ không khách sáo.”

Ông lão cảm nhận được sát khí trêи người Dương Hiên, chậm rãi nói: “Cậu nhẹ tay một chút, sau này còn cần đến bọn họ chiến đấu.”

Dương Hiên mỉm cười: “Ông yên tâm, cháu sẽ giữ đúng chừng mực, nhưng cũng phải cho chúng chịu đau một chút.”

Bọn họ đã tìm một chỗ ở rất bình thường, tạm thời ở trong đó. Môi trường bên trong vô cùng tệ, bất kể là giường hay sô pha đều không thể so với khách sạn.

“Hai người nhẫn nại một chút, nhiều nhất sẽ không quá một tuần, chúng ta sẽ rời khỏi đây.” Dương Hiên nói xong, xoay người rời khỏi đó.

Đến tối, anh ở bên ngoài gia tộc Nam Cung, dựa theo tình báo mà Điền Chấn cung cấp, đã tìm được một người thân cận của gia chủ Nam Cung, người này là em họ của gia chủ Nam Cung, từ khi ông ta lên nắm quyền, thì vẫn luôn giúp đỡ, một lòng trung thành với ông ta, cũng là một đại tướng dưới tay ông ta.

Chỉ cần giết được hắn, cũng giống như chặt đứt một cánh tay của gia chủ Nam Cung, khiến ông ta trong thời gian ngắn sẽ vô cùng khó chịu.

————————-

Chương 316: Người phụ nữ thỏa hiệp
Chương 316: Người phụ nữ thỏa hiệp

Dương Hiên tìm đến nơi hắn đang ở, rồi yên lặng chờ đợi. Mặc dù xung quanh có rất nhiều vệ sĩ nhưng anh hoàn toàn không để ý đến, những người này đối với anh chỉ là vật trang trí mà thôi.

Chờ khoảng một tiếng đồng hồ, hắn mới từ từ trở về phòng của mình, vừa muốn nằm xuống nghỉ ngơi một lát thì bất ngờ nhìn thấy một bóng đen đang từ từ tiến đến. Chưa kịp kêu cứu thì đã cổ hắn đã bị cứa một dao. Hắn nắm chặt lấy cổ của mình, không thốt ra được bất cứ một câu trăn trối nào.

Sau khi Dương Hiên hành động xong, anh nhanh chóng rời khỏi căn phòng qua cửa sổ.

Ngày hôm sau, lúc gia chủ Nam Cung vẫn còn đang ngủ, một tiếng gõ cửa dồn dập khiến ông ta giật mình: “Gia chủ, không xong rồi, xảy ra chuyện lớn rồi.”

Gia chủ Nam Cung vẫn chưa tỉnh hẳn, ông ta chậm rãi đi đến trước cửa, lờ đờ hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Không xong rồi, đêm qua em họ của gia chủ đã bị giết.” Thuộc hạ vừa nói vừa quan sát biểu cảm của gia chủ.

Gia chủ Nam Cung lúc đầu không có phản ứng gì, nhưng sau khi nghĩ kĩ lại, vẻ mặt của ông ta lập tức thay đổi trầm trọng hỏi: “Cậu nói cái gì?”

Sau đó, họ đến căn phòng nơi người em họ của ông ta đang ở, thấy hắn đang nằm ôm cổ, mắt trợn trừng chết trêи giường của mình. “Ai đã làm chuyện này, ai đã làm?” Gia chủ Nam Cung rất tức giận, túm chặt cổ tên vệ sĩ bên cạnh, trút giận.

Vệ sĩ xung quanh rất sợ hãi, vội vàng giải thích: “Tối hôm qua tôi không nghe thấy có động tĩnh gì bất thường, cũng không nhìn thấy ai khả nghi. Chúng tôi không biết ai đã làm chuyện này.”

Gia chủ Nam Cung buông tên vệ sĩ trong tay xuống, suy nghĩ một hồi mới tức giận nói: “Chắc chắn là Dương Hiên, nhất định là cậu ta, dựa vào thực lực của cậu ta thì hoàn toàn có thể làm được chuyện này.”

Vệ sĩ bên cạnh sợ hãi không dám nói lời nào, lẳng lặng nhìn gia chủ Nam Cung.

“Bọn chúng trốn đi đâu rồi?” Gia chủ Nam Cung quay đầu lại nói.

Người vệ sĩ bên cạnh lập tức trả lời: “Chúng hình như đã chạy trốn vào khu ổ chuột, chúng tôi không rõ họ có vào đó hay không, nhưng chúng tôi đuổi theo đến đó thì mất dấu.”

Gia chủ Nam Cung gật đầu, bất lực thở dài, ở trong đó thật sự quá hỗn loạn, sau khi tiến vào không chỉ khó tìm kiếm mà rất có thể làm mất lòng đắc tội với một vài người.

“Cậu phái người đi thám thính tình hình quanh khu ổ chuột, nhất định không được để bọn chúng phát hiện ra, nếu tìm được tung tích của bọn chúng, lập tứ báo cáo lại ngay, tôi sẽ phái người đi xử lý.” Trong lòng ông ta rất rõ, nếu như chỉ dựa vào sức lực của đám vệ sĩ này thì quả thực rất khó trở thành đối thủ của mấy người Dương Hiên.

Về phía Dương Hiên, anh đã trở về túp lều ở khu ổ chuột, khi trở về còn nhắn cho Đường Hồng một tin nhắn để ông ta không lo lắng.

“Anh đã giết ai?” Ông lão nói với vẻ nghi ngờ.

“Em họ của gia chủ Nam Cung, người trung thành ủng hộ tên gia chủ Nam Cung, giết hắn rồi thì đối với gia chủ Nam Cung sẽ là một mất mát khá lớn.” Dương Hiên vừa nói vừa cười.

Ông lão gật đầu, không hề cảm thấy có gì lạ.

Ngày hôm sau, Dương Hiên bí mật đến gặp Đường Hồng, nghiêm nghị hỏi: “Ông đến Bộ tài chính có thu hoạch được gì không?”

Đường Hồng suy nghĩ một lát, sau đó nói: “Những người đó là người của Đổng gia, nhưng đều bị bọn họ phủ nhận, người bị bắt không thừa nhận mình là người của Đổng gia, nếu như vậy thì rất khó có thể gây ra tổn thất đáng kể nào cho Đổng gia được.”

Dương Hiên cười, anh cũng đã nghĩ đến những chuyện này, liền nói: “Hôm nay, ông hãy tiếp tục đi đến Bộ tài chính đề nghị gặp người bị bắt, đến lúc đó ông nói với bọn họ một câu, bọn họ nhất định sẽ khai ra Đổng gia ngay. Chỉ là làm như vậy cũng rất khó có thể gây nên tổn thất gì lớn.”

Đường Hồng căn bản chưa nghe rõ câu tiếp theo, liền nói: “Nói câu gì?”

Dương Hiên liếc nhìn sắc mặt của ông ta, cười nói: “Rất đơn giản, nếu không nói cho người phía sau, thì liền sẽ để người nhà của họ và bọn họ cùng đi với nhau luôn.”

Nghe thấy vậy, Đường Hồng suy nghĩ một hồi rồi nói: “Cậu nói xem có phải Đổng gia cũng dùng lý do này để uy hϊếp họ hay không?”

Dương Hiên gật đầu, “Bình thường đều sẽ như vậy, chỉ có điều ông yên tâm đi, bọn họ chắc chắn sẽ tin ông.”

Anh rất tự tin với câu nói này, người nhà bọn họ nhất định từng làm nhiều chuyện phi pháp, Đổng gia dù có thế lực đến đâu cũng tuyệt đối không thể bảo vệ được bọn họ.

Đường Hồng gật đầu, theo lời Dương Hiên nói, ông ta lại đến Bộ tài chính, sau khi nhìn thấy Diễm Hồng, câu đầu tiên ông ta nói: “Tôi muốn gặp người bị bắt, tôi muốn khuyên giải bọn họ, để bọn họ nói ra những điều mà họ biết.”

Diễm Hồng lúc đầu cảm thấy hơi hoài nghi, một lúc sau mới gật đầu: “Ông vào đi, tôi sẽ giúp các người chào hỏi.”

Sau khi Đường Hồng bước vào, ông ta cố ý tránh mặt lính canh gác bên trong, mà nói với người phụ nữ dẫn đầu rằng: “Tôi biết cô là người của Đổng gia, chỉ cần cô nói ra bí mật của Đổng gia, tôi hứa sẽ không để người thân của cô và bố mẹ của cô vào đây.” “Ông đang nói gì vậy? Ông định làm gì họ?” Người phụ nữ hoảng sợ. Đây là điểm yếu của cô ta.

“Trong lòng cô hiểu rõ, tôi muốn để họ vào trong này, thì rất đơn giản. Dù có sự giúp đỡ của Đổng gia, thì e rằng bọn họ cũng không thể chống lại được đâu.” Đường Hồng dựa theo những gì Dương Hiên nói, chậm dãi nói phóng đại ra, muốn trấn áp cô ta ngay lập tức.

“Ông là đồ khốn nạn, không biết là không thể hại người nhà sao?” Người phụ nữ không nhịn được liền mắng chửi.

“Đừng nói chuyện này với tôi, nếu như muốn bọn họ sống an toàn thì cứ nói hết chuyện của Đổng gia ra, nếu không thì tự biết hậu quả đi.” Đường Hồng không có ý định tiếp tục nói chuyện với cô ta, ông mỉm cười rồi quay người rời đi.

Người phụ nữ bắt đầu do dự, cô ta hiểu ý của Đường Hồng nhưng cô ta không biết lựa chọn như thế nào, nếu cô ta chọn Đường Hồng, Đổng gia rất có thể sẽ gây bất lợi cho gia đình cô ta, nếu cô ta chọn Đồng gia, thì Đường Hồng nhất định sẽ đưa người nhà của cô ta đến nơi này.

Đường Hồng không quan tâm những thứ này, nói xong ông quay người đi thẳng.

Ngay khi bước ra, ông ta đã vẫy tay với Diễm Hồng: “Những lời nên nói đều đã nói xong rồi, có thể thành công hay không đều phải xem họ có hiểu ra được không đã.”

Diễm Hồng gật đầu, hiểu ý của ông ta.

Đúng lúc này, một người cấp dưới vội vàng chạy đến bên Diễm Hồng vui vẻ nói: “Bọn họ đã đồng ý nói hết mọi chuyện, nhưng có yêu cầu phải đảm bảo an toàn cho bố mẹ của họ.”

Diễm Hồng cũng biết những chuyện này không đơn giản như vậy, sau khi suy nghĩ một lát thì khẽ gật đầu, “Anh nói cho họ biết, tôi đồng ý với điều kiện của họ, tiền đề quan trọng là họ phải đưa ra thông tin có giá trị, nếu không chuyện này miễn bàn bạc.”

Sau khi cấp dưới rời đi, Diễm Hồng liếc nhìn Đường Hồng và hỏi: “Tôi rất ngạc nhiên, ông đã nói gì với họ? Tôi hỏi họ lâu như vậy mà họ không nói gì, còn ông mới đi vào một lúc mà họ đã nghĩ thông suốt rồi. “

Đương nhiên, Đường Hồng sẽ không nói ra những điều ông ta vừa nói, ông ta chỉ nở một nụ cười bất lực, rồi lắc đầu nói: “Chuyện này là bí mật, sau khi họ nói xong, thì có lẽ bà sẽ hiểu chuyện này rốt cuộc là như thế nào thôi.”

Diễm Hồng thấy ông ta miễn cưỡng nói, cũng không có ý định tiếp tục hỏi nữa, bà ấy trực tiếp đi tới nơi giam giữ bọn họ bắt đầu tra hỏi, cuối cùng tra hỏi xong mới bước ra và nói với Đường Hồng: “Chuyện hàng giả là do Đổng gia gài bẫy, đống hàng giả đó cũng là do Đổng gia làm ra.”

————————-

Chương 317: Tiến về phía trước
Chương 317: Tiến về phía trước

Đường Hồng gật đầu: “Trong cửa hàng của chúng tôi cũng có người thông đồng với bọn họ. Đổng gia cung cấp hàng giả, người nội gián này có trách nhiệm thay đổi hàng thật thành hàng giả. Sau khi hoàn thành xong việc này, liền có người đến kiểm tra phát hiện sai phạm nên đã niêm phong cửa hàng chúng tôi, những chuyện này đều nằm trong kế hoạch của họ.”

Diễm Hồng gật đầu, mọi chuyện đều rất logic, không có sai sót. “Vậy kẻ nào là kẻ thông đồng với họ đây? Tôi muốn tìm đến anh ta để thăm dò chút tình hình. Dù sao các ông cũng phải chuẩn bị sẵn tinh thần đi, Đổng gia là một gia tộc lớn, sẽ không dễ dàng bị lật đổ như vậy đâu.”

Đường Hồng gật đầu, chỉ dựa vào chuyện này thì không thể kết tội bọn họ, bởi vì không có chứng cứ xác thực, lời chứng minh của phụ nữ kia không phải là bằng chứng trực tiếp nhất, cho nên hoàn toàn không thể gây ra một tổn thất nào cho họ.

“Tôi biết rồi, tôi chỉ muốn cửa hàng của tôi được rửa sạch tội danh, những chuyện khác đều không quan trọng.” Đường Hồng biết thực lực của mình, cũng biết tự lượng sức mình.

Theo lời kể của người phụ nữ và kẻ thông đồng, cửa hàng của Đường Hồng cuối cùng đã giải được oan, sau khi có được lời chúc mừng của Diễm Hồng, thì cửa hàng cuối cùng cũng được mở cửa trở lại.

Đường Hồng lập tức báo tin vui này cho Dương Hiên, nhưng anh cũng không vui vẻ lắm, sau khi suy nghĩ một lát rồi mới nói: “Trong khoảng thời gian tới đây Đổng gia nhất định sẽ rất thành thật, cho nên ông phải nắm bắt cơ hội này để phát triển thị trường, chiếm thị trường của bọn họ, hãy phấn đấu vượt qua họ trong vòng một tuần.”

Đường Hồng nghe xong những lời này liền sửng sốt, “Chuyện này không thể nào. Một tuần quá ngắn, một tháng cũng chưa chắc đã đủ.” Dương Hiên thở dài, thời gian không còn nhiều, trong vòng một tuần phải rời đi, thời gian để giúp ông ta cũng chỉ còn có một tuần: “Ông phải làm nhanh nhất có thể, nếu như trong vòng một tuần mà không thể hoàn thành, thì sau này tôi cũng không còn cách nào để có thể giúp ông được nữa.”

Đường Hồng cảm thấy rất áp lực, vội vàng tập hợp lãnh đạo của một số cửa hàng lại với nhau để chuẩn bị họp.

Lúc này Dương Hiên rời khỏi đó trở về nơi ở của ông lão, anh còn có một việc rất quan trọng chưa làm, chính là sắp xếp một số việc cho Phương gia.

Anh chưa từng gặp người của Phương gia, chỉ là anh đưa mệnh lệnh cho bọn họ, nội dung của mệnh lệnh này chính là thay đổi hoàn toàn hướng đi của Phương gia trong tương lai.

Trong một tuần lễ, Đường Hồng không tìm anh, anh cũng không đi ra ngoài, chỉ yên lặng ở trong phòng, cùng ông lão thảo luận cách nâng cao thực lực.

Anh không nâng cao bằng cách thông qua sức mạnh của mình, mà là thông qua các chiêu thức, để cải thiện kỹ năng chiến đấu và khả năng thích ứng của mình.

Kinh nghiệm của ông lão rất phong phú, hơn nữa thực lực của Dương Hiên cũng rất mạnh, vừa chỉ bảo liền có thể làm được ngay, không hề tốn nhiều sức lực.

Bảy ngày trôi qua, Dương Hiên bí mật gọi Đường Hồng đến nơi ở của mình, nghiêm túc nói: “Ngày mai mấy người chúng tôi xuất phát, việc còn lại đều phải dựa vào ông rồi.”

Đường Hồng gật đầu, vẻ mặt tràn đầy tự tin.

“Tôi biết một mình ông thực sự sẽ rất khó khăn, tôi sẽ đưa cho ông phương thức liên lạc, nếu ông muốn biết thông tin gì, thì có thể gọi điện cho anh ta, nếu như bọn họ biết, bọn họ nhất định sẽ nói với ông.” Dương Hiên đưa phương thức liên hệ với người phụ trách của tổ chức bí mật cho Đường Hồng.

“Hãy nhớ rằng, số điện thoại này chỉ có thể được gọi khi có chuyện rất quan trọng.” Đường Hồng lại gật đầu, cẩn thận cất đi thông tin liên lạc.

“Mục đích tiếp theo của ông là…” Dương Hiên và Đường Hồng thảo luận hồi lâu, mới nói ra mục đích cuối cùng cho Đường Hồng, để trong lòng ông ta có tính toán từ sớm.

Đường Hồng không phải kẻ ngốc, ông ta biết tính nghiêm trọng của chuyện này.

“Từ hôm nay, một mình ông phải chiến đấu, trở thành vận con rồng hay sâu bọ đều do bản thân ông tự mình làm chủ. Nếu thật sự gặp chuyện không giải quyết được, ông có thể liên lạc với tôi, nhưng ông nên nhớ rằng, khả năng tôi có thể giúp được rất ít, bởi vì lúc đó tôi nhất định không có ở đây.”

Đường Hồng gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

“Vậy ông đi đi.” Dương Hiên yên lặng quay đầu, trong lòng cảm thấy thương xót.

Đường Hồng không đành lòng, vừa định rời đi liền bị lời nói của Dương Hiên giữ chân lại.

“Hãy nhớ kĩ, nếu như thực sự không được nữa thì có thể bỏ cuộc, ông phải nhớ rõ một chuyện rằng, tính mạng của ông quan trọng hơn những thứ khác.”

Đường Hồng trịnh trọng gật đầu, xoay người rời khỏi đó.

Ngày hôm sau, Dương Hiên đưa ông lão và Mị Nương lên đường ra nước ngoài, thân phận của anh đã bị gia tộc Nam Cung phát hiện, nếu như còn ở lại nhất định sẽ gặp nguy hiểm.

Sau khi họ trở lại Đồ Lâm, câu đầu tiên mà Lâm Toàn nói là: “Việc khai thác mạch khoáng sản xảy ra chuyện, người của gia tộc Tư Tháp Khắc gây rối ở đó, không đồng ý cho chúng ta khai thác.”

Vẻ mặt Dương Hiên trở nên lạnh lùng, chậm rãi nói: “Chuyện này anh đã sớm nghĩ đến rồi, gia tộc Tư Tháp Khắc là một gia tộc lớn của nước M. Chuyện Đa Thuẫn chết, gia tộc bọn họ nhất định không thể bình tĩnh được, chúng ta có thể ra tay từ hướng đó, giành lại quyền khai thác mạch khoáng sản.”

Mặc dù cuộc chiến săn bắn đã xác định quyền sở hữu của mạch khoáng sản, nhưng cuộc săn bắn đó không thể giúp một gia tộc có được mạch khoáng sản.

“Ý của anh là gì?” Mặc dù nghĩ theo cách này thì đó chính là một cơ hội tốt, nhưng không dễ thực hiện, Lâm Toàn hỏi lại.

“Em giao chuyện này cho Tưởng Vân, dùng đội đầu tư của anh ta để tìm cách gây áp lực về mặt tài chính cho gia tộc Tư Tháp Khắc. Anh sẽ lại nghĩ thêm cách giáng cho họ một cú đánh từ phương diện khác, để họ không còn suy nghĩ đến mạch khoáng sản nữa.” Lâm Toàn nghe xong, cô lập tức bắt đầu liên hệ với bên Tưởng Vân.

Dương Hiên nghĩ một lát sau đó lại nói: “Bọn anh phải đi đến nước M một chuyến, những chuyện ở đây vẫn phải nhờ em xử lý rồi.” Lâm Toàn nghe đến đây liền thấy không đành lòng, vừa mới gặp nhau có vài phút, lại phải rời đi ngay, khiến cô hơi khó chịu.

Lâm Toàn cũng bất lực, sự việc trước mắt, bắt buộc bọn họ phải giành hết thời gian sẵn có để thực hiện.

Lúc này Lâm Toàn phát hiện ra sự tồn tại của Mị Nương, cô lập tức nói: “Người phụ nữ phía sau anh là ai, sao trước đây em chưa bao giờ gặp.”

Mị Nương nhìn thấy biểu cảm của Lâm Toàn, vội vàng nói với Dương Hiên: “Cô ấy vô cùng lo lắng cho anh, đồng thời cũng khá tức giận, quan trọng nhất là trong lòng cảm thấy hơi buồn phiền.”

Dương Hiên vội vàng nói: “Đây là bạn của anh, lần này tới đây cũng chỉ để giúp đỡ anh, không hề có một chút quan hệ nào hết, em không cần lo lắng như vậy.” Lâm Toàn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói: “Anh tốt nhất là nên thành thật một chút, nếu không mấy chị em chúng em sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”

Dương Hiên vội vàng gật đầu, đồng thời ánh mắt không ngừng nhìn ra bên ngoài, muốn rời đi càng sớm càng tốt.

————————-

Chương 318: Tiến hành song song
Chương 318: Tiến hành song song

Lâm Toàn không hề ngăn cản, cô biết tầm quan trọng của chuyện này, cũng biết thời gian đối với Dương Hiên quý giá đến mức nào.

Họ ngồi chuyến bay nhanh nhất tới gia tộc Tư Tháp Khắc ở thành phố H, đây là nơi phồn hoa nhất đất nước M, cũng là nơi đặt tổng bộ của gia tộc Tư Tháp Khắc. Kinh tế nơi này vô cùng phát triển, phát triển hơn nhiều so với thủ đô trong nước.

Lần này bọn họ không có bất cứ nguồn thông tin gì, chỉ có thể từ từ nghe ngóng, may mắn thay gia tộc Tư Tháp Khắc vô cùng nổi tiếng, có rất nhiều người biết đến, việc nghe ngóng thăm dò cũng không quá khó khăn.

Chỉ trong một thời gian ngắn đã có thể nghe ngóng được những việc xảy ra gần đây của gia tộc Tư Tháp Khắc, còn có vài chuyện bí mật họ chưa từng nghe đến.

Đến tối, họ ngồi lại cùng nhau, mặt đối mặt bàn bạc kế hoạch tiếp theo.

“Tôi nghĩ chúng ta có thể liên lạc để kết hợp với đối thủ của gia tộc Tư Tháp Khắc, đồng thời công kϊƈɦ bọn họ. Tình hình gia tộc Tư Tháp Khắc bây giờ không ổn định, thực lực cũng là lúc yếu nhất.

Ông lão suy nghĩ một lúc, nói ra ý nghĩ của mình.

Dương Hiên gật đầu, không phủ nhận, nhưng trong lòng anh hiểu rõ, chuyện này nói thì đơn giản, làm lại vô cùng khó khăn, trong thời gian ngắn khó mà thực hiện được. Quan trọng nhất là có khả năng khi bọn họ chưa kịp liên kết với các gia tộc khác, gia tộc Tư Tháp Khắc đã ổn định lại rồi, đến lúc đó rất có thể trở thành công cốc.

Mị nương ngay lập tức hiểu ý của Dương Hiên, “Chúng ta có thể tiến hành song song hai việc cùng lúc, một bên liên kết với gia tộc khác, đồng thời liên lạc với cả người của gia tộc Tư Tháp Khắc, giúp đỡ bọn họ một chút, khiến nội chiến tiếp tục diễn ra, tranh thủ thời

gian cho chúng ta.

Dương Hiên cảm thấy làm việc này đáng tin hơn, gật đầu, “Chúng ta quyết định như vậy đi, Mị nương, cô và ông lão đây liên hệ với gia tộc có mâu thuẫn với gia tộc Tư Tháp Khắc, liên kết họ lại, cùng nhau đối phó với gia tộc Tư Tháp Khắc. Tôi đi liên hệ với người thừa kế gia tộc Tư Tháp Khắc, xem thử bọn họ cần giúp đỡ hay không, tranh thủ thời gian cho chúng ta.” Ông lão và Mị nương gật đầu, bắt đầu hành động.

Dương Hiên suy nghĩ một hồi, rồi đi đến biệt thự của Walter, con trai của Đa Thuẫn. Lúc đi được nửa đường thì đeo lên một chiếc mặt nạ thần bí, anh không muốn để lộ thân phận của mình.

Không bao lâu anh đã đến biệt thự, thấy bên trong không có mấy người, xung quanh cũng không có vệ sĩ, Dương Hiên nhìn thoáng qua liền biết Walter không có nhà, bèn yên lặng chờ đợi ở bên ngoài.

Qua thông tin thăm dò được, anh biết Walter là một kẻ tham vọng, thế nhưng thực lực xung quanh hắn quá kém, hoàn toàn không phải là đối thủ của anh trai, nên có ý định từ bỏ cuộc chiến này. Dương Hiên muốn lợi dụng điểm này, cung cấp cho hắn chút thực lực, để anh em bọn chúng cạnh tranh với nhau.

Đợi một lúc sau, có vài chiếc ô tô chạy đến trước cửa biệt thự, sau đó một thanh niên bước xuống xe, đi về phía biệt thự.

Nhân cơ hội này, Dương Hiên lập tức đến biệt thự, lớn tiếng nói, “Walter tiên sinh, tôi có chuyện muốn nói với anh.” Vệ sĩ của hắn nghe thấy vậy, ngay tức khắc vây quanh Walter, không để hắn gặp bất kỳ nguy hiểm nào.

“Anh là ai? Tìm tôi có chuyện gì?” Vẻ mặt Walter rất bình tĩnh, không hề hoảng sợ.

“Chuyện này tôi chỉ muốn nói với một mình anh, không biết có thể cho tôi cơ hội này không?” Dương Hiên nói.

“Nếu như tôi không cho anh cơ hội này thì sao?” Walter nheo mắt nói.

“Không cho tôi cơ hội này, đương nhiên tôi sẽ tự mình giành lấy, chỉ là anh nên suy nghĩ cho kỹ, nếu để tôi ra tay, đám phế vật xung quanh anh sẽ không có cơ hội đánh trả đâu.” Dương Hiên đột nhiên cười nói.

Walter còn chưa lên tiếng, vệ sĩ bên cạnh đã cảm thấy bất mãn, lập tức vây quanh Dương Hiên, “Anh vừa nói gì? Chúng tôi là phế vật?

Anh có tư cách gì mà nói như vậy. Anh là cái thá gì, sao lại dám nói thế.”

Dương Hiên gằn giọng, nói tiếp, “Nói mấy người là phế vật bởi vì bản lĩnh mấy người kém cỏi, còn chưa phải cao thủ, quan trọng là thực lực của mấy người không bằng một phần mười của tôi.”

Đám vệ sĩ nghe những lời này liền nổi giận, lớn tiếng nói, “Anh là cái thá gì, còn dám nói như vậy. Hôm nay tôi sẽ cho anh biết thế nào là

lợi hại.”

Vừa dứt lời, một nhóm vệ sĩ bao vây Dương Hiên, trêи mặt lộ rõ vẻ giận dữ.

Dương Hiên chẳng quan tâm, mấy người này trong mắt anh còn không bằng đồ phế vật vô dụng. “Anh chắc chắn muốn để họ ra tay à?

Tôi nhắc nhở anh, nếu như ra tay, không thể tránh khỏi việc thiếu tay gãy chân đâu.”

Walter bắt đầu lưỡng lự, hắn tìm được người như vậy không dễ dàng gì, không muốn để Dương Hiên tùy tiện đánh tàn phế, nhưng cũng không muốn giữ lại phế vật vô dụng bên cạnh.

Do dự một hồi, hắn xua tay, “Lên, đánh tên không biết trời cao đất dày này cút ra ngoài.”

Dương Hiên nghe được lời này không khách sáo, nhanh chóng ra tay, nhân lúc họ chưa kịp phản ứng, đột ngột tấn công, đánh ngã mấy người gần nhất, đồng thời đến bên cạnh Walter, cười nói, “Bây giờ cảm thấy thế nào?”

Walter bật cười, lúc vệ sĩ định tiếp tục ra tay hắn cản lại, “Dừng tay, anh có chuyện gì thì nói thẳng đi, tôi biết lần này anh đến là có mục đích khác.”

Dương Hiên mỉm cười, hài lòng gật đầu, “Mục đích lần này tôi tới đây là muốn bàn bạc với anh, về chuyện làm thế nào để lấy được vị trí gia chủ của gia tộc Tư Tháp Khắc.”

Walter mỉm cười, đã đoán được tám chín phần, “Anh có thể giúp gì được tôi?”

Dương Hiên bật cười, “Rất đơn giản, tôi có thực lực và bộ não thông minh mà anh cần.”

Walter ồ một tiếng, quay mặt về phía biệt thự của mình, vẫy tay ra hiệu với Dương Hiên, “Có chuyện gì chúng ta vào trong rồi nói, nếu có thứ mà tôi hài lòng, tôi sẽ cân nhắc giữ anh lại.” Dương Hiên mỉm cười, rồi đi thẳng vào trong.

Mới đi được nửa đường, một tiếng vù vù truyền đến tai anh, ban đầu anh không để ý, nhưng sau đó vẻ mặt thay đổi, đột ngột xoay

người vụt qua một bên.

Sau khi anh tránh được, vừa định tấn công Walter, bên khác lại phát ra tiếng vù vù. Anh không nhiều lời, lập tức tiếp tục tránh né.

Khi mọi chuyện kết thúc, anh nhìn đầu đạn bên cạnh, nhanh chóng hiểu ra mình đang bị tấn công bằng một khẩu súng ngắn giảm thanh.

“Walter tiên sinh, anh làm tốt lắm.” Dương Hiên nói xong, thân thể lại chuyển động, đến bên cạnh Walter. Lần này anh không nương tay, trực tiếp bóp cổ hắn.

Walter không hề hoảng loạn, trong mắt đầy vẻ hài lòng. “Anh rất tốt, rất có thực lực, bên cạnh tôi còn thiếu một người có thực lực như vậy.”

Dương Hiên lần này không hề quan tâm, bàn tay vẫn bóp chặt cổ hắn.

————————-

Chương 319: Trộm người
Chương 319: Trộm người

“Tiên sinh, đừng liều lĩnh, tôi chỉ muốn kiểm tra anh chút thôi, tuyệt đối không có ý định đoạt mạng anh.” Walter giải thích xong, thấy vẻ mặt Dương Hiên vẫn không thả lỏng.

“Tôi thấy là anh cũng không dám giết tôi. Đây là địa bàn của gia tộc Tư Tháp Khắc, nếu như tôi chết, anh cũng không thoát được.” Walter bắt đầu đe dọa Dương Hiên.

Anh rất phối hợp với Walter, vội vã buông tay ra, trong mắt giả vờ sợ hãi.

Walter ôm cổ, sau khi hoàn hồn, chầm chậm nói, “Anh yên tâm, tôi sẽ không hại anh, chỉ cần anh trung thành với tôi, tôi sẽ cho anh bất cứ thứ gì anh muốn.”

Tuy Dương Hiên ngoài mặt sợ hãi, song trong lòng lại rất bình tĩnh, anh cũng muốn hợp tác với Walter, nếu không tỏ vẻ sợ hãi gia tộc Tư Tháp Khắc, Walter sẽ không an tâm về mình.

Walter thấy vậy rất thỏa mãn, cười nói “Chúng ta vào trong đi, bàn bạc cách đối phó với các anh tôi.”

Đa Thuẫn có tổng cộng ba người con trai. Con trai nhỏ nhất là Walter, con trai thứ tên là Huge – người dũng cảm mưu lược, cũng là người có tiền đồ nhất trong ba người. Con trai lớn tên là Madel, là người có uy danh nhất gia tộc, cũng là người có triển vọng nhất cho vị trí gia chủ lần này.

Mặc dù Huge rất mạnh, cao thủ dưới trướng cũng rất nhiều, nhưng không có nhiều mối quan hệ với các trưởng bối trong gia tộc, người ủng hộ khá ít. Walter nếu so về cao thủ dưới trướng, trưởng bối trong gia tộc hay thực lực hùng mạnh đều không phải là đối thủ của hai anh trai. Đây là nguyên nhân vì sao hắn không dốc sức cạnh tranh vị trí gia chủ.

Bọn họ vừa ngồi xuống, Walter liền hỏi, “Anh chủ động đến tìm tôi, chắc cũng biết rõ tình hình của tôi, anh có đề nghị gì không?” Dương Hiên mỉm cười, bất lực nói. “Không phải tôi đả kϊƈɦ anh, bộ dạng anh bây giờ, căn bản không có hi vọng với tới vị trí gia chủ.” Walter nghe thấy vậy, cam chịu lắc đầu, trong lòng hắn cũng nghĩ như vậy.

“Nhưng cũng không phải hoàn toàn không có cách, chỉ cần chút vận may.” Lời này của Dương Hiên đột nhiên khơi dậy hi vọng cạnh tranh vị trí gia chủ của Walter.

“Cách gì? Nói ra nghe thử?”

Dương Hiên mỉm cười, chậm rãi nói, “Thực ra rất đơn giản, để anh cả và anh hai của anh đấu đá nhau, khi họ hao tổn sức lực, chúng ta mới ra tay, đến lúc đó sẽ có chút hi vọng thắng lợi.”

Walter gật đầu, cảm thấy có lý, liền nói tiếp, “Làm thế nào mới khiến bọn họ đấu đá nhau? Tuy rằng thực lực của tôi không ổn định, nhưng bọn họ vẫn luôn để ý đến tôi.”

Dương Hiên mỉm cười, “Chuyện này là tùy vào anh, anh hiểu rõ gia tộc Tư Tháp Khắc hơn tôi, cũng biết rõ mâu thuẫn giữa hai bọn họ.”

Walter nghe xong những lời này bắt đầu suy nghĩ, sau một hồi, quay đầu nhìn Dương Hiên bên cạnh, chậm rãi nói, “Tôi có một cách, chỉ là không thể tự mình làm được, cần anh trợ giúp.”

Dương Hiên tiếp lời, “Nói ra xem thử, nếu như tôi làm được, nhất định không từ chối.”

“Là thế này, lúc trước bọn họ cùng thích một người phụ nữ, người này rất xinh đẹp, dáng người vô cùng quyến rũ. Vì điều này, hai người họ tranh giành một thời gian, cuối cùng bị bố tôi biết được, nghiêm khắc ra lệnh họ phải từ bỏ người phụ nữ đó. Dưới sức ép của bố, bọn họ chỉ có thể buông tay.” Walter nói đến đây, hắn dừng lại một chút, trong đầu hiện lên dáng vẻ người phụ nữ kia.

“Sau đó chờ lúc bố tôi quên đi chuyện này, anh cả hình như đưa người phụ nữ này về giấu ở nhà riêng. Việc này anh hai có lẽ không biết, hoặc đã biết nhưng không vạch trần. Nếu như người phụ nữ này đến chỗ anh hai, vậy thì hai người họ sẽ thế nào đây?” Nói đến đây, Walter cười đắc ý.

Dương Hiên cũng biết đây là cách hay, anh nghĩ đến điều gì đó, rồi chỉ tay vào Walter nói, “Không phải ý anh là bảo tôi đưa người phụ nữ này đến nhà Huge đấy chứ?”

Anh rất ngạc nhiên, nếu như vác một kiện hàng hóa cùng trọng lượng có lẽ không sao, nhưng một người sống thì hoàn toàn khác. Cô ta còn sống sờ sờ cho dù bất động cũng rất khó mang theo.

“Hết cách rồi, bên cạnh tôi chỉ có anh mới làm được chuyện này. Anh yên tâm, tôi sẽ không để anh đi một mình, tôi sẽ cử vài người đi cùng.” Walter cười nói.

“Vậy còn tạm ổn.” Dương Hiên khẽ cười, biết rằng đây là một cơ hội tuyệt vời, nhất định không được thất bại.

Đêm xuống, Dương Hiên dẫn theo mấy người âm thầm rời khỏi biệt thự của Walter. Họ nhận được tin tức, Madel và Huge đều không có ở nhà, đây là cơ hội hiếm có, không nên bỏ phí.

Sau khi đến biệt thự của Madel, họ lập tức dừng lại, “Mấy người đợi ở đây, chú ý nhất định đừng để bị phát hiện.” Mấy người đi theo Dương Hiên gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu rõ.

Tiếp sau đó, Dương Hiên nhảy vào biệt thự của Madel, để tránh bị phát hiện, anh lòng vòng một hồi mới nhảy vào phòng người phụ nữ

kia.

Vừa đi vào, không thấy bóng dáng cô ta đâu, khi anh đang nghi hoặc thì có tiếng nước chảy róc rách truyền đến, thì ra là cô ta đang tắm.

Dương Hiên lập tức hành động, chậm rãi tiếp cận cửa phòng tắm, yên lặng chờ đợi. Anh không dám tùy tiện xông vào, sẽ dễ dàng khiến cô ta hét lên, bất đắc dĩ chỉ có thể đợi ở đây.

Ít phút sau, người phụ nữ lấy khắn lau đầu, bước ra ngoài, vừa ra khỏi cửa liền bị Dương Hiên đánh một cái vào sau gáy bất tỉnh.

Lúc người phụ nữ này ngã xuống không mặc quần áo, Dương Hiên thấy cảnh này, cũng hơi thán phục, chẳng trách Madel và Huge đều thích cô ta, dáng vẻ quyến rũ này của cô ta đoán chừng hiếm người đàn ông nào có thể cưỡng lại.

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng anh cũng không có hành động khác thường nào, lập tức bế cô ta lên, nhanh chóng nhảy ra qua cửa rời khỏi phòng.

Người phụ nữ này rất gầy, nhưng cân nặng không hề nhẹ, chắc cũng tầm sáu mươi kg. Tuy rằng trọng lượng này đối với Dương Hiên không là gì, nhưng anh rất ngạc nhiên với thân hình của cô ta.

Khi anh bế người phụ nữ đó đến chỗ người của Walter đang chờ, liền giao người cho bọn họ, vội vàng nói, “Các người đưa cô ta đến bên ngoài biệt thự tư nhân của Huge, đừng tùy tiện xông vào, đợi tôi đến rồi nói.” Mấy người kia gật đầu, đưa người phụ nữ rời đi.

Khi họ đi xa, Dương Hiên nhặt vài viên đá, dùng sức ném vào cửa phòng người phụ nữ. Sau khi nghe được động tĩnh của vệ sĩ, anh khẽ mỉm cười, theo sau bọn họ rời đi.

Vệ sĩ của Madel thấy người phụ nữ biến mất thì vô cùng kinh ngạc, điên cuồng tìm kiếm xung quanh. Kết quả chẳng tìm được gì, mà lúc đó mấy người Dương Hiên đã cao chạy xa bay.

Khi thấy cảnh này, bọn chúng lập tức báo cáo sự tình với Madel. Lúc này Madel đang bàn công việc, nghe thấy thông tin như vậy, liền dừng mọi việc trong tay, cũng mọi người quay lại biệt thự. Điều này chứng tỏ người phụ nữ này rất quan trọng với hắn.

“Xảy ra chuyện gì? Nhiều người như vậy mà không giữ nổi một người phụ nữ sao?” Madel vô cùng tức giận, nói với tên cầm đầu đám

vệ sĩ.

————————-

Chương 320: Khiêu khích
Chương 320: Khiêu khích

“Chúng tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, từ dấu vết trong căn phòng, khả năng rất lớn là bị người bắt đi rồi.” Giọng nói chuyện của tên vệ sĩ vô cùng nhỏ, bất kể là bị người bắt đi, hay là tự mình trốn thoát, đều là trách nhiệm của bọn họ, dù thế nào cũng đều không thoát khỏi sự trừng phạt.

“Các cậu dựa vào đâu mà nói như vậy?” Madel không trách mắng vệ sĩ ngay, mà nói ra nghi vấn trong lòng.

“Trêи cửa số có một dấu chân rất rõ ràng, dấu chân này vô cùng lớn, vừa nhìn liền biết là của một người đàn ông. Còn nữa, chúng tôi tìm thấy rất nhiều vết xước ở cửa phòng tắm, trong phòng lại không có. Chúng tôi suy luận rất có khả năng tiểu thư vừa tắm xong đi ra đã bị người đó đánh ngất rồi đưa đi.” Vệ sĩ nói một lượt tất cả những gì anh ta biết.

Madel nhìn một vòng quanh căn phòng, cảm thấy lời vệ sĩ nói có lý, hỏi tiếp, “Các cậu biết là ai làm điều này không?”

Vệ sĩ nghe thấy câu này, lần lượt cúi đầu xuống, điểm này bọn họ không biết. “Chúng tôi suy đoán, người đưa tiểu thư đi thực lực nhất định vô cùng mạnh. Vác một người hơn năm mươi kg từ tầng bốn nhảy xuống, không phải là chuyện người bình thường có thể làm được.”

Madel suy nghĩ một lúc, trong đầu đột nhiên xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, “Là nó, nhất định là nó. Hạ lệnh xuống, mấy ngày này tăng cường theo dõi Huge, xem tiểu thư có ở chỗ nó hay không.”

Vệ sĩ nghe thấy câu này, giống như được giải thoát, lần lượt rời khỏi đó.

Người có thể làm được điều này ở đây, ngoại trừ trưởng bối trong gia tộc thì chỉ có đứa em trai thứ hai của hắn. Ngay cả bên cạnh hắn cũng không có cao thủ như vậy, huống hồ là những gia tộc khác.

Khi bọn họ chuẩn bị điều tra, mấy người Dương Hiên đã đưa người phụ nữ đó đặt vào trong phòng của Huge, không để bất kì ai phát hiện.

Ngày hôm sau, Walter đến bên cạnh Dương Hiên cười lớn, nói, “Người anh em, anh làm rất tốt, anh cả đã biết cô gái kia ở trong phòng của anh hai rồi. Hai người đang thương lượng, kết quả dường như, anh hai không đồng ý giao cô gái đó cho anh cả.” Dương Hiên nghe thấy vậy, liền bật cười.

Walter cũng cười, trong lòng hắn vô cùng vui vẻ, lâu rồi không có cảm giác sung sướиɠ như vậy. “Mấy ngày nay cứ để bọn họ đấu với nhau trước, nếu như có cơ hội, chúng ta liền ra tay, còn không có cơ hội thì thôi bỏ qua. Bọn họ nhất thời sẽ không phân được thắng bại, chúng ta có thể tận dụng khoảng thời gian này để phát triển bản thân.”

Dương Hiên gật đầu, cảm thấy Walter khá có đầu óc, tất cả những điều mà Dương Hiên nghĩ tới, hắn cũng có suy nghĩ y hệt.

Vài ngày sau, Madel và Huge vì người phụ nữ kia mà đánh nhau không ngừng, không ai có ý định nhân nhượng. Lần này không có sự hạn chế của ông bố, bọn họ vô cùng hỗn láo, bắt đầu chiến đấu trực diện.

Lợi dụng khoảng thời gian này, ông lão và Mị Nương đã liên hệ với rất nhiều gia tộc, chỉ cần thời cơ thích hợp, bọn họ sẽ ra tay, một mẻ hốt gọn gia tộc Tư Tháp Khắc.

Walter rất dỗi vui mừng, từ lâu đã muốn nhìn thấy cảnh tượng này. Khoảng thời gian gần đây, hắn đã liên hệ với vài vị trưởng bối trong gia tộc, muốn bọn họ ủng hộ mình, kết quả đều không thành công.

Cho dù như vậy, hắn vẫn không bỏ cuộc, hắn đi đến bên Dương Hiên, lạnh lùng nói, “Anh giúp tôi một chuyện, giết mấy người trưởng bối trong gia tộc chúng tôi. Dù sao bọn họ không ủng hỗ tôi, giữ lại cũng không có tác dụng gì.”

Dương Hiên rất muốn nhìn thấy tình cảnh này, bây giờ giết nhiều thêm một người, thì có thể giảm bớt một phần áp lực cho bọn họ trong trận chiến sau này.

Tuy nhiên, không đồng ý ngay lập tức, anh cười nói, “Ám sát bọn họ thì hơi nguy hiểm, thực lực của tôi không được, anh vẫn nên đi tìm người khác đi.”

Walter nghe thấy lời này, nhất thời sửng sốt, “Anh không có thực lực đó sao? Anh không phải rất mạnh à? Sao lại không có thực lực đó chứ?”

Dương Hiên không nói gì, lắc đầu, thở dài một hơi.

Walter đột nhiên hiểu ra, chỉ vào Dương Hiên cười nói, “Tôi biết rồi, anh muốn bao nhiêu tiền, cứ nói thẳng đi!”

Dương Hiên lập tức cười lớn tiếng, anh không phải kiểu người làm việc mệt nhọc miễn phí, nói dùng thì có thể dùng được. “Anh có thể đưa tôi bao nhiêu, anh nên biết độ khó của việc ám sát bọn họ, giá thông thường tôi sẽ không động tay.”

Walter khẽ cau mày, giơ ra một ngón tay, “Một triệu tệ một người, anh thấy thế nào?”

Dương Hiên nghe thấy vậy, liền nhìn hắn bằng ánh mắt không thèm để ý, anh im lặng, không nói gì.

“Năm triệu tệ một người, giá này được rồi chứ?” Walter chưa từng thuê sát thủ, cho rằng giá mà bản thân đưa ra đã rất cao, nhưng cách biệt vẫn rất lớn.

“Mười triệu tệ một người, một đồng cũng không thể thiếu. Anh nên biết độ khó của việc giết bọn họ, một khi không cẩn thận sẽ nguy hiểm đến tính mạng.” Dương Hiên nói ngắn gọn độ khó của hành động lần này.

Walter hơi khó xử, hắn còn rất nhiều tiền, nhưng bảo hắn ra lấy ra hai mươi triệu tệ thì hắn không đành lòng lắm. Sau khi suy nghĩ một lát, hắn nói tiếp, “Tôi biết tình hình của chuyện này, căn bản không cần dùng nhiều tiền như vậy. Hai mươi triệu tệ thực sự hơi đắt, có thể bớt một chút không?”

Dương Hiên không có bất cứ ý định buông tha, lạnh lùng nói, “Phải là mười triệu một người, thiếu một đồng cũng không được. Hơn nữa hai mươi triệu với anh mà nói căn bản không thành vấn đề.”

Walter trừng mắt nhìn Dương Hiên, biểu cảm có vẻ hơi lạnh lùng tàn nhẫn. Một lúc sau, bất lực gật đầu, “Được, tôi đồng ý với anh, nhưng hôm nay anh nhất định phải loại bỏ hai người bọn họ.”

Dương Hiên gật đầu, “Đưa tiền cho tôi, tôi sẽ làm theo lời anh nói.”

Walter hơi sửng sốt, lần đầu tiên hắn nhìn thấy người chưa làm xong việc mà đã đòi tiền. Sau khi do dự một lúc, hắn cầm điện thoại ra, nói với đàn em của hắn vài câu.

Chưa đầy mười phút, Dương Hiên đã nhận được tin nhắn tiền vào tài khoản. Anh hài lòng gật đầu, “Anh yên tâm đi, tôi nhất định sẽ mang đầu của bọn họ tới.”

Nói xong anh đi thẳng. Ám sát bọn họ cần chuẩn bị một số thứ, những thứ này anh đều không mang theo, chỉ có thể đi thu thập một ít.

Anh nghe ngóng rất lâu, mới biết ở đây có một chợ đen. Sau khi đi vào, nhìn thấy một loạt súng ống đạn dược đẹp mắt, song anh lắc đầu, anh không thể dùng những thứ này. Nếu như làm kinh động đến đại trưởng lão của gia độc Tư Tháp Khắc thì anh không thể dễ dàng rời đi được.

Vừa đi được vài bước đã nhìn thấy khẩu súng bắn tỉa Barrett. Dương Hiên nhanh chóng đi đến phía trước, sờ vào nó, lúc trước khi ở trong tù anh đã từng nhìn thấy, bây giờ thấy nó ở đây vẫn có cảm giác thân thuộc.

“Ông chủ, cái này bao nhiêu tiền?” Dương Hiên vừa sờ vừa hỏi.

“Mười triệu tệ.” Ông chủ không hề suy nghĩ liền nói thẳng.

Dương Hiên nghe thấy câu này, đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi, “Ông không nhầm chứ, mười triệu tệ? Giá này có thể mua được mười cái?”

Ông chủ bĩu môi, “Anh biết chúng tôi phải khó khăn thế nào mới kiếm được nó không? Đó là mạo hiểm cả tính mạng đấy. Lấy của anh mười triệu không hề đắt một chút nào, nếu như không muốn thì mau rời đi, đừng làm lỡ việc làm ăn của tôi.”

————————-
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom