• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Rể Quý Rể Hiền - Cao Phong (12 Viewers)

  • Chương 680: Anh ta phải gọi tôi một tiếng ông nội

Ngô Phương Hân trừng lớn mắt, vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ, những người có mặt trong sảnh lớn của bệnh viện, đều đồng loạt cúi đầu



Cao Phong, quá mạnh mẽ.



Một Cao Phong từng chậm chạp, một Cao Phong từng như một kẻ ngốc, sẽ không bao giờ có thể thấy một Cao Phong như vậy nữa.



Cao Phong của bây giờ, bọn họ chỉ có ngước mắt lên nhìn! "Anh, anh."



Trương Tùng đưa tay chỉ vào Cao Phong, dáng vẻ cực kỳ khiếp sợ.



Anh ta cũng coi như là người đã được lăn lộn bên ngoài một khoảng thời gian, cũng từng được thấy qua không ít những người có năng lực cường đại. Nhưng với một người khủng bố và đáng sợ như Cao Phong, anh ta thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy. "Nói cho ta biết, anh có cái tư cách gì, mà có thể hỏi tên của tôi?" Cao Phong thản nhiên liếc mắt nhìn Trương Tùng một cái.



Giọng nói trầm xuống, Cao Phong nhẹ nhàng cất bước, đi từng bước tới trước mặt Trương Tùng. Trương Tùng trừng lớn ánh mắt, theo bản năng lùi lại phía sau hai bước.



Cao Phong nhẹ nhàng lắc đầu, khỏe miệng hiện lên một tia trêu tức, sau đó đi đến chỗ của Kim Tuyết Mai.



Lục tôm tép kia, giống như một lũ kiến vậy, không đáng nhắc đến. "Con mẹ nó, con mẹ nó, anh có giỏi thì đứng lại cho tôi!" Trương Tùng căn chặt răng, bàn tay lại năm chặt lấy thanh sắt, hô to với Cao Phong.



Cao Phong khẽ nhíu mày, sau đó chậm rãi xoay người, nhìn về phía Trương Tùng. "Anh có giỏi thì đứng lại!"



Trương Tùng nói xong liền lấy di động ra, nhìn dáng vẻ như là muốn gọi người tới



Những gia đình trong sảnh bệnh viện, mắt thấy một màn như vậy, hai mắt đều sáng bừng lên.



Ở trong mắt bọn họ, Trương Tùng là một nhân vật rất lớn. Mà hiện tại Trương Tùng muốn gọi thêm người tới, vậy thì người kia khẳng định có thân phận và thế lực lớn hơn anh ta.



Cao Phong dừng lại một chút, sau đó liền đứng tại chỗ. Lâm trận lùi bước, đó không phải là phong cách của Cao



Phong.



Đó là Cao Phong của ba tháng trước, khi anh không biết chạy trốn là gì, chứ đừng nói tới Cao Phong của hiện tại, anh đã có một sự thay đổi rất lớn về tính cách? "Tốt lắm! Nếu có gan thì anh đừng đi." Trương Tùng lấy di động ra, bắt đầu gọi vào một số điện thoại. "Anh Tùng, anh gọi điện thoại cho ai vậy?" Ngô Phương



Hân nhíu mày hỏi một câu "Cô không cần phải quản, hôm nay tôi nhất định phải giết chết anh ta!" Trương Tùng nói xong mà bắt đầu gọi điện thoại gọi người. "Alo, Văn Lực, tôi đang ở. "Alo, Đức Thắng, tôi là Trương Tùng, cho tôi mượn người của anh!"



Trương Tùng hết hô to lại nói nhỏ với người trong điện thoại, thoạt nhìn đều thấy rất uy phong.



Kim Tuyết Mai buông đồ gì đó đang cầm trong tay, vội vàng đi tới bên người Cao Phong. "Cao Phong, chúng ta đi thôi, đi thôi ….... "Những người này ở đây đều là những con rắn độc đầu đàn, chúng ta không nhất thiết phải ở đây lãng phí thời gian với bọn họ làm gì, dù sao sau này cũng sẽ không có bất cứ chung đụng gì với bọn họ nữa." Kim Tuyết Mai lôi kéo ống tay áo của Cao Phong.
















Cao Phong suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu, chuẩn bị đi theo Kim Tuyết Mai, hai người cùng nhau rời đi.



Dù sao đám người Trương Tùng này, căn bản là không thể ngăn cản được anh, anh còn muốn đi, thì đều có thể đi. "Yo yo yo, không phải mới vừa lá gan còn rất lớn sao?



Như thế nào, hiện tại lại muốn quay đầu bỏ chạy rồi vậy?"



Ngô Phương Hân lúc này cười lạnh một tiếng. Những người đứng trong đại sảnh cũng phát ra tiếng cười lạnh, sự thật đúng là Cao Phong có thể đánh, nhưng suy cho cùng cũng chỉ có thể bắt nạt mấy tên thanh niên trẻ người non dạ mà thôi.



Hiện tại Trương Tùng muốn gọi thêm người tới đây, Cao Phong không phải lâm trận rồi phải bỏ chạy sao? "Cao Phong, đừng để ý đến đám người bọn họ, chúng ta đi thôi!" Kim Tuyết Mai lôi kéo Cao Phong đi lấy đồ, nàng là thật sự có chút sợ hãi.



Cao Phong tuy rất mạnh, nhưng chung quy cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.



Nếu hai mươi người không ngăn cản được Cao Phong, vậy thì Trương Tùng khẳng định sẽ gọi tới bốn mươi người, thậm chí là nhiều người hơn tới đây. Đến lúc đó, Cao Phong khẳng định là sẽ bị thiệt.



Sắc mặt Cao Phong lạnh nhạt, cũng không để ý đến ảnh mặt của mọi người, đi theo Kim Tuyết Mai, hai người cùng nhau đi lấy đồ. "Là nợ, suy cho cùng vẫn là nợ mà thôi!" "Khoản nợ mà các anh nợ, sau này tôi sẽ tới gõ cửa tận nhà để đòi." Cao Phong liếc mắt nhìn mọi người trong đại sảnh một cái, sau đó xoay người rời đi.



Những chủ nhà trong đại sảnh này, cũng rất nóng lòng muốn thử tiến lên ngăn cản Cao Phong, nhưng vẫn do dự một chút, sau cùng cũng không dám lên. "Tên nhóc kia, nếu như anh thật sự có gan, thì đừng có đi!"



Trong lúc Trương Tùng gọi điện thoại, còn quay lại mắng Cao Phong một câu. Cao Phong hiện tại đã sắp rời đi rồi, vậy thì đảm người bọn họ cùng nhau đến đánh anh, không phải là đã tốn công vô ích rồi sao?



Ngay đến cả chi phí sửa chữa xe máy, cũng là bọn họ phải tự trả tiền.



Nhưng hiện tại anh ta lại không dám đi tới ngăn cản Cao Phong, chỉ có thể ở đây nói vài lời mà thôi.



Cao Phong liếc mắt nhìn Trương Tùng một cái, sau đó thu lại ánh mắt rời đi.



Mà bên phía Trương Tùng ở bên kia, lại đang tiếp tục gọi điện thoại. "Alo, alo alo anh Hải, em là Trương Tùng đây, đúng đúng rồi, tôi tìm anh là vì có chút chuyện cần bàn..."



Sau khi gọi xong cuộc điện thoại này, trong nháy mắt thái độ của Trương Tùng liền thay đổi, trên mặt tràn đầy ý cười, thân thể có chút kh kh lại. "Cao Phong, nếu anh là một người đàn ông, vậy thì đừng đi." Ngô Phương Hân thấy hai người Cao Phong chuẩn bị đi mất, sắc mặt liền trở nên khó coi hô lên.



Cao Phong vốn định nhấc bước rời đi, nhưng nghe vậy liền dừng lại.



Điều này làm cho Ngô Phương Hãn hơi sửng sốt, lời nói của cô ta có trong lượng vậy sao?



Nhưng mà, Cao Phong cũng không thèm liếc nhìn Ngôn Phương Hân lấy một cái, chỉ là quay đầu nhìn về phía Trương Tùng. "Người trong miệng mà anh vừa nhắc đến tên là anh
















Hải, chính là Trương Đại Hải sao?" Cao Phong thản nhiên hỏi. Trương Tùng đang gọi điện thoại, nghe vậy thì thấy sửng sốt, che đi mic của điện thoại: "Nói nhảm!Khắp khu vực khai phá của thành phố Hải Phòng này, còn có ai dám tự xưng anh Hải nữa sao?" "A! Là Trương Đại...... Là anh Hải sao? Là người rất nổi tiếng ở khu khai phá ngoại thành sao?" "Trương Tùng lại có thể quen biết với anh Hải? Thật là lợi hại nha!" "Xong rồi, Cao Phong xong rồi."



Ai mà lại không biết Trương Đại Hải chứ, đó là một nhân vật vô cùng lớn đó.



Thuộc hạ dưới tay tiểu đệ không dưới trăm người, ra ngoài đều được mọi người rầm rầm ủng hộ, vô cùng khoa trương.



Nghe thấy mọi người xung quanh bàn luận như vậy, Kim Tuyết Mai lại càng thêm lo lắng.



Nhưng mà, Ngô Phương Hân lúc này lại nhưởng mày, trong lòng bỗng nhiên có chút bất an.



Anh Hải...



Với thân phận của Ngô Phương Hân, khẳng định không có tư cách kết giao với một nhân vật lớn như thế này.



Nhưng mà Ngô Phương Hân cũng biết, người đàn ông đầu trọc đêm qua ở thương hội Phú Lâm, chính là Trương



Dai Hai.



Lại nói, Trương Đại Hải hôm qua, không phải đã đi tìm đám người Cao Phong gây phiền phức rồi sao?



Nhưng tại sao đến tận bây giờ, Cao Phong vẫn bình yên vô sự?



Khi Dư Văn Cường tới đó làm việc, đem mời toàn bộ các chị em xinh đẹp đi ra ngoài. Cho nên rốt cuộc bên trong phòng bao đã xảy ra những chuyện gì, Ngô Phương Hân cũng không rõ ràng.



Sau khi Trương Đại Hải rời khỏi phòng bao, lại chỉ mang theo thuộc hạ của mình, không nói một lời nào mà chỉ âm thầm rời khỏi thương hội Phú Lâm.



Chẳng lẽ nói, Cao Phong kia làm người quen cũ của Trương Đại Hải, lần đó là hai người bọn họ gặp lại nhau sao? Cho nên cả hai bên khi đó, đều không phát sinh bất kỳ mâu thuẫn nào?



Ngô Phương Hân càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này rất có thể xảy ra, lại nhìn dáng vẻ và vẻ mặt bình tĩnh Cao Phong lúc này, lại càng cảm thấy suy đoán này là chính xác. "Vâng vâng anh Hải, chắc anh cách nơi này không xa lắm đâu nhỉ?" Trương Tùng cúi đầu kh lưng nói chuyện với người phía bên kia điện thoại. "Ha, nếu thật sự là Trương Đại Hải... Cao Phong dừng một chút, nói: "Anh không cần gọi điện thoại nữa, anh ta nhìn thấy tôi, có thể. Phải gọi tôi một tiếng ông nội đó."



Lời này của Cao Phong nói ra, trong nháy mắt khiến cho toàn bộ mọi người đều phát ngốc, ngẩn người ra.



Cho dù là Trương Tùng, hay là đám người Ngô Phương



Hân, bao gồm cả Kim Tuyết Mai, vẻ mặt cũng rất mông lung. Ngô Phương Hân vừa rồi còn hoài nghi, Cao Phong có phải có quen biết với Trương Đại Hải hay không.



Truyện88.vip trang web cập nhật nhanh nh*ất
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom