• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Rể Quý Rể Hiền - Cao Phong (10 Viewers)

  • Chap-493

Chương 493: Mãi cũng chỉ là con kiến hôi mà thôi




Tưởng Khải Minh không nói gì cả, nhưng cũng biết, số tiền hai trăm tỷ quả thật là không phải một con số nhỏ,



Bây giờ xem xem, trước đó, Cao Phong đấu giá nhưcổ lên trả lời: "Chẳng qua là tôi nhất thời kích động thôi, bây giờ tôi không nguồn nữa..."



“Nhất thời kích động sao? Kích động nhưng cũng phải trả cái giá quá lớn, những lời này ông chủ từng nghe qua rồi chứ?" Nhân viên chậm rãi thu hồi lại nụ cười.



"Tôi... Người đàn ông trung niên lại sửng sốt, gần đây, giá trị của ông ta đột nhiên tăng vọt. Do vậy, bây giờ, mới có tư cách tham gia tiệc rượu này, làm sao biết nhiều quy tắc như vậy cơ chứ.



Vừa nãy nhất thời kích động nên mới ra giá hơn sáu tỷ. Bây giờ, sau khi tỉnh táo lại, càng nghĩ càng cảm thấy không đáng giá.



“Tôi không có nhiều tiền như vậy. Tránh ra cho tôi, tôi nói cho các người biết, tôi không phải là người ăn chạy đâu. Tôi biết công ty bảo vệ Cường Thịnh của mấyngười đó." Người đàn ông trung niên bắt đầu gây chuyện.



Nhưng mà những nhân viên an ninh kia cũng không thèm quan tâm.



“Ầm." Ngay lập tức, hai nhân viên an ninh tiến lên, một người kéo cánh tay của người đàn ông trung niên, một người vặn ngược lại.



"Ái. Buông tôi ra. Các cậu đây là cưỡng ép mua à, đây là phạm pháp đó.”



“Ha ha, những lời này vẫn là chờ chút nữa rồi hãy nói."



Một nhân viên an ninh tiến lên, hung hãng đạp vào sau gáy của người đàn ông trung niên, sau đó trực tiếp đem người đi.



Trong bữa tiệc rượu không có ai ngăn cản, cũng không có ai dám ngăn cản lại. Dám đem Hội làm ăn Hà Nội ra làm



con khỉ để đùa giỡn, kết quả của người đànông trung niên này chắc chắn không tốt đẹp.



"Ha ha ha! Cao Phong, anh thấy rồi chứ?"



"Đừng tưởng rằng có thể đưa ra cái giá trên trời xong là xong chuyện, không đưa tiền ra, sẽ có người chỉnh đốn anh." Ngô Minh An cười to ha hả, chỉ vào Cao Phong nói lớn.



Nhưng Cao Phong cũng không thèm mở mắt, lẳng lặng nhắm mắt nghỉ ngơi.



Bỏ ra hai trăm tỷ để làm từ thiện, điều này đối với Cao Phong mà nói, ý nghĩa vẫn tốt.



Còn có thể mua cho Kim Tuyết Mai một chuỗi vòng tay thạch anh, Cao Phong còn cảm thấy hời cơ,



Sau đó, Cao Phong xuất hiện với tư cách là người đấu giá thành công, đi tớiphía sau sân khấu nhận món đồ đấu giá.



"Giám đốc Quân, anh Phong có cần chúng tôi hay không?" Liễu Tông Trạch nhỏ giọng hỏi.



Đối với nhà họ Liễu và nhà họ Đường mà nói, vốn lưu động hai trăm tỷ đều rất khó khăn.



Nhưng mà bọn họ cũng không trơ mắt đứng nhìn Cao Phong xảy ra chuyện.



"Yên tâm đi." Lâm Vạn Quân hờ hững khoát tay, hai người không dám nói nhiều nữa.



"Kim Tuyết Mai, cô vẫn còn ngồi ở đó ngần người được sao? Cô không cảm thấy là bây giờ, cô nên gọi 115 sao?" Bỗng nhiên, khuôn mặt Hạ Vy lộ ra vẻ hài hước nhìn Kim Tuyết Mai nói.



Lúc này, Kim Tuyết Mai mới chậm rãi hồi phục lại tinh thần, có chút nghi hoặcnhìn về phía Hạ Vy.



"Ha ha, cô vẫn không rõ sao? Nếu như lát nữa Cao Phong không đưa được tiền ra thì cô nghĩ anh ta sẽ có kết quả như thế nào?" Hạ Vy cười nhạo một tiếng.



. Nét mặt của một số người trong phòng khách của bữa tiệc rượu cũng là đang suy nghĩ gì đó.



“Ha ha, dám đùa giỡn với Hội làm ăn Hà Nội, e rằng là đến cả chân cũng bị cắt mất thôi." Ngô Minh An cũng cười lạnh một tiếng.



“Anh đang nói nhảm cái gì thế? Nếu như anh Phong cần, Tập đoàn Bắc Liễu tôi nhất định sẽ lấy ra số tiền này." Liễu Tông Trạch đột nhiên đứng phắt dậy, nét mặt không mấy thiện cảm nhìn Ngô Minh An,



"Anh." Ngô Minh An trợn mắt nhìn Liễu Tông Trạch, cuối cùng vẫn là không dámquả xấc xược với Liễu Tông Trạch.



"Ôi! Cậu Trạch, Minh An cũng chỉ là nói sự thật thôi mà!"



“Buổi đấu giá này là mọi người cùng nhau tham dự, không có quy tắc không thành tiêu chuẩn, đâu phải là muốn thì có thể tùy ý đấu giả, không muốn thì không cần bỏ tiền ra. Đó chẳng phải là ai cũng có thể đưa ra giá lên đến hơn hai trăm tỷ hay sao?"



“Cho nên, nếu như thật sự không thể đem được tiền ra, phải bị trừng phạt cũng là chuyện đương nhiên thôi." Tưởng Khải Minh mở miệng nói cười.



"Ừ, chỉ sợ là sẽ làm các người thất vọng thôi!"



Tưởng Khải Minh vừa dứt lời, bóng người Cao Phong từ phía sau sân khấu chậm rãi đi ra.Từ trên xuống dưới, toàn thân nguyên vẹn không hề sứt mẻ miếng nào cũng không có dấu vết bị chịu đòn.



Hơn nữa, trong tay anh còn cầm một cái hộp nhỏ vô cùng tinh xảo, có người lập tức nghĩ đến, khả năng đây chính là chuỗi "vòng tay thạch anh kia rồi.



Vốn dĩ còn chờ được xem chuyện cười của Cao Phong, ngay lập tức phải ngậm miệng lại.



Tưởng Khải Minh và Ngô Minh An nhìn chiếc hộp nhỏ trong tay Cao Phong, lúc này đành phải ngậm miệng lại.



Cao Phong chậm rãi bước tới, đi tới trước mặt Kim Tuyết Mai, mở cái hộp nhỏ ra.



Chuỗi vòng tay thạch anh màu xanh lam đó lập tức tỏa ra vô số những ánh sáng lấp lánh. Ánh mắt của rất nhiều người đã bịthu hút lần nữa.



“Chiếc nhẫn kim cương DR kết hợp cùng với vòng tay này, chắc chắn là một sự kết hợp vô cùng tuyệt vời.



Cao Phong khẽ cười một tiếng, trong mắt Kim Tuyết Mai vẫn còn ngây ngốc. Anh từ từ đeo chuỗi vòng tay đó lên cổ tay của Kim Tuyết Mai.



Tất cả những người phụ nữ có mặt trong hội trường đều không khỏi ngưỡng mộ.



Ngay cả Hạ Vy, mặc dù trong lòng vô cùng ghen tị, nhưng mà trong mắt vẫn không giấu nổi vẻ ngưỡng mộ.



"Đi thôi!"



Làm xong những chuyện này, Cao Phong mới chậm rãi đứng dậy, chào hỏi mấy người khác.



Đám người Lâm Vạn Quân tự động vộivàng đuổi theo bước chân của Cao Phong. Kim Tuyết Mai vẫn còn ngây ngốc đi theo phía sau.



Rất nhiều người ở sau lưng, gương mặt đều lộ vẻ sùng bái nhìn Cao Phong



Lúc này, Cao Phong đã sớm không còn là tên vô dụng như trước kia nữa rồi.



Ba trong bốn dòng họ lớn ở Hà Nội đã ủng hộ anh, hơn nữa còn có cả Bất động sản Phong Mai, thân phận như thế này, thử hỏi còn có ai mà không khiếp sợ cơ chứ?



Không chỉ có quyền có thể mà còn có thể vẫy tay cái cầm ra nguồn vốn hai trăm tỷ, càng làm cho không có ai là không khiếp



Có tiềm lực kinh tế, có quyền thế, Cao Phong của ngày hôm nay đã trở thành nhân vật đang phất lên như diều gặp gió trong xã hội thượng lưu ở Thành phố HàNội.



Sợ rằng sau ngày hôm nay, cái tên Cao Phong lại một lần nữa vang danh khắp Thành phố Hà Nội.



Điểm khác nhau chính là, lần này, mọi người nhắc đến Cao Phong sẽ không còn là thái độ giễu cợt, khinh thường như trước kia nữa mà là cảm thấy kính nể.



Ngô Minh An càng nghĩ, trong lòng càng không cam tâm. Lúc này, anh ta đuổi theo ra đến tận ngoài cửa, chỉ vào Cao Phong hô to: "Cao Phong, anh đừng có mà kiêu ngạo, Thành phố Hà Nội này không đơn giản như anh nghĩ vậy đâu."



“Anh cho rằng anh rất lợi hại nhưng mà còn có rất nhiều người lợi hại hơn anh nhiều, Anh cứ chờ đó mà xem." Ngô Minh An nghiến răng nghiến lợi.



“Có rất nhiều người mạnh hơn tôi, nhưng ở trước mặt Cao Phong tôi, NgôiMinh An anh mãi mãi cũng chỉ là một con kiến hôi mà thôi.” Cao Phong hờ hững xoay người, gương mặt lộ ra vẻ hài hước Ngôi Minh An.



"Anh!" Ngô Minh An nghiến răng ken két.



"Không cần vội. Rất nhanh thôi anh sẽ biết, lời này của tôi có phải là nói quá hay không thôi."



“Nếu như nhà họ Ngô của anh thông minh hơn một chút thì tôi có thể cho các người thêm một cơ hội. Sáu tỷ tiền sửa chữa, đưa đến nhà họ Kim không thiếu một đồng nào trước tám giờ.



"Tôi còn có thể tha cho nhà họ Ngô, nếu không thì... Đến cả cơ hội hối hận tôi cũng không cho các người đâu."



Lời này của Cao Phong mang sức tuy hiếp vô cùng lớn, cũng không hề kiêng nểbất kỳ ai. vậy, đến cuối cùng là có phải khoác lác, tự đánh bóng mình hay không.



Trong lúc mọi người đang nhận những món đồ đấu giả thì có một người đàn ông trung niên lại muốn lén ăn trộm rồi chạy đi... Nhưng mà vừa mới ra đến cửa đã bị ngăn lai.



“Ông chủ này, ông để quên đồ này, sao vội vàng đi thế?" Nhân viên đứng cửa nhìn người đàn ông trung niên kia hỏi.Người đàn ông trung niên kia bụng phê, đầu hội đến mức phát sáng, rất ra dáng một nhà giàu mới nổi, tại to mặt lớn.



“Tôi... Tôi còn có việc gấp phải làm." Người đàn ông trung niên họ khan một tiếng, vẫn muốn rời đi.



"Ông chủ quý này thật là nhanh quên. Vừa rồi, ông vừa đấu giá một bộ tranh chữ giả bốn tỷ hai trăm triệu, ông quên rồi à?" Nhân viên nhìn ông ta cười cười, trên mặt lộ rõ ý nghĩa sâu xa.



Mọi người xung quanh đều nhìn lại rồi suy nghĩ, đấu giá xong lại muốn bỏ chạy sao? Nhất định là quá ngây thơ rồi.



Muốn đùa giỡn với nhiều người trong Hội làm ăn Hà Nội ở đây như vậy sao? Người đàn ông trung niên này đúng là quả ngây thơ.



Ngay lập tức, Người đàn ông trung niên bụng phê sửng sốt, mặt đỏ tía tai, gần
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom